1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 191: Tử Phúc trúng cử

      Tử Vũ vào cửa, hô: "Đại tỷ, đại ca túng cử, trong nhà có người tới đưa tin mừng. Nương bảo ta đến báo cho các ngươi để các ngươi nhanh đến."

      Tử Tình nghe xong chạy ra ngoài, Lâm Khang Bình kéo Tử Tình lại, : "Vừa rồi đại phu thế nào hả?"

      Thấy Tử Vũ tò mò nhìn bọn họ, Lâm Khang Bình hỏi Tử Vũ: "Quan sai báo tin chưa?"

      "Chưa đâu, cha mẹ mời bọn họ uống trà."

      "Vậy ngươi về trước , ta cùng tỷ tỷ người lát nữa qua, chúng ta còn muốn thu xếp ít đồ." Lâm Khang Bình xong phái Tử Vũ trước, Tử Vũ bước bước lại quay đầu nhìn Tử Tình, vừa nhìn vừa lắc đầu.

      Tử Tình hiểu " phải chỉ là binh lính, hai quan sai đến truyền tin thôi mà cũng nghĩ tới chuyện kia à."

      "Tình nhi, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút, sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (ý là sợ gì, chỉ sợ lỡ như), ai biết là người nào, muốn làm cái gì, với lại, nếu ta mất ngươi ta làm sao giờ."

      Hai người chuyện chừng nửa canh giờ, mới đến Tăng gia, lúc này, quan sai , lão gia tử cùng Điền thị đều đến, tất cả đều vui sướng, Tử Tình hỏi , Tử Phúc đứng hàng thứ 12 trong cuộc thi, thực tập ba năm ở Hàn Lâm viện rồi nhận chức chức quan, nhưng chỉ có ba tháng được nghỉ, cách khác, Tử Phúc lập tức về nhà.

      Lão gia tử muốn làm tiệc rượu, mời toàn thôn đến ăn, Thẩm thị nghe xong tất nhiên là ý kiến, : "Đúng vậy, đây là vinh quang, bao nhiêu người cầu còn được. Chờ Phúc nhi về nhà, lại chọn ngày lành, làm lần lớn."

      Chờ lão gia tử cùng Tăng Thụy Tường thư phòng chuyện, Điền thị : "Tử Tình, tháng năm bà làm đại thọ sáu mươi, tiểu ngươi được chia làm sáu mươi hầu bao, ngươi làm giúp . Tiểu người lại mang thai ba tháng, thể chạm vào kim."

      Lâm Khang Bình nghe xong vừa muốn chuyện, Thẩm thị vội : "Nương, Tử Tình mới bệnh nặng xong, hầu bao này chắc chắn làm được. Với lại Thu Ngọc chỉ mang thai mà thôi, đâu phải ở cữ, vài cái hầu bao có thể tốn mấy công? Còn nữa, Thu Ngọc hàng năm đều làm rất nhiều hầu bao cho Khang Bình mang , từ Trung thu năm ngoái đến giờ, trong tay chắn chắc là có ít hàng?"

      "Đúng vậy, bà à, tiểu còn vài ngày nữa đưa tới cho ta." Khang Bình bổ sung thêm.

      "Nhưng đồ đó nàng làm rất carn thận, mất nhiều công phu, còn phải dựa vào cái đó để bán lấy bạc. Tử Tình bị gì chứ, phải chỉ bị cảm lạnh à? hơn hai tháng còn chưa chuyển biến tốt ư?" Điền thị vừa nghe Tử Tình làm, trong lòng mất hứng.

      "Nương, Tình nhi thêu thùa còn cẩn thận hơn tiểu của nàng rất nhiều, nếu Thu Ngọc bỏ hầu bao được, để Xuân Ngọc làm, còn có Quế nữa, phải đều rảnh à?" Thẩm thị trả lời, giọng hơi to. Trong lòng mất hứng, con mình coi là bảo bối, con người khác coi là cỏ à? Tuy rằng phải con người khác, nhưng Tử Tình vẫn là cháu ruột của bà ta mà.

      "Hoa quế còn , làm gì chứ?" Điền thị thấy Thẩm thị cung kính như thường, trong lòng cũng tức giận.

      "Nghe bà kìa, lúc bà ngoại ta chúc thọ, hầu bao đều do ta làm, khi đó ta mới bảy tuổi, bây giờ Hoa Quế mười ba mười bốn tuổi, có thể giúp đại làm rồi. Đúng rồi, nương, năm nay bà ngoại đại thọ bảy mươi, chúng ta để Tử Vũ làm tất cả hầu bao thưởng cho bà ngoại , bên chỗ bà ngoại nhiều người, Tử Vũ có thể làm được rồi." Tử Tình cố ý . Vốn cảm thấy năm nay Điền thị coi như hiểu chuyện, cho rằng ăn chút khổ biết hối cải, hôm nay rút gân à, hay cho rằng Tử Phúc có việc vui nên mọi người so đo với bà?

      "Chuyện đứng đắn ngươi bảo ngươi mệt, lại có sức lực quan tâm chuyện rỗi rảnh." Điền thị .

      "Đây chỉ là thôi, cần ta tự tay làm. Bà ngoại ta chỉ có người con là nương của ta, phải lên kế hoạch trước, đỡ đến lúc đó lại luống cuống, giống như ta có ba cũng phân chia công việc mà làm đấy thôi?"

      "Đúng vậy, bà à, Tình nhi bây giờ là lão bà của ta, bệnh nặng còn chưa khỏi , ta cũng để nàng mỗi ngày phí công phí sức làm mấy đồ đó." Lâm Khang Bình .

      Điền thị nghe xong tức giận đến nỗi ra lời, có thế này mới nhớ tới cả nhà lão nhị khác xưa, ai đem bà để vào mắt, trước kia vậy, bằng cũng đem bọn họ đẩy ra, năm thèm quan tâm. Còn tưởng rằng Tử Tình thành thân xong, Khang Bình tặng bọn họ 1 lượng bạc, coi bọn họ làm trưởng bối mà hiếu kính. Lão nhân rất đúng, bà thể quá nóng vội, phải dỗ dành nhiều, khi bọn họ cao hứng, cho ít đồ cũng đủ bà sống thoải mái lúc.

      Điền thị nghĩ thông suốt điểm này, : "Cũng đúng, bây giờ Tử Tình gả cho người khác, là bà lo nghĩ chu đáo. Ta tìm ông nội ngươi để xem bọn thương lượng cái gì?"

      ra, Tử Tình chủ yếu là phản cảm Điền thị luôn luôn đối xử với nhà Tử Tình có chút thương nào, biết nhà Xuân Ngọc làm chuyện quá đáng thế nào với Tử Tình, thế mà chuyện gì cũng giúp đỡ bọn họ tính kế, ngay cả bữa cơm cũng buông tha, Tử Tình có chút hảo cảm nào với họ. Nhưng Tử Tình cũng hiểu , Điền thị tâm thương Xuân Ngọc, chắc lúc đó hai người con trai ở bên cạnh, Xuân Ngọc luôn luôn cùng bà tranh đấu với bà cố, ở cùng bà nhiều, là tri kỷ của bà, nếu chỉ lấy phần tình cảm này dành cho Tăng Thụy Tường khác nhiều. Về phần Hạ Ngọc, là trìu mến, tuổi bị ốm đau tra tấn, ai làm nương mà lo lắng? Đối với Thu Ngọc, Điền thị tình sủng ái, dù sao cũng là tiểu nữ nhi. Cho nên, trái tim của Điền thị bị ba nữ nhi chiếm hết rồi.

      Tử Tình phân tích xong tình cảm của Điền thị đối ới ba nữ nhi, nghĩ đến cảnh đối xử với nhà mình, lại nghĩ đến nhà Khang Bình, Tử Tình chỉ cần cho cái vòng ngọc, quý giá gì, nhưng người ta thấy đủ.

      Chờ Điền thị vào thư phòng, Thẩm thị hỏi: "Tình nhi, tìm đại phu sao rồi? Thấy Khang Bình cười mãi, chắc là có em bé rồi chứ gì. Ta biết Khang Bình để ngươi chiu mệt mõi gì, ta chỉ dặn câu, ba tháng đầu phải cẩn thận hơn. Nương sinh nhiều con, ăn muối còn nhiều hơn gạo (ý là: kinh nghiệm nhiều), cứ nghe lời nương ."

      "Dạ, đúng rồi, ta lại mua mảnh hoang, chờ trời tạnh, ta thuê người dọn chỗ đấy. Chắc tìm tiểu dượng giúp ta, vừa vặn ta cũng đáp ứng tiểu rồi." Tử Tình .

      "Ngươi mua khi nào?" Vài cái thanh đồng thời lên, là phụ thân cộng thêm lão gia tử cùng Điền thị.

      "Ai lại mua ?" , cả nhà Thu Ngọc cũng vào được.

      "Tiểu , tỷ ta lại mua mảnh hoang, chờ trời tạnh mời dượng giúp nàng làm việc các ngươi tới, đúng là có Thuận Phong Nhĩ (tai thính) mà." Tử Vũ vừa cả nhà đều nở nụ cười.

      Lúc này, Lưu thị đến, kêu cơm dọn xong, Tử Tình cười : "Xem ra nhà tiểu chỉ có Thuận Phong Nhĩ, còn có Thiên lý nhãn (mắt tinh)." Mọi người cười vang.

      bàn có ba phụ nữ mang thai mà sản phụ, ngờ đều có sức ăn, lại thích ăn lươn, Tử Tình chưa gắp được mấy miếng hết lươn, Thu Ngọc luôn luôn làm quá ít, bảo Lâm Khang Bình bắt thêm, Khang Bình nhúc nhích.

      Sau khi ăn xong, lão gia tử cùng Tăng Thụy Tường thương lượng chuyện tế tổ làm tiệc rượu, Thu Ngọc hỏi Tử Tình: "Tử Tình, nghe ngươi mới về bị bệnh, cả đoạn thời gian dài thấy được ngươi, ngươi mang về thứ tốt gì ở kinh thành về?"

      Tử Tình mới nhớ tới lễ vật tặng cho bọn , nên bảo Lâm Khang Bình về nhà lấy, đồ đạc Tử Tình sớm chia trước, đặt ở đầu giường, gần lò sưởi, đều là đồ Tử Tình mua ở hội chùa, mặc dù đáng giá nhiều tiền, nhưng được Tử Tình cẩn thận lựa chọn, coi như tinh xảo.

      Lâm Khang Bình đem đồ đến, Tử Tình cho Điền thị chọn hai món đồ trang sức, : "Bà, tuy rằng ta thể giúp ngươi làm hầu bao hay gì khác, nhưng những thứ này cũng là phần tâm ý của ta."

      "Được, ta biết trong lòng ngươi có bà, bà biết ngươi là đứa tốt, dĩ vãng là do bà hồ đồ, ngươi đừng so đo với bà." Điền thị lại làm Tử Tình nghe được phần tâm, trong lòng Tử Tình có chút thoải mái.

      Thu Ngọc luôn luôn thích cái đẹp, chọn năm sáu món mới dừng tay. Tử Tình đem số còn thừa cất , đặt ở chỗ Thẩm thị, là chờ Chu thị cùng Hạ Ngọc, Tử Bình đến lại chia.

      Lâm Khang Bình và Tử Tình trở về nhà, Tử Tình đột nhiên hỏi Lâm Khang Bình dịnh khi nào , Lâm Khang Bình : "Tình nhi, ta muốn , để ngươi mang thai ở nhà mình, ta có chút lo lắng, mà ta hẹn với Đại Vệ rồi, Vương Tài còn chờ ta ở Cảnh Đức trấn. Năm nay lá trà khó mua, mỗi ngày trời đều mưa sao mua trà được?"

      " sao, ngươi cứ , được ta trở về nhà mẹ đẻ ở, đại tẩu cũng ở nhà mà, ban ngày để bọn Tiểu Thanh đến giúp đỡ làm việc. Bình ca, ngươi yên tâm mà , trừ nhà mẹ đẻ, ta đâu nữa. Ta chăm sóc chính mình, ở nhà chờ ngươi trở về."

      "Tình nhi, chúng ta có con, ngươi có thể đổi cách xưng hô với ta , ngươi có nhiều ca ca rồi, ta cần làm ca ca của ngươi, ngươi gọi ta là lão công, được ? Lão bà." xong Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, cắn , làn da Tử Tình mềm mịn, còn có hương sữa, thích nhấm nháp hương vị này.

      "Được, lão công có mệnh, dám nghe theo, lão công, xin hỏi lão công khi nào xuất phát?" Tử Tình nghe xong vui vẻ cười, hỏi.

      Vợ chồng đùa giỡn nửa ngày, mới chính , Lâm Khang Bình định từ nay trở vào núi, mua ít đồ về, rồi . Tử Tình mua được lá trà mua nhiều đồ sứ hoặc tơ lụa cũng được.

      "Đúng rồi, Tình nhi, sao ngươi lại thuê tiểu dượng làm việc?" Lâm Khang Bình đột nhiên hỏi.

      " có gì, đều là ít chuyện bên ngoài, cũng chỉ giúp kiểm tra công cáng hoặc mua ít đồ thôi, trong lòng ta đều biết."

      Lâm Khang Bình mới chưa được hai ngày, Tử Phúc trở lại, quỳ gối trước mặt Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, Thẩm thị ôm Tử Phúc khóc lên, nhiều năm vất vả, cuối cùng cũng có hồi báo, đây là giấc mộng của tất cả người đọc sách, trong lòng Tăng Thụy Tường cũng đủ vị, nếu trong nhà khó khăn, có cơ hội thi thử, mình bốn mươi, cũng may con trai chịu thua kém, thay hoàn thành giấc mộng, uổng cuộc đời này.
      Last edited by a moderator: 20/10/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 192: Tình viên có khách đến chơi ( 1 )

      Tử Tình đứng ở bên, nhìn Tử Phúc, vui sướng thôi, cũng cảm khái trận. Mới vài năm, tiểu nam hài ngày xưa bề ngoài khiêm tốn, nội tâm quật cường, lòng muốn trở nên nổi bật, thay đổi vận mệnh cả nhà rốt cục trở thành gốc đại thụ, gốc đại thụ có thể cho người dựa vào.

      "Nghĩ cái gì vậy? Tình nhi, đại ca trở về sao vui hả? Hay thành thân rồi, có người thương rồi cần đại ca nữa? Đại ca rất đau lòng đấy." Tử Phúc xoa xoa tóc Tử Tình, Tử Tình cảm giác ngày xưa trở lại.

      "Nương xem kìa, đại ca chỉ biết khi dễ ta, cái gì chứ? Ta ghét bỏ có đại tẩu quên muội muội ta, lại còn trả đũa?" Tử Tình sờ sờ tóc mình, trừng mắt nhìn Tử Phúc.

      Tử Phúc lên nắm véo mặt nàng, Tử Tình tránh, Thẩm thị vội : "Phúc nhi đừng quậy muội muội, bây giờ nàng phải chỉ có người đâu."

      Tử Phúc nghe xong sửng sốt, bỗng nhiên tiến lên ôm lấy Tử Tình, : "Mới có vài năm, tiểu nha đầu mới ngày nào còn chạy theo sau ta khi ta được nghỉ học giờ sắp làm nương, Tình nhi nhà của ta trưởng thành, đại ca cám ơn ngươi, cám ơn ngươi vì làm tất cả. Trong lòng Đại ca rất , nếu có ngươi, chúng ta có ngày hôm nay. Con đường của Đại ca cũng thuận lợi thế này."

      Lời này làm mọi người ê ẩm, Lưu thị cùng Trần thị cũng ràng chuyện trước kia, cho nên cảm xúc sâu sắc, nhưng đều biết trượng phu của mình rất thương vị muội muội này.

      "Đại ca, ta chẳng làm gì cả, chỉ trùng hợp mà thôi, chủ yếu là đại ca, người mới cố gắng rất rất nhiều, phải ngươi hỏi ta vừa rồi nghĩ gì sao? Ta nghĩ, đại ca trưởng thành, thành gốc đại thụ. gốc đại thụ có thể che chở cho cả nhà."

      Tử Tình làm mọi người càng là ẩm, Tử Tình tựa đầu vào bờ vai Tử Phúc, Thẩm thị lau nước mắt : "Ngày vui mà hai huynh đệ con lại những lời này, muốn để chúng ta vui hả."

      Tăng Thụy Tường : "Được rồi, những lời này trở về rồi sau, lão phòng trước. Ông bà ngươi còn ngóng trông kìa."

      Cả nhà cùng , Tử Tình cũng theo, Tiểu Thanh rời Tử Tình. Đến lão phòng, Lão gia tử cùng Điền thị thấy Tử Phúc, lại cảm than phen, Chu thị dắt Tử Toàn đứng bên, vẻ mặt hâm mộ.

      Chu thị ê ẩm : "Trước kia luôn luôn đệ muội mạng tốt, những vậy, bọn đám đều có tiền đồ, Tử Tình lại gả cho người tốt như vậy. là ‘đồng nhân bất đồng mệnh’ (cùng là người là khác mệnh). Tử toàn, đây là đại ca của ngươi, về sau phải thân cận nhiều với đại ca, đại ca làm đại quan, tương lai còn muốn dựa vào đại ca để giúp đỡ ngươi đấy."

      "Đại tẩu gì vậy? Ai mà sống khổ trước chứ? Tử Toàn còn , từ từ dạy là được." Thẩm thị nhàn nhạt .

      "Giống nhau sao được? phải trước khi ở riêng, đệ muội sinh hết đứa này đến đứa khác. Ta quanh năm suốt tháng mệt chết mệt sống nuôi lớn con người khác, khó khăn lắm mới ở riêng, cho rằng có thể sống yên ổn vài năm, ai ngờ ông trời mở mắt, đầu tiên là Tử Bình, tiếp đó là Tử Hà, chuyện nào chuyện nấy ép chúng ta thở nổi, làm gì xuôi gió xuôi nước như đệ muội, bạc cũng kiếm được, đứa cũng thành thân. Ta chính là mạng chịu khổ chịu tội. So sánh được với ngươi." Chu thị ai thán.

      Thẩm thị nghe xong cười cười, ngược lại nhìn xem chỗ Tăng Thụy Tường, lão gia tử cùng Tăng Thụy Tường thương lượng mười hai tháng tư tế tổ mời rượu, Tử Tình nghe Tăng Thụy Tường chắc có lẽ người ở huyện nha châu nha đều tới, người thân cũng phải mời trước.

      đến đó, Điền thị hỏi Tử Tình: "Tử Tình, Lâm con rể ở nhà ? Tại sao gặp ? Bảo đón nhà nhị ngươi . Mưa vài tháng, sức khỏe của nhị ngươi lại yếu nữa rồi, chỉ sợ năm nay hoa mầu thu hoạch được gì. Vừa vặn, nương Tử Phúc làm rượu, tiếp lại ở vài ngày để bồi bổ. Nhưng bây giờ mình ta nuôi 1 người vất vả, có dư tiền bạc gì."

      "Bà, Khang Bình rồi, để Lâm An đón cũng được, biết đường." Tử Tình , đối với Hạ Ngọc, Tử Tình vẫn có vài phần thương hại, tình tình giống Tăng Thụy Tường, nghe , năm ngoại chúc thọ lão gia tử, nàng ở lâu mấy ngày, ngược lại trợ cấp Điền thị ít, sau này, chắc cũng là biết trong nhà gian nan, nên thường xuyên đến ở, lại nhờ người gửi đồ về nhà mẹ đẻ, còn tiện thể cho Thẩm thị hai con vịt.

      "Vậy đường vòng qua An Châu đón Tử Bình , đỡ mất mấy đồng của nàng." Chu thị nghe xong vội .

      "Đại nương, bây giờ An Châu, trực tiếp có đường qua mà, đại tỷ muốn đến cũng rất tiện, ngồi xe lừa cũng hết tam văn tiền. Lát nữa ta còn có chút đồ trang sức lấy từ kinh thành đến cho nàng, từ khi trở về gặp được nàng, nghe nàng mang thai vài tháng." Tử Tình .

      "Tại cuộc sống khó khăn, tốt xấu gì tỷ phu kia của ngươi cũng biết sợ, biết ra ngoài tìm việc làm, nhưng ngày cũng kiếm được mấy văn tiền, bên này chúng ta cũng gian nan, còn muốn nuôi ông bà ngươi, bằng , còn có thể tiết kiệm hai lượng bạc tiếp tế nàng chút. Haizz, đến vẫn là do kiếm được quá ít, được bên này mất bên kia. giống ngươi, ra ngoài còn có nha hoàn hầu hạ." Chu thị thở dài.

      Thẩm thị cùng Tử Tình đều tiếp lời, năm đầu tiên còn đỡ, năm nay là năm thứ hai, Chu thị oán giận càng ngày càng nhiều, chắc Điền thị cũng sống tốt được, Tử Tình nghe Thẩm thị qua, hình như năm trước, trong tay Điền thị còn có ít bạc năm kia còn thừa, cả nhà Xuân Ngọc ở lại thời gian lúc lão gia tử chúc thọ, năm nay được, mùng hai Tăng Thụy Khánh chuẩn bị ngày cơm, mùng ba đến nhà Hạ Ngọc, mùng năm đuổi nhà Xuân Ngọc , cũng nghe thấy chuyện cho nhà đó thứ gì.

      Mọi người còn ít chuyện, Tăng Thụy Tường dẫn cả nhà cáo từ. Về nhà, Thẩm thị với Lưu thị cùng Trần thị: "Còn mấy ngày nữa là đến ngày 12, các ngươi cùng nhau thương lượng làm thực đơn, liệt kê những thứ cần chọn mua, ta kiểm tra lại."

      Lưu thị cùng Trần thị vội đáp ứng, vào thư phòng.

      Hôm sau trời đầy mây, Thẩm thị dẫn Trần thị cùng Lâm An An Châu mua đồ, Tử Phúc cùng Lưu thị ở nhà tiếp khách, Lưu thị mang thai bốn năm tháng, thay bộ quần áo rộng rãi, nhìn cẩn thận biết. Tử Tình chỉ huy bốn nha đầu thu dọn nhà cửa, quét dọn vệ sinh, buổi chiều có nắng, Tử Tình vội để bọn nha đầu đem đệm chăn lấy ra phơi.

      Tử Tình cười : "Đại ca, người vừa trở về mang theo ánh mặt trời, ngươi là mặt trời đấy."

      Tử Phúc nghe xong gõ đầu nàng, : "Tình nhi, lời này thể lung tung, phạm vào điều tối kỵ đấy, nhất định phải nhớ kỹ." Tử Tình sờ sờ đầu, than thở câu.

      Mùng mười, nhà Hạ Ngọc đến, ngày mười , cả nhà Thẩm Kiến Nhân đều đến, Tử Tình đành phải chuyển về Tình viên, dẫn Tử Vũ cùng ở với mình, ngày mười hai, may là thời tiết sáng sủa, trong vườn bày đầy bàn, bạn bè thân thích hầu như đến đông đủ, Tử Tình thay bộ áo váy dài mày đỏ, áo khoác là phỉ thúy gấm vóc, búi tóc vô cùng đơn giản, trước trán có tóc mái, chỉ ở trong phòng cùng nữ quyến.

      Thẩm gia biểu tỷ Thẩm Văn Ngọc đến lúc Tử Tình thành thân, thấy Tử Tình đánh giá, : "Nhoáng cái mà vài năm gặp, biểu muội càng ngày càng đẹp, sau khi thành thân, khí thế này vài phần giống thiếu phu nhân nhà giàu."

      "Mặc dù phải cũng kém bao nhiêu, ngươi thấy lúc biểu muội thành thân đâu, ôi ôi, quần áo cùng trang sức làm mắt ta choáng váng, quần áo còn có chỉ vàng, ngươi chưa thấy qua đâu, còn có mũ phượng mà dượng đặt mua ở kinh thành nữa, chậc chậc, thế mới uổng làm nữ nhân chứ. Còn nữa, nhà biểu muội xinh đẹp, nhìn còn nhổ mắt ra nỗi." Tử Tình đại biểu tẩu Vương thị .

      "Suốt ngày nghe nương ta nhắc tới, vườn nhà ngươi lớn thế nào, nhà ngươi đẹp thế nào, lần này phải đến tham quan nhà ngươi mới được, ngươi có để ý ?" Thẩm Văn Ngọc hỏi.

      "Đương nhiên, biểu tỷ muốn , dám nghe theo. Nhưng tuyệt đối khoa trương như đại biểu tẩu . Chẳng qua là vùng cỏ lau xấu xí, có ai mua, đến đành phải mua hết, tiện thể cải tạo phen, mất chút công phu." Tử Tình cười .

      Vì thế, Tử Tình dẫn theo nữ quyến của Thẩm gia, bà ngoại, ba cữu nương, mười biểu tẩu, bốn biểu tỷ, cộng thêm đám cháu, chậm rãi tới Tình viên.

      Vừa vào cổng, chỉ thấy mảnh hồng hào của hoa sắc vi nở đầy tường viện, Tiểu Thanh tấc cũng rời Tử Tình, Tử Tình dẫn bọn nhìn rừng đào, cây có quả, từ rừng đào chuyển tới rừng trúc, trong rừng trúc, măng mùa xuân ít, bên trong trúc uyển cũng chưa thu dọn, chỉ có gia cụ đơn giản. Lại qua cầu nổi, đến trung tâm đảo, lá sen mọc ra nhiều, vịt cùng ngỗng trắng chơi đùa trong nước.

      Trở lại nhà giữa, vườn hoa trong viện cũng chưa sửa sang tốt, Lâm Khang Bình dẫn Lâm An bọn họ đào chút đỗ quyên, còn có biết lấy từ nơi nào được mấy loại cúc, lúc này cũng nở. Tử Tình dẫn bọn ngồi ở ngoài viện hồi, bọn họ xem xong thư phòng cùng phòng ngủ, cũng thảo luận cách bài trí.

      Thẩm Văn Ngọc muốn nhìn phòng Tử Tình ở, Tử Tình thể cự tuyệt, đành phải dẫn bọn vào nội viện, cũng là hoa cúc và hoa hồng đầy viện, còn có hoa lan cùng đỗ quyên, trong ao có cá , bàn đá còn để điểm tâm mà Tử Tình ăn thừa, xích đu dưới cây hoa quế còn trải lớp đệm, tiểu hài tử tò mò đều lên đó ngồi chơi.

      Tất cả mọi người lại là mảnh kinh ngạc: "Chắc nhà giàu ở cũng chỉ thế này."

      Nội viện đều là sàn gỗ, Tử Tình dẫn đầu, cởi giày ra, thay dép lê, trong phòng có trải thảm Ba Tư, phòng ngủ của Tử Tình còn có tấm nữa, tên giá gỗ đều trưng bày các loại ngọc thạch đồ sứ, đáng tiếc 8 bình phong Tử Tình mà mới thêu được bức, tháp quý phi còn trải tấm da hổ, Tử Tình chưa kịp cất.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Nhược VânPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 193: Tình viên có khách đến chơi ( 2 )

      Thẩm Văn Ngọc ngờ nhà của Tử Tình xa hoa thoải mái như thế, tán thưởng thôi, : "Khó trách nương ta cùng các tẩu tử lại về khen dượng tìm được con rể có tiền, ngờ muội phu xa hoa như thế. Trong chúng ta chỉ có ngươi gã được người tốt nhất, biết Tú cùng Tú Thủy thế nào nữa?"

      Tử Tình nghe xong vội : "Chúng ta tính là xa hoa đâu, chẳng qua là hơn người bình thường chút thôi. Nhà giàu chân chính vào mới biết được, chúng ta so nỗi với bọn họ. Ngươi muốn ở đây, bằng ngày mai ta tìm người đón Tú cùng Tú Thủy đến, ta cũng vài năm gặp các nàng, đúng là có chút nhớ nhung."

      "Tốt, ta cũng vài năm gặp các nàng. Ta ở thêm ngày cũng cũng ngại."

      Mọi người lại ngồi hồi, Tiểu Thanh Tiểu Lam rót trà, Tử Tình lấy ra đồ trang sức mua ở kinh thành, để các nàng mỗi người chọn món, mọi người ít chuyện, rồi tan tác. Tử Tình nửa ngày có chút mệt mỏi, lười biếng, mời Hà thị ở đây cùng nàng thời gian, Hà thị đáp ứng, Tử Tình phân phó Tiểu Thanh làm cơm canh, còn chưa kịp ăn tất cả nam nhân của Thẩm gia đến, Tử Tình bảo Lâm An dẫn đường, cũng may bọn họ chỉ tham quan chút ngoại viện cùng nội viện, cũng ở bên trong cửa viện kiến thức chút cái gì gọi là thảm Ba Tư, có vào phòng ngủ của Tử Tình.

      Cả nhà Thẩm Kiến Nhân cùng vợ chồng Thẩm Kiến Sơn Thẩm Kiến Thủy đều ở lại, Tử Tình biết Thẩm Kiến Nhân thường xuyên có bên cạnh Hà thị, chỉ sợ Hà thị nhớ thương con trai, ăn cơm xong, nghỉ tạm hồi, liền để Tiểu Thanh Tiểu Lam đỡ nàng, chuyện cũng mọi người, đánh vài vòng mạt chược, dứt khoát ở lại Tăng gia, đêm chuyện.

      Sáng sớm hôm sau, hỏi được nơi ở của Tú , Tú Thủy, Tử Tình phân phó Lâm An chuyến. Sau lại hẹn Hạ Ngọc cùng Thu Ngọc, Tử Bình các nàng đến, Tử Tình đem người đưa đến Tình viên, nhờ Lâm An đón Lí thị của nhà Vương Thiết Sơn đến nấu cơm.

      Tú Thủy các nàng đến vào lúc sắp mười hai giờ, còn chưa vào cửa nghe Tú Thủy lớn giọng hô lớn: "Tình Tình, nghe ngươi nhớ ta, thành thân cũng với ta tiếng, nhớ cái gì mà nhớ, coi như ngươi có lương tâm, biết đến đón ta, nghe nhà ngươi rất lớn rất đẹp, mau để ta xem nhà ngươi có gì tốt nào? Thuận tiện nhìn xem có cái gì xinh đẹp để ta lấy ?"

      Cho đến khi thấy Tử Tình đứng ở nhà giữa đón nàng, liền "Oa" tiếng. : "Tình Tình ngươi xa hoa, mặc quần áo đẹp vậy, ta cũng biết làm bằng chất liệu gì?"

      "Có là gì đâu, Tử Tình có rất nhiều quần áo xinh đẹp, nhiều bộ đẹp hơn đây nhiều. Ngươi chưa thấy lúc nàng thành thân đâu, chậc chậc, bộ cũng tốn mấy chục lượng bạc." Thu Ngọc .

      "Ta mặc kệ, hôm nay ngươi phải cho ta bộ. Ta cũng chưa mặc được quần áo nào đẹp như vậy, ta cũng muốn mặc về khoe khoang." Tú Thủy .

      Bởi vì đều là nử tử từ cùng nhau lớn lên, Tú cùng Tú Thủy tham quan phòng ở. Ăn cơm xong, Tử Tình chiêu đãi các nàng ngay tại nội viện, mọi người ngồi thảm, lên ít chuyện trước kia, nhất là Thu Ngọc nhắc tới lần đó nửa đêm ca hát và trộm cam nhà hàng xóm, mấy người nhớ tới đều nhịn được mà cười to.

      "Hồi vẫn tốt hơn, phải làm gì, mỗi ngày chỉ biết chơi, bây giờ chuyện gì cũng phải quan tâm, bận muốn chết." Tú Thủy cầm lấy miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa .

      "Đại tỷ, đó là do ngươi làm thôi. Ta từ quan tâm đến việc nhà, nuôi gà, trồng rau, còn trông đệ đệ muội muội nữa." Tử Tình .

      Tú Thủy nghe xong, đánh cho cái, : "Lớn rồi, cái gì mà đại tỷ. Ta là ngươi, biết chưa?"

      Tiểu thanh ở bên sợ tới mức vội : "Vị nãi nãi này, ngài chuyện cứ chuyện, nhưng đừng động tay động chân, thân thể phu nhân vốn tốt, cũng thể bị ngã, nếu có sơ xuất gì, gia giết chúng ta mới lạ."

      "Cái gì chứ? Ta cũng đậu làm gì ngươi, ngươi nhìn ngươi kìa, làm phu nhân đúng là khác, thành đồ sứ, đụng cái là vỡ, nếu vậy ngươi để trượng phu ngươi nâng niu trong lòng bàn tay là được. Người kia đâu? Biểu đến còn nhanh ra đón?" Tú Thủy hỏi.

      " xa nhà rồi, biết biểu đại nhân ngài đến, đành phải ủy khuất ngài rồi, mong ngài tha thứ, chờ tương lai về lại mời ngài tới chơi." Tử Tình xong đều nhịn được mà cười, mọi người cũng cười vang.

      "Nhớ lúc đó chúng ta ép hỏi Tử Tình, muốn gả dạng người gì, ép mãi Tử Tình mới câu, phải gả cho người chỉ cưới mình ngươi, nhưng bây giờ nhìn nhà ngươi thế này, có tiền như vậy, chỉ có thể cưới mình ngươi sao?" Tú hỏi.

      "Ngươi chưa thấy qua trượng phu của Tử Tình đâu, đối xử cực kì tốt với nàng, là nâng tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, Tử Tình bị cảm lạnh, hơn nửa tháng đều do cháu rể của ta ôm Tử Tình hơn nửa tháng ra khỏi phòng, các ngươi chưa thấy đâu, ngay cả nhị tẩu thấy đều bội phục. Còn cưới tiểu lão bà (thiếp, vợ bé) á, Tử Tình chỉ ho khan cái, hoảng biết nên làm cái gì? Về phần chi phí Tử Tình ăn mặc, loại nào người ta cũng để ý tỉ mỉ, vừa mới thành thân mua hai nha hoàn hầu hạ, còn có hai gã sai vặt, gọi là đến. Người nhìn người ta mệnh tốt thế, cùng là nữ nhân, sao kém nhiều như vậy?" Thu Ngọc .

      "Đó là phải rồi, Tình Tình của chúng ta kém à? ra đều là ưu điểm, người xinh đẹp cần ta , mấu chốt là có khả năng, đọc sách biết chữ, tính sổ nhanh, Tử Phúc trúng tiến sĩ, Tử Lộc, Tử Thọ đều là tú tài, đây mới chính là dòng dõi thư hương, có thể gả cho kẻ như nên biết đủ, nếu dám khi dễ Tình Tình, còn phải xem chúng ta có đáp ứng ? Cho nên, Tình Tình coi như là trước khổ sau sướng, ông trời có mắt." Tú Thủy .

      "Tử Tình là trước khổ sau sướng, các ngươi là trước sướng sau khổ, ta chưa từng sướng bao giờ." Tử Bình rất ít khi mở miệng, đột nhiên câu này.

      Hai tỷ muội Tú cùng Văn Ngọc cũng hiểu hoàn cảnh bây giờ của Tử Bình, chẳng qua, nhìn cách ăn mặc là khuôn mặt cũng biết Tử Bình sống được như ý.

      " bằng chúng ta ca hát , lúc này có vườn lớn, có thể dùng sức hát, ảnh hưởng tới người khác, hôm nay lại đầy đủ mọi người, ta còn muốn nghe bài hôm đó hát đấy." Tử Tình .

      Tú Thủy nghe xong lập tức hưởng ứng, : "Tốt, tốt, từ lúc đêm đó về sau, có lúc nào như vậy nữa, đáng tiếc ta còn thường xuyên nhớ tới nó, bao giờ có thể vui vẻ ca hát như vậy."

      "Vậy hôm nay ngươi muốn hát bao nhiêu hát, bằng, chúng ta cũng làm trận đấu, nhìn xem tiếng ca của ai dễ nghe nhất, vang dội nhất, còn nữa, ai biết ca nhiều nhất?" Tử Tình .

      "Tốt, ai mà hát nổi nữa, bị đào thải, bị bắt chui qua bàn, người cuối cùng thắng, bằng cũng lấy ít gì làm phần thưởng ." Thu Ngọc .

      "Được, ta ý kiến, đấu đấu, chúng ta tự lấy hầu bao của mình ra, ai đứng đầu chọn, tương lai thấy hầu bao này, coi như nhớ tới hôm nay, thế nào? Nhưng ai làm trọng tài?" Tú Thủy hỏi.

      "Này dễ, để hai nha đầu của ta ở ngoài cửa nghe, xem ai hát hay nhất." Tử Tình .

      " được, bằng để ta làm trọng tài , ta lớn tuổi nhất, lại đấu với các ngươi làm gì?" Hạ Ngọc .

      "Ngươi hơn chúng ta được mấy tuổi chứ, mọi người mau lấy hầu bao ra, ta nhìn trúng của Tử Tình, tinh xảo hơn ta nhiều, còn có cái của Thu Ngọc tỷ nữa, cũng sai." Tú Thủy cười .

      "Đúng vậy, mọi người đều chơi, chỉ mỗi mình ngươi là , thấy thích hợp à? Ta trước, ai mà chơi là coi chừng với ta." Tú .

      Mấy người cởi hầu bao xuống, đặt bàn, Tử Tình dung mấy tờ giấy để xắp xếp thứ tự hát, Thu Ngọc bỗng nhiên : "Chết chết, ta là người bụ bự, làm sao có thể hát lớn được."

      "Ngươi ta mới nhớ, ta cũng hát nỗi." Tử Bình .

      "Nãi nãi của chúng ta cũng thể hát." Tiểu Lam .

      Mọi người nhìn Tử Tình, Tử Tình cười, mọi người : "Tốt lắm, ngươi ta thấy bọn nha hoàn rất thích hợp, đụng chút mà sao nát được, ta là vì vậy, khó trách."

      "Vậy thể so hát to, chúng ta so ai hát hay ." Tử Tình cười .

      Tú Thủy là người hát đầu tiên, Tử Tình nghe khúc dân ca này, giống như kịch hát, rất có ý hàm xúc, vòng, Tử Tình là người dầu tiên bị đào thải, kế tiếp là Hạ Ngọc, Tử Bình, cuối cùng tự nhiên là Thu Ngọc, nàng từ ca hát, giọng cũng hay, nếu để đến đại, cố gắng cũng là ca sĩ hát nhạc cổ có tiếng. Tiếng ca lẫn tiếng cười phiêu đãng ở Tình viên.

      "Vừa rồi thế nào nhỉ, thua chui bàn, Tử Tình, xin lỗi hắc hắc, ta muốn nhìn ngươi chui qua bàn thế nào? Ngươi , lão công ngươi mà biết làm gì nhỉ?" Tú thủy cười giảo hoạt.

      "Đừng mà, chẳng lẽ các ngươi muốn ép người có thai làm động tác cầu cao độ thế này ư? bằng ta mời các ngươi ăn cơm chiều, được ?" Tử Tình làm bộ đáng thương.

      "Bàn nhà ngươi cao mà, bây giờ ngươi còn chưa lớn bụng, chúng ta cũng éo ngươi nhiều, cứ làm từ từ, vừa vặn để thưởng thức." Tú cười .

      giằng co, Thẩm thị, Tiêu thị cùng Hà thị tiến vào, : "Từ xa nghe thấy các ngươi ầm ĩ, may mà vườn lớn, bằng , người ta cho rằng bên trong có đám điên."

      "Hôm nay đúng là vui vẻ, đáng tiếc thời gian qua nhanh quá, chúng ta cũng nên giải tán thôi.” Tú .

      "Tiện nghi cho Tử Tình, cho ngươi nợ đấy." Tú Thủy chỉ vào Tử Tình cười .

      Thẩm thị vội hỏi nợ cái gì, vài người đều che miệng cười trộm.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ YênPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 194: Áo len được xuất bản

      Tử Tình vốn định giữ tỷ muội Tú đêm, nhưng hai người có thời gian, trong nhà đều có đứa , Tử Tình đành phải chuẩn bị chút đồ ăn vặt quả vỏ cứng ít nước cho đứa , Tú Thủy chọn bộ đồ cũ của Tử Tình, áo bông có lông, dáng người hai người kém nhau nhiều, Tử Tình thấy nàng thích, lại tặng bộ đồ xuân thu, Tú Thủy ôm Tử Tình : "Tình Tình tốt bụng."

      Tử Tình thừa dịp nàng chọn quần áo, hỏi nàng vài năm nay thế nào, biết nàng ở riêng, có hai hài tử, cuộc sống trương đối khó khăn, Tử Tình lại tặng xấp vải bông cho nàng, mang về để đứa làm thân quần áo, Tử Tình bảo nàng thường xuyên đến đây chơi.

      cùng Tử Tình quan hệ giống Tú Thủy, liền muốn quần áo, chỉ cần chút điểm tâm quả vỏ cứng ít nước.

      Hai nàng vừa , Tiêu thị cùng Văn Ngọc cũng muốn đứng dậy cáo từ, Tử Tình đứng dậy tiễn, Thu Ngọc kề bên Tử Tình, giọng : "Bộ quần áo kia của ngươi còn tốt như vậy, giống đồ mới, ngươi cũng cho nàng được, ta là ruột còn chưa dám mở miệng, nàng dám mở miệng, ngươi còn cho nàng cái gì trong bao nữa vậy?"

      Tử Tình biết Thu Ngọc ghen tỵ, nhưng e ngại Thẩm thị ở đây, cũng thể xin xỏ, vì thế cười : "Tú Thủy từ chiếu cố ta, ít lần lấy đồ cho ta ăn, còn nữa, mỗi lần trong túi nàng có tiền, luôn kéo ta mua đồ ăn."

      "Tú Thủy này, từ tật xấu là muốn ăn ngon, người xấu, nhưng đáng tiếc, trong lòng có tính toán trước, cuộc sống nghe càng ngày càng xuống. Người nhà chồng cũng phải dễ đối phó, huynh đệ nhà mẹ đẻ cũng ra mặt làm chỗ dựa, biết từng ấy đồ cưới có cất nỗi nữa? Được rồi, chúng ta còn phải thăm mẹ chồng nữa." Tiêu thị .

      Tử Tình nghe vậy, vội phân phó Tiểu Lam nhặt rổ trứng gà, hai cái bánh ngọt, còn có tấm vải bông thích hợp cho bác chồng mặc, thêm 1 lượng bạc. Cùng trở về Tăng gia, để Tiêu thị cầm tặng cho bác chồng.

      Buổi tối, trong nhà có người ngoài, Tử Tình cùng Thẩm thị nằm giường chuyện, "Nương, bà sắp chúc thọ, ba phân chia thế nào? Ngày ấy bà muốn để Quế làm hầu bao, nó cũng rãnh mà?"

      "Tiểu ngươi có cuộc sống tốt nhất, lúc này nàng phụ trách mua bộ trang sức bằng vàng, làm sáu mươi hầu bao, nhị là quần áo, đại ít nhất, chỉ làm giày, chắc bọn ông ngươi lo lắng sợ đến lúc đó nàng bỏ được tiền, chỉ làm cho đủ, cho nên, cho nàng công việc tiết kiệm nhất. Ngày đó nghe các nàng thương lượng lúc đại cha ngươi đãi cơm, ta tham gia, chỉ cần làm xong bổn phận của mình là được."

      "Vậy Quế sao, còn chưa gã, nàng cũng mười tám rồi nhỉ?"

      " phải, hình như đại ngươi muốn nhanh chóng định thân với người nào nhà nghèo đến nỗi cưới được người vợ cho nàng, đưa tin cho ta, ta . Đại nương ngươi cũng . Lúc trước nhìn trúng nhà người ta có điều kiện tốt, bà tử vừa mới chết, làm vợ kế, ai ngờ người ta thích nàng. Bây giờ tuy rằng nghèo hơn, nhưng tốt xấu gì cũng là người trong sạch, chắc chừng mùa thu năm nay gả. còn cứ chờ nữa, Tam Mao cùng Hoa Quế chậm trễ mất."

      , Hà thị cùng Tử Vũ vào, mọi người tùy ý đùa vài câu, liền lên giường nghỉ tạm.

      Ngày này, Tử Tình thấy trời sáng sủa, liền để Lâm An tìm vợ chồng Vương Thiết Sơn trồng dưa hấu, trong nhà Tử Tình có đến 3 mẫu, Lâm An cùng hai nha đầu cùng xuống đất trồng, năm người hết hai ngày để làm xong, số mầm còn thừa cho nhà mẹ đẻ. Tử Tình cho bọn tiền công, Lâm An cùng hai tiểu nha đầu là lần đầu được tiền công, tất nhiên là vui mừng.

      Nhưng dưa hấu năm nay phải chín muộn hơn các năm hai tháng, tầm tháng bảy tháng tám mới chín, thôi để nhà ăn, chứ bán cũng được giá.

      Tử Tình rãnh rỗi, nhớ tới đất hoang cần dọn dẹp, sớm trồng đậu nành, còn có thể trồng dương khoai, cho dù thu được ít còn tốt hơn là để nó hoang phế. Tử Tình thay bộ đồ cũ, bảo Lâm An Tiểu Thanh Tiểu Lam cùng đến xem mảnh hoang, phóng mắt nhìn lại, ba mặt có nui bao bọc, làm thành khoảng đất bằng phẳng, đất có nhiều cỏ dại và bụi gai, cuốc đất sâu xuống ba bốn tấc mới là đất đỏ, hèn gì có người khai hoang.

      Tử Tình nhờ Tăng Thụy Ngọc mướn người xới đất, tự mang trâu cày cùng nông cụ, năm mươi văn ngày, ở giữa đất hoang đào cái giếng. Năm nay mưa nhiều, giảm sản lượng là điều tất nhiên, người dân lo swoj có việc làm, nghe được Tử Tình có việc làm, ào ào tới cửa hỏi, Tử Tình giao cho Tam đường thúc, Chú Vân Giang phụ trách ghi chép và làm ít việc vặt vãnh.

      Ngày nhanh chóng đến cuối tháng, thời gian này, Tử Tình đều ở nhà mẹ đẻ, mỗi ngày Thẩm thị đều làm món ăn khác nhau để cho Lưu thị, Trần thị, cùng Tử Tình ăn, bốn nha hoàn giúp đỡ, hai phụ nữ có thai và sản phụ, thức ăn cũng phải ngon bình thường, Tử Tình nhanh chóng béo lên vòng.

      Ngày này, Lí thị - nương tử của Vương Thiết Sơn đến đưa sổ sách cùng bạc, trước Đoan Ngọ bán năm sáu trăm hoạn kê, cùng với tiền tháng bán trứng gà, Tử Tình tiếp đãi nàng ở Tình viên, Lí thị cũng mang thai hơn nửa năm, Tử Tình thầm nghĩ, năm nay là năm tốt gì mà mang thai lắm thế.

      Hai người chuyện, Tử Tình tặng nàng ít đồ, Lí thị rồi, Tử Tình cảm giác có chút buồn ngủ, nên ngủ trưa tại Tình viên.

      Vừa khéo Lâm Khang Bình về, thấy Tử Tình ngủ say, vừa vui là vừa dau lòng, vui vì Tử Tình ăn ngon, ngủ ngọt, thân thể tốt, đau lòng là vì Tử Tình bên cạnh mà vẫn sống dễ chịu.

      Tử Tình trong lúc ngủ mơ, cảm giác có cái gì đó luôn luôn liếm nàng, mơ mơ màng màng, mộ quen thuộc làm nàng luôn luôn lấn về phía đối phương, cho đến khi tìm được vị trí thoải mái, Lâm Khang Bình thấy Tử Tình như vậy, thỏa mãn thở dài, ôm thê tử mà ngủ.

      Tử Tình vừa ngủ dậy, phát bản thân ở trong lòng Lâm Khang Bình, nhìn trượng phu ngủ say, mặt tràn đầy mỏi mệt, Tử Tình rất đau lòng, nghĩ chắc lo lắng cho nàng, nên ngày đêm gấp gáp trở về, ngay cả râu cũng chưa kịp cạo. Tử Tình si ngốc nhìn , lấy tay lần lại lần sợ mặt mặt, cũng biết thời gian trôi qua bao lâu.

      Lâm Khang Bình mở mắt, thấy Tử Tình nháy mắt nhìn mình, nhàng chạm môi Tử Tình, : "Tình nhi, ta trở về, ta rất nhớ ngươi."

      Tử Tình chậm rãi tràn ra nước mắt, hai tay bò lên cổ Lâm Khang Bình, : "Khang Bình, ta cũng nhớ ngươi, rất nhớ."

      Tử Tình vừa mang thai hai tháng, dám để Lâm Khang Bình xằng bậy, Lâm Khang Bình chỉ có thể ôm Tử Tình mà cắn, mặc dù vậy, hai người cũng tách nhau ra, ở giường trộn lẫn nửa ngày, hai người mới xuống giường.

      Tử Tình thấy đồng hồ chỉ tám giờ, Tiểu Thanh làm đồ ăn xong, thời gian này theo Thẩm thị nên biết làm những món đơn giản.

      Cơm xong, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình nằm giường, câu được câu việc mình trải qua, chuyến này kiếm được hơn ngàn hai trăm lượng, còn mua hai gã sai vặt, mới mười hai tuổi, đến từ vùng nông thôn, biết trồng hoa mầu, phụ trách dưa và trái cây, an bày ở nhà tranh trong rừng đào.

      "Cũng nên mua vài người, trong nhà lớn lớn, nhưng cũng có mấy mẫu đất trồng rau, còn có hồ sen lớn, đến lúc đó cũng cần dùng người, mặt khác bếp vũng nên tìm người, nha hoàn bà tử đều được, ngươi xem rồi làm ."

      Lâm Khang Bình lên tiếng, qua hồi, : "Đúng rồi, ta còn mang về cho ngươi bao chỉ, có mấy màu, rất đẹp mắt, nhưng biết dùng để làm gì, thêu hoa thô, Đại Vệ mang đến xem giá trị thế nào, còn chưa có bán, ta lấy tới nhìn kĩ, chưa cho bạc, lấy trăm hầu bao để đổi lấy. còn muốn bức tranh thêu hai mặt, càng lớn càng tốt, lần sau ta vào thành thu ít. Bức tranh mà Tình nhi thêu, ta thể bán được."

      Tử Tình vừa nghe có chỉ thêu, đoán rằng là dùng để dệt áo len, vội bảo lấy đến xem, Lâm Khang Bình muốn nhúc nhích, nhưng chịu nổi Tử Tình mềm giọng hờn dỗi, đành phải ôm Tử Tình hôm hai cái mạnh, : "Sao ta lại từ chối nỗi ngươi nhỉ."

      Tử Tình vốn định xuống đất theo, Lâm Khang Bình đè nàng lại, Tử Tình đành phải chờ, Lâm Khang Bình cầm đến cho nàng bọc giấy lớn, Tử Tình mở ra, quả là sợi len, chính là loại sợ len này loại bình thường, dệt thành áo len cao cổ, Tử Tình may mắn từng học đen áo len với mẹ, từng muốn đan cho Lưu Sầm, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đan xong. Tử Tình phát bên trong còn có bao , sờ lên cảm giác hình như là len lông cừu, chắc tầm được cân, đủ để Tử Tình dệt được bộ quần áo.

      Xem ra có việc để làm rồi, ngày kế, ăn qua điểm tâm, hai người đến Tăng gia chào hỏi, sau khi trở về Tử Tình khẩn cấp để Lâm Khang Bình chặt cây trúc, vót cái que, Tử Tình lại để Tiểu Thanh Tiểu Lam giúp nàng cuộc chỉ thành cục tròn, mình đến kho chút gỗ vụn nguyên khối, muốn làm nút thắt bằng gỗ.

      Lâm Khang Bình thấy nàng dùng hai que gậy trúc, ngồi ở chỗ kia, móc đến móc , đem chỉ biến thành mảnh vải, rất ngạc nhiên, : " phải là ta cưới được nương tử thiên tài chứ, ta gặp cũng chưa gặp qua, sao ngươi biết làm?"

      Tử Tình nghe xong sửng sốt, nhìn Lâm Khang Bình, nghĩ nghĩ cười : "Tướng công, ngươi cứ vụng trộm mà vui vẻ , cưới được nương tử thiên tài như ta, đúng là có đốt đèn lồng cũng khó tìm."

      Lâm Khang Bình nghe xong ôm Tử Tình : " đốt đèn lồng mới tìm được, phải có đèn lồng ta mới quen ngươi à?"

      Tử Tình biết nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt bán đèn lồng, nhịn được "Xì" nở nụ cười.

      Tử Tình hết nửa tháng mới đan xong cái áo len hở cổ, màu xanh lục, đưa cho Tử Phúc, bởi vì tháng năm vào kinh, Lâm Khang Bình vì thế lại ghen tỵ nửa ngày.

      Tử Tình đem áo lông cho Tử Phúc, cũng để mặc thử, "Đại ca, đây là lễ vật ta tặng ngươi, ngay cả cha mẹ cùng Khang Bình còn chưa có đâu, ngươi có được cái đầu tiên đấy, mùa đông trời lạnh, mặc áo này bên trong, cũng ấm áp, là lông dê. Cũng có thể làm áo khoác lúc xuân thu, xem người còn ta thế nào, ta tặng ngươi bao nhiêu thứ tốt rồi ấy chứ."

      Tử Phúc nghe xong cười: "Đúng vậy, toàn thứ ta chưa thấy, cái này từ đâu tới? Gọi là gì?"

      "Là Khang Bình lấy từ Việt thành đến, từ nước ngoài, lông dê dệt thành sợi, gọi là sợi len, sợi len đan thành quần áo, gọi là áo len ."


      Chương 195: Điền thị chúc thọ ( 1 )


      Hà thị cũng sờ sờ, chỉ là lông dê, cho tới bây giờ còn chưa thấy lông dê cũng có thể làm thành sợi chỉ như vậy, Tử Tình nghe xong hỏi: "Bà ngoại, ta muốn lấy lông dê làm thành sợi như vậy có được ?"

      "Ta cùng nương ngươi chỉ biết thêu hoa, nhưng đại cữu nương cùng nhị cữu nương người đều biết, còn có tam biểu tẩu của người nữa."

      Lúc này, Trần thị ở bên nghe xong cũng : "Thêu hoa ta làm tốt lắm, nhưng làm chỉ cũng học được ít từ chỗ nương của ta, nhưng làm tốt lắm, muội muội nếu ghét bỏ, ta cũng có thể giúp ngươi thử xem."

      Tử Tình nghe hai vị cữu nương cùng nhị tẩu Trần thị biết cách làm chỉ, sai khi về nhà bảo Lâm An Lâm Phúc đến sau núi cắt lông của dê ra, sau đó nấu lên, lại nhờ Tăng Thụy Tường dùng cách xử lý da long lần, phơi khô xong có mùi gì khác thường. Tử Tình nhìn lông dê phơi, bỗng nhiên nghĩ tới lông vịt cũng có thể xử lý, xử lý sau mình có thể làm áo lông, về sau mình còn có thể mở xướng áo lông.

      Ngày nhoáng cái liền đến mười chín tháng năm, tiệc rượu vẫn chuẩn bị ở lão phòng, tự nhiên vẫn là Tăng Thụy Khánh thu xếp. Cơm chiều, Hạ Ngọc mang theo cái rổ đến, Thẩm thị giữ nàng lại ăn cơm, nàng nhìn Thẩm thị lại nhìn Tăng Thụy Tường, vài câu, Thẩm thị biết nàng đến chắc chắn có điều muốn , lại hỏi: "Có gì cứ việc thẳng thôi, cũng có người ngoài, chắc là ngày mai thọ yến của nương còn thiếu cái gì à?"

      "Nhị tẩu, là như vậy, đại tỷ làm cho nương đôi giày vải bình thường, ngay cả vải cũng nỡ mua loại tốt, Thu Ngọc xứng với bộ đồ, sợ ngày mai làm cho người chê cười. Nương để ta tới hỏi xem chỗ nhị tẩu có giày mới nào sẵn ?" Hạ Ngọc .

      "Giày mới có, nhưng biết có vừa ? Ta có số đo của nương." Thẩm thị .

      Hạ Ngọc nghe xong liền lấy đôi giày cũ từ trong rổ ra. Người nhà so sánh, chỉ có Trần thị có số đo gần bằng, đáng tiếc, Trần thị có sẵn giày mới để bà đến đòi.

      Tăng Thụy Tường tức giận muốn lão phòng mắng Xuân Ngọc chút, bị Thẩm thị kéo lại, : "Nàng là người thế nào mà ngươi à, chỉ sợ trong lòng cha nương khó chịu hơn thôi, nữ nhi cho mặt mũi, ngươi lại nương càng bối rối, tránh được muốn tranh cãi ầm ĩ, ngày mai chính là ngày vui, tội gì trêu chọc làm mọi người mất hứng. Với lại bây giờ nương được đại ca nuôi, ta mà quan tâm chuyện này chẳng phải làm đại ca thoải mái à, vả lại, ta có quan tâm chuyện này giải quyết được gì?"

      Tăng Thụy Tường nghe xong thở dài tiếng, chỉ phải từ bỏ.

      Ngày kế, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình dậy sớm, Tử Tình cũng thay bộ áo đỏ váy bạc. Mang thai mới ít tháng, chưa lộ bụng. Đến lão phòng, Tử Tình thấy sắc mặt Điền thị tốt lắm, quần áo mới, búi tóc có đội trang sức mà Tử Tình mua ở hội chùa. Thu Ngọc cho thêm tram bạc, đôi khuyên tai, còn có cái nhẫn bạc, so với lúc bà ngoại Tử Tình chúc thọ mà keo kiệt phải chỉ có phần thôi đâu.

      Cả nhà Xuân Ngọc nghe hôm qua đến, thương lượng chuyện đào mừng thọ. Nguyên bản là đều dùng bột mì trắng hết, kết quả Xuân Ngọc lại đưa tới bột ngô cùng bột hoa màu hỗn hợp.

      Thu Ngọc trách móc nàng vài câu, : "Đại tỷ, nuôi dưỡng ngươi gần bốn mươi năm, lần đầu tiên chúc thọ, chúng ta đều lấy bột mì làm đào mừng thọ, chỉ có ngươi dùng bột vừa vàng vừa đen, ngươi muốn người tỏng thôn chê cười thế nào hản ai chẳng biết cả nhà ngươi mỗi năm ở chỗ nương hai tháng, ai chẳng biết ngươi đem bọn ném ở đây nhiều năm, nương sống hơn phân đời, chỉ có lần như vậy, ngươi làm thế này mà ngươi thấy được à?"

      Xuân Ngọc nghe xong khóc kể, : "Mấy tháng qua trời luôn đổ mưa, lúa mạch hạt cũng thu được, lại gieo lúa trễ, cả nhà ta còn phải sống nữa chứ. Còn có Quế năm nay xuất giá, ta còn làm nỗi đồ cưới nào, ta có thể làm gì bây giờ? Ngươi nghĩ ta muốn làm thứ tốt cho nương à? Ngươi nghĩ ta có tiễn mà tiêu được cho nương à? Ta mà giàu có như nhị ca chúc thọ này ta bỏ tiền hết."

      "Người đừng đánh rắm nữa, nương là của mình nhị ca ngươi à? Nương là nương của năm chúng ta, ai bảo ngươi bao hết, mỗi người chỉ cần làm xong hiếu tâm của mình, ngươi đúng là dễ nghe, lúc dư dả ít cũng thấy ngươi quan tâm cha mẹ cái gì, ngươi vuốt lương tâm ngươi mà hỏi , mấy năm nay, bỏ tiền cơm, mọi người ăn được bữa nào ở nhà ngươi chưa?" Tăng Thụy Khánh hỏi.

      "Ngươi lại biết xấu hổ ta, ngay cả cha mẹ ngươi còn cần, ngươi về nhà vài năm, ngươi quản làm gì hả? phải chỉ mới nuội cha mẹ hai năm à? Ngươi hơn ta cái gì?" Xuân Ngọc thấp giọng .

      "Ngươi ăn giòi hả? Tốt xấu gì ta cũng trở về, bây giờ cha mẹ là ta nuôi, ngươi nhìn ngươi , người làm được gì cho cha mẹ chưa?"

      "Đúng vậy, đại tỷ cũng quá rồi đấy, tổng cộng chỉ để ngươi làm đôi giày, người còn muốn bỏ tiền làm chất liệu tốt, ta còn gì để với ngươi, ngươi thấy ngươi giống đại tỷ ?" Thu Ngọc .

      Lão gia tử thở dài, : "Đều bớt ầm ĩ gì, thấy giờ nào à? Trong nhà còn có thách lúa mạch mà lão nhị đưa tới, lấy nó đổi chút bột mì , bây
      Giờ có mua cũng khó, năm này mưa nhiều, giá chắc chắn lên, cứ tạm làm vậy

      Yến Nhật Đạt nghe xong vội sai sử Đại Mao Tam Mao khiêng lúa mạch, lão gia tử trừng mắt nhìn , cùng Tử Phúc Tử Lộc .

      “Bây giờ đổi cũng kịp! Phải dùng trăm cân bột mì, còn phải nhanh chóng nhào bột, may mà ta cùng nhị tỷ làm sẵn, chỉ chờ chưng nữa thôi.” Thu Ngọc xong nhìn về phía Tăng Thụy Tường.

      Tăng Thụy Tường tiếp lời, Thu Ngọc hơi thất vọng, vốn nàng còn định nhờ Tăng Thụy Tường về nhà để lấy bột mì để qua cửa này cơ.

      “Nhị ca chắc là có nhỉ, ngươi nể mặt muội cũng nể mặt cha mẹ, ngươi lấy bột mì ra , đỡ hơn chuyện chúng ta làm cha mẹ xấu mặt.” Xuân Ngọc . Lão gia tử cùng Điền thị cũng nhìn về phía .

      “Ngươi nếu lo lắng cha mẹ xấu mặt ngươi sớm nghĩ cách lấy bột mì rồi, mà phải hôm nay đứng ở chỗ này chờ nhị ca giúp ngươi. Chỉ sợ ngươi sớm tính toán trước nhỉ, đáng tiếc, lần này ngươi thể như nguyện, nhà của ta có xay bột mì, ngươi nghĩ nhà ai có thể xay trăm cân bột mì để trong nhà à?” Tăng Thụy Tường .

      “Vậy nhà Tử Tình, chắc Tử Tình có chư?” Xuân Ngọc còn hết hi vọng. Lão gia tử cùng Điền thị lại nhìn về phía Tử Tình.

      “Đại , ngượng ngùng, ta thích mì, mọi người cũng biết nhà ta có ruộng cạn, có việc gì mua bột mì làm gì?” Tử Tình .

      “Vậy làm sao bây giờ? Bằng cứ như vậy mà chung đưa , ngươi tặng bánh của ngươi, ta cùng nhị tỷ tự tặng của chúng ta, chúng ta muốn trộn lẫn với ngươi.”Thu Ngọc .

      “Tốt lăm, người ta cười đến rụng răng mới lạ.” Điền thị .

      “Vậy nương nghĩ làm sao bây giờ?” Tăng Thụy Khánh hỏi.

      “Có thể làm sao bây giờ? Tử Phúc, ngươi đến chỗ xay bột trong thôn xem có bột mì sẵn ? Nếu có đem lúa mạch đổi thử, được đào mừng thọ đưa ít chút.” Lão gia tử thở dài. Kỳ thực, lão gia tử rất muốn bảo Tăng Thụy Tường, ra bạc để mua, đáng tiếc, Tăng Thụy Tường mở miệng, cũng có cách nào há mồm, con dễ trước như trước.

      Tử Phúc nhanh chóng trở lại, chút, chắc được ba mươi cân. Lão gia tử nghĩ nghĩ : “Có bao nhiêu đổi bấy nhiêu, đủ làm ít chút.

      “Để Đại Mao cùng Tam Mao khiêng lúa mạch đổi .” Thẩm thị , nàng muốn bị người khác hiểu lầm, mình mua nổi bột mì để chúc thọ, ai làm người đó chịu.

      Lão gia tử cùng Điền thị mặt có thể nhăn đến nỗi ra nước, đào mừng thọ được nấu chín, bánh làm từ bột mì nhà Xuân Ngọc nổi bật nhất, vàng ra vàng đen ra đen, khác hẳn bánh tráng trẻo của Hạ Ngọc cùng Thu Ngọc, Hạ Ngọc cùng Thu Ngọc tự tìm người chịu trách nhiệm phát, nhà Xuân Ngọc là Đại Mao Tam Mao chịu trách nhiệm, ba nhà cùng đến từng nhà trong thôn mừng thọ.

      Mặt Chu thị cười còn kém chút nữa là thành bông hoa, thầm nghĩ: “Ai bảo ngươi luôn bất công, cuối cùng, người làm ngươi xấu mặt chính là nữ nhi ngươi thương nhất.”

      Đưa xong đào mừng thọ trở về, bọn Thu Ngọc đều đen mặt, chắc bị người trong thôn chê cười treu ghẹo. lúc này, tam bà cùng mấy tỷ muội lại, nhìn Xuân Ngọc lắc đầu.

      đến giờ quỳ lạy, Điền thị bộ đồ mới ngồi ở trước phòng, đáng tiếc, đấu giày dưới chân ra sau, còn cố tình dùng váy che nhưng được, đầu cũng nhiều trang sức, trừ bỏ cây hoa của Tử Tình cặp trâm của Thu Ngọc, Thu Ngọc thấy quá ít, có nên cắm thêm bông cúc đỏ thẫm mà Tử Tình tặng lên đầu Điền Thị.

      Cố tình muội muội của Điền thị đến trước ngày, còn ngồi ở chỗ Thẩm thị đến trưa Thẩm thị cũng tặng bà bông cúc đỏ thẫm, lão thái thái hàng năm ở nông thôn, sao thấy hoa giả đẹp như thế, trong lòng vui vẻ, còn thừa cơ cắm đầu ư? Cho nên nhìn thấy Điền thị có hoa, liền hỏi: “Tỷ tỷ giống ta thế, cũng là Tử Tình đưa à?”

      “À, ta cũng có đôi, ta biết hôm nay đệ muội đeo, ta đeo nó rồi. Ta cho rằng hôm nay đệ muội đeo vàng cũng bạc chứ, sinh ba nữ nhi mà gì? Sao làm mỗi bộ trang sức?” Tam bà bà , đầu bà cũng cắm đôi cúc hoa .

      Trong lòng Tử Tình mừng thầm, hiệu quả này ngờ tới, lúc mua cảm thấy người già trong nhà mang rất thích hợp. Bình thường các bà mang hoa giả quá xấu, cho nên, Tử Tình tặng các vị lão bà bà đôi. ngờ, ai cũng mang cả.

      Ánh mắt mọi người hồi nhìn cái này, hồi nhìn cái kia, mọi người đều là thân thích hoặc hàng xóm mấy chục năm, đều biết Điền thị là người thế nào, ai cũng cố nén cười, sắp nội thương mất.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Nhược Vân, lavangPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 196: Điền thị chúc thọ ( 2 )

      Điền thị mặt là khó coi, vốn trước là Thu Ngọc tặng bộ đồ trang sức bằng bạc, ai ngờ chỉ mua trâm bạc cùng đôi khuyên tai, kèm theo cái nhẫn, lời hay ai cũng biết , chỉ đến khi lấy bạc mới đau lòng. Xem ra, ba nữ nhi này có Hạ Ngọc là nhất, chiết khấu gì, làm bộ quần áo bằng lụa, biết mất bao nhiêu sức lực.

      Trời, nếu biết thế này bà vừa khóc vừa nháo, con thứ hai còn sớm đưa bộ trang sức à, vàng bạc hay ngọc cũng được. Nhìn xem vài tôn tử cháu tặng, cái nào đáng giá ? Biết thế này tốt qua hò hét Tử Tình, trong lòng Điền thị khỏi buồn bực vạn phần.

      Nhưng, chẳng những lúc này, trong lòng Điền thị cũng nỡ oán trách ba nữ nhi tốt, vẫn nghĩ là cả nhà con trai thứ hai phúc hậu, biết bọn muội muội có điều kiện tốt, chắc chắn lấy ra được thứ gì ngon ngẽ, nhưng mua cho bà món đồ trang sức nào, ràng muốn cho bà phần thể diện, muốn để mọi người chê cười. Trong lòng Điền thị thầm hận, khăn đều bị bà nhào nát.

      "Nhị tỷ, phải muội muội ngươi, nhưng hôm nay là ngày vui mà sao ba nữ nhi lại làm vậy? Dù có cắm trang sức cũng phải cắm những đồ do các nàng mua cho chứ. Suốt ngày chỉ thấy ngươi nghĩ về bọn họ, có gì thứ tốt ngươi cho bọn họ đâu, đến lúc cần dùng, các nàng có làm gì ra hồn hả?" Muội muội của Điền thị .

      "Đúng vậy, phải tam tẩu ngươi, người nhìn ngươi , đại thọ sáu mươi, đầu ít trang sức, cũng được, đóa hoa cúc mà cháu ngươi mua cũng mới đây thôi, nhưng ngươi nhìn giày dưới chân , xứng với bộ quần áo này, sớm biết như thế, bằng ngươi trước với Tử Tình, đứa này rất thiện lượng, chừng còn làm hết luôn ấy chứ." Tam bà bà .

      Điền thị tức giận Tăng Thụy Tường. Nghe muội muội của mình oán giận, phải là tát vào mặt mình trước mặt mọi người à? Điền thị muốn phát tác, tam tẩu lại cho thêm chưởng. Làm Điền thị câu cũng nên lời.

      Cũng may Yến Nhân Đạt mở miệng ."Di nương cùng tam nương y như rằng chúng ta có bạc mà cố ý dùng cho mẹ vợ ấy, chúng ta giống như người tam trong nhà núi vàng núi bạc chất đống, mỗi ngày ăn hương uống lạt, lại cho mẹ ruột của mình đồng. Nhà của ta quét sạch kho rồi đấy, nhưng có gì, chúng ta cũng thể trộm cắp, với lại, cũng thể vì làm tiệc thọ cho nương mà chúng ta phải dắt nhau ăn xin, có phải ?"

      "Ta cho nương đồng? Ta mà cho nương con nhà ngươi lớn kiểu gì hả? Cha mẹ hàng năm chất đầy xe ngựa đẩy về nhà ngươi, nhưng ngươi dùng lương tâm mà hỏi xem ngươi báo đáp công ơn nuôi dạy của cha mẹ thế hả?" Tăng Thụy Tường tiến lên hỏi.

      "Nhị ca thể như vậy, con ta được nhạc phụ nuôi vài năm, nhưng chúng ta đâu phải ăn trả tiền? Hàng năm chúng ta tặng ít lương thực đến đây. Con có thể ăn bao nhiêu?" Yến Nhân Đạt .

      "Câm miệng, nhà ngươi thế nào ai mà biết? Có đưa hay ngươi tự biết, ai mà chẳng được?" Tăng Thụy Khánh đợi Yến Nhân Đạt xong liền mắng câu.

      "Người khác biết nhưng ta biết. Yến con rể này chẳng câu nào là , có thể làm ra đôi giày chẳng giống ai để tặng, hết nhiêu tiền? Liếc cái là nhìn ra. Lần trước Tử Tình thành thân, Xuân Ngọc nhà ngươi còn cầm đôi giày của người khác đến cho cho có lệ, trời ạ, ngờ đối xử với mẹ ruột cũng như vậy." Tam bà bà .

      "Được rồi, mọi người ít câu, khách nhân đều đến đông đủ cả rồi, có cái gì chờ xong việc lại ." Lão gia tử khe khẽ .

      Quỳ lạy bắt đầu, cháu thành qua đều phải tặng quà, Tử Phúc, Tử Lộc Tử Tình đều thương lượng rồi, Tử Phúc là đại tôn tử, bạch ngọc như ý, Tử Lộc là đôi khuyên tai phỉ thúy cùng nhẫn phỉ thúy có mặt vàng, Tử Tình là bộ đai buộc đầu có thêu chữ ‘thọ’ đỏ thẫm, ở giữa có phỉ thúy, còn có vòng tay bạch ngọc, Tử Bình là đôi giày bình thường, Đại Mai là đôi tất.

      Mọi người thấy vậy, ào ào : "Còn tưởng rằng nhà lão nhị khá giả cần cha mẹ, xem ra phải như vậy, nhìn con cái người ta ra tay đều hào phóng, vàng ngọc, thứ nào cũng đủ ta ăn năm. Khác bọn kia, bạch nhãn lang đến cũng vẫn là bạch nhãn lang, đôi tất mà tặng được cho bà ngoại, nuôi bao nhiêu năm mà làm thế này? Chó luôn ăn cứt, thế thôi."

      "Ngươi biết cái gì? Tăng tú tài là người tốt, nếu hiếu thuận, ai là người hiếu thuận được. Bà ta luôn coi trọng nữ nhi, đó là chuyện phải ngày ngày hai, vừa ở riêng, lương thực chưa cho người ta thứ gì, Tăng tú tài dẫn đứa đến đưa quà tặng lễ, lần đưa là 1 thạch lúa mạch, nhưng lúc đó bà ta vừa giết heo, ngay có giọt máu heo cũng cho bọn nếm thử, suốt ngày chỉ có vài nữ nhi cùng cháu ngoại, haizz, bây giờ mới biết đau khổ là gì đấy." Lưu gia đại thẩm .

      " nhà đại nữ nhi kia cũng chẳng hay ho gì, năm nào cũng đến nhà mẹ đẻ ở hơn tháng. Mấy năm trước, ông bà nhà ấy ít lần chuyển đồ cho nhà nàng, còn phải là do con trai thứ hai hiếu kính à? Chỉ có hai năm nay theo con lớn nhất, trong tay khó khăn mới chuyển đồ. Làm đại thọ sáu mươi cho nương mà ngay cả bột mì làm đào mừng thọ cũng cho, đúng là đồ vô lương tâm." Chu gia đại nương ở đối diện nhà .

      Tử Tình thấy Điền thị cười miễn cưỡng, chắc là nghe được người khác nghị luận, người chuyện lại giống như cố ý, có thể nghe thấy mới là lạ đấy? Điền thị thoáng nhìn, nhà Xuân Ngọc cầm hầu bao cười hì hì đến bên cạnh đếm tiền đồng, chỉ vì trong bao lì xì có sáu văn, nhìn thân thích hàng xóm trào phúng cười, Điền thị càng khó chịu, cười nổi nữa.

      Quỳ lạy kết thúc, tất cả hàng xóm thân thích ào ào vây tiến lên , muốn nhìn kỹ quà Tử Phúc Tử Lộc, Tử Tình tặng, hỏi: "Tăng gia thím, ràng đây là khối ngọc, nhưng để làm cái gì? Đáng giá lắm nhỉ, ta có thể sờ ?"

      "Đây gọi là Như ý, nhà giàu mới dùng, lúc ta xem kịch mới thấy, nhưng đó là giả, đây mới là , ta cũng muốn sờ." Có người trả lời.

      "A, màu xanh này là ngọc à? là đẹp, sao ta chưa gặp qua? Nhẫn này được nạm vàng, chậc chậc, bà Tăng gia có phúc, vài cháu nội đều hiếu thuận như vậy. Nghe hoa đầu ngươi cũng là cháu ngươi mua từ kinh thành đến, đầu tam bà bà cũng có đôi, nếu ta còn tưởng rằng là hoa đấy, đẹp."

      "Chậc chậc, nhìn đai buộc đầu này , còn hơn cả địa chủ trấn, mẹ ơi, đây là chất liệu gì? Ta cũng dám sờ soạng, sợ tay ta làm xước nó, còn có khối ngọc ở giữa, trị giá bao nhiêu bạc? Tăng gia thím, cháu của ngươi ra tay hào phóng, hơn nhiều so với con của ngươi, còn vòng ngọc nữa, lèo lèo tỏa sáng. Nhanh thay những thứ này, mang xong lại giống địa chủ."

      "Cái gì mà giống chứ, Tăng tú tài phải chính là địa chủ à? Tăng tú tài mua ít ruộng nước, còn nữa, nhà Tử Tình mua cả mảnh đất hoang lớn đối diện thôn, vài chục lượng bạc đấy. Tăng bà có số tốt, cháu trai sắp làm quan lớn, được nhờ cháu nội, tương lai còn có thể làm bà nội của quan đấy. Cả nhà họ như diều gặp gió, trước khi ở riêng đâu giàu có gì, đều do người ta có bản lĩnh." Lí chính .

      "Điều này cũng đúng, Tường nhi à, nếu nhà liên lụy sớm thi rồi, sớm làm quan. Lúc đó vừa đậu tú tài bị đệ muội túm về nhà. Cũng may vài đứa chịu thua kém, cả nhà đều là người đọc sách, ngày cũng khấm khá, cho nên đây gọi là nhân họa đắc phúc (người gặp tai họa xong rồi sau này gặp phúc), các ngươi thấy đúng ?" Tam bà bà .

      Mọi người bảy miệng tám lời, ai cũng thấy Điền thị cười có bao nhiêu miễn cưỡng, trả lời có bao nhiêu bất đắc dĩ, nếu thứ này sớm lấy ra, ánh mắt mọi người cũng chỉ có thể là hâm mộ và ghen tỵ, nhưng lúc này, câu câu, đều là cười nhạo, cười nhạo bà thương nữ nhi, tuyệt đối nể tình, nhất là Xuân Ngọc.

      ra, tuy rằng nông dân chất phác lương thiện, nhưng trong lòng tính toán cũng ít, ngày thường phần lớn bị chút Tăng Thụy Tường hoặc Tử Tình tạo điều kiện, sớm ghét cách làm của Điền thị từ lâu, Điền thị lười nhác, hâm mộ Điền thị có con tốt lại biết quý trọng, bây giờ có thể nhìn Điền thị bị chê cười, nhìn Điền thị bị xấu mặt, chắc cũng là việc thoải mái, huống chi còn có Tam bà bà trợ giúp.

      May mà muội muội của Điền thị giải vây, : "Thứ tốt cũng xem qua rồi, bây giờ sắp ăn cỗ, mọi người tìm chỗ ngồi . Lát nữa ăn nhiều vài chén. Nhị tỷ của ta cũng muốn nghỉ lát."

      Tiểu Điền thị xong, bàn tiệc bắt đầu bày đồ ăn, đoàn người tách ra ngồi, lực chú ý cũng bị đồ ăn bàn cơm hấp dẫn, dù sao đại đa số người đều là người nghèo, ngày thường rất khó ăn đến miếng thịt, nhà ai làm chuyện tốt, làm bàn tiệc, đều có thể tùy ý ăn uống, làm gì có tâm tư mà chê cười nữa? sắc mặt Điền thị mới tốt ít.

      Bàn tiệc làm thế nào tự nhiên là do Tăng Thụy Khánh định đoạt, kém chỉ ít với lúc Tử Phúc mở tiệc. Cũng may mọi người biết Tăng Thụy Tường phải trưởng tử, có quyền, cơm nước xong mọi người đều tan tác, về phần về nhà muốn Tăng gia khống chế được.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Nhược Vân, Phong Vũ Yêntrucdoan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :