Chương 167: Vấn đề phụng dưỡng (1)
Tăng Thụy Tường đứng lên, có chuyện, mặt trịnh trọng, lão gia tử cũng có chút kinh ngạc, sợ Tăng Thụy Tường ra điều gì làm mất hứng, giống dĩ vãng, lại làm mọi người tan rã trong vui, vội ngăn lại: "Tường nhi, hôm nay là ngày đoàn tụ, cả nhà đều có mặt, có gì về sau lại được ?"
"Cha, cũng vì là ngày đoàn tụ, người đến đủ, nên ta mới cùng đại ca đại tẩu. Cha, nương, vừa mới đại ca cũng , vài năm nay tận tâm với cha mẹ, đại ca thừa nhận điều này. Dù sao cha mẹ là cha mẹ chung của cả hai, ở riêng vài năm, ta luôn luôn ra tiền hơn để nuôi cha mẹ, trước khi tiểu muội thành thân , tiểu muội thành thân xong, năm ta vẫn cho cha mẹ mười hai lượng bạc như cũ, năm quà tặng lễ cùng bốn mùa xiêm y, tính ra cũng được mười lăm mười sáu lượng bạc, đại ca chỉ phụ trách 2 thạch thóc. Sau này, bởi vì chuyện Tử Bình, đại ca vào thành năm năm, cha mẹ là do mình ta nuôi dưỡng. Đúng , đại ca?" Tăng Thụy Tường hỏi Tăng Thụy Khánh.
"Việc này ta đều biết, ngươi nghĩ cái gì cứ việc thẳng, đại ca là thẹn với cha mẹ."
"Được, đại ca, có những lời này của ngươi là tốt rồi, bây giờ cầu của ta cũng cao, mình ta nuôi dưỡng cha mẹ năm năm, trước kia tính, lần này cũng nên để ngươi nuôi cha mẹ năm năm, về phần cha mẹ tiêu dung thế nào, các ngươi xem xét , ta tham dự, dù sao các ngươi cũng bảo thẹn với cha mẹ. Cha mẹ hàng năm còn trồng rau nuôi gà. Ta biết ngươi điều kiện trong nhà kém, như vậy , xiêm y tết chúng ta vẫn cho cha mẹ. Đại ca, đại tẩu, các ngươi có thể làm ?"
"Làm cái gì? Ngươi biết đại ca ngươi năm có thể lấy mấy lượng bạc à? Đủ làm cái gì? A, mới vài năm mà ngươi phiền chán chúng ta, đem chúng ta đẩy , ngươi là đồ vô lương tâm, ta cực khổ nuôi ngươi lớn, vì cho ngươi đọc sách, bệnh của Hạ Ngọc bị chậm trễ, ngươi lại la ó. Ngay cả cha mẹ cũng cần, trong mắt ngươi còn có ai?" Điền thị la hét chạy lên đập vào lung Tăng Thụy Tường, bị lão gia tử lôi .
Tử Tình nghĩ, lại là kiểu cũ, thay đổi mới mẻ được à, đáng thương cho lão cha mình, còn phải cõng bọc đồ nặng này bao lâu nữa?
" năng gì hả? Ngươi biết cái gì?" Lão gia tử mắng Điền thị, nghĩ rằng, lão nhị trả giá nhiều năm như vậy, nếu suốt ngày ngươi đến kiếm việc. Lão nhị có thể như vậy sao? Lúc này tốt rồi, làm con cái xa lánh mình. Nghĩ vậy, lão gia tử trừng mắt Điền thị.
Thẩm thị cùng Tử Phúc bọn họ cũng ngờ Tăng Thụy Tường vậy, đây chính điều ngoài ý muốn, rất kinh hỉ, cuối cùng cũng kiên cường được lần, mặc kệ kết quả thế nào, ít nhất biểu hôm nay của Tăng Thụy Tường làm cho bọn họ thấy được hi vọng.
Tăng Thụy Khánh trầm mặc . Nhưng vốn vậy rồi, làm người ta đoán được ý của . Chu thị nghe xong có chút ngây người, chiếc đũa gặp thịt vừa đến bên miệng, còn chưa cho vào, như có nghe Tăng Thụy Tường , hỏi: "Nhị đệ, vừa rồi ngươi có ý gì, về sau muốn chúng ta dưỡng cha mẹ? Dựa vào cái gì? Ngươi định để chúng ta nuôi hết hả?"
"Đại tẩu, ta phải về sau, mà là chúng ta nuôi năm năm, cũng đến phiên các ngươi. Đại ca là trưởng tử. Đại ca cũng , mấy năm nay thẹn với cha mẹ sao? Nên lần này về nhà vừa vặn bù đắp lại chút, các ngươi cũng là người có con, hy vọng về sau Tử Toàn cũng đối xử như vậy với các ngươi chứ?"
" đúng là gặp quỷ, hèn gì hôm nay lại mời chúng ta lại ăn cơm. Thấy chúng ta về nhà, mấy tháng nay chưa cho chúng ta sắc mặt tốt nào, đột nhiên bảo chúng ta lại ăn bữa cơm đoàn viên, ra là chờ chúng ta tại đây, còn bằng chúng ta khỏi về." Chu thị đem thịt bỏ vào trong chén Tử Toàn, reo lên.
"Đại tẩu, ngươi như vậy đúng, người gọi các ngươi đến ăn cơm là cha, huống hồ cho dù ăn bữa cơm này, ta cũng tìm đại ca chuyện, chẳng lẽ đại tẩu chỉ vì việc muốn nuôi cha mẹ mà nhà cũng cần sao? Ngươi sợ về sau Tử Toàn lớn lên, bị người trong thôn mắng à? Chẳng lẽ các ngươi định cả đời về nhà? Tử Toàn nhập gia phả, các ngươi muốn sống đến già ở ngoài ư?" Tăng Thụy Tường hỏi.
"Được rồi, ngươi đừng nữa, ta biết ý ngươi, ngươi cũng đừng ép đại ca ngươi nữa, việc này cũng do đại ca ngươi đúng, nhưng đại ca ngươi còn cách nào khác, ta rồi, chuyện trước kia đừng nhắc lại, ăn cơm , dù sao cũng phải cho đại ca ngươi suy nghĩ cẩn thận vài ngày."
"Suy nghĩ cái gì, vẫn giống như trước đây, lão nhị đưa mười hai lượng bạc, lão đại đưa 2 thạch thóc, nhiều năm như vậy, ai xúi giục sinh ở phía sau, muốn gì đây, xúi giục ngươi cần nuôi cha mẹ, ngươi còn muốn làm gì? Gạt bỏ kẻ chướng mắt là hai bọn già này, cả nhà ngươi sống yên ổn, ngươi suy nghĩ ghê , tính toán cũng giỏi, có cửa đâu, về sau ta ở luôn trong nhà ngươi, nếu ngươi đưa bạc ta , sách ngươi đọc đều vào bụng chó cả rồi, đến cha mẹ mà ngươi cũng hiếu thuận." Điền thị khóc kể.
"Nương, khi nào ta hiếu thuận? Tiền dạy học năm, ta cầm đồng, thà ủy khuất vài đứa , cũng ủy khuất ngươi, chuyện này cũng thôi, nhiều năm như vậy, ngươi cầm bạc ta làm ra trợ cấp nhà Xuân Ngọc, cũng thôi, phải biết rằng, từ sau khi ở riêng, bọn Tử Phúc tiêu đồng nào mà ta làm ra, tất cả đều cho nương, nhưng cho tới bây giờ nương chưa câu nào hay với ta cả, lại còn giúp nhà Xuân Ngọc đến tính kế ta, con cũng biết đau chứ? Tuy rằng ta phải ngươi nuôi lớn, nhưng cũng là con ruột ngươi mà?"
"Ngươi là đồ vô lương tâm, điều ấy có thể trách ta sao? Nếu phải ngươi đọc sách, chúng ta có thể nghèo sao? Mà ngươi bao giờ nghe lời ta đâu, ngươi chỉ nghe lời bà ngươi thôi, phải ngươi ỷ vào được lão thái bà thích ngươi, nuôi ngươi vài năm, liền quên ta hả, ngươi có nghe lời của nương ngươi đâu, bà ta bảo ngươi làm gì ngươi làm nấy, khuyến khích xa lánh chúng ta, mặc dù ngươi có tiền đồ, tốt xấu gì ngươi cũng từ bụng ta chui ra, Xuân Ngọc gả người thế nào ngươi biết à? Giúp muội muội ngươi chút sao?”
Tử Tình nghe xong sửng sốt, ra lão cha phải bà nuôi, là bà cố nuôi, khó trách bà có cảm tình sâu với cha, nhưng mỗi lần cãi nhau bà đều lôi đại ra làm gì? Có chuyện gì xảy ra?
"Được rồi, càng càng thái quá, mấy chuyện này các ngươi cứ mãi mãi, sợ mấy tiểu bối chê cười à, đều câm miệng cho ta. Tường nhi, việc này là ngươi làm đúng, đại ca ngươi vừa trở về, cũng chưa có nuôi , ngươi lại ép buộc chúng ta như vậy, nếu về sau ngươi già , bọn Tử Phúc cũng đẩy đến đẩy ngươi có cảm tưởng gì?" Lão gia tử .
"A công, lời này đúng rồi, ta là trưởng tử, là lão đại trong nhà, lúc ở riêng ta qua, ta đảm nhận trách nhiệm trưởng tử, cha nương tạo cơ hội cho vài huynh đệ chúng ta ở riêng để tự gập dựng nghiệp, miễn chen chúc tmột chỗ mà làm xa lạ nhau. Về sau, nếu cha nương già , cần ta, ta chắc chắn nhận trách nhiệm nuôi dưỡng cha nương cả đời, mong các đệ đệ muội muội ngồi đây làm chứng." Tử Phúc đứng lên.
Tử Phúc vừa xong, Tử Lộc cũng đứng lên: "Cha mẹ phải chí là cha mẹ của riêng đại ca, chúng ta chắc chắn dụng tâm, công ơn cha mẹ sinh dưỡng lớn hơn biển trời, sao bỏ mặc cha mẹ được?"
" lý lẽ lời này phải là lời vãn bối như ta có thể , nhưng mấy năm nay, cha mẹ ta luôn luôn trả giá, vừa rồi cha ta cũng , cho tới bây giờ bà chưa được câu nào tốt; đối với đại cha, cũng coi như kết thúc nghĩa vụ làm đệ đệ, cha ta mỗi năm đều ra tiền nhiều hơn để phụng dưỡng ông bà, phải là nhớ kỹ tình cảm huynh đệ sao? Nhưng đại cha sao, xảy ra chuyện kia, cha mẹ ta còn chiếu cố nhà Bình tỷ, mỗi lần đến đều cho bao lớn bao , ăn mặc dùng đều đầy đủ; đối với các khỏi phải , nhưng cứ như vậy mãi cũng đâu ai cha mẹ ta tốt gì, mọi người đều thấy việc này của cha mẹ ta là bổn phận, phải là thấy cha mẹ ta thành phúc hậu, thích so đo sao?" Tử Phúc đứng lên .
"Ngươi biết cái gì, nếu vì cha ngươi, nhà này có thể như vậy sao? Ông cố ngươi mất sớm, lúc bà cố người còn, nuôi nấng cha ngươi, thứ tốt trong nhà đều cho cha ngươi, lúc nghèo túng cũng muốn đưa hai đứa cháu đọc sách, . . ."
"Nương, lời này sai rồi, sau này nghèo túng, ta cũng đụng vào tiền bạc trong nhà, nếu có dượng trợ cấp, ta có thể thi được tú tài à?"
"Ngươi là đồ vô lương tâm, tiền bạc của dượng ngươi từ đâu mà đến, ngươi biết à?" Điền thị mắng.
"Câm miệng hết cho ta, càng càng kỳ quái. Việc này về sau hẵng ." Lão gia tử đứng lên.
"Quên , các ngươi đừng nữa. Lão nhị sai, ta cũng nên phụng dưỡng cha mẹ, quyết định như vậy . Nhưng cha, nương à, ta giàu có như lão nhị, ta chỉ cho các ngươi 2 thạch thóc, 3 lượng bạc, nếu các ngươi cảm thấy đủ đến ăn cùng chúng ta, dù sao chúng ta ở chung nhà, chúng ta ăn cái gì các ngươi cũng ăn cái nấy." Tăng Thụy Khánh rốt cục mở miệng tỏ thái độ, Chu thị nghe xong tức giận trừng mắt , vừa muốn mở miệng , bị Tăng Thụy Khánh ngăn cản.
Điền thị nghe xong nhìn lão gia tử, thấy lão gia tử lên tiếng, vẫn hỏi câu: "Vậy mấy năm sau lão nhị cho chúng ta bạc à? Từng ấy bạc đủ làm gì? Còn năm năm sau sao?"
"Năm năm về sau, chúng ta lại nuôi, chúng ta phụ trách quần áo tết cho cha mẹ, còn nữa, năm ba quà tặng lễ, hơn nữa đại ca cho 2 thạch thóc cùng 3 lượng bạc, cũng đủ các ngươi sống rồi." Tăng Thụy Tường .
"Đủ cái gì mà đủ, cả nhà ngươi mỗi ngày dùng sơn hào hải vị, cha mẹ ngươi lại phải ăn kham uống khổ, ngươi có thể ăn nỗi à?" trong lòng Điền thị vẫn bất bình.
Chương 168: Vấn đề phụng dưỡng ( 2 )
"Bậy bạ cái gì? Cái gì mà ăn kham uống khổ? Từng ấy bạc cũng đủ hai chúng ta sống, gạo và rau phải mua, quần áo mấy năm nay lão nhị hiếu kính ít, vẫn còn mới. phải ngươi thích ăn bánh canh thịt à, 3 lượng bạc còn chưa đủ ngươi mua thịt năm? Nếu ngươi cả ngày làm ầm ĩ, lão nhị có thể như vậy sao? Ngươi còn biết chừng mực à?" Lão gia tử mắng Điền thị, sợ làm Tăng Thụy Khánh nan kham, đến lúc đó, hai con đều xa lánh.
"Cha, nương, cứ như vậy , năm năm này, để ta phụng dưỡng các ngươi. Các ngươi muốn bạc sống mình hay cùng chúng ta, các ngươi tự chọn, hôm nay nhất định phải hết, bằng ta bị mấy tiểu bối coi thường, các ngươi yên tâm, ta được làm được." Tăng Thụy Khánh .
Điền thị nhìn lão gia tử, lão gia tử : "Lấy bạc , chúng ta muốn ăn chút gì cũng tiện."
"Ba lượng bạc đủ làm gì? Nuôi hai con trai có ích lợi gì? phải cưới nàng dâu quên nương à? Ta đồng ý. Đúng rồi, lúc trước các ngươi ký khế ước, năm cho chúng ta bao nhiêu ngân lượng? Mới vài năm mà các ngươi liền đổi ý à?" Điền thị đột nhiên nhớ tới khế ước kia, thần sắc vui vẻ, may mắn lúc trước có suy nghĩ trước.
Tăng Thụy Tường nhìn Thẩm thị cùng các con, : "Nương, lúc trước đúng là có ký khế ước, nhưng đại ca đổi ý trước, lúc ở riêng, đại ca là trưởng tử, cái gì cũng chọn trước, chẳng lẽ đại ca thể phụng dưỡng các ngươi vài năm? Nương, ngươi làm như vậy, đại ca khó xử. Biết là ngươi thương đại ca, muốn lấy bạc đó, nhưng người biết còn tưởng rằng là đại ca chịu làm tròn trách nhiệm của trưởng tử? phải bội nhọ thanh danh của đại ca à? Tương lai của Tử Toàn làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy, lão bà tử là kẻ tóc dài kiến thức ngắn, biết cái gì? Nghe các con , việc này quyết định như vậy ." Lão gia tử vỗ bàn.
Tử Tình mới thở dài nhõm. ngờ lão cha kiên cường đến vậy, mau mà đại cha chấp nhận, nhà mình đỡ bao nhiêu việc. Xem về sau bà còn có thể áp bức nhà mình, còn trợ cấp vài nữ nhi nữa , phải luôn mồm nhà mình tốt à.
"Cha Tử Toàn à, về sau chúng ta muốn nuôi cha mẹ hả? Vậy chúng ta sống thế nào?" Chu thị vẻ mặt đau khổ hỏi.
"Sống thế nào ngươi vẫn no bụng. Ăn cơm ." Tăng Thụy Khánh quát.
bữa cơm, mỗi người vẻ, bọn Tử Tình ăn ngon nhất, về phần Điền thị bọn họ, xem ra là mất vị giác rồi.
"Vậy mùng hai các ngươi mời khách ? Mấy muội tử vất vả mới trở về đoàn tụ cùng nhau, chẳng lẽ bữa cơm mà các ngươi cũng bỏ được à?" Điền thị đột nhiên hỏi.
"Lần này chúng ta vẫn mời mọi người như cũ, chắc đại ca cũng chuẩn bị nhiều gì, về sau, xem đại ca có nguyện ý , bằng , chúng ta cũng luân phiên nhau mời, giống nhà nhị muội, ta thấy như vậy mới tốt, huynh đệ ruột thịt phải cho thẳng thắn, đỡ nhà ai chịu thiệt nhà ai chiếm tiện nghi. Đại ca. Ngươi thấy được ?"
"Có cái gì mà được ? Ta câu thôi, có cái gì ăn cái nấy, còn nữa, ta chỉ phụ trách ngày. Đừng nghĩ thêm gì khác." Tăng Thụy Khánh buồn bực.
"Vậy được. Cha, nương, các ngươi còn có gì muốn bổ sung ?" Tăng Thụy Tường hỏi.
Điền thị mơ hồ, bà hiểu, ngày xưa bà , con trai út tuyệt đối dám hai, hôm nay chỉ đẩy bọn họ ra ngoài, ngay cả bữa cơm đoàn viên cũng làm cho các muội tử ăn, cho dù thích Xuân Ngọc, nhưng còn có Hạ Ngọc cùng Thu Ngọc mà? Sao lại bỗng nhiên tuyệt tình như vậy? Với tình tình của Chu thị, về sau phải sống thế nào? Bà tin tưởng Tăng Thụy Khánh. Bà nhìn Tăng Thụy Tường, lại nhìn lão gia tử, lão gia tử trầm mặc , biết giờ này khắc này suy nghĩ cái gì.
Bình thường lão gia tử cơm nước xong muốn đánh mạt chược hồi, lần này, cái gì cũng chưa , cơm nước xong liền chắp tay sau lưng về, Tăng Thụy Khánh tự nhiên cũng dẫn vợ con , Tăng Thụy Tường cũng mời mọc ở lại, dù sao mục đích hôm nay đạt tới, biết bọn họ đều cần thời gian để tiêu hóa việc này.
Tăng Thụy Tường và Tử Phúc tự mình tiễn bọn họ ra cổng, đường về, Tử Phúc : "Cha, vài năm nay con thấy ngươi thay đổi, nếu là trước kia, tuyệt đối ngươi được những lời này."
Tăng Thụy Tường sửng sốt, chắc là ngờ con vậy, nên biết cái gì cho phải, nghĩ nghĩ : "Trước kia, ta nghĩ đối tốt với người thân, cảm nhận của cha mẹ, cảm nhận của huynh đệ tỷ muội, nên ta luôn luôn xem cảm nhận của nương ngươi và các ngươi, ta thà để các con chịu thiệt, cũng muốn để cha mẹ thương tâm, ta hiếu thuận, ta vô lương tâm. Nhưng sau này ta phát , ta càng làm như vậy, kết quả bọn họ càng cảm thấy đó là điều đương nhiên, được tấc lại muốn thước, còn ta, đến cuối cùng, ngay cả con mình cũng bảo vệ được. Chuyện Tình nhi như cây kim đâm vào lòng ta, phải đại cha ngươi luôn luôn mắng ta tính tình mềm yếu sao? Cho nên, ta hiểu , ta mà cứ như vậy, biết còn để các con chịu nạn gì nữa, ta thể mắc thêm lỗi lầm, để nương ngươi cùng các ngươi chịu ủy khuất."
Hai người chuyện, vào cửa, nghe thấy Tử Tình hỏi: "Nương, sao cha ta phải do bà nuôi? Có ý gì? phải lần nào bà cũng bảo bà cực khổ nuôi cha khôn lớn sao, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Chuyện này ta cũng , hình như tam tẩu ta qua, là vì bà cố thích bà ngươi, bà ngươi chê bà cố chỉ biết thiên vị nữ nhi, gia sản đều chuyển về bên kia, sau này, . . ."
"Để ta , hôm nay các ngươi nghe bà lời này, chắc đều tò mò, các ngươi cũng lớn, hẳn là biết phân phải trái, phụ thân mọi chuyện cho các ngươi, các ngươi đỡ phải đến hỏi người khác." Tăng Thụy Tường .
ra Điền thị cùng bà cố có quan hệ tốt, là vì Điền thị ở nhà nuông chiều quen rồi, ở nhà chồng làm việc gì, thăm ruộng vườn về nhà bảo ngứa, lão gia tử đau lòng bà, đương nhiên để bà làm gì, nhưng bà cố chỉ có người con trai, cũng nâng niu trong lòng bàn tay như bảo vật, sao có thể trơ mắt xem con trai chịu khổ, nàng dâu lại bên tai , mâu thuẫn càng lúc càng lớn, nhưng Điền thị cũng có ưu điểm, nàng tranh cãi, luôn giả vờ yếu ớt, đương nhiên đây là điều Tử Tình đoán, Tăng Thụy Tường kể là thân thể bà tốt, kích động hôn mê. Cho nên, lão gia tử đương nhiên càng ngày càng thương thê tử.
Lúc ông cố còn sống, bà cố còn có thể được mấy câu, thấy tiểu tôn tử (cháu nội út) nhu thuận đáng , liền bế qua, tự mình dốc lòng giáo dưỡng vài năm, hơn nữa, còn nghĩ tất cả phương pháp để hai cháu trai vào học đường, trong nhà càng khó khăn, Điền thị còn xảy thai hai lần, lúc đó Hạ Ngọc còn chưa sinh ra. bởi vậy Tăng Thụy Tường cũng vui vẻ mấy năm, đáng tiếc, ngày vui ngắn ngủi, từ lúc ông cố mất, nhân lúc có chỗ dựa là trượng phu, Điền thị ngày càng ngày càng quá đáng, bà cố chỉ có thể dựa vào con con rể tiếp tế.
Sau này trong nhà nhiều đứa , ngày càng gian nan, Điền thị muốn Tăng Thụy Tường bỏ học, Tăng Thụy Tường và bà cố cũng chưa đồng ý, bà cố đến chỗ con rễ mượn bạc để cho Tăng Thụy Tường tiếp tục học, quan hệ giữa Điền thị cùng bà cố càng căng thẳng, nên Điền thị thích Tăng Thụy Tường.
Tăng Thụy Tường thi ba lần đậu tú tài, vừa Châu học, đáng tiếc bà cố mất, Tăng Thụy Tường bệnh nặng ở trong học đường, nghe là bị gì mà trong bụng chảy máu, hơn nữa Hạ Ngọc bị bệnh, gia đình lại càng nghèo khó, cũng may là tam cữu nương của Tử Tình luôn có quan hệ tốt với Tăng Thụy Tường, chỉ trợ cấp xem bệnh, còn giới thiệu em chồng nhà mình gả vào Tăng gia.
Nàng luôn cho rằng có ngày Tăng Thụy Tường có thể thi được chức quan, cho nên muốn để em chồng gả đến giúp đỡ chiếu cố Tăng Thụy Tường vài năm, bởi vì nàng cũng biết Thẩm thị có tay nghề thêu tốt, có thể cho Tăng Thụy Tường đến trường. Chắc lão gia tử cùng Điền thị thấy đồ cưới nên mới đồng ý chuyện hôn này, đương nhiên đây là điều Tử Tình đoán.
Ai ngờ chuyện về sau như họ mong muốn, Điền thị thích Tăng Thụy Tường hay qua lại với Tiêu gia, muốn Tăng Thụy Tường ra ngoài tìm việc làm, nuôi sống nhà già trẻ, vì thế, cuộc sống của Tăng Thụy Tường theo đường Điền thị thiết kế. Chỉ có thể là tạo hóa trêu người.
"Hôm nay phụ thân cho các ngươi chuyện này, cũng hi vọng các ngươi cần trách cứ bà ngươi quá mức. ra ta cũng phải là muốn đẩy ông bà ngươi ra, chủ yếu là vài năm nay bà ngươi cùng đại các ngươi làm việc cực kì quá đáng, đại các ngươi vì tiền bạc mà tính kế Tử Tình, vô lương tâm, bà ngươi phân biệt đúng sai, chỉ biết che chở nàng, cho nên, ta muốn mượn cơ hội này để cho bà các ngươi thanh tĩnh lại."
"Chỉ sợ bà biết tỉnh lại đấy, chỉ biết oán giận chúng ta khắt khe bà. Trong ý thức của bà chỉ biết có chuyện chúng ta khấm khá, thiếu từng ấy bạc, sao thể giúp đại phen? Các ngươi phải huynh muội sao? Bà lo chuyện đại bọn họ tính kế chúng ta đúng hay đúng, nếu đúng cũng do chúng ta cho đại bạc, phải chờ đại đến tính kế, chúng ta phải chắp tay đem tiền bạc đưa cho đại đấy." Tử Tình .
"Ta cũng tán thành cái nhìn của Tử Tình." Lâm Khang Bình và bọn Tử Phúc đồng ý.
Tăng Thụy Tường thở dài: "Đành đến đây đến vậy, về phần đại ngươi, văn ta cũng cho."
"Đúng rồi, cha, sao hôm nay nhân cơ hội bảo đại cha ký khế ước, lỡ đại cha hối hận sao? Vất vả lắm mới làm cho đại cha đồng ý phụng dưỡng ông bà." Tử Tình bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề này.
Chương 169: Lão gia tử chúc thọ ( 1 )
"Ngươi biết cái gì, đại cha ngươi dù thế nào vẫn có ưu điểm, chỉ cần đáp ứng chuyện gì, hầu như tuân thủ hứa hẹn, các ngươi cứ yên tâm. Nhưng ta cho rằng mấy năm nay ở nhà, năm đó có thực việc đáp ứng cho cha mẹ năm hai lượng bạc cùng thóc, ta nghĩ giờ bù đắp lại, thế nào cũng phải năm cho cha mẹ 4 lượng bạc tiêu dùng dấy? nghĩ cha mẹ cũng lên tiếng." Tăng Thụy Tường , trong lòng nghĩ, nếu là mình, biết nương còn làm ầm ĩ thế nào? chán nản.
Thẩm thị biết tâm tư của Tăng Thụy Tường, , hôm nay trượng phu có thể làm đến nước này, Thẩm thị cực kì ngoài ý muốn, phải nàng tiếc chục lượng bạc, mấu chốt là hàng năm cho bạc còn được tiếng tốt gì, đứa thành thân, ngay cả bữa cơm nhận người thân cũng làm, bạc dư thừa đều cho Xuân Ngọc, ai có thể cao hứng?
"Đúng rồi, ngày mai Tử Toàn nhập gia phả, mọi người sớm để hỗ trợ." Tăng Thụy Tường .
Tử Phúc vội đáp ứng, mặc kệ thế nào, đối với bọn Tử Phúc, hôm nay là ngày đẹp tuyệt vời, cả nhà vây quanh chậu than, chơi, giỡn, đúng là mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu, cái đêm giao thừa ở lão phòng bên kia có vẻ quá dài.
Điền thị oán giận lão gia tử mở miệng ngăn cản Tăng Thụy Tường, cũng mở miệng muốn tiền tiêu vặt, lão gia tử oán trách Điền thị thường ngày khắt khe con và nàng dâu. Chu thị oán giận Tăng Thụy Khánh nên tùy tiện đáp ứng, với tính tình của lão nhị, vài câu dỗ dành là được, làm gì phải bỏ từng ấy bạc, tương lai Tử Toàn phải dung tiền nhiều. Tăng Thụy Khánh nghĩ, cũng là vì Tử Toàn. Hai vợ chồng đều tự ở trong phòng, đến nửa đêm.
Mùng , nhân dịp Tăng Thụy Khánh trở về, Tăng Thụy Tường sáng sớm mang bọn lão phòng, trải qua đêm thương lượng, tâm tình đều lắng đọng xuống, Điền thị cùng Chu thị cũng tiếp nhận này. Như thế có chút ngoài dự đoán của Tử Tình bọn họ, ít nhất nghĩ Điền thị cùng Chu thị thể bình tĩnh như vậy. Quên , nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, đến đâu hay đến đấy vậy.
Tế tổ xong. Tử Toàn viết tên vào gia phổ, đám nam tử ở từ đường ăn cơm cùng người trong tộc, nữ tử ở nhà thu dọn xong, Thẩm thị dẫn Tử Tình các nàng về nhà trước, ai ngờ sau cơm chiều, lão gia tử muốn nhà con trai út đánh vài vòng mạt chược, trước kia Chu thị cũng mê bài, nghe điều này cũng theo.
Tử Tình thấy tất cả người bên lão phòng đều đến, hơi sợ chút, cho rằng chuyện tối hôm qua lại có biến cố gì, riêng Tử Tình, Thẩm thị cùng Tử Phúc bọn họ cũng nghĩ như thế.
Nghe lão gia tử muốn đánh mạt chượ, ngồi vô bàn trước, Tử Phúc vội vàng đem tiền đồng, cùng Tăng Thụy Tường, Chu thị nhìn chơi 1 vòng, muốn chơi, Tử Lộc đem vị trí tặng cho nàng. Tăng Thụy Khánh ở bên xem Chu thị chơi, Thẩm thị cầm rổ cam ra để cho mọi người giải khát, Tử Toàn ăn quả còn muốn ăn thêm, Thẩm thị dám cho đứa ăn nhiều, sợ tiêu chảy. Tử Toàn lại dậm chân, rầm rì , Thẩm thị cầm năm sáu quả bỏ sang bên, dỗ đứa , lát nữa cho cầm về nó mới ngừng.
Chu thị ở bên bận chơi bài, : "Đứa này tính tình vậy đó, thích ăn phải muốn ăn đủ mới làm ầm ĩ, bình thường ở nhà nào có điều kiện như thế này?"
Điền thị đột nhiên hỏi Tăng Thụy Khánh cùng Tăng Thụy Tường, "Lão đại, lão nhị, mùa xuân năm nay cha các ngươi tròn sáu mươi, định thế nào? Thừa dịp hôm nay đủ người, các ngươi thương lượng ."
Tử Tình nghe xong sửng sốt, nguyên lai hôm nay vẫn có chuẩn bị mà đến, phải chỉ đơn thuần là chơi mạt chược, rồi, thoạt nhìn bình tĩnh như vậy, giống Điền thị thường ngày.
"Ta từng rồi, mấu chốt là xem Xuân Ngọc bọn họ, hai chúng ta chỉ quản cơm canh thôi mà? Chờ mùng hai mọi người tụ tập cùng nhau rồi sau." Tăng Thụy Khánh .
Nơi này Điền thị nghe xong, mặt trầm xuống, qua hồi, ngồi vào bên cạnh Tử Tình, : "Cháu à, ông nội ngươi năm nay đại thọ sáu mươi, vài ngươi cũng có điều kiện gì, ngươi làm bộ quần áo tốt, chuẩn bị hầu bao đánh thưởng , vài ngươi phụ trách đào mừng thọ."
Tử Tình nghe xong có chút khó xử, nàng bận làm rất nhiều thứ, làm gì rãnh rỗi. Tử Tình vừa định chuyện, Thẩm thị : "Nương, đầu xuân Tử Tình phải làm giá y, còn có bốn mùa quần áo của nàng cùng Khang Bình, cái bình phong còn chưa thêu xong, làm gì rãnh rỗi? Vả lại, cũng có ai nghe muốn cháu chưa xuất giá làm việc này, phải còn có ba sao?"
"Đúng vậy, bà, ta cũng rảnh làm hầu bao." Tử Tình .
Điền thị nghe xong trừng mắt, vừa muốn chuyện, lão gia tử nghe thấy lời Tử Tình , cau mày: "Lão bà tử lại ăn giòi gì hả, ta từng với ngươi nhiều lần, đừng quan tâm chuyện ngươi cần quan tâm, ngờ ta nuôi ba đứa con , làm bộ đồ cũng nỗi, còn muốn cháu chưa lấy chồng bỏ tiền thưởng à? Các nàng sợ dọa người ta vẫn sợ, ta có thể sống tới sáu mươi là tốt rồi, theo ta bằng đừng làm. Bọn họ cũng phải quá nghèo đói đến nỗi ngươi phải nhờ như vậy."
Điền thị nghe xong có chút ngượng ngùng, Tử Tình : "Ông nội, ta làm cháu , chúc thọ ông nội, lý lẽ cũng là nên ra sức, bằng, ta hiếu kính. . ."
"Hiếu kính cũng hiếu kính ở đây, ta cũng thiếu ăn thiếu mặc, trước kia, bạc hàng năm, bốn mùa xiêm y, cha mẹ ngươi đều đưa cho chúng ta, tuy rằng bây giờ theo đại cha ngươi, bạc ít nhưng cũng đủ chúng ta ăn uống. Ta đây vui vui vẻ vẻ mới sống lâu vài năm, ngươi muốn hiếu kính ta cho ông chút tiền tiêu vặt đánh mạt chược." Lão gia tử đợi Tử Tình xong, liền cướp .
Lâm Khang Bình nghe vậy vội vàng vào phòng lấy ra điếu tiền (1000 văn = 1 lượng bạc tiền lẻ), lão gia tử thấy cười híp mắt: "Cháu rễ của ta cơ trí, từng này đủ ta chơi mấy năm."
Chu thị thấy đỏ mắt, : "Cha, có dù có hiếu kính cũng nhiều như thế, ngờ cha tính toán giỏi, mấy câu hay có tiền cầm."
Tử Tình cùng Lâm Khang Bình nghe xong, gừng càng già càng cay, mấy câu hay mình tự chắp tay đưa tiền.
" bậy gì hả? Điều này là tính kế à? Đây là cháu rễ ta hiếu thuận." Lão gia tử reo lên.
Điền thị ở bên thích nghe, : "Uống lên ly rượu bắt đầu bừa, Xuân Ngọc bọn họ mà biết còn thương tâm à, ngươi nghĩ à, bọn họ thừa tiền để cho cha tiêu hả?"
"Ít đánh rắm , ta cùng ngươi nữa, cả đời cũng nghe, đừng làm hỏng niềm vui của ta, nhị điều (tên quân bài)." Lão gia tử vừa ra bài, chu thị vui mừng: "Hồ , hồ (ờ, chung là thắng đó mà). Trả thù lao, trả thù lao đây." Làm lão gia tử tức giận vội đẩy Điền thị cách xa chút.
Đêm nay, Tăng Thụy Tường và Tử Phúc luôn luôn nhường, lão gia tử tuổi lớn tất nhiên có khôn khéo như Chu thị, cho nên, ba nhà thua, chỉ có mình nàng thắng, Chu thị nhìn đống tiền đồng trước mắt, cũng vui vẻ.
Mùng hai, Tử Tình ở nhà giúp đỡ Thẩm thị chiêu đãi ba vị , sau này cứ hai năm mới đãi lần, nên Thẩm thị có bực tức lắm. Lão gia tử cùng hai nhà Xuân Ngọc, Thu Ngọc tới trước, Lâm Khang Bình tiếp nhà Hạ Ngọc, Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị muốn nhà mẹ đẻ rồi sau hẵng đến. Tử Bình dẫn con cũng chạy đến, làm mọi người có chút ngoài ý muốn, nhất là Chu thị, thấy mẹ con Tử Bình, hận thể đem tất cả đồ ăn ngon bàn gắp hết vào chén của bọn họ, tốc độ cướp đồ ăn có thể sánh bằng bọn Mao.
Sau khi ăn xong, vài cái tiểu hài tử cầm pháo chơi trong sân, Tăng Thụy Khánh : "Hôm nay người đều đầy đủ, cha mẹ ở này thương lượng chuyện đầu xuân cha làm đại thọ sáu mươi, ta là lão đại, ta thu xếp, theo quy củ, tiệc rượu ta cùng lão nhị phụ trách, ba tỷ muội các ngươi nhìn xem phân chia thế nào?"
"Phân chia cái gì, nên mua cái gì nên làm cái gì, hết bao nhiêu bạc, đến lúc đó ba tỷ muội chúng ta làm là được." Hạ Ngọc thấy Xuân Ngọc lên tiếng, liền mở miệng .
"Điều này phải đơn giản như vậy, làm quần áo, giày, hầu bao đánh thưởng, thưởng bao nhiêu tiền đồng, đào mừng thọ làm dạng gì, việc này đều chú ý, chúng ta chưa làm bao giờ, hỏi nhị tẩu xem trước kia làm cho bà thông gia thế nào ?" Thu Ngọc .
"Sao có thể so sánh được, nhị tẩu nhiều của cải, cái gì cũng dung đồ tốt nhất, chúng ta so được, mỗi trang sức mua nỗi rồi?" Xuân Ngọc .
"Cha cần trang sức, chỉ cần quần áo hài miệt, có thể tốn bao nhiêu đâu?" Thu Ngọc nghe Xuân Ngọc , có chút bất mãn, trừng mắt nhìn nàng.
Thẩm thị thấy các nàng so đo như thế, thầm buồn cười, nhưng cũng tiếp lời.
"Ngươi nhìn các ngươi , cha nhưng là có ba nữ nhi bảo bối, quan tâm các ngươi nhất. Ba các ngươi cần thương lượng cho tốt, cha câu muốn tiền tiêu vặt chơi mạt chược, Khang Bình lấy ra 1 điếu tiền, thoải mái hơn các ngươi nhiều." Chu thị cười Xuân Ngọc các nàng.
Thẩm thị nghe xong ra tiếng, nhưng khóe miệng cũng nhếch lên , Thu Ngọc vội : "Nếu quần áo của cha ta làm, giày nhị tỷ làm, hầu bao đại tỷ làm, tiền thưởng tthì ba nhà góp lại, đào mừng thọ chung nhau, vẫn dung bột gạo , cũng tôn bao nhiêu."
"Hầu bao muốn dùng bao nhiêu?" Xuân Ngọc hỏi.
"Khi đó ta chuẩn bị trăm cái, người chủ trì cho sáu mươi văn, vẫn bối trong nhà đều được 6 văn người. Ngươi tính số người , rồi làm nhiều hơn tí." Thẩm thị .
Xuân Ngọc vừa nghe liền nóng nảy, vội : " cái hầu bao có thể bán được mấy văn, nhà của ta lỗ lớn rồi, mình ta sao chuẩn bị hết, miễn làm hâu bao ."
"Nhà ngươi có Quế cùng Hoa Quế đều rảnh rỗi, có thể giúp ngươi làm, mấy năm nay ngươi có bỏ ra thứ gì, cũng nghĩ cha mẹ giúp ngươi bao nhiêu à, ngươi cũng được mấy lời này, sợ cha thất vọng đau khổ, ta làm quần áo, thân thể nhị tỷ tốt, chỉ có nhà ngươi nhiều người, quyết định như vậy ." Thu Ngọc .
Chương 170: Lão gia tử chúc thọ ( 2 )
"Dựa vào cái gì mà ngươi định đoạt, cha mẹ cũng chưa gì, người nhà ta nhiều, sao nhà ta khó khăn, mất vài trăm văn tiền đấy!" Xuân Ngọc .
Tử Tình thấy mặt lão gia tử cùng Điền thị nhăm nhúm có thể ép ra nước, ý cười mặt Chu thị cũng che giấu được, Tăng Thụy Tường định há miệng, chắc là định chia sẻ chút gì, tổng cộng chỉ mấy trăm văn tiền mà còn tính toán chi li, sợ làm cha mẹ thất vọng đau khổ à. Tử Tình vội đến trước mặt , giật tay áo của , Tăng Thụy Tường vuốt đầu Tử Tình, cười, tuy rằng nụ cười khó coi hơn khóc, nhưng Tử Tình cũng an tâm.
"Vậy nhà làm hai mươi cái, đừng ầm ĩ nữa." Hạ Ngọc nhìn nhìn sắc mặt lão gia tử bọn họ, .
Thu Ngọc nghe xong, hỏi: "Vậy đại tỷ, vậy ngươi chỉ chuẩn bị hai mươi cái hầu bao để cho cha thôi à?"
" phải là còn có tiền thưởng nữa à? Có biện pháp nào, trong nhà chỉ có ta khó khăn nhất, nhà của ta nhiều đứa , Đại Mao ở riêng, Nhị Mao vào nhà tù, Quế sắp làm mai . ." Xuân Ngọc lại làm bộ kẻ đáng thương, biết lúc này trong lòng lão gia tử cùng Điền thị nghĩ cái gì, Tử Tình tò mò.
"Được rồi, được rồi, mỗi lần đều chuyện này, nghĩ cha mẹ năm cho các ngươi bao nhiêu à?" Thu Ngọc lười quan tâm nàng, quay đầu hỏi Tăng Thụy Khánh : "Đại ca, đừng chú ý đến bọn ta, tiệc rượu các ngươi bỏ bao nhiêu bạc, bàn bao nhiêu món, ta thấy nhị ca mở tiệc mấy lần, đồ ăn rất được."
Tăng Thụy Tường sợ Tăng Thụy Khánh khó xử, nghĩ cả đời lão gia tử chỉ có cái đại thọ sáu mươi. Vội : "Đại ca, bằng để ta ra bạc trước?"
"Việc này cần các ngươi quan tâm, ta ta thu xếp, hết bao nhiêu bạc ta tìm lão nhị tính sổ, đây là chuyện huynh đệ bọn ta. Ta thể để người khác chê cười mình." Tăng Thụy Khánh nghe lời Thu Ngọc , mất hứng.
Lúc này, ba đứa Tử Toàn Huy Huy, Mộc Mộc khóc chạy được, nguyên lai là Ngũ Mao cướp pháo của ba đứa . Mộc Mộc được Điền thị tay mang lớn, rất là đau lòng, bước lên phía trước giúp Mộc Mộc lau nước mắt. Chu thị cùng Tử Bình tự nhiên cũng dỗ con mình, Tăng Thụy Khánh mắng: "Ba phế vật, ba các ngươi đánh lại mình nó à? Khóc có ích lợi gì?"
"Chắc Ngũ Mao thấy bọn nó , biết chơi nên mới cầm giúp bọn nó đốt, chút chuyện ấy đáng cái gì." Yến Nhân Đạt thấy Tăng Thụy Khánh tức giận, vội giải thích .
" phải đâu, là tỷ phu cho. Có thể cầm trong tay chơi, sợ bỏng, Ngũ Mao ca ca liền cướp hết." Tử Toàn 6 tuổi, nên rất rành mạch.
"Tiểu hài tử thấy vật gì mới mẻ nên mới cướp thôi! Muốn trách trách Khang Bình nên lấy ra." Xuân Ngọc .
"Có người dạy con như người à, đứa tốt mới là lạ." Thu Ngọc liếc Xuân Ngọc, càng ngày càng vừa lòng với nàng.
"Khang Bình, ngươi lại cho bọn thứ tốt gì?" Thu Ngọc hỏi tiếp.
"Tiểu , ta thấy bọn nó , chơi pháo đốt rất nguy hiểm, nếu bị phỏng mệt, vừa khéo ta có mang về ít cây pháo bông, nên chia cho bọn nó, buổi tối đốt mới đẹp." Lâm Khang Bình . Kỳ thực, đó là thứ Lâm Khang Bình mua về để dỗ Tử Tình.
Tăng Thụy Tường thấy vậy, : "Khang Bình, đem bọn ea ngoài, ta còn có lời muốn ."
Bọn Xuân Ngọc nhìn Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường nhìn Tăng Thụy Khánh, : " biết cha mẹ có cho các muội muội chưa, bắt đầu từ năm nay, cha mẹ theo đại ca năm năm, đại ca ra ngoài vài năm nay, làm tròng trách nhiệm trưởng tử, cho nên, cha mẹ được đại ca đại tẩu bọn họ nuôi nấng năm năm, năm năm sau, huynh đệ chúng ta thay phiên nhau, còn nữa, mùng hai hàng năm, bữa cơm đoàn viên này cũng luân phiên làm, ta cùng đại ca thương lượng xong rồi."
Xuân Ngọc vài cái vừa nghe xong, có chút trợn tròn mắt, còn Yến Nhân Đạt nghĩ bây giờ tống tiền chỗ nào? Tử Bình cũng lo lắng nhìn về phía Chu thị.
"Đại ca năm cho cha mẹ được bao nhiêu bạc chứ? Nhị ca, điều kiện nhà ngươi tốt như vậy, lại thèm chăm lo cho cha mẹ à?" Xuân Ngọc thấy mọi người lên tiếng, mở miệng .
"Bằng người chăm lo thử xem? Sau khi ở riêng, ta chăm lo mười năm, tóm lại cha mẹ là cha mẹ chung của mọi người, là của mình ta. Đại ca dù sao cũng là trưởng tử, cũng muốn hiếu tâm, về phần, năm đại ca có thể cho cha mẹ bao nhiêu bạc cần ngươi quan tâm, chỉ cần các ngươi đến cửa tống tiền, cha mẹ chắc chắn đủ dùng." Tăng Thụy Tường .
Tăng Thụy Khánh nhìn thoáng qua Tăng Thụy Tường, trong lòng có chút nghi vấn, dù lúc trước Tăng Thụy Tường có tức giận cỡ nào cũng chuyện bén nhọn như thế, xem ra, Xuân Ngọc nhất định làm ra chuyện gì quá đáng, mà lão nhị cũng thay đổi nhiều, dám cãi lại ý mình.
Xuân Ngọc nghe xong, vẻ mặt nghẹn đỏ, Yến Nhân Đạt vội tiếp lời: "Nhị ca hơi quá rồi, chuyện nào ra chuyện nấy, ngươi hiếu kính cha mẹ, chúng ta về nhà vấn an nhạc phụ nhạc mẫu là hai việc khác nhau, chúng ta cũng là tẫn hiếu (hiếu thuận), mọi người đều tẫn hiếu, có cái gì tốt?"
"Ít đánh rắm , cẩn thận ra cứt đấy, vậy ngươi đon cha mẹ về nhà tẫn hiếu của ngươi , lời thối tha ấy có ích lợi gì?" Tăng Thụy Khánh mắng.
Vợ chồng Đại Mao thấy Tăng Thụy Khánh nổi giận, vội tìm cái cớ muốn nhà mẹ vợ, ra về.
"Cha mẹ, các ngươi là quá đáng, ông ngoại nuôi chúng ta nhiều năm như vậy, nhị cữu cũng dạy chúng ta nhiều năm, các ngươi cũng chịu ra tiền làm đại thọ cho ông ngoại nổi à?" Tứ Mao trừng mắt cha mẹ, .
Điều này làm mọi người ngây ngẩn, chẳng lẽ trong đám rơm nát có trứng?
"Được rồi, ầm ĩ cái gì, việc này các ngươi biết đến đó là được rồi, hai huynh đệ bọn họ thương lượng tốt, lien quan gì đến các ngươi." Lão gia tử , rất là buồn bực.
Lão gia tử làm tiệc mừng thọ quyết định, vốn là Tử Phúc vào mười bảy mười tám tháng giêng, đến lúc này, còn phải trễ hai mươi ngày, mà mùa thu Tử Tình xuất giá còn phải gấp trở về, lần này chậm trễ thời gian nhiều, có chút khó xử. Tăng Thụy Tường nghĩ nghĩ, : "Nếu hôn của Tử Tình dời đến tháng chạp, vừa dịp Tử Phúc về nhà mừng năm mới ?"
"Nhạc phụ, nếu để tháng hai bọn ta thành thân luôn, dù sao sính lễ ta chuẩn bị xong rồi, chờ đến mùa đông lâu quá. Làm thọ cho ông xong làm lễ thành hôn luôn." Lâm Khang Bình nghe vậy, sốt ruột .
"Giá y còn chưa bắt đầu làm, đệm chăn cũng chưa chuẩn bị. Với lại nhà ngươi chưa làm xong nội thất, ta cũng muốn đem Tình nhi gả sớm như vậy." Thẩm thị .
"Cha, nương, nếu Tử Lộc tháng tám thi xong. Đầu tháng chín Tử Tình thành thân, đến lúc đó chúng ta trở về chuyến, Tử Tình thành thân xong chúng ta lại trở lại kinh thành, hết nửa tháng thôi. Tết năm nay chúng ta về, sang năm thi hội xong chúng ta về nhà." Tử Phúc .
"Ca, ngươi vẫn nên về nhà mừng năm mới , nếu cha mẹ khó chịu, tết đến mà các ngươi ở bên ngoài lo lắng. Ta thành thân vào tháng chạp ." Tử Tình vừa nghe Tử Phúc trở về nhà mừng năm mới, đến lúc đó bản thân gả ra ngoài, trong nhà thiếu mấy người. Trong lòng cha mẹ khẳng định khó chịu.
"Tử Tình đúng, tháng chạp , Khang Bình chờ chút, chờ nhiều năm rồi mà." Tăng Thụy Tường .
"Ta đợi được ? Các ngươi mỗi người mỗi ngụm, ăn ta sách mới lạ." Lâm Khang Bình vẻ mặt đau khổ oán giận.
Lão gia làm tiệc mừng thọ vào đầu tháng hai. Hạ Ngọc ôm đứa về ở, Chu Thiên Thanh về trước, nhà Xuân Ngọc tự nhiên cũng theo ở. Trước kia phòng cũ của Tiêu gia bán lại cho lão gia tử, nên trong nhà nhiều phòng trống, vài về nhà mẹ đẻ ở cũng tiện hơn.
Hạ Ngọc thường thường dẫn đứa đến chơi, có khi cũng ở lại ăn cơm. Xuân Ngọc nhà đến, xem ra lần này cũng biết Tăng Thụy Tường có thái độ thế nào. Lão gia tử chiều nào cũng đến, ở lại ăn bữa cơm, đánh mạt chược. Tử Phúc Tử Lộc, Tử Thọ, Tử Hỉ ban ngày cùng nhau học hành, Lâm Khang Bình có khi cũng ngồi đấy, có khi cùng Tử Tình đến sau núi nhặt trứng gà, buổi tối mọi người cùng nhau giải trí.
Ngày qua là mau, chỉ chớp mắt liền đến mười hai tháng hai, thọ yến làm ở bên lão phòng, hai căn nhà trước sau, đều chất đầy bàn, Tử Phúc bọn họ sớm hỗ trợ, hôm nay lão gia tử mặc bộ đồ mới, Thu Ngọc làm áo màu tím bằng lụa, quần màu đen, giày cũng cùng chất liệu với quần áo, đế giầy chắc Thu Ngọc làm giúp, với sức khỏe của Hạ Ngọc làm nổi dế giày cứng như vậy.
Tử Bình dẫn trượng phu cùng đứa đều đến, mặt Tăng Thụy Khánh nhăn nhó, lấy cây chèn cửa muốn đuổi ra ngoài, Tăng Thụy Tường vội vàng ôm lấy .
"Bảo cút ngay, là gì mà dám chạy tới nơi này, các ngươi cút ra ngoài cho ta, đừng để ta tự mình động thủ." Tăng Thụy Khánh mắng.
Điền thị tiến lên khuyên nhủ, "Đến là đúng, bằng hồi chỉ có Tử Bình mang theo đứa quỳ, người ngoài gì? Qua hôm nay, ngươi muốn quan tâm hay , ta mặc kệ. khách cũng sắp đến rồi."
" được, hôm nay ta câu thôi, có có ta, có ta có , đừng nghĩ ta biết các ngươi có chủ ý gì, muốn ta chấp nhận à, có cửa đâu, coi ta là hổ giấy để các ngươi vuốt ve hả, hôm nay chúng ta thử xem hay giả."
Tử Bình dẫn đứa cùng Hồ Bách Tùng lập tức quỳ xuống, Tử Bình tiến lên ôm đùi Tăng Thụy Khánh khẩn cầu, Tăng Thụy Khánh nghẹn hơi, tay xô Tử Bình ngã xuống đất, cước đá Hồ Bách Tùng văng ra bốn năm thước, mắng: "Còn cút hả, nghĩ ta đánh các người à?"
Tăng Thụy Khánh thoát khỏi Tăng Thụy Tường, lại cầm cây chèn cửa lên, Điền thị, Chu thị cũng dám khuyên, lão gia tử chỉ đành với Hồ Bách Tùng: "Hôm nay phải lúc để việc này, ngươi về trước , Tử Bình và đứa ở lại, chỉ cần ngươi yên tâm chờ đợi Tử Bình, ngày nào đó có thể cho ngươi vào cửa."
Hồ Bách Tùng đành phải đứng lên, khập khiễng ra cửa, Tăng Thụy Khánh liếc cái nào. Cũng may lúc này khách trong thôn còn chưa tới, chỉ có họ hàng thân thích.
Tử Tình thấy tư thế này của Tăng Thụy Khánh, biết lão cha mình còn kém xa lắm, nếu có chút tính tình mạnh mẽ, nhà Xuân Ngọc cũng bước chân qau được cổng, nhưng biết lão gia tử có cảm tưởng gì.
Lát sau thọ yến bắt đầu, mọi người thấy Tăng Thụy Khánh đen mặt, vui vẻ nỗi. Trình tự quỳ lạy khác lúc Hà thị chúc thọ là mấy, quỳ lạy kết thúc đến tiệc rượu, đồ ăn bình thường, lão gia tử cùng Điền thị đều mất hứng, nhưng việc này Tăng Thụy Khánh làm chủ, Tăng Thụy Tường cũng nhúng tay vào, ai bảo người ta là trưởng tử chứ?
Last edited by a moderator: 20/10/15