1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 269: Vô ý chen vào

      Edit: ๖ۣۜHấpღHấp

      Tam đường thẩm hai ngày sau trở về , cha của Bảo Phượng làm vào mùa đông, vì mua ít đồ dùng trong nhà nên hợp tác với người khác để làm buôn bán ,, ngờ bị lừa, của cải cũng trôi hết, còn bán hai mẫu ruộng nước, rồi cùng người khác vào núi hái thuốc, cẩn thận té xuống, nằm hai tháng qua đời, mà trong thời gian đó cũng bán hết ruộng còn lại để xem bệnh.

      giờ nương nàng nuôi ba đệ đệ muội muội, muội muội năm nay mười lăm, đệ đệ mười , người mới tám tuổi. Cả nhà thuê hai mẫu ruộng nước của nhà khác, lại khai ít đất hoang, hơn nữa có nhà Bảo Phượng trợ cấp, miễn cưỡng sống qua ngày.

      "Như vậy , bằng ngày mai ta thăm Bảo Phượng, tam thẩm có với ta , ta biết nhà nàng ở đâu cả."

      "Được, ngày mai ngươi tới nhà của ta trước, ta chờ ngươi ở nhà."

      Ngày kế, sáng sớm, Tử Tình thương lượng cùng Lâm Khang Bình chút, mang theo Tiểu Phấn và Lâm Hưng , Tiểu Thanh ở lại trong nhà trông đứa , nhặt rổ trứng gà cùng xấp quần áo vải dệt cho tiểu hài tử, tìm tam đường thẩm, rồi Tử Tình tìm được nhà Bảo Phượng.

      Tử Tình thấy căn nhà rách nát trước mắt, tuy rằng là nhà ngói, nhưng sập bên, bên kia dùng tấm ván gỗ chống lên, xem ra cũ kĩ lắm rồi, trước phòng có gốc cây bưởi.

      "Đây là nhà cũ trước kia của nhà chồng nàng, bỏ hoang từ lâu, ở riêng phân cho bọn họ, cũng thể chuyển vào đây." Tam đường thẩm .

      "Nhà Lai Phúc, có ai ở nhà ?" Tam đường thẩm gọi.

      Tiểu Phấn đẩy cửa ra, Bảo Phượng thấy bọn Tử Tình, rất là ngạc nhiên và vui mừng, cười : "Tỷ tỷ thân thiết, ngờ tỷ tỷ lại đến thăm ta."

      Tử Tình mặc bộ đồ nông dân, búi tóc đơn giản. Tử Tình theo vào nhà, nhìn trong phòng, tuy rằng cũ kỹ, nhưng đồ đạc sắp xếp gọn gàng, cũng sạch .

      Tinh Bột buông đồ xuống, Bảo Phượng lúc này mới chú ý tới Tử Tình còn mang theo quà cáp, vội xua tay: "Tỷ tỷ lần đầu tiên tới nhà của ta. Ta có gì chiêu đãi tỷ tỷ, sao lại để tỷ tỷ tiêu phí được chứ?"

      "Ngươi gọi ta tiếng tỷ tỷ, ta phải như vậy. Năm nay ngươi mấy tuổi rồi?" Tử Tình nhìn tiểu phụ nhân này, năm kia thấy nàng nàng vừa mới thành thân. Vẫn là đóa hoa tươi, mới hơn năm khô héo lại.

      "Mười tám, còn tỷ tỷ?"

      "Lớn hơn ngươi hai tuổi, đúng rồi, hôm nay ta tới tìm ngươi là có việc. Trong nhà ta muốn tìm người làm bếp, ta nghe chuyện nhà mẹ đẻ của ngươi, muốn hỏi nương ngươi có thể đến làm ? Phòng bếp nhà ta chỉ cần sáng sớm mỗi ngày đến đó, bắt đầu làm việc. ngày làm ba bữa cơm, chỉ cần lỡ giờ cơm, nàng vẫn có chút thời gian về nhà chăm sóc đứa , buổi tối cũng cần ở lại nhà ta, tiền công ngày là hai mươi văn." Tử Tình hỏi.

      "Được, được chứ, tỷ tỷ, nhưng nương của ta nấu cơm, chỉ sợ ngươi ăn quen. Nhà chúng ta là nông dân, nương ta chỉ biết nấu đồ đơn giản thôi." Bảo Phượng vò vò góc áo.

      "Ôi, có việc gì . Tử Tình , để cho nàng nấu cơm cho nha hoàn gã sai vặt, có mười người đấy, biết nương ngươi có thể làm ? Nếu tay chân lanh lẹ ngày làm quá ba canh giờ đâu." Tam đường thẩm vội .

      "Điều này tỷ tỷ yên tâm, nương ta làm việc vừa nhanh vừa sạch , điều khác ta dám , nhưng điều này chúng ta từ được nương dạy." Bảo Phượng vội ngẩng đầu lên nhìn Tử Tình.

      "Nếu như thế, bằng hôm nay ngươi dẫn bọn ta đến nhà nhà mẹ đẻ ngươi xem, thương lượng xong ngày mai bắt đầu làm việc." Tử Tình .

      Bảo Phượng nghe xong tự nhiên vui. Nàng tìm cái rổ, hỏi: "Tỷ tỷ, ta có thể lấy vài cái trứng gà cho nương ?"

      Tử Tình gật gật đầu, Bảo Phượng lấy tầm hai mươi cái trứng gà, Tinh Bột tiến lên đỡ nàng, giúp nàng cầm đồ. Tây đường thôn đối diện với Đông đường thôn, cũng cách xa, chỉ qua bờ ruộng. Phần lớn ruộng nước trồng mạ, nhưng vẫn có tốp năm tốp ba nông nhân làm việc. Vào Tây đường thôn, đầu tiên là từ đường, trước cửa là mảnh đất trống, ít người phơi cải dầu.

      Nhà mẹ đẻ của Bảo Phượng tốt hơn so với tưởng tượng của Tử Tình, trong nhà cũng thu dọn sạch chỉnh tề, nhưng chỉ có muội muội mới mười lăm tuổi của nàng - Kim Phượng ở nhà, làm hầu bao, nương Bảo Phượng dẫn hai đứa con trai thu hoạch đậu tằm.

      "Tỷ, sao ngươi lại mang đồ tới cho chúng ta nữa, nương mà biết lại ngươi đấy, bây giờ ngươi mang thai nữa, sao ngươi có thể để đứa mệt? Chúng ta thế nào cũng được, ta ngày còn có thể làm hai cái hầu bao để bán đó." Kim Phượng thấy Bảo Phượng đưa trứng gà, đôi mắt đo đỏ .

      Tử Tình đánh giá tiểu nha đầu trước mắt, bộ quần áo màu bạc cũ, có hơi ngắn, bện tóc dài đến sau thắt lưng, chắc cũng đến tuổi làm mai nên người trong nhà cho ra ngoài làm ruộng, làn da mặc dù nhẵn nhụi, nhưng cũng coi như trắng nõn, khuôn mặt thoạt nhìn có vài phần thanh tú, đôi mặt to tròn trong veo làm rạng rỡ ít.

      Bảo Phượng lại lời của Tử Tình, Kim Phượng vội chào Tử Tình cùng tam đường thẩm, vào nhà nhường chỗ ngồi.

      Chờ mọi người ngồi xuống, Kim Phượng vội gọi nương trở về. Tử Tình thấy nương Bảo Phượng, hơn ba mươi tuổi lại thoạt nhìn giống bốn mươi, nhưng nhìn ánh mắt là biết lúc trẻ tuổi có nhan sắc, bây giờ cũng sạch lưu loát, bộ quần áo tuy có mụn vá, đường may lại kĩ càng.

      Chắc đường Kim Phượng cho nàng biết ý đồ của Tử Tình, vừa thấy Tử Tình, vội buông xác cây đậu xuống, vỗ vỗ đất người, có chút xấu hổ, cười : " là ngượng ngùng, cũng có chuẩn bị gì, trong nhà lộn xộn, chờ ta nấu chút nước pha trà cho các ngươi, chủ có lá trà ngon thôi."

      "Thím cần vội, ta mấy câu rồi ." Tử Tình vội bảo.

      Tử Tình đem ý đồ đến lần, nương Bảo Phượng nghĩ nghĩ: "Chuyện tốt như vậy, ta nằm mơ cũng ngờ đến lượt ta, nhưng ta biết ta làm cơm canh có hợp khẩu vị người khác nữa, bằng như vậy , Đông gia, ngày mai ta đến làm thử ngày, nếu mọi người cảm thấy được ta làm tiếp, nếu được Đông gia cứ thẳng."

      Tử Tình nghĩ lại cũng đáp rồi, còn mỗi ngày làm cơm vào lúc nào, cho nàng biết thời gian bắt đầu làm việc, cũng ở lại, đối phương cảm ơn, tiễn Tử Tình ra thôn, Bảo Phượng ở lại nhà mẹ đẻ.

      Tử Tình thấy Tam đường thẩm cúi đầu biết nghĩ cái gì, hỏi: "Tam thẩm, ngươi cảm thấy nhà nàng thế nào?"

      "Xem ra cả nhà này rất dễ sống chung, ta nhìn Bảo Phượng là biết nhà nàng tốt, Tử Tình, ngươi thấy muội muội nàng thế nào?"

      "Kim Phượng? Cũng tệ, khuôn mặt được, tay nghề khéo, nhìn nàng làm hầu bao, cũng tinh xảo, còn có, nghe nàng chuyện với tỷ tỷ, là người có hiểu biết."

      "Được đúng , ta cũng cảm thấy được, ngươi thấy để nàng gả cho Tử Văn thế nào?"

      "Tử Văn, Tử Văn phải muốn thi tú tài sao? Tử Văn nguyện ý à?" Tử Tình đúng là có chút ngoài ý muốn, Tử Quân, Tử Tân hai cái đối tượng cũng rất được, Tử Văn làm sao có thể muốn tìm gia đình nông dân, còn lại là gia đình có gánh nặng.

      "Tử Văn năm nay mười bảy, biết có đậu được tú tài nữa, ta thích nương này, bộ dáng tốt, làm việc tốt, nhà chúng ta cũng có xuất thân gì cao, Tử Văn có thể đậu tú tài là quá may mắn, còn cuộc sống phải tìm người hợp tính, gây chuyện."

      trong lòng Tam đường thẩm cũng có tính toán, nương này tốt là chuyện, nương nàng có thể đến nhà Tử Tình đến bắt đầu làm việc, vừa làm vừa chăm sóc được gia đình, cứ như vậy, nuôi con cũng đủ. Nương nàng có thể cất tiền công, hai đứa con trai còn , vài năm nữa thành thân cũng đủ tiền rồi, về phần đồ cưới của Kim Phượng, Tam đường thẩm cũng thiếu từng ấy đồ, đồ chỉ mang tính danh dự thôi.

      Tử Tình đương nhiên biết tam đường thẩm nghĩ xa như vậy, nàng còn tưởng rằng chỉ mà thôi, cũng để trong lòng.

      Tử Tình về tới nhà, thấy Tiểu Tử ở cửa nhặt rau, thuận miệng hỏi câu: "Hôm nay sao qua chỗ học đường?"

      "Lão gia tử , sức khỏe của lão thái thái tốt, có thể tự làm đồ ăn, về sau cần ta đến đó nữa." Tiểu Tử .

      Tử Tình nghe xong, dừng lại, hỏi: "Có chuyện gì mà lão thái thái có thể cho ngươi ?"

      Tử Tình có vài phần hiểu biết đối với Điền thị, lúc tuổi trẻ thích làm việc nhà, cho đến khi có nàng dâu, càng cần phải tự mình ra tay, huống chi, mỗi lần Tiểu Tử đến đó vẫn ôm theo rau xanh, làm sao có thể bỏ tiện nghi có sẵn mà chiếm được, có thể bớt việc lại tiết kiệm tiền.

      "Lão gia tử , lão thái thái đương nhiên nghe, nhưng lão gia tử , trước kia nghe lời lão thái thái nên mới đến bước đường cùng như hôm nay, về sau, bà phải nghe lão gia tử, còn gì nữa nhưng ta nhớ kỹ."

      "Ngu ngốc, phái ngươi , bảo ngươi nghe ngóng cho cẩn thận, chút chuyện ấy cũng làm xong." Tử Tình thầm nghĩ, sớm biết như thế sai Tiểu Thanh cho rồi.

      Tiểu Tử nghe xong sợ tới mức dám ra tiếng, Tử Tình thấy nàng như vậy, cũng cái gì nữa, Tiểu Tử quả đủ cơ trí, nhưng thích hợp công việc nhà bếp, thuộc loại chịu khổ, Vương bà tử nàng nấu cơm rất được.

      Xem ra lão gia tử thiệt tình thay đổi, muốn liên lụy Tăng Thụy Tường. Tử Tình cẩn thận nghĩ nghĩ, hai năm qua, lão gia tử này làm việc quả có chút khác biệt, nhất là cái đêm Tăng Thụy Tường và Tăng Thụy Khánh trở mặt ở học đường, trong mắt lão gia tử toát ra thương và áy náy đối với Tăng Thụy Tường làm Tử Tình cũng giật mình.

      Tử Tình nghĩ tới điều này, Thẩm thị lại, nàng cũng nghe lão gia tử đuổi Tiểu Tử về, mới đến hỏi chút.

      Tử Tình kể lại chuyện Tiểu Tử, Thẩm thị nghĩ nghĩ, : "Như vậy cũng tốt, bà ngươi khỏe rồi, có thể tự làm đồ ăn cho hai người, đến lúc làm nỗi tính sau. Nhưng bà ngoại ngươi kìa, nghe vài ngày nay thoải mái, biểu ca ngươi thông báo cho ta, ta định trở về thăm."

      Tử Tình vừa nghe, hoảng hốt, vội hỏi: "Có nặng lắm ? bằng tìm đại phu tốt từ thành an châu, bà già rồi, đừng để xảy ra chuyện gì."

      Đối với Hà thị, Tử Tình tâm coi bà là bà ngoại, mấy năm nay tuy rằng hiếu kính ít, nhưng Tử Tình cảm thấy mình học được từ bà rất nhiều.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Phong Vũ Yênhuyendo thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 270, gặt lúa mạch

      Tử Tình thu thập đồ đạc, muốn cùng Thẩm thị tới thôn Bạch Đường xem thử, Lâm Khang Bình tất nhiên lo lắng, muốn theo cùng.

      Sáng sớm ngày tiếp theo, hai người buông việc trong tay ra, giao chuyện trong nhà cho tiểu Lam cùng Tiểu Thanh, Thư Ngạn được hơn năm tháng rồi, có thể ăn chút bột quấy, bánh ga-tô, còn có sữa dê.., Thư Duệ càng cần quan tâm. Tử Vũ biết cũng muốn theo, bởi vì có Lâm Khang Bình, Thẩm thị cũng đồng ý, chẳng qua muốn Tử Vũ phải mặc quần áo cũ bình thường.

      Bởi vì sốt ruột, cũng theo đường lớn bên phía An Châu, Lâm Hưng đánh xe ngựa chạy tới đường qua giữa thôn tên là Hứa gia thôn, tiếp chính là dòng suối , đường bờ ruộng cùng đường núi, qua được xe ngựa, chỉ có thể bộ, Tử Tình có rất nhiều năm chưa tới con đường này rồi, vẫn còn nhớ chuyện năm nào Tử Hỉ ngã từ xe cút kít xuống ruộng, nhoáng cái hơn mười năm, núi vẫn là núi này, ruộng vẫn là ruộng này, từ tiểu nha đầu bên bờ ruộng, giờ là mẹ của hai đứa , Tử Tình muốn cảm khái cũng được.

      Mấy người chạy tới trong thôn, Hà thị ở nhà của Thẩm Kiến Thủy, nhà của Thẩm Kiến Thủy là ông ngoại khi còn sống xây, Thẩm Kiến Sơn ở tổ trạch, Hà thị muốn trong coi gian phòng trượng phu xây trước khi qua đời, Thẩm Kiến Sơn cũng có cách nào khác, cũng may hai nhà chỉ là nhà trước nhà sau cũng rất thuận tiện.

      Nhà Thẩm Kiến Thủy chỉ có giữ bên người nhà Thẩm Kim Phúc làm ruộng, lúc mấy người Tử Tình đến, chỉ có nhị cữu nương của Tử Tình là Triệu thị cùng Tam nàng dâu ở nhà, người sắc thuốc, người trông hai đứa , những người khác đều xuống ruộng rồi, trong khoảng thời gian cấy mạ.

      Hà thị nằm ở trong phòng, phòng ở vốn tối, phòng cũ có cửa sổ như vậy, vẫn dùng cái loại thanh gỗ chống đỡ cánh cửa sổ gỗ, lại là giường bạt bộ kiểu cũ, mặc dù có hai cái móc bằng đồng lớn móc màn lên, nhưng cũng thấy mặt Hà thị, chỉ có thể thấy thân hình nằm, nước mắt Tử Tình cũng rơi xuống trước.

      "Tình nhi, sao ngươi lại tới đây?" Hà thị vẫn nhận ra Tử Tình trước, chống người dậy, Tử Tình bước lên phía trước mấy bước đỡ Hà thị nằm xuống.

      " có việc gì, sao các ngươi đều đến đây? Ta chỉ là chăm sóc tốt cho mình. Bệnh thương hàn mà thôi, ta đều đuổi mấy đứa chúng nó ra ngoài rồi, nên làm việc gì làm , dưỡng mấy ngày là tốt rồi. Ai nhiều chuyện báo cho các ngươi vậy?" Hà thị .

      Tử Tình nghe thấy cổ họng của lão nhân, dường như có chút thở gấp, vội hỏi: "Bà ngoại, đại phu như thế nào? Nghiêm trọng ?"

      Lúc này, thê tử của Thẩm Kim Phúc là La thị bưng thuốc tiến vào, : "Thuốc của bà sắc tốt rồi. Là cha ta cùng đại cha mời đại phu từ An Châu tới đây khám bệnh kê đơn, lại bốc thuốc từ An Châu. Dùng hai ngày rồi, chẳng qua là thấy hiệu quả lớn lắm."

      Thẩm thị nhận lấy thuốc, tự mình cho Hà thị uống xong, vừa muốn chuyện, Hứa thị tới, nhìn thấy mấy người Thẩm thị, vội hỏi thăm: "Muội muội tới lúc nào vậy?"

      Thẩm thị tiến lên chào hỏi, mấy người Tử Tình cũng chào hỏi. Hứa thị ngồi vào mép giường của Hà thị, hỏi: "Nương cảm thấy hôm nay khá hơn chút nào ? Có muốn ăn hay ?"

      Hà thị lắc đầu, Hứa thị : " bằng. Để Tam nhi câu mấy con cá trích, nương uống chút canh cá nhé?"

      "Có thể làm chậm trễ công việc hay ?" Hà thị hỏi.

      "Xem nương kìa, chỉ cần nương muốn ăn, sợ, có thể mất bao nhiêu thời gian chứ?" Hứa thị xong đứng dậy.

      "Muội muội, ta sai Vạn Phúc chuẩn bị mấy con cá trích trước , các ngươi cứ ngồi trước , trở về qua nhà ta ăn cơm, ta chuẩn bị chút, nhị tẩu tử của ngươi rất bận. Tôn tử còn , mỗi ngày còn phải sắc thuốc cho nương." Hứa thị với Thẩm thị.

      Thẩm thị : "Đại tẩu mau , lát nữa chúng ta qua thăm, đại ca cũng xuống ruộng nhỉ?"

      "Đúng vậy, lát nữa ta tìm về." Hứa thị xong cũng .

      Tử Tình ngồi ở mép giường, Hà thị dựa vào cái gối lớn. : " có chuyện gì lớn, các ngươi yên tâm , đại cữu nương ngươi mỗi ngày đều đưa tới hai chén đồ ăn, nhị cữu nương ngươi mỗi ngày đều sắc thuốc, bên người ta cũng có người hầu hạ."

      Thẩm thị cũng tới ngồi, kéo tay Hà thị, : "Nương nếu cảm thấy khá hơn nhiều rồi, con đến đón người, đến chỗ con cũng tiện hơn chút. Nương còn phải giúp con nhìn xem, tiểu Tam cũng phải thành thân rồi."

      "Được, chờ ta khá hơn nhiều . Tình nhi, nếu có mật đường kia, đưa lại cho bà chút."

      Tử Tình vừa nghe thấy, vội hỏi: "Bà ngoại, biết rồi, trở lại sai người đưa tới cho bà chút, người còn muốn ăn cái gì?"

      Lần này Tử Tình cùng Thẩm thị tới, chỉ đem đến cho Hà thị chút bánh điểm tâm mềm, rổ trứng vịt, miếng thịt heo, còn chút táo đỏ long nhãn .., vừa rồi thấy Hà thị muốn uống canh cá trích, Tử Tình nghĩ lát nữa sai người đưa tới.

      Tử Tình thấy ánh nắng mặt trời bên ngoài cũng tệ lắm, liền muốn đỡ Hà thị ra ngoài phơi nắng chút, thuận tiện cho phòng thông khí, Lâm Khang Bình bế Hà thị ra ngoài, Tử Tình chuẩn bị cái ghế dựa dưới chân tường, trải lên tầng đệm giường, Thẩm thị ở dưới ánh nắng giúp Hà thị chải đầu, dùng lược dày chút giúp Hà thị chải đầu, bức tranh mẹ hiền con thảo này, ở trong lòng Tử Tình rất lâu biến mất.

      Từ thôn Bạch Đường trở về, cứ ba ngày hai lượt Tử Tình lại sai người tặng đồ, thăm hỏi, cho đến khi mười ngày sau Hà thị có thể xuống đất, Tử Tình mới thôi.

      Hà thị khỏi bệnh rồi, lúa mạch ở Khang trang cũng sắp chín, Lâm Khang Bình , còn khoảng dăm ba ngày nữa là có thể thu hoạch.

      Tử Tình nghe xong nhất định muốn xem chút, ra, nàng nhớ thương loại mạch cải tạo từ lâu, khẳng định là tạp giao, chẳng qua, Tử Tình nhớ được lúa mạch cùng lúa nước đều là thu hoạch sau cùng, chỉ cần chọn những bông lúa mạch dài nhất ra, giữ lại làm hạt giống, từ từ cũng có thể thay đổi, cái này Tử Tình cũng nhớ nhìn thấy từ đâu, dù sao hạt giống ngô Tử Tình cũng chọn giữ lại những hạt to tròn hơn, sản lượng năm trước cao hơn năm kia chút, năm nay Tử Tình còn định tra thử ít ngô mùa hè xem sao.

      Lâm Khang Bình mang theo Tử Tình vào Khang trang, mảng lớn ruộng lúa mạch vàng óng ánh, nhàng lay động trong gió, mặc dù giống như bông lúa uốn cong lưng như Tử Tình gặp, cho dù tính năm nay sản lượng thấp chút, cũng được hai trăm cân lúa mạch, cũng có bốn vạn cân lúa mì, cũng là con số tương đối khả quan.

      Tử Tình cẩn thận quan sát, đúng là có bông mạch dài, có ngắn, còn có bờ ruộng cẩn thận làm rơi ra hạt lúa mạch cũng có bông mạch lớn lên, loại này thân cây mạch dài, có bông mạch còn ngắn, Tử Tình với Lâm Khang Bình muốn lấy hạt trước, lấy hạt như thế nào, Lâm Khang Bình nghe xong phân phó Lâm An, trẻ con dưới mười tuổi ở Khang trang chịu trách nhiệm lấy hạt,

      chọn qua loại này mới bắt đầu thu hoạch.

      Tử Tình thế mới biết, Khang trang xây chỗ xay bột tốt rồi, Lâm Khang Bình là ý của đốc công, hạt thóc, lúa mạch, ngô, về sau còn đậu nành, hạt cải dầu, mè vừng cái gì cũng đều cần chỗ xay bột, trong thôn trang ăn hết mấy cái đó, có thể mở cửa hàng bán ra bên ngoài, bán thành phẩm thế nào cũng tốt hơn nguyên liệu chút, hơn nữa chính Khang trang cũng cần ăn.

      "Đúng rồi, ngươi phải muốn làm mì sợi bán sao? Đây phải là vừa khéo, trong trang nữ hài tử lớn nhất cũng mười lăm tuổi rồi, để Hoàng bà tử dẫn theo mấy bé làm, bé cũng làm được việc gì nặng cả." Lâm Khang Bình .

      "Đúng vậy, lúc này cũng là ngươi nghĩ đến trước ta , trong thôn trang có bao nhiêu người?" Tử Tình hỏi.

      Lâm Khang Bình nhìn thoáng qua Lâm An, Lâm An : "Trừ hai phòng biểu ca của nãi nãi, có ba mươi hai người, trừ bốn đốc công, hai bà tử, còn lại hai mươi sáu người, nam tử mười sáu người, lớn nhất mười tám tuổi, nhất tám tuổi, nữ tử mười người, lớn nhất mười lăm tuổi, nhất sáu tuổi."

      "Gặt lúa mạch có thể gấp ? Có phải cần thuê người hay ?" Tử Tình hỏi.

      "Đốc công cứ lấy làm trước, được đưa Lâm Sơn Lâm Phong tới, còn có Lâm Hưng Lâm Vượng, đều biết làm việc nhà nông. Đến lúc đó sau gấp quá thuê thêm người cũng như vậy." Lâm An đáp, cũng biết quy củ của nãi nãi, tự làm lấy tiền công cho mình, muốn tiện nghi cho người ngoài.

      Lâm Khang Bình suy nghĩ lát : " bằng gọi Vương Thiết Sơn tới, ta thấy mình còn hơn nhiều người các ngươi, Lâm An cũng là có sức lực, có thể tới giúp tay."

      "Có người dùng mánh lới lười biếng, phải gõ phen, gõ được, đuổi ra ngoài, hoặc bán , tóm lại, thể bởi vì hai người mà làm hỏng quy củ." Tử Tình .

      "Nãi nãi, chỉ là có việc, muốn cùng nãi nãi chút, tiểu hậu sinh (chàng trai), tên là Ngô Đại Ngưu, muốn cưới A Đào mười lăm tuổi, nãi nãi thây việc này thế nào?" Lâm An hỏi.

      "Tuy rằng là nước phù sa chảy ra ruộng ngoài, nhưng chủ yếu là nương nhà người ta vui lòng, trâu khoẻ ép uống nước, việc này phải hỏi ý của A Đào trước, mặc dù A Đào đồng ý rồi, cũng phải tròn mười sáu tuổi mới được thành thân." Tử Tình .

      "Cái này là tất nhiên, mọi người ở chung chỗ quen thuộc, tất nhiên biết phẩm tính của ai như thế nào, trở lại ta hỏi ý kiến của A Đào chút." Lâm An đáp.

      "Còn có, sau khi thành thân, nhà tự nấu cơm ăn, gạo cùng rau xanh nhận từ trong thôn trang, mỗi người theo định lượng mỗi tháng, còn dư lại mỗi người trợ cấp xâu tiền." Tử Tình xong hỏi Lâm Khang Bình có bổ sung thêm .

      "Nhất thời nghĩ ra, nghĩ tới cái gì cũng tương tự như vậy, cũng phải hai ngày này thành thân ngay." Lâm Khang Bình .

      Lâm An thấy có chuyện gì nữa, phải phân phó tiểu nha đầu cùng mấy thằng bé chuẩn bị rổ lấy hạt.

      Tử Tình từ ruộng lúa mạch rẽ đến ruộng nước kia, muốn nhìn chút vài mẫu niễng kia lớn như thế nào, lá cây có vẻ rất dài, có vài phần giống như cỏ lau, lá cây rộng hơn lá cỏ lau chút, gốc nhìn ra được vị trí to khoẻ, xem ra, cần nhiều thời gian nữa hẳn có thể thu hoạch rồi.

      "Khang trang của chúng ta cơ bản có thể tự thực tự cung tự cấp rồi, trừ cái thể dệt vải, thể làm muối, gia vị gì đều có thể tự làm, về sau, chỉ cần có chiến loạn, mọi người có thể sống an ổn rồi."

      Lâm An Bình nghe xong nắm chặt tay Tử Tình, : "Đúng vậy, chúng ta chẳng qua là chỉ sở cầu tám chữ, năm tháng tĩnh lặng, đời này an ổn."

      Hai vợ chồng về nhà, gặp nương Bảo Phượng là Tôn bà tử tới nhận nguyên liệu nấu ăn bữa trưa, thử dùng Tôn bà tử hai ngày, Tiểu Thanh Tiểu Lam các nàng đều tốt, tuy rằng bằng Vương bà tử, nhưng Vương bà tử dù sao cũng là làm tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất), thức ăn tinh xảo, trước kia cơm canh của bọn họ nửa là Tiểu Tử làm, cơm tập thể Tiểu Tử làm còn bằng Tôn bà tử, bởi vậy mọi người ăn coi như vừa lòng.

      Tử Tình nhìn thấy nàng, nhớ tới Bảo Phượng, hỏi: "Đương gia nhà Bảo Phượng bận làm cái gì vậy?"

      "Mấy ngày nay thành An Châu tìm việc làm công nhật, nếu , Bảo Phượng cũng sắp sinh rồi, trong tay cũng nên có chút tiền.’’ Tôn bà tử .

      "Nếu như thế, nhà của ta ba ngày sau bắt đầu gặt lúa mạch, bằng mời tới giúp gặt mạch, ngày ba mươi vạn tiền công, phụ trách ba bữa cơm.’’ Tử Tình hỏi, chủ yếu là cảm thấy hơn hai trăm mẫu lúa mạch phải dựa vào mừoi mấy sức lao động tốt, muốn làm tới khi nào chứ?

      Tôn bà tử vô cùng cảm ơn rồi .
      Last edited by a moderator: 25/1/15
      Phong Vũ Yênhuyendo thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 271: Thẩm thị xuất môn
      (Xuất môn = ra khỏi cửa = xa)


      Lúa mạch còn chưa chuẩn bị thu hoạch, Lâm Khang Bình lại dẫn Thẩm Bảo Phúc cùng Lâm Phúc , lần này, Tử Tình đón Hà thị đến Tình viên nữa, sức khỏe Hà thị còn cần dưỡng thêm, Thẩm thị chiếu cố bà tiện hơn Tử Tình nhiều, dù sao tại trong nhà cũng chỉ có Tử Vũ, nhà Tử Lộc thấy Thọ uyển làm đồ nội thất ầm ĩ nên trở về an châu.

      Gặt lúa mạch, lúc đầu Lâm Phong Lâm Sơn đều đến Khang trang, chuyện Tình viên có người làm, làm mấy tiểu nha đầu bận rộn, ngay cả Tiểu Thanh Tiểu Lam cũng theo tưới nước, nhổ cỏ, xới đất, bón phân. Thư Duệ, Thư Ngạn Tử Tình trông, cũng may Thư Duệ lớn hơn chút, có thể tự mình chơi.

      Gặt lúa mạch hết nửa tháng mới kết thúc, thu lúa mạch, kế tiếp chính là trồng ngô, vẫn giống năm rồi, trồng xen với đậu tương. Lúa mạch sản lượng đạt tới hai trăm cân mẫu, thuyết minh ý tưởng trồng xen và xen canh (trồng cây này xòn, trồng cây khác, trồng 1 loại cây mãi) của Tử Tình là chính xác, giờ chỉ còn việc đào tạo chất lượng tốt cho mầm móng.

      Nhóm mì sợi đầu tiên ra, Lâm An tặng mười cân đến cho Tử Tình nếm thử. Tử Tình cầm nửa đưa cho Thẩm thị, Thẩm thị đọc thư Tử Phúc gởi, nhìn thấy Tử Tình vội hỏi: " muốn đến chỗ con tiếng. Đại tẩu con có thai rồi, ta định đến Hoa liên."

      "A? Đại tẩu có thai? là tốt." Tử Tình tình hi vọng lần này Lưu thị có thể sinh nam oa, bằng , với tính tình của Lưu thị, đau buồn thành bệnh mất.

      "Ta muốn thương lượng với con, muốn gọi nhà Nhị ca con về đây, trong nhà cũng thể có ai được, ta đến Hoa liên xem, thế nào cũng phải mất nửa tháng, đại ca con gởi thư , ta dẫn bà ngoại cùng , bà ngoại con cả đời này cũng chưa từng xa nhà, phải qua nhà tiểu cậu con. Ta dẫn bà xương châu chuyến, vừa vặn tiểu tam năm nay sắp thành thân, chuẩn bị trước cho tiện lợi."

      "Đón nhị ca thành vấn đề, lát về con phái Lâm An . Nhưng bà ngoại có thể ngồi xe ngựa cả ngày sao? bằng để bà ngoại tới nhà của con ở vài ngày ? Khang Bình xuất môn, con cũng có người trò chuyện cùng." Tử Tình .

      "Ta cũng là được. Nhưng nương con có thể nằm trong xe ngựa, đường là đường lớn bằng phẳng, sợ sóc nảy, muốn kéo ta đến nhìn nhà quan của Phúc nhi." Hà thị .

      "Nương, đó là ý của Phúc nhi, ngươi để bày tỏ lòng hiếu tâm ." Thẩm thị cười .

      "Vậy cũng được, ta bảo Lâm An đưa các ngươi , biết nương định khi nào ?"

      "Hôm nay là hai mươi lăm tháng tư, ngày mai hai mươi sáu xuất hành, chúng ta ở Hoa liên ăn tiết Đoan Ngọ luôn. Tử Vũ ta cũng mang theo, trong nhà giao cho các ngươi." Thẩm thị .

      Tử Tình trở lại Tình viên, sai người đón cả nhà Tử Lộc, lại chuẩn bị vài thứ đưa Lưu thị, nhưng Tử Tình đoán Lưu thị sinh đứa chắc về nhà, nên chuẩn bị nhiều lắm, chỉ tặng ít đồ ăn cho Lưu thị.

      Thẩm thị xuất môn, nội thất nhà Tử Thọ còn chưa làm xong. Trần thị phụ trách cơm canh cho ba người làm thợ mộc, bận bịu túi bụi, Tử Tình đành phải thường xuyên qua thăm nàng, trò chuyện, ai biết vài ngày sau, Trần thị cũng phát bản thân mang thai.

      "Quả là trùng hợp. Ngươi mà biết sớm vài ngày nương cũng thể để người làm mấy chuyện này."

      "Ta yếu ớt vậy sao? Còn có tiểu kết mà, đừng cho nương biết, cứ để nàng yên tâm chơi vài ngày , đây là đứa thứ ba rồi, ta chiếu cố nỗi bản thân à?" Trần thị .

      "Ngươi đừng ỷ lại đó, bằng ta bảo Tiểu tử đến giúp ngươi hai ngày, để nàng giúp ngươi làm cơm, tốn thời gian nhiều đâu."

      "Quá tốt, ta khách khí. Đúng rồi, muội muội, đến tiểu tử, sao nàng qua chỗ a công nữa? Với tính tình của Bà sao lại để nàng về?"

      "Ta cũng thấy kỳ lạ, a công bà khỏe hơn nhiều, để tiểu tử qua, chắc là lòng muốn thêm phiền toái cho ta."

      "Chúng ta trở về cũng học đường thăm bọn họ, tướng công muốn , ta đương nhiên là nghe . Còn Đại cha, đến bây giờ vẫn qua lại gì với cha à? Đại nương ở bên ngoài bậy về chúng ta ít đó, nương ta ở trong thôn còn nghe được chuyện nhà tỷ ruột của nàng nơi nơi xàm. Ngươi cũng đúng, việc nào hợp ý bọn họ, liền làm ầm ĩ như vậy. May mà tam đệ cưới người nhà nàng, bằng , biết chúng ta còn sống yên tĩnh nỗi nữa?"

      Tử Tình sớm biết rằng, Chu thị tính tình chịu thiệt, nhiều năm như vậy có thói quen chiếm tiện nghi, Tăng Thụy Khánh cũng vậy, thói quen gò bó Tăng Thụy Tường, thói quen sung sướng lão đại, bỗng chốc bị Tăng Thụy Tường kéo cái bịt mắt giả nhân giả nghĩa xuống, nên thẹn quá thành giận muốn đoạn tuyệt quan hệ. Chu thị về sau cũng thể tới cửa tống tiền, tự nhiên miệng có lời tốt.

      "Hết cách rồi, chúng ta cũng thể bịt miệng người ta, lí lẽ ở lòng người, chúng ta đâu phải mới đến thôn này, để qua đoạn thời gian, xem bọn họ còn có thể ra cái gì? Mẹ ta kể, có công phu bậy, bằng tính toán xem sống thế nào cho tốt?"

      "Ta gả đến mới được vài năm, nhưng nghe qua vài thứ, nương cùng tướng công những lời này, trước kia, ta hiểu, vì sao bọn họ luôn tới cửa đòi này đòi nọ, mặc dù nhiều lắm, cũng đáng mấy đồng tiền, vì sao trực tiếp cự tuyệt cho xong việc? Cho lần còn có lần thứ hai, có lần hai còn có lần ba. Nhưng sau này, thấy bà cùng đại , đại nương, mặc kệ chúng ta từ chối bao nhiêu lần, người ta vẫn mở miệng như thường, ta còn thấy khó xử thay nương nữa. Đại cha cùng đại đều ích kỷ lạnh bạc, chỉ vì bản thân, ngay cả đại nương cũng vậy; cha cùng nhị yếu đuối thiện lương; tiểu ở giữa, thể là tốt, nhưng xấu."

      Tử Tình suy nghĩ, tuy rằng rừng lớn nào mà chả có nhiều loại chim, nhưng cả nhà năm người, có hẳn hai cực phẩm, xác suất quá lớn nhỉ.

      Hai người , Vĩnh tùng cùng Thư Duệ từ bên ngoài chạy tiến vào, hai người chơi đến nỗi vụn gỗ dính đầy người, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, Tử Tình đột nhiên nhớ tới, nên làm cho đứa ít bộ xếp hình bằng đồ gỗ, luyện năng lực nhanh tay nhanh mắt, định trở về vẽ bản, tự mình kiếm gỗ làm cho con, nên với Thư Duệ: "Duệ nhi ngoan, con tìm cái rổ , nhặt ít khối gỗ, nương về nhà làm đồ chơi cho con."

      Thư Duệ nghe vậy, kéo Vĩnh tùng chạy ra ngoài, Tiểu Thanh vội theo.

      Chờ bọn chơi chán, trở về, Tăng Thụy Tường cũng vào của, Tử Tình ở lại ăn cơm.

      "Cha à, nương ở nhà, bằng Đoan Ngọ qua chỗ ta ?" Tử Tình hỏi.

      "Đến lúc đó hẵng , nếu a công ngươi đến chỗ đại cha ngươi, ta còn phải đón về nhà, phiền toái con." Tăng Thụy Tường , ra, cũng muốn đón Điền thị, từ lúc trở mặt với Tăng Thụy Khánh, Điền thị luôn luôn hằm hằm với .

      Nhưng, là con, Tăng Thụy Tường thể đoạn tuyệt với Điền thị, Tăng Thụy Tường thể để hai lão nhân tự mình ăn tết Đoan ngọ, thứ nhất, nếu truyền ra ngoài, thanh danh ảnh hưởng, thứ hai: Tăng Thụy Tường khác Tăng Thụy Khánh, ích kỷ lạnh bạc như bọn họ.

      Tử Tình nghe vậy, đành phải từ bỏ, cơm chiều xong, lại cùng Tăng Thụy Tường chuyện, chuẩn bị về nhà, Lâm Khang Bình đột nhiên vào cửa, từ Hoa liên chạy về, gặp được Thẩm thị bọn họ.

      "Cha, nương bảo ta cho ngươi tiếng, bọn họ đều khỏe, bà ngoại cũng khỏe, nhưng chừng tháng năm mới trở lại. là nếu phụ thân nguyện ý cũng hoa liên ăn tiết Đoan Ngọ. Ý Đại ca là bằng cả nhà đều cho náo nhiệt." Lâm Khang Bình .

      " hoa liên ăn Đoan Ngọ, ta đúng là nghĩ tới, ta nghĩ lại ." Tăng Thụy Tường vẫn có chút băn khoăn về chuyện lão gia tử.

      Tử Tình để Tăng Thụy Tường suy nghĩ, cùng Lâm Khang Bình về nhà.

      Ngày kế, Lâm An đem ít giao bạch, là để Tử Tình nếm thử trước tiên, nếu ngon Đoan Ngọ có thể bán giá tốt.

      Tử Tình ngờ giao bạch lớn nhanh như vậy, nhớ lần đó thăm, chỉ to hơn mạ chút, Đoan Ngọ quý, Trung thu quý, cứ trúng dịp lễ tết, bán được giá cao.

      Giữa trưa, ăn cháo giao bạch, Tử Tình chưa từng ăn qua chén giao bạch thơm ngát như vậy, ngay cả Thư Duệ cũng ăn hơn chén, hò hét: "Nương, Duệ nhi thích cái này."

      "Đừng nhìn đứa nhé, biết cái gì ăn ngon kìa. Tiểu thiếu gia của chúng ta kén ăn đấy." Tiểu Thanh cười .

      giỡn, tam đường thẩm của Tử Tình đến, Tử Văn thi rớt phủ, còn định sang năm thử lại lần.

      "Ngươi xem, đứa năm nay cũng mười bảy, nên đính hôn rồi nhỉ? Ta vừa , nó liền tranh luận, đậu tú tài thành thân, tức giận đến mức tam thúc ngươi cầm chỗ ném về phía nó, ta cũng , đọc sách , nhưng thể chậm trễ việc thành thân, chậm trễ việc ta ôm cháu trai, phía dưới còn có bốn đệ đệ muội muội chờ nữa, thể để bọn họ chậm trễ, thế này mới thuyết phục được nó." Tam thẩm thở dài.

      Tử Tình đoán ra ý của nàng, chẳng lẽ nhìn trúng muội muội Bảo Phượng? Cho nên chạy đến đây kể.

      "Vậy tam thẩm nhìn trúng ai rồi?"

      " , ta nhìn vài người, xem đến xem , ai cũng bằng muội của Bảo Phượng, ta tới tìm ngươi thương lượng, ngươi cảm thấy vi nương của nàng thế nào?"

      " tệ, tay chân chịu khó, lại sạch , có thể chịu khổ, nghe vừa làm xong việc chỗ ta, chạy nhanh về nhà cày cấy. Cũng là người có khả năng đấy chứ?"

      "Tử Tình à, tam thẩm xin ngươi việc, ngày nào đó ngươi mời Kim phượng đến, ta phái Tử Văn lại, để liếc mắt cái, gặp đồng ý, ngươi nghĩ , ta cũng thể gọi nương nhà người ta ra gặp mặt. Tam thẩm đành phải tới tìm ngươi, bây giờ mấy đứa lắm chuyện, chứ hồi xưa chỉ cần cha mẹ là xong, lúc nào đến lượt bọn nó làm chủ đâu chứ?"

      Tử Tình đúng là thể cự tuyệt, nghĩ nghĩ, vẫn là đồng ý, mặc kệ thế nào, nàng vẫn hy vọng tương lai hai người đều hối hận.

      "Tam thẩm, mặc kệ nhìn xong có nguyện ý hay , nhưng ta hi vọng việc này chúng ta đừng lộ ra ngoài, kẻo hỏng thanh danh nương nhà người ta."

      "Điều này ngươi yên tâm, để cho liếc mắt cái, khẳng định ra ngoài, chuyện thiếu đạo đức chúng ta làm."

      Hai người hẹn thời gian, tam đường thẩm vui tươi hớn hở rời .
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Phong Vũ Yênhuyendo thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 272: Hoa Liên thành

      Buổi chiều, Khang trang thu hoạch xong giao bạch, Tử Tình muốn theo nhìn xem mẫu có sản lượng bao nhiêu, tiền lời bao nhiêu.

      Làm Tử Tình cả kinh là dọc theo bờ nước đều trồng giao bạch, bây giờ mọc đầy khoảng trống chỗ cạn, loại này sinh sôi nẩy nở cũng quá nhanh. Hơn nữa, Tử Tình biết loại giao bạch này chỉ cần trồng năm, là có thể giống như rau hẹ và củ sen, về sau cần trồng nữa, nó tự mọc lại.

      Tử Tình mặt đỏ ửng, lúc trước còn tưởng giao bạch trồng giống lúa nước.

      "Gia, đến lễ tết có thể bán được 7 văn 1 cân ở an châu, bán cho người môi giới cũng được 6 văn, chúng ta trực tiếp bán hay tìm người môi giới? Thu hoạch cũng được tầm năm sáu ngàn cân rồi." Lâm An hỏi.

      "Ngươi xem rồi an bày , nếu rãnh ngươi phái hai người bán lẻ."

      Tử Tình tính nhẩm, tổng cộng đến 4 mẫu ruộng nước, cộng cả hồ nước, cũng 6 mẫu, có thể thu được năm ngàn cân là có ba mươi lượng bạc, 1 mẫu giao bạch có 5 lượng tiền lời, hai mùa mười lượng, thích hợp hơn việc trồng lúa nước, lúa nước hai mùa chỉ được ngàn cân, trị giá 3 lượng bạc, hơn nữa còn trồng thêm quý cải dầu, cũng chỉ có thể đạt tới bốn năm lượng bạc tiền lời.

      Tử Tình kéo góc áo Lâm Khang Bình, hỏi: " phải ngươi còn có khối đất trũng sao? Chúng ta xem ."

      Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình, qua mảnh ngô nhà mình, đến núi gần đường chính, bên kia núi vẫn là mảnh hoang vu, chỉ có mấy cây tùng thấp bé và cỏ tranh, xuống dưới nữa mà mảnh đầm lầy, độ trũng cũng ngang ngang với mảnh ruộng nước kia, phía tây chính là rừng trúc.

      "Chỗ này thuộc thôn Hồ Gia, thôn hồ gia , giống thôn Lĩnh Thượng, cho nên chỗ này có người khai khẩn, nghe có người chết ở đây, sau này ai dám đến. Cũng rộng bằng Khang trang, ngươi xem, dưới cỏ tranh đều là đá cục, nếu mua cũng khó mà thu dọn." Lâm Khang Bình .

      "Đầm lầy này dọn đúng là phiền phức, hay ngươi cứ tìm vài đốc công, xem ai có biện pháp gì thu dọn ? Nếu được mua hết chỗ này luôn. Toàn bộ thôn trang có thể có bốn trăm mẫu ruộng cạn, hơn trăm mẫu ruộng nước, nửa trồng lúa duẩn nửa trồng lúa nước, hơn nữa có thêm vài cái núi hoang, tầm ngàn mẫu lớn , toàn bộ thôn trang dùng rừng trúc cùng bụi gai làm dải phân cách, ngươi thấy thế nào?"

      "Vậy ý ngươi là mua luôn cả rừng trúc này sao?"

      "Mua xuống cũng có lợi mà, chúng ta có thôn trang lớn như vậy. Bình thường muốn dùng gậy trúc đan thành gì đó cũng tiện, rừng trúc cũng có thể nuôi gà, đầm lầy này chuẩn bị xong, vừa trồng lúa duẩn vừa nuôi vịt nuôi ngan."

      "Vây cũng được, nhưng mua xong chỗ này, chúng ta cần phải tu chỉnh vài năm mới có tiền lời. Rất mất công. Về sau, địa phương khác có ruộng nước trực tiếp mua xuống rồi cho thuê, đỡ mệt. Có thôn trang quá bận rộn rồi."

      Hai người trở về nhà, Tử Tình nhớ tới chuyện tặng ít giao bạch về nhà mẹ đẻ, vừa vặn hỏi Tăng Thụy Tường có Hoa Liên hay .

      "Nhị tẩu ngươi được, Thư Ngạn nhà ngươi cũng , mới nửa tuổi, thôi ta ở nhà vậy." Tăng Thụy Tường .

      "Cha, cha cứ yên tâm, ta cùng tướng công ở nhà, a công chúng ta chăm sóc, cam đoan người ngoài gì. Cha dẫn muội muội theo ." Trần thị .

      "Đúng vậy, cha, các ngươi yên tâm , nếu Vĩnh Tùng chúng con chắc chắn theo." Tử Lộc khuyên nhủ.

      Tăng Thụy Tường chắc chắn là rất muốn thăm nhà quan của Tử Phúc, cũng muốn xem mấy tháng nay Tử Phúc làm thế nào. Cho nên vẫn đáp ứng. Mọi người thương lượng mùng ba tháng năm , đón Tử Thọ về trước.

      Tử Tình về nhà, an bày xong mọi chuyện trong nhà, lại dặn Tôn bà tử ngày mai dẫn nữ nhi đến chuyến, xem hầu bao mà nàng ta làm, vừa sai người thông báo Tử Văn tiếng.

      Tử Văn thấy Kim phượng, chút do dự đồng ý việc hôn nhân này, chuyện còn lại Tử Tình thể quan tâm, Tử Tình ngờ ngẫu nhiên kết bạn với tiểu phụ nhân Bảo Phượng thiện lương này, còn có thể làm ra mối nhân duyên tốt.

      Tử Tình xuất môn, thêm hai hài tử, chắc chắn phải dẫn nha hoàn theo, Tiểu Thanh thông minh nhưng đủ ổn trọng, Tiểu Lam ổn trọng nhưng chuyện trong nhà cần nàng, Tử Tình kêu hai người đến, : "Lần này xuất môn, vẫn để Tiểu Lam giữ nhà, Tiểu Thanh theo ta ra ngoài, nhớ kỹ, có người ngoài ít , đừng để người ta chê cười."

      Tiểu Thanh nghe xong, quyệt miệng : "Nãi nãi, khi nào ta nhiều chuyện chứ?"

      Tiểu Lam gõ đầu nàng cái, : "Ngươi lắm chuyện khi nào hả? nhớ kỹ, đừng có mà gây chuyện cho chủ tử."

      " bằng ngươi , ta giữ nhà, giữ nhà sao có việc gì sai được?" Tiểu Thanh phục, trả lời.

      "Ngươi đừng nữa, nhà này, ngươi đúng là quản lí nỗi đâu." Tiểu Lam hé miệng cười.

      Tiểu Thanh cười, muốn chọc léc Tiểu Lam, Tử Tình vẫy vẫy tay, hai người ra ngoài quậy .

      Đầu tháng ba, sáng sớm, Lâm Khang Bình dẫn cả nhà , Tử Tình chấp nhận lời của đề nghị Tiểu Lam, để Tiểu Lục theo, Tiểu Lục ổn trọng hơn Tiểu Phấn. Thư Duệ biết ra ngoài chơi, rất là hưng phấn, la hét muốn dẫn Vĩnh Tùng ca ca cùng , Tử Tình cũng nhẫn tâm thấy hai mắt Vĩnh Tùng đẫm lệ rưng rung, vẻ mặt khẩn cầu nhìn mọi người, dứt khoát ôm bé lên xe.

      Đến lúc này, chiếc xe ngựa có vẻ hơi chật, cũng may ngày là đến nơi nên vẫn chấp nhận được, hai vật vén màn che, nhìn cảnh sắc bên ngoài, ngừng líu ríu, Tử Tình đỡ phải quan tâm.

      Lúc đến Hoa Liên, mặt trời còn chưa khuất bóng t, Lâm Khang Bình trực tiếp dẫn mọi người vào hậu viện Hoa Liên huyện nha (huyện nha = nhà ở nha dịch)

      Tử Tình lần đầu tiên tham quan phủ đệ nhà quan ở cổ đại, cũng là 3 gian phòng ở vây quanh nhau, gian thứ nhất, chắc là dùng để chiêu đãi khách lạ, sảnh đường lớn, hai bên có ghế lớn cao tới eo, ở giữa có cái sân, bên trong có gốc cây thủy tiên mùa nở rộ, giữa phòng treo bức tranh sơn thủy, bên cạnh là bộ câu đối, "Rễ sâu chẳng sợ cành lay động, Cây thẳng đừng lo bóng chiều buông", ra phía sau, chính là nội viện thứ hai, sảnh có 6 gian, sương phòng trái phải hai bên, Lưu thị là phòng khách, gian thứ ba mới là nơi Lưu thị ở, đằng sau còn có nho hoa viên.

      "Thế nào? Có bằng nhà muội muội ?" Lưu thị cười .

      "Đại tẩu, đây là nhà quan đó, đúng ." Tử Tình trả lời.

      "Chúng ta cũng được nhờ, có thể ở trong nhà của huyện thái gia, đây là điều trước kia dám tưởng tượng nữa." Hà thị .

      Lúc này, Tử Phúc chạy lại, còn mặc bộ áo màu lam, ủng đen, tăng thêm uy nghiêm, khó trách người ta thường người dựa vào ăn mặc. Tử Phúc thấy Tăng Thụy Tường, chào hỏi xong, sau đó với Tử Tình: "Muội muội đến cũng báo trước tiếng, đúng dịp bên này ngày mai bắt đầu mở hội thuyền rồng, hội diễn ra ba ngày, ta đặt chỗ sẵn rồi, dẫn các ngươi chơi ngày."

      Tử Tình nghe xong, có vài phần vui vẻ, : "Từ bé đến giờ, số lần xa đếm được đầu ngón tay, ngay cả hội thuyền rồng ở an châu cũng chưa xem, lúc này phải chơi hai ngày mới ."

      Lâm Khang Bình nghe xong, xin lỗi nhìn Tử Tình, Tử Tình kéo tay , cười cười.

      Tử Phúc thay bộ quần áo thường: "Đêm nay ăn cơm tại nhà, nếm thử đầu bếp nhà chúng ta làm món đặc sản của Hoa Liên, ăn xong mọi người nghỉ sớm, sáng sớm ngày mai, các ngươi Xương châu dạo, đến Đoan Ngọ ta dẫn mọi người đến chỗ thuyền rồng."

      " đến chuyện dạo Xương châu, ta còn nhớ năm kia cùng đại ca thi ở Xương châu mua vài đồ, đại ca luôn ta mua đồ biết tiếc tiền, tiêu tiền kinh khủng, biết đại tẩu ở kinh thành mua đồ có làm ca ca bị dọa ?" Tử Tình nhớ chuyện cũ như mới xảy ra hôm qua, mấy tảng ngọc thạch, thay đổi vận mệnh của Lâm Khang Bình, cũng bởi vậy mà thay đổi vận mệnh của mình.

      "Ta mua đồ đâu dẫn đại ca ngươi theo, cũng biết ta mua bao nhiêu, ta cho ." Lưu thị cười .

      "Đại tẩu, ngày mai tẩu có thể ?"

      "Tuy rằng bao lâu, nhưng ta vẫn ở nhà , nơi đó người đến người , lỡ có chuyện gì nguy to, về sau có dịp khác ." Lưu thị .

      Đồ ăn của Hoa Liên cho Tử Tình cảm nhận lớn đó là cay, cay hơn những món ăn cay mà chỗ Tử Tình hay ăn, huyết vịt, ngan xào, ba chén gà, , tay nghề vẫn kém Vương bà tử chút.

      Ngày kế, sáng sớm, mọi người ăn xong, Lâm Khang Bình đánh xe xương châu, Tiểu Thanh cùng Tiểu Lục ở nhà trông bọn , Tử Tình mua gì cho mình, trong nhà có ít vải vóc cùng trang sức, Tử Tình cũng có dịp để mang. Nhưng bên khang trang hàng năm phải mua ít vải vóc, Tử Tình muốn xem giá vải dệt quá hạn có rẻ giống lần trước , cho nên, cũng theo Thẩm thị vào cửa hàng vải, Thẩm thị dẫn Tử Thọ theo, chủ yếu là chọn lựa chút tơ lụa thích hợp dùng để thành thân.

      Chọn xong vải, mấy người lại vào cửa hàng vàng bạc, "Tiểu Tam ngươi xem, ngươi sắp thành thân rồi, miệng cười ngậm lại được kìa." Lâm Khang Bình thấy vẻ mặt của Tử Thọ, chắc là nhớ tới cảnh năm đó của mình, trêu ghẹo câu.

      "Tỷ phu, ai cũng có thể chê cười ta, chỉ có ngươi là được, ngươi nghĩ lại , chẳng phải suốt ngày ngươi đều đến nhà chúng ta à?" Tử Thọ nhìn Lâm Khang Bình, trợn trừng mắt.

      "Tỷ phu, tam ca sai, ngươi còn suốt ngày dỗ ta chỗ khác, cho các ngươi gian riêng. Đúng rồi, tỷ phu, ngươi con nợ ta đôi bươm bướm đó." Tử Vũ quyệt miệng bồi thêm câu.

      "Còn có việc này à, sao ta nhớ ? Mua, mua ngay bây giờ đây, Vũ nhi của chúng ta mở miệng, tỷ phu chắc chắn mua." Lâm Khang Bình đành phải nhìn về phía Tử Tình, ngờ mình chỉ đùa câu bị vạch nhiều chuyện.

      Tử Tình nhịn cười, chọn cho Hà thị mộ trâm cài in lá, cắm vào tóc bà, cẩn thận quan sát, cười : "Bà ngoại giống bà địa chủ ghê luôn."

      "Cũng đúng, ta chính là bà ngoại của nhà địa chủ mà." Hà thị cười .

      "Tỷ, tỷ phu chờ ngươi đáp lời kìa." Tử Vũ thấy Lâm Khang Bình nhìn về phía Tử Tình, lại lôi kéo tay Tử Tình, .

      Đến cùng vẫn chọn cho Tử Vũ đôi bươm bướm màu tím, Tử Vũ cắm nó lên đầu luôn.

      Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đều lắc đầu cười.

      Tử Tình nghĩ nghĩ, vẫn là mua bộ đồ trang sức bằng mã não, chuẩn bị đến lúc đó tặng nữ hài nhà Dương gia làm lễ gặp mặt.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Phong Vũ Yênhuyendo thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 273: Ba lần gặp gỡ

      Buổi chiều trở lại Hoa Liên, vừa nghỉ ngơi chút, Tử Phúc về : "Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn chút, ta đặt chỗ rồi, coi như mở tiệc đón gió cho các ngươi, thuận tiện cũng nhìn xem thị trấn Hoa Liên."

      Ngã tư đường thị trấn ở Cổ đại vẫn tương đối hẹp, khác an châu thành là bao, chỉ có thể đủ hai chiếc xe ngựa cùng , con đường nam bắc hình chữ thập, cửa hàng đều tập trung cùng chỗ, trời sắp tối, cho nên mọi người cũng ngồi xe ngựa, Hà thị ngồi trong cỗ kiệu, còn những người khác trực tiếp bộ đường, cửa hiệu mặt tiền đều ở đóng cửa bằng tấm ván gỗ, cửa hàng nơi này có chút giống phố cổ mà Tử Tình từng thăm quan.

      Tử Phúc dẫn mọi người vào tửu lâu, lên nhã gian lầu hai, sát cửa sổ, Tử Phúc : "Sau khi ăn xong dẫn cả nhà dạo, trong thành có cái tháp cổ, lên tầng thứ năm là có thể nhìn thấy mặt sông ngoài thành, có nhiều thuyền chai đốt đèn đó, cũng là nơi mà ngày mai ta muốn dẫn mọi người nhìn hội thuyền rồng."

      "Phúc nhi, buổi tối tháp cổ có an toàn ?" Tăng Thụy Tường hỏi.

      "Cha, yên tâm , nơi đó có trụ trì, có đèn đuốc. Cách đó xa là cái miếu , lúc trước, nơi đó là cái trấn , sau này Hoa Liên trở thành huyện, mở rộng khu vực, nên miếu này cũng thuộc đất trong thành, tháp cổ cũng trở thành cảnh quan của Hoa Liên, ngọn đăng cao như vậy, có thuyền chuyên để các văn nhân thích xem cảnh đèn sông và làm thơ." Tử Phúc giải thích .

      "Làm gì có nhiều Trương Kế như vậy?" Tử Tình cảm thán.

      "Tỷ, Trương Kế là ai vậy?" Tử Vũ hỏi.

      "Trương kế chính là người đọc sách nghèo túng, thi rớt, đường về quê, qua Hàn sơn tự ở Tô, viết bài thơ ‘phong kiều dạ bạc’ mà lưu danh trong sử sách, nếu thi rớt, chỉ sợ có người biết đến tính danh của , dù sao mỗi triều đại có mấy đại tiến sĩ cử nhân có thể để người sau kinh ngưỡng đâu?" Tử Tình thuận miệng giải thích vài câu.

      Tăng Thụy Tường và Tử Phúc đều kinh ngạc nhìn về phía Tử Tình: "Ta chỉ biết là ngươi thích xem sử sách, ngờ ngươi có hứng thú với thơ Đường. Giải thích rất sâu sắc, chỉ sợ còn hơn tiểu tam rất nhiều."

      "Cha, tiểu tam học để thi, rảnh rỗi như ta được ư?" Tử Tình thầm nghĩ, may mà mình có xem tạp thư, sách giải trí, bằng , đúng là dễ lấy cớ, xem ra học vấn cũng thể tùy tiện khoe khoang.

      Mọi người ra nhã gian, phòng cách vách cũng có năm sáu người ra, trong đó có nam tử tuổi tác khá lớn, vừa thấy Tử Phúc, bước lên phía trước tiếp đón."Hạ quan biết đại nhân ngay tại cách vách, chậm trễ rồi, mấy vị đây là?"

      "Hạ đại nhân cần khách khí, đây là người nhà của ta, từ an châu tới thăm, gia yến (bữa tiệc gia đình) nho mà thôi." Tử Phúc .

      "Trùng hợp , nội tử (vợ) vừa vặn cũng mang theo khuyển tử (con trai) cùng tiểu nữ đến, cũng là đón gió cho bọn ."

      Tử Phúc giới thiệu với Tăng Thụy Tường: "Cha. Đây là Hạ huyện thừa, cũng là người an châu."

      Hạ huyện thừa với Tăng Thụy Tường: "Tăng huynh dạy con giỏi, Tăng đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Lập chí tạo phúc cho dân chúng, quả là niềm hạnh phúc cho dân chúng Hoa Liên. Tiểu đệ ngày mai làm ông chủ, coi như vì Tăng huynh đón gió tẩy trần, biết ý Tăng huynh thế nào?"

      Tử Tình nghe mấy câu khó đọc này, là buồn cười, lại dám cười ra tiếng, chỉ có thể cúi đầu.

      "Hạ đại nhân khách khí rồi, chúng ta lên kế hoạch cho ngày mai, gia phụ (phụ thân của ta) cũng ở có hai ngày, về sau có cơ hội sau." Tử Phúc khéo léo từ chối.

      Hai nhà từ biệt, Tử Phúc bảo Lưu thị mang theo bọn về trước, Tử Phúc dẫn mọi người đến tháp cổ, đến miếu vào ban đêm nên thấy có cảnh gì đẹp, chỉ có thể nhìn ra tường thành, Tử Phúc cúng hai lượng bạc vụn. Mượn cái đèn lồng của tiểu hòa thượng, dẫn mọi người ra sau viện, đến hai bước, thấy cái tháp cổ đứng sừng sững ở trước mắt, chắc là còn có người khác tới tham quan, xuyên qua cửa sổ có thể thấy đèn đuốc trong tháp.

      Tử Phúc dẫn người nhà lên, Tử Tình đỡ Hà thị, Tử Vũ đỡ Thẩm thị, thang càng càng hẹp, đến tầng thứ năm ngăn lại. Tầng năm vốn có hai vị nam tử, thấy người đến nên tự động xuống.

      Mọi người chen chúc trước cửa sổ, nhìn đèn thuyền chài xa xa. Đèn đuốc này kém rất nhiều so với cảnh đêm ở đô thị mà Tử Tình thấy, nhiều ngọn đèn thuyền chài giống như chấm lửa di động sông, cũng có cảnh sắc hàm xúc, phảng phất như bức tranh nước song dập dềnh.

      "Tỷ, ngươi đọc bài thơ mà Trương kế viết ." Tử Vũ .

      "Để tam ca của ngươi đọc ." Tử Tình đẩy Tử Thọ, lỡ để người ngoài biết phiền.

      Tử Thọ há mồm đọc, "Nguyệt lạc ô đề sương đầy trời, giang phong đèn thuyền chài đối sầu miên. tô ngoài thành hàn sơn tự, nửa đêm tiếng chuông đến khách thuyền."

      (Quạ kêu, trăng lặn, sương rơi
      Lửa chài, cây bãi, đối người nằm co
      Con thuyền đậu bến
      Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San)


      "Tỷ, ta hiểu lắm, bằng ngươi giải thích ." Tử Vũ .

      "Tình nhi, ngươi cho nàng biết." Tăng Thụy Tường , Tử Vũ có ngộ tính cùng linh tính kém Tử Tình rất nhiều.

      "Ngươi nhìn , có phải ánh trăng đêm nay lên cao, như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, có phải tiếng quạ đen kêu vào buổi tối cực kì sầu thảm , cây phong bên bờ sông, đèn thuyền chài làm bạn với mặt sông, đều giống với tác giả, khó có thể ngủ say, cũng làm nổi bật lên cảnh buồn bã khi tác giả thi rớt." Tử Tình thấy có người ngoài, thuận miệng giải thích vài câu.

      "Đáng tiếc, có tiếng chuông nửa đêm, vẫn kém ý thơ đó vài phần." Có người từ phía sau tiếp lời.

      Tử Tình nhìn lại, chính là Hạ đại nhân, cùng thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, chắc là con của .

      " là trùng hợp, Tăng đại nhân, khuyển tử muốn đến xem đèn thuyền chài, ta đành phải cùng , nội tử bọn họ đều trở về nghỉ ngơi rồi." Hạ huyện thừa .

      "Đúng là trùng hợp, chúng ta định trở về, bà ngoại ta tuổi tác cao, dễ mệt mỏi, chúng ta quấy rầy nhã hứng của Hạ đại nhân cùng lệnh công tử." Tử Phúc .

      Mọi người trở lại huyện nha, Tăng Thụy Tường hỏi Tử Phúc : "Hạ đại nhân đó có quen ngươi ?"

      "Quen, vốn là người an châu, xuất thân là cử nhân, dùng bạc để tìm công việc, phấn đấu hơn mười năm mới có ngày hôm nay, làm người coi như là được." Tử Phúc .

      Tử Tình thấy có việc của mình, liền trở về phòng nghỉ tạm. đêm chuyện.

      Ngày kế, sáng sớm, Tử Phúc ngày Đoan Ngọ này, nha môn được nghỉ ngơi, mọi người ngồi hai chiếc xe ngựa, ra khỏi thành xem hội thuyền rồng.

      Còn chưa tới bờ sông, nghe thấy chiêng trống ồn ào náo động, đây là nơi giao giữa sông Lâm giang và Trường Giang, mặt sông rộng lớn, hai bờ sông, dãy thuyền rồng xếp san sát, chuẩn bị rẽ sóng, tất cả thanh niên thuyền đều mặc áo choàng ngắn có ống tay màu trắng, quần đen, đầu cột cái khăn đỏ, đầu của mỗi thuyền rồng đều tô màu khác nhau, đại biểu cho các thôn trấn khác nhau. Hai bên bờ sông có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, còn gia đình chú ý lễ nghi hơn thuê cái lều, Tử Phúc sớm đặt chỗ trước.

      biết tình cờ hay cố ý, lều cách vách là Hạ gia, Tử Tình thể cảm thán, đến ngày mà gặp mặt những thế ba lần, đến cùng là duyên phận gì đây?

      Hôm qua trời tối, Tử Tình nhìn Hạ phu nhân, hôm nay quan sát kĩ, tuổi tác xấp xỉ cùng Thẩm thị, màu da cũng kém bao nhiêu, ngũ quan tinh xảo bằng Thẩm thị, khóe mắt có vài nếp nhăn, khác biệt duy nhất là khí chất của đối phương, chắc là đắm mình trong phú quý lâu dài, thấy là biết người này tương đối thông minh tháo vát, tự nhiên thể liệt chung dạng người đến từ nông thôn như Thẩm thị.

      Tử Tình nhìn lướt qua Hạ phu nhân, bộ đồ lụa, đồ trang sức bằng vàng ròng, trong tay còn cầm cây quạt tròn thêu hình cung nữ bên hoa quyên, Thẩm thị mặc xiêm y màu tím nhạt cộng thêm váy màu đen, vì định ra ngoài thành xem náo nhiệt nên bọn Tử Tình mặc quần áo tốt, may mà mặc quần áo nông thôn, bằng , vẻ mặt của Hạ phu nhân há hốc cho coi.

      Hạ phu nhân thân thiện chào hỏi với Thẩm thị, còn lôi kéo tay Lưu thị, cười : "Chúng ta đúng là có duyên, ta vừa tới đây nghe Tăng đại nhân cũng là người an châu, muốn thân cận, vừa khéo lại gặp gỡ, đây đều là đứa nhà ngươi à?"

      "Hai nha đầu là con của ta, hai đứa trai là cháu nội, là cháu ngoại trai, còn nhà Hạ phu nhân sao?"

      "Ba nữ oa ta sinh đều gả cả rồi, bây giờ chỉ còn lại có đứa con trai nhất, hai ngày nữa nó thi viện thử, nên ta liền theo. A, mấy đứa này dễ thương." Hạ phu nhân xoay người sờ sờ bọn , liếc mắt với nha hoàn bên người.

      nha hoàn của Hạ phu nhân ra ngoài chuyến, lập tức cầm vài cái hầu bao, Hạ phu nhân tặng cho mỗi tiểu hài tử cái, cho đến khi nhìn thấy Tử Vũ, : "Tiểu nương xinh xắn bộ." Trực tiếp tháo vòng ngọc tay, Tử Vũ khéo léo từ chối là được, nhìn về phía Tử Phúc.

      Tử Phúc vội : "Hạ phu nhân khách khí rồi, lễ vật này quá quý trọng, xá muội tuổi còn ."

      "Người lớn tặng quà được từ chối, nghe lời, cầm lấy ." Hạ phu nhân vỗ tay Tử Vũ.

      Tử Phúc đành phải thấp giọng phân phó gã sai vặt câu, gã sai vặt xoay người rồi.

      Hạ phu nhân nhìn lướt qua cách ăn mặc của Hà thị, cười : "Đây là bà ngoại của Tăng đại nhân nhỉ, nhìn phúc hậu. Hôm nay xuất môn vội vàng, ngày khác có dịp lại đến cửa bái phỏng người." Chắc là có lễ vật thích hợp để tặng.

      "Hạ phu nhân khách khí." Hà thị nhàn nhạt đáp.

      Cho đến khi nhìn Tử Tình, Tử Tình lần trước ở kinh thành gặp chuyện, cho nên ra ngoài đều mặc đơn giản, huống chi lại là đến bờ sông xem thuyền rồng, người đến người , Tử Tình chỉ thay bộ áo bông màu xanh lá, đầu chỉ có hai trâm bạc khắc hoa, còn đáng giá bằng phục sức của Hà thị.

      Hạ phu nhân thuận miệng hỏi câu, cũng may lúc này thuyền rồng bắt đầu trận đấu, hai bên bờ sông đứng đầy quần chúng, chiêng trống thùng thùng, rung động màng tai và lòng người, có thuyền vượt lên, quần chúng trầm trồ khen ngợi, trong lều thích hợp để tán gẫu.

      Hạ phu nhân liền về lều của nàng, Tiểu Phấn gọi Tăng Thụy Tường trở về, hạ phu nhân vừa tới, bọn họ đều tự động ra cửa đứng.

      Nửa canh giờ sau, gã sai vặt cầm trong tay bộ văn phòng tứ bảo (giấy, bút, mực, nghiên mực), Tử Phúc tự mình qua tặng cho thiếu niên nhà Hạ gia.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Phong Vũ Yên, lynamyenhuyendo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :