1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 411, Thư của mấy người Tử Phúc

      Editor: Trạch Mỗ

      Từ cửa lớn nhà Tăng Thụy Khánh ra, Thẩm thị thở dài, : "May mà cha ngươi có tới, chẳng qua như vậy cũng tốt, đỡ cho khỏi khổ sở."

      Tử Tình bọn họ còn chưa được mấy bước, cũng chỉ là vừa đến vòng dốc dối diện với cửa Thẩm gia, đụng phải Tăng Thụy Khánh trông như là từ trong ruộng trở về, vai còn gánh gánh thùng nước tiểu, Thẩm thị đứng lại trước, gọi tiếng "Đại ca ", Tử Tình cùng Lâm Khang Bình cũng chỉ đành phải đứng lại, gọi tiếng "Đại cha."

      Tăng Thụy Khánh đen mặt, : "Đừng, nhận nổi, các ngươi ai còn có thể nhớ được có Đại ca và Đại cha nghèo khó vất vả như vậy? Đây phải là bôi nhọ lên mặt các ngươi sao? Chúng ta à, tốt hơn vẫn là cầu về cầu, đường về đường, dù sao lão Nhị cũng là muốn tới cửa này nữa."

      Tăng Thụy Khánh tức giận Tăng Thụy Tường hai năm qua đối với Điền thị chẳng nghe chẳng hỏi, ngay cả bóng người cũng nhìn thấy, đừng gì đến chỗ tốt. Nhưng là, lại kéo xuống được thể diện cầu Tăng Thụy Tường, hơn nữa Tử Toàn cũng là rất thua kém, sách đọc bao nhiêu, bạc lại tiêu ít, cuộc sống tất nhiên là vượt qua càng vất vả, quy kết tất cả những chuyện này cho Tăng Thụy Tường tình nghĩa huynh đệ, đếm xỉa thể diện cho người đại ca là này, có giúp tay. Tăng Thụy Khánh có bực dọc trong lòng, tự nhiên thấy Thẩm thị cùng Tử Tình có sắc mặt tốt.

      Thẩm thị nghe xong : "Đại ca và nương đều như vậy rồi, về sau, chúng ta cũng khỏi phải đến nữa. Tình nhi, Khang Bình, chúng ta ."

      Thẩm thị ở phía trước cực kỳ nhanh, đúng lúc gặp phải Tam bà bà từ trong sân ra, hỏi: "Sang đây thăm nàng?"

      Cho đến thấy thần sắc Thẩm thị đúng, Tam bà bà kéo Thẩm thị lại, hỏi: "Sao rồi? Lại cho ngươi khó coi rồi?"

      Thẩm thị : "Vừa đúng lúc, để cho Tam nương làm chứng cho ta." Rồi kể lại chuyện vửa rồi, : "Lúc trước là bọn họ dưỡng lão. Chúng ta sang đây tặng đồ, cũng chỉ là nể mặt lão gia tử qua đời, bây giờ thái độ này của từng người từng người bọn họ, chúng ta còn tới làm cái gì? ngờ tốn tiền như thế còn bị khinh bỉ? Còn muốn nhìn sắc mặt của bọn họ? Tam nương sau này cũng đừng khuyên ta nữa."

      Tam bà bà nghe xong thở dài. : "Hai người này, hồ đồ cả đời, ngươi đừng so đo với bọn họ. Về sau, muốn đến, để cho cho bọn tới đây, ngươi cũng đừng vì họ mà tức giận đâu, về trước nghỉ ngơi ."

      Mấy người Tử Tình về đến nhà, Tăng Thụy Tường nhìn sắc mặt của Thẩm thị, cần hỏi cũng biết là bị chọc tức. Thở dài: "Đều là lỗi của ta, ta nghĩ thư viện này muốn mở cửa, đều là bà con quê nhà, bọn họ cũng biết nội tình, nếu lại lên chúng ta hai năm cũng chưa qua bên kia lộ mặt. Tóm lại là thanh danh có tổn hại, cho nên mới để cho ngươi chuyến này. như vậy, liều mạng cần thanh danh nát này cũng được, về sau, ta cũng nữa, tội gì còn phải chịu cơn bực này?"

      Thẩm thị nghe xong : "Ta hiểu ý ngươi, bằng , ta cũng chuyến này. Ta cũng là suy nghĩ cẩn thận rồi, về sau. Chúng ta ai cũng nữa."

      Mọi người chuyện, Tiểu Bạch tiến vào , "Kinh Thành đưa lễ Tết đến."

      Tử Tình cùng Lâm Khang Bình vội ra ngoài đón, là người bên cạnh Tử Phúc cùng Tử Hỉ mỗi bên người, kéo xe ngựa đồ, còn có thư của mấy người bọn họ. Tử Tình vội nhận lấy thư đưa cho Tăng Thụy Tường.

      Tết năm nay, bọn họ đều về được, đứa quá , đường qua lại lâu, ở nhà cũng ở được mấy ngày, hơn nữa, mấu chốt nhất là, hai người Tử Lộc cùng Tử Thọ quyết định sau khi thi Hương, bất kể trúng hay trúng, đều muốn ở Kinh Thành phát triển vài năm, đây cũng là ý của Tử Phúc cùng Tử Hỉ, về sau mấy huynh đệ ở cùng nhau, đón Tăng Thụy Tường và Thẩm thị , bớt cho cả nhà xa cách trời nam đất bắc, làm phụ mẫu nhớ thương con cái, làm con cái nhớ thương phụ mẫu, còn bằng đều tập trung ở cùng nhau, Tăng gia bây giờ cũng phải có thực lực này.

      Về phần Tuệ Sơn thư viện, ý của Tử Phúc là qua vài năm mở lại, chờ Tử Lộc cùng Tử Thọ có từng trải cuộc sống và kinh nghiệm nhân sinh nhiều hơn chút, cũng có chút tiếng tăm, mở lại thư viện cũng muộn.

      Ý cuối cùng, chính là chờ sang năm ra hiếu kỳ, để cho Tăng Thụy Tường và Thẩm thị còn có nhà Tử Tình nhanh chóng vào Kinh, hai gã sai vặt này ở lại, chờ đầu xuân , hộ tống Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vào Kinh.

      Thẩm thị nghe Tăng Thụy Tường đọc thư xong, hỏi: "Giờ Lộc nhi và Thọ nhi ở Kinh Thành cũng về nhà ăn Tết?"

      "Nương, đứa quá , ở được mấy ngày, phỏng chừng là muốn tiết kiệm chút thời gian, chăm chỉ đọc sách . Dù sao đến mấy tháng, các ngươi cũng có thể vào Kinh gặp bọn họ rồi." Tử Tình .

      "Các ngươi, chẳng lẽ nhà ngươi sao?" Tăng Thụy Tường hỏi.

      Vấn đề này, Tử Tình nhất thời đúng là dễ trả lời, bèn hàm hàm hồ hồ : "Việc này, đến lúc đó rồi hãy . Bây giờ trọng tâm của Khang Bình ở Việt Thành, chúng ta còn chưa có nghĩ xong, bước tiếp theo như thế nào."

      "Thế cũng được, cả nhà ngươi ở lại đây, ta cũng là yên lòng. Nếu cùng nhau." Thẩm thị .

      Tử Tình nghe xong chuyện, nhưng là hỏi Tăng Thụy Tường, Tuệ Sơn này, bây giờ định thế nào.

      Tăng Thụy Tường suy nghĩ chút, : "Từ trong trang ngươi rút ra gia đình, phụ trách hoa cỏ cây ăn quả ở Tuệ Sơn, thu vào chỉ là thứ nhì, chủ yếu nhất, phải chăm sóc tốt những thứ đó."

      "Dứt khoát, về sau, hoa cỏ cây cối ở Tuệ Sơn này đều giao cho , để cho bao hết , năm giao cho các ngươi bao nhiêu ngân lượng, còn lại đều về chính , há có thể tận tâm?" Tử Tình đề nghị .

      Tăng Thụy Tường nghe xong miệng đầy tán thành, mấy người lại bàn bạc vấn đề rốt cuộc cơm tất niên ăn ở bên nào, cuối cùng, vẫn là quyết định nhà nào ăn nhà nấy, Tử Tình thể về nhà mẹ đẻ, Tăng Thụy Tường vẫn là trọng hiếu, cũng thể ở nhà nữ nhi, cho nên, chỉ có thể nhà nào ăn nhà nấy.

      Bàn xong những việc này, Tử Tình liền trở về nhà.

      Ngày hôm sau, Tử Tình ở thư phòng trong nội viện cộng sổ, Lâm Khang Bình ở nhà. Sổ sách của Chanh viên và Khang trang, mỗi tháng Tử Tình đều phải xem qua chút, nhất là lúc cuối năm, việc vặt vãnh tương đối nhiều. Bởi vì Tử Tình chỉ phải hạch toán thu nhập năm, còn phải chuẩn bị bao tiền lì xì cho hạ nhân.

      Tăng Thụy Tường đặc biệt đến nội viện tìm Tử Tình, Tử Tình có vài phần ngoài ý muốn, chẳng qua cũng đoán được Tăng Thụy Tường tìm đến Tử Tình là vì chuyện vào Kinh.

      Quả nhiên, Tăng Thụy Tường bưng ly trà, vuốt nắp chén này, Tử Tình thấy hỏi: "Cha là tới hỏi ta vì sao muốn vào kinh ư?"

      Tăng Thụy Tường ngẩng đầu nhìn Tử Tình, cười : " hổ là nữ nhi của ta, cha còn chưa có mở miệng, biết cha muốn gì rồi. Ý cha là, ngươi cần nghĩ mãi chuyện năm đó, dù sao, ai có thể để trong lòng nữ nhân gặp mặt lần mười năm? Còn có, mười năm này, ngươi cũng giống trước nữa, gặp lại, người ta còn chắc có nhận ra ngươi hay đâu?"

      Tử Tình suy nghĩ chút, : "Thực ra, chuyện năm đó, hẳn là qua rồi. Ai có thể muốn mẫu thân của năm đứa , trừ phi điên rồi phải ? nữ nhân, có đứa , trong lòng cũng chứa nổi người khác. Việc này cha ngươi yên tâm. Chỉ là, chuyện Việt Thành, bởi vì Trần tri phủ kia, biến số bây giờ còn rất lớn, phỏng chừng Khang Bình nhất thời cũng nhất định có thể chạy khỏi. Muốn ta , bây giờ được, cha, các ngươi trước bước cũng là như thế, ta bên này, muốn bỏ xuống, việc đúng là ít, đều chờ trở về làm chủ đấy."

      Tăng Thụy Tường nghe xong, : "Ta cảm thấy, Lâm Khang Bình cũng nên mang theo mấy đứa Thư Duệ hồi hương tế tổ, nhiều năm như vậy, còn chưa có bái tế qua đâu nhỉ? Chỉ sợ Lâm gia cũng nên có ý kiến rồi."

      Vấn đề này, Tử Tình đúng là nghĩ tới, Lâm Khang Bình Kinh Thành, cũng bái tế vài lần, nhưng mấy đứa Thư Duệ, đúng là chưa từng , còn chưa có gia phả đâu.

      "Cha, chờ Khang Bình trở về, ta cùng thương lượng chút."

      Tăng Thụy Tường nghe xong để ly trà trong tay xuống, đánh giá thư phòng của Tử Tình, đây là Tử Tình từ phòng ngủ phụ ngăn ra, tiện cho nàng viết sách cùng tính sổ. Tăng Thụy Tường cười : "Ngươi đúng từ chỗ Nhị ca ngươi vơ về ít tác phẩm thư pháp, phải như vậy, mới giống thư phòng ."

      "Ý của cha là, trước kia ta chính là hạng người tục tằng hơi tiền đầy người?" Tử Tình khoác tay Tăng Thụy Tường hỏi.

      "Lại càn quấy với cha à? Còn đừng , chữ của Nhị ca ngươi, đúng là tiến bộ rồi, Nhị ca ngươi có thể chịu được cực khổ, luyện chữ cũng có vài phần thiên phú, lúc này, ta cần lo cho mấy người bọn họ nữa rồi, về sau, dựa vào ngón nghề chữ tốt này của , cũng có thể nuôi sống chính ."

      Đương nhiên, cũng chỉ là nuôi sống mà thôi, nếu muốn sống tốt, chỉ dựa vào bán chữ cũng là được, có mấy đại sư lúc còn sống, có thể dựa vào bán chữ có cuộc sống cơm áo lo?

      Tăng Thụy Tường rồi, Tử Tình lâm vào trầm tư, Kinh Thành này, xem ra là thể rồi, ai có thể nghĩ đến, Kinh Thành xa thể chạm khi đó, lại sắp thành ngôi nhà thứ hai của Tăng gia, Tử Tình nhớ tới khốn quẫn lúc mới tới, chỉ có thể cảm thán thế vô thường.

      Lúc Tử Tình rối rắm, Tiểu Phấn tới , A Thổ và A Thủy trở lại, là trở về cùng Lâm Khang Bình, Tử Tình thế mới biết, Lâm Khang Bình đoán ra mấy người bọn họ mấy ngày nay hẳn là vào cửa, biết bọn họ mang ít đồ, bèn mỗi ngày dẫn mấy người Lâm Phúc bến tàu Lâm Giang trong thành An Châu chờ. Từ Việt Thành bên kia đường thủy tới đây, tuy là có kết băng, nhưng mà, so với đường bộ phải chậm hơn chút.

      Tử Tình mới ra cổng trong, A Thổ cùng A Thủy cũng vào của viện, thấy Tử Tình vội dập đầu, Tử Tình bảo Tiểu Bạch báo cho Ôn bà tử tiếng, hôm nay đón gió cho A Thổ A Thủy, cần phải thịnh soạn hơn.

      Lâm Khang Bình nghe xong vừa lòng gật gật đầu, phân phó Tiểu Lục xem xét đồ ghi vào kho, phần lớn là vải bông Tây, cho hạ nhân Tình viên cùng nam nữ chưa kết hôn ở Khang trang làm quần áo dùng cho năm bốn mùa. Ngoài ra chính là chút ít vật liệu may mặc quý trọng châu báu cùng với đồ chơi Tây Dương, tìm về cho Tử Tình.

      Tử Tình biết, lần này A Thổ bọn họ có thể thuận lợi trở về, Lâm Khang Bình cũng là thả lỏng hơi dài, dù sao cũng là thuyền nhà mình lần đầu tiên xuất dương, trong lòng làm sao có thể lo lắng thắc thỏm? Tiền tài là chuyện, an toàn của nhân viên càng là chuyện, cho nên, mấy ngày nay, Lâm Khang Bình mới có thể thường bến tàu chờ đợi.

      Lâm Khang Bình giao cả sổ sách và ngân phiếu cho Tử Tình hạch toán, Tử Tình đếm hai vạn lượng ngân phiếu trong tay, thầm nghĩ, lợi nhuận của việc xuất khẩu và nhập khẩu này quả là nhiều, cơ bản qua lại cái, là kiếm về phí tổn nửa chiếc thuyền, năm ít nhất có thể làm hai lần qua lại, thu hồi phí tổn. Chả trách Lâm Khang Bình luôn muốn làm buôn bán xuất dương, ở cổ đại điều kiện vận chuyển cực kỳ lạc hậu này, hàng ngoại nhập này càng là vật vừa quý vừa hiếm. Tử Tình thể thừa nhận, Lâm Khang Bình này đúng là có mấy phần đầu óc buôn bán.

      Sau khi A Thổ và A Thủy trở về, tâm tư của Lâm Khang Bình cũng buông xuống, mang theo người trong nhà bắt đầu trang trí Tình viên, đèn lồng đỏ, câu đối đỏ, còn có giấy cắt hoa đỏ, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị thấy, cười : "Quả thực có chút hương vị của Tết rồi."

      đêm giao thừa này, Tử Tình lo lắng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị bên kia quá mức quạnh quẽ, bèn sai Tiểu Phấn, Tiểu Bạch cùng với A Thổ, A Thủy qua, cùng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị giỡn. Cũng may thời gian chỉ là hai ngày, bắt đầu từ mùng hai, cả nhà Tử Tình liền trở về nhà mẹ đẻ, cũng để mấy đứa Thư Duệ ở lại nhà mẹ đẻ.​
      Last edited: 7/11/15
      huyendo thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 412, Lâm gia gởi thư

      Editor: Trạch mỗ

      Tháng giêng này mặc dù trôi qua quạnh quẽ hơn trước đây, chẳng qua, vẫn có ít khách nhân tới cửa đến chúc tết, Hạ Ngọc cũng đến, nghe Chu Thiên Thanh , tuy mỗi ngày có thể dậy ăn cơm ngồi lát, chỉ là còn có thể ra ngoài. Thuốc mấy người Tử Phúc gửi về từ Kinh Thành, Tử Tình sai người đưa ngay lúc đó, chỉ là thấy hiệu quả nhanh như vậy.

      Mỗi ngày vội vàng đón đến tiễn , Tử Tình cảm thấy thời gian vẫn trôi qua nhanh, trong nháy mắt, vừa tiễn đưa Lâm Khang Bình và A Thổ, A Thủy, lại đưa Thư Duệ vào huyện học, tiếp theo, lại thấy đào hồng liễu xanh, vừa nhàn hạ được vài ngày Khang trang lại bắt đầu năm bận rộn.

      Lâm Khang Bình Việt Thành lần này, là đáp ứng Tần đại nhân rồi, chuyến này là thể , bởi vì chính Lâm Khang Bình cũng muốn biết tình huống ở Việt Thành, có thể điều chỉnh nghiệp của mình ngay lập tức.

      Lần này ra ngoài, Lâm Khang Bình đến hai tháng trở lại, Trần tri phủ Việt Thành bởi vì tham ô, bị giáng liền ba cấp, nghe làm châu đồng Mai Châu, đây vẫn là bởi vì thái độ nhận tội của khá tốt, hơn nữa, số lượng bạc tham ô lớn, còn nộp lên, hơn nữa Lâm Khang Bình giúp giới thiệu cho Văn Tam, kết quả Văn Tam có giúp chuyện hay , việc này Tử Tình và Lâm Khang Bình cũng biết được.

      Hai mươi chín tháng ba, là tròn hai mươi bảy tháng sau ngày mất của lão gia tử, Tăng Thụy Tường và Tăng Thụy Khánh dưới tác hợp của Tam bà bà, cuối cùng tập trung cùng nhau, hoàn thành tế tự cho lão gia tử, liền coi là chính thức ra hiếu kỳ. Đương nhiên, đến còn có Xuân Ngọc, Thu Ngọc. Thân thể Hạ Ngọc còn chưa có hồi phục lắm, chỉ là Chu Thiên Thanh đến.

      Sau ngày hôm đó, Thẩm thị đổi tất cả câu đối cùng bùa đào linh tinh cửa, rèm cửa trong nhà, chăn màn gối đệm cũng thay đổi màu sắc tươi đẹp hơn chút. Đồng thời, đón Hà thị sang đây. Thân thể của Hà thị, khá hơn hồi mùa đông, Thẩm thị tìm đại phu khám qua, có đáng ngại. Thẩm thị mới yên tâm, bắt đầu thu dọn đồ dùng, cùng với đồ muốn chuẩn bị mang .

      Tử Tình và Lâm Khang Bình vẫn là rối rắm. ra, Tử Tình còn muốn rời khỏi Tình viên này, có Tần gia, Phó gia cùng Hạ gia quấy rầy, cuộc sống vẫn là rất hài lòng, chút cũng có bất tiện của cuộc sống ở nông thôn. Nước Kinh Thành quá sâu, căn cơ của Tử Tình và Lâm Khang Bình nông như vậy, ai biết có tình huống gì xảy ra? dám bảo đảm còn có lúc hốt hoảng trốn ?

      Buổi sáng mùng ba tháng tư. Sinh nhật của Yên Nhiên vừa qua được hai ngày, Lâm Khang Bình đột nhiên nhận được thư của đường huynh Lâm Khang Bình được Vương Hỉ từ Kinh Thành chuyển đến, là Đại gia (bác) của Lâm Khang Bình từ sau tết bắt đầu thỉnh thoảng cảm phong hàn, sức khỏe vẫn luôn tốt, uống bao nhiêu thuốc cũng thấy hiệu quả. Người trong nhà lo lắng qua khỏi khảm(*) này, lại thấy lúc nào cũng nhớ Lâm Khang Bình, muốn Lâm Khang Bình mang theo người nhà trở về gặp mặt lần, mấy đứa của Lâm Khang Bình cũng cần phải lên gia phả.

      (*) Khảm: quẻ khảm, trong tám quẻ trong bát quái, nghĩa là hiểm hóc.

      Lúc này, Tử Tình và Lâm Khang Bình muốn vào Kinh cũng thể vào Kinh, cũng thể để cho lão nhân mang theo tiếc nuối mà . Lâm Khang Bình và Tử Tình cầm thư tìm Tăng Thụy Tường thương lượng, bằng bây giờ cùng , đường còn có người chăm sóc, bằng . Tử Tình và Lâm Khang Bình cũng yên tâm.

      Tăng Thụy Tường có chút do dự, chủ yếu là hôn của Tiểu Văn, nếu có người làm cữu là ở đây, sợ người trong thôn chê cười nhà Hạ Ngọc.

      Lâm Khang Bình nghe xong : "Cha, ngươi quên rồi, lần trước ngươi cùng đại cha bởi vì ăn tiệc rượu ầm ĩ mà hục hặc. Người trong thôn bọn họ chỉ sợ còn nhớ. Theo ta , trường hợp này, cha tránh , còn bớt cho Nhị và Nhị dượng khó xử. Bằng , Đại cha là trưởng, lấy tính tình của , thiếu được còn muốn làm khó dễ ngươi, ngươi cũng thể gây gổ với . bằng, thăm Nhị chuyến trước, đưa tiền biếu trước, nguyên do, Nhị và Nhị dượng chưa hẳn thể lượng thứ."

      Thẩm thị nghe xong cũng : "Theo ta , chủ ý của Khang Bình có thể dùng, bằng chúng ta chuyến thăm Hạ Ngọc trước, thuốc mấy đứa Tử Phúc gửi về năm ngoái, cũng biết uống chưa, dùng có tốt ? Chúng ta lâu gặp được Hạ Ngọc rồi."

      Thẩm thị vừa , Tăng Thụy Tường cũng động tâm, là có chút lo lắng cho Hạ Ngọc, đối với muội tử này, càng nhiều là thương tiếc, từ thân thể tốt, mà lại còn lắm tai nhiều nạn, người Tăng gia bên kia Tăng Thụy Tường bỏ xuống được nhất, chính là Hạ Ngọc.

      Nếu muốn , Tử Tình tự nhiên cũng muốn thăm Hạ Ngọc chút, sinh nhật lần này của Yên Nhiên, nhà Tiểu Dực nhân cơ hội đưa thuốc cho Tử Tình, nhân tiện mang đến cho Yên Nhiên phần hạ lễ, thuốc này, Tử Tình còn chưa có đưa cho Hạ Ngọc đâu, bèn theo Tăng Thụy Tường bọn họ cùng ra ngoài.

      Tình hình của Hạ Ngọc, so mấy tháng trước khi Tiểu Văn đính hôn, nhìn có sức sống hơn chút, chỉ là, vẫn thể ra khỏi nhà thăm họ hàng tiếp khách, Hạ Ngọc rất là vui mừng khi thấy Tăng Thụy Tường tới chơi, nhưng là khi nàng nghe Thẩm thị , người nhà chuẩn bị vào Kinh, là tới cáo biệt. Nước mắt của Hạ Ngọc tuôn ra trước, tiếp đó, như là khống chế được, nức nở nghẹn ngào thể tự , cuối cùng sắp đau đớn bất tỉnh, cũng là làm cho Thẩm thị và Tử Tình sợ hãi kêu to tiếng, bảo Lâm Khang Bình đón ngay đại phu đến.

      Vẫn là Chu Thiên Thanh ngăn cản, : "Nàng chỉ là thương tâm quá độ, có việc gì, đại phu , phải tĩnh dưỡng cẩn thận, thể thương tâm thể vui mừng quá độ, nghe được tin tức các ngươi muốn , nàng quá bất ngờ, chịu nổi, là như vậy, để cho nàng tự bình tĩnh chút."

      Tử Tình nghe xong vội đỡ Hạ Ngọc nằm xuống, : "Nhị , ngươi đừng đau lòng, cha nương ta cũng chỉ muốn hai ba năm, cũng chính là xem xem mới mẻ bên ngoài, Thạch bà tử để lại cho ngươi, nhà ngươi nếu có chuyện gì, ngươi để cho Thạch bà tử hoặc dượng trở về tìm quản gia nhà ta, có chuyện xảy ra, giúp ngươi, bất kể là tiền bạc hay là cái khác, ngoài ra, ta cũng dặn , thỉnh thoảng đưa chút đồ ăn tinh xảo tới cho ngươi. Ngươi đừng lo lắng, chúng ta đều thu xếp cho ngươi xong rồi."

      Hạ Ngọc lắc đầu, vẫn là hai mắt đẫm lệ nhìn Tăng Thụy Tường, Thạch bà tử lên đút mấy hớp nước cho Hạ Ngọc, Hạ Ngọc mới ra được, "Nhị ca, Nhị tẩu, cuộc sống của ta khó khăn lắm, cần lo lắng, ta chỉ là, sợ thân thể ta, còn có thể kéo dài đến lúc nhìn thấy các ngươi trở về ? Mấy tháng này, Tử Tình cũng tốn ít bạc, nào là nhân sâm nào là thuốc viên, lo lắng ít, chẳng qua là, thân thể ta ta biết, ta chỉ là kéo dài muốn thấy nhi tử thành thân thôi, ta sống, chính là kẻ liên lụy."

      Tăng Thụy Tường nghe xong lời này, vội : " bậy bạ gì đấy? Chúng ta tốn tâm tư tốn tinh lực tốn bạc tìm thuốc cho ngươi, ngươi lại còn ra lời như vậy, chẳng những uống phí hết nỗ lực của chúng ta, ngay cả nỗ lực của Tiểu Văn cũng uổng phí, đứa này lòng học y, vì cái gì, ngươi phải là biết, ngươi nghĩ như vậy, mà biết, có bao nhiêu đau lòng, cho là ngươi – người làm nương này xót , chỉ biết giải thoát cho mình. Ta là Nhị ca của ngươi, hễ là có chút hi vọng, chúng ta đều buông tha, đừng những lời này làm cho Nhị ca đau lòng, còn có, chúng ta nếu Kinh Thành, tìm người định kỳ đưa thuốc cho ngươi, ngươi yên tâm ."

      Thẩm thị ở bên, cũng rút khăn ra lau nước mắt, cố gắng khuyên lơn Hạ Ngọc phen, lại để lại chút tiền bạc cho Thạch bà tử, bảo nàng lo liệu thức ăn tử tế cho Hạ Ngọc, Tử Tình cường điệu dặn dò Thạch bà tử vài câu, gặp được người nhà Xuân Ngọc tới, cầu vô lý mực thể đáp ứng, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tử Tình và Thẩm thị để tiền bạc ở người Thạch bà tử.

      Từ nhà Hạ Ngọc trở về, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nhà Tam bà bà, Tử Tình và Lâm Khang Bình lại vội vàng chuyến đến nhà Thu Ngọc, Thu Ngọc cũng là biết chuyện Tăng Thụy Tường muốn , chỉ là nghĩ tới trước, cho rằng đợi đến sau khi Tiểu Văn thành thân. Cho nên sau khi nghe được tin tức này, cũng là nước mắt ràn rụa dứt.

      Lần đó Thẩm thị và mấy người Tử Tình nhà cũ gặp Điền thị, ngày hôm sau Thu Ngọc biết được từ trong miệng hàng xóm của Chu thị, còn đặc biệt chạy tới nhận lỗi. Chỉ là, những cái này, đối với Tăng Thụy Tường và Thẩm thị mà , quan trọng gì nữa rồi. Thu Ngọc cũng là tinh thần chán nản, Điền thị dù tốt thế nào, Tăng Thụy Tường có thể vứt bỏ, nhưng là Thu Ngọc thể vứt bỏ. Người sinh ra mình, là cách nào lựa chọn .

      Ngày hôm sau mùng bốn, Thẩm thị và Tăng Thụy Tường cùng với Tử Tình vẫn là vội vàng đưa Hà thị trở về, cáo biệt người Thẩm gia. Từ Thẩm gia trở về, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cáo biệt thông gia ở phủ An Châu, Tử Tình mình chuyến đến nhà Tú Thủy, dù sao, lần này, phải mấy năm mới có thể trở về.

      Tú Thủy mấy năm nay, vẫn dựa vào giúp đỡ năm đó của Tử Tình, trông coi cửa hàng nhà mình, cũng là miễn cưỡng ấm no, đám bạc trượng phu nàng kéo xe lừa kiếm được kia, từng chút từng chút tích lũy xuống, đến bây giờ, mua ba mẫu ruộng nước, cũng là cho người khác thuê.

      Chẳng qua là, nhà Tú Thủy khá nhiều con, có sáu đứa, lớn, có mười lăm tuổi, là nữ hài, đến tuổi làm mai tuổi, Tử Tình nhìn có vẻ khôn khéo hơn Tú Thủy chút, nghe , việc buôn bán của cửa hàng này vẫn là hai đứa của Tú Thủy chống đỡ, nếu theo tính tình hồ đồ của Tú Thủy, chỉ sợ sớm lỗ sạch rồi. Xem ra, người làm phụ mẫu hồ đồ hoặc đứng dậy nổi cũng buộc con cái trưởng thành sớm hơn.

      Tú thủy nghe Tử Tình muốn vào Kinh, đầu tiên là khóc lên, Tử Tình vừa định muốn khuyên lơn nàng vài câu, nàng trái lại lau nước mắt trước, cười : "Đây là chuyện tốt, ta khóc cái gì, ngươi cũng phải trở lại. Chẳng qua, phải nhớ lúc trở về mang chút đồ xinh đẹp cho ta, cũng cần quý lắm, xinh đẹp là được, chẳng hạn như đám hoa này, cùng với đồ trang sức đáng giá tiền, đương nhiên, ngươi nếu mang cho mấy mảnh vải chất liệu tốt, ta cũng có ý kiến."

      Tử Tình nghe xong dở khóc dở cười, : "May mà ta biết ngươi vài thập niên rồi, bằng , ta còn tưởng rằng ngươi chỉ nhận đồ của ta nhận nhận người của ta đấy, này, chọn cho ngươi mấy xúc vải dệt bằng máy màu tươi đẹp, bên này có nhiều kiểu."

      Tú Thủy nhận lấy vải bông, ôm Tử Tình cười : "Vẫn là Tử Tình tốt, hiểu lòng ta nhất."

      Đám con của Tú Thủy ở bên nghe xong cười : "Nương, ngươi xem ngươi người mấy chục tuổi rồi, lúc khóc lúc cười, cũng sợ Tình tỷ tỷ nhìn chê cười ngươi."

      "Nàng dám chê cười ta, ta tiết lộ ra hết mấy chuyện xấu hổ của nàng hồi bé. Ta nhìn nàng sinh ra, còn bế nàng ít đâu, bởi vì lúc đó, nương Tình Tình nàng vô cùng bận, nào có thời gian trông nàng? Lúc đó ta thường xuyên trộm đồ ăn cho nàng, thậm chí còn lau cho ngươi biết bao nhiêu lần. . ." Tú Thủy chỉ lo đến cao hứng, Tử Tình đoán ngay ra câu tiếp theo, liền vội bịt miệng nàng.

      Mấy đứa thấy cũng che miệng cười trộm, cũng làm Tử Tình lưu luyến rời , từ nhà Tú Thủy trở về, Tử Tình lại nhà Bảo Phượng, nên thông báo, dù sao cũng phải thông báo tiếng, dù sao cũng là bằng hữu thời gian.

      Lúc Tử Tình vào nhà, Lâm Hưng đón Thư Duệ từ huyện học trở về, Thư Duệ nghe sắp vào Kinh, cũng là có vài phần hưng phấn, còn nhớ vào học cùng Vĩnh Tùng, sợ Vĩnh Tùng ở Kinh Thành gặp được tiên sinh tốt, qua thời gian, kéo dài khoảng cách giữa hai người đấy.

      (*) Bùa đào
      [​IMG]
      huyendo thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 413, đưa tiễn

      Editor: Trạch mỗ

      Cùng Thẩm thị bọn họ thương định sáng sớm mùng sáu tháng tư lên đường, lần này, có hai ba năm chỉ sợ là về được, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình thương lượng chút, ngân phiếu trong nhà, vẫn là mang theo, Kinh Thành còn có chín ngàn lượng bạc tiền hoa hồng xưởng thủy tinh năm ngoái, cộng thêm các khoản thu vào của Lâm gia, cũng có hơn ba ngàn lượng bạc, đều ở chỗ Tử Hỉ. Hẳn là đủ rồi.

      Tử Hỉ đùa ở trong thư, nếu nhà Tử Tình vào Kinh, bạc này, tiêu hộ Tử Tình.

      Tử Tình điều Tiểu Thanh Tiểu Lam từ trong trang trở về, nhà Tiểu Thanh ở tại sương phòng chỗ Thẩm thị bên kia, phía sau núi của Tăng Thụy Tường bên kia, vẫn là giao cho hai vợ chồng Thẩm thị thuê từ trong thôn kia, bọn họ giúp đỡ quản lý phía sau núi có chừng mười năm, coi như là người tin được. Thẩm thị bảo bọn họ buổi tối ở tại đảo tọa phòng (*), đất trồng rau trong vườn, tùy bọn họ chăm sóc, ăn ở đều ở Tăng gia, cùng Tiểu Thanh bọn họ trông nhà cho Tăng gia.

      Đảo tọa phòng (back room)
      [​IMG]

      nhà Tiểu Lam ở tại sương phòng chỗ Tử Tình bên này, Tiểu Lục ở lại, việc của Tình viên, bây giờ vẫn là Tiểu Lục giúp đỡ quản lý, Tử Tình cho nàng thời gian hai năm, hai năm sau Tử Tình nếu như còn ở Kinh Thành, liền để cho Tiểu Lam làm chủ, tìm cửa hôn nhân tốt cho nàng, chẳng qua, Tử Tình cười : "Ta cũng là nhìn trúng A Thổ và A Thủy cho các ngươi, biết ý ngươi như thế nào?"

      Tiểu nha đầu vừa nghe mặt đỏ rần, chạy nhanh, Tử Tình cười với Tiểu Lam: "Nhìn xem, nàng giống ngươi năm đó bao nhiêu, hỏi có câu mà thôi, mà như là ta muốn ăn các ngươi bằng, chỗ này, chẳng ai thống khoái được bằng Tiểu Thanh."

      cười, Tiểu Thanh vào cửa, : "Nãi nãi lại chê cười sau lưng ta cái gì thế? Có thời gian giỡn này, còn mau suy nghĩ, muốn dẫn người nào , có đủ dùng hay ? Kinh Thành cũng so như ở địa phương nông thôn, bên người các thiếu gia cũng thể người, còn có, đồ Kinh Thành bên kia thiếu, cũng phải sửa sang lại mang , bớt cho đến lúc đó lại tốn phần bạc, đồ trong nhà lại để mốc meo."

      "Đúng là vậy. Chỉ còn lại ngày. Nãi nãi còn mau cân nhắc, còn ở đây giỡn, qua lúc nữa, nãi nãi lại oán trách, là hai chúng ta làm chậm trễ thời gian của chủ tử, nhắc nhở cẩn thận đấy." Tiểu Lam cũng cười .
      Tử Tình nghe xong cười : "Sau thành thân lá gan lớn hơn rồi. Ngay cả chủ tử ngươi cũng dám sai khiến, còn lại đây giúp ta tính toán chút."

      Mấy nha hoàn chưa thành thân, Tiểu Phấn và Tiểu Bạch coi như quen tay, khẳng định muốn dẫn . Ngoài ra còn có mấy đứa còn , cùng với nhà Tiểu Tử, cũng phải cùng theo. Mặt khác, Lâm Khang Bình lại từ Khang trang chọn bốn tiểu nam hài tầm mười tuổi, làm người hầu cho mấy đứa Thư Duệ, còn có hai đứa mười hai tuổi, chuẩn bị làm người gác cổng. Bằng . Đến bên kia, nhất thời cũng mua được người thích hợp, những người này, tốt xấu gì cũng sống ở Tình viên hoặc Khang trang ít năm.

      Mấy người Tử Tình mất ngày sửa sang lại đồ đạc mang , lần này đồ muốn mang theo đúng là ít, người của cả đại gia đình, chi phí ăn mặc, chỗ nào cần tính toán kỹ? Trong nhà có cái gì có thể sử dụng được, Tử Tình cố gắng hết sức mang từ trong nhà . Bớt cho lại tốn phần bạc. Còn có bên kia, cũng là tòa nhà trống, các loại đồ trang trí, khố phòng cũng có ít, Tử Tình cũng lấy ra ít, vừa sửa sang lại, lại có thể dọn ra được tròn sáu thùng lớn, ngoài ra còn có hai thùng sách, giấy và bút, mực của mấy đứa Thư Duệ.

      Tử Tình vừa hỏi Thẩm thị, Thẩm thị cũng có bốn thùng lớn. Lâm Khang Bình dứt khoát An Châu chuyến. Tìm người tiêu cục giúp đỡ hộ tống đồ đạc mang , như vậy. Tử Tình bọn họ chỉ cần mang theo chút quần áo tùy thân, xe ngựa cũng gọn hơn, đường nhanh hơn nhiều.

      Buổi chiều, Trần gia đặc biệt gọi hai bàn bàn tiệc từ Phong Di cư đưa đến nhà Tăng Thụy Tường, mời mấy vị thông gia tề tụ, nghĩ tới Tần gia biết được tin tức, Tần phu nhân cũng tới đây.

      Tử Tình cũng là có nhiều ngày gặp Tần phu nhân, việc Trần Tri phủ Việt Thành qua hai tháng, Phó gia thấy Tần gia bị liên lụy đến, hai nhà định xuống. Phỏng chừng Tần gia cũng là lòng dạ biết , chẳng qua, vẫn là chấp nhận cọc hôn này, có thể thấy được, Tần gia tự nhiên có tính toán của bọn họ. Chẳng qua là biết sau khi hai nhà kết thân, ai mới là kẻ thực được lợi đây? Tử Tình có chút tò mò. Cũng bởi vậy, hảo cảm đối với Phó phu nhân phai nhạt vài phần.

      Phó phu nhân phát tâm tư của Tử Tình, nàng vẫn là muốn mất hảo cảm hoặc tín nhiệm của Tử Tình, lôi kéo tay Tử Tình, thấp giọng giải thích : "Thực ra, cửa hôn này ngay từ đầu ta phải là tán thành lắm, chỉ là, thứ giữa nam nhân bọn họ cân nhắc tương đối nhiều, nữ nhân chúng ta cũng có nhiều quyền lên tiếng, cũng may ta hỏi thăm, nữ nhi Tần gia vẫn là đứa tệ, cũng tính là tủi thân nhi tử ta."

      "Vậy chúc mừng Phó phu nhân." Tử Tình cười .

      "Lại tiếp ta đúng là có vài phần hâm mộ ngươi, trượng phu thương, lại biết kiếm tiền, chuyện bên ngoài mực cho ngươi bận tâm, trong nhà cũng là ngươi định đoạt, cuộc sống trôi qua có bao nhiêu tự tại, cũng là ta có phúc phận. Aiz, ngươi là biết, chúng ta cũng có chỗ khó của chúng ta." Phó phu nhân .

      Lúc này, Tần phu nhân thấy tới hỏi: "Hai người tránh ở bên chuyện riêng tư gì vậy? Tử Tình lần này, là có chút nỡ, về sau, thiếu chốn tụ họp rồi."

      "Đúng vậy, ta cũng là nghĩ như vậy, lôi kéo Tử Tình mấy câu, ta ý, đúng là hâm mộ Tử Tình, cuộc sống này trôi qua, đúng là thực dễ chịu. Ngươi nhìn xem, chỗ nào giống như là người sắp ba mươi tuổi?"

      "Ừ, nữ nhân, xuất thân tốt hay tính là tốt lắm, có thể gả cho nam nhân tốt, biết lạnh biết nóng thương ngươi, đó mới là tốt đấy." Tần phu nhân cảm thán , xong nhìn phó Phu nhân cái, đại khái là muốn nhờ Phó phu nhân chiếu cố nữ nhi nàng vài phần ?

      "Đúng vậy, dù sao vẫn là sống lâu dài ở nhà chồng, nhà mẹ đẻ mới được mười mấy năm, cho nên , nữ nhân có phúc hay có phúc, vẫn là nhìn nhà chồng." Phó phu nhân .

      Lúc này, Thẩm thị tới, mời mọi người ngồi vào vị trí, Tần phu nhân thấy Thẩm thị, bước lên phía trước lôi kéo tay Thẩm thị, : " nghĩ tới tỷ tỷ vội vàng như vậy, đến cả bữa cơm tiễn đưa cũng ăn được, mấy ngày nay, toàn là mấy người chúng ta quấy rầy tỷ tỷ, tỷ tỷ phải là thấy chúng ta phiền, vội vàng trốn Kinh Thành chứ?"

      Phó phu nhân và Hạ thái thái nghe xong đều cười : "Cũng phải là lời này. Còn nghĩ tới mấy ngày này nên mở tiệc tiễn biệt cho thông gia, ai ngờ người ta căn bản cho cơ hội."

      Hạ thái thái bổ sung câu: "Ta nếu phải trong nhà còn có lão nhân, ta cũng theo lên Kinh Thành nhìn xem, cũng biết con dâu ta sinh chưa?"

      Lưu phu nhân và Dương phu nhân cũng cười : "Đúng vậy, có sẵn cơ hội lại ra được cửa, trong nhà có già dưới có trẻ."

      Thẩm thị nghe xong : "Nếu có lòng, nào có rút ra được chút thời gian ấy? Ta đúng là thể đợi, lại chờ thêm nữa, ta cũng già rồi, muốn động cũng động được, ngẫm lại cả đời này, chỉ toàn xoay quanh lão nhân đứa ."

      Mấy vị thông gia phu nhân phu nhân nghe xong, đều cười : " đến trong lòng chúng ta rồi."

      Lưu gia , chờ nhi tử thành thân cũng muốn thăm Đại nữ nhi, Trần gia sống ở nông thôn quá lâu, trước kia, có thể An Châu chuyến quá chừng rồi, nào dám nghĩ đến Kinh Thành? Chẳng qua nhi tử nàng , muốn mở Phong Di cư đến Kinh Thành, thuận tiện cũng dẫn nương trông thấy cảnh đời. Dương gia cũng chỉ còn lại nhi tử chưa thành thân, chẳng qua, Dương gia cũng dám hứa hẹn, ngân lượng cho nhi tử đọc sách vẫn là nữ nhi nữ tế giúp đỡ đấy, nào còn dám mở miệng đòi bạc du ngoạn?

      Phó gia Hạ gia lại còn những cố kỵ này rồi, cười : “ như vậy, thông gia phu nhân trước, chúng ta thu xếp việc nhà xong xuôi, liền kết bạn cùng , đến lúc đó cũng cho chê chúng ta phiền."

      Tần phu nhân cười : "Ta cũng có thể về nhà mẹ đẻ thăm chút, mặc dù nhà mẹ đẻ ta còn người nào, nhưng là thân thích và người có quen biết vẫn là có mấy người, chẳng qua là, nay, muốn gặp mặt lần, đúng là dễ."

      Tử Tình cùng mấy vị trưởng bối giỡn uống rượu, chợt thấy Tiểu Hoàng ở ngoài cửa vẫy tay nháy mắt, Tử Tình tìm cớ ra, Tiểu Hoàng lôi kéo Tử Tình vào thư phòng, đưa cho Tử Tình xấp danh mục quà tặng, ra mấy vị thông gia cũng phải là tay tới cửa, Tử Tình nhìn kỹ cái, trong đó lễ của Tần gia và Phó gia nặng nhất, số vật liệu may mặc thượng hạng, Tần gia là bộ đồ ăn và trà cụ Phấn Thải thoát thai, tặng bức chữ, còn có mấy vật trang trí bằng ngọc, Phó gia tặng bức tranh treo phòng khách, bộ đồ ăn và trà cụ Thanh Hoa thoát thai, cũng có mấy thứ đồ trang trí, đều biết Kinh Thành bên kia đều dùng được. Hạ gia thứ hai, cũng là biểu lễ tứ đoan, ngoài ra có pho tượng Phật bằng ngọc. Lễ của Lưu gia, Trần gia, cùng Dương gia có tác phẩm thư pháp, có thổ sản, có đồ ăn đường….

      "Chủ tử, có cần chuẩn bị đáp lễ hay ? Còn có hầu bao thưởng cho hạ nhân." Tiểu Hoàng hỏi.

      Tử Tình nghĩ nghĩ, : "Mỗi nhà đáp lễ cho hai cuộn gấm, ngoài ra, hầu bao thưởng như cũ."

      Cũng thể để cho bọn họ thấy, đáp lễ cho mỗi nhà giống nhau, mặc dù lễ mang tới có có nặng, dù sao của cải thân phận của mỗi người giống nhau. Nhưng là đáp lễ khác nhau, mọi người thấy Tăng gia đáp lễ giống nhau, chẳng phải là để cho bọn họ chê cười Tăng gia cũng là hạng xu lợi?

      Chờ mọi người rồi, Tử Tình phương lại danh mục quà tặng cùng với đáp lễ của mình cho Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, Tăng Thụy Tường ngại hơi đơn giản.

      Thẩm thị cười : "Cũng xê xích gì rồi, mấy nhà Tần gia bọn họ chịu thiệt chút, nhưng là, mấy ngày nay bọn họ quả là đến quấy rầy chúng ta ít, nếu đáp lễ theo mấy nhà bọn họ, chỉ sợ trong lòng ba nhà khác băn khoăn, ta thấy Tình nhi như vậy cũng rất tốt."

      Bởi vì Lâm Khang Bình muốn sớm, chạy tới Xương Châu nghỉ trọ. Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Tăng Thụy Tường mở cửa lớn ra, ấy thế mà trước cửa vây quanh đống lớn người đưa tiễn, có học sinh trong học đường, lí chính, cả đại gia đình Tam bà bà, Tứ bà bà, còn có rất nhiều thôn dân, mọi người ít nhiều gì đều từng nhận ân huệ của Tăng Thụy Tường hoặc Lâm Khang Bình.

      Tăng Thụy Tường thấy hết sức cảm động, Tam bà bà tay lôi kéo Tăng Thụy Tường, tay lôi kéo Thẩm thị, rưng rưng : " lần này, Tam nương còn biết có thể còn sống chờ các ngươi trở về hay , các ngươi ra bên ngoài, phải tốt, chuyện trong nhà, cần nghĩ tới, có năm nhi tử kia của ta ở đây. Nhớ kỹ câu của Tam nương, bên ngoài ngàn tốt vạn tốt, nhưng cũng phải nhà chúng ta, Tam nương còn chờ nhìn các ngươi cái đấy. Hu hu. . ."

      Tăng Thụy Tường nghe xong cũng là khó kiềm nén được tình của của mình, bởi vì lời của Tam nương, làm cho cảm nhận được dịu dàng của mẫu thân, nghĩ vậy, ôm Tam bà bà khóc lớn lên, chỉ Tăng Thụy Tường, Tử Tình cũng có cảm giác như vậy, lời của Tam bà bà, vẫn luôn tri kỷ.

      Thu Ngọc mang theo mấy đứa Uyển Tình cũng tới rồi, vành mắt đỏ hoe, Tăng Thụy Tường phải rồi, về sau, nàng phải có khó khăn gì, đúng là có người làm chỗ dựa ra mặt cho nàng rồi, Xuân Ngọc kia càng là trông cậy được, từ lần cãi nhau đó, hai nhà cũng qua lại nữa. Chỉ còn mình Hạ Ngọc lại là con ma ốm, còn có, Điền thị kia, cũng biết có thể kéo dài tới khi Tăng Thụy Tường trở về hay ?

      Nhưng là, những lời này, Thu Ngọc cũng có cách nào ra miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba chiếc xe ngựa càng chạy càng xa, nước mắt của Thu Ngọc cũng là càng chảy càng dài.

      --- ------

      PS: mấy loại đồ sứ quan diêu phấn thải thoát thai lần trước ta sửa lại chú thích rồi nhé, là loại sứ mỏng kiểu thoát thai, men kiểu phấn thải và sản xuất cho quý tộc hoặc quan lại dùng.

      *Phấn thải thoát thai

      [​IMG]

      * Thanh Hoa thoát thai
      [​IMG]

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 414, lại tới Lâm gia

      Editor: Trạch Mỗ

      Bởi vì Lâm gia bên kia còn biết có tình huống gì chờ bọn họ, Tử Tình bọn họ đường bôn ba, mất thời gian chín ngày chạy tới ngoại ô Kinh thành, Thẩm thị và Tăng Thụy Tường tự Kinh Thành tìm mấy người Tử Phúc, mà nhà Tử Tình thẳng đến thôn Lâm gia ở.

      Mấy gã sai vặt và nha hoàn, Tử Tình đều phái vào Kinh, để cho bọn họ trước sửa sang lại phòng ở, chỉ để lại hai người Tiểu Tử và Lâm Hưng, theo bọn họ vào thôn.

      Trong thôn cũng thay đổi lớn, nhưng là phóng ốc của Lâm gia thêm ít, Tử Tình nhớ được lần trước đến, đất trống trong viện còn rất lớn, bây giờ, đều xây lên phòng ở, chắc là huynh đệ Lâm gia cũng chia nhà rồi, chỉ sợ vai dưới cũng ít nhỉ?

      Tử Tình mang theo mấy đứa vừa xuống xe ngựa, có người vây xem tới đây rồi, thấy Lâm Khang Bình, vẫn là có người biết, vội Lâm gia gọi người, cho nên, Tử Tình bọn họ còn chưa đến trước hàng rào, chính phòng ít nữ nhân và đứa ra ngoài.

      Đại nương của Lâm Khang Bình là Dư thị cũng chạy vội ra, xem ra, mấy năm nay, Lâm Khang Bình hiếu kính nàng ít, Tử Tình cũng nhớ được lần trước lúc mới đến, bộ dạng khó chịu của nàng, chút cũng chào đón Lâm Khang Bình, vẫn là sau đó thấy Lâm Khang Bình ra tay hào phóng, mới đả động được nàng.

      Trong tay Tử Tình còn bế Yên Nhiên, vội thả xuống, vấn an Dư thị, đồng thời, nhìn lướt qua bài trí trong viện, giống như là làm tang , trong lòng cũng thở phào nhõm, còn tốt, vẫn tới kịp.

      Dư thị đúng là vẻ mặt đau buồn, tay lôi kéo Tử Tình, tay lôi kéo Lâm Khang Bình, khóc : "Cuối cùng cũng chạy tới rồi, mau vào nhà , để cho trông thấy mấy đứa này của ngươi, vừa nhìn thấy tốt. Mấy ngày nay, ngày đêm ngừng nhắc tới các ngươi, nhắc tới cha nương ngươi, là có lỗi với bọn họ, có mặt mũi nào gặp bọn họ. Nhưng là, lúc trước nếu bước này, ngươi đâu thể có hôm nay? Khang Bình, ngươi cần phải khuyên nhủ nhiều vào."

      Tử Tình nghe xong vội : "Đại nương bớt buồn. Có lẽ Đại gia vừa thấy Khang Bình và bọn , là khá lên ngay đấy?"

      Dư thị nghe xong lúc này mới có nụ cười, Tử Tình vội để cho mấy đứa gọi người. Vào nhà, Đại tẩu của Lâm Khang Bình là Hồ sớm chuẩn bị bồ đoàn ở trước kháng của Lâm Diệu Tổ, Tử Tình và Lâm Khang Bình dẫn theo bọn đụng đầu trước, rồi mới đứng lên vấn an.

      Lâm Diệu Tổ biết Khang Bình trở lại, cố gắng gượng ngồi dậy, dựa vào đầu kháng, muốn nhìn xem kỹ con cháu Lâm gia. Nghe mấy đứa Thư Duệ nhất nhất báo ra tên mình, Lâm Diệu Tổ kích động gật đầu : "Còn tốt, quên gốc, biết bài danh bối phận của Lâm gia chúng ta."

      Tử Tình thừa cơ đánh giá Lâm Diệu Tổ, cũng biết duyên cớ là bệnh co lại hay là tuổi tác của lớn. Tóm lại, Tử Tình cảm thấy lão nhân hình như bé gầy nhiều, gầy gò vàng vọt, chút tinh khí thần(*) cũng có, chuyện cũng lên nổi hơi.

      (*) Tinh khí thần: Tinh, khí, thần; từ “tinh thần” và “tinh khí” trong y học mà Đạo giáo tổng hợp thành tinh, khí, thần; được gọi là “ba vật báu” của thân thể con người. (xem thêm tại đây)

      Lâm Khang Bình ngồi ở mép giường, chuyện cùng Lâm Diệu Tổ, mấy đứa Thư Duệ cũng nhu thuận đứng ở cạnh mép giường, nhìn thân nhân xa lạ trước mắt.

      Lúc này, trong viện nghe thấy được tiếng nam nhân chuyện. Gọi: "Nương, là Tam đệ trở lại sao?"

      Tử Tình vừa định ra ngoài chào hỏi tiếng, cả ba nhi tử của Lâm Diệu Tổ vào, lát sau, Mã thị nhà lão Nhị cùng Khương thị nhà lão Tam cũng vào cửa, Tử Tình thế mới biết. ra Mã thị và Khương thị chuyển ra ngoài, xây phòng ở và sân khác, chỉ còn lại nhà lão Đại ở bên cạnh lão nhân.

      Lão Đại Lâm Khang Kiện với Lâm Diệu Tổ: "Cha, nhà Tam đệ đến thăm ngươi rồi, nhìn xem, Tam đệ đúng là có bản lĩnh, lại có thể sinh bốn nhi tử, cha, cao hứng ? Còn có nhé, vừa nhìn mấy đứa này nhà Tam đệ, là biết thông minh, đọc sách khẳng định kém rồi, tương lai cạnh cửa Lâm gia chúng ta, là trông vào mấy đứa nhà Tam đệ rồi."

      Lâm Diệu Tổ nghe xong, vừa lòng nhìn mấy đứa Thư Duệ cái, : "Lúc này, ta cũng yên tâm rồi, gặp được Nhị thúc ngươi, ta cũng có lời mà rồi. Ngày mai, ngươi tìm lí chính cùng tộc trưởng thương lượng, chuyện cho mấy đứa này lên gia phả, con cháu Lâm gia chúng ta, cũng thể lưu lạc ở bên ngoài."

      Lâm Khang Kiện vội đáp ứng, Dư thị ở bên : "Việc lên gia phả này, còn phải bày rượu, lão Nhị, bằng ngươi thu xếp giúp Tam đệ ngươi, còn có, lão Tam cũng vậy, sớm đánh tiếng trước cho người trong thôn."

      Lâm Khang Tường và Lâm Khang Dũng cũng vội đáp ứng, Dư thị giải thích cho hai người Lâm Khang Bình và Tử Tình: "Lúc này, nhà nhà bận rộn làm việc trong ruộng, phải trước cho người ta."

      Tử Tình vội : "Đa tạ Đại nương quan tâm, chúng ta cũng hiểu quy củ, cũng phiền Đại ca, Nhị ca còn có Tứ đệ giúp đỡ rồi."

      Hồ thị ở bên nghe được, : "Việc này còn phải là nên làm? Đệ muội cũng đừng khách khí, vẫn là mang theo bọn ra ngoài rửa mặt phen trước , đường chạy tới, vậy cũng là vô cùng vất vả, bọn lại , cũng là chịu ít khổ."

      Dư thị ở bên nghe xong cũng : "Đúng vậy, ta vui mừng quá, còn chưa có sắp xếp chỗ ở cho các ngươi đâu."

      Dư thị xong nhìn về phía Hồ thị, Hồ thị : "Phòng ở ta sớm dọn ra rồi, biết nhà Tam đệ muốn đến, chỉ là, chỉ có hai gian phòng, chen chúc chút, còn có, ta hình như thấy Tam đệ còn dẫn theo người khác, chỉ sợ còn phải để ra hai gian nữa."

      Tử Tình nghe xong vội : "Cứ để ra gian là được, hai người bọn họ là nhà."

      Hồ thị nghe xong liền tự mình mang theo mấy người Tử Tình ra, sương phòng phía Tây tổng cộng có ba gian, chỉ là gian khác còn đôi chút đồ đạc linh tinh, Mã thị cùng Khương thị cũng tới đây giúp đỡ thu dọn lau chùi.

      Sau khi mấy người Tử Tình rửa mặt qua loa, cũng lo nghỉ ngơi, liền dẫn theo Tiểu Tử vào nhà , lấy ra lễ vật cho mọi người, Dư thị cùng với mấy vị chị em dâu là nhà hai cuộn vải dệt bằng máy, cây trâm bạc, lễ gặp mặt cho vai dưới đều là ngân khoa tử, bởi vì Tử Tình và Lâm Khang Bình cũng ràng có mấy vị cháu trai cháu , cũng dễ chuẩn bị riêng, thừa còn được, thiếu mà , có thể bị khó coi, có vẻ có thành ý, cho nên Tử Tình nghĩ ra biện pháp này, bọn cũng vui mừng, đám người lớn cũng vui mừng.

      Lễ gặp mặt lần này của Tử Tình nặng hơn hồi lần đầu tiên đến, cho nên Dư thị tươi cười đầy mặt, vội phân phó đám con dâu làm cơm, Tiểu Tử nghe xong nhìn về phía Tử Tình.

      Tử Tình lúc này mới nhớ tới, mình chỉ sợ phải ở đây khoảng thời gian dài, đồ ăn này, nếu chỉ để cho mình Tiểu Tử phụ trách, cũng là bận cố nổi, suy nghĩ chút, bèn với Tiểu Tử: "Ngươi thu dọn phòng ở chút, lấy đồ chuẩn bị sẵn ra, còn có, cần phải giặt sạch quần áo tắm trước."

      Tự Tử Tình theo ba chị em dâu vào phòng bếp, vẫn là phụ trách nhóm lửa, Mã thị thấy cười : "Tam đệ muội hơi sinh bốn nhi tử, đúng là lợi hại. Ngươi còn nhớ tiểu tử của chúng ta Hồng Hà chứ? Nàng thế nhưng hơi sinh ba nữ nhi, bây giờ người còn mang thai đứa, cũng biết là nam hay là nữ, nương ta cũng là lo suốt."

      Mã thị nhắc tới, Tử Tình lập tức nhớ tới tiểu nương thẹn thùng kia, ít , nhưng là người chịu khó, ấn tượng của Tử Tình đối với nàng đúng là tệ, vội hỏi: "Nàng gả xa sao? Ta vẫn còn nhớ nàng, có thể đón chuyến ?"

      Hồ thị nghe xong vội : "Sao lại được? Nương ta mà biết, còn biết cao hứng thế nào đâu?" xong liền ra khỏi phòng bếp gọi: "Nương ơi, Tam đệ muội nhớ tiểu tử, bảo phái người đón chuyến."

      Quả thực Dư thị nghe xong cười : "Thế tất nhiên là tốt, phái Đại tiểu tử nhà ngươi chuyến, ngồi xe ngựa của Tam thúc , nhân tiện cũng mang đến mấy cháu ngoại kia."

      Nhìn Tử Tình ra tay hào phóng, mấy đứa kia đến, vậy lễ gặp mặt cũng ít được, cứ như vậy, khuê nữ được lợi ích thực tế, về nhà chồng cũng có thể có khí phách hơn chút.

      Tử Tình thấy Mã thị khinh thường bĩu môi, lầm bầm câu, hình như là ghét Hồ thị cướp công lao của nàng, ràng là nàng nhắc tới Lâm Hồng Hà. Tử Tình lại vừa thấy Khương thị, vẫn là tính tình ngượng ngùng kia, hướng về phía Tử Tình cười cười.

      Tử Tình cùng hai nàng đến chuyện nhà, thế mới biết, nhà lão Đại có bốn đứa , hai nam hai nữ, đứa đầu là nam hài, năm đó khi Tử Tình đến gặp qua, đính hôn rồi. Nhà lão Nhị là năm đứa , ba nam hai nữ, Nhà lão Tứ cũng bốn đứa, hai nam hai nữ, xem ra, lão Lâm gia này khai chi tán diệp cũng tệ.

      "Tam đệ muội, đến nhà ngươi, ta thấy nhà ngươi cũng dùng tới hạ nhân rồi ư, có phải hay ? Vẫn là lão Tam có bản lĩnh, năm đó ta thấy lão Tam tệ rồi, phần tỉ mỉ đối với ngươi kia, đúng là ai so được. nghĩ tới bản lĩnh kiếm bạc cũng chẳng ai so được, mấy nhi tử kia nhà ngươi, nghe đều học rồi, chậc chậc, việc này đúng là cần ít ngân lượng nhỉ?" Mã thị hỏi.

      "Nhị tẩu, ta hình như , cha ta là Tú tài, trong nhà mở trường tư thục. Mấy đứa này đọc sách, nào còn cần bạc gì?"

      "Ôi, chuyện nhiều năm như vậy, ta nào còn nhớ được? Ta cũng là nhớ được lúc ngươi vừa tới, bộ dáng nhắn kia, ăn sủi cảo nhân thịt rau cải trắng của chúng ta, sủi cảo thơm như vậy, chúng ta năm cũng là khó được ăn vài lần, bộ dáng kia của đệ muội, giống như là ăn lương thực phụ, nhíu mày nuốt xuống, buồn cười chết ta rồi." Mã thị vừa vừa hồi tưởng tình cảnh năm đó, cười lên ha hả.

      Tử Tình thấy cũng cười : "Nhị tẩu chỉ sợ lúc đó nghĩ, Tam đệ muội này ăn, vừa vặn ta ăn thêm vài cái đây."

      Mã thị nhìn Tử Tình, hỏi: "Ngươi làm sao mà biết? Còn đừng , thực để cho ngươi đoán đúng rồi."

      "Hỏng bét, chúng ta vẫn là có gạo, hôm nay Tam tẩu ăn cái gì đây?" Khương thị đột nhiên hỏi.

      Tử Tình : " câu nệ cái gì, làm chút mì sợi hoặc bánh canh cũng được, chỉ cần phải lương thực phụ. Bằng , ta cũng nuốt xuống được."

      Mã thị nghe xong : "Vẫn là mì sợi , ta đánh trứng gà, đáng tiếc có thịt, đúng rồi, Tam đệ muội thích ăn rau xanh, Tứ đệ muội ra vườn rau nhổ chút cải trắng về, nếu có rau hẹ non, cũng cắt mấy nắm, hôm nay rất nhiều người đấy."

      Khương thị nhìn Mã thị cái, tựa hồ có chút tình nguyện ra ngoài, Tử Tình cũng biết nàng là nỡ lấy ra rau trong vườn nhà nàng, mà trong vườn rau nhà nàng có mấy thứ này, phải vườn rau nhà lão Đại tìm kiếm, cho nên ngượng ngùng.

      Khương thị mới ra chưa được hồi, Hồ thị vào, hỏi buổi tối chuẩn bị ăn cái gì vậy?

      Mã thị vội : "Đây phải là do Tam đệ muội ăn vào được lương thực phụ, ta làm cho chút mì sợi, nhào bột đấy, Tam đệ muội từ phương Nam đến, thích ăn rau xanh, bởi vậy, Tứ đệ muội ra vườn nhổ chút rau xanh rồi."

      Hồ thị nghe xong : "Thế cũng được, chỉ là bột mịn trong nhà còn nhiều lắm, làm cho nhà Tam đệ muội cùng cha nương ăn thôi, chúng ta vẫn là ăn cháo ngô và bánh ngô thôi."

      Tử Tình vừa muốn chuyện, bên ngoài có người vào, là nhà Lâm Hồng Hà vào cửa.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 415, bữa cơm đầu tiên

      Editor: Trạch Mỗ

      Tử Tình nghe xong vội ra khỏi phòng bếp, tiểu nương thanh tú năm đó cũng thành người phụ nữ nông thôn điển hình rồi, áo màu lam váy màu đen, đằng sau chỉ búi búi tóc tròn đơn giản, dùng là trâm gỗ bình thường, có thể là do mang thai, khá béo, làn da khá đen cũng thô ráp, Tử Tình cũng là còn nhớ hình như nữ nhân phương Bắc ra đồng, làm sao thấy Lâm Hồng Hà giống như là tình hình như thế?

      Thực ra, đúng là Tử Tình biết, nữ nhân phương Bắc mặc dù ra đồng làm việc nhà nông nhiều lắm, nhưng là có vườn rau, phải nuôi lợn, nuôi gà và trông con, lát cũng rỗi ra được, trừ phi có thể gả cho nam nhân vô cùng thương mình, còn có thể giúp đỡ làm chút việc nhà. Thực ra Hồ thị các nàng cũng giống vậy, chẳng qua lúc Tử Tình gặp các nàng, bị cuộc sống mài thô rồi, cũng giống như Lâm Hồng Hà khi đó, là tiểu nương, được cha nương nuông chiều, cho nên tương phản khá lớn.

      Lâm Hồng Hà thấy Tử Tình, cũng nhận ra rất nhanh, mặc dù trông Tử Tình béo hơn chút, nhưng những chỗ khác, biến hóa lớn.

      Mấy đứa nhà Tử Tình cũng ra, Tử Tình bảo bọn họ gọi " ", mấy đứa Thư Duệ nghe quen Vĩnh Tùng và Tiểu Dực bọn họ gọi Tử Tình là " ", lúc này có của mình, cũng là rất hưng phấn, nhất là Thư Vĩ và Thư Ngọc, hỏi: "Nương, chúng ta cũng có của mình?"

      "Đúng là vậy, “nếu giả cho đổi lại” ." Tử Tình cười .

      Thư Duệ bọn họ nhìn Lâm Hồng Hà cái, đại khái trước mắt này cách bọn họ mơ ước vẫn còn có chút khoảng cách, chẳng qua, trái lại rất hiểu chuyện, đều tiến lên hành lễ, còn có Yên Nhiên, Tử Tình cũng dạy nàng Quan thoại, nhưng dạy nàng hành lễ, cho nên, cũng học theo mấy ca ca cúi đầu hành lễ với Lâm Hồng Hà. Rước lấy trận khen ngợi và tiếng cười to của mọi người. Ngay cả Lâm Hồng Hà sinh ba nữ nhi rồi thích nữ hài lắm cũng nhịn được muốn bế nàng, dọa cho Tử Tình vội nhận qua, : "Bụng lớn như vậy rồi, còn tự mình nhớ chút. Ngộ nhỡ bị đụng vào cũng phải là đùa."

      "Tam tẩu, nữ nhân nông thôn nào có dễ hỏng như ngươi nghĩ? Bằng , việc trong nhà ai làm? Ta chỉ là thấy mấy đứa này nhà Tam tẩu. Còn rất hiểu chuyện, nhìn chút chọc người thích." Lâm Hồng Hà nhìn mấy đứa Thư Duệ cười .

      Còn may, Tử Tình mặc cho mấy đứa đều là quần áo nhà nông thường ngày ở nhà hoặc ra đồng, cho nên, chênh lệch với đứa Lâm gia lớn lắm, chỉ là hành vi, lời vẫn là giống, cho nên. Lâm Hồng Hà thấy bốn nhi tử này của Tử Tình, thở dài: "Vẫn là Tam tẩu phúc khí tốt."

      Tử Tình thấy nàng vuốt bụng mình với khuôn mặt u sầu, bèn : " ra sợ ngươi chê cười, lúc trước ta cứ mong đợi sinh nữ nhi mãi, nghĩ ta nhất định phải sinh nữ nhi mới trọn vẹn. Bởi vậy, liền mạch sinh năm đứa, cuối cùng cũng để cho ta trông đến được. Còn có, Đại tẩu nhà ta, cũng là mạch sinh ba nữ hài, mới sinh được nhi tử, đây có là cái gì, chẳng qua là sinh ra sớm hay sinh ra muộn mà thôi, dù sao cũng thể thiếu ngươi. Cùng lắm sinh thêm mấy đứa là được."

      Dư thị nghe xong lời của Tử Tình, vội : "Nghe , lời của Tam tẩu ngươi quả là có lý, ngươi cho dù tin lời Tam tẩu ngươi, nhưng bốn nhi tử này nhà Tam tẩu ngươi đều rành rành ở đây, cho nên. Khuê nữ (con ) à, nghe lời nương, ta sốt ruột, từ từ sinh."

      Hồ thị ở bên nghe xong : "Muốn ta , nhiều khuê nữ tốt hơn, chờ trưởng thành, còn có thể đòi được nhiều sính lễ hơn, nếu như nhiều nhi tử, bạc lo liệu cưới vợ là đủ cho ngươi chịu đựng rồi. Đại tiểu tử nhà ta phải vậy? Ta còn phát sầu, bạc thành thân này đâu kiếm đây?"

      "Đại tẩu, ai chẳng biết cuộc sống nhà ngươi phát đạt? Thư Hưng là trưởng tôn Lâm gia, cha ta cung cấp cho đọc sách mấy năm, bây giờ cũng là tay trồng trọt giỏi." Mã thị ra cười .

      Tử Tình nghe giọng Mã thị, thực là giống như trào phúng, năm đó, Tử Tình còn nhớ mấy chị em dâu này tuy có chút tiểu tâm tư riêng, nhưng là mặt vẫn còn bình thường, hôm nay lại lên cơn ngay trước mặt lão thái thái, có chút bất thường.

      Quả nhiên, Dư thị nghe xong lời của nàng ta, liếc xéo nàng ta cái, : "Ngươi ở yên trong phòng bếp làm cơm, chạy đến chõ mõm vào làm gì? Sao ở đâu cũng có ngươi? Là tỏ vẻ ngươi có bản lĩnh."

      "Nương, còn phải Đại tẩu , chỉ làm chút lương thực tinh cho nhà Tam đệ, cả nhà chúng ta đều ăn lương thực phụ, ta mới nghĩ tới hỏi câu, nhà tiểu này, là ăn lương thực tinh hay là lương thực phụ?" Mã thị hỏi Dư thị.

      Dư thị nghe xong trừng lườm Hồ thị cái, với Mã thị: "Hôm nay khó được đủ người, cứ ăn cả bữa lương thực tinh."

      Mã thị nghe xong cười : " biết, nương, vậy ta chuẩn bị luôn."

      Mã thị cũng là có ba nhi tử, đúng là tuổi hay ăn, ngày thường ở nhà cũng dám bỏ lương thực tinh ra cho bọn ăn, nghe xong lời này, há có thể vui? Nàng cũng là nghĩ, có lợi chiếm đúng là ngu, phỏng chừng Lâm Khang Bình nhất định mua gạo lương thực tinh, nhà nàng thế nhưng có đến năm đứa , cũng là ăn được nhiều chiếm được nhiều hơn nhà khác rồi, đến cả lễ gặp mặt của Tử Tình cũng nhiều hơn được phần, nghĩ tới những chuyện tốt này, chân tay Mã thị nhàng hẳn lên.

      Hồ thị cũng vội vội vàng vàng chui vào, với Mã thị: "Đệ muội, mì sợi trong nhà đúng là có nhiều lắm, còn phải để lại chút làm bữa ăn mặn (*) cho cha ta, bằng, ngươi thêm mấy muôi bột ngô và bột khoai lang, cũng là giống như vậy."

      (*) Bữa ăn mặn: Đả nha tế, đầu tiên là chỉ bữa ăn mặn mỗi khi đầu tháng, giữa tháng. Sau lại về bữa cơm thịnh soạn thỉnh thoảng mới được ăn.

      Lúc này, Khương thị cắp rổ cải thìa và rau hẹ vào phòng bếp, Hồ thị liếc mắt cái nhìn rau hẹ trong rổ, hỏi: "Đệ muội, rau hẹ này lấy ở đâu?"

      Khương thị nhìn nhìn Mã thị, với Hồ thị: "Là Nhị tẩu bảo ta cắt, nhà ta cũng có rau hẹ."

      Hồ thị nghe xong thở dài: "Ta chuẩn bị mang cái này ra chợ lớn bán, đây chính là đầu vụ, rất đắt đấy."

      Tử Tình ở bên ngoài, tất nhiên biết chuyện trong phòng bếp, nàng thấy Dư thị thỉnh thoảng nhìn mình cái, lại nhìn ba nữ nhi kia của Lâm Hồng Hà cái, liền nghĩ tới, ra là lão thái thái còn chờ Tử Tình cho bọn lễ gặp mặt đây. Tử Tình vừa muốn gọi Tiểu Tử, Tiểu Tử cầm hai cuộn vải bông, sáu cái ngân khoa tử ra rồi.

      Lâm Hồng Hà có chút ngượng ngùng, : "Ta cũng có gì cho mấy cháu, mỗi lần đến đều lấy đồ của Tam tẩu, ta cũng áy náy."

      Tử Tình đưa cho nàng, : "Ngươi gọi là Tam tẩu rồi, Tam tẩu cho muội tử chút đồ còn phải là nên làm? Cầm , trở về làm bộ quần áo mới cho bọn . Đúng rồi, ta còn chưa hỏi, ngươi là ở riêng? Hay là ở cùng mẹ chồng?"

      "Còn chưa có ở riêng đâu? Ông nội của đứa , phải đợi tiểu thúc thành thân xong rồi hãy ."

      Tử Tình lúc này mới hiểu , nam nhân của Lâm Hồng Hà đứng hàng lão Nhị, bên còn có đại ca, phía dưới còn có hai muội muội, xuất giá, chỉ còn lại tiểu thúc mười bảy tuổi.

      Tử Tình vừa nghĩ, Lâm Hồng Hà này sống ở nhà chồng cũng dễ chịu, lão Nhị có quyền chuyện, hơn nữa nàng còn chưa có nhi tử, lại càng được lão nhân chào đón rồi. Cầm đồ này về nhà, còn biết là của ai đâu?

      Quả nhiên, Dư thị : "Vải bông này, bằng để lại chỗ ta, ta giúp ngươi làm thành quần áo, trực tiếp đưa qua. Ngươi xem ngươi, bao nhiêu năm có mặc bộ quần áo mới rồi, bọn cũng vậy, chỉ nhặt đồ thừa của người khác bỏ lại. Chỗ tiền bạc kia, ngươi nên giấu cho kỹ, đừng lại để cho người ta nhớ thương đến? Nghe lời nương, cố chịu đựng thêm hai năm nữa, cũng ở riêng rồi, ngươi cũng có thể sống thoải mái được mấy ngày, mấy ca ca nhà mẹ đẻ này của ngươi cũng có thể giúp đỡ ngươi tay."

      Lúc này, Lâm Khang Bình ra, nhìn Lâm Hồng Hà cũng là có chút dám nhận ra, vẫn là Thư Duệ vội : "Cha, đến thăm chúng ta."

      Lâm Hồng Hà cũng kêu to "Tam ca ", Lâm Khang Bình đối với muội tử này vẫn là có chút hảo cảm, giờ phút này thấy bộ dáng này của nàng, hỏi: "Nam nhân nhà ngươi đâu? Làm sao để ngươi thành như vậy?"

      Lâm Hồng Hà nhìn thoáng qua Tử Tình, rưng rưng cười : "Có mấy người có mệnh tốt như Tam tẩu? Ta coi như là tệ rồi, tốt xấu gì cũng có thể ăn cơm no."

      Như thế, nhìn dáng người của nàng là nhìn ra, nông dân cổ đại đối với cầu cuộc sống thực cao, có thể ăn cơm no là thỏa mãn rồi, tốt xấu gì vẫn hơn Tử Tình hồi còn , nhất là nông dân phương Bắc, hiệu quả sử dụng ruộng đất là thấp hơn phương Nam, người trong cả đại gia đình có thể ăn cơm no, ruộng đất trong nhà vẫn có ít.

      Lâm Khang Bình cùng Lâm Hồng Hà vào thượng phòng, chuyện cùng lão gia tử, Tử Tình xoay người vào phòng bếp, nàng là con dâu của Lâm gia, phải là khách nhân, việc nhà vẫn phải thò tay ra mà làm.

      Hồ thị thấy Tử Tình, vội đẩy ra ngoài, : "Làm xong cả rồi, Tam đệ muội cũng cần nhúng tay vào nữa, những việc này, ngươi cũng quen. Lại , nào có đạo lý để cho khách nhân đường xa vừa mới vào cửa làm việc?"

      Hồ thị xong, liền gọi con mình dọn bàn, Tử Tình vừa thấy nhiều người như vậy, thượng phòng chỉ sợ đặt hết, quả nhiên, Thư Hưng dẫn theo đệ đệ muội muội bày hai cái bàn ở trong sân, Hồ thị đưa cơm cho thượng phòng, đám nam nhân Lâm gia bàn, đám nữ nhân bàn, mì sợi là dùng chậu gỗ lớn đựng, chậu trứng gà xốt rau hẹ, chậu lớn canh cải thìa trứng hoa.

      Tử Tình cẩn thận liếc mắt nhìn qua cái, đứa Lâm gia coi như biết quy củ, có tranh giành nhau, là ngoan ngoãn chờ người lớn chia cho mình xong, sau đó bưng bát của mình, ngồi xổm bên hoặc đứng ở bên ăn, hồi, chỉ nghe thấy loạt tiếng hút mì.

      Yên Nhiên còn chưa đủ lớn để có thể tự mình ăn cơm, càng miễn bàn ăn mì sợi, cái miệng của đứa này, còn kén chọn hơn cả Tử Tình, Tử Tình bón cho nàng miếng mì sợi, chỉ thấy Yên Nhiên dùng sức nuốt xuống, Tử Tình nhìn biểu cảm của mấy đứa Thư Duệ, là biết, mì sợi này nhất định là trộn lẫn lương thực phụ, cũng may Tử Tình ở nhà dạy bọn được phép lãng phí lương thực, cho nên, ai cũng dám nhả ra ngoài.

      Chẳng qua là Tử Tình lại muốn bón cho Yên Nhiên miếng thứ hai, đứa này thế nào cũng chịu há mồm, dùng sức mím chặt, còn cau mày, Tử Tình lại muốn bón, đứa liền nước mắt rưng rưng, Tử Tình thở dài.

      Bữa cơm này, Tử Tình cũng là khó có thể nuốt xuống, Dư thị ràng là muốn làm lương thực tinh, đứa nhà Tử Tình vốn là quen ẩm thực phương Nam, mì sợi bằng lương thực tinh mấy đứa còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, lương thực phụ này, cũng là lòng nuốt vào được. Cũng biết rốt cuộc Hồ thị là có ý gì? Là ép Tử Tình lập tức mua gạo sao?

      Thực ra, cũng thể trách Hồ thị, ra là, Lâm Diệu Tổ vừa ốm, tiền thuốc cũng là tốn ít, lúc trước ở riêng trước rồi, lão đại sống cùng cha nương, đại viện tử này đều để lại cả cho lão Đại, ngoài ra còn thêm hai mẫu ruộng tốt, là cho lão nhân lão thái thái giữ lại dưỡng lão, cho nên, lão nhân bị bệnh, theo lý tiền thuốc nên do Đại phòng gánh vác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :