1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 342, Điền thị dưỡng lão (hai)

      " thể, ta nghĩ, nếu mẹ ruột ta biết được, chỉ sợ cũng thể đáp ứng. Nếu có thể để mẹ ruột ta sống lại, cái gì ta cũng đều theo các ngươi." Tăng Thụy Tường ngẩng đầu .

      "Nhưng là, Nhị cháu ngoại trai, ngươi là người đọc sách, ngươi từ trước đến giờ luôn hiểu lý lẽ, việc này, cũng phải là lỗi của mình nương ngươi, nếu phải là đại ngươi, làm sao có thể xảy ra việc này? Ai ở dưới loại tình huống này, đều có thể làm ra việc hồ đồ, vả lại, nương ngươi cũng chỉ là nữ nhân ở nông thôn, trong chốc lát đâu thể tiếp nhận nổi cái này? Lòng đố kỵ của nữ nhân cũng lớn, nàng cũng là nhất thời sơ xuất, quên mất mẹ ruột ngươi là bà bầu, mới có thể xảy ra loại chuyện này." Đại Điền thị khuyên nhủ.

      "Ta thừa nhận lời của di nương có đạo lý nhất định, nhưng ta bây giờ làm được làm như có chuyện gì, còn giống như trước kia, sai lầm coi kẻ thù là mẹ ruột mấy thập niên, di nương có lý, vậy ân oán hai bên tiêu trừ , về sau, hai bên liên quan. Mấy năm nay, ta nuôi cả đại gia đình này, cũng đủ trả sạch rồi." Tăng Thụy Tường .

      "Còn cái gì mà còn? Mặc dù mẹ ruột ngươi còn sống, ngươi cũng thể gọi nàng là nương, ta cũng là nương chính đáng của ngươi, ngươi nuôi ta cũng là thiên kinh địa nghĩa, mơ tưởng nghe cha ngươi hồ đồ, từ đó muốn dứt bỏ ta. Ngươi ngẫm lại, người ngoài mà biết, mấy đứa Tử Phúc còn làm quan như thế nào?" Điền thị .

      "Nương, ngươi lấy cái này gây khó dễ ta hơn bốn mươi năm, ta còn có thể nghe ngươi sắp đặt sao? Ngươi nếu sợ đại ca bọn họ khó khăn, chúng ta liền xé rách mặt, ta dời phần mộ của mẹ ruột ta về, nhìn đến cuối cùng là ai khó coi?" Tăng Thụy Tường nhìn Điền thị .

      "Dời cái gì mà dời, ai có thể dời? Nàng ta còn chưa có vào cửa Tăng gia đâu?" Điền thị gào lên.

      "Chính là đó, nếu vào cửa, nương thể hại mất tính mạng người ta lại vờ như có chuyện gì. Nếu muốn chúng ta nuôi ngươi cũng được. Trước tìm chỗ chút đạo lý. Nương cần phải nghĩ cho ràng, tốt xấu gì nhà ta còn có hai tấm môn biển Hoàng thượng ngự ban, ta còn là Ngũ phẩm Cáo mệnh phu nhân được Hoàng thượng tự mình tứ phong, đến lúc đó nhìn xem là ai dễ chuyện hơn?" Thẩm thị đứng ở bên cạnh Tăng Thụy Tường .

      "Nương. Ngươi cũng đừng làm cho Nhị ca khó xử nữa, ta đáp ứng cha rồi, cũng trông nom ngươi." Thu Ngọc thấy vậy vội khuyên nhủ.

      "Lời này của Thu Ngọc rất đúng. Nương, việc của Nhị đệ, để tự Nhị đệ cẩn thận suy nghĩ, ai cũng thể buông bỏ ân oán nhanh như vậy. Ngươi yên tâm, ta đáp ứng cha rồi, luôn có cho ngươi miếng cơm ăn, ngày mai đồ đạc đều chuyển đến ." Tăng Thụy Khánh cân nhắc chút. Nắm tay tính cái, ra quyết định, chủ yếu là muốn đắc tội Tăng Thụy Tường.

      "Nương, sáng sớm ngày mai ta qua giúp ngươi thu thập đồ, ngươi yên tâm . Chúng ta hiếu thuận ngươi tốt." Chu thị cúi đầu suy nghĩ lát, mặt mang vẻ mặt vui mừng . Chu thị là đột nhiên nghĩ tới lão gia tử , vài năm nay trong tay Điền thị gom được chút ngân lượng, đủ cho nàng ăn uống. đẩy được, còn bằng thái độ tốt chút, có lẽ, lão thái bà khi cao hứng, còn có thể chừa chút cho Tử Toàn.

      Điền thị thấy Tăng Thụy Khánh và Thu Ngọc đều khuyên, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị có thái độ cứng rắn như thế. Chỉ đành phải thở dài. Chẳng qua là thế nào cũng phải kiên trì trở về học đường ở lại đêm, mang theo ba nữ nhi con rể trở về, Chu thị mặc dù rất tình nguyện, nhưng cũng ngăn cản.

      "Ta liền cảm thấy đại nương ngươi muốn tính toán chút đồ kia của bà ngươi, vẫn là thiếu chút hỏa hầu, ta đánh cuộc đêm nay bà ngươi đưa bột mì lương thực dầu cho nhà đại ngươi. Tin ? Về phần ngân lượng này, chỉ sợ muốn giao cho tiểu ngươi bảo quản." Lâm Khang Bình cười .

      "Ta tin, hơn nữa, ta cảm thấy sáng sớm ngày mai qua học đường bên kia khẳng định còn có thể nhìn đến trận náo nhiệt, ta muốn ngủ, sáng sớm ngày mai đưa Tử Vũ , thuận tiện ngang qua học đường chút, ngươi cũng , còn có vài thứ vẫn là cha ta đặt mua đó." Tử Tình ngáp mơ mơ màng màng .

      Ngày hôm sau ăn xong điểm tâm, Tử Tình vội vội vàng vàng trở về nhà mẹ đẻ, đưa hai người Tử Vũ ra cửa, Tăng Thụy Tường muốn qua học đường nhìn chút, Tử Tình vội hỏi: "Cha, ta cũng , ta cùng ngươi, hôm nay mừng năm mới, nương tương đối nhiều việc, ta và Khang Bình cùng ngươi."

      "Ngươi tới gần náo nhiệt này làm cái gì? Lộn xộn, vạn nhất đụng ngã cũng phải là đùa, để Khang Bình cùng là được, chúng ta nơi đó cũng có bao nhiêu đồ." Thẩm thị .

      "Tình nhi chẳng qua là muốn cùng ta, có Khang Bình ở đó, ngươi còn lo lắng cái gì? Cũng phải đánh nhau." Tăng Thụy Tường .

      Tử Tình nghịch ngợm cười cười với Thẩm thị, Tử Phúc dẫn theo Lưu thị cũng ra, Tử Lộc dẫn theo Trần thị, hai người Tử Thọ Tử Hỉ, bởi vì Dương thị và Phó thị còn phải cho đứa bú sữa, nên theo, phỏng chừng mọi người đều là muốn xem náo nhiệt.

      Mọi người vào học đường, Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị đến rồi, Chu thị ở nhà chính hùng hùng hổ hổ, tức giận đầy mặt, mà Điền thị ngồi ở giường vỗ ván giường khóc kêu, "Ta đây nào có thừa lương thực gì, ngươi năm cho ta bao nhiêu trong lòng ngươi ? Lão nhân, ngươi có thấy hay , đây là ngươi tạo nghiệt, ngươi vừa , lão bà tử ta bị khinh bỉ rồi. . ."

      Tử Tình thấy được Đại Mao và Ngũ Mao cùng với Yến Nhân Đạt nhà Xuân Ngọc, Hạ Ngọc và Thu Ngọc bồi ở bên cạnh Điền thị, cũng là mặt bất bình.

      "Nhị đệ, các ngươi đến vừa đúng lúc, chúng ta bình luận cái lý này chút, lúc thu hoạch vụ hè, chúng ta liền đem khẩu phần lương thực năm cho cha mẹ, lúc này mới qua nửa năm, nương lúc này mới thừa năm ba cân gạo, lúa hạt cũng thừa, dầu là thừa đến nửa cân, lúa mạch hạt cũng có, bột mì còn lại nửa gáo, ta phải chỉ hỏi câu, những thứ này có phải lại cho Xuân Ngọc đưa , nương liền bắt đầu gào khóc, ta bắt nạt nàng, ta đến lấy đồ, thấy, ta hỏi chút có sai sao? Nương cũng cần che dấu, trong lòng mọi người đều như gương sáng, nhiều năm như vậy, nương cũng đưa đồ ăn cho Xuân Ngọc ít, ngay cả rau trong vườn cũng đưa ít, giấu giếm cũng giấu giếm được." Chu thị thấy Tăng Thụy Tường tiến vào .

      Đáng tiếc, Tăng Thụy Tường đối với những cái này còn hứng thú, lần lại lần, sớm phiền chán, hôm nay nếu phải vì dọn dẹp đồ trong học đường, cũng tới đây.

      "Thụy Khánh, đó là muội tử ruột của ngươi, nhà nàng bây giờ gặp khó khăn, còn có thể trông vào ai? Ta chẳng qua là thương lão bà đứa còn lại của Nhị Mao Tam Mao, thu dọn chút gạo lương thực trong nhà, có thể đáng mấy đồng?" Điền thị thấy Tăng Thụy Tường đến, đại khái muốn để Tăng Thụy Tường chế giễu, liền với Tăng Thụy Khánh.

      Tăng Thụy Khánh nghe xong đen mặt, quay về phía Chu thị mắng to trận: "Ngươi phụ nhân này, ta định chủ ý gì, sáng tinh mơ nhất định muốn tìm đến thoải mái, đồ của nương, thích cho ai cho người đó, liên quan tới ngươi cái rắm. Hôm nay chính là ba mươi Tết rồi, ngươi còn có thời gian quản việc đâu này, trong nhà phòng ở còn chưa có quét dọn đâu, đồ mừng năm mới còn chưa có chuẩn bị đâu. Mau mau dọn nhà, có cái gì chuyển cái đó, về nhà làm việc cho xong."

      Chu thị nghe xong lèm bèm vài câu, bảo mấy người Chú Vân Giang cùng Chu Thiên Thanh gỡ giường chuyển , lại nhìn nhìn mấy cái xoong chảo chum vại, bàn ghế, còn có nồi bát gáo chậu.. ở nhà bếp, lại lèm bèm vài câu như nồi bát gáo chậu cũng ít.

      Ai ngờ quần áo của Điền thị sớm thu thập xong, mấy người Xuân Ngọc hỗ trợ mang theo, Chu thị thấy chiếm được chút tiện nghi gì, vẫy vẫy tay mất, lôi kéo Tăng Thụy Khánh về nhà quét dọn nhà cửa, để lại Tử Toàn trông coi.

      Tử Phúc bọn họ giúp đỡ gỡ bỏ cái giưỡng cũ ở phía tây phòng khách, giường mấy người Điền thị ở là làm mới tinh lúc xây phòng, Tăng Thụy Tường thấy nhíu mày, với mấy người Tử Phúc: "Giường này cũng gỡ chuyển . Những thứ trong phòng đều cần." muốn nhìn thấy những dấu vết Điền thị lưu lại.

      Điền thị nghe xong vội : "Nếu như thế, để cho nhà Xuân Ngọc kéo ."

      Xuân Ngọc nghe xong tất nhiên có ý kiến, lôi kéo Tứ Mao tình nguyện tiến lên, chuyển giường ra ngoài, thuận tiện còn mang mấy cái bình cùng bàn ăn cơm, vừa đúng lúc, Yến Nhân Đạt chạy xe trâu tới đón mấy người bọn họ, Tử Toàn thấy bọn họ muốn đưa mấy thứ này , vội nhanh như chớp chạy về nhà, cho Chu thị.

      Chu thị bỏ lại việc trong tay chạy tới, thấy nhà Xuân Ngọc chuyển đồ lên xe trâu, hùng hùng hổ hổ, liền đòi gỡ đồ xe trâu xuống, Hạ Ngọc và Thu Ngọc cũng lười khuyên, gọi Tứ Mao cõng Điền thị, mấy người vây quanh về nhà Tăng Thụy Khánh bên kia, Điền thị quay đầu liếc mắt nhìn học đường cái sâu, cũng nhân tiện liếc mắt nhìn Tăng Thụy Tường cái.

      Tăng Thụy Tường lúc này ngơ ngác nhìn phòng ở chuyển trống , nhớ tới lúc lão gia tử ở đó, mình mỗi ngày tan học, đều tới đây quanh vòng, nụ cười giọng dáng điệu của lão gia tử dường như còn ở trong phòng này, lúc này mới có vài ngày, cũng người phòng trống rồi.

      Nước mắt Tăng Thụy Tường rơi xuống, thực ra, đối với lão gia tử cũng là có hận, hận lão gia tử có gánh vác, nếu phải là yếu đuối như thế, đâu thể làm hại mẹ ruột của Tăng Thụy Tường sớm buông tay nhân thế?

      đến cùng, lão gia tử cũng là đáng thương, cả đời này, bị đại tỷ mình tính kế, bị Điền thị bắt chẹt, khiến cho mẹ ruột thất vọng, còn gánh vác tội nghiệt lớn như vậy, cũng biết sống thư thái được mấy ngày?

      Mấy người Tử Phúc thấy Tăng Thụy Tường thương tâm, lại thấy phòng ở cũng chuyển trống rồi, liền khuyên Tăng Thụy Tường về nhà, trước cổng, Chu thị còn giằng co cùng Xuân Ngọc, Tử Phúc khóa cửa lớn cửa của học đường, đoàn người thẳng về nhà.

      Lâm Khang Bình và Tử Tình theo về nhà mẹ đẻ trước, Tử Hỉ : "Chuyện của A công, chúng ta phải ở nhà giữ đạo hiếu ba tháng, thời kỳ giữ đạo hiếu, nên động thổ, chuyện xưởng thủy tinh, vẫn là chờ sau này lại . Ta định vẫn là ở kinh thành làm giai đoạn ba, cứ như vậy dùng tới nhiều bạc như vậy, ý của ta là mỗi cổ phần lại chia năm trăm lượng bạc, tự mua chút đất hoặc cửa hàng gì đó."

      "Được, các ngươi thương lượng tốt là được rồi." Tử Tình .

      " đến giữ đạo hiếu, năm nay Tử Toàn thi học trò là bị lỡ rồi, chỉ có thể sang năm lại . Cũng may Tam đệ thi hương là vào mùa thu. Tình Nhi lúc này cũng có ảnh hưởng gì, các ngươi dù sao cũng là Lâm gia, tương đối là được, chẳng qua, nương dặn câu, pháo hoa gì đó vẫn là nên phóng, pháo cũng phóng ít chút." Tử Phúc .

      Tử Tình đáp ứng, sau khi từ nhà mẹ đẻ trở về, Tử Tình yên tâm chuẩn bị việc nhà, người Tăng gia năm nay thể tới nhà khác chúc tết, Tử Tình bên này cũng bớt việc, cần mời khách. Tử Tình cầm danh sách, chuẩn bị xong hồng bao cùng tiền tiêu vặt hàng tháng của hạ nhân.

      " biết đại nương và đại ta hai người còn giằng co ? Cũng biết là ai lợi hại hơn?" Tử Tình đột nhiên hỏi.

      "Quan tâm cái này làm gì? Thích đánh thế nào đánh thế đó , dù sao cũng liên quan đến chúng ta, đến cái này, ta còn thấy may mắn vì cha là phải là trưởng tử, bằng , bà kia đúng là dễ bỏ qua."

      "Vì sao? Bà dù sao cũng phải ở cùng nhi tử ruột mình chứ. Chẳng qua, đại nương ta có thể muốn, ngươi thấy nàng đẩy thẳng ra ngoài."

      "Nhà ai phải đều giống nhau? Thông thường là theo đích tôn ở, giữ lại chút sản nghiệp, lúc trước khi a công ngươi ở riêng phải là thiên vị nhà Đại cha ngươi. Nhưng là cha ta hiếu thuận, so đo, cho nên mới làm ra những chuyện này. Nếu cha ta là trưởng tử, muốn đẩy bà ra ngoài, người ngoài vẫn là suy đoán lung tung, đối với cha ta nhiều ít có chút ảnh hưởng, như vậy, liền xong." Lâm Khang Bình .

      Tử Tình thế mới biết, khó trách lúc đó khi mình khuyên Thẩm thị để cho Tam đệ muội Dương thị đương gia, Thẩm thị đồng ý, ra là bởi vì cái này đây.
      huyendo, Nhược VânNhiên Nhiên thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 343, phán quyết

      Vì Tình viên bên này là Lâm gia, Tử Tình rốt cuộc vẫn là dán câu đối đỏ, treo đèn lồng đỏ, tỉ mỉ chuẩn bị bàn đồ ăn, cả nhà cơm nước xong ở phòng chơi chơi cùng bọn hồi, Thư Duệ vẫn cùng đón giao thừa đến giờ tý

      Mùng hai Tết, Tử Tình về nhà mẹ đẻ, ngồi cùng Thẩm thị hồi, vợ chồng Tử Vũ vào cửa. Ăn xong cơm trưa, Tử Phúc kéo mọi người mở hội nghị , mỗi cổ phần vẫn là chia năm trăm lượng bạc.

      Chuyện xây dựng xưởng ở An châu coi như là thất bại, tận đáy lòng mọi người vẫn là có vài phần tiếc nuối, chẳng qua, nghe Tử Hỉ Kinh thành muốn xây dựng công trình giai đoạn ba, Tử Thọ : "Thực ra ta cảm thấy như vậy rất tốt, còn bớt ít thân thích biết được, cũng muốn đến làm công, hoặc mượn bạc, ngươi còn dễ từ chối, từ chối nhiều lần, danh tiếng xấu của ngươi cũng truyền ra ngoài. Lúc này cách khá xa, chúng ta làm gì bọn họ cũng biết, chúng ta liền như trước kia, im hơi lặng tiếng phát tài."

      Tử Thọ là nhà mẹ đẻ của Dương thị cũng có đám cực phẩm thân thích, luôn muốn kiếm chút lợi ích từ chỗ Dương thị, cũng may số lần Dương thị về nhà mẹ đẻ nhiều lắm, mỗi lần còn đều có Tử Thọ cùng, trừ giúp đỡ đệ đệ của Dương thị đọc sách, khác, Tử Thọ đều để ý tới.

      Tử Phúc nghe xong cười : "Cũng phải là cái lý này, buồn cười Đại nương bọn họ còn tưởng rằng ta ở bên ngoài làm quan kiếm bao nhiêu chỗ tốt, luôn muốn ta nâng đỡ Tử Toàn và nhà Tử Bình, dầu gì ta và Tử Bình cũng cùng lớn lên từ , ta cũng biết cái gì cho phải."

      "Vẫn là cái này kiếm bạc nhanh, lúc này mới được năm, thu hồi lại ngàn lượng bạc, năm nay lại đến năm, sau này, chính là kiếm hết rồi, Tình nhi, Nhị ca vẫn là muốn cảm tạ ngươi." Tử Lộc .

      "Cảm tạ ta làm cái gì? Vẫn là Tiểu tứ làm tốt, nếu có thân phận của , công xưởng này của chúng ta. Chỉ sợ cũng mở nổi." Tử Tình cười .

      "Cũng phải là cái lý này? Cho nên , chúng ta người người đồng lòng, còn sợ có ngày tốt đẹp?" Tử Phúc .

      Mấy người còn chút chuyện phiếm, Tử Vũ lôi kéo Tử Tình ở bên vụng trộm : "Tỷ. Mẹ chồng ta biết chúng ta mở xưởng thủy tinh, ta được chia bạc, tướng công cảm thấy rất kiếm được tiền. Về nhà với mẹ chồng ta bọn họ, mẹ chồng ta lôi kéo tướng công ta hỏi kỹ càng, biết được ngươi và Tứ ca chiếm phần chính, còn thẳng đáng tiếc đấy? Ngươi buồn cười ?"

      "Chẳng lẽ lúc ngươi lấy bạc nhập cổ phần, tướng công ngươi về nhà qua cùng cha mẹ ?" Tử Tình hỏi.

      " có, lúc đó ta cũng biết khi nào có thể thu hồi bạc, liền van nài tướng công đừng về nhà . Dù sao là bạc vốn riêng hồi môn của ta, mẹ chồng ta cũng tiện hỏi đến, hơn nữa, trong tay ta còn có chút bạc vụn cùng tiền thuê, cũng có hỏi nàng đòi bạc tiêu. Nàng tất nhiên tiện hỏi thăm những thứ này."

      Tử Tình tất nhiên biết, bởi vì, Tử Tình lại để cho Hạ gia nhớ thương đến rồi.

      Tử Phúc bọn họ mặc dù thể đến nhà người khác chúc tết, nhưng là người khác vẫn có thể đến Tăng gia chúc tết, cho nên trong nhà lục tục cũng có chút khách nhân, cộng thêm nhân số của chính Tăng gia cũng ít, Tử Phúc có bốn đứa , ba nữ nam, Tử Lộc là ba đứa. hai nam nữ, Tử Thọ hai đứa, Tử Hỉ đứa, còn có bốn nhi tử nhà Tử Tình, bọn khó được ở cùng nhau trao đổi cảm tình, cho nên mỗi ngày Tử Tình đều dẫn đứa tới. Để cho bọn họ ở trong sân chơi đùa, mỗi lần ăn cơm ít nhất phải bày ba bàn lớn.

      Tử Phúc đùa : "Mỗi ngày ăn như vậy, liền ăn sạch của nương rồi, ta thấy sau này mừng năm mới chúng ta góp tiền, Tử Vũ tính, chúng ta năm người mỗi nhà trăm lượng."

      Tử Vũ mùng hai về nhà mẹ đẻ chơi nửa ngày rồi trở về, mùng năm lại dẫn theo Hạ Cam Vĩnh đến đây, lúc này nghe xong cười : "Đại ca cũng quá coi thường ta rồi, ta là người tính toán chi li như vậy sao? Ta cũng như ca ca tỷ tỷ, góp suất trăm lượng, cũng ở mười ngày nửa tháng."

      Thẩm thị nghe xong cười : "Dù là bụng to như La Hán cũng ăn hết năm sáu trăm lượng bạc, con vịt, ngỗng lớn, con thỏ, thịt heo, cá đều là Tử Tình đưa đến, còn có rau xanh bọn họ trồng, nương chỉ lấy ra chút gạo, trong tay nương còn có hai mươi mẫu ruộng nước cho mấy đường đệ của cha ngươi thuê, hàng năm lương thực cũng bán bao nhiêu, phần lớn giữ lại cho nhà mình ăn, vậy cùng là đủ rồi. Còn có gà, trứng gà, thịt dê kia đều là nhà mình tự nuôi, trong đất cũng có ít rau, còn có lễ tết mỗi nhà các ngươi đưa, nương gần như tốn bạc gì. năm nương cũng có hơn ngàn lượng bạc thu vào, năm có hai ba mươi lượng bạc là đủ dùng. cần bạc của các ngươi, hàng năm nương còn có thể trợ cấp các ngươi ít đấy, nhà ai thiếu bạc cần dùng gấp với nương tiếng." "

      Tuy như thế, trong tay nương vẫn là phải có chút tiền bạc bên người. Trợ cấp chúng ta đại khái cần, nương vẫn là giữ cho mình . Bây giờ thể so với trước đây, trả lễ cho thân thích trong nhà cũng thể tốn bạc ." Tử Phúc .

      Thẩm thị nghe xong nghĩ tới mấy lần trong nhà có chuyện, Phó gia cùng Hạ gia vẫn theo trọng lễ, những cái đó tương lai đều phải là trả lễ, tất nhiên thể thấp, còn có mấy vị hương thân đại hộ trong trấn Ngô Đồng, người ta bất kể có việc hiếu hỉ gì, nhà mình cũng thể giả câm giả điếc đến cửa.

      Thẩm thị nghĩ tới những thứ này, cười : "Mặc dù như thế, ngân lượng trong tay nương cũng là đủ rồi, góp tiền cần, chờ đủ, lại đòi các ngươi."

      Đảo mắt đến mười lăm tháng giêng, phải chuẩn bị bao tiền giấy viếng mồ mả, Tử Phúc và Tăng Thụy Tường thương lượng, bằng cũng chuyến đến phần mộ tổ tiên của Tiêu gia bên kia, dời mộ động tĩnh cũng là quá lớn, vả lại, chỉ sợ Tiểu Tuệ chưa hẳn cũng nguyện ý, chắc qua, hàng năm bái tế vẫn là có thể được.

      Tăng Thụy Tường gật gật đầu, trời hôm đó còn mưa dầm ngừng, Thẩm thị ngăn cản Tăng Thụy Tường : "Thân thể ngươi vẫn quá tốt, thời tiết lại tốt, bằng để cho Phúc nhi dẫn theo mấy huynh đệ bọn họ , cũng coi như hết lòng thay ngươi."

      Mấy người Tử Phúc cũng khuyên, nhưng Tăng Thụy Tường nhất định chịu, Thẩm thị cũng chỉ đành bảo Tử Phúc để ý nhiều hơn, Tăng Thụy Tường dẫn theo mấy người Tử Phúc, từ phần mộ tổ tiên của Tăng gia xuống núi, liền vội vàng xe ngựa đến Tiêu gia bên kia, Tăng Thụy Tường tại đó khóc rống hồi, sau khi trở về liền ngã bệnh. Vốn là lão gia tử vừa , thân thể của còn có chút suy sụp, vẫn là cố chống đỡ, bây giờ hai nơi này, dưới đau xót quá độ bị gió thổi, bị lạnh, bị bệnh cũng là trong dự liệu.

      Tử Phúc tìm nhạc phụ của Tử Tân đến, kê đơn thuốc điều trị cho Tăng Thụy Tường, chuyện học đường, trước giao cho bốn người Tử Phúc, bọn họ phải ở nhà giữ đạo hiếu ba tháng, vừa lúc nhận lấy. Học đường của Tử Lộc do đệ đệ của Trần thị trông nom hộ trước.

      Hai mươi tháng giêng, phủ nha An Châu mở cửa, nghe cha mẹ nhiều nhà bị mất đứa đến phủ nha An Châu đánh trống kêu oan, cầu trừng phạt nặng bọn buôn người đáng giận này, tin tức truyền đến, Hồng Tú nhà Tam Mao vốn là ở trong thành, nghe xong cái này vội bế đứa trở về tìm Xuân Ngọc, Xuân Ngọc cũng có cách nào khác, nàng là vào được cửa lớn Tăng gia, đành phải cầu Tứ Mao tới thăm dò.

      Tử Phúc và Tử Hỉ còn chưa nghĩ ra nên tìm Phó đại nhân cầu tình như thế nào, Phó đại nhân ngược lại là tìm hai người Tử Phúc và Tử Hỉ trước. ra, Nhị Mao cùng Tam Mao ở trong lao sợ hãi, trực tiếp cùng lao đầu bọn họ có quan hệ với Tăng gia, lao đầu suy nghĩ việc này cần phải giao cho cấp định đoạt, cứ như vậy Phó đại nhân biết được, Tri phủ đại nhân cũng đồng thời biết được, tìm Phó đại nhân thương nghị việc này.

      Tri phủ đại nhân biết Nhị mao hay là giả, lại biết mẫu thân của Tăng Tử Hỉ lại là được Thánh thượng vừa đặc biệt tứ phong ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân, Tăng gia còn có hai tấm môn biển Thành thượng đích thân viết, còn là được tận mắt nhìn thấy bề . Phóng tầm mắt toàn bộ phủ An Châu, trừ Văn gia, nhà ai còn có thể có phần vinh quang này?

      Phó đại nhân lúc đó cũng giật mình và khó xử, chẳng qua, biết Tử Phúc và Tử Hỉ ở nhà túc trực bên linh cữu, sau khi cùng Tri phủ đại nhân thương nghị, liền tìm hai người đến.

      Sau khi Tử Phúc và Tử Hỉ thương lượng, vẫn là ràng ân oán giữa hai nhà Tăng Thụy Tường và Xuân Ngọc, là hai nhà có nhiều năm qua lại rồi.

      "Hai vị đại nhân, tổ phụ ta chính là bởi vì việc này mới giận đến bệnh dậy nổi. ra xấu hổ, hạ quan đúng là biết bọn biểu đệ ta làm ra loại hành động thương thiên hại lý bậc này. Ta cũng là nghe , sau khi từ trong tù ra, vẫn chịu học hỏi, còn từng đến nông trang của muội muội ta ăn trộm, bị muội phu ta phạt nặng chút, vì có tổ phụ tổ mẫu ta xin tha, muội phu ta đành phải tha cho , báo quan. Đương nhiên, ta cũng là sau này mới biết được việc này. Gia phụ mẫu chính là bởi vì những chuyện này dây dưa , lại có tổ phụ mẫu bất công che chở, nhiều lần chịu thiệt bị ức hiếp, còn phải ngừng giải quyết hậu quả cho bọn họ, bất đắc dĩ mới chặt đứt qua lại giữa hai nhà. Mấy năm nay, nhà chúng ta đối với chuyện nhà họ cũng ràng lắm, lần này cũng là bởi vì gây ra họa lớn, tới cửa van xin, cha mẹ ta chịu cầu tình, tổ phụ ta dưới lo lắng ngã bệnh. Di ngôn của tổ phụ lúc lâm chung quả là có cầu tình cho bọn họ, hạ quan dưới tình hình như vậy, bất đắc dĩ phải đáp ứng cố gắng giữ cái mạng cho bọn họ. Mong rằng hai vị đại nhân cẩn thận châm chước, nếu có chỗ khó xử, coi như hai huynh đệ hạ quan chưa từng tới đây." Tử Phúc .

      Tri phủ đại nhân và Phó đại nhân nghe xong liếc mắt nhìn nhau cái, hai người cũng nghĩ tới, Nhị Mao vô lại này đúng là người thân của Tăng Tử Phúc. Phó đại nhân ngợc lại cởi bỏ được thắc mắc rồi, bởi vì người báo quan vừa khéo là Lâm Khang Bình, còn tưởng rằng là Lâm Khang Bình cùng bọn họ có ân oán gì, xem ra, riêng gì Lâm Khang Bình, nghe giọng điệu của Tử Phúc, vậy oán khí với quá khứ còn ít. Chẳng qua, lúc này, có Tri phủ đại nhân ở đây, Phó đại nhân cũng tiện hỏi kỹ.

      Tri phủ đại nhân nhìn thoáng qua Tử Phúc và Tử Hỉ, vuốt chòm râu của mình trầm tư lát, : "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, biểu muội phu ngươi cũng là kẻ tái phạm, lại là kẻ cầm đầu, đó là phải mất đầu rồi, về phần lệnh biểu đệ, nếu muốn cứu mạng, chỉ có thể sung quân Quỳnh Châu, trọn đời được bước ra khỏi Quỳnh Châu nửa bước."

      "Đa tạ đại nhân thành toàn, như vậy được rồi, hạ quan cũng có nuốt lời, vi phạm di mệnh của tổ phụ ta, người xấu cũng nên nhận được trừng phạt đúng tội."

      Tử Phúc cùng Tử Hỉ chắp tay cảm tạ. Tử Phúc và Tử Hỉ sau khi trở về từ An Châu, cũng là nhắc qua việc này cùng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, chẳng qua, Tăng Thụy Tường đối với những thứ này vẫn có hứng để ý tới. Nhị Mao phải là chưa từng cho cơ hội, cái lần bị đuổi ra từ Khang trang của Tử Tình, Lâm Khang Bình phạt nặng như vậy, sau khi về nhà vẫn biết hối cải, Xuân Ngọc và Yến Nhân Đạt làm phụ mẫu, chỉ có thấy được nhi tử cầm bạc về là cao hứng, chẳng lẽ biết con mình làm cái việc gì? Lão gia tử cũng bởi vậy mà mất tính mạng, Tăng Thụy Tường còn biết nên tìm ai đòi lại công đạo đây?

      Phán quyết chính thức là vào mồng hai tháng hai, nghe trong thành An Châu cũng là người đông nghìn nghịt, còn náo nhiệt hơn xét xử mấy người buôn lậu năm đó, ý của tri phủ An Châu, những bọn người này quá mức cả gan làm loạn, chỉ có thể thông qua xét xử công khai, phán quyết tử hình vài người, mới có thể có tác dụng đưa đến kinh sợ.

      nhà Xuân Ngọc đến trong thành An Châu chờ đợi từ rất sớm, nghe được trượng phu của Hoa Quế là bị phán sau thu chém đầu, Nhị Mao sung quân Quỳnh Châu, trọn đời được ra ngoài, Tam Mao vì là hỗ trợ truyền tin, bị phán cầm tù mười năm.

      Xuân Ngọc và Hoa Quế lập tức hôn mê bất tỉnh.
      huyendo, Nhiên NhiênNhược Vân thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 344, dụng tâm của Chu thị

      Kết quả này, Tăng gia là sớm biết, cũng có cái gì đáng kinh ngạc. Nhưng là Xuân Ngọc sau khi tỉnh lại, mang theo mấy người vợ và đứa của Nhị Mao, Tam Mao, còn có Hoa Quế, quỳ gối trước cửa Tăng gia.

      Tử Phúc ra thấy bọn họ, : "Đây là phán quyết của phủ nha An Châu, các ngươi cũng xem rồi, ngày hôm xét xử đó có bao nhiêu người, Tri phủ đại nhân làm sao có thể vì tình riêng mà làm việc? Đại mời trở về . Ta đáp ứng a công, cố gắng giữ cho Nhị Mao cái mạng, ta làm được."

      Xuân Ngọc nghe xong gào lên: "Cái Quỳnh Châu quỷ gì kia, nghe là chỗ quỷ cũng chịu , cả đời còn về được, cùng người chết có cái gì khác nhau? Còn biết ở nơi đó có thể sống sót hay , đáng thương Nhị Mao của ta, còn có, nam nhân của Hoa Quế, cuối thu xử trảm, đáng thương biểu muội ngươi trong bụng còn có đứa đấy, cái này có thể thế nào là tốt? bằng, đại cháu lại van cầu xin tha, xin Tri phủ đại nhân khai ân, cũng giữ lại mạng cho ?"

      "Đại , nha môn tri phủ phải là ta mở, muốn làm như thế nào làm như thế đó, ngươi ngẫm lại, bao nhiêu người xem bị phán cuối thu xử trảm, làm sao có thể lật lọng? Ta cho ngươi cũng , đại , mời trở về ." Tử Phúc xong phủi tay vào nhà.

      Xuân Ngọc ở ngoài cửa càng ngừng phá cửa, lại mắng Thẩm thị và Tăng Thụy Tường, lão gia tử thi cốt chưa lạnh, Tăng Thụy Tường nhận cha mẹ, uổng công ơn nuôi dưỡng những năm này, còn có, mắt thấy muội tử mình gặp rủi ro, lại còn đóng cửa cho vào cửa, chút tính người cũng có.

      Tử Hỉ ở trong viện nghe thấy được, tức giận đến : "Ta có cách, hay là ta đuổi bọn họ."

      Tử Tình nghe xong cười : "Ta cũng muốn nhìn cái, ngươi có cách gì, tốt nhất là lần làm cả đời nhàn nhã."

      "Tỷ. tin, ngươi xem." Tử Tình nghe xong theo Tử Hỉ tới cửa.

      Tử Hỉ ra nghiêm mặt : "Đại , ngươi hãy nhìn cẩn thận, môn biển cửa này nhưng là đương kim Thánh Thượng viết. Ngươi muốn xông vào hoặc đập hỏng, là phải vào đại lao, ngươi cũng suy nghĩ cho kỹ. Ngươi có mấy cái đầu? Còn có, nương ta cũng là thánh thượng tự phong ngũ phẩm cáo mệnh, thôn phụ như ngươi có thể tuỳ ý nhục mạ? Vậy cùng với mắng Hoàng thượng có cái gì khác nhau? Nếu ngươi tin, ta lập tức phái người đến phủ nha An Châu truyền tin, ngươi cứ chờ xem nhục mạ mệnh phụ triều đình cùng coi rẻ hoàng gia là tội danh gì?"

      Xuân Ngọc vừa nghe, nhớ tới đến lễ tang ngày ấy của lão gia tử, Phó đại nhân cũng là đối với Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cung kính có thừa. Còn có, nghe , cái ngày Thẩm thị thụ phong, ngay cả tri phủ An Châu cũng đến, cũng quỳ gối ở dưới môn biển này.

      Từ xưa quan lại đều là bao che nhau. Nàng thôn phụ ở nông thôn, nào có thể đấu thắng bọn họ, còn tới Tử Hỉ còn làm quan ở kinh thành, Tử Phúc làm quan ở Xương Châu, ngay cả người phủ nha đều phải đến đây nịnh bợ.

      Nghĩ tới những cái này, giọng điệu của Xuân Ngọc mềm xuống, : "Tử Hỉ, dầu gì nhìn vào phần ta là Đại ngươi, giúp đại chút. Coi như chuyện của Nhị Mao bọn họ có cách nào sửa đổi, ngươi nhìn xem mấy đứa đáng thương này, cho chút ngân lượng, nâng đỡ bọn họ chút."

      Tử Hỉ nghe xong : "Bớt nhảm, hay là , . Ta phái người đến phủ nha An Châu tìm người tới bắt các ngươi, các ngươi cũng đừng sao ta cảnh cáo các ngươi trước."

      Đúng lúc này, Tứ Mao chạy đến, kéo Xuân Ngọc lên, : "Nương, đây phải chỗ ngươi có thể làm loạn, ngươi ngẩng đầu lên nhìn tấm biển cửa, chúng ta cũng đảm đương nổi tội danh này."

      Xuân Ngọc nghe thấy lời của Tứ Mao, mới xác thực lời của Tử Hỉ phải là hù dọa nàng, vội vỗ vỗ mông, : "Ta cũng làm loạn nha, ta chỉ là đến cầu tình thôi."

      "Nương, Nhị cữu bọn họ cố gắng hết sức rồi, Nhị ca phạm tội quá lớn, ai cũng giúp được , ta mau mau trở về ." Tứ Mao vừa vừa kéo Xuân Ngọc , Xuân Ngọc vừa , mấy người kia tất nhiên cũng theo rồi.

      "Vậy ta tìm bà ngoại ngươi , tốt xấu gì cho bà ngoại ngươi biết được tiếng, đáng thương Nhị Mao, bà ngoại ngươi chỉ sợ còn vẫn chờ đấy." Xuân Ngọc vừa vừa khóc .

      "Nương, ông ngoại bởi vì sao bị bệnh, ngươi làm sao còn hồ đồ, bà ngoại mà biết, có thể. . ." Câu kế tiếp, Tử Tình và Tử Hỉ cũng nghe thấy.

      Ai ngờ việc này lại bị Chu thị biết được, Chu thị bây giờ nhìn Điền thị cũng có vài phần chướng mắt, đồ chút cùng vớ được, ngân lượng chút cũng thấy được, nàng cũng nghĩ tới là Điền thị để ngân lượng ở nhà mấy nữ nhi, hơn phân nửa là nhà Thu Ngọc, bởi vì Xuân Ngọc đó chính là bánh bao thịt đánh chó, có có về, Hạ Ngọc lại quá xa, lúc muốn tiêu cũng tiện.

      Điền thị thành nguyên gánh nặng, chút lợi ích cũng rơi xuống, Tăng Thụy Tường mặc kệ hỏi, ngay cả lễ tết của mấy người Tử Phúc cũng thu được, nàng bây giờ chỉ hầu hạ Điền thị ngày ba bữa, còn phải sắc thuốc cho Điền thị, phí sức, ngay cả tiền thuốc cũng là khoản gánh nặng lớn, Chu thị cũng là muốn đẩy cũng đẩy ra. Bởi vì Điền thị cũng coi như quả phụ trọng tang, thân xúi quẩy, thể đến nhà khác, bằng , Thu Ngọc còn có thể đón nàng đến ở vài ngày.

      Chu thị cũng phải hạng người lương thiện gì, nàng gặp Điền thị trúng gió vài lần, nghĩ đến cố gắng cho chút gì kích thích, chừng như lão gia tử, sớm , nàng còn có thể bớt lo bớt việc tiết kiệm tiền. Dù sao, nàng đối với Điền thị vẫn chưa từng có hảo cảm gì.

      Cho nên, ngày hôm đó từ bên ngoài trở về, Chu thị vội vàng hấp tấp với Điền thị: "Nương, nương, việc lớn tốt rồi, ta vừa từ trong ruộng trở về, ở đường nghe được người ta bàn tán, là Xuân Ngọc quỳ gối trước cửa nhà Nhị đệ cầu tình, bị đuổi rồi, nghe Nhị mao bị phán sung quân gì đó, cả đời cũng thể ra, cùng chết có gì khác nhau, còn có, nam nhân của Hoa Quế là cuối thu xử trảm, còn có, đáng thương Tam Mao cũng là phán mười năm tù, ông trời của ta nha, nhà Xuân Ngọc cũng là tan tác hết rồi, còn có, đáng thương Hoa Quế, đứa trong bụng phải làm sao bây giờ nha?"

      Điền thị mấy ngày nay sức khoẻ cũng chưa khôi phục lại, cái ngày lão gia tử , là ăn nhân sâm Tứ Mao đưa, miễn cưỡng tỉnh lại, lúc này, vừa nghe nhà Xuân Ngọc phải chết hai người, còn có người bị phán mười năm, Xuân Ngọc vẫn luôn là người Điền thị ưa thích, bằng , lão gia tử chết, Điền thị vậy mà chút ý tứ trách cứ Xuân Ngọc cũng có, trước khi , còn đưa tất cả lương thực đồ ăn cho Xuân Ngọc, đương nhiên, còn có những xiêm y tốt của lão gia tử, đều là Tăng Thụy Tường bên này đặt mua cho, đều bị Xuân Ngọc vơ hết , cho dù thể mặc, vẫn là có thể cầm hoặc cầm hoặc bán, có ít cái bằng lụa đây này, Chu thị cũng là bộ cũng mò được. Cho nên, Điền thị nghe thấy tin tức này, đúng là lập tức ngất .

      Chu thị cũng sốt ruột, giả vờ giả vịt hô vài tiếng, Tăng Thụy Khánh cùng Tử Toàn vào cửa, Tử Toàn vốn chuẩn bị năm nay thi, bởi vì việc của lão gia tử mà bị lỡ, chỉ đành phải tự học ở nhà. Này , vừa cùng Tăng Thụy Khánh trở về từ trong phố, liền gặp phải Điền thị té xỉu.

      Tăng Thụy Khánh so với Chu thị mà , vẫn là có chút nhân tính, đương nhiên, cũng biết là Chu thị cố ý làm cho Điền thị tức giận, vội sai Tử Toàn mời đại phu, Chu đại phu vừa tới, châm cứu cho Điền thị, sau khi Điền thị tỉnh lại, thân mình quả thực thể động đậy, ngay cả cũng nên lời, chỉ là nhìn Tăng Thụy Khánh rơi lệ, Tăng Thụy Khánh cũng biết nàng có ý tứ gì, phái Tử Toàn mời Thu Ngọc tới đây.

      Thu Ngọc vừa tới thấy Điền thị nằm thể động đậy, khóc : "Nương, ngươi rốt cuộc làm sao, ngày hôm qua ta đến còn tốt, mới có ngày, lại là bộ dáng này, nương, rốt cuộc là chuyện gì khiến người tức giận thành như vậy?"

      "Tiểu muội nha, nương này, cũng là nghe xong chuyện nhà Xuân Ngọc, mới thành như vậy , nương vẫn là bỏ xuống được nhà Xuân Ngọc nha? Ai khuyên cũng vô dụng, ngươi có biết ? Nhị Mao bọn họ bị phán quyết rồi, ta mới từ bên ngoài trở về, nghe xong còn bị dọa nhảy dựng, nương ta còn hận thể khoét tim ngắt gan làm sao khó chịu?" Chu thị .

      Thu Ngọc nghe xong trừng Chu thị hỏi: "Đại tẩu, ngươi có tâm tư gì? Nương ta thể lại chịu kích thích gì, ngươi cũng phải biết, việc này, làm sao còn cho nương, giấu giếm được đến đâu hay đến đấy, ngươi lại kêu gào, sợ nương biết được. Ngươi có phải cố ý , muốn chọc tức nương à?"

      "Thu Ngọc, lời này cũng thể lung tung, ta là người ác độc như Xuân Ngọc kia sao? Ta đây cũng là mảnh hảo tâm, nương ta đối với Xuân Ngọc kia có bao nhiêu nặng lòng, lúc ta biết việc này cũng là sợ hãi, nào có nghĩ đến cái khác, việc này, là ta suy nghĩ chu toàn, bây giờ những cái này có ích lợi gì? Nương đến cùng thế nào rồi?" Chu thị có chút chột dạ hỏi.

      "Còn có thể thế nào? Chỉ có thể chậm rãi dưỡng, cầu đại tẩu tốt xấu gì xem ở phần đại ca, tận tâm chút, chờ chịu đựng qua ba năm này, ta đón tới nhà ta ở mấy ngày." Thu Ngọc khóc .

      "Ai nha, điều này có thể làm sao bây giờ? Bằng điều kiện này nhà ta, chính là khổ nương rồi. Nếu lão Nhị chịu giúp tay, tốt rồi, hầu hạ, đưa bà tử kia đến hầu hạ nương là được rồi, nương cũng có thể ăn được hớp cơm canh nóng. Ta cả ngày đến tối mịt, trong nhà ngoài nhà, trong ruộng trong vườn, nào có rảnh rỗi? bằng, tiểu muội nha, ngươi qua lại với Nhị ca ngươi gần chút, ngươi cầu tình?" Con ngươi Chu thị vừa chuyển, . Chỉ cần đưa bà tử kia đến, việc nhà mình cơ bản cần làm, nhà mình còn có thể bớt ít tâm tư.

      "Đại tẩu, Nhị ca còn nằm giường bệnh đấy, giờ phút này, sao ta biết xấu hổ phiền nàng? Nương ta đối với Nhị ca thế nào, đại tẩu cũng phải biết, thiếu được đại tẩu vất vả chút, ta cũng thường xuyên tới đây hơn."

      Chu thị thấy động được Thu Ngọc, liền có chút căm giận bất bình, vung tay mất.

      Tăng Thụy Tường bên này tất nhiên biết việc này, Tử Tình vẫn là mỗi ngày về nhà, cùng mấy người Tử Phúc trò chuyện cùng Tăng Thụy Tường, thời gian trôi qua trong tiếng cười vui vẻ của đám tiểu hài tử, dù sao bọn họ còn chưa hiểu được sâu sắc tử vong là chuyện gì xảy ra, hơn nữa thời gian ở chung cùng lão gia tử nhiều. Cho nên, có cảm giác được cuộc sống có cái gì biến hóa.

      Ngày hôm đó, thân thích nhà mẹ đẻ của Dương thị đến thăm Dương thị, dẫn theo hai nam hài ba bốn tuổi, Dương thị vốn là muốn ở tiểu viện của nàng chiêu đãi chút, Thẩm thị thấy nàng kia cũng quá mức, hơn nữa đứa của Dương thị mới được mấy tháng, cũng là tiện, để cho Dương thị dẫn khách tới chủ viện ăn cơm.

      Trong bàn tiệc, thấy trong tay hai nam hài kia đều cầm lấy tượng khắc gỗ động vật của Vĩnh Chương chơi, động vật này là Tử Thọ tự mình khắc, chế tác thập phần tinh xảo, đều đánh bóng rất kỹ, lại quét sơn, hai đứa kia cầm trong tay thích buông tay, Thẩm thị còn thấy bọn họ vụng trộm giấu mấy cái ở trong túi áo.

      Thẩm thị thấy liền có chút sốt ruột, Vĩnh Chương rất thích những động vật này, ăn cơm ngủ đều rời, lúc này mà mang hết, nhất thời khóc nháo lên đâu khắc nữa đây? nhân công, gỗ, sơn loại nào là muốn tìm là tìm được, liền than thở vài câu. Cho dù Dương thị bị mất mặt cũng phải cầu đối phương để lại.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyendo, Nhiên NhiênNhược Vân thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 345, sinh nữ Yên Nhiên

      Lúc khách nhân Dương gia gần , ngoài dự đoán của mọi người là, Thư Duệ cùng Thư Ngạn dắt Vĩnh Chương ngăn ở cửa, với hai tiểu hài tử: "Tiểu đệ đệ, các ngươi hình như quên mất để đồ trong tay lại, đây là thứ Vĩnh Chương đệ đệ của ta thích nhất, còn , đòi hồi thấy những thứ này, khóc lên."

      Hai người lớn kia nghe xong, nhất thời có chút xấu hổ, vội : "Nhất thời sơ sẩy, là quên mất, quên mất." xong vội bào hai tiểu hài tử kia lấy đồ ra.

      "Còn có mấy cái trong túi đừng quên." Thư Ngạn bỏ thêm câu.

      Khách nhân vừa , Thẩm thị cuối cùng thở dài nhõm hơi, cười : "Vĩnh Chương mà rời những đồ chơi này đến cơm cũng chịu ăn, ta biết mở miệng thế nào, nghĩ tới Thư Duệ của chúng ta còn rất lợi hại, biết ai gần ai xa."

      "Thư Duệ giống như hồi ta còn , cháu ngoại trai giống cữu, ta hồi cũng che chở cho các ngươi như vậy." Tử Phúc cười .

      Mọi người thêm vào vài câu, cũng để ở trong lòng.

      Sau khi Tử Tình về nhà hỏi Thư Duệ: "Duệ nhi, ngươi làm sao có thể nghĩ tới muốn đòi những thứ kia về cho Vĩnh Chương đệ đệ?"

      "Nương, đó vốn chính là của Vĩnh Chương tiểu đệ đệ, bà ngoại phải , tiểu đệ đệ rời những thứ này, đến cơm cũng ăn ngon, ta thấy bà ngoại và tam cữu nương cứ nhìn những tượng điêu khắc gỗ này mãi, chỉ là ngượng ngùng mở miệng, nghĩ đến, ý của bà ngoại và tam cữu nương cũng là muốn giữ lại, người lớn các ngươi tiện mở miệng, chỉ có thể để tiểu hài tử chúng ta mở miệng thôi. Nương phải là cũng từng , chúng ta đều là người nhà, phải giúp đỡ thương nhau." Thư Duệ .

      Tử Tình muốn khen Thư Duệ cẩn thận, nghĩ tới Thư Ngạn : "Nương, hiểu người lớn các ngươi, ràng là đồ của mình, bị người khác cướp rồi, còn ngại mở miệng đòi về. Chẳng lẽ người khác tới cửa đến đòi đồ của chúng ta, nương ràng muốn cho, cũng lên tiếng mặc cầm sao?"

      Tử Tình nghe xong sửng sốt, mình trước kia cũng phải là vẫn làm như thế, ràng muốn cho. Nhưng ngại cho mặt mũi ngại cho thanh danh, vẫn là để cho người ta chiếm tiện nghi.

      "Vậy theo các ngươi , nên là làm như thế nào đây?" Tử Tình hỏi.

      "Muốn cho cho, muốn cho cho. Chỉ đơn giản như vậy." Thư Ngạn cướp lời .

      "Nhìn tình huống, chẳng qua, ta cảm thấy, lúc nên từ chối cũng là phải từ chối, nếu chúng ta biết từ chối, dần dà, chẳng phải là cổ vũ người khác tham lam?" Thư Duệ .

      Tử Tình đúng là nghĩ tới. Đạo lý dễ hiểu như vậy thế nhưng có thể từ trong miệng hai đứa ra, có thể thấy được mình làm người hai đời còn hiểu bằng hai đứa .

      Ngày hôm đó, bời vì Khang trang phải chuẩn bị cày bừa vụ xuân, hai người Tử Phúc và Tử Hỉ lại cùng Lâm Khang Bình tới thôn trang chuyến, cũng tham quan xưởng của Khang trang.

      Lúc ăn cơm chiều, Tử Phúc với Tử Tình: "Tình Nhi, ta cảm thấy ngươi còn có thể mua thêm mấy mảnh đất hoang, chuyên trồng khoai tây, khoai lang. Loại này sản lượng lớn, ngươi có thể mở rộng xưởng của ngươi. Theo ý ta thừa dịp bây giờ mở thêm mấy cái, ở kinh thành cũng có thể mở. Qua vài năm, mọi người suy nghĩ chút biết, dù sao có hàm lượng kỹ thuật gì, cùng với làm bún khác nhau nhiều lắm."

      Tử Tình suy nghĩ chút, : "Đại ca, bằng ngươi ở Xương Châu kia mở cái , , ngươi cũng biết có hàm lượng kỹ thuật gì, còn có tiểu Tứ, ở kinh thành cũng mở cái. Bây giờ khắp nơi đều trông khoai tây khoai lang. Ta người cũng bận chân chạm đất, lại , bạc là kiếm hết, ta còn có ý tưởng khác."

      "Ta là định mở, ta bận lo xưởng thủy tinh là được, xưởng thủy tinh làm tốt lắm. Bạc ta dùng năm cũng đủ. Nếu nhường Đại ca, Nhị ca, Tam ca mở , trong thôn trang nhà ngươi ở Kinh thành cũng có thể mở, cần tặng riêng cho ta." Tử Hỉ .

      "Cái học đường kia của ta cũng có thể đủ chúng ta tạm qua ngày, còn có tiền lời của tiệm cơm, tiêu dùng năm của ta cũng đủ rồi, hơn nữa hoa hồng xưởng thuỷ tinh chia, ta cũng có thể đặt mua ruộng đất cửa hàng cho mấy đứa giữ lại, khác, ta cũng lười quan tâm, có tinh lực này, còn bằng ta luyện chữ chút đây." Tử Lộc .

      "Nhị ca, ngươi còn luyện chữ? Chữ ngươi cũng đủ tốt rồi, đúng rồi, Nhị ca, ngươi giúp ta viết bức 《 Nhạc Dương lâu ký 》 , ta thấy thư phòng nhà Đại tỷ cũng treo vài bức ngươi viết, còn là có chút dễ nhìn." Tử Hỉ .

      ", ngươi nếu thích, thư phòng của ta có ít, cả tháng giêng này bắt ở nhà cũng làm gì khác, toàn viết chữ." Tử Lộc .

      "Tiểu Nhị, bằng, ngươi mở cửa hàng, bán sách bán chữ bán tranh, ngươi xem, học sinh ngươi dạy cũng phải mua sách ? Chữ của ngươi, nhiều ít cũng có thể bán được mấy lượng bạc ? Đại ca cảm thấy đúng là tệ, có vài phần khí khái, nhìn ra được, ở mặt viết chữ ngươi có thiên phú hơn ta, đương nhiên, cũng do ngươi khổ luyện ít ." Tử Phúc .

      "Nhị ca mở cũng được, ta cũng làm chút vật điêu khắc, bỏ vào trong cửa hàng của Nhị ca gửi bán, cũng kiếm chút tiền tiêu vặt thử xem, về phần mua đất hoang mở xưởng, ta bây giờ còn có tâm tư này, chờ ta thi xong rồi sau." Tử Thọ cười . lúc rảnh rỗi trong khi đọc sách, cầm dao điêu khắc lên, thay đổi đầu óc.

      Tử Lộc nghe xong có vài phần do dự, hỏi: "Vậy chẳng phải là cần rất nhiều tinh lực, học đường ta có thể chú ý được tới đây?"

      Tử Tình suy nghĩ chút, : "Nhị ca, bằng ngươi trang trí những chữ ngươi viết xong đẹp, đặt ở đại sảnh cùng nhã gian trong tiệm cơm, như vậy, chẳng những tăng lên thưởng thức cho quán cơm của ngươi, có khách nhân tài trí văn nhã thích thấy có lẽ muốn mua xuống, như vậy, ngươi cần mất công mở riêng cửa hàng như vậy, về phần tác phẩm của Tiểu Tam, cũng giống vậy có thể bày tại nhã gian hoặc đại sảnh, chẳng qua đồ này bán được, cho bọn tiểu nhị mấy văn phí vất vả mà thôi, chẳng phải hơn mở riêng cửa hàng? Dù sao các ngươi cũng là chơi đùa mà thôi, như vậy có áp lực cùng toan tính thiệt hơn, có lẽ chữ viết ra còn hơn vài phần đấy?" Tử Tình .

      "Biện pháp này của Tình nhi tốt, tương đối thích hợp với tiểu Nhị." Tử Phúc phản ứng lại trước, . Tử Lộc quả có thiên phú buôn bán, mở riêng cửa hàng rất nhiều việc vặt vãnh liên quan.

      "Ta cũng cũng thấy biện pháp này của muội muội rất tốt, ta nghe muội muội." Tử Lộc cũng vội , địa vị của Tử Tình ở trong lòng Tử Lộc vẫn thấp.

      Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường ở bên nghe xong, cũng vừa lòng nở nụ cười, ở tuổi này của bọn họ, còn có cái gì có thể so với nhìn thấy bọn của mình giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, hoà thuận vui vẻ càng làm cho người vui mừng hơn?

      Mùng ba tháng ba, Tử Vũ sinh nhi tử, Hạ gia bày hai ngày tiệc rượu, trừ Tử Tình ra, bọn họ đều tới dự tiệc, Thẩm thị trở về , Hạ thái thái lúc này coi Tử Vũ là người trong nhà mà lòng thương rồi, Tử Vũ coi như là người có phúc khí rồi.

      Mười lăm tháng ba, Tử Tình chuyển vào Noãn Hương Uyển chờ sinh, mồng tháng tư, Tử Tình ở trong chờ đợi của mọi người cuối cũng cũng sinh nữ hài, mùng hai tháng tư, từ Hạ gia ăn xong tiệc đầy tháng trở về, hai nhà Tử Phúc Tử Hỉ cùng Lâm Khang Bình cùng rời , giữ đạo hiếu kết thúc.

      Lâm Khang Bình , Thẩm thị muốn chuyển vào Tình viên, Tử Tình lo lắng Thẩm thị quá mức mệt nhọc, hơn nữa đứa của Dương thị đứa cũng mới hơn nửa tuổi, bên kia cũng có người, liền đây là lần ở cữ thứ năm của mình rồi, trong nhà lại có nhiều nha hoàn bà tử như vậy, mình cũng là quần áo tới vươn tay, cơm đến há mồm, vậy cần gì phí tâm, chuyện bên ngoài Lâm Khang Bình trước khi đều thu xếp xong rồi. Thẩm thị nghe như vậy, đành phải thôi, quay đầu lại bố trí người đón Tử Vũ về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, cho đứa thay đổi chỗ ở.

      Qua năm ngày, tiểu nha đầu Tử Tình sinh nảy nở chút, làn da trắng trắng hồng hồng, đôi mắt đen bóng, còn chuyển qua chuyển lại, dường như có thể nhìn thấy gì đó. Tóc lại còn mang chút xoăn tự nhiên, trông như búp bê, đáng vô cùng. Tử Tình mỗi khi nhìn đứa này, trong lòng liền mềm nhũn.

      Thư Ngọc cùng Thư Vĩ mỗi ngày vây quanh ở bên người tiểu muội muội, thừa dịp Tử Tình để ý cái, dùng ngón tay ấn cái lên khuân mặt non mềm của tiểu nha đầu, hoặc là xoa bóp làn da mềm mại của em bé, Thư Ngọc mỗi ngày xem tiểu muội muội thay đổi, cũng ngạc nhiên thôi, cứ bám lấy Tử Tình hỏi: "Nương, muội muội hôm nay lại đẹp hơn hôm qua, vì sao nha? Muội muội mới sinh kia quá xấu, muội muội này ta thích."

      Thư Duệ cùng Thư Ngạn mỗi ngày tan học trở về trạm thứ nhất cũng nhất định là Noãn Hương uyển, nhất là Thư Ngạn, vừa lên cầu nổi nghe thấy gọi: "Muội muội muội muội, ca ca tan học trở về thăm ngươi rồi."

      Thư Duệ là biết cha mẹ mình có bao nhiêu mong đợi tiểu muội muội này, vì thế, nương mình còn lần đầu tiên bị đánh trận, cho nên, ở trong lòng có ý nghĩ nhất định phải che chở muội muội tốt để người bắt nạt.

      "Duệ nhi, ngươi muội muội lấy tên gì tốt. Cha ngươi ở bên cạnh, trong nhà chỉ có ngươi đọc nhiều sách, ngươi lấy cho muội muội cái tên ." Tử Tình nhìn bốn nhi tử vây quanh ở cạnh kháng, cười hỏi.

      "Nương, ta cũng có thể, ừm, trong thôn muội muội của Đại Cẩu Tử gọi là Tế muội, chúng ta liền gọi là Tiểu muội." Thư Ngọc cướp .

      " , ngươi xem lấy tên gì, đó cũng là tên? Muội muội của Đại Cẩu tử có thể so với muội muội của chúng ta ư? Muội muội của chúng ta xinh đẹp hơn nhiều, vẫn là để cho đại ca lấy ." Thư Ngạn .

      "Nương, ngươi xem muội muội cười dễ nhìn như vậy, giống như nghe hiểu lời Nhị đệ , xảo tiếu yên nhiên ( cười tự nhiên), bằng muội muội hãy gọi là Yên Nhiên ." Thư Duệ .

      "Xảo tiếu yên nhiên, Yên Nhiên, tệ, nương quyết định rồi, nha đầu của chúng ta tên là Lâm Yên Nhiên, nhớ kỹ nha, các ngươi là người nhà, người nhà là thế nào?"

      "Người nhà là tương thân tương ái, nhường nhịn lẫn nhau giúp đỡ lẫn nhau, lớn chăm sóc , phải nghe lời lớn." Bốn tiểu hài tử cùng lên tiếng.

      Tử Tình cười gật gật đầu, ôm bốn đứa hôn rồi lại hôn.

      Lúc đó Thẩm thị mang theo Tử Vũ tới, Thư Ngạn hô: "Bà ngoại, tiểu di, muội muội ta có tên rồi, gọi là Yên Nhiên, chính là ý nghĩa cười vô cùng xinh đẹp. Tên Đại ca lấy."

      Thẩm thị nhìn Tử Tình cái, sờ sờ đầu Thư Duệ, khen : "Thư Duệ của chúng ta là thông minh, tên này cũng dễ nghe."

      Thư Duệ thấy người lớn có chuyện muốn với nhau, chủ động dẫn theo ba đệ đệ chơi, bên này Thẩm thị mới hỏi : "Đứa xuống sữa, tiểu ngươi tới ?"

      " có, ta đưa tin cho nàng. Từ lúc sau Tết, nàng cũng chưa tới nhà ta, vậy cũng là để cho cha ta yên tĩnh, nếu , chính là trong nhà bận rộn dứt ra được." Tử Tình .

      "Lẽ ra trong nhà bận rộn cũng đến mức, hơn phân nửa vẫn là sợ trong lòng cha ngươi được tự nhiên . Trong lòng cha ngươi cũng vẫn rầu rĩ vui."

      "Vậy lúc đầy tháng tỷ tỷ có cần chuẩn bị mấy bàn tiệc rượu mời bọn họ còn có nhà mấy cậu ? Dù sao chuyện của bà, cũng liên quan đến , biết cha có bằng lòng hay ?" Tử Vũ hỏi.
      Last edited by a moderator: 21/10/15

    5. ami05

      ami05 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Truyen hay qua, cang doc cang nghien luon.Cam on cac ban da edit va post truyen nha. :yoyo52:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :