1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. p3chon

      p3chon Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      46
      Cám ơn nàng ^^

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 384, nhân họa đắc phúc

      Tử Vũ rồi, Thẩm thị quả thực cảm niệm được lúc, chẳng qua, Tử Tình trái lại uể oải suốt, bởi vì Lâm Khang Bình còn chưa có trở về, cũng biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Tử Tình ở nhà chỉ có thể suy đoán lung tung, lần trước hồi cho Tử Hỉ, Tử Hỉ chắc hẳn nhận được rồi, chỉ sợ Lâm Khang Bình sau khi trở về, còn phải Hàng Thành chuyến.

      Khó trách người xưa , thương nhân từ xưa coi tình cảm (*), thực ra, có lẽ cũng phải là ý định ban đầu của thương nhân, nhưng chính là làm nghề này, muốn coi cũng phải coi , luôn có những thứ biết làm thế nào thân bất do kỷ, bằng , ai nguyện bên người nhà mình thiết thực sống qua ngày? Lâm Khang Bình phải là ví dụ?

      Câu gốc: Thương nhân tự cổ khinh biệt ly
      Thân bất do kỷ: do bản thân mình mong muốn hoặc quyết định.


      Tử Tình ở nhà than thở, Lâm Khang Bình ở Việt Thành cũng là khắc được nhàn rỗi, nguyên nhân của việc là vì hàng nước ngoài Lâm Khang Bình nhận từ trong tay Johann ở nội địa rất được hoan nghênh, lợi nhuận khá lớn, người nhận hàng lúc trước của Johann thấy mất mối làm ăn, rất là cam lòng, mượn sức quan phủ Việt Thành, kiện hàng của Lâm Khang Bình loạt là hàng nhái, toàn bộ bị tạm giữ, mỗi ngày gửi ở trong kho hàng ở bến tàu, còn phải nộp khoản tiền thuê .

      Lâm Khang Bình có cách nào, chỉ đành phải tìm quan hệ trước kia của Văn gia, khó khăn lắm tốn chút bạc khơi thông rồi, lấy hàng ra. Chẳng qua, việc buôn bán này, vẫn là chọc người thấy mà thèm, vài nhà muốn nhập cổ phần, Lâm Khang Bình suy nghĩ chút, việc buôn bán này cũng thể độc nhà mình ăn được, có những người này hộ giá hộ tống, con đường sau này cũng có thể càng chạy càng mở rộng, bèn lại lần nữa cùng mọi người định ra phần khế ước, dùng cách đại, đó là lại lần nữa đăng ký công ty, Lâm Khang Bình vẫn là chiếm phần chính, người chiếm năm thành.

      Chẳng qua, công ty này chỉ phụ trách nhận hàng giao hàng trong nước, cái này tương đương với ngồi chia tiền, thực ra cũng có khác gì với việc Lâm Khang Bình đưa bạc cho bọn họ. Khác là. Bọn họ cảm thấy có phiêu lưu, hơn nữa lại phải móc bạc ra, liền bỏ qua cho, bởi vì riêng lợi nhuận này cũng là tương đối đáng mừng.

      Lâm Khang Bình suy nghĩ vài ngày. Điều A Thủy tới đây phụ trách công ty này, vốn là thuyền hàng loại và vừa chuyển hàng mình vẫn là có thể theo phụ trách vận chuyển hàng hóa, mà lúc trước thuyền lớn chuyển hàng. Lâm Khang Bình đóng hai thuyền hàng, để cho A Thổ dẫn người theo Johann rời bến.

      Mà Vương Tài, vẫn phụ trách mua hàng từ nội địa mang đến cho người nước ngoài ở Việt Thành, việc làm ăn này coi là Lâm Khang Bình độc nhất vô nhị, cũng coi như bán cho Lâm Khang Bình cái thể diện. Cứ như vậy, trái lại làm cho kiên định quyết tâm thuyền hàng xuất ngoại của Lâm Khang Bình, chỉ là biết chuyến đầu tiên của A Thổ lần này hiệu quả như thế nào?

      Lâm Khang Bình vừa giải quyết xong công việc. Lại nhận được thư chuyển nhanh của Tử Hỉ, bảo Hàng Thành chuyến, Lâm Khang Bình suy nghĩ chút, vẫn là bất chấp nóng bức, từ Việt Thành vội vội vàng vàng cưỡi ngựa theo quan đạo chạy về nhà. biết Tử Tình khẳng định ở nhà sống ngày bằng năm, thế nào cũng phải về nhà trước gặp mặt Tử Tình lần.

      Đương nhiên, những cái này Tử Tình đều biết, Tử Tình lúc này ở trong nhà cũng có chút đau đầu, muốn hỏi vì sao? Bởi vì nhi tử của Văn Tam Văn Tinh Vực cùng Tiểu Dực lại tới nữa, cùng còn có đứa họ La, tên La Hạo Viêm, đại khái trông cũng là gần mười tuổi, chuyện quá kiêu ngạo. vào là vẻ mặt ghét bỏ, lúc vườn , đến cả ngựa cũng cưỡi được, lúc hồ sen , chèo thuyền cũng được bao xa, lúc phòng ở . Luyện công cũng thi triển ra được.

      Tử Tình lo lắng chuyện Lâm Khang Bình, hơn nữa thời tiết nóng bức, nào còn lòng dạ tốt, nhìn thấy ba người bọn họ lại tới cửa, hơn nữa, lần này còn có mang theo nha hoàn gã sai vặt, chỉ có bốn người hộ tống, bụng hỏa của Tử Tình còn chưa có chỗ phát đâu, đúng lúc gặp phải tiểu tử này vung tay múa chân ghét bỏ.

      Tử Tình bống chốc giống như nổ nồi nổ niêu gào lên với đứa này: "Trở về, từ đâu tới đây chạy về đấy, ta kiên nhẫn tiếp đãi các ngươi, ngươi cũng đừng ngại này ngại kia, vừa vặn, hai chúng ta phạm nhau, ngươi về cưỡi ngựa của ngươi chèo thuyền của người luyện công của ngươi, những cái đó liên quan văn tiền với ta, nhà ta chỉ như vậy, ngươi cũng trông thấy rồi, về ."

      La Hạo Viêm này đại khái cũng nghĩ tới Tử Tình chỉ là thôn , lại còn dám hô to gọi với , chỉ vào Tử Tình hỏi: "Ngươi, ngươi, thôn nghèo như ngươi, lại dám hô to gọi với gia, tức chết gia, ngươi tin hay , ta có thể lấy roi quất ngươi."

      Tử Tình lúc này mới nhìn thấy trong tay đứa hư hỏng này còn cầm cái roi ngựa, nhưng là, lúc này, thua người cũng thể thua trận, huống chi, có Văn Tinh Vực cùng Tiểu Dực ở đây, Tử Tình cho rằng đứa này cũng chỉ dọa người chút mà thôi, bèn : "Ngươi là đứa nhà ai vậy? Cha nương ngươi dạy ngươi đến nhà người khác phải biết lễ phép, tiểu hài tử như ngươi, tới cửa làm khách chọn ba chọn bốn , lại còn muốn động roi với chủ nhân, ngươi ra ngoài, nhà ta chào đón ngươi."

      La Hạo Viêm này thấy dọa được Tử Tình, có chút tức giận, thực động thủ muốn vung roi, Tử Tình vẫn nhìn chằm chằm vào lui thẳng về phía sau, Tiểu Dực : "Ngươi cũng nghĩ hay lắm, đây là ta."

      Văn Tinh Vực cũng vội : "Cũng là ta, ngươi động thủ thử xem."

      La Hạo Viêm này nhìn nhìn Văn Tinh Vực cùng Tiểu Dực, vung vung roi , : "Ai ta muốn động thủ? Hảo nam cùng nữ đấu, ta có thể chấp nhặt với thôn sao?"

      Tiểu Dực thấy Tử Tình tựa hồ vui, nhích đến bên cạnh Tử Tình, : " , là ta nhớ , xin cha ta lâu, mới đồng ý đưa chúng ta tới."

      Tử Tình muốn chuyện, Thư Duệ bế Yên Nhiên dẫn theo mấy người bọn họ ra, bởi vì trong nhà có người ngoài, Tử Tình chỉ mặc cho Yên Nhiên chiếc yếm và váy ngắn hồng , Thư Duệ cũng ngờ lúc này trong nhà có khách nhân, mấy người bọn họ cũng là áo đuôi ngắn quần đùi, Thư Vĩ vẫn là bộ đồ con ếch đó, Thư Duệ muốn bế Yên Nhiên trở về thay quần áo, Tiểu Dực chạy vội tới trước, "Muội muội, muội muội, ngươi còn nhớ ta ?"

      Văn Tinh Vực rốt cuộc thêm tuổi, chắc hẳn biết ý tứ nàng dâu rồi, giống như năm trước mở miệng ngậm miệng nàng dâu của ta, chẳng qua, cũng là tò mò đánh giá Yên Nhiên, hỏi: " , tóc của Yên Nhiên muội muội vẫn còn hơi xoăn, chẳng qua, là xinh đẹp."

      Cái này, Tử Tình từng hỏi Thẩm thị, năm đó hồi Tử Tình còn , tóc cũng là hơi xoăn, sau này lớn, tóc dài rồi, cũng lộ ra nữa.

      Tiểu Dực nhìn Yên Nhiên hỏi Tử Tình: " , ta có thể bế ôm muội muội ?"

      Văn Tinh Vực và Thư Duệ đồng thời : " thể."

      Tiểu Dực tủi thân nhìn Yên Nhiên và Thư Duệ, Thư Duệ : "Muội muội ta sợ người lạ, người ngoài vừa bế là khóc ngay."

      La Hạo Viêm ở bên vỗ tay cười : " con nhóc xấu, mấy người các ngươi nhìn như bảo bối."

      Mấy người Thư Duệ lúc này mới nhìn thấy La Hạo Viêm, đều có chút căm thù mà nhìn , chỉ mấy đứa Thư Duệ, còn có Văn Tinh Vực và Tiểu Dực, cũng nhìn chằm chằm, La Hạo Viêm cúi đầu vung vung roi, lên tiếng.

      Tiểu Dực với Tử Tình: " , tên là La Hạo Viêm, ba người chúng ta là đến cùng nhau, cũng đừng giận , là đại nhân, đại nhân chấp tiểu nhân."

      Lời này, Tử Tình còn thích nghe, nhưng La Hạo Viêm thích nghe, giương cổ lên muốn phản bác, bị Tiểu Dực nhìn thoáng qua, thành lại ngay, xem ra, lai lịch của Tiểu Dực này lớn hơn họ La kia.

      Người đến rồi, Tử Tình cũng thể đuổi về, muốn thu xếp bọn họ ở Ấm Hương uyển đảo , bởi vì Trúc uyển có người ở rồi.

      Nhưng là Tiểu Dực và Văn Tinh Vực đều chịu, nhất là Tiểu Dực, tội nghiệp nhìn Tử Tình hỏi: " có phải phải ghét bỏ ta rồi hay ?"

      Tử Tình vỗ trán hỏi: "Thế theo ngươi, ngươi muốn nghỉ ngơi ở đâu?"

      "Sắp xếp như năm ngoái là được rồi. Chúng ta ngụ ở bên cạnh phòng của Thư Duệ ca ca, ba người chúng ta ở cùng nhau." Tiểu Dực , Văn Tinh Vực phụ họa.

      Tử Tình có chút khó xử, ba đứa này ở vào nội viện, còn làm ầm ĩ muốn chết, nhất là họ La kia. Nhưng là, bọn họ lại mang theo nha hoàn đến, nếu có chuyện gì, cách khá xa, cũng là tiện, Tử Tình cân nhắc chút, thu xếp cho ba người bọn họ ở phòng khách ngoại viện, như vậy, trông nom cũng có chút thuận tiện, mấy hạ nhân kia, sắp xếp đến cùng mấy người Lâm Mạch ở bên rừng đào.

      Vừa bố trí ổn thỏa xong, mấy đứa Tiểu Dực liền vào phòng chơi, bởi vì bên ngoài quá nóng, Tử Tình cũng dám để cho bọn họ chơi, nếu bị cảm nắng, Tử Tình cũng chịu trách nhiệm nổi, phòng chơi Tử Tình thả chút khối băng ở bốn góc, bản thân phòng này xây cao, vẫn coi như râm mát.

      La Hạo Viêm này vào phòng chơi, vừa bắt đầu còn kiêu ngạo, thấy Thư Duệ ôm Yên Nhiên chơi thang trượt, Yên Nhiên hưng phấn mà hét to, Thư Vĩ ở giường bật bật lăn lộn, Thư Ngọc cùng Thư Ngạn ở chiếu trúc đánh cờ.

      La Hạo Viêm tò mò nhìn thang trượt này, Tiểu Dực cũng quản , bản thân thay thân áo đuôi ngắn quần đùi, cũng lên thang trượt chơi.

      Văn Tinh Vực nhưng là có áo đuôi ngắn quần đùi thích hợp, năm ngoái rồi, bịch bịch chạy đến trước mặt Tử Tình, hỏi: " , ngươi lại làm cho ta hai bộ áo đuôi ngắn quần đùi, được ?"

      Tử Tình gật gật đầu, dặn dò mấy đứa bọn họ tiếng, bảo Tiểu Lục ở bên trông, mình ra ngoài làm việc.

      Ngày hôm sau, Tử Tình lúc trông mòn con mắt cuối cùng cũng trông tới Lâm Khang Bình rồi, lúc đó, Tử Tình cho Văn Tinh Vực mặc thử quần áo, Tiểu Bạch hưng phấn mà chạy tới gọi: "Nãi nãi, gia trở lại."

      Tử Tình vừa kích động, kim đâm phát vào tay, vừa "ôi" tiếng, Lâm Khang Bình người vào cửa rồi, nhìn trong nhà cái nhiều thêm mấy người, Lâm Khang Bình cũng là sửng sốt, Tiểu Dực vội nhu thuận chào hỏi.

      Biết được chuyện xảy ra ở Việt Thành, Tử Tình cũng vẫn là nghĩ thông, mặc dù mình chưa từng trải qua, nhưng là trong sách và TV vẫn là xem ít, từ xưa đến nay, cho tới bây giờ xu lợi chỉ là thương nhân.

      "Thực ra, cái này xem như nhân họa đắc phúc , cứ như vậy, về sau, việc làm ăn của chúng ta cũng có thể yên ổn hơn chút, cần chúng ta quan tâm, tự nhiên có người quan tâm." Lâm Khang Bình .

      "Đúng vậy, bạc trong thiên hạ là kiếm hết, thà rằng chắc chắn hơn chút ."

      Biết được Lâm Khang Bình muốn Hàng Thành, Tử Tình suy nghĩ chút, : "Xưởng thủy tinh ở Hàng Thành Văn gia có phải cũng muốn chiếm chút cổ phần hay ?"

      "Điều này, hẳn là , chẳng qua là, thủy tinh này ta chỉ bán cho nhà họ, cứ như vậy, hẳn là cũng có người dám dòm ngó tới rồi?" Lâm Khang Bình .

      "Đúng rồi, Văn gia làm Lưỡng Quảng Tổng đốc bấy nhiêu năm đó, chẳng lẽ có thuyền vận cùng cửa hàng hàng ngoại sao?" Tử Tình đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

      "Tất nhiên là có, quy mô cũng , bằng , làm sao hàng của Văn gia chuyển gia ngoài đây? Chẳng qua, người ta có con đường đặc biệt, giống với cái này của chúng ta."

      Hai người chuyện, Thư Duệ bế Yên Nhiên vào cửa, Tử Tình nghĩ đến Lâm Khang Bình quá hai ngày nữa ra ngoài, bèn bảo Thư Duệ mời Thẩm thị và Tăng Thụy Tường tới đây ăn cơm.
      ----

      Áo đuôi ngắn quần cộc: loại áo thân ngắn dành cho dân thường và binh lính cổ đại mặc (Chẳng hiểu sao ảnh minh họa của Mỗ bị báo là chứa nội dung xấu nữa.)

      À, con trai của Văn Tam là Văn Tinh Vực chứ ko phải là Văn Tinh Úc (Mỗ tự vả) huhu, mỗ chẳng nhớ chương nào mà sửa nữa, lười quá lười quá mất


      Chương 385, đồng thú (thú vui của trẻ con)

      Thẩm thị và Tăng Thụy Tường cũng biết trong nhà Tử Tình lại tới ba khách nhân nữa, cho nên thấy ba người Tiểu Dực bọn họ vẫn là có chút vui mừng bất ngờ.

      bàn cơm, Tăng Thụy Tường hỏi Lâm Khang Bình vài câu phiền toái ở Việt Thành xử lý xong chưa, Lâm Khang Bình : " giải quyết rồi."

      Tăng Thụy Tường nghe xong cũng hỏi thăm kỹ, chỉ là dặn dò câu: "Có thể đắc tội cố gắng hết sức cần đắc tội, rời nhà ở bên ngoài, ngươi theo đuổi là tài, người khác theo đuổi cũng là tài, mọi người đều lui bước, mưu cầu lâu dài chung quy vẫn tốt hơn tổn thương hòa khí."

      Tăng Thụy Tường mặc dù chưa từng làm buôn bán, chẳng qua đạo lý làm người vẫn là hiểu, cho nên thuận miệng khuyên Lâm Khang Bình vài câu, Lâm Khang Bình cung kính đáp lại.

      Thẩm thị biết Lâm Khang Bình đến hai ngày nữa lại muốn ra ngoài, vừa định oán giận hai câu, Tử Tình vội : "Nương, lúc này là chuyện chỗ Tiểu Tứ bên kia, Tiểu Tứ bận, qua được, đành phải bảo Khang Bình qua giúp quản lý tháng."

      Thẩm thị vừa nghe là vì chuyện của Tử Hỉ, cũng có cách nào mở miệng rồi, lại , Lâm Khang Bình ở ngoài bôn ba cũng là vì cái nhà này, riêng gì vì Lâm gia cùng Tử Tình, còn có toàn bộ Tăng gia, nữ tế mình như vậy còn có cái gì có thể oán trách, nghĩ tới điều này, Thẩm thị : "Khang Bình, ngươi yên tâm , ta dù sao cũng có việc gì, mỗi ngày đều tới đây nhìn cái."

      Lâm Khang Bình cười cảm tạ Thẩm thị. Lâm Khang Bình ở nhà cũng chỉ ở hai ngày, vội vội vàng vàng rồi.

      Lâm Khang Bình vừa , Tử Tình mới có lòng dạ nhớ tới ba khách nhân nhí trong nhà này, nhớ được năm ngoái Văn Tam đến hình như , muốn đưa bọn họ nhận biết ngũ cốc, hiểu biết nỗi vất vả của nông dân, bèn để cho buổi sáng mỗi ngày Lâm Mạch đưa ba đứa bọn họ kéo theo mấy đứa Thư Duệ đến trong trang, để cho bọn họ cùng làm việc nhà nông canh giờ, bây giờ bận rộn cắt lúa cấy mạ.

      Ai ngờ ngày hôm đó. Tử Tình dẫn Yên Nhiên cùng Thư Vĩ làm kem tươi dưa hấu, nghe thấy sáu đứa Thư Duệ bọn họ xướng vang "Đại ca ca được , chúng ta bắt cá chạch, ca ca của Tiểu Ngưu dẫn bắt cá chạch. Đại ca ca được . . ."

      Tử Tình nhìn cái, trong tay La Hạo Viêm còn mang theo cái cái sọt trúc , sáu người vừa xướng vừa nhảy vào sân. Thấy Tử Tình, Thư Ngọc gọi: "Nương ơi, chúng ta bắt được rất nhiều cá chạch, giữa trưa ăn canh cá chạch chân giò hun khói nhé?"

      "Được, thành vấn đề, chẳng qua phải buổi tối mới có thể ăn, ngươi quên rồi. Cá chạch là phải nhả ra thứ bẩn trong bụng?" Tử Tình cười xoa đầu Thư Ngọc.

      Thấy năm đứa khác nhìn mình, Tử Tình xoa đầu từng đứa, ngay cả La Hạo Viêm cũng thiếu, hỏi: "Có thể với ta, mấy người các ngươi là ai lợi hại. Bắt được cá chạch nhiều nhất hay vậy?"

      La Hạo Viêm thấy Tử Tình bài xích , vội : " , là ta."

      Tử Tình có chút ngoài ý muốn, đứa này, đến bốn năm ngày, cuối cùng cũng tiếp nhận Tử Tình rồi, gọi tiếng " " đầu tiên.

      Thấy mọi người nhìn , La Hạo Viêm sờ sờ đầu mình, hỏi: "Chẳng lẽ phải là ta sao?"

      Mấy người khinh bỉ nhìn cái. Cười : "Là ngươi, ngươi quấy rối cũng nhiều nhất."

      Yên Nhiên thấy mọi người cười ha hả, cũng vỗ tay, kêu: "Ca, bế."

      Thư Duệ vừa muốn qua, nghĩ tới Tiểu Dực cách gần đó. Sớm chặn ngang bế Yên Nhiên lên, Văn Tinh Vực mất hứng, cũng chen qua, : "Ta cũng muốn bế bế muội muội."

      Tiểu Dực vội đưa Yên Nhiên cho Thư Duệ, : "Muội muội sợ người lạ đó."

      La Hạo Viêm có hứng thú với việc này, lách đến trước mặt Tử Tình, hỏi: " , Thư Duệ buổi tối có thể bắt ếch, buổi tối chúng ta muốn , được ?"

      Cái này, Tử Tình là có chút yên lòng, suy nghĩ chút, : "Muốn cũng được, các ngươi mang theo mấy gã sai vặt hoặc là thị vệ, có bọn họ theo, ta mới yên tâm."

      La Hạo Viêm vừa nghe, trực tiếp nhảy lên, : "Nha, bắt ếch, , có bài ca bắt ếch ? Ngươi dạy chúng ta xướng bài."

      Tử Tình suy nghĩ chút, đúng là có, cười : "Ếch đúng là có, ốc sên lại có bài."

      Tiểu Dực nghe xong vội hỏi: " , , là cái gì, ngươi mau xướng ra nghe thử."

      Tử Tình đành phải xướng 《 ốc sên và chim hoàng lần, bài này dễ xướng, ca từ cũng ngắn, bằng Tử Tình cũng nhớ được.

      Sáu đứa vừa nghe, đều cười ha ha, " là cười chết ta rồi, làm sao có thể có ốc sên ngốc như vậy, ha ha, quá ngu ngốc. Cười chết ta rồi." La Hạo Viêm đấm ngực mình cười .

      " , hình dạng ốc sên trông như thế nào vậy? Nó chậm như vậy?" Tiểu Dực sau khi cười xong hỏi.

      "Cái này, bảo Thư Duệ dẫn bọn ngươi bắt, dưới góc tường trong vườn là có." Tử Tình , vừa vặn phổ cập khoa học cho bọn chút, chỉ có ốc sên, còn có xén tóc, hai cái râu dài kia cứ làm cho Tử Tình nhớ tới tạo hình của Tôn Ngộ ở Hoa Quả Sơn.

      Bảy đứa chen chúc rồi, lúc này, Thẩm thị tới đây thăm Tử Tình, là muốn Lâm Hưng An châu chuyến, đưa mấy quả dưa hấu cho năm vị thông gia trong nhà, từ sau khi dưa hấu trong nhà bắt đầu bán ra, Thẩm thị cách chừng mười ngày, phái Lâm Hưng đưa mấy quả cho các nhà, Trần gia cũng có khi có điểm tâm đưa tới, Phó gia cùng Hạ gia lại càng cần phải , có món ăn mới mẻ, cũng nghĩ tới tặng cho Thẩm thị phần.

      Lâm Hưng đưa dưa và trái cây rồi, Thẩm thị ngồi xuống chuyện cùng Tử Tình, Tử Tình đột nhiên nhớ tới, Mộc Mộc Xương Châu thi viện thử, cũng biết thế nào rồi?

      "Sao có thể nhanh biết kết quả như vậy? Người khác ta biết, Tử Toàn nhưng là nghe ngay cả huyện thử cũng qua, lúc này, Đại nương và Đại cha ngươi cũng khoác lác nổi nữa rồi, nghe nổi giận đùng đùng, nhốt Tử Toàn ở nhà, bắt đứa đọc sách đó." Thẩm thị .

      Tử Tình nhớ tới chăm sóc của Tử Toàn đối với Điền thị, cảm thấy đứa này bản tính cũng xấu, chỉ là bị Chu thị chiều hư rồi, từ tựa như cái tiểu bá vương, hai, trong mắt cũng có ai khác, tham ăn. Tật xấu hết ăn lại nằm này Tử Tình đúng là cảm thấy là lớn lên dưỡng thành, Tử Tình thực có chút đáng tiếc cho đứa này.

      , mấy đứa Thư Duệ tới, trong tay mấy đứa chỉ có có ốc sên, xén tóc, còn có ve sầu, Tiểu Dực hỏi: " , Thư Duệ ca ca biết được nhiều, Thư Ngạn dạy, , ta cũng có thể theo ngươi học sao?"

      Tử Tình nghe xong : " biết được cũng nhiều, ngươi muốn học cái gì?"

      "Chính là vì sao trời lại đổ mưa, vì sao lại có sấm sét? Còn có, ràng là nhìn thấy tia chớp trước sau đó mới nghe được tiếng sấm, nhưng là Thư Ngạn cứ là xuất đồng thời?" Tiểu Dực hỏi.

      Thẩm thị nghe xong có chút đau đầu, cười : "Mấy đứa này đúng là dễ lừa gạt, ngươi chậm rãi chơi , ta về trước ."

      Mới vừa tới cửa, Thẩm thị quay trở lại : " bằng, hay là phái người nhà tiểu ngươi chuyến, thế nào cũng cần phải hỏi qua tiếng? Dù sao, cha ngươi bây giờ cũng chỉ nhận nàng và Hạ Ngọc thôi."

      Tử Tình : " đến nhà Nhị , đúng là có ít ngày có tin tức rồi, bằng cũng phái người thăm cũng như thế, vừa vặn đưa chút dưa và trái cây điểm tâm, ta cũng ra ngoài dạo, nương cùng ?"

      "Ta , ngươi mang theo đám trẻ con này ra ngoài chơi chuyến , coi như là đến chuyến, nhìn xem nhiều hơn cuộc sống thực của nhà nông." Thẩm thị cười .

      La Hạo Viêm nghe sắp chơi, hăng hái hơn bất kỳ người nào, vội hô: " , ta cam đoan ta quấy rối."

      Tử Tình nhớ tới bộ dáng vừa mới vào cửa, cũng nhịn được phì cười.

      Ăn xong cơm chiều, trời vẫn còn sáng choang, chẳng qua lại mát mẻ hơn, Tử Tình thay đổi bộ quần áo nhà nông, cũng thay đổi thân quần áo mùa hè bình thường cho Yên Nhiên, suy nghĩ chút, ra ruộng hái hai quả dưa hấu, lấy chút trứng gà, cũng lấy mấy loại điểm tâm, lại để cho mấy đứa đều thay quần áo nhà nông, lúc này mới mang theo bọn họ ra cửa.

      Vì tránh né mấy người Chu thị, Tử Tình chuyên theo con đường phía sau học đường vào thẳng thôn nhà Thu Ngọc, chẳng qua, đường có chút dễ , trong ruộng vẫn còn có người cấy mạ, lúa sớm cơ bản đều thu gặt xong rồi.

      Thu Ngọc nấu cơm, Mộc Mộc mở cửa, nhìn thấy nhóm người Tử Tình, Thu Ngọc cũng là rất vui mừng, dù sao, Tử Tình còn chưa từng chủ động qua thăm nàng, vội mời mọi người vào nhà.

      Tử Tình hỏi Mộc Mộc : "Từ Xương Châu trở về rồi? Cữu nương ngươi hôm nay nhắc đến, biết ngươi thi thế nào? Ta nghĩ vừa vặn lúc này cũng nóng, bằng tự tới đây nhìn xem."

      "Đa tạ Nhị cữu nương cùng biểu tỷ nhớ đến, còn chưa có kết quả đâu. Chờ có kết quả nhất định tới cửa cho cữu, cữu nương."

      "Tử Tình, đám khách nhân nhí nhà ngươi từ đâu đến vậy?" Thu Ngọc còn chưa từng gặp mấy người Tiểu Dực.

      "À, đứa nhà bằng hữu của Khang Bình, chưa từng tới nông thôn, mang đến xem chút."

      Thu Ngọc nghe xong hỏi nữa, chỉ là gọi bọn ăn ít thứ, tìm nửa ngày, mới tìm được nửa rổ dương mai, Thu Ngọc vội rửa sạch rồi bưng ra, chua chua ngọt ngọt, Tử Tình ăn nhiều đồ chua lắm, mấy đứa ăn tận hứng, bởi vì dương mai quá nửa là hoang dại, Tử Tình cũng chưa từng dẫn bọn vào núi hái.

      Tử Tình thấy Tiểu Dực tò mò nhìn bố cục phòng ốc, bởi vì Tình viên và chỗ Tăng Thụy Tường đều là bố cục tứ hợp viện phương Bắc, cho nên Tiểu Dực thấy phòng ở nhà Thu Ngọc ở có chút giống, bèn nghiên cứu, Tử Tình cười : "Đây còn phải nhà ở bản địa điển hình, bởi vì nhà nàng từ phòng bếp phân ra, phòng ở tiêu chuẩn, ngươi bảo Mộc Mộc dẫn ngươi nhà cũ nhà tham quan chút, ngươi biết là trông như thế nào."

      Tiểu Dực nghe xong vội gật đầu, Thu Ngọc vội gọi Mộc Mộc tới đây, ngay cả mấy đứa Thư Duệ cũng theo qua, Thu Ngọc cười : "Cũng chính là ngươi có thể nhẫn nại, nếu đổi lại ta, có lẽ đau đầu chết rồi, bốn đứa này còn lo đủ đây này."

      Tử Tình nhìn vòng, hỏi: "Tiểu dượng đâu?"

      " xuống ruộng rồi, cũng sắp trở lại. Cũng chính là muốn làm ruộng, nếu theo ta, còn bằng bán ruộng, thuê lấy cái cửa hàng." Thu Ngọc là chưa từng làm ruộng, còn bằng Tử Tình đâu.

      "Đúng rồi, ngày mai ta muốn thăm Nhị , nửa năm này, cũng biết nàng thế nào rồi? Ngươi có việc gì ?" Tử Tình hỏi.

      Thu Ngọc nghe Tử Tình thăm Hạ Ngọc, cũng là lòng mừng cho Hạ Ngọc, , trời tối đen, Mộc Mộc bọn họ cùng Chu Vân Giang cũng vào cửa rồi.

      Tử Tình thấy Thu Ngọc còn chưa có ăn cơm chiều, vội cáo từ ra về, dẫn theo mấy đứa theo đường lớn quay về.

      Vào Tình viên, Tử Tình dẫn theo bọn họ qua bên kia bắt đom đóm, đáng tiếc, có bình thủy tinh, Tử Tình tìm tờ giấy trắng, làm cái bình hình trụ, nhốt đom đóm vào, dẫn theo bọn họ ở trong đình ngắm sao, gió đêm từ từ thổi tới, nghe côn trùng mùa hạ rả rích, cũng nghe Tử Tình kể truyện qua.
      Nhược Vân thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 386, Thăm hỏi Hạ Ngọc

      Ngày hôm sau, bởi vì Tử Tình trước muốn thăm Hạ Ngọc, liền dậy sớm, lại gặp được đứa nào, ra cửa trong, Tiểu Phấn , đều ở đảo luyện công đấy. Tử Tình ra cửa viện vừa thấy, bảy đứa đều ở đảo , có luyện đứng tấn, có luyện roi, cũng có luyện quyền cước, còn rất náo nhiệt, Tử Tình liếc mắt nhìn cái, bèn vào xem xét bữa sáng.

      Bởi vì đứa ở thời kì phát triển, Tử Tình quy định mỗi đứa sáng sớm phải uống chén sữa dê, ăn quả trứng gà, còn lại đó là cháo, mì sợi, miến xào, cháo rau…thay phiên nhau.

      Tử Tình vừa chia sữa dê cho từng đứa xong, Thư Duệ bọn họ vào, tự động rửa tay, Tử Tình : "Mau ăn , hôm nay ta muốn thăm Nhị bà của các ngươi, mấy người các ngươi là cùng ta, hay là tự mình ở nhà?"

      " , hôm qua phải là còn đáp ứng chúng ta bắt ếch, lại có thể quên rồi?" La Hạo Viêm .

      "Được được, hôm nay trở về nếu các ngươi muốn , vừa vặn ta cũng thèm, xem xem các ngươi có thể bắt được bao nhiêu, đều làm món ăn cho các ngươi."

      "Con này ăn ngon sao?" La Hạo Viêm hỏi, canh cá chạch chân giò hun khói hôm đó, cũng cảm thấy dễ uống, canh cũng thôi, những thứ kỳ kỳ quái quái gì đó kia, đúng là chưa ăn ra ngon được bao nhiêu, cảm giác là lạ, đây là khác biệt của văn hóa ẩm thực Nam Bắc.

      “Ăn ngon, , ngươi nhất định thích ăn, đến cả canh cá chạch ngươi cũng thích ăn, cái kia ngươi lại càng thích rồi." Văn Tinh Vực cười .

      "Đúng rồi, ngươi nhất định thích. Ngươi là người phương Bắc, đâu có ăn quen những thứ này, ngươi ở phương Bắc cảm thấy cái gì ăn ngon?" Thư Ngạn hỏi.

      Vẫn là Thư Ngọc phúc hậu hơn chút, với La Hạo Viêm: "La đại ca, ta kể cho ngươi câu chuyện, ngươi biết nên làm như thế nào."

      La Hạo Viêm và Tiểu Dực vừa nghe, hứng thú lên, : "Mau kể, mau kể."

      Thư Ngọc khoe khoang mà kể lại truyện ngựa con qua sông, ngựa con muốn qua sông, hỏi chuột con. nước sông sâu lắm, làm chết đuối đồng bạn của nó, cũng hỏi bò, bò nước sông mới đến bắp chân."Nước sông sâu hay , đáp án của bò và chuột con cho lại giống nhau, các ngươi vì sao?" Thư Ngọc hỏi. Bởi vì bọn chưa từng thấy sóc, Tử Tình bèn đổi sóc thành chuột.

      Tiểu Dực và Văn Tinh Vực còn có La Hạo Viêm đều tự suy nghĩ hồi, ba người đều hiểu được, La Hạo Viêm kiên nhẫn phất phất tay, : "Chuyện này có khó gì? Con bò vốn chính là to hơn con chuột."

      Tiểu Dực cười : "Câu chuyện này cho chúng ta biết. Làm việc phải dựa vào chính mình động não phân tích. , ta thích chuyện xưa ngươi kể, ta biết, ngươi là dạy chúng ta đạo lý làm người."

      Đạo lý giảng xong rồi, điểm tâm cũng ăn xong rồi, Tử Tình mang theo mấy đứa ra khỏi nhà, suy nghĩ chút, vẫn là để cho thị vệ trong đó theo. Cũng thuận tiện phụ trách đánh xe ngựa.

      Tử Tình dẫn theo tám đứa , còn dẫn theo hai nha hoàn, còn có chút đồ ăn. Giữa trưa, khẳng định là phải ở bên kia ăn cơm, thấy thế nào, cũng phải hai chiếc xe ngựa. Lúc phân xe, bảy đứa đều muốn theo Tử Tình, Yên Nhiên đương nhiên cần phải . Cuối cùng, Tiểu Dực sắp xếp thị vệ cùng Lâm Hưng đánh xe ngựa của bọn họ, chiếc xe cũng miễn cưỡng ngồi đủ, nha hoàn chỉ dẫn theo Tiểu Tử qua giúp đỡ nấu cơm.

      Xe ngựa còn chưa có vào thôn, có người thông báo cho Hạ Ngọc. Bởi vì trong thôn, chỉ có thân thích nhà Hạ Ngọc có xe ngựa. Hạ Ngọc quả thực chạy ra, vịn khung cửa đứng nhìn xa.

      Xe ngựa vào thôn, còn có đám trẻ con theo tới, Tử Tình xuống xe, thấy Hạ Ngọc tựa vào khung cửa. Sắc mặt có chút tốt lắm, vội hỏi: "Nhị , ngươi làm sao vậy? Lại thoải mái chỗ nào?"

      Bởi vì trong tay Tử Tình còn bế đứa , có cách nào dìu Hạ Ngọc, trong tay Tiểu Tử cũng mang theo đồ, Tử Tình giao đứa giao cho Thư Ngọc bên cạnh, Tiểu Dực vội nhận lấy, : "Dực ca ca bế ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn nha?"

      Yên Nhiên cười hì hì hôn gò má Tiểu Dực cái, Thư Duệ thấy, vội đoạt Yên Nhiên lại, bởi vì mỗi lần Tử Tình và Lâm Khang Bình còn có mấy người Thư Duệ trêu chọc Yên Nhiên, "Yên Nhiên ngoan ngoãn, hôn cái." Yên Nhiên đều cười hì hì hôn lên mặt mọi người cái, nhưng Tiểu Dực này cũng phải người nhà mà, bởi vậy Thư Duệ có chút tức giận, nhưng lại thể phát giận với đứa hơn tuổi. Liền rất vui lườm Tiểu Dực, Tiểu Dực cũng chẳng phân biệt được. Cũng may Văn Tinh Vực cùng La Hạo Viêm phát .

      Tử Tình cũng phát màn này, đỡ Hạ Ngọc, hỏi tình hình gần đây của Hạ Ngọc. ra là, thân thể Hạ Ngọc từ chỗ Chu thị bị chọc tức ít, vốn là người thể nhược nhiều bệnh, tâm tư còn nặng, vốn nên cần tĩnh dưỡng tốt, mà lại cứ thắp thỏm Điền thị, nghĩ tới Điền thị đáng thương, mỗi lần cũng là rơi lệ. Nhưng tâm bệnh này, Tử Tình cũng chữa được.

      Chu Thiên Thanh ở nhà, giẫy cỏ cho khoai lang, còn muốn nhấc dây, Tử Tình nhìn nhìn mấy đứa nhà mình, : "Giẫy cỏ giúp được, chẳng qua việc nhấc dây này, mấy đứa bọn họ vẫn là có thể giúp được, ruộng nhà ngươi ở chỗ nào?"

      "Ấy đừng, khách nhân tôn quý như vậy, ở nhà đều là thiếu gia, sao có thể để cho bọn họ xuống ruộng?" Hạ Ngọc cự tuyệt .

      "Ôi, việc nhấc dây này, bọn họ nhất định thích làm, còn giống như chơi. Nhị , ngươi cũng đừng từ chối nữa."

      Hạ Ngọc chỉ phương hướng, Tử Tình giao Yên Nhiên cho Tiểu Tử, với bọn : "Hôm nay giao cho mọi người nhiệm vụ, ta muốn nhìn xem ai làm tốt nhất, ai có thể chịu khổ nhất? Mấy người các ngươi tỷ thí chút, làm tốt, ta có phần thưởng."

      La Hạo Viêm hỏi: " , có thể hỏi chút phần thưởng là cái gì hay ?"

      Tử Tình ngẫm nghĩ, : "Tí về dạy các ngươi chơi trò chơi."

      Mấy đứa nhảy nhót đồng ý, Tử Tình mang theo bọn họ đến bờ ruộng, Chu Thiên Thanh thấy mấy người Tử Tình trước, lại đón, nghe xong Tử Tình , vội xua tay : " được, được."

      Tử Tình cũng ở bờ ruộng làm mẫu cho mấy đứa rồi, nhấc dây là việc cần kỹ thuật nhất, chỉ cần kéo dây khoai lang từ trong đất ra, từ đầu này kéo đến đầu khác, phòng ngừa dinh dưỡng dây khoai lang phân ra rễ . Mấy đứa vừa thấy đơn giản như vậy, đều cảm thấy dễ chơi, mỗi đứa thửa đất mà làm.

      Sau khi Tử Tình dặn vài câu, về trước, thấy Hạ Ngọc, hỏi: "Nhị , bằng, thừa dịp lúc này có xe, ta mang ngươi vào thành xem đại phu ?"

      "Đừng tốn tiền bạc vô ích, mới xem qua bao lâu, đại phu để cho ta dưỡng cẩn thận, cái gì cũng đừng quan tâm."

      Tử Tình nghe xong, khuyên lơn vài câu, Tiểu Tử đặt Yên Nhiên xuống đất, hỏi: "Chủ tử, bữa trưa ăn cái gì?"

      "Hãy làm chút thức ăn nhà nông, ra vườn rau sân trong có cái gì hái cái đó, mặt khác, làm chút đồ riêng cho Nhị ta."

      Hạ Ngọc nghe xong vội : "Cái này được, trong sân trong có gà vịt, ngươi giết mỗi loại con , cũng có chút thịt."

      Tiểu Tử nhìn nhìn Tử Tình, Tử Tình : "Suốt ngày lúc nào cũng là gà vịt cá thịt, bữa ăn, cũng có gì, phải là muốn sống cuộc sống của hộ nông dân nhân sao? Hộ nông dân trừ ngày tết ra, nào có thịt ăn?"

      Tiểu Tử nghe xong tự ra sân trong tìm rau, Tử Tình bế Yên Nhiên ngồi trò chuyện cùng Hạ Ngọc. Thực ra cuộc sống của Hạ Ngọc nghiêm chỉnh mà tính là quá khổ, Tiểu Văn cũng đọc sách nữa, năm Hạ Ngọc còn có thể có bảy tám lượng bạc để ra, so với gia đình nông dân thông thường mà , vẫn là hơn nhiều lắm, hơn nữa hàng năm, Tử Tình và Thẩm thị tặng đồ cho nàng ít, trừ chút đồ gia vị, qua ngày cơ bản cần tiêu tiền. Chẳng qua, hàng năm tiền thuốc, phỏng chừng vẫn là khoản lớn.

      "Nhị , Tiểu Văn năm nay cũng còn nữa? Có nhà thích hợp hay ?"

      "Sức khỏe ta tốt, cũng thể ra khỏi nhà, nhờ người khác để ý, nhất thời còn chưa có người vừa ý, ờ, thoáng cái, đứa này cũng mười bảy rồi, năm nay nên định ra."

      "Cho nên nha, Nhị , ngươi xem, nếu ngươi dưỡng tốt thân mình, ngươi muốn lo lắng cho Tiểu Văn, cũng là có lòng mà đủ sức, bằng bản thân nghĩ thoáng ra chút, chỉ nhặt ra chút chuyện cho mình bớt phiền, ngươi chăm sóc tốt cho mình, chính là cho dượng và Tiểu Văn bớt lo, bọn họ cũng có thể buông tay buông chân, lòng dạ trồng trọt trồng trọt, học nghề học nghề, cần thời thời khắc khắc lo lắng cho ngươi, ngươi đúng ? Còn có bà, sức khỏe ngươi tốt rồi, nàng cũng có thể yên tâm phải ?"

      Tử Tình vừa khuyên, Hạ Ngọc đỏ vành mắt, Yên Nhiên tập tễnh đến trước mặt Hạ Ngọc, thò đầu nhìn mắt Hạ Ngọc, : " khóc."

      Hạ Ngọc ôm chầm lấy Yên Nhiên cái, rưng rưng cười : "Bà khóc, xem Yên Nhiên của chúng ta hiểu chuyện bao nhiêu, như vậy, biết dỗ người rồi."

      , bọn tung tăng trở lại, còn là đứa nào cũng rám đen, đầu đầy mồ hôi, đầu còn đội lá chuối tây, Thư Duệ dẫn bọn họ giếng bên cạnh múc nước rửa mặt, Văn Tinh Vực với Tử Tình: " , việc này nhàng hơn cắt lúa nhiều."

      "Cũng nhàng hơn cấy mạ, ta thích cấy mạ nhất." La Hạo Viêm .

      "Khó trách thơ cổ “cày đồng buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày”(*), , chúng ta còn có việc nhà nông nào chưa làm qua ?" Tiểu Dực hỏi.

      (*) Câu gốc: sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ, nghĩa: cày ruộng giữa trưa, mồ hôi rơi xuống ruộng.

      "Nhiều lắm, việc mệt nhất khổ nhất, các ngươi còn chưa có làm qua đâu." Tử Tình .

      "A, còn có mệt hơn khổ hơn? Đó là việc gì?" Tiểu Dực hỏi.

      Chu Thiên Thanh cho bọn họ ít việc trồng trọt, vừa vặn Tiểu Tử cơm dọn xong rồi, Tử Tình dẫn bọn họ lên bàn, La Hạo Viêm nhìn vòng, hỏi: " , sao có thịt? Ta cũng phải con thỏ, chỉ ăn rau."

      "Mau ăn , đây là tệ rồi, nể mặt các ngươi đến, nấu nhiều đồ ăn như vậy, nếu chỉ có bọn họ, cũng chỉ là đĩa rau là tàm tạm rồi. Hôm nay, ta dẫn bọn ngươi tới đây, chỉ là muốn thể nghiệm cuộc sống nhà nông, còn có mục đích, ta cảm thấy, các ngươi ngày thường ở nhà rất được nuông chiều, cho nên, muốn tiến hành hạng mục “giáo dục trắc trở” nho cho các ngươi."

      " , cái gì gọi là “giáo dục trắc trở”?" Tiểu Dực hỏi trước.

      " muốn nhìn chút, trong các ngươi, ai có thể chịu khổ nhất, ai có nghị lực và chịu đựng nhất? Mặc dù con đường tương lai của mỗi người giống nhau, nhưng là, có điều chắc chắn, cả cuộc đời con người, lúc nào cũng xuôi gió xuôi nước, có lúc gặp trắc trở, cái gọi là “giáo dục trắc trở”, chính là xem các ngươi gặp trắc trở, là nghĩ biện pháp hóa giải hay là ngồi chờ chết. Đương nhiên, hôm nay cho các ngươi trải qua, chỉ là cho các ngươi ăn ít thịt chút mà thôi, còn xa xa chưa tới trắc trở."

      Lúc này, Tiểu Tử bưng cơm lên, còn là gạo lức, mấy đứa nhíu mày càng chặt, chẳng qua, nghĩ tới lời vừa rồi của Tử Tình, ai cũng mở miệng.

      Tử Tình hai lời, tự mình bưng bát đũa lên trước tiên, Thư Duệ thấy, cũng vội bưng lên, tiếp theo là Thư Ngạn, Tiểu Dực, cuối cùng, đều bưng bát cơm lên.
      ----
      Gạo lức: gạo chưa giã, chưa xay kỹ

      Nhấc dây khoai lang: nhằm làm đứt bớt rễ , để chất dinh dưỡng tập trung vào rễ to, tạo củ
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 387, ước hẹn tới cửa

      Sau khi từ nhà Hạ Ngọc trở về, Tử Tình cảm thấy mấy đứa này quả nhiên hiểu chuyện hơn chút, sáng sớm luyện công xong, ăn xong điểm tâm, chủ động theo Lâm An đến trong trang làm việc nhà nông canh giờ, đương nhiên, cũng làm được chỉ là nhận biết các loại cây nông nghiệp, hiểu biết chút đặc tính cây nông nghiệp mà thôi, Tử Tình cũng quá nghiêm khắc bọn họ học làm việc nhà nông . Buổi chiều, bọn họ cũng theo Lương tiên sinh nghe bài giảng canh giờ, đa phần thời gian, bọn họ vẫn là chơi đùa.

      Ngày hôm đó, Tử Tình kể chuyện” A Phàm Đề” cho bọn họ, ra, rất nhiều chỗ Tử Tình cũng nhớ lắm. Chẳng qua là, Tử Tình biết ba đứa này xuất thân thấp, hi vọng tương lai bọn họ có thể có trái tim nhân ái, đối với người nghèo có thể có lòng thương xót, mới nghĩ tới hồi đời trước, Tử Tình từng xem 《 truyện A Phàm Đề 》trong sách của cả, bởi vậy lúc này, vừa có thể mở mang được trí lực của bọn họ cũng có thể dạy bọn nó ít đạo lý.

      Lúc Thẩm thị cùng Phó phu nhân, Hạ thái thái đến, Tử Tình bị bọn vây công, bảy miệng tám lời nêu câu hỏi, Tử Tình có chút chống đỡ được, vừa vặn ba người Thẩm thị các nàng vào cửa.

      Hạ thái thái kể từ sau khi Tử Vũ , cách dăm ba ngày đến thăm Thẩm thị, chẳng qua, đến cùng Phó phu nhân, vẫn là lần đầu tiên. Tử Tình biết lần trước Lâm Hưng tặng dưa hấu, Phó phu nhân và Hạ thái thái đều hỏi Tử Tình ở nhà bận làm gì, Lâm Hưng chỉ đành phải trong nhà đến vài khách nhân nhí, Tử Tình tương đối bận.

      Phó phu nhân và Hạ thái thái đồng thời nghĩ tới đứa tặng tác phẩm thư pháp cho Yên Nhiên lần trước, đều có tâm tư muốn gặp lần, cho nên, lần này, Hạ thái thái vừa mời Phó phu nhân, Phó phu nhân cũng nhân cơ hội cùng đến.

      Hạ thái thái liếc mắt cái nhìn ra ba đứa dư ra trong nhà Tử Tình, chẳng qua, Tử Tình đều mặc vào quần áo cho ba vị khách nhân nhí này giống như Thư Duệ bọn họ, cho nên, Hạ thái thái cũng dễ nhận xét lai lịch của bọn , rốt cuộc có phải có chút lai lịch hay ? Rốt cuộc ở đây có nam hài tặng tác phẩm thư pháp hay ?

      Chẳng qua, Hạ thái thái từng chịu lần thiệt thòi rồi, người thông minh chắc chắn tái phạm sai lầm lần thứ hai, cho nên. Hạ thái thái tươi cười đầy mặt chào mấy đứa . Đáng tiếc, Tiểu Dực bọn họ phản ứng đều nhàn nhạt, chỉ là lễ phép trả lễ lại.

      Phó phu nhân có suy nghĩ nhiều như Hạ thái thái, chẳng qua. Nàng cũng là theo Phó đại nhân ở quan trường nhiều năm, tự nhiên cũng có vài phần nhãn lực, từ thái độ của mấy đứa này đối với Hạ thái thái thái, là nhìn ra mấy đứa này xuất thân thấp.

      Tử Tình bảo mấy đứa gọi người, lúc này, Yên Nhiên cũng bỏ lại đồ chơi trong tay, đến trước mặt Thẩm thị. Yên Nhiên bước tương đối vững rồi, Hạ thái thái thấy Yên Nhiên, vội ôm cổ, vành mắt đều đỏ, : "Nhìn thấy Yên Nhiên, là có chút nhớ tôn tử của ta rồi, ngươi , bảo cho bọn họ để lại Văn Xương cho ta tốt. Ta còn có thể bế đứa thường xuyên đến làm bạn với Yên Nhiên, Văn Xương của chúng ta, cũng nên biết gọi bà rồi nhỉ?"

      "Đúng vậy. Ngay cả Yên Nhiên của chúng ta cũng biết gọi bà ngoại rồi. Chỉ sợ chờ thêm năm nữa, Vũ nhi bọn họ trở về, tiểu Văn Xương cũng nhận ra chúng ta rồi." Thẩm thị cảm thán .

      "Phải ? Yên Nhiên, đến gọi tiếng bà ngoại nghe chút, ta cũng là bà ngoại ngươi đấy." Hạ thái thái ôm Yên Nhiên dỗ dành .

      Thực ra, Yên Nhiên chỉ biết phát chữ, cái từ “ngoại” kia phát ra được, chỉ biết gọi "Bà ", nghĩ tới, Hạ thái thái nghe xong càng là cười khép miệng được. : "Ngươi nếu là có thể gọi ta bà bà, ta càng vui vẻ hơn rồi."

      Tử Tình vừa nghe lời này, cảm thấy là có vài phần mất hứng, Phó phu nhân cũng biết ý của Tử Tình, giang hai tay cười với Yên Nhiên: "Đến, Yên Nhiên. Bà ngoại này cũng ôm bảo bối ngoan ngoãn của chúng ta cái."

      Yên Nhiên ở trong lòng Hạ thái thái uốn éo, giương tay nhào tới, Tử Tình cũng nhàng thở ra, cười : "Đứa này, sợ người lạ tí nào."

      Thực ra, đứa sợ người lạ khuyết điểm, tương lai đối với ai đều như nhau, chút lòng phòng bị nào, đây chính là tai hoạ ngầm rất lớn, để ý cái, đứa bị người xấu lừa ngay, chỉ sợ, đến lúc đó Tử Tình tìm được chỗ hối hận rồi. Nhất định phải tăng cường giáo dục ý thức nguy cơ cho đứa , Tử Tình thầm nghĩ.

      Cũng may đứa ở trong tay Phó phu nhân cũng nán lại, mạch giơ tay nhào về phía Thẩm thị, "Bà, bế."

      "Đứa này, ta phải cũng là bà ngoại sao? Ngươi cũng biết ai xa ai gần." Phó phu nhân giao đứa cho Thẩm thị, cười .

      Thẩm thị bế đứa lên, giao cho Thư Duệ, bảo mấy đứa Thư Duệ mang chơi cùng.

      "Nghe tướng công nhà ngươi từ Việt Thành trở về đến hai ngày, lại Hàng Thành rồi? Tử Tình đúng là có phúc khí, việc buôn bán của Khang Bình nhà ngươi làm đến Việt Thành Hàng Thành , là khó lường." Hạ thái thái .

      "Khang Bình nhà ngươi từ Việt Thành trở lại rồi? Hàng thành lúc nào? Ta nghe , xưởng thủy tinh ở Hàng Thành sắp khởi công, nữ tế , tìm thấy người thích hợp, vẫn là để cho Khang Bình nhà ngươi ?" Phó phu nhân hỏi.

      Phó phu nhân thấy có người ngoài, liền hỏi vài câu, nghĩ tới, Hạ thái thái căn bản biết chuyện Hàng Thành sắp mở phân xưởng thủy tinh.

      Tử Tình thấy vẻ mặt của Hạ thái thái, vội : "Ta cũng là mới nhận được thư của Tiểu Tứ, biết chuyện muốn Hàng Thành mở xưởng thủy tinh, vốn là, ta còn tưởng rằng là muốn làm phân xưởng thứ tư ở Kinh Thành đó."

      Vẻ mặt của Hạ thái thái dễ nhìn hơn chút, hỏi: "Chính là, xưởng thủy tinh này kiếm tiền như vậy, bằng mở nhiều thêm mấy cái, nếu đủ bạc mà , mọi người lại góp thêm chút."

      Thẩm thị khôn khéo cỡ nào, cũng nghe ra ý tứ trong lời của Hạ thái thái, cười : "Nữ nhân chúng ta, tốn những tâm tư này làm cái gì, theo ta , còn bằng nhân lúc đủ chân, chơi vài ván mạt chược, chuyện kiếm tiền này, để lại cho các nam nhân lo , thấy Tử Tình nhà ta cũng tham dự những thứ này."

      Phó phu nhân vừa nghe hiểu ngay, cũng cười : "Đúng vậy, vẫn là chơi vài ván bài , khó khăn lắm mới bớt chút thời gian tới đây, Tử Tình, bữa trưa nhà ngươi có cái gì tốt, mau phân phó phòng bếp chuẩn bị ."

      "Các ngươi đúng là tới đúng dịp, tối hôm qua mấy đứa bọn họ ra ngoài bắt ếch, đúng là bắt được ít, định bữa trưa làm đó." Tử Tình cười .

      Từ sau khi mấy đứa La Hạo Viêm ăn ếch đến nghiện, hầu như buổi tối mỗi ngày đều phải ra ngoài quanh vòng, đương nhiên, công lao chủ yếu Tử Tình đoán chừng là mấy thị vệ kia cùng với mấy người Lâm Hưng.

      "Còn sao, có thứ tốt, cũng nghĩ tới tặng ta chút, còn bắt ta chạy tới, hết lần này đến lần khác mở miệng đòi, lát nữa, phạt ngươi uống thêm vài ly rượu." Phó phu nhân cười .

      "Đúng vậy, Tử Tình làm chủ nhà, nàng cũng phải uống thêm mấy chén." Hạ thái thái cũng cười , thu hồi tâm tư vừa rồi.

      Tử Tình dẫn mọi người đến tây phòng ngoại viện, Tiểu Bạch bày mạt chược xong, Tử Tình dặn nàng: " phòng bếp cho Tiểu Tử tiếng, chuẩn bị bàn cơm khách, làm tất đám ếch hôm qua."

      Tiểu Bạch đáp lại rồi , Hạ thái thái ngồi xuống bàn, cười : "Đầu tiên trước, thắng phải mời khách."

      Phó phu nhân cười : "Đó là tất nhiên, muốn ta , mấy người chúng ta cũng nên thường xuyên tụ tập, có chết dí ở nhà mốc meo. Ta thấy chỗ Tử Tình được, chỗ cũng lớn, cũng có trưởng bối ngại ồn ào, trong vườn có sẵn cái ăn, bằng, mấy người chúng ta liền hẹn ước, thường xuyên đến nhà Tử Tình tụ tập."

      "Chính hợp ý ta, ta mới là người ở nhà mốc meo kìa, khó khăn lắm mới trông được tôn tử, mới vài ngày, lại có ở bên người rồi. Đúng rồi, Phó phu nhân, Đại nữ nhi nhà ngươi, được mấy tháng rồi? Sắp sinh rồi nhỉ?" Hạ thái thái hỏi.

      "Là sắp rồi, còn có hai tháng, vẫn là thông gia tẩu tử mệnh tốt, ngươi xem, tôn tử ngoại tôn tử này, đống lớn quay tròn, thêm hai năm nữa, chỉ sợ cũng nhận ra được hết rồi." Phó phu nhân .

      "Các ngươi đó, cũng đừng chỉ hâm mộ ta, qua vài năm nữa, mấy người các ngươi cũng giống ta thôi." Thẩm thị cười .

      Tử Tình bàn bài, đột nhiên, mấy người Thư Duệ vào, La Hạo Viêm với Tử Tình: " , ta vừa nghe , Trung thu năm ngoái, ngươi dẫn bọn đốt tháp, ta cũng muốn chơi trò này, nhưng là, chúng ta kịp đợi đến Trung thu phải rồi, , bằng, mấy người chúng ta cũng đắp cái tháp đốt, ngươi được ?"

      "Được, chẳng qua, trước, tự các ngươi làm, được tìm người hỗ trợ, năm trước làm qua lần rồi, xem xem các ngươi có thể tiến bộ ?" Tử Tình thuận miệng .

      Mấy đứa đứa chen chúc ra ngoài, Hạ thái thái nhìn thoáng qua, hỏi: "Tử Tình, rốt cuộc mấy đứa này là lai lịch gì, ta thấy bọn chúng đối với ngươi thân thiết vô cùng, dài ngắn, biết còn tưởng rằng ngươi là ruột của bọn đó."

      "Thực ra, ta cũng lắm, ta chỉ là biết đứa trong đó, hai đứa còn lại là bằng hữu mang đến, người ta chưa từng ở nông thôn, người trong nhà đưa tới mới mẻ hai ngày, ta cũng tiện chối từ. Về phần cái khác, người ta , ta cũng tiện hỏi thăm kỹ." Tử Tình trả lời.

      "Điều này cũng đúng, năm đó, ta còn đưa hai đứa bướng bỉnh kia nhà ta tới ở nửa tháng, trở về luôn miệng nhắc tới Tình tỷ tỷ này, Tình tỷ tỷ kia, ta mới biết được, Tử Tình ra là có duyện với trẻ con như vậy. Nếu phải là hai đứa nhà ta quá lớn, ta cũng ném tới nhà Tử Tình, để cho Tử Tình dạy dỗ chút. Nữ nhi của ta thường , nữ tế chính là Tử Tình tay trông lớn, cho nên, trừ thông gia tẩu tử, chính là tỷ tỷ này có sức nặng ở trong lòng ." Phó phu nhân .

      " đến cái này, phải là ta khen Tình nhi nhà ta, năm đó, đúng là may mà có nàng, ta là bận việc trong vườn trong ruộng, lão Đại đọc sách, lão Nhị ra ngoài giúp ta làm việc, lão Tam lão Tứ đều , đều giao cho Tình nhi, lão Tứ lúc đó còn đến tuổi, cũng phải đều là tay nàng trông lớn." Thẩm thị đến chuyện cũ, cũng là cảm khái thôi.

      "Nương, người ta khách khí với chúng ta vài câu, ngươi lại tốt rồi, còn khen lên, cũng sợ người ta chê cười hai nương con ta." Tử Tình .

      , Tiểu Bạch tới cơm dọn xong rồi, Tăng Thụy Tường cũng tới rồi, mấy người Tử Tình vội thu bài, tính toán thắng thua, Thẩm thị là người thắng, sau khi quyết định thời gian Thẩm thị mời khách, rồi ăn cơm.

      Tiễn bước Phó phu nhân cùng Hạ thái thái, Tử Tình hỏi: "Hôm nay Hạ thái thái đến có việc đứng đắn sao?"

      "Nào có việc đứng đắn gì? Chẳng qua là vừa vặn thôi, mấy ngày nay nàng cũng là đến vài lần, chẳng qua, Phó phu nhân cũng là hiếm thấy." Thẩm thị đến phần sau, cũng có chút chần chờ, bởi vì Hạ thái thái thế nhưng có ý tìm hiểu thân thế của mấy đứa Tiểu Dực, chẳng lẽ là chứa tâm tư gì?

      "Cho dù nàng chứa tâm tư gì, nàng cũng leo lên được mà?" Rốt cuộc Thẩm thị vẫn là hỏi ra câu này.
      ------

      Truyện A Phàm Đề: câu truyện dân gian của Tây Cương kể về mưu trí của A Phàm Đề. ghét ác như cừu, thích lo lắng chuyện bất công của thiên hạ, hơn nữa hài hước, khôi hài.

      Chương 388, hội vui vẻ đưa tiễn

      "Leo lên được hay , nhưng là người ta chưa hẳn nghĩ như vậy, có thể cảm thấy đều là thân thích, dìu dắt nhau là cần phải. Bằng , nàng cũng thể xa xôi như thế, đẩy muội muội muội phu vào kinh, có thể có bản lãnh này, ở An Châu phải là đọc sách giống nhau sao? Ngươi xem Đại ca cùng Tiểu Tứ phải là ví dụ? Chẳng lẽ tương lai nhà chúng ta đều chuyển đến kinh thành, nàng cũng theo phải ?"

      "Nàng nếu thực bỏ được, ta cũng là sẵn lòng. Ta còn được nhi tử đó, tựa như Khang Bình." Thẩm thị cười , dù sao đều là vì tốt cho Tử Vũ, Thẩm thị cũng tính toán.

      "Đúng rồi, mấy ngày nay cha đều làm những cái gì? Thư viện bên kia tường viện xây xong chưa?" Tử Tình hỏi.

      "Ừ, phòng ở xây trước, hai năm này đều dùng, phòng ở xây xong rồi, có người ở ngược lại tốt, bây giờ chỉ chờ đến mùa đông và đầu xuân sang năm trồng cây thôi."

      Bây giờ Tăng Thụy Tường có thư viện này, cũng coi như có cái gửi gắm tinh thần, từng ngọn cây cọng cỏ, bông hoa dây leo, Tăng Thụy Tường đều cẩn thận nghiên cứu tập tính, thư viện này, quá đỗi chính là loại thương tiếc của Tăng Thụy Tường đối với Tiểu Tuệ, Tử Tình cũng là từng đề nghị, dứt khoát, ở trong cửa lớn thư viện, xây pho tượng Tiểu Tuệ, đáng tiếc, trừ Điền thị ra, ai cũng biết Tiểu Tuệ trông như thế nào?

      Mấy đứa Văn Tinh Vực có tháp này muốn dựng, bắt đầu bận rộn, bởi vì Tử Tình cầu bọn họ bằng bản lĩnh của mình, cho nên, nhặt gạch, nhặt mái ngói, còn có thừa lại trước kia, cũng là tốn hai ngày, mặt khác, chính là lên núi đập quả thông, việc này Tử Tình yên lòng để cho mấy đứa vào núi, bèn để cho thị vệ theo.

      Chờ mấy đứa Thư Duệ hoàn thành việc dựng tháp, ngày cũng tiến vào tháng bảy rồi, Tiểu Dực bọn họ cũng nên trở về, ba đứa thương lượng chút. Định vào sáng mùng năm tháng bảy, Tử Tình đáp ứng mở lễ hội vui vẻ đưa tiễn hoàn toàn mới cho bọn họ.

      Ngày mùng bốn, ba đứa vừa hưng phấn lại có chút ưu thương, hưng phấn là có chút mong đợi đối với buổi tối lễ hội vui vẻ đưa tiễn. biết Tử Tình có thể dẫn bọn chúng chơi những cái gì, ưu thương là vì sau đêm nay, lại là ly biệt lâu.

      Ai ngờ sáng sớm hôm đó. Tử Tình gọi bảy đứa đến, : "Các ngươi còn nhớ truyện A Phàm Đề ta từng kể cho các ngươi ?"

      Mấy người đều trăm miệng lời đáp: "Nhớ ạ."

      "Được, hôm nay ta giao cho các ngươi nhiệm vụ, các ngươi xem, tổng cộng có A Phàm Đề, ba y lão gia, đứa ở, người nghèo, thẩm phán, còn có tôm tép nhãi nhép linh tinh, mỗi người các ngươi, bắt thăm. Xem ai bắt được nhân vật nào, các ngươi chọn hai truyện, diễn vở kịch cho ta xem, được ?"

      Ba y: cách gọi của người Tây Vực, chỉ quan lại, quyền quý…, ở trong truyện A Phàm Đề, ba y lão gia là địa chủ

      Mấy đứa đều cảm thấy rất mới mẻ, đều muốn diễn A Phàm Đề, Thư Duệ : " phải bắt thăm sao?"

      Mấy đứa tự phòng chơi bắt thăm tập luyện rồi, Tử Tình đúng là nghĩ tới mấy đứa còn rất để tâm, lại có thể đến cả cơm cũng ăn tử tế, chẳng qua. Sắc mặt ai nấy đều cười mủm mỉm.

      Có thế, việc này đối với bọn họ mà , cũng là trải nghiệm mới mẻ. Tử Tình còn có chút chờ mong buổi tối thấy màn biểu diễn đặc sắc gì đây.

      Sớm ăn xong cơm chiều, Tử Tình phân phó đám nha hoàn ở bên cạnh tiểu tháp trong đình, mỗi người cầm cái bồ đoàn, ngồi chiếu. Trước mặt mỗi người đặt cái bàn , mang lên các loại dưa và trái cây cùng điểm tâm.

      Trời vừa tối, La Hạo Viêm dẫn đầu đốt lửa trước tiên, bảy tám cái đầu tiến đến chỗ miệng lò tháp, ngay cả Yên Nhiên cũng giúp đỡ nhặt quả thông đưa qua. Mấy người đốt tháp sáng lên, mới ngồi xuống vị trí của mình. Tử Tình phái những nha hoàn gã sai vặt liên quan rất xa, cho tới gần cầu nổi.

      Tử Tình suy nghĩ chút, ra trước: "Nhìn thấy các ngươi, ta lại nhớ tới hồi ta còn , ta vô cùng hâm mộ những đứa có thể đeo túi sách đọc sách, đáng tiếc, ta là nữ, nơi này còn có trường học cho nữ. Khi đó, ta vô cùng hy vọng lớn lên, sau khi lớn lên, ta có thể biết rất nhiều chữ, kiếm rất nhiều bạc, muốn ăn cái gì là có thể ăn cái đó, nhưng là, đợi đến sau khi lớn lên, mới phát , ra, thời gian tốt đẹp nhất, theo khe hở gian chạy trốn rồi, trở lại, cho nên, ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi hy vọng lớn lên ?"

      "Hy vọng, sau khi lớn lên, ta có thể luyện thành võ công lợi hại nhất, ta có thể đánh bại cha ta. Ta có thể làm đại tướng quân, còn uy phong hơn cha ta." La Hạo Viêm cướp lời.

      "Ta cũng muốn, sau khi lớn lên cần đọc sách, cha ta cũng thể quản ta mãi, còn có, sau khi lớn lên, ta có phải có thể thành thân cùng Yên Nhiên muội muội hay ?" Văn Tinh Vực hỏi.

      " được, ngươi nghĩ mà đẹp, sau khi ngươi lớn lên, muội muội ta còn chưa có lớn lên đâu." Thư Duệ và Thư Ngạn đồng thời .

      Tử Tình nhìn về phía Tiểu Dực, Tiểu Dực lúc này nghĩ tới, "Ta là hay là dối đây? Ta có thể , sau khi lớn lên, ta cũng muốn ở cùng muội muội ? có thể tức giận hay đây?"

      Bên cạnh La Hạo Viêm đẩy Tiểu Dực cái, "Nghĩ cái gì thế, hỏi ngươi đó?"

      "Ta, ta cảm thấy như vậy cũng tệ, ta và Yên Nhiên muội muội cùng nhau chậm rãi lớn lên." Tiểu Dực vẫn là nửa thổ lộ tiếng lòng.

      Tử Tình nghe xong nhíu nhíu mày, : "Các ngươi còn đều là trẻ con, chuyện tương lai ai cũng được chính xác, nên dễ dàng cho người khác hứa hẹn của các ngươi. Đối với nam hài tử mà , các ngươi biết là cái gì là quan trọng nhất ?"

      Thư Ngạn cướp lời: "Nương, ta biết, nương từng dạy qua chúng ta, làm nam hài tử, sau khi lớn lên, đầu tiên phải có lòng mang trách nhiệm, cũng chính là có gánh vác, như vậy mới có thể phụ trách bản thân và gia đình, tiếp theo phải có năng lực, như vậy, mới có thể gánh vác tránh nhiệm nuôi dưỡng gia đình, để cho người nhà theo sống khổ cực, còn có, còn có cái gì ta nhớ lắm." Thư Ngạn vuốt đầu mình hơi có chút hối hận.

      "Còn có, người còn phải có trái tim thương, có lòng thương xót, nghèo chỉ lo thân mình, giàu cứu tế cả thiên hạ (*)." Thư Duệ bổ sung thêm.

      Câu gốc: cùng tắc độc thiện kì thân, phú tắc kiêm tể thiên hạ. Cái chỉ lo thân mình ở đây là chỉ lo giữ mình đức tốt, mặc kệ kẻ khác tốt xấu.

      "Điều kiện tiên quyết của tất cả những điều này, chính là thời điểm đặt nền móng bây giờ của các ngươi, tựa như xây phòng ở, phải đắp nền tốt, nhà này mới thể sụp. Cho nên các ngươi phải cố gắng tốt, chỉ có lúc , cố gắng xây dựng trụ cột tốt, tương lai mới có thể có thành tựu. Đọc sách và luyện võ đều là đạo lý, phải là việc sớm chiều lần là xong, các ngươi ngẫm lại, ta có đúng hay ?"

      " , chúng ta hiểu, về sau, chúng ta nên ham chơi, phải dùng tinh lực ở phương diện học tập, tương lai còn dài, mới có thành tựu lớn." Suy cho cùng Văn Tinh Vực lớn hơn hai tuổi, trước tiên.

      " phải là ý này, lúc nên chơi phải chơi thống khoái, còn lúc nên học, phải tĩnh tâm học kiên định. Đây là kỳ vọng của đối với các ngươi. Còn có điều. Nhà cách Kinh thành khá xa, hy vọng các ngươi hàng năm lãng phí thời gian ở nhà , sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. cảm thấy các ngươi nên là ra bên ngoài nhiều chút, nhìn xem phong cảnh khác nhau, kết giao bằng hữu khác nhau. Như vậy, tầm nhìn của các ngươi mới có thể rộng lớn hơn." Cuối cùng Tử Tình cũng ra lời trong lòng.

      Tiểu Dực vừa nghe, liền bĩu môi nhìn Tử Tình hỏi: " thích Tiểu Dực rồi?"

      Tử Tình vội : " đúng là có ý này, là hy vọng mỗi người các ngươi đều có tiền đồ tốt. Được rồi, những cái này nữa, xem xem các ngươi luyện tập ngày, cũng có chút khẩn cấp muốn xem xem các ngươi biểu diễn rồi. Ai là A Phàm Đề?"

      Thư Ngạn bắt thăm được A Phàm Đề. Tiểu Dực là thẩm phán, Thư Duệ là đứa ở, La Hạo Viêm là ba y lão gia, Văn Tinh Vực là vợ của ba y lão gia, Thư Ngọc là người nghèo. Mấy người còn chuẩn bị trang phục riêng, đứa ở cùng người nghèo mặc quần áo ngắn, Tử Tình tìm cái khăn mặt, cho Thư Ngạn bọc tóc lên, Tử Tình biết bọc lớn, giống A Phàm Đề, trái lại giống quỷ trộm địa lôi trong phim điện ảnh 《 địa lôi chiến 》, chọc mọi người cười ầm lên.

      Diễn xuất bắt đầu, Thư Ngạn có con lừa. Chỉ đành phải dùng con ngựa tre thay thế, chẳng qua, giọng điệu của A Phàm Đề nhưng là học được bảy tám phần giống, còn đừng , nhìn ra được, mấy đứa là tốn tâm tư rồi. Nhất là Văn Tinh Vực sắm vai bà địa chủ, Thư Duệ tìm bộ quần áo cũ của Tử Tình cho , cũng bọc tóc lên, Tử Tình còn đeo cái đai buộc đầu cho , chỗ khóe miệng điểm nốt ruồi cho , đây là hình tượng bà địa chủ Tử Tình lấy ra từ trong TV.

      Tử Tình vừa trang điểm xong cho Văn Tinh Vực, mấy đứa cười so với vừa rồi còn khủng khiếp hơn, nhất là La Hạo Viêm, liên tục xoa bụng thẳng lên nổi thắt lưng.

      Chỉ là trang phục của A Phàm Đề Tử Tình chuẩn bị đầy đủ, có phong tình của Tây Vực, chẳng qua, dù là như vậy, mọi người cũng cười ngã trái ngã phải, vở diễn xuất, diễn viên cũng cười mấy trận.

      Nhất là Văn Tinh Vực ảo não cùng rối rắm đầy mặt, càng làm cho Tử Tình thoải mái cười to, đứa này luôn muốn đổi nhân vật, nhưng là ai cũng đồng ý, khó khăn lắm mới biểu diễn xong, trừ Văn Tinh Vực, vẻ mặt mấy đứa cũng là vui vẻ thôi, có lẽ chính bọn họ cũng nghĩ tới, có thể từ nhân vật trong kịch học được ít thứ.

      "Được rồi, ta dẫn bọn ngươi chơi trò chơi thứ hai, chính là đấu thành ngữ tiếp long (*), ta đếm tới mười, ai thua, người đó kể chuyện cười, hoặc là xướng bài hát, làm bài thơ, đều được, các ngươi được ? Chẳng qua, ta đọc ít sách, ta và Thư Vĩ tham gia, sáu người các ngươi chơi, ta làm trọng tài."

      (*) Tiếp long: lấy văn thơ hoặc loại đồ vật khác nhau, dùng phương thức nối tiếp dưới gắn liền với nhau, hơn nữa có thể kéo dài đến vô cùng vô tận. Nó tựa như sân khấu vô tận, mỗi người chơi đều là vai chính.

      " , chúng ta chơi trò này ở học đường rồi. bằng lại dạy chúng ta xướng ca ? Chúng ta đều biểu diễn xong cho rồi, cũng nên đến lượt biểu diễn cho chúng ta." Tiểu Dực .

      Xướng ca, Tử Tình suy nghĩ chút, cũng chính là 《 đồng niên 》 thích hợp, liền : "Như vậy , ta nhớ tới cha Thư Duệ từng nghe được từ bên ngoài ca khúc, ca từ ta có chút nhớ được, ta cảm thấy xướng cho các ngươi nghe vừa đúng dịp, bởi vì bài hát này, rất dễ dàng sinh ra đồng cảm cùng thơ ấu của chúng ta, tên ca khúc là 《 đồng niên 》, nghe vị thúc thúc họ La soạn nhạc."

      Mấy đứa vừa nghe học xướng ca, đều rất vui vẻ, Tử Tình để cho Thư Duệ đặt bút viết xuống ca từ, ở giữa có đoạn nhớ được lắm, Tử Tình hơi sửa chữa chút.

      " cây đa bên hồ nước ve sầu kêu “ve ve” mùa hè
      bàn đu dây trong sân chỉ có bươm bướm đứng ở
      bục giảng đôi môi tiên sinh còn ra sức ê a ê a đọc ngừng
      Tuổi thơ chờ đợi tan lớp chờ đợi tan trường chờ đợi nô đùa
      Luôn phải chờ tới trước khi ngủ mới biết được bài tập chỉ làm được chút xíu
      Luôn phải chờ tới sau cuộc thi mới biết được sách nên đọc đều có đọc
      tấc thời gian tấc vàng tiên sinh tấc vàng khó mua được tấc thời gian
      ngày lại ngày năm rồi lại năm mơ mơ màng màng mà thơ ấu
      có ai biết vì sao mặt trời luôn hạ xuống bên kia núi
      ai có thể cho tôi biết trong núi có thần tiên ở hay
      Bao nhiêu ngày luôn mình đối mặt với bầu trời ngẩn người
      Tuổi thơ cứ tò mò như vậy cứ ảo tưởng như vậy đơn như vậy
      Dưới ánh mặt trời chuồn chuồn bay qua từng mảnh từng mảnh ruộng lúa xanh mượt
      Màu nước bút sáp mầu cùng bảng pha màu vẽ ra được cầu vồng nơi chân trời kia
      Khi nào mới có thể giống như đồng học cấp cao có gương mặt trưởng thành cùng với cao lớn
      Tuổi thơ mong đợi ngày nghỉ mong đợi ngày mai mong đợi lớn lên
      ngày lại ngày năm rồi lại năm
      Tuổi thơ mong đợi lớn lên "


      Mấy đứa chụm đầu vào chỗ, vừa thấy ca từ này, thích rồi. Tử Tình bắt đầu dạy bọn họ xướng, bọn họ đều được học trụ cột nhạc cổ điển, học bài này quả thực quá đơn giản, ca khúc trôi chảy lanh lảnh như vậy, đến mấy phút học xong.

      Chỉ xướng ca có gì thú vị, Tử Tình để cho mấy đứa này tay cầm tay làm thành vòng tròn, vừa xướng vừa nhảy, nghĩ tới Yên Nhiên còn theo sau Thư Duệ suốt, cũng nhảy nhót, lại sau này, bảy nam hài tử giữ Yên Nhiên ở bên trong, xướng nhảy.

      Nhảy mệt rồi, mấy đứa đặt mông ngồi ở bồ đoàn, Tiểu Dực hỏi: " , vì sao mặt trời xuống núi vậy? Ta cũng muốn biết."
      Nhược Vân thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 389, mời khách

      Editor: Trạch Mỗ

      "Cái này, ta biết, thực ra phải là mặt trời xuống núi, là vì chỗ chúng ta sống là vật thể hình cầu, gọi là Địa cầu, Địa cầu là chuyển động xung quanh mặt trời, quay từ tây sang đông, cho nên, là phía đông sáng lên trước." Thư Ngạn chơi, còn dùng hai cái đĩa biểu thị chút.

      Mấy đứa Tiểu Dực đều mang theo nghi vấn nhìn về phía Tử Tình, Tử Tình gật đầu : "Điều này, là học thuyết của người Tây Dương, người Tây Dương phát nơi chúng ta sống là hình cầu. Chờ các ngươi có cơ hội, cũng có thể học chút tri thức của người Tây Dương. Thực ra, khoa học hẳn là phân biệt biên giới, chỉ cần là có tác dụng với chúng ta, thứ tiên tiến hơn chúng ta, chúng ta nên học tập người ta, đương nhiên, chúng ta cũng có chỗ lợi hại hơn bọn họ. Thế nên, chúng ta cũng nên tự coi mình."

      Tử Tình biết những đứa này lai lịch , lời này, là có mục đích, tương lai, có lẽ còn có thể cần dùng đến.

      Tử Tình chuyện cùng bọn lúc, lại dẫn theo bọn họ chơi lúc diều hâu bắt gà con, ném bao cát, nhiều kiểu nhảy dây. Cho đến khi mặt trăng lên giữa bầu trời, mọi người mới còn chưa thỏa mãn mà giải tán.

      Sáng sớm ngày hôm sau, đưa tiễn mấy đứa Tiểu Dực rồi, trong lòng Tử Tình cũng có chút mất mát, ba đứa này, thấm thoát ở Tình viên tháng, cảm giác cũng là tựa hồ như người thân của Tử Tình, nếu phải là Tử Tình lo lắng sau này dính dáng quá nhiều tốt, Tử Tình đúng là hi vọng bọn họ thường xuyên tới đây, nhất là đứa tên Tiểu Dực kia, quyến luyến Tử Tình đúng là phải sâu bình thường.

      Thẩm thị thấy vẻ mặt Tử Tình, hỏi: " luyến tiếc bọn họ, vì sao lại với bọn họ, bảo sau này bọn họ đừng đến nữa, địa phương khác tăng thêm kiến thức? Ngươi xem mấy đứa kia, rất đau lòng đó."

      "Nương, ta cũng là mâu thuẫn quá, ngươi người ta từ xa xôi đến, ta cũng thể lời lạnh nhạt, đều là đứa , sao ta có thể nổi giận với bọn ? Ta chỉ có thể đối với bọn họ tốt, nhưng là, ta sợ thời gian dài. Hình thành quy luật. Vừa đến ngày nghỉ, bọn họ chạy đến chỗ này, hơn nữa còn luôn miệng muốn Yên Nhiên, nhưng là, cái loại gia đình này, là chúng ta có thể với được sao? Ngộ nhỡ. Tương lai, bọn họ muốn nâng Yên Nhiên vào làm thiếp, ta phải làm sao bây giờ? Cho nên, ta bảo bọn họ về sau đừng tới. Chỉ coi đây như hồi ức đẹp trong quá trình trưởng thành, nhớ lại từng, có vị như vậy, từng đối xử lòng với bọn họ, cũng chỉ thế thôi."

      Thẩm thị nghe xong cười : "Đứa mới bao nhiêu tuổi? Cách suy nghĩ của ngươi còn xa lắm. Lại , Kinh thành cách đây hơn ngàn dặm, sao có thể đến thường xuyên? Bọn cũng là ham thích mới mẻ. Ngươi yên tâm, chỉ sợ qua hai năm, ngươi xin người ta đến, người ta còn tới đâu?"

      Tử Tình cười khổ chút, : "Hi vọng như thế ?"

      Thẩm thị lại hỏi vài câu Lâm Khang Bình khi nào trở về, xưởng thủy tinh ở Hàng Thành tiến triển có thuận lợi hay ….

      Những cái đó Tử Tình đúng là biết, Lâm Khang Bình chỉ là sau khi đến Hàng Thành, nhờ gửi phong thư cho Tử Tình, sau đó. Cũng có gửi thư nữa, Tử Tình đoán chừng cũng là muốn sớm xong việc, về ăn Trung thu, cho nên, mới thời gian viết thư cho Tử Tình.

      "Ngày ấy, ý của Hạ thái thái là muốn gom tiền nhập cổ phần ? Bị ta cắt ngang, có mấy ngày tới đây, ngươi , Vũ nhi là nữ nhi của ta. Ta có thể lo lắng cho nàng sao? Nàng tốt rồi. Há mồm muốn nhập cổ phần, cho rằng chỉ nhà nàng có dư bạc à? Trong mắt chỉ có con nàng. Sợ chúng ta để cho Hạ nữ tế bị thua thiệt." Thẩm thị thở dài.

      "Nương, chuyện đời này, đúng là trước khác nay khác, lúc trước, lúc chúng ta kết thân với Hạ gia, nghĩ Hạ gia tuy là nhà quan lại, chúng ta có Đại ca, cũng miễn cưỡng tính với cao, sau này, đến Tiểu Tứ kia, đúng là với cao Phó gia, ai ngờ Phó gia vậy mà hiền hoà như vậy, Hạ gia ngược lại càng xu lợi hơn. Bây giờ, mới vài năm, chúng ta đều cần nhìn sắc mặt của bọn họ, bọn họ ngược lại đám đều muốn bám vào chúng ta."

      Lời của Tử Tình phải là có đạo lý, Tử Phúc và Tử Hỉ mặc dù có phẩm cấp cao như Phó gia, nhưng là, hai người này là quan ở Kinh thành rồi, đều là dưới chân Thiên tử, Ngự tiền có thể lên, tiền đồ tất nhiên bừng sáng.

      Thẩm thị đến cái này cũng cười : "Đúng vậy, ban đầu lúc định Phó gia, ta còn lo lắng Tiểu Tứ bị coi thường đấy. đến cái này, ta còn nợ các nàng lần mời khách, vừa vặn, lúc này ngươi cũng nhàn rỗi, ta gửi thiệp mời cho các nàng nhé?"

      Hai người chuyện, Thư Duệ mang theo mấy đứa Yên Nhiên vào, Tử Tình cũng những chuyện này nữa, Thẩm thị cùng bọn đùa hồi, rồi .

      Mấy ngày tiếp theo, Tử Tình vội vàng chuẩn bị quần áo cho Thư Duệ huyện học, đứa lớn nhanh, quần áo cơ bản là năm đổi lần, trang phục người nhà mình, Tử Tình cơ bản là tự mình làm, cho nên, qua mấy ngày cực kỳ bận, cũng đến ngày đưa Thư Duệ rồi.

      Thẩm thị nhìn Tử Tình làm quần áo cho đứa , cũng nhớ lại hồi nàng còn trẻ, vừa đến thời điểm này, cũng vội vàng chuẩn bị quần áo cho mấy người Tử Phúc đến trường, nghĩ tới, thời gian thoáng cái trôi qua bao nhiêu năm rồi, bây giờ cũng đến lượt Tử Tình, cảm khái vài câu.

      Thẩm thị là mời Phó phu nhân và Hạ thái thái vào mùng hai tháng tám tới đây, vốn theo ý của Tử Tình, là ở Tình viên tốt hơn, nhưng là, ý của Thẩm thị, nàng là mời khách, vẫn là ở nhà tốt hơn, vả lại, trong nhà vốn cũng có người nào, chỗ như vậy là đủ rồi.

      Phó phu nhân cùng Hạ thái thái là đồng thời vào cửa, phỏng chừng hai người là hẹn trước, Hạ thái thái vừa thấy Tử Tình, hỏi ngay: "Tử Tình, khách nhân nhà ngươi rồi?"

      " gần tháng rồi, ý của nương ta là muốn sớm gọi mọi người đến tụ tập, nhưng lại gặp phải tết Truyên Nguyên (rằm tháng bảy), đành thôi, bởi vậy, vừa mới vào tháng tám, mời mọi người tới. Sợ hai vị chờ kịp, cho là nương ta muốn quỵt nợ đấy." Tử Tình cười .

      "Đúng vậy, nương ngươi còn mời, ta mời mà đến, trong nhà đứa trẻ, đến cả tiếng cười cũng nghe thấy, còn bằng đến chỗ Tử Tình, nhìn đứa nhà người ta nô đùa cũng được." Hạ thái thái oán giận .

      Trong tay Phó phu nhân bế Yên Nhiên, nghe thấy được lời này của Hạ thái thái, : "Lời này của Hạ thái thái rất phải, ta cũng cảm thấy điểm ấy của thông gia phu nhân tốt, mấy nhi tử ở bên người, mà lại có nữ nhi tri kỉ như vậy ở bên cạnh. Muốn ta , lúc trước ánh mắt của thông gia tẩu tử sai, tìm nữ tế như Lâm Khang Bình, cũng chẳng khác nào có thên nhi tử."

      "À, đến Khang Bình nhà ngươi, còn chưa có từ Hàng Thành trở về sao? Cũng là ra ngoài nhiều ngày rồi nhỉ?" Hạ thái thái hỏi.

      "Cũng là nhiều ngày rồi, cũng gửi thư, cũng biết rốt cuộc việc có thuận lợi hay ? làm cho người ta sốt ruột chết." Tử Tình biết Hạ thái thái muốn biết cái gì, vội vàng trước.

      " đến cái này, nữ nhi nhà chúng ta mấy ngày nay, cũng nên sắp sinh rồi, cũng gửi thư giống thế, phỏng chừng là muốn chờ sinh xong rồi mới gửi thư, sốt ruột chết người. Cách xa như vậy, muốn nhìn cái, cũng là thể." Phó phu nhân thở dài.

      "Đúng vậy, Đại nàng dâu kia của ta còn chưa có tin tức đâu, nàng hẳn là trước Tứ nàng dâu mấy ngày, cũng là mấy ngày này, nếu phải là tình huống trong nhà được, ta cũng muốn xem mấy người các nàng, ngươi chút, sáu đứa có năm đứa ở Kinh thành, làm nương, có thể nóng ruột nóng gan sao?" Thẩm thị .

      "Được rồi, nương, mời khách nhân đến, cũng thể ở đây tố khổ oán trách, chúng ta đổi lại chủ đề vui vẻ hơn , ta đoán chừng mấy ngày này, sắp có thư đến rồi, chờ Đại tẩu cùng Tứ đệ muội sinh, chúng ta à, lại mở rượu ăn mừng bữa." Tử Tình cười .

      "Đúng là cái lý này? Tất nhiên phải rồi." Thẩm thị đáp.

      Bốn người chuyển qua gian phòng phía tây, bài bàn dọn xong rồi, Tiểu Phấn bế Yên Nhiên rời , mấy ngày nay Tăng Thụy Tường nhàn rỗi, lại bắt đầu học đường giảng bài, mình Tử Văn cũng là bận chân chạm đất.

      Cho nên, trong nhà cũng có người ngoài quấy nhiễu, bốn người chơi bài ở bàn, Tiểu Tử dẫn theo Thạch bà tử ở phòng bếp chuẩn bị cơm.

      "Tử Tình, khách nhân nhà ngươi rồi, có khi nào lại tới hay ? Ta thấy bọn họ rất thân thiết với ngươi, giống như là vừa nhận, trái lại như ruột thịt." Hạ thái thái hỏi như là tùy ý.

      "Trẻ con thôi mà, đều là thiên tính, ai tốt với nó, tự nhiên thân với người đó. Ngươi người ta từ xa xôi đến, sao ta có thể để cho người ta chịu lạnh nhạt, thiếu được tận tâm thêm chút mà thôi, đâu có đến có tốt như thông gia thái thái ?" Tử Tình nhàn nhạt trở lời câu.

      "Đó cũng phải, tâm nhãn trẻ con sạch nhất, liếc mắt cái có thể nhận ra ai là đối tốt với nó ai là giả vờ có lệ. Chẳng qua, Tử Tình, đến cái này, nghiệp của Khang Bình nhà ngươi làm cũng , ngộ ngỡ, ta là ngộ nhỡ, gặp khó khăn gì, có người giúp đỡ phen, phải là rất tốt sao? Ta thấy mấy đứa này, chỉ sợ lai lịch cũng thấp." Phó phu nhân hỏi.

      "Ai nha, cũng phải là lời này, mấy nhà chúng ta, căn cơ vẫn là hơi mỏng, càng là ở Kinh thành, hộ có tiền có thế nhiều, bình thường à, người ta muốn cầu tới cửa cũng tìm được con đường, Tử Tình của chúng ta tốt, người ta tìm tới cửa. Nếu , vẫn là Tử Tình của chúng ta mệnh tốt đấy. Ngồi ở trong nhà, phú quý cũng có thể từ trời rơi xuống, chỉ xem Tử Tình muốn nhặt hay thôi." Hạ thái thái cười .

      Tử Tình có chút buồn bực, cách làm người của Hạ thái thái Tử Tình tất nhiên ràng, nhưng là, lời của Phó phu nhân, thể khiến cho Tử Tình suy nghĩ vài phần, chẳng lẽ, Phó phu nhân cũng là hi vọng Tử Tình dựa vào quan hệ này, tương lai nâng đỡ Tử Hỉ sao?

      Tử Tình tất nhiên biết, người giao thiệp ở quan trường dài lâu, suy nghĩ tất nhiên lâu dài hơn so với Tử Tình, hơn nữa, cá tính của bọn họ, khâu còn muốn cắm kim đấy, hơn nữa, có sẵn cơ hội đặt ở trước mặt, ai có thể động tâm? Phó phu nhân mặc dù xu lợi giống Hạ thái thái, nhưng là, ánh mắt và tâm tư của Phó phu nhân, tuyệt đối thể kém hơn Hạ thái thái. Cho nên, Phó phu nhân mới có ý phối hợp với Hạ thái thái đến tìm hiểu.

      Tử Tình tất nhiên ý nghĩ của Phó phu nhân, nàng đối với Phó phu nhân vẫn là tương đối kính trọng, nghĩ Phó phu nhân thành người như Hạ thái thái, chẳng qua, lời của Phó phu nhân, vẫn là khiến cho Tử Tình lưu tâm.

      Cho nên, suy nghĩ chút, Tử Tình : "Những đại hộ nhà cao cửa rộng kia, há lại những tiểu hộ hàn môn chúng ta có thể tùy ý dính dáng? làm tốt cái, chỉ sợ biến khéo thành vụng cũng là có, nếu người ta có lòng giúp đỡ, chuyện của chúng ta, người ta hơi dụng tâm chút là có thể biết được. Tội gì tự chúng ta phải dán lên, được ngược lại hoàn toàn phản tác dụng, các ngươi , có phải cái lý này hay ?"

      Chương 390, tùng bách trường tuệ

      Editor: Trạch Mỗ

      Phó phu nhân thấy ý tứ trong lời của Tử Tình, ràng muốn sâu vào đề tài này, bèn cười : "Cũng phải, trước mắt vẫn là tốt như vậy, vững chắc, người ta cũng cho là Tử Tình thức thời, như vậy mới là kế lâu dài."

      Tử Tình cũng muốn giải thích, loại chuyện này, tô vẽ tới tô vẽ , người ta còn tưởng rằng Tử Tình là già mồm cãi láo, cho cơ hội tốt như vậy lợi dụng, còn luôn miệng mình muốn dựa lên, muốn liên quan đến nhà phú quý, ai tin?

      Hạ thái thái thấy Phó phu nhân cũng như thế rồi, vội : "Đúng vậy, nếu làm sao người ta có thể năm ngoái rồi năm nay còn tới? vậy cũng là cho là Tử Tình thức thời, có cố dây dưa? Sinh nhật của Yên Nhiên, còn đặc biệt từ Kinh thành đưa tới tác phẩm thư pháp, lễ tình ý nặng, có thể thấy được là nhìn trúng nhân phẩm của Tử Tình."

      Thẩm thị thấy các nàng tán dóc những chuyện này, biết Tử Tình thích nghe, : "Mấy đứa mà thôi, đâu có phức tạp như các ngươi ?"

      , Tăng Thụy Tường vào cửa, Tiểu Tử cũng dọn xong cơm rồi, Tử Tình thở phào nhõm, thêm gì nữa, Tử Tình đúng là sợ mình khắc chế được, mặt chỉ sợ để lộ vẻ tức giận.

      Tiễn bước hai người này, Thẩm thị thở dài : "Tâm tư con người, còn là khó có thể suy xét, ai cũng là muốn tính toán cho mình."

      Thẩm thị đối với biểu hôm nay của Phó phu nhân cũng có vài phần thất vọng, vốn là, nàng cũng cho rằng Phó phu nhân giống với Hạ thái thái, ít nhất, chỉ vì cái lợi trước mắt như vậy.

      "Nương, con người đều có mặt ích kỷ, đều có lúc tính toán cho mình, các nàng ở quan trường bấy nhiêu năm, suy nghĩ khẳng định giống với chúng ta." Tử Tình khuyên nhủ.

      Hành vi của Phó phu nhân, trái lại cũng thể xấu lắm, chỉ có thể loại bản năng của nàng. Phó đại nhân lịch lãm ở quan trường nhiều năm, Phó phu nhân tai thính mắt sắc, vậy, cũng biết tam vị (*) trong đó. Những cái này, phải là những thôn phụ xuất thân ở nông thôn như Tử Tình và Thẩm thị có thể hiểu.

      (*) Tam vị: có vài định nghĩa khác nhau, nhưng trong mỗi ngữ cảnh có thể hiểu khác nhau, tam vị trong trường hợp này có thể hiểu là “tinh túy” theo nghĩa đại.

      Lâm Khang Bình là vào đầu tám tháng vào cửa, kém dự tính của Tử Tình lắm. Vào cửa ôm ngay lấy Tử Tình : "Năm nay ta là định ra ngoài nữa, hơn nửa năm này, đều chạy ở bên ngoài, là nhớ nhà."

      Tử Tình cũng vậy, nắm quần áo của Lâm Khang Bình, cũng chịu buông tay, Lâm Khang Bình giãy ra chút. giọng cười : "Ngươi cũng phải để cho ta rửa mặt chứ?"

      Tử Tình vừa nghe, vừa nới lỏng tay, lại ôm lấy thắt lưng Lâm Khang Bình chặt, hai người từ khi thành thân tới nay, đúng là giống như năm nay. Chung đụng ít mà xa cách nhiều. Lúc này, ngôn ngữ gì cũng bằng cái ôm chân thành tha thiết.

      "Ta đáp ứng ngươi, năm nay ra ngoài nữa." Lâm Khang Bình thấy Tử Tình như vậy, cũng là đau lòng thôi, chỉ đành phải ôm Tử Tình dỗ dành .

      Tử Tình qua hồi lâu, mới buông Lâm Khang Bình ra, Lâm Khang Bình tự rửa mặt, Tử Tình sắp xếp quần áo tắm rửa cho Lâm Khang Bình, trực tiếp đưa vào. Vợ chồng mười năm. Tử Tình cũng thoải mái, nhận lấy xơ mướp trong tay Lâm Khang Bình, giúp cọ rửa phía sau lưng, Lâm Khang Bình hỏi: "Bọn đều ngủ rồi? Chỉ sợ Yên nhi lại nhận ra ta thôi?"

      "Ngươi còn biết xấu hổ hỏi cái này, ngươi nhìn xem hơn nửa năm này ngươi ở nhà được ngày? Sáng mai dậy, ngươi biết." Tử Tình muốn oán trách vài câu. Nhưng cũng biết hai lần ra ngoài này của Lâm Khang Bình là bất đắc dĩ, xong cũng có chút hối hận.

      Quả nhiên, Lâm Khang Bình nghe được lời của Tử Tình, xoay người lại : “Xin lỗi, những ngày này vất vả ngươi rồi, cái nhà lớn này, còn có bọn của chúng ta, đều trông vào ngươi."

      Tử Tình hôn lên khuôn mặt của Lâm Khang Bình cái, : "Ta biết, ngươi càng mệt càng vất vả hơn ta. Lời vừa rồi, coi như ta chưa , hôm nay, ta hầu hạ ngươi lần tử tế, ngươi nhắm mắt dưỡng thần ."

      "Quả thực muốn hầu hạ ta lần tử tế? Lát nữa cũng được đổi ý?" Lâm Khang Bình cười .

      Tử Tình nghe xong đỏ mặt, vốn là lời của mình có nghĩa khác, xoay cổ Lâm Khang Bình qua chỗ khác, : "Nghĩ cái gì thế? Ta là ta hầu hạ ngươi tắm rửa tử tế."

      "Ta cũng cái khác, là ngươi hiểu sai." Lâm Khang Bình quay mặt về phía đầu Tử Tình hôn xuống hai bờ môi hồng của Tử Tình.

      Tử Tình hầu hạ Lâm Khang Bình gội đầu xong, lại tỉ mỉ lau khô cho , búi lên, Lâm Khang Bình tự thu thập xong cái khác, Tử Tình lo lắng Lâm Khang Bình đường tàu xe mệt nhọc, cũng hỏi nhiều chuyện Hàng Thành, hai người ngủ sớm.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, Tử Tình thấy Yên Nhiên giường chơi đùa cùng Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình đặt Yên Nhiên ghé vào bụng , thấy Tử Tình dậy, nhéo khuôn mặt nhắn của Yên Nhiên, cười : "Vật , xem làm ồn nương ngươi dậy rồi. Nào, nữ nhi ngoan, gọi tiếng phụ thân cho nương ngươi nghe chút."

      Yên Nhiên hôn má Lâm Khang Bình cái, ràng rành mạch gọi hai tiếng: "Phụ thân, phụ thân."

      Tử Tình cười : "Ngươi cố tình tìm ta khoe khoang à? Thiên tính cha và con này quả nhiên sai, mới lúc này, tiểu nha đầu bị ngươi lừa rồi."

      "Đúng rồi, với ngươi việc đứng đắn, Yên Nhiên lớn rồi, để cho nàng đến Tây phòng ở thôi, Thư Ngạn bọn họ nếu chuyển qua ngoại viện, chuyển đến sương phòng, ngươi thấy thế nào?" Lâm Khang Bình hỏi.

      Tử Tình biết ý của Lâm Khang Bình, đứa mặc dù còn , nhưng ba người ở cùng chỗ, tóm lại là tốt lắm, suy nghĩ chút, : "Vậy để cho Thư Ngạn bọn họ chuyển đến đông sương phòng , tốt xấu gì còn gần chúng ta chút, hôm nay tìm các nàng sửa sang lại sương phòng ."

      Tây sương phòng đổi thành phòng chơi, đông sương phòng có ba gian phòng ở, có gian bị Tử Tình làm khố phòng, để chút đồ quý trọng, hai gian khác vẫn có người ở, cần sửa sang lại nhiều.

      Lúc ăn điểm tâm, Tử Tình trưng cầu ý kiến của ba đứa Thư Ngạn, ai ngờ Thư Ngạn : "Nương, muội muội còn như vậy, bằng, ta ở cùng muội muội năm, chờ muội muội thích ứng rồi, lại để cho muội muội ở mình, chúng ta chuyển ra ngoài trước."

      Thư Ngọc và Thư Vĩ nghe xong cũng nhảy nhót hô: "Ta cũng muốn ngủ cùng muội muội, ta đắp chăn cho muội muội."

      Tử Tình nhìn Lâm Khang Bình cái, nghĩ Yên Nhiên cũng mới chỉ hơn tuổi, trời sắp rét rồi, vẫn là để cho Thư Ngạn mang nửa năm năm cũng vội vàng, liền cười : "Vẫn là để cho Ngạn nhi mang theo trước , chờ thêm năm nữa, các ngươi cũng nên chuyển ra ngoài."

      Chờ Thư Ngạn mang theo Thư Ngọc học đường, Tiểu Phấn cùng Tiểu Lục dẫn Yên Nhiên và Thư Vĩ ra ngoài, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình trở về phòng, Tử Tình mới có thời gian rảnh rỗi hỏi Lâm Khang Bình chuyện Hàng Thành.

      Lúc Lâm Khang Bình đến Hàng Thành, giám sát kỹ thuật cùng tổng quản từ Kinh thành điều qua, bắt tay vào chọn địa điểm nhà xưởng, chờ Lâm Khang Bình gõ thước tay (**) định đoạt. Còn có, liên hệ với Văn gia đều chờ Lâm Khang Bình cùng tổng quản dẫn đầu, bao gồm tìm người thi công hỗ trợ Văn gia.

      (**) Gõ thước tay: để thỏa thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì quyết định.

      Nhà xưởng vừa bắt đầu khởi công, nhân viên kỹ thuật chỗ Kinh thành huấn luyện trước nhóm, đại quản tài vụ là người của Tử Hỉ, đều từ Kinh thành tới, còn lại lắp đặt thiết bị cùng thử sản xuất, tiêu thụ cần quan tâm, toàn bộ giao cho Văn gia, Lâm Khang Bình thấy hết thảy vào vị trí, dặn dò tổng quản vài câu, rồi chạy về nhà.

      "Cái ở Hàng Thành này quy mô lớn bao nhiêu?" Tử Tình hỏi.

      "Tầm tầm tương đương với kỳ ở Kinh thành, cứ làm trước , về sau còn có thể làm kỳ hai cùng kỳ ba."

      Tử Tình thấy chuyện Hàng Thành giải quyết rồi, bèn hỏi: "Chỗ Việt Thành bên kia hai tháng này, có tin tức gì ?"

      Lâm Khang Bình nghe xong tới, khẽ nhéo mũi Tử Tình, cười : "Yên tâm , nếu có gì bất ngờ xảy ra mà , năm nay có thể thu hồi hơn phân nửa phí tổn, ngươi chỉ chờ đếm bạc là được."

      Hai người vừa chuyện, Tử Tình tìm bộ quàn áo ra ngoài cho Lâm Khang Bình, hai người định về nhà mẹ đẻ thăm Thẩm thị trước, còn muốn vào thành An Châu thăm Hà thị, Lâm Khang Bình cũng là có nhiều ngày , lão thái thái nhớ tới đó.

      Hai người vừa muốn ra cửa, Thẩm thị tới, Lâm Khang Bình vội hỏi: "Nương, muốn qua thăm ngươi đây, vừa khéo nương lại tới rồi."

      Thẩm thị thấy Lâm Khang Bình, liền hỏi trở về lúc nào, tất nhiên cũng muốn hỏi chút chuyện Hàng Thành thuận lợi hay , có tin tức mới nhất ở Kinh thành hay ….

      "Nương, ta và Khang Bình muốn An Châu, thăm bà ngoại chút, bằng nương cũng chuyến." Tử Tình hỏi.

      " bằng nghỉ hai ngày trước, ta cùng các ngươi, thuận tiện đưa lễ tết Trung thu, bây giờ còn hơi sớm." Thẩm thị .

      "Cha đâu, lại học đường rồi?" Tử Tình hỏi.

      "Ừ, , chờ mùa đông, có thể trồng cây rồi, , muốn xem dời cây trồng ở thư viện, còn muốn đích thân trồng nữa." Thẩm thị thở dài.

      Tử Tình suy nghĩ chút, với Thẩm thị: " bằng như vậy, bảo cha chọn chút tùng bách, tìm chỗ đẹp, trồng chữ "Tuệ", lập cái bia cho thân bà, về sau, cha cũng có thể tế bái ở bên cạnh."

      Thẩm thị nghe hiểu lắm, : "Vậy tự ngươi với cha ngươi , ta cũng hiểu ý ngươi lắm. Làm sao cây này có thể trồng thành chữ?"

      "Nương, cơm trưa ăn ở bên này , bằng gọi cha đến, lát nữa với cha, cha cũng có thể chuẩn bị sớm. Cây tùng còn dễ , cây bách cần phải tìm kiếm chút." Lâm Khang Bình .

      Thẩm thị nghe xong luôn miệng đồng ý, lúc này, Thư Vĩ dắt Yên Nhiên vào, Yên Nhiên vừa thấy Thẩm thị, bỏ Thư Vĩ ra, giang hai tay, gọi: "Bà, ôm." Chân lẫm thẫm muốn chạy qua ngay, Thư Vĩ kéo Yên Nhiên lại, Thẩm thị nhanh chóng chạy hai bước, xoay người ôm lấy Yên Nhiên, cười : "Tiểu bảo bối, thôi, tìm ông ngoại cùng bà ngoại nào."

      Thẩm thị mang theo Thư Vĩ cùng Yên Nhiên rồi, Lâm Khang Bình thay quần áo, muốn Khang trang nhìn xem, còn có Chanh viên, Tử Tình tự mình phòng bếp dặn dò cơm trưa.

      Tăng Thụy Tường nghe xong lời của Thẩm thị, quả nhiên động tâm tư, vừa vào cửa hỏi Tử Tình: "Tình nhi, ngươi với nương ngươi chữ Tuệ là có ý gì?"

      Tử Tình dùng cành cây, mặt đất khoa tay múa chân, giải thích tỉ mỉ cho Tăng Thụy Tường chút, làm sao dùng cây trồng ra được chữ Tuệ, đây phải là việc khó, Tử Tình vừa giải thích, Tăng Thụy Tường hiểu ngay.

      "Chỉ sợ, chỗ này có lẽ phải tìm thầy phong thuỷ đến xem, dù sao, lập bia cũng phải là chuyện , dù sao cũng phải chọn địa điểm tốt, tương lai mới có thể ban phúc cho cho hậu nhân." Tăng Thụy Tường .

      Cái này, Tử Tình lại hiểu rồi, chẳng qua, cứ như vậy, trong lòng Tăng Thụy Tường cũng là nhõm hơn chút, có bia này, tương đương với việc dựng lên ngôi mộ khác cho Tiểu Tuệ, Tăng Thụy Tường có thể tới đây tế bái bất cứ lúc nào.

      Ăn xong cơm trưa, Tăng Thụy Tường bảo Lâm Khang Bình cùng tìm thầy phong thuỷ, thầy phong thuỷ cười : "Chủ ý này còn đúng là tệ, người ta thường , tùng bách trường thanh (tùng bách trẻ lâu), nhà ngươi đây là tùng bách trường tuệ rồi." (Tuệ là thông minh, trí tuệ => tùng bách thông minh lâu dài)
      --- ----
      Chú thích thêm: Tam vị:
      Thứ nhất, là loại ví dụ cảm thụ của người xưa đối với việc đọc sách: Đọc kinh vị như lúa gạo, đọc lịch sử vị như thức ăn thịnh soạn, đọc Chư Tử bách gia vị như tương cá. Ba loại thể nghiệm hợp thành tam vị.
      Thứ hai, bố y noãn, thái căn hương, thi thư tư vị trường (áo vải ấm, rau củ ngon, thi thư cảm thụ giỏi). Bố y noãn là cam tâm làm dân chúng, làm quan; thái căn hương chính là thỏa mãn với cơm rau dưa, hướng tới hưởng thụ sơn hào hải vị; thi thư tư vị trường là lòng lĩnh hội nội dung thâm ảo của thi thư, do đó đạt được cảm thụ sâu sắc.

      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :