1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 289, Tử Vũ nghị thân

      Bên này, Dương thị nghe xong nghẹn đỏ bừng cả khuân mặt, với Trần thị và nương Trần thị: "Nhị tẩu, thím, thực xin lỗi, cha ta uống chút rượu, liền thích đùa, các ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng." Vốn ý của Dương thị là muốn hưu vượn, nhưng bằng nhiều năm giáo dưỡng của nàng mà , câu này chỉ trích phụ thân nàng, nên lời.

      Mấy tháng này Trần thị cũng có chút hiểu biết cách làm người của Dương thị, vội : "Cha ta cũng có chỗ đúng, uống chút rượu là thích hưu vượn, ngươi cũng đừng để trong lòng."

      Bên kia, chỉ nghe Tăng Thụy Tường khuyên nhủ: "Hai vị thông gia, uống rượu, uống rượu, hôm nay hai vị đến nhà của ta, có thể ngồi cùng nhau, chính là cao hứng, vui mừng rồi. Nông dân cũng tốt, người đọc sách cũng thế, hôm nay đều là khách của ta, muốn ta , dựa vào bản lĩnh của mình nuôi sống nhà già trẻ ăn cơm, chính là chuyện đáng giá cho con cái khen ngợi. ra xấu hổ, bằng điểm này, các ngươi đều giỏi hơn ta rồi."

      đến phần sau, Tăng Thụy Tường có chút được, xấu hổ phải là trượng phu tốt, cũng phải phụ thân tốt, bưng lên ly rượu liền uống cạn ly, Lâm Khang Bình và Tử Lộc đều giành lấy ly rượu của , Tử Lộc đỡ Tăng Thụy Tường vào nhà nghỉ tạm, Lâm Khang Bình : "Tửu lượng của cha ta tốt lắm, hai vị trưởng bối tha thứ hơn chút, ta bồi hai vị uống thêm mấy chén, ta cảm thấy lời cha ta có vài phần đạo lý, nam nhân, có thể gánh trách nhiệm nuôi gia đình, bằng bản lĩnh của mình, có thể cho nhà vợ con ấm no, có chỗ che gió tránh mưa , chính là trượng phu tốt phụ thân tốt. Đến, vì trượng phu tốt phụ thân tốt cạn ly."

      Lời của Lâm Khang Bình, Dương thông gia phản bác, ngược lại có chút xấu hổ, , vợ con trôi qua cũng như ý, cuộc sống vẫn tương đối khó khăn. Trần thông gia bây giờ có thể đứng thẳng thắt lưng mà làm người rồi, : "Lời này ta thích nghe, chính là cái lý này." Ba người đều nhấc lên ly rượu trong tay, mỗi người cảm nhận khác nhau.

      Bên này, Trần thị và Dương thị cũng thở phào nhõm, nếu phải là hai người lôi kéo, chỉ sợ hai bà thông gia qua khuyên can rồi.

      Tử Tình cười : " biết nếu phụ thân của đại tẩu đến nữa. Lại là hồi tình trạng như thế nào nhỉ?"

      "Phụ thân đại tẩu ngươi cũng có thể uống mấy chén, chẳng qua, thích chuyện lắm." Thẩm thị xong câu kế tiếp, Lưu thông gia đúng là người nhã nhặn. Tính khí cũng hiền hoà.

      Tiễn bước mấy vị khách nhân, Dương thị và Trần thị vẫn còn xin lỗi nhau, Tử Tình cũng cảm thấy phụ thân Trần thị lòng dạ thẳng thắn, trừ thích khoe khoang vài câu, vẫn là tương đối dễ ở chung, giống Dương tú tài, có cỗ khí hủ lậu mục nát. Bản lĩnh nhiều lắm, tật xấu của văn nhân cũng có ít.

      Cốc vũ* vừa đến, khang trang lại dừng công việc, đoàn người vội vàng cắt cải dầu, đây là loại cải dầu năm thứ nhất ở Khang trang, phải giành giật mấy ngày này thời tiết tốt để phơi, các nam nhân vội vàng cắt, các nữ nhân vội vàng vò phơi. Lâm Khang Bình tất nhiên cũng nhàn rỗi, phải sắp xếp cày bừa vụ xuân xong rồi, mới có thể yên tâm ra khỏi nhà.

      *cốc vũ ( trong 24 tiết trong năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư)

      Gặt nhanh cải dầu xong. Tuổi lớn hơn chút cày ruộng, tuổi còn cùng với các nữ nhân lại bắt đầu thu đậu xanh đậu tằm, Lâm Khang Bình và Lâm An vội xoay vòng vòng. Trong Tình viên việc cũng thiếu, các loại cây giống phải chuyển ra trồng, còn muốn rút ra người tới Khang trang giúp đỡ, Tử Tình cũng có hai ngày về nhà mẹ đẻ.

      Này hôm đó, tỉnh lại sau nghỉ trưa, Tử Tình vừa định về nhà mẹ đẻ nhìn chút, Thẩm thị tìm đến. Thẩm thị vừa tiễn bước Hạ thái thái.

      "Ý của Hạ thái thái đến lần này, đúng là nhìn trúng Vũ Nhi. Nếu chúng ta có ý kiến, hai ngày nữa nhờ người mai mối tới chuyện. Trong lòng ta cũng có chút bắt được chủ ý chắc chắn gì, tìm ngươi mà chuyện chút."

      "Ý của cha con là gì? Tình huống của Hạ gia hỏi thăm ràng chưa?"

      "Cha ngươi thấy Hạ gia công tử tồi, lại là người đọc sách, trước đó cũng có vài phần vui vẻ rồi. Gia cảnh Hạ gia coi như giàu có, lần trước đó đại ca ngươi hỏi thăm rồi. Vũ nhi tới cũng thể ăn khổ gì. Còn có. Hạ thái thái , bọn nếu nguyện ý, nàng buộc nhi tử cưới thiếp."

      "Vậy phải xem ý của Vũ nhi, Vũ nhi nếu thích, có thể quản được , để cưới thiếp." Tử Tình . Tình cảm vợ chồng tốt, người khác cũng chen vào lọt, cuộc sống hòa thuận mĩ mãn, tất nhiên đồng ý cưới thiếp, khiến nhà cửa biến thành gà chó yên. Nhưng là, chỉ sợ cũng có nam nhân mong muốn ăn trong chén nhìn trong nồi, có mấy người muốn ngồi hưởng tề nhân chi phúc?

      Vấn đề này, đúng là đau đầu. Tử Tình cũng nghĩ ra cách giải quyết nào, phải xem vận khí của mỗi người, ít nhất Tử Phúc trước mắt còn tới ý muốn cưới thiếp.

      "Nương, Vũ nhi cũng gặp Hạ gia công tử, bằng hỏi Vũ nhi chút, nàng cũng còn , tự mình cũng nên có chủ ý riêng, đừng chờ đến lúc đó nàng đồng ý, xoay xoay vặn vặn , ngược lại tốt." Tử Tình nghĩ chút vẫn là câu.

      Nhưng là lại, Tử Vũ cũng ra khỏi cổng, cũng cơ hội nhận thức nam tử bên ngoài, muốn mù hôn câm gả cũng được, nữ tử cổ đại cứ như vậy mệnh khổ. Hoàn hảo, Tử Tình vận khí tệ, gặp được Lâm Khang Bình.

      "Lúc mới đến ta hỏi rồi, nhưng đứa này ngại ngùng, hỏi nửa ngày, cũng lời chắc chắn, thống khoái như ngươi năm đó, cũng biết sao tính cách hai đứa lại khác nhau nhiều như vậy?"

      Tử Tình nghe xong thầm buồn cười trong lòng, nàng là người đại, chuyện lớn liên quan đến cả đời mình tất nhiên dám qua loa, có thể tranh thủ quyền lợi vẫn là phải hết sức tranh thủ, vốn là, là nữ tử cổ đại quyền lợi ít đến đáng thương. Tử Tình tới nơi này, mới biết được có bao nhiêu bó tay bó chân, nơi nào có thể giống như đọc trong sách, người ta xuyên nữ cũng đều là phong sinh thủy khởi, bó lớn tiền tài chờ mình tới vớt, bó lớn mĩ nam chờ mình tới chọn, đến chỉ điểm giang sơn, tối thiểu đánh mấy cực phẩm tiểu quái chẳng hạn thành trò cười thế gian tan như tro bụi. Giống như mình, tiểu gia tiểu hộ có mấy cực phẩm còn trị được, vẫn là mượn dùng lực lượng của Lâm Khang Bình mới chặt đứt được qua lại. Lập gia đình thôi, cũng chẳng qua là gả cho gã sai vặt.

      Nghĩ đến mình trải qua, Tử Tình với Thẩm thị: "Nương, việc hôn nhân này thực ra chính là hai vợ chồng sống cùng nhau, tựa như giày chân, thoải mái hay thoải mái chỉ có tự mình biết. Có giày, bên ngoài nhìn ngăn nắp, nhưng chưa hẳn hợp với chân mình, cho nên, chuyện của Vũ nhi, quay đầu lại con tới hỏi nàng chút."

      , Lâm Khang Bình tiến vào, Thẩm thị đành phải trở về.

      "Tình nhi, ta nghe thấy câu vừa rồi ngươi với nương, ngờ như thế ta chính là đôi giày nhìn bề ngoài ngăn nắp kia, nhưng lại là đôi giày hợp với chân ngươi?" Lâm Khang Bình ôm Tử Tình hỏi.

      " ra, ngươi là đôi giày lông bị tro bụi bao phủ, lại là lông hồ ly nữa chứ, lúc mua sớm nhất, bụi mù mịt, cũng nhìn ra chỗ nào tốt, nhưng là trải qua tay của ta, sau phen sửa chữa đánh bóng, đôi giày lông này tất nhiên càng ngày càng sáng." Tử Tình nghĩ đến so sánh của mình, là rất chuẩn xác, khỏi nở nụ cười hiểu ý, mà Lâm Khang Bình nhìn khuân mặt Tử Tình tươi cười sáng lấp lánh, hôn sâu xuống đôi môi hồng hé mở.

      Sau khi ăn cơm chiều, Tử Tình vịn Tiểu Thanh trở về nhà mẹ đẻ, Lâm Khang Bình vào thư phòng.

      Tử Tình kéo Tử Vũ dạo cùng nàng con đường đá cuội trong vườn, Tử Vũ biết Tử Tình có lời muốn với nàng, hôm nay sau khi Hạ thái thái đến, câu hỏi của Thẩm thị, nàng tất nhiên biết có ý gì. Nhưng là, trong lòng Tử Vũ cũng là sợ hãi, nàng mới mười bốn tuổi, là người nhất trong nhà, vừa nghĩ đến rời xa thương của cha mẹ và ca ca tỷ tỷ, gả đến nhà người xa lạ, trong lòng nàng trăm lần đồng ý. Cho nên, lần chuyện này của Tử Tình, nàng vẫn là bài xích.

      "Vũ nhi, tỷ tỷ biết tâm tư của ngươi, ngươi cảm thấy mình còn , nghĩ tới lập gia đình sớm như vậy, nghĩ tới đính hôn sớm như vậy, có phải hay ? bỏ được cha mẹ còn có chúng ta, có đúng hay ?"

      "Tỷ, ngươi cũng biết rồi?" Tử Vũ ngẩng đầu nhìn Tử Tình, nàng nghĩ tới, mình nghĩ cái gì, Tử Tình lại có thể chút sai.

      "Tỷ, ngươi nếu biết, ngươi giúp ta khuyên nương chút, có được hay ?" Tử Vũ lắc lắc cánh tay Tử Tình làm nũng.

      "Vũ nhi, từ xưa nam lớn lấy vợ nữ lớn gả chồng, đạo lý này tỷ tỷ , ngươi cũng ràng, tỷ tỷ biết ngươi giờ muốn gả, nhưng nương cũng chưa gả bây giờ mà? Tỷ tỷ nếu chưa thấy qua Hạ gia công tử, hôm nay tỷ tỷ cũng thể tới khuyên ngươi, chậm năm đính hôn cũng có gì, dù sao ngươi cũng biết, chừng đến lúc đó có tốt hơn. Nhưng là, ngươi gặp qua Hạ gia công tử, cũng có vài lần duyên phận, tỷ tỷ liền hỏi ngươi chút, ấn tượng của ngươi về như thế nào?"

      Tử Vũ nghe xong cúi đầu thấp, Tử Tình nếu phải nhìn ra Hạ Cam Vĩnh có vài phần tình thích Tử Vũ, cũng tới khuyên Tử Vũ rồi, nếu Tử Vũ cũng có chút ý tứ với Hạ Cam Vĩnh, phần nhân duyên này, Tử Tình vẫn là xem trọng, dù sao, lưỡng tình tương duyệt có tỷ lệ hạnh phúc vẫn lớn hơn chút, Tử Tình nguyện ý cược phen. Hơn nữa, Tử Tình cũng nhìn ra Hạ thái thái là lòng thích Vũ nhi.

      "Vũ nhi, bỏ qua bên gia thế, ngươi , ngươi có suy nghĩ gì với Hạ công tử? Ngươi xem, nếu hôm nay ngươi ràng với tỷ tỷ, tỷ tỷ nghĩ đến ngươi đồng ý, quay đầu cho nương, nương giúp ngươi từ chối Hạ gia. Chậm nhất sang năm, nương vẫn là muốn chọn cho ngươi mối hôn , khi đó, khẳng định phải là Hạ công tử. Khẳng định là nam tử xa lạ ngươi chưa từng gặp mặt, gia bà cũng phải là Hạ thái thái ngươi biết, ngươi cảm thấy cái nào ngươi có thể dễ tiếp nhận hơn?"

      Tử Vũ cúi đầu đá cục đá, lại buồn rầu đá thêm cục, mới : "Tỷ, ta muốn tìm người có thể giống như tỷ phu đối xử với ngươi, ngươi Hạ công tử có thể làm được sao?"

      "Cái này tỷ tỷ có thể được. Thế gian tình cảm có rất nhiều loại, chỗ nào có hình thức giống nhau? Có tương kính như tân (tôn trọng như khách), có cử án tề mi (vợ chồng tôn trọng nhau), có giúp nhau lúc hoạn nạn, cũng có ác ngôn tướng hướng (oan gia cái nhau), có vì sinh hận, cũng có vì hận sinh , tướng mạo mỗi người đều giống nhau, nơi nào có tình cảm giống nhau? Hơn nữa mỗi người ở thời kì khác nhau, suy nghĩ cũng giống nhau." Mỗi câu đó đều là lời , nếu Tử Tình phải xuyên đến, trải qua tình tan vỡ, hẳn là lựa chọn gả cho người có xuất thân là gã sai vặt Lâm Khang Bình ?

      "Ta cũng biết như thế nào, Hạ công tử kia, ta thấy nhìn lén ta vài lần, ta trừng , còn đỏ mặt, nhưng là rất thú vị, ta cũng biết cái gì mới gọi là thích người, ta cũng chưa từng trải qua, ta. . ." Lời Tử Vũ còn chưa xong, Lâm Khang Bình cầm cái áo khoác lông tới đón Tử Tình.

      Tử Vũ trở về suy nghĩ cả đêm, nghe Thẩm thị , vẫn là đồng ý cửa hôn này, động tác của Hạ gia cũng là rất nhanh, Thẩm thị còn chưa có truyền tin qua, đối phương phái người làm mối tới cửa rồi.

      By Trạch Mỗ
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Nhược VânChris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 290, tiền tài ngoài ý muốn

      Việc hôn nhân của Tử Vũ rất nhanh định xuống, Hạ thái thái kéo tay Tử Vũ cười toe tóet, Tăng gia tất nhiên biết, Hạ gia chỉ nhìn trúng tiềm lực của Tử Phúc, Hạ gia còn biết Tử Hỉ càng ưu tú hơn Tử Phúc, tương lai trúng tiến sĩ phải đùa, nhà ra hai tiến sĩ hai tú tài, Tử Vũ là nha đầu xuất thân nông thôn có cái gì mà quan trọng? Hơn nữa Hạ thái thái đến hai lần, biết được Tử Vũ chỉ có biết chữ, còn có thể quản gia, càng vui mừng thôi.

      Vỗn là ở Hoa Liên Hạ thái thái liền liếc mắt cái nhìn trúng Tử Vũ, dáng vẻ, tính tình cũng tệ, còn có ca ca làm quan. giờ, hiểu biết Tử Vũ hơn chút, hiểu biết Tăng gia hơn chút, Tăng gia chỉ có những chỗ tốt này, còn có cái nữa, nữ nhân Tăng gia có thể sinh dưỡng nhi tử, Thẩm thị, Tử Tình, còn có bà ngoại Tử Tình, đều là nam hài nhiều hơn nữ hài. Hạ gia, càng thêm vừa lòng đối với cửa hôn nhân này. Bởi vậy có chút khẩn cấp định xuống.

      Hạ gia tặng lễ đính hôn cho Tử Vũ, chỉ có nguyên bộ trang sức bằng vàng, còn có mười thất vật liệu may mặc bốn mùa loại tốt, ngân phiếu là sáu trăm lượng, còn hay lắm, tương lai tặng Tăng gia trăm mẫu ruộng nước làm sính lễ.

      Thẩm thị cười mà đáp, trăm mẫu ruộng nước Tăng gia cũng để ở trong lòng, Tăng gia tặng đồ cưới cũng là trăm mẫu ruộng lúa nước đó. Chẳng qua Thẩm thị thấy vậy cũng là yên tâm, nhìn ra Hạ gia là lòng mong cưới. Nghe theo đề nghị của Tử Tình, vẫn là mua tiểu nha đầu cho Tử Vũ, chuẩn bị theo Tử Vũ gả vào Hạ gia.

      Lại Lâm Khang Bình, vừa thu hạt cải dầu và đậu xanh đậu tằm vào kho, chuẩn bị cấy mạ, Phó đại nhân lại phái người đến mời Lâm Khang Bình tới chuyến.

      ra là lần trước nhét người vào chỗ Lâm Khang Bình, Phó đại nhân có chút băn khoăn, cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng tranh thủ cơ hội cho Lâm Khang Bình, chính là về sau. Hàng năm quan nha cần gạo mà mì dầu ăn và rau xanh cần thiết, có thể mua phần từ Khang trang. Cứ như vậy, khang trang cần sáng sớm mỗi ngày phái người đưa xe rau xanh từ thôn trang, còn có thịt heo, cá, gà vịt ngỗng cùng các loại trứng gia cầm. Dầu ăn còn lại là cứ mười ngày đưa tới lần, cứ như vậy, Khang trang làm ra lo bán được. Hơn nữa, vẫn là thích hợp hơn so với bán cho người môi giới.

      "Cái này tệ lắm, xem ra Phó đại nhân này còn phải là người thể kết giao, biết kiện kẻ buôn người lần trước xử lý như thế nào rồi?" Tử Tình lường trước chuyện này chuẩn bị tốt rồi, hẳn là lần cơ hội, vốn là, dân chúng cực kỳ thống hận đối với bọn buôn người bắt cóc. Lần này dựa thế nhổ tận gốc hang ổ bọn buôn người, thế nào cũng nên có chút chỗ tốt chứ?

      " quên với ngươi, mấy kẻ đầu xỏ bị phán lưu đày, gia hình thị chúng (hình phạt đeo gông diễu phố) ba ngày, người vây xem rất nhiều . Cũng có người nhà mất đứa , hận thể rút gân bọn họ, Phó đại nhân tấu lên, còn nhắc tới công lao của đại ca, hẳn là cũng có chút kiến giải, chẳng qua, mặc dù có, cũng phải nhiệm kỳ đến rồi hãy ."

      "Đáng tiếc lần này công thần chủ yếu là tiểu Tứ còn , thể mượn chút ánh sáng. Còn có Nhị ca." Tử Tình có chút tiếc nuối.

      "Ngươi đúng là có lòng tham, Phó đại nhân có thể chưa quên đại ca tệ rồi, nơi nào còn trông nom những thứ kia? Chẳng qua, ta thấy được, Phó đại nhân rất thưởng thức tiểu Tứ, hỏi ta nhiều chuyện của tiểu Tứ." Trong lòng Lâm Khang Bình có ý tưởng mơ hồ. Chẳng qua, xác định cũng thể bừa.

      Cày bừa vụ xuân vừa kết thúc, Lâm Khang Bình mang theo Lâm Phúc và Thẩm Bảo Phúc ra khỏi nhà, trước khi , từ Khang trang cẩn thận chọn ra hai tiểu nha đầu tám tuổi tới, người tên là tiểu Bạch, người tên là tiểu Hoàng, hai cái tên này Tử Tình đều cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhất thời lại tìm được tên thích hợp.

      Vào cuối tháng tư, Lâm An đến báo, đầm lầy nước bùn xử lý sai biệt lắm rồi, nghe Lâm Khang Bình dặn dò trước đó, con ba ba mười năm trở lên đều lần lượt bán, có chút là bán được ở Xương Châu, còn có khu vực gần thị trấn, hơn nữa năm trước tổng cộng thu được hơn năm trăm sáu mươi lạng bạc, vượt xa số tiền mua mảng đầm lấy này, đương nhiên, con ba ba này bán vẫn là tương đối kín đáo, truyền ra ngoài tin tức gì.

      Tử Tình nghe sửng sốt, đây chính là chuyện tốt ngờ tới, liền phá bãi đầm lấy như vậy, chừng năm mươi mẫu, tổng cộng mất khoảng hơn trăm lượng bạc, ba ba bên dưới lại có giá trị mấy trăm lượng bạc, cái này nếu truyền ra ngoài, người mua còn đánh vỡ đầu? Nơi này chẳng lẽ là chỗ nuôi dưỡng tự nhiên ba ba rất tốt?

      "Nãi nãi, mặt khác còn có ít con ba ba dưới mười năm, Lai Phúc vội thanh lý, sai ta tới hỏi ý của của chủ tử chút. Bãi đầm lầy này, phần ở giữa tương đối sâu, trong trang có đốc công họ Chúc mới tới, bằng liền nuôi cá, dù sao chúng ta có mảnh lớn như vậy, phải có cái đập chứa nước, gặp phải khô hạn cần phải , mặc dù gặp phải ngập úng, đập chứa nước này, cũng có thể chứa được nước mưa tháo ra từ ruộng, miễn cho hoa mầu bị úng nước. Còn có, dọc theo bờ ghềnh nước cạn, có thể ngăn ra khoảng hai mươi mẫu nước cạn, trồng củ sen hoặc củ niễng đều được, này đó cũng muốn nãi nãi định đoạt?"

      Tử Tình nghĩ lại chút, : "Liền theo ý của lão Chúc đốc công , con ba ba trong hồ nước cũng cần dọn ra, nuôi như cũ, mặt khác, bắt mấy con thả vào hồ nước khác." Tử Tình muốn nhìn xem về sau có thể nuôi được con ba ba hay ?

      Lâm An (*) đồng ý muốn ra ngoài, Tử Tình đột nhiên hỏi: "Mỗi ngày ai đưa dồ ăn tới Châu nha? Cũng cẩn thận? Mỗi ngày đều đưa chút gì?"

      "Cái này nãi nãi yên tâm, là hai người người làm việc cực kỳ đáng tin cậy, đến trong thôn trang được hơn ba năm rồi, ta vẫn quan sát bọn họ. Mỗi ngày trừ ngàn cân rau tươi, năm tấm đậu hủ, còn có năm sáu con cá, mười con gà mười con vịt, hai con ngỗng, trăm quả trứng gà, năm mươi quả trứng vịt, tóm lại, gà vịt trong trang là cần lo rồi, còn có cá, sớm biết như thế, năm trước cá lớn bên này cũng cần bán vội như thế. Theo ý bọn họ còn muốn nửa tấm thịt heo, nhưng chúng ta cung cấp đủ, giờ chúng ta đại khái nuôi năm mươi đầu heo. Lại thêm, trong trong tự sản xuất thức ăn gia súc cũng theo kịp."

      "Trong trang bắt đầu làm đậu hủ? Sao ta biết?"

      "Gia biết rồi, đậu hủ chúng ta ăn bây giờ đều là đưa tới từ trong trang, nãi nãi biết? Trong trang có sẵn cối đá, nhà mình có sẵn hạt đậu, lão Chu sáu mươi tuổi kia có tay nghề làm đậu hủ."

      Tử Tình nghe xong vui vẻ, xem ra, trong trang lại trồng chút bông vải dệt vải, có thể tự cấp tự túc rồi, tùy tiện người, cũng có thể có sở trường gì đó, ông trời nhắm mắt tất với mỗi người. Đáng tiếc, người như vậy mà lưu lạc đến nỗi nhà để về, biết vụng trộm chua sót trong lòng như thế nào?

      “Vậy gạo ăn đâu? Gạo ăn của chúng ta đủ cho bọn họ dùng ?"

      "Lúa năm trước chúng ta đại khái thu được sáu vạn bốn ngàn cân, tổng lại khoảng bốn vạn tư cân gạo, cũng đại khái đủ cho trong trang và trong nhà dùng, bây giờ cái này chúng ta còn chuyển từ nơi khác đến, đến khi thêm cây trồng vụ hè, gia với tá điền, để lại địa tô hai trăm mẫu ruộng nước. Dầu hạt cải cũng là có dư chút, đáng tiếc cũng đủ cho bọn họ dùng."

      Tử Tình nghe xong thoáng hạch toán, cứ như vậy, sản phẩm của khang trang đều có thể bán , cơ bản cần quan tâm rồi.

      "Đúng rồi, nãi nãi, còn có chuyện, ý của lão Chu, vài mẫu cây niễng trước kia chờ thu sau Đoan Ngọ, có thể đều chuyển tới bãi đầm lầy bên kia hay ? Tổng cộng có khoảng hai mươi mẫu, khối cho dễ quản lý, bên này thống nhất trồng lúa nước."

      " cứ theo ý của .

      Lâm An đáp ứng , nhưng xuống, Tử Tình nhìn cái, sờ sờ đầu mình, hỏi: "Nãi nãi, còn có chuyện, vẫn là thương lượng với nãi nãi chút mới tốt, chính là ta từng qua với nãi nãi, có đứa tên là Đại Ngưu, nhìn trúng A Đào, nãi nãi để ta hỏi chút ý tứ của hai đứa, còn , nhà đến mười sáu tuổi cho thành thân, giờ, hai người này đều có ý tứ này, để hỏi chút ý của nãi nãi, cầu nãi nãi thành toàn."

      Tử Tình dường như nhớ được việc này, : "Nếu hai người đều đồng ý rồi, ngươi sắp xếp, sau khi thu hoạch vụ thu thành thân, còn có, trong trang còn dư phòng ? Sau khi lập gia đình phân cho bọn họ phòng riêng , còn có, hỏi thêm có đôi nào thích hợp, làm việc vui chung luôn, phòng ở đủ, ngươi đắp thêm , chi tiền ghi sổ, cho mọi người, làm tốt, thành thân trong trang sắp xếp tân phòng giống nhau, về sau càng phải chăm chỉ hơn. Nếu ai phạm vào trang quy, giống nhau đuổi ra ngoài."

      Lâm an nghe xong vui vẻ : "Ta sai bọn họ nhanh tới dập đầu cho nãi nãi." xong định lui ra ngoài.

      Tử Tình nhìn thoáng qua Tiểu Thanh Tiểu Lam đứng bên cạnh, cười : "Đúng rồi, Lâm An, ngươi xem thích hợp, cũng cho ngươi và Lâm Phúc chọn người ."

      Lâm An nhanh chóng nhìn lướt qua Tiểu Lam, ra cửa liền chạy chân sáo.

      Tử Tình nhìn thoáng qua Tiểu Lam cúi đầu biết nghĩ cái gì, hỏi: "Tiểu Lam, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

      "Chủ tử ràng biết còn hỏi làm gì?" Tiểu Thanh đưa cho Tử Tình chén sữa dê, .

      Tử Tình nhấp ngụm sữa dê thiếu chút phun cả ra, : "Đều phản rồi, xem ra là ta trước kia quá dễ dãi với các ngươi rồi, cho nên đám cũng để ta vào mắt, dám cùng chủ tử chuyện như vậy, sớm đem các ngươi lột da rồi."

      Tiểu thanh vội lên vuốt vuốt lưng cho Tử Tình, than thở : "Chủ tử cũng để ý chút, nếu bị sặc, gia mà biết, nô tài lại bị mắng."

      "A, người này nha đầu chết tiệt kia, ngươi cố ý tranh luận, ngược lại còn ta cẩn thận, xem ra, ngươi đây là muốn làm phản rồi?" Tử Tình cố ý .

      "Nô tì nào dám?"

      " có sức, ôi, có người muốn ra, ta ngủ đây, chờ ta tỉnh ngủ tìm các ngươi tính sổ." Tử Tình xong duỗi lưng cái.

      Tiểu Thanh và Tiểu Lam ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng biết trong hồ lô của Tử Tình muốn làm cái gì?

      Sau khi Tử Tình vào nội thất, vội lên giường, nấp ở phía sau cửa nghe Tiểu Thanh và Tiểu Lam ở bên ngoài .

      "Tỷ tỷ, sao ngươi ra với nãi nãi? Nếu nãi nãi mơ hồ chọn đôi cho Lâm An, ta xem ngươi làm sao bây giờ?" Tiếng của Tiểu Thanh.

      "Vậy gả nữa, cả đời hầu hạ nãi nãi với gia, còn có tiểu chủ tử."

      "Tỷ tỷ, ngươi phải nổi lên tâm tư với gia chứ?"

      "Ngươi đồ tiểu chân(**), muốn chết à, còn kéo lên những thứ này, ta là người mù kia sao? Trong lòng gia có ai ngươi biết?"

      "Đúng vậy, chưa từng thấy qua nam nhân đối xử với nữ nhân tốt như vậy, những người khác ở trong mắt gia, hết thảy nhìn thấy. Ta cảm thấy nãi nãi đúng là biết cái gì rồi, trêu chọc chúng ta chơi đó? bằng, tìm cơ hội với nãi nãi, nãi nãi đến người ngoài cũng có thể thành toàn, huống chi chúng ta?" Tiểu Thanh .

      "Muốn ngươi , ta mở nổi miệng này." Tiểu Lam thở dài.

      Tử Tình nghe xong che miệng lên giường, lúc nhàm chán lấy hai nha hoàn này đùa bỡn cũng là tệ.

      By Trạch Mỗ

      (*) Nguyên văn là Lâm Khang Bình, nhưng phù hợp nên ta mạn phép sửa thành Lâm An
      (**) tiếng chửi, kiểu như con đĩ gì gì đó, cơ mà ta giữ nguyên cho lịch :))
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Nhược Vân, huyendoChris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 291, đại náo học đường

      Đảo mắt Đoan Ngọ sắp đến, Hạ gia sớm đưa tới quà tặng trong ngày lễ, đồng thời, còn tặng mấy tiểu hài tử của Tăng gia mỗi người túi thơm, lễ của Tử Vũ càng nhiều hơn chút, trừ túi hương, còn có vật liệu may mặc, trang sức.

      "Đính hôn này chính là tốt, cái này cuối cùng tiểu muội cần phải hâm mộ tỷ tỷ nữa rồi." Tử Tình thấy Tử Vũ lục xem đồ Hạ gia đưa tới, cười trêu ghẹo câu, Hạ gia ra tay đúng là hào phóng, chẳng qua, Tử Tình cũng chưa từng qua lại với nhà có tiền, có cách nào so sánh được.

      "Nương, người xem tỷ tỷ, chỉ biết chê cười con." Trong lòng Tử Vũ vẫn có chút mâu thuẫn với việc đính hôn này, ngượng ngùng.

      Tử Tình thấy vậy thu liễm lại chút, vội đùa sang chuyện khác.

      Lâm Khang Bình lần này ra khỏi nhà rất thuận lợi, vào buổi tối mùng hai tháng năm trở về. Tử Thọ cũng mùng bốn tháng năm về nhà, nhìn thấy bụng Dương thị hơi lồi lên, mừng đến mức biết cái gì cho phải, chỉ biết ngốc nghếch ngắm Dương thị cười, ngược lại khiến Dương thị xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng.

      Ngày Đoan Ngọ đó mấy người lão gia tử đến nhà Tăng Thụy Khánh bên kia rồi, tam tiết (Đoan Ngọ, Trung Thu, Nguyên Đán) năm nay đều ăn ở đại phòng, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đều thở phào nhõm, Tử Tình biết là Tăng Thụy Khánh mời hay là lão gia tử tự tìm tới cửa, chẳng qua, thấy mọi người cũng quan tâm cái này, Tử Tình cũng hỏi tiếp nữa.

      Đoan Ngọ qua rồi, Tử Thọ trở về châu học, Thẩm thị muốn đến Bạch Đường thôn đón Hà thị, Tăng Thụy Tường : " bằng buổi sáng ngươi hãy trước, để nương thu thập xong đồ đạc, ta giảng xong khóa rồi, giữa trưa qua ăn cơm, cũng thăm hai vị ca ca chị dâu. Chúng ta cùng đón nhạc mẫu tới."

      Thẩm thị nghe xong tất nhiên cao hứng, đến Tử Tình cũng chưa kịp , chỉ là dặn dò Trần thị và Tử Vũ tiếng, liền dẫn theo nha hoàn của Tử Vũ là A Lan về nhà mẹ đẻ.

      ngày này Tử Tình cũng là đúng dịp, mấy ngày tết hôm nào cũng về nhà mẹ đẻ. Hơi mệt chút, định giữa trưa ngày hôm sau ngủ bù giấc, ai ngờ Thư Duệ và Thư Ngạn quấn lấy nàng cả nửa ngày, Tử Tình khó khăn lắm mới dỗ được hai đứa trẻ. Bản thân vừa nằm xuống được bao lâu, Tử Vũ chạy vọt vào, Tiểu Thanh cũng chưa kịp ngăn lại.

      "Tỷ. Việc lớn tốt, xảy ra chuyện." Tử Vũ đột nhiên xông vào phòng ngủ của Tử Tình.

      "Xảy ra chuyện gì?" Lâm Khang Bình cau mày hỏi.

      Tử Vũ chú ý tới vẻ mặt của Lâm Khang Bình, vội hỏi: "Tỷ phu, Tử Toàn ngã xuống từ cây đào ở học đường, nghe bị gãy cả chân, đại nương đại náo trong học đường, mắng cha ta đó. chừng lát nữa còn tới chúng ta nữa."

      "Cha và nương đâu?" Tử Tình nghe xong vội ngồi dậy.

      "Cha mẹ đón bà ngoại, Tử Cương chạy tới cho ta biết."

      Tử Tình mặc quần áo muốn qua, Lâm Khang Bình tất nhiên thể để nàng mình, vội đỡ Tử Tình ra.

      Bên này, Tử Lộc và Trần thị đến học đường rồi. Tử Tình và Lâm Khang Bình còn có Tử Vũ cũng chạy tới.

      Lúc mấy người Tử Tình tới, chỉ nghe thấy Chu thị lớn tiếng kêu khóc, có đống người to đùng vậy xem, lão gia tử và Điền thị khuyên Chu thị, Chu thị vừa nước mắt nước mũi vừa gào thét, mắng chửi người, chủ yếu là mắng Tăng Thụy Tường mặc kệ đứa , bỏ mặc đứa , cố ý để đứa trèo cây ngã xuống gãy chân.

      "Đại nương. Việc này liên quan gì đến phụ thân ta? đúng là khéo, năm trước ta đến học đường, ta thấy Tử Toàn dẫn theo Huy Huy trèo cây tìm quả đào ăn, ta còn nhắc nhở , nên trèo cây, cũng còn mấy quả đào nữa. Đứa chính là nghe. tin, ngươi hỏi Huy Huy, lúc đó còn có những người khác ở đó." Tử Tình .

      "Chính là, a công cũng , ‘đứa này, lời ai cũng nghe.’ Điều này có thể trách cha ta, sao thấy đứa nhà khác trèo cây chứ?" Tử Lộc .

      Lúc này, vừa đúng lúc Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đón Hà thị trở về, ở cửa nhà nhìn thấy đống người vây quanh học đường, Tăng Thụy Tường vội chạy tới.

      Chu thị vừa thấy Tăng Thụy Tường vào cửa liền gào lên: "Lão nhị, ngươi muốn để Tử Toàn đọc sách ở học đường, ngươi thẳng là được, đửa tốt lành đưa đến học đường của ngươi, trở về chân cũng bị gãy, ngươi phải là dạy đứa đọc sách viết chữ sao? Sao đứa trèo lên cây ngươi cũng quản chút?"

      "Đại tẩu, sao ta quản? tin ngươi hỏi cha ta chút , hỏi chút đứa khác trong học đường, ta để ý cái, Tử Toàn trèo lên cây rồi."

      "Cha ta có thể cái gì, giờ ngươi đến bà tử cũng mua cho cha, cha còn có thể ngươi phải? Ngươi có tâm tư gì đừng cho là ta biết? Biết ta chỉ có mình Tử Toàn, cố ý hại nó bị gãy chân, phải ngươi sợ tương lai tiền đồ của Tử Toàn áp đảo nhà ngươi sao? Tử Toàn của chúng ta cũng là đích tôn trưởng tôn chính thống của Tăng gia."

      "Đại tẩu, ngươi còn phân phải trái? Tử Toàn là đứa lớn như vậy, ngươi quản giáo cho tử tế, lại đổ hết trách nhiệm lên người ta, sao ngươi ngẫm lại, vì sao gặp chuyện may là Tử Toàn, mà phải là đứa khác? Ngươi càn quấy như vậy, việc này hôm nay, ta đúng là muốn tìm chỗ chuyện tử tế chút." Tăng Thụy Tường hỏi.

      Vốn Tăng Thụy Khánh cắt đứt quan hệ, nhưng Tử Toàn và Huy Huy lại dẫn , mỗi ngày còn thả tới học đường, Tăng Thụy Tường cũng hơi đâu mà tức giận với đứa , cũng đành giữ lại, những thấy ý của Chu thị những cảm kích, còn muốn ác ý bới móc, cố ý hãm hại, Tăng Thụy Tường thể nhịn được nữa rồi.

      " , ai sợ ai? Ngươi để mọi người bình luận cái này chút, đứa tốt lành để ở trong học đường của ngươi, ngươi mặc kệ đứa , đứa mới mười tuổi chỗ nào bướng bỉnh, đứa trèo cây, ngươi liền lôi kéo, ngăn cản, mặc cho ngươi chính là thu trắng tiền bạc của đứa , ném đứa trong học đường, còn mình thích làm cái gì làm cái đó, ngươi còn muốn làm tiên sinh cái gì chứ?" Chu thị gào lên.

      "Ta thu ngươi tiền bạc gì? Tiểu nhị, ngươi mời Tam bà bà đến, Khang Bình, ngươi mời lí chính đến chuyến, việc này hôm nay, cho ràng, ta về sau sao có thể sống yên ở trong thôn?" Tăng Thụy Tường phân phó .

      "Lão nhị, đây là chuyện nhà, giải thích ràng là được, còn mời người ngoài làm gì?" Lão gia tử nghe xong vội ngăn lại .

      Đáng tiếc, Lâm Khang Bình và Tử Lộc cũng nghe , chạy ra ngoài nhanh như chớp.

      Tử Tình bê cái ghế ra, để Tăng Thụy Tường ngồi xuống trước, mình cũng ngồi xuống, trong giây lát, Tam bà bà đến, bà cũng ở gần, sớm nghe tôn tử học đường xảy ra chuyện, nếu phải là e ngại lão gia tử và Điền thị, sớm tới rồi.

      "Tam nương, ngươi đến rồi, ngươi cần phải bình xét ràng cái lý này chút, đứa ở trong học đường bị ngã, có nên phụ trách hay ? Ngươi cũng thể bởi vì tôn tử ngươi còn học ở trong học đường mà chuyện công bằng?" Chu thị chặn miệng Tam bà bà trước.

      "Ta là người có sở trường khác, cả đời này, duy nhất có thể nhận được lời khen, chính là ta làm người làm việc luôn luôn công bằng, ta có năm nhi tử năm nàng dâu, tin lời , tùy tiện hỏi chút nàng dâu nào biết, ta làm nương như số người, tâm ý này, đều nghiêng về phía cổ họng , cũng biết là mắt mù hay là tai điếc rồi. Nhà Thụy Khánh này, việc này, vốn chính là ngươi đúng, đạo lý đơn giản như vậy, sao ngươi còn ? Tử Toàn đọc sách ở đây, ngươi là nộp gạo ăn hay là nộp tiền bạc? Thụy Tường ngay ở đây, ngươi chút, chuyện trước kia đề cập tới, chuyện của cha mẹ ngươi cũng , đều là chuyện nhà ngươi, đóng cửa lại tự các ngươi với nhau thôi, nhưng là làm người thể đánh mất lương tâm, đứa nhà ngươi văn tiền cũng tốn, Thụy Tường người ta trông hộ ngươi, đứa nhà ngươi ngược lại lại tham, mỗi ngày trộm quả đào còn đem về nhà chứ, ngươi cũng đừng ngươi biết, đến ta cũng biết chuyện này, sao ngươi trông nom cho tốt?" Tam bà bà hơi dài như vậy, Tử Tình vội bảo bà ngồi xuống.

      "Công bằng? Đừng cho rằng người nào biết, mấy năm này nếu nhà lão Nhị, nhà Tam nương có thể có cuộc sống tốt như vậy sao? Ngươi có thể chuyện thay ? Cũng chỉ các ngươi dỗ nhà lão nhị vui vẻ, đến huynh đệ của mình cũng để ý, chiếu cố mấy nhi tử nhà ngươi." Chu thị bĩu môi .

      Tam bà bà muốn chuyện, lí chính dấn theo mấy vị trưởng giả trong thôn tiến vào, Chu thị vừa thấy những người này đến, cũng có chút sợ hãi, vội im miệng.

      "Tằng chu thị, ngươi phải muốn làm loạn sao? Sao náo loạn? Ngươi còn chê hai vợ chồng các ngươi chưa đủ mất mặt à? Đứa nhà mình quản giáo cho tốt, còn có mặt mũi đến bắt lỗi người khác? Đứa là nhà ngươi hay là nhà Tăng Thụy Tường? Người ta bắt kẻ trộm ngươi là tệ rồi, ngươi còn có lý mà ngụy biện? Hôm nay, vừa vặn mọi người đều ở đây, đem chân tướng chuyện này cho ràng, đừng nghĩ bởi vì đống phân chuột thối nhà ngươi mà làm hỏng danh tiếng của học đường." Lí chính .

      Tử Lộc vừa nghe, vội cùng Trần thị vào nhà chuyển mấy cái ghế ra, lí chính và mấy vị trưởng giả ngồi xuống.

      "Tăng lão gia tử, lẽ ra, đây vốn là chuyện nhà Tăng gia ngươi, nhưng là, học đường này dù sao cũng là cái học đường duy nhất trong thôn chúng ta, hơn nữa, khó được Tăng lão gia tính toán thù lao, vì tạo phúc cho hàng xóm láng giềng, việc này, ta thể quản." Lí chính .

      Tử Tình chú ý tới thần sắc mảnh tro tàn của lão gia tử, Điền thị cũng khá hơn tý nào, chuyện hôm nay vốn chính là chuyện nhà, nhưng Chu thị bỏ qua khuất phục, muốn lừa gạt chút tiền thuốc men từ Tăng Thụy Tường, tính kế tính tới tính lui, tính cả mình vào, biến thành việc xấu trong nhà, vốn là, tin đồn hai hai người tốt, cái này, triệt để thối rồi.

      Lí chính sai người tìm Tăng Thụy Khánh tới đây, cùng nữ nhân như Chu thị phí lời.

      Tăng Thụy Khánh đến rất nhanh, cũng là mảnh tro tàn, ngờ, Tăng Thụy Tường còn đem chuyện này cho lí chính, trong lòng là vô cùng oán hận Tăng Thụy Tường, vừa vào học đường, liền ôm quyền tạ lỗi với lí chính và các vị trưởng giả.

      "Thực xin lỗi, là thực xin lỗi, chút chuyện nhà, quấy rầy đến các vị các vị, là ngại quá." Tăng Thụy Khánh .

      Chu gia trưởng lão trước tiên: " lý ra, ngươi chỉ là thôn dân thôn Đông Đường, ngươi cũng là con rể của Chu gia chúng ta, nhưng là, việc hôm nay, chỉ có thể giúp lý giúp thân, ngươi thực xin lỗi phải chúng ta, là đệ đệ ruột của ngươi."

      Sắc mặt Tăng Thụy Khánh chợt lóe lên tức giận, : "Chuyện ta và đệ đệ, cần các vị quan tâm, đây là chuyện nhà của chúng ta."

      "Hừ, chuyện nhà, mệt ngươi còn là người làm quan hai mươi năm ở bên ngoài, nhất vinh câu vinh, chút đạo lý ấy ngươi cũng hiểu? Nữ nhân của ngươi ở bên ngoài huyên thuyên ít, hắt nước bần về phía nhà đệ đệ ngươi, may mà chúng ta là người biết chuyện, phàm là hồ đồ chút, sớm bị các ngươi che mờ, nhà lão nhị làm người ai , ngươi bỏ lại lão nhân chẳng quan tâm nhiều năm, đều là lão nhị tẫn hiếu, phòng ở tốt ngươi chiếm rồi, đuổi lão nhân chạy ra ngoài, chỉ bại hoại danh tiếng nhà các ngươi, còn bại hoại danh tiếng của thôn, việc này, ta vốn sớm muốn tìm ngươi chút, nhưng là đệ đệ ngươi mở miệng, cha mẹ ngươi mở miệng, chúng ta cũng nên can thiệp vào, hôm nay nếu tới rồi, đem chuyện hết ." Lí chính .

      Tăng Thụy Khánh nghe xong, sắc mặt càng là mảng xám trắng, hung hăng trừng Chu thị cái.

      By Trạch Mỗ
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyendoNhược Vân thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 292, hỏi trách


      "Chuyện hôm nay, là ta quản tốt nữ nhân nhà ta, nàng vừa thấy đứa chân cũng bị gãy rồi, các ngươi cũng biết, nàng khó khăn lắm hơn ba mươi tuổi mới sinh được Tử Toàn, bình thường đều che chở như tròng mắt, rồi bỗng vừa thấy đứa bị thương, đau đến mắng oa oa kêu loạn, trong bụng quýnh lên, cái gì cũng chẳng quan tâm, chuyện cũng dùng đầu óc, các ngươi cũng đừng so đo với thôn phụ." Mấy câu đó, Tăng Thụy Khánh rất chậm, giống như suy nghĩ sắp xếp ngôn ngữ như thế nào mới có thể có lợi cho nhất.

      " nữ nhân của ngươi, nàng hồ đồ, ngươi hồ đồ chứ. Trước hết việc hôm nay như thế nào ? Ngươi là lão đại, ngươi dù sao cũng phải để mọi người nhìn thấy thành ý của ngươi." La tộc trưởng lão .

      "Thành ý? Ta là lão đại, chẳng lẽ còn muốn ta người làm đại ca này chịu lỗi với đệ đệ trước mặt mọi người? Con cãi cha, đệ cãi huynh, đây là đạo lý. Hơn nữa, việc này, là nữ nhân nhà ta hồ đồ, tú tài đầy bụng thi thư muốn so đo với trưởng tẩu là dân phụ dốt đặc cán mai sao?" Tăng Thụy Khánh xòe tay .

      Mấy vị trưởng lão chạm trán thương lượng chút, : "Việc hôm nay, mặc dù ngươi xin lỗi Tăng tú tài, mọi người vây xem muốn các ngươi giải thích chút, ai đúng ai sai, tóm lại cũng phải cho mọi người cái công đạo. Vốn đứa trong thôn đọc sách ở đây, cũng tốn bao nhiêu bạc, đủ thiệt thòi Tăng tú tài rồi, cái khác, ràng tóm lại phải cho người ta cái. Hơn nữa nữ nhân nhà ngươi còn nhà ngươi nộp bạc rồi, ta cũng muốn hỏi chút, nhà ngươi nộp bao nhiêu bạc?"

      "Này, này, nương đứa bậy rồi, người nhà mình. Còn nộp tiền bạc gì chứ?" Tăng Thụy Khánh giải thích .

      Tử Tình nghe đến đó, trong lòng vô cùng thất vọng, thời đại quỷ gì vậy, chế độ gia tộc quỷ gì vậy. Chuyện làm sai, còn bởi vì là lão đại, là có thể xin lỗi đệ đệ của mình. Khó trách ngày ấy Tăng Thụy Khánh phẩy tay áo bỏ , chính là mình làm sai rồi. Chẳng qua giờ phút này, nhìn Tăng Thụy Khánh ôm quyền giải thích chuyện đúng sai với đám người vây xem, đem trách nhiệm đều đổ lên đầu Chu thị, mình hạ xuống cái lỗi quản giáo nghiêm, cũng trở thành trò cười trong mắt thôn dân.

      Tăng Thụy Khánh giải thích ràng, lí chính để cho mọi người giải tán. Vẫn có mấy người thích xem náo nhiệt ở lại. Tăng Thụy Khánh trừng Chu thị, : "Còn đứng lên? Tử Toàn còn ở nhà có người chăm sóc đấy."

      Chu thị nghe xong lăn lông lốc bò dậy, Tăng Thụy Khánh với lí chính và các vị trưởng giả: "Đứa đại phu giúp nối xương chân, chúng ta còn muốn về nhà trông đứa , này. Chuyện ràng, có phải có thể rồi hay ?"

      Lí chính nhìn thoáng qua Tăng Thụy Tường, lão gia tử và Điền thị, ngẫm nghĩ, : "Nếu hôm nay tất cả mọi người đều đến, bằng thuận tiện định luôn chuyện nhà của các ngươi, huynh đệ các ngươi có suy nghĩ gì, lão gia tử kia có suy nghĩ gì, lúc này ra gác lại nữa. Về sau, chớ lại để cho chúng ta nghe được phụ nhân nhà ngươi tốn hơi thừa lời năng linh tinh."

      "Nữ nhân nhà ai ở bên ngoài chút đầu lưỡi lão bà tử, cái này cũng thành chuyện, các ngươi quản cũng quá rộng rồi." Điền thị bất mãn .

      "Có đầu lưỡi bão bà tử tán dóc, nhưng cũng có giống như đại tức phụ nhà ngươi hắt nước bẩn vào nhà con thứ hai như vậy, lão nhân gia ngươi tâm tư cũng là kỳ quái. Làm tốt ngươi bảo vệ, càng muốn bảo vệ cái sai này?" Lí chính hỏi.

      Điền thị nhất thời im lặng.

      "Thụy Khánh, muốn ta , ngươi xem như cũng có ruộng có đất, lại làm quan ở bên ngoài nhiều năm như vậy, chuyện dưỡng lão này đệ đệ ngươi dính líu gì đến ngươi, chúng ta cũng dính líu đến ngươi, nhà ai ra bao nhiêu bạc hai huynh đệ các ngươi thương lượng tốt rồi, lý ra, chúng ta xen vào, nhưng ngươi cũng thể cứ lật lọng, người quan phủ muốn tới tra, ngươi liền đón lão nhân về nhà, người quan phủ rồi, công việc của ngươi cũng đánh mất, liền đưa lão nhân ra ngoài, ngươi chưa từng suy nghĩ cho nhi tử của ngươi sao? Các ngươi định làm người trong thôn nữa? Mệt cho chúng ta còn tưởng rằng ngươi làm quan hai mươi năm, cũng là người hiểu chuyện." Lí chính .

      "Này, này, là cha mẹ ta muốn sống cùng nhà lão nhị, nhà của ta điều kiện kém hơn chút, các người cũng biết, ta có cách nào? Ta năm cũng ra hai thạch gạo tinh hai lượng bạc, cái này có thể hỏi cha mẹ ta, còn có lão nhị cũng ràng." Tăng Thụy Khánh .

      "Hình như cũng hết sức , quả thực rất hay, sao hai huynh đệ các ngươi còn trở mặt thành thù?" Hạ tộc trưởng lão hỏi.

      " có trở mặt thành thù, chỉ là có chút hiểu lầm. tin các ngươi hỏi cha ta nương ta chút." Tăng Thụy Khánh giải thích.

      "Hiểu lầm? Hiểu lầm ngươi tham gia đại lễ thành thân của cháu ngươi, đệ đệ ngươi cũng là tự mình dẫn theo cháu ngươi tới cửa mời các ngươi, những chuyện ngươi làm có giống như huynh trưởng? Ta còn nghe , ở tiệc cưới nhà muội muội ngươi, ngươi còn thuận theo buông tha khó xử cho đệ đệ ngươi? May mà Tăng tú tài phúc hậu so đo loại tâm tư với ngươi." Tiêu gia trưởng lão thong thả nhả ra điếu thuốc lá rời, hỏi.

      "Mấy người các ngươi có ý gì, nên nghiêng về phía chuyện thay lão Nhị như vậy? Chuyện hai huynh đệ chúng ta muốn lấy ra ở đây, người ngoài cũng có quyền lợi thuyết tam đạo tứ." Tăng Thụy Khánh thấy mọi người ào ào chỉ trích mình, có chút cầm giữ được hình tượng mình tốn sức muốn duy trì.

      Thuyết tam đạo tứ: ý chỉ nghị luận lung tung chịu trách nhiệm.

      " có ý gì, chúng ta biết chuyện nhà ngươi có chút phức tạp, , hai huynh đệ các ngươi đều chặt đứt qua lại với đại muội tử nhà ngươi, con người đại muội tử ngươi chúng ta cũng biết chút, vốn là nàng làm việc đúng, chúng ta hỏi đến việc này. Chẳng qua, hôm nay, chúng ta cũng muốn biết, hai huynh đệ các ngươi đến tột cùng tính thế nào với hai lão nhân? Ta nghe là nhà lão nhị mua bà tử hầu hạ, hai huynh đệ các ngươi ai cũng định đón lão nhân về nhà phải ?" Lí chính hỏi.

      "Này, cha ta nương ta nguyện ý chuyển ra ở, như vậy, mấy nhà muội tử ta khi tới ở cũng tiện chút, các ngươi cũng biết, nhà đại muội tử ta chặt đứt qua lại với hai nhà huynh đệ chúng ta, nàng năm đến vài lần, thời gian ở lại dài, vẫn là tách ra tốt hơn, còn có nhị muội ta, thân thể tốt, hàng năm đều phải tới đây dưỡng tháng, ở nhà của ta hoặc nhà lão nhị cũng thích hợp, mấy năm trước tiểu muội ta cũng vẫn ăn ở cùng chỗ với nương ta, này phải vì cha ta nương ta tiện sao? Bằng , ba muội tử ta cuối cùng ở nhà ca tẩu cũng phải chuyện hay ho, dù sao chúng ta cũng thiếu ăn uống cho cha mẹ, hơn nữa, lão nhị còn mua cho bà tử, cũng có cái gì khiến nương ta vất vả, trong nhà có chuyện cách lại gần, gọi tiếng tới rồi." Tăng Thụy Khánh .

      "Lão gia tử, đại thẩm tử, hai người các ngươi như thế nào?" Lí chính chuyển hướng hỏi lão gia tử và Điền thị.

      "Điều lão đại là tình hình thực tế, quả ba nha đầu nhà ta về nhà mẹ đẻ tiện hơn chút, đại nha đầu và tam nha đầu giờ khá hơn chút rồi, trở về làm gì, nhị nha đầu nhà ta hàng năm phải tới uống đợt thuốc bắc, ở nhà hai ca ca cũng đúng là tiện." Lão gia tử vội .

      "Thụy Khánh lão đệ, tuy rằng có đệ đệ ngươi, cha mẹ ngươi thiếu sót gì, chính là, ngươi là trưởng tử, cha mẹ phải là cha mẹ của mình đệ đệ ngươi, ngươi là huynh trưởng, ngươi vừa rồi cũng , đệ cãi lời huynh, chúng ta cũng so đo chuyện nhận lỗi của ngươi, chỉ là còn có câu , huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ, ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ, đừng cho là chúng ta đều mù mắt, chỉ là đồ trang trí." Lí chính .

      "Cái này yên tâm, Đoan Ngọ ngày hôm trươc cha ta nương ta chính là về nhà của ta sống, chúng ta cũng phải quên lão nhân, ngày tết gì đó phải lão nhị chính là chúng ta đón lão nhân về nhà, hàng xóm láng giềng đều có thể làm chứng." Tăng Thụy Khánh vội , giờ khắc này cũng là sinh ra vài phần cảm kích với lão gia tử, năm lão gia tử vào cửa nhà , vừa khéo ngày hôm trước tới, tuy rằng bọn họ có sắc mặt đẹp gì cho lão gia tử, lão gia tử đến cùng vẫn là ăn xong rồi cơm chiều rồi mới . Xem ra vẫn là lão gia tử trông xa, những năm này bận rộn ở bên ngoài, dường như quên trong thôn còn có mấy ngọn núi lớn này, đích tôn trưởng tôn mỗi dòng họ đẩy ra làm trưởng lão, chuyên quản chuyện bất bình trong thôn.

      Vốn lão gia tử cũng là người trong đó, nhưng thứ nhất ở trong trấn, cách xa hơn chút, thứ hai, tính cũng phải thích xuất đầu, mỗi lần trong thôn có người đến gọi , Điền thị cũng ở bên ngăn cản, ngại lãng phí thời gian, dần dà, lão gia tử cũng chính là đồ trang trí, Tăng Thụy Khánh nghĩ đến chỗ này bấm đốt ngón tay, lão gia tử rồi, là trưởng tôn nhà Tăng gia này, về sau, vị trí Tăng tộc trưởng lão cũng là cho ngồi, đến lúc đó, muốn làm khó nhà Tăng Thụy Tường thế nào, còn phải do quyết định? Nghĩ đến đây, sắc mặt Tăng Thụy Khánh khỏi có vài phần vui mừng.

      Tử Tình và Lâm Khang Bình tất nhiên biết nguyên do trong đó, chỉ là thấy vẻ mặt Tăng Thụy Khánh chuyển sang vui vẻ có chút kinh ngạc, hai người liếc nhau, Lâm Khang Bình cũng lắc lắc đầu.

      "Cha, nương, bằng thừa dịp hôm nay mọi người đều ở đây, cho làm nhân chứng, cha mẹ vẫn là chuyển về nhà của ta ở thôi. Coi như suy nghĩ cho con, suy nghĩ cho Tử Toàn, lúc trước vốn là ta tốt rồi, ta chiếm chỗ ở của lão nhị, về sau, cha mẹ đều do ta nuôi, trước đó chỉ là bởi vì bị mất công việc, tâm tình tốt, bởi vậy, mới có thể làm ra loại chuyện hồ đồ này. Cha mẹ, thực xin lỗi, con bất hiếu, hại nhị lão thương tâm." Tăng Thụy Khánh xong liền quỳ xuống trước lão gia tử và Điền thị.

      Đáng tiếc lão gia tử và Điền thị đều có suy nghĩ muốn về ở cùng , lão gia tử : "Cứ như vậy vô cùng tốt, chúng ta cũng ở quen rồi, cái ăn đều có người quản lý, cũng cần quan tâm, chúng ta muốn ăn cái gì cũng tiện, tốt hơn chút so với cả nhà ở chung chỗ. Đến ngày tết chúng ta thay phiên tới nhà hai nhi tử."

      Vài vị trưởng lão thấy mọi người có ý kiến khác, đứng lên muốn , bống nhiên Lâm Khang Bình thầm vài câu với Tử Lộc, Tử Lộc vội : "Còn có chuyện, làm phiền các vị trưởng lão làm chứng."

      Mọi người thấy người mở miệng chuyện là Tử Lộc, có chút kỳ quái, cũng là ngồi xuống nghe Tử Lộc chuyện.

      Tử Lộc : "Ngày đó cha ta và đại cha bởi vì chuyện của a công ta tan vỡ , đại cha ta dưới cơn giận dữ, cầu cầu đường đường, bởi vậy, đại lễ thành thân của tam đệ ta cũng có đến. Đại cha ta lời này, hơn nữa cũng làm như vậy rồi, vì ổn thỏa mục đích ban đầu, muốn mời các vị trưởng lão làm chứng, về sau, chuyện nhà đại cha ta liên quan tới chúng ta. Về phần đại cha ta vì sao ra như vậy, nhìn vào phần chúng ta từng là người nhà, hôm nay ta cũng giữ lại mặt mũi cho đại cha ta, ra ngoài. Tóm lại, tuyệt đối phải cha ta có lỗi với ."

      "Cái này ta biết, hai nhà bọn họ hơn năm qua lại rồi." Tam bà bà .

      "Đó là nhảm, sao có thể tưởng ? Lão nhị, ngươi nhanh giải thích cho mọi người ." Tăng Thụy Khánh vội


      By Trạch Mỗ
      Last edited by a moderator: 21/10/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 293, tâm tư của Phó gia

      Đáng tiếc, lần này Tăng Thụy Tường có nghe , cũng có nhìn về phía ánh mắt khẩn cầu của lão gia tử, : "Đúng là có việc này. Có người làm chứng."

      Chu gia trưởng lão hừ tiếng, mắng Tăng Thụy Khánh câu: "Ngu xuẩn, đồ hồ đồ."

      Lí chính và vài vị trưởng lão khác cũng ào ào lắc đầu, vốn việc này bọn họ cũng lén biết, có nghe phong thanh, nhưng mà nếu như Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường ra, bọn họ chỉ làm như biết, xảy ra chuyện còn có thể nghiêng về Tăng Thụy Khánh hai phần, nhưng Tử Lộc lại đặt việc này lên mặt bàn, cũng thể coi như biết nữa.

      Kết quả cuối cùng là, về sau, trừ hậu trăm năm của lão gia tử và Điền thị, Tăng Thụy Tường phải nghe theo sắp xếp của Tăng Thụy Khánh, những lúc khác, trừ phi tự nguyện, Tăng Thụy Khánh được lấy danh nghĩa huynh trưởng cầu Tăng Thụy Tường làm bất cứ chuyện gì. Cứ như vậy, về sau nhà Tăng Thụy Khánh xảy ra chuyện gì, Tăng Thụy Tường cũng bị lên án. Cũng là vô hình trung đánh vỡ ý tưởng gây khó dễ Tăng Thụy Tường của Tăng Thụy Khánh.

      Sau khi mọi người giải tán, lão gia tử và Điền thị cũng để ý đến ai, dìu nhau vào phòng. Tăng Thụy Khánh lại hung hăng phun bãi nước miếng xuống đất, với Tăng Thụy Tường: ", giỏi, xem như ngươi lợi hại." xong đen mặt nâng Chu thị ngồi sững mặt đất dậy rồi hùng hùng hổ hổ mất.

      Trong lòng Tăng Thụy Tường cũng thoải mái, đến hôm nay, cũng là từng bước từng bước bị ép buộc, coi trọng tình thân hơn ai hết, nhưng chỉ mình trả giá, mặc dù trong tim chồng chất vết thương, có thể làm sao đây? Vẫn là đổi được lòng của người khác, nếu như thế, còn bằng thu lại thành tâm của mình, trả giá dùng được, vậy phản kháng .

      Tử Tình và Tử Vũ dìu lấy Tăng Thụy Tường về nhà, Thẩm thị thấy vẻ mặt mọi người, hỏi: "Xảy ra chuyện gì? gì lâu như vậy."

      Tử Vũ ríu ra ríu rít kể lại chuyện vừa rồi. Thẩm thị từ giận chuyển sốt ruột, chẳng qua, biết kết quả cuối cùng, Thẩm thị cũng là nhàng thở ra. : " sớm muốn để đứa kia đọc sách ở học đường, lúc này ngược lại lại tốt, xong hết mọi chuyện. A di đà phật, cuối cùng có thể sống thanh tĩnh rồi."

      Tăng Thụy Tường nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Thẩm thị liền có vài phần áy náy, Tử Tình thấy vậy kéo mọi người giải tán, riêng đón Hà thị đến nhà mình ở vài ngày.

      Trời càng ngày càng nóng, bụng Tử Tình cũng mỗi ngày mỗi lớn, lại bắt đầu cuộc sống ru rú như ốc sên. Trừ mỗi ngày ở nhà trêu đùa với nha hoàn, hò hét đứa , thời gian còn lại phải ăn ngủ chính là ngủ ăn, cũng là nuôi thành trắng trắng mập mập, thế cho nên ngày Tử Hỉ nghỉ phép về nhà. Buông đồ rồi đến gặp Tử Tình, nửa năm gặp, Tử Hỉ cũng đúng là giật nảy mình.

      "Tỷ, đây là ngươi sao? Giờ tròn vo rồi, cũng là heo mập trong chuồng biết được lại liều mạng với ngươi mất." Tử Hỉ cười .

      Tử Tình nghe xong cũng chẳng quan tâm mắng chửi người rồi, vội hỏi: " vậy chăng? Ta cũng soi gương, ngươi vừa này, ta nên nhìn kỹ lại cái."

      Tử Tình xong đến trước gương nhìn cái, Lâm Khang Bình vội ôm cổ nàng. : "Ngươi nghe tiểu Tứ bậy gì chứ. Nữ nhân mang thai nào như vậy? Ngươi thấy Tam đệ muội, dáng vẻ của nàng ra sao dáng vẻ của ngươi như thế."

      Lâm Khang Bình xong đá cho Tử Hỉ cái, : "Ngươi vừa mới vào cửa, cũng chịu chuyện vài câu với nương, chạy tới đây quấy rầy gì chứ?"

      "Đại tỷ, ta cũng là gần nửa năm gặp ngươi. Buông đồ cái là đến tìm ngươi, tỷ phu chính là đối xử với ta như vậy, tỷ, ngươi thể lời công bằng cho ta." Tử Hỉ nghiêm trọng kháng nghị .

      "Ngươi ngươi cũng bao nhiêu tuổi rồi, phải tới hôn nhân rồi, sao đến trước mặt tỷ ngươi, ngươi vẫn là chỉ là đứa , chỉ biết làm nũng?" Lâm Khang Bình khinh bỉ liếc Tử Hỉ cái.

      "Ta so đo với ngươi, ta biết ngươi là đố kị ta, đố kị ta tỷ ta coi trọng ta hơn ngươi, từ ngày mới bắt đầu quen ngươi, ngươi vẫn luôn ghen tỵ, sao cho tới hôm nay vẫn còn như vậy?" Tử Hỉ ngông nghênh ngồi ở ghế thái sư, kéo kéo vạt áo của mình, .

      Lâm Khang Bình nghe xong tìm hộp giấy đựng điểm tâm ném thẳng về phía Tử Hỉ, Tử Hỉ cười : "Nhìn xem, trúng rồi phải ? Ngươi tức giận cái gì chứ? Ta còn chưa có tức giận đâu? Tâm tư tỷ ta giờ đều đặt người ngươi và con ngươi, ta năm đều ở cùng nổi với tỷ ta được vài ngày, ngươi còn vừa lòng?"

      náo, tiểu Lam đến, : "Gia, bái thiếp của Phó đại nhân."

      Lâm Khang Bình vội nhận lấy, Tử Hỉ cũng thò đầu vào hỏi: "Có phải Phó đại nhân kia hay ? Sao cũng có liên hệ với ngươi?"

      Lâm Khang Bình xem xong bái thiếp, nhìn thoáng qua Tử Hỉ, chuyện, đưa bái thiếp cho Tử Hỉ, Tử Hỉ nhận lấy vừa nhìn, : "Ơ, sao còn mời ta? Làm sao mà biết ta nghỉ phép về nhà?"

      "Mời ngươi? Phó đại nhân mời ngươi?" Tử Tình vội hỏi.

      "Đúng vậy, ta cũng có chút nghĩ ra, hình như và đại ca vẫn là có chút qua lại, đại ca viết thư cho ta từng nhắc tới. thôi, có lẽ còn có thể tăng thêm chút kiến thức, ta còn chưa từng thấy hình dáng của quan phủ ra sao đâu? Lần trước các ngươi tới chỗ đại ca, ta cũng chưa đuổi kịp, chỉ là biết đầu bếp nhà thế nào?" Tử Hỉ .

      "Tiểu tứ, ngươi còn ngươi phải đồ ăn hàng? Ngươi xem, lại nữa rồi, ta đúng là phục ngươi." Tử Thọ đỡ Dương thị đến, nghe thấy được lời Tử Hỉ, tiếp tới.

      Tử Tình vội để Dương thị ngồi xuống, nhìn Dương thị chút, lại nhìn mình chút, : "Tam đệ muội cũng tính là quá béo mà?"

      "Ta mới năm tháng, tỷ tỷ cũng 7 tháng rồi, ta giờ cũng rất mệt, ta mà giống ngươi bụng lớn như vậy, còn chừng bị thế nào rồi?" Dương thị .

      "Đó giống, tỷ ta cả ngày ăn mập uống mập rồi, cái gì cũng làm, ngươi vốn gầy như vậy, dù lớn thế nào, cũng lớn nổi bằng tỷ ta đâu." Tử Thọ .

      "Dừng lại, dừng lại, đổi đề tài." Lâm Khang Bình vội .

      Tử Tình nghe xong vô cùng oán niệm nhìn về phía Lâm Khang Bình, : "Đều là ngươi, mỗi ngày dỗ ta ăn cái này ăn cái kia, như thế rất tốt, ta đều bị người ta thành heo mập. Ta muốn kháng nghị, ta sinh xong đứa này sinh nữa."

      "Được sinh sinh, có ba đứa cũng đủ rồi. , ta cũng muốn để ngươi sinh." Lâm Khang Bình vội .

      "Tỷ, ngươi cũng bao nhiêu tuổi rồi? Còn làm nũng, ta nhớ được khi ngươi còn ngươi cũng rất già dặn rồi, bây giờ cùng càng sống càng lại, thực chịu nổi ngươi." Tử Thọ liếc Tử Tình cái.

      Dương thị và Tử Hỉ rất phúc hậu phì cười, Tử Tình chút khách khí tiến lên nhéo Tử Thọ vài cái. ra, Tử Tình đúng để ý đến cái này, có thể cũng là bởi vì Lâm Khang Bình quen chiều nàng, bất tri bất giác ngay tại trước mặt thay đổi tính tình.

      Tử Tình nhớ được từng xem bài bình luận Hồng học, khi Lâm Đại Ngọc vào Giả phủ cũng là bước dám nhiều, câu dám nhiều, sau này tính cách biến thành thích khóc lại thích dùng tính tình nóng nảy, chính là do Giả Bảo Ngọc chiều ra.

      Tử Thọ và Tử Hỉ ở lại ăn cơm xong mới giải tán, Tử Hỉ và Lâm Khang Bình hẹn thời gian An châu. Lâm Khang Bình còn dặn riêng Tử Hỉ ăn mặc sạch chút.

      Vì lần này là Phó đại nhân hẹn là tới nhà riêng, Lâm Khang Bình thể cân nhắc tặng những những thứ gì, Tử Tình suy nghĩ chút : "Dù sao người ta cũng biết chúng ta là nhà nông, bằng tặng chút rau xanh tươi mới, còn có dưa và trái cây. Đúng rồi, để nhà Bảo Phượng bắt đôi ba ba lớn hơn chút qua, đôi gà rừng, đôi thỏ. Chính là đồ ăn tươi mới."

      Lâm Khang Bình cũng có ý này, vợ chồng hai thương lượng xong xuôi, còn chút chuyện tào lao, Tử Tình mới ngủ yên.

      Lâm Khang Bình và Tử Hỉ ăn cơm trưa xong bao lâu trở về, khiến Tử Tình ngoài ý muốn là, lại còn dẫn theo hai tiểu nam hài tới, đứa mười tuổi, đứa mười hai tuổi, đều là tuổi nghịch ngợm. Vừa thấy chính là công tử nhà giàu, hầu bao, túi thơm, ngọc bội, khóa trường mệnh, còn tuổi, phong cách cũng có đủ, chẳng qua, so với năm đó Văn Tam đến, vẫn là kém khoảng lớn.

      Hai hài tử này theo Tử Hỉ ở tại Tây sương phòng, là để Tử Hỉ chỉ điểm công khóa, thuận tiện kiến thức cuộc sống nhà nông, lớn như vậy, còn chẳng phân biệt được lục cốc*.

      *Lục cốc: 6 loại lương thực chủ yếu vào thời cổ Trung Quốc, gồm Đạo (lúa gié hoang hay lúa hạt đỏ), lương (lúa gạo), Thúc (đậu tương), Mạch (lúa mạch), thử (gạo nếp), Tắc (lúa tắc hay cao lương).

      Tử Tình kéo Lâm Khang Bình hỏi: "Mặc dù như vậy, cũng cần đưa chúng đến nhà ta ? Nhà họ cũng có thôn trang gì? Còn có, gã sai vặt theo cũng mang, đụng ngã vào đâu tính cho ai?"

      "Ta cũng thấy kỳ quái, bắt được dụng ý của Phó đại nhân. Chẳng qua, ta cũng là nhìn ra, Phó đại nhân rất coi trọng tiểu Tứ, rất thích cũng rất thưởng thức , khảo giáo (hỏi xong sửa chữa, dạy bảo) riêng công khóa của tiểu Tứ, trẻ dễ dạy."

      "Chẳng lẽ nhà Phó đại nhân có nữ nhi, muốn gả cho tiểu Tứ?" Tử Tình nghĩ chút, cũng là có khả năng này, tiểu Tứ cũng là người thành tích ưu tú có tiềm lực, Phó đại nhân nhìn trúng cũng ngạc nhiên.

      "Ta cũng hỏi thăm, trưởng nữ nhà năm nay mười lăm rồi, chỉ sợ đúng là có ý này." Lâm Khang Bình nghe xong lời Tử Tình, cũng đem phán đoán của mình ra, kinh ngạc với nhạy cảm của Tử Tình.

      "Vậy cố ý phái hai hài tử này tới, nhìn xem tình huống nhà chúng ta?"

      "Chỉ sợ có chút ý này. Lần trước ta , Phó đại nhân liền hỏi thăm ít chuyện của tiểu Tứ, ta còn có chút nghi ngờ, bởi vậy, cũng hỏi bên cạnh ít chuyện nhà . Nhưng mặc dù tiểu Tứ có thể trúng tiến sĩ, căn cơ của chúng ta cũng sâu, Phó đại nhân sao có thể nhìn trúng tiểu Tứ, ta còn là có chút hiểu nhiều lắm. Đều gả nữ gả cao, nhà Phó đại nhân cùng nhà Hạ đại nhân vẫn là khác nhau, Phó đại nhân hẳn là còn có thể lên chút, Hạ đại nhân cao lắm cũng chỉ có thể là Châu phán thất phẩm, Vũ nhi nhà chúng ta sánh với nhi tử của , cũng là thiệt thòi."

      "Tiểu Tứ biết ?"

      "Ta với , chuyện thấy bóng dáng, cho ngược lại được tự nhiên. Hai hài tử kia, nên chơi thế nào cứ chơi thế thôi, ta cũng cần cẩn thận quá mức đâu." Lâm Khang Bình lớn lên với Văn Tam từ , cũng có vài phần hiểu biết đối với mấy thiếu gia nhà quan, hơn phân nửa bởi vì ở nhà quản thúc quá nhiều, vừa ra ngoài nhìn thấy cái gì cũng đều mới mẻ, ngạc nhiên. Hơn nữa cũng có bằng hữu lòng nào, bên người đều là gã sai vặt, cúi đầu khom lưng, tất nhiên khát vọng bằng hữu, hi vọng người khác có thể đối xử với ngang hàng.

      Lâm Khang Bình và Tử Tình thương nghị hồi lâu, Tử Hỉ dẫn theo hai công tử Phó gia, buổi sáng mỗi ngày luyện viết chữ, buổi chiều vào đất trồng rau tưới nước, đến sau núi nhặt trứng gà, bắt châu chấu nướng lên ăn, thỉnh thoảng, Tử Hỉ cũng dẫn theo bọn họ tới trong trang chọn chút dưa hấu, dưa lê, buổi tối ở trong vườn xem đom đóm bay tới bay lui, hoặc bắt tới thả trong màn chơi đùa. Tóm lại, có thể là cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy mấy thứ này, hai hài tử chơi vui đến quên cả trời đất.

      Bảy tám ngày trôi qua, lại có ai lên muốn về nhà, Phó gia cũng có người tới đón. Thẩm thị thầm đây, trong nhà lại có tân khách nhân tới nữa.

      ++++

      By Trạch Mỗ
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Ngọc Tuyếthuyendo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :