1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 334, chia hoa hồng

      "Bị mất đứa là vùng lân cận nhà tam cữu ngươi, cũng biết cụ thể là nhà ai, chỉ là nghe việc như vậy. Những kẻ xấu đó làm sao bắt rồi mà vẫn còn?"

      "Nương, kẻ buôn người bắt người bán, tiền cũng là tới dễ dàng, phải có câu , là người chết vì tiền chim chết vì ăn, luôn có người chứa tâm lý may mắn, gặp may còn kiếm chác được, cuối cùng chết ở trong tham niệm của mình." Lâm Khang Bình .

      "Đúng vậy, trong thành An Châu này lại yên ổn rồi, nhà nhà còn sợ hết hồn hết vía, lập tức là đến cửa cuối năm rồi." Thẩm thị thở dài.

      Tử Tình cũng thở dài, lôi kéo Thẩm thị chuyện khác. Lâm Khang Bình ngược lại thầm trầm tư hồi, chờ Thẩm thị rồi, với Tử Tình: "Thư Duệ đến trường vẫn nên phái người theo, kẻ buôn người chỉ bắt nữ hài tử, cũng bắt số nam hài dáng vẻ dễ nhìn, chúng ta vẫn là cẩn thận chút ." Nam hài tử thường thường bị bán cho người khác làm đồ chơi, Lâm Khang Bình ra, chủ yếu là muốn để Tử Tình biết những thứ dơ bẩn này.

      Tử Tình tất nhiên đáp ứng, chuyện đứa thể dựa vào nửa điểm may mắn.

      Trời càng ngày càng lạnh, trừ mỗi ngày Tử Tình về nhà mẹ đẻ chuyến, càng nhiều lúc, Tử Tình ở thư phòng vẽ số bản vẽ, các loại ly rượu thủy tinh, dụng cụ, vật trang trí. Tử Tình hình như nhớ được ở trong thủy tinh thêm ít đồng ôxít, thủy tinh đổi thành màu lam, thêm sắt, thành màu đỏ, những cái khác nhớ lắm.

      Tử Tình chuẩn bị để Tử Hỉ chậm rãi thí nghiệm, xem có thể làm ra vài loại thuỷ tinh có màu, nhất định phải có ưu thế hơn sản phẩm của người khác, có đặc sắc, xí nghiệp mới có thể tồn tại được. Xưởng thuỷ tinh này, đối với Tăng gia mà , tầm quan trọng là cần cũng biết.

      nhà Tử Lộc về nhà sớm nhất, tiến vào tháng chạp, Tử Lộc liền cho bọn nghỉ phép. Mang theo cả nhà vào cửa. Thời gian Tử Tình mỗi ngày ở nhà mẹ đẻ cũng nhiều hơn, cùng Trần thị, Dương thị cười cười.

      Thư Duệ và Thư Ngạn cũng mỗi ngày cùng Vĩnh Tùng Vĩnh Bách ở chung chỗ, Thư Ngọc hơn Thư Vĩ ít, chỉ có thể chơi cùng Vĩnh Chương. Bảy nam hài tử ở chung chỗ, Tử Tình mặc kệ bọn chúng làm ầm ĩ, chỉ cần rơi vào trong ao nước. xảy ra chuyện gì.

      Ngày hôm đó, mấy người Tử Tình cùng Tử Lộc, Trần thị tán gẫu cùng Thẩm thị, đến Tứ Mao, Tử Lộc , Tứ Mao thuê gian cửa hàng ở trong thành An Châu, muốn mở cửa hàng tạp hoá, vốn là. muốn làm buôn bán vải vóc, chẳng qua, tiền vốn nhiều lắm, trước hết từ làm lên.

      "Nhị ca, làm sao ngươi biết chuyện của ? Ngươi gặp được ?" Tử Tình hỏi.

      "Có ngày đường gặp được. Ta mới biết được trở về, vẫn là nhận ra ta trước. Cửa hàng cũng lớn, chẳng qua khu vực đó cũng tệ, cũng biết có thể làm ăn lâu dài được ?"

      "Sao vậy? Có người quấy rối?" Thẩm thị hỏi.

      "Đại Mao biết được, cứ tới tống tiền, nhà nhiều đứa , nuôi nổi, còn có Tam Mao, cuộc sống cũng khó khăn. Đại còn muốn để mang theo Ngũ Mao. Tứ Mao hình như đồng ý, cứ như vậy xem ra, Tứ Mao cũng khó khăn."

      "Đây đúng là sói nhiều thịt ít." Tử Tình cười .

      Lúc này, Thạch bà tử tiến vào, chắp tay : " yên lành, lão gia tử lại thoải mái . Đại phu nhân đến đưa lễ tết, nhất định đòi cho lão gia tử, là đại nữ nhi nhà Đại Mao bị kẻ buôn người bắt cóc, lão gia tử quýnh lên, lại bị bệnh."

      "A? Chuyện khi nào vậy?" Thẩm thị vội hỏi.

      "Lão gia mời đại phu rồi, bên kia Đại lão gia tử cũng ở đó, phu nhân muốn qua nhìn xem hay ." Thạch bà tử .

      Thẩm thị nghe xong, đứng dậy vội : "Đây là tất nhiên."

      Đến lúc mấy người Tử Tình cùng Thẩm thị đến, Chu đại phu ở trong phòng khách kê đơn thuốc cho lão gia tử, Điền thị và Xuân Ngọc ở bên rơi lệ, Tăng Thụy Khánh đen mặt đứng ở cửa, Tăng Thụy Tường ngồi ở trước giường lão gia tử, thấy những người này vào, lão gia tử mở mắt, trong miệng ngậm lát sâm, vẫy vẫy tay, ý bảo mọi người trở về.

      "Lão gia tử có việc gì, các ngươi đều trở về , nhiều người, hò hét ầm ĩ, lão gia tử cần tĩnh dưỡng." Chu đại phu .

      Tử Tình còn chưa thấy sắc mặt của lão gia tử, bị đuổi ra ngoài, Thẩm thị ở lại, hàng cháu mấy người Tử Tình đều về nhà.

      Tử Tình về nhà, vẻ mặt Lâm Khang Bình có vài phần bất an, hỏi: "Lão gia tử thế nào rồi?"

      "Hẳn là có vấn đề lớn ? Nghe đại phu cần tĩnh dưỡng nhiều."

      Lâm Khang Bình nghe xong gì, ôm Tử Tình trong nóng ruột qua đêm, ngày hôm sau ăn điểm tâm xong, hai người qua nhà mẹ đẻ sớm, Lâm Khang Bình và Tăng Thụy Tường học đường thăm lão gia tử, sau khi trở về, ổn định hơn, vẫn là may mà có nhánh nhân sâm của Tứ Mao cấp cứu, thần khí của lão gia tử mới trở lại bình thường, chẳng qua là, vạn lần thể lại chịu thêm kích thích gì.

      nhà Tăng Thụy Tường lúc này mới yên tâm, chuẩn bị công việc mừng năm mới. nhà Tử Hỉ là vào ngày Tết Ông táo cùng nhà Tử Phúc vội trở về, hai người sau khi trở về thăm lão gia tử trước, Tử Phúc cùng lão gia tử chuyện hồi lâu, nghe , tâm tình của lão gia tử tốt lên rất nhiều.

      Ngày thứ hai, hai mươi lăm tháng chạp, Tử Hỉ cầm mấy cuốn sổ sách to đùng, là muốn báo cáo tiền lời năm cho mọi người, Tử Phúc đón Tử Vũ, sáu huynh muội sáu ở thư phòng nhà Tử Tình mở hội nghị gia đình ngắn gọn.

      năm này vốn mấy nhà đầu tư đều thu hồi lại rồi, Tử Tình cũng thở phào nhõm hơi, ép lên toàn bộ bạc của mấy nhà, áp lực cũng là rất lớn. Ý của Tử Hỉ trước chia tiền, muốn tìm chỗ ở ngoại thành An Châu, cũng mở tiếp xưởng thủy tinh, dù sao An Châu còn chưa có nhà mở xưởng thuỷ tinh.

      Tử Tình nhìn khoản vốn lưu động có hơn hai vạn lượng, nghĩ ở An Châu mở xưởng cũng có chỗ tốt, tự mình có thể lén mở phòng thí nghiệm, nghiên cứu phát triển sản phẩm mới. Tử Tình suy nghĩ chút hỏi: "Mở xưởng ở An Châu có phải quá vội vàng hay ? Nhân viên quản lý ngươi tìm xong rồi à?"

      "Ta nghĩ tới, quản chủ quản xản xuất cùng trướng phòng đều có thể điều người từ Kinh thành tới đây trước, trước tiên dựng lên phân xưởng. Mượn Tân Phúc biểu ca trong trang của người tới đây làm trướng phòng, để cho mang theo Tử Văn, Tử Văn muốn thi tú tài, sớm từng với ta muốn làm chút gì đó. Đại quản , thực ra tỷ phu là nhân tuyển tốt nhất, nhưng là tỷ phu bận quá, ta định điều người từ Kinh Thành tới đây trước, bên này để cho Nhị ca theo học ít, tỷ phu trước chịu trách nhiệm chút, dẫn theo Nhị ca, chờ tất cả bước vào quỹ đạo, Nhị ca có thể tiếp nhận rồi, tỷ phu cũng là có thể bận gia nghiệp của mình. Nhị ca, ngươi thấy thế nào? Lương của tổng quản Kinh thành năm là trăm lượng, Nhị ca năm tạm định tám mươi lượng." Tử Hỉ .

      “Ta sợ ta làm tốt, mấy năm nay ta trừ đọc sách dạy học, cũng chưa từng làm việc khác." Tử Lộc .

      "Đây cũng là vấn đề lớn. Ta thấy ngươi dựng xưởng ở kinh thành, tài chính lúc đầu cũng chỉ hơn vạn lượng bạc, ta dự tính ở An Châu có vạn cũng đủ kém nhiều lắm, ý của ta là mỗi cổ phần chia năm trăm lượng tiền lãi trước, như vậy, ngươi có khoản vốn lưu động ít nhất vạn bảy ngàn lượng làm dự phòng. Các nhà cũng có tiền hoa hồng, Tiểu Tam sang năm còn muốn thi, lại vừa thêm đứa , trong tay dư dả vẫn là tốt hơn." Tử Tình .

      "Ta sao, cần lo lắng cho ta, năm ta còn có hơn ba trăm lượng tiền thuê đấy. Bình thường ta sống cùng cha mẹ, tiêu dùng cũng lớn." Tử Thọ vội .

      "Tình Nhi có đạo lý, ta thấy cũng là chia năm trăm lượng trước , thực ra trong tay ta cũng dư dả, năm bổng lộc của ta mới có tám mươi lượng, thêm thượng vàng hạ cám cũng mới được trăm lượng, quanh năm suốt tháng đón đưa nhiều, mấy năm nay hết sạch trợ cấp này rồi, cái gì cũng mua nổi. Nếu có cửa hàng cùng đất trong nhà, cuộc sống của ta còn bằng Tiểu Tam đâu." Tử Phúc .

      "Nếu thiếu bạc, ta càng thiếu, ở Kinh thành tiêu dùng càng tốn hơn, ta còn mua chỗ ở, hai ngàn lượng bạc kia ta còn dựa vào tiền thành thân các ngươi cho góp lại mới đủ, tiền áp đáy hòm của ta đều vét sạch rồi, chia bạc, ta cũng có thể sống năm thoải mái." Tử Hỉ .

      "Chia bạc là chuyện , nếu mọi người đều đồng ý dựng xưởng, bây giờ chủ yếu là tìm chỗ tốt, chờ qua Nguyên Tiêu tranh thủ thời gian làm xong thủ tục, xây phòng ở tìm người, Tiểu Tứ xem xem ngươi trễ nhất có thể đợi đến khi nào , dù sao công xưởng ở kinh thành cũng là qua tay ngươi, lần này do ngươi tới thao tác vẫn là tương đối tốt hơn, tiết kiệm công sức. Tiểu Tam ngươi vẫn là tập trung tinh thần tham khảo, chuyện công xưởng ngươi cần theo quan tâm." Tử Phúc .

      "Những cái đó ta xem rồi sắp xếp, công xưởng bên này ta định xây quá lớn, hơn nữa chỉ làm giai đoạn, đại khái tầm tầm hơn tháng. Trọng điểm ta vẫn là đặt ở kinh thành." Tử Hỉ .

      Chuyện dựng xưởng định xong, Tử Tình làm cái bảng biểu, bên có phần tiền hoa hồng, mỗi người ký tên ở phía sau, Tử Tình đưa bảng biểu cho Tử Hỉ, để mang về cho kế toán vào sổ.

      Sau khi ăn xong, mình Tử Hỉ ở lại, cùng Tử Tình bàn bạc chuyện dựng xưởng, lại thấy bãn vẽ Tử Tình vẽ, cùng với ý tưởng thêm kim loại làm thuỷ tinh màu sắc rực rỡ, "Tỷ, ta nghĩ tới, lợi nhuận làm thủy tinh lớn như vậy, thời gian mới được năm, thu hồi còn hơn phí tổn, những thứ gương, ly rượu cũng dễ bán, kinh thành người có tiền cũng nhiều, chúng ta là đơn vị làm ly rượu độc nhất, cũng may ta nghe ngươi, bán tất ly rượu cùng đồ trang trí thuỷ tinh lớn cho Văn gia, gương dù sao vẫn là vật , gây chú ý. Nếu như ngươi , có thể làm thủy tinh có màu, ta kiếm được càng nhiều. Chẳng qua, xưởng xi măng kia khi nào bắt đầu xây?"

      "Lợi nhuận sang năm giữ lại phần xây xưởng xi măng. Cẳng qua, mùa thu sang năm, chức biên tu Hàn Lâm viện của ngươi kết thúc , cần chuẩn bị bạc cứ với ta tiếng."

      "Biết rồi, sang năm rồi sau, ta dễ , trong tay vợ ta còn có chút bạc đồ cưới. Khảo hạch kia của Đại ca nên là năng động chút, hai năm nay cũng coi như làm ra chút chiến tích, đầu tiên, máy tuốt hạt ngũ cốc kia tiết kiệm bao nhiêu sức lao động, đây cũng là ghi dấu ở Ngự tiền, cả nước mở rộng rồi, Hoàng thượng biết được còn đặc biệt tìm ta tới chuyện, cười phí công phong cho cáo mệnh cho nương ta. Hoàng thượng cũng bởi vậy mà biết được Đại ca làm tri huyện ở Hoa Liên làm cải tạo đất hoang, cao hứng gật đầu liên tục. Vài năm nay mưa thuận gió hoà, gặp được mùa màng tốt, còn chưa thiếu lương thực, nếu gặp phải năm nào có tai hoạ.., khắp nơi đều là chạy nạn, dao động nền tảng của đất nước, cho nên trước mắt thánh thượng mới có thể cổ vũ khai hoang, hơn nữa miễn thuế ba năm đầu. Ta thấy thôn trang của ngươi cũng cải tạo tệ, ta là cách khá xa, bằng , cũng mua mảnh đất hoang lớn, để cho ngươi dọn dẹp chút, ta cũng đường đường làm địa chủ rồi."

      Tử Tình nghe xong xì nở nụ cười.
      huyendo, Nhiên NhiênNhược Vân thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 335, họa vô đơn chí

      "Đáng tiếc xung quanh thôn trang kia của ta còn đất hoang, ngay cả đỉnh núi ta cũng mua rồi, đừng xem thôn trang của ta, bây giờ năm sản xuất cũng được hơn ba ngàn lượng bạc. Năm nay ta muốn trồng vài mẫu dưa gang, dưa hấu, mặc dù vài năm nay giá dưa hấu giá giảm xuống rất nhiều, nhưng tiền lời vẫn cao hơn những thứ khác. Bây giờ ta mới phát , vì sao kẻ có tiền đều thích mua đất, thực ra mua đất tiền lời còn cao hơn cửa hàng, ruộng đất gặp được năm mùa màng tốt, có cái năm sáu năm có thể thu hồi đầu tư. Cửa hàng cơ bản phải mười năm mới có thể thu hồi đầu tư."

      "Cũng chính là vậy, chúng ta mấy năm kia may mà gặp được thời điểm tốt, bán được giá tốt, vừa mua đất vừa mua cửa hàng, nương bây giờ trồng nhiều dưa hấu hơn, chúng ta thu vào còn bằng nửa trước kia."

      Hai tỷ đệ chuyện, Lâm Khang Bình chạy vào, bảo Tử Hỉ trở về, là Xuân Ngọc quỳ ở cửa, có việc cầu Tử Hỉ.

      Tử Tình vừa nghe bị doạ nhảy dựng, yên lành lại làm loạn cái gì, cũng chẳng quan tâm hỏi kỹ, kéo Tử Hỉ ra ngoài, Lâm Khang Bình bảo Tử Hỉ trước .

      Lâm Khang Bình muốn cái gì đó, dáng vẻ muốn lại thôi khiến cho Tử Tình chú ý, hỏi:

      "Ngươi làm sao vậy? Có việc gạt ta?" "Ngươi ngồi xuống trước , đừng có gấp, nghe ta từ từ cho ngươi. Ngươi còn nhớ ngày đó cha ta Nhị Mao biết kiếm bạc từ nơi nào ? Ta nghĩ tiểu tử này chừng lại làm cái gì xấu đây? bằng ta tìm người điều tra chút, đừng lại làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, ai ngờ quả thực để ta đoán trúng, cùng nam nhân của Hoa Quế, còn có mấy người nữa, bắt đầu làm buôn người, nữ nhi Đại Mao chính là bị bọn họ bắt, Nhị Mao biết được, tự mình dẫn người đuổi theo, mới đuổi theo đưa được đứa trở về."

      "Ý của ngươi là, Nhị Mao này là kẻ buôn người? Làm sao có thể bắt cháu nhà mình? Đây cũng quá có nhân tính rồi."

      "Đứa kia là người khác bắt. Nhị Mao trước đó biết. Sau này tìm được đứa trở về, Đại Mao nghi ngờ Nhị Mao, cùng Nhị Mao hai người náo loạn trận, việc này mới có thể bị ta phát . Vốn bọn họ làm việc là tương đối kín đáo. Nếu là ta nghi ngờ Nhị Mao, thông qua chuyện Đại Mao, mới tìm được điểm dấu vết để lại. Chỉ sợ trong thời gian ngắn đúng là khó phát ra bọn họ."

      "Vậy bây giờ thế nào? Ngươi báo quan rồi? Cho nên đại ta mới đến tìm cha ta và Tử Hỉ cầu xin?"

      Lâm Khang Bình nhìn ánh mắt của Tử Tình : "Tình Nhi, ngươi muốn trách ta, ta cũng giải thích cho mình, ta biết bất kể thế nào, bọn họ là người thân của cha ta. lý ra, ta phải là làm như thấy. Chẳng qua là, ta nghĩ việc này quá mức thương thiên hại lý. thương lượng với ngươi thầm báo cho Phó đại nhân, bởi vì trong này chỉ mình Nhị Mao, tổng cộng có hơn mười người, ta nếu ra mặt, còn biết có bao nhiêu đứa gặp nạn. Vốn ngày đó khi a công sinh bệnh. Ta muốn cho ngươi, ta thấy a công bị tức mà bệnh, trong lòng cũng có vài phần bất an."

      Tử Tình nghe xong ngồi xuống, suy nghĩ chút : "Khang Bình, ta trách ngươi, việc này sớm muộn gì cũng phải ra mặt. Như đám người bọn họ, vì bạc, chút tính người cũng có, tính là người thân cái gì? Đại nghĩa còn phải diệt thân đấy. Vả lại, hai nhà chúng ta sớm chặt đứt qua lại, còn phải người thân đâu. Chỉ là, việc này, trước nên nhắc tới cùng người khác."

      Lâm Khang Bình nghe xong ôm Tử Tình : "Ngươi có thể nghĩ như vậy, trong lòng ta cũng thoải mái hơn. Ban đầu ta muốn với ngươi, là sợ trong lòng ngươi có gánh nặng. Nhưng cảm thấy gạt ngươi cũng là đúng, việc dù sao là ta làm, liên quan tới ngươi, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm. thôi, chúng ta nhìn xem cha mẹ bên kia rốt cuộc thế nào rồi?"

      Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình, mấy người Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đều ngồi ở phòng khách, Tứ Mao quỳ gối trong phòng khóc cầu xin, "Nhị cữu, bây giờ cũng chỉ có nhà Nhị cữu có thể cứu mấy người Nhị ca ta, dầu gì trông vào phần thân thích thời gian, giữ cho bọn họ cái mạng, về sau, ta nhất định trông nom , để cho phạm sai lầm nữa."

      "Ngươi đứng lên , đây phải là việc chúng ta có thể làm. Nhị Mao phạm vào những lỗi lầm kia, ở trong lao mấy năm còn biết hối cải, sau khi ra ngoài lại cấu kết với người ngoài đến trong trang của Tử Tình ăn trộm, a công bà ngươi cầu xin, Khang Bình mới tha cho , vẫn biết hối cải, ngược lại ngày càng nghiêm trọng. Ngươi ngẫm lại xem, lừa bán tiểu hài tử, đó là tội nghiệt lớn như thế nào, sao ngươi nghĩ cho cha mẹ đứa chút? Bây giờ toàn bộ An Châu phủ đều sôi trào, xử phạt bọn họ làm sao bình ổn được căm phẫn của dân chúng? Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào đấy. Ngươi nghĩ lại xem, người nào vào lúc này có thể mở miệng xin tha?"

      "Cái này gọi là tự làm bậy thể sống, ngươi nhớ kỹ bài học lần này của bọn họ ." Tử Lộc .

      Tứ Mao nghe xong sắc mặt như chết, Tử Phúc : "Cha mẹ ngươi còn ở bên ngoài, ngươi dẫn bọn họ về nhà trước , dù sao ngay lúc này phủ nha cũng nghỉ phép, muốn tìm người cũng phải là chuyện sớm chiều. Việc này, ngàn vạn lần thể với ông ngoại bà ngoại ngươi, nhớ kỹ chưa?"

      Tứ Mao khóc hỏi: " có cách nào sao?"

      "Bảo bọn họ biết cái gì hết ra, cố gắng hết sức tìm đứa bị lừa bán về, có lẽ tội chết có thể miễn, xem có thể phán đày ở Quỳnh châu hay ." Tử Hỉ .

      Tứ Mao nghe xong : "Ta muốn vào thăm bọn họ cũng là thể, bằng nhờ biểu đệ giúp ta, cho ta vào thăm bọn họ chút, dặn dò bọn họ vài câu, xem có thể tìm được mấy người về trước hay ?"

      Tử Hỉ còn chưa kịp , chuông cửa vang, Thạch bà tử chạy vọt vào, : "Lão gia, phu nhân bọn họ tìm lão gia tử rồi, ta ngăn được."

      Tăng Thụy Tường nghe xong vội chạy nhanh ra ngoài, Tứ Mao cùng Tử Phúc, Tử Lộc cũng vội chạy theo sát sau.

      "Nhị Mao bởi vì sao bị bắt đại cũng phải biết, mấy ngày trước đây chính là bởi vì nữ nhi của Đại Mao bị bắt, a công giận nằm giường dậy nổi, đại phu cũng dặn dò a công thể chịu kích thích, làm sao còn tới thêm phiền? Chẳng lẽ nàng muốn tức chết a công?" Tử Hỉ hỏi.

      "Bây giờ những cái này có ích lợi gì? Vẫn là qua nhìn xem ." Tử Tình xong, nắm tay Lâm Khang Bình.

      Lúc máy người Tử Tình đến, trong phòng vây quanh đống người, Xuân Ngọc cùng vợ Nhị Mao cùng với Hoa Quế đều khóc, Tăng Thụy Tường đuổi các nàng ra ngoài, sai Tử Lộc mời đại phu cùng Tăng Thụy Khánh, lão gia tử nằm ở giường, sắc mặt tái nhợt, nhìn chút sinh khí, Điền thị ở bên nghẹn ngào.

      Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị đến rất nhanh, lát sau, Chu đại phu cũng tới, cho lão gia tử ngậm vài miếng sâm, giữ mạch, đâm mấy châm, lão gia tử tỉnh lại, lúc này, nhà Thu Ngọc cũng tới.

      Con mắt Lão gia tử chậm rãi dạo qua vòng, nhìn Tử Phúc, Tử Phúc bước lên phía trước, lão gia tử vươn tay, Tử Phúc vội nắm được, lão gia tử chậm rãi hỏi: "Chuyện Nhị Mao, có cách nào sao?"

      Tử Phúc đành lòng , chỉ đành phải kìm nén : "Tiểu Tứ phái người đến nhờ Phó gia giúp rồi, tính mạng cuối cùng đáng ngại, chỉ cần về sau làm người tử tế. A công ngươi yên tâm ."

      Lão gia tử nghe xong nhìn Tử Hỉ, Tử Hỉ vội : "A công yên tâm , chờ năm sau ta tự mình tìm Tri phủ An Châu năn nỉ chút, thế nào cũng bán cho ta vài phần thể diện, trước giữ lại được tính mạng rồi mới tính cái khác."

      Lão gia tử vui mừng gật gật đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi lát, mở mắt ra, : "Gọi Xuân Ngọc vào , ta còn có lời dặn dò nàng mấy câu."

      Xuân Ngọc và Yến Nhân Đạt vào, Xuân Ngọc thấy lão gia tử tỉnh lại, vội quỳ gối nhào tới, : "Cha, ta phải là cố ý, nữ nhi cũng là còn cách nào khác, cha, cũng đến giờ phút quan trọng này rồi, Nhị ca còn cho ta vào cửa, ta có thể làm sao bây giờ chứ? Trọng bụng vợ Nhị Mao và Hoa Quế đều còn có đứa , ta cũng thể trơ mắt nhìn đứa sinh ra có cha. . ."

      Xuân Ngọc còn muốn chuyện, bị Tăng Thụy Tường quát dừng, lão gia tử nhìn Xuân Ngọc chậm rãi : "Đều là lỗi của cha, nương ngươi từ chiều ngươi hỏng rồi, chiều ngươi biết tốt xấu biết cảm ơn, chỉ có lười biếng còn ích kỷ, cũng biết cách dạy đứa , ta biết như vậy là đúng, vì nương ngươi che chở, cũng có uốn nắn ngươi lại. Xuân Ngọc, đây là lỗi của cha, cho nên, ta chỉ có thể tự mình nuốt xuống quả đắng này. Khụ khụ. . ."

      "Cha, ngươi đừng nữa, uống nước ." Tăng Thụy Tường khuyên nhủ.

      Lão gia tử lắc lắc đầu, tiếp: "Chuyện của Nhị Mao, ta cầu tình với Tử Phúc và Tử Hỉ rồi, đây là lần cuối cùng ta quản chuyện của ngươi, ngươi nhớ kỹ, về sau, phải nhờ chính ngươi, cha, cho dù muốn quản, cũng quản được." Lão gia tử xong, dòng nước mắt trong suốt từ khoé mắt đục ngầu chảy ra.

      "Cha, ngươi cần nữ nhi rồi, cần Xuân Ngọc rồi? Cha, ngươi thể bỏ lại ta quan tâm, cha. . ." Xuân Ngọc hô.

      Thu Ngọc chán ghét đầy mặt kéo Xuân Ngọc lại, : "Đại tỷ, ngươi kêu gào cái gì, cha ta cần tĩnh dưỡng, ngươi phải là biết, ngươi theo thêm cái loạn gì, còn mau về nhà ."

      Lúc này, ngoài cửa trận ồn ào, ra vợ Tam Mao Hồng Tú ôm đứa tìm tới cửa, nàng vào cửa liền để đứa xuống, nhắm vào vợ Nhị Mao đánh trận, vừa đánh vừa mắng: "Đồ tim đen phổi thối, nhà người ta ca ca có thể mang theo đệ đệ mình làm chút việc tốt, nhưng các ngươi ngược lại, tính kế người ngoài đủ, ngay cả đệ đệ mình cũng tính kế lên, bản thân muốn sống tử tế, vội vàng đưa tiễn cho Diêm Vương gia kia, cũng cần lôi kéo Tam Mao nhà ta chứ, ta mặc kệ, dù sao sau này ta mang theo đứa sống ở nhà ngươi, ngươi nuôi cho ta."

      Vợ Nhị Mao vốn là quả phụ, tuổi tác lớn, đanh đá, nếu cũng thể dụ dỗ được Nhị Mao, giờ phút này nhắm vào Hồng Tú chính là cái tát trở lại, chỉ vào Hồng Tú mắng: "Ngươi nếu sợ ta đem bán đứa nhà ngươi, ngươi để lại chỗ ta đây, còn muốn bảo ta nuôi đứa cho ngươi, ngươi cứ việc mơ . Ta còn biết ai bắt ai nuôi đâu? Chờ ta tìm được nhân tình, cùng để nuôi ngươi. Ngươi nếu bằng lòng làm thiếp, bưng nước rửa chân cho chúng ta, ta cũng có ý kiến. Ngươi cho là Tam Mao nhà ngươi tốt à? Nếu tham tài, có thể theo Nhị Mao làm à? Lúc chia tiền sao ? Lúc này muốn đổ bô ** lên đầu chúng ta, cho là tính tình ta tốt mặc ngươi xoa nắn, ngươi liền nhận sai với ta nãi nãi ngươi. . ."

      Hai người đều lớn giọng, chờ đến lúc Tăng Thụy Tường và Tăng Thụy Khánh ra quát dừng các nàng, lão gia tử nghe hết, Tam Mao cũng xảy ra chuyện, lại là dòng nước mắt.

      Tử Phúc thấy vội : "A công, ngươi đừng gấp, chuyện Tam Mao ta hỏi thăm chút, Tam Mao chỉ là giúp đỡ canh gác truyền tin. có tội gì lớn, có vài năm hẳn là có thể ra rồi.

      Thu Ngọc ở bên cũng vội khuyên nhủ: "Chính là vậy, cha, ngươi yên tâm tĩnh dưỡng, việc này, Tử Phúc và Tử Hỉ đều đồng ý giúp cho, ngươi cứ yên tâm ."

      Lão gia tử lắc lắc đầu, chính mình suy nghĩ hồi lâu, mới : "Gọi Đại ca Nhị ca ngươi vào, ta có lời muốn ."
      Last edited: 21/10/15
      Nhiên NhiênNhược Vân thích bài này.

    3. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Rốt cuộc cũng chịu ra. Đến gần chết mà vẫn còn ích kỉ như vay. Mấy đứa con cụng là truyền tính này của lão gia tử thoi.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 336, thân thế của Tăng Thụy Tường

      Thu Ngọc ra ngoài gọi Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường vào, Tử Phúc kéo Chu đại phu sang bên hỏi, Tử Tình thấy Chu đại phu lắc lắc đầu, xem ra, tình huống của lão gia tử tốt.

      Tử Phúc đưa Chu đại phu ra cửa, phái Thạch bà tử lấy thuốc sắc, Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường ngồi ở trước giường lão gia tử, Tử Phúc mang theo mấy người Tử Lộc đều đứng ở phía sau Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường.

      Ánh mắt của lão gia tử quét vòng, : "Mấy tôn tử của ta đều trở lại, nên gặp muốn gặp ta đều gặp rồi, chính là lúc này nên rồi, ta cũng làm thất vọng liệt tổ liệt tông Tăng gia, Tăng gia ta hộ sinh ra hai vị tiến sĩ, còn có ba vị tú tài, vị cáo mệnh, đây là vinh quang chưa có bao giờ, đủ để làm rạng rỡ tổ tông rồi."

      "Cha, ngươi có việc gì đâu, lão nhân gia ngươi còn sống lâu trăm tuổi, vui vẻ hưởng phúc của mấy tôn tử nữa." Tăng Thụy Tường đỏ vành mắt .

      "Chính là thế, cha, ngươi còn phải thấy Tử Toàn lớn lên, chờ trưởng tôn lão Tăng gia thành tài đấy." Tăng Thụy Khánh . "Thụy Khánh, cha muốn chuyển về nhà tổ ở hai ngày, ngươi có ý kiến chứ." Lão gia tử hỏi.

      " có ý kiến, cha." Tăng Thụy Khánh đáp. Tăng Thụy Tường vừa nghe liền nhịn được gào khóc, Tử Tình và Thẩm thị ở cạnh đỡ .

      "Nhị đệ, ngươi cũng quá nhu nhược rồi, cha còn chưa có làm sao, ngươi khóc như vậy, bảo cha sống yên ổn như thế nào?" Tăng Thụy Khánh quát Tăng Thụy Tường.

      Quy củ ở nông thôn, trước khi người chết, hơi cuối cùng nhất định phải ở tổ trạch nhà mình, học đường chỉ là chỗ lão gia tử sống nhờ, cho nên lão gia tử đột nhiên muốn về tổ trạch, Tăng Thụy Tường mới có thể nhất thời chịu nổi.

      Thu Ngọc và Điền thị đều biết lão gia tử muốn chuyển về nhà tổ có ý nghĩa là cái gì, cũng nhịn được nức nở. Thu Ngọc lo lắng Điền thị có gì bất trắc, còn muốn trông nom nàng. Cũng dám khóc lớn, cùng Mộc Mộc ở bên khuyên giải.

      Tử Tình ngược lại là tò mò, Điền thị lúc này đây lại còn chịu đựng, trong quá khứ. Đều là nàng té xỉu trước, lần đó Chu đại phu còn nàng cũng thể chịu kích thích gì, chẳng qua. Giờ này khắc này, Tử Tình cũng chẳng quan tâm đến nàng.

      Bởi vì lão gia tử ngập ngừng, : "Chính là có việc, ta muốn ràng với các ngươi, Tử Phúc, ngươi đón hai cữu công cùng hai di nương bà bà tới đây."

      "Cha, trời tối rồi. bằng đợi ngày mai . Ngươi yên tâm nghỉ lát, có lời gì, ngày mai lại cũng là như vậy." Tăng Thụy Khánh khuyên nhủ, trực giác của về việc lão gia tử muốn , đối với phải là chuyện gì tốt. Nhưng lại thể ở trước mặt mọi người trực tiếp ngăn lại lão gia tử.

      Điền thị nghe xong sắc mặt biến đổi, cũng : "Vẫn là Thụy Khánh rất đúng, cha đứa , chuyện trước kia đề cập tới cũng được, về sau, cái gì ta cũng đều nghe ngươi, đều theo ngươi."

      Tử Phúc nhìn xem lão gia tử, lão gia tử khoát tay. : "Lại , chỉ sợ có cơ hội, ta muốn mang vào trong quan tài, Tử Phúc, ngươi . Đúng rồi, còn tìm người đón lão bà ngươi. Nương ngươi biết nàng ở nơi nào." Tử Phúc đáp ứng , trong nhà có hai chiếc xe ngựa, Tử Tình bên kia còn có hai chiếc, Tử Phúc dứt khoát phái người chuyến đón Hạ Ngọc, xem tư thế này, lão gia tử qua được cửa ải cuối năm nay rồi.

      Điền thị thấy Tử Phúc vừa , trong lòng quýnh lên, thiếu chút lại ngất xỉu, vẫn là Thu Ngọc ở bên cạnh nàng, vội cho nàng ngậm lát sâm, nàng mới nâng cao tinh thần.

      Bên này Tăng Thụy Khánh chờ Tử Phúc rồi, dặn dò Chu thị về nhà chuẩn bị đồ, mấy người Lâm Khang Bình và Tăng Thụy Khánh, Tăng Thụy Tường Tử Phúc hỗ trợ, đưa lão gia tử đến nhà Tăng Thụy Khánh, Thẩm thị, Thu Ngọc giúp đỡ Điền thị thu thập vài bộ quần áo tắm rửa, cũng dìu nàng qua.

      Thẩm thị muốn cho Tử Tình dẫn Tử Vũ trở về nghỉ ngơi, nhưng Tử Tình biết, lão gia tử muốn nhất định là chuyện lớn, chừng chính là thân thế của Tăng Thụy Tường, đợi nhiều năm như vậy, sao Tử Tình có thể vào ngay lúc này về nhà?

      Tử Vũ cũng biết được tâm tư của Tử Tình, hai người đồng thời : "Nương, ta mệt, chúng ta cũng qua nhìn xem."

      Thẩm thị có cách nào khác, đành phải tuỳ hai nàng, chẳng qua là dặn dò nha hoàn theo cẩn thận.

      Đại Điền thị cùng hai vị cữu công đến tương đối nhanh, tiểu Điền thị nhà xa hơn, trong thời gian chờ đợi, lão gia tử uống thuốc, tự cầu ngậm vài miếng sâm, nhắm mắt dưỡng thần, đại khái đợi tiểu Điền thị cùng lão bà đến.

      Tiểu Điền thị và lão bà lần lượt bước vào, lúc lão bà tiến vào, Tử Tình còn chút nhận ra, đại khái chừng mười năm gặp, lão nhân gia tóc trắng phau rồi, đứng hình như lại càng nhanh nhẹn, người tóc bạc gặp nhau, lại là trong tình cảnh như vậy, lão bà nước mắt bỗng chốc liền tuôn ra, lôi kéo tay lão gia tử khóc : "Tiểu đệ à, ngươi làm sao vậy? Ngươi cũng nên bỏ lại đại tỷ mình, đại tỷ còn chưa đâu, ngươi cũng cho , có nghe thấy ? Ngươi phải nhanh khoẻ lên nhé."

      Lão gia tử chậm rãi mở mắt, khóe mắt cũng ẩm ướt.

      Thẩm thị vội qua khuyên nhủ: "Đại , ngươi tuổi tác cũng lớn, sức khoẻ cũng tốt, chịu được mệt nhọc, mau ngồi xuống nghỉ lát."

      Nhị nữ nhi của lão bà cũng đến cùng, vội cùng Thẩm thị dìu lão bà ngồi xuống.

      Lão gia tử nhìn vòng người trong phòng, : "Thụy khánh, ngươi gọi Đại muội muội ngươi vào, Thụy Tường, ngươi đến cạnh cha này. Cha có lời muốn với ngươi."

      ", cha đứa , ngươi phải là đồng ý với ta, muốn mang chuyện này vào quan tài, ngươi cho dù suy nghĩ cho ta, chẳng lẽ ngươi cũng suy nghĩ cho Thuỵ Tường sao? Cũng hơn bốn mươi năm rồi, ngươi bây giờ , có ý nghĩa gì?"

      "Bây giờ ta , về sau, cũng cơ hội , chính là bởi vì tâm tư của ngươi quá nặng, nhà này mới phân tán thành như vậy, mấy năm nay đủ uất ức Tường Nhi rồi. Ta sắp rồi, dù sao cũng phải cho Tường Nhi cái công đạo, thể để mà bỏ ra cho cái nhà này nhiều như vậy, ta rồi, còn phải tiếp tục gánh vác gánh nặng này. Khụ khụ, khụ khụ. . ." Lão gia tử còn chưa xong, bị trận ho khan cắt ngang.

      "Cha, ngươi uống chút nước ." Tăng Thụy Tường bón nước cho lão gia tử.

      "Tiểu đệ, ta biết ngươi muốn cái gì rồi, phải là thân thế của Thụy Tường? Ngươi nghỉ ngơi , ta thay ngươi. Lúc trước, nếu phải là ta làm bậy, ngươi cũng có Thụy Tường, cũng bị đệ muội bắt chẹt cả đời, làm hại nương đến chết cũng nhắm mắt, oan nghiệt nha, đây đều là oan nghiệt của ta." Lão bà khóc .

      "Đại tỷ, ta hối hận, nếu có Thụy Tường, đời này của ta cũng thể có phong quang như ngày hôm nay, lão Tăng gia cũng thể có vinh quang hôm nay. Ta hối hận, Tường Nhi, cha hối hận có ngươi, chẳng qua là, cha hối hận đối xử tốt với ngươi, khiến ngươi bị tủi thân thời gian dài như vậy, cha, thẹn với nương ngươi nha, cha gặp nàng, ta muốn cho nàng, đa tạ nàng sinh cho ta nhi tử tốt. . ." Lão gia tử chậm rãi , đúng là vẫn còn có chút hụt hơi, lát, lại dừng lại nghỉ tạm.

      Người trong phòng, trừ Tử Tình cùng mấy người Lưu thị, còn lại đều mở to hai mắt, há to miệng, ngay cả Tăng Thụy Khánh cũng thể tin, hỏi: "Cha, ngươi cái gì vậy? Ngươi hồ đồ rồi? Lão nhị làm sao có thể phải là đệ đệ ta?"

      Ngay cả đại Điền thị cùng tiểu Điền thị cũng nhìn về phía Điền thị, các nàng cũng biết bí mật này, đại Điền thị vỗ phía sau lưng Điền thị hỏi: "Nhị muội, ngươi cũng giấu giếm kỹ ghê. Ngay cả đại tỷ cũng biết, ta , chỉ hai nhi tử, sao có thể thiên vị thành như vậy? Ngươi đến cùng trải qua khó khăn gì, ngay cả đại tỷ cũng ?"

      Hai vị cữu công nhìn Điền thị, cũng : "Chính là vậy, Nhị tỷ, có cái gì thể về nhà mẹ đẻ , năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? rể ta làm sao có thể có đứa của người khác? Việc này, nên cho ràng."

      Nhà mẹ đẻ Điền lúc này cũng đồng tâm, nhất trí cho là lão gia tử có lỗi với Điền thị, có đứa của người khác, nhà nông dân cũng cho phép cưới thiếp, ra, cũng thấy lão gia tử cưới thiếp, làm sao lại đột nhiên nhảy ra đứa trẻ, vẫn là nhiều năm như vậy, Tăng Thụy Tường mọi người đều công nhận thà nhất, lương thiện nhất, những năm này đều khen là cháu trai tốt, được cháu ngoại trai chiếu cố mấy năm nay, lại chút quan hệ với bọn họ? Cái này bảo bọn họ nhất thời làm sao có thể tiếp nhận?

      Xuân Ngọc và Thu Ngọc cũng là trợn mắt nhìn chằm chằm lão gia tử, chuyện chút bóng dáng cũng chưa từng nghe qua, làm sao có thể giấu giếm kỹ như vậy? Khó trách mấy năm nay bất luận Nhị ca làm cái gì, lão nương cũng chưa từng vừa lòng.

      Tử Tình cùng mấy người Lưu thị sớm nghĩ như vậy, cho nên, dù đột nhiên nghe được, cũng cảm thấy giật mình, biểu cảm của Tăng Thụy Tường cũng có chút kỳ quái, bi thương, thoải mái, dường như kết quả này đoán trước được, bao nhiêu thương tâm cũng thể , Tử Tình ngược lại cảm thấy càng nhiều hơn là loại giải thoát, sau này, lại cần chấp nhất Điền thị đối với tốt hay , thiện vị hay , cũng cần lại phải gánh vác gánh nặng Điền thị này.

      Vẻ mặt Điền thị là mảnh tro tàn, nhìn lão gia tử khóc hỏi: "Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là quên được nàng ta sao? Ngươi quên ngươi từng thề? Ngươi phải là đồng ý với ta đời này cũng nhắc tới việc này lần nữa?"

      "Ta là đáp ứng ngươi, nhưng là, đời này của ta cũng đến cùng rồi, thực xin lỗi, hôm nay ta , rốt cuộc cơ hội ." Lão gia tử đáp, vươn tay muốn sờ sờ Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường nhìn về phía lão gia tử, rưng rưng hỏi: "Nương ta còn ở đời này?"

      Lão gia tử chậm rãi gật gật đầu, Tăng Thụy Tường lại hỏi: "Vì sao bây giờ mới với ta? Xuất thân của ta đối với ngươi mà sỉ nhục sao? Ngươi chính là bởi vậy mới thích ta sao? Cho dù ta làm cái gì, đều bì nổi với trọng lượng của đại ca bọn họ ở trong lòng ngươi? Hồi còn , ta chỉ biết ta khác với đại ca bọn họ, ánh mắt nương nhìn ta, có khi tựa như kẻ thù, cha cũng vậy, cho tới bây giờ chưa từng nhìn ta kỹ. Cho nên ta mới có thể nỗ lực đọc sách, nỗ lực làm việc, muốn cho cha mẹ biết, con là đứa con tốt biết nghe lời, nhưng là, . . ." Tăng Thụy Tường nức nở được nữa.

      "Cha thực xin lỗi ngươi, cũng thực xin lỗi mẹ ruột ngươi, về sau, ngươi muốn làm cái gì đều tuỳ ngươi, đại ca ngươi cùng mấy muội tử này, về sau, để cho bọn họ tự sống của sống của mình , ngươi nợ bọn họ, cha sớm , ngươi nợ bất luận kẻ nào, là cha nợ ngươi, cha sai lầm rồi." Lão gia tử xong đoạn văn này, lại mệt nhọc, thở hổn hển hồi lâu.

      Tăng Thụy Tường còn chưa có mở miệng, Điền thị khóc lóc quở trách: "Ngươi sắp rồi, liền muốn để lại cục diện rối rắm này cho ta thu thập, ngươi quả nhiên là người vô tình vô nghĩa, ta dẫu gì cũng dưỡng dục con cái cho ngươi, có công lao cũng có khổ lao, ngươi sắp rồi, còn quên hồ ly tinh kia, ngươi phải là muốn cho nhi tử bảo bối của ngươi bị cái nhà này liên lụy sao? Mấy năm nay quan tâm ai? Là quan tâm chuyện Thuỵ Khánh hay quan tâm chuyện Xuân Ngọc? Đối với ta chẳng phải như đuổi ăn xin năm cho mấy lượng bạc? Tốt xấu gì ta cũng nuôi bao nhiêu năm nay."

      Tăng Thụy Tường nghe xong nhìn Điền thị, Điền thị trừng Tăng Thụy Tường.
      Nhiên NhiênNhược Vân thích bài này.

    5. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      hơi ác xíu, tại sao là lão gia tử trc mà ko phải là Điền thị chứ hả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :