Chương 358, tìm tới cửa
Tử Tình và Thẩm thị cùng nhau về nhà mẹ đẻ trước, kéo chuông cửa hồi lâu, Thạch bà tử mới đến mở cửa, nhìn thấy Thẩm thị, vội : "Phu nhân cuối cùng trở lại, nhà Đại thái thái bọn họ vừa mới vào, ở trong nhà làm ầm ĩ đấy, chúng ta làm hạ nhân cũng có cách nào khuyên can, ta muốn tìm lão gia đây."
Tử Tình vừa nghe xong bắt đầu buồn bực, cho rằng mình nghe nhầm, lại hỏi lần, mới biết được là nhà Xuân Ngọc nhà tới đây.
"Đến cả đống người, ở cửa nhao nhao thầm, ta đành phải tìm Tam nãi nãi, Tam nãi nãi cho bọn họ vào, là đừng để cho ngoại nhân nhìn chê cười." Thạch bà tử giải thích .
"Vậy Tam gia đâu?" Tử Tình hỏi.
"Tam gia cũng ở nhà, cùng lão gia ra ngoài."
Chả trách trong nhà có người, Dương thị để cho vào, Tử Tình vội kéo Thẩm thị vào, lại phân phó Thạch bà tử gọi Lâm Khang Bình tới. Đây cũng là chuyện gì, đoạn giao nhiều năm lại còn để cho bọn họ vào cửa.
Vừa mới vào cửa Viên, cách cửa sân nhà giữa còn có mấy thước xa, nghe thấy Xuân Ngọc lớn giọng gào lên: "Muốn bạc, có cửa đâu, đại cháu nhà ta là đại quan Xương Châu, cháu nhà ta còn làm đại quan ở kinh thành đấy, đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, dù thân, qua lại thế nào, cũng vẫn là cháu ta, còn có thể bênh vực người ngoài hay sao?"
"Đúng vậy, ngoan ngoãn cầm mấy lượng bạc đồ cưới của ngươi hoà ly rời , chọc cho chúng ta nóng nảy, phong hưu thư đuổi ngươi, ngươi có thể làm sao bây giờ? Cũng chính là trong lòng chúng ta còn nhân từ, nhìn vào phần ngươi ở đây chừng mười năm sinh năm đứa , bằng vỡ lở ra đối với ngươi có chỗ tốt gì? Hài tử của ngươi cũng cần danh tiếng tốt phải ? Bằng tương lai ai nguyện ý vào cửa nhà này, muốn ta , ngươi liền ở lại nuôi mấy đứa trưởng thành, Đại Mao là người nhân nghĩa, quyết thiếu phần ăn uống này của ngươi. Ngươi còn. . ." Yến Nhân Đạt .
Tử Tình và Thẩm thị vào phòng, thanh xôn xao lập tức ngừng lại, Tử Tình vừa thấy trong phòng chật ních người, chỉ có vợ chồng Xuân Ngọc, Đại Mao cùng thê tử Vương thị. Còn có đôi nông phụ nông phu khoảng năm mươi tuổi, cùng ba nam tử hai ba mươi tuổi Tử Tình biết, phỏng chừng là người nhà nhạc phụ Đại Mao, thấy Tử Tình cùng Thẩm thị đều lập tức ngây ngẩn cả người.
Dương thị thấy Thẩm thị trở lại. Thở dài nhõm hơi, tới gần Thẩm thị vừa muốn giải thích vài câu, Vương thị khóc sướt mướt tới chuyện trước.
"Nhị cữu nương, ngươi trở lại rồi? Hu hu, Nhị cữu nương, ngươi nhất định phải câu công đạo, Yến gia bọn họ thể bắt nạt người như vậy. Ta ở nhà bọn họ làm trâu làm ngựa. Đứa cũng sinh năm đứa, dựa vào cái gì đuổi là đuổi, ta muốn chút bồi thường còn quá đáng sao?"
Xuân Ngọc và Yến Nhân Đạt có chút chột dạ, hôm nay bọn họ cũng nghĩ tới Dương thị có thể cho bọn họ vào cửa."Nhị tẩu, chúng ta phải là muốn vào cửa, là thông gia ta hiểu chuyện, nhất định phải chạy đến nhà ngươi để cho các ngươi bình xử, ta và Xuân Ngọc làm sao cũng ngăn được. Đành phải theo tới đây, thực xin lỗi, mong rằng Nhị tẩu tha thứ chút." Yến Nhân Đạt vội .
Tử Tình thấy hai cái ly trà rơi vỡ ở dưới đât. Túm tay Thẩm thị, bảo nàng nhìn xem.
"Ta biết các ngươi vào cửa nhà ta như thế nào, hình như ta từng cảnh cáo các ngươi, cửa nhà ta phải là các ngươi có thể xông vào, nhưng các ngươi chẳng những xông, còn đập vỡ đồ nhà ta, chúng ta muốn biết các ngươi ai đúng ai sai, chuyện này cùng nhà ta có chút quan hệ nào. Cả nhà chúng ta cũng tham dự vào những chuyện lộn xộn này. Bây giờ, các ngươi ra ngoài cho ta. Còn có, Đại muội cùng Đại muội phu. Sau này bớt dùng Tử Phúc cùng Tử Hỉ nhà ta chuyện, sau này nếu ta lại nghe các ngươi mượn tên hai người bọn họ giả danh lừa bịp ở bên ngoài, đừng ta nhắc nhở các ngươi, ngươi xem cửa lớn nhà ta là cái gì?" Thẩm thị .
"Nhị tẩu, có cái gì cứ đuổi người ngoài rồi hãy , Đại Mao dù sao cũng là cháu ngoại trai của ngươi." Xuân Ngọc nhìn Thẩm thị cái. Cầu xin.
" ra ngoài, các ngươi thích đuổi thế nào đuổi thế đó? Còn có, ra ngoài dập đầu mấy cái cho môn biển nhà ta, bằng , ta kiện các ngươi cố ý xông vào nhà dân, coi rẻ Thánh ân." Thẩm thị .
Mấy người Xuân Ngọc sợ hãi rồi, lúc muốn ra ngoài, Lâm Khang Bình vào, vừa thấy đồ sứ đất, liền hỏi: “A, ai ném mấy ly trà này, nương, đây là ta mua từ trấn Cảnh Đức có lòng mang đến cho các ngươi, đây là loại sa hoa nhất, bộ này tốn năm mươi lượng bạc đấy, đây vẫn là ta hàng năm làm ăn cùng bọn họ, cho giá rẻ, nếu người ngoài mua ít nhất cũng phải tám mươi lượng bạc, nhìn xem, đồ sứ này, chất sứ mỏng như tờ giấy, ôn nhuận như ngọc, đáng tiếc, mười lượng bạc cứ như vậy mất ." Lam Khang Bình tiếc hận đầy mặt.
Xuân Ngọc nghe xong trợn mắt nhìn Lâm Khang Bình cái, hỏi: "Chén trà gì đó này đắt như vậy sao?"
"Đại , đắt tiền như thứ này còn có cả đống, những thứ này đều là thứ tốt. Ngươi được chứng kiến cũng đừng có."
"Vậy đền mười lượng bạc ." Thẩm thị .
Yến Nhân Đạt cùng Xuân Ngọc nghe xong, vẻ mặt đau khổ với Thẩm thị: "Chuyện hôm nay, đúng phải là chủ ý của chúng ta, mấy năm nay chúng ta đều thành thành , nào dám tới cửa tìm đến khó chịu? Chén trà này là mấy tiểu tử nhà Vương gia ném, liên quan đến chúng ta. Chúng ta mà làm nhất định phải vỡ nhiều hơn, còn có, sau này, tuyệt đối tới cửa quấy rầy nữa."
" có các ngươi, bọn họ có thể vào cửa nhà ta sao? Cho nên, bạc này ta chỉ đòi các ngươi." Thẩm thị .
Xuân Ngọc nghe xong đành phải nhịn tức quỳ xuống, : "Nhị tẩu, chúng ta lấy ra nổi bạc. Cầu Nhị tẩu nhìn mặt cha mất, tha cho chúng ta lần này, chúng ta bây giờ ngay, về sau nhất định dám nữa."
Thẩm thị nghe xong lời này trong lòng cũng dễ chịu, : "Nếu như thế, các ngươi liền nhanh ra ngoài . Sau này tái phạm, cũng buông tha cho các ngươi."
"Cữu nương của Đại Mao, nữ nhi của ta là có oan khuất nha, sinh dưỡng năm đứa cho Yến gia bọn họ, có công lao cũng có khổ lao, ngươi cũng là Cáo Mệnh phu nhân được Hoàng thượng phong, ngươi nên cho chúng ta lời nha? Nữ nhi số khổ của ta nha. . ." Mẫu thân Vương thị cũng quỳ xuống theo, cầu xin Thẩm thị.
Thẩm thị vội đỡ nàng dậy, : " lý ra, hôm nay ngươi lần đầu tiên đến cửa nhà ta, là khách nhân, nhưng là, nhà ta cùng đứa nhà Đại rất nhiều năm rồi qua lại, việc này, ta xen vào. Các ngươi nha, tìm lầm chỗ. Sau này nhớ kỹ, chuyện đứa nhà Đại chút liên quan tới chúng ta. Các ngươi , xem ở phần các ngươi cũng dễ dàng, chuyện hôm nay ta tính toán, chẳng qua là, sau này nếu còn chạy đến nhà ta làm ầm ĩ, hoặc ở bên ngoài làm cái gì làm hỏng danh tiếng con ta, cũng đừng trách chúng ta nhắc nhở các ngươi, nhà ta là nhà ai các ngươi cũng biết, coi rẻ Thánh ân là phải vào đại lao đấy."
Người Vương gia nghe như thế, nào còn dám nhắc tới chuyện phân xử, ngoan ngoãn theo Xuân Ngọc bọn họ ra ngoài, ở cửa đại môn hướng về phía môn biển quỳ xuống. Tử Tình theo Lâm Khang Bình đưa bọn họ ra ngoài, đóng cửa, đứng ở sau cửa nghe lén hồi.
"Các ngươi xem, những gì ta nhất định nghe, còn muốn tìm Nhị tẩu ta phân xử, nhà Nhị tẩu ta là có thể tùy tùy tiện tiện xông vào sao? Muốn ta , lão bà Đại Mao liền ở lại nuôi đứa , nữ nhân kia phải là thể sinh dưỡng sao? Tiền của nàng mang đến tương lai còn phải tiện nghi con cái ngươi? Tương lai ngươi dựa vào phải là con mình, dù sao lão đại năm nay cũng mười rồi, còn có thể khổ mấy năm? Nghe nương khuyên câu, trở về mang theo đứa sống tử tế, Đại Mao cũng chỉ mới mẻ vài ngày, mấy ngày này ngươi cũng đừng qua chướng mắt bọn họ, tục ngữ phải , nhắm mắt làm ngơ, ngươi nha, coi như Đại Mao xa nhà, trở về thôn Yến trông đứa , mấy năm nay trong tay ngươi hẳn là có chút tích cóp , mỗi tháng Đại Mao lại đưa cho các ngươi mấy trăm đồng tiền lớn , trong nhà có đất có ruộng, cuộc sống trôi qua phải giống nhau?" Xuân Ngọc khuyên lão bà Đại Mao .
đến đây mấy người nhà vợ Đại Mao lên tiếng nữa, ra bây giờ Vương thị cũng gần ba mươi, hoà ly về nhà cũng có nơi tốt để , trông mấy đứa , cũng chưa hẳn phải là lối thoát, nữ nhân phải đều sống như vậy sao?
Nhưng Vương thị chịu, : "Muốn làm như vậy cũng được, nhưng là ba mẫu ruộng nước trong nhà chuyển cho ta giữ, ta tin các ngươi, phòng ở các ngươi ở, ta cũng lấy, cho chúng ta thêm ba mươi lượng bạc, chúng ta tự xây gian nhà khác, cũng cần quá tốt, người có thể ở là được rồi, đáp ứng điều này ta đồng ý. Ta cũng là nhìn vào mặt đứa ." Vương thị .
" được, ta đáp ứng, trong nhà tổng cộng chỉ có ba mẫu ruộng nước, dựa vào cái gì cả nhà ngươi muốn mang toàn bộ, chúng ta ăn khí à, còn muốn ba mươi lượng bạc, tiền bạc mấy năm này Đại Mao kiếm được đều ở trong tay ngươi, ngươi còn muốn ba mươi lượng, chúng ta lấy ra nổi. Cho dù là lấy ra được cũng cho ngươi, ngươi phụ nhân lười biếng ác độc này, hưu , hưu mới tốt, bọn cần ngươi, còn có A Ngọc đó." Xuân Ngọc gào lên.
"Ngươi mới là phụ nhân lười biếng ác độc đấy, ngươi ác độc, có thể khuyến khích con ngươi hưu nữ nhi của ta, ngươi ác độc, nhà ngươi là tình cảnh như bây giờ sao? Nữ nhi đáng thương của ta nha, mệnh này của ngươi làm sao khổ như vậy, lúc phân lúc nước tiểu, cực cực khổ khổ nuôi lớn năm đứa cho lão Yến gia bọn họ, mắt thấy ngươi còn tác dụng rồi, liền cước đá văng, , ta cũng cần bạc này, ta còn tin, có chỗ lí lẽ, ta liền đứng mắng ở đường phố trong thành An Châu, ta cũng tin làm hỏng được thanh danh của , hu hu, nữ nhi đáng thương của ta. . ." Mẫu thân Vương thị “bốp bốp” trực tiếp vỗ đùi ngay tại chỗ.
"Này, thông gia tẩu tử, ngươi xem này, chúng ta quả lấy ra nổi ba mươi lượng bạc, bằng chờ tương lai trong tay dư dả, lại đưa qua." Yến Nhân Đạt .
" được, ta tin các ngươi." Vương thị nhà Đại Mao .
Đúng lúc này, Tăng Thụy Tường và Tử Thọ trở lại, bọn họ cũng là ở cổng học đường thấy trước cửa nhà có đống người, biết xảy ra chuyện gì, vội chạy về.
Xuân Ngọc vừa thấy Tăng Thụy Tường, vội giải thích lý do tới cửa lần này, cũng là sợ Tăng Thụy Tường nổi giận, Tăng Thụy Tường bây giờ ngay cả Điền thị cũng quan tâm, gì đến Xuân Ngọc.
Tăng Thụy Tường nghe xong với người Vương gia: "Ân oán giữa các ngươi và muội phu ta, chúng ta tham dự, nàng là nàng, ta là ta, xin lỗi, các ngươi muốn đòi công đạo, vẫn là đến Yến gia đòi , nơi này là Tăng gia. Các ngươi thích mắng ở đường phố hay là đến cửa nha môn, nhớ kỹ, liên quan đến Tăng gia ta."
"Tú tài lão gia, chúng ta vừa nhìn khách quan, ngươi cũng là người lí lẽ ràng, chuyện ngày hôm nay là chúng ta có lỗi, muội tử muội phu nhà ngươi khinh người quá đáng, mấy tiểu tử tính tình nóng nảy ném vỡ ly trà nhà ngươi, xin lỗi. Chúng ta về nhà ngay, các ngươi yên tâm, tốt xấu gì chúng ta vẫn là phân chia ràng, làm dơ bẩn thanh danh của các ngươi, chúng ta trước, nữ nhi, nhà bọn họ lúc nào đưa tới ba mươi lượng bạc và khế ước, sau đó ngươi nên trả về dấu tay gì đó. nếu có gan cho hưu thư, chúng ta tìm chỗ chuyện tử tế. ." Phụ thân của Vương thị .
Chương 359, suy nghĩ của Điền thị
Ai ngờ vợ chồng Xuân Ngọc cũng lập tức về nhà, lại chạy đến chỗ Điền thị, Xuân Ngọc vẫn nhớ, tối hôm đó xong xuôi tang Điền thị đúng là đưa cho Thu Ngọc bao đồ, tạm thời để ở chỗ nàng, Xuân Ngọc đoán rằng là bạc và trang sức Điền thị giữ lại phòng thân. Thế nên lúc này, lại tính kế lên đó.
Vừa khéo, Thu Ngọc lúc này ở nhà Tăng Thụy Khánh, vợ chồng Tăng Thụy Khánh ra đồng rồi, Xuân Ngọc thấy Điền thị tất nhiên khóc kể phen, : "Nương cũng biết tình huống bây giờ của nhà ta, Đại Mao đáp ứng rồi, sau khi hoà ly cưới A Ngọc kia, mười mẫu ruộng nước kia cho chúng ta năm mẫu nuôi dưỡng gia đình, nhưng là, ta nhất thời lấy đâu ra ba mươi lượng bạc đưa cho lão bà Đại Mao?"
"Đại tỷ, phải là ta ngươi, lúc cha còn, năm nào trợ giúp cho ngươi năm sáu lượng bạc, còn tính những ăn mặc đó, trong tay ngươi còn có thể có chút tích cóp?" Thu Ngọc khách khí .
"Tiểu muội, tình huống nhà ta ngươi phải là biết, chỗ nào còn tích cóp? Ngay cả cửa hàng của Tứ Mao cũng sắp giữ được rồi. Khó khăn lắm Đại Mao mới tìm được con đường, chịu giúp trong nhà chút, ta mới đến tìm nương mở miệng."
"Việc này vốn chính là Đại Mao phúc hậu, vì trèo lên cành cao mà đến phu thê kết tóc cũng cần, các ngươi còn biết xấu hổ đến chỗ nương đòi bạc? im lặng ở trong nhà còn phô ra xung quanh, Ngũ Mao bây giờ còn chưa làm mối được lão bà, xem tương lai hôn của mấy đứa nhà Đại Mao làm sao bây giờ? Theo ta , mau mau về nhà , nương cũng phải yên tĩnh nghỉ ngơi lát." Thu Ngọc sợ Điền thị mềm lòng, trước.
Xuân Ngọc muốn mở miệng, Điền thị : "Nghe lời muội tử ngươi, về nhà thôi, bây giờ cha ngươi còn, ta còn năng lực chăm sóc ngươi rồi, về sau, ngươi sống yên ổn cuộc sống của ngươi , bây giờ ta ngay cả bản thân cũng phụ trách nổi, nào còn có thể quan tâm những thứ này thay ngươi. Chuyện của Đại Mao, ngươi suy nghĩ mà làm."
Xuân Ngọc vẫn là đau khổ cầu xin.
Tử Tình bên này tất nhiên biết những cái này, thấy Tăng Thụy Tường và Tử Thọ trở về, mở cửa. Tăng Thụy Tường cùng Tử Thọ hỏi: "Bọn họ chưa vào chứ?"
"Tam đệ muội cho bọn họ vào, chỉ sợ lúc này trong lòng dễ chịu, tiểu Tam khuyên nhủ ." Tử Tình với Tử Thọ.
Tử Thọ nghe xong cũng là vẻ mặt buồn bực. Hỏi: " thể nha, ta từng với nàng, hai nhà qua lại rồi, làm sao có thể cho bọn họ vào cửa?"
"Đại khái là cảm thấy tranh cãi ầm ĩ ở trước cửa nhà chúng ta, sợ người ngoài thấy mẫu mực, để cho vào, ngươi cũng đừng trách nàng. Sau này đừng tái phạm là được rồi."
Mấy người vào nhà, trong phòng thu dọn xong, Thẩm thị còn ngồi ở đó tức giận, Dương thị tự trách đầy mặt, trong mắt còn đầy nước mắt. Thấy Tử Thọ vào cửa, kêu câu: "Tướng công." Nước mắt liền lăn xuống.
Tử Tình thấy vậy, vội để Tử Thọ mang theo Dương thị về viện của bọn họ trước, Tử Tình cùng Thẩm thị chuyện hồi, khuyên giải vài câu, thân mệt mỏi về tới nhà, Thư Duệ dẫn theo Thư Ngạn ra đón, "Nương, nhà ngoại công có việc gì gấp? phải là bà ngoại bị thế nào chứ? Nương. Trông dáng vẻ ngươi rất mệt mỏi, có việc gì chứ?" Thư Duệ hỏi.
Tử Tình sờ sờ đầu bọn , : "Là đại lão bà của các ngươi đến, còn việc gì rồi. Hôm nay nương tạ lễ cầu phúc cho tiểu muội của các ngươi, bốn người các ngươi ở nhà có ngoan vậy?"
Tử Tình vừa hỏi xong, Thu Ngọc đến.
Thu Ngọc vừa thấy Tử Tình có chút ngượng ngùng : "Tử Tình. Vừa rồi Đại ngươi tới tìm bà ngươi, là lão bà Đại Mao muốn đòi ba mươi lượng bạc mới bằng lòng mang theo đứa hoà ly, ngươi vợ Đại Mao nếu chịu ở lại, đáng thương nhất vẫn là năm đứa kia, có mẹ kế nhất định có cha dượng, Đại Mao lại là người chẳng quan tâm chuyện gì, là nghiệp chướng nha, nếu mẹ ruột đứa ở bên cạnh, làm sao cũng có miếng cơm nóng mà ăn phải ?"
Tử Tình biết Thu Ngọc rốt cuộc là có ý gì, liền chờ nàng xong câu sau, Lâm Khang Bình trước: "Tiểu , ngươi có vẻ tìm lầm chỗ rồi, lời này ngươi nên là cùng mấy người Đại và Đại dượng còn có Đại Mao . Chúng ta có liên quan gì? Hơn nữa, nữ nhân kia phải là đáp ứng mang theo mười mẫu ruộng nước tới đó, Đại bọn họ còn lo lắng cái gì? Bằng , tiểu nếu thương bọn họ, cho bọn họ mượn bạc, cũng phải được rồi?"
Thu Ngọc nghe xong có chút được tự nhiên, Tử Tình và Lâm Khang Bình vẫn coi như tôn trọng với nàng, nghĩ tới hôm nay Lâm Khang Bình cho thể diện như thế, thực ra cũng trách Lâm Khang Bình và Tử Tình, xuất môn nửa ngày, trở về gặp phải chuyện bực mình này, làm sao còn chưa xong? Ngay cả đứa cũng nhìn ra Tử Tình rất mệt mỏi, Thu Ngọc còn lải nhải ngừng. Lâm Khang Bình đau lòng Tử Tình, giọng điệu tất nhiên có chút vọt lên.
"Ta là lo lắng bà ngươi, nếu nhất thời mềm lòng, cho Đại ngươi chút bạc phòng thân cuối cùng, đến lúc nào đó muốn cần dùng gấp, có thể kêu trời trời thấu rồi, Đại ngươi là người đáng tin sao, có thể trả lại bạc cho bà ngươi sao? Lúc này khác với lúc xưa, bây giờ cha ngươi cùng các ngươi ai cũng cho bà ngươi tiền bạc rồi, ta cũng là vô cùng buồn bực trong lòng, cũng thể tìm nương ngươi những cái này, Hạ Ngọc lại cách khá xa, cho nên, mới đến tìm ngươi giải sầu chút." Thu Ngọc giải thích .
"Tiểu , vừa rồi Đại ở nhà ta náo loạn nửa ngày, nương ta vừa đuổi bọn họ , nghĩ tới lại tìm các ngươi. đúng là buồn cười, nghĩ tới Đại tìm bà móc bạc giúp đỡ Đại Mao hoà ly, còn phải bởi vì nhà phạm lỗi, đơn giản là Đại Mao ham đồ của người khác, đúng là nhà đại có thể nghĩ ra được." Tử Tình .
"A? Làm sao còn chạy tới nhà ngươi? Lại tìm đường chết rồi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi cho ta chút." Thu Ngọc hỏi, vừa rồi Xuân Ngọc đúng là dám cho các nàng, bọn họ là bị Thẩm thị đuổi ra ngoài.
Lúc này, Thư Duệ : "Nương, ngươi nhanh lên chút xem đệ đệ muội muội , bọn họ ban ngày thấy, muội muội còn khóc đấy, cũng biết là đói bụng hay là mệt nhọc, ngươi xem ."
"Đúng vậy, nương, muội muội khóc đáng thương nha." Thư Ngạn bồi thêm câu.
Thu Ngọc nghe xong có chút xấu hổ, vừa đúng lúc trong trang Lâm An tới đây thưa chuyện, Thu Ngọc nhân cơ hội cáo từ.
Vào nội viện, Thư Ngạn nhảy chân hỏi: "Nương, Ngạn nhi ngoan , Ngạn nhi cùng ca ca giúp nương đuổi tiểu bà ."
Tử Tình lo lắng hành động hôm nay của mình tạo ra cho đứa ấn tượng tốt, quan niệm thị phi của chúng còn chưa ràng, chưa hẳn có thể giải thích được cha mẹ ràng có năng lực cũng trợ giúp người khác, chẳng qua là đứng ở lập trường người cùng nhà xuất phát từ bản năng bảo vệ người thân. Nếu cho rằng mình là người keo kiệt nhẫn tâm, đối với việc giáo dục bọn trưởng thành sau này có hiệu quả ngược lại.
Nghĩ tới chỗ này, Tử Tình ngồi xổm người xuống, hỏi Thư Ngạn: "Ngạn nhi vì sao muốn giúp nương vậy?"
"Bởi vì Ngạn nhi thấy ca ca muốn đuổi tiểu bà , hơn nữa tiểu bà xong cha và nương nghe xong rất mất hứng." Thư Ngạn .
"Vậy Duệ nhi lại là vì sao thế?" Tử Tình chuyển hướng Thư Duệ.
"Nương rất mệt rồi, tiểu bà chuyện giảng đạo lý, bình thường nương vẫn dạy chúng ta, đừng vì việc thiện mà làm, đừng vì việc ác mà làm cái đó, ba mươi lượng bạc là chuyện , nương làm, nhất định phải là việc thiện, ông ngoại từng dạy chúng ta, chính mình muốn chớ gây cho người, tiểu bà ràng cũng có năng lực trợ giúp đại bà , nhưng là nàng muốn làm, lại muốn bảo nương làm, Duệ nhi cảm thấy hành vi của bọn họ cũng đúng. Đứa của Đại biểu cữu phải là do tự nuôi, đó là trách nhiệm của , nương là thường , việc của mình tự mình làm. Duệ nhi có đúng hay ?"
nghĩ tới Thư Duệ cũng nghe ra ý của Thu Ngọc muốn tìm Tử Tình thử mượn bạc, Tử Tình vui mừng quá đỗi, vội ôm Thư Duệ hôn mấy cái, nghĩ tới đứa chín tuổi cũng có thể hiểu đạo lý này, mấy người lớn bọn họ nhưng vẫn dây dưa , vẻ mặt Thư Ngạn sùng bái nhìn Thư Duệ, : "Ca ca là lợi hại, về sau, Ngạn nhi cũng muốn ngoan ngoãn nghe ông ngoại giảng bài."
"Được, về sau ca ca cũng dạy Nhị đệ, thôi, nhị đệ, ca ca dẫn ngươi tìm Tam đệ bọn họ chơi cờ , để cho nương nghỉ ngơi." Thư Duệ xong liền dẫn Thư Ngạn ra ngoài.
Tử Tình sau khi nằm xuống ngược lại ngủ được, lúc nghĩ đến mấy đứa của mình, lúc nghĩ đến câu , "Nơi nào an lòng thí đó là quê ta" của Tuệ Quang đại sư. Là mình cần rối rắm nơi đến sao? Nhưng là , mình tới đây hai mươi năm rồi, nếu phải là cố ý muốn né tránh Tuệ Quang đại sư, mấy năm nay Tử Tình rất ít nhớ tới kiếp trước của mình rồi, trừ dùng đến kiến thức của mình kiếp trước, sớm dung nhập vào xã hội này rồi.
Nhưng là nếu phải mình, đó là Yên Nhiên, chỉ cần Yên Nhiên cảm thấy thích hợp, cảm thấy an lòng, mình nên ngăn cản nguyện vọng của nàng, dù sao đó là cuộc đời của nàng, Tử Tình ở giường lăn qua lộn lại, buồn ngủ chút nào.
tới Tử Tình ở giường lăn qua lộn lại, lại tới Điền thị chờ Thu Ngọc và Xuân Ngọc rồi, tự mình ngồi im lặng suy nghĩ hồi lâu, nghĩ tới lời vừa rồi của Xuân Ngọc, nghĩ tới cục diện rối rắm của nhà Xuân Ngọc bây giờ, nghĩ tới lợi ích Đại Mao hoà ly, nghĩ tới hơn hai mươi lượng vốn riêng của nàng, bạc này gửi ở chỗ Thu Ngọc.
Ngày hôm sau, Thu Ngọc đến thăm Điền thị, Điền thị trải qua cả đêm suy nghĩ, với Thu Ngọc : "Ta suy nghĩ lại cả buổi tối, ngươi chuyến , từ trong chỗ bạc của ta, đưa qua cho Đại tỷ ngươi hai mươi lượng, mười lượng bạc hẳn là nàng có thể gom được."
"Nương, ngươi điên rồi, bạc này cho Đại tỷ, cũng là bánh bao thịt đánh chó, có có về, về sau, ngươi làm sao bây giờ? Nhị ca kia dựa vào được, đại ca cũng dựa vào được, tình huống nhà ta ngươi cũng biết, có thể giúp ngươi bao nhiêu? Bây giờ ngươi như vậy rồi, làm sao vẫn quên được nhà Đại tỷ?"
Điền thị : "Ngươi cũng đừng với ta những thứ ta thích nghe kia, dầu gì nàng cũng là đại tỷ ngươi, bây giờ ngươi cũng cần ta quan tâm, dựa vào chính ngươi sống cũng tệ rồi. Mấy người bọn họ đối đãi với Nhị tỷ ngươi cũng tốt hơn chút, có chuyện gì bỏ mặc Nhị tỷ ngươi. Ngươi liền nghe lời mẹ, đưa bạc này qua , chuyện Đại Mao hoà ly ta thấy là ván đóng thuyền rồi, phải là ta độc ác, chuyện cho lão bà Đại Mao, ra đây cũng là tốt cho bọn , dù sao nữ nhân kia cũng là thể sinh dưỡng, tương lai phân chia gia sản này còn phải cho mấy đứa kia, ngươi cứ khuyên nhủ nàng như vậy ."
Hạ Ngọc còn muốn chuyện, Điền thị còn thêm: "Nhà Đại tỷ ngươi thành cái dạng này, chỉ sợ là ăn bữa nay lo bữa mai, cửa hàng Tứ Mao để lại, bọn họ cũng biết quản lý, Đại tỷ ngươi cũng là kiếm nổi mấy đồng, mình ta thế nào cũng có thể chịu được, nàng bây giờ còn có gia đình phải nuôi dưỡng, lại có người chống đỡ, cả nhà toàn nữ nhân cùng đứa , có thể làm sao bây giờ đây? phải là ta bất công, mấy người các ngươi đều là cốt nhục của ta, Đại ca ngươi mặc dù đối với ta tốt, nhưng cuộc sống của cũng có thể tạm qua, người trong nhà ít, gánh, lại có chút của cải, hai người các ngươi ta cũng rồi, ngày còn có thể qua. Chỉ còn lại nhà Đại tỷ ngươi, nếu vẫn cứ như vậy, ta chết cũng nhắm mắt."
Thu Ngọc nghe xong đành phải lên tiếng, lời của Điền thị cũng hợp lý, chuyến thôn Yến này xem ra là tránh được rồi, Thu Ngọc thầm thở dài.
Chương 360, tin vui
Tử Tình đối với cuộc trò chuyện này của Điền thị và Thu Ngọc tất nhiên thể nào biết, cũng biết Điền thị lấy ra bạc dưỡng lão của mình.
Ngày hôm đó, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình ở bàn đặt kháng hạch toán thu hoạch quý này, sản lượng lúa mùa mẫu đạt được chừng bốn trăm tám mươi cân, khoai tây và khoai lang muốn giữ lại làm miến, nhưng ngô, lạc cùng đậu nành bán được đến hai trăm lượng bạc.
Lâm Khang Bình năm nay định gieo ba trăm mẫu lúa mì, còn lại trồng đậu phụ và đậu tằm, cái này mau lớn hơn chút, có thể trồng tiếp vụ khoai tây, khoai lang, mà sau khi thu hoạch lúa mạch, vẫn là muốn tra ngô, dù sao lương thực là chủ yếu. Tử Tình thấy Lâm Khang Bình bây giờ đến trồng trọt cũng là đâu vào đấy, cười : "Xem ra mấy năm nay ngươi phí công rồi, rốt cuộc cũng giống như nông dân rồi, hiểu biết còn ít."
"Tất nhiên, Tình nhi thích, ta dĩ nhiên muốn học, cũng biết có phần thưởng gì hay ?" Lâm Khang Bình xong liền lấn người tới.
Lúc này, Tiểu Phấn ở cổng trong hô: "Gia, nãi nãi, phu nhân tới." Ở nhà Lâm Khang Bình có quy củ bất thành văn, chỉ cần ở nhà, đám nha hoàn có việc chỉ được đứng ở cổng trong gọi.
Tử Tình vội đẩy Lâm Khang Bình ra, thu dọn qua loa, đón Thẩm thị tiến vào thính đường nội thất, Thẩm thị vui mừng đầy mặt, : "Tình nhi, tiểu Tứ gởi thư về rồi, là khảo hạch gì đó được loại ưu tú, năm sau phải tới Hộ bộ gì đó để ứng mão[1], năm nay có thể về nhà đón Tết sớm rồi, tốt quá, tiểu Tứ có thể ở lại kinh, ta còn lo lắng bị phân đến chỗ quỷ quái nào đó chim thèm ỉa phân nữa đây. Cha ngươi cũng vui chết được, là giỏi hơn Đại ca ngươi chút, còn hình như là Hoàng thượng khâm điểm gì đó, chậc chậc, nghĩ tới, con ta còn có thể nhìn thấy Hoàng thượng, ngươi , Hoàng thượng này trông như thế nào?"
[1]: [yìngmǎo] ứng mão; đến cho có mặt (ngày xưa trong những cơ quan nhà nước đến giờ mão hàng ngày - từ 5 giờ đến 7 giờ sáng - điểm danh nhân viên, ai đến lên tiếng đáp, gọi là ứng mão)
"Nương, tiểu Tứ là nhất giáp, nhất định được giữ lại ở kinh, với ngươi bao nhiêu lần như vậy cũng nhớ được, nào có thể bị phân đến chỗ chim thèm ỉa gì đó? Còn có. Tiểu Tứ ngay cả yến tiệc Ngự hoa viên cũng được ăn rồi, nhìn thấy Hoàng thượng có cái gì ngạc nhiên. Hoàng thượng hơn phân nửa vẫn là trông khác chúng ta nhiều lắm, đều là cái mũi hai cái mắt." Lâm Khang Bình cười .
"Thế cũng , nếu phải là cái mũi hai cái mắt. Chẳng lẽ lại là quái? Ta chỉ là nghĩ tới, nông phụ trồng trọt ở sơn thôn như ta, lại có thể được Hoàng thượng phong cáo mệnh, còn có môn biển Hoàng thượng tự tay viết, lúc này mới nghĩ, nếu có cơ hội gặp Hoàng thượng lần, ta nha. Nhất định phải dập đầu mấy cái, đa tạ lão nhân gia ." Vẻ mặt của Thẩm thị mơ ước .
Tử Tình nghe xong vừa là cao hứng vừa là lo lắng, bên cạnh Thiên Tử này, cũng phải dễ ở như vậy, lôi đình mưa móc [2] đều là Hoàng ân, chẳng qua, Tử Tình cũng thể vào lúc này những cái này, suy nghĩ của Thẩm thị dù sao cũng nghĩ được xa như vậy. ra chỉ là lo lắng suông mà thôi. Hơn nữa, Tử Hỉ chắc hẳn vẫn có chỗ hơn người của .
[2]: Lôi đình ví với nổi giận, mưa móc ví với ân huệ
Tử Tình nhớ tới lúc mình vừa tới thế giới này, biết triều đại biết Hoàng đế là ai. Vẫn cảm thấy nhà mình chỉ là nông dân tầng dưới chót mà thôi, cách vị Long toạ kia chênh lệch đâu chỉ vạn tám ngàn dặm, nghĩ tới hai mươi năm sau, là có liên quan. Đương nhiên, hôm nay của hai mươi năm sau cùng hai mươi năm trước lúc Tử Tình vừa tới là thể so sánh với nhau, tiền tài và địa vị xã hội đều tiến bộ nhảy vọt, tất cả đều chiếu theo trù tính của Tử Tình lúc trước.
"Nương, ngươi vị Hoàng đế kia mất rồi, vị bây giờ, đúng là biết bao nhiểu tuổi. Có phải lão nhân gia hay ?" Lâm Khang Bình cười .
"Đúng vậy, ngươi , ta còn quên mất, aiz, con người, cần biết chức quan bao lớn tiền tài bao nhiêu. Vẫn là phải đến bước này, ai cũng tránh được." Thẩm thị thở dài.
"Nương, cái này, chuyện Tiểu Tứ đúng là tin tức tốt, năm nay Đại ca năm nay cũng đến kỳ nhỉ, biết có thể lại thăng cấp hay ? Như vậy chúng ta có thể là song hỷ lâm môn rồi." Tử Tình thấy Thẩm thị cảm khái, vội .
"Ừ phải, cha ngươi cũng nhắc tới cái này, đáng tiếc năm nay Tử Thọ bị chậm trễ công toi, nếu có thể đạt được cử nhân trở về cũng tệ, cũng chuẩn bị nhiều năm, còn có Hạ gia kia, còn phải tốn thêm ba năm."
"Nương, ngươi cho là thi cử nhân này dễ dàng như thi tú tài kia, chúng ta cũng đủ kém rồi, nhà hương dã cho ra hai tiến sĩ, còn có hai tú tài, phóng tầm mắt cả Đại Phong triều này chỉ sợ cũng thấy nhiều, ngươi bởi vì sao phong Cáo Mệnh quên rồi sao? Ngươi nha, bây giờ an an tâm tâm sống mấy năm cuộc sống thanh nhàn mới là đứng đắn." Tử Tình .
"Ôi, nương cũng biết, là có chút lòng tham đáy. Con người nha, cũng phải đều như vậy, đứng núi này trông núi nọ, sống mới có hi vọng. Trước khi chưa ở riêng, mong đợi ở riêng, ở riêng rồi, mong đợi bọn có thể ăn cơm no, có thể ăn cơm no rồi, mong đợi có nhà cửa tốt ở, sau đó mong đợi ca ngươi bọn họ có thể đọc sách có chút tiền đồ, nghĩ tới, mỗi người, đều như nguyện, cho nên nha, ông trời vẫn là có mắt, biết ai tốt ai xấu." Tư tưởng của Thẩm thị vẫn là thời phụng luận nhân quả của Phật giáo.
Tử Tình cũng tranh cãi cùng nàng, cười đáp cùng vài câu.
"Đúng rồi, nương, ngày ấy ngươi nổi giận với Tam đệ muội chứ?" Tử Tình bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Dương thị cho người vào hôm đó.
"Ta có thể nổi giận với nàng cái gì? Ta còn chưa có mở miệng, nàng nước mắt lưng tròng đứng ở chỗ đó, ta còn có thể cái gì? Để cho Tiểu Tam chuyện. Nàng cũng là thấy người ta đáng thương, còn có, ở ngoài cửa nhà chúng ta tranh cãi ầm ĩ, cũng tốt lắm. Chẳng qua đến cái này, ngày hôm qua Tiểu ngươi đến nhà, than phiền với ta trận, Đại Mao rốt cuộc vẫn là hoà ly, nghe Đại ngươi vẫn là lấy ra ba mươi lượng bạc cho mấy đứa và tẩu tử trước của ngươi dựng căn nhà, bọn họ sống mình. Ta suy nghĩ chỗ này có cái gì thích hợp, Đại ngươi xuất bạc, Tiểu ngươi tức giận cái gì? phải là còn có thể mang đến mười mẫu ruộng nước sao? Đối với chuyện có lợi cho nhà Đại ngươi, nàng còn có thể tán thành?"
"Còn có thể có cái gì, Tiểu từng tới nhà ta , trong tay bà có chút bạc vụn, là trước đây chúng ta cho nàng, gửi ở chỗ tiểu , vốn định giữ để dưỡng lão. Đại nhớ thương đến, Tiểu tất nhiên cam lòng, sau này bà bị đau đầu nhức óc gì đó, Đại cha và Đại nương mặc kệ, Tiểu có thể thấy mà mặc kệ? Cần phải trông nom, nàng có thể cam tâm? Bạc này còn phải là số ." Tử Tình .
" ra là có chuyện như vậy, chả trách ta thấy thần sắc của Tiểu ngươi đúng lắm. Đại ngươi cũng là, nhiều tuổi rồi, làm người vẫn là sâu cạn như vậy, cho là người khác đều là ngu xuẩn, chịu bao nhiêu thiệt cũng nhớ lâu, nhà này đều bởi vì lòng tham của bọn họ, chết cũng chết, cũng , ngồi tù cũng ngồi tù, trở thành như vậy rồi, còn biết hối cải."
"Chẳng qua là, cha của A Ngọc kia nghe là đại chưởng quỹ, trong lòng có thể chút tính toán trước? Còn có A Ngọc kia, chúng ta cũng là đều gặp qua, là kẻ có thể chịu thiệt sao? Ba mươi lượng bạc này của Đại ta, còn có mấy mẫu ruộng nước kia, chỉ sợ là về được. Cuộc sống sau này, còn phải chịu khổ." Tử Tình .
"Đúng vậy, những chuyện thối nát này của bọn họ, sau này còn là phiền toái." Thẩm thị thở dài, chủ yếu là liên quan tới Điền thị, bên ngoài, nàng vẫn là mẫu thân của Tăng Thụy Tường. Nhưng những chuyện này, người nào muốn xen vào người đó nén giận, có thể khiến người bực chết, cho nên, Thẩm thị cũng khuyên Tăng Thụy Tường, dù sao bên ngoài mấy năm nay danh tiếng cũng tệ, cũng ảnh hưởng gì đến Tử Phúc và Tử Hỉ.
, Thư Duệ dẫn theo Thư Ngạn tan học trở về, vừa vào cửa nghe thấy Thư Ngạn lớn giọng kêu: "Nương, nương, ta nghe Tiểu Cậu phái quan rồi, là địa phương tốt, là… là, nương, ta nhớ kỹ, bà ngoại, ngươi đến rồi."
Tử Tình thấy Thư Duệ cũng là hai mắt sáng lấp lánh nhìn mình, vẫy tay bảo tới đây hỏi: "Duệ nhi muốn gì sao?"
"Nương, ông ngoại Tiểu cậu rất là lợi hại, vào Hộ bộ, bảo chúng chúng ta giống như Tiểu cậu, đọc sách giỏi, tương lai cũng có tiền đồ. Nương, ta đọc sách giỏi, ngươi cho ta huyện học sao? Ta cũng , ông ngoại lúc Tiểu cậu cũng mới mười tuổi, chờ sang năm, ta cũng mười tuổi rồi, ta chăm sóc tốt cho mình." Thư Duệ đầy khát vọng nhìn Tử Tình.
"Đứa này, còn rất giống Đại cữu của hồi . Hồi Đại ca ngươi cũng cứ ở trước mặt ta , ‘nương, ta nhất định đọc sách giỏi, nhất định cho ngươi sống những ngày tốt nhất.’ Lúc này mới mấy năm, Đại ngoại tôn của ta cũng bắt đầu lời này rồi, ta có thể già sao?" Thẩm thị cười , trong mắt lại chứa đầy nước mắt.
"Bà ngoại già chút nào, bà ngoại ngươi nhất định sống lâu trăm tuổi." Thư Ngọc dắt Thư Vĩ vào, tiếp lời bà ngoại .
Thẩm thị vui mừng ôm chầm lấy Thư Ngọc : "Được, được, nghe ngoại tôn của ta, bà ngoại còn muốn thấy các ngươi trưởng thành đấy, chờ các ngươi có tiền đồ rồi hiếu kính bà ngoại đấy, bà ngoại cũng phải là muốn sống lâu trăm tuổi, tốt nhất nha, là sống thành lão tinh."
"Lão tinh, tốt, phải đánh, bà ngoại phải." Thư Vĩ tiến lên ôm Thẩm thị .
Thẩm thị hồ nghi đầy mặt, Thư Duệ vội kể lại câu chuyện "ba lần đánh Bạch Cốt Tinh", Thẩm thị cười ôm lấy Thư Vĩ : "Bà ngoại phải là lão tinh, ngoại tôn ta còn biết che chở bà ngoại rồi, bà ngoại uổng công thương ngươi."
Thư Ngọc ở bên nhảy chân : "Còn có ta, còn có ta, ta cũng che chở bà ngoại."
Thẩm thị nghe xong đành phải buông Thư Vĩ, ôm lấy Thư Ngọc. Ai ngờ Thư Ngọc ôm cổ Thẩm thị cắn tai Thẩm thị ngụm , thấy Thẩm thị ngạc nhiên, : "Ta thầm cùng bà ngoại đấy."
Thẩm thị kinh ngạc hỏi: "Học ai vậy?"
"Cha ta nương ta chính là như vậy."
Thẩm thị nghe xong nhìn về phía Tử Tình, : "Bọn cả đám đều lớn như vậy rồi, còn biết nặng ." xong cùng mấy đứa đùa vài câu, lắc đầu rời .
Khuân mặt Tử Tình lập tức xấu hổ ửng hồng, hai người đưa Thẩm thị trở về, Lâm Khang Bình thấy mặt Tử Tình ửng hồng lạnh nhạt giận dữ, đột nhiên nghĩ đến chuyện chưa làm xong trước khi Thẩm thị đến, vội vào nhà trước.
Tử Tình thấy mấy đứa nối đuôi nhau ra ngoài, Thư Duệ vừa vừa chuyện: "Nương, phụ thân có chuyện muốn với ngươi, chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong ta dẫn bọn đệ đệ chơi tiêu thực, chơi cùng muội muội lát, các ngươi cứ từ từ ."
Tử Tình vừa vào nhà, Lâm Khang Bình lập tức đóng cửa lại, ôm Tử Tình về phía giường, Tử Tình cùng sử dụng cả tay lẫn chân đẩy , "Cơn giận của ta còn chưa hết đâu, ngươi đừng hòng chạm vào ta. Lần nào cũng muốn làm thế nào làm thế đó, chú ý gì cả, lúc này, ta biết giải thích với nương thế nào đây?"
"Cùng mẹ ruột mình còn dùng giải thích cái gì? Chúng ta sống vui vẻ, nương chỉ cao hứng."
Tử Tình còn muốn cái gì, câu tiếp theo bị ngăn chặn, chỉ nghe thấy hồi tiếng ô ô và tiếng xin tha.
Last edited by a moderator: 21/10/15