1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 284, gặp nạn

      Mọi người ra khỏi tửu lâu, rẽ phải, chính là múa sư tử múa đèn rồng, múa đến cửa nhà ai, nhà này đốt pháo nghênh đón sư tử đèn rồng, cũng có mấy tiểu tử tầm mười bảy mười tám tuổi nghịch ngợm, biết nguy hiểm, ném vụn pháo vào trong đám người. Mấy người Tử Phúc cũng dám lên phía trước, vẫn là Tử Hỉ kéo Tử Lộc và Hạ Cam Vĩnh ba người chen đẩy vào, Tử Thọ cùng Dương thị, Lâm Khang Bình lại càng che chở Tử Tình, cách được khá xa rồi. Lâm An Lâm Phúc cản phía sau, theo sát trái phải hai người.

      Lâm An Lâm Phúc cũng là Lâm Khang Bình quyết định tạm thời mang , nghĩ tới lần trước Tử Phúc có qua, có kẻ buôn người lừa người bán , Lâm Khang Bình lo lắng đến lúc đó xảy ra chuyện gì, thân mình trông nom hết được, hai người này nhiều ít còn có chút võ công, thời điểm mấu chốt có thể xuất ra phần sức lực, bởi vì ý nghĩ này, nghĩ tới đúng là phải xuất ra phần sức lực hề .

      "Phúc nhi, bằng chúng ta hay là xem hoa đăng , sư tử đèn rồng này ở trong trấn và trong thôn cũng có thể xem được, bên này cũng quá ầm ĩ quá náo loạn, cẩn thận pháo văng trúng mắt, cũng phải là đùa. Lại , Tình nhi cũng tiện." Thẩm thị với Tử Phúc.

      Tử Phúc suy nghĩ chút, đúng thế , mùng đầu năm hàng năm, đèn rồng trong thôn còn có thể tiến vào cửa nhà, đèn rồng sư tử linh tinh trong thôn còn có thể có cuộc thi múa ở bãi đất trống trong trấn.

      "Vậy cũng được, ta gọi bọn họ trở về." Tử Phúc .

      Nhưng là dạo qua vòng, Tử Phúc cũng tìm được người, cái này có chút kỳ quái rồi, đáng lẽ ra, Tử Hỉ cũng còn , thể ham chơi như vậy, hơn nữa còn có Tử Lộc đâu? Lạc đường cũng có khả năng, còn có Hạ Cam Vĩnh Hạ gia mà? Tử Phúc lại kéo Lâm An Lâm Phúc tìm vòng, vẫn thấy người.

      Thẩm thị có chút sốt ruột rồi, Tăng Thụy Tường : "Ba đại nam nhân, còn có thể lạc sao được, có lẽ là ra ngoài rồi cũng nên? Chúng ta để lại Lâm An Lâm Phúc ở đây chờ tìm, chúng ta tới phố Hậu Thủy xem hoa đăng rồi, dù sao cũng cách xa, có khi bọn họ cũng là trước rồi."

      Mấy người vừa mới chuyển đến sau phố Thủy, người ta tấp nập, các cửa hàng đều treo hoa đăng trước cửa. Sáng trưng, còn náo nhiệt hơn vài phần so với múa sư tử trước phố Thủy.

      "Mấy năm nay coi như mưa thuận gió hoà, cuộc sống dân chúng tốt hơn, cũng sẵn sàng ra ngoài tham gia náo nhiệt này." Tử Phúc .

      Tử Vũ kéo Dương thị tới chọn hoa đăng. Tăng Thụy Tường cũng dẫn theo Thẩm thị chọn lấy cái vừa ý, Tử Phúc tới kéo Tử Tình : "Tình nhi, bằng đại ca dẫn ngươi cùng tiểu Tam đoán câu đố thắng hoa đăng nhé, đại ca vừa vặn thử xem tài học của ngươi."

      Mới vừa được hai bước, đột nhiên trận xôn xao phía trước, đám người vô cùng lộn xộn, chỉ nghe thấy tiếng kêu to tiếng gào khóc. Mọi người ngừng chạy loạn, đẩy tới đẩy lui, rất nhanh có người ngã đất, bị đám người điên cuồng dẫm đạp dưới chân, kêu cha gọi mẹ, đầy tiếng kêu thảm thiết. Tệ hơn là, nhiều hoa đăng như vậy bị đẩy rơi xuống mặt đất, bốc cháy lên. Cửa hàng này phần lớn cũng chỉ bằng tấm ván gỗ ngăn thôi.

      Lâm Khang Bình trực tiếp ôm cổ Tử Tình, tay kéo Tử Vũ thối lui đến chân tường, Tăng Thụy Tường và Tử Phúc che chở Thẩm thị cũng chen được tới. Tử Thọ kéo Dương thị còn chưa chen tới được. Lâm Khang Bình dặn Tử Tình Tử Vũ ở yên ở đây, lại chen chúc trở lại trong đám người dẫn theo Tử Thọ và Dương thị quay lại.

      Mọi người đều biết xảy ra chuyện gì, mắt thấy thế lửa bùng lên, "Đại ca, nơi này nên ở lâu, ta che chở các ngươi đến chỗ trống trải, ta lại quay lại nhanh, nhìn xem có thể cứu vài người hay , việc này nên chậm trễ, mau." Lâm Khang Bình .

      Sợ Tử Tình bị người xô đẩy dọa hoảng sợ. Lâm Khang Bình trực tiếp bế Tử Tình dẫn đường phía trước, Tử Phúc cản phía sau che chở mấy người chạy ra, dàn xếp xong xuôi cho mấy người Tử Tình, Lâm Khang Bình muốn cứu người, Tử Phúc tất nhiên cũng thể đổ hết trách nhiệm cho người khác.

      Thẩm thị khóc : "Hai người các người phải cẩn thận đấy, Khang Bình. Phải để ý đại ca ngươi chút."

      Lâm Khang Bình và Tử Phúc cũng có thời gian giải thích với Thẩm thị, hai người trực tiếp chạy quay lại, Thẩm thị cho dù là muốn kéo, cũng kéo được, Khang Bình có chút võ công, Tử Phúc tốt xấu cũng là quan phụ mẫu rồi, sao có thể thấy chết cứu?

      mấy người Tử Tình kiễng chân ngóng trông ở đây, Lâm Khang Bình mang theo Tử Phúc vọt vào trường rối loạn vừa rồi, Lâm Khang Bình là trực tiếp nâng dậy lão nhân và đứa ngã sấp đường lớn, Tử Phúc đứng ở chỗ cao kêu gọi, "Mọi người nên gấp gáp, nên sợ, nên chạy loạn, nhìn lão nhân và đứa còn có nữ nhân dưới chân, lửa này nhất thời còn chưa lan tới mọi người, người trẻ tuổi cường tráng xin giúp đỡ cứu hoả."

      Cũng may lúc này, quan sai đến rồi, Tử Phúc cướp lấy chiêng đồng trong tay quan sai, cầm chiêng đồng giúp đỡ quan sai sơ tán đám người, cũng có thanh niên gan lớn thấy Tử Phúc và Lâm Khang Bình vội vàng cứu người, quan sai cũng tới rồi, cũng ở lại giúp đỡ duy trì trật tự, duy trì trật tự trường xong xuôi, mọi người lại vội vàng múc nước cứu hỏa, khó khăn bận rộn hơn canh giờ mới thôi.

      Lúc này đường cái, khắp nơi là những vật bị vứt bỏ như giày, tất, hầu bao, túi hương, còn có lão nhân tiểu hài tử hoặc phụ nữ bị gãy chân thể động đậy được, đám quan hỏi tình huống ràng, Tử Phúc bằng mọi người đưa y quán chữa trị trước, dù sao có người nhà tới nhận, hơn nữa, lúc này có người đến tìm người thân rồi.

      Quan viên của phủ nha An châu phần lớn về quê nghỉ phép, đến tri châu An châu họ Phó, từ ngũ phẩm, còn có hai phán châu đồng châu và gì gì đó, Phó tri châu và Tử Phúc từng gặp mặt lần, giờ phút này thấy Tử Phúc, cũng chẳng quan tâm hàn huyên vài câu, trước khi vội sửa sang lại trường.

      Bởi vì cứu giúp coi như kịp thời, phòng ốc bị cháy nửa dãy phố, may có ba lão nhân qua đời tại chỗ, còn có mười mấy người trọng thương đưa trị liệu trước rồi, kiểm kê người bị thương xong xuôi, những thứ đất đều thu dọn rồi, chuẩn bị đưa tới cửa nha môn, trời sáng được người bị mất đến nhận.

      Lúc này, Lâm An Lâm Phúc mang theo ba người Tử Lộc chạy tới, hơn nữa, Lâm An Lâm Phúc còn bắt lấy hai người, vừa thấy chính là người tốt, lấm la lấm lét, Lâm An bọn họ tháo đốt ngón tay của đối phương, đau kêu to gào thét đây.

      Tử Phúc thấy Phó đại nhân khẽ nhéo lông mày, vội hỏi Tử Lộc Tử Hỉ : "Hai người này phạm phải lỗi gì? Vì sao các ngươi bây giờ mới tới đây?"

      "Đại ca, chúng ta vì bắt được hai người này, bọn họ là bọn buôn người, khi chúng ta xem múa sư tử, ta trông thấy hai kẻ đó dụ dỗ tiểu nương tầm năm sáu tuổi bị lạc, cho tiểu nương ăn chút gì đó, kẻ chưa chuẩn bị, trực tiếp ôm người , ta sợ bọn họ lừa chỉ người này, liền dốc lòng đuổi theo trước, xem hang ổ của bọn ở nơi nào, vừa đúng để chúng ta tìm được, chúng ta cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, khi phái Hạ công tử lại tìm người, vừa khéo đụng phải Lâm An Lâm Phúc, này , bắt lấy bọn họ, rối loạn vừa rồi cũng có liên quan đến bọn , nghe ý của bọn , là đội, đầu lĩnh ngại đêm nay bắt được ít người, biết từ đâu tìm đến kẻ điên, vọt vào đám người xem hoa đăng, cứ như vậy, mọi người chỉ lo chạy trối chết, bọn họ lại thừa dịp loạn bắt lấy năm sáu tiểu nương. là rất đáng giận rồi." Tử Hỉ xong lại quay về phía hai người này đá hai phát.

      "Phó đại nhân, đây là xá đệ, khiến Phó đại nhân chê cười." Tử Phúc vội .

      "Nào có, lệnh đệ còn tuổi, có can đảm có hiểu biết, làm người chính trực, biết học ở trường nào?" Phó đại nhìn thấy khăn vuông của Tử Hỉ hỏi.

      "Xá đệ năm nay mười bảy, năm mười bốn tuổi may mắn đủ điểm Lẫm sinh, học hai năm ở Cò Trắng thư viện, mùa thu sang chuẩn bị thử kết cục lần. Là nhất trong nhà, làm việc còn có chút lỗ mãng, mong đại nhân thứ lỗi. Người bên cạnh lớn hơn chút cũng là xá đệ, bên này đây là Hạ công tử, đêm nay người nhà vốn định du ngoạn vui vẻ chút, ai ngờ lại đụng phải chuyện như thế này."

      Tử Phúc xong lại với mấy người Tử Lộc: "Còn mau thỉnh an Phó đại nhân, Phó đại nhân là tri châu An châu, đem chuyện trải qua lại lần tử tế, những đứa kia bị lừa như thế nào?"

      Nghe thấy được đứa bị lừa đều đưa về nhà mình rồi, Phó đại nhân có chút ngoài ý muốn, trong mắt nhìn về phía Tử Hỉ có chút nghi vấn.

      "Thời gian ngắn như vậy, người nhà bình thường bị lạc đứa , đều kêu to tìm kiếm dọc theo đường, chúng ta rất dễ dàng tìm được người nhà các nàng, hơn nữa, còn có mấy đứa lớn hơn còn nhớ đường, nhớ được cửa nhà, chúng ta bởi vậy nên mới tới bên này cứu người chậm." Vẫn là Tử Hỉ giải thích .

      "Nha, vị Tằng tiểu công tử này xem ra chỉ có can đảm có hiểu biết, làm người còn hết sức cơ trí linh hoạt, đáng mừng." Phó đại nhân nhìn về phía Tử Hỉ trong ánh mắt ràng có thêm vài phần thưởng thức.

      "Nào có, Phó đại nhân khen trật rồi, xá đệ làm việc toàn bằng hào khí tuổi trẻ, suy nghĩ còn có chỗ chu toàn, mong rằng Phó đại nhân nhìn còn mà tha thứ chút."

      "Chuyện này ngại. Thân thủ hai vị này tệ, ta còn thấy vừa mới có nam tử cao lớn cứu người, qua hồi, thấy bóng dáng, các ngươi cũng biết là ai chứ?" Phó đại nhân hỏi.

      "Đó là xá muội phu, hai người này chính là tùy tùng của , thấy nơi đây hỗn loạn bình ổn, chắc là báo tin cho mẫu thân bọn họ, sợ lão nhân gia chờ nóng lòng." Tử Phúc liền thuật lại chuyện vừa rồi lần.

      "Nếu như thế, chậm trễ Tằng khanh cùng người nhà đoàn tụ. Chuyện hôm nay, làm phiền nhiều rồi, ngày khác nhất định lại gặp nhau, còn mong Tằng khanh cho Phó mỗ cái thể diện."

      "Phó đại nhân quá rồi, Tằng mỗ về công về tư, việc hôm nay, cũng thể khoanh tay đứng nhìn." Tử Phúc ôm quyền hành lễ.

      "Tốt cái về công về tư cũng thể khoanh tay đứng nhìn, Tằng khanh quả vị quan tốt dân như con, phần nhân tình này hôm nay Phó mỗ nhớ kỹ, hai người kia Phó mỗ mang , việc hôm nay, Phó mỗ còn phải sửa sang lại phần văn thư trình lên, cũng dây dưa nữa, liền từ biệt ở đây, sau này còn gặp lại." Phó đại nhân xong dẫn người rời trước.

      Ở chỗ này Tử Phúc vừa hỏi lại chuyện kẻ buôn người lần nữa, mắng Tử Hỉ: "Lần sau làm việc vạn lần thể lỗ mãng như thế, chúng ta ở ngay bên cạnh, cũng biết tìm người đến truyền tin, nương cũng lo lắng gần chết, trở về cũng cho với nương chuyện các ngươi chạy mắt kẻ buôn người, nương chịu nổi hoảng sợ."

      Tử Hỉ hôm nay vất vả mới làm được chuyện tốt, cảm thấy thành tựu mười phần, nghe Tử Phúc nhất mắng, cũng để trong lòng.

      Mấy người Tử Tình chờ nóng lòng, khó khăn lắm mới thấy Lâm Khang Bình trở lại, lại là chỉ có mình , Thẩm thị khó có thể tiếp nhận, vẫn là Lâm Khang Bình trước: "Nương, đại ca có việc gì rồi, người của quan nha An châu tới, đại ca có quen biết , giúp kể lại ràng tình huống, ta vừa thấy có chuyện gì, trước hết trở về tiếng cho các ngươi."

      Tử Tình thấy Lâm Khang Bình thân chật vật, quần áo cũng bị xé rách, còn thiếu cái tay áo, bước lên phía trước sờ soạng hồi, hỏi: "Ngươi thế nào? Có bị thương hay ?"

      Lâm Khang Bình bắt lấy tay Tử Tình, : "Yên tâm, ta sao."

      Thẩm thị nghe thấy Tử Phúc có việc gì, lại lo lắng cho mấy người Tử Lộc, khi nóng lòng, Tử Phúc dẫn theo mấy người tới.

      By Trạch Mỗ

      *, Cách gọi “khanh” ngày xưa chỉ vua – tôi, còn là bằng hữu, quan lại xưng hô với nhau
      *, Mỗ phân vân chút, cái chỗ trước phố Thủy, sau phố Thủy, nguyên là hậu Thủy nhai, tiền Thủy nhai, biết nên để phố Hậu Thủy, phố Tiền Thủy hay trước phố Thủy, sau phố Thủy, mọi người cho ý kiến với?
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyendo thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 285, Tử Phúc thỉnh giáo

      Thẩm thị thấy mấy người Tử Phúc, ai cũng sờ lượt, đến cả Hạ công tử cũng bỏ qua, thẳng đến khi xác định ai cũng có bị thương, Thẩm thị mới thở phào nhõm, vội chắp tay thở dài niệm Phật.

      Lúc này, ai cũng có hưng trí lại thả hoa đăng gì rồi, vội đưa Hạ công tử về nhà, mọi người cũng tiến vào quấy rầy, Tử Phúc ngày khác lại tới cửa bái phỏng, đoàn người cũng liền vội vàng về nhà.

      Rửa mặt xong, hai người Tử Tình và Lâm Khang Bình nằm ở kháng, hồi hộp chạy khỏi đám cháy vừa rồi vẫn là khiến Tử Tình thể ngủ say, Tử Tình ghé vào trước ngực Lâm Khang Bình, tay Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, tay vuốt mặt Tử Tình, ôn nhu hỏi : "Có bị hoảng sợ hay ? Có chỗ nào thỏa mái hay ?"

      " có, chỉ là có chút nghĩ mà sợ. hồi náo nhiệt vui vẻ như vậy, lại làm ra hồi đại bi kịch như vậy, những người này cũng quá tham lam rồi, vì chút bạc, còn có thể làm hại nhiều tính mạng như vậy, theo ta , nên phán cho bọn chúng tử hình, xem về sau còn có kẻ nào dám bắt cóc đứa bán hay ?"

      Tử Tình và Lâm Khang Bình cũng là từ miệng Lâm An, Lâm Phúc biết đến chuyện sau đó, đến kẻ buôn người bắt cóc này, có người nào làm nương mà đau hận, đứa nhà ai phải là quý giá, mà bọn họ bắt cóc đứa bán, cũng phải chỗ đứng đắn gì, phá hủy đứa tốt lành, cũng phá hỏng nhà tốt lành, những người đứng xem kể lại cũng là nghiến răng nghiến lợi, huống chi là đương .

      "Ta mới là nghĩ mà sợ, trong bụng ngươi còn có đứa, ngươi , ngươi mà xảy ra chuyện gì tình, ta làm sao bây giờ? Sau này an trí tốt cho ngươi, ta chạy tới cứu người, ngươi trách ta bảo vệ ngươi chứ?"

      "Làm sao có thể? Ta là người ích kỉ máu lạnh vậy sao?"

      " ra, ta cũng biết, ngươi nhất định là hi vọng ta cứu người. Lúc đó ta ôm ngươi về phía trước, nghĩ, nếu Tình nhi của ta có thể bình yên chạy thoát ra, ta nhất định phải nhiều làm việc thiện. Hoàn hảo. Cám ơn trời đất, ngươi có việc gì. Bởi vậy ta cho mình chùn bước xoay người cứu người, có thể cứu người được người. Coi như tích phúc cho ngươi và đứa ."

      Tử Tình lúc này đúng là nên lời nào, nước mắt giọt giọt rơi xuống trước ngực Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, vừa hôn vừa dỗ, khó khăn lắm mới dỗ được Tử Tình, buổi tối Tử Tình lại gặp ác mộng, giống như tình huống ngã bệnh năm ấy trở về từ kinh thành. Ngủ cũng yên ổn. Đêm nay, ép buộc Lâm Khang Bình cũng thể chợp mắt.

      Ai biết trời sáng hẳn, Tử Phúc tìm đến, tiểu Lam ngăn cản cho vào, : "Gia chúng ta . Khi bọn họ ngủ thể quấy rầy, nãi nãi nhà chúng ta thích ngủ nướng, cữu gia ngài lúc sau lại đến. Coi như thương chúng ta, đừng hại chúng ta bị mắng."

      Tử Phúc sốt ruột chút, mắng: "Cái đồ hồ đồ, đó là muội tử ta, có việc ta chịu trách nhiệm, ngươi cho ta vào , tự ta gọi ."

      Tử Phúc chân tay vào phòng ngủ của Tử Tình. Vì là mùa đông, Tử Tình ngủ ở đại kháng trong phòng, khi Tử Phúc xuyên qua gian phòng thứ nhất, bước chân kêu to chút, Lâm Khang Bình tỉnh giấc, vén màn lên. Vừa đúng thấy Tử Phúc đứng ở trước cửa, phất tay.

      Tử Phúc lui ra khỏi phòng, rẽ đến phòng tây nơi hai hài tử ngủ, Thư Duệ và Thư Ngạn cũng đều thức dậy, Tiểu Thanh mang theo hai người bọn họ chân tay rời khỏi nội viện, ra tiền viện rửa mặt.

      Lâm Khang Bình cũng ra ngoài, về phía Tử Phúc đá cái, Tử Phúc vội lách mình tránh ra, hai người đến trước thư phòng, Tử Phúc mới ra ý đồ đến.

      ra Tử Phúc là muốn xem khang trang chút, năm mới mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn, cũng có người nhắc tới, cũng là tối hôm qua sau khi trở về, nghe Tử Hỉ giới thiệu tình huống của khang trang, mới động tâm tư.

      "Vậy cũng cần sớm như vậy chứ? Ngươi biết Tình nhi tối hôm qua bị hoảng sợ, thậm chí ngủ cũng được." Lâm Khang Bình xong liền ngáp cái.

      "Đây phải là phải chạy sớm về Hoa Liên, Tình nhi thế nào rồi? Ta còn chờ nàng giảng giải cho ta đây."

      Lâm Khang Bình liếc xéo Tử Phúc cái, : "Có Lâm An có ta ở đây, thôi, trong trang còn có bốn đại đốc công đấy."

      Tử Phúc theo Lâm Khang Bình và Lâm An vào khang trang, thế đất bên tay phải thấp chút là mảng lớn hoa cải dầu, vàng óng a óng ánh, vô số ong mật bay múa nhị hoa, đây là ong mật lão Chu tự nuôi, bên tay trái là mảng lớn đậu tằm, cũng mở hoa màu tím nhạt, còn có đậu cách đó xa, cũng đều nở hoa rồi, đỏ, trắng, hồng phấn, phảng phất vô số bươm bướm đạu vào lá xanh, dẫn tới Tử Phúc cảm khái liên tục.

      "Suốt ngày nghe ngươi làm thôn trang, ta còn tưởng rằng chỉ là mua mấy chục mẫu, nghĩ tới trình độ lớn như vậy, nơi này ta còn có ấn tượng, hồi còn , thường theo ta nương đến lấy củi, còn có Tử Bình và mấy đứa hàng xóm nhà đối diện, nơi này cỏ tranh tương đối dày, ngươi làm mấy năm?"

      "Coi như là ba năm ."

      Tiếp theo, Tử Phúc lại hỏi năm thứ nhất trồng cái gì, về sau lại quản lý thế nào, đất này làm sao mà dưỡng tốt, sản lượng mẫu mỗi loại được bao nhiêu, tổng cộng sản lượng năm thu vào được bao nhiêu.

      Lâm An nhìn Lâm Khang Bình chút, lấy ra cuốn sổ luôn mang bên người, bên đều có ghi lại kỹ càng, loại gì, sản lượng mẫu bao nhiêu, bán bao nhiêu, bón phân thế nào, Tử Phúc nhận lấy nhìn xem cẩn thận.

      "Sao nhà ngươi còn có loại cây niễng? Cây niễng thu vào được nhiều như vậy sao? Vì sao trồng cây niễng nhiều vào?" Tử Phúc hỏi.

      "Cây niễng dù sao cũng là loại thử năm đầu tiên, ai cũng biết thu vào thế nào, vả lại, cái này thể so với lương thực, nhà ai đều phải ăn, Cây niễng nhiều, bán được, chỉ có thể xuống giá, bằng , để lại trong đất chỉ có thể hỏng hết, cứ như vậy, cùng khác nhau nhiều lắm. Nó cũng giống đậu phộng đậu nành các loại, có thể giữ lại, còn có thể giữ lại để ép dầu. Bởi vậy, cây kinh tế thể trồng nhiều chỉ có thể trồng có chừng có mực." Lâm Khang Bình giải thích .

      "Đây là ý của Tình nhi ? Cũng chỉ nàng mới có thể nghĩ ra được. Trồng xen này cũng là nàng nghĩ ra được , ngươi dẫn ta tìm đốc công phụ trách trồng xen chút, có mấy lời, ta muốn hỏi ràng." Tử Phúc .

      Lâm An nhìn Lâm Khang Bình chút, chạy tới gọi lão Chu đến, trồng xen là lão Chu phụ trách sớm nhất, sau này, mới phân cho lão Triệu.

      Tử Phúc vòng vo trong thôn trang sai biệt lắm mất canh giờ, trở lại tình viên, Tử Tình vừa mới ngủ dậy, muốn về nhà mẹ đẻ nhìn xem, Lâm Khang Bình dẫn theo Tử Phúc vào cửa rồi.

      "Tình nhi, đại ca hôm nay mới biết được, ngươi đem mảnh đất hoang đổi thành nơi như thế ngoại đào nguyên, còn nuôi sống nhiều nhi nhà để về như vậy, ta thấy người lớn tiểu hài tử bên trong, đám mặt đều là thần sắc khoái hoạt. Muội muội, , đại ca có lúc đúng là rất bội phục ngươi."

      "Cái gì gọi là có lúc? Ta vẫn luôn làm tệ có được ?" Tử Tình trợn trừng mắt liếc Tử Phúc cái.

      Tử Phúc lên liền xoa đầu Tử Tình chút, cười : "Ngươi đúng là muội muội tốt của ta, cũng quá biết xấu hổ rồi."

      Hai người náo loạn hồi, Tử Phúc mới tới chuyện chính, Tử Tình tất nhiên là dốc hết túi những cái mình biết, thấy cái gì giải thích được, Tử Tình đều tất cả xem tạp thư hoặc là có căn cứ nghĩ đến thử chút để tránh khỏi nghi ngờ của Tử Phúc.

      "Tình nhi, nếu ta đem phương pháp ngươi khai hoang nâng độ cho đất cùng trồng xen tăng gia sản xuất mở rộng, ngươi có ý kiến chứ? Ngươi cũng biết, bây giờ cuộc sống của nông dân rất khổ, của ít người nhiều, sản lượng lại cao, đất khai hoang tốt xấu cũng là ba năm miễn thuế, ta định sau khi trở về, cổ vũ nhà nào nhiều sức lao động, khai hoang nhiều chút đất, còn có rừng trúc nuôi gà của ngươi kia cũng tệ."

      "Đại ca, ngươi cứ phóng tay mà làm thôi, ta có thôn trang này, trong nhà chi phí sinh hoạt năm cũng đủ rồi, ta lại định mua lại tất cả đất hoang của Đại Phong quốc, mình ta năng lực dù sao cũng là có hạn, tính cả ngươi , ta cũng định tìm ngươi chuyện này, chỗ cằn cỗi ngại trồng trước chút ngô khoai lang, sản lượng cao hơn ít so với cái khác, đến năm mất mùa cũng có thể thêm chút lương thực."

      "Đại ca nhớ kỹ, cái này ta cũng biết, trước kia khi chúng ta trồng dương khoai, đống lớn dương khoai cũng làm ta giật cả mình, tốt lắm, cùng ngươi nữa, ta giờ phải xuất phát, tận lực chạy về Hoa Liên, chờ về sau đại ca có rảnh, về nhà đến thăm ngươi, ngươi cũng phải tiễn ta, đại tẩu ngươi đều thu thập xong rồi, chỉ chờ ta xuất phát thôi." Tử Phúc vuốt đầu Tử Tình, có chút nỡ .

      Lúc này, Tử Hỉ chạy vào, với Tử Phúc: "Đại ca, Phó đại nhân phái người tới đón Đại ca tới chuyện, người còn chờ chúng ta đấy."

      Tử Phúc nghe xong sửng sốt, thầm nghĩ, này cũng quá thần tốc , chẳng lẽ chuyện tối hôm qua có kết luận? Hay là biết hôm nay mình phải về Hoa Liên, trước phái người đến tìm ta để thương nghị chuyện gì.

      " thôi, xem ra hôm nay ta trở lại Hoa Liên được rồi. Buổi tối nếu có việc gì, đại ca tìm ngươi chuyện." Tử Phúc với Tử Tình.

      Tử Tình theo Tử Phúc trở về nhà mẹ đẻ, Lưu thị nghe hôm nay được, lại mở ra cửa phòng để lại đồ tùy thân.

      Lão gia tử và Điền thị còn có nhà Thu Ngọc cũng tới, vốn là đưa tiễn Tử Phúc, thấy người An châu phủ nha tới đón Tử Phúc, vội hỏi thăm là chuyện gì, Tăng Thụy Tường đành phải hai ba câu giải thích thảm án tối hôm qua.

      "Ông trời của ta, may mà ta biết các ngươi An châu xem hoa đăng, bằng , ta cũng muốn theo các ngươi , còn biết có thể trở về được hay ?" Thu Ngọc .

      "Bậy bạ cái gì, nào có ai tự rủa mình chứ, cũng nhìn xem ngươi mang bầu được mấy tháng rồi? ở nhà cho tử tế, ra ngoài chơi đùa cái gì mà chơi đùa?" Điền thị mắng Thu Ngọc câu.

      Thẩm thị nghe xong lời Điền thị, cũng kệ thèm để ý, nhiều năm như vậy, Thẩm thị sớm tôi luyện thành rồi, lời của Điền thị, hoàn toàn để trong lòng.

      Mấy người ở lại ăn cơm, Tử Tình trở về nhà mình, Lâm Khang Bình còn chờ nàng đó.

      Sau khi ăn xong được bao lâu, Tử Phúc cũng trở lại, thấy mọi người đều nhìn , : " có gì, chỉ là tìm ta ăn bữa cơm, hỏi chút chuyện, bởi vì biết ta hai ngày này phải , lần sau đến Hoa Liên muốn gặp được tất nhiên dễ dàng như vậy."

      "Nha, Tử Phúc, bây giờ ngươi cũng có thể chuyện với An châu phủ nha rồi à, chức quan người này còn lớn hơn cả ngươi , còn thân thiết mời ngươi ăn cơm, cũng coi như nhân họa đắc phúc rồi." Thu Ngọc cười .

      "Tiểu , người ta chẳng qua có chuyện muốn bàn bạc, chỗ nào là thân thiết mời ta ăn cơm?" Tử Phúc trả lời.

      Điền thị nghe xong giật mình, lôi kéo tay Tử Phúc : "Phúc nhi, tiểu ngươi có đúng ? có thể trình bày lên, ngươi xem, chuyện của đại cha ngươi, có phải có thể giúp hay ?"

      by Trạch Mỗ

      ps: chương này ta thay tên lúa duẩn = lúa măng = cây niễng, hai cách gọi trước là bên tàu, bên ta gọi là cây niễng nên ta đổi theo bên ta cho dễ hiểu
      Last edited by a moderator: 21/10/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 286, Hạ gia tới chơi

      "Bà, vừa rồi phải , chỉ là có chút công việc trao đổi, nơi nào so được với quan hệ cá nhân, hơn nữa, chuyện của đại cha qua được hơn năm rồi, An châu phủ nha sớm an bày người khác thay vị trí của đại cha, người ta có thể lên, khẳng định cũng là có cửa sau. Vả lại, đại cha ta có tiền án tốt, ai dám dùng ?" Tử Phúc nhẫn nại giải thích vài câu.

      Điền thị nghe xong rút khăn ra lau lên, Tử Phúc vừa thấy, : "Hôm nay quá muộn, ta kịp, còn có chút chuyện tìm muội phu bàn bạc, a công bà, tiểu , bằng các ngươi ở lại ăn bữa cơm chiều. Ta và Tình nhi qua bên kia trước, nếu muộn ta liền ở lại bên kia ăn cơm."

      Tử Phúc xong, liền ra ngoài, Thu Ngọc thấy mình sai rồi, vội đứng dậy cáo từ, lão gia tử thấy vậy, liền cũng mang theo Điền thị ra ngoài.

      Tử Phúc và Lâm Khang Bình ở thư phòng chuyện rất lâu, Tử Tình cũng biết hai người những cái gì, chẳng qua, thấy vẻ mặt của Tử Phúc và Lâm Khang Bình, cũng còn coi như vui vẻ.

      Tử Tình nhìn Tử Phúc, đột nhiên nghĩ đến chuyện Hạ gia, vội lôi Tử Phúc vào nhà hỏi: "Đại ca, nương có từng với ngươi hay , chuyện Hạ gia ý?"

      " có, Hạ gia có chuyện gì?"

      Tử Tình nghĩ, chẳng lẽ Thẩm thị vẫn nhìn ra? Ngày hôm qua trở về quá muộn, hôm nay trong nhà lão gia tử bọn họ lại tới, Tử Tình cũng lại với Thẩm thị chuyện này.

      Tử Tình ra suy nghĩ của mình với Tử Phúc, "Đại ca, cái này chỉ là ta tự đoán, ta thấy Hạ thái thái vài lần cố ý nhắc tới muốn đến chúng ta thăm hỏi, hơn nữa, hôm qua còn để lại nhi tử nàng ràng như vậy, ý định cũng quá ràng ?"

      "Ta cho rằng muốn kết giao với tiểu tứ, đúng nghĩ tới chỗ này, ngươi vừa cái này. Ta cũng là nghĩ tới, lần đó khi xem thuyền rồng, Hạ thái thái đem cái vòng tay tháo xuống đeo cho Tử Vũ. lý ra, Hạ gia cũng là lựa chọn tệ. Hạ đại nhân làm quan coi như chính trực, chẳng qua, nhưng muốn lên. Có chút vất vả, nghe Hạ gia cũng coi như có chút tài sản, xem như nhất đại thân hào nông thôn trong thành An châu , tiểu muội gả tới đó, cuộc sống cũng kém, để xem ý tứ của cha mẹ."

      "Chỉ là biết Hạ thái thái người này sống chung có dễ ? Ta lo lắng nàng chướng mắt xuất thân nông thôn của chúng ta, Vũ nhi gả tới phải chịu khó dễ. Hơn nữa, nhà nàng chỉ có đứa con, còn phân gia được, Hạ Cam Vĩnh kia nếu có chút gánh vác, cái gì cũng nghe theo nương . Vũ nhi gả tới chẳng phải là càng chịu thiệt?"

      "Chỗ nào nghĩ nhiều như vậy, theo ngươi vừa này, nhà ai cũng tin cậy, việc này để bàn bạc lại , chuyện này cũng có gì đâu, ta về nhà thương lượng với cha mẹ xem . Ta cũng cảm thấy chuyện này tệ, trong nhà chỉ có đứa con, cũng có có bực mình chuyện tranh đoạt với những đứa con khác. Về phần khác, Vũ nhi cũng là đứa thông minh. Nàng tự có suy tính, khi ngươi đính hôn còn chưa có lớn bằng nàng đâu, lúc đó chẳng phải cũng có chủ ý à?" Tử Phúc nhớ tới chuyện năm đó, thấy Lâm Khang Bình đứng bên cạnh Tử Tình, hoàn hảo, ít nhất Lâm Khang Bình đối xử với Tử Tình là phải bàn. Điểm ấy Tử Phúc cảm thấy bằng.

      Sáng sớm ngày kế, Tử Phúc liền mang theo nhà thê tiểu (vợ con) về Hoa Liên, Lâm Khang Bình thấy tâm tình Tử Tình có chút buồn bực, liền : " bằng ta dẫn ngươi tới Khang trang chơi đùa , hoa cải dầu và hoa đậu cùng nở, ngươi nhất định thích."

      Tử Vũ ở bên nghe thấy được, vội : "Tỷ phu, ta cũng phải , năm trước có hoa hồng cũng rất đẹp."

      Tử Thọ và Tử Hỉ đều là hai mươi mới khai giảng, điều kiện nhà Dương thị mặc dù được tốt, tốt xấu gì cũng lớn lên trong thành, nghe thấy như vậy, cũng có chút động tâm, kéo kéo quần áo Tử Thọ, Tử Thọ tất nhiên chiều theo, Trần thị có hứng thú mấy, từ thấy quen rồi, Tử Lộc cũng vậy, từ cũng làm việc nhà nông nhiều, cười : "Ta còn cái gì chưa thấy qua, còn mong chạy đến chỗ ngươi ngắm hoa đậu cái gì chứ?"

      Tử Hỉ cũng phải là người thích hoa hoét gì, chỉ thích náo nhiệt thôi, bởi vậy, cũng theo sau mọi người, hỏi: "Tỷ, còn nhớ hồi còn , đậu tương nhà chúng ta trưởng thành rất sớm, ngươi dẫn theo mọi người nhổ đậu tương, nướng trực tiếp lửa, còn rất thơm, bằng, hôm nay cũng tìm chút đậu tương đẻ nướng ăn ?"

      "Ngươi nằm mơ à, bây giờ chỗ nào có đậu tương?" Tử Thọ khinh bỉ liếc Tử Hỉ cái.

      “Cho dù là có, ngươi bây giờ ăn lên cũng khẳng định thơm bằng hồi , khi đó cái gì cũng thiếu, giờ muốn ăn cái gì còn có?" Tử Tình nhớ tới những khó khăn khi mình mới tới, cũng khỏi cảm thán câu.

      Mấy người chuyện vào tới Khang trang, Tử Vũ hưng phấn nhất, giống con bướm xuyên qua trong bụi hoa, Tử Tình lại cảm khái, nếu như lúc này có cái máy ảnh chụp được, quá tốt.

      Mọi người ở Khang trang mấy ngày nay bắt đầu làm việc rồi, Vương hoa tượng (hoa tượng = người trồng hoa) giúp lấy mầm hoa quế mới mọc lên trồng ra, mấy ngày nay dẫn theo mọi người trồng cây, mấy nam hài lớn chút phụ trách đào hố, nữ nhân phụ trách trồng cây, còn có phụ trách tưới nước, mấy đại đốc công cũng đều bận rộn.

      "Tỷ, hoa quế để làm gì, quả đào và quả cam đều có rồi, tỷ bằng trồng ít cây sơn hạnh, hoa hạnh nở ra, có thể ngắm hoa, quả hạnh có thể ăn, ăn hết có thể làm hạnh khô, hạnh nhân có thể làm thuốc, cũng có loại hạnh nhân có thể trực tiếp ăn, lần tính ra, chẳng phải quá tiện rồi?" Tử Hỉ .

      Mấy người đùa, tiểu chanh thở hổn hển chạy tới, gọi: "Các vị chủ tử, trong nhà có khách tới, thái thái gọi tất cả về."

      "Khách nào vậy?" Lâm Khang Bình hỏi.

      "Hình như là Hạ gia gì đó, là đến tìm mấy vị gia tham khảo học vấn." Tiểu chanh .

      " còn mấy ngày nữa vào học rồi, cái gì mà đến thảo luận học vấn chứ? Đúng là đồ ngốc." Tử Hỉ mất hứng có người quấy rấy hưng phấn của .

      "Được rồi, sau này chờ đậu tương chín ngươi lại đến, tỷ nhất định cho ngươi nướng, cho ngươi ăn đủ." Tử Tình vỗ vai Tử Hỉ bả .

      đám phải trong đất, bởi vậy ăn mặc đều rất tùy ý, cơ bản đều là quần áo bằng vải bông, giày cũng là loại bùn, mọi người ngồi đó thay đổi giày vải vào nhà, Tử Hỉ cho mọi người cái liếc mắt, cười : "Người ta đúng là người trong thành đến thăm nông dân, xem ta nông dân này, bao nhiêu cần cù, nguyên tiêu vừa qua phải xuống ruộng rồi."

      Thẩm thị, Trần thị ngồi trong phòng chuyện với Hạ thái thái, Tử Lộc và Hạ Cam Vĩnh ở thư phòng thảo luận kiểu chữ.

      Thấy huyên náo ngoài cửa, đều ra nghênh đón, Tử Tình để ý chút, Hạ Cam Vĩnh đúng là nhìn Tử Vũ vài lần, hình như còn hơi đỏ mặt, Tử Vũ cũng để ý, chỉ cúi đầu chú ý giày dưới chân, "Tỷ, ngươi đeo phải giày của ta, ngươi xem ngươi, vừa ngươi còn dùng sức nhét, cũng sợ làm rách giày của ta." Tử Vũ đẩy Tử Tình quyệt miệng .

      Tử Tình cúi đầu mới thấy, đúng vậy, chỉ lo quan sát Hạ Cam Vĩnh, lại chú ý tới giày dưới chân đeo lầm chiếc.

      "Nghe Tằng thái thái , các ngươi xem hoa cải dầu và hoa đậu, cũng có thích thú, vốn ta cũng muốn xem cái, Tằng thái thái phi có trời mới đổ mưa, trong đó đều là bùn, ngăn cản ta." Hạ thái thái với mấy người Tử Tình.

      Mấy người Tử Tình hành lễ với Hạ thái thái, mọi người chia ra chủ khách ngồi xuống, Hạ thái thái vừa thấy đoàn người này, vẻ mặt hâm mộ : "Cũng là nhà Tằng thái thái tốt, người nhiều chính là náo nhiệt, giống ta, sinh bốn đứa , có ba nữ nhi, khi còn còn tốt chút, giờ đều gả ra ngoài, khó được lần về nhà mẹ đẻ, ta nha, bình thường cũng có người chuyện bên cạnh, vừa thấy nhà ngươi, đống lớn nhi tử nàng dâu tôn tử tôn nữ, muốn náo nhiệt có bao nhiêu náo nhiệt, con người nha, số tuổi lớn lên, liền mong đợi trong nhà con cháu đầy cả sảnh đường, như ta, cả ngày chỉ ở trong nhà với mấy nha hoàn?"

      Tử Tình nhìn lướt qua mấy thứ bàn, cũng chỉ có chút điểm tâm mà thôi, xem ra giống đến cầu thân rồi, chẳng lẽ là đến xem thử? Nghe ý của Hạ thái thái, hẳng lẽ là Hạ gia nhìn trúng Tăng gia nhân khẩu thịnh vượng, rất có năng lực sinh dưỡng?

      Tử Tình nhìn thoáng qua Tử Vũ, Tử Vũ dựa vào Thẩm thị, ngây thơ chân thành, tuy là thân quần áo vải bông đơn giản, cũng là dáng vẻ tú nhã đáng , nếu thay đổi tơ lụa lăng la thường ngày, tuyệt thua tiểu thư trong thành An châu, hơn nữa thân phận trước mắt của Tử Phúc, giá trị con người của Tử Vũ tất nhiên theo nước lên thuyền lên.

      Hạ thái thái nhìn Tử Vũ cũng là ý cười đầy mặt, : "Tằng thái thái là giỏi sinh dưỡng, chỉ có bốn nhi tử xuất sắc, hai nữ nhi này cũng là dáng vẻ mềm mại như nước, hâm mộ chết ta rồi, chỉ như thế, ta còn nghe nữ nhi nhà ngươi cũng là biết chữ đọc sách, còn biết thi từ gì đó, tuyệt đối giống xuất thân nhà nông."

      "Nào có, cũng nghiêm chỉnh đọc qua, đại nữ nhi của ta là theo đại ca nàng học được mấy chữ, xem được chút tạp thư, tiểu nữ nhi là được tỷ tỷ nàng chăm lớn, chẳng qua biết được chữ nghĩa gì đó đều là cha nàng tự mình dạy, quản lý sổ sách gì đó đều là cùng tỷ tỷ nàng học." Thẩm thị .

      "Ai nha, chỉ đọc sách biết chữ, còn có thể quản lý sổ sách? Cũng là khó lường, đứa mới bao nhiêu tuổi chứ, có năng lực như vậy, ta thấy giày thêu dưới làm cũng tinh xảo, là chính tay nghề của nàng sao?" Hạ thái thái chăm chú nhìn giày của Tử Vũ hỏi.

      Thẩm thị nghe xong cũng cúi đầu nhìn thoáng qua, : "Ừm, giày trong nhà đều là nàng làm, còn có mấy ca ca, trước khi lập gia đình cũng đều là nàng làm đó. Vũ nhi nhà chúng ta cũng là có phúc nhất, khi nàng sinh ra, điều kiện trong nhà cũng tốt rồi, mấy ca ca tỷ tỷ đều là chiều chuộng nàng lớn lên, khó được là đứa này tuyệt đối điêu ngoa tùy hứng." Thẩm thị vuốt tóc Tử Vũ .

      "Nương, Hạ thái thái người ta lần đầu tiên đến, nào có như người vậy, lôi kéo nữ nhi nhà mình tâng bốc dứt, cũng sợ Hạ thái thái người ta chê cười chúng ta. biết còn cho là chúng ta là Vương bà bà bán dưa đây*." Tử Tình chen vào câu.

      "Đúng vậy, Hạ thái thái cũng đừng chê cười ta, ta chính là bà tử ở nông thôn, có kiến thức gì, biết chuyện." Thẩm thị cũng đúng là biết gì cho tốt.

      Tử Phúc tối hôm qua có với nàng chuyện Hạ gia, nếu trong quá khứ, Thẩm thị đúng là dám trèo cao, tư tưởng của nàng còn chưa thay đổi nhiều, còn có chút dừng lại ở chỗ mình nhà nghèo ở nông thôn. Chẳng qua, kể từ khi chuyến đến quan nha của Tử Phúc, Thẩm thị cũng có chút thay đổi rồi, chính mắt thấy qua quan uy của con mình, ra khỏi nhà phải xe ngựa là cỗ kiệu, đến người như Hạ gia thái thái cũng là cung kính có thừa với nàng, Thẩm thị ý thức được nhà mình đúng là giống với quá khứ, bởi vậy, việc hôn nhân của Tử Vũ, thể lại hồ đồ định rồi.

      By Trạch Mỗ

      * Vương Bà bán dưa: điển cố TQ, câu này ý chỉ “mèo khen mèo dài đuôi”

      Vương Bà, họ Vương tên Pha, là người đời Tống. Bởi vì năng lằng nhằng lải nhải, làm việc lề mề nên có ngoại hiệu là Vương Bà. Quê của Vương Bà ở Tây Hạ (bây giờ là vùng Tân Cương –Cam Túc), sống bằng nghề trồng dưa. Vùng đó trồng loại dưa gọi là Hồ Qua, là giống dưa Ha-Mi nay, Khi đó vùng biên giới của Tống Triều xảy ra chiến loạn, Vương Bà vì tị nạn nên chuyển đến sống ở vùng quê, trồng dưa Hồ Qua. Nhưng vẻ bề ngoài của dưa Hồ Qua rất xấu, người Trung Nguyên biết đến giống dưa này, cho nên, mặc dù dưa Hồ Qua ngon ngọt hơn dưa hấu thông thường (Tây Qua) rất nhiều lần, nhưng ai mua.

      Vương Pha rất lo lắng, liền khoe trước mặt người đường rằng dưa của mình ngon ngọt, đồng thời cắt vài miếng mời người qua đường nếm thử. "Loại dưa này rất ngọt, dưa này rất ngọt, mới ngài nếm thử, mời thím nếm thử..." Mới đầu ai dám ăn, sau đó có người can đảm nếm thử, chỉ cảm thấy ngọt như mật vì thế, đồn mười, mười đồn trăm. Từ đó buôn bán của Vương Bà càng thêm thịnh vượng. Người đến người tắp nập.

      hôm, hoàng đế Thần Tông ra cung tuần tra, nhất thời cao hứng vào chợ, chỉ thấy người đông nghẹt, liền hỏi lính: “Có chuyện gì mà huyên náo?”. Tùy tùng hồi bẩm: “Có người bán dưa Hồ Qua dẫn đến mọi người tụ tập mua dưa.”

      Hoàng đế liền nghĩ dưa gì mà khiến mọi người tụ tập, liền bước đến xem, chỉ thấy Vương Bà hoa tay múa chân, tự khen dưa của mình ngon, thấy hoàng đế, cũng hoảng mà cắt miếng dưa Hồ Qua của mình cho hoàng đế nếm thử

      Hoàng đế nếm thử thấy quả nhiên thơm ngọt vô cùng, liên tục khen ngợi liền hỏi : “Giống dưa này ngon như vậy, vì sao còn phải kêu gọi chào bán ngừng vậy?”Vương Bà : “Đây là giống dưa Tây Hạ, người Trung Nguyên chưa biết đến, mời chào ai mua”.

      Hoàng đế nghe xong xúc động : “Buôn bán có lẽ nên khoa trương, giống như Vương Bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi, có gì tốt” Kim khẩu của hoàng đế mở, bao lâu sau, người ta truyền khắp Nam Bắc Hoàng Hà, cho đến nay.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyendo thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 287, Phó đại nhân cho mời

      Hạ gia thái thái lần đầu tiên tới cửa, cũng ở lại ăn cơm, tất nhiên cũng có khả năng tới chuyện hôn của Tử Vũ, chẳng qua, cũng là mời Thẩm thị dẫn theo nhà nữ quyến tới nhà nàng làm khách, Thẩm thị cười : "Về sau còn có cơ hội, nhị nàng dâu nhà ta đứa mới được hai tháng, Tử Tình nhà ta cũng mang thai tiện, tới cửa quấy rầy. Nhưng Hạ thái thái lần đầu tiên đến, cũng chịu ở lại ăn bữa cơm rau dưa, hay là chê cười bữa cơm nhà nông chúng ta thô thiển lọt được vào mắt Hạ thái thái đây?"

      "Tằng thái thái nếu như vậy, cũng là xỏ xiên ta rồi, lần này mạo muội tới chơi, trong lúc vội vã có nhiều bất tiện, lão gia nhà ta ngày mai còn phải nhậm chức, trong nhà còn nhiều việc. Lần sau ta nhất định ở lại nếm thử tay nghề của Tằng thái thái, đến lúc đó còn mong Tằng thái thái chê ta đây mặt dày quấy rầy mới được." Hạ thái thái xong liền đứng dậy.

      Ra khỏi phòng khách, mấy người Tử Lộc cũng nghe thấy động tĩnh, tất cả đều ra, Hạ Cam Vĩnh thấy vẻ mặt Hạ thái thái vừa lòng cười, kìm lòng đậu liếc qua Tử Vũ cái, Tử Tình làm bộ ho khan tiếng, Tử Vũ hỏi: "Đại tỷ, ngươi cảm lạnh à."

      " có, vừa mới thấy con ngỗng đần, nghĩ tới muốn cười, cẩn thận chút sặc rồi."

      Hạ Cam Vĩnh nghe thấy lời Tử Tình, lại thấy Tử Tình mỉm cười nhìn , cảm thấy trận hoảng loạn, nghẹn mặt đỏ rần.

      Tiễn bước khách nhân, Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình về nhà, hỏi: "Ngươi lại gở trò quỷ gì vậy, ta thấy Hạ gia công tử cũng có chút năng lực, thành an phận, nhưng cổ hủ, hẳn là lương xứng với tiểu muội, chẳng qua là, cách làm người của Hạ gia thái thái, chỉ sợ có chút như rồng leo, làm như mèo mửa, chưa chắc để ý đến chúng ta như vậy."

      "Có nhìn trúng hay trúng có thể như thế nào, cuộc sống của ta, liên quan gì đến nàng chứ? Ta lại chỉ trông vào chờ người khác." Tử Tình đối với cái này cũng để ý lắm, xu lợi tránh hại, nâng cao đạp thấp, người đời đều như vậy, có mấy người dám mình chạy theo cái lợi?

      Cuộc sống tại của Tử Tình cũng kém, cũng có dã tâm lớn như vậy, lại muốn làm thủ phủ gì. chút tích lũy tài phú của mình, vui vẻ tiêu dao tự tại.

      Mười chín tháng giêng, Tử Thọ và Tử Hỉ vào học, hai nhà Thẩm Bảo Phúc và Thẩm Tân Phúc cũng trở lại Khang trang. Nam nhân nhà Bảo Phượng cũng chủ động cầu đến dọn dẹp đầm lầy nước bùn, bên cạnh đầm lầy là đất hoang nhưng mở được nửa, sớm nhất là hơn mười mẫu kia, cũng tra chút đậu loại , sau đó mở rộng dần, chuẩn bị đầu xuân tra ngô và đậu tương.

      Lâm Khang Bình suy nghĩ hồi lâu, vẫn là cùng Tử Tình thương lượng. Người ở Khang trang vẫn là thiếu chút, "Năm nay có hai người mười chín rồi, có thể thành thân, phía dưới mười sáu mười bảy cũng có hai người, bằng hay là mua vài nữ oa đến."

      "Ngươi vừa cái này, trong nhà cũng mua thêm hai người, Tiểu Thanh Tiểu Lam cũng chỉ có thể giữ thêm hai năm, mua hai đứa bảy tám tuổi dạy dỗ tốt chút. Hai năm sau, Tiểu Phấn và Tiểu Lục cũng mười ba mười bốn rồi, có thể dùng chút rồi."

      "Tiểu Thanh Tiểu Lam còn thuận tay chút. Ở lâu năm cũng ngại, nhà ai nha hoàn dạy dỗ tốt rồi mà chịu sớm thả ra lập gia đình? Đều giữ tới mười tám, cũng có chủ nhân hà khắc chút giữ đến hai mươi, chúng ta chờ mười tám gả các nàng ."

      "Được, vậy để Lâm An Lâm Phúc chờ thêm hai năm, ngươi cho bọn họ ."

      "Hai người bọn họ là người nóng nảy, nhưng là Vương Tài Vương Hỉ, năm nay cũng nên thành gia rồi, nhìn xem trong thôn trang ở kinh thành có chọn được người thích hợp hay . Về sau, để bọn họ an tâm quản lý vụ ở kinh thành. Việc chạy chân đòi nợ vẫn là giao cho hai người A Thổ A Thủy."

      "Cứ để bọn họ tự nhìn cái , chúng ta cũng đừng ép duyên, bọn họ thích cũng dám lên tiếng, cuộc sống tốt, chúng ta còn phải chịu oán trách. Chuyện quan tâm phí sức được lòng, để cho bọn họ tự làm ."

      Lâm Khang Bình nghe xong vuốt ve khuân mặt nhắn của Tử Tình cười : "Nhà ai có đương gia nãi nãi như ngươi vậy. đúng là phúc khí."

      Lâm Khang Bình còn chưa có tới kịp khởi hành tới An châu, Phó đại nhân ở An sai người đưa bái thiếp đến, muốn Lâm Khang Bình chuyến, Tử Tình biết là vì chuyện cứu người hôm Nguyên tiêu đó, qua nhiều ngày như vậy, còn tưởng rằng người ta để ở trong lòng. Chẳng qua, Lâm Khang Bình vốn cũng phải là vì mưu đồ cái gì.

      Lâm Khang Bình dẫn theo Lâm An, Lâm Phúc cùng , Tử Tình ở nhà ngốc cũng có ý nghĩa, đón hai hài tử về nhà mẹ đẻ, Thư Ngạn tương đối vững rồi, Thư Duệ nắm tay cùng tìm Vĩnh Tùng Vĩnh Bách, Tiểu Phấn theo. Tiểu Lục thoạt nhìn chín chắn hơn Tiểu Phấn chút, Tử Tình để nàng theo sau Tiểu Lam, học chút quản lý nhà như thế nào.

      Tử Tình vừa vào cửa thấy Thẩm thị cười dài, vội hỏi có việc vui gì, "Nàng dâu lão tam chỉ sợ là có rồi, sáng sớm ăn cơm ta thấy nàng ói ra. Lúc đó hỏi nàng muốn ăn cái gì, chỉ muốn ăn đồ chua cho sướng miệng, nhưng cam nghiễm trong nhà còn thừa lại quả nào, muốn sai người hỏi ngươi chút cái đó nhà ngươi có còn ?"

      "Có nhưng cũng chỉ là còn có, chỉ sợ chưa chắc ăn ngon, nhưng, trong trang nhà ta có Hoàng bà tử biết muối củ cải chua cay, vừa chua vừa cay lại còn giòn, hẳn là có thể hợp khẩu vị của nàng." Tử Tình xong liền phân phó Tiểu Thanh trở về lấy.

      , Thạch bà tử trở lại, Thẩm thị hỏi: "Hôm nay trở về sớm như vậy, việc bên kia đều làm xong rồi?"

      " có, thái thái, lão thái thái để ta qua giúp việc nhà thái thái hai ngày, là nhi tử nhà thái thái thành thân, ta nghĩ việc này nên cùng thái thái trước, ta chỉ là hạ nhân có khả năng làm chủ được."

      Tử Tình và Thẩm thị suy nghĩ chút, hôm nay cũng phải là mùng sáu tháng hai sao, ngày này đến là nhanh.

      "Ngươi trở về vơi lão thái thái, nàng dâu Tử Thọ mang thai, nàng dâu Tử Lộc đứa còn , giúp được gi, mình ta vội chân chạm đất, còn muốn để ngươi sai sử. Bọn họ muốn , ngươi liền qua bên này." Thẩm thị với Thạch bà tử.

      Thạch bà tử đáp ứng ra ngoài.

      "Nương, bằng ngươi cũng mua người mà sai sử, tuổi tiểu muội cũng , tương lai người ta làm mai khẳng định sai được nữa, vào cửa nhà chồng, ít nhất cũng phải mang thêm nha hoàn tùy thân, mấy việc giặt quần áo cũng ít để nàng làm , ngươi thấy Uyển Tình nhà tiểu , tiểu chưa từng để đứa làm việc nặng nhà nông, đôi tay bé được bảo dưỡng rất tốt đó."

      "Nơi nào có thể gả cho người trong sạch làm thiếu thái thái? Năm đó bà ngươi còn phải bồi dưỡng mấy người như vậy, nhưng là, ngươi xem có ai gả được vào nhà cao cửa rộng? Biến thành đám như rồng leo, làm như mèo mửa, đại ngươi phải là cái ví dụ tốt nhất? Mấy năm đầu khi tiểu ngươi ở cùng nhà với bà ngươi, lúc đó chẳng phải cũng được người chào đón, cũng chỉ vài năm nay hiểu chuyện chút, rồi sau, chờ Vũ nhi định thân rồi cũng muộn."

      "Hạ gia kia, nương đến cùng thấy thế nào?" Tử Tình thấy Tử Vũ ở bên cạnh, vội hỏi câu.

      "Người ta chưa hẳn có ý tứ này, ta cũng vội đuổi theo, nữ oa mở miệng trước, đáng giá. Phải nhà nàng chỉ có nhi tử, tốt mà cũng tốt. Chỉ sợ tương lai như đại tẩu ngươi, sinh mãi được nhi tử, sinh ra ba nữ oa liền, nhà trai muốn nạp thiếp, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Chướng ngại lớn nhất trong lòng Thẩm thị vẫn là lo lắng tương lai nữ nhi sinh ra nổi nhi tử, áp lực quá lớn. Chẳng qua chỗ tốt cũng là ràng, ít nhất có mâu thuẫn chị em dâu, cũng cần chịu em chồng bắt nạt, chồng dù sao cũng gả ra ngoài rồi, giống như mẹ con Điền thị và Xuân Ngọc như vậy, dù sao tìm ra mấy nhà. Mấy năm nay, Thẩm thị chịu đựng sâu sắc cái này, bởi vậy, vẫn là sẵn sàng gả Tử Vũ vào nhà đơn giản chút.

      "Thế cũng phải, Vũ nhi nhà chúng ta cũng kém." Nếu có thể muộn hai năm, phỏng chừng Tử Hỉ cũng có thể trúng tiến sĩ, đến lúc đó, cũng có chút vốn liếng.

      , Dương thị tới, người có việc vui chính là giống, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười. Còn đừng , mấy ngày nay đúng là béo lên ít, giống khi mới tới mặc quần áo đều cảm thấy trống , Tử Tình cũng có chút quan tâm thay nàng, gầy như vậy, đứa có thể sinh nổi sao?

      "Nhìn dáng vẻ tam đệ muội, thích đứa như vậy, tương lai nhất định là mẫu thân tốt." Tử Tình cười .

      "Tỷ tỷ giỡn mãi? Chẳng lẽ tỷ tỷ phải là mẫu thân tốt?"

      "Ai dám muội muội phải là mẫu thân tốt, ta cũng chịu? Thấy bố trí trong nhà muội muội, vì đứa , muội muội cũng là khoét hết cả tâm tư, chúng ta theo được nhờ rồi." Trần thị rảo bước tiến vào thấy lời Dương thị, cười .

      "Đến, xem Huyên cục cưng của chúng ta cái nào, đúng là càng lớn càng xinh đẹp, đúng là có vài phần giống Vĩnh Dung."

      "Ngươi là tự khen mình , bọn họ đều chất nữ giống , Vĩnh Dung cũng là giống ngươi hơn chút." Trần thị nhìn Tử Tình cười .

      "Giống ta có cái gì tốt? Dùng lời của đại ca nhị ca ta: “muội tử nhà ai thế, thông minh xinh đẹp như vậy?”" Tử Tình cũng cười trêu ghẹo.

      đùa, Tiểu Thanh lấy đồ trở lại, : "Nãi nãi, gia trở lại, chờ rửa mặt xong tới đón ngài."

      "Mau về nhà thôi, đừng chờ người ta tới đón. Khó trách đại tẩu thường , muội muội là người có phúc, chưa từng thấy qua muội phu bám người như vậy, lúc cũng rời." Trần thị cười trêu ghẹo Tử Tình.

      "Nhị tẩu, ngươi nếu nhớ tới nhị ca ta, làm gì mà chạy tới trong thành, chỉ vì làm bữa cơm cho nhị ca ta, còn nhất định có thể trở về ăn?" Tử Tình làm cái mặt quỷ trêu ghẹo Trần thị, thành công thấy mặt Trần thị đỏ bừng.

      Tử Tình xong liền cười hì hì kéo làn váy, chạy chầm chậm ra khỏi cửa, chọc Tiểu Thanh ở phía sau la lớn, "Nãi nãi, cẩn thận bị ngã, gia còn chôn sống ta."

      Vừa rẽ đến cửa , Lâm Khang Bình ôm cổ Tử Tình, trầm giọng hỏi: "Ngươi chạy cái gì? Người lớn thế này còn cẩn thận? Nếu vạn nhất bị đụng ngã hoặc có gì sơ xuất làm sao bây giờ?"

      Tử Tình nghĩ tới bị bắt được phạm tội, vội lắc lắc tay Lâm Khang Bình, hỏi: "Phó đại nhân tìm ngươi có chuyện gì?"

      "Lại ngắt lời? Ta hỏi ngươi, về sau còn chạy hay ?"

      Tiểu Thanh lúc này cũng chạy tới, cúi đầu đứng ở bên, dám lời nào.

      " chạy, chạy, cái này phải, mới ba tháng, còn quên, về sau, ngươi nhắc nhở ta chút."

      "Lần sau lại chạy, ta bắt được, liền đánh Tiểu Thanh mười gậy, ngươi xem rồi làm ?"

      Tiểu thanh vô cùng oán niệm nhìn Tử Tình, Tử Tình phì cười, quay lại phất phất tay với Tiểu Thanh, Tiểu Thanh quay người đón đứa .

      Hai người về tới nội thất, Lâm Khang Bình kéo tay Tử Tình ngồi xuống, : "Phó đại nhân hôm nay tìm ta tới, chuyện thứ nhất, là khen ngợi ta ngày đó cứu người có công, thưởng cho chúng ta hai mươi lượng bạc."

      "Mới hai mươi lượng bạc, mọn như vậy?"

      "Ngươi cho là có thể thưởng bao nhiêu, hai mươi lượng đủ cho nhà người bình thường sống hai năm, bổng lộc năm của đại ca ngươi cũng mới có bốn năm mươi lượng bạc."

      "A, làm quan mới được chút như vậy? Vậy chuyện thứ hai đâu?"Người khác Tử Tình biết, nhưng là biết đến Hòa Thân, được gọi là phú khả địch quốc. Xem ra từ trước làm quan thu ngầm mới nhiều, chỉ dựa vào bổng lộc, có mấy người có thể thoát được nghèo khó?

      By Trạch Mỗ
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyendo thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 288, thông gia say rượu làm loạn

      "Chuyện thứ hai, tặng những người này cho chúng ta."

      "Tặng người? Cho chúng ta? Ai vậy?" Tử Tình cũng có chút hồ đồ rồi, nơi nào có đạo lý quan tặng người cho dân.

      "Năm trước bởi vì nguyên nhân bốn người kia, ta cũng tới ngôi miếu đổ nát ngoài thành An châu nhặt người nữa, cả mùa đông có cách nào khác bố trí ổn thỏa, có người vì có chỗ ăn chỗ ngủ, bị chết rét, cố ý ăn trộm, vào nhà tù, trong phòng giam nhiều người, cửa nha môn áp lực cũng lớn, Phó đại nhân nghe đại ca tới Khang trang của chúng ta, còn buồn bực năm nay ăn xin còn nhiều hơn cả mấy năm trước? Phó đại nhân thương lượng với ta, tặng mấy lão nhân còn vài phần sức lao động được cho chúng ta, có sáu người khoảng năm mươi tuổi, trong đó người sáu mươi, còn có mười đến mười lăm tuổi là tám người, mười tuổi trở xuống là bốn, mặt khác còn có mười nữ oa, từ sáu tuổi đến mười hai tuổi đều nhau. Tổng cộng ba mươi người."

      "Cái này cũng đúng nha, phải có người môi giới sao? Những người sao tìm người môi giới bán, còn có thể được chút tiền bạc?" Tử Tình hỏi.

      "Người môi giới chỉ cần đứa sạch trong nhà trong sạch, tuổi tác lớn như vậy khẳng định cần. Về phần đám nam oa nữ oa này, cũng hơn nửa là nhi, lại muốn bán vào nhà giàu, nữ cũng có khả năng bị bán vào mấy chỗ bẩn thỉu kia, cả đời có khi cũng ra được. Bởi vậy, thà rằng lang thang đường, cũng chịu làm nô làm tì. Nghe tình huống nhà chúng ta, cũng là nguyện ý tới, ta chỉ chọn ba mươi người, nhiều hơn, ta cũng nuôi nổi. Người ta đều đưa đến trong thôn trang rồi, chờ sau này nhìn xem có ai thích hợp, chọn hai đứa tới hầu hạ ngươi."

      "Quy củ nên ràng trước , phẩm tính tốt cũng thể giữ."

      "Việc này đều có Lâm An sắp xếp. Vừa lúc mấy ngày nay trồng cây, dọn nước bùn và cày ruộng đều phải cần sức người, người lớn tuổi, nuôi gia súc ."

      "Ngươi vừa cái này. Ta cũng nhớ tới việc, ngọn núi lớn nhất bên Khang trang kia cứ giữ nguyên , tương lai người trong trang qua đời, cũng có chỗ . Có cơ hội dặn dò Lâm An, để cho bọn họ an tâm."

      "Các lão nhân ai cũng xem trọng nhất lúc qua đời được nhập thổ vi an, sợ sau khi chết trở thành hồn dã quỷ. Ngươi vừa cái này, cũng là nghĩ đến trước ta . Cái này, bọn họ cũng nên an tâm rồi. Theo ý ngươi, để lại ngọn núi."

      Lâm Khang Bình tất nhiên nghĩ tới, câu này nhìn như quyết định đơn giản, ổn định bao nhiêu lòng người ở Khang trang, nhất là mấy người tuổi tác cao kia. Rối rít muốn lấy ra bản lãnh đặc biệt của mình để duy trì ích lợi của Khang trang, làm cho khang trang có thể tiếp tục hoạt động bình thường, để cho bọn họ đến mức già mà có chốn về.

      Người hơn năm mươi tuổi, mặc dù có nhất nghệ tinh (thành thạo nghề), kinh nghiệm cuộc sống tóm lại là có đầy. Lâm Khang Bình như cũ là để cho bọn họ chọn việc mình quen thuộc nhất làm tiểu đốc công, mỗi người lại dẫn thêm vài đứa , như vậy bận rộn lắm cũng mắc sai lầm, được cái này mất cái khác.

      Dương thị xác định mang thai rồi, Thẩm thị sai người đưa tin cho nhà mẹ đẻ nàng, vừa lúc hôm đó Lâm Khang Bình Khang trang rồi, Tử Tình lấy mấy con lươn to hai ngày trước Lâm An bắt được từ trong đầm lấy nước bùn đưa tới nhà mẹ đẻ, nuôi trong nhà hai ngày, nước bẩn cũng phun sai biệt lắm.

      Tử Tình vừa vào cửa nhà. thấy trong nhà có hai người khách đến, là cha mẹ nhà mẹ đẻ của Trần thị nhớ ngoại tôn rồi, tới thăm chút, thuận tiện tặng chút điểm tâm mới trong tiệm cơm mới làm ra, Tử Tình vừa thấy, cha mẹ Trần thị nhìn khác xưa rất nhiều. Quần áo là mặt, quan trọng là cách năng, lăn lộn nhiều năm ở trong thành An Châu, tiếp xúc nhiều người hơn, cách chuyện cách làm việc tất nhiên tiến bộ hơn.

      Lúc Tử Tình vào, nghe thấy phụ thân của Trần thị thẳng thắn : "Trong nhà có hôm nay, toàn bộ dựa vào thông gia, tới khi nào ta cũng mấy lời này, ta cũng với mấy nhi tử, thể quên nguồn cội, lại mở chi nhánh phải là thể được, nhưng là, thể có phần của đại tỷ , bà thông gia, ngươi đúng là cái lẽ này hay ?"

      Tăng Thụy Tường ở nhà, Thẩm thị và phụ thân Trần thị cũng khó mà cái gì, Trần thị sẳng giọng: "Cha, những lời này mỗi lần đến ngươi đều , đứa tướng công a bà là người hiểu chuyện, chưa từng hỏi đến những việc này, trong lòng tướng công cũng có tính toán, để mấy đệ đệ làm tốt là được, chi nhánh bằng mỗi cái ra phần bạc, theo như tỉ lệ chia hoa hồng."

      , chuông cửa vang lên, Tử Lộc mở cửa, người đến là cha mẹ Dương thị, cũng là đến thăm nữ nhi mang thai.

      Trần thị vừa thấy trong nhà có người tới, liền đưa cha mẹ nàng tới Lộc uyển, thuận tiện gọi Dương thị tới, mẫu thân Dương thị thấy Dương thị vịn Tiểu Chanh chậm rãi tới, vội nghênh đón, vành mắt đều đỏ, : "Nữ nhi ngoan, nương có thể rồi, ngươi hôm nay cũng coi như gả vào nhà có phúc rồi, đều có nha hoàn hầu hạ, hơn nương gấp trăm lần. Chờ muội tử ngươi lại tìm được nhà tốt, nương cũng có thể thở phào nhõm rồi."

      Dương thị kéo tay nương nàng, vành mắt cũng đỏ, : "Nương, ta đây ngươi cần phải quan tâm nữa, quản tốt hai đệ đệ mới là đúng. Bọn đệ đệ biết vươn lên, cũng phải thường xuyên đốc thúc chút."

      Tử Tình đưa trà lên thay Thẩm thị, vừa vặn lần đầu tiên cẩn thận quan sát phụ thân Dương thị, thân trường bào bằng vải xám, lông mày có chút cẩu thả, ánh mắt tuy , nhưng lại sáng có thần, sống mũi hơi tẹt, miệng rộng môi mỏng, khổ người hơi béo, càng lộ ra cổ thô mà ngắn, ngồi xuống ghế, rất có cảm giác vui vẻ.

      Xem ra bề ngoài của Dương thị đúng là thừa hưởng từ mẫu thân nàng, mẫu thân nàng vừa thấy chính là kiểu người lấy vất vả làm hạnh phúc, tương đối dễ bị ức hiếp, có thể là thời gian dài làm lụng vất vả, chỉ có thể từ ngũ quan loáng thoáng tìm ra chút dáng vẻ năm đó.

      Hai người uống qua nước trà, Dương thị cũng dẫn cha mẹ nàng về Thọ uyển, Tử Tình vào trong phòng thấy, Tử Vũ thêu bình phong, Tử Tình lâu thêu thùa, nhìn khỏi có mấy phần ngứa tay, muốn giúp nàng thêu đám cánh hoa.

      "Tỷ, ngươi cũng đừng làm loạn thêm, có thể nhìn ra đường thêu giống nhau, muốn thêu, còn có rất nhiều đồ cần làm, cái yếm của Duệ Nhi và Ngạn Nhi phải nên thay rồi?"

      "Ngươi nha đầu thối này, người khác cầu ta ta còn lười cầm kim đấy, ngươi lại la ó, lại dám chướng mắt tay nghề của ta."

      "Nương, tiểu muội là thêu cho ai? Ta đến chạm cũng thể chạm vào?"

      "Còn có thể có ai? Đại ca ngươi đấy. Năm trước khi ta tới, nhìn hình như là thiếu chút đồ gì đó, sau này cẩn thận nghĩ chút, mấy cái bình phong kia bày phải chỗ, bởi vậy mới để Vũ nhi làm cho bức bát khai, ta thấy trong phòng ngươi cũng tệ. Nếu phải thấy ngươi có rồi, làm cho ngươi bức." Thẩm thị .

      "À, hại ta còn tưởng rằng tiểu muội làm đồ cưới sớm như vậy chứ."

      "Nương, ngươi xem, tỷ tỷ cái gì vậy? Ngươi cũng quản nàng chút?" Tử Vũ nghe xong có chút tức giận, lắc lắc thân mình làm nũng với Thẩm thị.

      Xem ra sinh trưởng ở nơi khác nhau đúng là giống, ngày ấy chỉ đùa Trần thị chút, Trần thị đỏ mặt, còn giận Tử Tình cả ngày, khó khăn lắm mới dỗ được, lúc này Tử Vũ cũng vậy, câu đùa mà mặt đỏ bừng.

      Thẩm thị giả bộ đánh Tử Tình hai cái, mắng: "Tỷ người từ thích hưu vượn, giờ làm nương mấy đứa rồi mà vẫn như vậy, chuyện biết nặng , lần tới còn như vậy, ngươi xem ta làm sao mà thu thập nàng?"

      "Nương, ngươi muốn thu thập ai vậy?" Lâm Khang Bình đến.

      "Lại thêm cái tai thính của ngươi nữa, thu thập ai? Tâm can bảo bối của ngươi đó, ta mới câu, ngươi chạy đến, ra ngươi còn có Thiên lý nhãn?" Thẩm thị xong cũng cảm thấy buồn cười.

      "Tỷ phu, ngươi tới bình luận chuyện này, tỷ ta hưu vượn với ta, có nên phạt hay ?"

      "Tỷ ngươi cái gì vậy? Khiến Vũ nhi của chúng ta tức giận thành như vậy?"

      "Ta, ta ra được những lời này." Tử Vũ dậm chân cái.

      "Ngươi còn chờ tỷ phu ngươi chủ trì công đạo cho ngươi? Ngươi á, tìm lầm người rồi, tỷ ngươi ở trong lòng tỷ phu ngươi, đó là, đó là, đại tẩu như thế nào nhỉ? Giống như cái gì mà sợ ngã, sợ thay đổi, ta nhất thời cũng nhớ kỹ." Trần thị vừa lúc tiến vào hỏi chuẩn bị cơm trưa, còn nhớ mối thù lần trước Tử Tình chế nhạo nàng, vội .

      Thẩm thị biết Lâm Khang Bình là tới đón Tử Tình, liền với Lâm Khang Bình: "Hôm nay bằng ở lại ăn bữa cơm, vừa khéo người nhà mẹ đẻ nhị tẩu và tam đệ muội ngươi đều đến, cha ngươi và nhị ca ngươi cũng thể uống rượu, ngươi cùng khách nhân tốt xấu gì cũng có thể uống cùng họ mấy chén."

      Lâm Khang Bình chỉ đành phải đồng ý.

      Lúc ăn cơm, vì có khách lạ, Thẩm thị chia hai bàn, từ sau khi Tử Phúc thành thân, trong nhà thỉnh thoảng đến vài người khách lạ, tốt xấu gì Lưu gia Dương gia cũng là xuất thân tú tài, bởi vậy, Thẩm thị liền làm cái bình phong ở nhà ăn, có khách lạ đến nam nữ tách ra đến ngồi bên, Thẩm thị và nữ khách cũng xấu hổ.

      Lúc này, chính là Thẩm thị, Tử Tình và Trần thị, Dương thị cùng hai bà thông gia, bên kia là Tăng Thụy Tường và Tử Lộc còn có Lâm Khang Bình phụng bồi, ngay từ đầu, chỉ nghe thấy tiếng kính rượu mời rượu, đại khái khoảng hai ba ly rượu xuống bụng, chỉ nghe thấy Trần thông gia : "Thông gia, ta biết ngươi thể uống rượu, nhưng là ly rượu này ngươi nhất định phải uống, nữ nhi của ta có ngày hôm nay, Trần gia ta có ngày hôm nay, ta thấy đủ rồi. Nhà chúng ta giờ ở trong thôn cũng là dẫn đầu rồi, rồi mua vài mẫu cho thuê, dầu gì cũng là địa chủ rồi. Chúng ta nông dân biết , nhưng tấm lòng, đều ở trong rượu."

      Dương tú tài liếc xéo đôi mắt , có chút chướng mắt Trần thông gia thô tục, hơn nữa cũng uống vài ly rượu, liền than thở câu: "Tục, tục đỡ nổi."

      Tử Lộc nghe thấy lời này, sắc mặt thay đổi mấy phần, Lâm Khang Bình kéo lại, nhưng Trần thông gia nghe hiểu, cũng liếc mắt lại trả về câu: "Ngươi cũng là tầm thường, tầm thường ngươi đừng đánh chủ ý lên nữ nhi ngươi nhé? Ngươi có năng lực gì?"

      "Ta, ta tốt xấu gì cũng là tú tài, ta đánh chủ ý gì lên nữ nhi ta? Tú tài gặp được thất phu như ngươi, có lý cũng hiểu." Dương tú tài phất ống tay áo.

      "Tú tài, ngươi cũng gọi tú tài? Như thông gia ta mới gọi là tú tài, ngươi xem người ta , đến phần gia sản này, bọn đứa nào cũng có tiền đồ, trước kia ở trong huyện làm tiên sinh, vậy dạy nhiều học sinh , giờ trở lại ở nông thôn này, cái này gọi là cái gì ngươi hiểu ? Cái này gọi là tạo phúc cho hương thân. Ngươi tới thôn mà hỏi thăm chút , nhà ai đến thông gia ta đều là mấy lời khen ngớt miệng?" Trần thông gia bưng ly rượu kính rượu cho Tăng Thụy Tường.

      "Ngươi, ngươi, ta cũng phải thông gia, ta chính là ngươi, ngươi xem cái dáng vẻ của ngươi, với ngươi, đúng là làm nhục người có văn hóa."

      "Ngươi ra vẻ cái gì? Thông gia ta cũng ghét bỏ ta, ngươi dựa vào cái gì mà ghét bỏ ta? Ngươi có năng lực gì? Ngươi bày ra đến chút?" Trần thông gia chỉ vào Dương thông gia .

      "Ta có năng lực gì, há người nông phu thôn dã làm ruộng như ngươi có thể hiểu?" Dương tú tài rất khinh thường lật xuống con mắt .

      By Trạch Mỗ
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Nhược Vânhuyendo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :