Chương 213: Tính toán cuối năm
Làm trong phòng chỉ còn lại Thẩm thị cùng Tử Tình, Tử Tình đem đầu đuôi chuyện hôm nay với Thẩm thị: " ngờ đại phải đến tặng lễ, mà là đến đồi quà đáp lễ, muốn mượn bạc Lâm Khang Bình, há mồm ngậm miệng chính là trăm hai trăm lượng bạc, cho rằng Lâm Khang Bình dễ chuyện à? Mới vài năm quên tay của Đại Mao? Lúc này được rồi, Khang Bình thích nhìn bọn họ, trực tiếp đuổi ra ngoài, nên mà quan tâm chuyện này, thể nào ba ngày hai lượt tìm tới cửa đến, ta lo mới lạ đấy? Tốt nhất là ông bà có thể suy nghĩ cẩn thận, ngươi lúc bà chúc thọ, đại làm ra bao nhiêu chuyện, sao mới nửa năm, bà quên?"
"Bà ngươi lòng dạ nghĩ về bọn họ. Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, năm chỉ gặp hai lần, mấy năm trước đến lão phòng ở, ngón tay cũng thèm động, đều ta cùng đại nương ngươi hầu hạ, tính tình con của bọn họ còn mạnh mẽ, ăn cái gì cũng đều cướp trước, các ngươi chỉ có thể tha thiết chờ mong, cũng may đại ca ngươi biết chuyện, biết dẫn các ngươi tránh ra. Quên , đừng chuyện này nữa. May mà ngươi mạnh mẽ hơn nương nhiều, cần hầu hạ nhà chồng. Ngươi xem, ba của ngươi đấy, ai dễ đối phó đâu? Hồi ăn uống, ị đái gì ai chăm các ngươi đâu? Đại ca ngươi hồi đúng là biết chuyện, thấy ta bận rộn, đều là dẫn các ngươi chơi, sáng sớm ta bận giúp các ngươi mặc quần áo, biết bọn họ đều ghét bỏ chúng ta nghèo, cũng gặp bọn họ nhiều."
"Ta còn nhớ lúc Tử Hỉ mới trăng tròn, lần đó bà bảo Tử Hỉ ị thối, may mà có nhị giúp ta phen. Sau này, bà chăm Mộc Mộc, tiểu thấy đứa ị, đều là kêu bà dọn."
"Mấy năm nay, cũng chỉ có nhị ngươi còn giúp ta vài lần, cho nên ta mới nhớ ơn nàng. Thấy chúng ta nhiều người, muốn để chúng ta ở riêng, lại còn muốn lấy số bạc mà cha ngươi liếm được. Chuyện tốt đều làm cho bọn họ tính kế hết. Ta cũng cần. Tình nhi, quên , nể cha ngươi, ngày mai mời ông bà ngươi đến ăn bữa. Qua tết cũng đừng để trong lòng ông bà được tự nhiên."
"Nương, ta biết, yên tâm . Nhưng ta thể để bọn họ chiếm tiện nghi được, đại mượn bạc, tuyệt đối cho."
Mẹ con nhìn nhau cười, vừa vặn đứa tỉnh dậy, đùa đứa hồi, Tiểu Thanh đến mời Thẩm thị qua ăn cơm.
Sau khi ăn xong, lúc đầu Tử Hỉ bọn họ còn muốn ở đây chơi thêm lát, nhưng Thẩm thị câu: "Bà bọn họ náo loạn Tình nhi buổi chiều, chúng ta sớm về thôi, để nàng nghỉ ngơi."
Tử Hỉ mới cam nguyện theo Thẩm thị. Trước khi còn câu: "Tỷ phu, hôm nay ngươi uy phong." Đáng tiếc, xong bị Tử Phúc cốc đầu.
Lâm Khang Bình nhịn cười, tiến vào hỏi Tử Tình: "Đại bọn họ phải về rồi à? Chỉ vì ăn miếng thịt dê mà quay trở lại?"
" phải là ngươi quên đưa quà đáp lễ cho bọn , nên trở về chuyến, sợ chúng ta cho, kéo bà theo, thuận tiện để cả nhà ăn chực bữa."
" thể nào, sao có chuyện đến đòi quà? Ta đúng là mở mắt, ngờ bọn họ chuyện gì cũng làm được."
" thế á? Lúc đó ngươi ở nhà, bà chèn ép ta, giống như ta làm bao nhiêu lỗi lầm ấy, ta cũng quyết định cự tuyệt bọn họ, nhưng còn chưa nghĩ ra cách nào, Tiểu Thanh Tiểu Lam hôm nay có biểu tệ, rất thông minh."
"Xem ra về sau chúng ta phải cách xa bọn họ, ngờ bọn họ da mặt còn dầy đến vậy, còn dai hơn đỉa. Được rồi, đừng nahwcs chuyện bọn họ nữa. Vừa rồi cha hỏi con đặt tên chưa, cha gọi nó là Duệ, Duệ nghĩa là thông minh có trí tuệ, ngươi thấy thế nào?"
"Duệ, Lâm Duệ, rất dễ nghe, con chúng ta có tên rồi." Tử Tình hôn hôn đứa . Mới vài ngày, khuôn mặt nhắn của đứa nẩy nở, làn da nhăn nheo nữa, khuôn mặt giống Tử Tình hơn, chẳng qua là lông mày to và đậm hơn, ánh mắt đen nhìn Tử Tình, phảng phất có thể nhìn vào trái tim Tử Tình, Tử Tình cảm nhận được tình cảm mẫu tử (mẹ con) có bao nhiêu mềm mại.
Tử Tình còn ở cữ, nên Lâm Khang Bình tiếp nhận mọi việc lớn trong nhà, cuối năm, gom tất cả sổ sách của năm, tính toán thu chi, Chanh viên năm nuôi gà, thu vào bốn năm trăm lượng, Khang trang năm nay đầu vào là bảy trăm lượng, tại chỉ bán được đậu nành gần tám mươi lượng, trừ chi phí nhân công, chắc còn chưa được 50 lượng. Đất hoang ít màu mỡ, mẫu đất bình thường có thể thu ba trăm cân đậu nành mẫu, nhưng đất hoang chỉ được trăm cân. Hơn hai mươi con heo, con lớn nhất chỉ được trăm năm mươi cân, giết cũng tiếc, Tử Tình nên nuôi thêm ít thời gian nữa.
Tình viên năm nay có quả đào, dưa hấu, củ sen, cá, vịt, ngan, tổng cộng đến hai trăm lượng tiền thu vào, đủ cả nhà sống. Lúa mùa địa tô thu vào, để lại ít ở nhà ăn, bán trăm năm mươi lượng bạc. Lâm Khang Bình hai lần ra ngoài buôn bán kiếm được hai ngàn năm trăm lượng bạc, Tử Tình bán áo len cùng áo lông ba trăm lượng, còn có tiền Lâm Khang Bình cứu người xa lạ được hai ngàn lượng, năm nay nhà Tử Tình lời được năm ngàn lượng bạc. Cộng tất cả tài sản của hai người có vạn lượng bạc. Đây mới là năm đầu tiên thành thân, được vạn lượng, chưa để đất đai, Tử Tình cười híp mắt.
Lâm Khang Bình bưng hộp tới, nhìn Tử Tình cười tủm tỉm đếm ngân phiếu, trong lòng vô cùng thỏa mãn, nhớ được Tử Tình câu ngủ đến khi nào muốn tỉnh tỉnh, kiếm tiền đếm tới nỗi tay bị chuột rút: " biết Tình nhi đếm mỏi tay chưa? Rút gân chưa? Xem ra vi phu còn phải nỗ lực nhiều hơn."
"Ngươi làm sao mà biết những lời này?" Tử Tình buông ngân phiếu, nhìn chằm chằm Lâm Khang Bình.
" phải ngươi à? Quên lần đầu tiên chúng ta gặp mặt à, giấc mộng của ngươi là mua vùng đất rộng lớn, đống cửa hàng, hàng năm thu tiền thuê, ngủ, đếm bạc, ta đều nhớ hết." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình.
Tử Tình nghe xong, nhàng thở ra, lại hơi có chút thất vọng, còn tưởng rằng cùng xuyên đến. " đến điều này, ngày nào đó ngươi An Châu xem có cửa hàng cùng ruộng nước mà ai bán nhé? Nếu có Xương châu thành mua vài cửa hàng cũng được. Bạc để trong nhà đúng là lãng phí, chúng ta có năm ngàn lượng bạc để dự trữ là đủ để ngươi ra ngoài buôn bán rồi. Còn nữa, tốt nhất là mua nha đầu biết may vá, hạ nhân trong nhà càng ngày càng nhiều, năm bốn mùa quần áo cần người chuyên gia quản lý. Phòng bếp cũng nên có thêm người, Vương bà bà tuổi tác lớn, trong nhà nhiều người, mình bà ấy làm kịp."
"Ta nghĩ mua thêm hai nha hoàn rồi, trong nhà có đứa , ngươi sao thể trông nom hết việc được? Nhà lớn như, tốt nhất là mua hai bà tử làm việc nặng."
"Đúng rồi, nhìn thấy An Châu thành có ăn xin, người nào thành , tốt nhất là đến từ nông thôn, trong nhà gặp biến cố, bằng thu giữ vài người, để ở Khang trang, cho bọn tìm đường sống, chúng ta cũng có người trông giữ đất đai, cũng coi như tích đức cho Duệ nhi."
Lâm Khang Bình đáp ứng, hai vợ chồng ít chuyện, Tử Tình ôm đứa bú sữa, Lâm Khang Bình ở bên chuẩn bị tã để đứa dùng buổi tối.
Ngày kế, Lâm Khang Bình nhận tờ giấy mà Tử Tình viết những thứ cần mua, An Châu thành mua đồ, thuận tiện tìm người môi giới, mẹ mìn dẫn bảy tám người về để Tử Tình chọn, Tử Tình chọn hai người mồ côi, coi như là người sạch lưu loát. đứa mười tuổi, biết làm may vá thong thường, Tử Tình để nàng chuyên thêu thùa may vá, lấy tên là Tiểu Hồng; người chín tuổi, theo Vương bà tử làm chút việc vặt vãnh, trưởng thành nhận nhà bếp, lấy tên Tiểu Tử, tổng cộng hết hai mươi lượng bạc.
Lần này Lâm Khang Bình cũng có tìm được người ăn mày nào trẻ, nhưng mang về hai lão nhân tuổi tác tương đối lớn, ban ngày ăn xin, buổi tối ở ngôi miếu đổ nát, có người nhà.
"Người ta đưa đến Khang trang, theo lão Chu bọn họ cho heo ăn, trước mắt cũng có việc gì khác, cải dầu mọc, nhưng Tam thúc dùng phân tưới lên là tốt rồi, cũng cần vất vả quản lý, chờ đầu xuân sang năm trồng ít ngô. Ta thấy bằng đầu xuân lại xây mấy phòng, lỡ tìm được người." Lâm Khang Bình hỏi.
"Được, bằng xây phòng ở dọc theo chân núi , dù sao núi này ta cũng làm được gì, tương lai có nhiều người làm nhà cửa xung quanh vùng đất, cần xây tường viện. Ngươi xem, chúng ta nên làm gì?"
" cần vội, ngươi cứ bồi bổ thân mình , mấy chuyện này cần ngươi quan tâm, chờ Khang trang xây nhà xong, ta tìm được người, tìm vài người đàn ông biết trồng hoa mầu." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình.
Kế tiếp, bắt đầu vội vàng chuyện tặng quà tết, có nhà mẹ đẻ của Tử Tình, còn có lão gia tử, trừ mấy đồ, Lâm Khang Bình vẫn cho bọn họ 1 lượng làm tiền tiêu vặt, "Ta lôi kéo đại ca nhị ca cùng , người đông thế mạnh, vừa thấy chúng ta chính quà tết tới, có cá có thịt có quả vỏ cứng ít nước có điểm tâm có vải dệt, vài ngườ hàng xong còn khen chúng ta hiếu thuận, bà càng bất công, ta lại càng muốn làm bà ta ra lời."
Về phần bà ngoại Hà thị của Tử Tình cùng hai cậu Tử Phúc bọn họ tặng, đưa qua đưa lại cũng mệt, Lâm Khang Bình cũng chuẩn bị. Tử Tình chỉ làm cho Hà thị bộ đồ mới bằng lụa, thêu chữ Phúc Thọ, Lâm Khang Bình bỏ thêm 5 lượng bạc tiền tiêu vặt, tự mình đưa .
Lâm Khang Bình đưa xong lễ tết, chỉ huy mọi người quét dọn vệ sinh các nơi, Tiểu Lam phụ trách phát đồ mới của bọn hạ nhân, sửa sang kho, chỉnh sửa các căn phòng, vội vàng túi bụi.
Hai mươi tám tháng chạp, Vương Tài Vương Hỉ gấp gáp trở về, năm nay, với chủ ý của Tử Tình, cho bọn họ mấy phần của cửa hàng, hai người nỗ lực năm, trừ bán đồ hàng ngoại, còn bán ít hoa quả khô của vùng núi, năm nay cửa hàng thu vào năm trăm lượng, hai người bọn họ được chia nỗi người hai mươi lăm lượng bạc, cũng vui vẻ ra mặt .
Chương 214: Tết lịch đầu tiên
Nhân dịp tết lịch đầu tiên sau khi Tử Tình thành thân ở Tình viên, lại là lần đầu tiên sinh con trai, Tử Tình nghĩ rằng làm cái tết vui vẻ chút, nhưng Lâm Khang Bình lại để nàng ra ngoài, ngày ba mươi, dán câu đối, treo đèn lồng, Tử Tình lại nghĩ đến những hình mà đại nương của Lâm Khang Bình cắt, vội để Tiểu Lam lấy dán, hương vị tết nồng đậm.
"Nãi nãi, tranh này cắt đẹp, nhà mình vui vẻ ít, nơi nơi đều là màu đỏ, người biết còn tưởng rằng đây là tân phòng (phòng trang trí để đám cưới) ấy chứ." Tiểu Thanh cười .
"Ngươi biết cái gì, nhà mình có thêm tiểu thiếu gia, nãi nãi cùng gia lại như keo như sơn, tân phòng cũng đủ." Tiểu Lam cười .
"Hai người các ngươi làm việc, lại có thời gian rỗi lấy chuyện chủ tử mà nghiến rang hả, gan lớn nhỉ, còn nhanh thu dọn phòng, dẫn Tiểu Hồng Tiểu Tử theo, đừng gây chuyện gì đấy." Tử Tình xong, bỗng nghĩ tới cái gì, nhìn chằm chằm Tiểu Lam.
Tiểu Lam chống đỡ được, hỏi: "Nãi nãi làm gì vậy? Lát nữa ta dẫn hai nàng đến đây mà."
Tử Tình hỏi: "Đừng ngắt lời , học ở đâu ra từ mới vậy hả, còn như keo như sơn, ngươi là tiểu nương mà biết cái gì mà như keo như sơn? xấu hổ à."
Tiểu Lam đỏ thẫm mặt, dậm chân cái, chạy , Tử Tình kêu: "Chạy trốn làm gì, gọi Lâm An tới ."
"Nãi nãi, ngươi…ta… để Tiểu Thanh gọi , ta quên là nhà giữa còn chưa xếp đồ xong." Tiểu Lam càng mặt đỏ hơn, chạy nhanh như chớp.
"Tiểu Lam bị sao vậy, ta có gì đâu? Sao đỏ mặt thế nhỉ?" Tử Tình lẩm bẩm.
Chỉ chốc lát Lâm An vào, có vẻ hơi khúm núm hơn bình thường, Tử Tình nhìn cái, : "Ngươi đến Chanh viên chuyến, hôm nay là giao thừa, đem tiền tiêu vặt hàng tháng đến đó, à, còn đưa hai bộ đồ mới cho hai vị lão nhân mới tới ở Khang trang, cầm thêm ít rau và gạo nữa, gà vịt cá thịt cũng lấy ít để cho, Chanh viên cũng đưa ít cá thịt, để Tiểu Lam chuẩn bị giúp ngươi."
"Nãi nãi, chỉ có việc này?" Lâm An hình như có chút tin nhìn Tử Tình.
"Thế nào. Ngươi sợ ít việc à? Vậy về rồi giúp Lâm Sơn bọn họ đào hố phân, lo tìm được người đấy." Tử Tình phân phó.
Lâm an ngơ ngác, nhúc nhích, vẻ mặt đau khổ: "Nãi nãi, nhà ai mà ba mươi lại làm mấy việc này? Hôm qua sáng sớm ta dậy rửa chuồng rồi, hôm nay sao còn làm công việc ấy chứ?"
Tử Tình nhịn cười, quát: "Còn tìm Tiểu Lam , sớm về sớm, ăn cơm tất niên muộn là ngươi coi chừng đấy."
Lâm an thở dài nhõm hơi. Chạy ra ngoài. Tử Tình nhìn bóng lung của , thầm nghĩ: phải là ra ngoài đưa đồ sao? Có cần vui vẻ như vậy ? Mà lúc này con trai tỉnh, khóc, chắc là đói bụng, Tử Tình đành lòng ôm lấy đứa dỗ dành.
Buổi chiều, giờ Thân, nhà giữa, Tình viên có mười người làm, cộng thêm Vương Tài Vương Hỉ là 12 người, tụ tập cùng nhau, phát tiền tiêu vặt hàng tháng. Tất cả hạ nhân cùng ngồi ăn cơm tất niên, Lâm Khang Bình bưng ly rượu lên, : " ly rượu này ta mời mọi người, các ngươi quanh năm suốt tháng vất vả, hôm nay các ngươi cần phân biệt dưới, lớn , ăn uống vui chơi hết mình, chỉ cần cẩn thận củi lửa, và nhớ gác đêm là được. Lâm An Lâm Phúc phụ trách đốt pháo, Vương Tài Vương Hỉ phụ trách đốt đèn lồng. Sáng sớm ngày mai phải tới dập đầu cho nãi nãi các ngươi, chỗ chúng ta cần các ngươi hầu hạ. Ta cạn chén này, các ngươi cứ thoải mái dùng bữa ."
Nha hoàn gã sai vặt đúng vào tuổi ham ăn ham chơi, nghe vậy vội vàng gật đầu đồng ý, hoan hô vui vẻ. Vương Tài Vương Hỉ cũng nâng ly rượu muốn kính chủ tử, : "Nếu như thế chúng ta kính gia ly trước, chúc gia cùng nãi nãi càng ngày càng hạn phúc, chuyện buôn bán của chúng ta càng làm càng thịnh vượng. Tiểu thiếu gia khỏe mạnh cường tráng mà lớn lên, các ngươi thấy đúng ?"
"Gia, ly rượu này cũng thể uống, lão bà tử biết ngươi nhớ nãi nãi, bằng mọi người cùng kính gia ly, chúc gia năm mới vui vẻ hạnh phúc, việc vui liên tục.” Vương bà tử đứng dậy rót rượu cho Lâm Khang Bình.
Lâm Khang Bình cười, uống hết rượu trong chén liền xoay người ra, nghe được tiềng ồn ào phía sau, trong lòng ấm áp, đây là hương vị của gia đình. Nghĩ vậy, Lâm Khang Bình bước nhanh hơn, Tình nhi còn chờ ở Ấm Hương uyển mà.
Nha hoàn gã sai vặt chờ Lâm Khang Bình , uống rượu chơi đoán số, ngay cả Tiểu Hồng Tiểu Tử mới tới cũng hào nhập, đám uống say khướt, cũng may có Vương Hoa Tượng cùng Vương bà tử là tỉnh, thấy sắc trời đen, cho bọn họ uống chén canh giải rượu, mọi người thanh tỉnh, lại bắt đầu chơi ít trò, đến nửa đêm mới im lặng.
Tử Tình cùng Lâm Khang Bình ngồi đối diện nhau ở Ấm Hương uyển, ăn cơm tất niên của hai người, à, chính xác là ba người, bên cạnh có bé con nằm ngủ say, nghe tiếng pháo xa xa, Tử Tình nhìn nam nhân trước mặt, "Tình nhi sao vậy, sao nhìn vi phu?"
"Khang Bình, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi thương ta, sủng ta, cho ta cuộc sống ta muốn, cùng ta sống cuộc sống giản dị ở nông thôn, nếu vì ta, ngươi chắc mở vài cửa hàng ở kinh thành, hình như ta chưa bao giờ hỏi ngươi thích cuộc sống thế nào nhỉ."
Lâm Khang Bình nghe xong, ngồi cạnh Tử Tình, ôm Tử Tình, : "Tình nhi ngốc, nếu có ngươi, chừng ta vẫn là hạ nhân của Văn gia, có cuộc sống thoải mái như hôm nay được à? Ta chỉ cho ngươi cái nhà, nhưng ngươi lại cho ta gia đình, nhà nơi nào cũng có thể mua, nhưng gia đình chỉ có , phải ngươi , ngươi ở nơi nào, nơi nào chính là nhà của ta, cho nên, đời này ta luôn ở bên cạnh ngươi."
Tử Tình ôm lấy Lâm Khang Bình, : "Được, về sau chúng ta vĩnh viễn xa rời nhau, bảo vệ gia đình mình."
Hai người ôm nhau, ai muốn rời xa, cũng biết trải qua bao lâu, Tiểu Thanh lại đưa đồ ăn khuya, ở cửa hô: "Gia, nãi nãi, Vương Hỉ đại ca bọn họ muốn đốt pháo hoa ở đảo, mời nãi nãi đứng ở cửa sổ nhìn."
Lâm Khang Bình nghe xong cười : "May mà tiểu tử này có tâm." xong tìm cái áo choàng hồ ly, phủ thêm cho Tử Tình, Lâm Khang Bình mới mở cửa sổ.
bãi đất trống ngoài đình có mười người, Tiểu Hồng Tiểu Tử mới tới cầm đèn lồng, đến cùng vẫn là đứa , rất hưng phấn, bặc độ đồ đỏ bằng vải bông, búi tóc hai bên, cũng xinh xắn. Tử Tình nhìn hai nàng, : "Hai nha đầu này đến mười ngày, ban đầu sắc mặt vàng như nến, giờ hồng nhuận rất nhiều."
"Do Tình nhi dạy dỗ tốt, có người chủ tử dễ dãi như ngươi, bọn họ mới coi nơi này là nhà mình, mọi người ở chung như người nhà." Lâm Khang Bình nghĩ tới bữa cơm tất niên vừa rồi, ôm chặt thê tử hơn.
Lâm Phong Lâm Sơn cũng đến từ nông thôn, làm gì thấy được những thứ này, giúp Vương tài sắp xếp pháo thành hình, tay ngứa khó chịu, Vương Tài Vương Hỉ cười lúc mới cho bọn họ tự mình đốt chơi, chỉ thấy oành oành vài tiếng, pháo hoa đầy trời nở rộ trong đêm, Lâm Khang Bình và Tử Tình mười ngón tay đan vào nhau, ngưỡng cổ nhìn trời.
Chợt thấy cầu nổi có 4 ngọn đèn đến, ra là Tử Phúc bọn họ lại thăm Tử Tình, Tử Hỉ thấy Tử Tình đứng trước cửa sổ, : "Tỷ, chúng ta còn tưởng rằng ngươi buồn chứ, ai ngờ ngươi ở trong nhà đốt pháo hoa."
"Còn nữa, đám các ngươi ở nhà chơi, vô cùng náo nhiệt, ai cũng nhớ tới ta, cả ngày thèm đến thăm ta, ta nửa tháng bước ra phòng này, người đều mốc meo." Tử Tình oán giận.
"Chỗ ngươi náo nhiệt hơn ấy chứ, người còn nhiều hơn chúng ta, ngươi đừng nữa, ở nhà ăn tết, ta cảm thấy thiếu rất nhiều. Nếu , ta cùng nương, về sau, các cùng chúng ta ăn tết, dù sao trong nhà tỷ phu cũng trưởng bối, cần chú ý nhiều đâu." Tử Hỉ .
"Ta có ý kiến, chỉ cần nương nhận lời."
Tử Phúc bọn họ vào nhà nhìn đứa , lại hỏi Tử Tình vài câu về đứa , dặn Tử Tình nghĩ ngơi, rồi cùng đứng trước cửa sổ nhìn pháo hoa, hết mới dẫn mọi người về.
Lâm Khang Bình ôm Tử Tình đón giao thừa, chỉ chốc lát sau, Tử Tình ngủ trong lòng Lâm Khang Bình.
Ngày kế, sáng sớm, Tử Tình mặc bộ đồ mới, ngồi cùng Lâm Khang Bình ở gian ngoài, vợ chồng Vương Hoa Tượng, cả nhà Vương Thiết Sơn, Vương Tài theo thứ tự dập đầu với Lâm Khang Bình và Tử Tình, Tử Tình cho mỗi người cái hầu bao, bên trong là 500 văn, đương nhiên, cái hài tử Vương gia cũng có.
Theo sau, Tiểu Thanh ở lại bên người Tử Tình, giúp đỡ chăm sóc đứa , Lâm Khang Bình dẫn Tiểu Lam đến nhà giữa, hôm nay người trẻ tuổi và tiểu hài tử trong thôn chắc chắn tới chúc tết, Lâm Khang Bình muốn đãi khách ở bên kia, chỉ sợ còn có múa rồng tới cửa, Lâm An, Lâm Phúc, Lâm Phong, Lâm Sơn mấy ngày nay luân phiên nhau trực cổng.
Lâm Khang Bình đến giữa buổi trưa mới về với Tử Tình, hôm nay trong nhà có nhiều người, hầu như bọn trong thôn đều đến, bị kẹo cùng quả vỏ cứng hấp dẫn.
"Tình nhi, lúc đầu ta còn lo lắng chúng ta được người trong thôn nhận, sợ chúng ta nhà cao cửa cao, dám vào. Sau này ta dẫn Lâm An vào thôn dạo vòng, tặng quà đáp lễ, quen hay quen đều mời vô nhà hết. Ta phát cha có danh tiếng cao trong thôn, học đường của cha cũng được gần mười năm nhỉ, nhận ít đứa người nghèo, mặc dù bọn họ đọc sách thi được gì, nhưng vào thành làm thuê vẫn được. Chắc bọn họ cảm ơn, nên chúng ta được nhờ theo."
"Đúng vậy, bọn họ nguyện vọng cũng rất đơn giản, có thể ăn cơm no là được. ra chúng ta làm ít chuyện tốt, chúng ta xây nhà, chỉnh sửa núi hàng, đều mời người trong thôn, tiền công cũng ít."
, Tiểu Thanh Tiểu Tử đến dọn cơm, hai người ăn cơm, buổi chiều có khách, Lâm Khang Bình cùng Tử Tình ngủ bù.
Chương 215: Về nhà mẹ đẻ
Ngày thứ hai, mùng hai tết, trời u, có mưa phùn, là ngày Tử Tình về nhà mẹ đẻ, Lâm Khang Bình lấy áo choàng lớn bọc lấy Tử Tình, ôm Tử Tình, Tiểu Lam cầm ô, Tiểu Thanh ôm Thư Duệ, Tiểu Hồng cầm cái giỏ đựng đồ của em bé, từ cửa vào Tăng gia, lúc đó Tử Phúc bọn họ chuẩn bị ra ngoài, thấy Lâm Khang Bình bế Tử Tình vào cửa, Tử Hỉ cười : "Ta còn tưởng rằng tỷ phu ôm con cọp ở nơi nào chứ."
"Tiểu tứ, da ngứa à, đầu năm đầu tháng, ta bảo cha chưởng ngươi để mừng tết đấy." Tử Tình .
"Ngươi mù à, ràng là lông hồ ly, sao tỷ giống cọp được, có giống cũng là giống hồ ly, lông hồ ly và lông cọp mà ngươi còn phân biệt được, đọc sách mấy năm làm gì." Tử Thọ vuốt áo choàng của Tử Tình, trợn trừng mắt nhìn Tử Hỉ, chậm rì rì .
"Hai kẻ xấu xa, các ngươi muốn tiền mừng tuổi à, biết ta giờ tiện thu thập ngươi, ngươi liền cố ý hả?" Tử Tình .
"Trời trời, tỷ, sao có thể chứ? Của cải của ta đều cho con ngươi rồi, ngươi ta quên mất, tỷ phu, chúc mừng năm mới, Tử Hỉ chính thức chúc tết ngươi, lấy hồng bao đến." Tử Hỉ hai tay vươn ra, chọc Lưu thị mới vào cửa cười to.
Lâm Khang Bình ôm Tử Tình vào phòng phía đông, cách vách phòng ngủ của Thẩm thị, là khuê phòng trước kia của Tử Tình, mọi người cười đùa hồi, Lâm Khang Bình dặn Tử Tình vài câu, liền theo Tử Phúc bọn họ đến Bạch Đường thôn chúc tết Thẩm gia.
Năm nay phải chiêu đãi ba , Lưu thị cùng Trần thị ở phòng bếp quản lý đồ ăn đãi khách. Tử Tình sai Tiểu Thanh Tiểu Lam Tiểu Hồng hỗ trợ, mình nằm giường chuyện cùng mẫu thân.
Thẩm thị nhìn đứa ngủ say, hỏi: "Tiểu ngoại tôn lớn hơn rồi nè, càng lớn càng xinh xắn, càng ngày càng giống ngươi, sữa có đủ ? Ban đêm phải dậy mấy lần?"
Tử Tình đáp hết, "Nương, theo ta bằng ngươi lại mua hai người , năm sau đại tẩu phải , Tiểu Đào cũng muốn theo, nhị tẩu chỉ có nha đầu, Tiểu Kết cũng giúp ngươi được nhiều, chuyện bếp núc nên mua người quản lí, nếu ngươi tiện ta mua người đưa đến, ban ngày ở đây làm việc, buổi tối về chỗ ta ngủ."
" cần, cuộc soogns khó khăn thế nào còn sống được. Bây giờ chỉ có từng này việc mà ta mệt được à? Bình thường chỉ có ngươi cha, ta, nhị tẩu ngươi, Tử Vũ ở nhà thôi, việc đồng áng thuê người làm rồi, ta cũng chỉ làm chút cơm canh mà thôi, quần áo muội muội ngươi cùng Tiểu Kết giặt. Yên tâm, về sau nếu bận quá ta mượn người ở chỗ ngươi. Miễn cho bà bọn họ lại lải nhải, ta để ý bọn họ, hình như Hoa Quế nhà đại ngươi đến tuổi làm mai, năm nay mười lăm. Tam Mao còn chưa đính hôn, chắc họ sốt ruột. Nhà tiểu ngươi năm nay còn chưa xây nhà mới, đến lúc đó lại khóc than cho coi."
"Sao có thể chứ. Tiểu dượng kiếm được gần 30 lượng từ chỗ ta, làm nhà từng ấy là đủ rồi. có vốn riêng ít, mấy năm nay làm hầu bao cũng được mười vài lượng bạc, còn tính của riêng trước kia, bọn họ cũng đâu tốn cơm tốn gạo, lúc đại cha trở về đều ăn cơm cùng bà."
"Cũng đúng, hai năm nay vì cả nhà đến đấy ăn, nên nhà đại ngươi có gì, Tứ Mao Ngũ Mao cũng đọc sách, còn có ý kiến với tiểu ngươi. Tiểu ngươi còn ít lần oán giận với ta. Mà ta cũng thèm quan tâm, dù sao bây giờ ông bà ngươi được đại cha bọn họ quan tâm. Hai năm nay đỡ ít chuyện."
"Đều tại tiền nhiều mà huyên náo, ai bảo cha ta bỏ ra 12 lượng chứ? Ông bà lại thiếu thứ gì. Bây giờ đại nương năm cho 3 lượng bạc, biết bà ta có gì để ăn, đại đến ít, tiểu cũng tự về nhà nổi lửa nấu ăn, tội gì đến đó làm cha mẹ mình mệt thêm."
"Ai có, các ngươi hiếu kính, bọn họ năm cũng có 6 lượng bạc, phú phú à? Chỉ sợ bọn của ngươi cùng đại nương lại bắt đầu nhớ thương đấy. Đại nương ngươi ít lần nhắc tới chuyện Tử Toàn muốn đọc sách, muốn cất chút bạc."
"Đừng nghe nàng khóc than, Tử Toàn học ở học đường của phụ thân, tốn đồng, nàng đỡ tốn bao nhiêu chứ? Ngày nào đó nhắc tới chuyện này trước mặt nàng , đừng để nàng giải ngu mà khóc than." Tử Tình nghĩ đến lúc chưa ở riệng, nàng ta gạt cả nhà mình hơn chục năm, sau khi ở riêng cũng nuôi cha mẹ, tính toán tỉ mỉ nhà mình, tiền bạc trong tay ít, suốt ngày vẫn khóc than.
" đến đọc sách ở học đường, chắc năm nay đứa nhà nhị ngươi cũng đưa tới, nhị ngươi luyến tiếc rời xa đứa , cũng ở tại đây. Ta thấy bà ngươi còn phải đau đầu dài dài. Còn con của Bình tỷ ngươi nữa, cũng nên vỡ lòng, năm nay chuyện đau đầu ít."
"Lần trước đại tới nhà ta, Khang Bình đem bọn họ đuổi ra ngoài, hôm nay đại ta cùng đại dượng thể đến nhỉ, với lại Quế thành thân, chắc cùng dẫn chồng của nàng về nhà mẹ đẻ.”
“Theo lý là thế, chỉ sợ đại đại dượng ngươi bỏ được đồ ăn nhà chúng ta, năm cũ ăn ở chỗ đại cha, đại cha ngươi chuẩn bị rất ít thứ tốt, năm ăn cơm ở chỗ chúng ta, chắc thèm thuồng từ lâu.”
Hai mẹ con , tiểu Thư Duệ tỉnh, ị đánh thối um, Tử Tình thuần thục múc nước rửa, đổi tã sạch , “ ngờ ngươi làm thành thạo đến vậy, tiểu ngươi còn bằng ngươi, Iuyện từ hồi , khi đó, Tử Hỉ cùng Tử Vũ đều do ngươi chăm sóc, nhất là Tử Hỉ, khi đó ta vội vàng chuyện trong ngoài nhà, có thời gian chăm , may mà các ngươi đều biết chuyện, để ta tốn nhiều tâm tư” Thẩm thị vừa tự hào lại vừa xót xa, bọn biết chuyện, chịu bao nhiêu khổ mới có hôm nay.
, Tăng Thụy Tường trở lại, “Các ngươi trốn trong này chuyện riêng gì?” Tăng Thụy Tường vào phòng thấy Thẩm thị cùng Tử Tường chuyện, ở giữa là tiểu bảo bảo.
Tử Tình vội đứng lên chào cha, Tăng Thụy Tương hỏi: “Mới nghe ngươi lại mua hai nha đầu, nhà ngươi tổng cộng có ba người, còn dùng mười người hầu hạ à? năm tốn nhiều ? Lâm Khang Bình kiếm bạc đủ ngươi dùng ?”
“Ngươi quá quan tâm rồi, chẳng lẽ trong lòng Tử Tình có tính toán? Đứa có đíều kiện tốt lắm, muốn sống thoải mái hơn, có cái gì mà thể, với lại vườn nhà nàng lớn như vậy, ít người sao làm hết? Chẳng lẽ để nó giống chúng ta, chịu khổ vất vả.” Thẩm thị trước.
“Đúng vậy, cha à, ngươi cũng đừng coi thường chúng ta, Tình viên năm có tiền thu là đủ. Cha, ngươi cứ yên tâm , ta bây giờ là tiểu phú bà rồi.”
“Muội muội phải tiểu phú bà à? cái áo lông vịt muốn mười lượng bạc, ta thấy phí tổn còn chưa đến 1 lượng, thế mà nàng dám hét giá, lại bán hết được chứ. Áo len cái cũng năm sáu lượng bạc, còn nhà muội muội nữa, cái gì mà có? Ăn uống cần bỏ tiền mua, ngay cả sân cũng đầy họa hồng, muội muội có thể làm hoa khô để tắm. Ta thấy, trong mắt muội muội, từng ngọn cây cọng cỏ đều có thể bán ra bạc. Theo ta muội muội phải mời cả nhà ăn bữa lớn, ai bảo trong chúng ta, ngươi giàu có nhất làm chi.” Lưu thị , ôm Vĩnh Dung, Tiểư Đào dẫn Vĩnh Liên, Trần thị ôm Vĩnh Phong vào.
“Ta cầu còn được, mỗi ngày ngồi buồn trong phòng , cũng có người đến trò chuyện, ở cữ quá khó chịu, nữ nhân khổ.” Tử Tình cảm thán.
“Ngươi còn buồn, còn khổ gì, nữ nhân nào mà như vậy hả, ngươi đừng có mà nằm trong phúc lại biết hưởng phúc, ta cho ngươi thành thành mà nằm , ở cữ cho tốt dễ mắc bệnh lắm.” Thẩm thị .
“ phải chuyện mời khách chuyện à? Nương lại trách ta nữa, đúng rồi, khi nào đại tẩu cùng nhị tẩu về nhà mẹ đẻ, khi nào ta nên mời khách.” Tử Tình .
“Ai muốn mời khách? Tử Tình à? Đừng quên bọn ta đấy.” Lão gia tử vào. Lâm Khang Bình và bọn Tử Phúc tặng quà tết, làm lão gia tử cùng Điền thị vừa lòng, hơn nữa hàng xóm còn tuyên dương, lão gia tử cũng cảm thấy sảng khoái, cho nên so đó chuyện lần đó Lâm Khang Bình đuổi người, cũng biết phải nhằm vào , về phần Điền thị, chỉ sợ dễ dàng bỏ qua.
Tử Tình ngờ cả nhà đại đều đến, Quế biểu tỷ còn dẫn theo trượng phu, nhà Đại Mao ba người, thê tử - Trương thị mang thai bảy tám tháng cũng theo tới. Tử Tình là hết chỗ .
Cả nhà Tăng Thụy Khánh đến, là Tử Bình dẫn con về nhà mẹ đẻ, muốn ở nhà chiêu đãi nữ nhi và cháu ngoại, chắc là lần đó cùng Xuân Ngọc đén Tình viên, làm Chu thị thông minh ra, chạy theo nhà Xuân Ngọc làm bậy nữa.
Thẩm thị nghe xong với Tăng Thụy Tường: “Cũng thể thiếu nương Tử Bình được, bằng ngươi tự mình chuyến, dù sao hai năm mới luân phiên làm lần, để cả nhà đoàn tụ cho vui vẻ, năm ngoái chúng ta đến nhà đại ca ăn cơm, người còn nhiều hơn mà.”
Tăng Thụy Tương nghe xong, cũng có ý này, lại cố ý mời chuyến, cả nhà Tăng Thụy Khánh mới từ từ đến.
Tử Tình ngồi vào bàn, Thẩm thị lấy mấy món nàng thích đem tới sau khi ăn xong, Hạ Ngọc tiến vào chuyện cùng Tử Tình, thấy người khác vội cho tiểu bảo bảo cái dây chuyền bạc xinh xắn. “Nhị , ngươi dư dả, còn mua thứ này làm gì?”
“Mau nhận lấy , nhị hiểu mà, có ngươi sao có nhị của hôm nay? Ngay cả chuyện ăn mặc, nương ngươi cùng ngươi trợ cấp ta ít. Lúc ngươi sinh, có thời gian rãnh đến thăm, nên bây giờ mới đưa được.”
Hạ Ngọc còn chưa xong., Điền thị Chu thị theo vào được, nhìn nhìn con của Tử Tình, khen vài câu, Chu thị mất sắc thấy Thư Duệ có dây chuyền bạc để bên cạnh.
Last edited by a moderator: 20/10/15