Chương 372, ăn hôi
Thẩm thị lên xe còn thầm với Tăng Thụy Tường: "Làm sao yên lành lại nổi hứng vào thành dạo thế, là , trong nhà cái gì cũng thiếu, cứ nhất định muốn sao?"
"Ngươi xem ngươi, khó được tiểu Tứ hiếu thuận, ngươi cũng đừng mất hứng." Tăng Thụy Tường kéo phen Thẩm thị lên xe.
"Đúng đó, nương, ngươi xem ngay cả cha cũng có hứng, lão nhân gia ngươi vẫn là cẩn thận suy nghĩ, lát nữa muốn cái gì, cha cũng là , mỗi người phải chọn thứ, là hiếu tâm của Tiểu Tứ." Tử Tình vội .
Tử Tình cũng là biết ý của Tử Hỉ và Tăng Thụy Tường, thực ra, nhà ai cũng thiếu mấy lượng bạc này, hôm nay từ chỗ tổ trạch về, mọi người đều lo lắng Tăng Thụy Tường khó chịu, mọi người nghĩ cách giúp Tăng Thụy Tường giải sầu, dù sao Tăng Thụy Tường từ tận đáy lòng là muốn cùng Điền thị có liên quan gì nữa.
Vào thành, Tử Phúc và Lưu thị muốn về nhà mẹ đẻ trước, Tử Tình cười : "Đại tẩu, chớ sốt ruột, các ngươi ở nhà từ từ uống ly trà, uống ly rượu, cho ấm thân, chúng ta cũng từ từ xem."
"Ừm, ý kiến hay, nhìn xem xong chúng ta có thể về nhà rồi, quá thời hạn chờ." Tử Hỉ cũng cười .
"Hừ, tiểu Tứ, ngươi dám, lát nữa trở lại ta chọn ngay cái đắt nhất, ta làm cho ngươi cực kỳ đau lòng bạc trong tay ngươi." Lưu thị cũng cười trả lời.
"Cái này thể được, trước rồi nhé, trừ cha mẹ, tỷ ta, mỗi người khác được vượt quá trăm lượng bạc, bằng , ta cũng đài thọ." Tử Hỉ giơ giơ tay .
"Dựa vào cái gì? Ta muốn đãi ngộ giống như bọn họ, trưởng tẩu như mẹ, ngươi biết sao?" Lưu thị trả lời.
"Đại tẩu, phải chứ, ngươi cũng vô lại rồi, còn mau mau về nhà ?" Tử Hỉ đuổi .
"Tí về tìm ngươi tính sổ, ngươi chờ." Lưu thị cười trả về câu, lại hỏi đại khái dạo con phố nào trước. Rồi cùng Tử Phúc lên xe rời .
Bên này Tử Hỉ hỏi Tăng Thụy Tường và Thẩm thị : "Cha, nương, các ngươi muốn cái gì, ta xem cái đó trước?"
"Ta muốn nhìn chút có tranh chữ cổ gì tốt. Phòng khách trong nhà thiếu bộ tranh tốt, ta vẫn luôn muốn chọn bộ tốt, bạc ở trong tay nương ngươi. Ta sợ nàng đau lòng, ngươi mở miệng, bằng hãy chọn bộ cho phụ thân ." Tăng Thụy Tường .
"Lúc nào ngươi muốn mua tranh ta bỏ được bạc rồi? Ta là người phân phải trái kia sao? được làm hỏng thanh danh của ta." Thẩm thị trợn mắt .
"Được, chúng ta xem thị trường đồ cổ trước, nương, ngươi muốn cái gì?" Tử Hỉ hỏi.
"Tranh này đắt ? bằng cứ tính vào hai người ta và cha ngươi?" Thẩm thị .
"Nương, tiểu Tứ rồi. Mỗi người chọn thứ, ngươi cũng đừng làm hỏng quy củ trước, trở về người khác làm sao biết xấu hổ mở miệng?" Tử Tình cười .
Thẩm thị nhìn nhìn mọi người, vội hỏi: "Vậy chọn thứ?"
" chỉ muốn chọn thứ, còn muốn chọn thứ tốt. Bằng , chúng ta cũng ngại mở miệng." Trần thị cũng cười , Trần thị vào cửa cũng hơn mười năm rồi, hiểu biết tính cách của Thẩm thị tính cách, chuyện cũng tương đối tùy ý.
đống người này, mặc kệ vào cửa hàng nào, hỏa kế đều là mở to hai mắt trước, sau đó ân cần cẩn thận hầu hạ, nghe Tử Hỉ muốn tranh tốt. Vội vàng đề cử, đáng tiếc, Tử Tình cũng biết triều đại này có họa sĩ nổi tiếng nào, chẳng qua, Tử Tình cũng là biết, tranh của Tống Huy Tông rất đáng giá. Bèn lôi kéo Lâm Khang Bình giọng hỏi câu: "Có thể mua được tranh của Tống Huy Tông ?"
Lâm Khang Bình vỗ vỗ đầu Tử Tình, : "Nơi này chắc chắn có, ta nếu muốn, ta Kinh thành nhìn xem."
Tử Hỉ nghe thấy được hỏi: "Tỷ tỷ muốn cái gì?"
Lâm Khang Bình cười nhìn thoáng qua Tử Hỉ, : "Nhiệm vụ này liền giao cho ngươi rồi, tỷ ngươi muốn tranh chữ của Tống Huy Tông, ngươi xem rồi làm ."
"Tỷ, phải chứ? Ngươi là ? , ta trở về nhất định tìm bộ ra đây cho ngươi." Tử Hỉ cắn răng đáp ứng.
"Tiểu đệ, có cơ hội, mua cho ta bộ chữ của , ta thấy người khác viết phòng theo rồi, ngươi mua cho ta bộ là được, lớn ta mua nổi." Tử Lộc .
"Nhị ca, cái này là tương đối khó khăn, ít nhất cũng phải năm trăm lượng bạc bộ ngươi muốn ?" Tử Hỉ hỏi.
"A? Đắt như vậy, còn là bộ ? Nhị ca, ngươi phải viết trăm bộ lớn đổi." Tử Thọ cười .
"Vậy cũng đáng giá, muốn." Tử Lộc .
Tăng Thụy Tường nghe xong mấy người bọn họ đàm luận, cười : "Tiểu Tứ, cha chỉ cần bộ hai trăm lượng là được rồi."
"Cha, ngươi cẩn thận chọn , tiểu Tứ thiếu tiền." Tử Tình cười .
Tăng Thụy Tường vòng vo ba bốn cửa hàng đồ cổ, cuối cùng nhìn trúng bộ “tuyết trung hồng mai đồ” (tranh mai đỏ trong tuyết) của tiền triều, tranh là bức rộng, có thể nhìn ra tuổi tác hồng mai nhiều tuổi, cành già thưa nghiêng, chạc cây lưu lại đầy tuyết, khó được là chạc cây đứng sáu con chim hỉ thước, ngửa cổ kêu to, líu ríu như là muốn báo tin vui, khiến cho tuyết chạc cây ào ào rơi xuống. Đây là chỗ gần, nơi xa còn lại là bộ “hàn giang thả câu đồ” (tranh thả câu trong sông lạnh), người khoác áo tơi ngồi ở bờ sông, mặt tranh kia tương đối .
Tăng Thụy Tường nhìn trúng bức họa này, là vì trong tên của Thẩm thị có từ Mai, tuổi của Thẩm thị cũng thấy già, mà này sáu con chim hỉ thước, Tăng Thụy Tường dĩ nhiên cho rằng là sáu đứa của Tăng gia.
Bức tranh này tên gọi "Tuyết trung hồng mai", mặt còn có hai câu thơ, "Hồng mai trong tuyết cùng áo tơi, đừng khiển hàn xâm hạc tất chi [1]." Hai câu thơ này Tử Tình đúng là chưa từng đọc, nhưng là, mai ràng là chim khách ? Chẳng lẽ mình nhận lầm rồi? Lạc khoản là Vương Miện, Tử Tình biết Vương Miện [2] này và Vương Miện mình biết kia có phải cùng người hay , bởi vì Tử Hỉ là tiền triều, vậy rất có khả năng phải là thời .
[1] Hạc tất chi: hạc tấc là đầu gối hạc, hạc tất chỉ chỉ cành mai gầy như đầu gối hạc. Hai câu thơ trong bài “cấp tuyết ký Vương lập chi vấn mai hoa”
[2] Vương Miện (1287-1359), chữ Nguyên Chương, hiệu Chử Thạch Sơn Nông, cũng hiệu Thực Trung Ông, Mai Hoa Ốc Chủ…., người Phong Kiều, Chư Kỵ, Chiết Giang, họa sĩ nổi tiếng thời Nguyên, nhà thơ, nhà khắc dấu. Ông xuất thân bần hàn, còn chăn trâu cho người, dựa vào tự học trở thành thi nhân, họa sĩ. Ông nổi tiếng bằng tranh về mai, càng giỏi về mặc mai. Thơ Vương Miện nhiều đồng cảm với khổ nạn của nhân dân, lên án hào phú quyền quý, coi công danh lợi lộc, các tác phẩm miêu tả cuộc sống điền viên dật. Có ba cuốn “trúc trai tập”, truyền đến đời sau còn hai cuốn, tranh truyền đến đời sau có “tam quân tử đồ”, “mặc mai đồ”…Sau này Vương Miện tránh né Triều đình, cư trong núi Hội Kê, bị bệnh qua đời.
Bức họa này chào giá ba trăm lượng bạc, Tử Hỉ lại cho Tử Lộc chọn bộ chữ, chào giá tám mươi lượng bạc, cho Tử Thọ chọn bộ tượng điêu khắc gỗ, là tổ hợp người vật, chào giá năm mươi lượng bạc, nghe đều là danh gia tiền triều, đáng tiếc Tử Tình cũng hiểu biết những cái này. Mấy người Tử Lộc giúp trả giá, cuối cùng tốn bốn trăm lượng bạc mua xuống.
Tử Hỉ để cho Hạ Cam Vĩnh tự chọn quyển bảng chữ mẫu, cũng tốn năm mươi lượng bạc, lúc này, Tử Phúc bọn họ tới rồi, thấy mọi người mua đồ, : "Làm cái gì vậy? Các ngươi coi Tiểu Tứ là nhà giàu rồi?"
"Đại ca, vẫn là ngươi tốt nhất." Tử Hỉ vội .
"Các ngươi đều cho tiểu Tứ mặt mũi như vậy, ta cũng thể ngoại lệ phải ? Hỏa kế, chỗ các ngươi đắt nhất là cái gì?" Tử Phúc gọi.
"Đại ca, phải chứ? ra ngươi tới “” à?" Tử Hỉ kêu thảm thiết .
Tử Phúc cười đẩy Tử Hỉ cái, hỏi: "Tỷ phu ngươi còn chưa có chọn đâu?"
"Đúng vậy, tỷ phu, ngươi muốn cái gì? Đãi ngộ của ngươi và tỷ tỷ giống nhau." Tử Hỉ vội .
" thích của ta với tỷ ngươi giống nhau, bằng, ngươi lại đưa bộ Tống Huy Tông gì đó đến đây ?" Lâm Khang Bình nhìn thoáng qua Tử Tình cười .
"Tỷ phu, làm sao ngươi còn hiểm độc hơn cả Đại ca thế?" Tử Hỉ thở dài .
"Ngươi thoải mái chút, muốn tốt, mua ." Lâm Khang Bình cười .
" , tỷ phu, ngươi có ý kiến gì hay? Thành, sau này ta nhìn thấy tranh chữ của Tống Huy Tông nhất định giúp ngươi mua được." Tử Hỉ thay đổi khuôn mặt tươi cười.
"Lời của Tiểu Tứ lại là nhắc nhở ta, sau này, gặp được, mua về cho tỷ tỷ, tỷ tỷ đưa bạc, hôm nay tiêu tiền của ngươi." Tử Tình cười .
Trong tay Tử Tình cộng thêm sáu ngàn này, lại gần có vạn lượng bạc rồi, đất đai cửa hàng cũng đầu tư chút rồi, bằng lại đầu tư chút tranh chữ, tương lai để lại cho đứa , đúng là khoản tài phú, chẳng qua là, bảo quản và cất giữ tranh chữ này, Tử Tình thế nhưng biết gì cả, chỉ có thể để cho Thư Duệ bọn họ học thôi.
"Ta rồi mà, vẫn là tỷ ta đối với ta tốt nhất, thông cảm ta nhất." Tử Hỉ qua vịn Tử Tình cười .
Tử Phúc dạo qua vòng, chọn đến chọn cũng biết chọn cái gì tốt, Lưu thị đề nghị chọn bộ tranh, : "Thư phòng nhà chúng ta cũng thể trống , mua bức họa , chữ cần mua, dù sao có Nhị đệ rồi, treo tạm ."
Tử Lộc nghe xong bác : "Đại tẩu, ngươi vẫn là đừng cố tạm, vẫn là để cho đại ca chọn cái tốt ."
Tử Phúc nghe xong từ chối cho ý kiến, Lâm Khang Bình bảo Tử Lộc giúp chọn được quyển bảng chữ mẫu, trở về cho mấy đứa Thư Duệ dùng luyện chữ, cũng là năm mươi lượng bạc, Tử Lộc là danh gia tiền triều, chẳng qua, còn có nổi tiếng ?
Tử Phúc lằng lằng hồi lâu, chọn cái nghiên mực, gọi là nghiên mực “đá hoa thông phượng văn”, chào giá trăm lượng bạc, sau lại, bởi vì Tử Hỉ mua nhiều, liền mặc cả đến tám mươi lượng bạc, Tử Phúc bưng nghiên mực này : "Lại có thể cần lương bổng năm của ta, chậc chậc, nếu là mượn ké ánh sáng của tiểu Tứ, đúng là bỏ được."
Lưu thị đẩy cái, cười : "Đức hạnh này, ngươi còn là lão Đại đấy, còn chiếm tiện nghi của Tiểu Tứ."
"Được rồi, bây giờ nên đến lượt các nữ nhân của chúng ta rồi, nương, ngươi nghĩ xong chưa?" Tiểu Tứ cười .
"Hay là chúng ta cửa hàng vải vóc nhìn xem ?" Thẩm thị hỏi.
"Nương, vải vóc trong khố phòng ở nhà còn thiếu đâu, bên này cũng có vải vóc tốt mấy chục lượng bạc cuộn." Lưu thị cười .
"Thế Đại tẩu đâu?" Trần thị hỏi.
" cửa hàng bạc, nhìn xem có đồ kiểu mới gì , dù sao hôm nay ta nhất định phải để cho Tiểu Tứ đau lòng." Lưu thị cười .
" trước rồi nhé, người chỉ cho phép thứ." Tử Hỉ vội .
Mọi người vào cửa hàng bạc, mấy người nam Tăng Thụy Tường bọn họ chỉ ngồi ở đại sảnh, Thẩm thị dẫn theo bốn nàng dâu cùng hai người Tử Tình Tử Vũ, ở quầy xem tỉ mỉ, Tử Tình đúng là muốn mua cái gì, chẳng qua, cũng thể làm mọi người mất hứng, mọi người hẹn mà cùng chọn cho Thẩm thị bộ hoa cài đầu cùng trâm châu bằng vàng ròng trước, đầu trâm có ba viên trân châu mượt mà trắng dịu, cái này còn tương đối rẻ, mới tốn hai mươi lượng bạc.
Thẩm thị chọn xong rồi, đến lượt Lưu thị, Tử Tình cười : " bằng đại tẩu chọn người, lát nữa năm người chúng ta giống nhau, lúc mừng năm mới đều đeo, vừa thấy là biết là Tiểu Tứ tặng, tốt."
"Chủ ý này tệ, ta còn bớt lo, dù sao kiểu này cũng tồi, chẳng qua, sáu người chúng ta sáu đeo giống nhau, cũng là thú vị." Trần thị vội cười .
" thứ kia đủ, thế nào cũng phải bộ đồ trang sức mới được?" Lưu thị cười nhìn về phía Tử Hỉ.
"Đại tẩu, thành vấn đề." Chủ yếu trang sức đúng là rẻ hơn tranh chữ, Tử Hỉ cũng đủ tự tin.
Lưu thị chọn bộ đồ trang sức châu ngọc, đáng tiếc trong tiệm có sáu bộ hoàn toàn giống nhau, chỉ là tìm vài bộ gần giống, mỗi người chọn bộ, tổng cộng mới tốn tám mươi lượng bạc.
Tử Hỉ cười : "Trước kia, ta còn tưởng rằng là nữ nhân mới có năng lực tiêu tiền, thế mới biết, đồ của nữ nhân còn phải đắt nhất, thôi, ta tặng thêm cho mỗi người các ngươi loại vải vóc giống nhau, Tết mặc lên."
"Đến lúc đó mà nhận lầm người mới buồn cười đấy." Tử Vũ cười .
"Sợ cái gì, chơi vui là được." Lưu thị vội vàng hưởng ứng.
Chương 373, ban y diễn thải
(chỉ người mặc trang phục rực rỡ, làm trẻ nít trêu học làm cha mẹ vui vẻ - chỉ hành động hiếu thuận)
Từ cửa hàng vải vóc ra, Thẩm thị phải về nhà, hôm nay chuyến này tốn của Tử Hỉ bảy trăm hai mươi lượng bạc, Thẩm thị là có chút đau lòng, lo lắng Phó thị có chút vui, còn len lén liếc Phó thị vài lần, thấy vẻ mặt của Phó thị vẫn như trước, mới yên lòng.
Trần thị như thế nào cũng phải dẫn tất cả mọi người tới quán ăn, : "Khó khăn lắm hôm nay mới đủ người, ta cũng đồng ý."
Tăng Thụy Tường cười : "Cũng được, hôm nay ta cũng ăn quán lần."
Vào Phong di cư của Trần thị, Tử Hỉ gọi tiểu nhị: "Tiểu nhị, mang tất cả các món ăn đắt nhất ngon nhất của tiệm ngươi lên đây."
Tiểu nhị nhìn Tử Hỉ hỏi: "Vị tiên sinh này, món ăn đắt nhất ngon nhất của bổn tiệm có khá nhiều, các ngươi muốn mấy món?"
" thấy chúng ta nhiều người thế này sao? thấy bà chủ của các ngươi cũng ở đây à? Mang hết lên." Tử Hỉ xong cười với mọi người: "Cảm giác cần tốn bạc của mình đúng là giống, khó trách vừa rồi các ngươi ai nấy đều vui vẻ như ăn kẹo đường?"
ra, tiểu nhị này cũng nhận ra Trần thị, Trần thị thông thường cũng đến đại sảnh, cho nên Trần thị thấy tiểu nhị nhìn quanh nửa ngày, cũng biết ai là bà chủ, cười : " xuống làm việc của ngươi , gọi chưởng quầy vào phòng Đằng Vương Các kia cho ta."
Trần thị dẫn theo mọi người vào phòng Đằng Vương các, vừa vào cửa, tường bên trái chính là Tử Lộc tự tay viết 《 Đằng Vương các phú 》, mỗi cái khác tường cũng là về thi từ về Đằng Vương các. Tử Tình thế mới biết, Trần thị bố trí lại tiệm cơm lần nữa, nhã gian đặt tên theo tên Lâu, hơn nữa, bên trong đều là danh thi, danh phú, danh từ… của người xưa Tử Lộc tự tay viết, cứ như vậy, chỉ có tăng kiến thức, cũng tiện cho khách nhân căn cứ vào thích của mình chọn lựa tác phẩm cho mình.
Đằng Vương các: trong ba đại danh lâu của Giang Nam, nằm ở bờ đông đường ven sông Cán Giang, phía Tây Bắc thành phố Nam Xương, tỉnh Giang Tây. Xây dựng vào năm thứ tư Vĩnh Huy triều Đường. Ban đầu xây dựng và đặt tên theo Lý Nguyên – em trai của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, bởi vì câu thơ của thi nhân thời Đường – Vương Bột: “Lạc hà dữ vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc" mà lưu danh đời sau. Đằng Vương Các, Hoàng Hạc Lâu (Vũ Hán – Hồ Bắc), Nhạc Dương Lâu (Hồ Nam) được gọi là Giang Nam tam đại danh lâu
Khó trách nhà Trần thị có thể kinh doanh tiệm cơm này tốt như vậy lớn như vậy, vẫn là thực có đầu óc buôn bán. phục được.
Tăng Thụy Tường chưa từng tới, thấy lúc này ít người ăn cơm, liền dẫn mấy người Tử Phúc dạo qua các phòng vòng, trở về cười : "Có thể làm việc ăn cơm thành việc phong nhã như thế. Cũng coi như là khó được rồi."
"Vẫn là đại muội muội nhắc nhở hay, bằng , chúng ta đâu có có thể nghĩ ra những thứ này?" Trần thị cười .
Người khác nghe xong có gì. Nhưng là Hạ Cam Vĩnh nghe xong, có chút nghi hoặc nhìn Tử Tình cái, Tử Tình cùng Tử Hỉ thầm gì đấy, nghe xong lời Trần thị, ngẩng đầu hỏi: "Nhị tẩu khen ta cái gì thế?"
"Ngươi với Tiểu Tứ vụng trộm thầm cái gì đấy?" Lưu thị hỏi.
"Chúng ta thương lượng muốn ăn những món ngon nào, Nhị tẩu, mau ngồi . Ngươi dạo nửa ngày, nghỉ lát ." Bụng Trần thị đến tháng thứ sáu rồi, cho nên Tử Tình khuyên nhủ.
"Để cho Nhị tẩu ngươi đem món ăn chiều bài trong tiệm lên lượt, nhất là món trong nhà dễ gì ăn được, món dễ làm." Lưu thị cười .
Tử Lộc dặn dò chưởng quầy mấy câu. Lúc này, tiểu đệ của Trần thị lên đây, tiểu tử năm nay có mười bảy mười tám rồi, thấy mọi người vội tiếp đón "khách ít đến, khách ít đến", sau khi hàn huyên, liền thu xếp.
Thẩm thị cười : "Nháy mắt, cũng thành đám lớn rồi, ta còn nhớ mấy năm trước tới cửa, vẫn là đứa nhóc đó. Cũng là có tiền đồ rồi."
"Đọc sách cũng đọc vào, lúc này trái lại lòng dạ ổn định xuống rồi, muốn giúp hai ca ca cẩn thận quản lý tiệm cơm, bố trí gian phòng này chính là làm ra , còn có thể vừa mắt chứ?" Trần thị cười .
"Rốt cuộc là từng đọc chút sách." Tăng Thụy Tường cảm thán câu.
Tử Phúc hỏi vài câu thu nhập của tiệm cơm, phân phối cổ phần vân vân. Tử Tình cũng là lần đầu tiên nghe . ra tiệm cơm của Trần gia tổng cộng có ba cái, phủ An Châu cái, thị trấn Lâm Giang cái, còn có cái ở thị trấn Lâm Thủy, cách phủ An Châu con sông. Mỗi huynh đệ của Trần thị quản lý cái, bởi vì chạy tiền vốn sớm nhất là Trần thị, mấy đệ đệ cũng muốn chiếm lợi của tỷ tỷ, Trần thị tham dự kinh doanh, cũng chiếm hai thành cổ phần, cha mẹ Trần thị trong tay có bạc dưỡng lão đầy đủ, cũng cần cổ phần, hàng năm mấy người con hiếu kính cũng đầy đủ rồi, ở nông thôn còn có ruộng cho thuê đó. Cứ như vậy, bây giờ chia hoa hồng hàng năm Trần thị cũng có tầm ngàn lượng.
"Bây giờ mới phát , trong chúng ta vẫn là cuộc sống của Tiểu Nhị trôi qua thư thái, hai bên đều cần quan tâm thế nào, năm ngồi chờ chia hoa hồng có mấy ngàn lượng bạc." Tử Phúc cười .
"Được lắm, Nhị đệ muội, ngươi chừng nào vô thanh vô tức cũng thành tài chủ rồi? Tam đệ muội, bây giờ chỉ hai nhà chúng ta là nghèo thôi." Lưu thị cười .
"Đại tẩu, ngươi vẫn còn tính là người nghèo à? Đại ca cũng là Lục phẩm rồi." Dương thị cũng cười trả lời.
"Ngươi cho là Lục phẩm có thể có bao nhiêu lương bổng? Trước kia là tám mươi lượng, bây giờ cũng quá là trăm lượng, so với người ta, kém nhiều lắm." Lưu thị cười .
Thẩm thị và Tăng Thụy Tường cũng là lần đầu biết Tử Lộc năm có thể có thu vào ngần đó, : "Ta cũng nghĩ tới cuộc sống của Lộc nhi khá giả rồi, chẳng qua, có bạc, vẫn là mua chút đất đai cửa hàng cho thuê mới tốt, bạc đặt ở trong tay, là chết, nên nghĩ cách để cho nó lại sinh ra bạc. Còn có Tiểu Tam cũng như thế, nghe thấy ?"
" biết, nương, chúng ta cũng lục tục thêm chút ruộng nước, cửa hàng, chẳng qua nhất thời cũng có những cái thích hợp." Tử Lộc .
Thẩm thị ra là vẫn luôn lo lắng Tử Thọ có tiền thu, biết Tử Thọ hai năm này cũng được chia ba ngàn lượng bạc, Thẩm thị cũng thở phào nhõm, cũng nghĩ tới cầu Tử Thọ tăng thêm chút sản nghiệp, Tử Thọ cũng vội vàng đáp ứng.
Tử Tình nghĩ, phấn đấu hai mươi năm, mới có tình huống của Tăng gia và Lâm gia trước mắt, biết có thể tính là cường giả trong nữ xuyên qua ?
Trở về nhà, Tăng Thụy Tường mang theo mấy người Tử Phúc thương lượng câu đối Tết nên viết như thế nào, Thẩm thị mang theo mấy người Lưu thị Trần thị quyết định thực đơn cơm tất niên, những thứ này, có Trần thị ở đó, người khác đều cần mở miệng thế nào.
Tử Tình, Phó thị cùng Dương thị thương lượng kiểu dáng quần áo, muốn cắt lập tức làm, bởi vì ngày kia chính là giao thừa rồi.
Mấy người Tử Tình bận rộn, Vĩnh Liên dẫn theo mấy đứa Vĩnh Dung vào, với Tử Tình: " , ngươi dạy chúng ta chơi trò chơi được ? Còn có, chúng ta cũng muốn mời ngươi dạy chúng ta ca hát."
Tử Tình sửng sốt, hỏi: "Chơi trò chơi gì?"
"Vĩnh Tùng ca ca bọn họ , các ngươi chơi trò bỏ khăn gì đó, cùng diều hâu bắt gà con, còn có, ngươi dạy bọn ca hát, ta cũng muốn học." Vĩnh Dung .
Trò chơi bỏ khăn: trò chơi dân gian của trẻ em người Hán. Luật chơi: Người chơi ngồi thành vòng tròn (ngồi xổm hoặc ngồi bệt) quay mặt vào trong.Người bỏ khăn đằng sau, xung quanh vòng tròn, tay cầm khăn giấu kín để ai nhìn thấy, rồi bí mật để khăn vào sau lưng người nào đó, rồi lại tiếp.Nếu người đó phát sau khi 1 vòng, về đến chỗ bạn đó, người bỏ khăn đập vào vai bạn này.Bạn này phải đứng lên chạy 1 vòng để về chổ cũ.Còn nếu phát ngay người ngồi phải đuổi theo, người chạy đến vị trí người ném khăn ngồi xổm xuống, nếu bị bắt phải biếu diễn tiết mục như ca múa, ca dao, kể truyện…
"Nhưng là, diều hâu bắt gà con các ngươi phải là biết chơi sao? Để cho Thư Duệ cùng Vĩnh Tùng dẫn bọn ngươi chơi." Tử Tình .
", cha dẫn các con chơi diều hâu bắt gà con." Tử Phúc tiến vào .
Mấy đứa hoan hô chạy tới, Lưu thị ở phía sau gọi: "Liên nhi trở về, là nương lớn như vậy rồi, vẫn còn thích chơi cùng mấy đứa tiểu tử (con trai)."
Tử Tình cười : "Đại tẩu kêu nàng làm cái gì, khó được cùng mấy đệ đệ muội muội tụ tập chỗ, bằng, chúng ta cũng chơi, hồi còn khá , đại ca từng dẫn theo chúng ta chơi diều hâu bắt gà con."
Lưu thị cũng là người tính cách hoạt bát, vừa khéo thực đơn cũng chuẩn bị xong rồi, kéo Trần thị muốn cùng , lại quên mình cùng Trần thị đều là người có bầu. Phó thị vốn là người có tính tình thẳng thắn, có gì đồng ý? Nhưng là Dương thị ngại ngùng hồi lâu, bị Tử Thọ cũng kéo ra.
Vừa khéo trong sân còn có mảnh đất, Tử Phúc muốn làm diều hâu, Tử Tình đẩy Tăng Thụy Tường từ thư phòng ra ngoài, "Cha, đại ca muốn dẫn chúng ta cùng nhau chơi, cha, ngươi tới làm trọng tài."
Tăng Thụy Tường cười : " chơi ngày rồi, cũng ngại mệt."
"Xem xem, mấy đứa các ngươi được chơi, đừng quên đứa trong bụng." Thẩm thị dặn dò mấy người Lưu thị .
Tử Phúc đầu, mấy người Tử Lộc còn có cái gì mà do dự, trong lúc nhất thời trong sân tiếng cười, tiếng quát tháo ngừng. lúc, Tử Phúc chạy hết nổi rồi, diều hâu trở thành Vĩnh Tùng, Tử Phúc là gà mẹ, ra, việc chạy bộ này, vẫn là Vĩnh Tùng nhanh nhất, để cho bắt mới có ý nghĩa. Tử Tình vừa thấy, gà con này cũng có hơn mười con, vừa động tý ngã trái ngã phải, cười thành đống.
Lưu thị thấy Tăng Thụy Tường ý cười đầy mặt, lén : "Hôm nay đại ca các ngươi coi như là đếm xỉa gì “ban y diễn thải” rồi, cha cuối cùng cũng vui vui vẻ vẻ mà cười mấy trận rồi."
"Vẫn là đại ca có cách, hôm nay còn liên lụy Tứ đệ tốn nửa ngày bạc." Dương thị .
"Cái đó sao cả, vốn tướng công chính là muốn cho mọi người tiêu, nhà chúng ta cũng cầm ít." Phó thị .
Tử Tình ở bên buộc váy bên dưới, Thẩm thị hỏi: "Làm gì? Ngươi cũng muốn chơi? Cũng xem xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Bao nhiêu tuổi phải là nữ nhi ngươi sao? Đại ca đầu rồi, ta sợ cái gì, dù sao cũng có người ngoài." Tử Tình cười .
"Tỷ, ngươi đến sau ta nè, ta mang theo ngươi chạy, ngã." Tử Hỉ gọi.
Lâm Khang Bình phát bắt được Tử Tình, cười : "Gà con quá nhiều rồi, ngươi cũng đừng có qua thêm phiền, ngươi còn chạy nổi."
Tử Tình cuối cùng vẫn là chơi trận cuối hồi, bụng cũng cười đau rồi, đám người hai ba mươi tuổi dẫn theo đám đứa từ bốn năm tuổi đến gần mười tuổi, chơi đùa non nửa cái canh giờ.
Sau khi ăn xong, Tăng Thụy Tường chủ động : "Các ngươi cũng cần lo lắng cho ta, chuyện của bà ngươi, ta nghĩ thông suốt rồi, dù ôm hận oán trách thế nào, cũng là thay đổi được . Kiếp này ta có mấy người các ngươi, vậy là đủ rồi. Chẳng qua, lời tuy như thế, sau này, ta cũng muốn thăm nàng. Mấy người các ngươi, nếu muốn, mồng đầu năm chúc Tết cho nàng , ta ."
"Cha, ngươi có thể nghĩ như vậy, là được rồi. Thân bà muốn cho ngươi biết thân thế của ngươi, phải là muốn để cho ngươi sống trong thù hận sao? Ngươi vui vui vẻ vẻ, cũng là tâm nguyện của thân bà. Chúng ta đối với nhà cũ bên kia, cũng chỉ là lễ tiết ngoài mặt mà thôi, cha, ngươi yên tâm ." Tử Phúc .
"Sao ngươi hỏi xem nàng sống thế nào?" Thẩm thị hỏi.
" cần hỏi, loại người như Đại tẩu ta còn có cái gì biết? Chỉ sợ thiếu để cho Thu Ngọc tới giúp ? Ta vừa qua xóa bỏ ân oán hai bên, quay đầu lại xen vào chuyện của nàng nữa, ta thành cái gì? Còn có, trong tay nàng hình như cũng có mấy chục lượng bạc, trong lòng nàng có thể có chủ ý?" Tăng Thụy Tường .
Thẩm thị suy nghĩ chút, : "Bạc trong tay nàng đều cho Xuân Ngọc rồi."
Tăng Thụy Tường nghe xong ảm đạm : "Bất cứ lúc nào, người ta cũng là ruột thịt, ta là người ngoài thôi, từ khi ta bắt đầu kiếm tiền, bạc vào trong tay nàng, chỉ biết nhớ tới mấy đứa kia của nàng. Ta trái lại muốn xem, nàng còn có thể lo cho mấy người bọn họ thế nào? Cuối cùng, có ai có thể lo cho nàng?"
Mấy người Tử Tình nghe xong im lặng.
Last edited by a moderator: 21/10/15