Chương 243, hồi trò hay ( nhị )
"A, đại tỷ, ngươi cũng đừng chọc ta ra mấy lời hay gì, ngươi chưa từng nghe thấy câu sao? phải người nhà vào cùng cửa, ta có thể vào cửa nhà ngươi, còn phải do gia phong nhà ngươi ban tặng, đây cũng là ứng với câu châm ngôn kia, con quạ rơi ở người con heo, thấy được người khác đen, lại thấy bản thân đen. là chết cười." Hồng Tú vung khăn lắc lắc thân mình đúng cười run rẩy hết cả người .
"Con quạ ta phát , nhưng gà mái lại thấy con, khanh khách, phiền người chết." lời của Quế hoàn toàn chọc giận Hồng Tú.
"Hừ, tưởng chuyện tốt năm đó cha mẹ làm thần biết quỷ hay đấy? Ta cái gì cũng biết? Chẳng qua là chừa chút thể diện cho cả nhà thôi, đừng để tuyệt, đến lúc đó khó coi cũng chỉ là mình ta. Ta cũng phải là số người, có gan làm, có gan nhận. Ta dám làm liền dám đảm đương, ta lỡ chân lầm đường, tốt xấu gì ta cũng hại người khác, dầu gì nam chưa lấy nữ chưa gả, ta sợ cái gì?" Hồng Tú ưỡn ngực .
"Đệ muội, chớ có bậy, lời vô căn cứ cũng có thể lấy ra , ngươi thể bởi vì ngươi mất thể diện, liền đem bô đổ loạn đầu người khác, thấy người nào cắn người đó, trong nhà còn có mấy đệ đệ muội muội chờ làm mai đấy." nàng dâu của Đại Mao cũng từ trong phòng ra khuyên nhủ.
Tử Tình thể , nàng dâu của Đại Mao cũng phải người đơn giản, công phu ngầm châm lửa là giọt nước rỉ, lúc này, cho dù Xuân Ngọc, Điền thị có muốn ngăn cản cũng ngăn được.
Quả nhiên, lão bà Đại Mao vừa xong, Hồng Tú lập tức gào lên: "Ai là chuyện vô căn vô cứ? Ngươi hỏi cha ta chút, năm đó nương ta thế nào? Cha, đại nương đáng thương của ta bây giờ cũng trôi qua tốt rồi. Còn sinh vài nữ nhi, muốn tìm tới hỏi hay ?"
Yến Nhân Đạt vừa nghe sốt ruột giận công tâm, mắng: “ linh tinh cái gì? đại nương ở đây chứ? Nghe thấy lời đùa ở đâu cũng có thể bừa, chuyện của trưởng bối cũng là chuyện ngươi có thể nghị luận sao. Về nhà liền cho hai ngươi ở riêng, tự hai ngươi sống mình ."
"Ở riêng cũng được, biết cho bao nhiêu mẫu ruộng nước bao nhiêu mẫu ruộng cạn, mơ tưởng đuổi chúng ta ra khỏi nhà. Ta cuối cùng phải nuôi sống đứa trong bụng." Hồng Tú cười hì hì nhìn Yến Nhân Đạt lại nhìn xem Xuân Ngọc chút.
"Ngươi nghĩ cũng đẹp nhỉ, còn muốn đòi ruộng nước còn tưởng muốn ruộng cạn, trong nhà tổng cộng có vài mẫu như vậy. Mấy đứa Tứ Mao, Ngũ Mao còn , ngươi muốn cho cả nhà ăn khí ? Ngươi là độc phụ tâm địa rắn rết, từ khi cưới ngươi trong nhà lại bắt đầu ngày ầm ĩ ba trận . Ba ngày tranh cãi trận lớn, hôm nay muốn ăn gà ngày mai muốn ăn vịt, con ta kiếm được chút tiền mồ hôi nước mắt toàn bộ vào bụng ngươi, chúng ta lão Yến gia hưu ngươi liền tranh thủ thắp hương . Độc phụ tiếng xấu vang xa như ngươi, nếu như bị hưu, cũng chỉ xứng đôi với ăn xin xách giày thôi." Xuân Ngọc khó thở trợn mắt, mắng ra, Yến Nhân Đạt muốn cản, bị nàng hất ra .
"Nương, đây chính là ngươi chọc ta. Ta khiến cho ngươi biết cái gì mới là chân chính tâm địa rắn rết. Cha, năm đó ngươi cưới đại nương, cùng cách khi trong bụng chỉ sợ mang thai có ba tháng thôi? Đứa kia bây giờ chạy đâu rồi? Có phải bị ngươi dùng bao độc dược dụ dỗ làm người ta rớt thai, thiếu chút nữa là chết hai mạng. Cha, ngươi đây mới gọi là tâm địa rắn rết . Vì cưới nương ta, đến đứa của mình cũng buông tha, tưởng muốn leo lên cửa phú quý của Tăng gia này, phú quý tuy rằng leo tới, nhưng đến cùng vẫn dỗ người ta giúp ngươi nuôi đứa nhiều năm như vậy, chậc chậc. Cha mẹ, các ngươi đúng là tính kế tốt. Đáng thương đại nương kia của ta biết tâm địa rắn rết của ngươi, đến thân mình cũng chưa dưỡng tốt, liền vội vàng đồng ý cùng cách trở về nhà mẹ đẻ, hôm nay cũng là nam nữ song toàn cuộc sống qua ngày rất tốt đấy!" lời của Hồng Tú như ném hòn đá làm nổi lên ngàn tầng sóng, trong phòng có thời gian vài phút lặng im.
Vẻ mặt mọi người đều là kiểu thể tin, tất cả đều trợn mắt nhìn về phía Yến Nhân Đạt, Yến Nhân Đạt cũng là trợn mắt há mồm như vậy, khuân mặt đỏ tía.
" có khả năng, có khả năng, ngươi bậy bạ gì đó? Ta là vì chữa bệnh cho nàng mới kê thuốc, hoàn toàn có tiểu hài tử, ngươi bậy." Yến Nhân Đạt năng lộn xộn .
Giờ khắc này Lão gia tử cũng vô cùng khiếp sợ, chờ hiểu ra ý tứ trong lời của Hồng Tú, bỗng chốc dường như già gần mười tuổi, ngồi sững sờ ghế trúc. Điền thị lập tức hôn mê bất tỉnh, Tử Phúc vội mời đại phu, đến phải là Chu đại phu, là con của Chu đại phu, Chu đại phu là có chút thoải mái, tuổi tác cũng nhiều, hơn tám mươi tuổi, liền sai con của tới.
Tiểu Chu đại phu châm cứu cho Điền thị, Điền thị rất nhanh tỉnh lại, chẳng qua là khóe miệng khép lại được chút, chảy nước miếng ra ngoài, Tiểu Chu đại phu là bị cái gì kích thích, còn phải châm cứu vài lần mới có hiệu quả.
Tiễn Tiểu Chu đại phu , Thu Ngọc đóng cổng lại. Mặt Lão gia tử trầm xuống ngồi trong phòng, Yến Nhân Đạt quỳ gối trước mặt lão gia tử, phen nước mũi phen nước mắt khóc : "Nhạc phụ, ngươi ngàn vạn lần phải tin tưởng ta, ta biết nàng có đứa , thành thân ba năm đều sinh được, làm sao có thể lúc ta vừa muốn hòa ly có đứa đây? Còn có, thuốc kia, cũng là mỗi ngày uống nha, đó là vì muốn hoài đứa , nếu , ta có thể chút của cải cũng có? phải là vì chữa bệnh cho nàng mới khiến cho ta táng gia bại sản? Ta làm hết lòng quan tâm giúp đỡ nha, nhạc phụ, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, hổ dữ còn ăn thịt con đâu? Ta làm sao có thể xuống tay với đứa mình trông mong suốt ba năm trời? Tam nàng dâu biết nghe từ đâu, ai ác ý bịa đặt như vậy, cố ý phá hỏng thanh danh của nhà ta, Tam nàng dâu tuổi trẻ hiểu chuyện, biết nặng , nhất thời khí thịnh liền hưu vượn, nhạc phụ, ngươi cũng thể tin nàng đó?"
Lão gia tử nghe xong lên tiếng, nội tâm cũng là dời sông lấp bể, cũng nhiều năm như vậy, bây giờ mới nhảy ra chuyện này, bàn về giả, đến cùng là ai gây với nhà đây? Cho dù việc này là , nhưng hôm nay tôn tử, tôn nữ đều có, chẳng lẽ có thể kêu Xuân Ngọc hòa ly phải ? Nhưng là, hôm nay nhiều người nghe được như vậy, có thể chặn được miệng mọi người? Lão gia tử cảm giác được loại vô lực trước nay chưa từng có, nhìn Yến Nhân Đạt quỳ mặt đất, lại nhìn Xuân Ngọc đần độn ngơ ngác cùng Điền Thị khóc thành hai mắt đẫm lệ khóe miệng méo xệch, cùng Tăng Thụy Tường mặt biểu cảm với Chu Thị vui sướng khi người gặp họa, cùng với Tăng Thụy Tường và Hạ Ngọc Thu Ngọc lo lắng nhìn , lão gia tử mở miệng .
" Nhà Tam Mao, việc này, ngươi nghe ai ?" Lão gia tử hỏi.
Tử Tình nhìn thoáng qua Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình khẽ lắc đầu.
Hồng Tú : "Ông ngoại, nếu muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm, giấy gói được lửa, ta cũng là gần đây mới biết được, ta mà biết sớm, ta gả đến nhà các ngươi."
Lão gia tử xem xét xem xét mấy ngoại tôn, nàng dâu ngoại tôn cùng với trượng phu của Quế , chậm rãi : "Chuyện năm đó, ai đúng ai sai giờ truy cứu cũng có nghĩa gì. Chuyện nhà các ngươi, nhà các ngươi đóng kín cửa lại mà thương lượng, nhưng mà có chút, làm bại hoại thanh danh nhà các ngươi rồi, cùng các ngươi cũng có chỗ gì hay, tục ngữ , việc xấu trong nhà thể truyền ra ngoài, các ngươi cũng còn , tự suy nghĩ mà làm."
"Ô ô ô, ô ô. . ." Điền thị mở miệng chuyện, đáng tiếc, khóe miệng méo xệch, thanh mơ hồ lẫn lộn, cũng nghe được gì.
"Cái này gọi là chuyện gì? Tới nhà ta ăn bữa cơm cho tốt, làm ấm phòng, khiến cho lộn xộn cả lến." Thu Ngọc vỗ tay .
"Cũng được, tướng công mang ta vào thành, bằng về đứa nhà ta còn phải chịu liên lụy, chuyện Tam đệ muội đáng sợ, ra cha ta là người ngoan độc như vậy." lão bà Đại Mao Trương thị thầm.
Xuân Ngọc hung hăng trừng Trương Thị cái, mắng Đại Mao: "Ngươi ở đâu mà để nàng dâu nhà ngươi xỉ nhục cha ngươi nương ngươi, lũ thành thân, trong mắt chỉ có lão bà đứa , cha mẹ đều thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của các ngươi, cũng ngẫm lại, các ngươi là từ đâu mới có, lớn lên thế nào?"
"Lão nhân gia ngươi trong lòng có hỏa hướng hai vợ chồng Tam Mao mà phát nhé, tội gì tới bắt hai ta làm đệm lưng, hai ta cũng đủ thành phúc hậu, ở riêng cái gì cũng muốn, lão nhân gia ngươi còn thường thường trách móc đâm chọc chúng ta." Đại Mao than thở với Xuân Ngọc.
"Đại ca, ngươi cho là ngươi là người tốt lành gì? Năm đó nếu là ngươi làm chuyện sai, hôm nay chúng ta rơi xuống mức này sao?" Tam Mao hướng Đại Mao gào lên.
"Sao có thể trách ta, nếu là cha mẹ cổ động ta, ta khi đó tuổi còn , biết cái gì chứ? Ăn trộm gà thành còn mất nắm gạo, ta còn biết đến đâu kêu oan đây?" Đại Mao nhìn bàn tay thiếu ngón của mình .
Yến Nhân Đạt tiến lên cho Đại Mao bạt tai, mắng: "Đồ vô liêm sỉ, loại ngươi cũng đến ói lung tung, ngươi là đồ heo chó bằng, có chút lợi ích nghĩ cách lấy được, còn phải là ngươi ngược lại thoái thác còn mống."
Yến Nhân Đạt đánh Đại Mao xong, xoay người hướng Tăng Thụy Tường : "Nhị ca, ngươi đừng tin bậy, đồ thần trí tỉnh táo, chỉ muốn chính mình sạch , ta cùng Xuân Ngọc làm sao có thể. . ."
"Đại dượng, quản tốt cái miệng của ngươi , cái gì nên cái gì nên , đừng ta nhắc nhở ngươi." Lâm Khang Bình đoán được câu kế tiếp của Yến Nhân Đạt, vội ngăn cản, mỉm cười nhìn chằm chằm Yến Nhân Đạt.
Yến Nhân Đạt nghĩ tới Đại Mao, khẽ run rẩy, ngậm miệng.
"Ta hôm nay trước mặt cha mẹ trịnh trọng thanh minh, muội phu như ngươi vậy ta nhận, về sau, cửa nhà ta họ Yến ngươi cần vào, thanh danh Tăng gia ta thanh bạchn tốt đẹp, có bị các ngươi liên lụy." Tăng Thụy Tường với Yến Nhân Đạt.
"Nhị đệ rất đúng, cửa nhà ta cũng cần đến, đến lần ta đánh lần, thứ gì vậy chứ." Tăng Thụy Khánh nhổ ngụm nước miếng xuống đất.
" ra ngay từ lúc Tam Mao thành thân lời này ta liền nghẹn trong bụng hỏa, hành vi của các ngươi, ta vừa mắt, ra thực quăng mất mặt mũi của Tăng gia ta, hôm nay mượn cơ hội này ra, về sau, đứa nhà ngươi kết hôn cần cho ta biết, ta đến. Hai nhà chúng ta, từ bây giờ liên quan." Tăng Thụy Tường bồi thêm câu.
"Ô ô ô, ô ô. . ." Điền thị vỗ mạnh vào đùi mình.
"Thu Ngọc, còn nấu cơm , chuẩn bị cho chúng ta gian phòng, nếu phải sợ ngươi mất mặt, chúng ta liền trực tiếp về nhà." Tăng Thụy Tường với Thu Ngọc.
“được, lập tức là xong rồi, đồ ăn đều là chuẩn bị từ ngày hôm qua, hồi là có thể ăn." Thu Ngọc vội kéo Chú Vân Giang phòng bếp.
Bên này Vĩnh Liên rốt cục lớn hơn chút, thấy thần sắc người lớn khi đó đúng, sợ tới mức miệng nhếch lên, khóc, Vĩnh Liên vừa khóc, Vĩnh Dung cũng khóc theo, Lưu thị ôm Vĩnh Dung, rảnh ra tay nào, Thẩm thị vội ôm lấy đứa sang bên dỗ. Bên này vừa khóc, Uyển Tình cùng nữ nhi của Tử Bình Hoan Hoan cũng khóc lớn lên theo, còn có hai hài tử của Đại Mao, trong tay Quế ôm, toàn bộ trong phòng chỉ nghe thấy tiếng khóc của hài tử, cao thấp nối tiếp. Sao đứa trẻ lại có thể loạn thành như vậy?
Chương 244, Tử Thọ xem thân
Từ nhà Thu Ngọc ra, mặt Tăng Thụy Tường nghiêm, vốn muốn đưa Điền thị về học đường, ngờ Thu Ngọc : "Trở về học đường cũng có người hầu hạ, bằng ở lại nhà của ta, Chu đại phu đến châm cứu còn tiện chút, Nhị tỷ ở lại mấy ngày giúp đỡ ta, hai người chúng ta thay phiên khuyên nương, để nương suy nghĩ thay đổi chút."
Tăng Thụy Tường nghe xong khẽ gật đầu, : "Tiền nương xem bệnh ta trả, trở về thương lượng tốt với Chu đại phu, ta trả cho lần, mấy ngày nay ngươi làm cho nương chút đồ ăn nương thích ."
Tăng Thụy Tường xong nhìn lại Thẩm thị, người Thẩm thị chỉ có mấy chục đồng tiền, bởi vì tiền mừng tuổi cho trẻ phát xong từ ngày mùng hai, cho rằng hôm nay lại có gì tiêu đến, cho nên Thẩm thị cũng đem theo bạc, vẫn là từ người Lâm Khang Bình móc ra hai lượng bạc vụn đưa cho Tăng Thụy Tường.
Tăng Thụy Tường đưa bạc vụn cho Thu Ngọc, : "Cha mẹ kia, mấy ngày nay ngươi hết sức chăm sóc, chờ nương tốt hơn, vẫn là đưa về học đường ."
"Nhị ca, ngươi đừng để mình tức giận, đáng đâu, cha mẹ cũng là có biện pháp, đại tỷ tôn tử tôn nữ đều có, còn có thể làm sao bây giờ?" Thu Ngọc nhận bạc, suy nghĩ chút vẫn là khuyên vài câu.
Chu thị thấy bạc trong tay Thu Ngọc, : "Hay là đưa nương đến chỗ ta thôi, tiểu muội bên này còn phải chăm sóc Uyển Tình, bên ta Tử Toàn cũng lớn hơn chút, ta vừa vặn có thể phụng dưỡng nương, lại , nương ở nhà ta, cũng là chuyện phải làm."
Tăng Thụy Tường nghe xong cũng tiếp lời, dẫn đầu ra khỏi thôn, cũng quản bọn họ gì.
Về nhà Tăng Thụy Tường liền nhốt mình tại thư phòng, có lẽ là muốn nhớ lại nửa đời trước của mình sống hồ đồ ra sao .
Ba ngày sau, Điền thị có thể mở miệng chuyện, cũng về nhà, còn ở lại nhà Thu Ngọc, còn có Hạ Ngọc ở cùng, nhà Xuân Ngọc nghe sau khi mấy người Tử Tình rồi cũng bị Thu Ngọc đuổi . Sau ba ngày cảm xúc của Tăng Thụy Tường mới tốt hơn chút, nhưng vẫn thăm lão gia tử cùng Điền thị.
Tử Tình cũng hỏi Lâm Khang Bình, nhưng Lâm Khang Bình chuyện của Yến Nhân Đạt phải là moi ra. Chỉ có thể , Hồng Tú cùng Yến Nhân Đạt tương khắc. Nước chát chấm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
ra , nếu có Lâm Khang Bình, Hồng Tú làm sao có thể lục ra chuyện cũ từ hai mươi mấy năm trước. Chẳng qua, Lâm Khang Bình muốn để cho Tử Tình biết được sử dụng thủ đoạn mấy sáng sủa lắm mới chiếm được những tin tức này, bởi vậy, mới gạt Tử Tình.
Ngày hôm đó, ngoài trời nổi lên mưa , u và lạnh lẽo, Tử Tình người lại bất tiện (nguyệt ). Nằm nghiêng kháng thích nhúc nhích, suy nghĩ chút, : "Cả ngày ăn cơm bên nhà nương, bằng hôm nay chúng ta thay đổi khẩu vị, để Vương bà bà làm cho chúng ta nồi thịt dê, còn muốn cho Tử Hỉ ăn thức ăn kho, nồi kho lớn nha, lại làm mâm đầu vịt. Ta cũng có chút thèm ăn."
Lâm Khang Bình nghe xong vội vàng phân phó Lâm An mời người, chỉ lát mọi người đều đến đầy đủ hết, tất cả chen chúc trong căn phòng phía Tây. Mở hai bàn mạt chược, Tăng Thụy Tường mang theo Tử Phúc, Tử Lộc cùng Tử Thọ bàn, Tử Hỉ, Tử Vũ cùng Lưu thị và Trần thị bàn, Tử Tình cùng Thẩm thị dẫn theo mấy đứa dựa giường La Hán chuyện, ngại đủ ấm áp, vẫn là ngồi vào giường gạch trong nội viện.
Hai người đầu tiên là chuyện nhà Xuân Ngọc náo như thế nào, đến Yến Nhân Đạt trơ trẽn, lão bà Tam Mao, đến việc hôn nhân gian nan của Hoa Quế. Tử Tình đột nhiên nghĩ đến, Tử Thọ(*) cũng sắp mười bảy. Hỏi: "Nương, Tử Thọ cũng nên làm mai thôi? Tử Quân cùng Tử Tân nghe đều tốt lắm, Tử Quân nghe là hộ ở thị trấn, gia cảnh nhà điều kiện cũng tệ, ca ca nàng cũng là tú tài, nghe Tam bà bà . Đại đường thúc gặp người liền khen, miệng cười khép được. Còn có Tử Tân, là hộ trong thành An Châu, trong nhà nghe là mở hiệu thuốc, xem ra, thân phận tú tài này đúng là thay đổi vận mệnh của bọn họ."
Tử Tình nhớ tới việc hôn nhân của Tử Lộc, tuy rằng Trần thị bây giờ cũng coi như tệ, nhưng dù sao căn bản như vậy, so với hai người Tử Quân cùng Tử Tân tìm lần này kém chỉ là điểm nửa điểm, tuy rằng nhất định phải mượn đến thế lực nhà , nhưng ít nhất chênh lệch giữa hai người nên quá lớn, hiểu nhau vất vả hơn.
Thẩm thị cũng nghĩ tới chuyện của Tử Lộc cùng Trần thị, : "Đúng vậy, phải nên hỏi thăm chút nhà ai có con tốt, cần biết điều kiện có bao nhiêu tốt, nhưng tốt nhất có thể biết chữ. biết như Nhị tẩu con, gả vào rất vất vả, ngươi xem nhị tẩu ngươi, vừa đọc sách lại quản lý tiệm cơm lại lo cho nhà mẹ đẻ, ta thấy nàng cũng rất mệt tâm."
"Vẫn nên tìm người hoà thuận chút, cá tính cần quá mạnh mẽ, tương lai Nhị ca chỉ sợ muốn vào thành sinh sống lâu dài, tiểu Tứ khẳng định thể ở lại trong nhà, bên người nương dù sao vẫn phải giữ lại đứa con, nàng dâu vẫn là hoà thuận dịu dàng chút, cả nhà ở chung lâu dài cũng thể quá khó khăn."
" đúng là khéo, Đại ca ngươi cũng từng với ta vấn đề này, mấy ngày hôm trước vừa , còn nhờ người hỏi thăm giúp, chủ yếu là muốn tìm người có xuất thân đọc sách, điều kiện bây giờ của chúng ta tất nhiên là khác với khi tìm thân cho ngươi, ngươi cùng nương chút, gả cho Khang Bình ngươi hối hận ?" Thẩm thị nhớ tới năm đó vội vàng định thân cho Tử Tình, Lâm Khang Bình chỗ nào cũng tệ, được hoàn mỹ chính là xuất thân rất thấp, đời này là có cách nào thay đổi .
"Nương, ngươi làm sao có thể có loại suy nghĩ này? Khang Bình đối với ta như thế nào ngươi cũng phải biết, chuyện đó lúc trước ta cũng nghĩ đến, hối hận. Tương lai giáo dục Thư Duệ tốt, cũng chưa chắc thể thay đổi được cửa nhà Lâm gia."
" đến đứa , nhìn tướng Nhị tẩu ngươi hoài thai, thai này chỉ sợ lại là nam hài."
Thẩm thị vừa xong, chỉ thấy Lưu thị cùng Trần thị dắt tay nhau đến, nghe thấy lời của Thẩm thị, mặt Lưu thị trong nháy mắt tối vài phần, rất nhanh cũng cứng rắn lên tinh thần vài phần. Trần thị nghe xong lại kêu lên: "Nương, vậy chăng? Nhưng là ta rất muốn nữ nhi, nữ hài nhi xinh đẹp như Vĩnh Liên Vĩnh Dung vậy."
Lưu thị liếc ngang nàng cái, cười khổ : "Ngươi đừng sống ở trong phúc mà biết phúc, ngươi cũng vụng trộm vui mừng ngay thôi, tội gì đến, trước mặt ta đâm vào lòng ta?"
Trần thị lúc này mới kịp phản ứng, kéo tay Lưu thị : "Đại tẩu, ta thực có ý tứ khác, chẳng qua là đơn thuần muốn nữ hài, ta nghĩ tới cảm nhận của ngươi, thực xin lỗi, là ta lo lắng chu toàn, ngươi giận ta chứ?"
Lưu thị cười xì tiếng, : "Đùa với ngươi đấy, ngươi cũng bị dọa thành như vậy?"
"Cũng , đại tẩu cũng phải là già bảy tám mươi tuổi, lúc này mới bao nhiêu tuổi, bắt đầu từ bây giờ sinh, còn có thể sinh bảy tám đứa, chẳng lẽ sinh được nhi tử?" Tử Tình cười bồi thêm câu.
Tử Hỉ lúc này cũng đến, : "Gọi các ngươi ra ăn cơm đâu rồi, làm sao mà mọi người ra ngoài? cái gì đó mà náo nhiệt như vậy? Ai muốn sinh bảy tám đứa?"
" , kia đều có ngươi, ngươi ngươi tiểu thí hài còn chưa thành thân, nghe thấy được phải giả bộ biết, còn muốn hỏi gốc rễ vấn đề làm gì?" Thẩm thị cười đuổi Tử Hỉ ra ngoài.
Trước Tiết nguyên tiêu, Tử Phúc ra ngoài gặp bạn cùng trường, đúng là mang về hai tin tức, nhà là nữ nhi nhà tú tài, họ Dương, trong nhà có bốn đứa , hai nam hai nữ, là con cả trong nhà, nhận biết ít chữ, cả nhà dựa vào chút tiền công trợ giảng của tú tài lão sư trả hàng năm mà sống qua ngày, cuộc sống xem như khó khăn. Là tiên sinh hàng xóm trước kia của Tử Phúc, nghe là nữ hài tương đối nhát gan thành , bắt đầu làm chuyện gì cũng là có khuông có dạng, châm tuyến cũng tệ.
nhà khác là ở trong thành An Châu mở gian cửa hàng, gia cảnh so ra cũng giàu có, cũng là con cả trong nhà, họ Lâm, phía dưới còn có đệ đệ muội muội, cũng mời tiên sinh dạy năm, nhận biết được vài chữ, là cữu gia của bạn cùng trường của Tử Phúc, bên nhà muốn tìm người đọc sách.
Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong, chuyện này cũng khó lựa chọn, mấu chốt vẫn là xem tính tình của đối phương, Tử Tình nghe xong đưa ra chủ ý, : " bằng ngày nào đó tìm cơ hội, để Tử Thọ làm sao vụng trộm tự mình liếc mắt cái mới tốt, chính nhìn xem chút đầu tiên nhìn có thể vừa mắt người nào."
Thẩm thị nghe xong chỉ vào Tử Tình : "Cái chủ ý điên gì vậy? Nữ hài nhà ai có thể cho xem tướng, nếu biết còn đánh lên cửa?"
Ai ngờ Tử Thọ biết được việc này, còn phải muốn tự mình liếc mắt xem cái mới bằng lòng định xuống, vẫn là Lưu thị ra chủ ý, các nàng ở trong thành An Châu, e rằng buổi tối mười lăm ra ngoài xem hoa đăng, đến lúc đó ở xa xa nhìn cái, phải đạt được sao?
Tử Thọ nghe xong vui mừng vội chắp hai tay thở dài, : "Đa tạ Đại tẩu, vẫn là biện pháp này của Đại tẩu tốt, bằng mười lăm tháng giêng chúng ta đều tới thành An Châu dạo chút, giúp đỡ ta nhìn xem."
"Ta thể được, nhỡ ở đường cái xô đẩy vào ta, khi đó xảy ra chuyện gì cũng phải là đùa, chỉ các ngươi thôi." Trần thị vội xua tay.
Tử Tình cũng muốn nhiều lắm, hoa đăng ở Kinh Thành cũng xem qua, nhưng chịu nổi Tử Thọ cầu xin, cũng đành phải đồng ý, Tử Phúc cùng Lưu thị đường, trước ngó chừng nữ hài Dương gia, Tử Thọ cùng Tử Hỉ đường, trước canh chừng xung quanh Lâm gia, nhìn nữ hài Lâm gia, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình phụ trách truyền lại tin tức, đồng thời, cũng kéo Tăng Thụy Tường cùng Thẩm thị Tử Vũ cùng , nhiều năm như vậy, Thẩm thị cũng chưa vào thành An Châu xem hoa đăng. nhà Tử Lộc ở lại trông nhà.
Bởi vì nhiều người, Lâm Khang Bình tự mình đánh xe ngựa, Lưu thị mang theo đứa , để ở nhà mẹ đẻ nàng trước, hôm nay ở lại nhà mẹ đẻ đêm, dù sao tới hai ngày nữa phải quay về kinh.
Sắc trời còn chưa tối, gửi lại xe ngựa ở cửa thành, cả nhà liền tách ra, Tử Tình cùng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cùng Tử Vũ, ở đường bộ, Tử Vũ là lần đầu tiên ra ngoài xem hoa đăng, tất nhiên là hưng phấn thôi.
hồi trời tối, đường chỉ có hoa đăng, còn có chợ đêm, ăn chơi cần cái gì đều có, Tử Vũ tự mua hoa đăng hình hoa sen xách theo, mua cho Thẩm thị cái hình mẫu đơn, mua cho Tử Tình cái hình hoa sen, ba người mỗi người xách theo hoa đăng, tạt qua trong chợ đêm.
Tử Tình vừa cho mấy nha hoàn trong nhà chọn mấy cái hoa đăng cũng coi như tinh sảo, Lâm Khang Bình tìm đến, kéo cả nhà tới nhìn nha đầu Lâm gia.
Tăng Thụy Tường còn có chút do dự, cảm thấy như vậy là tôn trọng nhà , Thẩm thị trợn mắt trừng cái, : "Nhỡ đâu vạn nhất tìm phải đứa có tính mạnh mẽ, ta bảo được, còn bằng thừa lúc còn sớm mà nhìn cái, đều tướng từ tâm sinh, như vậy từ tướng mạo vẫn là có thể nhìn ra được vài phần tốt xấu."
Tăng Thụy Tường đại khái nghĩ tới lão bà Tam Mao, do dự chút, vẫn là theo cả nhà qua xem.
Cách Tử Thọ Tử Hỉ khoảng hơn mười bước là tiểu nương khoảng mười bốn mười lăm tuổi phía sau, diện mạo của tiểu nương cũng có vài phần thanh tú, nhưng chỉ là có chỗ chưa lời nào, nương còn dẫn theo nam hài mười hai mười ba tuổi, còn có tiểu nương gần mười tuổi, xem ra cũng là cả nhà ra ngoài du ngoạn, Tử Tình bên tai Tử Vũ vài câu, Tử Vũ tới, cẩn thận đụng phải đối phương chút, nha đầu lớn hơn lập tức trừng mắt, mở miệng giáo huấn: "Làm gì, có mắt nhìn à?"
Cả nhà vừa nghe, bằng vào tính tình này, diễn nữa, phải tìm bọn Tử Phúc thôi.
--- --------
(*) nguyên văn là Tử Lộc nhưng mình thấy phải là Tử Thọ chính xác hơn nên tự sửa
Last edited by a moderator: 20/10/15