1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 264, lại bị đuổi
      Edit: Trạch Mỗ

      Tăng Thụy Khánh biết kết quả này, tất nhiên là thất vọng, nhất định mình oan uổng, chẳng qua là nhân viên , khẳng định phải nghe cấp , chính là tiền bạc cũng do người ta vơ vét, đến chút canh cũng chưa được uống: "Lão nhị, ngươi cũng biết, mấy năm nay ta nghèo thế nào? Nếu có chỗ tiền bạc đó, ta so đo với ngươi chút tiền phụng dưỡng cha mẹ làm gì."

      Tăng Thụy Tường muốn đối mặt với Tăng Thụy Khánh khuân mặt quen thuộc từng khiến vô cùng kính trọng, từ khi biết chuyện trước kia, thấy thế nào cũng cảm thấy dối trá, liền : "Đại ca, Tử Phúc nhà ta ghi lại chuyện này rồi, ngươi với ta mấy cái này cũng vô dụng thôi, ta về nhà đây, việc này, Tử Phúc làm được."

      "Ai nha, vậy phải làm sao bây giờ chứ? nhà già trẻ lớn bé làm sao mà qua đây?" Chu thị nghe xong giậm chân hô.

      "Được rồi, bao nhiêu chuyện, ta bọn họ đáng tin cậy, ngươi nhất định nghe, cũng nhìn xem, mấy năm nay, nhà nghiêm chỉnh giúp đỡ ai chứ? Chẳng lẽ chỉ có chút ấy mà cũng có thể đói bụng sao?" Điền thị .

      "Lão nhân gia ngươi cái gì vậy? Ngươi cũng là lo, dù sao có tôn tử tôn nữ hiếu kính, chúng ta dựa vào ai đây?" Chu thị xong liền ô ô khóc lên.

      "Khóc cái gì mà khóc, nhà Xuân Ngọc kia có hai mẫu phải cũng nuôi lớn nhiều đứa như vậy, ngươi mới có mình Tử Toàn thế này, cũng phải chút của cải." Điền thị liếc mắt trừng Chu thị cái.

      Tăng Thụy Tường thấy vậy xoay người bước .

      "Lão nhị, ngươi quay lại , lại thương lượng chút." Đáng tiếc, bước chân của Tăng Thụy Tường càng càng nhanh.

      Lúc Tăng Thụy Tường vào nhà, Tử Tình cũng đúng lúc ở đó, nhìn thần sắc của Tăng Thụy Tường, khẳng định có lời hay, Tử Tình cũng định hỏi, chỉ cần Tăng Thụy Khánh chịu phụng dưỡng lão nhân, bên này Tăng Thụy Tường cũng nguyện nhiều chuyện.

      "Chỉ sợ qua được bao lâu, cha mẹ có thể chuyển về học đường rồi, bọn họ cũng còn cái gì cố kị nữa." Tăng Thụy Tường chủ động .

      "Chuyển hay chuyển cũng quan hệ nhiều với ta, dù sao ta chỉ làm việc mình nên làm." Thẩm thị .

      Tử Tình nghĩ chút, cũng ra lời của Thu Ngọc ngày đó, miễn cho Tăng Thụy Tường biết rồi trong lòng càng buồn phiền. Cùng chuyện tào lao, vừa định rẽ đến Lộc uyển thăm Trần thị, được hai bước, thấy thợ qua lại. Nghĩ đến nhà Tử Lộc ngại mấy ngày nay vừa loạn vừa ầm ĩ, chuyển đến trong thành An Châu ở vài ngày, liền xoay người về nhà.

      Tử Tình về nhà, Lâm Khang Bình ngâm hạt giống, thấy Tử Tình trở về, hỏi: "Cha trở về cái gì?"

      "Có thể cái gì? Đại cha khẳng định vừa lòng, xem ra là bị chọc tức rồi. Ta phát đại cha ta rất giống bà, trăm chuyện theo bọn họ, việc đáp lại tốt, vừa lòng, xem ra, đều là lỗi của chúng ta, ngay từ đầu sai lầm rồi, ngươi còn nhớ câu của Hồng Tú nhà Tam Mao ? Người tốt với ta. Ta chỉ có thể tốt trả gấp trăm lần, chúng ta tại sao làm được đây?"

      "Quên , người cùng người giống nhau. Đừng tức giận nữa. Mấy ngày nay đại khái cũng có kết quả, ít nhất chúng ta thoát khỏi nhà đại ngươi, nhà đại cha ngươi cũng xa nữa, ngươi liền tin tưởng ta . Nhưng mà, theo hiểu biết của ta với đại cha đại nương ngươi, khẳng định muốn đẩy A công bà ngươi ra ngoài."

      "Cho dù đẩy ra, ta cũng nhận, phải là là chuyện năm lượng bạc sao? Ta móc ra, dù sao lễ năm mới vẫn phải ra, còn bằng để tiếng tốt cho cha ta."

      "Đúng rồi. cái này, quên cho ngươi, trong trang bốn đốc công đều bố trí xong rồi. Hai người ta mang đến từ trong miếu, người chăm sóc lúa mạch, người chăm sóc cây ăn quả, cũng phân công phạm vi. Lúa mạch non của chúng ta lớn kịp, nhìn kém bao nhiêu sao so với bên nhà cha, xem ra, đất hoang này trải qua ba năm cải tạo cũng kém bao nhiêu, nhìn xem hôm nay đầm cỏ lau chuyển thành ruộng nước rồi, nếu phải là trong thôn trang ít người, ta còn mua khối đất hoang bên kia núi nữa."

      "Chỗ nào còn có đất hoang, ta làm sao lại biết?" Tử Tình ít ra ngoài đến đáng thương, địa hình xung quanh rất quen thuộc, hồi còn cả ngày nấu cơm trông đứa , cũng có hơi đâu mà ra ngoài, khi lớn Thẩm thị cũng cho ra ngoài, chính Tử Tình cũng thành thói quen.

      "Bên kia núi, phải là đất thôn Đông Đường, là thôn Hồ gia, ngày nào đó ta dẫn ngươi xem chút."

      "Được, bây giờ , nếu chỗ đó lớn, có thể liền khối với chúng ta, bằng bây giờ mua, bằng , ta lo lắng người khác thấy chúng ta thu thập xong đất hoang, đỏ mắt, phân chia trái mảnh phải mảnh, hoặc là, tiểu địa chủ nào mua cả khối cũng nhất định."

      "Cứ nghỉ lát , cứ gấp gáp như vậy. Chỗ này người bình thường chướng mắt, thu thập quá khó, chúng ta bây giờ cũng cần ra tay, trong lòng ta đều nắm chắc." Lâm Khang Bình đè lại Tử Tình muốn đứng dậy.

      Vừa đúng lúc Thư Duệ biết Tử Tình trở về, từ xa kêu lên: "Nương, nương."

      Tử Tình vội xoay người ôm lấy đứa , Thư Duệ lại còn : "Nương ôm chút, đệ đệ , biết , ôm đệ đệ."

      Chọc Tử Tình cùng Lâm Khang Bình đều nở nụ cười, vừa ôm vừa hôn đứa , Lâm Khang Bình lại càng đem Thư Duệ tung lên tung xuống.

      Tử Tình thấy đứa hưng phấn, đột nhiên nghĩ đến chuyện xây phòng chơi, : "Năm trước khi đứa còn xây phòng chơi, bây giờ cũng có hai đứa rồi, cũng chưa có khởi công. bằng bây giờ gọi Từ sư phụ tới, chờ nhà chúng ta xây phòng chơi xong, gia cụ của Tiểu Tam cũng nên làm."

      "Theo ngươi, ngươi xem chút muốn làm thành dạng gì, ràng cho ta, ta tìm Từ sư phụ."

      Cái này Tử Tình đúng là muốn suy nghĩ kỹ càng chút, cầu trượt có thể làm cái, trong nhà có chỗ lớn như vậy, giường nhảy cũng muốn cái, bọn đều thích chơi, hồi còn Tử Tình vào thành phố, thấy đứa trong thành nhảy nhảy giường khiến cho đầu đầy mồ hôi mà biết mệt, hâm mộ khủng khiếp, đáng tiếc mình có tiền. đời này, tận lực thỏa mãn con mình . Lò xo vẫn là có thể tìm cửa hàng rèn làm, Tử Tình nhớ được cái sofa đầu tiên của nhà mình chính là dùng lò xo thêm áo tơi làm thành, cũng chính là phiến xơ thân cây cọ, ở đây là có ít, nhớ kỹ hai bộ phận quan trọng nhất này, cái khác chỉ là đồ chơi .

      Tử Tình còn chưa kịp khởi công, bên kia Tăng Thụy Khánh đúng là ra tay. Lão gia tử cùng Điền thị bị Tăng Thụy Khánh lại đuổi ra khỏi nhà rồi.

      Khi Tăng Thụy Tường biết việc này, lão gia tử cùng Điền thị chuyển về học đường, lẽ ra, hai người chuyển về học đường cũng rất bình thường, chỉ cần Tăng Thụy Khánh cho đủ năm lương thực cùng bạc.

      Nhưng là, đưa ra cầu chuyển ra khỏi nhà trước phải lão gia tử cùng Điền thị, vậy mà là Chu thị, nhân lúc Tăng Thụy Khánh ở nhà, buộc lão gia tử cùng Điền thị chuyển , lão gia tử muốn lương thực, muốn bạc, ý của Chu thị, lương thực có thể cho, bạc cho.

      Lão gia tử nhất định chờ Tăng Thụy Khánh muốn câu trả lời hợp lý, nhưng nếu có Tăng Thụy Khánh ngầm đồng ý, Chu thị dám làm như vậy sao? Bởi vậy, Tăng Thụy Khánh vào nhà, cũng biết những cái gì, lão gia tử trong cơn tức giận, mang theo Điền thị chuyển về học đường.

      Khi đó, Tăng Thụy Tường trở về nhà, chuẩn bị ăn cơm chiều, còn biết chuyện trong học đường, ngờ Thu Ngọc đến nhà Tăng Thụy Tường khóc lóc kể lể nửa ngày, Tăng Thụy Tường cùng Thẩm thị mới biết được lão gia tử lại bị đuổi.

      Tử Tình cùng Lâm Khang Bình nghe xong, đến cơm cũng buồn ăn, vội chạy về nhà mẹ đẻ, Tử Vũ , Tăng Thụy Tường cùng Thẩm thị đến học đường bên kia rồi, Tử Tình nghe xong, hai người lại chạy tới học đường.

      Lúc Tử Tình cùng Lâm Khang Bình đến, cửa đúng lúc khép hờ, đẩy cửa vào, nghe thấy tiếng khóc của Điền thị, nghe thế nào cũng giống như chỉ vì mình bị chọc tức mà khóc, trong đó còn có lo lắng.

      "Tường nhi, vừa rồi nương với ngươi, ngươi có nghe lọt ? Nương biết, mấy năm nay ngươi chịu nhiều ủy khuất, đại muội phu ngươi phải là kẻ tử tế, nương trước kia cũng biết là cái loại người như vậy, nương cũng là hồ đồ cả đời. Mà bây giờ tôn tử tôn nữ cũng có rồi, ta có thể làm sao bây giờ? Cho muội tử ngươi cùng cách? Ai tới nuôi nàng? Bởi vậy, chuyện của Xuân Ngọc, ngươi mặc kệ, nương cũng ép ngươi." Điền thị .

      Tử Tình nghe xong có chút nghi ngờ, phải bởi vì liên quan đến chuyện Tăng Thụy Khánh, làm sao lại kéo tới nhà Xuân Ngọc, trong hồ lô của Điền thị đến cùng là muốn làm cái gì?

      "Nương, chuyện của Xuân Ngọc ta muốn nhắc lại, về sau, ta cùng nàng, khẳng định là qua lại, nương liền đem lời này chuyển , để nàng chết tâm , về sau, cửa nhà ta cũng đừng bước tới, ta cũng muốn cho nàng người mấy chục tuổi rồi phải khó chịu. Ta cho bọn họ đến gặp các ngươi, cũng là lo lắng cho thân thể nương cùng cha, mỗi lần bọn họ đến cũng có chuyện tốt, ta mà nương nghe, nhất định bỏ xuống được nàng, nương người muốn qua lại với nàng thế nào, ta cũng quản. Chúng ta lần này tới đây, là vì chuyện của đại, nương cũng có gì với ta sao?" Tăng Thụy Tường .

      Xem ra Tăng Thụy Tường cũng là mới đến được bao lâu, vừa tới Điền thị đến chuyện của Xuân Ngọc, Xuân Ngọc tìm nàng cầu tình, nhìn thấy Tăng Thụy Tường đồng ý, Điền thị cũng cũng dễ dàng bỏ qua, cái này hợp với phong cách làm việc của Điền thị, chẳng lẽ là Điền thị định bỏ qua Xuân Ngọc mà bảo vệ nhà Tăng Thụy Khánh sao?

      Quả nhiên nghe được Điền thị : "Tường nhi, nương biết ngươi là người con hiếu thuận, đại ca ngươi những năm này ở nhà, năm mười hai lượng bạc ngươi cũng lấy ra nhiều năm như vậy. Bây giờ, đại tôn tử Tử Phúc cũng ra làm quan, Tử Lộc cũng có tiệm cơm của mình ở trong thành, Tử Tình càng cần , phần gia nghiệp lớn như vậy, hôm nay cuộc sống của ngươi phất lên như vậy, tất nhiên phải tốt hơn nhiều. Đại ca ngươi giống ngươi, đáy mỏng, lại có việc làm, Tử Toàn cũng mỗi năm mỗi lớn, còn nhiều chỗ phải dùng tiền, vừa rồi chúng ta cũng mắng bọn họ hơn nửa ngày, chính là lấy ra bạc, chúng ta cũng thể ép , bởi vậy, ý của nương là, xem phần đại ca ngươi chiếu cố ngươi từ , ngươi cũng đừng so đo ba lượng bạc với . Chúng ta cũng muốn của ngươi nhiều, năm ngươi cho chúng ta ba lượng bạc, hơn nữa mấy đứa Tử Phúc tặng lễ năm, ta cùng cha ngươi cũng tạm qua ngày."

      "Cha, ngươi cũng là nghĩ như vậy sao?" Tăng Thụy Tường trả lời Điền, hỏi lão gia tử.

      Nửa ngày Lão gia tử mới : "Tường nhi, nương ngươi cũng là tình hình thực tế, đại ca ngươi kia, tình huống bây giờ khác với lúc trước, năm lại lấy ra ba lượng bạc, quả vất vả chút ít."

      "Được, cha, nương, năm ba lượng bạc nhiều lắm, ta trả, chẳng qua là, ta muốn hỏi chút cho ràng, bằng, ta mới đại ca đến, hôm nay cả nhà chúng ta liền đem lời ra hết, ta cũng muốn biết đến cùng là vì cái gì?" Tăng Thụy Tường xong, lão gia tử cùng Điền thị thể hiểu nổi nhìn ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Phong Vũ Yênhuyendo thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 265: Huynh đệ quyết liệt ( 1 )

      Edit: ๖ۣۜHấpღHấp

      Tăng Thụy Tường ra, nhìn thấy Tử Tình cùng Lâm Khang Bình, cũng sửng sốt, Lâm Khang Bình vội : "Cha, ngươi vào , ta mời đại cha đến."

      Tử Tình theo Tăng Thụy Tường vào phòng, chào hỏi xong, ngồi xuống bên cạnh Thẩm thị, Điền thị nhìn lướt qua, hỏi: "Tới lúc nào? Sao lại có thời gian đến thăm chúng ta?"

      " có gì, tiểu muội tiểu khóc nửa ngày ở chỗ nương, ta cho rằng bà chịu ủy khuất gì nên chạy nhanh tới đây."

      Tử Tình đánh giá Điền thị, trừ bỏ vành mắt hơi hồng, tóc tai quần áo vẫn chỉnh tề, vẻ mặt lại rất chắc chắn, có chút để ý, xem ra lần này chuyển nhà là bà muốn. Nhìn nhìn lão gia tử, vẻ mặt còn bụi bại hơn chuyện của Yến Nhân Đạt lần đó, nản lòng, cả người như co quắt lại, ánh mắt dại ra, thấy Tử Tình tiến vào, cũng chỉ chậm chạp gật gật đầu.

      Đối với người tuổi cao như vậy mà , vừa trải qua kiện con rể, hôm nay Tăng Thụy Khánh làm chuyện này, thể nghi ngờ lại thêm lần đau đớn, đây chính là con ruột của lão à? Tử Tình còn nhớ lúc Tăng Thụy Khánh vừa trở về, ăn cơm tất niên ở nhà Tăng Thụy Tường, lão gia tử bưng ly rượu lên, tình cảm vui vẻ, người cũng có vẻ trẻ vài tuổi, mới vài năm, lại như hai người.

      biết hồi Tăng Thụy Tường muốn gì, có phải là khiến lão gia tử đau đớn hơn , tim Tử Tình, đột nhiên có chút chua xót, bi ai vì lão gia tử, trơ trẽn vì Tăng Thụy Khánh, đâu phải là nuôi nổi lão nhân, tội gì phải thế, phải là muốn tính kế Tăng Thụy Tường sao?

      Tử Tình nhớ tới việc lúc trước muốn Tăng Thụy Khánh viết khế ước, Tăng Thụy Tường còn là người có trách nhiệm, giữ lời hứa, xem ra, Tăng Thụy Tường cũng hiểu tính tình đại ca ích kỷ lãnh huyết này.

      Tử Tình cúi đầu nghĩ, Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị vào cửa, liếc vòng, tự tìm chỗ ngồi xuống, : "Lão nhị. Khang Bình bảo ngươi có chuyện muốn , vừa vặn ta cũng có chuyện muốn với ngươi, còn định xong cơm chiều tìm ngươi. Ngươi trước hay để ta trước?"

      "Đại ca lớn hơn, đại ca trước ."

      "Được, ngươi coi ta là đại ca ngươi, bây giờ đại ca gặp nạn, làm huynh đệ có phải nên chia sẻ vì đại ca ? Đại ca cũng cầu gì quá lớn, nể tình huynh đệ, tiền nuôi dưỡng cha mẹ ngươi bỏ ra, ta cùng cha mẹ rồi, năm ngươi chỉ cần bỏ 3 lượng bạc là được, hơn nữa mấy đứa tặng tiền tết là đủ cha mẹ sống qua năm, cầu này đáng chứ? Lương thực của cha mẹ ta đưa, ta thể bỏ ra chút gì được, làm đại ca có năng lực đó. Cha mẹ theo chúng ta cũng chỉ chịu khổ, bằng theo nhị đệ ngươi sống vài năm an nhàn. Nương cũng có ý này."

      " cầu của Đại ca ta có thể làm được, nhưng ta cũng muốn hỏi vài điều." Tăng Thụy Tường . Chú Vân Giang cùng Thu Ngọc ôm Như Tình vào.

      "Hai ngươi sao lại đến đây?" Điền thị cùng Chu thị cùng hỏi.

      "Khang Bình đến nhà tìm ta, ta vừa buông bát cơm, để Mộc Mộc cùng Uyển Tình trông nhà." Thu Ngọc .

      "Khang Bình đâu?" Điền thị hỏi.

      " là còn muốn mời người nào đó, ta hỏi cũng ." Thu Ngọc trả lời, Tử Tình lấy cái ghế cho Thu Ngọc, Thu Ngọc ôm đứa ngồi xuống.

      "Lão nhị, đến cùng là ngươi muốn gì? Còn tìm tiểu muội đến, còn muốn tìm ai nữa?" Tăng Thụy Khánh nhìn nhìn Tăng Thụy Tường, có chút mất hứng.

      "Cha, nương. Ta muốn biết, tiền ở riêng, năm mười tám lượng bạc, ta đều nộp hết, năm đại ca nộp bao nhiêu?" Tăng Thụy Tường hỏi.

      "Đương nhiên là nộp hết, hỏi cái này làm gì?" Tăng Thụy Khánh đáp trước.

      "Ta muốn để cha cùng nương ." Tăng Thụy Tường nhìn lão gia tử, lại nhìn Điền thị.

      "Lão nhị. Ngươi có ý gì, lời đại ca mà ngươi cũng tin?" Tăng Thụy Khánh đứng lên, chỉ vào Tăng Thụy Tường, chất vấn.

      "Nếu nộp hết chúng ta sống thế nào? phải nuôi mấy đứa con cho ngươi à?" Chu thị .

      "Đại ca, đại tẩu, trời minh giám, các ngươi dám thề với trời là giao hết ?" Thẩm thị hỏi.

      "Lão nhị, nghe ai bậy cái gì, qua mười mấy năm rồi, các nhà song yên lành, nợ cũ làm gì, cần thề, ta có thể làm chứng, giao hết bạc, mấy năm đó, đại ca ngươi so đo, giúp ngươi nuôi đứa , bây giờ nhà ngươi khấm khá, giúp lại thôi, chỉ cần nuôi bọn già thôi mà còn lắm chuyện à?" Điền thị vội hỏi.

      Lão gia tử im lặng, Thu Ngọc hỏi: "Đúng vậy, nhị ca, nhị tẩu, đại ca giao mười lượng bạc, ta cũng biết việc này, trong tay đại ca đúng là có chút tiền dư, nhưng đó là tiền làm thêm việc khác, sao lại việc này?"

      "Nương, đến bây giờ ngươi cũng chịu câu sao? Ta đứng ở chỗ này, xin hỏi ra những lời này, nếu có chứng cứ xác thực, ta có thể hỏi ra sao?"

      "Đây là lời , đại ca ngươi ngươi tin, lời của mẹ ngươi cũng tin luôn à? Trong mắt ngươi còn có ai hả?" Điền thị nhịn nửa ngày, dịu dàng với Tăng Thụy Tường mãi, thấy Tăng Thụy Tường cố chấp dây dưa vấn đề này, lửa giận bốc lên.

      "Bà, bớt giận , lời này, là do chính ngươi ra. Vào lúc chúc thọ bà đấy, bà ở trong phòng cùng hai vị di nương bà bà." Tử Tình kể lại chuyện ngày đó.

      Thu Ngọc nhìn Điền thị, lại nhìn xem Tử Tình, hỏi: "Tử Tình, có phải ngươi nghe nhầm , ngươi đứng ở ngoài biên, nghe câu được câu mất, rồi chắp vá thành câu chuyện, việc này, ta biết."

      "Đúng vậy, Tử Tình à, nếu lúc đó ngươi biết sao ? qua nhiều năm, đừng kêu là vì muốn cha mẹ nuôi ông bà nên ngươi bịa chuyện nhé? Đại nương nghe nè, ngươi làm như vậy là tốt, nhà ngươi đều có tiền như vậy, còn vì mấy lượng bạc mà dối, khó trách mọi người đều , càng có tiền càng keo kiệt, đúng là như vậy, ngươi bớt dùng lại cái bàn chải là đủ để ông bà ngươi sống qua năm rồi." Chu thị nghe Thu Ngọc xong, phản ứng lại, vội .

      "Đại nương, ta dối, trong lòng đại nương ràng nhất mà, ngươi hoảng sợ làm gì? Về phần vì sao bây giờ ta mới á? Đó là vì ta biết, cha ta luôn luôn nhớ tình nghĩa huynh đệ, luôn luôn nhớ lúc , đại cha chăm sóc , ta ra là muốn để cha ta đau lòng, muốn a công đau lòng." Tử Tình .

      "A, dễ nghe nhỉ, y như ấy. Đại nương đúng là nhìn thấy, cha ngươi nhớ cảm tình huynh đệ chỗ nào, nhà các ngươi mỗi ngày đều ăn uống ngọt, thấy chúng ta vì xây cái nhà mà của cải vất vả làm ra bay hết, còn bị buộc phải phụng dưỡng lão nhân à?" Chu thị đáp trả.

      "Lúc đại cha xây nhà, ta là vì đại cha đáp ứng phụng dưỡng ông bà, nếu ta ra sớm rồi. Đại nương, đâu phải ai cũng ngốc, tính toán khoản thu nhập riêng của đại cha, năm làm ra mười lượng bạc, các ngươi được năm lượng, mọi tiêu dùng đều chi từ tiền trong tay bà, mấy năm nay các ngươi chỉ có mỗi cái nhà này nhỉ?"

      "Lão nhị, ngươi cứ để Tử Tình bậy à? Nàng nếu sớm biết có thể từ lâu rồi à, đúng là tìm lí do tốt, nhớ tình huynh đệ à, thế lời này làm gì? Sao giống lão bà của Tam Mao thế hả, biết từ nơi nào nghe được vài câu bừa, muốn làm trưởng bối luôn hả? Ta cũng phải là Yến Nhân Đạt." Tăng Thụy Khánh đen mặt dạy bảo Tăng Thụy Tường.

      "Đại cha ta biết ngươi phải đại dượng, ta cũng phải Hồng Tú, chân tướng như thế nào, trong lòng đại cha biết , đừng giả bộ hồ đồ. Ta sở dĩ ra, đó là ta cảm nhận thấy đại nương cùng đại cha quá đáng lắm rồi, định nhẫn nhịn thêm, nhưng ai cũng có giới hạn, mà đâu phải ai cũng ngu đâu. Cho dù Đại cha để ý cảm thụ của cha ta, chẳng lẽ cũng để ý xem trong lòng a công nghĩ thế nào à?"

      "Đại ca, ngươi đừng giả bộ nữa, mọi chuyện ràng. Trong tay ngươi có bao nhiêu ngân lượng ta cũng có thể tính được, mấy năm nay ngươi thu nhận thêm tiền khác, bây giờ trong tay có dưới trăm lượng bạc nhỉ, ngươi muốn nuôi cha nương, ta cũng cần, ta nuôi, cha mẹ cũng là cha mẹ của ta, ta chỉ muốn biết là vì sao thôi."

      "Cái gì mà vì sao? Ngươi đáp ứng dưỡng cha mẹ cứ dưỡng, làm gì có vì sao nữa? Ta còn muốn hỏi ngươi đấy, vì sao làm ra nhiều chuyện như vậy?" Tăng Thụy Khánh ngồi xuống.

      Tăng Thụy Tường hỏi Điền thị: "Nương, vì sao lại gạt ta? Đều là con, vì sao ở trong lòng nương, cho dù ta có làm cái gì, cũng bằng phần của đại ca, cũng bằng phần của Xuân Ngọc, ta cực khổ kiếm bạc nuôi cả cái gia đình này, nương chưa bao giờ tốt với ta câu, bọn còn ăn đủ no mặc đủ ấm, đại ca còn có thể giữ lại nửa số bạc, khó trách ta muốn ở riêng, nương chết sống đồng ý."

      "Lừa cái gì mà lừa, nương có là có, ngươi nghĩ à, ngươi nuôi nhiều đứa như vậy, trong nhà có cái gì cho bọn nó ăn? Nếu đại ca ngươi giúp đỡ ngươi, bọn Tử Phúc có ngày hôm nay à? Đại ca ngươi chỉ có mỗi Tử Bình, năm nộp mười lượng bạc, hai mẹ con nhà đại tẩu ngươi có thể ăn bao nhiêu? Ngươi còn muốn thế nào?"

      Lúc này, Lâm Khang Bình đỡ vợ chồng tỷ tỷ của Điền thị vào, Thẩm thị vội người ghế cho bà.

      "Đại tỷ tỷ phu, các ngươi đến làm gì?" Điền thị đứng lên hỏi.

      "Nhị muội, là Lâm con rể mời ta đến, ta ngờ là đến đây, mấy tháng trước, Tường tể tới tìm ta chuyến, hỏi chuyện năm đó ta thể gạt được, liền hết. Quên ngươi tiếng mất."

      Bà vừa xong, như đánh bạt tai vào mặt Điền thị, sắc mặt cực mất tự nhiên, có chút tức giận nhìn về phía tỷ tỷ mình: "Đại tỷ, ngươi nhiều chuyện quá đấy."

      "Lão nhị, ngươi còn muốn làm gì? Chuyện của chúng ta, ngươi tìm người ngoài tới làm cái gì? Di nương lớn tuổi lắm rồi, ngươi lại để người ta tới đây. Được, ngươi muốn biết phải ? Đại ca cho ngươi biết, năm đó ta chỉ giao năm lượng bạc, sao ngươi nhà của ta chỉ có Tử Bình cùng nương nó, hai người có thể ăn được bao nhiêu? Nương Tử Bình suốt ngày làm việc, vì cái nhà này, ngay cả đứa cũng còn, ta tìm ai tố khổ đây, chẳng lẽ ta muốn con trai à? Xem bệnh cần bạc à?" Tăng Thụy Khánh .

      Lúc này, lão gia tử mở miệng.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Phong Vũ Yênhuyendo thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 266: Huynh đệ quyết liệt ( 2 )

      Edit: ๖ۣۜHấpღHấp

      "Tường nhi, ngươi qua chỗ cha ." Lão gia tử mở miệng câu đầu tiên từ lúc Tử Tình vào.

      Tăng Thụy Tường quả qua đó, lão gia tử bảo ngồi xuống dưới chỗ mình, quan sát Tăng Thụy Tường hồi, lại sờ sờ đầu , tựa như lão nhân sắp sửa xa, , giờ khắc này, nước mắt Tử Tình tràn mi.

      "Cha biết mấy năm nay, trong lòng ngươi rất ủy khuất, ngươi là đứa tốt, tất cả đều là lỗi của cha, bước sai, mọi bước đều sai, cha xin lỗi ngươi nhiều, nhưng người cha cảm thấy thua thiệt, là ngươi đó, trong lòng cha luôn luôn ràng."

      Lão gia tử rất chậm, hốc mắt cũng đỏ. "Lão nhị, đến cùng ngươi muốn làm gì? Ngươi xem cha ngươi đều như vậy, ngươi còn muốn ép chết à? đứa đáng tin cậy, đứa kìa cũng là đáng tin cậy. Ngươi thể để chúng ta sống yên ổn vài năm à?"

      Điền thị cướp lấy lời của lão gia tử. lúc này mặt Tăng Thụy Khánh đen thui, chuyện đại tỷ Điền thị đến làm vui, người sĩ diện, làm người ngoài nhìn thấy điều này, thế mà lão gia tử này còn cái gì mà xin lỗi Tăng Thụy Tường, làm như Tăng Thụy Tường ủy khuất lắm bằng.

      "Cha, ngươi cần phải cho ràng, bằng , lão nhị còn tưởng rằng chịu thiệt lớn thế nào, ta cũng muốn biết, vì sao cha xin lỗi lão nhị, chẳng lẽ trong cái nhà này, ta cống hiến gì? Vì nương Tử Bình sinh con trai à? Nhiều năm như vậy, trong lòng chúng ta ủy khuất sao?" Tăng Thụy Khánh hỏi.

      Tăng Thụy Khánh xong, Chu thị hợp thời mà khóc thút thít. "Lão đại, đến cùng là ngươi muốn làm gì? Ta vừa mắng đệ ngươi xong, ngươi lại gây chuyện nữa à?" Điền thị hét lên.

      Tử Tình xem vẻ mặt Điền thị, hình như muốn để lão gia tử tiếp. Điều này chứng tỏ lão gia tử muốn cái gì, Điền thị đoán được vài phần, chắc là chuyện bất lợi với bà. Bằng , bà ồn ào với Tăng Thụy Khánh, bà luôn luôn dám trực tiếp xung đột cùng Tăng Thụy Khánh mà.

      "Lão đại. Từ đến lớn, ủy khuất hay ủy khuất, tự ngươi biết, ta nhiều, đệ đệ ngươi đối xử với ngươi thế nào, trong lòng ngươi ràng, ngươi sờ lương tâm ngươi . Hỏi ngươi bản thân . Nương Tử Bình xem bệnh, ngươi bỏ bao nhiêu bạc, nương ngươi bỏ bao nhiêu bạc, ta phải người mù. Ta hôm nay muốn là, nếu Tường nhi ra bạc nuôi hai lão già bọn ta, đây là do phúc hậu, nợ ai cả."

      Lão gia tử . "Đúng vậy, Khánh tể à, di nương cũng vài câu, từ , nương ngươi nâng niu ngươi trong lòng bàn tay mà lớn lên, sau này, ngươi cùng Tường tể, hai ngươi qua ở với bà ngươi hai năm, vì ngươi mà nương ngươi tiếc lời với bà, khó khăn lắm mới đem ngươi trở về. Sau này vì lí do gì mà bà xa lạ với nương ngươi ngươi cũng biết rồi. Thành thân xong, vì gia đình của ngươi, ngươi muốn dành tiền riêng. Nương vì ngươi cũng thêm gì, đồ gia dụng đủ, liền bắt Tường tể về, để kiếm tiền nuôi nhà, vì để huynh đệ các ngươi xảy ra mâu thuẫn, còn à ngươi cũng giao mười lượng, chuyện này di nương biết, năm đó cha ngươi ít lần cãi nhau chuyện Tường tể với nương ngươi, cha ngươi lại đọ nỗi. về ủy khuất, cả cái nhà này, chỉ có mình Tường tể là ủy khuất thôi." Đại Điền thị .

      Lão gia tử nghe xong, lại vuốt đầu Tăng Thụy Tường: "Đứa à, mọi chuyện trước kìa đều do cha hồ đồ, ngươi cũng đừng hỏi nữa. Về sau, nghe cha lời thôi, ngươi cứ sống cho ngươi, cũng cần phải giúp ai cả, ta cùng nương ngươi tiêu hết bao nhiêu cả, năm ba lượng là đủ rồi. Yên tâm, về sau, cha hồ đồ nữa, cha cố gắng, sống lâu vài năm, cha thấy đủ rồi."

      "Được, tất cả các ngươi đều coi lão nhị tốt, lão nhị là người tốt bụng, ta chính là người ích kỷ độc ác, làm như ta khiến lão nhị chịu thiệt lắm ấy, ta cho mà biết, nhà ta chiếm tiện nghi của lão nhị, muốn chiếm, cũng là nhà Xuân Ngọc, liên quan đến ta, lão nhị, ngươi nhớ chưa hả?"

      Tăng Thụy Khánh xong, lại với lão gia tử: "Cha, phải là ngươi muốn sống cạnh lão nhị sao? theo ta cũng ủy khuất cho ngươi, lão nhị có tiền, lại biết cách làm người, ngay cả di nương cũng thường xuyên tặng đồ đến đó, bằng , di nương có thể chạy tới đây vào buổi tối để chuyện thay à? Nếu thế, hôm nay trước mặt mặt di nương, chúng ta cho , cha, nương, sau này các ngươi theo lão nhị chứ gì? Nếu còn coi ta là con, hàng năm ta đưa hai thạch thóc cho các ngươi, cũng coi như hồi báo công các ngươi nuôi ta lớn , nếu coi ta là con, ra ngoài ta nuôi lão nhân, ta cũng gì, chỉ xin các ngươi nể mặt Tử Toàn, tốt xấu gì cũng cho đứa đường sống."

      "Đại ca, đây là lời ngươi nên sao? Sao ngươi lại thế hả, cha mẹ đổi ngươi thế nào, ngươi đều quên hết rồi à?" "Ta quên, quên cái gì? Ta chướng mắt ngươi từ lâu rồi, từ mọi người đều ngươi thông minh hơn ta, học giỏi hơn ta, bà cũng quan tâm ngươi, dượng cũng quan tâm ngươi, trong nhà ràng có gì để ăn, vì muốn để ngươi đọc sách, thi cái gì tú tài rách nát thối tha. Trong lòng ta thoải mái đấy, ta mới đọc sách vài năm, ta thi đậu, bắt ta về nhà, dựa vào cái gì mà ta làm lão đại, ta nên bán mạng liều chết vì cái nhà này, còn tuổi phải ra ngoài làm, nhìn sắc mặt người khác mà sống, ngươi ngồi trong phòng học, gió mưa đụng đến người, phải là ngươi muốn biết vì sao sao? Đó, ta hết ra rồi đó, ngươi còn muốn biết cái gì nữa?" Tăng Thụy Khánh hơi đối với Tăng Thụy Tường.

      Tăng Thụy Tường nhìn Tăng Thụy Khánh, đánh chết cũng tin, người từ là liều mạng đánh nhau cùng người khác, làm sao có thể từ oán hận chán ghét như vậy? Đó là đại ca của sao? Tăng Thụy Tường nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, thẫn thờ.

      "Đại ca, ngươi đọc sách, nhưng chính ngươi cũng muốn học mà, học cũng được gì, ngươi quên nhưng ta quên, còn nữa, điều kiện trong nhà còn chưa thảm như ngươi , ta còn nhớ , nương sinh xong Xuân Ngọc mới bị bệnh, luôn luôn phải xem bệnh bốc thuốc, nhiều năm sau mới có Hạ Ngọc, hơn nữa sau này, thân mình bà cũng khỏe, cho nên mới triệt sản luôn."

      Tăng Thụy Tường chỉ hơn Tăng Thụy Khánh hai tuổi, làm sao có thể nhớ chuyện gì? Tăng Thụy Tường làm Tăng Thụy Khánh đơ người, chắc ngờ Tăng Thụy Tường lại mạnh mẽ như thế, trước kia Tăng Thụy Tường mặc kệ là trường hợp gì, đều khiến nan kham, nể mặt . Hôm nay ngồi tại đây, chỉ có vợ chồng Đại Điền thị, còn có vợ chồng Thu Ngọc, hơn nữa là Lâm Khang Bình và Tử Tình, thể diện của Tăng Thụy Khánh mất sạch rồi.

      "Mặc kệ như thế nào, hôm nay luôn, ta cũng muốn qua lại với nhà ngươi nữa, sau này, chúng ta ai đường nấy, ngươi sống ngày tốt của ngươi, ta sống của ta, yên tâm, về sau ta vào cổng cao sang nhà ngươi đâu. Dù sao ngươi cũng coi ta là huynh đệ, mấy năm nay, ta xin xỏ ngươi chuyện gì, nhưng giờ ta xin ngươi, chỉ chuyện thôi."

      Tăng Thụy Khánh xong, thở dài hơi. " chuyện Tử Phúc còn làm nữa kìa." Chu thị tiếp. "Bây giờ ta khó khăn, để ngươi thay ta tận chữ hiếu, ngươi thấy đấy, ngươi tốt bụng lắm, hận thể đem thân bằng bạn tốt đều mời đến, phải ngươi muốn ép ta bỏ bạc ra sao? Chỗ cha mẹ, hàng năm ta đưa gạo, thêm hai lượng bạc nữa, thừa lại tự ngươi nhìn mà làm , cũng đừng ta dưỡng cha mẹ. phải hai lượng bạc sao, chuyện to tát lắm à? Còn bày đặt giả giọng dễ nghe, bạc ngươi bỏ ra, chỉ vì muốn biết vì sao? Hôm nay nên cũng , nên cũng rồi, ta bỏ bạc, mọi người đều chứng kiến, về sau, xem ai còn dám gì nữa ?"

      Tăng Thụy Khánh xong cũng thèm nhìn vẻ mặt mọi người, thẳng về luôn, Chu thị ngồi đơ lúc mới theo ra ngoài, còn than thở cái gì mà hai lượng bạc. nhà Tăng Thụy Khánh rồi, ánh mắt Điền thị giống dao nhìn Tăng Thụy Tường, hỏi: "Lúc này ngươi vừa lòng chưa, Xuân Ngọc ngươi nhận, đại ca ngươi cũng nhận, cha mẹ ngươi cũng muốn nhận luôn hả?"

      "Nương, mặc kệ con làm như thế nào, ở trong mắt ngươi, ta luôn có lỗi." Tăng Thụy Tường cũng muối gì thêm với Điền thị, nhiều năm như vậy, mặc dù năm đó Tăng Thụy Tường đem bạc giao hết cho Điền thị, Điền thị cũng chưa bao giờ ngọt với câu, huống chi, bây giờ Tăng Thụy Tường căn bản nghe theo lời Điền thị, Điền thị đối tốt với mới là lạ đó.

      "Nương, năm đó các ngươi quá đáng , ngay cả ta cũng giấu, ngươi thể bởi vì sợ đại ca đại tẩu, liền đem trọng trách đổ hết lên người nhị ca được, khi nào đại ca đại tẩu lo lắng cho cái gia đình này vì các ngươi chứ, càng đừng đối với bọn ta. Mọi người có việc gì đều tìm nhị ca, nếu có nhị ca, chúng ta bây giờ thế nào? Ta cùng nhị tỷ, còn phải đều dựa vào nhị ca mới có hôm nay ư? Cả đời này, nương hồ đồ, coi hạt cát như trân châu, đại ca như vậy, đại tỷ phu như vậy, đại tỷ cũng như vậy, nhị ca của ta là viên trân châu, ngươi lại coi như hạt cát mà dẫm nát dưới chân, nương à, ta phải gì cho phải đây?"

      Thu Ngọc thấy sắc mặt của Tăng Thụy Tường và lão gia tử, khỏi xót xa, kể lể Điền thị vài câu. "Ngươi là đồ chết bầm, ngay cả nương ngươi cũng mắng, ngươi mở miệng chuyện có ai bảo ngươi là đồ câm đâu, về hết , nhìn các ngươi lại tức giận."

      Điền thị kiên nhẫn vẫy tay. Thu Ngọc đến trước mặt lão gia tử, : "Cha, ngươi sao chứ, đại ca của ta là người nóng nảy, ngươi đừng để trong lòng." "Ta là cha , còn hiểu được sao? Trở về ."

      Lão gia tử cũng vẫy vẫy tay với Thu Ngọc, nhiều năm như vậy, bị Tăng Thụy Khánh ép buộc còn ít à? "Vậy ngày mai ta lại đến, mấy ngày nay, ta giúp các ngươi nấu cơm vài ngày, ta thấy nương còn phải nghỉ thêm vài ngày." Thu Ngọc .

      Điền thị nghe xong, từ chối cho ý kiến, Thu Ngọc thấy vậy, cũng gì nữa, cả nhà cáo từ.

      Thu Ngọc vừa , Tăng Thụy Tường cũng biết hôm nay chỉ có thể như vậy, hỏi tiếp nữa, sức khỏe lão gia tử cùng Điền thị mà có chuyện gì sao, nhưng mà, bỏ qua cơ hội này, ai biết về sau có còn cơ hội hỏi ra miệng hay có, Tăng Thụy Tường thầm thở dài, đứng lên, cũng muốn cáo từ.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 267: giao bạch

      (ở Việt Nam gọi là cây niễng, Cây niễng có tên khoa học là Zazania dahnricaea và thường được dân địa phương gọi là "lúa bắp." Đây là loại cây phổ biến, trông giống lau, sậy và thường mọc hoang ở vùng đất nhiều bùn như hồ, ao, đầm nước hoặc những bãi bồi ven sông...)

      edit: ๖ۣۜHấpღHấp

      Gia tử thấy Tăng Thụy Tường sắp , : "Tường nhi, trong lòng cha khó chịu đâu, đấy, chuyển ra đây cũng có gì là tốt, nương ngươi cũng muốn ở đó, ngươi đừng lo lắng, qua vài ngày nương ngươi trở lại bình thường, có thể làm việc nhà rồi. Đại ca ngươi ra hai lượng bạc, hơn nữa bọn Tử Phúc tặng quà tết, ta cùng nương ngươi đủ dùng rồi, cha cũng già , ăn hết bao nhiêu."


      "Cha, đừng gì nữa, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta hiểu cả mà." Lão gia tử làm Tăng Thụy Tường vô cùng chua xót, vốn là người mềm lòng lương thiện, thấy lão gia tử như vậy, khỏi có vài phần hối hận, sớm biết rằng cố hỏi cũng được gì, còn bằng hỏi. Đoạn giao với Tăng Thụy Khánh, cảm tình của Tăng Thụy Tường đối với Tăng Thụy Khánh cũng phức tạp, lúc , dù sao cũng là có vài phần tình cảm, biến hóa chính là lúc Tăng Thụy Khánh thành thân xong, nhưng hôm nay lời Tăng Thụy Khánh làm xáo trộn nhận thức cũ của Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Khánh sớm hận từ khi còn tấm bé.

      Ra khỏi học đường, Đại Điền thị kéo tay Tăng Thụy Tường, dặn: "Tường tể à, di nương biết ngươi là đứa tốt, còn có câu dặn ngươi, mặc kệ nương ngươi cha ngươi làm sai điều gì. Chung quy vẫn là cha mẹ ngươi, bây giờ bọn họ tuổi tác cũng lớn, già còn phải chịu nhiều tức giận, di nương vẫn hi vọng ngươi để tâm nhiều hơn với cha mẹ."

      Tăng Thụy Tường cung kính đáp lời, Lâm Khang Bình đưa vợ chồng Đại Điện thị trở về, Tử Tình theo Tăng Thụy Tường về nhà mẹ đẻ.

      Mặc kệ thế nào, hôm nay Tăng Thụy Khánh câu ‘đường ai nấy ’, với tính mạnh mẽ của , về sau đến làm phiền toái cả nhà Tăng Thụy Tường, nhưng có hỏi ra điều Tử Tình muốn biết, có chút đáng tiếc.

      Tử Tình nhìn Tăng Thụy Tường, biết cúi đầu nghĩ cái gì, liền : "Cha, chuyện của đại cha, ngươi đừng để trong lòng. Tính tình của giống bà, ích kỷ lại lạnh bạc, chỉ có thể là phụ người khác, thể có chuyện người khác phụ , ta những chuyện trước kia của , chỉ về chuyện hôm nay thôi, cảm thấy cha nể mặt , mời vợ chồng di nương bà bà và tiểu dượng tới, thẹn quá thành giận, cư nhiên còn ra những lời quyết liệt. Ở trong mắt , cha vốn là huynh đệ có cũng được mà có cũng sao, trước kia cũng từng như vậy rồi. Còn bằng tiểu nữa, tiểu còn có thể vài câu có lý."

      Tăng Thụy Tường nghe Tử Tình , nhìn Thẩm thị, nhớ tới ủy khuất mấy năm qua, mình, Thẩm thị, Tử Tình, Tử Vũ, …..

      Tăng Thụy Tường nhìn Thẩm thị, : "Đại ca như vậy, đoạn giao cũng được, nhưng hôm nay cha như vậy, làm trong lòng ta có chút mất tự nhiên."

      Thẩm thị tự nhiên hiểu tâm tư Tăng Thụy Tường: "Về sau, ta chăm lo nhiều hơn với cha, bằng mướn bà tử từ trong thôn, phụ trách nấu ba bữa ngày và giặt giũ quần áo, sức khỏe cha suy sụp, Nương cũng trở lại bình thường, cũng thể mỗi ngày đều nhờ vả Thu Ngọc được."

      Thẩm thị đương nhiên muốn tự mình chăm sóc, nhưng lại sợ người ngoài biết, làm con mà ném lão nhân có bệnh vào học đường, còn muốn để nữ nhi đến hầu hạ, chắc chắn chịu tội danh bất hiếu, nên nghĩ ra biện pháp này. năm cũng tốn mấy lượng bạc, mặc kệ thế nào, cách xa nhà Xuân Ngọc và Tăng Thụy Khánh, chỉ còn có lão gia tử cùng Điền thị, Thẩm thị vẫn có thể chấp nhận, dù sao cũng là cha mẹ của Tăng Thụy Tường. Huống chi, xem tình hình hôm nay, lão gia tử có chút chuyển biến, cầu vô lý, ngay cả Thu Ngọc hôm nay cũng khiến Thẩm thị bớt giận ít. Cho nên, Thẩm thị thoải mái chuyện muốn mua bà tử phụng dưỡng lão nhân, hơn nữa, có bà tử ở đó, bên học đường có động tĩnh gì bên này cũng có thể kịp thời biết được.

      Tăng Thụy Tường trầm ngâm lát, : "Cũng được, từ từ rồi tìm, trước cứ để Thu Ngọc lo."

      Tử Tình nghĩ tưởng đến ánh mắt lão gia tử, nghĩ đến lời lão gia tử, vẫn có vài phần kỳ quái, cái gì kêu là bước tất cả đều bước sai? Cái gì kêu xin lỗi nhiều lắm? Tử Tình : "Cha, nương, vội vàng tìm cũng tìm thấy người vừa ý, bằng, cứ để Tiểu Tử qua giúp vài ngày, chẳng qua là giữa trưa làm bữa cơm, gột rửa quần áo, khác làm, cơm chiều để ta làm là được, đồ ăn cho hai người làm rất nhanh, Tiểu Tử cũng nấu hết canh giờ, còn bà tử, chúng ta tìm từ từ."

      "Như thế quá tốt." Tăng Thụy Tường .

      Lúc này, Lâm Khang Bình cũng trở lại, hai người ngồi xuống chốc lát, rồi về Tình viên. Tử Tình trằn trọc thể ngủ say, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, : "Chuyện đại cha như vậy, ngươi cần đè nặng mình, việc này nếu ngươi , ta sớm muộn gì cũng ra tay, mấy năm nay đại cha đại nương ngươi làm việc quá đáng, cũng phải thay ngươi cùng cha mẹ lấy lại thứ gì đó, phải ? Bằng , về sau còn có phiền toái dài dài, ngươi nghĩ , Tử Bình cũng ba ngày hai lượt tới cửa, Tử Toàn cũng lớn, cũng là người hiểu chuyện, sớm kết thúc để cha mẹ còn có thể sớm thanh thản. Về phần ông bà, thấy ông nội có hối hận, về sau ta đối xử tử tế với ít là được, còn bà ngươi đời này mà cứ như vậy, ta cần phải quan tâm đến."

      Lâm Khang Bình nghĩ nghĩ, vẫn Tử Phúc ra, để cho Tử Phúc ở Tử Tình trong lòng luôn có hình tượng sạch .

      Sau hai ngày Chuyện của Tăng Thụy Khánh, nghe Chu thị ra bên ngoài rằng, là lão gia tử cùng Điền thị muốn chuyển đến học đường ở, ngại nhà ăn ngon, hai nhà đành phải thương lượng, năm đưa lão gia tử bao nhiêu ngân lượng và lương thực, còn cố ý trước mặt mọi người là nhà mình đưa lão gia tử cùng Điền thị hai thạch thóc cùng hai lượng bạc.

      Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường cũng biện giải, buổi trưa mỗi ngày Tiểu Tử cầm nguyên liệu nấu ăn , vội vàng làm xong cơm, đem xiêm y giặt giũ rồi trở về Tình viên, Thẩm thị vội vàng chuyện Thọ uyển, rất ít khi qua đó, mỗi ngày Tăng Thụy Tường về nhà đều thăm, cảm tình cùng lão gia tử dần lắng xuống, tâm tình lão gia tử tốt lên, sắc mặt cũng tốt rất nhiều, Điền thị vẫn như cũ, có khi bảo để Tiểu Tử ở lại làm cơm tối, đáng tiếc, Tử Tình với Tiểu Tử, mỗi ngày rau xanh đều cho hai người, giữa trưa bà gọi Tử Toàn qua ăn, buổi tối chỉ có thể tự mình ra ngoài mua đồ ăn mua thịt, dù sao nam hài mười tuổi vào tuổi ăn tuổi lớn.

      Thọ uyển vừa làm xong bên ngoài, mùa mưa dầm liền đến, đành phải ngừng, thôn dân cũng muốn trở về ươm giống chuẩn bị cày bừa vụ xuân. Lâm Khang Bình , Khang trang ươm mạ, hơn tám mươi mẫu ruộng nước, cũng biết tháo nước ra khỏi hồ, cỏ lau phải thu dọn làm xong, ven bờ chỗ nước cạn trồng lúa măng, cũng chính là giao bạch, nghe là thứ mà đầu bếp Hoàng bà tử thích ăn, trùng hợp là lão Chu biết trồng, lão Chu vừa vặn quản lý ruộng nước, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên trồng chút lúa măng để ăn, nuôi chút con vịt con ngỗng, cũng kiếm thêm tiền thu, nên đề nghị với Lâm An, Lâm Khang Bình tự nhiên là có ý kiến.

      Tử Tình thế mới biết thời này có kỹ thuật gieo trồng lúa măng, trồng ở vùng đất trũng dọn sạch cỏ lau, nhiều lắm, bán tương đối đắt, tầm sáu hoặc bảy văn cân, dù sao người bình thường đều muốn bỏ đất ra để trồng, sợ bán được, cũng thể ăn như cơm.

      Tử Tình nghe xong, tìm lão Chu nghe ngóng, cũng biết mẫu ruộng nước có thể trồng ra bao nhiêu lúa măng, nhà ai cũng lấy ruộng nước tốt để trồng, chỉ trồng ít ở đất trũng, hố nước hoặc bờ hồ thôi, có thu hoạch được hay cũng quan trọng.

      Tử Tình nghe xong có chút hưng trí, muốn thử, liền với lão Chu, đo đạc xong tám mươi mẫu ruộng nước, thừa lại tầm ba bốn mẫu, chuẩn bị trồng lúa măng, Tử Tình muốn nhìn xem, cái nào tiền lời cao hơn.

      Ở xã hội đại, bình thường là trồng cây công nghiệp mạnh hơn trồng lương thực, nhưng lương thực là căn bản, ở cổ đại, lại có điều kiện tiên tiến và giao thông thuận lợi, cho nên, lương thực thể bỏ qua được.

      Lão Chu nghe xong, miệng cười vui vẻ, ngờ vì lấy lòng lão bà tử tham ăn, trồng lúa măng, chủ tử chẳng những trách tội, còn muốn trọng dụng , hơn nữa nhận lời, nếu gieo trồng thành công, thưởng cho nửa lượng bạc.

      "Lúa măng này cần bón phân nhiều, hơn nữa năm có thể thu hai mùa, trước kia ta học phương pháp của người khác, nhưng nhiều năm thử, nếu thành công, có thể đỡ được chút phân bón." Lão Chu còn thêm.

      "Được, nếu như thế, ngươi cứ làm bình thường , nhìn xem tiền lời năm nay, nếu tốt sang năm phải khiến ngươi tốn nhiều tâm tư rồi, khang trang này chỉ là của chúng ta, cũng là của các ngươi." Lâm Khang Bình .

      Lão Chu nghe xong dập đầu, rời , Lâm Khang Bình với Tử Tình: "Lúa măng này ta biết, cũng gọi là giao bạch, vùng Giang Chiết gieo trồng khá nhiều, bốn mùa đều có, còn có thể làm nhiều món ăn."

      " riêng như thế, ta cảm thấy gieo trồng lúa măng có tiền lời lớn hơn lúa nước."

      Vợ chồng chuyện, sắc mặt Tiểu Thanh giận dữ ôm Thư Ngạn đến, Thư Duệ đằng sau với Tiểu Phấn, biết vấp ngã ở nơi nào, quần áo tóc tai đều làm rối loạn, cũng bẩn thỉu, đến bên người Tử Tình, trong ánh mắt còn có chút nước, muốn khóc mà khóc, đáng chịu được.

      Tử Tình ôm Thư Duệ, liếc mắt nhìn Tiểu Thanh cái, sai Tiểu Phấn chuẩn bị nước ấm, hỏi: "Duệ nhi, cho nương, con ngã thế nào?"

      "Nương, bật bật giường, Duệ nhi thử qua, chơi vui tí nào, còn làm mông Duệ nhi đau quá." Thư Duệ vuốt mông mình, vẻ mặt đau khổ.

      Tử Tình nghe xong, khó hiểu, chuyện giường lò xo Tử Tình có qua với đứa , phải làm cái giường mặt có thể nhún nhảy, nhưng vì chuyện lão gia mà quên mất.

      "lúc cái cường kia được đưa đến, tiểu thiếu gia muốn thấy bật bật giường, còn muốn chơi thử, lúc đó ta có mặt, Tiểu Phấn lại hiểu chuyện, dẫn theo tiểu thiếu gia quậy phá, ngã thành như vậy, đau lắm chứ." Tiểu Thanh xong liền rơi lệ .
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Phong Vũ Yên, Nhược Vânhuyendo thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 268: Phụ nhân Bảo Phượng
      (Phụ nhân: Người phụ nữ có chồng)

      Edit: ๖ۣۜHấpღHấp

      Tiểu Phấn bưng chậu nước nóng đến, nghe thấy Tiểu Thanh , quỳ xuống trước mặt Tử Tình, dập đầu : "Là lỗi của nô tì, trông chừng tiểu chủ tử, xin chủ tử trách phạt, xin chủ tử đừng bán nô tì ."

      "Thanh tỷ tỷ, đau. Nương, đừng trách cứ, Phấn tỷ tỷ." Thư Duệ nhịn đau .

      "Được, nương trách nàng. Duệ nhi còn tuổi biết gánh vác việc mình gây ra, là đứa tốt." Tử Tình vuốt mặt Thư Duệ.

      Lâm Khang Bình ôm lấy Thư Ngạn trong tay Tiểu Thanh, Tiểu Thanh nâng Tiểu Phấn dậy rồi : "Mau đứng lên , nãi nãi trách cứ ngươi, nãi nãi và gia cũng cho phép ai mà động quỳ, về sau, được bướng bỉnh thêm nữa."

      Tiểu Phấn còn có chút lo sợ, khóc hỏi: " bán ta chứ? Cũng phạt ta chứ? Ta thích nhà của nãi nãi, có thể ăn cơm no, cho tới bây giờ đánh ta. Ô ô, ta muốn bị bán ."

      Tử Tình nhìn thoáng qua Tiêu Phấn, trắng ra cũng là đứa trẻ mới mười tuổi, nào có thể bướng bỉnh chứ, chắc cũng chịu khổ nhiều: " xuống , về sau phải nghe lời Tiểu Thanh Tiểu Lam." Tử Tình cẩn thận rửa sạch cho đứa , lại thay quần áo, lau khô tóc, Tử Tình nhớ đến kiểu tóc TV, búi tóc cho Thư Duệ, quấn lên đầu thành vòng, phía trước để lại hai cọng tóc mai, sau đầu tóc quá ngắn, đành phải thả, đánh giá chút, cười : " đúng là tiểu thiếu gia nhà địa chủ, chỉ thiếu cái dây chuyền thôi."

      "Sao giống tóc nữ oa vậy? Nhưng cũng rất đẹp mắt." Lâm Khang Bình nhìn thoáng qua, cười .

      "Thiếu gia chúng ta có bộ dạng còn hơn cả nữ oa, giống nãi nãi, tiểu thiếu gia cũng giống thế." Tiểu Thanh chen vào câu.

      Lâm Khang Bình nghe xong liếc nàng cái, Tiểu Thanh vội bồi thêm câu: "Hai vị thiếu có cặp lông mày giống gia." xong bỏ chạy.

      Tử Tình thấy cười : "Nàng chạy cái gì, ai ăn nàng ta chứ?"

      "Ta ăn nàng ta, nhưng ta ăn ngươi."

      Tử Tình cười: "Ngươi ôm Ngạn nhi . Ta dắt Duệ nhi, ra ngoài dạo."

      Tử Tình dẫn Thư Duệ tìm thanh sắt, vào phòng tìm Lâm Khang Bình dùng ống trúc , quấn thanh sắt tròn theo ống trúc, rút ra, thử xem lực đạo, rồi : "Tìm thợ rèn làm trước 10 cái như thế này, tôi xong cho vào nước lạnh là quấn thành hình luôn."

      Tử Tình cũng biết sắt có nung qua rồi uốn ngay có tốt hơn , nên đành thử , lò xo làm xong, để cố định mặt đất, trải đệm giường, thử thử sức chịu đựng, tìm từ sư phụ đến làm thử ghế sofa. Tử Tình cùng Lâm Khang Bình ngồi vào, cảm giác cũng tệ, liền đặt ở phòng ngủ bọn .

      Sofa ra đời, bật bật giường lại càng đơn giản, Tử Tình đem tây sương phòng ở nội viện thông 2 phòng thành , tổng cộng rộng hơn bốn mươi thước vuông, lót bằng sàn gỗ, đặt bật bật giường lớn. Lại làm cái thang trượt, có plastic (nhựa cứng), nên Tử Tình dùng tấm ván gỗ mài nhẵn nhụi. Dưới thang trượt là bật bật giường, bọn ngã cũng sợ.

      Phòng chơi còn chưa chuẩn bị tốt, đại đường thúc cùng đường thẩm của Tử Tình đến truyền tin, nhị nữ nhi nhà - Tử Lệ xuất giá vào mùng mười tháng ba, đứa này mười bảy, năm trước Tử Quân thành thân, chậm trễ năm, nhà trai chờ kịp, đành phải quyết định cưới ở mùa xuân năm nay, chừng đầu xuân sang năm có thể ôm lên được cháu.

      Nhà trai có điều kiện tạm ổn, tuy tặng được sính lễ nhiều, nhưng người nhà quyết định mùng chín tháng ba thêm trang cho Tử Lệ, nhà Tử Lộc cũng từ thành an châu chạy về.

      Thẩm thị, Trần thị cùng Tử Tình ba người vào khuê phòng của tân nương, Điền thị cùng Chu thị tới trước, hai người cũng chuyện, xem náo nhiệt. Dưới tình hình này, các nàng chuyện nhiều lắm, dù sao đâu phải là thân thích gần gũi gì.

      Chu thị thấy bọn Thẩm thị, xoay người ra ngoài, giả vờ như phát , tam bà bà thấy, lắc lắc đầu, bọn họ biết chuyện lão gia tử cùng Điền thị chuyển ra ngoài. Nhiều năm như vậy cũng biết Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị làm người thế nào, ào ào nghị luận, làm người mà biết để lại đường sống cho mình, cũng biết lo lắng vì Tử Toàn, tương lai Tử Toàn sống như thế nào, kết hôn như thế nào?

      Thẩm thị chào hỏi Điền thị, Điền thị lạnh nhạt như trước, Thẩm thị cũng để ý, trực tiếp cùng vài vị chị em bạn dâu chuyện, lúc Tử Tình xuất giá, mấy nhà bọn họ thêm trang cũng kém, cho nên, lần này Thẩm thị cũng mang theo ý đáp lễ lại, Thẩm thị là bộ vòng tay bạc, Tử Tình là ngân trâm khắc hoa, Trần thị là đôi bông tai bạc, mặt khác ba người còn chuẩn bị phần tiền.

      Tử Tình cùng Trần thị thấy trong phòng hẹp, nên tìm chỗ ngồi trong sân, Tử Tình mới vừa đến cây đào ở cửa viện, lúc này, phụ nhân bụng lớn gọi Tử Tình: "Tỷ tỷ, là ngươi? Còn nhớ ta ?" Tử Tình có trí nhớ hơi bị tệ, gặp qua lần chắc chắn là nhớ nổi, lúc này, có người bên cạnh lạnh lùng câu: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? thấy người ta ăn mặc thế nào à, ngươi tưởng nịnh bợ là nịnh bợ được hả?"

      "Chúng ta lần trước quen biết nhau bàn cơm, tỷ tỷ còn hỏi tên của ta mà? Tỷ tỷ nhớ sao? Lúc đó ta còn tưởng rằng ta lớn hơn tỷ tỷ, sau này tỷ tỷ đứa trong nhà nửa tuổi." Tiểu phụ nhân cúi đầu hỏi câu.

      Tử Tình nghe xong, nhớ tới chuyện chia đồ ăn, ra là nàng dâu ngày ấy thay nàng giải, người vừa mới mở miệng chính là nàng dâu nhà lí chính, còn có vài người Tử Tình biết .

      "A, là ngươi, ta nhớ ra rồi, bụng mấy tháng rồi?" Tử Tình vội cười hỏi.

      "Bảy tháng, tỷ tỷ, ngươi thay đổi nhiều, ngay từ đầu ta cũng chưa dám nhận. Ta gọi là Bảo Phượng, tỷ tỷ gọi là gì?"

      "Ta là Tử Tình, vào nhà tìm chỗ ngồi , cẩn thận mệt."

      " ra ngươi chính là Tăng Tử Tình, khó trách lần trước ta cảm thấy ngươi khác bọn ta." Bảo Phượng xong ngượng ngùng nhìn Tử Tình.

      hôm nay Tử Tình cùng Trần thị đến, hơn nữa lại là tiệc của thành thân đường muội, thế nào cũng phải mặc đẹp chút, nên mặc đồ thôn dân, chọn áo lụa màu tím và váy dài cùng màu, dùng đồ trang sức màu tím luôn, cho nên, nàng dâu nhà lí chính mới có thể , tưởng nịnh bợ là nịnh bợ được à.

      Tử Tình đỡ tiểu phụ nhân tên Bảo Phượng này, vào nhà tìm chỗ ngồi, thấy vẻ mặt và quần áo của nàng giống trước, chắc trong nhà có biến cố, vốn muốn hỏi nàng là nàng dâu nhà ai, nhưng Tử Tình suy nghĩ, mặc dù đối phương , mình cũng biết. Vừa vặn lúc này, tiệc cưới bắt đầu, mọi người ngồi xuống, Tử Tình : "Ngươi biết nhà của ta chứ, về sau có rảnh đến tìm ta chuyện, ta ít khi ra ngoài nên người trong thôn biết."

      Bảo Phượng nghe xong, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tử Tình, hỏi: "Tỷ tỷ, ta có thể tìm ngươi sao?"

      "Hừ, cho ngươi cái chày gỗ ngươi coi là châm vàng, cũng nghĩ ngươi có thân phận gì à, người ta có công phu quan tâm ngươi ư?" Nàng dâu nhàLí chính lại bắn lén câu.

      "Nàng có thân phận gì quan trọng, chỉ sợ có người biết bản thân có thân phận, ràng là quạ đen, lại cố tình cho rằng mình là chim hoàng oanh." Trần thị liếc nàng cái.

      Tử Tình phúc hậu mà nở nụ cười, trở về câu, "Tẩu tử, quạ đen cùng chim hoàng oanh kém nhau nhiều lắm ?"

      Bữa cơm này, bởi vì biết thân phận của Tử Tình, nên khi phân đồ ăn, nàng dâu Chu gia để lại ít cho Tử Tình cùng Trần thị, Tử Tình thấy Bảo Phượng bên cạnh nỡ ăn, nên đều chuyển đồ sang cho Bảo Phượng.

      Về nhà, Tử Tình hỏi Thẩm thị, năm gần đây Thẩm thị cũng ra ngoài, nàng dâu mới cưới về thôn cũng quen.

      Nhà Tử Tình nhanh chóng làm xong bật bật giường, Tử Tình lôi kéo Thư Duệ đến chơi, tiểu hài tử lần trước bị ngã nên sợ, lắc lắc đầu, cái gì cũng chịu lên, Tử Tình cởi giày, leo lên làm thử vài cái, Thư Duệ mới nhảy lên, khi chơi chịu xuống, cười ha ha , "Nương, chơi vui, con thích."

      Trần thị vừa vặn dẫn theo Vĩnh Tùng, Vĩnh Bách lại, Vĩnh Bách vừa mới biết , cũng leo lên, ba nam hài tử chụm lại chỗ, vui chơi thỏa thích.

      "Muội muội, ngươi nghĩ ra biện pháp này từ chỗ nào, đồ chơi tốt, về sau, hai hài tử nhà ta mỗi ngày lại đây mới lạ, ta cũng bớt việc, ném hết bọn sang đây, đỡ mất công trông." Trần thị cười .

      "Ta cảm thấy bọn vừa đến ngày mưa khó chịu, nên suy nghĩ rất lâu mới nghĩ được cái này, cũng là Khang Bình nghe người khác , ta liền thử." Tử Tình , chú ý tới Lâm Khang Bình bước chân đến cửa.

      Từ sư phụ làm xong bật bật giường này, phải đến chỗ Tăng Thụy Tường, mùa mưa dầm qua, gia cụ của Tử Thọ nên làm rồi.

      Ngày này, tam đường thẩm đến, Tử Văn đậu thi huyện, chuẩn bị năm nay làm mai, đến chuyện trong thôn, Tử Tình nhớ tới Bảo Phượng, thuận miệng nhắc tới nàng.

      Tử Tình thế mới biết, phu gia của Bảo Phượng họ Chu, là huynh đệ cùng nhà lí chính, gia đình nhà chồng tốt, cho nên, lần trước Tử Tình thấy nàng quần áo tương đối mới, bây giờ nhà mẹ đẻ gặp biến cố, cha bệnh nên mất, còn thiếu tiền thuốc men, nương nàng phải nuôi đệ muội còn tuổi , gia đình nhà chồng sợ nhà mẹ đẻ liên lụy, các huynh đệ chị em dâu ầm ĩ phân nhà, trượng phu nàng là người thành phúc hậu, nhưng đời này, càng thành phúc hậu, càng có được niềm vui của cha mẹ, khi ở riêng cũng chịu thiệt. Bây giờ nàng mang thai, tình trong nhà đều do trượng phu nàng làm, vốn được mấy mẫu đất, còn chăm lo nhà mẹ đẻ, nên cuộc sống dần xuống.

      "Nhắc tới Bảo Phượng, đúng là nha đầu tốt, tâm tư đơn thuần, chịu thương chịu khó, hàng xóm luôn khen nàng, nhưng gặp phải chuyện này, thức là khó lòng mà giúp đỡ." Tam đường thẩm .

      "Nhà mẹ đẻ của nàng có xa ? Nhà mẹ đẻ có ruộng đất sao?"

      "Nhà mẹ đẻ xa, ở tây đường thôn gần đây, có ruộng đất cũng bán để trả nợ."

      Tử Tình vừa nghe, cách gần như vậy, nghĩ đến nhà mình cần tìm người làm bếp, chuyên môn nấu cơm cho gã sai vặt nha hoàn trong nhà, bằng , Vương bà bà lớn tuổi dần, làm xuể.

      " biết cha nàng bị bệnh gì, nương nàng khỏe ?" Tử Tình hỏi.

      "Cái này biết, ngươi muốn giúp nàng à? Nếu nàng biết vui mừng dữ lắm đấy."

      "Thẩm thẩm đừng ra, ta thấy nàng thành , nhưng còn phải làm phiền thím giúp ta hỏi thăm, cha nàng vì sao mất, chỗ ta này cần người làm bếp, nếu sức khỏe tốt ta thể dùng."

      tam đường thẩm cười ra về, xem ra, thím ấy cũng thích Bảo Phượng.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      Phong Vũ Yênhuyendo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :