1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 346, báo ứng

      "Coi như hết, lúc này, nhà nhà đều bận rộn cày bừa vụ xuân, nào có rảnh rỗi la cà? Ta đây giống với nhà ngươi." Tử Tình .

      "Đúng vậy, năm nay nước mưa còn vô cùng nhiều, chỉ sợ bọn họ cũng được, Tình nhi đây là đứa thứ năm rồi, giống với Vũ nhi." Thẩm thị cân nhắc chút, cũng là ý tứ này.

      Năm nay nước mưa nhiều, từ sau tết vẫn tí ta tí tách rơi xuống ngừng, phỏng chừng còn tiếp tục như vậy, lúa mì giảm sản lượng là tất nhiên. Cũng may lúa sớm cấy mạ rồi, ảnh hưởng tạm thời còn lớn, nhưng cũng chịu nổi ngày ngày mưa ngớt. Nhà nhà đều vội vàng tháo nước đọng trong ruộng, làm sao có thời giờ la cà?

      Tử Vũ nghe xong : "Đúng vậy, nước mưa năm nay là lớn, ta nghe tướng công , bên ngoài có địa phương nước mưa cực kỳ lớn, còn có thôn trang bị nước ngập, chúng ta ở đây nha, coi như tốt. Ta nghe bố chồng và mẹ chồng , năm nay gạo chừng tăng giá, bảo dự trữ nhiều chút."

      Tử Tình vừa nghe trong lòng liền bất ổn, Lâm Khang Bình còn chạy ở bên ngoài, giờ lỡ như có lũ lụt, có thể trở về như thế nào?

      Thẩm thị nghe xong vội hỏi nhà Tử Tình lương thực còn có bao nhiêu, nàng cũng muốn mua ít dự trữ, còn có tiệm cơm của Trần thị, cũng phải dự trữ nhiều chút, lại lo lắng cho Tử Phúc, lại là quản lý gạo lương cùng thuỷ lợi, nếu gặp phải thiên tai lớn, xử lý tốt cái, bị liên lụy, chiến tích mấy năm đều mất trắng.

      Thẩm thị thấy tinh thần Tử Tình có chút hoảng hốt, còn tưởng rằng là mệt, vội dẫn theo Tử Vũ cáo từ, Tử Tình cũng còn lòng dạ nào giữ lại, vội gọi Lâm Vượng đến hỏi thăm tình huống bên ngoài, mấy ngày nay bởi vì bận sinh con ở cữ, Tử Tình đúng là nghĩ tới bên ngoài lũ lụt lại nghiêm trọng như vậy, sớm biết vậy để Lâm Khang Bình xuất môn, cũng thể nóng ruột nóng gan như vậy.

      Mưa thuận gió hoà nhiều năm. Tử Tình cũng quên phương Nam vỗn là khu vực lũ lụt thường xuyên xảy ra. Trước an bày Lâm Vượng thôn trang bên kia kiểm tra ránh thoát nước có bị lấp hay , còn có rãnh thoát nước ở Tình Viên cũng phải đào sâu hơn, dự phòng vạn nhất.

      Bố trí xong tất cả những thứ này, Tử Tình lại dặn dò cần phải mau chóng hoàn thành trong thời gian ngắn nhất. Lúc này mới nhàng thở ra, lại sợ có chỗ nào quên, phân phó Lâm An tìm mấy vị đại đốc công trong thôn trang cùng thương lượng. Sau đó mới xong.

      Đảo mắt đến mồng tháng năm, ngày đầy tháng của Yên Nhiên, Lâm Khang Bình có về nhà, Đoan Ngọ vừa đến, Lâm Khang Bình vẫn là chưa về, Tử Tình có chút luống cuống, đây là tượng chưa từng có. Trừ lần kia Lâm Khang Bình bởi vì cứu người bị thương nặng về nhà muộn.

      tại bên ngoài đều truyền tai nhau chuyện lũ lụt ở các nơi, trong thôn còn có mấy hộ ở chỗ trũng bị nước vào, lúa mạch đều bị ngập ở trong nước, miễn cưỡng thu lên, còn phải trải ra ở trong phòng để hong khô. Tử Tình bên này tốt hơn chút, đốt cả kháng và kháng đất lên, chậm rãi hong khô, tổn thất cũng lớn lắm.

      Mùng sáu, ăn xong điểm tâm, vừa cho hai đứa học đường, Tiểu Bạch dẫn Thu Ngọc tới cửa, thở phì phì, như ai đắc tội nàng vậy.

      "Trời quỷ này. Mỗi ngày đều đổ mưa, chán chết ta rồi, ngay cả bậc cửa cũng ra được." Thu Ngọc người còn chưa tiến vào, nghe thấy tiếng nàng oán giận rồi.

      "Tiểu , ngươi cũng đừng oán giận, ta đây vừa sinh xong đứa . Cũng là được xuất môn, Khang Bình cũng ở nhà, ngay cả người chuyện cũng có, ta càng chán hơn ngươi."

      "Á, ngươi vừa cái này ta mới nhìn bụng ngươi còn, làm sao mà đưa tin cho tiểu ? Ta cũng là mấy ngày này bị đại nương ngươi cùng bà ngươi sai khiến hồ đồ rồi, quên mất ngươi nên sinh đứa rồi, khi nào sinh? Nam oa hay là nữ oa?"

      "Ha ha, ngươi đoán?"

      "Nhìn cái dáng vẻ tươi cười này của ngươi, cần phải , vậy là nữ oa rồi, chúc mừng ngươi, cuối cùng cũng như nguyện."

      "Đúng rồi, tiểu , lúc ngươi vừa mới vào cửa, thở phì phì, ai lại chọc giận ngươi à?" Tử Tình cũng là nhàm chán, muốn lôi kéo Thu Ngọc trò chuyện.

      "Còn có thể là ai? Đại nương ngươi. Đúng rồi, ta vẫn nhìn thấy cha ngươi, sức khoẻ cha ngươi thế nào rồi?"

      "Tốt hơn nhiều, có thể tới học đường giảng bài rồi, chỉ là tinh thần còn tốt lắm."

      "Vậy là tốt rồi, ta muốn thăm chút, lại sợ cha ngươi nhìn thấy chúng ta lại mất hứng. Hồi Thanh Minh, nghe đại cha ngươi , cũng là nhà nào nhà nấy cúng, cũng gặp được cha ngươi. Aiz, từ khi a công ngươi , chả có chuyện nào vừa lòng cả." Thu Ngọc thở dài.

      "Đúng rồi, Mộc Mộc thi cử thế nào? Thi Phủ qua ?"

      "Thi Phủ qua, tiểu Văn qua, đứa kia học, vốn là, cũng muốn đọc sách, muốn học y dược, xem bệnh cho Nhị ngươi, này , ta nhớ tới Tử Tân, tới tìm cha ngươi hộ. Nếu phải là thời tiết tốt, Nhị ngươi tới rồi." Thu Ngọc .

      "Việc này nhất thời cũng gấp, thân thể Nhị ta thế nào rồi?"

      "Nàng khá hơn chút, dưỡng mấy ngày nay, nhưng là bà ngươi, ổn rồi, ta thấy bây giờ nàng với đại nương ngươi, đúng là nghiệp chướng, rất đáng thương, ta nếu ngày , bà ngươi liền được ăn miếng cơm nóng, bởi vì người động được, chuyện cũng ràng, ta thấy Đại nương ngươi chính là có chủ tâm, bày ra ràng muốn hầu hạ bà ngươi, ta xem nàng như vậy, tương lai có thể tìm được con dâu hiền tới hầu hạ nàng? Người làm việc này, đều tất có báo ứng." Thu Ngọc căm giận , ở trong mắt nàng, Điền thị này coi như là báo ứng ?

      Tử Tình đúng là biết chuyện của Điền thị, ở nhà cơ bản cũng nhắc tới, cho nên, lúc này Thu Ngọc đến, nghe Điền thị lại liệt rồi, Tử Tình là có vài phần ngoài ý muốn.

      Thu Ngọc liền kể lại Chu thị gióng trống khua chiêng như thế nào chuyện mấy người Nhị Mao cho Điền thị, sau khi Điền thị nghe xong té xỉu như thế nào, tỉnh lại liền toàn thân bất động, châm cứu mấy tháng, dù sao bên thân trái có thể động được, ăn cơm vẫn phải có người bón, bạc cũng tốn ít, Chu thị đều là mỗi ngày oán giận, bất đắc dĩ mấy ngày nay, Thu Ngọc là mỗi ngày đều tới, Tử Toàn cũng là ở nhà, Chu thị thiếu được phải làm ra vẻ đến hầu hạ, chuyện phát triển trở thành như vậy, Chu thị cũng là hối hận thôi, bảo nàng tự mình xuống tay hại Điền thị, Chu thị vẫn là dám, nàng sợ gặp phải báo ứng, sợ Điền thị thành quỷ cũng buông tha nàng. Về phần nàng báo tin cho Điền thị, nàng vẫn mình là cố ý.

      Tử Tình nghe xong trầm ngâm, Thu Ngọc thấy Tử Tình tiếp, còn thêm: "Còn chỉ những cái này, đại nương ngươi biết bà ngươi thích ăn lương thực tinh, lương thực phụ là chút cũng nuốt trôi, mà ta ngày đến, nàng liền cho bà ngươi ăn lương thực phụ, ta nổi giận với nàng vài lần, ngươi đoán nàng như thế nào: ‘ Thu Ngọc nha, mùa màng năm nay ngươi cũng biết, lúa mạch cũng thu được, giá lương thực lại tăng ít, đại ca ngươi vẫn nhàn rỗi ở nhà, cũng có tiền thu, ngươi , sang năm Tử Toàn còn phải thi, cũng thể chuẩn bị chút bạc, trong nhà tuy có mấy đồng, ta cũng dám tiêu bừa, còn phải tích cóp cho Tử Toàn thi cưới vợ. Nào có dư bạc mua lương thực tinh cho nương? ’ ngươi nghe chút, ngươi lão nhân, có thể ăn của nàng bao nhiêu? Mệt bà ngươi còn luôn thiên vị nàng."

      Lương thực tinh: lương thực loại tốt như bột mì trắng và gạo
      Lương thực phụ: Như ngô, khoai, sắn, đậu, hoa màu…


      Tử Tình đoán rằng nguyên nhân Chu thị bất mãn, đại khái là biết trong tay Điền thị còn có chút ngân lượng, nhưng là, Điền thị có giao ra, vậy cũng là lo lắng Chu thị, giữ lại con đường lui cho mình.

      "Tử Toàn còn ở nhà à? Còn chưa có huyện học?"

      "Lúc này còn cái gì? đến mấy ngày là nghỉ phép rồi, chờ sau vụ thu hoạch hè lại , ta nghe Mộc Mộc , ngay cả Tiểu Văn cũng bằng đâu, nơi nào có thể thi được? Còn phải là lấy bạc chơi, đại nương ngươi còn tưởng rằng đứa nhà mình là khối nguyên liệu tốt đấy? đều là họ Tăng, nhà họ cũng là đích tôn trưởng tôn, còn có thể bằng mấy người Tử Phúc? là chê cười. Ta cũng muốn nhìn, Tử Toàn ngay cả thi Huyện cũng qua được, nàng lấy cái gì khoác lác đây?"

      Tử Tình đúng là tin cái này, Tử Toàn đúng là phải khối nguyên liệu đọc sách, phản ứng chậm , cũng thể chịu khổ chịu khó, chẳng qua, ở trong mắt cha mẹ, nhất là trong mắt mẫu thân nông cạn như Chu thị, đứa cũng là có khuyết điểm.

      Tử Tình còn chưa có trả lời, Thu Ngọc còn thêm: "Đúng rồi, đến Tử Toàn, ngươi có biết Tứ Mao lại rời nhà ?"

      "A, Tứ Mao rời nhà rồi? Chúng ta đúng là biết, phải là khó khăn lắm mới trở về sao? Tại sao lại rồi?"

      "Còn phải đại ngươi bọn họ, Nhị Mao sau này khác gì đồ bỏ , lão bà nhà ném đứa cho đại ngươi, còn mình vụng trộm bán phòng ở và đất, cuốn bạc chạy, Hồng Tú nhà Tam Mao kia, cũng là bế đứa về nhà, chờ đại ngươi nuôi sống đấy, Hoa Quế kia cũng chỉ còn lại phòng ở, cái khác cũng còn lại gì, chỉ có thể ưỡn bụng về nhà mẹ đẻ. Đại ngươi có cách nào khác, chỉ đành phải tìm Tứ Mao, Tứ Mao bị cuốn lấy có cách nào khác, liền cho Đại ngươi cửa hàng kia, còn mình lại ra ngoài. ra ngoài còn có thể làm sao bây giờ? Trong phủ An Châu này, bây giờ đến nữ nhi nhà trong sạch cũng nhìn đến ." Thu Ngọc thở dài.

      Tình huống của Tứ Mao có vài phần giống Tăng Thụy Tường năm đó, đại gia đình, nhà Đại Mao nghe là né tránh, còn lại trong nhà đám nữ nhân và đứa , đám há mồm chờ nuôi sống, đáng tiếc gốc măng tốt của Yến gia này, trưởng thành đúng chỗ.

      Thu Ngọc vừa , Thẩm thị đến, muốn mượn kháng nhà Tử Tình để hong khô lúa mạch, Tử Tình kể lại chuyện Thu Ngọc vừa , Thẩm thị cười lạnh tiếng : "Tiểu ngươi có câu rất đúng, cũng phải là báo ứng? Đại nương ngươi chính là có chủ định, lúc này cũng là bê tảng đá đập vào chân nàng, còn tưởng là có thể như trước đây, chờ tiễn bước bà ngươi đây, sau này, cũng từ từ mà hầu hạ thôi."

      Tử Tình nghĩ tới hiếu đạo cổ đại đúng là trói buộc người, cho dù Chu thị dù có tình nguyện như thế nào, thấy Điền thị vừa mắt như thế nào, cũng thể theo tâm ý của mình mà đuổi nàng, bởi vì Điền thị có đường rồi.

      "Đúng rồi, ta thấy năm nay đào lông cùng dưa hấu đều phải giảm sản lượng diện rộng, nhất là dưa hấu, thời tiết nếu quang, chỉ sợ đều hỏng hết rồi, hơn nữa nước mưa nhiều, dưa và trái cây cũng ngọt, bán được giá cao." Thẩm thị bỗng nhiên thay đổi đề tài.

      Mấy năm nay, dưa hấu, ngô, khoai lang, khoai tây ở nơi này đều mở rộng rồi, giá tất nhiên kém hơn, cũng may Tử Tình cũng chỉ trông vào những thứ này.

      Hai mẹ con chuyện phiếm lát, lại hỏi vài câu Lâm Khang Bình khi nào trở về, dặn Tử Tình vài câu, Thẩm thị liền trở về.

      Mùng tám tháng năm, mưa cuối cùng cũng ngừng, mùng mười, trời quang, người người mặt vui sướng, nhộn nhịp vội vàng phơi chăn, phơi quần áo, phơi lúa mạch. Tử Tình nhìn xem mặt trời bên ngoài, nghĩ tới Lâm Khang Bình lúc này hẳn là ở đâu đây?
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyendo, Nhược VânNhiên Nhiên thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 347, lại cứu người

      Thực ra lúc này Lâm Khang Bình cách đúng là xa, hỗn chiến trong rừng rậm ngay ngoài thành Lĩnh Châu. Lần này xuất môn cũng thuận lợi, mưa rơi liên tục, cũng có cách nào mang lá trà và tơ lụa, chỉ có thể mang theo toàn đồ sứ, lại bởi vì Tử Tình vừa sinh con, Lâm Khang Bình nỡ rời , dọc đường lại nhìn thấy có chỗ lũ lớn thành hoạ, đường cũng có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba người chạy nạn, Lâm Khang Bình càng yên lòng chuyện trong nhà.

      Mà Đại Vệ bên kia lại chậm chạp chưa tới, Lâm Khang Bình đợi sốt ruột, rốt cục đợi được Đại Vệ thân nghèo túng. ra là Đại Vệ đụng phải hải tặc, thuyền và hàng hóa đều bị cướp rồi, dựa vào kỹ thuật bơi lội của mình ôm tấm ván gỗ nhảy xuống biển, ở trong biển trôi dạt ngày mới gặp được thuyền hàng đồng hương, nhặt lại cái mạng, nhưng phải là cửu tử nhất sinh, may mắn thôi, về sau cũng định rời bến nữa. Dù sao mấy năm nay cũng kiếm đủ bạc rồi, lần này nhảy xuống biển, mang ngân phiếu ở người, giảm bớt chút tổn thất, chính là thuyền hàng đúng là mất .

      Chẳng qua, lần này lấy hàng của Lâm Khang Bình, mà là giới thiệu đồ sứ của Lâm Khang Bình cho đồng hương của là Johann, Johann làm ăn còn lớn hơn Đại Vệ, có cả đội thuyền vận tải của mình, nhìn thấy đồ sứ Lâm Khang Bình mang đến cũng là rất thích, đồ sứ Cảnh Đức trấn vẫn là có danh tiếng rất lớn ở nước ngoài, bởi vì đội tàu người Tây Dương thể tiến vào đất liền Đại Phong, Đại Vệ lại cực lực đề cử nhân phẩm của Lâm Khang Bình, Johann liền cùng Lâm Khang Bình định ra ước định cung ứng hàng.

      Đại Vệ lại nhìn ở giao tình nhiều năm, từ chỗ Johann lấy hai quả lựu đạn đưa cho Lâm Khang Bình, lần gặp mặt cuối cùng, để lại cho Lâm Khang Bình phòng thân. Đương nhiên, Đại Vệ cũng cực lực mời Lâm Khang Bình đến quốc gia bọn họ buôn bán.

      Lâm Khang Bình biết trân quý của lựu đạn này, vốn muốn, nhưng là nhìn tới lựu đạn khéo léo tinh xảo, ma xui quỷ khiến giắt ở người, lại như kì tích giúp tránh thoát kiếp.

      Bởi vì lũ lụt, lần này Lâm Khang Bình về nhà đường thuỷ, cưỡi ngựa thẳng đến đường núi, mắt thấy đến Lĩnh Châu, qua Lĩnh Châu là đến An Châu . Lâm Khang Bình thở dài nhõm hơi, dẫn theo Thẩm Bảo Phúc cùng Lâm An ra roi thúc ngựa, ai biết trong rừng rậm ngoài thành Lĩnh Châu đụng phải người bị đuổi giết, quá khéo người bị đuổi giết Lâm Khang Bình biết. Chính là vị nam tử năm đó Lâm Khang Bình cứu ở Lĩnh Nam, người nam tử đều là vết thương, bên người cũng chỉ còn lại hai người, cũng đều bị trọng thương toàn thân. cũng nhận ra Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình đến kích phát dục vọng cầu sinh mãnh liệt của .

      "Là ngươi? đúng là có duyên, xem ra hôm nay lại phải nợ ngươi phần nhân tình lớn rồi." Đối phương cười khổ .

      "Ngươi làm sao mà biết ta nhất định cứu ngươi?" Lâm Khang Bình hỏi.

      "Trực giác, lần đầu tiên ngươi cũng nhẫn tâm bỏ lại ta. Lúc này đây tất nhiên cũng cự tuyệt ta." Đối phương rất chắc chắn, vẻ mặt nhàn nhạt, quý khí và khí phách toát ra từ tận trong xương cũng bởi vì bị đuổi giết chật vật mà bớt chút nào.

      Lâm Khang Bình tất nhiên đành lòng cự tuyệt, bởi vì bao nhiều năm nay, Lâm Khang Bình chỉ quan đạo hai lần, mà hai lần lại đều gặp phải nam tử này bị đuổi giết, Lâm Khang Bình cho rằng đây là trời cao an bày, đương nhiên thể cự tuyệt rồi.

      Lâm Khang Bình dẫn theo bọn họ vừa đánh vừa lui. Chạy về phía rừng rậm, người của đối phương đuổi theo rời, thời điểm mấu chốt. Lâm Khang Bình phải mất quả lựu đạn, mới mang theo bọn họ lên ngựa chạy như bay, chỉ là người nọ Lâm Khang Bình cứu được thương thế quá nặng, cũng may đồng bạn của mang theo thuốc trị thương. Lâm Khang Bình để Thẩm Bảo Phúc ra mặt mua chiếc xe ngựa, dám vào thành, từ ngoài thành vòng qua.

      Mười lăm tháng năm, trong mỏi mắt mong chờ Tử Tình nghênh đón bọn người Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình muốn tìm chỗ cho bọn họ dưỡng thương, nhưng lại phải giữ bí mật, Tử Tình suy nghĩ chút. Đưa bọn họ đến Trúc uyển, Trúc uyển bên kia vẫn có người ở, cũng có bao nhiêu người tới đó quét dọn, Lâm Khang Bình đánh thẳng xe ngựa vào Trúc uyển, với hạ nhân là khách nhân của lão gia đến, muốn ở ít ngày.

      Sắp sếp ổn thoả cho đám khách nhân kia. Lâm Khang Bình và Tử Tình trở lại trong phòng, Tử Tình từ chỗ Lâm Khang Bình biết kiện trải qua lần này, cũng là có cách nào lại trách ra tay cứu người, chỉ là hỏi: "Đến cùng là loại người nào, thế nào mà cứ bị người đuổi giết? Chẳng qua, mạng đúng là đủ lớn, đến hai lần đều là ngươi cứu , lần này thể lại lấy hai ngàn lượng bạc đuổi chúng ta chứ?"

      Lâm Khang Bình nghe xong, nhéo mặt Tử Tình cười : "Nhìn cái dáng vẻ tham tiền của ngươi này, xem ra sau này ta còn phải ra ngoài cứu người nhiều hơn để kiếm tiền?"

      " bậy cái gì vậy? Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, còn cứu, lần sau lại cứu thử xem, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào?"

      "Phạt thế nào?" Lâm Khang Bình nhéo mũi Tử Tình hỏi.

      "Dù sao ngươi cũng suy tính cho ta và đứa , ta trực tiếp nhốt ngươi ngoài cửa lớn, ngươi trông coi những người ngươi cứu kia "

      "Được rồi, đùa ngươi nữa, ngươi yên tâm, ta làm việc lỗ mãng, lần này là có lựu đạn Đại Vệ cho ta, trong lòng ta có chỗ dựa, tất nhiên sợ."

      "Lựu đạn? Cái dạng gì, ta xem xem?"

      " về nhà, ai còn có thể để ở người? Ta ném ra, đó cũng phải là đùa, làm tốt, xảy ra án mạng."

      Lâm Khang Bình xong muốn thay quần áo rửa mặt, Tử Tình thu dọn quần áo của , phát miếng ngọc bội, nhìn có chút quen mắt, cầm lấy ở trong tay lật xem, Lâm Khang Bình liếc mắt nhìn cái, : "Ngươi thu lại cẩn thận . Là người nọ đưa, là ta cầm ngọc bội này có thể đến Kinh thành tìm , có thể giúp ta làm hai việc, bất luận là làm quan hay là phát tài hay là cái khác, chỉ cần ta suy nghĩ kỹ rồi. Ta suy nghĩ, vẫn là giữ lại có nguy nan gì tìm , đơn giản vẫn là cần, làm quan phát tài đối với chúng ta mà có ý nghĩa gì."

      Tử Tình thầm trong lòng chút, đối phương đến cùng có lai lịch gì, làm quan phát tài hứa hẹn dễ dàng như vậy, nhưng ngàn vạn lần chớ chọc phải phiền toái gì, thà rằng có liên quan gì còn tốt hơn.

      Lâm Khang Bình tắm rửa ra, thấy Tử Tình còn cầm miếng ngọc bội này ngẩn người, liền : "Ngươi yên tâm, chờ vết thương của tốt rồi, tất nhiên , chúng ta làm hết sức kéo quan hệ với , làm quan ta có hứng thú, phát tài vẫn là dựa vào chính mình mới yên tâm hơn. Đúng rồi, đến phát tài, ta đúng là có chuyện muốn bàn với ngươi."

      Chuyện Lâm Khang Bình , là muốn cân nhắc tự mình mua thuyền, cũng thành lập đội thuyền vận tải của riêng mình, gọi A Thổ cùng A Thủy từ Kinh thành về, để ở Việt Thành.

      "Ta thấy đội thuyền của Johann, nghĩ thể để cho người nước ngoài kiếm hết tiền từ cửa khẩu của chúng ta, ta cũng vận chuyển đồ đến nước ngoài, kiếm bạc của họ, chẳng qua là, trước mắt chúng ta còn chưa có thực lực lớn như vậy, bạc của chúng ta, cũng chỉ có thể mua hai chiếc thuyền lớn, làm trước, ngươi thấy thế nào?"

      "Nhưng là, phải là có hải tặc sao? Đại Vệ phải là gặp phải?" Tử Tình cảm thấy vận tải bằng thuyền đúng là an toàn, vừa có hải tặc vừa có sóng gió, ngay cả an toán tính mạng cũng có cách nào bảo đảm, kiếm bạc có ích lợi gì?

      "Ta biết ý của ngươi, trước xuất ngoại, chờ thời cơ chín muồi rồi, chúng ta cùng Johann kết phường, từ chỗ mua chút lựu đạn trước, theo đội tàu của , cũng là bằng lòng rồi, dù sao thuyền của cũng là có hạn, nhiều người an toàn, đến nước ngoài, chúng ta còn phải liên hệ cùng . Ngươi yên tâm, ta , Việt Thành bên kia hề thiếu thủy thủ, bọn họ là quen rồi, chúng ta thuê đến là được, còn lại liền giao cho A Thổ và A Thủy quản lý. Xà phòng ở kinh thành bên kia có thể giao cho người khác quản lý, hai tiểu tử này ta phát vẫn là có chút thiên phú buôn bán, lại là người Việt Thành, ngôn ngữ thuận tiện, người cũng tin cậy." Lâm Khang Bình giải thích .

      Tử Tình nghe đến Lâm Khang Bình tự mình , trái tim mới buông xuống nửa, hai người chút chuyện khác, rồi nghỉ ngơi.

      để cho người khác tiếp xúc với mấy vị trong Trúc uyển kia, mỗi ngày Lâm Khang Bình đều tự mình đưa cơm đồ ăn qua. Có khi, Lâm Khang Bình còn có thể ở đó ăn bữa cùng . Hai người theo người rồi, về phần làm cái gì, cái này Lâm Khang Bình cũng hỏi nhiều.

      Tử Tình đối với vị ở Trúc uyển kia vẫn có chút tò mò, dạng người gì mà cứ rơi vào đuổi giết, chẳng qua tò mò tò mò, Tử Tình vẫn là rất tiếc mạng, nên hỏi thăm tuyệt đối hỏi thăm, cũng dặn người trong nhà có việc gì cần tới gần Trúc uyển.

      Tử Tình quan tâm là vết thương của bao giờ có thể khỏi, dù sao ai cũng muốn trong nhà giữ quả bom hẹn giờ như vậy. Nhưng tục ngữ có , cứu người cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn tận Tây Thiên, người ta chưa , là vạn vạn lần thể đuổi. Cho nên Tử Tình hết sức tận tâm sắp xếp bữa ăn hàng ngày hợp lý, dinh dưỡng cực kỳ phong phú, ước gì thương thế của sớm ngày khỏi hẳn, sớm ngày rời .

      Tử Tình suốt ngày than thở , Lâm Khang Bình thấy chỉ đành phải tìm chút việc cho Tử Tình làm, những chuyện chẳng hạn như Lâm Sơn và Lâm Phong cũng đến tuổi thành thân rồi, cùng Tiểu Tử Tiểu Hồng vừa vặn kết thành hai đôi, Khang trang bên kia cũng có người muốn thành thân, Yên Nhiên Tử Tình muốn đích thân trông coi, Lâm Khang Bình còn tìm mấy tháng sổ sách cho Tử Tình muốn nàng kiểm tra, vì muốn mua thuyền, còn phải thu xếp từng khoản trong nhà, xem có thể nặn ra bao nhiêu ngân lượng... vân vân và mây mây

      Vừa làm như thế, Tử Tình đúng là có thời gian nghĩ tới vị ở Trúc uyển kia, chẳng qua, Lâm Khang Bình còn bận hơn Tử Tình, mấy ngày nay đều ở thôn trang, xưởng mở rộng gấp đôi, có thể mua chút khoai tây và khoai lang từ bên ngoài để làm miến, bánh phở; bún làm, có sức cạnh tranh gì, đương nhiên trừ nhà mình muốn ăn.

      Thời gian đảo mắt đến tháng sáu, ngừng mưa từ tháng Năm tới nay, thời gian dài như vậy vẫn có mưa, oi bức ngột ngạt, Tử Tình lo lắng mọi người bị cảm nắng, mỗi ngày đều phải dặn dò nhà bếp hầm tô cháo đậu xanh, dùng nước giếng lạnh, đưa cho các nơi trong viên, còn có thôn trang cũng vậy, dặn dò Lâm Khang Bình thu hoạch vụ hè mỗi ngày từ sáu giờ sáng làm đến mười giờ, mười giờ tới bốn giờ chiều đều nghỉ ngơi, bốn giờ lại làm đến tám giờ, cứ như vậy, hiệu suất ngược lại cao hơn.

      Thời tiết quá nóng, dưa hấu trong Tình viên cũng nhiều, Tử Tình liền định bán, đều giữ lại cho nhà mình ăn, trừ kem tươi, Tử Tình nhàn đến có việc gì lại dùng trứng gà thử làm kem, lãng phí ít trứng gà sữa dê mới miễn cưỡng có thể ăn, ngay cả sữa trước kia Tử Tình thích cũng có. Chỉ là thiếu vị bơ, có bơ, chỉ đành phải dùng sữa dê thay thế, đương nhiên, vị vẫn là kém hơn rất nhiều, là giống mà phải giống, cũng chỉ là có thể ăn mà thôi. Sau khi Tử Tình làm xong đưa cho nhà mẹ đẻ ít, lại đưa chút kem tươi cho Trúc uyển, bởi vì trong nhận thức của Tử Tình, đại nam nhân đều thích ăn những thứ ngọt ngọt ngấy ngấy gì đó.

      Tử Tình nghĩ tới là, bởi vì chút đồ này, lại dẫn đến phiền toái cho mình, suýt nữa gây ra họa lớn.
      kala1790, huyendoNhiên Nhiên thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 348, người thần bí

      ra là vị chủ tử ở Trúc uyển kia thấy kem tươi, bèn nghi ngờ, hỏi thị vệ của mình, "Nhà nông dân chỗ nào có hầm băng? Chẳng lẽ phải là nông hộ bình thường? Đây rốt cuộc là nhà nào, nhanh điều tra ."

      Thị vệ cũng buồn bực, vốn cho rằng chỉ là nông hộ bình thường, nam năm chạy ra ngoài buôn bán hai lần, hai lần ở thời khắc nguy cấp cứu mạng chủ tử, lần kia còn thiếu chút nữa bù mạng mình vào, nhà người như vậy, nơi nào còn cần hoài nghi? Lại bọn họ bây giờ còn ở trong tình huống trốn tránh, bên người nhân thủ lại thiếu, nào có thời gian dành để điều tra những thứ này?

      Nhưng là thị vệ lại dám cãi lại, đành phải tự mình tìm người điều tra nghe ngóng kỹ càng, ngay cả tổ tông mấy đời đều hỏi qua tỉ mỉ, vừa điều tra, chỉ có tra ra Tăng gia, còn tra ra quan hệ của Lâm Khang Bình và Văn gia, hơn nữa, đối với Tử Tình sớm thông minh cũng có nghe thấy, nhất là chuyện Tăng gia làm giàu nhờ Tử Tình, rất nghi ngờ. Đương nhiên, còn có lời truyền miệng Tuệ Quang đại sư về Yên Nhiên, cũng từng có lần truyền sôi nổi, bây giờ mặc dù lắng xuống, cũng bị đào lên.

      Chờ sau khi thị vệ sắp xếp lại tình báo điều tra được thành quyển báo lên, vị chủ tử kia suy nghĩ nửa ngày, hỏi: " ra là Tăng gia, nhà Thám hoa lang hai năm trước kia? Còn ra Châu Đồng nghiên cứu chế tạo máy tuốt hạt?"

      "Phải, chủ tử, mẫu thân Thám hoa lang sống ở bên cạnh, chẳng qua, trong nhà còn trồng nhiều dưa hấu và rau xanh, cửa cũng là môn biển Thánh thượng đích thân viết. Nam chủ nhân nhà này họ Lâm chính là bởi vì Văn Tam thiếu gia mới biết Tăng gia, sau khi thoát tịch cưới Đại nữ nhi Tăng gia, ở lại nơi này an cư lạc nghiệp, đặt mua những sản nghiệp này, chỉ có vùng này, còn có ở kinh thành."

      Vị chủ tử kia cầm tình báo trong tay nhìn vài lần, đối với truyền thuyết mệnh Phú quý của Yên Nhiên cũng chỉ xem qua, những thứ giả dối hư ảo này làm cho hứng thú. Đối với sản nghiệp của Lâm gia lại là xem kỹ lại lần, đột nhiên, chân mày khẽ nhíu cái rất , hỏi: "Thôn trang này coi như thôi, chính là, vì sao yên lành chạy đến chỗ cách đây mấy trăm dặm mua mấy ngọn núi, lại có động tĩnh gì?" "Cái này, tiểu nhân cũng ràng. Nghe . Lúc mua là lão nhân dẫn theo hai gã sai vặt , loanh quanh hơn tháng, mới quyết định mua mấy ngọn núi kia, mua ngọn núi là người chủ Lâm gia sau khi từ Việt Thành trở về trực tiếp qua ký ước định."

      "Chỉ sợ mấy ngọn núi này có chỗ nào cổ quái, ngươi tìm người điều tra nghe ngóng tỉ mỉ chút. Còn có, đưa tin cho Văn Tam. Cho biết ta xuất , bảo khẩn cấp đến chuyến."

      Thị vệ đáp ứng rời , Tử Tình và Lâm Khang Bình đối với những cái này tất nhiên hề biết.

      Lúc Văn Tam vào cửa là chạng vạng, Tử Tình đẩy Yên Nhiên và bốn nhi tử cùng tản bộ ở bên bờ ao. Nhìn thấy Văn Tam, Tử Tình còn chưa kịp thăm hỏi tiếng, Văn Tam vội vội vàng vàng đến trước mặt Tử Tình, thấp giọng hỏi : "Khách nhân trong nhà ở nơi nào? Ngươi gặp chưa?"

      Tử Tình thế mới biết Văn Tam phải là đến thăm mình, chẳng qua, thấy thần sắc mặt Văn Tam ngưng trọng, cũng phải lúc ôn chuyện. Vội : "Ta còn chưa gặp , đều là Khang Bình đưa đồ ăn cho , ngay cả nha hoàn cũng cho vào. ở tại Trúc uyển, cũng chính là chỗ ngươi ở lần trước, ta dẫn ngươi qua."

      Văn Tam biết được Tử Tình cũng chưa gặp vị khách nhân kia, liền nhàng thở ra, : " cần ngươi , tự ta thôi, cũng phải chưa từng tới. Còn có. có việc gì ngươi cách xa chỗ này chút."

      Tử Tình mặc dù trong lòng có hồ nghi, cũng là tiện hỏi kỹ, chỉ đành phải tùy .

      Tử Tình thấy Văn Tam , mình toàn tâm toàn ý cười đùa cùng bọn , tiểu Yên Nhiên mỗi ngày mỗi lớn, bây giờ hơn hai tháng, Tử Tình chỉ cho đứa mặc cái áo ba lỗ, vì khi Tử Tình mang thai uống nhiều sữa dê và ăn nhiều hoa quả, mỗi đứa làn da đều trắng nõn. Nhất là Yên Nhiên. Da thịt trắng trắng hồng hồng, là vô cùng mịn màng. Tròng mắt như quả nho đen , nhìn ngươi cười cái, phiền não gì cũng còn, tóc trước trán còn xoăn xoăn, là đáng thể miêu tả nổi, bốn ca ca thấy như thế nào cũng đều thích, hận thể dâng tất cả đồ quý giá nhất của mình đến trước mặt nàng.

      đến Văn Tam vào Trúc uyển, thấy có thị vệ ở đó, vội quỳ xuống: "Nhị gia, thuộc hạ đến chậm, hành bất lực, xin Nhị gia trách phạt."

      ra Nhị gia này chính là nhi tử thứ hai của đương kim Hoàng thượng, từ thân thiết cùng mấy người Văn Tam, tổ phụ của Văn Tam từng làm đế sư, cũng là lão sư của bọn họ, Văn Tam cùng La đại công tử lần trước bọn họ cùng nhau đọc sách ở thượng thư phòng. Mà Nhị gia này cũng là Lí Nhị năm đó khiến cho Tử Tình hốt hoảng từ kinh thành chạy trốn, đại danh Lí Hãn. Giờ phút này Lí Hãn biến sắc nhìn Văn Tam hồi lâu, mới câu: "Đứng lên , cũng có người ngoài, bằng quan hệ của hai ta vẫn là ngồi xuống chuyện ."

      Vì thế, Lí Hãn hỏi Văn Tam quen biết Tăng gia như thế nào, Lâm Khang Bình làm sao cưới nữ nhi Tăng gia, cùng với quan hệ qua lại của hai nhà. Văn Tam biết theo tác phong làm việc của Lí Hãn, chỉ sợ tra xét hết những thứ này đến tận cùng rồi, lúc này đến chứng thực, cũng là xem thái độ của Văn Tam, cùng với ít chi tiết của vấn đề.

      Văn Tam liền kể lại từ lúc Tử Tình bắt đầu mua hạt giống dưa hấu, bán dưa hấu cho Chu trưởng quầy, cùng với cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp Tử Tình, sau này vì dưa hấu của Tăng gia quả tốt, lại đưa ra thị trường sớm hơn nhà khác, mà khi đó trồng dưa hấu còn thấy nhiều, quan hệ cung cầu của hai nhà cũng ổn định.

      "Nha đầu kia quả thực thông minh như thế? Nghe sau này quần áo lông và quần áo len gì đó của nhà ngươi cũng là xuất từ tay nàng? Còn có đất hoang nhà nàng cải tạo thành thôn trang, gọi là Khang trang gì đó, bên trong cái gì cần có đều có, còn có xưởng miến gì đó? Thôn dân cơ bản tự cấp tự túc còn có chút thừa ra, cuộc sống hơn bên ngoài nhiều, nghe nàng còn có thể làm băng, nữ nhân mà thôi, có thể lợi hại như vậy? Có phải đằng sau có cao nhân gì hay ?"

      "Thế chưa từng nghe có cao nhân hay cao nhân gì, hồi ta quen biết nàng, ta vẫn cho rằng nàng chỉ là thôn nho , nhưng là sau khi tiếp xúc cho ta cảm giác giống lắm, nghe từ cũng đọc sách biết chữ, thích xem tạp thư sách giải trí, nhưng là đối với kinh, sử, tử, tập có hứng thú, hẳn là học từ trong sách cũng chừng."

      "Đại ca Tăng Tử Phúc nhà nàng bạn cùng trường với ngươi ở Quốc Tử Giám, ngươi cảm thấy thế nào? Còn có, tiểu đệ của nàng bây giờ ở Hàn Lâm Viện, hộ xuất hai tiến sĩ ở triều ta cũng gặp nhiều."

      " chỉ có như thế, nhà bọn họ còn có hai tú tài, bốn nhi tử nhà này bạch đinh. Nếu , Hoàng thượng cũng thể phá lệ khai ân phong thưởng. Tăng Tử Phúc cũng là kẻ có tài, Nhị gia còn nhớ máy tuốt hạt hơn hai năm trước ? Đó cũng là Hoàng thượng chính miệng khen, tiết kiệm bao nhiêu sức lao động cho triều ta, đó chính là Tăng Tử Phúc phát minh. Nghe thí nghiệm hơn nửa năm mới thành công. Còn có, Tăng Tử Phúc năm đó ở Hoa Liên, ra sức mở rộng đất hoang khai phá sử dụng, lấy được ít hiệu quả, trong đó rất nhiều kinh nghiệm vẫn là học được từ muội muội học, chẳng hạn như sau khi ươm giống khoai lang cắt cành trồng là có thể sống, tiết kiệm rất nhiều khoai lang giống. Tăng Tử Phúc cũng là bởi vì cái này mà làm châu đồng Xương Châu, quản lý lương thực và thuỷ lợi."

      "À, ngờ học từ muội muội ? Ngươi vừa cái này, ta ngược lại nghĩ tới, nhà nàng lại ở chỗ cách vài trăm dặm mua mấy ngọn núi mỏ, ngươi có biết là ai chỉ điểm ?"

      Văn Tam nghe xong sửng sốt, hỏi: "Cái này đúng là biết, mua mỏ? Nhà nàng lúc nào khai thác mỏ rồi?"

      "Cũng còn chưa bắt đầu, là mỏ đồng khổng lồ, việc này rất bí , ta cũng là nghi hoặc nhà nàng sao lại cách vài trăm dặm đường mua mấy ngọn núi, nhưng vẫn để đó dùng, mới để cho bọn họ điều tra ra. Chẳng lẽ là chủ ý của Tăng Tử Hỉ? Nhưng là lại có đạo lý dùng danh nghĩa của Lâm gia?" Lí Hãn hỏi.

      "Tăng Tử Hỉ là người đọc sách tốt nhất trong bốn huynh đệ, lần trúng Thám Hoa lang, ở Hàn Lâm Viện làm biên tu. tại ở kinh thành mở xưởng thủy tinh, là mấy huynh muội Tăng gia kết phường, buôn bán rất tệ, bận rộn làm giai đoạn hai giai đoạn ba, có nghe muốn khai thác mỏ."

      "Thủy tinh? Phương pháp làm từ đâu đến?" Lí Hãn càng cảm thấy hứng thú rồi, nghĩ tới này nhà nông nho này, bí mật còn ít.

      "Nghe phương pháp làm thuỷ tinh là Lâm Khang Bình mua được từ trong tay người nước ngoài. Lâm Khang Bình hàng năm đều phải Việt Thành hai lần giao hàng cho người nước ngoài, quan hệ kia là đặt từ khi còn ở nhà ta."

      "Nghe ngươi vừa cái này, ta cũng muốn gặp nông phụ này chút rồi, vừa có người thông tuệ như ngươi , lúc trước làm sao ngươi muốn? Trái lại tiện nghi cho hạ nhân ngươi. Lâm Khang Bình kia ta thấy bây giờ cũng là tài chủ rồi. Chả trách bình thường ta cứ thấy quen mặt, lúc lần đầu tiên cứu ta cảm thấy từng gặp ở đâu, ra là người của ngươi."

      Văn Tam nghe xong luống cuống, lúc này Lí Hãn muốn gặp Tử Tình, chẳng phải biết người năm đó muốn đuổi theo là Tử Tình sao? Thực ra Lí Hãn thấy Lâm Khang Bình quen mặt, cũng là bởi vì ngày ấy theo phía sau Tử Tình, dư quang đảo qua, tâm tư chủ yếu vẫn là đặt ở người Tử Tình, nếu sớm lộ rồi. Nhưng lúc này Lí Nhị muốn gặp Tử Tình, Văn Tam nghĩ nên ngăn cản như thế nào.

      Lí Hãn đứng lên, nhìn xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài, nhưng là thấy cái gì, chỉ nghe thấy từng chuỗi tiếng cười và thanh chơi đùa của đứa , Lí Nhị đến cửa viện, lúc này mới nhìn thấy dưới bóng cây cách đó xa, thiếu phụ áo tím đẩy chiếc xe đẩy, bốn đứa vây quanh cười đùa, thấy mặt nàng kia, chỉ thấy phần cúi đầu ôn nhu cười, phảng phất giống như từng quen biết.

      " thôi, mời nhau bằng vô tình gặp được, ta cũng quấy rầy người ta khoảng thời gian rồi, nên đến gặp nữ chủ nhân chút." Lí Hãn xong liền dẫn đầu trước ra ngoài, cũng chờ Văn Tam chuyện.

      Lúc này Văn Tam cũng là chút biện pháp cũng có, vốn còn muốn gửi lời nhắn, bảo Tử Tình ăn mặc giống như nông phụ bình thường, lần này chết chắc rồi, ngay cả mình cũng chạy thoát được tội, Văn Tam chỉ có thể mặc niệm trong lòng.

      "Vị tiểu tẩu này, tại hạ chính là khách nhân ở Trúc uyển, ân cứu mạng hai lần tại hạ ghi tạc trong lòng, lần này quấy rầy các ngươi thời gian quá dài, đặc biệt tới để tiếng tạ ơn." Lí Hãn .

      "Đừng khách khí." Tử Tình cúi đầu cùng các nhi tử cười đùa với Yên Nhiên, nghe thấy khách nhân như thế, đầu cũng còn chưa ngẩng trả lời câu, chờ khi Tử Tình đứng thẳng người, ngẩng đầu lên nhìn đối phương, nghe thấy đối phương kinh hô: "Là ngươi."

      Tử Tình nghe xong mơ hồ, nàng nhìn đối phương, mở to mắt, mê hoặc hỏi câu "Chúng ta từng gặp nhau sao?"
      huyendo, Nhiên NhiênNhược Vân thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 349, Văn Tam bị mắng

      Điều này cũng trách Lý Hãn, Tử Tình có cái tật xấu, lúc trước cũng , nàng trừ có chút mù đường, còn là tiểu mơ hồ, dễ nhớ người, bình thường là sau này phải quen thân mới nhớ được bộ dáng của đối phương, lần đó lúc cách hai năm sau Văn Tam gặp Tử Tình, Tử Tình cũng có nhận ra được Văn Tam, hơn nữa năm đó Tử Tình chỉ là quay đầu nhìn qua Lí Nhị công tử cái, nhận biết cũng là bình thường. Lần này, lại bởi vì nàng mơ hồ cứu nàng cũng cứu Văn Tam.

      "Ngươi biết ta sao? Chúng ta từng gặp nhau sao?" Tử Tình hỏi.

      Nàng mơ hồ rối rắm tất nhiên thể gạt được Lý Hãn, Tử Tình biết giờ phút này biểu cảm của mình có bao nhiêu đáng , ngực Lý Hãn căng thẳng, cố nén nhìn chằm chằm vào nàng, sợ mình dọa nàng, nhìn ra được nàng phải là làm bộ, mà là biết mình.

      "Vài năm trước ngươi phải từng đến Kinh thành? Từng dạo hội chùa?" Lý Hãn khóc ra tiếng hỏi.

      "Từng , năm đó ta thành thân, quê nhà của tướng công ta là ở nông thôn bên ấy. tất nhiên xem hội chùa náo nhiệt chút ." Tử Tình , trong ý nghĩ Tử Tình nhớ tới lần chạy trốn đó.

      "Vậy lần đó ngươi có gặp được Văn Tam ?" Lý Hãn hỏi.

      "Văn thiếu gia à? Lúc vừa đến tướng công nhà ta muốn gặp chút, chẳng qua, chính là hạ nhân từ Văn gia xuất ra, nào còn có thể vào cửa Văn gia? Chúng ta chỉ là tặng đồ rồi quay lại. Sau này Văn thiếu gia biết chúng ta đến kinh thành, cũng là tới nhà ta ăn bữa cơm." Tử Tình vốn là người thông minh, tâm niệm vừa chuyển liền hiểu, hơn nữa Văn Tam đứng sau liên tục nháy mắt. Chẳng qua Tử Tình cũng là , quả mang chút đồ cho Văn Tam.

      "Văn Tam là ngày nào tới nhà ngươi ăn cơm?" Lý Hãn tiếp tục nhìn chằm chằm Tử Tình hỏi.

      "À, ta nghĩ lại, hình như là ngày thứ hai hay là ngày thứ ba chúng ta đến Kinh thành. Cũng qua mười năm rồi, ta cũng nhớ , có vấn đề gì sao?"

      "Vậy sau đó làm sao lại vội vàng rời , ở kinh thành dạo chơi thêm vài ngày?" Lý Hãn truy vấn .

      "Vị công tử này vừa thấy chính là ra từ nhà giàu. làm việc đồng áng. Tướng công nhà ta dẫn ta xem pháo hoa Nguyên Tiêu, cũng dạo hội chùa. Kế tiếp tất nhiên là phải bận rộn cày bừa vụ xuân rồi, phương Nam thể so với phương Bắc. Phải đợi tuyết ruộng đất tan, Phương Nam ruộng đất năm bốn mùa đều có thể làm. Chúng ta tất nhiên muốn trở về gấp. Hơn nữa, xuất môn bấy nhiêu ngày, người trong nhà cũng lo lắng đấy." Tử Tình có chút kiên nhẫn giải thích , nhìn cũng thèm nhìn Văn Tam.

      Lý Hãn vừa nghe lời của Tử Tình có chút nghẹn người, vừa định tức giận, ngược lại vừa suy nghĩ tựa hồ cũng là cái lý này. Muốn cái gì lại có cách nào ra miệng, chẳng lẽ có thể với Tử Tình, nếu năm đó Tử Tình chậm vài ngày, kết cục loại khác sao? Chỉ sợ bây giờ ra những lời này, Tử Tình biết lấy loại ánh mắt nào nhìn . Chán ghét hoặc oán hận hay là sợ hãi? Hay là cùng có đủ cả. Tóm lại, đây phải là kết quả Lý Hãn muốn.

      Dù sao người sáng suốt liếc mắt cái có thể nhìn ra, Tử Tình bây giờ sống rất thoải mái, là mẫu thân của năm đứa , tuổi còn trẻ như vậy, người còn có loại đơn thuần rành thế , vừa nhìn thấy được Lâm Khang Bình bảo vệ tốt lắm. Lí Nhị mặc dù ra cái gì, nhưng cơn giận trong lòng chung quy vẫn phát ra, đen mặt lời trở về. Văn Tam đành phải nơm nớp lo sợ theo sau.

      Vừa vào cửa Trúc uyển, Lý Hãn bảo người khác cút ngay , mình ngồi ở phòng khách, Văn Tam quỳ gối phía dưới, qua hồi lâu, Lý Hãn mới : " . Ta muốn nghe xem ngươi giải thích, lý do năm đó ngươi làm như vậy."

      "Nhị gia, năm đó ta có mật báo, lúc ta đến nhà nàng ăn cơm, ngươi còn chưa gặp nàng đâu? Ta nào biết đâu rằng ngươi coi trọng nàng? Sau này ở hội chùa, ngươi cũng thấy đấy, chúng ta vẫn ở cùng nhau, ta cũng chưa từng tách khỏi mọi người, làm sao báo tin? Hơn nữa chúng ta mực theo phía sau bọn họ, từ hội chùa ra bọn họ thấy tăm hơi. Ngươi vừa rồi cũng nghe thấy, là bọn sớm tính toán trước muốn về nhà rồi, chừng dừng xe ngựa ở ngã tư, chờ dạo hội chùa xong trở về nhà."

      "Lung tung", Lí Nhị ném chèn trà về phía Văn Tam, mắng: "Đồ hồ đồ, ta hỏi ngươi cái này sao? Ngươi báo tin hay ta còn biết, ta hỏi là ngày đó ngươi biết ta tìm kiếm nàng khắp nơi, vì sao với ta ngươi biết nàng? Ngươi cũng đừng thấy là ai?"

      "Cái này, đến cũng có chút mất mặt. Thực ra, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta thích nàng rồi, mặc dù ta khi đó mới quá mười tuổi, hiểu tâm ý của mình lắm, nàng cũng chỉ là nha đầu dáng vẻ quê mùa ở nông thôn. Mà ta chỉ là cảm thấy nàng giống với nữ hài ta từng gặp qua, ta thích nghe nàng chuyện, thích nàng đối đãi ngang hàng với ta, coi ta như bằng hữu bình thường, thích nàng chút khách khí sai khiến ta, thích nhìn mặt mày toả sáng khi nàng kiếm được bạc, nụ cười vui vẻ kia. . ."

      Tiếp Văn Tam liền kể tiếp mình theo đuổi Tăng Tử Tình như thế nào, bị từ chối như thế nào, người trong nhà đồng ý như thế nào, ghét bỏ nàng xuất thân thấp hèn, chỉ có thể nâng đến làm thiếp, mà Lâm Khang Bình là giúp làm ăn như thế nào, thoát nô tịch như thế nào, cầu thân như thế nào, Tăng gia lại là đáp ứng như thế nào, nhất nhất ra.

      "Ý của ngươi là, nàng thà rằng làm chính thê của gã sai vặt của ngươi, cũng muốn gả vào Văn gia?" Lý Hãn có chút tin tưởng hỏi.

      "Đúng vậy, lúc đó, nhà nàng còn cái gì cũng phải đâu. Đại ca nàng chỉ là tú tài, ta cũng biết mình có khả năng cưới hỏi nàng đàng hoàng. Cho nên, sau khi tổ mẫu để cho ta đính hôn, biết ta thích nha đầu ở nông thôn, chỉ là đồng ý chờ ta sau khi thành thân nâng lên làm thiếp, mặc dù ta cảm thấy có chút ủy khuất nàng, nhưng ta cũng biết, chịu cho nàng vào cửa, đây là kết quả tốt nhất rồi, cùng lắm về sau ta thương nàng nhiều hơn chút."

      "Nàng biết những cái này ?"

      "Ngay từ đầu hẳn là biết, ta khi đó ở kinh thành. Nhưng là, mặc dù là làm thiếp, cha mẹ ta cũng phải bằng lòng lắm, lo lắng nha đầu nông thôn, ngay cả quy củ cũng đều hiểu, vào cửa cũng là chuyện cười."

      "Cha mẹ ngươi đều gặp nàng?"

      "Năm ta đính hôn, cũng là năm nàng mười ba tuổi , nàng có việc đến nhà của ta chuyến, vừa khéo phụ mẫu ta khi đó đều ở An Châu, găp riêng mình nàng, bóng gió vài câu với nàng, nàng nghe hiểu." Văn Tam bèn thuật lại lần đối thoại ngày đó của mẫu thân với Tử Tình, đương nhiên, những lời này đều là mẫu thân cho để cho chết tâm riêng.

      "Chỉ sợ sau này, Chu chưởng quầy thường cùng nhà nàng giao tiếp cũng thay cha mẹ ta, ý tứ của cha mẹ nàng xem ra cũng là đồng ý nàng vào cửa làm thiếp, thả lời muốn lập tức cho nàng đính hôn. Vừa khéo, khi đó Lâm Khang Bình đến Tăng gia thăm nàng, phụ thân nàng muốn tìm Lâm Khang Bình truyền lời cho ta, biết nhà nàng nhất thời tìm được người thích hợp, Lâm Khang Bình liền quỳ xuống cầu thân, cũng là thừa cơ hội này, bằng , chậm thêm năm, Tăng Tử Phúc trúng cử, ta cảm thấy nhà nàng hẳn là gả nàng cho Lâm Khang Bình."

      "Cái này cũng có chút ý tứ, có mấy người có thể kháng cự phú quý quyền thế hấp dẫn? Nhà nàng biết thế lực Văn gia ngươi lớn bao nhiêu ?" Lý Hãn có chút nghiền ngẫm hỏi.

      "Cái này, hẳn là đoán được tầm thường. Dù sao, Văn gia chúng ta cũng phải nhà người bình thường, người đọc sách hẳn là vẫn nghe qua biết chút. Chẳng qua, nhà họ cũng phải là tiểu nhân ham phú quý, mấy năm nay, cũng dựa vào bản thân vất vả làm việc, đặt mua chút sản nghiệp, cái này, Chu chường quầy tiệm tạp hoá nhà ta cũng là nhất thanh nhị sở, qua lại cùng nhà nàng hai mươi năm, tận mắt chứng kiến Tăng gia như thế nào từ nhà bần hàn từng chút làm giàu."

      "Sau này, ngươi có tìm nàng?"

      Văn Tam lau mồ hôi, suy nghĩ chút, vẫn là quyết định , "Biết nàng đính hôn, ta đến chất vấn nàng, nàng , nàng muốn chẳng qua là cuộc sống đơn giản đời thế đôi người, còn mình là gốc cây cỏ dại trong hương dã, cứng rắn chuyển nó vào trong nhà ấm chăm sóc cẩn thận, chỉ có thể thích ứng được với hoàn cảnh nhà ấm mà từ từ khô héo. Ta chỉ đành phải lựa chọn buông tay."

      Văn Tam xong lời này, vụng trộm nhìn thoáng qua Lý Hãn, Lý Hãn biết suy nghĩ cái gì.

      Văn Tam suy nghĩ chút, tiếp: "Cho nên, khi ta nghe gã sai vặt gác cổng Lâm Khang Bình mang theo nàng cầu kiến trước cửa, cũng là tâm tình gì, muốn gặp lại dám gặp, chủ yếu là trong lòng vẫn là buồn bực hơi, nghĩ ta đường đường Văn gia Tam thiếu gia, lại bằng gã sai vặt, ta thế nào cũng nuốt trôi cơn tức này xuống, cho nên liền gặp bọn họ. Sau này ở trong tửu lâu, thực ra là ta nhìn thấy bọn họ trước, lúc đó ta ngây người, khi La Trì cùng Tam gia nghị luận về nàng, ta nhớ được ngươi cũng có nhìn nàng. Ngày thứ hai, ta khắc chế được niệm tưởng của mình, liền tìm nàng. Sau này ngươi thấy nàng, mới muốn La Phi điều tra nàng, ta mặt hi vọng ngươi tìm được nàng, nhìn thấy nàng bất hạnh, khiến Lâm Khang Bình cũng nếm thử thống khổ giống ta, mặt lại hy vọng ngươi tìm được nàng, bởi vì cá tính của nàng là thà gãy chứ chịu cong, ta sợ hãi sau này còn được gặp lại nàng, khắc kia trong lòng ta đúng là trăm chuyển ngàn quay, cuối cùng ta lựa chọn mặc kệ, ai cũng giúp, xem ý của ông trời, ta cũng nghĩ tới ông trời là đứng về phía nàng."

      Văn Tam nhiều như vậy, cũng dám lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lý của Hãn, nhìn chằm chằm mấy viên gạch dưới chân, qua hồi lâu, mới nghe được Lý Hãn : "Cũng là ý trời, hai lần đều được tướng công nàng cứu, thôi, số mệnh thể trái. Ngươi đứng lên , vẫn là chút động tĩnh ở Kinh thành lần này ."

      đến Văn Tam và Lý Hãn ở Trúc uyển thương nghị đại . Tử Tình thấy Lý Hãn nổi giận đùng đùng thẳng, mới hậu tri hậu giác [1] nhớ tới là ai, Tử Tình hoảng sợ hồi, muốn lập tức tìm Lâm Khang Bình cho , nhưng lại sợ Lâm Khang Bình biết rồi lại biểu ra ngoài trước mặt Lý Hãn, vậy Tử Tình và Văn Tam đều xong rồi, cũng là quý tộc đó, quyền thế khẳng định ở Văn Tam, chừng còn là hậu duệ Hoàng tộc gì đó, cẩn thận cái, vạn kiếp bất phục.

      [1] việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát ra

      Tử Tình rối rắm hồi lâu, ngay cả Lâm Khang Bình đến bên cạnh nàng cũng nhận ra." nghĩ cái gì vậy? Nhập thần như thế." Lâm Khang Bình hỏi.

      "A? À, Văn Tam đến, vào Trúc uyển rồi, nhìn dáng vẻ Văn Tam hình như rất khẩn trương, phỏng chừng người nọ còn có lai lịch hơn Văn Tam, ngươi vẫn là cách xa chút . Dù sao bây giờ ngươi cũng bận rộn, đưa cơm qua coi như xong, cần bồi ăn."

      Lâm Khang Bình vừa ôm lấy Thư Vĩ, vừa dẫn Thư Ngọc, vừa : "Biết rồi, chút nhãn lực ấy ta còn có thể có? Chúng ta trở về thôi, phụ thân mang theo các bảo bối trở về nào. Hôm nay các ngươi chơi có gì vui ?"

      Mấy đứa nghe xong nhảy nhót chạy, ai cũng có chú ý tới lo lắng trong mắt Tử Tình, cuộc sống như vậy, có thể tiếp tục chứ?
      Last edited: 21/10/15
      huyendoNhiên Nhiên thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 350, rời

      Ngày hôm sau, lúc ăn cơm trưa, Lâm Khang Bình ôm hộp thức ăn muốn đưa , Văn Tam dẫn theo Lí Hãn tới, cười : "Nhị gia của chúng ta ngày nào cũng ở trong phòng ăn cơm, cũng còn cái gì muốn ăn, bằng nhiều người náo nhiệt chút, còn có thể ăn nhiều hơn, vừa vặn Nhị gia cũng muốn thể nghiệm cuộc sống cuộc sống của nhà nông. Các ngươi để ý chứ?"

      "Sao có thể chứ? đến xin mời ngồi , chẳng qua là trong nhà nhiều tiểu hài tử, có chút ầm ĩ, hi vọng các ngươi để ý." Lâm Khang Bình nhàn nhạt .

      Tử Tình bàn cơm chia canh cho bọn , vẫn là canh bí đao chân giò hun khói cá chạch, là canh giải nhiệt tốt nhất cho mùa hè, Lí Hãn chút khách khí ngồi xuống, nhìn lướt qua Tử Tình cái, Văn Tam ngồi sát cạnh , cứ như vậy, Tử Tình cũng phải cũng phải.

      Cũng may Văn Tam cơ trí, nhìn các món ăn bàn, : "Rất lâu chưa ăn món ăn ngươi làm rồi, khó được đến chuyến, bằng làm cho chúng ta món lươn cay và ếch cay, hồi ở nhà ngươi từng ăn, là quá ."

      "Lươn còn có, ếch lúc này đâu tìm, chờ buổi tối gọi người bắt, ngày mai ăn ." Tử Tình xong liền đến phòng bếp, đến lát, bưng đồ ăn lên, Tử Tình cởi tạp dề kiểu dáng Tây Âu người, cười : "Các ngươi từ từ dùng, ta trông nữ nhi của ta."

      " , ngươi sinh nữ nhi rồi? Làm sao ai đưa tin cho ta, năm kia lúc ta tới mới sinh nhi tử, nhanh như vậy có nữ nhi rồi? Mau ôm đến xem, xem có thể kết đôi với nhi tử ta ? Đúng rồi, năm trước ta lại có nhi tử, cả lớn cả đều cho ngươi lựa chọn." Văn Tam có vẻ rất cao hứng.

      Tử Tình nhìn thoáng qua Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình gật gật đầu, Tử Tình đành phải trở về phòng bế đứa đến, Tử Tình sợ lịch , đặc biệt thay cho đứa bộ trang phục con ếch có đai đeo, quần cũng chỉ có nửa chân, thời tiết quá nóng, Tử Tình muốn ủ cho đứa ra thân rôm, đều là làm quần áo mát mẻ.

      Văn Tam vừa thấy đứa thích cực kỳ, vội lấy miếng ngọc bội từ người xuống làm lễ gặp mặt, định đeo lên cho đứa , : "Đây là sính lễ. Ta chiếm trước cho nhi tử ta. Tử Tình ngươi cũng đừng giấu riêng, dạy hết bản lĩnh của ngươi cho đứa , Văn gia ta tuyệt đối để nàng thiệt thòi. Ồ, trong cổ làm sao khối ngọc bội rồi? Ai vậy, dám tranh con dâu cùng ta?"

      Văn Tam ở trước mặt Tử Tình, tựa như bằng hữu hoặc người nhà rất thân thuộc. Vẫn luôn rất tùy ý, rất thả lỏng, cần nghiêm chỉnh, điều này làm cho Lí Hãn thấy qua lại lẫn nhau giữa bọn họ cũng thể liếc mắt cái đánh giá Tử Tình lần nữa. đối với tạp dề vừa rồi của Tử Tình là có vài phần tò mò, đó là cho tới bây giờ chưa từng thấy, mặc ở người Tử Tình, có vài phần hoạt bát nên lời. Chẳng qua, lúc này Tử Tình mặc thân quần áo vải bông thưa màu xanh nhạt, tóc chỉ búi búi tóc lỏng lẻo rời rạc, toàn thân cao thấp đồ trang sức quý trọng dư thừa gì. Lại tươi mát bức người, đúng là giống mẫu thân của năm đứa .

      " bậy bạ gì đó? Đó là Tuệ Quang đại sư trong miếu tặng, khai quang trước phật, có thể tránh ma quỷ, để cho rời khỏi người. Còn có, ai ta đồng ý gả nữ nhi đến nhà ngươi? Đừng mở miệng tiếng con dâu, làm hỏng khuê dự của nữ nhi ta, ngưỡng cửa của Văn gia ngươi quá cao, nữ nhi của ta cũng làm thiếp. Lại . Nhi tử ngươi lớn lên ở nhà cao cửa rộng, nữ nhi của ta lớn lên trong hương dã, hai người cũng quen biết, lấy đâu ra tiếng chung, hôn của nữ nhi của ta tương lai phải do chính nàng quyết định." Tử Tình tranh luận cùng Văn Tam.

      "Ai để cho nàng làm thiếp. Nhi tử lớn nhất của ta nghỉ phép ở nhà, quay đầu ta liền đưa tới, về sau mùa hè hàng năm, đều để cho con ta tới nhà ngươi, ta cũng tin bồi dưỡng ra được cái gọi là tiếng chung ngươi ? Vừa vặn năm kia sau khi trở về con ta còn cứ nhắc tới nhà ngươi tốt. Có phòng chuyên cho đứa chơi đùa gì đó. Ngươi còn dạy bọn họ chơi cờ, còn làm cho bọn họ đồ ăn ngon. Để nhi tử ta nhìn nữ nhi ngươi lớn lên, thích ai chọn người đó." Vẻ mặt Văn Tam đầy hào khí .

      "Dựa vào cái gì chứ, con của ngươi muốn ta nuôi? Ngươi còn có đạo lý? Chúng ta còn bề bộn nhiều việc." Tử Tình còn muốn cái gì đó, Lâm Khang Bình đẩy nàng ra ngoài.

      Lí Nhị ho khan tiếng, Văn Tam lập tức quy củ ngồi ăn cơm, hai người ăn cơm xong trở lại Trúc uyển, mặt Lí Nhị trầm dọa người, Văn Tam suy nghĩ hồi lâu, cũng biết lại như thế nào rồi?

      Lí Hãn thực ra là nghĩ tới dự ngôn của Tuệ Quang đại sư về vận mệnh đứa tình báo mà quên lãng, lúc này bị Văn Tam nhắc tới, lại nghe Tử Tình vừa rồi , Tuệ Quang đại sư tự mình tặng ngọc bội, cái này thể khiến cho Lí Hãn chú ý rồi.

      Văn Tam nào biết đâu đoạn rắc rối này, còn cân nhắc còn chỗ nào lỡ lời, làm chuyện gì sai?

      "Ngươi muốn cho nhi tử của ngươi cưới Lâm gia tiểu nha đầu, mới lớn mấy tháng, ngươi dám đặt lễ đính hôn?" Lí Hãn đột nhiên hỏi .

      "A? Ta thấy mấy nhi tử của nàng, đều là tệ, nữ nhi nghĩ tới cũng kém, phải là đều , nữ nhi theo nương sao? Có nương nàng đặt ở đó, bộ dáng tính tình còn có. . ." Văn Tam đột nhiên nghĩ tới người trước mặt cũng là từng nhìn trúng Tử Tình, vội nuốt lời trở về, chửi thẳng mình là đầu heo, ở trước mặt ai khen Tử Tình chả được, lại ở trước mặt khen, nếu gây ra tai hoạ gì, có thể thế nào làm Tử Tình thất vọng?

      "Ngươi phải là nghe được tin vịt gì chứ?" Lí Hãn vậy cũng là biết được tâm tư của Văn Tam, cũng là chưa so đo với , đổi giọng hỏi.

      "Tin vịt gì? Hai năm nay ta về quê, đúng là biết. Chuyện tốt hay là chuyện xấu?" Văn Tam hỏi.

      Lí Hãn lại trầm mặc chút, Văn Tam cũng dám đặt câu hỏi, hồi lâu, Lí Hãn : "Sắp xếp chút, sáng sớm ngày mai đến miếu Thanh Nguyên gặp Tuệ Quang đại sư nơi này chút."

      "Miếu Thanh Nguyên? Nhị gia làm sao mà biết được? Cũng chẳng qua là cái miếu thôi, Tuệ Quang đại sư cũng ở mãi, vì sao Nhị gia muốn đích thân ?" Văn Tam hỏi.

      Lí Hãn "Ừm?" tiếng, Văn Tam kịp thời ngậm miệng lại.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Lí Hãn mang theo Văn Tam cùng bốn thiếp thân thị vệ, tiếng cùng mấy người Tử Tình, chạy xe ngựa ra ngoài.

      Tuệ Quang đại sư vẫn là đứng ở bậc thềm cửa miếu đón chào, thấy đoàn người Lí Hãn, chắp tay : "Lão nạp biết hôm nay có khách quý giá lâm, đặc biệt đến đón chào."

      Lí Hãn thấy liền có vài phần kinh ngạc, thu hồi tâm tư khinh thường, kiềm chế lại nghi hoặc trong lòng, cung kính đáp lễ với Tuệ Quang đại sư.

      Văn Tam và đám thị vệ thấy Lí Hãn cũng chấp lễ rất cung kính, nào dám tác quái, cũng vội vàng đáp lễ.

      Tuệ Quang đại sư tiếp đón Lí Hãn vào nội thất, Lí Hãn cũng rất biết điều sai Văn Tam cùng đám thị vệ ở lại bên ngoài trông cửa, hai người ở trong phòng chuyện khoảng canh giờ, Lí Hãn mới ra.

      Văn Tam cẩn thận liếc mắt cái nhìn vẻ mặt của Lí Hãn, có chút rối rắm thể được, mặt, giống như có chút thoải mái và sung sướng, như là có chuyện gì cực tốt, mặt, giống như lại là có tia nỡ gì đó phải vứt bỏ, chẳng qua, tóm lại, hẳn vẫn là sung sướng chiếm thượng phong.

      Văn Tam nhàng thở ra trong lòng, mọi người về tới Tình viên, sau khi đám thị vệ rời khỏi đây, Lí Hãn bỗng nhiên với Văn Tam: "Hôn của oa nhi nha đầu Lâm gia, đến đây thôi. Hôn cửa đứa trước mười lăm tuổi cho nhắc lại."

      "Vì sao? Ta sớm rồi, làn trước nhi tử ta tới cho ." Văn Tam có chút hiểu, khi nào Nhị gia cũng quan tâm đến mấy chuyện nhặt này?

      Lí Hãn có trả lời Văn Tam, chỉ là nhìn chằm chằm Văn Tam, Văn Tam cúi đầu, thầm oán thầm, quả nhiên là người lớn tâm tư cũng lớn, trước kia mọi người ở cùng nhau, nào có lấy ra thân phận để đè người?

      "Ngươi là năm kia mang đứa đến nhà nàng hả?" Lí Hãn thấy Văn Tam cúi đầu , liền hỏi.

      "Đúng, đó là sau bảy năm ta gặp lại nàng, thời gian bảy năm cũng đủ để thay đổi rất nhiều, ta thậm chí thầm nghĩ tới, nếu nàng sống bất hạnh, ta mang nàng rời . Vừa gặp mặt mới biết được, ngoài dự liệu của ta nàng còn tốt hơn. Đúng vậy, vợ chồng đồng lòng, đồng lòng kiếm tiền, làm sao có thể sống tốt? Gia cảnh giàu có, cuộc sống thoải mái, đứa nhu thuận, trượng phu thương. Chỗ nào là nhà hương dã, là tài chủ cũng quá đáng, hai vợ chồng cùng kiếm tiền, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng kém nhiều lắm đâu, mới mấy năm thế này, của cải giàu có rồi."

      Lí Hãn nghe xong nghĩ tới mấy ngọn núi Tử Tình mua kia, đúng là đại tài chủ rồi? Chẳng qua, lúc này, còn phải lúc cái này.

      " tới cái khác, ta thấy cái thôn trang kia cũng cũng tệ, tất cả đều là từ đất hoang khai phá ra, cũng là có chút điểm học vấn. Khó trách ngươi Tăng Tử Phúc là được gợi ý từ nơi này, mảnh núi hoang đất hoang chỉ có nuôi sống năm sáu chục người này, hàng năm còn có mấy ngàn lượng bạc tiền thu, cái này cũng là đáng giá nghiên cứu mở rộng."

      "Tăng Tử Phúc ở Hoa Liên cũng làm cái, cũng là thu lưu người nhà để về, danh tiếng trong dân chúng lúc ấy tệ. Bây giờ ở Xương Châu cũng là phụ trách lương thực, có lẽ cũng cổ vũ dân chúng khai ít đất hoang , bây giờ có máy tuốt hạt gì đó kia, nghe nông dân còn tiết kiệm được ít sức lao động, cũng có thể trồng thêm mấy luống đất." Văn Tam đáp.

      "Cho nên , từ nhà nông bần hàn ra làm quan, tự nhiên có thể thực làm ít việc cho dân chúng, chỉ là nhân tài như vậy triều Đại Phong ta hơi thiếu. Ngày đó Tăng Tử Hỉ cũng là bởi vì hiểu biết việc đồng áng mới khiến cho phụ hoàng có hứng thú, động tâm, mới khai ân tứ phong cho nhà . Cho nên, để cho bọn cũng hiểu biết chút việc nhà nông việc đồng áng, cũng hiểu được khó khăn của dân chúng, tương lai, mới có thể làm việc lớn. Hơn nữa, ta thấy mấy nhi tử nhà nàng quả cũng tệ, tương lai cố gắng cũng là có tiền đồ. những cái này, chuẩn bị hồi kinh, ta cũng nên thảo luận kiến giải hợp lý."

      Văn Tam nghe xong câu trước của Lí Hãn, còn chưa có hiểu ra, bị câu "hồi kinh" kia đập cho mơ hồ rồi.

      Tử Tình phát sầu làm sao tiễn bước vị hung thần và ôn thần này, nghĩ tới sáng sớm ngày hôm sau, Văn Tam qua chào từ biệt, thuận tiện còn đưa cho hai ngàn lượng ngân phiếu, Lâm Khang Bình và Tử Tình tất nhiên là từ chối.

      "Bạc này phải là ta cho các ngươi, các ngươi cứ yên tâm nhận lấy. Ân cứu mạng đơn giản lời cảm ơn, bạc này là hơn tháng qua quấy rầy các ngươi, các ngươi làm tệ, nên nhận được. Còn có, việc này về sau hãy nuốt vào trong bụng ." Văn Tam .

      "Đây là tất nhiên rồi, các ngươi yên tâm ." Lâm Khang Bình và Tử Tình vội đáp ứng, hai người đều thở dài nhõm hơi, nhất là Tử Tình, tựa như ôm quả bom hẹn giờ, lúc này cuối cùng cũng ném được ra ngoài.
      Nhiên Nhiên, huyendoNhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :