1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 337, chuyện cũ

      "Nương, nhưng ta nghe , ta vẫn là được bà nuôi lớn, đại ở tại đây, hỏi nàng chút, ngươi nuôi ta mấy năm?" Tăng Thụy Tường hỏi.

      " đúng là chưa từng nuôi qua, ngay cả ngụm sữa cũng chưa từng cho ăn, vẫn là ăn của ta, nếu , bà ngươi có thể ôm ngươi qua, còn phải là yên lòng." Lão bà rút khăn ra vừa lau nước mắt vừa .

      "Từ khi ta có trí nhớ, theo bà rồi, bà rồi, ta vẫn cho rằng nương là vì quan hệ với bà tốt, mới thích ta. Cho nên, ta muốn cho nương vui vẻ, muốn bù đắp lại nước mắt những năm kia của nương, nương bảo ta làm cái gì, ta đều đồng ý, chuyện Xuân Ngọc trách tội ta, ta cũng nhận, cho đọc sách đọc, bảo nuôi gia đình nuôi gia đình, cái gì cũng đều nghe nương, bọn chịu ủy khuất ta phải là biết, chẳng qua là, cứ nghĩ có thể nhịn nhịn, ngày nào đó, nương nhìn thấy điểm tốt của ta. Nhưng là, ta nhịn đến nhịn , Tình nhi nhà ta bị bệnh, đứa mới năm tuổi, lại còn bị các ngươi nhốt vào chuồng heo, chẳng quan tâm, vẫn là Tử Phúc và Tử Lộc hiểu chuyện, vụng trộm đưa cho chút nước, nếu phải là đứa mệnh lớn, ta, lúc ta trở về gặp được nàng rồi. Ta thế mới biết, cho dù ta làm cái gì, ta và bọn cũng đổi lấy được chút dịu dàng của nương. Bằng , điều kiện ở riêng hà khắc như vậy, ta đều nhận, chỉ vì có thể chuyển ra khỏi cái nhà này, để cho bọn có thể bình an lớn lên. . ." Tăng Thụy Tường xong liền ôm đầu khóc rống, Thẩm thị cùng mấy người Tử Phúc bước lên phía trước ôm lấy .

      Tử Tình nghe xong, nghĩ đến tình cảnh khi mình vừa mới tới, cũng nhịn được thất thanh khóc rống, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, nhàng vỗ sau lưng Tử Tình.

      Điền thị nghe xong tức giận đến dựng thẳng lông mày, mắng: "Nếu phải là ngươi khắc chết con ta, con ta còn sống yên lành. chừng cũng kiếm được cáo mệnh cho ta rồi. Ta bóp chết ngươi chôn cùng con ta, còn để ngươi sống sót chính là thiện tâm của ta, ngươi còn muốn ta đối xử với ngươi thế nào?"

      "Im miệng, càng càng kỳ cục? Nương Thuỵ Tường chết như thế nào ngươi quên rồi sao?" Lão gia tử quát.

      Tăng Thụy Tường nghe xong nghi hoặc nhìn về phía Tăng thị. Lão bà : "Ngươi cho là ngươi muốn bóp? phải là tìm được cơ hội sao? Con của ngươi ngã bệnh mất ngươi có thể trách người khác? Đứa nhà ai đều có thể lớn lên toàn bộ? Ngươi cũng phải chỉ mất đứa kia, trước Thụy Khánh cũng phải là mất đứa, làm sao ngươi ?"

      Điền thị nghe xong nhất thời biết tiếp như thế nào. Tăng thị tiếp: "Chuyện hôm nay đến đây thôi, tiểu đệ nhà ta còn phải yên tĩnh tĩnh dưỡng."

      "Gọi cả đám chúng ta đến, nghe xong đoạn lời sao hiểu được, đến cùng sao lại thế này cũng phải ràng." Đại đệ đệ của Điền thị .

      "Đúng vậy, trong lòng muội tử ta cũng là có oan khuất, dù sao cũng phải để cho chúng ta ràng." Đại tỷ của Điền thị .

      "Đại tỷ, ta mệt mỏi. Ta nhắm mắt dưỡng dưỡng thần, ngươi kể cho bọn họ từ đầu đến cuối những việc trải qua ." Lão gia tử .

      Tăng thị nhìn lão gia tử chút, nhìn lại Điền thị chút, mặt Điền thị viết hai chữ cầu xin, Tăng thị nhắm mắt lại. Hít sâu hơi, : "Được, nếu mọi người đều muốn biết, ta liền liều mạng phá lời thề độc kia, dù sao ta cũng là có nhi tử chăm sóc bên người trước lúc lâm chung."

      Việc này, còn phải đến từ đầu, năm đó Tiêu lão gia tử cưới Tăng thị, vì lão gia người thân, an trí gia đình ở trấn Ngô Đồng. Hồi đó. Tăng thị sinh bốn đứa , đáng tiếc chỉ còn sống hai nữ nhi, Tiêu lão gia tử còn chưa có cưới vợ bé.

      năm này, Tiêu lão gia tử về quê tế tổ, nghe được thân nhân duy nhất của , mất. Người này từng có ân dưỡng dục với Tiêu lão gia tử, Tiêu lão gia tử tìm đến nhà , mới biết được nữ nhi duy nhất của , họ Diệp, tên Tiểu Tuệ, bởi vì tuổi trẻ goá chồng, có đứa nên bị nhà chồng đuổi ra, có nhi tử, tộc nhân cho kế người, biểu muội này tất nhiên bị ca tẩu đưa tới làm con thừa tự dung, Tiêu lão gia tử trong cơn tức giận, liền dẫn theo biểu muội trở về.

      Vừa vặn khi đó Tiêu gia bắt đầu làm bánh nướng bán, cũng cần giúp đỡ, Tăng thị sinh đứa còn chưa có được nghỉ ngơi, thấy Tiểu Tuệ đáng thương, người cũng chịu khó, biết xử lý, tính tình cũng dịu dàng, là người hiểu chuyện, liền đồng ý giữ lại.

      Khi đó, Điền thị vừa sinh Tăng Thụy Khánh, bắt đầu gây khó dễ cho lão gia tử, nàng sinh nhi tử đầu tiên nuôi lớn, Điền thị trách lão bà cho nàng sắc mặt nhìn. Lúc này cuối cùng lại sinh được nhi tử, địa vị nhanh chóng tăng lên. Vốn, Điền thị ở nhà chính là người được nuông chiều, nơi nào nguyện ý hầu hạ người già? Mà lão bà chỉ có nhi tử, khó tránh khỏi cầu với nhi tử nhiều hơn chút, Điền thị sớm đầy bụng bất mãn. Bây giờ có nhi tử bên cạnh, đồ cưới của mình cũng coi như phong phú, nơi nào còn có thể để lão bà vào mắt?

      Vì Điền thị phục lão bà quản thúc, ỷ vào có nhi tử làm chỗ dựa, thường khuyến khích trượng phu náo loạn cùng lão bà, Tăng thị tất nhiên ưa cái vẻ kia của Điền thị, đáng hận là đệ đệ ruột của mình lại xách lên nổi, Điền thị lại biết giả vờ yếu ớt, động tí là rơi lệ hoặc té xỉu, làm hại lão gia tử đều cho rằng mọi người bạc đãi nàng, dần dần xa cách nương và tỷ tỷ của mình, khiến Tăng thị tức giận đến nghiến răng.

      Điền thị đối với đại tỷ Tăng thị này càng là chút hảo cảm cũng có, vốn là vậy, nữ nhi gả ra ngoài như nước đổ ra ngoài, có Tăng thị chẳng những gả ra ngoài, còn ở ngay trước nhà Tăng gia, lão bà cái gì cũng nghe theo đại nữ nhi, Điền thị có thể tức giận trong lòng? Mâu thuẫn cùng oán hận giữa hai người này chất chồng còn phải càng ngày càng sâu.

      Tăng thị thấy Tiểu Tuệ hay lắc lư bên cạnh, người lớn lên xinh đẹp, bộ dáng tính tình cũng tệ, người cũng thành bổn phận. Mặc dù từng gả cho người, nhưng ở trong tiệm bánh nướng, vẫn như trước có người tới cửa cầu thân, biết làm sao Tiêu lão gia tử lại đồng ý.

      Ngày hôm đó, muội muội của Tăng thị, cũng là Nhị tỷ của Tăng lão gia tử về nhà, hai tỷ muội chuyện riêng, tiểu Tăng thị liền : "Đại tỷ, Tiểu Tuệ này rốt cuộc là ý gì, cũng được hơn năm rồi, tỷ phu muốn gả nàng ra ngoài, chẳng lẽ là giữ lại cho mình?"

      câu thức tỉnh người trong mộng, Tăng thị là kiên quyết muốn trượng phu mình cưới vợ , để trượng phu mình cưới, còn bằng để đệ đệ mình cưới, tốt xấu còn có thể ghê tởm Điền thị chút, vả lại, Tiểu Tuệ này đúng là tệ, cũng rất được lão bà thích.

      Tăng thị có tâm tư này, tất nhiên tìm Tiêu lão gia tử thương nghị, Tiêu lão gia tử chịu, đúng là có ý thu vợ , vốn là, Tăng thị sinh ra mấy đứa trẻ, nam hài nào có thể nuôi sống, gia nghiệp của Tiêu gia cũng dần dần phát triển, Tiêu lão gia tử là nhi, nhân đinh đơn bạc, sớm muốn cưới vợ , hơn nữa là biểu muội của mình, cũng là mình nhìn trúng, vừa có thể chăm sóc biểu muội vừa có thể chu toàn mình, lần đếm hết việc tốt, Tiêu lão gia tử lo mở miệng thế nào với Tăng thị, dù sao, Tăng gia có ân với .

      Tăng thị thấy Tiêu lão gia tử đồng ý, càng chứng thực ý kiến của muội muội nàng, cũng kiên định quyết tâm muốn đưa Tiểu Tuệ cho Tăng lão gia tử.

      Vừa khéo ngày hôm đó, Điền thị bởi vì cãi nhau với lão gia tử, dỗi trở về nhà mẹ đẻ, lão gia tử đón còn chịu trở về, vừa tức giận, mình uống chút rượu giải buồn, Tăng thị cứ như vậy đưa đệ đệ mình lên giường của Tiểu Tuệ, chờ bình minh ngày hôm sau, cần xảy ra đều xảy ra.

      Tăng lão gia tử cũng có ý muốn cưới vợ , nhưng lúc đó, cũng thể ra tụt quần nhận nợ, Tiêu lão gia tử tức giận đến đánh cho trận, vẫn là Tăng thị cùng lão bà ngăn cản, bằng , còn chừng xảy ra chuyện gì rồi.

      Tiêu lão gia tử trong cơn tức giận vào núi săn thú, Tăng lão gia tử rơi vào thế khó xử, cưới, khẳng định qua được của Điền thị, cưới, lương tâm của mình cũng áy náy, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là muốn tìm Điền thị thương lượng.

      Lão gia tử vừa vào cổng Điền gia, biết tin tức Điền thị có thai, thân thể Điền thị yếu đuối, lão gia tử giờ phút này, làm sao biết xấu hổ mở miệng, vạn nhất Điền thị tức giận cái, làm loạn lên, đứa trong bụng còn biết có thể giữ được hay ? Lão gia tử đón Điền thị trở về, lại cầu Tăng thị và Tiểu Tuệ, là chờ đứa trong bụng Điền thị sinh ra rồi lại .

      Tăng thị tức giận đến còn cách nào, nhưng cũng biết, lúc này đúng là phải thời điểm thích hợp, tính tình Điền thị, Tăng thị vẫn là hiểu vài phần , hơn nữa, cũng hiểu nữ nhân ngay tại lúc này, đúng xác chịu nổi kích thích.

      Tiểu Tuệ chỉ có rơi lệ, nàng cũng muốn phá huỷ gia đình người khác, khóc : " bằng để cho ta , dù sao nữa ta chẳng qua là quả phụ, chuyện kia mọi người hãy quên , tự ta ra ngoài tìm việc, xem xem trong thành An Châu có nhà muốn tìm người giúp việc hay , các ngươi đều sống cho tốt , đừng vì ta mà làm hỏng gia đình êm đẹp."

      Tăng lão gia tử lên tiếng, Tăng thị lúc này cũng có chút hối hận, suy nghĩ lại, cũng chỉ có đưa Tiểu Tuệ , Tăng thị trợ cấp Tiểu Tuệ chút ngân lượng, Tiểu Tuệ tự vào trong thành An Châu tìm công việc.

      Tiêu lão gia tử lần này vào núi tốn hơn tháng mới trở về, chờ lúc trở về, Tiểu Tuệ rồi, Tiêu lão gia tử tức giận đến mức cùng Tăng thị tranh cãi ầm ĩ trận, vào thành vài lần cũng chưa tìm được Tiểu Tuệ, cũng bởi vậy có ngăn cách với Tăng thị.

      Ai cũng nghĩ tới, chỉ lần đó, Tiểu Tuệ mang thai, Tiểu Tuệ cũng truyền tin cho bên này, nghĩ đứa này có lẽ là lễ vật ông trời cho nàng, đành lòng nàng mình lẻ loi hiu quạnh sống ở đời này, liền tặng đứa trẻ đến bạn với nàng.

      vừa đúng lúc, khi đứa trong bụng Tiểu Tuệ được bảy tám tháng, vừa vặn Điền thị lại sinh nhi tử. Tiêu lão gia tử vào thành bán đồ hoang dã tình cờ gặp phải Tiểu Tuệ, nhất định muốn dẫn theo Tiểu Tuệ trở về.

      Tăng lão gia tử sợ ngây người, muốn nhận nợ cũng nên lời, chỉ đành phải năn nỉ , dầu gì chờ Điền thị ở cữ xong lại . Tiểu Tuệ cùng Tiêu lão gia tử lại lần nữa thất vọng với Tăng lão gia tử rồi.

      Tiểu Tuệ vẫn là muốn , khóc : "Biểu ca, van cầu ngươi để cho ta . Đừng vì ta mà phá huỷ gia đình của người khác, ta muốn làm hồ ly tinh bị người ta mắng kia đâu, coi như tích phúc cho đứa trong bụng ta. Ta cũng muốn sinh ra rồi bị người khinh thường, nương là hồ ly tinh đáng chém ngàn đao. Ta nuôi dưỡng tử tế, dạy đạo lý làm người. Van cầu các ngươi, quên chúng ta , coi như cho ta và đứa con đường sống."

      Tiêu lão gia tử sao có thể nhìn biểu muội thương thân mình phiêu bạt ở bên ngoài, còn mang theo đứa trẻ, cũng có chút của cải, trong cơn tức giận bật thốt lên : "Nơi nào cũng cho , đứa sinh ra ta nuôi, với bên ngoài là đứa của ta. Chờ mấy ngày nữa, chúng ta chuyển ."

      Đến nước này, Tăng thị cũng tiện cái gì, Tiêu lão gia tử bởi vì việc này xa cách nàng, lại tiếp tục ầm ĩ, còn biết làm sao vãn hồi trái tim của , dầu gì cũng là cốt nhục của đệ đệ mình, liền cam chịu.
      Last edited: 21/10/15
      Nhiên NhiênNhược Vân thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 338, thương ()

      Tăng thị coi như là tự làm tự chịu, lấy đá đập vào chân mình, từ đó, nhìn đệ đệ mình lại càng thuận mắt.

      Hai nhà cách nhau gần như vậy, Điền thị rốt cuộc thấy được khó khăn của Tăng thị, nhiều lần cười nhạo Tăng thị hào phóng, trượng phu im hơi lặng tiếng mang về bà bụng to, lời này có lần bị Tăng lão gia tử nghe thấy được, Tăng lão gia tử bỗng nhiên nổi giận. Điền thị căm giận bất bình trong lòng, muốn tìm Tăng lão gia tử bới móc, ai biết lại ngẫu nhiên nghe được Tăng lão gia tử xin lỗi Tăng thị, mới biết được đứa này, lại có thể là của Tăng lão gia tử.

      Như sét đánh giữa trời quang, Điền thị giận kiềm chế được, trực tiếp tìm đến Tiểu Tuệ ở trong phòng dưỡng thai, lên vừa bắt vừa cào vừa đánh vừa mắng Tiểu Tuệ, Tiểu Tuệ vừa trốn vừa giải thích cho mình mấy câu, ai biết Điền thị căn bản nghe vào, Điền thị tức đến đỏ mắt đẩy Tiểu Tuệ cái, đụng vào mép giường, lúc này, Tăng thị bọn họ nghe được động tĩnh chạy tới, Tiểu Tuệ quỳ gối trước giường, Tiêu lão gia tử ôm lấy Tiểu Tuệ, Tăng lão gia tử mời đại phu. lát, hạ thân của Tiểu Tuệ chảy đầy máu.

      Đứa giữ lại được, người lớn vì mất quá nhiều máu mà giữ được, Tiểu Tuệ lúc gần lôi kéo ống tay áo của Tiêu lão gia tử, vạn phần nỡ : "Biểu ca, muội muội có phúc khí cùng đứa này lớn lên, dù sao cũng mong biểu ca đối xử tốt chút, tương lai sau khi lớn lên, để cho sớm học chút bản lĩnh kiếm sống, đừng trở thành gánh nặng của biểu ca, muội muội cũng biết đủ rồi."

      "Ngươi bậy bạ gì đó? Ngươi nhất định phải cố gắng chống đỡ, tự mình tận mắt thấy lớn lên, có nghe thấy ?" Tiêu lão gia tử cầm lấy tay Tiểu Tuệ hô.

      "Biểu ca, ngươi đồng ý với ta, coi như là đứa của ngươi, ngàn vạn lần đừng cho đứa thân thế của , đừng để cho đứa sống trong thù hận. Để cho có thể sống vui vẻ thoải mái. Còn có, biểu ca, tất cả oan nghiệt đều là do ta gây nên, để cho mình ta mang . Biểu ca cùng biểu tẩu. Vẫn là phải sống vui vẻ với nhau, đại ân đại đức của biểu ca, muội muội chỉ có thể kiếp sau báo đáp." Tiểu Tuệ đứt quãng .

      Tiêu lão gia tử thấy Tiểu Tuệ là cố chống đỡ hơi cuối cùng chờ mình hứa hẹn. Chỉ đành phải rưng rưng đáp ứng, Tăng thị ở bên cam đoan đối xử tốt với đứa này, Tiểu Tuệ buộc bọn họ lập lời thệ độc, mới vạn phần nỡ ngắm con mình, chậm rãi nhắm hai mắt lại, đến chết cũng liếc mắt nhìn Tăng lão gia tử cái.

      Tiêu lão gia tử bởi vậy mà kết thù oán với Tăng gia, nhưng là có ân tình của lão bà năm đó. Tiêu lão gia tử cũng tiện làm gì Điền thị và Tăng gia. Chỉ là theo lời coi đứa như con mình mà nuôi nấng, đứa họ Tiêu. Vừa khéo là lúc này đứa thứ năm của Tăng thị gần nửa tuổi, là nam hài, đáng tiếc vẫn là giữ được, vừa vặn nuôi nấng Tăng Thụy Tường.

      Ai ngờ tháng sau. Nhi tử của Điền thị bị bệnh thương hàn, cũng giữ được, ý của lão bà là để cho Tăng Thụy Tường nhận tổ quy tông, dù sao cũng là huyết mạch của Tăng gia, coi như là nhi tử của Điền thị, đứa chết của Điền thị coi như là Tăng Thuỵ Tường ban đầu, như vậy vừa đổi, thần biết quỷ hay, cũng thành toàn được thanh danh của Tăng lão gia tử. Đứa có thể về với tổ tông.

      Tiêu lão gia tử và Điền thị cũng đồng ý, tiếc rằng lão bà đau khổ bức bách, Tiêu lão gia tử đành phải nhường bước trước, Điền thị vốn là thiếu nương đứa cái mệnh, ở dưới bức bách của lão bà và Tiêu lão gia tử, đành phải chấp nhận. Nhưng là, cũng muốn gần gũi với đứa , lão bà đành phải tự mình trông nom.

      Tiêu lão gia tử trải qua chuyện này, cùng Tăng thị xa cách rất nhiều, hơn nữa nam hài của Tăng thị lại có giữ được, liền nạp Bành thị làm thiếp, Tăng thị cũng là có khổ cũng nên lời.

      Sau này, Tăng Thụy Tường hơi lớn hơn chút, lão bà vì để người khác linh tinh, cũng mang Tăng Thụy Khánh tới tự mình nuôi nấng, nhưng là, Điền thị vì vậy cùng lão gia tử náo loạn hục hặc rất nhiều lần, sức lực của lão bà cũng có hạn, đành phải trả Tăng Thụy Khánh về.

      Đây cũng chính là lý do thực tại sao Tiêu lão gia tử luôn cung cấp nuôi dưỡng Tăng Thụy Tường đọc sách, thi tú tài, ngay từ đầu với bên ngoài là lão bà cung cấp, lão bà rồi, cũng rất là yên lòng với Điền thị, đem Tăng Thụy Tường giao phó cho Tiêu lão gia tử.

      Điền thị sau này bảo Tăng Thụy Tường buông tha cho khoa cử, theo tính khí của Tiêu lão gia tử, muốn chân tướng việc cho Tăng Thụy Tường, tiếc rằng lúc trước đáp ứng với biểu muội, lập lời thề độc, lại thêm vào Tăng lão gia tử đau khổ cầu xin, Tiêu lão gia tử nếu ra, cái nhà này liền tan tác, Tăng Thụy Tường cũng nhất định có thể sống tốt.

      Tiêu lão gia tử vừa , biết đến việc này chỉ có lão bà Tăng thị cùng lão gia tử, Điền thị, lại có người thứ tư biết được, Điền thị tất nhiên ra bên ngoài, nàng còn chờ Tăng Thụy Tường nuôi nàng cùng người thân của nàng đấy.

      Lão bà xong chuyện cũ này, vuốt Tăng Thụy Tường khóc : "Đây đều là báo ứng nha, là tội lỗi ta làm, cho nên, đời này ta có nhi tử dưỡng lão, về già bơ vơ, ngươi cũng đừng oán hận cha ngươi nương ngươi."

      Lúc này, trong phòng chỉ nghe thấy mảng thanh thổn thức, khó trách vợ chồng lão bà quan tâm Tăng Thụy Tường như thế.

      "Đại , ta có thể biết hay , nàng chôn ở nơi nào?" Tăng Thụy Tường rưng rưng hỏi.

      "Dượng ngươi sợ nàng thành hồn dã quỷ, đành phải lấy thân phận vợ Tiêu gia cho nàng vào phần mộ tổ tiên Tiêu gia, ngay bên cạnh dượng ngươi. Ta nhớ được có năm, chính là năm ngươi trúng tú tài, dượng ngươi mang ngươi , tế bái qua rồi."

      Tăng thị vừa , Tăng Thụy Tường cũng là nghĩ tới, năm đó, Tiêu lão gia tử về nhà tế tổ, nhất định phải mang theo , còn bảo dập đầu tế bái với phần mộ tên, là coi như hậu bối của Tiêu gia, lúc đó, cũng có nghĩ nhiều, vốn cảm thấy dượng đối với ân trọng như núi, tế bái tổ tiên Tiêu gia chút cũng thể chỉ trích nặng, nào biết đâu rằng là vì cớ này.

      Tăng thị thấy vẻ mặt của Tăng Thụy Tường buồn bã thảm thiết, suy nghĩ chút, dứt khoát : “Thực ra, ngươi có thể lấy Ngọc Mai, cũng là chủ ý của ta và dượng ngươi, đại biểu tỷ ngươi gả vào Thẩm gia, trở về thường nhắc đến Ngọc Mai, tính tình tốt, còn có tay nghề thêu thùa giỏi. Dượng ngươi động tâm tư, đặc biệt xem tướng trước, biết có thể giúp ngươi nuôi gia đình, cho ngươi an tâm đọc sách, mới khuyến khích biểu tỷ ngươi cùng. Nương ngươi vốn đồng ý, nàng muốn cho ngươi cưới người nàng nhìn trúng, để nàng dễ điều khiển ngươi, nhưng chuyện này được ta cùng dượng ngươi chấp nhận, liền buộc nàng đồng ý, ngươi phải là vẫn hỏi ta, ta với dượng ngươi vì sao vài thập niên chuyện cùng nương ngươi?"

      Tăng thị vừa cái này, Tử Tình cũng hình như nhớ được chưa từng thấy bà qua sau nhà , muốn lên trấn, đều là xuyên qua hẻm , chẳng qua mình suy nghĩ tỉ mỉ những thứ này. Còn có, nhớ được Tử Tình mỗi lần muốn đưa dưa hấu cho lão bà , Điền thị luôn muốn quát mắng đâm chọc mấy câu, thế nào cũng phải a công nàng mấy câu mới thôi.

      Nhưng là, mấy người Tử Tình còn chưa kịp cảm khái, nghe thấy Thu Ngọc hô: "Nương. Nương, ngươi sao vậy?"

      Điền thị chung quy vẫn là té xỉu, đại khái vẫn là chịu nổi những kích thích này, Tăng Thụy Khánh sai Thu Ngọc chạy nhanh tìm Chu đại phu. Lúc này, Lâm Vượng đón Hạ Ngọc lảo đảo vào cửa.

      Hạ Ngọc cũng biết những chuyện trước, nhìn lão gia tử chút. Nhìn Điền thị chút, lão gia tử thấy Tăng thị kể hết chuyện cũ, liền vẫy tay bảo Tăng Thụy Tường qua, Tăng Thụy Tường do dự lát vẫn là tới.

      "Đứa , ngươi quá giống mẹ ruột ngươi, thiện lương, mềm lòng. Mọi việc chỉ suy nghĩ cho người khác, là ta có lỗi với nàng. Hồi ngươi còn , cha đúng là từng ghét bỏ ngươi, cảm thấy tồn tại của ngươi, thời khắc nhắc nhở cha là người chịu trách nhiệm. Dù sao những chuyện kia chẳng vẻ vang gì. Cho nên, cha cũng xem ngươi, ngươi trách cha cũng được, trách cũng được, cha mang ngươi đến cõi đời này lần, trước khi , cha với ngươi câu lòng, ngươi là đứa con tốt của cha, cha lại phải là cha tốt của ngươi. Ta sắp gặp mẹ ruột ngươi rồi. Ta biết nàng có thể để ý ta ? Ta còn nhớ , lúc nàng , ngay cả liếc mắt nhìn ta cái cũng chịu, ta cũng khó chịu lắm, ta cũng muốn như vậy, nhưng là. Ta bước sai, sau này liền từng bước sai, đứa , ngươi , nương ngươi còn có thể thừa nhận ta ?" Lão gia tử lời này, đứt quãng lâu.

      Hạ Ngọc ở bên nghe hiểu gì cả, lôi kéo Xuân Ngọc hỏi sao lại thế này.

      "Ta cũng lắm, cha đột nhiên Nhị ca và chúng ta phải là cùng nương sinh, Đại vừa chuyện cũ, chốc lát cũng thể ." Xuân Ngọc .

      Lúc này, Chu đại phu đến, trước tiên xem cho Điền thị, châm cứu, lát, Điền thị cũng tỉnh.

      Chu đại phu xem mạch cho lão gia tử, ra lắc lắc đầu với Tăng Thụy Khánh, còn ai chưa gặp mặt vội nhanh đưa đến gặp mặt.

      Tăng Thụy Khánh nghe xong liền để cho Tử Phúc sắp xếp xe tiếp đón, bàn bạc xong Tử Phúc tự sắp xếp.

      Tăng Thụy Khánh bảo mọi người đều vào nhà gặp mặt lão gia tử, lão gia tử nhìn thoáng qua mấy người Tử Phúc trước, Tử Phúc vội mang theo mấy người Tử Lộc tiến lên.

      "A công có ý kiến khác, Phúc nhi cùng Hỉ nhi làm quan trong trong sạch sạch, làm vị quan tốt. Lộc nhi cùng Thọ nhi, dạy học tốt, đều là làm rạng rỡ cho gia môn Tăng gia, a công chết cũng hối tiếc."

      Mấy người Tử Phúc nghe xong vội quỳ xuống đáp ứng, dập đầu lạy ba cái rồi lui sang bên.

      Lão gia tử nhìn về phía Tăng Thụy Khánh, nhà Tăng Thụy Khánh tiến lên, lão gia tử kéo tay Tử Toàn, : "Toàn nhi, ngươi là trưởng tử trưởng tôn của Tăng gia, cũng phải học tập các ca ca ngươi, ngừng vươn lên, thể tiếp tục ham chơi nô đùa nữa."

      Tử Toàn nghe xong cũng quỳ xuống đáp ứng.

      "Thụy Khánh, nương ngươi, sau này ở với ngươi, có tốt hay cũng là mẹ ruột ngươi, trong tay nương ngươi hẳn là còn có chút ngân lượng, là nhà lão Nhị mấy năm nay hiếu kính lễ tết, cũng đủ cho nàng sống vài năm, ngươi chăm sóc nàng cẩn thận nhé. Còn có, mấy năm nay, vốn là cha cùng nương bạc đãi lão Nhị, thị phi đúng sai ngươi cũng ràng, ngươi cần lại gây với nữa, tự sống cuộc sống của ngươi."

      Tăng Thụy Khánh chỉ hơi gật đầu đáp ứng, Chu thị vừa nghe về sau Điền thị do nhà nàng gánh vác, vẻ mặt vừa ý, mở miệng : "Cha, lão nhân gia ngươi phải , vẫn là câu công đạo trước, lão Nhị mặc dù phải là nương sinh, nhưng là vẫn là gọi nương mấy thập niên, mọi người đều , ân dưỡng lớn hơn ân sinh, làm sao có thể bỏ nương cho nhà chúng ta đây? Điều kiện nhà ta cha cũng phải là ràng, cục diện rối rắm này cũng thể để cho chúng ta thu thập. Cha. . ."

      Tăng Thụy Khánh tức giận đến mức bịt miệng Chu thị.

      Điền thị ở phòng cách vách nghe xong, cũng nhắm hai mắt lại, dòng nước mắt từ khoé mắt ngấm ra. Hôm nay lão gia tử lật ra thân thế của Tăng Thụy Tường, kết quả này, phải , nàng đoán trước được, dù sao, cùng Chu thị ở chung mấy năm nay, nàng còn có thể biết tính tình của Chu thị? Chu thị, Tăng Thụy Khánh cũng là kẻ mặt lạnh lòng dạ sắt đá ích kỷ lạnh bạc, cuộc sống sau này, có Tăng Thụy Tường giúp đỡ, cần phải sống thế nào? Điền thị lòng lo lắng cho tương lai của mình.

      Giấu diếm mấy năm nay, nào biết lão đầu tử này sắp chết, cũng để lại cho nàng niệm tưởng tốt đẹp, nhất định phải cắt hết đường lui của nàng. Điền thị lúc này hận lão gia tử nghiến răng nghiến lợi.

      "Câm miệng, lúc nào rồi, ngươi còn ở đây so đo những thứ này. Lại hưu vượn nữa, coi chừng ta hưu ngươi, còn mau dập đầu nhận sai với cha nhận." Tăng Thụy Khánh trừng mắt liếc nàng cái, vội kéo nàng quỳ xuống dập đầu. Chu thị quỳ xuống vẫn còn than thở, Tăng Thụy Khánh nghe xong đạp nàng cái, mới đàng hoàng lại.

      Mấy vị lão cữu công cùng di nương bà nghe xong tức giận đến mức mặt đều biến thành màu đen, lôi kéo Tăng Thụy Khánh muốn chuyện tử tế.
      ------
      Nhiên NhiênNhược Vân thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 339, thương (hai)

      "Đại cháu ngoại trai, việc của nương ngươi, ngươi nên ràng, lúc trước, cũng là lập khế ước, nương ngươi cũng chỉ có nhi tử là ngươi, ngươi cũng thể làm cái thứ heo chó bằng kia, ngay cả mẹ ruột mình cũng cần." Đại đệ đệ của Điền thị trước tiên, hai vị di nương bà bà ở bên chỉ biết gạt lệ.

      "Hai vị cậu, hai vị di nương, các ngươi yên tâm . Chẳng qua là, bây giờ cũng phải lúc tới những thứ này. Di nương và cậu cũng lớn tuổi rồi, bằng về nghỉ ngơi trước , có chuyện gì chúng ta báo cho các vị trưởng bối biết. Còn có, chuyện hôm nay, mong rằng các vị trưởng bối giữ trong lòng, dù sao phải là chuyện vẻ vang gì."

      "Đây là tất nhiên. Chúng ta hiểu được nặng ." Mấy vị trưởng bối gật đầu đáp ứng, dù sao Điền thị cũng là thiếu mạng người, cũng phải là chuyện sáng sủa gì. xong, bốn người bọn họ lại thăm Điền thị, dặn Điền thị vài câu.

      Vốn là Tăng Thụy Khánh để cho Khang Bình sắp xếp xe đưa người, nhưng bọn họ đều từ chối, cách cũng xa, thêm phiền, tiểu Điền thị cũng về nhà, phỏng chừng lão gia tử cũng sống qua đêm nay, dứt khoát theo Đại Điền thị trở về ở đêm.

      Lão bà vốn muốn ở lại, Tăng Thụy Khánh vẫn là bảo nàng về trước, lo lắng nàng chịu nổi tràng diện này, : "Đại , nên gặp cũng gặp rồi, nên cũng , lão nhân gia ngươi tuổi cũng lớn rồi, cơ thể lại tốt, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao có thể gánh nổi?" Được nữ nhi nàng đồng ý, cưỡng ép nàng trở về.

      Tăng thị ngồi ở trước giường, lôi kéo tay lão gia tử, khóc : "Ngay cả ngươi cũng muốn rời ta trước, đời này của ta cũng có hi vọng gì rồi, dù sao lâu nữa mọi người gặp mặt, ta cũng ở lại tiễn ngươi đoạn đường, ngươi yên tâm. Nhi tử tôn tử này của ngươi đều là có tiền đồ, gặp cha mẹ cũng có cái ăn , giống ta, cả đời này. Cái gì cũng để lại."

      Lại là dòng nước mắt trong suốt từ khoé mắt lão gia tử chảy ra, "Đại tỷ, cần như vậy. Nếu có ngươi, ta cũng thể có Thụy Tường, Tăng gia cũng có phần vinh quang này, ta gặp cha mẹ, cho cha mẹ, Đại tỷ mưu tính cho ta được nhi tử tốt."

      "Ngươi thực nghĩ như vậy, đây là việc làm đúng duy nhất trong đời Đại tỷ. Đáng tiếc, ta có lỗi với Tiểu Tuệ, ngươi gặp được nàng, thay ta nhận lỗi, bao lâu sau. Ta tự mình tìm nàng nhận sai." Tăng thị khóc , lôi kéo tay lão gia tử nỡ rời .

      Vẫn là lão gia tử nhắm hai mắt lại, nhìn nàng nữa, Tăng thị mới bước bước quay đầu ba lần ra .

      Lúc này, vợ chồng Xuân Ngọc khóc tiến lên, lão gia tử nghỉ ngơi hồi lâu, liếc mắt nhìn bọn họ cái, : "Nhị Mao nếu có thể giữ cái mạng, liền làm cho thay đổi tử tế. Về sau, ta rồi, cho ngươi lại làm phiền nhà nhị ca ngươi, cuộc sống nhà nào tự nhà nấy lo, ngươi cũng nên học dựa vào chính ngươi, bằng . Ai cũng cứu được ngươi."

      Xuân Ngọc nghe xong hu hu khóc lớn, bị Tăng Thụy Khánh đen mặt xách ra ngoài, hai nhà Hạ Ngọc và Thu Ngọc trước mắt, lão gia tử nhìn bọn họ : "Hai nhà các ngươi cha lo, cha biết cuộc sống của các ngươi càng ngày càng tốt, là hưởng ánh sáng của Nhị ca ngươi. Sau này, bất luận Nhị ca ngươi làm như thế nào, các ngươi đều cần có hận. Còn có, Thu Ngọc, ngươi ở gần nương ngươi hơn, sau này, nương ngươi kia, chỉ sợ ngươi phải để tâm nhiều hơn rồi."

      Đây cũng là việc cuối cùng lão gia tử suy tính cho Điền thị, cũng biết Điền thị theo Tăng Thụy Khánh chưa hẳn sống tốt, nhưng là, nếu ra thân thế của Tăng Thụy Tường, sau khi rồi, Điền thị nhất định ngừng tìm Tăng Thụy Tường gây phiền toái, đến lúc đó đỉnh đầu bị cái mũ đại hiếu ép xuống, Tăng Thụy Tường muốn từ chối cũng có cách nào từ chối. Còn bằng ra như vậy, mọi người nhận thân phận của nhau, cũng có thể có vướng bận mà rời .

      Hạ Ngọc và Thu Ngọc cũng đều quỳ gối đáp ứng, lão gia tử lại lôi kéo Mộc Mộc cùng Tiểu Văn dặn vài câu, phải đọc sách tốt, phải tiến tới.

      Tăng Thụy Khánh thấp giọng hỏi Thu Ngọc quần áo chuẩn bị xong chưa, Thu Ngọc gật gật đầu, khóc : "Mùa thu năm nay thấy cha tốt, ta liền bắt đầu chuẩn bị, vụng trộm đặt ở học đường bên kia, vốn tưởng là vội vàng, vẫn là qua được, hu hu. . ."

      Tử Tình thế mới biết, quần áo liệm này là do nữ nhi chuẩn bị.

      Tăng Thụy Khánh nghe xong phái vợ chồng Thu Ngọc tự mình lấy.

      Tử Tình thấy Tăng Thụy Khánh sắp xếp tất cả đâu vào đấy, Tăng Thụy Tường chỉ lo đắm chìm trong đau thương của mình, mình quả giúp được gì, cũng có chút mệt mỏi, bèn dẫn theo Tử Vũ về nhà trước. Hai người trải qua mệt mỏi cả buổi, cũng có ham muốn chuyện, đều tự nghỉ ngơi.

      Nhưng là, Tử Tình nằm ở giường cũng là trằn trọc yên, nghĩ đến Tiểu Tuệ đáng thương kia, nàng là trêu ai chọc ai, tự dưng bị người cường bạo, còn thể lộ ra, chỉ vì đối phương là đệ đệ ruột của ân nhân biểu tẩu, ai có thể lường trước đối phương là người dám đảm đương như thế. Vốn rời xa hết thảy, trời cao chiếu cố nàng đứa , còn chưa kịp vui sướng, nhưng tất cả lại trở lại lúc ban đầu. Vốn tưởng rằng mình tìm được chỗ dựa, Tiêu lão gia tử cũng có ý tốt, lại dự đoán được phúc họa vốn là gắn liền nhau, dù có muôn vàn nỡ hết sức mong đợi sinh ra nhi tử, cuối cùng vẫn là hương tiêu ngọc vẫn, buông tay thế gian, chỉ có lưu lại mảnh thổn thức.

      Đầu giờ tý, Lâm Khang Bình về nhà thay quần áo, là lão gia tử tốt, đến bón nước cũng vào, chỉ sợ ngay đêm nay cũng qua được.

      Tử Tình nghe xong đành phải đứng lên, gọi Tử Vũ, theo Lâm Khang Bình cùng qua.

      Vừa vào cửa viện, chỉ thấy bóng người lắc lư, trong phòng lớn cũng đứng đầy người, Tăng gia đời thứ tư cơ bản cũng đều đến, trừ hai bé sơ sinh nhà Tử Hỉ và nhà Tử Thọ để ở nhà cho nha hoàn trông nom.

      Còn lại còn có nhà Tử Bình, nhà Đại Mao, nhà Quế , đều là buổi tối vừa thông báo mới tới.

      Tử Tình có nhiều năm gặp Quế rồi, trang phục nông phụ điển hình, nhìn ra nồng đậm dấu vết của năm tháng, vậy cuộc sống rất là kham khổ. Tử Tình thấy khi mình vừa vào cửa, Quế cắn răng nhìn Lâm Khang Bình và mình cái, có ai oán, có thống hận, cũng có ghen tị, tóm lại rất phức tạp. Chẳng qua, lúc này, Tử Tình cũng lười so đo.

      Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường cùng với Tử Phúc còn ở trong phòng cùng lão gia tử, mấy người Xuân Ngọc trông coi Điền thị. Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe thấy bên trong hô to: "Cha, cha" cùng với mấy người Tử Phúc khóc gọi "A công".

      Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Chu thị cùng Thẩm thị mắt đỏ hồng ra, vội dùng tấm ván gỗ bắc lên cái ghế thành cái giường đơn giản ở nhà chính, trải rơm rạ lên, mấy người chuyển lão gia tử qua nhà chính.

      Lúc này, chỉ thấy Xuân Ngọc quỳ bò ra khóc hô: "Cha, cha, ta là đại nữ nhi Xuân Ngọc của ngươi nha, ngươi mở mắt lên nhìn ta, ngươi rồi còn có ai quản ta? Đáng thương ta quanh năm suốt tháng ăn đủ no mặc đủ ấm, cũng chưa từng hiếu kính ngươi, ngươi phải rồi, ta hiếu kính ai đây?"

      "Được rồi, cũng lúc này rồi, ngươi còn biết xấu hổ những lời này, sớm làm gì rồi? Nếu phải là ngươi, cha ta còn có thể sống lâu vài năm. Lúc này khóc cho ai nghe? Ngươi mà có tâm ý này, cha có thể như vậy sao? Ngàn căn dặn vạn căn dặn, cha mẹ đều thể chịu kích thích, ngươi nghe xong? Cả ngày mượn mấy chuyện thối nát nhà ngươi đến làm phiền cha cùng nương, bây giờ tốt rồi, muốn phiền cũng phiền được." Thu Ngọc trách móc Xuân Ngọc.

      "Được rồi, cha như vậy rồi, các ngươi bớt vài câu." Hạ Ngọc cũng khóc ra.

      Lão gia tử dường như nghe thấy mấy người Xuân Ngọc gào thét, nâng nâng mí mắt, môi giật giật, ra lời, mọi người vội kêu lên, Tăng Thụy Khánh nhìn chút, dẫn đầu quỳ xuống, lúc này, nhi tử con dâu, tôn tử, tôn tức cùng với đời thứ tư của Tăng gia tất cả đều quỳ xuống, vừa khóc vừa đốt tiền giấy tiễn đưa.

      Mộc Mộc cùng Uyển Tình mấy ngoại tôn ngoại tôn nữ ở cùng Điền thị ngẩn ngơ trong phòng, Điền thị cũng chuyện, cũng rơi lệ, chẳng qua là mở to mắt ngẩn ngơ.

      Ba người Xuân Ngọc, Hạ Ngọc, Thu Ngọc cùng Tử Bình, Tử Tình và Tử Vũ vào nhà bếp, là nữ nhi gả rồi cùng cháu thể nhìn người nhà mẹ đẻ nhắm mắt, cái gì là "Nữ chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, cả đời vô ích."

      Lâm Khang Bình lấy chậu than cho mấy người Tử Tình, mấy người yên lặng rơi lệ ngồi chờ, nghe trong nhà chính bất chợt truyền đến tiếng kêu to "Cha" cùng "A công", Tử Vũ cầm lấy tay Tử Tình, hai người dựa vào nhau, cũng biết trải qua bao lâu, ngoài cửa sổ dần dần có ít ánh sáng, bỗng nhiên trong nhà chính truyền đến hồi tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế, đây là lão nhân rồi.

      Ba vị ở nhà bếp bắt đầu khóc tang, Tăng Thụy Khánh xách cái thùng ra ngoài, mang theo Tử Toàn ra sông múc nước, trở về lau người thay quần áo cho lão nhân, sau đó đổi sang cánh cửa cũ nát.

      Sauk hi trời sáng, Tăng Thụy Khánh phái người truyền tin đến các nơi, với Tăng Thụy Tường: "Nhị đệ, thầy địa lý này chỉ sợ còn phải tự ngươi mời."

      Thầy địa lý là ở ngoài thôn, bởi vì vẫn chơi thân với Tăng Thụy Tường, đứa nhà còn để ở học đường của Tăng Thụy Tường đọc sách. Lúc này, cũng chỉ đành phải Tăng Thụy Tường cố chống đỡ thân thể tự mình ra mặt rồi.

      Thầy địa lý vừa tới Tử Tình cùng Tử Vũ thể tham gia tang lễ, cũng may Tử Tình và Tử Vũ vẫn nán lại ở phòng bếp, còn chưa có vào nhà chính, vừa như vậy, liền về Tình viên nghỉ ngơi trước, dù sao bụng hai người rồi, chịu đựng đêm, có chút ăn tiêu, để lại Lâm Khang Bình và Hạ Cam Vĩnh phúng điếu.

      Thời gian nhập quan định vào giờ thân buổi chiều, vì cửa ải cuối năm gần đến, ngày đưa tang liền định vào ba ngày sau, hai mươi chín tháng chạp, gia tế (người thân đến bái tế) định vào hai mươi bảy tháng chạp, khách tế (khách đến bái tế) định vào hai mươi tám tháng chạp, ngày có chút gấp, nhưng cũng là có cách nào, cũng thể kéo dài tới sang năm.

      Người đến phúng viếng dần dần đến, nhưng trong nhà người hỗ trợ làm việc có, Tăng Thụy Tường chủ , hơn nữa hai tầng đả kích, bi thương quá độ, thân mình giống như vừa qua cơn bệnh, Thẩm thị đành phải thời khắc rời theo . Xuân Ngọc là người dùng được, Hạ Ngọc sức khoẻ vốn tốt, dưới đau thương, cũng ngã bệnh. Thu Ngọc muốn chăm sóc Điền thị, Điền thị bây giờ cũng là tâm như tro tàn, khác gì hoạt tử nhân. Chuyện khác, Thu Ngọc cũng chẳng quan tâm nổi. Chỉ đành phải để cho Chú Vân Giang giúp đỡ quản lý nội vụ, chuẩn bị đồ cần dùng cho khách tới viếng.

      Tình huống như vậy như trước đây, thông thường đều là người trong tộc chủ động đến hỗ trợ trước, phụ trách tiếp đãi phúng viếng cùng chuẩn bị cơm khách, còn phải mời bát tiên phụ trách tang ma trong thôn đến chủ , bát tiên này chủ yếu phụ trách khiêng lão gia tử vào từ đường nhập quan, phong quan, cùng với đưa tang khiêng lên núi….

      Nhưng là, thứ nhất là cuối năm, nhà ai vội chuẩn bị mừng năm mới? Thứ hai đều biết là Tăng Thụy Khánh là trưởng tử, chủ , trong ngày thường Tăng Thụy Khánh hay lên mặt, lúc này, ai có thể chủ động tiến lên?

      Hoạt tử nhân: Người lo được cho sinh hoạt của mình, ý chỉ những người ngốc ngếch, đần độn, người thực vật, người vô dụng…

      Nhập quan: Đưa người chết vào quan tài

      Phong quan: Đóng kín quan tài

      Bát tiên: Tám người khiêng quan tài.
      Last edited: 21/10/15
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 340, tang

      Tăng Thụy Khánh mời người chuyến, bát tiên cũng là đồng ý, dù sao người chết là lớn, đều là thôn, sao có thể ra mặt? Chẳng qua, bọn họ lại ra điều kiện, tiền bạc khen thưởng phải nhiều hơn bình thường hai lần, vốn vậy, sắp tết rồi, ai ngại xúi quẩy? Tăng Thụy Khánh chỉ đành phải nhịn tức đáp ứng.

      Nhưng là tìm vòng, lại ai nể tình đến làm việc, các nhà tìm đủ mọi cớ khéo léo từ chối. Tăng Thụy Khánh trở về tức giận đến mức giơ chân mắng, "Đều là đám khốn khiếp vong ân phụ nghĩa, đồ mắt chó nhìn người thấp, cho là Tăng Thụy Khánh ta bây giờ thất bại đây? Cưỡi lừa xem hát [1] , chờ xem, ta cũng tin, các ngươi cũng có lúc nào cầu ta?"
      [1] : ý là cứ để xem diễn biến thế nào rồi mới đưa ra kết luận

      Tăng Thụy Khánh xong phân phó Lâm Khang Bình: "Khang Bình, bằng lại mượn mấy người nhà ngươi, loạt gã sai vặt trẻ tuổi, nhìn còn chỉnh tề, ngay cả những thứ bát tiên gì đó kia cũng cần, tức chết đám khốn khiếp kia, còn muốn đập gậy trúc của ta?"

      "Đại cha, ngươi cái gì vậy? Đây là tang của a công, tất nhiên phải người trong thôn đến chủ trì, bằng , người khác chê cười ta, về sau, ta còn làm sao đặt chân ở trong thôn?" Tử Phúc .

      Tăng Thụy Khánh nghe xong vỗ tay : "Vậy ngươi làm sao bây giờ , bằng ngươi mời. Mặt mũi người nhất định lớn hơn ta."

      Tử Phúc nghe xong muốn đáp ứng, Tăng Thụy Tường nghiêng ghế ở bên, : "Vẫn là ta thôi, ta mang ngươi , dù như thế nào ta là hàng con, đừng làm cho người chê cười ta hiểu cấp bậc lễ nghĩa."

      Tử Phúc nghe xong đành phải tiến lên dìu Tăng Thụy Tường, gọi Tử Lộc cùng, vào thôn mời người.

      Tăng Thụy Tường cũng là có cách nào khác, giờ phút này có thể so đo cái gì? Tăng Thụy Tường gọi người đến, Tăng Thụy Khánh vẫn sinh hờn dỗi, cảm thấy mọi người cho mặt mũi.

      Giữa trưa. Phải giữ lại khách ăn cơm, họ hàng gần trước tiền đều phải phúng viếng hồi trước khi nhập quan, nhưng trong nhà cái gì cũng đều thiếu, bên này vừa gọi cần mì gạo thực phẩm dầu. Thịt, trứng, bát, bàn, bên kia lại hô cần hương, nến, pháo, Tăng Thụy Khánh giao tất cả vụ cho Chú Vân Giang.

      Nhưng Chú Vân Giang cũng là bột đố gột nên hồ. Tăng Thụy Khánh chính là cho bạc, cũng lên tiếng, nên mua thêm gì đó bảo Chú Vân Giang xem rồi mua thêm, Chú Vân Giang làm chủ như thế nào? Nhất thời tức giận, quẳng gánh mặc kệ, với Tăng Thụy Khánh: "Đại ca, việc này. Ta làm được, ngươi xem rồi tìm người ."

      "Muội phu, ngay cả ngươi cũng làm khó dễ? Thấy đại ca được, cũng định đạp cước?" Tăng Thụy Khánh đen mặt hỏi.

      " phải là ý này, đại ca. Ngươi xem, trong nhà cái gì cũng đều thiếu, ngươi lại lên tiếng, ta làm chủ như thế nào? Loại nào phải là cần bạc đặt mua? Ta có thể tay biến ra?" Chú Vân Giang cãi lại.

      Tăng Thụy Khánh nghe xong sai Chu thị lấy mười lượng bạc đến, Tăng Thụy Tường cũng vội bảo Tử Phúc lấy ra khối mười lượng cho Chú Vân Giang, Chu thị vừa nghe lấy bạc, ruột gan đều đau, : "Nhị đệ phải là lấy ra trước mười lượng, trước đó vừa mới tiêu phí nhiều. Cửa ải cuối năm đồ ăn đắt hơn nhiều, có thể chấp nhận chút. Rau dưa vừa trồng hái trước chút, đúng rồi, nhà Tử Tình đất trồng rau lớn, trong trang cái gì chả có, từ trong trang bắt chút cá. Còn có thể giết heo, từ trong trang gom chút, phải là đều có sao?"

      "Đại tẩu, muốn ngươi , ta là được, cho ta bạc ta mua, bằng , việc này hãy tìm người khác đến làm." Chú Vân Giang .

      Chu thị nghe xong quả thực gọi Khang Bình tới, Khang Bình nghe xong hỏi: "Đại nương, còn muốn chiếm tiện nghi của nhà ta à? Đại nương quên chứ? Chúng ta cũng là cầu về cầu đường về đường rồi. Lại , đại nương chưa từng nghe qua câu , tiền làm tang lễ, cũng là thể để người khác bỏ ra thay, điềm xấu."

      Chu thị nghe xong mặt trầm xuống, bên cạnh Tam bà bà : "Lời này của Khang Bình sai, bạc này là thể bớt."

      Tăng Thụy Khánh nghe xong quát Chu thị: "Còn mau mau lấy bạc, linh tinh gì đó."

      Chu thị đành phải ấm ức lấy bạc giao cho Chú Vân Giang. Chú Vân Giang nhanh nhẹn tìm người phân chia công việc, Lâm Khang Bình và Hạ Cam Vĩnh cũng giúp đỡ chạy chân vài lần, bởi vì mấy người Tử Phúc phải ở bên đáp lễ lại đáp tạ khách nhân.

      Tỷ muội Điền thị sáng sớm tới đây, vẫn tấc cũng rời Điền thị, Điền thị vẫn có phản ứng gì, chẳng qua là, lúc bát tiên tới muốn khiêng lão gia tử ra khỏi cửa, Điền thị đột nhiên giống như bị điên, bổ nhào vào người lão gia tử, phen nước mũi phen nước mắt khóc thét, lão gia tử nên bỏ lại mình nàng, ở lại đời này cũng là chịu khổ, bằng cùng nhau mang , còn bớt lo….

      Tất cả mọi người cho rằng Điền thị là thương tâm quá độ, Tam bà bà cùng Tứ bà bà mấy vị chị em dâu còn khuyên giải phen, gọi người kéo nàng , thể chậm trễ canh giờ. Lão gia tử đều được khiêng ra khỏi cửa rất xa, mấy người Lâm Khang Bình và Tử Phúc còn có thể nghe thấy tiếng la khóc xé rách của Điền thị.

      Lâm Khang Bình bọn họ tới tối mới trở về, sáng sớm ngày hôm sau lại xuất môn, Tử Tình biết ngày này là ngày gia tế, chỉ sợ thời gian lạy phải rất lâu, bảo Lâm Khang Bình ngó chừng Tăng Thụy Tường chút, cũng ngàn vạn lần đừng thương tâm quá độ.

      Ai ngờ ngày hôm đó trời lại cứ mưa , càng u lạnh lẽo, khí lạnh đầy người, Tăng gia đành phải dựng cái lều đơn giản ở bên ngoài từ đường bên ngoài, bởi vì là nữ tử thể vào từ đường, chỉ có thể quỳ gối bên ngoài từ đường.

      Lâm Khang Bình trở về với Tử Tình: "Hôm nay may mà ngươi cùng tiểu muội , các ngươi đúng là chịu nổi, nương và đại tẩu các nàng đều quỳ tê chân, buổi sáng hai canh giờ, buổi chiều hai canh giờ, còn mưa rơi lất phất, mặt đất lạnh như băng, lót bao nhiêu rơm rạ cũng có tác dụng. Ta còn nghe thấy đại nương ngươi oán giận đấy."

      "Người đều mất, còn oán giận cái gì?"

      " chọn ngày tốt, ta thấy ba ngươi đều muốn đánh nhau với nàng rồi, chẳng qua, vẫn là cố nén."

      Ngày hôm sau, lúc khách tế, Xuân Ngọc lôi kéo Hạ Ngọc cùng Thu Ngọc ba người thầm hồi lâu, Xuân Ngọc muốn bớt chút bạc, lôi kéo Hạ Ngọc Thu Ngọc ba người hợp tế, Hạ Ngọc Thu Ngọc cảm thấy có vài phần ổn, chẳng qua, chịu nổi Xuân Ngọc mực khuyến khích, bày ra tư thái trưởng tỷ, cũng liền phản đối.

      Tăng Thụy Khánh nghe xong chỉ vào Xuân Ngọc mắng: "Cha sinh ra ba người các ngươi là hợp sinh sao? Nuôi lớn ba người các ngươi là hợp nuôi sao? Cho ba người các người xuất giá là hợp xuất sao?"

      Lời hỏi Xuân Ngọc á khẩu trả lời được, ngay cả Hạ Ngọc cùng Thu Ngọc đều đỏ mặt, ào ào oán giận Xuân Ngọc ra chủ ý ôi thiu gì.

      Xuân Ngọc có cách nào khác, lôi kéo nhà nhi tử tôn tử nữ nhi con rể của mình cùng quỳ xuống, dâng chín mươi chín văn tiền tiền biếu, là cả nhà nàng, Tăng Thụy Khánh còn muốn cái gì, Tứ Mao nhìn được, lấy ra xâu tiền, nhưng là Xuân Ngọc cướp lấy trước, : "Nhị Mao bọn họ còn biết như thế nào, chỗ dùng tiền nhiều lắm, chỉ sợ sau này đến cơm cũng ăn đủ no còn sống nữa đấy."

      Tứ Mao cũng tiện tranh chấp với Xuân Ngọc, chỉ là ôm mặt, trong lòng mảnh bi thương.

      Lúc này, hai nhà Phó gia và Hạ gia đều đến, Tăng Thụy Tường chỉ đành phải lên tinh thần tới tiếp đãi, Tăng Thụy Khánh thấy cũng chẳng thèm giáo huấn Xuân Ngọc, vội ra đón, tự giới thiệu phen, đáng tiếc, lúc này ai cũng có tâm tình hàn huyên cùng .

      Thẩm thị cũng nghĩ tới hai nhà này tới đây, bởi vì cũng phái người báo tang, Lưu gia và Trần gia cùng với Dương gia đều có người tới. Hạ gia là Tử Vũ trở về mới biết được bên này có tang , cho nên hẹn Phó gia cùng .

      Phó gia cùng Hạ gia hai nhà giống như là thương lượng trước, đều theo lễ trọng chín mươi chín lượng bạc, Chu thị ở bên thấy mừng rỡ cười toe tóet.

      Sau Phó gia cùng Hạ gia, hương thân trong thành An Châu cùng trong huyện, trong trấn cũng tới mấy nhà, bọn họ tất nhiên là thấp hơn bậc, theo bốn mươi chín lượng, cũng có ba mươi chín, hai mươi chín, mười chín đều.

      Ở đây phần lớn là thôn dân thôn Đông Đường, nơi nào trông thấy những ngân lượng này, rối rít cảm thán cùng chặc lưỡi, thầm nghĩ, lễ tang này của lão gia tử đúng là đủ thể diện, ngay cả quan lão gia ở phủ nha đều kinh động rồi, ai còn dám bất kính với Tăng gia?

      Xuân Ngọc thấy Phó đại nhân muốn lến trước cầu tình cho mấy đứa Nhị Mao, chẳng qua, mấy người Tử Phúc sớm có chuẩn bị, dặn dò tuỳ tùng bên cạnh Phó đại nhân, mấy người Phó đại nhân cũng có ở lại, tế bái xong mấy câu cùng Tăng Thụy Tường, rồi tới tấp rời . Xuân Ngọc cũng có cơ hội tới gần Phó đại nhân, lại , nàng cũng biết đến cùng ai mới là Phó đại nhân, cũng thể trước mặt mọi người kêu lên, việc xấu trong nhà vẫn là muốn truyền ra ngoài. Xuân Ngọc cũng bởi vậy mất cơ hội, chỉ đành phải dậm chân thở dài, đổi lấy Yến Nhân Đạt quát lớn trận, trắng ra đánh mất cơ hội tốt như vậy.

      Phó gia cùng Hạ gia cùng với các hương thân trước sau rời , khách tế tiếp tục cử hành. Hạ Ngọc, Thu Ngọc có cách nào khác đành phải theo Xuân Ngọc cũng dâng chín mươi chín văn, Tử Bình dâng là bốn mươi chín văn, Lâm Khang Bình và Hạ Cam Vĩnh hỏi qua ý kiến của Thẩm thị, cũng chỉ đành phải theo, Lâm Khang Bình thấy Chu thị bĩu môi.

      Vì tiền biếu này là phải xướng lên trước mặt mọi người, Lâm Khang Bình nghe thấy thôn dân bên cạnh nghị luận, "Hai nữ nhi nhà tú tài có tiền như vậy, cũng mới cho được mấy đồng? Cùng vừa rồi khác biệt cũng quá lớn, vừa rồi cái người biếu chín mươi chín lượng bạc có người là nhà chồng của tiểu nữ nhi ?"

      "Đó cũng là có cách nào, dù nàng có giàu có thế nào, cũng thể lướt qua nàng, đường tỷ nàng chứ, đây phải là làm mất mặt trước mặt mọi người sao? có đạo lý này."

      " lại, mấy nãi nãi gả ra ngoài này biếu cũng quá ít, nghe cuộc sống trong nhà đều cũng tệ, nhà tú tài trợ giúp mấy muội tử ít, đến lúc quan trọng các nàng đúng là biết xấu hổ lấy ra."

      "Đó có cách nào, Đại nữ nhi dẫn đầu tốt, những người khác chỉ có thể theo." Có người thở dài.

      Lâm Khang Bình lại là tới tối muộn mới trở về, trở về kể lại lần lượt chuyện ban ngày với Tử Tình, còn thêm: "Đúng rồi, hôm nay nghe ba thương lượng ngày mai tiền cởi dây thừng gì đó, chính là cho bát tiên khiêng quan, hình như chúng ta cũng phải cho. Chẳng qua, nương , vẫn là theo đường tỷ là được. Ta đoán chừng lại hục hặc rồi, đại ngươi cho chín tiền đồng, đại nương ngươi nhà ta cùng tiểu muội có tiền, bảo hai nhà ta bỏ ra chín trăm chín mươi chín mai tiền đồng, coi như là sáu nhà, bớt đến lúc đó mất mặt, làm cho người ta chê cười Tăng gia chúng ta. Cha và nương được, dù cho bỏ ra bao nhiêu, đều là tấm lòng của , loại tiền này thay thế cho người khác được."

      "Đúng vậy, chúng ta chỉ là hàng cháu , có ba ở đó, còn có Tử Bình ở đó, chúng ta tại sao phải ra mặt? Ta vẫn là nghe cha mẹ, ngày mai ngươi dẫn theo muội phu, xem đường tỷ làm như thế nào, dù sao nàng ở đằng trước chúng ta, chúng ta cũng đừng để cho người ta đánh mặt người trước mặt mọi người."

      Hai người trò chuyện lát, Tử Tình biết Lâm Khang Bình cũng mệt mỏi, thu dọn chút rồi ngủ, đêm có chuyện gì xảy ra.

      Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Khang Bình rồi. Hôm nay nhiều việc nhất, buổi sáng còn có gia tế cuối cùng, chuẩn bị xong đồ tế lễ dọc đường cùng lên núi, còn có sắp xếp cơm canh cho người cả thôn, thưởng cho người đến hỗ trợ.

      Cho dù có bất mãn cùng lão gia tử và Tăng Thụy Khánh thế nào, chuyện hình thức bên ngoài, nên làm hay là muốn làm như thế nào cho người ngoài xem, Tăng Thụy Tường thân thể tốt, đành phải mấy người Tử Phúc quan tâm, Lâm Khang Bình sao có thể ra sức giúp đỡ?

      Giờ Thân, Tử Tình cùng Tử Vũ ở nhà hướng về phía từ đường dập đầu lạy ba cái, xin lão gia tử tha thứ cho các nàng thể đến đưa đoạn đường cuối cùng.

      Sau bữa cơm chiều, Lâm Khang Bình trở về, Lưu thị tới tìm Tử Tình Tử Vũ chuyện trước, Tử Tình thấy Lưu thị có vẻ mặt chẳng ngờ, vội hỏi như thế nào.

      Chương 341, Điền thị dưỡng lão ()

      "Ta là rất tức giận, ai làm việc như đại cha đại nương ngươi, keo kiệt đến nơi đến chốn, mất mặt, ta cũng ngại để cho người ta biết, đây là chuyện Tăng gia ta làm. Hôm nay cha mẹ cũng tức đủ, tiệc rượu quá kém, đồ ăn cũng đầy đủ, cái gì cũng đủ, đại nương càng buồn cười, ca ngươi bảo ta lấy rượu, đại nương ngươi ôm bình rượu buông tay, ‘cũng sắp ăn xong rồi, còn mở bình làm gì.’ ta tay trở về, ca ngươi còn oán trách ta hồi. ‘bảo ngươi lấy rượu sao lại lấy? ’ ta có thể cái gì? Nhiều người nhìn vào như vậy đấy."

      "Vậy làm sao bây giờ? phải là cho tiểu dượng ta hai mươi lượng bạc sao? Hẳn là đủ rồi mà?"

      "Là mua ít đồ, nhưng ngăn nổi đại nương giấu cả trong phòng. Tiểu dượng sao có thể cùng bọn họ trình bày đạo lý? Cha ta nương ta cũng phải chủ , thân thể cũng tốt, nơi nào để tâm? Cho rằng cho bạc là có thể làm tốt. Đại ca ngươi càng tuyệt, tức giận đến mức tự mình vào phòng lục bình rượu ôm ra, khiến đại nương ngươi tức giận phải giương mắt nhìn. Còn có Gia Huy thiếu gia nhà Bình tỷ, khiến ta ra lời, chúng ta đều vội chân chạm đất, ngay cả Đại ca Nhị ca ngươi đều phải tự mình nấu nước, người ta sớm ngồi ở chiếu , rót rượu tự mình uống, ngươi chút, đứa mới mấy tuổi? Càng làm giận là, còn có khách nhân chưa rời , đại nương ngươi cùng Bình tỷ bắt đầu ở phòng bếp chia đồ rồi." Xem ra Lưu thị là bị chọc tức, trước kia, mặc dù nghe nhà Tăng Thụy Khánh làm việc ra gì, nhưng dù sao vẫn là được nhận thức sâu như lần này.

      Tử Phúc, Tử Lộc tự mình nấu nước, Tử Tình cũng đúng là nghĩ tới, chẳng qua, Tử Phúc về nhà cũng mang bao nhiêu hạ nhân, trừ người đánh xe ngựa, chỉ có hai nha hoàn bên cạnh.

      "Còn chuyện khác ?" Tử Tình hỏi,

      "Còn có hôm nay ở núi. Đại ngươi các nàng chỉ lấy ra chín văn tiền, người khiêng quan cái gì cũng cởi dây thừng, bị mấy bát tiên kia nhạo báng hồi, đại ngươi lấy ra thêm mười văn tiền. Người ta còn chịu, gần sang năm mới thế nào cũng phải cho chút tiền thưởng, kỳ kèo nửa ngày. Đại ngươi cuối cùng móc ra bốn mươi chín văn, nhưng cũng khiến cho nàng đau lòng đến chết. Ngươi nơi nào thể bớt được mấy văn tiền này, thế nào cũng phải để người ngoài chế giễu. Ta thấy ca ngươi vô cùng tức giận, ta cảm thấy bọn họ chính là cố ý, cố ý cho chúng ta khó chịu, dù sao bọn họ sao cả, cũng ra cửa. Truyền ra ngoài cũng là tang Tăng gia làm. Người ta nào biết đâu rằng tình hình cụ thể những thứ này, còn đều cho là chuyện chúng ta làm? Tiểu cũng oán giận mãi."

      Lưu thị hơi nhiều như vậy, uống ly trà nóng, : "Cũng là nghẹn chết ta rồi, ta còn phải khuyên nhủ đại ca ngươi đấy. Các ngươi khuyên nhủ cha mẹ nhé."

      Tử Tình nghe xong lời của Lưu thị. Kéo Tử Vũ về nhà mẹ đẻ nhìn xem, Thẩm thị và Tăng Thụy Tường đều chưa về nhà, nhưng là Hạ Cam Vĩnh tới đón Tử Vũ, trời tối vào được thành, hai người có lẽ là phải ở lại đêm.

      Dương thị vợ Tử Thọ cũng trở về cho đứa bú sữa, : "Cha mẹ bọn họ đều về nhà, hình như là muốn tính sổ sách gì đó, còn có tất cả vấn đề của bà, các ngươi xem chút ."

      Tử Tình cùng Lưu thị nhìn thoáng qua. : "Vấn đề của bà? phải là định cho nhà đại cha rồi sao? Cha ta thể nào còn có thể quản nàng, tìm nàng tính món nợ bà ruột ta cũng tệ rồi."

      Lưu thị : "Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Hay là ta nghe chút , tốt xấu gì ta còn là Đại cháu dâu, thời điểm mấu chốt còn có thể mấy câu, các ngươi cũng đừng , tối rồi. Mưa lại vừa rơi, trượt ngã ta cũng đền được. Chờ trở về lại nghe ta kể cho các ngươi, chuyện nát gì, còn chưa đủ tức giận."

      Tử Tình đợi đến mười giờ, Thẩm thị bọn họ còn chưa có về nhà, đành phải về nhà trước cho bốn nhi tử ngủ, ai ngờ về nhà, bốn nhi tử đều ngủ, Tiểu Phấn là Thư Duệ kể chuyện xưa cho mấy đứa bé, sau đó lại dẫn bọn họ lên giường, cởi quần áo, Tử Tình nhìn bốn cái đầu kề nhau, sờ sờ cái này, sờ sờ cái kia, trong lòng thỏa mãn cùng cảm kích lên lời, Tử Tình theo thứ tự hôn trán của bọn họ, đắp kín chăn cho bọn họ.

      Lúc này, Lâm Khang Bình vào, cái gì cũng chưa , chỉ là ôm Tử Tình, ghé vào vai Tử Tình, "Tình nhi, để cho ta ôm lát, chỉ lát. Sau này ta nhất định bỏ lại mình ngươi.” Tử Tình nghe xong rất lâu sau mới phản ứng lại, sớm rơi lệ đầy mặt rồi.

      Lát sau, hai người trở lại phòng mình, lúc Lâm Khang Bình rửa mặt, Tử Bình ngồi ở kháng ngẩn người, nghĩ tới lời của Lâm Khang Bình, nếu bên cạnh còn người thương ngươi kia, cho dù ngày ngày lăng la tơ lụa, rượu ngon món ngon, đến cùng cũng là khó khăn yên. Vả lại, bây giờ Điền thị chỉ sợ ngay cả kế sinh nhai cơ bản đều có cách nào bảo đảm.

      “Nghĩ cái gì vậy? Nhập thần như vậy?” Lâm Khang Bình lấy khăn bọc lấy tóc của mình, Tử Tình nhận lấy khăn, giúp từ từ lau khô, nghe Lâm Khang Bình kể chuyện xảy ra ở nhà tổ.

      Sau bữa cơm chiều, Lưu thị Trần thị mấy chị em dâu rửa bát đũa, Tử Phúc dẫn theo mấy người Tử Lộc thu dọn, trả lại bàn bát đũa, Chu thị cùng Tử Bình đều làm việc, chỉ lo lùa rau thịt còn dư lại, vụng trộm gấu .

      Tăng Thụy Tường thấy mọi người mấy ngày nay đều rất vất vả, liền đề nghị nghỉ ngơi sớm. Tăng Thụy Khánh nhất định thừa dịp mọi người đều ở đây, tính toán sổ sách. “Huynh đệ ruột thịt, tính toán sổ sách ràng, tính toán sổ sách ràng rồi, mất bao nhiêu tiền chúng ta chia đều, ta chiếm tiện nghi của ngươi. Ta là trưởng tử của Tăng gia, mặc dù ta có tiền như ngươi, nhưng phải là trách nhiệm của ta ta trốn, hôm nay nhiều người, mọi người làm chứng.”

      Tăng Thụy Tường và Thẩm thị thấy vậy cũng tiện cái gì, đành phải lên tinh thần, ngồi ở bên, nhìn Chú Vân Giang trượng phu của Thu Ngọc lấy ra xấp giấy tờ, lách ta lách tách dùng bàn tính cộng lại, vất vả tính xong ràng, đem những ngân lượng ở phía Tăng Thuỵ Tường đều đẩy đến chỗ Tăng Thụy Tường bên này.

      phải là chia đều sao? Tiêu bạc chia đều, bạc thu được cũng lẽ ra nên chia đều.” Chu thị vừa thấy bọn họ được chia tiền đồng ít như vậy, vội .

      “Đại tẩu, ngươi nghe ai bạc này chia dều? Chẳng lẽ tương lai khi Nhị ca trả lễ, ngươi thay ? Thôn dân cùng tất cả thân thích theo lễ chia đều, lễ của thân hữu lễ các nhà đều là về các nhà, đây là quy củ, đại tẩu.” Chú Vân Giang .

      “Ngươi căn cứ vào quy củ nào, ta chưa từng nghe , ta chỉ biết là, người ta đến viếng là cha ta, cha ta là cha hai người, bạc này, nên hai nhà chia đều.” Chu thị chỉ nhận lý lẽ có lợi cho nàng.

      Tăng Thụy Tường cũng lười vặn lại Chu thị, chỉ nhìn Chu Thụy Khánh hỏi: “Đại ca, ngươi lên tiếng, có cần tìm người khác đến làm chứng hay ?”

      Tăng Thụy Tường nghe xong, nhận đồ Chú Vân Giang đưa qua, đứng lên muốn , lúc này, tỷ muội và hai đệ đệ nhà mẹ đẻ Điền thị ra, bảo mọi người vào, Điền thị có chuyện muốn .

      Tăng Thụy Tường muốn vào, muốn đối mặt với Điền thị, mấy ngày nay, vẫn né tránh Điền thị, hận sao, Điền thị cũng là bị Tăng thị tính kế, hận sao, dù sao cũng là nàng tự tay hại chết mẹ ruột mình, hơn nữa, còn phá huỷ tiền đồ của mình, những món nợ đó, có thể tính lên, cũng phải ngày hai ngày có thể hết, nghiêm chỉnh mà , trong lòng Tăng Thụy Tường còn rối rắm, Tăng Thụy Khánh dứt khoát bế Điền thị ra, đặt ở ghế bành trong phòng.

      “Hôm nay người đầy đủ, mấy người các ngươi đều ở đây, thừa dịp hôm nay làm cho xong việc này, sáng sớm ngày mai nên về nhà mừng năm mới về nhà mừng năm mới. Lão nhân cũng biết chọn thời điểm tốt, sợ chậm trễ các ngươi mừng năm mới, cái gì cũng suy nghĩ cho các ngươi, hết lần này đến lần khác chỉ là suy nghĩ chút cho ta bà tử đáng thương này, cho dù thế nào, ta cũng là nương của lão Nhị bao nhiêu năm nay, ta hỏi là, cha của các ngươi rồi, về sau, vấn đề dưỡng lão của ta giải quyết thế nào? Mọi người các ngươi có nghĩ tới hay ?” Điền thị xong liền rút khăn ra lau nước mắt.

      “Đúng, nương, Nhị đệ mặc dù phải là ruột thịt của ngươi, nhưng Nhị đệ cũng là nhi tử danh nghĩa của ngươi, như thế nào, ngươi cũng là chính thê, là chính thê duy nhất của cha ta. bằng nương vẫn giống như trước kia, ở trong học đường, dù sao có bà tử chiếu cố. Ta cũng là sẵn lòng nương đến chỗ ta, nhưng là nhà ta lớn, ăn cũng tốt, có đạo lý còn muốn nương theo chúng ta chịu khổ.” Chu thị giành trước.

      Tăng Thụy Tường cúi đầu im lặng lên tiếng.

      “Nương, ngươi vẫn là theo ta , ta cũng đáp ứng cha rồi, cũng cần phiền toái nhị đệ.” Tăng Thụy Khánh .

      “Lời này của Đại cháu ngoại trai vẫn là có lý, lẽ ta nên như thế.” Hai đệ đệ của Điền thị .

      “Dựa vào cái gì chứ? Cho dù Nhị đệ mặc kệ, nương còn có ba nữ nhi nha, cũng thể để nhà chúng ta chịu trách nhiệm. Lại , cha vì sao , còn phải Đại muội làm tức chết, Đại muội cũng thể buông tay mặc kệ chứ?” Chu thị gào lên, cái gì nàng cũng chịu chấp nhận thực tế mình nhà nàng nuôi Điền thị.

      “Đại tẩu, cũng đừng lung tung. Ai cha là ta làm tức chết? Ta còn cha là các ngươi làm tức chết đấy. Nếu phải là các ngươi chỉ lo cho bản thân, lúc mua quan tài chỉ mua bộ, cha ta có lẽ . Ai cũng biết việc này là điềm xấu, cha mẹ song toàn ngươi nhất định phải mua riêng bộ, trong lòng cha sớm được thoải mái, sớm gieo xuống bệnh căn, các ngươi đừng đổ chậu *** lên đầu mình ta.” Xuân Ngọc gào lên, nàng nơi nào là người biết chịu thiệt? Vả lại, việc này liên quan quá lớn, đồ ngu mới có thể thừa nhận.

      “Đại ca, việc này là các ngươi làm đúng, việc đáng bao nhiêu bạc, làm sao ngươi chịu cùng nhị ca thương lượng chút, hoặc là ngươi trả trước, Nhị ca là người chiếm tiện nghi đó sao? Quên , bây giờ ta những lời này cũng có ý nghĩa, tự ngươi cân nhắc kỹ thôi. Chẳng qua, lại, Đại tỷ cũng phải là người tốt gì, biết cha bệnh nặng rồi, còn nhất định phải đến phiền cha dứt. Chuyện của cha, hai ngươi đều thoát nổi trách nhiệm.” Thu ngọc , trong lòng nàng sớm vừa lòng hai người này rồi, hôm nay rốt cuộc cũng ra.

      “Thu Ngọc, lời này cũng thể lung tung, chúng ta còn phải là suy nghĩ cho nhà Nhị đệ, nhà mới sinh con trai. Muốn ta nha, trong lòng cha có thể cũng hiểu, chính còn nhiều thời gian, nếu làm sao có thể khéo như vậy? Cha nhất định muốn làm những thứ đó trong năm nay.” Chu thị .

      “Nương, ngươi cũng là chuyện ? Muốn như thế nào?” Chu Thụy Khánh hỏi.

      “Ta cũng biết bây giờ Thụy Tường muốn gặp ta, ta cũng qua cho người ta chán ghét, nhưng là, dầu gì, ta còn là nương Thụy Tường, Thụy Tường cũng thể bỏ mặc ta, cầu của ta cao, bà tử này cho ta giữ lại, bạc lão nhị trả, ta theo sống cùng nhà Thụy Khánh, hàng năm đến cuối năm, mấy tôn tử đưa phần lễ tết cho ta, cũng cầu khác, Thụy Tường, ngươi có thể làm được sao?”
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Nhiên NhiênNhược Vân thích bài này.

    5. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Tiền Tăng Thụy tường trả, người cũng tăng thụy tường lo, sống ở nhà con trai cả, chẳng khác kêu Tăng Thụy tường nuôi cả nhà bạch nhãn lang đó. đến lúc này còn có thể hành xử như vậy, điền thi quả nhiên ko phụ lòng người ta ghét mà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :