1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 279: Xử lí

      "Ta phái người mời đại tiểu , còn có a công bọn họ nữa, cha ta cũng gọi, hôm nay làm lần cho triệt để luôn." Lâm Khang Bình .

      Lâm Khang Bình đưa Tử Tình về nhà mẹ đẻ trước, đem mọi chuyện ra, Thẩm thị tức giận muốn mắng chửi người, Tăng Thụy Tường học đường, chắc lúc này cũng biết.

      Tử Tình vốn định theo xem, Lâm Khang Bình cho, bốn người mới tới này tuổi tác , hơn nữa là kẻ trộm cắp, Lâm Khang Bình thể nắm chắc mọi việc, nếu lỡ để Tử Tình xảy ra chuyện gì, chịu nỗi.

      Tử Tình về tới tình viên, Lâm Khang Bình học đường tìm Tăng Thụy Tường, lão gia tử bọn họ biết, cầu tình với Tăng Thụy Tường, Lâm Khang Bình dùng xe ngựa mời mọi người đến khang trang, vợ chồng Thu Ngọc đến, đứng trước mặt Nhị Mao mà mắng chửi, bao lâu sau, vợ chồng Xuân Ngọc cũng lại, là Lâm An dùng xe ngựa đón.

      Lâm Khang Bình thấy tất cả mọi người đều đến đông đủ, gọi luôn người trong khang trang, đem bốn tên nội tặc kéo lên, lúc đó, Thẩm Bảo Phúc ‘tẩn’ cho trận, bốn người đau chết sống lại mấy canh giờ, ngay cả cũng khó mà ra được.

      Lâm Khang Bình chờ vài vị trưởng bối ngồi ổn định, Lâm An cũng chuyển cái ghế đến cho Lâm Khang Bình ngồi xuống.

      " , kể mọi chuyện xảy ra." Lâm An bảo.

      "Lâm quản , chúng ta bị quỷ mê hồn, bị người khác mê hoặc, làm ra những chuyện heo chó bằng, cầu gia xem xét vì chúng ta mới vi phạm lần đầu, tuổi trẻ hiểu chuyện, bỏ qua cho chúng ta lần này ." Bốn người xong liền dập đầu thùng thùng đối với Lâm Khang Bình.

      " đúng là heo chó bằng, gia nhân hậu thu giữ các ngươi, ăn, mặc, ở, chỗ nào chả hơn hộ nông dân hả? Các ngươi đúng là lấy oán trả ơn. Thôn trang của chúng ta thể có những kẻ thế này." Phía dưới có người . Mọi người ào ào đồng ý..

      Lâm An giơ tay, ý bảo mọi người im lặng.

      "Các ngươi mới đến trang lí hơn tháng, làm sao lấy được chìa khóa nhà kho? Quen biết Nhị Mao thế này?" Lâm Khang Bình hỏi mấy người này.

      "Chìa khóa kho chúng ta trộm của Lâm quản lúc Lâm quản lấy bùn rồi mang đánh chìa khác, quen Nhị Mao lúc đánh chìa khóa. Gia, xin gia tha cho chúng ta, về sau chúng ta dám nữa, chúng ta nguyện ý ở lại, làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của gia." Kẻ tên là Thuận tử đáp, mấy người vừa trải qua phen đau đớn, biết sợ hãi.

      "Phải ? Đều là lời à? Đừng nghĩ ta dễ bị lừa, nếu có người muốn , Lâm An, đánh người năm mươi đại bản, đánh xong hỏi lại. Nếu nữa đánh tiếp." Lâm Khang Bình .

      Bốn người nghe xong, vội dập đầu, : "Gia, xin gia khai ân, gia, ta , ta ." Trong đó có người tuổi hơn sợ tới mức tiểu ra quần, năm mươi đại bản chỉ sợ ra mạng người.

      ra mấy người này là những tên côn đồ ở an châu, Nhị Mao từ trong tù ra. Cũng là có việc gì làm, đành phải theo nghề cũ, nhưng lúc này cẩn thận hơn, chuyên chọn những người nghèo mà xuống tay, như vậy cùng bọn họ thông đồng.

      Tử Thọ thành thân. Nhị Mao tức hơi, muốn làm Tăng gia khó nhọc, hỏi thăm được Tử Tình xây Khang trang, bên trong còn có trướng phòng, kho bạc, kho lương thực, nên chuẩn bị xuống tay ở trong này, bốn người kia vốn là kể trộm cắp, nghe có chuyện tốt, làm sao mà đồng ý cho được?

      Bốn người ở trong này hơn tháng, cảm thấy ăn ở đều được, nhưng muốn ra sức làm việc, kiếm được bạc trong trướng phòng, liền suy nghĩ chút biện pháp lâu dài, chuyển lương thực từ trong kho lương thực, mấy vạn cân lương thực, chuyển từ từ, chủ tử phát . Nguyên bản, làm lần xong, bọn họ muốn nghỉ hai ngày để xem có bị phát rồi ra tay lần nữa.

      Nhưng kẻ trộm tính chung đều tham lam. Tận mắt thấy Lâm An biết từ nơi nào mang đến mười con ba ba lớn, trị giá hơn hai mươi lượng bạc. phải chuyển bao nhiêu túi lương thực mới được từng ấy? Nếu làm trot lọt, đủ để bọn họ ăn uống vài tháng.

      Cứ như vậy, bọn họ thông báo cho Nhị Mao, Nhị Mao muốn sao?

      "Chẳng lẽ các ngươi biết, các ngươi đến nơi này, ký khế bán mình, các ngươi như vậy, mặc dù ta đánh chết các ngươi, các ngươi cũng chỗ để kêu oan, các ngươi biết sao?" Lâm Khang Bình hỏi.

      Bốn người ngươi xem ta, ta nhìn xem ngươi, có kẻ nhát gan khóc lên, "Gia à, tha mạng cho chúng ta , chúng ta bị Nhị Mao mê hoặc, chúng ta cũng hiểu điều này, chúng ta chỉ là tên côn đồ đầu đường xó chợ, là có thể đến ăn ngon mặc đẹp, còn có bạc để tiêu, chúng ta mới tới, gia, xin gia tha mạng." Vừa vừa dập đầu, trán chảy cả máu, Điền thị cùng Thu Ngọc nhìn được trường hợp như vậy, xoay đầu .

      Xuân Ngọc nghe xong mắng chửi người, bọn họ hắt nước bẩn (vu oan) cho Nhị Mao.

      Lâm An vội bảo bọn quỳ, kêu người kéo Nhị Mao Ngũ Mao, hai người này cũng bị bầm dập, tối hôm qua Lâm An Lâm Phúc đánh hai người này xì hơi.

      Điền thị vừa thấy, tức giận đến muốn ngất xỉu, Hoàng bà tử vội đem hành tây chuẩn bị trước đưa đến để Điền thị ngửi, ấn chặt huyệt nhân trung (huyện giữa hai lông mày) của Điền thị, Điền thị tỉnh lại.

      Nhị Mao thấy vậy, khóc với lão gia tử cùng Điền thị: "Ông ngoại, bà ngoại, Nhị Mao oan uổng, ta biết bốn người này, ta bộ đường, bọn họ đến hỏi ta, có thóc giá rẻ, có mua ?Có b aba giá rẻ, mua ? Ta biết nơi này là nhà của biểu muội, ta mới ra tù vài ngày, biểu muội thành thân ta còn biết, nào biết đâu rằng có thôn trang hay chứ? Ta vừa tới, bị người tóm lại, bà ngoại, bà cứu ta với? Ta oan uổng, ta mới từ chỗ lao tù quái quỷ kia ra, ta muốn về đó, bà ngoại, ngươi ?"

      "Ngươi bậy, nếu phải do ngươi, làm sao chúng ta biết nơi này? Gia, chúng ta mới oan uổng, gia, ngươi nhất định phải tin chúng ta." Bốn người phản bác.

      Điền thị nước mắt rưng rưng nhìn về phía Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường đen mặt, Điền thị : "Tường nhi, coi như nương cầu xin ngươi, ngươi mở miệng câu . Nhị Mao cũng nhận trừng phạt, ngươi xem kìa, người bị đánh ra sao rồi. Đáng thương nhất là Ngũ Mao, còn như vậy, biết cái gì, bị Nhị Mao sai bảo, đứa này còn sợ tới mức hồn bay phách lạc kìa."

      Điền thị vẫy tay muốn Ngũ Mao qua, Ngũ Mao bổ nhào vào trong lòng Điền thị, khóc òa lên.

      Yến Nhân Đạt cùng Xuân Ngọc cũng khóc : "Nhị ca. Đứa hiểu chuyện, tạm tha cho bọn họ lần này , về sau, khẳng định dám. Còn nữa, Nhị Mao cũng vậy, khó khăn lắm mới ra khỏi tù. cũng là ăn khổ nhiều, nếu chân què thể bị như vậy. Con đáng thương của nương, mạng của ngươi khổ, nhà ai mà có thân thích giàu có, nếu giúp đỡ chút sao ngươi ra nông nỗi này chứ!"

      Tăng Thụy Tường tức giận hỏi Xuân Ngọc: "Ý ngươi là Nhị Mao đến hôm nay là do ta hả. Trách ta nuôi à?"

      " phải à, nếu lúc trước ngươi đuổi , ở lại trong học đường, có thể học cái xấu sao? học cái xấu, chân cũng bị què, làm nghề gì mà chẳng nuôi sống bản thân. Còn nữa, khó khăn lắm nó mới ra tù, ngươi lại chịu chiếu cố, Tử Tình này cũng vậy, nuôi rất nhiều người ngoài, sao lại thể tìm việc làm cho Nhị Mao, đứa có thể vào con đường cùng à? Còn phải do các ngươi hả?" Điền thị cũng lau nước mắt, .

      Tăng Thụy Tường tức giận đến nở nụ cười, hỏi Điền thị: "Nương, ngươi lại lần nữa khiến ta mở mắt đấy. Ta ngờ ngươi lại thiên vị đến vậy, con đây xin thụ giáo (chịu dạy dỗ)."

      Tăng Thụy Tường xoay người với Lâm Khang Bình: "Con rể, ta về trước, nơi này ngươi xem rồi làm, muốn làm thế nào đều tùy ngươi, cần nể ta đâu." xong nhấc chân muốn .

      "Tường nhi. Ngồi xuống." Lão gia tử mở miệng chuyện.

      "Nhị ca, Khang Bình, ta hai câu , đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, lần này, tạm tha cho bọn họ, ta vì cái gì khác đâu, Khang Bình, nểu mặt ông bà ngươi , nếu có lần nữa, chúng ta mặc kệ, tùy ngươi xử lí." Thu Ngọc thấy lão gia tử mở miệng có chút khó xử, liền mở miệng trước.

      Lâm Khang Bình nhìn thoáng qua lão gia tử cùng Điền thị, : " như vậy ta đành nể mặt ông bà, nhưng ta trước, ta viết cái khế ước, đại đại dượng lăn dấu tay, từ đây sau, đoạn tuyệt quan hệ cùng cha nương ta tr, được phép quấy rầy ngay cả tết hay ngày vui gì ở, được xấu cha mẹ ta ở bên ngoài. Các ngươi đồng ý ?"

      Đều đến nước này, Xuân Ngọc cùng Yến Nhân Đạt chỉ có thể gật đầu.

      Lâm An vội vàng chuẩn bị giấy bút, chờ Xuân Ngọc cùng Yến Nhân Đạt lăn dấu tay, Lâm Khang Bình làm khô mực, cất khế ước, nhìn Nhị Mao lát, bỗng nhiên cười : "Về phần Nhị Mao, dù sao cũng phải để lại chút dấu ấn, bằng , về sau nhớ được lâu, ta cũng có thời gian rỗi rãnh mà dạy bảo sữa chửa ngươi lần nữa. Nhưng mà, hôm qua là sinh nhật Tử Tình, ba ngày này, tay ta cũng thể dính máu, khó xử ghê ta." Lâm Khang Bình xong, nhìn Nhị Mao, suy nghĩ, bỗng nhiên thầm vài câu với Lâm An, Lâm An cười ‘he he’ chạy .

      Chỉ chốc lát, chỉ thấy Lâm An bưng cái chậu gỗ vào, bên trong có năm sáu con b aba lớn, "Đáng tiếc, nếu bắt được mấy con rắn tốt rồi, gia, lần sau chúng ta chuẩn bị mấy con rắn độc chơi cho vui." Lâm An .

      Nhị Mao nghe xong, trong lòng sợ hãi, Ngũ Mao luôn luôn dựa vào Điền thị, bị Lâm An bắt lại, Lâm An Lâm Phúc ấn tay Nhị Mao cùng Ngũ Mao vào, đến vài phút, liền nghe thấy Nhị Mao cùng Ngũ Mao kêu thảm thiết, hai người nhảy cẫng lên, b aba cắn vào ngón tay, máu tươi trào ra.

      "Ngươi là muốn trộm con ba ba mà, ta cho các ngươi biết nhá, đừng nhảy nữa, con ba ba là mua để tẩm bổ cho nãi nãi, nếu các ngươi nhảy mà làm nó rơi mà chết, thể ăn được, con ba lượng bạc đấy, các ngươi có thể đền nổi ?" Lâm An với hai người.

      Nhị Mao Ngũ Mao vừa nghe, vội ngồi xuống, kéo mãi ra, lúc này lão gia tử mới câu: "Còn bưng chậu nước đến, nhanh ."

      Yến Nhân Đạt nghe xong, nghiêng ngả chao đảo vào phòng bếp, bưng chậu nước, lão gia tử bảo bọn họ thả tay vào chậu, lúc sau, con ba ba mới há miệng ra, hai người đặt mông ngồi ở đất, sợ hãi thôi.

      Điền thị khóc hô: "Đúng là nghiệp chướng, đồ độc ác."

      "Bà đừng mắng. ra, nếu phải nể hôm nay là sinh nhật Tình nhi, ta ra tay, hôm nay, bọn họ ít nhất phải mất bàn tay. May mà các ngươi chọn ngày tốt đấy. Cút , về sau đừng để ta thấy các ngươi."

      Nhị Mao đứng lên muốn , vừa đến cửa, Lâm Khang Bình : "Trở về đây, nhìn xem kết cục của mấy người này."

      Bốn bọn Thuận tử giờ phút này bị dọa sắc mặt trắng bệch, trong đó có kẻ còn tè ra quần , nghe thấy Lâm Khang Bình muốn xử lí bọn họ, sợ tới mức dập đầu.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyendo thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 280, bới móc

      "Nhị biểu ca, ta nhớ được trong núi nhà tiểu cậu bên kia, hình như có mỏ than, là huyện Tân Châu dùng để luyện sắt, bằng ngươi chuyến, bán bốn người này cho chủ mỏ than đào than đá , tiền bạc coi phí vất vả của ngươi. Còn có, dặn dò tiếng, bốn người này tay chân sạch lắm, cũng đừng để cho bọn họ trốn." Lâm Khang Bình với Thẩm Bảo Phúc.

      "Cái này muội phu yên tâm, đến cái chỗ kia, chết cũng phải lột da, còn muốn chạy trốn, đều dùng xích sắt khóa lại." Thẩm Bảo Phúc .

      "Nhị Mao, ta cũng nhắc nhở ngươi, lần sau tái phạm trong tay của ta, chính là bán cho mỏ than hoặc ruộng muối. Nhớ kỹ? Còn có Đại , nhớ phải nhắc nhở mấy Mao nhà ngươi chút, phải lần nào ta cũng dễ chuyện như vậy đâu." Lâm Khang Bình nhìn Xuân Ngọc và Yến Nhân Đạt .

      Nhị mao vội gật đầu, chạy ra ngoài, bên này, Điền thị ôm Ngũ Mao khóc ngừng, ánh mắt như dao găm nhìn về phía Lâm Khang Bình, càng ngừng mắng Lâm Khang Bình tâm ngoan thủ lạt, lòng dạ hiểm độc, thổ phỉ.., Thu Ngọc nghe thấy bước lên phía trước khuyên giải.

      Lâm Khang Bình chờ người ngoài đều rồi, với mọi người ở khang trang: "Mọi người nhớ kỹ, về sau trong các ngươi có người dám can đảm cấu kết người ngoài hoặc kết bè kết đảng tự trộm, đây là kết cục, nếu sống yên thân, đừng trách ta trở mặt vô tình. Còn chịu nổi cái khổ này, nhân lúc còn sớm mà ra, ta còn có thể thả cho ngươi con đường sống, khang trang của ta tuyệt đối miễn cưỡng ai."

      "Gia, yên tâm , chúng ta đều phân biệt được tốt xấu, thời gian dài như vậy, ai cũng giở thủ đoạn lười biếng, sống yên ổn qua ngày, cũng làm gì có chuyện hồ đồ gì?" Rất nhiều người trăm miệng lời.

      "Được, nếu ai muốn , mọi người giải tán, làm việc thôi."

      Lâm Khang Bình trở lại Tình viên, Tử Tình tất nhiên muốn hỏi ràng, có nghe theo báo quan hay , tuy có vài phần tiếc nuối, nhưng cũng biết, Lâm Khang Bình là để lại đường lui cho lão gia tử và Điền thị, nếu . Điền thị mà gặp phải tốt xấu gì, Tăng Thụy Tường còn bị hỏi trách.

      Tử Tình trở lại nhà mẹ đẻ, Thẩm thị đứng ở trong sân cùng Dương thị chuyện, Dương thị này Tử Tình quan sát hơn tháng. Con người đúng là thành , trừ lúc chào hỏi, cơ bản là chủ động mở miệng chuyện, ăn cơm cũng dám gắp thức ăn, ngay từ đầu còn dám ngồi vào bàn, vẫn là Trần thị đè lại nàng ngồi xuống, về sau mới dần dần quen. Người cũng chịu khó. Cướp việc để làm, làm việc trừ hơi chậm chút, đúng là có nề nếp, Thẩm thị cũng thực thương tiếc nàng vài phần, Tử Thọ lại ở nhà, đành phải hết lòng mà chăm sóc thêm, cái này khoan hãy , nuôi hơn tháng. Chẳng những khí sắc tốt hơn rất nhiều, người cũng béo lên chút.

      Dương thị thấy Tử Tình, cười chào hỏi. Lúc này Lưu thị cùng Trần thị đều nâng bụng tới, Vĩnh Liên, Vĩnh Dung vừa thấy Dương thị, liền kêu lên: "Tam nương, ôm ôm."

      Tử Tình ôm Vĩnh Liên lại, làm bộ thương tâm, : " ở đây, sao thấy ngươi thân thiết với như vậy? thương ngươi vô ích rồi."

      " , ta thích ngươi, Vĩnh Tùng thích nhất , ôm ôm" Vĩnh Tùng bởi vì liên quan tới Thư Duệ. Tương đối thân thiết với Tử Tình, vội chạy tới túm váy Tử Tình.

      "Ta cho ngươi rồi, đứa muốn khóc, cũng hay dỗ dành, ngươi toàn trêu chọc, đứa cũng biết ai tốt với chúng nó." Lưu thị cười .

      "Có ý gì. Đại tẩu là ta tốt với bé?" Tử Tình chỉ vào mũi mình hỏi.

      "Đúng rồi, nghe nương , trong thôn trang của ngươi xảy ra chuyện? sao rồi?" Trần thị ngắt lời hỏi.

      Tử Tình đại khái chuyện này lần, cũng gì khác, Thẩm thị nghe thấy về sau nhà Xuân Ngọc bao giờ tới cửa nữa, cũng là thở phào nhõm.

      "Đúng rồi, Tử Tình, lần trước lúc nhị ngươi , Tử nhi định vào mùng sáu tháng mười, cũng còn mấy ngày nữa, ý của nhị ngươi là để chúng ta mùng năm tới, chúng ta còn phải thêm trang cho Tử nhi, ngủ lại bên kia đêm, đại tẩu nhị tẩu ngươi như vậy, cũng được, Vũ nhi ta muốn mang nàng , bằng ngươi và Tam nàng dâu cùng với ta." Thẩm thị .

      ", chúng ta qua ở đâu? A công bà gian, đại cha đại nương gian, tiểu phải gian, đại phải gian, còn lại hai gian phòng ở còn chưa đủ cho cả nhà họ ở?" Tử Tình hỏi.

      "Nữ quyến ngả ra đất mà ngủ, nhà sao có thể ở cùng nhau?" Thẩm thị .

      Tử Tình vừa nghĩ còn phải mang theo lão gia tử và Điền thị cùng, trong lòng cũng được tự nhiên, trải qua lần này, Điền thị chắc là càng hận thấu xương Tử Tình và Khang Bình.

      Ai biết chờ đến mùng năm khi Lâm Khang Bình đón lão gia tử và Điền thị, mới biết được lão gia tử và Điền thị cùng Thu Ngọc vội trước bằng xe trâu rồi, Thẩm thị : "Vừa khéo, ta còn có thể thoải mái chút, bà ngươi nổi nóng, qua thời gian ngắn nữa tốt rồi."

      "Nương, ta mới thèm để ý đâu." Lâm Khang Bình .

      Đến Kiều thôn, Tử Tình thấy nhà Tăng Thụy Khánh cũng tới trước, cùng mọi người cười trong sân, chẳng qua, nhìn thấy Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, đều quay đầu . Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cũng để ý, từ sau ngày Tăng Thụy Khánh tuyệt giao, trong lòng Tăng Thụy Tường cũng qua thời gian mất mát, người qua đường người qua đường . Nếu là bởi vì nhà Hạ Ngọc làm việc vui, mọi người cũng ở cùng chỗ.

      Hạ Ngọc vội ra đón, lôi kéo Dương thị mấy câu, đưa mọi người vào nhà, nhà Xuân Ngọc tất cả đều đến tới đông đủ, ngồi trong phòng uống trà. Ngũ Mao thấy Lâm Khang Bình, toàn thân run rẩy mấy cái.

      Hạ Ngọc dẫn mọi người tới cái bàn khác, dâng trà, vợ Tam Mao ôm đứa tới chào hỏi, Dương thị biết chuyện bên trong, cũng cười đáp lại vài câu, thấy Thẩm thị và Tử Tình chuyện, liền chạy vội ngồi xuống, nhiều nữa, Hồng Tú thấy chẳng ai quan tâm nàng, chỉ phải quay trở về, đổi lấy mấy câu cười nhạo của Quế .

      Bởi vì con xuất giá bữa tối là bữa ăn chính, sắp xếp chỗ ngồi cũng phải rất chú trọng, Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường phải phân ra hai ghế bàn đầu, vốn là, đây là chuyện phải tranh luận, nhưng Tăng Thụy Khánh mực với Hạ Ngọc, ăn chung bàn với Tăng Thụy Tường, có thể có Tăng Thụy Tường.

      Hạ Ngọc lúc này khó xử, lão gia tử khuyên nửa ngày, Tăng Thụy Khánh cũng nhả miệng, Hạ Ngọc đành phải tìm đến Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường suy nghĩ chút, : " sao đâu, phải có hai hàng bàn sao? Ta ngồi vào bàn đầu hàng bên phải, cũng như vậy thôi, dù sao ta cũng hơn."

      Chu Thiên Thanh nghĩ tới Tăng Thụy Tường dễ chuyện như vậy, vội chắp tay lời cảm tạ, bắt tay an bài xong xuôi.

      "Nương, ăn bữa cơm mà thôi, ngươi nhìn đại cha kìa, nể mặt người ta chút nào, chỗ nào ra dáng lão đại chứ, gây khó khăn cho cha con khắp nơi." Tử Tình nhịn được .

      " cả đời với cái tính hiếu thắng kia. Xem như là chiếm tiện nghi, thực ra như vậy ngược lại tốt, cuối cùng còn phải mọi người đều cười nhạo ." Thẩm thị nhìn cũng thèm nhìn Tăng Thụy Khánh cái, .

      Tử Tình vừa nghĩ cũng là cái này, trước mặt người ngoài nhất quyết bỏ qua, người có chút độ lượng rộng rãi nào, cuối cùng, bị tổn hại khẳng định là danh dự của mình.

      Dương thị kéo góc áo của Tử Tình, thấp giọng hỏi: "Tỷ. Chúng ta cùng nhà đại cha và nhà đại cũng qua lại sao?"

      "Ừ, tình hình cụ thể để sau này Tử Thọ cho ngươi, giờ cũng phải là lúc cái này, ngươi nhớ kỹ là được."

      Bỗng Thẩm thị
      biết nghĩ tới cái gì. Hỏi Tăng Thụy Tường: “Ngươi chuẩn bị hồng bao là bao nhiêu? Hai ngươi có thương lượng ?”

      “Ta làm sao mà mở miệng hỏi ? Thích bao nhiêu bấy nhiêu, ta cho quan là được.” Tăng Thụy Tường thuận miệng .

      Thẩm thị biết loại tiệc cưới này, khen thưởng đều là năm sáu mươi vạn, cũng có hai ba mươi, khi mấy người Tử Phúc thành thân, hai cậu của Thẩm gia chẳng qua là tám mươi, sáu mươi, xem như ít rồi.

      “Hay là cho sáu mươi . Thà rằng thiếu chút, đừng để cho Hạ Ngọc khó xử.” Thẩm thị ngẫm nghĩ, vẫn là câu.

      Tử Tình thế mới biết, vị trí bàn đầu còn phải chú ý, ngồi bàn đầu, đại trù phòng bếp muốn đưa lên, món chính, bàn đầu phải khen thưởng đại trù. Trước kia trong nhà cũng từng làm nhiều lần rượu mừng, Tử Tình cũng để ý. Cũng là lần đầu tiên biết cách này, nếu phải Tăng Thụy Khánh làm loạn lần này, Tử Tình cũng biết.

      Mấy người Tử Tình cùng Thu Ngọc Điền thị Chu thị Xuân Ngọc chờ bàn. Ở trong phòng, trong phòng nam khách bầy tám bàn, là thân thích cùng họ, các thôn dân đều ăn ở trong sân.

      Nam khách vừa ngồi xuống, Tăng Thụy Khánh thấy Tăng Thụy Tường ngồi ở bàn đầu bên phải, hỏi Chu Thiên Thanh: “Tiệc rượu nhà ngươi sao lại bày ra hai bàn đứng đầu thế? Ta còn chưa có nghe qua.'”

      “Đại ca, là hai bàn đứng đầu, ngươi ngồi bên trái, tất nhiên là ngươi lớn hơn.” Chu Thiên Thanh vội vàng giải thích.

      Xuân Ngọc ở trong phòng nghe thấy được, nhịn được cười : “Hôm nay ta cũng muốn nhìn. Bữa ăn này nhà nhị muội khai tịch như thế nào?”

      Chuyện Nhị Mao lần trước, Tăng Thụy Tường mở miệng cầu tình cho nàng, nàng vẫn ghi hận trong lòng, giờ phút này ước gì Tăng Thụy Tường xấu mặt, đương nhiên, nàng cũng hận Tăng Thụy Khánh. Tóm lại, hai người này muốn đánh muốn giết, nàng càng ước gì xem náo nhiệt.

      Thu Ngọc quăng cho nàng cái lườm, : “Đại tỷ, ngươi vẫn là thành an phận chút , bớt vài câu.”

      Chu thị ngồi ngay ngắn như Thái sơn, Thẩm thị cũng lên tiếng.

      “Được, ta là lớn, lát nữa đại trù chỉ có thể đưa đồ ăn lên cho ta, bên kia để nhị trù gì đó đưa .” Tăng Thụy Khánh xong châm biếm ngồi xuống.

      Vẻ mặt Chu Thiên Thanh khẩn cầu nhìn về phía Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường gật đầu. Chu Thiên Thanh cuối cùng cũng thờ phào nhõm, vội kêu đồ ăn, cho rằng hồi bão táp hóa giải rồi.

      Đại trù nhị trù tới đưa đồ ăn, đại trù tất nhiên là bưng tới cho Tăng Thụy Khánh, Tăng Thụy Khánh khen thưởng, đại trù xướng ra: “Đại cữu lão gia thưởng cho phòng bếp năm mươi vạn.”

      Tăng Thụy Tường cũng ném hồng bao vào mâm, muốn sửa cũng còn kịp rồi, nhị trù xướng đến: “Nhị cửu lão gia thưởng cho nhà bếp sáu mươi vạn.”

      Sắc mặt Tăng Thụy Khánh có chút khó coi, chiếc đũa đập cái, : “Lão nhị, ngươi có ý gì?”

      Chu Thiên Thanh vội chạy tới lôi kéo tay áo Tăng Thụy Khánh thấp giọng : “Đại ca, đây là hiểu lầm, nhị ca cũng phải cố ý, muốn cố y thể cho sáu mươi văn. Việc này đều do ta, tta chưa thông báo cho các ngươi, đại ca, coi như nể mặt Tử nhi, cũng đừng so đo nữa.”

      Tăng Thụy Khánh nghe Chu Thiên Thanh xong, : “Quên , nể mặt ngươi, ta so đo, ai bảo ta là lão đại chứ? Tất nhiên phải chăm lo cho các ngươi hơn chút. Ta cũng giống có người, chút tình cảm , chuyện nể mặt huynh đệ trước mặt người ngoài, hủy cái đài của huynh đệ.”

      Tăng Thụy Tường nhìn Tăng Thụy Khánh, câu: “Phá chính là đại ca ngươi chứ? Thể diện là dựa vào mình mà kiếm.” Vốn định tiếp mấy câu, thấy Chu Thiên Thanh đầu đầy mồ hôi, mọi người đều duỗi dài lỗ tai nghe, liền nhịn xuống.

      Lão gia tử ở cùng bàn với Tăng Thụy Khánh, cũng là vẻ mặt đầy lo lắng, khó khăn lắm cũng chịu đựng xong bữa cơm, Tử nhi mặc xong quần áo ra quỳ lạy lễ, lần này đều là để trong hồng bao hoặc hầu bao, cần xướng ra. Bởi vậy, còn có rắc rối gì.

      Buổi tối khi sắp xếp gian phòng, lại xảy ra vấn đề, Tăng Thụy Khánh ở cùng phòng với Tăng Thụy Tường, Chu thị cũng muốn mang theo Tử Bình và Tử Toàn cùng với Huy Huy cả nhà chung phòng, khiến Chu Thiên Thanh Hạ Ngọc khó xử cũng muốn khóc.

      “Phòng cũ phải còn hai gian phòng sao, người vẫn có thể ở.” Bỗng Thu Ngọc .

      Tăng Thụy Tường nghe xong vội hỏi: “Cả nhà chúng ta quay lại phòng cũ ở nhé. Vừa khéo bên kia có hai gian phòng, cũng đủ rồi.” Tăng Thụy Tường ước gì có thể cách Tăng Thụy Khánh càng xa càng thanh tĩnh.

      “Nhị ca, thực xin lỗi, đều là muội tử an bày thỏa đáng, xin mời nhị ca nhị tẩu nể mặt của muội tử cùng Tử nhi, tha thứ nhiều chút.” Mắt Hạ Ngọc đỏ hồng .

      “Được rồi, ngươi cần phải nỏi, nhị ca đều hiểu, nhị ca nếu hiểu, hôm nay đến rồi.” Tăng Thụy Tường với Hạ Ngọc.

      By Trạch Mỗ
      Last edited: 30/1/15
      Nhược Vânhuyendo thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 281, lần lượt sinh con

      Sau khi trở về từ Kiều thôn, trong khoảng thời gian này Tử Tình đều nhàn rỗi, Thư Ngạn cai sữa xong, thói quen từ từ thay đổi, buổi tối cũng cần thức đêm như thế này nữa.

      Lâm Khang Bình vẫn tương đối bận rộn, lúa mùa thu xong rồi, trong ruộng nước phải tra loại cải dầu, ngô thu ở bãi cát, năm nay định trồng lúa mì, muốn thay đổi tra đỗ, đỗ lớn đỗ đều có, đầu xuân sang năm trực tiếp trồng loại ngô xuân.

      Hết bận những thứ này, Chu Lai Phúc dẫn người thu dọn nước bùn, lúc này nhiều người làm việc hơn, khai hoang , gánh bùn, nhân lúc chủ yếu con ba bắt đầu ngủ đông, đều chui vào bùn để hoặc trong hang, dễ bắt lắm.

      Lâm Khang Bình chọn từ Khang trang mấy nam oa tuổi còn biết trèo cây, đến chanh viên phụ giúp hái cam, năm nay tất cả cây cam đều nở hoa kết quả, tất cả cam thu vào có thể được hơn ngàn hai, cam nhiều, vận chuyển rất phiền toái, thương lượng chút với Văn gia, muốn nhân lúc sông còn chưa kết băng bằng đưởng thủy tiện hơn chút. Bởi vậy, Lâm Khang Bình quả là rất bận rộn.

      Tử Tình thấy Lâm Khang Bình bận như vậy, cũng tính toán sổ sách giúp, chuyện bên ngoài làm xong, củ sen trong tình viên nên đào rồi, còn nước bùn trong hồ cũng phải dọn dẹp, Lâm Khang Bình thấy trong nhà loạn như vậy, bảo Tử Tình sáng sớm mỗi ngày về nhà mẹ đẻ ở lại đó.

      Trong khoảng thời gian này Tử Tình cũng là thân quen chút với Dương thị, bốn người Lưu thị, Trần thị, Dương thị, Tử Tình thường cùng nhau tụ tập chơi mạt chược, Lưu thị còn đùa: "Xem chút xem trong bụng ta có phải là thần tài che chở hay , có thể thắng chút tiền tiêu vặt hay ?" Lưu thị còn nhớ tình hình khi Trần thị mang thai Vĩnh Bách, cứ đánh là tất thắng.

      Đáng tiếc, Lưu thị đúng là có vận may như Trần thị, Trần thị lần này cũng có vận may lắm, nhưng là Tử Tình, kế thừa vận may của Trần thị. Thậm chí còn hơn.

      Ngày hôm đó, Tử Tình lại nhà quét sạch ba nhà, Lưu thị cười : "Muội muội, hay là trong bụng ngươi cũng có rồi? Lại thần tài tới che chở rồi. Còn để cho chúng ta đường sống? Lại thắng lần nữa, ba người chúng ta chơi cùng ngươi nữa đâu?"

      Lời Lưu thị cũng nhắc nhở Tử Tình, quỳ thủy tháng mười còn chưa đến.

      Thần sắc dao động của Tử Tình khiến Lưu thị cười. : " thể nào, muội muội, thực nên chúc mừng ngươi, lại sinh ra thần tài rồi."

      "Đại tẩu, vẫn còn sớm, còn chưa tới ngày đâu. Cũng là chuyện mấy ngày nay, sao có thể linh nghiệm như vậy chứ?"

      Lời của Lưu thị cũng khiến Tử Tình để bụng. ngóng trông mong mỏi tới ngày, quỳ thủy vẫn chưa tới, trong lòng cũng tin vài phần, trừ Lâm Khang Bình, cũng ra bên ngoài.

      Lưu thị đến kỳ sinh. Thẩm thị mời Thạch bà tử ở học đường mỗi ngày tới làm giúp chút việc nặng, còn mình lòng chuẩn bị chờ Lưu thị sinh.

      Đáng tiếc, cuối cùng Lưu thị vẫn sinh ra nữ nhi, Thẩm thị và Tử Tình thay phiên nhau khuyên giải vài lần, Thẩm thị cũng đưa tin cho Tử Phúc, trong khoảng thời gian này Tử Phúc cũng tương đối bận, là Hạ huyện thừa muốn dời khỏi Hoa Liên, về huyện Lâm Thủy nhậm chức, thành An châu và Lâm Thủy chỉ cách nhau dòng sông. Hạ huyện thừa tương đương với về quê cũ.

      Tử Phúc về nhà, trong lòng Lưu thị càng yên tâm. Hôm đó, Tử Tình qua Phúc uyển, thấy Lưu thị lại rơi lệ, vội khuyên nhủ: "Đại tẩu, ngươi đây là tội gì chứ? Ta phải rồi. Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn có cơ hội."

      "Muội muội, ngươi hiểu, lời của hòa thượng đại sư cũng dùng được, đời này, ta là có duyên với nhi tử, làm sao bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ? Ca ngươi nhất định là tức giận mới trở lại, ngươi biết, rất muốn muốn nhi tử." Lưu thị ô ô khóc .

      Tử Tình nghe xong Lưu thị khóc lóc kể lể, cũng là xót xa thôi, : "Đại tẩu, chỗ nào đúng chứ, năm đó đại nương ta phải bởi vì nghe lời thầy tướng số phán, vận thế của Tăng gia đều bị nhà cha ta chiếm hết, phải cách xa nhà của ta, bằng , còn có họa đổ máu. Kết quả như thế nào đây? Còn phải chính mình hối hận tin lầm lời thầy tướng phán. Bởi vậy, đại tẩu, ngươi ngàn vạn lần phải nâng cao tinh thần lên, ngươi nhất định sinh nhi tử, ngươi tin tưởng ta , đại nương ta cũng hơn ba mươi tuổi còn sinh Tử Toàn đó thôi, ngươi vẫn còn trẻ."

      Trần thị vừa khéo cũng từ cửa vào, : "Đại tẩu, ngươi sao lại rửa mặt rồi? Hôm qua là mới với ngươi, trong tháng ở cữ được rơi nước mắt, nương cũng rất nhiều lần rồi, muội muội cũng , ngươi còn trẻ đó, chỗ nào mà đến cả đời chứ, nhìn chút vật của chúng ta lớn lên rất đáng , ngươi lại khóc tiếp, Vĩnh Lăng của chúng ta liền có sữa ăn."

      "Đúng vậy, đại tẩu, đại ca của ta cũng là thoát thân nổi, ngươi xem lấy cho tiểu bảo bối tên nghe rất tốt, hoa củ ấu màu tím nhạt, đón gió chập chờn trong nước, làm cho nhiều người thương . Vĩnh Liên, Vĩnh Dung, Vĩnh Lăng, xem ra đại ca thích hoa sống trong nước hơn, vừa kiều diễm vừa mềm mại đáng , lại thanh lệ cao nhã, mặc dù lớn lên trong nước bùn, nhưng cũng có thể nở ra hương thơm tinh khiết nhất. Tương lai ba chất nữ này của ta nhất định là tệ được." Tử Tình .

      "Đại ca lấy tên hay, muội muội giải thích rất tốt, muội muội người có học vấn, ra lời đúng là dễ nghe, ta muốn sinh nữ nhi, bằng muội muội lấy cho nàng cái tên ?" Trần thị cười .

      "Nhị tẩu, ngươi dỗ dành ta à? Nhị ca ta cũng là tú tài, ta còn dám múa búa trước cửa Lỗ Ban? Ta cũng đưa đầu ra để bị mắng đâu." Tử Tình cũng cười lại.

      Dương thị lúc này cũng đến, theo sau còn có Vĩnh Liên Vĩnh Dung, Dương thị là trưởng nữ trong nhà, ở nhà vẫn trông nom đệ đệ muội muội, có thể là bản tính hoặc theo thói quen, thấy đứa liền cảm thấy gần gũi, bởi vậy hai hài tử này bây giờ còn gần gũi với cùng nàng hơn cả Tử Tình, Tử Tình ít lần vì vậy mà kêu oan.

      "Đại tẩu, nương hỏi ngươi giữa trưa muốn uống chút canh gì?" Dương thị chào hỏi qua Trần thị và Tử Tình, liền hỏi Lưu thị.

      " cho nương, cần đặc biệt mất công, có cái gì ăn cái đó ." Lưu thị trả lời. Trong lòng lại thầm nghĩ, lại thêm nha đầu, chỗ nào còn biết xấu hổ muốn canh muốn nước, bây giờ chỉ mong Thẩm thị trách cứ nàng cũng tệ rồi.

      "Đại tẩu, nương , ngươi cần sợ mất công, chỉ lấy theo ngươi muốn ăn mà làm, nương là lòng thương ngươi đó." Dương thị , gả đến Tăng gia mấy tháng, Dương thị cũng nhìn ra bà bà là lòng đối xử tốt với mấy nàng dâu, chưa từng lập quy củ cho mấy nàng, càng đừng đánh chửi, cũng căn bản có thể làm được đối xử bình đẳng với ba nàng dâu, dưới hoàn cảnh này, tính tình của Dương thị cũng có chút thả lỏng.

      "Vậy làm bát canh cá , thay ta tiếng cẩm tạ với nương." Lưu thị .

      Dương thị tự mình quay về , hai bé Vĩnh Dung nằm sấp trước giường Lưu thị, nhìn tiểu nãi oa ngủ, cũng nhu thuận theo bên cạnh Lưu thị.

      Lưu thị vừa thấy, vừa xót xa vừa đau lòng, nước mắt vừa khô lại ướt.

      "Đại tẩu, phải có câu châm ngôn, là quá tam ba bận, ngươi xem, ngươi cũng sinh ba thiên kim, sau này, khẳng định có thể như nguyện. Trước nở hoa sau kết quả cũng giống nhau, tương lai ba chất nữ này của ta trưởng thành, đều là người đẹp như hoa, bà mối còn phải đạp hỏng bậc cửa nhà ngươi ý chứ, ngày lành còn ở phía sau đó." Tử Tình khuyên nhủ.

      "Đúng vậy, vẫn là muội muội biết ăn , đại tẩu, chúng ta dưỡng thân mình tốt, sang năm nhất định có thể sinh ra tiểu tử mập." Trần thị cười .

      Lời Trần thị khiến Lưu thị có chút dở khóc dở cười, chẳng qua, tâm tình cũng tốt lên chút, Tử Tình lại tán gẫu cùng hồi, người nhà mẹ đẻ Lưu thị tới, Thẩm thị cùng mẫu thân của Lưu thị và hai muội tử đến, nghe thấy lời Tử Tình và Trần thị khuyên Lưu thị, Lưu phu nhân tay lôi kéo Tử Tình, tay lôi kéo Trần thị, vội vàng lời cảm ơn.

      "Vẫn là thông gia phu nhân khéo dạy, coi nàng dâu như nữ nhi của mình, nhìn ở đây như hai chị em vậy, theo lý mà , Mai nhi nhà ta đúng là có phúc, gả vào Tăng gia các ngươi, nhưng hết lần này đến lần khác chính là cái bụng tốt, cũng biết chuyện đời đúng là khó có thể lưỡng toàn." Lưu phu nhân xong liền rút khăn ra.

      "Thông gia muội tử đừng như vậy, khó khăn lắm bọn mới khuyên bảo được đại tức phụ tốt lên chút rồi, ngươi còn như vậy, cũng phải là lại thêm phiền muộn? Muội tử yên tâm , nàng dâu vẫn còn trẻ, ta quyết nhét thêm người vào phòng của con trai ta đâu, chúng ta xuất thân từ nhà nông, cho phép cái này." Thẩm thị .

      Tử Tình vừa nghe lời này, như vậy vừa rồi Lưu phu nhân có nhắc việc này, có chút lo lắng, dù sao bây giờ Tử Phúc cũng là quan thất phẩm rồi, có hai tiểu thiếp cũng là bình thường, trong lòng Lưu thị lo lắng nhất chỉ sợ cũng ở chỗ này , vạn nhất Tử Phúc có tiểu thiếp, bản thân còn chưa sinh được nhi tử, để tiểu thiếp tranh trước, sợ địa vị của mình khó giữ được.

      Quả nhiên, Lưu phu nhân nghe xong lời Thẩm thị, vội : "Lời này của thông gia tẩu tử cũng rất đúng tâm tư của ta, tẩu tử lương thiện hiểu lòng người như vậy, cũng là phúc khí của Mai nhi nhà chúng ta, ta cũng gì thêm, ở lại đây với Mai nhi vài ngày, khuyên giải nàng chút."

      Tử Tình và Trần thị tự mình dâng trà trà, Thẩm thị liền mang theo các nàng ra, để lại mấy mẹ con Lưu thị chuyện riêng.

      Tử Tình từ cửa về nhà, đường còn có chút rầu rĩ, nữ nhân sinh được nhi tử, đúng là đáng thương, liên lụy cha mẹ mình cũng phải thấp hơn người bậc. Tử Tình sờ sờ bụng mình, than thở , vạn nhất nữ nhi của mình tương lại cũng sinh được nhi tử, mình chẳng phải cũng phải theo cẩn thận từng li từng tí cùng khuôn mặt tươi cười?

      Lâm Khang Bình muốn đến đón Tử Tình, biết Tử Tình lại mang thai , Tử Tình về nhà mẹ đẻ dẫn người bên cạnh, Lâm Khang Bình đích thân tới đón, vừa thấy vẻ mặt của Tử Tình, vội ôm cổ Tử Tình, hỏi: "Tự mình than thở cái gì vậy? Ai lại chọc ngươi vui à?"

      " có, chính là thấy đại tẩu chưa sinh được con trai mà đáng thương, nương của đại tẩu nương cũng theo nịnh nọt, ta nghĩ, nữ nhi của chúng ta nếu cũng như vậy, ta nên làm cái gì bây giờ?"

      "Lại bậy bạ gì vậy? Yên tâm , ngươi có thể sinh nhi tử như vậy, đều nữ nhi theo nương, nàng cũng nhất định có thể sinh ra nhi tử. Cười cái, ngoan, ta cũng muốn đến lúc đó sinh ra cái tiểu quỷ khóc nhè." Lâm Khang Bình bóp mặt Tử Tình làm cái mặt quỷ.

      Tử Tình nhịn được nở nụ cười, "Lúc này mới xinh đẹp. Ngẫm lại muốn ăn cái gì mới là đúng đắn, bảo bối nữ nhi muốn ăn mà có, tương lai tham ăn cũng tốt." Lâm Khang Bình vuốt khuôn mặt nhẵn mịn mềm mại của Tử Tình, vẫn giống như trước kia buông tay nổi.

      Ngày hôm đó, Tử Tình chơi cùng bọn ở phòng chơi, tiểu Thư Ngạn học được rồi, cũng thích nhảy nhảy giường nhảy, lăn qua lăn lại, Thư Duệ chơi cùng bé, Tử Tình hơi nhàm chán, nghĩ Lâm Khang Bình bận tính toán sổ sách ở thư phòng, cũng cuối tháng mười , năm thu hoạch trong nhà cơ bản cũng vào kho rồi, Tử Tình muốn tới giúp chút, Thẩm thị sai Tiểu Chanh tới , Trần thị sinh nữ nhi.

      By Trạch Mỗ
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyendo thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 282, Hạ gia tặng lễ tết

      Tử Tình vừa nghe xong, sai tiểu Thanh trông hai hài tử, còn mình mang theo Tiểu Phấn trở về nhà mẹ đẻ, bà đỡ thu thập sạch cho đứa , đứa còn như vậy, nhìn vẫn nhăn nheo khó coi, Tử Tình cảm thấy đứa vừa sinh ra, đều có vài phần giống nhau, nhìn thấy khác nhau mấy, cũng khác Vĩnh Lăng mấy.

      Trần thị rốt cục cũng như nguyện sinh nữ nhi, tinh thần phấn chấn mười phần, khi Tử Tình vào, lại có thể uống canh cá, muốn sớm cho ra sữa.

      "Xem ra người có con trai trước rồi đúng là giống, cùng sinh nữ nhi, chỉ cách bức tường đại tẩu cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, mà nhị tẩu lại vui vẻ ra mặt, vừa sinh xong đứa lại còn có tinh thần uống canh." Tử Tình cười .

      "Canh cá tính là cái gì? Ta còn muốn gặm chân heo nữa. lừa ngươi, cực kỳ thèm ăn, thấy cái gì cũng muốn ăn." Trần thị bây giờ là dáng vẻ có con vạn đều đầy đủ rồi.

      "Nhìn ngươi như vậy, ta cũng cực kỳ muốn nữ nhi, thai này của ta hẳn cũng là nữ oa , có đạo lý ngươi sinh được, ta lại sinh được." Tử Tình .

      "Muội muội ngốc của ta, cái này có thể giống nhau sao? Đây là trời định trước, ai có thể đòi hỏi được." Tử Lộc tiến vào nghe được lời Tử Tình, nhịn được nở nụ cười.

      "Nhị ca, nhanh, thiên kim nhà ngươi rốt cuộc là lấy tên gì hay?" Tử Tình chuyển đề tài.

      "Vĩnh Huyên, Huyên là loại cỏ vong ưu, chỉ mong nàng cả đời này vĩnh viễn ưu phiền."

      "Ta rồi, nhị ca là người lợi hại, tên này lấy được rất tốt, Vĩnh Huyên, vĩnh viễn ưu phiền, nhị tẩu, vừa lòng chứ?"

      Tử Tình lại cùng đùa mấy câu, rồi vòng đến Phúc uyển, người nhà mẹ đẻ của Lưu thị trở về, ngày đó Lưu thị nghe được lời của Thẩm thị, cuối cùng khuyên giải chút, qua nhiều ngày, thần thái mặt cũng khôi phục chút.

      Từ Phúc uyển vào sân của Thẩm thị, Dương thị giúp Thẩm thị xử lý cơm canh, hầu hạ hai nàng dâu ở cữ, Thẩm thị đúng là có chút lực bất tòng tâm, cũng may các nàng đều có nha hoàn riêng. Mấy chuyện tắm tắm giặt giặt còn cần Thẩm thị phải động tay, về phần cơm canh lại có Thạch bà tử và Dương thị tới giúp tay, cũng miễn cưỡng ứng phó được.

      "Nương, nhị tẩu cũng sinh nữ nhi. Nương, con lần này có thể như nguyện sao?" Chủ yếu là Tử Tình muốn sinh tiếp nữa.

      "Chỗ nào có thể nhìn ra sớm như vậy chứ, lại , cũng nhất định như vậy, ai dám đảm bảo?" Thẩm thị liếc Tử Tình cái, .

      "Đại tỷ, nam oa nữ oa đều giống nhau. Đại tẩu nằm mơ còn ngóng trông đó, tỷ tỷ đừng biết đủ, nhi tử nhiều cũng là phúc khí, bao nhiêu nhiêu người mong còn được đấy?" Dương thị , đại khái là thấy mọi người đều bận sinh đứa , Dương thị cũng có chút hâm mộ, vốn nàng chính là người có mẫu tính mười phần.

      "Đúng vậy. Đến tam đệ muội hơn ngươi vài tuổi còn hiểu đạo ký này, ngươi còn suốt ngày phiền não cái gì? Mặc kệ nam oa nữ oa ta đều thích, đều là bảo bối của chúng ta." Lâm Khang Bình vào cửa nghe thấy lời Dương thị. .

      Dương thị thấy Lâm Khang Bình vốn có chút sợ người lạ, rồi đột nhiên nghe thấy Lâm Khang Bình khen nàng câu, cũng có chút biết phải làm sao, bèn tìm lấy cái cớ vào nhà.

      Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình về nhà, tiểu Phấn theo xa xa ở phía sau, tuy nhìn vô số lần, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy hâm mộ.

      Ngày qua trong chớp mắt vào tháng chạp, trước ngày mồng tám tháng chạp ngày, Tử Tình xem Vương bà tử tra đậu, lúc này. Tiểu Lục tới , Bảo Phượng đến.

      Tử Tình có chút kinh ngạc, Bảo Phượng này tiếp xúc thời gian dài, đúng là chưa từng tới Tình viên, vội ngoài đón, Bảo Phượng ôm đứa . Tôn bà tử ôm cái rổ tới.

      "Tỷ tỷ, nhà ngươi cũng tốt, suốt ngày nghe nhà tỷ tỷ có bao nhiêu to có bao nhiêu đẹp, cuối cùng hôm nay cũng như nguyện thấy được." Bảo Phượng thấy Tử Tình cười .

      "Còn sao, ngươi cũng chưa đến thăm ta, dễ nghe." Sau này Tử Tình tới nhà Bảo Phượng vài lần, chẳng qua, mỗi lần tới, Bảo Phượng luôn có chút được tự nhiên, phòng ở rất tồi tàn, đến chỗ đặt chân cũng có, Tử Tình thấy vậy, cũng ngại đến, hơn nữa trong nhà cũng nhiều việc, cũng ít đến hơn.

      "Ta suốt ngày trông nom đứa , còn phải làm việc nhà, ta cũng muốn đến thăm tỷ tỷ chút, nhưng lấy đâu ra thời gian? cái này, ta nghe nhà ta , trong thôn trang kia của ngươi có đậu đỏ, vừa khéo nhà của ta con dư lại chút, liền đưa tới cho tỷ, ngày mai vừa vặn đem tra loại này, tỷ tỷ đừng ghét bỏ."

      "Đúng lúc thiếu thứ như vậy, đa tạ muội tử nghĩ tới, còn đặc đưa riêng tới." Tử Tình biết cũng là mảnh tâm ý của người ta, nếu cự tuyệt ngược lại tốt.

      Tử Tình xong, tiểu Phấn vội nhận nhận rổ, đưa đến phòng bếp: "Đưa tới cho tiểu Lam." Tử Tình dặn dò câu, tiểu Lam biết ước chừng để đáp lễ.

      "Tỷ tỷ, ta còn có chuyện, đương gia nhà ta làm mấy tháng ở nhà tỷ tỷ, cũng tích cóp được hơn ba lượng bạc, nương ta cũng cho ta tiền lương mấy tháng gom góp được này, phòng ở nhà ta, thừa dịp bây giờ nông nhàn sửa chữa lại chút, ta muốn phiền nương ta giúp ta lại nấu cơm vài ngày, muốn nhận lỗi với tỷ tỷ bên này, bên này của tỷ tỷ nương ta trước khi ăn cơm khắc, bày đồ ra rồi quay trở lại thu thập, như vậy có thể tới giúp ta gần nửa canh giờ, cam đoan chậm trễ việc bên này của tỷ tỷ, chỉ là, thời gian chuyển sớm chút, tỷ tỷ thấy được ?"

      "Thế này có cái gì được? Phòng ở của ngươi đúng là nên sửa chữa, vừa lúc sửa xong đón năm mới, nếu cần người chạy chân, ta còn có thể cho người mượn hai người."

      "Cái này được, chỗ nào còn dám làm phiền người của tỷ tỷ, đương gia nhà ta cũng có mấy người bạn chơi từ đến lớn, đều tới hỗ trợ." Bảo Phượng trả lời.

      Tiểu Phấn ôm rổ trở lại, Tử Tình nhìn thoáng qua, rổ trứng gà cộng thêm ba bốn cân thịt heo, còn có bộ quần áo trẻ con, là Tử Tình dặn Tiểu Hồng khâu, Bảo Phượng thấy vội từ chối, : "Tỷ tỷ mỗi lần đến thăm ta cũng tay , ta cũng có gì đáp lễ, trong thôn bao nhiêu tỷ muội hâm mộ ta có quan hệ tốt với tỷ tỷ, đều ta tham đồ của tỷ tỷ, tỷ tỷ nếu như vậy, về sau, ta càng dám tới nhà tỷ tỷ nữa."

      "Ngươi gọi ta tiếng tỷ tỷ, tỷ tỷ chiếu cố ngươi chút cũng là việc phải làm, trong nhà muốn mời người tới sửa phòng, rất nhiều việc đó, cũng đừng khách khí với tỷ tỷ."

      Tôn bà tử vội dập đầu với Tử Tình, tiểu Phấn ngăn cản.

      Sau ngày mồng tám tháng chạp, Tử Thọ Tử Hỉ về tới nhà, bởi vì khó khăn lắm mới về nhà, Tử Thọ tất nhiên dính chỗ với Dương thị, chỉ còn lại Tử Hỉ chẳng có chỗ nào , mỗi ngày đều đến Tình viên báo danh.

      Mười lăm tháng chạp, hồ nước ở Tình viên muốn kéo mấy lưới ca, thừa dịp Tết lịch có thể bán giá tốt, riêng gì Tình viên, hồ nước ở Khang trang cũng được vài năm rồi, cũng có thể bắt được phần cá lớn, Lâm Khang Bình mang theo người bận rộn tháo nước, Tử Tình định về nhà mẹ đẻ, Thẩm thị và Tử Hỉ lại tới.

      "Nghĩ đến lấy mấy con cá lớn ở nhà ngươi, đáp lễ cho người khác, ngươi xem, yên lành, sao Hạ gia lại đột nhiên phái người đến tặng lễ Tết cho chúng ta? Ta cũng biết đáp lại cái gì mới tốt?" Thẩm thị .

      "Hạ gia nào?" Tử Tình hỏi.

      "Còn có thể có cái nào, chính là nhà Hạ huyện thừa, ngươi xem danh mục quà tặng nhà , ta cũng biết đáp lại cái gì mới tốt?" Thẩm thị đưa cho Tử Tình tờ giấy viết màu đỏ.

      Tử Tình vừa mở ra thấy, cũng chẳng qua là bốn cuộn lụa, các loại điểm tâm, quả vỏ cứng ít nước (hoa quả khô), còn có hỏi thăm Lưu thị sinh đứa , tặng bộ vòng vàng cùng khóa trường mệnh.

      "Nương, này có là cái gì, vài năm nay trong trấn và trong huyện phải là đều có mấy nhà đến đưa lễ Tết, lễ năm nay của Hạ gia cũng như vậy thôi, ngươi y theo đáp lại là được, được lại hỏi đại tẩu, dù sao chúng ta cũng có sẵn cá, gà, trứng gà .., đúng rồi, còn có thỏ và dê, vịt muối gà muối cái gì cũng đưa chút, mấy thứ đồ khô đó vừa vặn đãi khách nhắm rượu mừng năm mới."

      "Ta với nương, còn phải từ chỗ tỷ mượn Lâm An Lâm Phúc để sai sử, chúng ta cũng nên mua vài người rồi, nương cũng nghe vào." Tử Hỉ .

      "Chỉ vì năm trả lễ cho người ta, ta liền mua vài người ở nhà nhàn rỗi? Chúng ta ở chỗ như vậy, mua người ở đâu? Vũ nhi cũng là đại nương rồi. nghiêm chỉnh, các ngươi xem, sao Hạ gia lại đột nhiên đưa lễ Tết cho chúng ta, muốn đưa, cũng phải đưa cho đại ca các ngươi chứ?" Thẩm thị hỏi.

      "Có phải là coi trọng Vũ nhi nhà chúng ta hay ? Ngươi Vũ nhi cũng là đại nương, nhà nàng phải vừa đúng có nhi tử, năm nay thi tú tài, cũng biết có trúng ?" Tử Tình đột nhiên hỏi, ra, nàng còn nhớ nổi dáng vẻ còn nhi tử Hạ gia, chỉ nhớ gầy teo, vóc người dưới 1m7, dáng vẻ hình như còn rất nhã nhặn, những cái khác nghĩ ra.

      Lời của Tử Tình cũng nhắc nhở Thẩm thị, Thẩm thị ngẫm nghĩ : "Nhà nàng hình như có nhi tử, năm nay mười sáu, lớn hơn Vũ nhi ba tuổi, mặc kệ thế nào, nhà người ta cũng là xuất thân quan lại, hơn nữa là người thành An châu, Vũ nhi nhà chúng ta chỉ là nha đầu ở nông thôn, nhà người ta có thể nhìn trúng chúng ta?"

      "Nương, suy nghĩ của ngươi vẫn còn dừng lại trong quá khứ, sớm nên vứt bỏ rồi. Chúng ta giờ khác trước kia rồi, bàn về bên ngoài, phẩm cấp của đại ca còn cao hơn nhà họ cấp, bàn về của cải, chúng ta cũng gom góp rồi, tiểu muội có thể có mấy ngàn lượng bạc của hồi môn, cũng đủ nuôi sống bản thân tiểu muội rồi, khiến Hạ gia họ. Lại , sau này còn có ta nữa, chúng ta chỉ có càng ngày càng tốt lên. Ta còn định để ý Hạ gia họ đâu, tương lai muốn mượn ánh sáng nhất định là nhà họ." Tử Hỉ phân tích cho Thẩm thị.

      "Nương, lời tiểu Tứ rất đúng, Vũ nhi tuyệt đối kém, bàn về tướng mạo, bàn về của cải, bàn về năng lực quản gia, vào Hạ gia họ là dư dả. Tiểu muội còn , ngại nhìn thêm năm nữa, chờ tiểu Tứ trúng cử, lại nghị hôn cũng muộn." Tử Tình khuyên nhủ.

      , Tăng Thụy Tường sai Tử Vũ tới, lại có người tới đưa lễ Tết, để Thẩm thị qua chiêu đãi.

      "Đại ca phái quan lần này, cũng gần nhà, người đưa lễ Tết cũng nhiều, đến cả bình thường ít qua lại, cũng tới cửa." Tử Hỉ chờ Thẩm thị rồi .

      "Con người phải đều như vậy? Chỗ nào có Phật chỗ đó thắp hương, nửa năm này ngươi thế nào? Ngươi cũng mười sáu rồi, sang năm chỉ sợ nương cũng muốn đính hôn cho ngươi rồi, có suy nghĩ gì hay ?"

      " nóng nảy, ngươi xem, ít nhất cũng phải chờ trúng cử nhân rồi lại ."

      "Đến lúc đó ngươi cũng mười tám rồi, nương ta có thể đồng ý? Thực ra, ngươi chuyện tử tế với nương, trễ năm hai năm cũng có gì, đến lúc đó ngươi trúng tiến sĩ, phải là có thể tìm nhà điều kiện tốt sao?"

      "Tỷ, cái này ngươi lại hiểu, nếu đến lúc đó tìm người có điều kiện tốt hơn nhà chúng ta, là hướng đến thân phận của ta mà tới, tương lai ta có thành tựu gì, cũng phải tính hết người nhà người ta, hoặc là, ta bị người nào nhìn trúng, đến hôn nhân của mình cũng thể làm chủ, đó mới là thảm. Còn bằng thành thân trước thi hội, ta tìm hộ tương đương với chúng ta là được, cưới vợ nên cưới cao."

      , Tử Thọ mang theo Dương thị tới.
      Last edited by a moderator: 21/10/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 283, gặp lại Hạ gia
      Edit: Trạch Mỗ

      Tử Thọ vừa thấy Tử Hỉ, liền cười : "Nhị ca tìm ngươi đó, Tử Quân và Tử Tân tới, muốn mọi người thảo luận nghiên cứu học vấn, ta đoán ngươi chạy đến nhà Đại tỷ rồi, có phải lại có cái gì ăn ngon hay ?"

      " , ngươi làm như ta vẫn còn bé ý? Ta chẳng qua là nể mặt Tam tẩu, đành lòng quấy rầy ngươi và tam tẩu khó khăn lắm mới gặp nhau, ngươi đừng biết tốt xấu, về sau, bắt đầu giờ Thìn mỗi ngày ta tới tìm ngươi, tham thảo học vấn, thế nào?" Tử Hỉ vỗ vai Tử Thọ, hỏi có ý tốt.

      Bắt đầu giờ thìn chính là bảy giờ, cả mùa đông có chuyện gì, lại ngủ thả phanh, thông thường đều dậy sớm như vậy. Tử Tình thích ôm giường, Lâm Khang Bình càng thích ôm nàng chỗ giường, hạ nhân trong nhà cũng đều quen, có việc gì tới quấy rầy.

      Tử Thọ đẩy tay Tử Hỉ ra, : "Tìm chết, ngươi muốn đầu giờ Thìn tới tìm ta, giờ Mão ta tìm ngươi, dù sao ta biết ngươi còn thích ngủ nướng hơn cả ta. Có hay , người ta còn chờ đó?"

      ", , cái này phải ngươi nhảm sao?" Tử Hỉ mới vừa tới cửa, quay đầu câu: "Tỷ, giữa trưa ta tới ăn cơm, ta biết, hôm nay có cá lớn tươi ăn."

      Tử Thọ cười vỗ xuống lưng , : "Vừa mới ai tham ăn, giờ lộ chân tướng rồi?"

      Tử Tình giữ Dương thị ngồi hồi, Dương thị : "Mấy ngày nay nương bên kia tương đối nhiều việc, đại tẩu nhị tẩu con còn , ta còn phải giúp tay, bình thường lại đến tìm tỷ tỷ chuyện, ta thích nhìn mọi người giỡn, cảm thấy người nhà rất thân mật, cực kỳ thích."

      Tử Tình nghe nàng như thế, cũng đành thôi.

      Tử Phúc về nhà vào ngày hai mươi mốt tháng chạp, Tử Tình thế mới biết, nha môn cổ đại thông thường hai mươi tháng chạp khóa dấu về nhà mừng năm mới, phải qua tiết nguyên tiêu mới mở dấu (cái này ở VN mình là khai dấu đầu xuân), ngày nghỉ này hợp lý hơn kiếp trước của Tử Tình nhiều, vốn là vậy. Qua Tiết nguyên tiêu rồi mới tính hết Tết, bằng , nơi nào còn tâm tư làm việc?

      Ngày nghỉ lần này của Tử Phúc ngắn, người trong nhà tập hợp toàn bộ rồi, náo nhiệt hơn hẳn mấy năm trước. Cộng thêm đứa . Nha hoàn, có hơn hai mươi nhân khẩu. Tiểu hài tử chạy tới chạy lui trong vườn cả ngày, nha hoàn theo phía sau, kêu. Cười. Khi Lão gia tử và Điền thị tới. Liền thấy cảnh tượng như vậy, lão gia tử cảm khái thôi.

      Lão gia tử là Tử Phúc đón tới, trưng cầu ý kiến của lão gia tử, tết lịch năm nay qua bên Tăng Thụy Tường ở. Bởi vì năm trước ở nhà Tăng Thụy Khánh, ý của lão gia tử là thay phiên nhau. Đừng để cho người ngoài bàn tán.

      Chẳng qua, Thẩm thị hỏi qua Thạch bà tử rồi, nhà Tăng Thụy Khánh căn bản là chưa từng tới học đường, cũng căn bản đến hỏi lão gia tử sắp xếp tết lịch như thế nào, trái tim Tăng Thụy Khánh đúng là máu lạnh phải bình thường, mặt như Điền thị.

      Mùng hai Tử Tình về nhà mẹ đẻ, Điền thị chuyển về học đường, nghe là nhà Xuân Ngọc có người tới, Thẩm thị ngăn cản, chẳng qua, để lại Thạch bà tử, theo bọn họ tự ép buộc .

      Năm nay mặc dù nhà Tăng Thụy Tường mời khách, chẳng qua, mùng năm khi Tử nhi mang theo trượng phu mới cưới của nàng tới chúc tết, Thẩm thị vẫn mời nhà Thu Ngọc cùng tới, năm nay tuổi mụ của Mộc Mộc cũng chín tuổi rồi, chuyện làm việc giỏi giang hơn Tử Toàn nhiều, còn có Uyển Tình, bắt đầu học thêu thùa may vá , tiểu nương này trưởng thành cũng sắp thành mỹ nhân rồi, nhìn ra được là Thu Ngọc tỉ mỉ bồi dưỡng, chút việc nhà nông cũng để đứa làm, chỉ học chút may vá, nghe còn để Mộc Mộc dạy biết chữ, xem ra, Thu Ngọc là quyết tâm, tương lai tìm mối hôn tốt cho đứa .

      Sau khi ăn xong, Tử nhi dẫn theo trượng phu tới học đường thăm lão gia tử bọn họ, Thu Ngọc ở lại, còn sai Mộc Mộc dẫn theo bọn chơi.

      Thẩm thị thấy dáng vẻ Thu Ngọc có chuyện muốn , cũng ngồi xuống cùng nàng, Tử Tình dựa vào Thẩm thị, Thu Ngọc cũng gọi Tăng Thụy Tường tới, lần gọi này, mấy người Tử Phúc cũng tới.

      "Nhị ca, nhị tẩu, Nhị Mao muốn thành hôn, định vào mùng tám tháng hai. Đại ca khẳng định là , đại tỷ cầu khẩn ta tới đây truyền đạt, nhị ca có thể tới giữ thể diện hay , bằng , đến lúc đó vị trí đầu tịch (đầu bàn) trống , cũng dễ nhìn. Đại tỷ dám tới, cầu ta thay nàng van cầu Nhị ca." Thu Ngọc hỏi.

      Thẩm thị nghe xong có chút tò mò, chuyện này chút bóng dáng cũng có, xem tướng đính hôn cũng chưa từng nghe , Thạch bà tử ở học đường, biết chuyện này cũng phải cho Thẩm thị tiếng, sao bỗng nhiên thành thân?

      "Tiểu , còn có người muốn gả cho Nhị Mao, đầu óc bị lừa đá chứ?" Tử Tình hỏi thẳng, vốn việc này lộ ra kỳ quái, Nhị Mao chân què rồi, có khả năng lao động, dựa vào ăn trộm sống qua ngày, còn ngồi tù năm năm, khuê nữ trong sạch nào dám gả cho ?

      "Là quả phụ hộ trong thôn bọn họ, nhi tử nữ nhi, dáng vẻ cũng tốt, là người sứt môi, năm nay nghe cũng hai mươi hai rồi, lần cưới đầu chính là bởi vì dáng vẻ tốt, gả cho người bị bệnh lao, này , nam nhân có, biết thông đồng với Nhị Mao thế nào, bụng có rồi, thành thân cũng được, Nhị Mao tìm được nữ oa trong sạch chỗ nào chứ?" Thu Ngọc .

      "Đại ta đúng là tốt nhỉ, vừa có con dâu vừa có sẵn tôn tử." Tử Tình cười .

      "Đúng vậy, đại ngươi chính là người trời, sợ mất mặt, còn được cái gì, nhi tử phải lo, đến Nhị Mao cũng có thể cưới được lão bà, chỉ là lo cho Hoa Quế, Hoa Quế năm nay cũng mười tám rồi, đến cái bóng bà mối cũng thấy. Các ngươi xem, trong đầu nàng nghĩ cái gì? Còn làm như đây là chuyện tốt gì? Tứ Mao ra khỏi nhà hai ba năm rồi, cũng biết giờ sao rồi? Cũng nghe thấy nàng nhớ mong được mấy lần." Thu Ngọc thở dài.

      "Ta , ngươi cho nàng, nàng nếu nhớ được, ta chỗ này còn có văn khế có dấu tay của nàng, chết cái tâm tư này ." Tăng Thụy Tường .

      Thu Ngọc nghe xong cũng khuyên nữa, vốn việc này nàng cũng muốn nhận, nhưng Xuân Ngọc khóc nửa ngày với nàng, còn có Điền thị ở bên khuyên nàng, đều giờ chỉ có nàng có thể chuyện với Tăng Thụy Tường, nàng vừa mới mở miệng, thấy lời Tăng Thụy Tường có đường sống có thể cứu vãn, nàng cũng lắm miệng, thể , hai năm này, Thu Ngọc thay đổi rất nhiều.

      Việc này Thu Ngọc , Tăng Thụy Tường đồng ý, mấy người Thẩm thị cũng để trong lòng. Vẫn nên làm cái gì làm cái đó, cũng còn người tới học đường gặp mấy người lão gia tử.

      Đảo mắt nguyên tiêu tới, Thẩm thị biết vì sao, nhắc tới chuyện xem hoa đăng năm ấy, Tử Thọ nghe Dương thị ở nhà chưa từng được xem hoa đăng, liền muốn dẫn nàng ra ngoài dạo, Tử Vũ ở nhà chán hai năm, ước gì có thể ra ngoài, xin Thẩm thị hơn nửa ngày, Tử Phúc nghe xong, cũng nghĩ thầm nên dẫn theo Thẩm thị dạo bên ngoài.

      Hứng thú của Tử Tình cũng lớn lắm, hơn nữa trong bụng mình lại có đứa, nhưng Thẩm thị , người nhiều, trông nom lẫn nhau chút, dù sao bụng còn , hẳn là sao đâu. Lâm Khang Bình cũng có ý đền bù cho Tử Tình, ngày thường ít ra khỏi cửa, khó khăn lắm mới có ngày hội nguyên tiêu, cũng muốn dẫn theo Tử Tình dạo, có bên cạnh, cũng có thể che chở cho Tử Tình chu toàn.

      Tử Tình đành lòng trái ý Thẩm thị, liền đồng ý, lần trước Trần thị bởi vì sắp sinh mà được, bây giờ mặc dù ra tháng, nhưng đứa cũng thể cả đêm ăn sữa, Lưu thị cũng là giống vậy, bởi vậy, Trần thị và Lưu thị đều ở lại.

      Theo Tử Phúc , bằng sớm chút, vào thành xem sư tử đèn rồng đùa giỡn, bởi vậy trời còn chưa tối, mấy người vừa rẽ đến trước phố Thủy náo nhiệt, liền thấy tiểu tử tới trước mặt, về phía Tử Phúc chào hỏi: "Tằng đại nhân xin dừng bước."

      ra là công tử Hạ gia, lần này Tử Tình cố ý liếc mắt đánh giá đối phương cái, thân trường sam bằng lụa màu xanh ngọc, cùng đai lưng rộng thêu hoa, treo hầu bao cùng ngọc bội, ngũ quan cũng khá, đôi mắt hoa đào khiến cả khuân mặt rạng rỡ lên ít, khăn vuông cùng màu, làm cho người ta cảm giác ôn nhuận nhã nhặn.

      "Ngươi là công tử nhà Hạ đại nhân?" Tử Phúc hỏi.

      " dám, đại nhân gọi ta là Hạ Cam Vĩnh là được rồi, gia phụ gia mẫu lầu ở đây, muốn mời nhà Tằng đại nhân dời bước kết bạn cùng."

      Tử Phúc nhìn về phía Tăng Thụy Tường : " bằng chúng ta qua chào hỏi cái, mọi người xem múa sư tử lầu càng ràng an toàn hơn chút."

      Tăng Thụy Tường gật đầu, : "Theo ý ngươi." Dù sao đầu năm Hạ gia còn chủ động tới tặng lễ Tết, về tình về lý đều tránh được.

      Tử Phúc dẫn đầu trước, Lâm Khang Bình che chở Tử Tình cuối cùng, vừa lên thang lầu, hai người Hạ đại nhân chờ ngênh đón ở cửa thang lầu.

      Hạ thái thái dẫn theo Thẩm thị mấy nữ quyến vào phòng, trong phòng còn có hai nha hoàn hầu hạ, Hạ đại nhân dẫn theo mấy người Tử Phúc cần gian phòng riêng.

      " nghĩ tới ngày nào đó tới quý phủ bái phỏng chút, sợ trong tháng giêng nhà ngươi nhiều khách nhân, dám tới cửa quấy rầy, vừa khéo hôm nay lại gặp gỡ. Hai nhà ta đúng là có duyên." Hạ thái thái .

      "Hạ thái thái quá khách khí rồi, nhà chúng ta thôn dã, chỉ sợ tiếp đón chu toàn. Hạ thái thái muốn đến, lúc nào cũng hoan nghênh." Thẩm thị cười trả lời.

      "Tốt, này có cái gì mà chu toàn với chu toàn? Tằng thái thái chắc là ở quen nơi đó, muốn chuyển ra ? Bằng , Tằng đại nhân muốn an cư ở trong thành còn phải chuyện câu ? Hơn nữa, nhà ai có mấy hộ thân thích ở nông thôn, nhà ai phải xuất thân nông thôn?"

      Lời này của Hạ thái thái đến tận đáy lòng Thẩm thị, quan thái thái này chuyện đúng là giống, cho dù chỉ là quan bát phẩm nho , người ta chuyện cùng người xuất thân nhà nông như Thẩm thị, hầu như cần tốn đầu óc gì.

      "A, mấy tháng gặp, Tử Vũ nương xinh đẹp lên nhiều, đúng là cái đại nương rồi." Hạ thái thái đợi Thẩm thị chuyện, vội tới thân thiết lôi kéo Tử Vũ thủ khen ngợi.

      Lúc này Tử Tình xác định, Hạ gia đúng là nhìn trúng Tử Vũ, bằng , cũng thể lặp lặp lại nhiều lần muốn đến cửa thăm hỏi như vậy, chẳng qua, xem dáng vẻ vừa rồi của tiểu tử kia, hẳn là cũng là tú tài rồi, cũng xứng đôi với Tử Vũ, Hạ gia chỉ có nhi tử, vậy trông giữ rất chặt, khẳng định thể ra riêng sống mình, chẳng qua, cũng có những thứ như mâu thuẫn chị em dâu.., quan hệ bà tức (mẹ chồng - nàng dâu) cũng đơn giản chút.

      Tử Tình nghĩ tới, Tử Phúc vào tới, là muốn dẫn mọi người dạo, Hạ thái thái : "Vừa vặn, nhi tử ta cũng muốn ngắm hoa đăng, ở cùng hai người già chúng ta cũng có việc gì, bằng, để cho theo Tằng đại nhân, tốt xấu gì cũng quen thuộc đường chút, nghe mấy vị công tử quý phủ đều là tú tài, vừa khéo để nhi tử ta theo học chút tiến bộ, nghe công tử nhất cùng tuổi với nhi tử ta, sớm đọc sách hai năm ở Cò Trắng thư viện, chậc chậc, quý phủ của Tằng đại nhân đúng là sinh ra nhân tài."

      Tử Phúc nghe xong lời vừa rồi của Hạ thái thái, cũng đành phải đồng ý.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyendo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :