1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 318, Tử Bình báo nguy

      Tử Tình muốn hỏi chút chuyện học quán, Tiểu Phấn tới đây thưa: "Nãi nãi, Lâm Hưng bên ngoài có nông phụ ăn mặc rách rưới là tỷ tỷ của ***, tên là Tử Bình gì đó, Lâm Hưng dám để cho vào, hỏi ý của ***."

      "Tử Bình?" Tử Tình nghi hoặc lặp lại lần, đây cũng phải là việc thể nào, nhiều năm gặp, hai nhà đều chặt đứt qua lại, nàng tìm đến Tử Tình làm gì? Hinh như hơn tháng trước, mới cùng Thu Ngọc nhắc tới nàng, người này thường nhắc tới.

      "Cho nàng vào . Dặn dò đừng cư xử chậm trễ." Tử Tình suy nghĩ chút, vẫn là gặp chút, phân phó .

      "Muội muội, ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Muốn gặp nàng, bị đại nương kia dây dưa làm sao bây giờ?" Trần thị hỏi.

      "Nhìn xem có phải có việc gì gấp hay ? Bằng , nhiều năm rồi, làm sao có thể đột nhiên tới cửa để cầu?" có việc gì gấp, giúp đỡ chút, cũng được.

      Trần thị thấy vậy cáo từ về.

      Tiểu Phấn dẫn người vào, Tử Tình đột nhiên nhìn lên, đúng là có chút dám nhận, vẫn chưa đến ba mươi tuổi, ánh mắt ảm đạm, khuôn mặt u ám, lại có ít tóc trắng, người quần áo vá xong rồi lại vá, nhìn ra màu ban đầu rồi, tóc cũng như mớ cỏ rối, quả thực giống nữ nhân, nhớ lại bộ dáng năm ấy Thẩm thị mang nàng về từ trong chợ, chỉ có hơn chứ kém.

      Tử Tình vừa thấy, cũng chẳng quan tâm Chu thị và Tăng Thụy Khánh, vội hỏi: "Tỷ tỷ, mới hai ba năm gặp, ngươi làm sao lại biến mình thành như vậy, tỷ phu đối với ngươi lại tốt rồi? Hay là lại có việc gì khó khăn?"

      "Chân tỷ phu ngươi phát bệnh rồi, đường nổi, trị hơn nửa năm, của cải cũng vét sạch rồi. Trong lòng buồn khổ, có việc gì liền muốn uống chút rượu. Đại phu rượu nhiều hại thân, nhưng ai khuyên cũng nghe. Bây giờ còn cách nào, cũng có gì ăn rồi, ta mới đến tìm ngươi. Ngươi ngàn vạn lần đừng cho tiểu cha tiểu nương. Cha mẹ ta và tiểu cha tiểu nương trở thành như vậy, ta xin tiểu nương giúp đỡ cũng ngượng. Cuộc sống bây giờ của cha mẹ ta bên kia cũng là ngày càng lụn bại, ta cũng dám tiến đến xin giúp đỡ. Sợ bị cha ta đá ra ngoài. nhà tốt lành, làm sao có thể biến thành như vậy chứ?" xong liền che miệng nức nở lên.

      "Đây là làm sao, mới qua vài năm tốt đẹp, làm sao lại bắt đầu làm ầm ĩ rồi? buồn khổ muốn uống rượu, còn cần nhà này còn cần mạng mình nữa hay ? Lát nữa ta để người tới thu thập trận tử tế mới được, đồ hỗn trướng nhớ lâu." Tử Tình vừa xong, thấy sắc mặt Tử Bình khó coi. Mới ngộ ra mình sai rồi, như thế nào cũng thể ở trước mặt Tử Bình mắng nam nhân nàng, vội chuyển sang chuyện khác.

      "Tương lai đứa làm sao bây giờ đây? cũng ngẫm lại, Huy Huy cũng còn , chẳng lẽ định giữ thanh danh tốt chút. Tương lai làm mai làm sao bây giờ? Nhà ai nguyện ý gả nữ nhi gả đến nhà người như vậy? Trong thành địa phương chỉ lớn như vậy, nhà ai phải sau khi nghe ngóng mới gả ra. Còn có, ta nhớ được đại nữ nhi ngươi cũng còn ?"

      "Cũng phải vậy? Ta khuyên bao nhiêu, chính là nghe, trong nhà đứa còn bị đói đấy, cũng quản. cho uống rượu, liền làm ầm ĩ, Tiểu Trân và Tiểu Hoan như bị cái gì doạ, Tiểu Trân cũng sắp mười tuổi rồi. Cũng có bộ quần áo cho ra hồn, còn là nhặt của Tử Vũ hồi , đứa lớn mặc xong đứa bé mặc, cũng cực kỳ rách nát." Tử Bình khóc .

      "Vậy Huy Huy đâu, đọc sánh nhiều năm, chẳng lẽ biết tìm phần công việc? Làm học đồ cũng có thể chứ?" Tử Tình hỏi.

      " còn như vậy. Cũng ra ngoài tìm việc, ở trong tiệm cơm, làm hai tháng, sau này, ầm ĩ cùng khách nhân chút, bị chưởng quầy sa thải rồi, bây giờ còn ở tìm việc đây, nhưng đứa còn , lại có kinh nghiệm gì, ai chịu thuê đây?"

      Tử Tình nghe xong , mấy năm trước Tử Bình mỗi lần đến, đều là tố khổ, Thẩm thị đều có để nàng về tay , chi phí ăn mặc, còn có mỗi lần nàng sinh đứa , Thẩm thị cũng bỏ tiền ra ít. Còn có Tử Phúc, chỉ sợ cũng giúp đỡ nàng ít.

      Nhưng còn nàng ta, mỗi lần ngày lễ ngày tết, cho tới bây giờ biết mua chút đồ đến thăm Thẩm thị, cuộc sống cũng có tính toán trước. Đây nếu đổi thành người khác, còn đặt mua vài mẫu đất? Nàng ngược lại, bây giờ cái gì cũng thừa lại, chỉ biết mực tự mình cùng đứa chịu khổ.

      Cứ như vậy, Tăng Thụy Khánh và Chu thị còn chút cũng cảm kích, trở mặt là trở mặt, Tử Tình nghĩ vậy, thở dài, có lòng bất kể việc này , nhưng Tử Bình đúng là tính tình có thể chịu khổ, phỏng chừng cũng là cùng đường mới tới cửa.

      Tử Tình nghĩ nghĩ, : "Tỷ tỷ, tỷ phu bị bệnh, vẫn là tìm tốt đại phu xem chút, có lẽ biện pháp châm cứu có chút hơn đấy? Dù sao còn trẻ như vậy, cũng thể cả đời như vậy chứ?"

      "Ta cũng nghĩ vậy? Đại phu muốn khỏi hoàn toàn, phỏng chừng cần hai mươi lượng bạc, ta lấy ở đâu ra hai mươi lượng bạc? Đúng là còn cách nào khác, mới tìm đến ngươi. Ta có mặt mũi nào gặp tiểu nương."

      Tử Tình sai Tiểu Phấn tìm Lâm Vượng đến, còn mình khố phòng tìm hai cuộn vải bông, cuộn trắng cuộn hoa, bảo Lâm Vượng mang đến túi gạo, túi bột mì, túi hạt ngô mài , lại từ phòng bếp lấy miếng thịt, hai con cá, rổ trứng gà, hai bao điểm tâm, đều đưa lên xe.

      Tử Tình lại cầm bốn nén bạc năm lượng, cùng hai xâu tiền, : "Tỷ tỷ, hai mươi lượng bạc này cầm cho tỷ phu chữa bệnh, hai xâu tiền này ngươi giữ lại ứng phó khẩn cấp trong sinh hoạt hàng ngày, Huy Huy vẫn nên ra ngoài tìm việc làm sớm chút, bằng , cũng thể cả nhà chờ ngươi nuôi? Hai cuộn vải bông này làm hai bộ quần áo cho người lớn và trẻ , đừng quá làm khổ mình. Bọn ở nhà còn bị đói, ta giữ ngươi lại. Ta để Lâm Vượng đưa ngươi trở về, để dẫn ngươi tìm nhạc phụ của Tử Tân, cũng là lang trung tốt."

      xong lại gọi Lâm Vượng vào bên dặn : "Đến nhà đại tỷ ta, ngươi với tỷ phu ta, hãy ta , còn dám uống rượu ta tìm người đánh gãy chân , dù sao cũng muốn sống tử tế, nếu tin thử xem, ta cũng phải chỉ biết hù dọa , dù sao chân cũng đường nổi."

      ở viện cửa , Thẩm thị tới, ra Trần thị thấy khuyên được Tử Tình, trở về với Thẩm thị. Thẩm thị thấy dáng vẻ của Tử Bình cũng thể tin được, Tử Bình theo thường lệ khóc lóc kể lể phen, Thẩm thị nghe xong tất nhiên là thổn thức thôi.

      Tử Tình vội khuyên nhủ: "Nương, trở lại ta lại tỉ mỉ cho ngươi, đứa nhà đại tỷ còn ở trong nhà chờ đấy, còn chưa có ăn cơm, mau để cho nàng ."

      Thẩm thị vừa nghe đứa còn chưa có ăn cơm ở nhà chờ, vội khuyên Tử Bình mau. Tử Bình quỳ gối trước mặt Thẩm thị dập đầu cái cho Thẩm thị, : "Tiểu nương vẫn thương ta, ta biết, chẳng qua là, bởi vì chuyện của cha ta nương ta, hại tiểu nương bị tức giận, trong lòng Tử Bình cũng băn khoăn. Tiểu nương sống tốt, ta cũng tiện tới cửa quấy rầy, cầu tiểu nương bỏ qua. Chuyện hôm nay, vốn muốn để tiểu nương biết, đa tạ Tử Tình cứu giúp trong lúc nguy cấp, ta rồi, tiểu nương bảo trọng thân thể."

      Thẩm thị cùng Tử Tình về phòng, bé sơ sinh Thư Vĩ khóc, Tiểu Lục mới đổi tã, Tử Tình phỏng chừng là đói bụng, vội ôm lấy, sai Tiểu Lục ra ngoài rồi mới cho đứa bú sữa.

      Thẩm thị hỏi Tử Tình cho Tử Bình những cái gì, Tử Tình nhất nhất . Còn : "Vừa rồi ta ở trước mặt nàng, mắng tỷ phu câu đồ hỗn trướng nhớ lâu, Tử Bình hình như mất hứng, lý ra, ta là thể mắng, nhưng cũng quá vất vưởng, đến Nhị Mao hỗn trướng như vậy từ trong lao ra, cũng biết đến thành thân rồi phải nuôi lão bà đứa , quản gì trộm được hay cướp được, người ta cũng biết phải xây phòng mua đất, bọn họ lại làm ngược, cho bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, ta đúng là còn cách nào."

      Tử Tình nghe Thu Ngọc , Nhị Mao biết từ nơi nào lại lấy được chút ngân lượng, lại còn xây phòng ra ngoài ở riêng, còn mua vài mẫu địa tô cho người khác thuê, Xuân Ngọc và Yến Nhân Đạt lại còn bắt đầu đắc ý dào dạt, cũng hỏi lai lịch chỗ bạc này, Thu Ngọc cũng là đổ mồ hôi thay , sợ Nhị Mao lại làm chuyện gì xấu, dùng đầu ngón chân suy nghĩ, cũng phải chuyện tốt.

      "Cũng phải là vậy, ngươi xem nàng mặc, theo lý thuyết cũng khó khăn đến tình cảnh này, tiểu ngươi vốn là trong này nàng có chút ngân lượng, chỉ là dám tiêu, ai biết nhưng lại gặp phải chuyện như vậy, cũng là có cách nào khác, cũng thể nhìn tỷ phu ngươi đường nổi mà chữa được, nhà này còn chờ chân khỏi mới có thể chống đỡ. Bằng , cũng khổ cho Tử Bình, nghe nàng trồng ít rau, ăn hết còn bán, cũng là người có thể chịu khổ."

      Thẩm thị đúng là có hận ý gì với Tử Bình, theo ý của nàng, Tử Bình hồi còn cũng là chịu chút khổ, cả ngày ở bên ngoài ôm vỏ cây thông lấy củi lấy cỏ cho lợn, muốn khuyết điểm, cũng chính là kiến thức hạn hẹp, còn keo kiệt, đạo lí đối nhân xử thế biết . Mặc dù nghèo cho tới bây giờ, cũng phải nàng hết ăn lại nằm, mà là gặp được nam nhân tốt.

      "Chịu khổ vô ích có ích lợi gì? chút tính toán trước cũng có. Ta chỉ là cứu gấp cứu nghèo, cuộc sống tương lai vẫn phải dựa vào chính bọn họ." Tử Tình cảm thán , suy nghĩ của Thẩm thị cũng là nguyên nhân hôm nay Tử Tình chìa tay giúp đỡ Tử Bình.

      Sau khi Tử Tình và Thẩm thị cảm thán hồi tình cảnh của Tử Bình, Thẩm thị đột nhiên hỏi Tử Tình tiệc đầy tháng của đứa có làm hay ?

      "Lão đại làm, mấy đứa sau cũng làm, ai tới tặng lễ chiêu đãi chút như bình thường, dù sao nữa cũng chỉ mấy nhà thân thích này, ngày ở cữ cơ bản đều tới rồi. Trong nhà cũng rất bận, nhà ai là phải đống việc? Tội gì lại phải phiền toái bọn họ." Chẳn qua lão gia tử và Điền thị đúng là theo Thu Ngọc cùng tới cửa đến xem qua Tử Tình, Tử Tình còn có chút ngoài ý muốn, Điền thị nhưng là hận Lâm Khang Bình thấu xương.

      " cũng phải, đứa ở nông thôn cũng chú ý nhiều, làm cũng có cái tốt của làm. Đại ca ngươi phái người chở xe đồ tới, là ngươi giúp đại ân. Ta còn chưa có mở ra, nhị tẩu ngươi Tử Bình đến, ta liền bỏ lại đồ chạy tới. Ngươi đứa này, đúng là cổ linh tinh quái, nhị tẩu ngươi cũng ngươi giúp nàng ít. Ta xem tiệm cơm của nàng làm ăn cũng tệ rồi. tại chỉ còn lại nhà tiểu Tam, tương lai biết có thể dựa vào nghề nghiệp gì đây? ổn đem phía sau núi cho ."

      "Nương, trước nhìn xem kết quả cuộc thi của tiểu Tam . Khi nào muốn đọc sách nữa, lại hỏi có tính toán cụ thể gì vẫn còn kịp. Ta cũng là hi vọng ở lại trong nhà, bên người các ngươi cũng có người làm bạn."

      Hai mẹ con còn chuyện riêng tư, Tử Tình bảo Thẩm thị chuyển về nhà , ở cữ xong, có thể tùy ý lại rồi, bên người hề thiếu nha hoàn, trong khoảng thời gian này Thẩm thị chạy hai nơi, cũng thực có chút mệt mỏi, liền nghe theo đề nghị của Tử Tình chuyển về.

      --- -------
      Ps: ba dấu sao ở đầu chương có lẽ là từ chỉ tử gì đó, ta thấy trong bản Trung lẫn cv đều như vậy nên ta giữ nguyên.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Nhiên NhiênNhược Vân thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 319, chấp tử chi thủ (nắm tay cả đời)

      Ngày tiếp theo, Tử Tình cùng Thẩm thị phân loại đồ Tử Phúc đưa tới, chỉ là chút thức ăn và vải vóc, còn có chút đồ sứ trang trí, Tử Tình giúp đỡ Thẩm thị phân loại. Lúc này, nhị dượng của Tử Tình Chu Thiên Thanh đến, cầm đến chút đồ ăn bọn họ phơi khô và bánh dày tự mình làm, cùng với hai con vịt tự nuôi.

      "Muội phu cũng là, mỗi lần đến, còn nhất định phải cầm đông cầm tây, ngươi tới được chuyến cũng dễ dàng rồi." Thẩm thị .

      "Nhị tẩu, mệt nhà các ngươi, vài năm nay cuộc sống của chúng ta khá giả hơn nhiều, hàng năm cũng có chút dư thừa. Lại tiếp vẫn là chúng ta mượn ánh sáng của các ngươi, chút đồ này, cũng đủ làm cái gì, cũng chỉ là phần tâm ý của chúng ta thôi." Chu Thiên Thanh .

      "Dượng, thân mình của Nhị ta có khoẻ ?" Tử Tình hỏi.

      "Khoẻ, cũng để nàng làm việc gì. Đúng rồi, Tử Tình, hôm nay tới đưa lễ tết Trung thu cho bà ngươi, mới biết được ngươi lại sinh nhi tử, chúc mừng ngươi nhé. mang cho đứa lễ vật gì, qua lễ xong, ngươi đến ở thời gian, đến lúc đó nàng bổ sung."

      "Là bởi vì sợ phiền toái các ngươi mới đưa tin, đừng phí tâm tư tặng lễ làm gì, ta đây cái gì cũng thiếu, các ngươi cũng dễ dàng gì, mỗi lần nhị còn cố hao tâm tổn trí chuẩn bị đồ cho đứa . Nàng định đến ngày nào đó, trước ta phái người đến đón nàng, năm nay thu hoạch có khá ?"

      "Chúng ta thế nào cũng là làm trưởng bối, cho đứa ít đồ cũng là tâm ý của chúng ta đối với đứa , tất nhiên thể miễn." Chu Thiên Thanh nghiêm nghị .

      Thẩm thị cùng Chu Thiên Thanh chút khí hậu thu hoạch linh tinh, Chu Thiên Thanh cáo từ về nhà. Thẩm thị vội chuẩn bị mấy hộp điểm tâm và mấy tấm vải bông vừa mới gỡ xuống.

      Chu Thiên Thanh vội ngăn lại : "Nhị tẩu, cần cứ lo lắng cho chúng ta, vừa rồi ta . Hàng năm còn đều có chút dư thừa, sao có thể mỗi lần đến đều đòi đồ?"

      "Cũng đáng mấy đồng, chẳng qua là sức khoẻ Hạ Ngọc tốt, ra khỏi cửa cũng dễ dàng. Cầm lấy làm bộ quần áo mới cho đứa . Điểm tâm này cũng là Tử Phúc đưa tới, các ngươi cầm về nếm thử." Thẩm thị .

      Chu Thiên Thanh rồi, Tử Tình : "Nhị ta sức khoẻ mặc dù tốt. Chẳng qua nhị dượng ta coi như chịu khó, trong nhà cũng đứa ít, cuộc sống cũng năm hơn năm. Mỗi lần đến cũng đến tay , mặc dù đồ này đáng mấy tiền, có tâm ý là được, chúng ta đều cảm kích."

      "Cũng phải là vậy, tục ngữ cả hai đều tốt mới có thể đồng thời tốt. Tuyệt đối bỏ ra toàn bộ mà trông cậy vào người khác đối tốt với ngươi, đâu có thể nào chứ? Cho nên ta thường với các ngươi, trừ cha mẹ thương đứa của mình là cần lý do cũng cần báo đáp, người khác nha, đều là có qua có lại."

      "Nương cũng hoàn toàn đúng. Bà ta phải chỉ vào cha ta đòi báo đáp đấy thôi." Tử Tình cười , thực ra, Điền thị chỉ như vậy đối với Tăng Thụy Tường, hận thể bắt Tăng Thụy Tường nuôi cả cái nhà này, là có chút bình thường rồi.

      Thẩm thị nghe xong nở nụ cười, "Cũng đúng. Sao ta lại quên mất nàng chứ?"

      Lão gia tử cùng Điền thị vào sau khi Thẩm thị thụ phong, cũng là thường lại chút, Điền thị nhất thời cũng nhắc tới cầu quá đáng gì, chẳng qua. Tăng Thụy Tường và Thẩm thị tâm lạnh nhiều năm rồi, cũng phải dễ dàng ấm lên như vậy.

      Sau bữa cơm chiều, Tử Tình theo thường lệ chơi đùa cùng mấy đứa ở phòng chơi đùa, đây hình thành thông lệ, trừ chơi đùa và chơi cờ, có khi kể chuyện xưa. Có khi cũng đọc ít văn xuôi đại Tử Tình nhớ được, hoặc là giảng chút tri thức địa lý tự nhiên dễ hiểu.

      Lúc này, Tử Tình chơi cờ nhảy cùng Thư Duệ, Thư Ngạn hỏi: "Nương, làm sao phụ thân còn chưa trở về nhà? Ta nhớ cha."

      "Nương, ta cũng nhớ, phụ thân nhanh trở về ." Thư Ngọc cúi đầu loay hoay xếp gỗ mặt đất .

      "Sắp rồi, chừng sáng sớm ngày mai các bảo bối thức dậy, là có thể nhìn thấy cha của các ngươi rồi." Tử Tình .

      " cần sáng sớm ngày mai, bây giờ phụ thân trở lại rồi, phụ thân cũng nhớ các bảo bối của ta." Lâm Khang Bình đột nhiên xuất ở cửa, Tử Tình nhìn ngẩn ngơ .

      Thư Ngọc phản ứng đầu tiên, ném quân cờ, lung la lung lay vội chạy qua, Lâm Khang Bình chặn giơ lên tung vài cái, Thư Ngọc hưng phấn hét ầm lên, buông Thư Ngọc, Lâm Khang Bình lại chia ra ôm lấy Thư Ngạn, Thư Duệ.

      Lâm Khang Bình cùng bọn nửa canh giờ, trả lời bọn đủ loại vấn đề, như là thuyền có bao nhiêu lớn, biển lớn là cái dạng gì, có Mỹ Nhân Ngư hay , người nước ngoài lớn lên trông như thế nào…, Lâm Khang Bình nhất nhất nhẫn nại trả lời. Tử Tình vẫn ở bên mỉm cười xem.

      "Tốt lắm, các con nên ngủ, phụ thân cũng mệt mỏi rồi, phải tắm rửa rửa mặt chứ, ngày mai lại chơi nhé." xong ở bên tai Tử Tình câu, "Thu phục bọn chúng trong khắc, ta chờ ngươi." Tử Tình sửng sốt, chờ hiểu được mặt đỏ lên, Lâm Khang Bình cười rời khỏi.

      Ngày tiếp theo ăn xong điểm tâm, Lâm Khang Bình thu xếp đồ trong xe ngựa, có vải vóc có đồ hải sản khô, tiện tay đưa cho Tử Tình cái hộp gỗ , Tử Tình mở ra thấy, dĩ nhiên là nửa hộp đá quý, hồng lục lam tím, Tử Tình nhìn sơ qua, ít, lớn lớn .

      Tử Tình vội hỏi: "Đống đá quý này ngươi tốn bao nhiêu bạc mua về? Đá quý giống màu lục mà như màu lục giống màu vàng kim mà phải màu vàng kim này tên là gì?"

      "Cái này à, gọi là đá mắt mèo, ta từng nhìn thấy ở Văn gia, ta mua về cho ngươi làm hoa cài đầu, đây là Đại Vệ đánh bóng xong mới mang đến, Văn gia lấy phần lớn, ta chọn trước chút, đá quý này tốn trăm lượng bạc, ngươi xem có thích ? Làm cho ngươi cái gì mới được?"

      "Ngươi xem rồi làm , ngươi suy nghĩ kỹ rồi làm cái gì cũng đều được, chỉ cần là ngươi làm, ta đều thích. Nếu đá quý này khảm mấy cái nhẫn tặng cho nương ta cùng các tẩu tử đệ muội? Lại làm cho nương ta cái đai buộc đầu khảm đá quý."

      "Nhẫn? Đúng rồi, Tình nhi, ta có lễ vật muốn đưa cho ngươi, ở trong quần áo ta thay hôm qua, chúng ta về phòng trước ." xong Lâm Khang Bình vội thu đồ vào khố phòng. Tử Tình tò mò Lâm Khang Bình mua lễ vật đặc biệt gì, mặc dắt mình trở lại phòng ngủ, Lâm Khang Bình lấy ra cái cái hộp tinh xảo, mở ra đưa đến trước mặt Tử Tình, là đôi nhẫn khảm ngọc lục bảo (phỉ thuý).

      "Đại Vệ , ở quốc gia của bọn họ, ngày nam nữ thành thân, nhất định phải tự tay đeo lên chiếc nhẫn cho đối phương, chúng ta mặc dù tập tục này, chẳng qua, ta biết ngươi thích nhất câu là ‘nắm tay cả đời, bên nhau đến già. ’(chấp tử chi thủ, giữ tử giai lão) hôm nay, chúng ta cũng lấy đôi nhẫn này làm tín vật, đời này, cho dù có xảy ra chuyện gì, ta luôn luôn nắm tay ngươi đến già, rời bỏ." Lâm Khang Bình xong đeo lên cho Tử Tình chiếc nhẫn khảm đá quý cỡ móng tay cái, "Về sau bất kỳ tình huống gì đều cho gỡ xuống, nhớ lấy."

      Tử Tình gật gật đầu, : "Được, ta cũng đồng ý với ngươi, bất kể sinh lão bệnh tử, ta luôn luôn phụng bồi ngươi." xong cũng đeo cho Lâm Khang Bình chiếc nhẫn khác.

      Đeo nhẫn xong, Tử Tình nhân tiện cầm lấy tay Lâm Khang Bình hôn cái, Lâm Khang Bình trêu ghẹo : "Đây là câu nào?" xong ôm Tử Tình dùng sức hôn cái, muốn ôm đến giường, Thư Ngạn mang theo Thư Ngọc lóc cóc chạy vào, "Phụ thân, phụ thân, ngươi dẫn chúng ta đến Chanh viên bắt thỏ . Cha, nương, các ngươi làm cái gì?"

      Tử Tình nghe xong đỏ mặt, chợt mạnh Lâm Khang Bình ra, giận liếc cái, thấp giọng : "Đều tại ngươi, ban ngày ban mặt, ta mặc kệ, lúc này xem ngươi làm sao giải thích cho con."

      Lâm Khang Bình nhìn đôi môi đỏ mọng bĩu ra của Tử Tình, đôi mắt như nước, gò má đỏ ửng, tóc rối loạn, giờ phút này ôm vẻ mặt xem kịch vui, như thiếu nữ ngây thơ, đáng quyến rũ nên lời. Lâm Khang Bình làm hoà thượng hơn nửa năm, đêm qua vừa mới khai trai, giờ phút này hận thể lập tức đặt nàng ở dưới thân thương trận tử tế.

      Lâm Khang Bình hít hơi sâu, quay đầu với Thư Ngạn: "Mắt nương ngươi nương bị bụi bay vào, rất khó chịu, phụ thân thổi đó, phải giúp nàng lấy ra, Ngạn nhi ngoan, mang theo đệ đệ chơi lúc trước , phụ thân lấy bụi cho nương ngươi xong rồi tới tìm ngươi, nhớ kỹ, đừng vào quấy rối phụ thân, chờ phụ thân ra ngoài tìm các ngươi, rồi dẫn các ngươi bắt thỏ được ?"

      Thư Ngọc nghe xong vội : "Phụ thân, ta cũng biết, ta đến thổi thổi giúp nương."

      "Ngu ngốc, phụ thân phải rồi, việc liên quan đến nương do phụ thân phụ trách, ca ca vẫn là mang ngươi chơi thôi." xong Thư Ngạn liền dẫn Thư Ngọc ra ngoài.

      Tử Tình thấy bọn dễ dàng như vậy bị đuổi rồi, vừa phản ứng lại, chính mình bị Lâm Khang Bình ôm lên kháng."Tình nhi, ta làm tiếp chuyện vừa rồi còn chưa làm xong." xong cũng đợi Tử Tình mở miệng, trực tiếp ngăn miệng Tử Tình lại.

      Chờ đến khi hai người thu thập sạch ra, kẻ thần thanh khí sảng, kẻ dường như đến cũng có sức, Thư Ngạn mang theo Thư Ngọc vội chạy tới.

      "Phụ thân, sao bây giờ các ngươi mới xong? Chúng ta chờ nửa ngày rồi. Phụ thân, ngươi thực ngốc, lần trước nương lấy cát trong mắt cho ta, lát là được rồi, giống như ngươi, lâu như vậy." Thư Ngạn oán giận .

      Lâm Khang Bình nghe xong khụ khụ hai tiếng, : "Trong mắt nương ngươi nhiều bụi, cho nên phụ thân mất nhiều thời gian chút. Như vậy , Thư Duệ cũng sắp trở lại rồi, chờ ăn xong cơm trưa, phụ thân lập tức dẫn các ngươi , chúng ta cùng nhau ."

      Hai đứa nghe xong nhảy nhót, Tử Tình vụng trộm nhéo cái ở ngang hông Lâm Khang Bình, tức giận lầu bầu, "Mắt ngươi mới bị bụi bay vào, trong mắt ngươi mới đều là bụi. Dựa vào cái gì dẫn theo ta ? Ta cũng muốn chơi."

      "Được được, ngươi cũng , ôm tiểu Tứ cùng , chúng ta săn mấy con thỏ mập cho tết Trung thu." Lâm Khang Bình .

      Vừa mới dứt lời, Thẩm thị ôm Thư Vĩ vào, nghe Tử Tình muốn chơi, vội trách cứ : "Vừa qua tháng được mấy ngày, ở nhà cẩn thận tĩnh dưỡng, trúng gió cũng phải là đùa. Chờ đứa lớn hơn chút rồi, có bao nhiêu ngày được? Lại cứ muốn lúc này, được ."

      Lâm Khang Bình nghe xong cũng dám biện bạch, vội tiếp nhận lời của Thẩm thị : "Nương dạy phải, chúng ta rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ biết nặng , vẫn là nương suy nghĩ chu đáo."

      được Chanh viên, Tử Tình an tâm ở nhà sắp xếp, sửa sang lại khố phòng, hôm qua Thẩm thị đưa tới cho nàng đống đồ Tử Phúc đưa về, còn có đồ lần này Lâm Khang Bình xuất môn mang về, Tử Tình chỉ dẫn Tiểu Lục ghi chép từng mục.

      hộp đá quý kia, Tử Tình quyết định làm bộ vòng tay, nhẫn, khuyên tai, hoa cài đầu, bộ diêu thêm trang cho Tử Vũ chống đỡ giữ thể diện, Hạ gia mặc dù bằng Phó gia, tốt xấu gì cũng là nhà quan lại, nếu trang sức của Tử Vũ quá đơn giản, chỉ sợ bị thân hữu của đối phương khinh thường, Hạ gia còn có ba nữ nhi xuất giá rồi đó.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Nhiên NhiênNhược Vân thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 320, sản nghiệp mới

      Tử Tình vừa thu dọn xong khố phòng, Lâm Khang Bình dẫn theo bọn trở lại, bắt được những mười con thỏ, Lâm Khang Bình phân phó Lâm Vượng đưa sang Thẩm thị bên kia hai con, tiện tay đưa cho Tử Tình túi tiền và quyển sổ sách.

      Tử Tình mở sổ sách ra xem chút, vốn thành thông lệ rồi, Đoan Ngọ hàng năm, Trung thu, Tết lịch tiền đều bán ra đám gà, mùa này, trứng gà mỗi ngày căn bản đều vào khoảng ngàn quả. Thỏ và dê trừ cung ứng cho tiệm cơm của Trần thị, còn lại cơ bản chỉ đủ mình ăn.

      "Lúc ta trở về nhìn thấy đại nương ngươi ở ngoài cửa lớn, ta cho nàng vào. Nàng đến cảm ơn ngươi, là chuyện của chồng Bình tỷ ngươi may nhờ có ngươi. Làm sao ta xuất môn mấy ngày, Tử Bình tới cửa rồi?" Lâm Khang Bình thay xong bộ quần áo trở về hỏi.

      Tử Tình nghe xong bèn kể lại chuyện Tử Bình đến ngày ấy, " lý ra, ta nên để ý chuyện của nàng, chắng qua là, ta biết nàng cũng còn cách nào khác, nam nhân có bệnh cũng thể chữa, trơ mắt nhìn ta làm được, ta đây cũng là cứu giúp trong lúc nguy cấp thôi, nếu bởi vì cái khác, ta cũng thể vươn cái tay này ra."

      Lâm Khang Bình nghe xong ôm Tử Tình : "Ta có ý oán trách ngươi, ngươi làm đúng, Tử Bình là Tử Bình, người biết ta còn có thể đưa tay kéo cái đấy, ta cũng muốn tương lai ngươi hối hận."

      "Ngươi cái này, vậy đại cha ta bọn họ có phải hối hận hay ? Chuyện của Tử Bình, năm đó nếu đại cha ta đuổi nàng ra ngoài, Tử Bình như thế nào cũng trở thành cái bộ dáng ngày hôm nay ? Đó cũng là nữ nhi ruột thịt của ." Vấn đề này Tử Tình là có chút tò mò, cả đời Tử Bình coi như hỏng rồi.

      Lâm Khang Bình nghe xong : "Người với người là giống nhau." xong câu này, Lâm Khang Bình đổi đề tài, lại cùng Tử Tình chút chuyện trong trang.

      Qua Trung thu, trong trang thu hoạch vụ thu. Năm nay trong trang nuôi nhiều lợn hơn, cho nên trồng nhiều khoai lang chút, Tử Tình nhìn khoai lang chồng chất trong nhà, nghĩ tới trong trang chỉ sợ còn nhiều hơn. Mỗi năm ăn cũng ăn hết bấy nhiêu, bán cũng bán được bao nhiêu, phần lớn lấy để cho lợn ăn. Quả là có chút đáng tiếc.

      Tử Tình nghĩ tới, người ở đây đều biết làm bột gạo, bột củ sen, bọn họ cũng lấy khoai lang mài thành bột, trộn lẫn ở trong bột mì và bột ngô làm mì tạp. bằng để cho bọn họ cũng thử xem, dùng bột khoai làm miến, bánh phở. Nếu thành, đống khoai lang này cũng có đường ra, mình cũng có tiền thu, chẳng phải hai cái lợi?

      Tử Tình tìm đến Lâm An, chỉ theo phương pháp làm bún nghiên cứu chế tạo làm miến. Miến, đồ cũng là có sẵn rồi, người cũng là có sẵn, công nghệ cũng kém là bao, ba ngày sau, Lâm An đưa bó miến tới.

      Chẳng qua, miến này phẩm chất tương tự bún, dùng để làm thịt kho tàu, ràng thích hợp. Nhưng lại khiến Tử Tình nhớ tới món ăn vặt miến chua cay. Vừa vặn thích hợp cho tiệm cơm của Trần thị dùng.

      Lâm Khang Bình sau khi nếm qua, : " bằng đưa ít cho Văn gia, người kinh thành nhân đều thích thử món mới, cũng có thể bán được giá cao."

      " đến Văn gia, ta còn quên mất, lạp xưởng ta đồng ý với còn chưa có làm đâu. Nên sớm làm."

      "Ngươi nha, tiểu tham tiền, đến kiếm tiền ánh mắt ngươi liền tỏa sáng." Lâm Khang Bình cười nhéo khuân mặt Tử Tình.

      Ngày hôm đó, thời tiết đẹp, Tử Tình đến Tiểu Thanh Tiểu Lam cũng cho gọi về, hai người có ba bốn lần mang thai, Tử Tình để hai nàng dạy mấy bà tử cùng tiểu nha đầu ở trong sân rửa ruột, Thẩm thị và Tử Vũ tiến vào, Tử Tình dẫn theo hai nàng vào nội viện thăm đứa .

      "Tại sao làm những thứ này ở trong trang?" Thẩm thị hỏi.

      "Cũng định để trong trang làm, chẳng qua trước gọi bọn họ tới làm ít cho nhà chúng ta ăn, dù sao cũng phải để các nàng học xong. Về sau, ta quản lý cái này, để Tiểu Lam thay ta quản lý." Tử Tình giải thích .

      "Tỷ, mỗi ngày ngươi cũng nhàn rỗi, vừa bận hết làm miến lại làm lạp xưởng, ta tùy tiện tính sơ qua, tiền năm ngươi thu ít nhất cũng được năm sáu ngàn lượng bạc, giàu có hơn chúng ta nhiều. Cửa hàng và ruộng đất nhà chúng ta đều chia ra, tại chỉ có tiền thu từ cây ăn quả phía sau núi và dưa hấu hàng năm được ngàn lượng bạc, cũng là lúc ngươi ở nhà mẹ đẻ để lại cho." Tử Vũ .

      "Nương, Tử Vũ còn trông coi sổ sách? Nàng tháng sau phải lấy chồng rồi, bằng sổ sách này giao cho Tam đệ muội tính toán , nàng cũng có chuyện gì khác. Ngươi mỗi năm số tuổi cũng lớn dần, tội gì phí tâm này, để cho Tam đệ muội học quản lý việc nhà, phỏng chừng tương lai cũng chỉ có nàng có thể ở lại bên cạnh ngươi thôi." Tử Tình .

      "Tử Vũ nửa năm trước trông coi sổ sách rồi, ta cũng phải nghĩ tới để Hiểu Đồng quản lý việc nhà tính toán sổ sách, nhưng cha ngươi , nếu phân ra sống riêng rồi, lại để cho nàng quản lý việc nhà cũng khó ăn , sợ mấy nàng dâu khác có ý kiến, hơn nữa nàng cũng phải dâu cả. thiếu được ta lại vất vả thêm hai năm, để cho nàng theo học chút. Vả lại, nàng cũng phải đứa khôn khéo có năng lực, ta nhìn nàng vài năm, chuyện trong phòng, nhất là mặt tiền tài nàng đối để ý, toàn dựa vào Tam đệ ngươi nắm giữ, điểm ấy kém hơn Nhị tẩu ngươi. Ta còn lo tương lai tiểu Tam sống thế nào đây?" Thẩm thị .

      Tử Tình vừa nghe, lập tức nhớ tới lần di nương của Dương thị tới kia, tính cách của Dương thị đúng thích hợp quản gia, cũng bằng đứa nha hoàn, xem ra, cuộc sống sau này của Tử Thọ còn khá vất vả, khó trách Thẩm thị phải lo cho Tử Thọ.

      "Nương, ngươi yên tâm , còn có chúng ta đây. Nếu thành công, còn có tiền thuê đó, tiểu Tam cũng phải là tính phá sản kia, gây dựng nghiệp thành công giữ vững nghiệp vẫn là thành vấn đề, ít nhất có thể áo cơm lo rồi. Cho dù thi trúng cử nhân, tiểu Tam còn có thể mở quán đấy, Nhị ca phải là cái ví dụ? năm tiêu dùng dù vẫn kiếm ra." Tử Tình nghĩ nghĩ .

      " như vậy, nhưng là cả nhà huynh đệ tỷ muội sáu người, người khác đều trôi qua náo náo nhiệt nhiệt, duy chỉ có trông vào tiền thuê sống qua ngày, đến lúc đó chỉ sợ cuộc sống của khó khăn hơn. Nếu nổi lên suy nghĩ ganh đua so sánh, ta sợ cùng các ngươi càng càng xa, ta nghĩ bằng cũng để cho mua mảnh đất hoang, ngươi dạy sửa sang, nuôi chút gà vịt, mua vài người xem ra cũng là con đường." Thẩm thị .

      "Nương, lúc trước ta từng với ngươi, bằng chờ thi xong lại , để cho suy nghĩ gì tập trung hai năm, thi được tất nhiên dễ , thi đỗ cuối cùng tính toán, đến lúc đó chúng ta giúp là được rồi. Lại , cũng thấy ngươi và các cậu xa cách, chúng ta chung quy chiếu cố hai, đến mức để cho kém chúng ta nhiều quá, ngươi yên tâm, trong lòng ta sớm có tính toán trước rồi." Tử Tình .

      Thẩm thị vừa muốn hỏi kỹ, Tiểu Phấn vào , lão thái gia, lão thái thái và Nhị phu nhân Tam phu nhân đều tới.

      Tử Tình liếc nhìn Thẩm thị, nếu Hạ Ngọc đến, Tử Tình còn tin, nhưng là, lão gia tử và Điền thị tới, Tử Tình là có chút ngoài ý muốn, trừ lần đó cùng Thu Ngọc tới xem qua đứa của Tử Tình, hai người này, cũng là hiếm khi tới Tình viên.

      "Suy nghĩ cái này làm cái gì, bọn họ bây giờ thường qua chỗ ta, chắc là theo Nhị ngươi đến." Thẩm thị đứng lên ra ngoài đón.

      "Nhị tẩu, chúng ta mới từ chỗ ngươi tới, trong nhà có người, liền đoán ở đây. Ta đến xem đứa của Tử Tình, sớm biết Tử Tình sinh, vẫn có thời gian rảnh, nghĩ chờ mùa nông nhàn dứt khoát ở thêm mấy ngày, ăn xong rượu mừng của Tử Vũ mới trở về, bởi vậy mới kéo dài tới bây giờ." Hạ Ngọc xong đưa cho Tử Tình gói đồ , bên trong là bộ quần áo trẻ con cùng cái khoá bạc .

      "Nhị , ta phải với dượng? Sức khoẻ ngươi tốt, cần mỗi lần đều chuẩn bị đồ cho đứa , ngươi xem, ngươi lại hao tâm tổn trí rồi." Tử Tình tiếp nhận đồ .

      "Đây tính là cái gì? Chẳng qua là chút tâm ý của bà thôi, Tử Tình, Nhị đúng là hâm mộ ngươi, mạch sinh bốn nhi tử, phúc khí tốt."

      "Nàng đúng là phúc khí tốt, ta sớm qua rồi, Tăng gia nãi nãi chỉ có nàng mệnh tốt, chẳng qua, lại, mấy đứa nhà Nhị tẩu đứa nào cũng kém, Nhị tẩu cũng là hết khổ rồi, đó cũng là Ngũ phẩm phu nhân đấy." Thu Ngọc cười .

      "Phải đó, Nhị tẩu cũng là, chuyện lớn như vậy cũng đưa tin cho ta, tốt xấu gì cũng cho ta trông thấy cảnh đời, trong thôn chúng ta cũng truyền khắp, hâm mộ ta có nhà mẹ đẻ tốt, đến lý chính còn đặc biệt tới cửa mời cha Tiểu Văn uống rượu." Hạ Ngọc đến việc này, cũng là lòng vui mừng cho Thẩm thị.

      "Còn đừng ngươi, ta nghe chạy tới, người cũng hết rồi, Nhị tẩu chỉ sợ mình cũng nghĩ tới ?" Thu Ngọc hỏi.

      "Đúng vậy, ta nghe người quan gia tới, còn bị doạ nhảy dựng, dường như nằm mơ vậy." Thẩm thị cười .

      Tử Tình thấy Điền thị ngồi ở chỗ kia, cũng chuyện, nhìn bọn nha hoàn ở bên ngoài bận rộn, trong lòng biết suy nghĩ cái gì. Lão gia tử nhìn trong sân phơi đầy lạp xưởng, cũng là hỏi câu.

      "A công, đây là lạp xưởng, cùng hương vị thịt khô khác nhiều lắm, quay đầu lại ta sai người đưa cho mỗi nhà các ngươi nếm thử chút, nhất định có chút phí nha." Tử Tình .

      "Đây cũng vừa vặn, dượng ngươi mấy gày nay oán trách nhạt miệng đây. Ta mua cho chút thịt ăn, lại ngại tốn, đại nam nhân, sống còn tiết kiệm hơn cả ta." Thu Ngọc cười .

      "Còn phải ngươi cả ngày nhai , phải cuộc sống bây giờ của ngươi cũng kém, nhìn lên ta chẳng bằng ai mà nhìn xuống lại chẳng ai bằng ta, trong năm chúng ta trừ Nhị ca còn phải là ngươi đứng đầu, Mộc Mộc đọc sách cũng tệ, Uyển Tình Như Tình cũng có tay nghề châm tuyến tốt, hai đứa năm làm hầu bao cũng có thể có mấy lượng bạc, ngươi năm làm cho Tử Tình quần áo lông vịt gì đó cũng có thể kiếm ít. Tội gì đến chút thịt cũng bỏ ra ăn được? Ngươi lúc nào trở thành bủn xỉn như vậy?" Hạ Ngọc cười .

      "Ngươi biết cái gì? Nhà ta có bốn đứa , bởi vì Mộc Mộc đọc sách tốt, tương lai tiêu tốn mới nhiều, tính toán trước sao được? Còn có Uyển Tình và Như Tình, ta có thể cho các nàng bao nhiêu đồ cưới? Cho nên, các nàng làm hầu bao đều tự giữ đấy, tương lai làm vốn riêng." Thu Ngọc đáp.

      "Tiểu , ngươi cũng nghĩ xa, Uyển Tình Như Tình mới mấy tuổi, ngươi bắt đầu để các nàng tích trữ tiền riêng." Tử Vũ cười .

      Thu Ngọc muốn mở miệng trêu ghẹo Tử Vũ vài câu, lại cứ lúc này Thư Ngạn dẫn theo Thư Ngọc chạy vào, người chưa tới thanh tới trước, "Nương, phụ thân hôm nay dẫn chúng ta tới trong trang, chúng ta làm ra nhiều miến." Bỗng nhiên thấy trong phòng ngồi đầy người, Thư Ngạn kéo tay Thư Ngọc vấn an từng người, sau đó nhu thuận tựa vào bên cạnh Tử Tình.

      "Miến? Cái gì là miến? Tử Tình, nhà ngươi lại tìm được chiêu số phát tài à? Khang Bình nhà ngươi đúng là có bản lĩnh, cũng là cha ngươi năm đó ánh mắt tốt, Uyển Tình Như Tình nhà ta có được nửa mệnh tốt như ngươi ta biết đủ rồi." Thu Ngọc cảm khái , nếu phải là nàng trước kia cứ nghĩ tính kế người khác, Chú Vân Giang ở lại trong trang làm quản , nhà mình sống hẳn là tốt hơn bây giờ chút. Chẳng qua lại, may mắn mình tỉnh ngộ sớm chút, bây giờ cũng tệ, dựa vào hai tay của mình, cuộc sống càng ổn định yên tâm.

      "Thư ngạn, ngươi dẫn theo đệ đệ cùng tiểu biểu đệ cùng chơi vui ?" Tử Tình muốn đứa tiếp xúc với thế giới người lớn quá sớm, sai Tiểu Lục mang theo bọn xuống.

      --- ------ --- Mỗ cũng chẳng biết Miến với thịt kho tàu liên quan gì tới nhau, hay là tới bột năng nhỉ?
      Last edited: 21/10/15
      huyendo, Nhiên NhiênNhược Vân thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 321, lỡ miệng

      Tử Tình còn chưa kịp trả lời Thu Ngọc, nghe Hạ Ngọc : "Muốn ta , vẫn là Nhị ca Nhị tẩu có lòng nhân hậu, cũng biết dạy dỗ đứa , bọn mới có ngày hôm nay. nhạc gia của Tử Hỉ, nhà chồng của Tử Vũ cũng kém, trong nhà là làm quan , còn chỉ có nhi tử độc nhất này, nghe ruộng nước còn có mấy trăm mẫu, cửa hàng có mấy gian tốt, Tử Vũ gả qua chính là đương gia nãi nãi sẵn đấy. Trước kia có nghĩ cũng dám nghĩ, nữ hài nhi nhà chúng ta lại còn có thể gả đến nhà quan lão gia trong thành làm thiếu phu nhân."

      "Nhị , ngươi làm gì lấy ta ra chuyện? Đó có cái gì ngạc nhiên?" Tử Vũ vừa ý quyệt miệng hỏi.

      "Có cái gì ngạc nhiên? Gả chồng theo chồng, mặc quần áo ăn cơm, ngươi tìm người nghèo thử xem, mấy đồng tiền kia lay đến lay , ăn bữa nay lo bữa mai, phiền cũng phiền chết. Chưa từng nghe qua câu ? Vợ chồng nghèo hèn trăm chuyện buồn, hồi ngươi là chưa từng sống ngày khổ nào, bây giờ lại tìm được nhà chồng có tiền, cũng là mệnh ngươi tốt, có sẵn đại thiếu nãi nãi mà làm, tỷ ngươi kia vẫn là hai người họ tự mình kiếm được." Thu Ngọc .

      "Nương ta cho ta của hồi môn cũng có trăm mẫu ruộng nước hai cửa hàng, cũng đủ cho ta tiêu dùng rồi, ta lại cần nhà họ nuôi sống, muốn ta , cưới được ta mới là mệnh tốt. Nương ta bây giờ là Ngũ phẩm phu nhân, phẩm cấp cao hơn nhà nhà họ mấy bậc, ca ca tỷ tỷ nhà ta người nào là có tiền đồ? Tùy tiện ai cho ta chút tiền tiêu vặt cũng đủ cho ta tiêu rồi, ta còn đợi dùng của người khác?" Tử Vũ bực lên quên mất kiêng kị, vạch trần ra của cái trong nhà. "Cái gì? Nương ngươi có thể cho ngươi những thứ này? Bé ngoan của ta, trăm mẫu ruộng nước là trị giá ngàn năm trăm lượng bạc, hai cái cửa hàng cũng đáng ngàn lượng, nương ta, ôi, vậy bạc áp đáy hòm cũng ít được. Nhất định cũng phải hơn ngàn? Nhị tẩu, ngươi lại có thể vô thanh vô tức tích cóp được của cải dày như vậy. Tử Vũ xuất giá còn có bốn năm ngàn lượng bạc nhiều như vậy, Tử Phúc bọn họ ở riêng cũng ít được ?" Thu Ngọc quen thói , cũng là rất kinh ngạc. ngờ ra như vậy dẫn tới hậu quả gì.

      Quả nhiên, Thu Ngọc vừa xong, Điền thị vẫn hé răng chuyện."Tốt, nhà lão Nhị, mấy năm nay ngươi cũng là giấu giếm ra chút tiếng gió, năm đó Xuân Ngọc bọn họ trông vào các ngươi giúp đỡ chút, chỉ trăm lượng bạc, ngươi chết sống đồng ý, làm hại nhà Xuân Ngọc cũng giống cái nhà. Tứ Mao bây giờ còn biết ở đâu chịu khổ? Nhị Mao cũng theo chính đạo, còn có lão Đại kia, giờ có khó khăn, các ngươi còn vì mấy lượng bạc dưỡng lão so đo đến so đo , cũng là huynh trưởng ruột thịt của ngươi đấy? Ngươi lại ngược lại. Mình gả nữ nhi, của hồi môn chính là vài ngàn lượng bạc, ta cũng là chưa từng gặp qua, phần gia sản của lão Tăng gia này còn đền cạn sạch cho ngươi, vì cái đồ đền tiền, các ngươi thà rằng cần cha mẹ, cần huynh muội, cũng là đủ vô tình vô nghĩa rồi."

      Điền thị vừa xong rơi lệ đầy mặt, lúc này nàng cũng là quá kinh hãi rồi. Từng phỏng đoán rất nhiều năm, của cải của lão nhị có bao nhiêu giàu có? Của cải này cũng phải năm hai năm có thể tích cóp được, đúng là giấu giếm bọn họ vất vả quá. Đến cùng là lúc nào, lão nhị bắt đầu trở nên lòng dạ sắt đá đây?

      Người như Điền thị vĩnh viễn biết kiểm điểm bản thân, sai lầm vĩnh viễn là người khác, cho tới bây giờ nàng biết là mình làm sai rồi. Đẩy Tăng Thụy Tường càng ra xa.

      Tử Vũ lúc này mới giật mình cảm thấy mình nhất thời nhanh mồm nhanh miệng lỡ miệng, nước mắt đảo quanh, muốn mở miệng, Thẩm thị mở miệng trước: "Nương, ngươi nếu như vậy, hôm nay ta liền chuyện tử tế chút, mấy năm nay, ngươi đối xử với chúng ta như thế nào, đối xử với mấy vị muội tử như thế nào?"

      "Ta làm gia bà làm cái gì, còn phải ba bốn với nàng dâu như ngươi? Tới lúc nào, ngươi cũng là con dâu của ta, ta chuyện, ngươi còn có thể già mồm? Ta cũng muốn hỏi chút, có phải làm cáo mệnh Phu nhân gì đó, là có thể cùng gia bà già mồm hay ?" Điền thị khóc hỏi.

      "Bà, ngươi như vậy, ta thay nương ta phân tích cùng ngươi chút. Ngươi dầu gì cũng sinh ra ba , so với nương ta sinh còn nhiều hơn, hơn nữa, ngươi cũng luôn luôn thương các các nàng còn hơn thương cha ta rất nhiều, hôm nay có hai ở đây, đừng trách ta chuyện xuôi tai, đây là lời . chỉ như thế, ngươi thương những ngoại tôn ngoại tôn nữ kia cũng hơn thương những tôn tử tôn nữ này rất nhiều, nhiều năm như vậy, dường như cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng lo lắng cho khó khăn của chúng ta, há mồm ngậm mồm chính là nhà đại như thế nào, nhà nhị như thế nào, nhà tiểu như thế nào, nhà đại cha như thế nào, chúng ta ăn cơm đủ no, chúng ta mặc rách tung toé, những cái đó ngươi đều nhìn tới, chúng ta cũng so đo, bởi vì khi đó còn chưa có ở riêng. Chẳng qua là, bây giờ cha mẹ ta cho chúng ta bao nhiêu của hồi môn, đó là tự cha mẹ ta kiếm được, năm đó khi ở riêng các ngươi cho cha mẹ ta cái gì, các ngươi cũng ràng. Dựa vào cái gì ngươi muốn thay các suy nghĩ khắp nơi, cha mẹ ta lại thể tính toán cho chúng ta? Giống như đều là làm phụ mẫu, ta cũng nhớ được cha ta từng , ta cũng là bảo bối trong lòng bàn tay ông ấy.”

      “Chính là, nếu có tỷ ta, nhà chúng ta còn có ngày lành hôm nay đâu, cha mẹ ta , nhà chúng ta có thể có hôm nay đều dựa vào tỷ ta, tỷ ta kiếm bạc cho, cha mẹ ta muốn dùng như thế nào còn được sao?” Tử Vũ tiếp lời Tử Tình

      “Tử Vũ, ngươi chuyện ồn ào với ai vậy, nghe lời tỷ phu, về nhà trước .” Lâm Khang Bình ở bên ngoài nghe thấy lời Tử Tình, Tử Vũ sợ các nàng bị mắng, vội t9i tìm lý do đuổi Tử Vũ ra ngoài, sau đó ngồi ở bên cạnh Tử Tình, bộ tư thếnàng dâu có ta che chở.

      “Nhìn từng đứa, đúng là còn tiền thắt lưng cứng rắn rồi, nghe chút trong miệng đầy những cái gì? là thương các ngươi vô ích, tốt xấu gì cũng nuôi các ngươi vài năm, cứ như vậy trong mắt có người, ngay cả ta cũng dám chống đối ngay trước mặt, sau lưng còn chừng ăn giòi như thế nào đâu? Lão đầu tử, ngươi cũng quản chút?”Điền thị chuyển hướng ấm ức với lão gia tử.

      “Đây vôn chính là ở riêng rồi, các nhà quản chuyện các nhà, nhà lão Nhị có tiền, nguyện ý của hồi môn vạn lượng, cũng liên quan đến ta. Dù sao thể thiếu hai ta ăn uống, mấy năm nay, làm sao ngươi còn nhìn thấu, tội gì còn tốn tâm tư cho bọn chúng, ngươi còn chưa có tức giận đủ sao?” Lão gia tử

      “Là bạc đãi, nhưng chúng ta cũng được hưởng bao nhiêu phúc, bọn họ mặc vàng đeo bạc, mỗi ngày sơn hào hải vị, trong nhà nha hoàn bà tử nười hầu hạ đống lớn, đuổi chúng ta như đuổi ăn mày năm cho chừng mười lạng bạc. Đủ làm gì? Chúng ta còn cười như lũ ngu đấy, tự cho là được hời.” Điền thị

      “Bà, ngài đây là oan uổng nương ta, nương ta ở đâu ra bà tử? bà tử kia vẫn là nương ta mua đến hiếu kính lão nhân gia ngươi, lão nhân gia ngươi còn biết đủ? Mấy nha hoàn kia là người của mấy nàng dâu các huynh đệ.” Lam Khang Bình

      “Mua bà tử gì?Làm sao vừa vào sân nghe thấy các ngươi tranh cãi ầm ĩ, lại như thế nào?” Tăng Thụy Tường tiến vào hỏi, theo sau có Thư Duệ.

      “Còn phải nữ nhi quý giá ngươi nuôi, của hồi môn cũng vài ngàn lượng bạc, ngươi năm phát mấy lượng bạc đuổi chúng ta như đuổi ăn mày, vì chút bạc ấy, còn ba lần mấy bận làm khó dễ đại ca ngươi.” Điền thị khóc

      Tử Tình thấy Tăng Thụy Tường nghe xong trầm mặt xuống, Điền thị bị lão gia tử lôi kéo rất tình nguyện uốn éo thân mình, đứng lên. Vừa khéo Tử Thọ và Dương thị ôm tiểu hài tử vào cửa viện, D(iền thị vội kêu lên:”Cháu dâu vẫn là ngồi cạnh ta này, ta nhìn xem tằng tôn tử lão Tăng gia, tiểu Vĩnh Thương, ta là lão a bà, gọi tiếng lão a bà tới nghe chút.”

      Tử Tình và Thẩm thị phải chớp mắt cái, biết trong hồ lô này của Điền thị muốn làm cái gì, quả nhiên đến lúc, liền nghe thấy Điền thị hỏi Dương thị:”Cháu dâu, khi nào các ngươi ra ở riêng, cha mẹ ngươi cho các những cái gì?”

      Dương thị nhìn Thẩm thị, biết trả lời như thế nào, Tử Thọ đỡ thay :”Cha mẹ ta cho mỗi nhi tử gia sản đều là giống nhau, cái này cả nhà chúng ta đều biết đến, là mở hội nghị gia đình nhất trí thông qua, chúng ta ai cũng có ý kiến. Vốn đại ca còn muốn cho tỷ tỷ thêm phần, nhưng tỷ tỷ cần.”

      “Ngươi nhìn ngươi kìa, bọn cũng chưa có ý kiến gì, ngươi tội gì tốn công suy nghĩ, bớt lo .”Lão gia tử khuyên Điền thị.

      “Ta có ý kiến gì? Ta nào dám có ý kiến? Ta bây giờ còn trông vào người ta nuôi sống đấy, chừng người ta mất hứng cái, ngay cả cha mẹ cũng cần, chúng ta coi là gì? Đến gót chân của bà ngoại Tử Phúc cũng bằng. ra để mọi người ở đây bình luận chút, nhi tử nhà ai năm kiếm được hơn ngàn lượng bạc, cho cha mẹ hơn mười lạng bạc, có phải phát cho ăn xin hay khôn? Trong nhà huynh đệ tỷ muội đám nghèo như ăn mày, người ta ai thấy trong mắt? Chỉ ì hai ba lượng bạc, hôm nay cùng người này đoạn giao, ngày mai cùng người kia lui tới. Bọn họ chịu bớt chỗ nào ít, nhà Xuân Ngọc cùng nhà lão đại có thể có bộ dáng ngày hôm nay sao?”D(iền thị càng nghĩ tới trong lòng càng thăng bằng, tuôn ra từng chút ủy khuất mấy năm nay, Thu Ngọc và Hạ Ngọc cũng khuyên được.

      “Còn muốn giúp thế nào, mấy đứa nhà Xuân Ngọc ở đây đọc sách, đứa nào phải là lão Nhị nuôi, Hạ Ngọc Thu Ngọc nếu nhà lão Nhị, có thể có ngày lành hôm nay? Ta làm sao mới có thể cho ngươi hiểu? Làm người phải hiểu được thỏa mãn, lão Đại và Xuân Ngọc, bọn họ làm chuyện sai, nên phải nhận trừng phạt.”Lão gia tử nghiêm mặt với Điền thị.

      “Nương, lời này, ta cũng muốn hỏi chút, tiền ở riêng, năm ta mười tám lượng bạc nuôi cả nhà, mấy đứa nhà ta đều ăn đủ no, ai nhìn ở trong mắt? Muốn ở riêng, các ngươi biết trong tay ta chút tích có cũng có, trong tay Đại ca còn giữ vốn riêng, còn là cái gì cũng đều là đại ca lấy trước, các ngươi ai nhìn ở trong mắt? Vừa ở riêng, khẩu phần lương thực cũng có, cha mẹ há mồm đòi thạch lúa mạch làm lễ tết, ai nhìn ở trong mắt?Tử Phúc nuôi lợn lớn, các ngươi mổ, ta mang theobọn đến đưa lễ Tết, ngay cả chút tiết lợn cũng cho bọn hớp nào, ai nhìn ở trong mắt? Biết Xuân Ngọc muốn tính kế Tử Tình, ác ngươi biết rồi, chẳng những nhắc nhở, còn giúp cùng tính kế, ai nhìn ở trong mắt?” Tăng Thụy Tường còn muốn tiếp, Thẩm thị khuyên dừng lại.

      “Cha nó, đều là chuyện quá khứ, lúc ra cũng có ý nghĩa gì, ta muốn là, chúng ta nợ ai, nếu thiếu, cũng là người khác thiếu chúng ta. Bạc là ta cùng bọn tự mình kiếm, tất nhiên nếu tiêu cho các hài tử của ta, cha mẹ kia, hiếu đạo chúng ta nên làm cũng thiếu phần, cái khác, vẫn là câu kia, đừng nghĩ tới tính kế gây khó dễ chúng ta nữa.” Thẩm thị .

      Điền thị còn muốn há mồm chuyện, lão gia tử quát:”Câm miệng, cái gì, có thể hiểu chưa?Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ cho Tường nhi, ngươi về nhà suy nghĩ kỹ . Việc này về sau ai cũng được nhắc lại, lại càng cho phép ra bên ngoài.”Lão gia tử liếc Điền thị môt cái , ra ngoài.

      Hạ Ngọc Thu Ngọc vội đáp ứng tiếng”Vâng”. Hai người vội đỡ Diền thị ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Nhược VânNhiên Nhiên thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 322, Tử Vũ xuất giá

      Đảo mắt đến tháng chạp, nhà Tử Hỉ đặc biệt trở về sớm chuẩn bị nhận sính lễ đưa thân cho Tử Vũ, ở đường về thuận tiện đón Lưu thị cùng bốn đứa trở về, Tử Phúc còn phải đợi vài ngày nữa.

      Ngày nhận sính lễ định vào mùng sáu tháng chạp. Trước ngày, Tử Lộc cũng mang theo người nhà trở lại. Sáng sớm mùng sáu, Tử Tình thấy Thẩm thị vội chân chạm đất, bèn phái Tiểu Tử qua giúp đỡ nấu cơm, Tiểu Lục và Tiểu Phấn bọn họ đều gọi qua tới hỗ trợ, mấy nhà Hạ Ngọc còn có Thu Ngọc cũng đến sớm. nghĩ tới, Chu thị cũng theo Điền thị vào cửa, Tăng Thụy Khánh ngược lại đến cùng.

      Thực ra, Tăng Thụy Khánh cũng biết tính cách Tăng Thụy Tường thay đổi rồi, quan hệ hai nhà có khả năng khôi phục như trước, ý của Tăng Thụy Khánh là cố gắng duy trì chút ôn hoà mặt ngoài, chỉ cần việc vui hai nhà qua lại lẫn nhau, đừng để cho người ngoài bới móc lễ nghi, như vậy người bên ngoài biết chuyện cũng xem trọng nhìn bọn họ cái, trắng ra là, vẫn là muốn theo mượn chút ánh sáng, muốn trở mặt. Có điều Tăng Thụy Khánh bỏ xuống được thể diện, chỉ có phái Chu thị ra mặt.

      Cho nên Chu thị thấy Thẩm thị cùng Tử Tình, : "Đa tạ đệ muội và Tử Tình, chân của cha Huy Huy tốt hơn nhiều rồi, đại phu , nghỉ ngơi thêm mấy ngày, có thể ra ngoài tìm việc làm."

      Thẩm thị nhíu nhíu mày, có tiếp lời. Lúc này, Phó phu nhân vào cửa, Thẩm thị vội nghênh đón, Phó thị trở về qua nhà mẹ đẻ, thành thân năm, bụng còn chưa có tin tức, Phó phu nhân có chút sốt ruột, cho nên, lần này nhìn thấy Thẩm thị, thứ nhất thêm trang cho Tử Vũ, thứ hai, chủ yếu muốn xem xem ý tứ của Thẩm thị.

      Phó phu nhân lôi kéo Thẩm thị cười : "Thông gia tẩu tử lúc này cũng bớt lo rồi, ít nhất nữ nhi cũng xuất giá hết rồi."

      " cũng phải, thời điểm sinh nàng còn giống như chuyện ngày hôm qua, nháy mắt cái sắp lấy chồng rồi, người làm nương này, trong lòng khó chịu."

      "Lời này của tẩu tử cũng là ra tận đáy lòng ta rồi, này , hai đứa này vừa xa như vậy, trong lòng ta nóng ruột nóng gan, ngày nào phải nhắc tới mấy lần? Ngươi hai đứa này. Thành thân cũng năm rồi, làm sao chút động tĩnh cũng có? phải là có vấn đề gì chứ?" Phó phu nhân vẫn là hỏi thẳng.

      " cần sốt ruột, thời gian mới được năm, ta cũng đừng ép đứa . Càng ép, chỉ sợ càng khó hoài thai, ta cũng nghe ít chuyện như vậy." Thẩm thị nghiêm nghị .

      Phó phu nhân vừa nghe, nhàng thở ra, vội cười : "Vẫn là tẩu tử suy nghĩ chu đáo, lòng ta cũng thả trong bụng, ngươi ta làm nương này dễ dàng sao? Sinh ra đứa ta chịu tội . Khó khăn lắm mới trưởng thành, phải tìm cửa hôn tốt, có thể tìm được rồi, còn phải lo nàng sinh được đứa hay , cái này khi nào mới xong?"

      Phó phu nhân vừa vừa theo Thẩm thị gặp Tử Vũ.

      Lúc này, đằng trước biết ai hô tiếng, "Đến rồi, đến rồi. Đưa sính lễ đến rồi, chuẩn bị pháo."

      "Nhìn xem nhà giàu chân chính trong thành có thứ gì tốt? Chúng ta cũng được thêm kiến thức." Thu Ngọc lôi kéo Hạ Ngọc tới trong vườn.

      "Đồ cưới của Phó gia ngươi cũng phải chưa từng thấy? Còn tăng thêm kiến thức cái gì? Thà rằng đàng hoàng chút ." Hạ Ngọc .

      "Chính là, tăng thêm kiến thức sai. Quản tốt cái miệng của ngươi , nên lại lỡ lời." Chú Vân Giang cũng với Thu Ngọc. Ngày ấy sau khi trở về, Thu Ngọc rất là hối hận, cảm thấy mình nhanh mồm nhanh miệng lỡ lời, vốn khó khăn lắm quan hệ mới hòa hoãn chút, lại làm bế tắc rồi.

      Thực ra, hòa hoãn chút cũng là ý tưởng của Thu Ngọc, Tăng Thụy Tường cùng Thẩm thị cũng nghĩ như vậy, thói quen nhiều năm như vậy, sao có thể lập tức sửa được? Này . Vài ngày trước vừa nghe tới đồ cưới của Tử Vũ, Điền thị lại làm ầm ĩ lên.

      "Bớt đánh rắm , ta biết rồi, còn cần ngươi dặn lần nữa? Quản ngươi là được rồi." Thu Ngọc với trượng phu mình.

      "Tiểu , ngươi lại bắt nạt dượng ta rồi." Lưu thị nghe xong trêu ghẹo .

      "Vậy cũng oan uổng chết ta, ta ngại dong dài. Mới câu lại bị ngươi nghe thấy." Thu Ngọc cười trả lời Lưu thị.

      Dương thị ôm Vĩnh Chương đứng ở bên, đầu cắm bộ diêu cùng hoa cài đầu vàng ròng khảm hồng ngọc Tử Tình đưa, Thu Ngọc liếc mắt cái thấy hỏi: "Tam cháu dâu, cây bộ diêu cùng hoa cài đầu này tốn ít bạc ? đúng đẹp mắt, ai mua cho ngươi vậy?"

      Thu Ngọc vẫn là sửa được bệnh cũ này, thấy thứ tốt muốn hỏi giá chút, thấy thứ tốt muốn sờ soạng.

      "Ta biết bao nhiêu bạc, là tỷ tỷ cho, tướng công bảo ta đeo, ta liền đeo." Dương thị .

      Thu Ngọc nghe xong nhìn về phía Tử Tình, Tử Tình vỗ tay : "Ta đây cũng có thứ tốt gì đáng giá ngươi mở mang kiến thức."

      "Thôi , đá quý đầu ngươi càng đẹp mắt, còn có nhẫn tay ngươi, có phải ngọc lục bảo trong truyền thuyết hay ?" Thu Ngọc lôi kéo tay Tử Tình hỏi.

      say sưa, nâng sính lễ thứ nhất vào cửa, Tử Tình nhân cơ hội rút tay về.

      Sính lễ là ba mươi tám nâng, trong đó đồ trang sức là tám nâng, vải vóc bốn mùa tám nâng, vàng ngọc như ý bốn nâng, chẳng qua, Hạ gia chuẩn bị tiền biếu là sáu trăm sáu mươi sáu lượng, còn có mười nắm đất, ý nghĩa là trăm mẫu ruộng đất.

      "Mới những thứ này nha, cũng có gì ngạc nhiên, tiền biếu cũng còn ít. cần Phó gia, ta thấy sính lễ của Tử Tình hình như còn tốt hơn chút." Thu Ngọc có chút thất vọng .

      "Ngươi biết cái gì? Đó giống, Tử Vũ có ruộng đất, kia trị giá hơn ngàn lượng bạc đấy. Tiền biếu cũng nhiều, chậc chậc, Nhị tẩu ngươi lúc này cũng phất lên rồi." Chu thị .

      "Đây có cái gì? Nhị tẩu cũng cần, của hồi môn của Tử Vũ cũng kém, mấy ca ca tỷ tỷ thêm trang cũng ít." Thu Ngọc .

      "Ta các ngươi ra đằng trước giúp đỡ tiếp đón khách nhân, ở đây ăn giòi cái gì?" Lão gia tử nghe thấy hai người chuyện, biết theo tính tình của Chu thị chắc chắn hỏi thăm dứt sau đó truyền bá ra ngoài, vội chạy tới cắt ngang hai người chuyện, cũng hung hăng trừng Thu Ngọc cái.

      Chu thị nghe xong lời Thu Ngọc bán tín bán nghi, muốn hỏi lại chút, Thu Ngọc lúc này nghĩ đến lời dặn của lão gia tử, vội tìm cơ hội cách xa Chu thị.

      Buổi tối sau khi Chu thị về nhà, cùng Tăng Thụy Khánh lời lúc ban ngày của Thu Ngọc, nghi hoặc nhà lão Nhị đến cùng có bao nhiêu của cải, còn nữ nhi Tử Hà của mình nếu còn sống, cũng nên đàm hôn luận gả rồi, chừng có lẽ là phen tình cảnh như thế nào đâu? Chưa hẳn kém hơn Tử Vũ, xong liền rơi nước mắt.

      Tăng Thụy Khánh nghe xong kiên nhẫn : "Nhà người khác giàu hay nghèo liên quan đến chúng ta cái rắm, người ta là quan gia phu nhân tiêu chuẩn, ta cho ngươi rồi, ngươi đừng biết tốt xấu lại hưu vượn đụng đến nàng ta. Ngươi sống đàng hoàng chút quản mình cho tốt là được, chúng ta chỉ có mình Tử Toàn, qua hai năm cũng nên đến trường thi thi tú tài rồi, ngươi dặn dò đến trường đọc sách mới là đứng đắn." Chu thị nghe xong đành phải tạm thời kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, thiếu được trả lời đồng ý lời trượng phu.

      Ngày Tử Vũ xuất giá rất nhanh đến, ở ngày trước Tử Phúc trở về. Vì Tử Vũ là người nhất trong nhà, cuộc sống bây giờ của ca ca tỷ tỷ đều kém, cho nên thêm trang cũng keo kiệt, mặt ngoài vẫn là người trăm lượng bạc cho Tử Vũ áp đáy hòm, còn lại nhìn vào tâm ý của mỗi người, Tử Tình cùng Tử Vũ có thời gian ở chung nhiều nhất, tình cảm tất nhiên là giống, riêng trước đó trừ bộ trang sức đá quý kia ra, còn cho ít lăng la tơ lụa cùng đồ ngọc, đồ sứ tinh xảo.

      Cứ như vậy đồ cưới của Tử Vũ có năm mươi hai nâng, Tăng gia chỉ có trả về sính lễ của nhà trai là trăm mẫu ruộng nước, hơn nữa của hồi môn là trăm mẫu ruộng nước và hai cửa hàng cũng đặt ở bên ngoài, tám nâng đồ trang sức trước tiên làm chói mắt mọi người, lăng la tơ lụa đủ màu đủ loại, vài nâng đồ sứ tốt nhất, mặt khác đủ loại gia cụ cũng là dùng vật liệu gỗ tốt nhất, chậu đồng lớn lớn còn có tám, lúc vừa nâng ra ngoài cái thôn dân vây xem nhao nhao nghị luận.

      "Nhìn của nhà này, nha đầu Tăng gia cũng coi như trèo cao, chẳng qua kẻ ở trong thành kẻ ở nông thôn, nha đầu ở nông thôn có thể gả vào nhà làm quan ở trong thành làm thiếu phu nhân, đúng là hưởng phúc rồi." Thôn dân Giáp .

      "Vậy có cái gì? Tăng gia phải là còn cưới tiểu thư nhà quan, tiểu thư nhà quan người ta có thể gả vào Tăng gia, nha đầu Tăng gia dựa vào cái gì thể gả vào trong thành?" Thôn dân Ất .

      "Ai Tăng gia trèo cao? Tăng gia là loại nhà nào? Trong nhà bốn nhi tử ra hai tiến sĩ làm quan, còn có hai người cũng là tú tài, duy nhất con rể bạch đinh cũng là nhà giàu số trong thôn. chừng ngược lại là nhà trai trèo cao Tăng gia đấy?" Thôn dân Bính .

      "Các ngươi quên rồi? Tú tài nương tử người ta cũng là Ngũ phẩm phu nhân, Tăng gia còn có hai tấm môn biển Hoàng đế ban cho, nghe tìm khắp toàn bộ An châu phủ được nhà thứ hai. Người ta còn có đứa con ở tỉnh thành làm quan, đứa con ở kinh thành làm quan, sao có thể là Tăng gia trèo cao? Muốn trèo cao cũng là nhà trai trèo cao." Thôn dân Đinh .

      "Cũng đúng, làm sao ta lại quên mất ngự tứ này còn mảnh vụn chứ."

      Thân hữu Hạ gia tới đón cưới cũng có ít ở trong đám người quan sát, vốn ánh mắt mang chút khinh thị lúc này cũng sửa lại, của hồi môn của Tăng gia đúng là ngoài dự đoán của bọn họ, vốn cho là Tăng gia là gia đình tiểu nông, lại cung cấp cho bốn người đọc sách, nơi nào còn có của cải gì làm đồ cưới? Cho nên Hạ gia mới có thể cho ra hơn sáu trăm lượng bạc làm tiền sính lễ, vì trợ cấp hai vì khoe khoang, ai biết Tăng gia người ta căn bản là cần. Mấy huynh muội Tăng gia nghe xong những nghị luận này, cười cười với nhau, mục đích đạt được.

      Điền thị chống gậy, cùng Chu thị xem đồ cưới vừa nhấc ra cửa, hận thể con ngươi đều lòi ra ngoài, đau lòng tột đỉnh.

      Chu thị là lần đầu tiên biết của hồi môn của Tử Vũ lại còn có thể trị giá mấy ngàn lượng bạc, lôi kéo Điền thị vừa định oán giận vài câu, bỗng nhiên nhớ tới lời Tăng Thụy Khánh, chỉ đành cắn răng chịu đựng. Hôm nay Tăng Thụy Khánh cũng đến, bởi vì lần trước khi Tử Hỉ thành thân tới, Tăng Thụy Tường có tiếp đãi , cũng có giới thiệu gặp mặt cho bất kỳ kẻ nào, bỏ xuống được mặt mũi, suy nghĩ lại, vẫn là sai Chu thị tới.

      Chu thị dám oán giận cùng Điền thị, chẳng qua là buồn bực dưới đáy lòng mình, cũng thấy Thẩm thị làm như thế nào, học quán của Tăng Thụy Tường mình cũng là hỏi thăm nhất thanh nhị sở quả có lợi nhuận gì, quanh năm suốt tháng đến mấy chục lượng bạc cũng nổi, tại sao tích luỹ được phần của cải dày như vậy?

      Thẩm thị thấy hôm nay Điền thị và Chu thị coi như an phận, cũng có vài phần kinh ngạc, chẳng qua, Thẩm thị cũng tốn tâm tư suy nghĩ đến các nàng, bận rộn tiếp đón Phó phu nhân cùng vài vị trưởng bối lớn tuổi, còn có vài vị thái thái thân hào nông thôn trong trấn. Hôm nay Phó phu nhân cũng nể tình, cùng Thẩm thị và những hương phụ đó chuyện phiếm.

      Mặc kệ như thế nào, Phó phu nhân đến tuyệt đối cho Tăng gia thêm vài phần thể diện, nhiều thôn phụ chen chúc tiến vào, chỉ muốn nhìn chút phong thái của quan gia phu nhân chân chính, bình thường, bọn họ nơi nào có cơ hội này?
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Nhược Vân, Nhiên Nhiênhuyendo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :