Chương 145: Tử Phúc thành thân
Sáng hôm sau, ăn qua điểm tâm, lão gia tử dẫn Tăng Thụy Tường và Tử Phúc ra cửa, đến từ đường cúng tổ tiên, sau đó mới lên ngựa đón dâu, khi , Tử Lộc đốt dây pháo. Kiệu hoa chờ ở cửa từ đường, Tử Phúc ra khỏi từ đường, Tử Lộc châm pháo tiễn đưa, Tử Phúc biết cưỡi ngựa, Lâm Khang Bình đành phải bên cạnh dắt ngựa.
Thấy đội ngũ đón dâu xa, Tử Tình cùng Thẩm thị về nhà, khách nhân đến đông đủ, trong đó còn có ít người ngoài dự kiến, ví như bạn bè của Tử Phúc ở cò trắng thư viện và huyện học, còn có nhà giàu trấn, nha môn cũng phái người tặng phần hạ lễ, cũng biết vì sao bọn họ biết được. Người đến người , tất nhiên Thẩm thị bận túi bụi, hồi pha trà, tìm thấy lá trà, hồi vào bếp tìm bát lại thấy bát, hồi bưng đồ ăn lại đủ mâm…, , nhưng cũng kêu Tử Tình ra giúp, chỉ để trong phòng cùng nữ quyến.
Cơm trưa xong, thôn dân rồi, mới đỡ hơn, cơm chiều là bữa tiệc chính, đầu bếp tới từ sớm, Thẩm thị lấy ra 10 con mực lớn nhồi thịt, còn có nem cuốn, đầu bếp trong thôn chưa làm qua bao giờ, Thẩm thị lại vội vàng làm mẫu.
Hơn ba giờ chiều, liền nghe thấy ngoài cổng có tiếng nhạc, đồ cưới trước, theo sau là trang sức vàng bạc đồ, tiếp đến là 2 gánh bình phong, thêu 2 mặt, bốn thùng đỏ thẫm, bồn gỗ lớn , gành nước lớn , đệm chăn 6 bộ, còn sau đó là sính lễ của Tăng gia, trang sức, vải dệt, tổng cộng có ba mươi hai nâng (kiểu như 32 thùng, món). Lưu gia giữ lại tiền biếu, da dê, trà cùng rượu mừng.
Ba mươi hai nâng này đều vào để vào phòng mới của Tử Phúc, người phù dâu mở bốn cái rương ra, bên trong là quần áo bốn mùa mới cùng vải dệt, còn có đồ của Tử Phúc, phù dâu liền trải giường chiếu xong, tân nương ngồi ở đầu giường.
Tử Tình nhớ được khi đó tiểu vụng trộm cho nhị ít đồ ăn, vì thế cũng tìm ít điểm tâm . Thừa dịp có ai ở, vụng trộm đưa cho tân tẩu tử (chị dâu mới), : "Đại tẩu, ta là Tử Tình. Ăn ít đồ này trước , lát nữa còn phải làm nhiều chuyện, để ta canh chừng giúp ngươi."
"Cám ơn muội muội, ta đói." Tân nương .
Tử Tình cũng cái gì thêm, đem điểm tâm đặt ở bên cạnh người nàng, ra ngoài. đầy nửa canh giờ sau, có người đến giục, là giờ lành đến, chuẩn bị bái đường, bái đường xong, lại đưa tân nương vào tân phòng, đống khách nhân vây quanh, nhìn Tử Phúc nhấc khăn voan của tân nương lên, giỡn trêu ghẹo, tân nương tử rất xinh đẹp, thoạt nhìn rất đoan trang nhàn nhã.
đến khắc (15 phút), tiệc rượu bắt đầu, bàn đầu tiên là Thẩm Kiến Sơn cùng Thẩm Kiến Thủy ngồi. Bởi vì nạn hạn hán, rất nhiều nhà ăn đủ no, buổi tiệc hôm nay phong phú như thế, còn có hải sản, bọn ở đất liền núi chưa nghe qua bao giờ, bàn nữ nhân cũng náo nhiệt, nhưng là vì chuyện phân đồ ăn, mực thái sợi cùng cá biển xắt lát đều hận thể đếm từng cọng cho ràng. Tử Tình thấy cảm thấy xót xa, với Lâm Khang Bình: " là thương thay cho tấm long của cha mẹ, vì đứa có thể ăn được đồ ngon, mình chỉ nhìn chứ nỡ gắp ăn."
"Cho nên ta nhất định phải nỗ lực kiếm tiền, để Tình nhi của ta áo cơm lo. Để tương lai con của chúng ta cũng vui vẻ bình an lớn lên."
Tử Tình nghe xong mặt đỏ lên, vừa định lại hai câu, lúc này, nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo.
Nguyên lai là nam tử trong thôn cẩn thận làm rơi miếng thịt xuống đất, vừa vặn bị con gà gắp , nam tử thấy đau lòng thôi, đuổi theo gà, vì gà chạy quá nhanh nên làm rớt miếng thịt, nam tử kia vội nhặt lên, thổi thổi bụi đất, muốn mang về nhà rửa cho bọn ăn đỡ thèm.
Tử Tình thấy cảm động, người chung quanh ai cười , thậm chí còn có người giúp đuổi gà, tình cảm chất phácnày đả động sâu đến Tử Tình cùng Lâm Khang Bình. Cha mẹ Lâm Khang Bình mất sớm, từ bị bán, căn bản chưa từng cảm nhận được tình cảm cha con đơn giản, trừ khiếp sợ, e là còn hâm mộ nữa. Tử Tình vụng trộm nắm tay Lâm Khang Bình chút, Lâm Khang Bình hiểu ý Tử Tình, cảm thấy ấm áp.
lát, Tử Phúc dẫn tân nương đến kính rượu, Thẩm thị bảo Tử Tình lấy cái bồ đoàn (đệm ngồi) theo, khi gặp trưởng bối mà quỳ lạy để đất, bên người tân nương có phù dâu, dùng khay nhận lấy hồng bao của trưởng bối cho.
Thẩm thị bảo với Tử Phúc là những người ngang tuổi ngang hàng cần quỳ, đương nhiên nhận hồng bao, năm nay mùa màng tốt, cuộc sống của mọi người cũng dễ dàng. Tử Phúc tất nhiên là có ý kiến, nếu phải phong tục, chắc còn muốn khỏi quỳ lạy gì.
Quỳ lạy xong, tân nương lại bị đuổi về tân phòng. Khách nhân cũng tốp năm tốp ba cáo từ, lúc lão gia tử , Thẩm thị hôm sau để Tử Phúc dẫn tân nương qua dập đầu. Điền thị : " cần phiền toái, dù sao chúng ta cũng muốn đến đây ăn cơm, ở bên này dập đầu cũng vậy."
Thẩm thị nghe xong, còn muốn gì nữa, Tăng Thụy Tường giữ nàng lại, Tử Tình vụng trộm hỏi Hà thị, "Bà ngoại, vì sao nương ta đồng ý để ngày mai a công bọn họ đến, đỡ tốn công."
"Sao giống nhau được, bên kia là tổ ốc (nhà chính, nhà của tổ tiên để lại), lý lẽ cũng nên đụng đầu cho đại ca đại tẩu ngươi, ông bà nội ngươi phải chuẩn bị phần lễ, làm bàn tiệc rượu, để tân nương tử biết người nhà."
Hà thị vừa , Tử Tình liền hiểu, Điền thị làm gì có chuyện bỏ tiền bày rượu, hơn nữa có 3 nhà , sợ là phải hơn hai bàn, đến bên này, đỡ tiền. Khó trách Thẩm thị đồng ý, hàng năm đưa qua nhiều bạc như vậy, dù ném trong nước cũng nghe được tiếng vọng, còn ném vô bà đến gợn nước cũng có.
Khách nhân đều rồi, Thẩm thị hâm nóng mấy thứ đồ ăn, dùng khay bưng, để Tử Phúc đưa cho tân nương ăn, chỉ sợ hồi có người náo động phòng.
Tử Tình vừa nghe náo động phòng, muốn theo, Thẩm thị giữ chặt nàng lại: "Đều là đám tiểu tử thôi, ngươi là nữ tử lớn rồi, muốn nhìn náo nhiệt gì, e lệ à."
Lâm Khang Bình cũng khuyên, Tử Tình nghĩ dù sao mình cũng xem qua rồi, , để Lâm Khang Bình , lát về kể cho nàng nghe cũng giống nhau. Tử Tình quyết định chủ ý, định nghỉ ngơi Thẩm thị gọi nàng.
Thẩm thị Tử Tình thay nàng hạch toán quà tặng nhận được. Tiệc rượu này, thân thích đều tặng quà, họ hàng gần tộc và thôn dân ăn phải trả tiền. Tử Tình tiếp nhận lấy sổ Tử Lộc ghi, ba cậu cho mỗi người hai lượng bạc, ba mỗi người chuỗi tiền, Hạ Ngọc còn cho thêm xấp vải sa tanh hồng (loại vải tơ tằm). Tăng Thụy Khánh có tặng gì, biết là biết hay muốn , Tử Tình đoán lão cha lại đau lòng trận.
Hà thị tặng 5 lượng bạc, Tử Tình biết vài năm nay trong tay Hà thị tương đối dư dã, mỗi lần đưa bà về thôn, Thẩm thị đều cho bà chút bạc vụn, là nhị cữu nương Triệu thị lâu lâu sơ sảy, Thẩm thị có điều kiện hơn, tự nhiên muốn ủy khuất lão thái thái, ăn, mặc, dùng đều mua hết. Còn những họ hàng xa, hầu như đều cho hai mươi văn tiền, cũng có tám văn mười văn, tổng cộng đến chuỗi tiền (100 văn).
Sáng sớm, dâu vừa làm điểm tâm xong, lão gia tử,Điền thị, mấy nhà của ba tất cả đều đến, lão gia tử cùng Điền thị ngồi ở phòng phía đông, ngồi kế tiếp là Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, rồi đến các cậu, Tử Phúc dẫn tân nương quỳ lạy dâng trà, lão gia tử cùng Điền thị tặng lễ gặp mặt là vòng tay bạc, Thẩm thị tặng thanh ngọc như ý, Hà thị tất nhiên là trâm bạc, ba cậu là đồ trang sức bằng ngọc, cũng lớn, có thể làm mặt dây chuyền hoặc ngọc bội đeo ngang hông. Tân nương tặng lão gia tử cùng Điền thị, Hà thị đều là bộ vải bông.
Tử Tình thấy lúc Điền lấy vòng tay bạc ra, hình như ánh mắt Xuân Ngọc có chút ủy khuất, còn có chút cam lòng, đương nhiên Tử Tình biết hôm qua sau khi bọn họ trở về, lão gia tử với bọn họ trước, nhấn mạnh vòng tay bạc này Thẩm thị cho riêng để Điền thị chống đỡ thể diện, chỉ sợ đến lúc đó Xuân Ngọc kiến thức hạn hẹp, quậy phá nữa.
Ăn xong điểm tâm, Tử Phúc liền dẫn dâu dạo quanh nhà, các cậu Thẩm gia cũng dẫn người nhà ra ngoài dạo. Trong nhà chỉ còn lão gia tử cùng ba nhà ở lại ăn cơm trưa.
Tử Tình muốn ra ngoài, chỉ nghe Xuân Ngọc với Điền thị: "Nương, ngươi xem hôm nay bà ngoại cùng mấy người cậu của Tử Phúc đều lấy ra những lễ gặp mặt đắt như thế, đợi đến lúc Đại Mao thành thân, các ngươi cũng chuẩn bị nhiều thứ tốt vào."
"Ngươi cứ tính xem ngươi tặng thứ gì , ra sợ dọa người à, vì muốn ngươi mất mặt, chúng ta nghe ngươi mới cho chuỗi tiền, ba cậu người ta tặng hai lượng bạc, hôm nay còn tặng khối ngọc bội, sớm biết như thế, ta nghe lời ngươi, , nhị ca nhị tẩu cũng bạc đãi ta, Tử Phúc luôn luôn thân thiết với ta, ta cũng ngại đến ăn bữa cơm này." Thu Ngọc oán giận .
"Thu Ngọc, ta biết ngươi cũng ghét bỏ tỷ ngươi nghèo hèn, ngươi cũng muốn thân thiết với nhị ta, ta cũng đâu có cản, tội gì oán trách ta? Ngay cả cha mẹ và ca ca muội muội ruột thịt đều chướng mắt ta, ai cũng muốn xa lánh ta, huống gì người ngoài?" Xuân Ngọc hô.
Tử Tình cười cười, vừa vặn Tử Phúc dẫn dâu vào cửa, Điền thị vội quát bảo các nàng ngừng tranh cãi lại. Thu Ngọc ra, kéo tay dâu, : "Tham quan xong rồi à, ta là tiểu của Tử Phúc, từ Tử Phúc lớn lên với ta, có chỗ nào cần ta giúp cứ , đừng ngại. Nhìn bàn tay này, vừa thấy biết là có phúc, giống tay nông dân chúng ta, ta hâm mộ tiểu thư các ngươi ở trong thành, cần phải xuống ruộng làm việc nhà nông, thêu hoa, học chữ để giết thời gian."
"Tiểu , ngươi xuống ruộng làm việc nhà nông khi nào, sao ta nhớ?" Tử Phúc hỏi.
Thu Ngọc còn gì nữa, Thẩm Kiến Sơn bọn họ trở lại, Tử Phúc mang theo dâu pha trà, chuyện cùng các cữu nương biểu tẩu.
Sau khi ăn xong, lão gia tử bọn họ trước, Hà thị muốn cùng ba người con về nhà, ở đây thời gian ngắn rồi, Thẩm thị chuẩn bị rất nhiều điểm tâm vải dệt biếu tặng, Tử Tình biết vài năm nay, đại cữu cùng nhị cữu trồng dưa hấu và dương khoai, cuộc sống khá giả hơn trước rất nhiều, hàng năm ít nhất cũng có vài chục lượng bạc tiền lời, lại mua ruộng đất. Cho nên ra tay hào phóng.
Chờ rất cả quan khách hết, Thẩm thị vươn vai duỗi người, mấy ngày nay đều mệt muốn chết rồi, phải nghỉ ngơi cho mới được.
Chương 146: Chủ mẫu
Ngày kế, Tử Phúc lại mặt (phong tục về nhà mẹ đẻ sau 3 ngày cưới) xong, Tử Lộc cũng châu học. Tử Tình nhớ tới gia đình kia, cầm chút rau xanh muốn qua nhìn, với Thẩm thị, có Lâm Khang Bình cùng nên Thẩm thị soi mói gì, chỉ dặn câu, " sớm về sớm."
Tử Tình nghĩ nghĩ, lại lấy giấy bút, cùng Lâm Khang Bình đến đầu thôn, Tử Tình đứng ở ngoài cửa lớn, : "Khắc hai chữ nơi này , ‘chanh viên’ (chanh ở đây = cam nhé), về sau nơi chuyên trồng cam, ngươi thấy được ?"
"Cứ làm theo ý ngươi , ngươi cái gì cũng tốt. Ta biết ươm giống, khi nào rảnh ngươi dạy ta."
Hai người vào cửa, gia đình kia ngồi, Lâm Khang Bình dẫn Tử Tình qua, : "Đây là chủ mẫu của các ngươi, lúc ta ở đây, có việc tìm nàng, về sau, các ngươi đều phải nghe nàng sai bảo."
"Vâng." Vợ chồng cúi người, cung kính đáp.
"Ta muốn biết các ngươi là người nơi nào, bao nhiêu tuổi, trước kia ở nhà làm cái gì?" Tử Tình hỏi.
Nguyên lai hai người ở Liên Sơn huyện gần Xương Châu, làm nông, Vương gia nghèo khó, năm nay Vương Thiết Sơn hai mươi lăm, là con trai cả trong nhà, mẹ ruột vì sinh khó sinh mà qua đời, mẹ kế sinh vài đứa trẻ, từ có ai trông nom chăm sóc, vất vả lắm mới cưới được nàng dâu, có đứa , mẹ kế chịu ở riêng, luôn luôn nghĩ các để cặp vợ chồng này làm việc để nuôi ca gia đình. Nhưng năm nay trời hạn, ngại nhà ăn nhiều, nên đuổi bọn họ .
"Ta ở nhà làm nghề nông, lão bà của ta chủ yếu là nấu cơm nuôi heo nuôi gà." Vương Thiết Sơn đáp.
Tử Tình nhìn tay hai người, đúng là bàn tay làm việc hàng năm, liền hỏi: "Các ngươi muốn ký tử khế (bán thân cả đời) hay văn khế cầm cố (ý là bán thân có thời hạn)?"
Hai người ngẩng đầu nhìn Tử Tình, ý của Tử Tình, Tử Tình đành phải giải thích: "Tử khế là cả nhà các ngươi đều bán cho chúng ta, văn khế cầm cố chính là hai người các ngươi, ít nhất bán cho ta mười năm, làm việc cho ta mười năm, lấy tiền bán mình, chỉ lấy tiền công cho các ngươi. Mười năm sau, nếu các ngươi còn muốn làm nữa với ta, đương nhiên nếu nguyện ý làm dài hạn ta cực kì hoan nghênh." Tử Tình dù sao vẫn là người đại. Hi vọng người người ngang hàng, hơn nữa nhớ tới lúc gặp được Lâm Khang Bình, vẫn hi vọng đứa của nhà này có tương lai.
"Chúng ta ký văn khế cầm cố, ngươi yên tâm, hai chúng ta nhất định ra sức làm việc, chúng ta có thể chịu khổ, khổ gì cũng chịu được. Tương lai bọn lớn, để tự bọn nó tìm đường ra. Cả đời chúng ta đều cảm ơn đại ân đại đức của ngươi." Vương Thiết Sơn vừa nghe có thể cần bán mình, trực tiếp ở lại làm việc lấy tiền công, vội vàng dập đầu cam đoan.
Lâm Khang Bình viết khế ước lên, : "Vậy ký trước mười năm, như vậy cần đến quan phủ. Các ngươi tháng tiền công là lượng, sân này các ngươi có thể tự trồng đồ ăn, tương lai nuôi gà, trứng gà cũng có thể tự ăn, làm tốt cuối năm có tiền thưởng 1 lượng." xong, để hai người ấn dấu tay.
Tử Tình đưa 500 văn, : "Các ngươi mới tới đây, cho các ngươi trước 500 văn, về sau, cứ đầu tháng đến lấy tiền công. Tháng này ta tìm cho các ngươi ít việc làm, trợ cấp cho các ngươi. Đúng rồi, ngươi theo chúng ta ra ngoài chuyến, mua ít nông cụ." Lại hỏi Vương Thiết Sơn đồ đào hố, sau đó dẫn đến chỗ thợ rèn mua cuốc, xẻng...
Đưa Vương Thiết Sơn về chanh viên. Tử Tình về nhà, Tử Tình tìm tấm ván gỗ lớn, nhờ Lâm Khang Bình mài dũa, quét sơn, nhờ Tăng Thụy Tường viết hai chữ chanh viên lên, lại tìm quần áo vải bông cũ của Thẩm thị cùng Tử Vũ, Tử Hỉ, đầy hai bao lớn, lại tìm ít mầm móng rau, nghĩ nghĩ, vào phòng bếp lấy thịt cùng xương, kéo Lâm Khang Bình trở lại chanh viên.
Tử Tình đem thịt và xương cốt đến, : "Bọn còn , mấy ngày nay lại lo lắng hãi hùng, chỉ sợ chưa ăn bữa nào no, làm cho bọn bữa ăn . Quần áo bốn mùa ta đều đưa đến, là đồ cũ ta lấy ở nhà, ngươi tạm chấp nhận . Thiếu cái gì dưới núi có bán, nam nhân nhà ngươi biết đường rồi, ngày mai là chợ phiên, ngươi có thể nhìn xem. Cuốc đất trồng rau để sau này còn có rau ăn, ta cầm ít hạt giống đến."
Lí thị nhận thịt cùng xương cốt, khóc nức nở, bọn nhớ thịt có hương vị gì, lại thấy Tử Tình mở ra túi, quần áo bên trong còn mới, có mụn vá gì, nước mắt càng ngừng được. Hai hài tử cũng khóc, con nhà nghèo trưởng thành sớm, Tử Tình nhớ cảnh lúc mình mới tới, Tử Lộc bảy tám tuổi suốt ngày cùng Thẩm thị làm ruộng, lúc rãnh việc còn lên núi bẻ củi.
Lí thị ôm lấy hai đứa con, dập đầu tạ ơn Tử Tình, Tử Tình vội lách mình tránh ra.
Tử Tình hỏi Vương Thiết Sơn: "Đào hố trồng cây bao giờ chưa?"
"Đào rồi."
"Được, vậy đào gốc cây cho ta, hố hai văn tiền, ngươi thấy được ?"
"Chủ mẫu, ngươi cho chúng ta tiền công rồi mà, làm việc là điều đương nhiên, sao có thể đòi thêm tiền?"
Tử Tình nghe xong sửng sốt, nhìn Lâm Khang Bình, cũng lười giải thích, : "Được, ngươi như vậy việc này ta giao cho vợ chồng ngươi, ngày mai cuốc đất trồng rau trước , rồi đào hố trồng cây sau, đào từ trong cùng ra, cách mười lăm thước đào hố, ta tìm người đến phác họa giúp các ngươi, 2 văn hố, hai ba ngày sau ta đến trồng cây, lúc đó trả tiền cho các ngươi. Ta biết, các ngươi bây giờ cần chi nhiều thứ."
Vợ chồng nghe xong liếc nhau, đều là kinh hỉ cùng thể tin, làm việc còn lấy tiền, đúng là chưa từng nghe qua chuyện như vậy. ra Tử Tình cũng nghĩ chuyện mời người ngoài đào, nhưng việc này vội vàng lắm, cây giống có lớn có , chủ yếu là thấy hai người này thành phúc hậu, liền muốn giúp phen.
đường về, Tử Tình ngồi trong xe, Lâm Khang Bình đánh xe ở bên ngoài, Tử Tình vươn tay véo Lâm Khang Bình mấy cái, Lâm Khang Bình cười to : "Chủ mẫu, ta sai rồi, tiểu nhân sai rồi mà, cẩn thận, cứ véo nữa xe ngựa lật bây giờ."
Ngày kế, ăn xong cơm trưa, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình dẫn Tử Thọ, Tử Hỉ phác họa, Tử Tình học ngành kỹ thuật, làm thuận tay, dùng dây thừng kéo thẳng, vôi trắng làm dấu hiệu, Tử Tình làm phần tư, trung gian là nhà cùng miếng đất trống, đất trống làm đất trồng rau, Tử Tình muốn giữ, lỡ tương lai mình muốn đến ở cũng có chỗ xây nhà, chủ yếu là Tử Tình còn muốn làm cái biệt thự, đến lúc hoa cam nở đến thưởng thức vài ngày.
"Tỷ, ngươi lợi hại, có thể phác họa đất trồng lớn như vậy." Tử Hỉ khen.
"Có gì đâu chứ, tỷ tỷ lợi hại thế nào mà ngươi còn biết à? Nhớ năm đó ta. . ." Tử Tình khi cao hứng, liền vênh mặt lên.
"Nhớ năm đó cái gì, ?" Tử Hỉ giục.
"Nhớ năm đó, năm tuổi ta rửa mông, chùi đít, đều là thối bánh (cứt), còn giặt tã cho ngươi vào mùa đông, làm hại tay ta đỏ như cà rốt." Tử Tình , làm mọi người cười vang, Tử Hỉ đuổi đòi đánh.
Vẽ xong, Tử Tình bảo Vương Thiết Sơn đào thử cái hố xem, ước chừng cần bao nhiêu thời gian hố, cấu tạo và tính chất của đất đai thế nào. Mấy người bọn họ ở bên cạnh vui đùa ầm ĩ.
Chỉ chốc lát, Tử Tình nghe thấy Vương Thiết Sơn kêu lên: "Chủ mẫu, ta đào xong rồi, ngươi đến nhìn xem."
"Ha ha, chủ mẫu, cười chết ta , tỷ tỷ, ngươi quá nóng vội rồi, giờ nghĩ làm chủ mẫu người ta. Tỷ phu, làm phiền ngươi nhanh chóng hốt chủ mẫu nhà ngươi, đừng để ở nhà ta nữa." Tử Hỉ cười .
Tử Tình đuổi theo, định véo , mắng: "Tiểu tứ thối tha, lại ăn giòi (ý là bậy bạ) à, xem chiêu Cửu Bạch Cốt Trảo (là bộ võ công trong Cửu chân kinh, phim thần điêu đại hiệp đó) của ta."
"Cái gì mà Cửu Bạch Cốt Trảo, chưa nghe bao giờ, ngươi đừng tự bôi xấu mình, ngươi đâu đuổi kịp ta, chú ý hình tượng, phải đoan trang, cười mỉm dấu răng, ngươi nhìn ngươi , bộ đàn bà chanh chua, làm gì có bộ dáng của tiểu thư khuê các, đừng để đến lúc chưa trở thành chủ mẫu dọa tỷ phu chạy. Nương mà thấy ngươi thế này mắng ngươi cho coi, về nhà ta méc nương, để nàng niệm kinh cho ngươi nghe." Tử Hỉ chạy cách xa Tử Tình, cười .
Tử Tình đuổi theo Tử Hỉ vui đùa ầm ĩ, mệt mỏi nửa ngày cũng đuổi kịp, Lâm Khang Bình lại ôm lấy nàng : "Chúng ta là việc chính , nhìn ngươi kìa, cả người đầy mồ hôi, cẩn thận gió thổi mà cảm lạnh, dù sao cũng phải ngồi xe ngựa về nhà, lên xe ngựa thu thập là được mà."
Tử Tình nghe xong, đành buông tay, nhìn hố cây, Vương Thiết Sơn đúng là chuyên nghiệp, đào vừa nhanh lại vừa đẹp, Tử Tình thấy hầu như là tất đỏ, có cát đá, đất đỏ tương đối xốp, dễ đào hơn đất ở núi sau nhà.
"Được lắm, buổi chiều các ngày ta chuyển cây đến. Các ngươi làm gì làm , chúng ta trước. Đúng rồi, cửa bên kia có thể ra ngoài, mỗi lần ra ngoài khóa cửa lại." Tử Tình với Vương Thiết Sơn.
Về nhà, Tử Phúc dẫn đại tẩu Lưu thị về, buổi tối cả nhà ngồi ăn bữa cơm đoàn viên, Lưu thị vốn định đứng lên hầu hạ, Thẩm thị bảo nàng ngồi xuống, : "Chúng ta ở nông thôn, chú ý nhiều, về sau cũng đừng như thế, các ngươi tự sống cho tốt là được. Đều là nữ nhân, ta cũng từng làm nàng dâu, nên biết làm người nàng dâu dễ dàng gì. Ngươi cứ coi đây là nhà của mình, muốn ăn gì tự gắp, nhà chúng ta cũng quen gắp thức ăn cho người khác."
Lưu thị nghe xong, vành mắt có chút hồng, Tử Tình chọc cười: "Đại tẩu, sao vành mắt ngươi đỏ thế nào, có phải ăn tiêu cay quá hay ?"
câu làm Lưu thị muốn khóc được, cười xong, đứng ở nơi đó, co quắp, Tử Phúc vội đỡ nàng ngồi xuống, : " rồi, nhà của ta có nhiều quy củ, ngươi lại tin?" Lại liếc Tử Tình cái, : "Người nhà ta thích giỡn, ở lâu ngươi quen thôi."
"Ngày mai ta phải rồi, cấm các ngươi khi dễ Tình nhi, nếu khi dễ ta về biết tay ta." Lâm Khang Bình thấy Tử Phúc trừng Tử Tình, vội .
"Mau dẫn chủ mẫu nhà ngươi , nàng khi dễ chúng ta là được lắm rồi, ai dám khi dễ nàng." Tử Hỉ cười .
"Chủ mẫu, chủ mẫu cái gì?" Tăng Thụy Tường hỏi.
"Tiểu tứ, ngươi lại bậy rồi, xem ta thu thập ngươi thế nào. Cha, có gì, tiểu tứ chọc con ấy mà." Tử Tình giải thích.
Tăng Thụy Tường thấy vậy, cũng là để ý. Sau khi ăn xong, Lưu thị dọn rửa chén, Tử Tình giúp đỡ, theo ý của Tử Tình muốn mua nha đầu hoặc bà tử nấu cơm giặt giũ, nhưng Thẩm thị đồng ý, là mấy việc này tự làm được, với lại, mua nha hoàn xong người khác còn ghen tỵ thêm à.
Last edited by a moderator: 20/10/15
Phong Vũ Yên thích bài này.