1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 152: Quốc tử giám

      Sáng hôm sau, Tăng Thụy Tường dẫn Tử Phúc cùng Lâm Khang Bình ra ngoài, đến lão phòng trước, quả nhiên, lão gia tử nghe tin Tử Phúc ở riêng, mắng: "Nào có chuyện vừa thành thân đuổi đứa ra ngoài hả? Ngươi làm như vậy khiến Tử Phúc nghĩ thế nào, khiến tân nàng dâu nghĩ thế nào? Nghe ta khuyên câu thôi, muốn ở riêng cũng chờ Tử Hỉ thành thân xong hẵng ."

      Tử Phúc giải thích là vì muốn đứng tên phần gia sản cho tiện, luật pháp quy định có hộ tịch thể có sản nghiệp của riêng mình.

      Lão gia tử nghe xong, sửng sốt, trầm ngâm nửa ngày, Tăng Thụy Tường nhân cơ hội : "Cha, sau khi ở riêng nó vẫn là con ta, ta nghĩ kĩ rồi, về sau bọn Tử Lộc thành thân cũng đều ở riêng, tự mình ra ngoài làm ăn, sống tốt hay xấu đều là chuyện của chính mình, oán được người khác, đỡ phải cảnh cả đại gia đình ở chung, cả ngày bởi vì chút việc lông gà vỏ tỏi mà giận dỗi, thời gian dài làm tình cảm huynh đệ phai nhạt. Lỡ bọn họ có thể ra ngoài làm chút gì đó tiếng tăm, cũng bôi nhọ thanh danh tổ tông, uổng công chúng ta dạy dỗ. Ngài yên tâm, tết lịch hàng năm ta đều bảo bọn về nhà, đến lúc đó cả nhà vẫn cùng nhau ăn tết."

      Lão gia tử nghe xong, vẻ mặt mới hòa dịu, nghĩ tới con của mình thế nào, trong lòng ngổn ngang, nhưng kết quả này sai ở đâu? Lúc cũng nhau sống khổ, lão đại là người hiểu chuyện, biết che chở đệ đệ muội muội, sao cứ thành thân đám lại trở nên ích kỉ? Nhất là đại nữ nhi, vì chút lợi ích nho , mà màng đến tình thân, thế mà mình lúc nào cũng thiên vị nàng, lão gia tử cực kì hiểu, vấn đề này hoang mang lâu. Nghĩ tới nghĩ lui, chính là nghĩ tới mọi nguyên nhân vấn đề ở chính .

      Điền thị kéo tay Tử Phúc, : "Bà lớn tuổi rồi, sức khỏe ngày càng kém, kinh thành xa cỡ này bà cũng biết, ngươi phải thường xuyên về thăm nhà, bà mới có thể nhiều ngươi nhiều hơn." Vành mắt đỏ.

      Tử Phúc nghe xong cũng thổn thức trong lòng, tuy rằng bà bất công, nhưng vì mình là tôn tử đầu tiên, bà đối xử với mình kém, tuy rằng nguyên nhân lớn là do Tử Phúc biểu quá mức ưu tú, làm cho bọn họ ý thức được Tử Phúc đáng giá để đầu tư, huống chi bây giờ Tử Phúc là cử nhân, rất có tiền đồ. Nếu Điền thị có thể đem phần tâm ý đối với Tử Phúc chuyển sang Thẩm thị cùng các đệ đệ muội muội, Tử Phúc cảm ơn Điền thị, đáng tiếc, Điền thị vĩnh viễn làm được điều này.

      Tăng Thụy Tường và Tử Phúc thêm ít chuyện, cũng liền cáo từ, quan tâm đến Xuân Ngọc cùng Yến Nhân Đạt tha thiết chờ mong ở bên cạnh. Bọn họ ngờ vì chuyện này và về nhà nàng dâu của Đại Mao cũng cổ động Đại Mao quậy cha mẹ ở riêng. Đây là chuyện sau này.

      Buổi tối Tăng Thụy Tường bọn họ về nhà, mọi chuyện làm gần xong, lão gia tử mười tám là ngày tốt, sáng sớm xuất hành. Nước mắt Tử Tình lập tức lăn ra, nức nở : "Hồi vẫn tốt hơn, hôm nay ta mới biết được lớn lên phải trả cái giá là ly biệt."

      Lời này đột ngột, làm cả nhà sửng sốt, đều tự suy tư, hiểu ra, tán thành. Trong phòng im lặng, chỉ có Lâm Khang Bình kéo tay Tử Tình, cúi đầu khuyên nhủ: "Đừng khóc, Tình nhi, ngươi khóc làm ta rất khó chịu, đừng đau long mà, chờ ta năm thôi, ta nhanh chóng trở lại, ngươi yên tâm, giá để ta trưởng thành là cưới ngươi, rồi cầm tay ngươi, vĩnh viễn xa rời."

      Tiễn bước Tử Phúc bọn họ, Tử Tình dẫn Tử Lộc, Tử Thọ cùng Tử Hỉ chanh viên trồng cây hai ngày, hơn nửa tháng nay, Vương Thiết Sơn luôn luôn bận rộn, đào hơn hai trăm hố, Tử Tình thể thừa nhận Lâm Khang Bình rất có mắt nhìn người, đúng là tìm được người chịu khó.

      Gà con ở Chanh viên cũng lớn, Tử Tình mua vài trăm gà con, trừ 10 con bị chết lạnh, còn lại đều mất lớp long ban đầu, 80 con gà nuôi đầu tiên tầm được 1 cân. Tử Tình tính tổng đầu vô của chanh viên hết tầm 300 lượng, nhanh chóng thu về được.

      Tử Lộc, Tử Thọ cùng Tử Hỉ là ngày mười chín , vừa tiễn bước bọn họ, Hạ Ngọc ôm con đến, còn cầm theo vịt muối và hai con vịt sống.

      Thẩm thị vội tiếp nàng vào nhà, hỏi đến khi nào, muốn ở lại bao lâu, vừa định mời ở lại cơm trưa, thấy Hạ Ngọc mang đến mấy thứ, : "Đường xa còn mang đồ nặng, về sau đừng cầm lại nữa. Trong nhà ta thiếu gì đâu, cứ cất để mình ăn, ngươi đừng kể bản thân và bọn khổ."

      "Tẩu tử yên tâm, mấy thứ tẩu tử đưa tới ta còn chưa ăn xong nữa, ta cũng có gì, ta biết nhà ngươi nuôi vịt, nên xách 2 con đến, ta biết Tử Tình thích ăn, còn vịt muối này là ta tự làm, tẩu tử cùng nhị ca nếm thử, đây là phần tâm ý của muội tử." Hạ Ngọc .

      Thẩm thị nghe vậy, vội nhận lấy, lại nghe Hạ Ngọc : "Nhị tẩu, xấu hổ, hồi tết để bọn ra về luôn, trong lòng ta rất khó chịu, nên muốn đến đây đón ngươi cùng nhị ca đến nhà ta ở hai ngày."

      ra vào mùng ba, Tử Phúc bọn họ trở về sớm, là vì thấy bọn Đại Mao đều ngủ lại, tranh nhau chiếm phòng chiếm giường, Tử Phúc đành lòng để Hạ Ngọc vất vả, hơn nữa lại có xe ngựa, liền dẫn cả nhà về, Lâm Khang Bình thấy Đại Mao cùng Quế căm ghét rồi, nhưng nể măt Hạ Ngọc mới ăn bữa cơm.

      "Có gì đâu, bọn trở về gì. Ta còn tưởng rằng bọn họ vì chơi mạt chược nên mới về sớm. Nhị ca ngươi khai giảng học đường vào ngày mai, ta cũng thể , định về thăm nhà mẹ đẻ. Ngươi đến ở lại mấy ngày lại . Bổ dưỡng cho tốt, ta thấy sắc mặt ngươi tốt hơn năm ngoái rồi đấy." Thẩm thị .

      "Còn nhờ vào nhị tẩu, ta luôn uống sữa dê, dê hết sữa ta nuôi nỗi nên bán , bây giờ có nhà, cũng bớt lo hơn, năm trước 4 cây cam ở nhà cũ bán được mấy trăm văn. Tiền thuốc của năm ngoái cũng ít hơn. Ngươi lại cho ta nhiều thứ, đỡ rất nhiều. năm qua cũng có tiền để cất." Hạ Ngọc .

      Hai người còn chút chuyện, lúc Hạ Ngọc , Tử Tình bảo nàng với Thu Ngọc, để tiểu dượng Chú Vân Giang buổi chiều ngày mai đến trồng cây.

      Hơn nửa tháng sau, Tử Phúc nhờ Văn gia gửi đến phong thư, hành trình rất thuận lợi, ở tạm nhà của Lâm Khang Bình, vừa đến kinh thành phát Lưu thị có thai.

      Thẩm thị nghe xong, mừng đến nỗi biết làm thế nào cho phải, vội niệm Phật dâng hương, lại sai Tử Vũ truyền tin cho lão phòng, buổi chiều Tăng Thụy Tường về nhà, lập tức viết hồi , dặn Tử Phúc mua nha đầu hoặc bà tử chiếu cố cho Lưu thị. Còn nếu trễ vài ngày có thể để nàng ở nhà rồi. xong liền vội vàng tìm vải dệt chuẩn bị quần áo hài miệt cho đứa .

      Tăng Thụy Tường thấy thê tử như vậy, liền : "Năm đó ngươi mang thai, ta cũng ở bên cạnh, ngươi vừa hầu hạ cha mẹ, còn vừa chăm con, chuyện gì cũng làm được mà, đúng ? Yên tâm , bọn họ biết thế nào mà."

      Thẩm thị nghe xong: "Sao giống nhau được? Tại ta chịu khổ nhiều, cho nên ta càng đau lòng nàng dâu hơn, muốn nàng giống ta. phải ngươi thường dạy ta, mình muốn đừng cho người khác, cho nên ta mới để bọn họ ở riêng, thừa dịp tuổi trẻ mà ngọt ngào mấy năm, chờ có tiểu hài tử rồi, tâm tư của nữ nhân hầu như bị đứa chiếm, làm gì hưởng thụ cái khác được."

      " tệ, học vài ngày biết dùng văn, uổng công ta dạy, đáng tiếc, nếu ta dạy ngươi sớm, ngươi cũng thành tài nữ cũng nên." Tăng Thụy Tường cười .

      "Đương nhiên rồi, Tình nhi giống ta mà." Thẩm thị cười , Thẩm thị buông chyện làm đồ cho cháu.

      Phòng của Tử Lộc xây xong, gia cụ mới bắt đầu làm, Thẩm thị có đống chuyện phải quan tâm, tìm bà mối tỉnh cầu Trần gia đồng ý năm nay thành thân, vừa muốn tìm người coi ngày lạnh, vừa muốn chuẩn bị sính lễ, vừa muốn mua trang sức vật liệu may mặc, cũng may có kinh nghiệm lần Tử Phúc thành thân, cho nên hao tâm tốn sức suy tính thêm, làm giống nhau là được.

      Tử Tình thấy Thẩm thị bận rộn như thế, đành phải nhận chuyện bếp núp, phía sau núi giao cho Tử Vũ. Chanh viên có tiểu dượng, ban ngày Tử Tình vội vàng thêu bình phong, buổi tối vội vàng may vá. Năm ngoái Lâm Khang Bình mang về hai xấp lụa trắng cùng vải bông, dùng làm nội y, bộ ngực của Tử Tình bắt đầu phát triển, quen dùng cái gọi là bó ngực kia, quấn mấy vòng, bất lợi cho ngực lớn lên. Cho nên Tử Tình vụng trộm làm vài cái áo ngực, mặt còn thêu hoa hải đường, nhưng dám mặc, sợ Thẩm thị chỉ trích, giữ lại để sai khi thành thân rồi mặc. Tử Tình đem nội y (quần áo mặc bên trong nhé) của hai người làm trước, áo dài tay, ngắn tay, còn có đồ tắm và đồ mặc nhà, mỗi bộ quần áo đều thêu hoa lên.

      Hai tháng, Tử Phúc lại gởi thư, mình thi được vào quốc tử giám, cũng mua căn nhà gần quốc tử giám, hết hơn năm trăm lượng bạc, mua gia đình, nam giữ nhà, nữ chăm sóc gia vụ, lại mua hiệu sách gần đấy hết ngàn hai trăm lượng bạc, năm tiền thuê được trăm lượng, đủ tiêu dùng hằng ngày.

      Thẩm thị nghe xong, tất nhiên là vui mừng, cuối cùng cũng dàn xếp tốt, nàng mới lòng lo liệu chuyện hôn của Tử Lộc. Trần gia đồng ý cầu thành thân, bởi vì nữ nhi của Trần gia năm nay mười sáu, hôn lễ định vào mười sáu tháng chạp, vừa dịp Tử Lộc ngày nghỉ, cũng vừa dịp Tử Phúc về.

      Tử Tình thế mới biết ra đại ca kinh thành là vì thi quốc tử giám, đầu mỗi năm,, đều có học sinh nhiều nơi, chủ yếu là cử nhân thi rớt, vào kinh thi quốc tử giám, ở quốc tử giám học vài năm, xác xuất thi được tiến sĩ lớn hơn chút.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 153: Tình viên

      Năm nay là năm nhuận, nhuận tháng tư, lạnh hơn năm ngoái, nụ hoa đào chưa mọc, số cây giống Tử Tình đào tạo cũng chậm lớn, ướt mình dưới sương, Tử Tình đành tìm chút hộp gỗ bỏ đất và, đem dưa hấu ngâm nước ấm vùi vào trong đất, lại đặt chậu than ở bên cạnh, ban ngày có nắng bưng hộp gỗ ra, qua hai mươi ngày, ngờ hiệu quả còn hơn trồng ở bên ngoài, có thể trồng rồi.

      Ngày này, Tử Tình cùng các vị đường thúc trồng cây sau núi, trong nhà chỉ có Thẩm thị cùng Tử Vũ, Điền thị lại, Xuân Ngọc xây nhà xong, mùng tám tháng ba mở tiệc tân gia, còn nàng dâu của Đại Mao quậy muốn ở riêng.

      "Còn phải các ngươi ở riêng, ngày ấy nếu cha Tử Phúc những lời ấy, nàng dâu của Đại Mao nghe được, thù hôm nay có ầm ĩ ? Nhà Xuân Ngọc giống nhà ngươi, còn phải nhờ số tiền Đại Mao kiếm được nuôi, giờ lại la ó, cưới nàng dâu lập tức cần cha mẹ." Điền thị oán trách.

      "Nương, nhà ai có gia pháp nhà ấy, mọi người có ý tưởng của mọi người, sao có chuyện muốn gì cũng được? Đứa lớn rồi, muốn tự mình ra ngoài, dựa vào cha mẹ, cũng phải chuyện xấu. Cứ chen chúc chỗ, mỗi ngày cãi nhau, theo ta cứ phân nhà cho khỏe." Thẩm thị đáp.

      "Còn có nhiều đứa nữa, muốn bỏ bọn họ để sống cuộc sống riêng mình, Nhị Mao năm nay cũng thành thân, Quế lớn hơn Tử Tình nửa tuổi, đến giờ còn chưa làm mai, có trăm chuyện cần tiền. Theo ta vườn trái cây của Tử Tình muốn mướn người làm việc, bằng để Quế cùng Tam Mao đến giúp nàng, tốt xấu gì cũng có tiền trợ cấp ít. Đều là người nhà, sao hận lâu được, đúng ? Bây giờ Đại Mao thành hôn, sang năm Tử Tình cũng xuất giá, sao còn nhớ chuyện kia? Khi năm bỏ hơn mười lượng bạc trợ cấp cho người ngoài, phải chỉ xem vườn trái cây sao? Để bọn họ xem, yên tâm hơn người ngoài à?"

      "Nương, chuyện này đừng với ta, ta làm chủ được, vườn trái cây kia là Lâm Khang Bình mua. Tử Tình chỉ quản lý giúp . Người nọ là Khang Bình mua, nghe ký khế ước mười năm, với lại cả tòa núi hoang lớn như vậy, mỗi ngày phải làm rất nhiều, đào hố, trồng cây, tưới nước bón phân. Mà ta có thể làm chủ ta cũng đồng ý để bọn Quế ở lại. Thấy ta dễ bắt nạt à? Mới vài ngày lại tính kế chúng ta?" Thẩm thị .

      "Tính kế gì, cũng đâu phải bảo Tử Tình trả thù lao , là mướn bọn họ làm việc mà thôi, dù gì cũng là tiêu tiền, mướn ai mà mướn? Ta hỏi Vân Giang rồi, đào hố cũng có tiền, hố 2 văn, Vân Giang đào hơn ngàn cái. Mấy lượng bạc tiền hố, còn tháng cho 1 lượng, thấy thân thích nhà mình khó khăn mà giúp, lại bỏ bạc giúp người ngoài. Điều này có gì mà bắt nạt ngươi? Ta đâu phải đến đòi tiền ngươi? Ngươi với Tử Tình . Khang Bình ở đây, nàng định đoạt được. Tử Tình đâu?" Điền thị xong, thấy có Tử Tình trong phòng, hỏi.

      Thẩm thị có Điền thị cũng nghe, dù sao trong lòng hạ quyết tâm, liền Tử Tình bận sau núi, Điền thị nghĩ nghĩ, vẫn là trước.

      Cơm chiều, Tăng Thụy Tường đột nhiên hỏi Thẩm thị: "Hôm nay nương lại cái gì, ngươi đừng để trong lòng, ngươi yên tâm, ta đồng ý."

      Tử Tình nghe xong sửng sốt, nhìn Thẩm thị, Thẩm thị đem ý đồ của Điền ra.

      " có chuyện ấy đâu. Ta mà mướn bọn họ, đó mới là dẫn sói vào nhà . đám vừa lười vừa tham, tâm địa đen tối, suốt ngày làm việc gì, chỉ biết tính kế người khác. Mới mấy ngày mà bà cùng đại quên các nàng đáp ứng chúng ta điều gì."

      "Hôm qua ta cũng bảo thấy ta dễ bắt nạt à, nhưng ta thấy nàng cũng nghe, dù sao trong lòng ta quyết định, , cha bọn à, ngươi cũng đừng quên ngươi đáp ứng với ta rồi đấy." Thẩm thị .

      Tăng Thụy Tường nghe xong vội : "Đương nhiên, ta từ chối nương rồi, cứ để tự nàng quậy ."

      Tử Tình nghĩ nghĩ, : "Cha, nương, bằng các ngươi đem mọi chuyện đổ cho Lâm Khang Bình , đại bọn họ khiếp sợ Lâm Khang Bình, với lại mặc dù Lâm Khang Bình đáp ứng, bà cũng dám làm gì Lâm Khang Bình, còn phụ thân, ít chọc bà lại. Phụ thân gặp gỡ bọn họ, giống tú tài gặp được binh, có lý mà được, cứ để nắm đấm của Lâm Khang Bình giải quyết cho nhanh. Phụ thân đừng buồn, phụ thân nhã nhặn quá, làm gì hạ quyết tâm trở mặt với bọn họ, Lâm Khang Bình khác, có chuyện Đại Mao, bọn họ còn suy nghĩ à. Với , Lâm Khang Bình là cháu rễ, nhưng vẫn chưa thành thân, bà có thể cái gì?"

      Thẩm thị nghe xong, bảo đúng Tăng Thụy Tường lại gật đầu, : "Thôi, ta làm cha mà sao để con rễ ra mặt được, ta có thể làm chuyện gì thay các ngươi cha làm, trước kia là phụ thân đúng, cho nên mọi việc đều để các ngươi chịu thiệt, về sau phụ thân thế nữa, ngươi yên tâm , đứa ."

      Tử Tình nghe xong, đành từ bỏ.

      Ngày kế, Chu chưởng quầy dẫn theo nam tử bốn mươi tuổi vào cửa, Chu chưởng quầy giao cho Tử Tình phong thư mà Lâm Khang Bình gởi. Nguyên lai người này chính là lâm viên sư phụ mà Lâm Khang Bình tìm, Đồng tiên sinh.

      Lâm Khang Bình viết: ". . . Ta nghĩ kĩ rồi, nhà mới của bọn mình gọi là Tình viên, tình viên, tình duyên, Tình nhi, ngươi thích ? Có tên của ngươi, lại thêm đời tình duyên của chúng ta, , đời chưa đủ, ta hứa nguyện dưới phật tổ, cho chúng ta sống nhiều kiếp, tình duyên đời đời kiếp kiếp. Tình nhi, quy hoạch của tình viên, ta toàn quyền ủy thác Đồng tiên sinh, Đồng tiên sinh là người chuyên nghiệp về mảng này, ngươi có ý tưởng gì cầu, nhưng phải thương lượng cùng Đồng tiên sinh. Đồng tiên sinh tu chỉnh co lau trước, lúc trước khi ta có để lại ngân lượng cho ngươi, chắc là đủ dung tạm, thừa lại chờ ta trở lại."

      Tiễn bước Chu chưởng quầy, Đồng tiên sinh ở lại, Thẩm thị để ở phòng khách. Vừa dàn xếp xong, Đồng tiên sinh muốn xem vạt cỏ lau, Tử Tình tiện cùng, chỉ có thể chờ cơm trưa qua , nhờ Tăng Thụy Tường mang khế đất theo, dẫn Đồng tiên sinh . Hơn hai canh giờ, Đồng tiên sinh mới trở về.

      "Ngươi có ý tưởng gì về căn nhà ?" Đồng tiên sinh hỏi Tử Tình.

      "Ừ, có chút, trong vườn trồng ít cây đào hoặc cây hạnh, mùa xuân nhìn hoa nở rực rỡ, hoa rụng đầy đất, hồ nước trồng hoa sen, mùa hè ngắm hồ, mùa thu mùi quế lan tỏa, mùa đông ngắm mai trong tuyết, nội viện có cái bàn đu dây, tốt nhất là cũng có cái ao, nuôi ít cá cảnh, hồ nước ngoại viện để nuôi vịt cùng ngỗng trắng, để lại mấy khối đất để trồng rau và dưa hấu. Về phần phòng ở, nội viện phải có con đường trải đá cuội, phòng ngủ có sàn gỗ, bên cạnh phòng ngủ là phòng tắm ." Tử Tình hơi nhiều như vậy, bỗng nhiên phát Đồng tiên sinh chỉ nhìn mình, bộ dạng ngốc nghếch.

      Thấy Tử Tình dừng lại, mới giật mình, ngờ thôn nho ,lại hiểu biết nhiều, , nếu nợ Lâm Khang Bình cái nhân tình, ngàn dặm xa xôi chạy đến nông thôn thiết kế đình viện, phải biết rằng chỉ thiết kế cho quan to hoặc nhà giàu, lần trăm lượng bạc, nông gia sao bỏ từng ấy bạc được. Ngay từ đầu nghe Lâm Khang Bình muốn kết hôn thôn , tương đối kinh ngạc, vì thế, khuyên Lâm Khang Bình: "Có câu cưới nô tì nhà giàu chứ cưới con nhà nghèo, ngươi lại la ó, đường đường là tùy tùng bên người của Tam thiếu gia Văn gia, lại cưới thôn , ta hiểu vì sao ngươi lại nhìn trúng số nô tì ở Văn gia?"

      Ai ngờ Lâm Khang Bình nghe xong, chỉ cười cười, tiếp lời, hôm nay thấy nữ chủ nhân này, mới biết mình sai lầm lớn rồi, cho rằng thôn tất nhiên đều là loại thô bỉ, tục tằng khó nhịn, nhưng nữ tử trước mắt chỉ xinh xắn lanh lợi, đôi mắt sáng ngời, khó trách Lâm Khang Bình thà rằng buông kinh thành phồn hoa, đến nông thôn hẻo lánh.

      Đồng tiên sinh gặp Tử Tình đánh giá , mới nhớ tới bản thân nhìn chằm chằm nhân gia thất lễ , vội hỏi: "Ngươi xong sao?"

      "Ngươi nhớ kỹ ? cầu của ta có phải nhiều quá ? Tóm lại, vừa đẹp vừa thực dụng, Khang Bình ngươi là người chuyên thiết kế cho nhà giàu, ngươi tự nghĩ rồi làm , nhưng bếp và phòng tắm phải thiết kế tốt chút." xong, Tử Tình dẫn tham quan bếp và phòng tắm nhà mình.

      Đồng tiên sinh nhìn, trong lòng thầm kinh ngạc, mặt lộ gì.

      "Những thứ này đều tương đối thô sơ, tiên sinh có ý tưởng tốt hơn cứ việc , ta còn hi vọng có thể làm tốt hơn, nhưng năng lực có hạn."

      "Tiểu thư khách khí, Đồng mỗ tự nhiên dốc toàn lực, mấy thứ này còn để Đồng mỗ cẩn thận tham khảo thêm ."

      Từ đó về sau, mỗi ngày Đồng tiên sinh vùng cỏ lau, mỗi lần ít nhất là dùng canh giờ, trở về liền nhốt mình vào thư phòng, vẽ tranh, ngay cả cơm đều phải thúc giục. Tử Vũ từng giọng hỏi Tử Tình: "Tỷ tỷ, sao ta cảm thấy người này bị tự kỉ, vùng cỏ lau thế mà ngày nào cũng xem."

      "Ngươi biết cái gì, cho dù là làm chuyện gì đều phải hiểu mới làm chính xác được, giống việc ngươi thêu hoa, phải nhờ cha vẽ tranh trước à? Ngươi cho là tùy tùy tiện tiện có thể quy hoạch xong vườn tốt à?" Tử Tình nhân cơ hội giáo dục Tử Vũ.

      Cuối cùng, vào nửa tháng sau, với Tử Tình, muốn tìm người bắt đầu thanh lý cỏ lau, còn muốn tìm người làm trợ thủ của , quản lý việc vặt. Tử Tình tất nhiên là đem việc này ủy thác cho Tăng Thụy ngọc, vẫn tìm La sư phụ bọn họ, vào tháng tư, kết thúc cày bừa vụ xuân, còn chưa bắt đầu gặt lúa mạch.

      Tử Tình nghĩ Tăng Thụy Ngọc còn bận chuyện nhà, bằng để tiểu dượng Chú Vân Giang đến làm việc ghi lại số nhân công, cần chọn mua gì đó, liệt kê ra, rồi giao cho Tăng Thụy Ngọc, vườn trái cây chờ sau mùa thu hẵng , bây giờ cũng có cây giống lớn. Nghĩ như vậy, Tử Tình liền thương lượng cùng Đồng tiên sinh, Đồng tiên sinh : "Có hai người, chủ nội, chủ ngoại (ý là người lao động đầu óc, người lao động chân tay) là tốt hơn nhiều." Vì thế Tử Tình liền đem Tăng Thụy Ngọc cùng Chú Vân Giang giao cho Đồng tiên sinh.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 154: Thuê dùng Tam Mao

      Tử Tình vừa mới đem mọi chuyện an bày xong, lão gia tử cùng Điền thị lại, thấy Tăng Thụy Tường và Thẩm thị ở nhà, Điền thị vừa vào hỏi Tử Tình: " phải ta à, tìm cho bọn Tam Mao bọn họ chút chuyện làm, lời của ta hữu hiệu phải ? Có sẵn người mướn, lại mướn người ngoài. Dug gì cha cùng đại ngươi đều chui từ trong bụng ta ra, hơn người ngoài à? Ta mặc kệ, gọi cha ngươi tới, hôm nay nếu làm việc này, ta ." Điền thị xong, ngồi vào ghế bành.

      Lão gia tử trừng mắt Điền thị, : "Có chuyện gì từ từ , mỗi lần đều tại ngươi làm hỏng hết chuyện, với giọng điệu của ngươi đứa nguyện ý chắc?"

      Lão gia tử xong lại với Tử Tình: "Tử Tình, phải ông nghĩ cho ngươi, nhưng quả Tam Mao khác Đại Mao và Quế , cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với ngươi, mà nhà đại người quả rất khó khăn, bằng, ngươi nghe ông , để làm thử xem, nếu làm tốt ngươi đuổi ."

      Tử Tình thấy lão gia tử nhìn mình, nghĩ nghĩ, : "ông bà, phải là ta nghĩ tới Tam Mao, nhưng tiểu trước, vả lại, trước kia tiểu dượng làm người ghi chép, việc này làm cũng thuận tay. Tam đường thúc cũng phải người ngoài, nhiều năm luôn luôn giúp đỡ chúng ta như vậy. Nếu , để Tam Mao giúp đỡ thanh lý cỏ lau, cũng chỉ có việc này cần người thôi, ta còn phải tiếng với La sư phụ trước."

      "Thanh lý cỏ lau rất mệt, vẫn là đứa , làm nỗi việc nặng, để chạy chân cho tiểu dượng ngươi , học hỏi chút kinh nghiệm, về sau ra ngoài cũng có thể làm chút việc." Điền thị .

      Tử Tình biết việc này hôm nay mà đồng ý, chỉ sợ cha nương mình lại thêm phiền, Điền thị cứ hai ba ngày đến quậy lần làn khổ, với lại Tam Mao đến nay có làm chuyện gì quá đáng. bằng mình cứ cho cơ hội thử, xem có chịu khổ được , nếu làm tốt thôi, còn nếu muốn dung mánh lới giống bọn Đại Mao, Tử Tình cũng nghĩ được biện pháp đối phó .

      Nghĩ vậy, Tử Tình : "Chỉ có mỗi việc thanh lý cỏ lau rồi, tiểu dượng cũng thiếu người chạy chân. Tam Mao có kinh nghiệm, dựa vào cái gì bảo ta tin , ta thể cho bạc được. Huống chi lúc trước các ngươi cũng đáp ứng rồi, nhà đại thể tính kế chúng ta nữa, thế này là gì?"

      Lão gia tử thấy Tử Tình tức giận, vội : "Cỏ lau cỏ lau."

      "Ta đây trước, nếu muốn dùng mánh lới nghỉ ngơi hoặc có tâm tư nên có, ta hai, đuổi , cho văn tiền công, để về sau các ngươi oán trách ta, Tam Mao phải ký khế ước. khế ước ghi mỗi ngày Tam Mao phải làm bao nhiêu, chuyện này là chuyện La sư phụ bọn họ quy định, La sư phụ bọn họ làm bao nhiêu, Tam Mao chỉ cần làm nửa, lấy ba mươi văn tiền công, phải biết rằng La sư phụ bọn họ làm cả ngày mới được bốn mươi văn. Nếu làm xong, được về nhà, làm tiếp, hoặc là hôm sau làm bù, nếu liên tục tháng mà xong, xin lỗi, văn tiền công, ta nuôi người rảnh rỗi, bà cũng đấy, ta bỏ tiền mướn ai mà mướn, ta cho Tam Mao cơ hội, đừng nghĩ lấy tiền mà làm việc. Ký khế ước trước ."

      "Đều là người nhà, còn ký khế ước gì, được sao?" Điền thị hỏi.

      " được, đến lúc đó ta sợ các ngươi đổi ý, đến đây gây , ta đành làm ‘trước tiểu nhân sau quân tử’ (ý là xấu trước tốt sau). , vì chuyện kia ta vốn muốn giao tiếp cùng nhà đại , nhưng ông cũng , Tam Mao là Tam Mao, vơ đũa cả nắm, nên ta cho cơ hội."

      Lão gia tử vừa nghe, do dự, nhưng cũng muốn xem đứa kia có đáng giá mình cần xin phen , cho nên liền ngầm đồng ý, Điền thị thấy lão gia tử ngầm đồng ý, cho rằng đến lúc đó mặc kệ thế nào Tử Tình cho tiền công được sao, cũng đáp ứng.

      "Mặt khác, ta có chỗ ở, cũng quản cơm ăn. Tất cả công nhân đều tự về nhà ăn cơm. Trong nhà nhiều chuyện, chúng ta làm hết." Tử Tình bổ sung.

      Điền thị cũng biết, trước kia Tam Mao bọn họ đọc sách, Thẩm thị muốn gặp bọn họ, huống chi sau này xảy ra chuyện kia, hai nhà cơ bản là gặp cũng muốn , thậm chí mặt cũng khó nhìn lâu được. Với lại bây giờ Thẩm thị bận chuẩn bị việc Tử Lộc thành thân, trong nhà còn có thợ mộc cùng thợ sơn, trong ngoài có đống chuyện phải quan tâm, muốn để nàng quan tâm đến Tam Mao, đó là chuyện có bao giờ. Mục đích chủ yếu của hôm nay là tìm việc cho đứa , tuy rằng phải việc nhàng gì, nhưng Điền thị nghĩ Tam Mao có làm kiểu gì, đều là thân thích, ai lại biết xấu hổ quản , đến lúc đó cũng lấy tiền công giống nhau, Điền thị đạt tới mục đích, chuyện khác so đo, cho nên đồng ý, nào biết rằng Tử Tình có suy nghĩ khác.

      Định tiễn lão gia tử cùng Điền thị , Tử Tình vừa mở cổng, xa xa thấy có người cưỡi ngựa chạy thẳng đến, như trận gió đến trước mắt, xuống ngựa, cười với Tử Tình, lại nắm tay Tử Tình. Lão gia tử ho khan tiếng, Điền thị hừ hừ, Lâm Khang Bình vội buông tay Tử Tình ra, cung kính chào hỏi với hai vị lão nhân.

      Lão gia tử còn nhớ lúc Lâm Khang Bình nhăn mặt với , cho nên nóng giận, Điền thị đừng phải nhắc, bàn tay thiếu ngón của Đại Mao giống như cây châm, nếu lão gia tử với bà được tìm Lâm Khang Bình lí lẽ, bởi vì nhà Xuân Ngọc sai. Nếu sớm chất vấn Lâm Khang Bình, cho nên bà thấy Lâm Khang Bình sắc mặt tốt.

      Lâm Khang Bình thèm để ý, Tử Tình : "Khang Bình, vừa rồi ông bà muốn để Tam Mao lại làm việc, ta đáp ứng rồi, ngươi đừng vội, nghe ta ." Tử Tình thấy Lâm Khang Bình biến sắc mặt, vội đem điều kiện vừa rồi ra, "Khang Bình, ông ta đúng, Tam Mao là Tam Mao, ngươi cho cơ hội , vừa vặn ngươi là chủ, để ký khế ước này."

      Lâm Khang Bình là loại người nào, Tử Tình cười mỉm nhìn , còn có thể biết Tử Tình có tâm tư gì sao. "Ông, Tình nhi như vậy ngày mai để Tam Mao đến tìm ta, ký khế ước xong, ta giải thích những chuyện phải làm, yên tâm, ta cố ý khó xử , nhưng cũng thể vì mà làm hỏng quy tắc làm việc, cho nên, giống như Tử Tình , làm nửa công của La sư phụ bọn họ, nếu có ý kiến gì ký, các ngươi đến làm chứng nhé?"

      Lão gia tử cùng Điền thị sửng sốt chút, vẫn là đáp ứng. Bọn họ rồi, Tử Tình mới dẫn Lâm Khang Bình vào nhà, nấu nước ấm, để rửa mặt chải đầu, định làm chút đồ ăn, Lâm Khang Bình cầm tay nàng, đói bụng.

      "Ngươi lại nghĩ gì thế? May là ta về, bằng , về sau ngươi cho tiền công, còn bị ông bà ngươi mắng chửi à? Theo ta cứ đánh cho trận, ta muốn nhìn thấy người nhà , vừa thấy bọn họ hận thể đá cho hai cú."

      "Ai bảo đại bọn họ chỉ nghĩ cách tính kế người khác, lúc này ta cũng cho bọn vố, có qua có lại mới toại lòng nhau. Ta sợ cái gì? phải có người rồi à."

      "Nếu Tam Mao làm tốt ngươi có cho tiền công ?"

      "Đó là đương nhiên, ta đoán ông cũng có ý như vậy, xem có đáng giá để ông nuôi . Nhưng ta xem trọng lắm."

      Chờ Lâm Khang Bình rửa mặt xong, hai người ngồi xuống, Tử Tình mới biết lần này sốt ruột trở về là vì nhìn xem tiến độ xây nhà, sau đó mua chút lá trà cùng đồ sứ ở đây chuyển đến Việt thành.

      "Ta với Văn Tam rồi, tháng mười thành thân. Thành thân xong có người tiếp quản cửa hàng, ta mua cửa hàng ở kinh thành, hết ngàn lượng, ta muốn để hai gã sai vặt theo ta ở lại làm quản lý, chuẩn bị bán ít hàng hải sản cùng hàng ngoại. Hàng năm ta Việt thành đưa lá trà cùng đồ sứ hai lần, thuận tiện mang ít hàng hải sản cùng hàng ngoại trở về. Bọn họ quen thuộc kinh thành, lại tương đối tin cậy. Đúng rồi, ta vội trở về là sợ ngươi đủ ngân lượng, của cải của hai ta còn có hơn ba ngàn ba trăm lượng, ta để lại cho ngươi 500 lượng dự phòng, chắc đủ xây nhà và làm sân, nội thất chờ ta lần sau trở về hẵng , mấy năm nay mỗi lần ta vào núi mua lá trà, tìm được nhiều gỗ tốt, đến khi nhà xây xong mang về, sư phụ nghề mộc ta tìm được rồi."

      "Vậy lần này ngươi mang ba ngàn lượng bạc , trong tay ta còn có ngân lượng năm ngoái ngươi cho, đầu năm lúc ngươi lại đem tiền thuê cửa hàng để lại cho ta, trong tay ta tổng cộng có hơn 200 lượng. Ngươi để lại ba trăm lượng cho ta là đủ rồi. Thừa lại ngươi cầm, thấy đồ sứ cao cấp mua ít về." Tử Tình .

      Lâm Khang Bình nghĩ nghĩ, : "Vậy cũng được, dù sao mùa thu ta trở lại, lúc đó ta nữa."

      "Đúng rồi, ngươi vào núi mua lá trà, núi cao ? Có nguy hiểm ?"

      Lâm Khang Bình nắm tay nàng, : " có việc gì, ta có võ công, lá trà ở núi cao chỉ có chất lượng tốt, mà giá còn rẻ, vả lại, bọn họ xuống núi bán cũng khó khăn, bây giờ ta vào núi thu mua, hai bên cùng có lợi. Có khi cũng nhân tiện giúp bọn họ mang ít đồ vùng núi ra bán giùm, ta đều chuyển đến Việt thành."

      Hai người còn chút chuyện, Lâm Khang Bình muốn công trường nhìn xem, Tử Tình cũng muốn theo, nhưng Lâm Khang Bình đồng ý, công trường lộn xộn, lại đều là nam nhân, Tử Tình đành phải thôi,. Dù sao người nam nhân này rất có bản lĩnh, Tử Tình vui vẻ bớt lo.

      Buổi tối về nhà, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe Lâm Khang Bình muốn để Tam Mao tới làm việc, đều có chút hiểu, Tăng Thụy Tường : "Tình nhi, Khang Bình, phải ta rồi sao? Đừng vì ta, ta cự tuyệt bà ngươi rồi, sao bà còn chưa chết tâm nhỉ, trực tiếp tìm các ngươi, từ chối ."

      "Nhạc phụ, việc này định đoạt rồi, ngài đừng quan tâm, tất cả có ta, trong lòng ta có chủ ý, tốt nhất là ngoan ngoãn làm việc, bằng , ta có biện pháp để tự về."

      Lâm Khang Bình ở mấy ngày, mỗi ngày đều xem tiến độ, bảo phải tháng mới hoàn thành công việc thanh lý, bởi vì thanh lý xong cỏ lau còn thanh lý nước bùn, nước bùn vét lên phơi khô làm phân, đào ao rộng ra, còn đắt đất làm cùng đất , tóm lại là rất rườm rà.

      Tử Tình nghe xong táp lưỡi, : "Chả trách phụ thân cho chúng ta mua, phí thanh lý còn nhiều hơn phí mua đất, hèn gì có người mua, cực lỗ."

      " ra nếu thanh lý và quy hoạch xong, đến lúc đó chúng ta có thể nuôi cá, trồng hoa sen, nuôi lươn ngươi thích ăn, cũng lỗ đâu." Lâm Khang Bình cười, véo má Tử Tình.

      Hai người , Thẩm thị dẫn hai người vào.
      Last edited by a moderator: 20/10/15

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 155: Gặp lại Tử Bình

      Thẩm thị dẫn hai người lớn tiến vào, Tử Tình nhìn kỹ, ra là Tử Bình vài năm gặp, bên cạnh chắc là con trai của nàng, năm nay cả tuổi mụ cũng được bốn tuổi , bộ dạng rất được, mắt hai mí, lông mi rất dài, có chút cong, tóc tết, quần áo cũ, nhìn ra màu sắc vốn có, Tử Bình vừa mới hai mươi tuổi, tóc rối bù như rơm, dung cây trâm gỗ quấn lại, sắc mặt vàng, quần áo cũng cũ kĩ, quần màu đen, làm cho người ta cảm thấy trầm lặng, là ba mươi tuổi ai cũng tin, Tử Tình quan sát kĩ mới nhận ra đây là Tử Bình.

      Tử Tình biết xảy ra chuyện gì, Thẩm thị tức giận, bảo Lâm Khang Bình đến lão phòng mời lão gia tử cùng Điền thị đến: "Nếu tiểu ở đó mời đến đây luôn, Tử Bình trở lại."

      Lâm Khang Bình , chưa thấy Tử Bình, chính là lúc đính hôn nghe Xuân Ngọc , hình như là vì nàng nên Xuân Ngọc bọn họ mới dám tính kế Tử Tình, sau này quên hỏi mất, Tử Tình cũng nhắc chuyện liên quan đến Tử Bình, cho nên có chút tò mò, quay đầu nhìn Tử Bình hai lần.

      Lão gia tử dẫn Điền thị cùng Thu Ngọc đến, Thu Ngọc còn ôm con trai Mộc Mộc ba tuổi, ra mới tuổi rưỡi, chờ mọi người ngồi xuống, Thẩm thị mới kể chuyện, Tử Bình khóc nức nở, bảo mình mệnh khổ.

      ra hôm nay Thẩm thị An Châu, chọn mua vài thứ, ai ngờ thấy Tử Bình lục đống rác ở bên đường. Ngay từ đầu Thẩm thị còn lớn tin, cẩn thận quan sát nửa ngày mới tiến lên hỏi han. Thẩm thị buộc Tử Bình dẫn mình về nhà, trong nhà dọn dẹp cũng chỉnh tề, nhưng quá cũ nát, trượng phu của nàng uống rượu trong nhà, nhìn thấy Tử Bình về nhà, liền chửi ầm lên, hỏi vì sao hôm nay về sớm như thế, bị đuổi việc à.

      Thẩm thị nghe xong, giận dữ, cũng lười , dẫn Tử Bình ôm đứa bước , để lại Hồ Bách Tùng còn chưa kịp phản ứng. Dọc đường , Thẩm thị ép hỏi hồi lâu, mới biết từ lúc Tử Bình sinh đứa xong, lúc ở cữ đỡ, Thẩm thị thăm vài lần, sau này quan hệ xấu với Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị, nên thăm Tử Bình nữa. Trượng phu của Tử Bình thấy nhà mẹ đẻ bên này có ai đến thăm hỏi, liền bắt đầu lộ ra bộ mặt vốn có, hết ăn lại nằm, trong tay có chút tiền uống rượu chè chén, buộc Tử Bình ra ngoài làm việc, mình ở nhà tìm chút việc chơi, lâu lâu cũng kiếm được chút món tiền .

      Điền thị nghe xong, rơi lệ, khóc : "Đây là mệnh gì, năm đó ngươi lại khóc muốn gả cho , ai khuyên cũng nghe, cha ngươi nữa, nhiều năm rồi mà tha thứ, ngay cả nhà cũng về, cha mẹ, nữ nhi đều cần, ta cực khổ mang thai mười tháng, biết giống ai mà làm ra loại chuyện thèm nhận người thân nữa." Điền thị xong cũng khóc lớn lên.

      "Hèn gì lúc trước nàng dâu của lại dễ dàng cùng cách, chắc chịu đựng đủ rồi, cũng tại ngươi ngu ngốc, tự đẩy mình vào trong hố lửa, mười đầu trâu cũng thay đổi được ý ngươi, ngang lì chẳng khác gì cha ngươi." Thu Ngọc mắng.

      "Được rồi, làm gì nữa? Vấn đề là giải quyết chuyện này như thế nào." Lão gia tử .

      "Giải quyết gì, chẳng lẽ là cùng cách? Chuyện này mà xảy ra, danh dự của Tăng gia bị bôi đen mất." Điền thị .

      "Đen đúng gì, chẳng phải nhị của ta lúc đó cùng cách à, đại tỷ cũng thế, lúc đó đại tỷ phu chẳng phải cùng cách, thêm Tử Bình nữa, coi như thế hệ cùng cách lần. Muốn bôi đen bôi đen từ lâu rồi." Thu Ngọc chẳng hề để ý.

      Tử Tình cùng Tử Bình đều khó hiểu, chưa bao giờ nghe chuyện này, Tử Tình bắt đầu nhiều chuyện, hỏi: "Tiểu , nhị bác chồng cùng đại xảy ra chuyện gì, ngươi cho ta biết ."

      "Con quỷ này, ngươi dám vậy với nương (ý là chưa chồng) à." Điền thị đánh Thu Ngọc vài cái, lại với Tử Tình: "Tử Tình, ngươi cũng vậy, đây là chuyện để nương hỏi han hả? Nương ngươi dạy ngươi như vậy à?"

      "Nương của ta thường ngày dạy ta tốt, nhưng cũng bảo ta phải…" Tử Tình còn chưa xong, bị Thẩm thị che miệng lại, mặt Điền thị u , lườm nàng. Tử Tình đành phải ngoan ngoãn im miệng, nhưng đây chính là tin tức lớn, ra Xuân Ngọc cũng là phá hủy hạnh phúc gia đình người khác, cùng cách, nhưng mình lại chưa nghe tí gì, ngày đó còn thấy nàng cười nhạo Tử Bình cùng Tử Tình, sao có người mắng nàng?

      Lúc này, Tăng Thụy Tường vào cửa, thấy cả đống người, liền phát hoảng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Đây là…đây là Tử Bình? Ngươi trở lại? Sao ngươi lại thành ra thế này?"

      Điền thị khóc kể lần, lại hỏi Tăng Thụy Tường việc này nên giải quyết thế nào.

      Tăng Thụy Tường vuốt chòm râu lúc, mới hỏi Tử Bình: "Tử Bình, ngươi nghĩ , ngươi muốn cùng cách hay tiếp tục sống cùng ?"

      "Nếu tốt, ta vẫn nguyện ý tiếp tục sống với , dù sao đôi khi vẫn đối xử tốt với ta, con có cha, mình ta nuôi nó kiểu gì? Tương lai nó hận ta mất, với lại , cho ta tái giá. Năm đó ta muốn tìm người khác đều quậy phá, bây giờ lại càng đồng ý cùng cách, tốt xấu gì ta còn có thể thay nuôi con mà." Tử Bình khóc .

      "Nếu như vậy, ngươi ở đây mấy ngày, chờ tới đón ngươi, chúng ta có cách để nhận lỗi lầm." Tăng Thụy Tường xong, để Thẩm thị chuẩn bị phòng cho nàng.

      "Ta về phòng cũ của ta ở vài ngày, ta muốn về đó, trò chuyện cùng ông bà, nơi này thím rất bận, lại có người ngoài, ta muốn quấy rầy." Tử Bình .

      Thẩm thị mời lần nữa, nhưng Tử Bình quyết định, muốn về phòng cũ của mình. Thẩm thị thấy vậy cũng nữa, trong lòng ê ẩm, tuy rằng lui tới với Tăng Thụy Khánh, nhưng dù sao nàng cũng nhìn Tử Bình lớn lên, ngày đó khuyên Chu thị giám sát chặt chẽ, ngờ đứa này vẫn nhầm đường, vì thế, trong lòng Thẩm thị luôn cảm thấy tột lỗi, nhưng dù gì mọi chuyện cũng chỉ vậy thôi, với tính tình của Chu thị, mình mà thẳng ra sợ Chu thị cũng nghe. Thẩm thị thở dài, tìm ít quàn áo hồi của Tứ Hỉ, vóc người của Tử Bình cao hơn Tử Tình ít, Thẩm thị nghĩ nghĩ, cắt hai miếng vải bông in hoa, lại cắt miếng vải bông trắng, miếng vải bông xanh nhạt.

      Thẩm thị cầm mấy đồ ra, với Tử Bình : "Thím vội vã dẫn ngươi về, nên chuẩn bị trước được quần áo cho ngươi, đây là đồ hồi Tử Hỉ mặc, tạm chấp nhận , hai miếng vải bông này ngươi làm hai bộ đồ , vải trắng làm áo lót, xanh nhạt làm hai bộ cho đứa , thím bận nên đến thăm ngươi, ngươi có việc gì đến đây trò chuyện với thím. Tiểu cha ngươi , nghĩ cách giúp ngươi, nhưng ngươi sao lại tiếng gì, đến nông nỗi như thế cũng chịu về nhà chúng ta biết tiếng, nếu hôm nay thím gặp được ngươi, biết ngươi còn phải chịu khổ bao nhiêu nữa”?

      Tử Bình nhận lấy, khóc : "Cha mẹ ruột của ta chịu gặp ta, ta nào dám đến làm phiền mọi người. Huống hồ năm đó ông , đây là con đường ta chọn, thể oán trách người khác."

      "Dù như vậy ngươi cũng thể giày xéo chính ngươi như thế, ngươi còn trẻ, làm chuyện gì cũng được, sao lại ra ngoài đường cái, lượm ve chai, khác gì ăn xin? Tốt xấu gì cũng bảo cha đứa tìm việc làm đứng đắn, bằng tương lai đứa lớn, oán trách ngươi đấy."

      "Ta có cách nào khác đâu, dầu gì cũng phải ăn cơm, ta cũng nghe, bây giờ ta có nhà mẹ đẻ, chỉ có thể theo , tốt bụng nhận ta, ta phải làm sao?"

      Mọi người nghe xong, chỉ thở dài, Thẩm thị tiễn bước bọn họ, rầu rĩ vui, : "Đứa này, bước sai, vạn bước đều sai, bằng đại của nàng nữa."

      Tử Tình liền hỏi chuyện đại , Thẩm thị liếc mắt cái, nhìn Lâm Khang Bình, quan tâm nàng. Tử Tình nhắm mắt theo đuôi Thẩm thị, hỏi: "Nương, ngươi mà, ta cam đoan ra ngoài, ta tò mò lắm, bằng buổi tối ta ngủ yên."

      "Ngươi là nương, hỏi chuyện này làm gì? Khang Bình, mang nàng , nên làm gì làm ."

      Tử Tình mới ý thức được có Lâm Khang Bình ở đây nên Thẩm thị thể ra. Đành phải kiềm chế lòng hiếu kỳ, theo Lâm Khang Bình ra ngoài. Hai người đến phía sau núi, Lâm Khang Bình hỏi Tử Bình, Tử Tình mới nghĩ đến chuyện năm đó, mình còn nợ Lâm Khang Bình lời giải thích, liền tất cả, còn có chuyện về Tử Hà cùng Tử Vũ, cùng với ân oán mấy năm nay của hai nhà.

      "Năm đó bởi vì chuyện của đường tỷ, nên cả nhà đại cha mới chuyển vào thành, đại cha ta là người sĩ diện, đuổi đường tỷ ra khỏi cửa, đó đến giờ vẫn chịu gặp, chỉ có đại nương thăm. Lúc đầu nương của ta cũng thăm mấy lần, sau này bởi vì chuyện đại cha, hai nhà đoạn giao, nương của ta thăm nữa."

      " ra trách nương được, đại cha của ngươi làm việc phân phải trái, may mà cha nương thành phúc hậu, bằng đoạn giao từ lâu rồi, ta còn kỳ quái, nhớ tằng đại cha ngươi có đường tỷ, mấy năm nay lại gặp, lúc đại ca thành thân cũng thấy bọn họ đến, ra là có chuyện như vậy."

      "Đoạn giao cũng tốt, đại nương của ta là người kiến thức hạn hẹp, chả khác gì đại , nhà của ta chỉ chịu thiệt thôi, sau khi ở riêng, cái gì bọn họ cũng được chọn trước, đến tiền nuôi dưỡng, xếp đằng sau, ta còn mong bọn họ đừng về nữa cơ."

      Lâm Khang Bình thở dài, ôm Tử Tình vào lòng.

      Hai ngày sao, Lâm Khang Bình vào núi, Tử Tình ở nhà thêu hoa, Thẩm thị và Tử Vũ đến sau núi nhặt trứng gà, Tử Bình dẫn con, mặc bộ quần áo mới, cũng trượng phu của nàng đến.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ Yên, trucdoantrang0307 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 156: trả tiền công

      Tử Bình vào cửa, thấy Thẩm thị ở nhà, liền hỏi: "Tử Tình, thím đâu? Tỷ phu ngươi đến đón ta, ta về nhà nên đến tiếng với thím, tiểu cha còn ở học đường nhỉ."

      Tử Tình vốn định giữ nàng hồi, chẳng qua là thích hai mắt tỏa sáng của đại tỷ phu, nhìn bài trí trong nhà mình, còn liếc nàng mấy lần, liền : "Nương ta ra ngoài rồi, tỷ tỷ về trước , chờ cha cùng nương ta trở lại, ta bảo bọn họ đến chuyến."

      Tử Bình nghe xong, đành phải dẫn trượng phu cùng đứa ra cửa phòng, nhìn thấy Từ sư phụ bận rộn trong vườn, liền hỏi: "Đây là tân phòng của Tử Phúc cùng Tử Lộc à? ngờ Tử Phúc thành hôn, ta lại tham dự được, hồi , hai chúng ta cùng tuổi, lớn hơn các ngươi chút, cả ngày lên núi kiếm củi, củi lửa trong nhà đều do hai chúng mang về, nhoáng cái mà ta vài năm gặp rồi."

      "Đúng rồi, bình tỷ, ca của ta là cử nhân, ngươi biết ? Mười bảy tuổi trúng cử, bây giờ đọc sách ở quốc tử giám trong kinh thành, tết năm nay về, đến lúc đó tỷ tỷ về nhà gặp được mà. Chỉ sợ ca ta biết ngươi như vậy, tức giận. Tỷ tỷ có việc gì nên về nhà nhiều chút." Tử Tình cố ý .

      "Đúng vậy, muội muội rất đúng, thường xuyên về nhà thăm hỏi, đỡ người nhà nhớ thương. Ta cũng khuyên tỷ tỷ ngươi bao nhiêu lần rồi, nhưng tính nàng bướng bỉnh, thường mình nghèo khổ, sợ mọi người ghét bỏ. Nhưng tiểu muội à, quốc tử giám kia là cái gì, làm gì trong đấy?" Hồ Bách Tùng .

      "Tỷ tỷ gì vậy? Người nhà sao so đo chuyện ấy chứ, nào có cái gì mà ghét bỏ hay ghét bỏ?"

      Tử Bình nghe xong, im lặng, vừa vặn. Thẩm thị cùng Tử Vũ mỗi người ôm rổ trứng gà trở về, thấy Tử Bình liền hỏi: "Hôm nay rảnh đến chơi à? Mấy ngày qua có khỏe khôngg, thím còn hôm nay qua thăm ngươi, cho ngươi chút trứng gà."

      "Thím, ta về nhà. Bách tùng đến đón ta, về sống tốt, sau khi về lập tức ra ngoài tìm việc làm. Ta quấy rầy thím nữa, trong nhà còn có mớ chuyện cần làm, đây là số mệnh của ta." Tử Bình vừa khóc vừa .

      Thẩm thị nghe xong trong lòng ê ẩm, nhưng thể gì thêm, đành phải kéo tay Tử Bình, dặn dò nhiều thứ, lại cho nàng rổ trứng gà, hai cân thịt khô, hai con gà, túi bột mì, bao thóc lớn. Tiễn bước bọn họ.

      Tử Tình hỏi Thẩm thị, sao cho mấy lượng bạc. Thẩm thị : "Hài tử ngốc, ta mà cho tiền nàng trước mặt trượng phu, mấy ngày sau sai đường tỷ ngươi về nhà đến đòi, hơn nữa, bạc này biết đâu, tám phần là đường tỷ người được giữ, còn bằng trực tiếp cho mấy đồ ăn, lớn chịu đói. Về sau ta có ở nhà, nàng đến ngươi cũng nhớ cho nàng ít đồ ăn, cho bạc."

      Tử Tình nghe xong chỉ phải đáp ứng, , Thu Ngọc , hỏi: "Tử Bình bọn họ rồi à? Ý của cha mẹ là muốn để Tử Bình ở lại mấy ngày, nhưng nàng bảo về nấu cơm cho người kia. là người tốt khỉ gì? Vào cửa còn hùng hung hổ hổ, vừa thấy người Tử Bình cùng đứa mặc bộ đồ mới, lập tức đổi sắc mặt. Trước mặt cha mẹ, nhiều lời hay, bảo là nhất định đối tốt với Tử Bình, có ích lợi gì chứ? Tử Bình mềm lòng, mà nhắc nhở cũng nghe."

      "Tiểu , mỗi nhà mỗi cảnh mà." Tử Tình cười.

      "Tại ta vừa tức vừa hận, đau lòng cũng làm gì được, tương lai nàng còn chịu khổ ngày còn tại phía sau dài dài. Nam nhân kia tốt lành gì, con trai bị nàng nuông chiều, mấy ngày nay làm ầm ĩ chết, rồi cũng tốt, ông bà ngươi còn có thể nghỉ vài ngày, Tam Mao ở đó suốt, ăn như trâu. Đại Mao muốn ở riêng, dẫn nàng dâu vào thành thuê phòng, thèm suy nghĩ cho gia đình, còn trượng nghĩa bằng Nhị Mao, Nhị Mao , thành thân xong cũng ở riêng, nhưng nhà mới để lại cho cha mẹ." Thu Ngọc .

      Thẩm thị nghe xong hỏi: "Nhị Mao làm gì, trong nhà biết ?"

      "Ai biết, là đến Lân tỉnh, mới mấy tháng kiếm về ba mươi lượng bạc, đại tỷ là người hồ đồ, tới bây giờ thèm quan tâm, thấy bạc còn nghĩ gì khác được à? Ta thấy, chắc chắn chẳng phải việc gì tốt đẹp cả. què chân, có khả năng cái gì? Cho dù có làm thuê, ai thuê ? Chỉ sợ lại giống lúc hồi, mà cũng gần thành hôn, biết thành thân xong có sống yên ổn nữa?" Thu Ngọc .

      "Lỡ nó làm việc gì xấu pử ngoài sao? Hai người này đúng là hồ đồ, sao hỏi đứa kiếm đâu ra nhiều bạc chứ? Tâm tư chỉ nghĩ việc khác, nhà nghèo chớ, lại dạy con cho tốt."

      Thu Ngọc nghe xong trả lời: "Đúng rồi đấy." Hai người còn thêm ít chuyện, Thu Ngọc mới cáo từ .

      Lại qua hai ngày, cũng là ngày Lâm Khang Bình về nhà, nhưng mãi thấy, Tử Tình sốt ruột, sợ xảy chuyện ngoài ý muốn, đêm ngủ ngon. Chiều hôm sau, Lâm Khang Bình mới khập khễnh bước vào cổng, Tử Tình mặt trắng ợt, bước lên phía trước, sờ sờ này sờ sờ kia.

      Lâm Khang Bình thấy vội cầm lấy tay Tử Tình, : "Tình nhi, yên tâm, có việc gì đâu, chân bị trật tý trôi, vì ta cứu thợ săn, tự mình vất ngã, ngờ trong rủi có may, thợ săn này cảm ơn tặng ta mấy loại da tốt, ta lại mua hết số da thú trong nhà , chờ chuyển đến kinh thành, mùa đông nơi đó lạnh, có thể bán giá cao, ta để lại cho ngươi những tấm tốt nhất."

      Tử Tình thấy chân Lâm Khang Bình quả có vấn đề gì lớn, Tăng Thụy Tường lại lo lắng, tìm Chu đại phu tới xoa thuốc, hai ngày sau, mặc dù khỏi hẳn, nhưng cũng đỡ hơn, Lâm Khang Bình ở thêm mấy ngày, Tử Tình mới cho .

      Trong nháy mắt liền đến tháng tư, lúc mạch phải thu gặt, La sư phụ bọn họ muốn đình công ba ngày, Đồng tiên sinh du lịch vài ngày, xem non nước xung quanh, thuận tiện nhìn xem có kỳ hoa dị thảo (hoa cỏ khác lạ, đặc biệt) để trang trí cho vườn, Tử Tình nghe xong, đành bảo Tăng Thụy Tường tìm người quen thuộc địa hình cùng, ai ngờ Từ sư phụ nghe xong rất có hứng thú, hàng năm đều vào núi dạo, nên rất quen thuộc. Thẩm thị đành chuẩn bị cho bọn lương khô, tiễn bọn họ.

      Thẩm thị và Tử Tình vừa tiễn mấy người, Tam Mao lại đòi tiền công, nhiều ngày nay Tử Tình quá bận bịu, hầy như quên luôn, cũng biết làm ở công trường thế nào? Nghĩ nghĩ, Tử Tình : "Tam Mao, ta nhớ là ngươi làm việc còn chưa được tháng, với lại chúng ta trả tiền công sau khi hoàn thành công trình, nào có ai giữa chừng lại lấy tiền công như ngươi, ta thể vì ngươi mà phá hỏng quy định này, mà khế ước của ngươi vẫn còn trong tay Khang Bình, lúc trước rồi, làm xong số công quy định có tiền công."

      "Biểu tỷ, ngươi trả tiền công cho ta , ngươi cũng đâu thiếu từng ấy tiền, việc mệt lắm, ta làm nỗi, vừa khổ vừa bẩn, bằng , ngươi tìm cho ta việc nào nhàng chút?" Tam Mao hỏi.

      "Ta có việc khác, ngươi muốn làm ngươi có thể làm, lúc trước là bà bắt ta nhận ngươi làm việc, cũng phải ta mời ngươi đến." Tử Tình kiên nhẫn , vừa nghe cái giọng là biết chịu khó rồi.

      Tam Mao còn muốn gì, Thẩm thị chen: "Tam Mao, phải cữu nương bênh ngươi, nhưng quả Tử Tình thể vì ngươi mà làm hỏng quy định, ngươi ký khế ước, chúng ta cứ theo khế ước mà làm, cũng có chuyện ngươi làm ít mà chúng ta vẫn cho tiền công ngươi như thường, lỡ công nhân khác biết được họ có làm việc chăm chỉ ?"

      Tam Mao thấy Thẩm thị mở miệng, hôm nay chắc chắn lấy được tiền công, hừ tiếng, thở phì phì xoay người .

      Thẩm thị có chút lo lắng : " chắc chắn tìm bà ngươi, lúc trước từ chối cho rồi, đỡ phí công."

      "Con cũng muốn từ chối lắm chứ, nhưng ông bà bọn mãi, bằng để làm trận, bọn họ tính kế chúng ta, chúng ta thể tính kế bọn họ? Mà đâu phải chúng ta tự tìm đến nhà , là tự đến, thấy chúng ta dễ bắt nạt à?"

      "Vậy ngươi cần phải chú ý, ông bà ngươi dễ chuyện đâu."

      Quả nhiên, hôm sau, Điền thị cùng lão gia tử tới cửa, còn cố ý chọn lúc Tăng Thụy Tường ở nhà, Điền thị vừa thấy Tử Tình liền hỏi: "Tử Tình, hôm qua sao ngươi trả tiền công cho Tam Mao?"

      "Ông bà, lí do hôm qua ta cùng Tam Mao, lúc trước ký khế ước, làm xong sao có tiền công? Với lại, việc của ta vừa bẩn vừa mệt, định bỏ làm, hôm qua ta hỏi người khác, mấy ngày nay Tam Mao ra sức làm việc gì cả, chỉ làm bằng nửa người khác mà làm xong, ta còn chưa tìm tính sổ đấy, làm La sư phụ bọn họ ý kiến, các ngươi , về sau ta thuê người làm việc thế nào, may mà về sớm, tiền công có." Tử Tình .

      "Lão nhị, ngươi xem, Tử Tình như vậy với chúng ta mà được à? Ngay cả thân thích mà còn chi li từng đồng thế hả?" Điền thị hỏi Tăng Thụy Tường.

      Tăng Thụy Tường giương mắt nhìn nhìn Tử Tình, : "Nương, lúc trước các ngươi sao với Tử Tình, bây giờ làm gì được nữa. Về sau, Tử Tình thuê người khác làm việc thế nào?"

      "Đúng vậy, bà, chẳng lẽ lúc trước các ngươi đáp ứng ký khế ước, nghĩ đến cảnh hôm nay à, ngờ các ngươi vẫn tính kế ta như thế? ngờ những lời các ngươi với cha mẹ ta là giả? ngờ ta vừa bị người khác khi dễ vừa phải cho họ tiền? ông bà, cho dù các ngươi thích ta, các ngươi thích ai thích, dù sao cho tới bây giờ các ngươi cũng coi ta là cháu , ta chỉ xin các ngươi đừng đến tính kế ta nữa." Tử Tình xong, liền dỗi trở về phòng.

      Chương 157: Nhị Mao bị bắt

      Tử Tình dỗi về phòng, Điền thị tức giận muốn đuổi theo, lão gia tử giữ bàlại, "Ngươi kéo ta làm gì? Ngươi nghe nàng à, đây là lời của cháu à? Nàng nghĩ nàng là ai? Cha mẹ nàng cũng chưa dám mở miệng với ta như vậy, phản rồi, lão nhị, còn giáo huấn nàng , muốn nương ngươi chịu ủy khuất hả?"

      "Nương, Tình nhi sai, nếu lúc trước các ngươi tính kế nàng, để Tam Mao ký khế ước kia, ràng biết Tam Mao là kẻ hay ăn lười làm, chịu được khổ, cái gì cũng làm xong, các ngươi còn muốn để công trường, phải là muốn làm mà được hưởng à? May mà Tử Tình sớm nghĩ tới điểm này, bằng giờ sao được, nương, ngươi đừng oán trách Tử Tình, Tử Tình có thể cho Tam Mao cơ hội là tốt lắm rồi." Tăng Thụy Tường .

      " ngờ nha đầu Tử Tình kia tính kế trước, chờ chúng ta lọt bẫy hả? Đúng là nha đầu hư hỏng, ngay cả biểu đệ cũng tính kế. biết nha đầu kia giống ai, là… là tức chết ta." Điền thị khí năng lộn xộn.

      "Nương, đến chuyện tính kế, đến cùng là ai tính kế ai?" Tăng Thụy Tường trầm mặt xuống.

      Lão gia tử thở dài, lôi kéo Điền thị , Tăng Thụy Tường vào nhà nhìn Tử Tình, vuốt đầu Tử Tình, : "Đứa , ngươi cố gắng thông cảm cho bà , mấy năm nay bà cũng dễ dàng gì."

      Tử Tình hỏi: "Cha, bà dễ dàng? Nương của ta sao? Bà quá bất công, đối xử với các cũng quá mức, như thế nào cũng là chúng ta nuôi bọn họ, ngờ chúng ta ra bạc như thế, còn bị khinh bỉ. Cha, bà đau lòng các như vậy, lúc trước sao bà có thể cho ngươi cùng đại cha đọc sách chứ?" Tử Tình hỏi ra nghi vấn lâu trong lòng, vì sao trực tiếp tiết kiệm bạc để làm đồ cưới cho mấy ?

      "Việc này ra rất dài, lúc trước bà cố ngươi còn sống, điều kiện trong nhà cũng tạm. Bà cố chỉ có người con trai là ông ngươi, ông ngươi cũng học vài năm. Sau này cưới bà ngươi, tính tình bà ngươi vốn được nuông chiều ở nhà, thích làm việc, hầu hạ cha mẹ chồng, nghe , số của cải kia cũng dần dần chuyển đến nhà bác chồng ngươi, công ngươi dần dần phát đạt lên, chắc là có quan hệ với bà cố ít. Ta cùng đại cha ngươi đọc sách, đó là bởi vì lúc bà cố ngươi còn sống cho học, sau này, thấy ta có vài phần thiên phú, được thầy thích, nên đưa huyện học, cũng bởi vậy mà tiêu hết tất cả ngân lượng còn thừa trong nhà, hại nhị ngươi bị bệnh mà kịp thời trị liệu, trị tận gốc, đại cha ngươi buông tha việc học, bắt đầu tìm việc ở An Châu. Lúc bà cố ngươi rồi, còn nhờ công ngươi cho ta học phí. Bà ngươi làm dâu nhiều năm, nên tính tình bá đạo."

      Tăng Thụy Tường lời hàm súc, nhưng Tử Tình nghe hiểu. ngờ Điền thị muốn đem tất cả ủy khuất mình chịu trút hết lên nàng dâu, bà trách bà cố để gia tài cho nữ nhi,nên dùng sức áp bức con trai, áp bức hai đứa cháu của bà cố, đáng tiếc, đại cha quan tâm bà. Mẹ nó, tính tình này quá bất thường, ngay cả Thẩm thị đều biết câu mình muốn đừng làm tội người khác, Điền thị quá sai, biết lỗi là do chính bà.

      Tử Tình thở dài, gì, may mắn nhà mình ở riêng.

      Ngày này, trong nhà có việc gì, Thẩm thị về thăm nhà mẹ đẻ, Tăng Thụy Tường nghe xong cũng bảo theo, để Tử Tình Tử Vũ giữ nhà, hai người mới vừa nửa canh giờ, Thu Ngọc đỡ Điền thị cùng Xuân Ngọc lại, Tử Tình thấy bọn họ khóc sướt mướt, Nhị Mao bị bắt, muốn Tăng Thụy Tường tìm người có thể chuộc Nhị Mao hay ra ?

      "Bà, đại , cha mẹ ta đến nhà bà ngoại rồi, chỉ sợ phải buổi chiều mới trở về, bằng các ngươi tìm người khác trước ? Nhưng vì sao Nhị Mao biểu ca bị bắt?" Tử Tình hỏi.

      Điền thị cũng khiển trách nỗi Tử Tình, chỉ mặt trách tội Tăng Thụy Tường có việc gì lại ở nhà, lại chạy đến nhà mẹ vọe làm gì, nhà mẹ ruột có chuyện bóng người cũng thấy.

      "Bà, cha nương ta lâu lâu mới ra ngoài, chỉ có thể khéo thôi, từ tết đến giờ, cha ta là lần đầu thăm nhà bà ngoại đấy. Nếu còn chuyện gì khác các ngươi về trước , ta khẳng định chuyển lời." Tử Tình nghe Điền thị oán giận, căm tức, đuổi người.

      Điền thị bị nghẹn câu, muốn phát tác, Thu Ngọc năm mười đem tình ra.

      Nguyên lai là Nhị Mao thua bạc trong sòng bạc, nên trộm để lấy vốn chơi tiếp, bị bắt được tại chỗ, gần đây trong thành An Châu xảy ra mấy vụ trộm cướp, các quan sai tra ra manh mối, có nhân chứng vật chứng, còn có gì để , lập tức nhốt vào đại lao.

      Tử Tình nghĩ mấy ngày trước còn biết Nhị Mao làm gì, mới vài ngà , bị bắt, tháng giêng đại còn đắc chí, Nhị Mao kiếm bạc cho nàng xây nhà, lại biết dạy dỗ con cho tốt, hỏi lấy bạc từ đâu.

      "Bà, nếu tìm đại cha hỏi chút , đại cha làm ở nha môn, hỏi thăm chuyện nha môn, chắc chắn quen biết hơn cha ta." Tử Tình .

      "Trong mắt đến cha mẹ cũng có, có thể quản chuyện của ta ad? Ta có đói chết trước mặt , cũng rơi giọt lệ, tim làm từ đá." Xuân Ngọc .

      Tử Tình nghe xong cũng gì nữa, vẫn là để các nàng trở về. Ai ngờ ngày này Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường ở lâu tại Bạch Đường thôn, thân thể Hà thị kém dần , Thẩm thị muốn mời về nhà, Hà thị đồng ý, Thẩm thị đành phải thường xuyên mua ít đồ ăn cùng thuốc bổ, dù sao năm nay lão nhân sáu mươi tám. Thẩm thị chuyện với mẫu thân hơn nửa ngày, thấy trời sắp đen, hai người mới về nhà đến, mới vào nhà, ghế ngồi còn chưa nóng, Xuân Ngọc cùng Điền thị lại đến .

      "Trong nhà có chuyện tìm thấy người, đám các ngươi còn rãnh rỗi thăm người khác, cháu ngoại ngươi bị nhốt đại lao rồi, các ngươi ai hỏi tiếng." Điền thị lên liền bắt đầu khóc kể lể.

      Tăng Thụy Tường nhìn Tử Tình, Tử Tình mới đem mọi chuyện cho bọn họ, Tăng Thụy Tường nghe xong : "Nương, chúng ta vừa mới về nhà, còn biết chuyện này. Sức khỏe của nương Ngọc Mai yếu dần, nên mới thăm. Với lại, cháu ngoại trai hạ bị bắt vào đại lao, phải còn có cha mẹ sao? Chẳng lẽ muội phu nhờ người hỏi thăm, nhìn xem thế nào?"

      " làm gì biết những thứ này, chỉ ở nhà than thở, nha môn An Châu ở đâu còn biết, với lại làm gì có tiền hỏi thăm? Con à, bằng ngươi xem , được tìm đại ca ngươi. Ngươi chắc chắn là hơn muội phu ngươi, ngươi cũng biết tính tình đại ca ngươi đấy, cho tới bây giờ đều thèm liếc muội phu cái."

      Tăng Thụy Tường nghe xong nhíu mày, vừa muốn cự tuyệt, Điền thị lại phen nước mũi phen nước mắt, khóc kể, "Con à, lúc này mạng người quan trọng, ngươi còn chịu chiếu cố chút à? Ngươi liền nhẫn tâm để muội muội và nương ngươi đau lòng sao? Ngươi nghe nương khuyên, hỏi thăm trước ."

      "Được rồi, nể mặt nương, ngày mai ta tìm đại ca hỏi chút, về phần có việc tự các ngươi xử lý. Nhưng ta cũng có điều kiện, chuyến này chắc chắn phải chi tiêu, cửa nha môn bỏ tiền vào được. Nhà Xuân Ngọc có tiền để muội phu cùng Tam Mao đến chỗ Tử Tình làm việc gán nợ."

      Ngay từ đầu Điền thị nghe xong vội gật đầu, sắc mặt mới hòa hoãn chút, sau lại nghe thấy để con rể làm việc gán nợ, mặt lại bắt đầu đen. : “ phải người ngoài, đó là cháu ngoại ngươi, muốn tiền bạc cái gì? Mệt ngươi nghĩ ra, cư nhiên gọi muội phu ngươi cùng Tam Mao làm việc cực nhọc gán nợ, ngươi sợ người khác chê cười à?"

      "Nương, lúc trước muội tử tính kế ta sao sợ người khác chê cười? Ta chỉ sợ sau hôm nay, về sau trong nhà muội tử có tình gì lại bắt đầu ba ngày hai lượt tới cửa cầu tình, cha mẹ cũng rồi, người nào sống cho người nấy, mấy năm nay ta cũng làm nàng thất vọng gì, tự làm tự chịu, được trách người khác. Ta cũng là suy nghĩ vì bọn thôi." Tăng Thụy Tường giải thích.

      Xuân Ngọc lau nước mắt, lại bắt đầu chút trong nhà gian nan, Nhị Mao vừa xảy ra chuyện, nhà người đính hôn tới cửa cầu từ hôn, trong nhà lại vội vã muốn làm mai cho Quế , đến cũng tìm được người trong sạch, còn phải chuẩn bị phần đồ cưới.

      Tăng Thụy Tường muốn nghe, có tiếp lời, thấy Xuân Ngọc càng càng quá đáng, cái gì mà Tử Tình mời người ngoài làm công, năm hơn mười lượng bạc, đối xử tốt với Hạ Ngọc, đến trượng phu của Thu Ngọc cũng tìm cho công việc thích hợp, đáng thương Tam Mao nhà nàng làm gần tháng, vài trăm tiền công lại lấy được đồng, bây giờ còn muốn làm công.

      Tăng Thụy Tường kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Xuân Ngọc: " Chuyện Tử Tình là chuyện Khang Bình, các ngươi ;àm gì với bọn nó còn muốn bọn nó tìm việc làm tốt à? Tam Mao làm cái gì? Cho làm nửa công thôi mà làm xong, còn muốn tiền công? Ta cho cha mẹ mỗi năm mười hai lượng bạc, quần áo bốn mùa, thóc gạo đầy đủ, cha mẹ tự trồng rau nuôi gà, năm tổng cộng cũng dùng hết hai ba lượng bạc, bạc thừa lại hơn nửa cho nhà ngươi. Ngươi còn biết chừng, cho tới bây giờ thấy ngươi cho cha mẹ văn gì, cha mẹ còn bao lớn bao cho nhà ngươi, ngay cả rau cũng hái cho, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Ngươi cho là ta tin ngươi có tiền à? phải ngươi sớm muốn đến đây tính kế ta sao? Ngay cả con mình xảy ra chuyện các ngươi nghĩ nhanh chóng nhờ người hỏi thăm, còn nghĩ tiết kiệm tiền thế nào, ngươi biết xấu hổ à? Mấy năm nay chị dâu ngươi tự dây dựng nghiệp này, lấy đồng nào từ ta, ăn bao nhiêu khổ, các ngươi thấy? Tử Tình Tử Vũ còn tự mình làm việc, con của các ngươi cả ngày làm gì? Nếu người còn tiếp, loại chuyện thối nát này của nhà ngươi ta lười quan tâm, ngươi thích tìm ai tìm, câu thôi, làm hay ? làm tự các ngươi hỏi thăm."

      Xuân Ngọc nghe xong ngây người, bởi vì Tăng Thụy Tường rất ít nổi giận, trừ lần đó Đại Mao làm việc sai, hầu như có răn dạy như vậy, nàng luôn cho rằng Tăng Thụy Tường khôn khéo, nếu mấy năm nay nàng thể lấy nhiều thứ từ nhà mẹ đẻ. Điền thị thấy Tăng Thụy Tường nỏi giận, biết lấy được gì tốt, vội lôi Xuân Ngọc .

      Ngày kế, vừa ăn xong điểm tâm, lão gia tử mang Yến Nhân Đạt cùng Tam Mao lại, Yến Nhân Đạt cúi đầu, : "Nhị ca, chuyện Nhị Mao còn phải dựa vào nhị ca hỗ trợ. Trong nhà quả có tiền, ta cùng Tam Mao đến công trường làm vài ngày."

      Tăng Thụy Tường vào nhà thương lượng chút cùng Tử Tình, Tử Tình nghĩ nghĩ, : "Nghe Đồng tiên sinh , bây giờ còn thanh lý nước bùn, nhưng bọn họ đều về nhà cắt lúa mạch rồi. bằng tìm Tam đường thúc phân chia vùng ra, cho dượng cùng Tam Mao hai cái bao, đỡ có chuyện làm mà hưởng, vùng hồ đó làm sạch bọn họ đừng về nhà, để bọn họ đồng ý trước mặt ông, làm xong vẫn có Lâm Khang Bình quan sát."

      Tăng Thụy Tường thấy có lý, đỡ đến lúc đó dây dưa , mấy người xong, Tăng Thụy Tường dẫn Yến Nhân Đạt đến công trường, giao chuyện cho bọn họ làm, rồi đến học đường giao bài tập cho học trò, nghĩ nghĩ, vẫn là lập tức mướn xe vào thành, tìm được người nha môn nghe ngóng, mới biết lúc này Nhị Mao đụng vào họng súng, Tri phủ đại nhân vừa nhậm chức vài ngày, liền xảy ra trộm cắp, vừa vặn lúc này phạt kẻ trộm để lập thanh danh, nên nhanh chóng thăng đường phán quyết, ai cũng thể cản được, Nhị Mao bị phán năm năm, bị lưu đày là tốt lắm rồi.

      Tăng Thụy Tường nghe xong, ngẫm lại vẫn nên tìm Tăng Thụy Khánh hỏi chút cho ràng. Ai ngờ Tăng Thụy Tường đợi Tăng Thụy Khánh ở bên ngoài nửa ngày, cuối cùng người gác cổng ra truyền lời, gặp.

      Tăng Thụy Tường nhìn thấy bóng người Tăng Thụy Khánh, tức giận muốn xông vào, nhưng bị người gác cổng ngăn lại, Tăng Thụy Tường nhờ người gác cổng vào truyền lời, "Ta chỉ hỏi câu rồi . Nếu đến, ta chờ đến khi về nhà."

      Tăng Thụy Khánh cũng ra, tìm chỗ yên lặng, cách Tăng Thụy Tường ba bước xa, nhìn Tăng Thụy Tường, : "Muốn hỏi gì nhanh hỏi, ta còn có việc."

      "Ta chỉ hỏi ngươi câu, ngươi nhận ta là huynh đệ, ngươi còn nhận cha mẹ, nhận Tăng gia ?"

      "Huynh đệ cái gì, Tăng gia cái gì, mệt ngươi đọc sách chục năm, dân chúng thiên hạ đều là người nhà, bốn phương đều huynh đệ." Tăng Thụy Khánh xong liền trước.

      "Vậy cha mẹ?" Tăng Thụy Khánh dừng chút, trả lời.

      Tăng Thụy Tường ảm đạm xoay người. Về nhà xong, Xuân Ngọc lại bắt đầu khóc thét, Điền thị cũng chỉ có thể rơi lệ, lão gia tử thấy hét lớn tiếng: "Đủ, ta cùng nương ngươi còn chưa chết, gào rống cái gì? Bây giờ có sức khóc sao lúc trước chịu dạy con cho tốt hả? Cho ngươi bạc xây nhà sao ngươi hỏi lấy tiền từ đâu, bây giờ chỉ biết khóc, năm năm sau cũng mới hai mươi ba tuổi, nếu sống tốt vẫn cưới vợ sinh con bình thường, phải Quế cũng dắp làm mai à? Còn về chuẩn bị, rồi dạy dỗ mấy đứa con còn lại cho tốt."

      "Vậy cha bọn sao? Vẫn làm việc tại công trường à?" Xuân Ngọc hỏi.

      Lão gia tử nhìn nhìn Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường : "Ta cho làm việc, hai người mà chăm chỉ trước Đoan Ngọ làm xong."

      Tăng Thụy Tường xong cáo từ về nhà.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :