1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 197: Sau màn chúc thọ

      Bọn Tử Phúc giúp đỡ thu dọn đồ, Lâm Khang Bình đỡ Tử Tình tìm nơi ngồi, rồi hỗ trợ. Tử Tình nghe thấy có người chuyện, quay đầu vừa thấy, ba tỷ muội Điền thị ở trong phòng, Tử Tình im lặng nghe ngóng, hình như là tỷ muội Điền thị kể lể với Điền thị.

      "Có thể trách ta à? Nếu ngươi lòng trách ta giờ ta phải thế này sao? Ai bảo ta bất công, có ai làm nương mà có thể trơ mắt nhìn con mình nghèo khổ? thiếu gì hả, cần ta giúp vẫn tốt đấy thôi, biết người khác chê cười ta nghèo kiết xác, chê cười các muội muội keo kiệt, vẫn làm như có việc gì, ô ô, đứa con này ta nuôi rồi, trước kia cũng như vậy, còn phải là bị ai xúi giục à?" Điền thị .

      "Ngươi đừng với ta, lão nhị nhà ngươi vừa thấy là người thành phúc hậu, nhà lão nhị làm việc làm người ra sao cũng cần . Nếu tại ngươi làm ra những chuyện làm tổn thương , có thể như vậy à? Người ta còn luôn luôn đưa cho ta chút cái ăn, ta là ai? Ta phải là tỷ ngươi sao? Còn có tam muội nữa, người ta cũng chiếu cố rất nhiều, ngươi lại la ó, ngươi đừng nghĩ ta biết những chuyện ngươi làm nhé. Ngươi còn thừa nhận à?" Đại Điền thị .

      "Ta cũng cảm thấy nhị tỷ làm đúng, Xuân Ngọc làm được gì tốt cho ngươi chưa? Còn Yến Nhân Đạt nữa, đó là loại người gì? Ăn khối thịt đều hận thể nuốt luôn cả xương, mấy năm nay ai cho tiền? Lúc trước ta đồng ý để ngươi đem Xuân Ngọc gả cho rồi. ràng là đào hố để các ngươi nhảy vào, thấy Tường tể (cháu) tương lai có thể thi làm quan, theo được nhờ, Xuân Ngọc lại ngu đầu ngu độn ra, ngươi lại la ó, mắc Xuân Ngọc lại còn trách Tường tể, ép thôi học về nhà làm việc, phải ta ngươi, nhưng tỏng đám con chỉ có Tường tể cùng Hạ Ngọc là tốt nhất." Tiểu Điền thị .

      "Ta muốn để thi sao? Cuộc sống của ta các ngươi cũng biết đấy. Hạ Ngọc bị bệnh chậm trễ, kiếm tiền trong nhà ai kiếm tiền?" Điền thị dỗi .

      "Đừng bày đặt điều này, trong nhà còn có vài mẫu mà, muội phu lại là người chịu khó, làm gì đến nông nỗi đó, Thụy Khánh làm việc à? năm còn có mấy lượng bạc trợ cấp, ta hiểu ngươi nghĩ gì nữa, ràng là nông dân thế mà nuông chiều nữ nhi để đứa nào làm chuyện gì, đám ăn ngồi rồi." Đại Điền thị .

      "Thụy Khánh có bạc mà đưa hết cho ta à? Tính tình của nàng dâu kia các ngươi cũng biết, sớm cất làm vốn riêng, sợ lão nhị kiếm tiền mà tiêu tiền nhiều. Nếu , ta cũng hạ quyết tâm bắt lão nhị về, sau này, lão nhị thành thân, vì nhà lão nhị nhiều đứa , năm mười lượng bạc có thể giao cho ta 5 lượng là quá lắm rồi." Điền thị oán giận .

      Tử Tình thế mới biết, năm đó nhà mình hy sinh lớn thế nào, chỉ sợ cha mẹ đến nay vẫn chưa hay biết gì, cho rằng đại cha hàng năm đều nộp bạc lên? Cho rằng giúp đỡ nuôi cả nhà mình, còn muốn nhớ ân tình này nữa chứ. ngờ phụ thân mình là ngốc nghếch, lão gia tử cùng Điền thị bảo làm cái gì làm cái đó, để bọn họ vuốt ve, khó trách Điền thị muốn kéo con trở về, bởi vì lỡ thi đậu, Điền thị thể tùy ý đùa nghịch, gạt gạt ai?

      Tử Tình đau đớn, vì phụ thân mà cảm thấy đáng giá, toàn tâm toàn ý vì cái nhà này, thậm chí ngay cả con mình đều ăn đủ no mặc đủ ấm, nhưng người ta vốn đồng lòng với , sớm hợp nhau tính kế , áp bức , nếu có Tử Tình xuyên đến, chó ngáp phải ruồi mà ở riêng, nhà này biết có bộ dáng gì nữa, có lẽ, đến nay còn bị từ này ký sinh trùng hút máu mãi.

      Lúc này, Tử Phúc bọn họ thu dọn xong, muốn rời , lão gia tử gọi mọi người lại, : "Hôm nay có đủ mọi người, ta cũng ngồi xuống trò chuyện. Phúc nhi, gọi cha mẹ ngươi tới, cả đại cha đại nương cùng Tử Bình nữa."

      Lúc này, bọn Điền thị nghe thấy được, cũng ra, Tử Tình chuyển ra ngồi chỗ khác, lão gia tử vốn cố gắng mời chị dâu và em dâu ở lại, nhưng hai người đều trong nhà có chuyện, chắc muốn tham dự việc nhà này, dù sao chuyện hôm nay rất mất thể diện, các bà cũng muốn đắc tội ai.

      Phòng phía trước hơi , nên mọi người chuyển đến sau phòng, Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường hai mặt nhìn nhau, biết lão gia tử đến cùng là muốn gì? Chắc ai tránh được chuyện bị mắng.

      Tử Tình nhìn thoáng qua, thấy Xuân Ngọc cùng Yến Nhân Đạt ngồi ở góc xó, cố gắng giảm bớt tự tồn tại, đáng tiếc, lão gia tử lúc này nể mặt, : "Xuân Ngọc, hai ngươi ngồi lên trước , chuyện hôm nay chủ yếu là do hai ngươi dựng lên, ngươi đến đây cho mọi người ."

      "Cha, việc này là như vậy, điều kiện nhà chúng ta, mọi người. . ." Yến Nhân Đạt .

      "Ngươi im miệng, việc này để Xuân Ngọc ." Lão gia tử .

      " cái gì mà , đây chính là , trong nhà nhiều đứa , cơm còn ăn đủ no, mùa thu năm nay còn muốn làm chuyên mừng cho Quế , ngay cả món đồ giống đồ cưới cũng có, nhà trai lại nghèo, ta có thể làm sao bây giờ? Cũng thể để đứa gả. Đáng thương Quế của chúng ta, năm nay mười tám, có đống cậu và thím, có ai hỏi thăm câu ? phải là chút bột hỗn hợp sao? Bây giờ có mấy nhà qua ăn bột hỗn hợp ngô khoai chứ, các ngươi cho rằng nhà ai cũng giống nhị ca à? Trong nhà có bạc sao bỏ ra? Buổi sang hôm nay, nhị ca nếu quyết đoán ra bạc mua trăm cân bột mì phải là hết việc à?" Lời này sáng sớm hôm nay Xuân Ngọc muốn , đáng tiếc Yến Nhân Đạt cho, cuối cùng cũng ra.

      "Tường nhi, ngươi thế nào?" Lão gia tử hỏi.

      "Phụ thân, ai nên bỏ tiền, phải ngươi trước rồi à? Xuân Ngọc làm như vậy cũng phải ngày ngày hai, ta có khả năng quan tâm nàng đến già nhỉ? Cha nương năm trợ cấp nàng bao nhiêu, trong lòng các ngươi đều biết, nếu có tâm mua nguyên liệu tốt làm giày cho nương thôi, các ngươi tự nghĩ lại ." Tăng Thụy Tường , ra, Tăng Thụy Tường vốn là muốn có khả năng quan tâm nàng tới chết, nhưng nghĩ hôm nay là ngày vui, nên từ chết ra.

      "Thụy Khánh, ngươi là trưởng tử, ngươi xem, tình hôm nay thế nào?" Lão gia tử hỏi.

      "Ta có gì để , ta chỉ làm việc ta phải làm, chuyện người khác liên quan đến ta." Tăng Thụy Khánh , đơn giản sáng tỏ.

      "Tử Phúc, người là cháu đích tôn, cũng thành thân, ngươi xem." Lão gia tử hỏi.

      "A công, ta là vãn bối, gì đó xuôi tai ngươi đừng để trong lòng. Ta cảm thấy đại làm việc rất quá đáng, cũng tại vì ngươi và bà dạy bảo, nếu ngay từ đầu đại làm sai chuyện gì mà các ngươi dạy dỗ, nàng chịu giáo huấn, biết mình sai rồi, chỉ sợ như hôm nay. Nguyên nhân vì có các ngươi nên nàng mới dám lặp lặp lại nhiều sai lầm đến thế, dù sao nàng đâu cần chịu trách nhiệm." Tử Phúc .

      "A, Tử Phúc, ngươi là tiến sĩ hả? Người đừng quên, ngươi dù làm quan lớn ta vẫn là của ngươi, là trưởng bối của ngươi, đến phiên ngươi giáo huấn ta sao?" Xuân Ngọc .

      "Câm miệng, là ta để . Các ngươi đều xong rồi? Vậy để lão già như ta vài câu, chuyện hôm nay là do lỗi của Xuân Ngọc trước, nhưng ta cho rằng, dưới tình huống như vậy, các ngươi lấy gia tộc làm trọng, trước đem mọi chuyện giải quyết trước. Tường nhi, hôm nay phụ thân rất thất vọng, ta cho rằng cho dù ngươi giận muội muội thế nào, cũng nên lấy ngày đại thọ của nương ngươi ra làm trò đùa. Dù sao chuyện này quan hệ đến toàn bộ thể diện của Tăng gia, phải là trăm cân bột mì sao? Ta biết từng ấy bạc đối với ngươi mà chẳng là thứ gì, nương ngươi cả đời có mấy cái đại thọ sáu mươi? Lùi bước mà , Tử Phúc cũng trúng tiến sĩ, chẳng lẽ ngươi tính toán vì Tử Phúc? Chuyện này truyền ra ngoài, hư là toàn bộ thanh danh của Tăng gia đấy." Lão gia tử ai thán tiếng, con càng ngày càng làm thất vọng.

      "Đúng vậy, còn nữa, quà tặng của Tử Lộc cùng Tử Tình sao sớm lấy ra, ta mà mặc thứ ấy lúc đó chẳng phải thể diện cho các ngươi à? Thấy ta bị chê cười các ngươi mới vui sao? Người ta chê cười là Tăng gia chúng ta, các ngươi lại có thể diện gì?" Điền thị .

      "Bà, chúng ta mà sớm lấy ra, thể diện phải là chúng ta, đó là thể diện cho ba . Vẫn là đại cha đúng, chỉ làm việc ta phải làm, cha ta làm điểm ấy, cho nên, mới bị các ngươi chèn ép. Cha ta cũng phải giận gì đại , là đại mấy năm nay bị ông bà nuông chiều quá nhiều, bản thân làm sai còn nhận, mắc thêm lỗi lầm nữa, cũng phải tiểu hài tử, ai có thể nhẫn nhịn nàng cả đời? Khó trách người đời ‘nhân thiện bị nhân khi’ (người tốt bị khi dễ), ta thấy về sau cứ như vậy, chuyện ai người nấy làm, đừng nghĩ để người khác chịu trách nhiệm thay." Tử Tình , nghĩ đến vừa rồi nghe được chuyện kia, trong lòng luôn buồn bực.

      "Cha mẹ ngươi còn chưa mở miệng, tiểu nha đầu gả ra ngoài còn có phần chuyện à? biết lớn ư?" Điền thị bất mãn trừng mắt nhìn Tử Tình.

      "Bà, lời này đúng rồi, vừa rồi phải là nhắc tới quà của Tử Tình sao? Tình nhi bị vài câu. có chuyện của chúng ta, chúng ta trước, dù sao cũng là nha đầu gả ra ngoài rồi, chúng ta có phân lượng gì nhưng hiếu kính hơn người khác nhiều." Lâm Khang Bình và Tử Tình đứng lên, muốn , bị Hạ Ngọc kéo lại.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Nhược VânPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 198: Khang trang

      "Cha, nương, quên , chuyện hôm nay vốn là lỗi của đại tỷ, riêng gì bột mì, ngươi xem đôi giày , có tâm mà thế này à? Còn nữa, năm ngoái lúc Tử Tình thành thân, phải là cầm đôi giày của Quế cho có lệ ư? Đại tỷ, có phải ngươi cố ý hay ?" Hạ Ngọc .

      "Ta làm gì ra tay hào phóng như ngươi, ra tay chính là đôi vòng tay bằng bạc, ta cũng chưa thấy ngươi đeo bạc bao giờ? Ta cũng muốn nhìn xem Quế nhà của ta xuất giá, ngươi có thể cho được thứ tốt gì?" Xuân Ngọc .

      "Ít đánh rắm , có thể giống nhau à? Luôn tính kế để người khác bỏ tiền thay ngươi, ngay cả mẹ ruột ngươi còn tính kế, phải là ngươi biết hàng năm nhị ca đều cho phụ thân thạch lúa mạch sao? Đừng cho là ta biết tâm tư của ngươi? Với cách làm của ngươi, tương lai con ngươi có thể tìm được người trong sạch để thành thân mới lạ đấy." Thu Ngọc cũng là giận đến hồ đồ, thốt lên.

      "Các ngươi đều có người giúp đỡ, ta có ai giúp ? Con của ta sao? Con nhà đâu có Tam mối lục phinh hả (ý chỉ ăn cơm trước kẻng)?" Xuân Ngọc gào thét.

      Xuân Ngọc vừa xong, Tăng Thụy Khánh mặt đen, đứng dậy bước , Chu thị mắng: "Ta muốn nhìn xem các ngươi có ngày lành gì để sống?"

      "Bỏ qua . Có thêm gì nữa, các ngươi cũng vậy, về nhà ." Lão gia tử thở dài tiếng, thương tâm cùng thất vọng nên lời, nhưng lại biết nên thương tâm thất vọng ai, chắp tay sau lưng, đến phòng trước.

      trận gió lốc qua, Điền thị cũng còn cao ngạo như cũ. Ba nữ nhi bà luôn sủng ai, hôm nay làm bà tổn thương, cho nên, cũng để ý mọi người, theo sau lão gia tử.

      Tăng Thụy Tường dẫn bọn về tới nhà, cả nhà ở phòng, Tăng Thụy Tường hỏi: "Các ngươi cảm thấy hôm nay ta làm quá đáng ?"

      "Cha. Ta làm con rể, để ta trước câu, ra lời ông nội là sai. Cả nhà đại hôm qua tới, chẳng lẽ bọn họ biết đại lấy bột hỗn hợp đến à, sao sớm muốn đổi bột mì , lại phải chờ hôm nay chúng ta đến mới muốn đổi bột mì? Còn nữa, nếu ra tiền mua bột mì, này bạc ông nội cũng có thể lấy ra, phải là có bạc mà, theo ta được biết chúng ta mừng năm mới, trước khi rời nhà cho bọn họ lượng bạc, đại ca cũng cho ít, còn nhị ca?"

      "Chúng ta đều cho 1 lượng, bởi vì lúc ngươi câu, chúng ta cũng thể có ít hơn các ngươi, cho nên cũng cho lượng bạc." Tử Lộc .

      "Chúng ta ba người hiếu kính ông bà tương đương với tiền nuôi dưỡng năm của đại cha, ta nghĩ ông bà bọn họ năm nay chắc chắn sống kém, như vậy vì sao lúc đó ông tự mình bỏ tiền mua bột mì, phải muốn chờ phụ thân bỏ tiền?" Tử Phúc hỏi.

      "Chắc là khẳng định phụ thân cự tuyệt, còn nữa, phụ thân cự tuyệt còn có tỷ phu nữa mà, ngờ tỷ ta bỗng chốc từ chối. Ông nội chỉ sợ bây giờ hối hận vì sao lấy bạc mà mua đấy chứ?" Tử Hỉ cười .

      "Ngươi xem, bọn đều hiểu , bọn hồi nãy , là để ông nọi bọn nó giữ chút thể diện. Ngươi đừng để trong lòng, bọn họ đâu phải mua nổi đâu, đám chỉ chờ chúng ta." Thẩm thị .

      Tăng Thụy Tường nghe xong, nguyên bản cho rằng hơn năm, có số việc mọi người hẳn là biết tốt xấu, nhưng vẫn xử như vậy, là làm cho người ta lạnh lòng. Lúc đầu còn chưa nghĩ đến việc trong tay lão gia tử có tiền bạc, chỉ nghĩ hôm nay mình làm quá đáng lắm .

      " ra, với cách làm của chúng ta mất thể diện đâu, dây chỉ là người nông dân làm thọ thôi, ông bà ta là muốn nổi bật mà, nếu mất thể diện, cũng là ba làm mất, dù sao người ta đàm luận chủ yếu là đào mừng thọ của đại cùng giày và đồ trang sức." Tử Thọ .

      Tử Thọ vừa xong, bọn Tử Tình đều đồng ý, sắc mặt Tăng Thụy Tường cũng tốt rất nhiều.

      Từ đây, lão gia tử cùng Điền thị tới nhà Tăng Thụy Tường khoảng thời gian dài, chắc trong lòng còn chưa hết giận.

      Bện Tăng Thụy Tường coi như có gì, tới hai ngày, Tử Phúc thu dọn đồ đạc vào kinh, Lưu thị vẫn ở nhà dưỡng thai.

      Tử Tình mấy ngày này rất vội vàng, Tình viên còn chưa tìm được đầu bếp thích hợp, dù sao Tiểu Thanh Tiểu Lam tuổi còn , đơn giản đồ ăn còn được, nếu làm đầu bếp là có khả năng. Cho nên, Tử Tình đều tự mình làm, hoặc là chỉ cách, thỉnh thoảng cũng về nhà mẹ đẻ cải thiện chút thức ăn.

      Trong khoảng thời gian này, Lâm Khang Bình luôn ra ngoài, đất hoang thuê người làm, mỗi ngày đều qua tuần tra, mang theo hai gã sai vặt mới mua, Lâm Sơn, Lâm Phong, hai hài tử này đến từ nông thôn, trước kia trong nhà cũng trồng trọt, gặp gỡ năm hạn hán, lại gặp bệnh tật, đến cuối cùng thành hai nhi. Mới đến đây vội vàng cải thiện đất trồng rau.

      Ngày này, Chú Vân Giang đến báo cáo, đất hoang được chỉnh sửa xong, tất cả đều trồng đậu nành, Tử Tình nghĩ chắc phải thuê vài đứa ở hoặc lại mua hai nhà ở đấy nuôi heo, chủ yếu là vì có phân, Lâm Khang Bình biết nên tất nhiên là Tử Tình gì nghe nấy. Trong khoảng thời gian này, theo Tăng Thụy Ngọc cùng người học được vài thứ, biết hoa mầu cần phân mới tốt.

      "Tình nhi, ta thấy kẻ có tiền ở kinh thành gia đều thích làm thôn trang gì gì đó, bằng, ta cũng đem vùng đất của chúng ta quy hoạch, làm ra cái thôn trang, gọi là gì nhỉ? Tình trang, được ?"

      " được, xuôi tai, bằng gọi là Khang trang , Khang trang có nghĩa là rộng lớn bằng phẳng, chờ về sau có tiền, lại mua vùng đất nữa, xây tòa nhà ở bốn phương thông với Khang trang, tốt. Ta đầi tiên là làm cư dân trong Khang trang của chúng ta có cuộc sống tiểu khang, coi như uổng công." đến điều này, trong lòng Tử Tình lại thực vài phần nhiệt huyết sôi trào, tại đây làm xã hội chủ nghĩa ý nghĩa.

      "Được, chờ ta đem mảnh đất này chỉnh sửa, chúng ta mua hết toàn bộ núi hoang xung quanh. Nhưng ngươi cũng đừng nóng vội, trước mắt thân thể ngươi còn chưa khỏe. Còn nữa, tiểu khang có ý gì?"

      "Tiểu khang chính là có thể ăn no mặc ấm, có nhà để ở đó." Lâm Khang Bình nghe xong ôm Tử Tình hôn miếng.

      Lâm Khang Bình tìm người làm mấy gian phòng ở giữa. Đào giếng xong, lại làm hai hàng chuồng heo, bởi vì ở giữa đào giếng nước, nên rửa ráy cái gì cũng tiện.

      Chuồng heo làm xong, Lâm Khang Bình nhờ Tăng Thụy Ngọc kiếm hai hộ gia đình khó khăn từ trong thôn, ký khế ước mười năm. Chuyển đến, chuyên môn phụ trách cho heo ăn.

      Chú Vân Giang mỗi ngày vẫn thu gom chút cám lợn, đồ ăn thừa đên, cũng hết hai canh giờ, tiền công vẫn là hai mươi văn, đây là việc làm nhiều năm, cũng chậm trễ làm việc chính, Thu Ngọc tất nhiên là cao hứng.

      Ngày này, Lâm Khang Bình đa ra ngoài, Tử Tình định tìm Tử Hỉ trò chuyện, vừa thay xong quần áo, Chu thị lại. Tiểu thanh vội đỡ Tử Tình đến phòng phía trước ngồi xuống, Chu thị liếc vòng, : "Tử Tình, nhà ngươi là rất thoải mái, vườn lớn như vậy, hoa hoa cỏ cỏ cũng đẹp, rau dưa, cá ciếc, vịt ngan, năm bán được cũng ít bạc nhỉ?"

      "Có thể bán được vài đồng đâu? Đủ nhà dùng là được lắm rồi."

      "Điều này cũng đúng, nơi lớn như vậy, chắc chắn cần người nhiều, cái vườn lớn như vậy mà thu dọn phí tâm tư, nếu mướn nhiều người làm việc cũng được."

      Tử Tình nghe xong sửng sốt, Chu thị có ý đồ gì? Chẳng lẽ muốn bỏ người vào bên này, nhưng cũng thể để Tử Bình đến đây làm việc nặng được chứ? Đến lúc đó quản lý thế nào?

      "Đại nương cũng đúng, nhưng Khang Bình lại mua hai người ở nông thôn đến rồi, đất trồng rau trong vườn đều giao cho bọn họ, nếu làm hết vẫn còn bọn Lâm An Lâm Phúc mà."

      "Ta nghe ngươi lại làm cái thôn trang gì đấy, mỗi ngày để tiểu dượng ngươi mang đồ cho heo ăn, ngày cho hai mươi văn, việc này dễ dàng, mà lại ít tốn công. Theo ta ngươi thuê nhiều người như vậy, thể tìm ít việc cho tỷ phu ngươi sao? Ngươi cũng biết, nhà Bình tỷ ngươi rất gian nan, trong bụng Bình tỷ ngươi có con nữa, này tương lai phải thế nào? Ta hơn năm mà trong tay có thừa đồng nào, bạc đại cha ngươi, còn muốn nuôi ông bà, ta nghĩ ngươi luôn muốn mời người, ngươi thấy Tử Bình có thể làm chút gì?"

      "Đại nương, ta còn việc gì nữa, tiểu dượng ở gần, trước kia lại làm qua việc ghi chép tính toán, ta vừa vặn thiếu người như vậy, việc khác, ta có biện pháp." Tử Tình từ lúc nghe tỷ muội Điền thị , đối với đại nương càng chút hảo cảm nào, nhiều năm như vậy mà còn giả nghèo giả đói.

      Lúc này, Tử Hỉ dẫn Lưu thị cùng Trần thị lại tìm Tử Tình, mặt sau theo hai nha hoàn ôm đứa , Tử Hỉ vừa vào cửa hỏi: "Tỷ, sao ngươi còn chưa đến, chúng ta chờ ngươi nửa ngày. Ơ, hôm nay sao đại nương đến đây vậy? Có chuyện gì sao?"

      ", chỉ đến tìm tỷ ngươi trò chuyện, muốn hỏi chút xem có thể tiện việc làm cho tỷ phu ngươi ?"

      "Ôi, tỷ ta trừ bỏ trồng ít rau dưa có việc nào tốt đâu? Bình tỷ phu đến nơi này bằng tìm địa chủ thuê vài mẫu ruộng, phải tốt hơn à? Đỡ bị người quản thúc." Tử Hỉ .

      Chu thị diễn nữa, đứng lên, vung khăn rời , Tử Hỉ : " Khách khí cùng nàng làm cái gì, có ai nợ ai đâu. Đúng rồi, tỷ, ngươi lập thôn trang để làm gì? Ngươi cùng tỷ phu làm cái Tình viên còn chưa đủ, lại làm Khang trang, cha ở nhà là do ngươi nhiều mưu ma chước quỷ."

      " làm gì đâu, chỉ là mua mảnh hoang, xem có thể làm gì , chờ về sau tự từ cải tạo thành cái thôn. Đúng rồi, sao các ngươi chạy tới đây, phải là ở nhà chờ ta à?"

      "Hôm nay quá nóng, bên chỗ ngươi mát mẻ hơn. Nhị ca ngươi cùng tam đệ muốn đọc sách, ta sợ chúng ta ở bên kia quấy rầy bọn họ, nên qua tìm ngươi. thấy ôm cả đứa theo à. Ngươi nên mời đầu bếp nấu cơm, bằng , chúng ta mỗi ngày chạy tới chạy lui, phiền toái." Trần thị .

      "Đâu phải ta mời các ngươi ăn cơm, các ngươi tự về mà?”

      "Ôi trời, ngươi tốt xấu gì cũng là phụ nữ có thai, ta sao nhẫn tâm thế được? Ta cũng phải biết muội phu thương ngươi bao nhiêu, chúng ta nào dám làm phiền ngươi? Chúng ta có thể nuốt trôi sao? Muội phu còn đem chúng ta ăn à?" Lưu thị cười .

      " bậy gì ta hả?" Lâm Khang Bình dẫn theo hai nam nữ tầm hơn năm mươi tuổi vào cửa.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Nhược VânPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 199: Thử tay nghề

      "Nhìn xem, vừa Tào Tháo, Tào Tháo đến, chúng ta có thể cái gì chứ, ngươi thương muội muội như vậy, khi nào có thể tìm người làm đầu bếp, tốt xấu gì chúng ta cũng có thể được nhờ." Lưu thị cười .

      "Đây là cặp vợ chồng ta quen biết lúc ở Văn gia, lão Vương phụ trách quản lý hoa cỏ, Vương bà bà là đầu bếp chính, hôm nay các ngươi có thể ở lại thử xem, bảo đảm các ngươi vừa lòng."

      "Ta rồi, muội phu thương muội tử như vậy, có thể tìm vài người sao, bằng , muội muội đau tay, người đau lòng chỉ có muội phu đấy." Trần thị cười .

      "Đúng vậy, tỷ phu, hôm nay ăn cái gì?" Tử Hỉ cười .

      "Ngươi là dồ tham ăn, ta ngươi sang năm cũng thi, sao ngươi suốt ngày chỉ biết nên ăn thế nào mới ngon hả, ngươi nhìn hai ca ca , người ta chăm chỉ thế nào, ta cho ngươi biết, ngươi mà thi đậu, chọc tỷ ngươi thương tâm, ta tha cho ngươi." Lâm Khang Bình tiện tay vỗ đầu Tử Hỉ.

      "Ai bảo từ ta theo tỷ chứ? Tỷ của ta là người tham ăn, nên ta cũng tham ăn, ngay cả nương đều biết đấy, so với tỷ ta còn kém xa lắm. Với lại lúc ta chăm chỉ ngươi đều thấy." Tử Hỉ vuốt đầu, cọ đến bên người Tử Tình.

      Lâm Khang Bình lắc đầu, dẫn lão Vương cùng Vương bà tử đến chỗ rừng, Lâm An ôm con cá tầm ba bốn cân và hơn nửa thùng lươn đến, chọc Tử Hỉ thét chói tai, : "Có lộc ăn rồi, Lâm An, phiền ngươi với nương của ta tiếng, giữa trưa chúng ta ở đây ăn cơm."

      "Ngươi chỉ nghĩ đến ngươi thôi. bằng mời cha mẹ đến đây luôn , tốt xấu náo gì cũng vui vẻ hơn, cha mẹ còn chưa tới nhà của ta ăn cơm đấy. Lâm An, lát về bắt thêm con vịt. Tiểu Lam, ngươi xem bếp còn cần gì thêm , ngươi giúp đỡ bà ấy làm." Tử Tình phân phó.

      Chờ Lâm An cùng Tiểu Lam xuống, Tử Hỉ cười : "Tỷ, vừa rồi ngươi có vài phần tư thế của chủ mẫu, xem ra, tỷ phu huấn luyện ngươi ít nhỉ."

      "Ngươi bậy bạ gì vậy, điều này mà cần huấn luyện hả? Tỷ ngươi vốn vậy rồi." Tử Tình véo Tử Hỉ phen.

      Vài người ngồi xuống chơi mạt chược, Trần thị : "Muội muội đúng là có khả năng, cả cái nhà lớn như vậy mà ngươi làm rất tốt, còn có công phu làm cái gì thôn trang nữa."

      "Ngươi đừng khen nàng, đệ muội ngươi cũng sai, nghe tiệm cơm nhà ngươi càng lúc càng lớn, với lại, chính ta mới hổ thẹn, thể làm gì, để dùng tiền thuê để sống qua ngày. Nhưng như vậy cũng tốt. Các ngươi kiếm bạc càng nhiều, chúng ta có thể dựa dẫm càng lớn, ít nhất, theo sau tiểu tứ là việc ăn uống thành vấn đề." Lưu thị cười .

      "Đại tẩu, ngươi ăn uống cứ ăn uống, lôi kéo ta làm cái gì?" Tử Hỉ hỏi.

      "Xùy, cơm nhà ai mà ngươi ăn hết hả?" Lưu thị cười .

      "Đại tẩu, lời này ta thích nghe, ngờ ngươi lại ta da mặt dày như thế. Ngươi đừng mắng ta thế chứ?" Tử Hỉ bộ nghiêm trang.

      phen làm Lưu thị cười đau cả bụng, Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường mang theo Tử Vũ lại, Tăng Thụy Tường vừa thấy Tử Hỉ ngồi ở bàn mạt chược, : "Tiểu tứ, ta còn tìm ngươi này, nhị ca tam ca ngươi thảo luận học vấn, ngươi lắng nghe lại trốn chơi. Còn xuống bàn để nương ngươi chơi à, mau bắt giun, cùng ta câu cá."

      Tử Hỉ than thở.

      Giữa trưa, đồ ăn thức đúng là khác biệt, đến cùng vẫn là đầu bếp nhà giàu, vừa ra tay, hơn số món ăn Tử Tình làm, chủ yếu là phối hợp nhan sắc, hình dáng đồ ăn khác với những món Tử Tình thường tùy tùy tiện tiện làm, lại giống những món trong khách sạn cao cấp mà TV hay chiếu, Tử Hỉ nhìn lên, thầm: "Thịt bò kho tiêu, ớt xanh xào cá, ba chén gà, đầu cá hầm đậu phồng, măng xào với vịt, món trắng trắng mềm mềm này là cái gì?" Tử Hỉ khẩn cấp lấy chiếc đũa nhấc lên, : "Là thịt cá, trời ạ, thịt của con cá này quá non, vừa vô miệng tan. Tỷ, ta trước nhá, ngày nghỉ này ta đến nhà ngươi ăn cơm, nương đỡ mệt."

      "Nhìn tiểu tứ kìa, lấy cớ đến ăn cơm còn bảo là để nương đỡ mệt, ngươi sợ làm phiền tỷ phu ngươi à?" Lưu thị cười .

      "Đến cùng vẫn là người từ nhà giàu ra, ngươi xem, cọng rau muống đơn giản mà người ta làm chỉnh tề như vậy, dùng là dùng nước để luộc mà làm ngon hơn chúng ta." Thẩm thị thở dài.

      "Cha mẹ, các ngươi cảm thấy xong về sau thường xuyên đến dùng bữa." Khang Bình .

      "Tỷ tỷ, ta cảm thấy mấy món bà ấy làm ngon bằng ngươi, nhưng hải sâm cùng cá mực này hơn nương làm, hắc hắc." Tử Hỉ .

      "Ngươi biết cái gì, người ta làm là món chính, nhà giàu rất ít ăn ếch, lươn, cá chạch, nên bà ấy ít nấu thôi." Tử Tình .

      "Ngươi xem các ngươi kìa, thoải mái, nếu chưa ở riêng ta nằm mơ cũng ngờ ngày thế này, khi đó, hy vọng xa vời lớn nhất là có thể cho các ngươi ăn cơm no, mỗi lần về nhà thấy các ngươi xanh xao vàng vọt, trong lòng đau buồn." Tăng Thụy Tường .

      "Ngươi còn biết à, ta nghĩ là ngươi nhìn thấy đấy? Lộc nhi cùng Tình nhi biết còn có ấn tượng nữa, mỗi lần ăn cơm chỉ có nửa bát, đồ ăn chỉ sợ đến miếng mỡ cũng có, quanh năm suốt tháng làm mệt chết mệt sống sợ, nhưng bọn ngay cả ngụm cơm no còn kịp ăn, ngươi người làm nương trong lòng có thể dễ chịu ? Dù như vậy, đại tẩu còn mỗi ngày quát ta, chúng ta nhiều con, nhà nàng chỉ có đứa, giống như nàng chịu bao nhiêu cực khổ, sao nàng nghĩ năm ngươi cầm bao nhiêu bạc về nhà? điều này, còn may mắn là Tình nhi hết bệnh, bằng , nhà này còn biết chừng nào mới chia đấy? Nhưng rất ủy khuất cho Tình nhi." Thẩm thị đến những câu sau, vành mắt có chút đỏ.

      Tử Tình nghĩ nghĩ, vẫn đem chuyện ngày đó nghe được ra, dù sao mọi người ở riêng nhiều năm, cũng nghĩ phức tạp, lại để Tăng Thụy Tường thương tâm khổ.

      "Nương, về sau chúng ta chắc chắn tốt hơn, có thời gian nghĩ chuyện quá khứ bằng nghĩ việc ngươi có cái gì chưa ăn, hoặc là nghe người khác có gì ăn ngon, ra,để tỷ phu tìm đến, ta cũng được nhờ theo." Tử Hỉ .

      Thẩm thị nghe xong bật cười: "Nương có đâu mà nghe chứ, ngươi muốn ăn gì cứ việc thẳng, đừng lôi kéo ta làm bia đỡ đạn."

      Tay nghề của Vương bà tử chiếm được tán thành của cả nhà, nhưng nếu vì tuổi tác lớn, được Văn gia cho nghỉ, lại quen biết với Khang Bình, Khang Bình cũng chỉ sợ mời nổi. Nhưng để Vương bà tử làm việc bếp núp, Tử Tình thoải mái ít.

      Từ khi mang thai, Tử Tình cảm thấy bản thân rất sợ nóng, trừ buổi sáng đến Tăng gia, còn lại ra ngoài, nằm tháp quý phi làm ít quần áo cho đứa , có khi Tử Thọ, Tử Hỉ tới chuyện với nàng, còn có Lưu thị cùng Trần thị, trải qua đoạn ngày ở chung, cũng coi như là quen thuộc lẫn nhau, chuyện tương đối tùy ý, Tử Tình cũng thêm được hai bạn khuê mật, cùng nhau trao đổi kinh nghiệm mang thai, nên chú ý chuyện gì, chia xẻ niềm vui và nỗi lo của người làm mẹ. Cơm chiều xong, Lâm Khang Bình cùng nàng dạo ở trong vườn, sau đó ngồi ở xích đu hóng mát, ăn chút hoa quả, nhàm chán cũng đánh mạt chược cùng bọn họ.

      ngày, Tử Tình vừa ngủ trưa tỉnh lại, Trần thị tâm có chút nặng nề mà đến tìm Tử Tình, thấy bên người Tử Tình có Tiểu Thanh cùng Tiểu Lam, liền vài câu, Tử Tình thấy nàng như vậy, liền đuổi hai nha hoàn ra ngoài, hỏi: "Nhị tẩu có chuyện gì khó xử ngươi cứ , để xem ta có thể giúp ngươi ?"

      Tử Tình vừa hỏi, Trần thị đỏ vành mắt, "Nhị tẩu, ngươi , chẳng lẽ cãi nhau với nhị ca?" trong lòng Tử Tình lộp bộp, thấy vậy chắc mâu thuẫn .

      " ra, cũng có chuyện gì lớn, ta chỉ có chút khó chịu thôi, nhị ca ngươi tin ta, lại tin người ngoài châm ngòi, ta giải thích mà cũng nghe, chỉ biết hờn dỗi, ngày quan tâm ta, ô ô, Tử Tình, ngươi ta phải làm sao bây giờ?"

      Tử Tình mới hiểu tình, ra, khoảng thời gian trước, Chu thị đến chỗ Tử Tình tìm việc cho nhà Tử Bình, ra trước đây nàng từng tìm Trần thị, muốn để Hồ Bách Tùng đến tiệm cơm của Trần thị làm việc, Trần thị đáp ứng, tiệm cơm nhà nàng có người nhà mẹ đẻ làm là đủ rồi, gần đây lại mời hai tiểu nhị cùng tạp vụ, ai ngờ Chu thị có tỷ tỷ gả đến trong thôn nhà mẹ đẻ của Trần thị, biết ít tình hình gần đây của nhà Trần thị, thêm mắm thêm muối với Chu thị, Chu thị biết, tìm cơ hội cùng Tử Lộc, lại thêm dầu thêm dấm mà miêu tả, Tử Lộc hơi để trong lòng.

      Nguyên bản việc này cũng lớn, nhưng hôm qua đệ đệ của Trần thị tìm đến, hộ gia đình ở cách vách chuyển , muốn làm tiệm cơm lớn hơn chút, cần ngân lượng, trong lòng Tử Lộc lại nghĩ tới ngày ấy Chu thị , rồi nghĩ đến hơn năm qua, Trần gia cũng quả tốt hơn, phòng cũ xây lại, nghe , cũng mua vài mẫu ruộng đất, hai đứa con luôn luôn học trong An Châu, tiền học phí cũng rẻ.

      "Ta cảm thấy tiệm cơm buôn bán ngày tốt hơn, cũng nên mở rộng, huống hồ, nhị ca ngươi chưa bao giờ quan tâm đến chuyện tiệm cơm, ta liền thương lượng cùng , trực tiếp đem ngân phiếu cho đệ đệ, ai ngờ nhị ca ngươi biết, trách cứ ta, ta thương lượng cùng , mấy trăm lượng ngân phiếu mà cho đệ của ta, còn muốn xem sổ sách ghe chép của tiệm cơm, trong lòng ta dỗi, nên ‘bạc này là do ta tự mình kiếm được, phải tiền gốc gác’. Lời này sai nên nhị ca ngươi biến sắc, tức giận đạp cửa ra ngoài, cũng dỗi, thèm quan tâm ta, ta đem sổ sách trước kia đặt ở bàn, nhưng liếc mắt cái."

      Tử Tình nghe xong, đau đầu, lúc trước, Tử Lộc lo lắng cưới Trần thị bởi vì ít chuyện củi gạo dầu muối tương dấm chua mà tranh cãi ầm ĩ, bây giờ mâu thuẫn đến, còn phải chuyện củi gạo dầu muối bình thường, mà liên quan đến vài trăm lượng.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Nhược VânPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 200: Đậu mọc

      Tử Tình nghĩ nghĩ hỏi: "Ngươi làm sao mà biết đại nương với ca ta?"

      "Ta suy luận ra thôi, ngày ấy ta cho là đại nương tìm việc làm cho Bình tỷ phu, ta đáp ứng, vài ngày nhị ca ngươi liền với ta, đại nương ta bậy nhiều."

      "Ngươi xem, nhị ca ta vẫn tương đối tín nhiệm ngươi, bằng , cũng đem việc này cho ngươi biết, đáng tiếc, lúc đó ngươi mà giải thích ràng là tốt rồi. Giữa vợ chồng muốn sống chung lâu bền cần nhất là tin tưởng, ngươi cùng nhị ca ta thành thân tiếp xúc vốn nhiều, sau khi thành thân, nhị ca ta đại đa số thời gian đều ở Châu học, tháng các ngươi ở cùng nhau cũng nhiều, nhưng nhị ca ta cho ngươi việc cai quản gia đình, đại biểu cho việc rất tin tưởng ngươi, muốn cùng ngươi sống hạnh phúc, còn ngươi, bình thường trong nhà có tiêu dùng gì lớn, còn nữa, tiền lời của tiệm cơm, tuy rằng nhị ca ta hứng thú với mấy thứ này, nhưng nên cho hiểu, đừng để từng ấy việc mà làm tan chảy lòng tin vốn yếu ớt của hai ngươi, ngươi thấy ta đúng ?"

      "Ta chưa từng nghĩ tới chuyện này, ta chỉ biết nhị ca ngươi là người tốt, từ lần đầu tiên tới nhà ta, ta với rằng muốn đưa đệ đệ đọc sách, phản đối, ta biết là người tốt. Sau này, thành thân, để ta cai quản tiền tài và nhà cửa, ta cũng rất cảm động. từng với ta nhiều chuyện về ngươi, ta muốn giúp nhà ta phen, cũng muốn thử năng lực của mình, ta đem mọi chuyện với , cũng đồng ý. Sau này, ta thấy hỏi chuyện tiệm cơm, lợi dụng hứng thú với tiệm cơm của , ta coi giữa chúng ta như có ước định, nhà mẹ đẻ ta trở nên khá giả, đó là tiền hoa hồng của tiệm cơm, phải là ta đem tiền nhà mình chuyển đến đó."

      "Nhưng ngươi , nhị ca ta làm sao mà biết? thấy ngươi cho đệ đệ ngươi ngân phiếu, lần những trăm lượng, mà ngươi lại cùng tiếng, trong lòng ai mà hoài nghi? Nếu đổi là ngươi, nhị ca ta đem ngân phiếu, cùng ngươi tiếng, trực tiếp cho người ngoài mượn. Trong lòng ngươi nghi ngờ ? Cảm thấy tôn trọng ngươi, dù sao, nhà này là của hai người các ngươi, cho nên, sau khi ngươi trở về, cho nhị ca, ngươi xem, trước kia ngươi hết mọi chuyện mình muốn, nhị ca ta phải luôn đồng ý ngươi à? Về nhà , cho tốt, để thời gian càng dài, càng khó giiar thích."

      Tử Tình xong, Trần thị vỗ vỗ thân mình, đứng lên, : "Muội muội có đạo lý, ta về trước đây."

      "Còn nữa, nhị tẩu à, mặc kệ như thế nào, nhị ca ta cũng là nam nhân, hy vọng thê tử của chính mình quá mạnh mẽ, ngươi bạc kia là do ngươi kiếm được, chẳng phải là vô dụng à? Thử hỏi, có nam tử nào chịu nỗi?" Tử Tình nghĩ nghĩ, vẫn nhắc nhở câu.

      "Trời ạ, ta có ý đó, phải nhị ca ngươi đọc sách sao? Với lại, tiền vốn này là của nhị ca ngươi mà! Ta cũng ra công sức nhiều, , tiệm cơm hầu như là do đệ đệ ta làm lụng vất vả, ta phát đệ đệ này rất có tố chất buôn bán, nhưng có tiền vốn. Nhị ca ngươi là người đọc sách mà. được, ta phải nhanh về rang mới được." Trần thị xong liền vội vội vàng vàng ra ngoài.

      Trần thị mới vừa , Lâm Khang Bình vào được. Hỏi: "Nhị tẩu làm gì mà lo lắng như vậy?.”

      Tử Tình nghĩ nghĩ, đem tình ra, hỏi: "Nếu là ngươi, ngươi nghĩ thế nào?"

      "Ta chắc chắn ôm ngươi mà hôn mấy miếng, ‘Tình nhi của ta giỏi’." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, hôn cái.

      "Bậy bạ, ta đấy."

      "Ta cũng mà. Tình nhi nhà ta vốn giỏi hơn người khác nhiều. , ta dẫn ngươi xem mảnh hoang của chúng ta, đậu mọc rồi đấy." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, định ra ngoài.

      "Vậy cũng thể mặc bộ này được, chờ ta đổi quần áo ." Tử Tình nhìn nhìn váy người.

      Chờ Tử Tình thay bộ đồ nhà nông, ra, Tử Tình mới mang thai hơn ba tháng, hầu như là nhìn ra. Tử Hỉ vừa vặn vào được, : "A, thôn từ đâu đến? Muốn chỗ nào? Ta cũng ."

      Lâm Khang Bình nhìn nhìn Tử Hỉ: "Ngươi đúng là cái đuôi, ta muốn dẫn tỷ ngươi ra ngoài giải sầu, sao ngươi ở nhà chăm chỉ học tập hả?"

      Tử Tình giật ống tay áo của Lâm Khang Bình, : "Để tiểu tứ với. thể để đọc mãi thành con mọt sách, nên biết đến việc đồng áng, huynh đệ tỷ muội nhà của ta chỉ có cùng Tử Vũ là sướng từ , mà lúc này mỗi ngày Tử Vũ cũng ở phía sau núi cho gà ăn, dọn phân gà và nhặt trứng đấy."

      Nhân lúc mặt trời còn khá lớn, Lâm Khang Bình tìm cái mũ rơm cho Tử Tình, Tiểu Thanh Tiểu Lam thấy, cũng trợn tròn mắt, Tử Hỉ vỗ tay cười : "So với thôn còn thôn hơn, chỉ là mặt trắng nõn, bằng, tỷ, ngươi bôi than cho mặt đen bớt, người khác chắc chắn nhận ra ngươi." Đổi lấy vô ảnh cước của Lâm Khang Bình.

      Tử Tình dẫn nha hoàn, cùng Lâm Khang Bình và Tử Hỉ ra cửa, đến hướng rừng núi, có con đường hẹp quanh co, vòng qua núi, rồi đến mảnh xanh non, loại hoa màu: mè vừng, đậu xanh, đậu đũa chiếm đa số, cũng có khoai lang dương khoai.

      Xa xa, Tử Tình thấy loạt phòng , cười : " tới dãy chuồng heo này, Khang Bình, ngươi đừng nóng giận nhé, lúc ở nhà cũ của ngươi, ta liền cảm thấy phòng ở thích hợp lắm, bây giờ mới nhớ tới, ra là phòng đều rất thấp, thấp hơn nhiều so với phòng ở phía nam chúng ta, cao tầm bằng cái chuồng heo. Cơ mà người phương bắc đều cao hơn người phía nam nhân, phòng ở thế nào lại rất nhiều, sợ bị cụng đầu à?"

      Lâm Khang Bình búng trán Tử Tình, cười : " bậy bạ gì đó, phương bắc lạnh như vậy, phòng ở nếu làm cao sao mà làm nóng nổi cả căn phòng?"

      "À, ta chưa nghĩ đến việc này." Tử Tình đời trước cũng luôn luôn ở tại phía nam, làm gì nghĩ vậy? Từ tivi thấy phản gỗ ở phương bắc, nhưng mùa đông mà để nàng sống ở phương bắc, chắc chắn quen, nhất mùa đông, thấy được cọng rau xanh nào, thời đại này, cũng có kỹ thuật gì, nhưng nghe kẻ có tiền có ấm phòng, dùng để trồng hoa hoặc trồng ít đồ ăn cho gia đình mình, Tử Tình chưa thấy qua.

      Khi chuyện, bọn họ bước đến vùng đất, Tử Tình nhìn, tuy rằng đậu vươn lên mặt đất, nhưng ràng là thiếu dinh dưỡng, xem ra, vùng đất này đến nỗi cằn cỗi lắm, lại về phía trước, đến trung gian, chuồng heo, Tử Tình phát số đậu xuynh quanh chuồng heo ràng mọc bép mập hơn, lão Chu nuôi heo cho Tử Tình biết, đậu xuynh quang chuồng heo, dùng nước ở hố phân tưới lên, tưới lần là tươi tốt thế đấy.

      "Đông gia, chúng ta là vội tới, bất quá, này đậu miêu đúng là nên bón thúc ." Lão Chu .

      Tử Tình nhìn Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình : "Biết rồi, ngày mai ta tìm người."

      Tử Hỉ : "Tỷ, cả vùng này đều là của các ngươi? Ngươi đúng là muốn làm địa chủ à? Ta còn tưởng rằng lấy điều kiện của các ngươi, sớm hay muộn cũng chuyển đến trong thành, vì sao lại lưu luyến ở nông thôn? Ngươi đừng với ta là bỏ được cha mẹ nhé? Mặc dù các ngươi chuyển vào thành, vẫn có thể thường xuyên về thăm mà."

      "Ngươi biết cái gì, chuyển đến trong thành cũng chỉ để tiện hơn cho cuộc sống thôi, mà cuộc sống trước mắt của chúng ta cũng có gì là tiện cả, trong vườn có rau, cơ bản liền đủ để chúng ta sống qua ngày, mỗi ngày chỉ cần mua thịt heo cùng gia vị, mấy thứu này rất dễ dàng mua ở trấn. Huống hồ, chúng ta lại tính toán làm buôn bán hay mở cửa hàng, ở nông thôn có gì tốt? Ta cảm thấy nhà của ta vẫn sai, ta thích thoải mái tự tại như vậy."

      "Vậy cũng đúng, nhà của ngươi quả cũng sai, tỷ, ngươi người cả đời làm nên cơ nghiệp oanh liệt tốt, hay là nên hưởng thụ cuộc sống bình thường tốt hơn? Ngươi điều này làm ta mê mang. Có đôi khi, ta cảm thấy sống giống ngươi cũng sai."

      Tử Tình nhéo lỗ tai Tử Hỉ, : "Con mắt nào của ngươi thấy ta hưởng thụ cuộc sống bình thường hả? Nếu có ta từ dốc sức làm việc, ngươi có thể sống những ngày tốt như hôm nay hả, với lại mặc dù tại tốt hơn, ta cũng nhàn rỗi nhé, tỷ phu ngươi năm vẫn chạy ra ngoài hai lần, ta ở nhà rãnh rỗi mua khối hoang làm gì? Ngươi mới mấy tuổi, nghĩ nằm chờ ăn hả? Ngươi lên tinh thần , chuẩn bị ra ngoài thi cử, mặc kệ thành công hay , tóm lại, làm hay làm, vấn đề là ở thái độ của ngươi với cuộc sống."

      "Á, tỷ, ta chỉ như vậy thôi mà, đau chết mất, ta chỉ thuận miệng mà thôi, ta cũng muốn ra ngoài thử năng lực của mình chứ, nếu tương lai ta nhàm chán, lại lựa chọn trở về thôn quê làm cuộc sống địa chủ giống các ngươi."

      "Thế tạm được." Ba người xong trở về, Tử Tình quay đầu nhìn núi chung quanh, : " bằng, chúng ta dùng bụi gai làm tường rào để người khác khỏi vô, tương lai, chúng ta xây thêm nhiều phòng ở, thu lưu những người nhà để về, làm việc cho trang viên chúng ta, thông thường quản lý hoa mầu, như giẫy cỏ, bón phân gì đó luôn cần người, cũng thể mỗi lần đều phải thuê."

      "Tỷ, có đôi khi ta nghĩ, ngươi đúng là người vĩ đại, đáng tiếc, ngươi là nữ, bằng , ngươi chắc chắn hơn bọn ta nhiều."

      "Ít nhảm, nữ sao, nữ tốt, có áp lực gì, muốn làm làm, muốn làm chờ tỷ phu ngươi nuôi ta. Thế giới bên ngoài là của các ngươi, ta chỉ cần ở trong nhà, hưởng thụ cuộc sống là được." Tử Tình , híp mắt nhìn trời xanh.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Nhược Vân, Phong Vũ Yên, trucdoan3 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 201: Sinh nhật Khang Bình

      Tử Tình ba người trực tiếp trở về Tăng gia, Tử Tình còn nhớ chuyện Tử Lộc cùng Trần thị, nên muốn về nhà tìm hiểu tình hình, dù sao Tử Tình tương đối để bụng chuyện Tử Lộc, lo lắng hai người bởi vì chuyện này mà tranh cãi.

      Ai ngờ Tử Tình vừa vào nhà, Tử Lộc cùng Trần thị cũng ôm đứa cười hì hì từ Lộc viên đến, thấy biểu cảm của hai người, Tử Tình cũng biết bọn họ làm lành.

      Ngày này là mười bốn tháng bảy, sinh nhật Lâm Khang Bình, Tử Tình biết từ sau khi cha mẹ qua đời có tổ chức sinh nhật, hơn nữa Lâm Khang Bình cũng nhắc tới sinh nhật của mình, bởi vì đây là ngày trước khi quỷ tuần, hơn nữa sinh hạ đến hai năm cha mẹ đều bệnh chết, dân bản xứ đều mệnh quỷ, chỉ sợ cũng là nguyên nhân mà đại nương nhà bán .

      Điểm tâm xong, Tử Tình phân phó Lâm An An Châu chuyến, Tử Tình sớm cùng nhị tẩu Trần thị làm bánh ngọt, sau khi Lâm An trở về, Tử Tình dẫn đám nha hoàn và gã sai vặt vụng trộm đến đảo bố trí nửa ngày, muốn để Lâm Khang Bình bất ngờ.

      Cơm chiều, Tử Tình tự mình động thủ làm mì trường thọ, nấu bàn đồ ăn, Lâm Khang Bình vào cửa thấy Tử Tình bận rộn, đồ ăn phong phú như thế, vội hỏi: "Hôm nay là ngày lành gì mà Tình nhi tự mình xuống bếp, thơm, ta thích ăn đồ ăn ngươi làm." xong liền ôm Tử Tình, hôn cái.

      Vừa vặn Tăng Thụy Tường và Thẩm thị mang theo mẹ con Lưu thị cùng nhà ba người Tử Lộc, Tử Thọ, Tử Hỉ, Tử Vũ tiến vào, nhìn thấy màn này, Lưu thị cười trêu ghẹo: "Ta thấy phải đồ ăn thơm, mà là muội muội thơm nhỉ, nhìn các ngươi sống cuộc sống ngọt ngào ghê."

      "Đúng vậy, ta cũng hâm mộ! Ta thấy hai ngươi đứng chỗ dứng đôi." Trần thị cũng cười.

      "Được rồi, ngươi đừng chê cười ta nữa, hôm nay là ngày lành gì mà mọi người đông đủ thế này?" Lâm Khang Bình nhếch miệng hỏi, Tử Tình véo sau lưng .

      "Ngày lành gì mà ngươi biết? Hôm nay ta phải đến tay nhé, là đến đây cướp chén mì thọ để ăn." Lưu thị .

      Tử Tình mời mọi người ngồi xuống, sau đó múc cho Lâm Khang Bình chén mì sợi, : "Hôm nay là sinh nhật của ngươi, ta cố ý để ngươi bất ngờ, thế nào, có thích ?"

      Lúc này, Thẩm thị lấy ra bộ đồ mới, : "Khang Bình, đây là chút tâm ý của cha cùng nương, nương chúc ngươi cả đời khỏe mạnh cường tráng bình an, giống như tên của ngươi đấy, cuộc sống hạnh phúc với Tình nhi."

      Lâm Khang Bình nghe xong sửng sốt, hồi lâu mới : "Hình như ta cho ngươi biết ta sinh nhật ngày nào nhỉ, cho tới bây giờ ta còn nhớ đến sinh nhật của mình, ta luôn luôn lo lắng sợ hãi, sợ ngươi biết sinh nhật của ta mà ghét bỏ ta, ta là mệnh quỷ, ngờ ngươi biết, càng ngờ ngươi chẳng những ghét bỏ ta, trả còn chuẩn bị lễ vật cho ta, làm ta có cảm giác gia đình." Lâm Khang Bình liền cung kính dập đầu lạy ba cái cho Tăng Thụy Tường và Thẩm thị. "Cám ơn lễ vật của cha mẹ, cũng cám ơn cha mẹ cho ta gia đình, càng cám ơn ngươi đem Tình nhi gả cho ta."

      Thẩm thị vội nâng Lâm Khang Bình dậy, : "Đứa này, tục ngữ con rể cũng là nửa con ruột, ngươi làm con rể nhà ta, tự nhiên là người nhà ngươi, về sau đừng những lời xa cách như vậy nữa, nương thích nghe."

      Tử Tình nghe xong, nắm tay Lâm Khang Bình, : "Đúng vậy, ta chính là người nhà của ngươi. Ta đừng những chuyện thoải mái nữa, vui vẻ ăn bữa cơm ."

      "Đúng vậy, có việc gì để ta ăn nhiều món ngon, ta cho ngươi biết nhé, ta cùng tam ca tiểu muội tay mà đến, chỉ có mang miệng và bụng rỗng thôi, lễ vật nợ, khi khác bù lại." Tử Hỉ .

      "Xí, ta tay nhé, ta khắc lại con dấu cho tỷ phu." Tử Thọ lấy ra con dấu bằng bạch ngọc từ trong ống tay áo.

      "Đây là động vật gì? Chẳng giống hổ hay báo gì, tam ca. ngươi học nhiều năm, mà chỉ có trình độ này à, ta cũng có thể khắc hồ ly thành hổ đấy. Ngươi khắc khi nào, sao ta biết?" Tử Hỉ hỏi.

      "Ngươi biết gì? Cái này gọi là Tì hưu, tương truyền nó là đứa con của Long Vương, đại biểu cho tài vận, ngươi nhìn cẩn thận nó , nó có miệng nhưng có hậu môn đấy! Ý tứ là chỉ có vô mà có ra, ta nghe nhiều nhà giàu hoặc người làm ăn buôn bán gia đều thờ cúng thứ này, phải tỷ phu cũng làm ăn à? Chúc tỷ phu chỉ khỏe mạnh bình an, mà còn tiền tài dồi dào." Tử Thọ .

      "A, khi nào tiểu tam biết những lời văn vẻ như vậy? So với tiểu tam, ta đáng nhắc tới nhưng tốt xấu gì cũng là mảnh tâm ý của tẩu tử." Lưu thị nhận hộp gỗ từ tay nha hoàn, mở ra, là bộ ly rượu bằng đồ sứ tinh xảo.

      Tử Lộc cùng Trần thị chuẩn bị lễ vật là bộ tách trà.

      Khang Bình cảm ơn, Tử Hỉ : "Xem ra, chỉ ta cùng tiểu muội ăn miễn phí, ai kêu chúng ta nhất chi, có biện pháp."

      "Tiểu ca, ta cũng chuẩn bị lễ vật cho tỷ phu nhá, đây, ngươi xem, ta làm cho tỷ phu đôi tất, đôi giày, ta phải là ăn miễn phí ." Tử Vũ mở ra gói đồ trong tay, chất vải giống quần áo Thẩm thị may.

      "Làm chi vậy? Chỉ còn thừa mình ta ăn miễn phí, ngươi phúc hậu, ta cứ tưởng ngươi đến tay , sợ chỉ có ngươi tặng quà, ngươi cũng quá mức quá, bỏ lại mình ta, nhớ cảm tình huynh đệ gì. Tam ca, ngươi thành khai báo , ngươi lấy bạc ở đâu mà mua ngọc?" Tử Hỉ gõ cái bàn kêu lên.

      "Đây là khối ngọc tốt nhất trong số ngọc tỷ phu cho ta để luyện tập, ta nghĩ khắc khối cho tỷ phu từ lâu rồi." Tử Thọ .

      "Tiểu tứ, ngươi ăn miễn phí cũng phải lần lần hai, tỷ ngươi cùng tỷ phu trách ngươi, phải ta trước rồi à, chỗ nào ngươi cũng ăn được hết." Lưu thị , tất cả mọi người nở nụ cười.

      "Được rồi, được rồi, ngồi xuống , đồ ăn sắp nguội." Tăng Thụy Tường .

      "Đúng vậy, ta ăn trước , lát nữa còn có cảnh khác." Tử Tình .

      Tử Vũ nghe xong vội hỏi: "Đại tỷ, còn cảnh gì hay?"

      "Đừng gấp, cơm nước xong nghỉ lát, chờ tối rồi biết." Tử Tình .

      Ăn cơm xong, mọi người ngồi ở ghế đá trong viện và xích đu hóng mát, Tiểu Lam phụ trách cắt dưa hấu. Trời nhá nhem, Tiểu Thanh tiến vào, gật gật đầu với Tử Tình, Tử Tình : "Chúng ta đến đảo ngồi hồi ." Rồi đỡ Khang Bình ra ngoài.

      Vừa lên cầu nổi, Lâm An liền châm pháo đất, đèn đuốc rực rỡ cùng nở rộ, đẹp làm cho người ta cảm thán. Qua cầu nổi, pháo hết, Tiểu Thanh châm ngọn nến bàn đá, hai mươi mốt ngọn nến làm thành hình tròn, ở giữa là cái bánh ngọt, ra đây là bánh ga-tô ở đại, bên cạnh còn đặt bảy tám chén .

      Tiểu Thanh cầm cái hai chiếc đũa, gõ leng keng thùng thùng chén , tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật vang lên, Lâm An, Lâm Phúc châm pháo hình trái tim, để mọi người đứng ở giữa, bốn gã sai vặt cùng hai nha hoàn cũng hát theo, lúc hát câu "Chúc Khang Bình sinh nhật vui vẻ", Lâm Khang Bình ôm chặt lấy Tử Tình, Tử Tình cảm giác được có chất lỏng ướt át rơi xuống gò má mình.

      "Tình nhi nhiều mưu ma chước quỷ, làm cái sinh nhật còn bày trò đa dạng thế này, đến ta còn suýt khóc nữa." Thẩm thị .

      "Ta chưa thấy bao giờ, ai biết muội muội nghĩ thế nào, khó trách tướng công luôn luôn muội muội từ cổ linh tinh quái, tâm tư giống người khác. Bây giờ đúng là được mở rộng tầm mắt." Lưu thị cũng đỏ hồng mắt.

      Tử Tình nhận cái dao trúc từ tay Tiểu Thanh, đưa cho Khang Bình, : "Theo lẽ thường ngươi phải tự cắt bánh ngọt này. Có ước nguyện gì trong lòng ba lần, đừng ra, rồi thổi nến, sau đó chia bánh ngọt cho mọi người ăn."

      "Đại tỷ, năm nay ta sinh nhật ngươi cũng phải làm cho ta, đẹp, ta rất thích." Tử Vũ .

      Tử Tình xoa đầu nàng, : "Con nít con nôi mà sinh nhật gì?" Thấy Tử Vũ chu môi cao, Tử Tình vội cười đồng ý, mọi người ăn xong bánh ngọt, lại ở đình hóng mát ngồi hồi, rồi giải tán.

      Lâm Khang Bình đỡ Tử Tình hồi ốc, Tử Tình rửa mặt, thay đổi bộ váy màu đỏ, càng làm da thịt trắng nuột như ngọc, chuẩn bị cho Khang Bình áo ngủ ngắn tay, Lâm Khang Bình phen ôm lấy nàng để giường, vuốt ve toàn thân Tử Tình, Tử Tình kéo dây lung cột áo ngủ của ra, cắn tai Lâm Khang Bình: "Nương ta bảo sau ba tháng, chút cũng sao, ta đem chính mình làm quà tặng cho ngươi, ngươi muốn ?"

      Lâm Khang Bình nghe xong vui vẻ cực kì, làm gì có thể nhịn xuống nữa, phen ôm lấy Tử Tình. Hai người ép buộc đến nửa đêm, chợt nghe Tử Tình "Ôi" tiếng.

      Lâm Khang Bình lập tức nhảy từ người Tử Tình xuống, vội hỏi: "Như thế nào?"

      "Đứa đạp, ngươi sờ , chắc nó có ý kiến: trễ như vậy còn ngủ, làm cũng ngủ được." Tử Tình sẳng giọng.

      Lâm Khang Bình nghe xong, đặt tay lên bụng Tử Tình, quả thấy đến đứa đạp cái, Lâm Khang Bình cực kì ngạc nhiên, chịu ngủ, luôn luôn để tay bụng Tử Tình, ai ngờ đứa thèm nể , chắc là mệt mỏi mà ngủ, hại ngồi hồi lâu.

      Ngày kế, sáng sớm, Lâm Khang Bình lại cực kì muốn mà xuất phát đến Việt thành, lần này Tử Tình chuyển về Tăng gia ở nữa, người trong nhà nhiều, chuyện cũng thiếu, hai nha hoàn theo nàng chuyển vào tây ốc của nội viện, thay phiên gác đêm.
      Last edited by a moderator: 20/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :