1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng (Full+NT- Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 136: Tử Tình bị thương

      Sáng sớm mùng ba, Thẩm thị chuẩn bị những thứ tặng cho Thu Ngọc, lại phân phó Khang Bình coi chừng Tử Tình cho tốt, mới để bọn họ ra cổng. Đến lão phòng đón người trước, Điền thị thấy Tử Tình tức giận, liếc mắt cái, nhịn hồi vẫn hỏi: "Tử Tình, hôm qua sao ngươi cho bọn Quế bông tai, còn có nhẫn, khuyên tai, chỉ sợ trị giá ít tiền bạc nhỉ, sao lại tùy tùy tiện tiện cho người ngoài? Có gì đó lại tặng cho người nhà, ngươi biết ai xa ai gần à?"

      "Nhưng trước kia ta ăn đủ no cơm, Tú Thủy luôn cho ta bánh nướng ăn, mua cho ta nhiều thứ. Ai thiệt tình với ta ta biết." Tử Tình vừa , Điền thị thích nghe, nhìn Lâm Khang Bình đứng bên, ngứa mắt, húc đầu hỏi: "Khang Bình, có phải ngươi đánh Đại Mao ? Ngươi cũng quá ngoan độc, cư nhiên dám chặt ngón tay , đồ dã man."

      "Bà, lúc ta đính hôn mới gặp sơ qua Đại Mao, bây giờ còn nhớ nổi thế nào, vì sao ta lại đánh ? Ta còn biết nhà đại ở chỗ nào nữa? làm ra chuyện gì đáng đánh à? Vì sao bị cắt ngón tay? Chẳng lẽ là đụng vào thứ gì nên đụng? Cái này trách người khác được, đó, nếu nhớ, chỉ sợ tương lai cả bàn đều chặt cũng nên." Lâm Khang Bình chậm rì rì .

      Sắc mặt Điền thị thay đổi, định gì, nhưng nghĩ là tết, nên thôi, giục mọi người nhanh.

      Lúc này có Chu Thiên Thanh dẫn đường, có thể từ đường vòng qua cầu độc mộc kia, như vậy vẫn gần hơn là vòng qua An Châu. Lâm Khang Bình vội vàng đánh xe ngựa, người nhiều, căn bản chất hết, đành phải đưa chuyến nữ oa cùng tiểu hài tử trước, cả nhà Thu Ngọc thấy có sẵn xe ngựa, cũng theo, muốn nhìn nhà mới của Hạ Ngọc.

      Lâm Khang Bình thấy mọi người ngồi yên xe, mới đem Tử Tình cùng Tử Vũ ôm lên xe ngựa. Nhị dượng Chu Thiên Thanh cùng Lâm Khang Bình ngồi ở ngoài thùng xe, cái đánh xe, cái chỉ đường. Tam dượng Chú Vân Giang dẫn vài nam tử lớn hơn chút, từ từ phía sau, chờ xe ngựa quay đầu tới đón. Tử Tình nhìn lướt qua Đại Mao, trừ bỏ ngón tay, thấy bị tổn thương gì khác, nhưng hình như có chút khập khễnh.

      Trong xe có tỷ muội Quế , Tử Tình nhiều lời, đến Kiều thôn, Tử Tình nhìn thấy nhị vẫn kiễng chân đứng ngóng ở đầu thôn. Vẫn mặc bộ áo bông đỏ của mấy năm trước. Hạ Ngọc thấy Lâm Khang Bình ôm Tử Tình xuống dưới, cười : "Người xinh đẹp, mặc quần áo này liền đẹp hơn ." Lại với Lâm Khang Bình: "Khang Bình, ngươi cao, lại cao them nữa à, cao hơn dượng ngươi cái đầu rồi."

      Tử Tình cười : "Nhị , ngươi cũng có quần áo xinh đẹp, đừng có gấp."

      Vào cổng, Lâm Khang Bình chuyển đồ xuống. Hạ Ngọc thấy có thịt heo thịt dê, còn có quả vỏ cứng ít nước, điểm tâm, vội : "Lại để nhị tẩu tiêu pha rồi."

      "Nhị tẩu thương ngươi mà." Thu Ngọc có chút chua chát.

      Lâm Khang Bình dặn dò Tử Tình cần tùy tiện ra ngoài, rồi mới đánh xe tiếp bọn người kia.

      Thu Ngọc thấy : "Lâm tiểu tử đối với ngươi sai, vừa săn sóc vừa tiêu tiền mua này nọ, nghe bà ngươi , quà tặng lễ kéo cả nửa thùng xe, đều là thứ tốt, bà ngươi thấy bao nhiều thứ mới lạ, cứ đừng là ăn. Cặp trâm cài ngươi mới đổi là mua à, rất đẹp, vừa thấy là biết đáng giá hơn cái trước. bộ ngươi mặc đủ chúng ta sống hai ba năm, mạng của ngươi đúng là tốt, chó săn thỉ vận (chó săn được cứt, =.,= tục thế tời ơi)." Tỷ muội Quế nghe xong, vẻ mặt hâm mộ, tròng mắt nhìn chằm chằm người Tử Tình.

      "Lại bậy bạ gì đó, tết cho lịch tí chứ?" Hạ Ngọc nghe xong Thu liếc Ngọc cái.

      Tử Tình lấy bộ đồ mình may cho nhị ra. Mừng đến nỗi Hạ Ngọc thay ngay, Tử Tình ở phía sau kêu: "Nhị , đây là đồ ta làm cho ngươi." Quế cùng Hoa Quế nhìn chằm chằm nháy mắt.

      Thu Ngọc ở bên cũng hỏi: "Tử Tình, sao làm cho tiểu bộ? Tiểu cũng thích quần áo xinh đẹp. Sao trong mắt ngươi chỉ có nhị , có tiểu ?"

      "Tiểu , quần áo ngươi làm tốt hơn ta mà, nhị bệnh mới khỏi, đại phu được làm quá nhiều, ta mới làm quần áo mới cho."

      "Sao giống nhau được? Quần áo nhị là bằng lụa, ta làm gì có?"

      "Nhưng nhị chỉ có bộ quần áo mặc để đãi khách thôi, quần áo của ngươi nhiều. Đừng gạt ta, lúc thành thân ta thấy ngươi có mấy bộ bặng lụa." Tử Tình cười .

      Chờ Hạ Ngọc đổi xong bộ đồ mới ra, Tử Tình lại đem đôi trâm hoa cài cho nàng. Hạ Ngọc mới thu xếp pha trà, bỗng nghĩ đến, mặc đồ mới nấu cơm tiện, muốn đổi áo khoác cũ, Tử Tình đem tạp dề chuẩn bị tốt cho nàng mang. bộ này, trong lòng Thu Ngọc càng chua.

      Thu Ngọc lần đầu tiên đến, Hạ Ngọc mời mọi người tham quan nhà, đầu mùa đông năm ngoái có trồng hai mươi cây bưởi và cam trong sân, còn vây quanh khối đất trồng rau, trong viện có cái giếng, đây là hôm tân gia, Thẩm thị , sợ lỡ muội phu ở nhà, Hạ Ngọc cũng xách nỗi nước, Thẩm thị xong lại cho them 3 lượng để nàng thuê người đào giếng.

      Thu Ngọc hỏi chi phí làm nhà, : "Khi nào ta mới ở được căn nhà thế này đây nhỉ. Ngươi , cùng là tỷ muội, vì sao nhị tẩu chỉ thương ngươi?"

      "Bây giờ mà nghĩ, có thể là trước kia ta giúp nàng chăm sóc mấy đứa , khi đó nhị tẩu rất gian khổ, nữ nhân ôm đống đứa , còn hầu hạ cha mẹ, hai ta ở nhà đâu phải làm việc, sức khỏe ta lại tốt, ngươi còn lười hơn ta nữa. Nhị tẩu là người nhớ tình xưa." Hạ Ngọc thở dài.

      "Ai nào ngờ mới ở riêng, nàng liền phát đạt đâu." Thu Ngọc còn chưa xong, xe ngựa đến cổng. Lúc đó Tử Tình cùng Tử nhi nhặt rau ở phòng trong.

      Tử Phúc bọn họ vào cửa lúc, Hạ Ngọc có khách đến, năm nay là nàng đãi khách, đều là người Chu gia, Tử Tình quen, nên dứt khoát ở phía sau hành lang giúp đỡ làm ít việc, chỉ chốc lát, Hạ Ngọc tiến vào, đẩy Tử Tình ra, : "Dượng ngươi đều chuẩn bị hết rồi, mau ra ăn chút điểm tâm, đừng làm dơ quần áo."

      Tử Tình đành phải rửa tay, đột nhiên trong phòng ra thiếu nữ đẹp như tiên, đưa tới nhiều ánh mắt ngạc nhiên, Hạ Ngọc vội giải thích là cháu ngoại nhà mẹ đẻ. Lâm Khang Bình múc nước cho nàng, lại giúp nàng xăn ống tay áo, lộ ra vòng tay vàng chói lọi, lúc này, Tử Phúc tới, giọng: "Thấy Quế nhìn chằm chằm các ngươi, lát nữa nhớ cẩn thận."

      Tử Tình dẫn Tử Vũ dạo vòng ở trong viện, liền tới cơm trưa, bởi vì người nhiều lắm, hai bàn, nam nữ ăn riêng, Tử Tình mang theo Tử Vũ ngồi bên cạnh tiểu . Cách Quế vài ghế, bữa cơm bình an vô .

      Nguyên bản Tử Tình muốn cáo từ về nhà, Hạ Ngọc lại giữ lại, cũng để Tử Phúc dẫn mọi người đến từ đường giúp vui. Cũng cho người trong thôn trông thấy đối tượng Tử Tình đính hôn, nhìn xem còn có ai dám gì nữa. bọn Đại Mao nhanh như chớp thấy đâu, bọn Lâm Khang Bình Tử Phúc cùng nhau vui đùa ầm ĩ, Tử Tình dẫn Tử Vũ vào nhà, trong phòng Thu Ngọc ôm Mộc Mộc ngồi quanh đống lửa, cùng Hạ Ngọc chút chuyện nhà.

      Tử Tình ngồi xuống bên cạnh, vừa pha ly nước trà. Quế tức giận vào được, ngồi sát Tử Tình, Hạ Ngọc hỏi vì sao nàng tức giận, nàng trả lời, cầm cái ấm nước định pha, nhưng đánh nghiêng nó, siêu nước nóng đổ hết vào giày Tử Tình.

      Chỉ nghe Tử Tình hét thảm tiếng, Tử Vũ khóc chạy gọi người. Hạ Ngọc bước lên phía trước cởi giày cho Tử Tính. định cởi tất, lúc này, Lâm Khang Bình vọt vào. phen ôm lấy Tử Tình, tìm căn phòng, đem cửa đóng lại, dè dặt cẩn trọng cởi tất của Tử Tình ra, da chân đỏ bừng đỏ bừng, nổi lên tầng bọt nước lớn lớn , Tử Tình đau đến nỗi rơi nước mắt.

      Hạ Ngọc thấy, ra ngoài là tìm ít thuốc mỡ để bôi, Thu Ngọc tiến vào nhìn nhìn, : "May là có mang tất, bằng còn bị nóng chín mới lạ? Ta mắng Quế rồi, nàng chỉ khóc, cố ý."

      Tử Tình thấy sắc mặt Lâm Khang Bình rất khó xem, liền kéo kéo tay áo của , vừa muốn mở miệng. Lúc này, Tử Phúc bọn họ biết được tin tức cũng vọt vào đến, hỏi; "Sao rồi, để ta nhìn xem." Xem xong liền oán trách: "Bảo ngươi phải cẩn thận rồi, ngươi vẫn tránh thoát."

      Rồi, Tử Phúc bọn họ cũng có hưng trí nữa, nhưng cũng thể để nhị xấu hổ mà rời , nên ăn lung tung cơm chiều cho qua chuyện.

      Ngày kế về nhà, Lâm Khang Bình mặt trầm xuống, kéo nhà mình bước , tiện thể mang theo Thu Ngọc cùng đứa , mặc kệ nhà Đại Mao. Đến lão phòng, Thu Ngọc muốn khuyên nhủ Lâm Khang Bình, lại tiện mở miệng, lặng lẽ cùng Điền thị, Điền thị nghe xong, với Lâm Khang Bình: "Quế nàng cố ý, Khang Bình, ngươi đừng so đo nữa, lát về ta mắng nàng, tiểu dượng ngươi còn bộ, ngươi đón ."

      "Bà, ta phải mua thuốc bôi cho Tử Tình, rãnh, Tử Tình còn chờ xe." xong cũng thèm nhìn, bước . Điền thị tức giận cắn răng.

      Trở về trong nhà, Thẩm thị thấy đau lòng, mắng: "Cả nhà đó đều là bạch nhãn lang, ai tốt lành cả."

      "Đều tại ta, là ta chiếu cố tốt cho Tình nhi, nếu sợ nhị bọn họ khó chịu, ta đem ấm nước sôi đổ vào giày nàng, cho nàng biết mùi. Ta ngờ nàng giận chó đánh mèo, nên trách ta, ta cứ cho rằng nàng là nữ hài, độc ác như vậy."

      Tử Tình nghe xong lời này, liền hỏi trước đó xảy ra cái gì.

      Nguyên lai Tử Tình dẫn Tử Vũ rồi, Quế liền cố ý tới lui bên cạnh Lâm Khang Bình, nghe Thu Ngọc , nàng có chút động tâm, nguyên bản nàng lớn hơn Tử Tình tuổi, cũng vào tuổi làm mai, hiểu chuyện nam nữ. Ngày ấy nghe cha mẹ nàng dạy Đại Mao tính kế Tử Tình, biết nữ bị nam nhân nhìn hoặc sờ soạng cưới nàng, nên động tâm tư này. Nhưng nàng tới lui trước mặt Lâm Khang Bình nửa ngày, thấy Lâm Khang Bình chẳng thèm liếc cái, vẫn giỡn cùng Tử Phúc, suy nghĩ chút, chỉ phải tới gần Lâm Khang Bình, mặt ủy khuất, thấp giọng : " Vì sao ngươi sờ ta mông?"

      Lâm Khang Bình đầu tiên là ngạc nhiên, chờ phản ứng được mới hỏi ngược lại: "Ai sờ mông ngươi? Ở trong lòng ta, toàn thân ngươi còn bằng ngón chân của Tử Tình, đừng coi ai cũng là kẻ ngốc, làm như ta biết ngươi có rắp tâm gì? Cách ta xa chút, bằng ta hét lên, người bị hao tổn thanh danh là ngươi đấy."

      Cũng may bên cạnh có người ngoài, bằng thanh danh của nàng hao tổn . Nhưng dù là như thế, Quế vẫn đỏ bừng mặt, xấu hổ chạy vào phòng, chắc vì câu này nên mới hại chân Tử Tình bị thương.

      Thẩm thị nghe xong, tức giận: "Cả cái nhà đó là xấu xa bỉ ổi, Đại Mao tính kế ngươi được, Quế lại tính kế Khang Bình, về sau thấy bọn họ trốn xa chút, mới đầu năm xui xẻo rồi, biết chừng năm nay còn xui gì nữa ."

      Tăng Thụy Tường biết cũng là tức giận, trái tim lạnh thấu, người thân như có cũng được.


      Chương 137: Đại Mao khuyên nhủ

      Lâm Khang Bình vừa kể với Tử Tình xong, Quế cũng bị Xuân Ngọc cùng Đại Mao mắng vòi phun máu chó (mắng xối xả), nhất là Xuân Ngọc, còn cầm chổi lông gà đánh Quế vài cái mạnh: "Ta đánh chết ngươi đồ con ngu, ngươi thấy trong mắt họ Lâm chỉ có Tử Tình à, ngươi còn si tâm vọng tưởng (mộng tưởng hảo huyền) trèo cành cao, ngươi nhìn , với cái mặt quỷ của ngươi họ Lâm thích được hả? Vốn đại ca ngươi làm hỏng chuyện rồi, cả nhà nhị cữu ngươi còn tức giận, chúng ta dỗ còn dỗ kịp, ngươi lại la ó, còn them củi vào đống lửa, ngươi là đồ ngu, lão nương làm sao có thể có loại con ngu như ngươi?"

      Quế nghe xong đoạt lấy chổi lông gà Xuân Ngọc cầm, trừng mắt Xuân Ngọc, thở hổn hển mấy hơi thở, hô: "Nương, ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta, dựa vào cái gì mà đánh ta, nếu nghe được ngươi cùng phụ thân dạy Đại Mao kéo quần áo Tử Tình, chỉ cần sờ soạng Tử Tình, Tử Tình gả cho Đại Mao, ta tìm Lâm Khang Bình chắc? Lúc đó chẳng phải ngươi thấy Tử Tình ăn mặc giàu có, muốn đại ca cưới nàng, hừ, Tử Tình có cái gì? Còn phải do Lâm Khang Bình mua cho nàng à, ta mà có thể gả cho Lâm Khang Bình, hơn đại ca cưới Tử Tình à? Ta mà mặc quần áo bằng lụa, trang sức xinh đẹp, biết Lâm Khang Bình thích ai đâu?"

      Đại Mao nghe xong, nhíu mày, nhìn nhìn ngón tay mình, nghĩ nghĩ, vẫn : "Nương, ngươi đừng động tâm tư gì với nhà nhị cữu nữa, còn ngươi, Quế , chúng ta bị các ngươi hại chết, ngươi muốn chết cũng đừng lôi kéo chúng ta làm đệm. Chỉ bằng ngươi mà muốn so sánh với Tử Tình à, ngươi ra bờ song mà soi nhan sắc của mình , miệng rộng, răng hô, làn da vừa đen vừa vàng, mắt lồi, má cao, tóc giống rơm, lời xuôi tai ngươi có muốn làm nha hoàn của người ta, người ta cũng chướng mắt ngươi. Chết tâm ."

      Xuân Ngọc vừa nghe Đại Mao vậy, dùng sức lấy tay đánh Đại Mao vài cái. Mắng: "Ta đánh chết ngươi, đó là ai hả? Đó là muội muội ngươi, ngươi giúp muội muội ngươi, giúp cha mẹ ngươi, ngược lại ở trong này bậy bạ, bảo muội muội ngươi bằng heo chó, ngươi có năng lực gì hả? Ta cho ngươi biết, Tử Tình có là ánh trăng bầu trời cũng liên quan gì đến ngươi, ngươi cũng đừng có tâm tư gì nữa, tìm người mà sống thành thành , nhớ kỹ ?"

      "Nương, ta vốn nghĩ nhiều, phải do ngươi cùng cha cổ động à? Ngươi yên tâm , lúc này ngươi có đánh chết ta, ta cũng dám nữa. Nhưng muội muội kìa, ngươi còn phải khuyên nhủ cho tốt." Đại Mao .

      "Chuyện muội muội ngươi, trong lòng ta tự có chừng mực, haizz, ngươi xem, Lâm tiểu tử kia có tiền như vậy, có lấy thiếp , mà kẻ nam nhân nào có tiền mà lấy đâu? Ngươi thấy lão công đấy, cũng cưới hai người, nếu đem Quế gả cho Lâm Khang Bình, phải tốt hơn à? Đại Mao, ngươi xem chủ ý này có được ? Nếu , tìm cha ngươi đến thương lượng?"

      Đại Mao sợ hãi, vội lôi kéo vạt áo Xuân Ngọc hô: "Nương, ngươi đừng làm vậy. Ta thể mắc thêm lỗi lầm nữa, nếu như vậy, Lâm Khang Bình bỏ qua cho chúng ta."

      Xuân Ngọc nghe xong hỏi: "Vì sao buông tha chúng ta? Nam nhân nào thích tam thê tứ thiếp, với lại, muốn phải chúng ta buông tha, cậu ngươi cũng cản được Lâm Khang Bình muốn kết hôn nữa đấy."

      Đại Mao thân mồ hôi, đột nhiên nghĩ đến ngày đính hôn ấy phải, Lâm Khang Bình , đời này chỉ cần mỗi Tử Tình, vội vàng: "Nương, ngươi quên rồi à, lúc đính hôn, Lâm Khang Bình đời này chỉ cần mỗi Tử Tình."

      "Ôi chao, lời nam nhân có mấy câu đáng tin đâu, nương còn biết nam nhân các ngươi đều là loại ăn trong chén xem trong nồi à." Xuân Ngọc .

      Đại Mao thấy nương vẫn nghe lời khuyên của mình, chỉ sợ vẫn có ý định đem Quế làm thiếp, Đại Mao chỉ cần nghĩ đến thủ đoạn của Lâm Khang Bình, trong lòng sợ hãi, nghĩ nghĩ, khẽ cắn môi, vẫn ra: "Nương, ngươi có biết tay con vì sao thế này ? Ngươi luôn hỏi con bị ai đánh, hôm nay, con , chính là Lâm Khang Bình đánh."

      Xuân Ngọc vừa nghe, vọt tới trước mặt Đại Mao, lôi kéo ra ngoài, vừa vừa : ", ta tìm bọn họ tính sổ, con ta thể bị người bắt nạt thế này, quá ác độc, người bầm dập , ngay cả ngón tay cũng bị cắt ngón, còn để cho người ta sống à? Ngươi cái đồ nhát gan, nương hỏi ngươi nhiều lần mà ngươi chết sống chịu , sớm nương sớm bù lại cho ngươi rồi."

      Đại Mao tránh thoát Xuân Ngọc, hô: "Nương, sao ngươi hiểu chuyện thế hả, ta hại biểu muội mất mặt trước người trong thôn, sao ngươi , ngày hôm qua Quế làm phỏng chân biểu muội, ta cho ngươi điều này, phải vì ngươi tìm Lâm Khang Bình hoặc nhị cữu làm phiền toái, mà là muốn cho các ngươi biết, đừng động tâm tư tính kế người ta. phải dì út , chúng ta càng tính kế, người ta cách chúng ta càng xa, dì hai đấy, người ta còn xây cho cả cái nhà."

      Xuân Ngọc nghe xong sửng sốt, con mình đổi tính từ khi nào, chẳng lẽ bị Lâm Khang Bình làm sợ, muốn hỏi lão gia tử vào được.

      Lão gia tử nhìn Đại Mao hỏi: "Ngón tay ngươi là do Lâm Khang Bình chặt?"

      ", là ta tự chặt, ép ta, bằng , chặt tay trái của ta." Đại Mao thấp giọng .

      "Đến cùng là xảy ra chuyện gì, ngươi cẩn thận cho chúng ta biết."

      Đại Mao muốn , đối với đó như ác mộng, nhưng lão gia tử bảo thể nghe.

      Buổi chiều ngày ấy, vừa ăn cơm trưa bao lâu, trời u, Đại Mao vốn định ra ngoài, giờ phút này, người trong thôn hầu như đều ở trong nhà sưởi ấm, thấy tiểu hài tử trong thôn thường chơi với Tam mao đến, cửa thôn có người tìm , còn cưỡi ngựa nữa. Đại Mao còn tưởng rằng là tiểu nhị trong cửa hàng, vội ra, nằm mơ cũng ngờ người tới là Lâm Khang Bình.

      Lâm Khang Bình lên, cũng hỏi gì, cước đem đá bay xa trượng (khoảng 4m), kém chút nữa là bay thẳng xuống mương, Đại Mao đứng lên vừa muốn mắng chửi, Lâm Khang Bình cho thêm cước, trực tiếp bay vào mương, trong mương vốn có tầng băng mỏng, làm cổ và mặt Đại Mao đau đớn, Đại Mao đứng lên, mắng: "Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta? Lại đánh nữa, ta kêu người, ngươi là kẻ ngoại lai (người ngoài đến), đừng có mà thể ở đây, có bản lĩnh ngươi đừng , ngươi chờ đấy."

      Đại Mao trèo lên mương, Lâm Khang Bình lại cước đá xuống. Đại Mao uống vài ngụm nước, ba bốn hiệp như thế, Đại Mao mới thành . Trong miệng hùng hùng hổ hổ (hung hăng dữ tợn) nữa.

      Lâm Khang Bình thế này mới hỏi: "Biết vì sao ta đánh ngươi ?"

      "Biết, bởi vì Tử Tình, bởi vì ta hại Tử Tình hỏng thanh danh, cho nên ta mới nếu ngươi từ hôn, ta cưới nàng." Đại Mao vừa xong, Lâm Khang Bình lại cước đá bay xa vài trượng.

      Lúc này Đại Mao dậy nỗi nữa. Lâm Khang Bình đến trước mặt Đại Mao, dẫm chân lên lưng Đại Mao, : "Ngươi còn chưa chết tâm à, hôm nay ta muốn nhìn xem, là xương ngươi cứng, hay tay ta cứng. Nhưng, đối phó với ngươi, cũng cần ta phải ra tay. Mấy đá thôi mà ngươi đứng nỗi rồi." xong, dùng mũi chân hất Đại Mao lên. đường vòng xinh đẹp, đem Đại Mao đá vào mương.

      "Muội phu à, là ta sai, ta nên muốn cưới Tình nhi, là ta cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi đại nhân đại lượng, tha ta , về sau ta dám có tâm tư này nữa, ta mà như vậy tùy ngươi xử lí. Chỉ xin lần này ngươi buông tha ta." Đại Mao biết cứ tiếp tục thế này, mình chết mất.

      "Ta phi (ta thèm vào, ta nhổ vào), Tình nhi là tên ngươi có thể gọi à. Còn muội phu nữa? Ai là muội phu của ngươi? sai tự bạt tai hai cái, để ta động thủ chỉ hai cái đâu."

      Đại Mao nào dám để Lâm Khang Bình ra tay, nhanh vả miệng mình hai cái, vừa vả vừa mắng chính mình: "Xem lần sau ngươi con dám hưu vượn nữa ."

      "Được rồi, như vậy ngươi vẫn nhớ đâu, ta lại thể ở bên cạnh Tình nhi nhiều, làm gì để lúc nào ngươi cũng nhớ tới ta nhỉ?" Lâm Khang Bình suy nghĩ hồi, : "Có rồi, ngươi tự chặt ngón tay của mình , như vậy, mỗi lần ngươi thấy bàn tay cụt ngón, mới nhớ giáo huấn của hôm nay."

      "Lâm muội phu à, cần, ngươi nể tình cậu của ta mà tha ta , ta dám nữa, dám, van cầu ngươi, buông tha ta ." Đại Mao trèo lên bờ, quỳ xuống.

      "Ngươi giờ mới nhớ tới cậu ngươi à, lúc trước ngươi kéo váy Tử Tình sao nghĩ đến cậu ngươi, đến chuyện này, ta càng tức, cậu ngươi nuôi ngươi nhiều năm, còn cho ngươi đọc nhiều năm sách, ngươi báo đáp câu ngươi như vậy đấy, mấy quyển sách kia đâu, hết vào bụng chó rồi à, hôm nay ta muốn đòi công bằng thay , ngươi có chặt ?"

      Đại Mao dập đầu, cái gì cũng chịu nhặt chủy thủ (dao ngắn) đất lên, Lâm Khang Bình đạp cái, tay Đại Mao trật khớp, oa oa gọi bậy, còn kém lăn lộn đầy đất.

      "Đến cùng là ngươi có chặt ? Ta mà ra tay là cả bàn đấy."

      Đại Mao nghe vậy, hôm nay đụng tới Diêm Vương rồi, sợ tới mức vội : "Chặt, ta tự chặt."

      Lâm Khang Bình giúp bắt tay lên, Đại Mao nhặt chủy thủ đất, cắn răng cái, chặt đầu ngón út tay trái.

      Sau này, Lâm Khang Bình lại bảo mùng hai phải quỳ xuống nhận lỗi. Cho nên mới có hình ảnh kia.

      Lão gia tử nghe xong, ra tiếng, Quế tắc bị dọa choáng váng, oán trách Đại Mao sớm. Xuân Ngọc mắng: "Con à, con lại chịu khổ rồi, tên kia còn ghê gớm hơn cả thổ phỉ, dám làm vậy với ngươi, , nương dẫn ngươi tìm nhị cữu ."

      "Đứng lại, cái gì nữa, ngươi có cái gì để ? Nếu các ngươi rat ay trước, Lâm Khang Bình có thể làm vậy với đối Đại Mao à? Còn nữa, hôm qua Quế làm bỏng chân Tử Tình, muốn lí lẽ phải là nhị ca ngươi . Đại Mao tổn thất đầu ngón tay cũng ảnh hưởng gì, nhưng Tử Tình kìa, đó là cháu ngoại ruột của ngươi, ngươi bại thanh danh nàng như vậy sao? lần được, còn them lần thứ hai, còn muốn đem con làm thiếp, ta thấy đầu óc ngươi toàn đất rồi, ngươi nghĩ Lâm Khang Bình có để ý Quế được , với lại con nhà lành ai lại làm thiếp hả? Việc này ngừng tại đây, ngày khác, ngươi dẫn Đại Mao cùng Quế nhận lỗi ." Lão gia tử mệnh lệnh.

      Xuân Ngọc còn thầm, lão gia tử trừng mắt nhìn nàng cái.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 138: Khang Bình mua đất

      Tử Tình cùng Lâm Khang Bình biết chuyện xảy ra ở lão phòng, hai người hưởng thụ ngọt ngào. Bởi vì những ngày kế tiếp, cần chúc tết nữa, mỗi ngày Lâm Khang Bình đều ở cùng Tử Tình, Tử Tình bị thương cả hai chân, nhưng quá nghiêm trọng, ra vào đều được Lâm Khang Bình ôm. Thẩm thị thấy vừa vui mừng lại vừa lo lắng, vui mừng vì Tử Tình tìm được người toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, lo lắng là mỗi ngày hai người ở cùng nhau, có vết xe đổ của Tử Bình, sợ Tử Tình làm ra chuyện gì tổn hại đến danh dự. Cũng may Lâm Khang Bình còn biết tránh người ngoài, có khách tránh ra, Thẩm thị cũng liền mở con mắt nhắm con mắt (ý là biết nhưng cho qua).

      Tử Phúc muốn chuẩn bị lên kinh thi, Thẩm thị đương nhiên rãnh rỗi, vốn Lâm Khang Bình muốn đưa Tử Phúc , nhưng bên này còn có chút chuyện chưa làm tới nơi tới chốn. Tử Phúc hẹn bạn cùng trường rồi, lần này cò trắng thư viện có bốn cử nhân, bốn người cùng xuất phát. Lâm Khang Bình đề nghị bọn họ chia ngân lượng ra, cất mỗi nơi ít, trong mỗi bộ quần áo khâu hai túi đựng, Thẩm thị nghe xong lại vội vàng lục quần áo, khâu túi đựng ngân phiếu, cũng may khách trong nhà ít dần, mệt nhọc lắm.

      Mùng tám, Tử Phúc liền ra , lần này đến kinh thành xa xôi, sợ đường xảy ra chút chuyện làm trễ tốt, cho nên sớm trước. Bốn người cũng nhau thuê chiếc xe ngựa. Lâm Khang Bình để Tử Phúc mang phong thơ, bảo Tử Phúc ở trong nhà , có hai gã sai vặt, cũng tiện lợi.

      Trước khi , Tăng Thụy Tường với Tử Phúc: "Cho dù có đậu hay , đều phải để tâm tư yên tĩnh, đọc sách phải lần là đậu ngay được, mà phải chỉ có mình con giỏi. Dù sao cũng chốn dưới chân thiên tử (ý là địa bàn của vua chúa), cẩn thận." Tử Phúc liên tục đáp ứng. Thẩm thị khóc ra lời.

      Lại qua mấy ngày, chân Tử Tình có thể lại, Lâm Khang Bình muốn dẫn nàng ra ngoài, là muốn xem cỗ, ra Lâm Khang Bình thương Tử Tình, trước kia cầu hôn cũng đáp ứng Tăng Thụy Tường. Muốn xây nhà ở gần. Để Tử Tình cách nhà mẹ đẻ gần, muốn về lúc nào về.

      Lâm Khang Bình cùng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị trịnh trọng thương lượng việc này lần, vợ chồng Tăng Thụy Tường nguyện ý, lòng đầy vui mừng. Thiên hạ có cha mẹ ai mà muốn con mình xa chứ? Hai người còn giúp tìm vùng đất thích hợp nhất gần đây.

      ra phía đông sau nhà Tử Tình, có vùng hoang, phải hơn hai mươi mẫu. Chẳng qua là vùng này có cỏ lau cao hơn nửa người, đất lại bằng phẳng, có thể sử dụng làm ruộng cạn chưa được mười mẫu, hơn nữa cũng bằng phẳng gì, bên ngoài có mảnh rừng trúc , cho nên luôn luôn hoang phế.

      Lần này Tử Tình muốn xem vùng ở gần nhà mẹ đẻ của Điền thị, nghe sau thôn có mảnh núi hoang rất lớn. Thôn bọn họ ít người, luôn để hoang. Nhân lúc thời tiết sáng sủa. Tăng Thụy Tường và Thẩm thị dạo, Tử Vũ Tử Hỉ cũng muốn theo, cuối cùng biến thành cả nhà du lịch, hoa dại ven đường nở, có tốp năm tốp ba nông dân bắt đầu làm việc dưới ruộng.

      Tử Tình thích cuộc sống chất phác này, đương nhiên điều kiện tiên quyết là mình cần phải xuống đất tự làm. Nghĩ đến kiếp sống địa chủ làm sâu gạo sắp bắt đầu, trong lòng càng tràn ngập khát khao.

      Từ đầu thôn đến trấn có con đường tương đối bằng phẳng, ngay gần tư thục của trấn, nhà Tử Tình dạo tầm 2 khắc (1 khắc =15 phút), trong thôn chỉ có mười hộ gia đình, sau thôn có mương bỏ hoang, qua mương là mảnh núi hoang kia, dưới núi là mảnh đất lớn bằng phẳng, bùn đất màu đỏ, dùng để trồng cây ăn quả còn phải bón phân, dưa hấu trồng được, nhưng cũng mọc đầy cỏ dại, cằn cỗi lắm.

      "Chỗ này quá lớn, cũng tầm trăm mẫu, mảnh hoang lớn như vậy, cả nhà có đến ở cũng quá hẻo lánh, được." Tăng Thụy Tường phủ định.

      "Đúng, lỡ Khang Bình có ở nhà, mình Tình nhi làm sao dám ở chứ? Nghe bên chân núi này hay có sói đấy." Thẩm thị cũng .

      Tử Tình và Lâm Khang Bình gì, Tử Hỉ : "Cha mẹ, các ngươi quá sốt ruột rồi, tỷ tỷ còn chưa mua hay mua mà các ngươi vậy rồi."

      Lâm Khang Bình nhìn Tử Tình, về trước thương lượng. Sau khi trở về, Tử Tình dẫn mọi người đứng trước cỏ lau, , Tử Tình nhìn trúng vùng này, mấu chốt là thiết kế thế nào, trồng hoa sen, nuôi cá, còn có thể nuôi vịt cùng ngỗng, chẳng qua công trình rất lớn, phải thanh lí cỏ lau, đào hồ, thanh lọc nước bùn, nghĩ mà phiền.

      Tăng Thụy Tường cũng tỏ vẻ phản đối, : "Lãng phí lớn, bằng trực tiếp mua khối hoang. Vả lại, tiền xử lí còn hơn tiền mua, hợp."

      Tử Tình nghe xong, từ chối cho ý kiến, Tử Tình về nhà cùng Lâm Khang Bình thương lượng, muốn mua mảnh ở đầu thôn trước, trồng cam vẫn được, còn vùng cỏ lau Lâm Khang Bình vội, tìm người biết thiết kế rồi sau. biết tâm tư của Tử Tình, xây nhà gần sát nhà mẹ đẻ, lại tiện hơn.

      "Nhưng mảnh hoang lớn như vậy chỉ trồng cây ăn quả, chắc chắn phải thuê người trông giữ, huống chi còn muốn nuôi thả mấy ngàn con gà cùng mấy chục con dê, có điều kiện nuôi thêm mấy con thỏ hoang, mấy con gà rừng, tốt nhất là trồng thêm mấy cây mai, về sau ngươi còn có thể đánh săn thú nữa." Tử Tình bắt đầu ảo tưởng.

      Lâm Khang Bình trầm ngâm lát: "Trước kia ở Văn gia, người làm vườn - Vương thúc có quan hệ rất tốt với ta, vợ làm ở bếp, bây giờ tuổi tác lớn, Văn gia quy định nô tài đến năm mươi tuổi thả ra ngoài, bằng ta tìm hai người họ, nếu nguyện ý tới còn gì tốt hơn. Con nhà đều ở Văn gia, nhiều năm như vậy trong tay hai người cũng có chút ngân lượng dưỡng lão, sợ là dễ mời."

      "Thử xem , việc còn do người, ký khế ước bán mình cũng được, trực tiếp thuê họ luôn. Lúc bận rộn chúng ta có thể mời họ làm công."

      "Bên người ta có hai gã sai vặt, theo ta hai năm rồi, ở lại kinh thành, bây giờ ta quản lý buôn bán ngọc thạch đều nhờ vào bọn họ, dùng để trông coi vườn trái cây chỉ sợ đại tài tiểu dụng (tài cao nhưng trọng dụng ít). Còn nữa, ta cũng muốn mở cửa hàng cho riêng mình, có lẽ còn dùng bọn họ."

      "Ngươi nhắc đến cửa hang ta nghĩ đến ngàn lượng bạc kia, bằng lấy để mua hai cửa hàng, hoặc mua chút ruộng nước trước ."

      "Vẫn nên mua cửa hàng , ta ở nhà, ngươi thu thuê (cho thuê ruộng trả bằng thóc gạo) rất bất tiện."

      Hai người thương nghị tốt, còn chút chuyện, qua nguyên tiêu Lâm Khang Bình về kinh, trừ lúc ngủ, còn lại hầu như tấc cũng rời Tử Tình. Cũng may Tăng gia coi như người ngoài, trừ bỏ ngẫu nhiên lấy trêu ghẹo cười nhạo hai câu, Thẩm thị quan sát lâu như vậy, biết hai người đều đúng mực, cũng gì, huống chi trong nhà nhiều người, người đến người , cũng thể xảy ra gì được.

      Tiết nguyên tiêu nhanh chóng qua, Lâm Khang Bình tới nha môn lúc nha môn mới mở cửa làm việc, dùng trăm lượng mua núi hoang, núi hoang có diện tích quá lớn, căn bản quản lí hết, Tử Tình cũng nóng vội, mọi chuyện phải làm từ từ, Lâm Khang Bình cũng lo Tử Tình rất làm lụng vất vả, hai người hề nghĩ ngợi gì, bỏ qua.

      Tử Tình nhìn thoáng qua khế đất, hỏi: " phải những trăm mẫu à? Sao chỉ hết từng ấy bạc?"

      ra Lâm Khang Bình đổi bạc vụn, cho nên theo giá đất hoang mà mua, lượng mẫu, là có hơn trăm mẫu.

      Tử Tình liếc Lâm Khang Bình, cười : "Trách được người ta thường thương gia là gian thương (ý là người làm buôn bán gian mới lạ), buôn bán gian dối, ngươi lại biết lợi dụng, mảnh núi hoang này nếu bình thường phải tốn hơn 200 lượng đấy."

      Lâm Khang Bình thấy Tử Tình cười, nội tâm ngứa ngáy, cố ý cắn răng véo má Tử Tình: "Tốt lắm, ta cực cực khổ khổ chạy hết cả ngày mới tiết kiệm được trăm lượng bạc, nàng dâu khen ta, lại còn mắng ta thế đấy?"

      Tử Tình nghe xong, mặt đỏ lên: "Đừng bậy bạ, cẩn thận nương nghe được lại mắng ngươi, ai là nàng dâu của ngươi chứ? Còn quá sớm, chuyện tương lai ai đoán được chính xác?"

      Lâm Khang Bình nghe xong, mặt trầm xuống, : "Tình nhi, ngươi chuyện khác ta so đo, nhưng chuyện này thể vậy, ta nghe xong đau lòng, đời này ta chỉ coi trọng ngươi, ngươi chạy thoát, cũng đừng có ý định muốn chạy."

      Tử Tình thấy biến sắc mặt, vội giật áo , vừa khéo Tăng Thụy Tường tiến vào hỏi Lâm Khang Bình có An Châu hay , Lâm Khang Bình muốn tìm người môi giới, ra . Trong lòng Tử Tình thoải mái, sợ vẫn tức giận.

      Lâm Khang Bình cũng có vận khí (ý như may mắn) sai, chưa tới hai ngày mua hai cửa hàng, hết ngàn lượng bạc, nhưng cửa hàng có hậu viện (nhà sau), ở giữa nơi náo nhiệt, tiền thuê cũng là năm mươi lượng năm. Thẩm thị cũng mua được cửa hàng cùng trăm mẫu ruộng nước, năm ngoái dưa hấu cùng cây ăn quả bán được 3000 lượng, gà và dương khoai cải dầu cũng được 200 lượng, cửa hàng cùng ruộng nước cho thuê được gần 1000. Tăng gia đều cho thuê cửa hàng cùng ruộng nước, lại tương đối cách xa nhau, cho nên trừ người trong nhà, người ngoài ai biết được, Tăng gia rất có của cải, mười cửa hàng, ba trăm hai mươi mẫu ruộng nước.

      Lâm Khang Bình đem trăm lượng tiền thuê cửa hàng giao cho Tử Tình, Tử Tình muốn, Lâm Khang Bình lại kiên trì : "Ta phả nuôi nàng dâu của mình chứ, mà ngươi lại thích mua những thứ mới mẻ, nghe lời, cầm ."

      Bởi vì ngàn lượng bạc kia mua cửa hàng, Lâm Khang Bình biết trong tay Tử Tình có tiền, lúc này nhất định đem khế đất cửa hàng đều để ở chỗ Tử Tình. Vốn Lâm Khang Bình định để Tử Tình đứng tên đất đai, nhưng luật pháp quy định, nữ tử vị thành niên có hộ tịch của riêng mình có tài sản ruộng đất.

      " kì nghỉ dài thế này mà chúng ta ít có cơ hội mấy câu riêng tư, ngay cả đến núi nhặt trứng gà cũng có người theo, ngoan độc , ở nhà chờ ta trở về nhé, chuyện xây tường viện cho vườn trái cây cũng chờ ta về rồi làm, còn nữa, mảnh cỏ lau kia cứ để ta tìm người biết thiết kế. Mấy chuyện này ngươi đừng quan tâm, ta an bày thỏa đáng, ngươi yên tâm , ta nhất định cho ngươi căn nhà mà ngươi muốn." xong liền nắm chặt tay Tử Tình, lâu sau mới câu "Chờ ta trở lại", rồi vội vàng hồi kinh.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ YênNhược Vân thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 139: Điền thị cầu tình

      Lâm Khang Bình rồi, Tử Lộc bọn họ cũng khai giảng, trong nhà lại quạnh quẽ như trước, cũng may Tử Tình có nhiều việc phải làm, dưa hấu dưa chuột chờ ươm giống, còn phải kiểm tra số cây giống năm ngoái ươm, mặt khác năm nay Tử Phúc thành thân, Tử Tình phải làm bức tranh thêu, Thẩm thị để nàng thêu bức tranh rộng ba thước dài chin thước để làm bình phong, bởi vì dùng cho thành thân, nên Thẩm thị bảo thêu thứ gì đó cho đẹp mà tươi mới, năm ngoái Tăng Thụy Tường vẽ bức mẫu rồi, tháng giêng được chạm vào kim, nên rãnh rỗi tháng.

      Ngày này, Tăng Thụy Tường vừa ăn xong cơm trưa, Điền thị lại, đầu tiên là lôi kéo Tăng Thụy Tường chút chuyện nhà, khen Thẩm thị có khả năng, trong lòng có tính toán trước: "Mới vài năm mà nhà ngươi càng ngày càng khấm khá, bây giờ nương mới hiểu là nhị nàng dâu có khả năng, dạy dỗ con tốt, Tử Phúc nhắc, bọn Tử Lộc đều ham học, tương lai Tử Tình, Tử Vũ cũng kém, nhất là Tử Tình, từ biết chia sẻ thay nương, ngày ấy ở nhà Hạ Ngọc ta mới biết từ nàng học cai quản nhà cửa, Hạ Ngọc là ngươi ở nhà vài năm, nương Tử Phúc lại phải lo chuyện đồng áng, chuyện trong nhà đành phải dựa hết vào Tử Tình. Trong các nàng dâu, khổ nhất là nương Tử Phúc, lại chịu khó, còn có tay nghề tốt, cuộc sống đương nhiên là lo, chỉ là khổ cho nàng mấy năm trước."

      Tử Tình nghe khác lạ, lão thái thái có khả năng đặc biệt chạy tới khen lão nương mình, hơn nữa lời mềm mỏng, chắc là có chuyện muốn cầu xin, Tử Tình dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được là vì nhà Xuân Ngọc.

      Tăng Thụy Tường nghe mẫu thân đề cập đến chuyện cũ, trong lòng cũng chua xót, : "Ngọc Mai dẫn Tử Lộc làm ruộng, Tử Tình vừa chăm lo cho Tử Hỉ mới được mấy tháng, còn nấu cơm giặt đồ, khi đó nàng mới sáu tuổi, bếp còn với tới nữa. Trong nhà có được này hôm nay nên do mấy mẹ con vất vả làm ra, ta về vậy rồi, mà ta làm cha cũng thẹn với bọn ."

      Điền thị nghe xong lời này, nhướng mày. Có chút lệch hướng rồi, vội : "Cả nhà cốt nhục tình thân, sao lại như thế, ngươi cũng là cha bọn , là người đứng đầu của nhà. Sau này ngày còn dài, ngươi cũng về cạnh bọn rồi mà, bọn còn ỷ lại vào ngươi đó, bây giờ ta cùng cha ngươi cũng chỉ có thể dựa ngươi, ai biết đại ca ngươi khi nào trở về được?"

      Lời này Tăng Thụy Tường có đáp lại, Điền thị dừng chút, đành phải mở miệng : "Nhà đại muội ngươi cũng tâm thay đổi, biết sai rồi. Y như ta , đều là cốt nhục tình thân, ngươi đừng so đo nữa. Nàng khóc muốn ngươi tha thứ cho nàng, cả cái tết mà cả ngày lau nước mắt, chúng ta làm lão nhân mà thấy huynh muội các ngươi như vậy cũng khó chịu, ra chuyện Quế cũng thể trách muội ngươi, tiểu hài tử kiến thức hạn hẹp, thấy đồ Tử Tình mặc làm mờ mắt, Đại Mao cũng bị Khang Bình giáo huấn chút. Còn bị chặt ngón tay, lúc này cho cho tram lượng cũng dám giở trò xấu. Con à, nương cũng lớn tuổi rồi, ngươi nghe nương khuyên, bỏ qua cho nàng lần này . Huống chi Đại Mao cũng biết sai rồi, quỳ gối trước cửa nhà ngươi nửa ngày, ngươi cũng đừng so đo cùng đứa . Đại ca ngươi về nhà mấy năm, huynh muội các ngươi lại thành như vậy, ta đau long sao?" xong Điền thị khóc lên.

      Tăng Thụy Tường nghe xong, dễ chịu, dù sao cũng là muội muội ruột thịt, hơn nữa Điền thị còn nhắc tới Tăng Thụy Khánh, cả nhà thành như vậy, nhìn khuôn mặt nhăn nheo của Điền thị, giờ khắc này Tăng Thụy Tường cũng mềm lòng, thở dài, : "Chỉ cần về sau nàng làm sai gì nữa ta so đo."

      Điền thị nghe xong vui vẻ: "Tốt, con trai ta hiểu lẽ. Muội muội ngươi ở bên ngoài, để ta kêu nàng dẫn bọn tới dập đầu nhận sai."

      Điền thị xong vội ra ngoài, Tử Tình cùng Thẩm thị nhìn thoáng qua, cũng có chút mạc danh kỳ diệu (bất ngờ, kì lạ), lẽ ra nếu muốn dập đầu nhận sai sớm đến rồi, hết tết,mà người trong nhà đều ra ngoài cả, sao giờ mới tới cửa nhận sai, vả lại, mùng hai Đại Mao dập đầu nhận sai rồi à? Tử Tình nào biết từ chỗ Hạ Ngọc trở về, lão gia tử cùng bọn họ rồi, cho bọn họ đến xin lỗi, Đại Mao cùng Quế vẫn khiếp sợ Lâm Khang Bình, chờ Lâm Khang Bình rồi bọn họ mới đến.

      vài phút, Điền thị dẫn Xuân Ngọc cùng Đại Mao, Quế vào, hôm nay Yến Nhân Đạt tới, chắc là sợ Tăng Thụy Tường thấy mà tức giận.

      Tử Tình vào phòng, cửa khép hờ, muốn nghe xem hôm nay muốn gì nữa.

      "Nhị ca, hôm nay muội tử tới là muốn nhận lỗi với nhị ca, mấy năm nay nhị ca luôn luôn đối xử tốt với muội tử, là muội tử bị mỡ heo mông tâm (ý là mắt mù), cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng muốn Đại Mao cưới Tử Tình, mọi sai lầm đều do muội tử, xin nhị ca nể tình cha mẹ mà tha thứ cho muội tử lần này. Muội tử dập đầu cho nhị ca." Xuân Ngọc xong, quỳ xuống.

      Thấy Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cũng nâng nàng đứng lên, Xuân Ngọc lại bảo Đại Mao cùng Quế quỳ xuống, : "Chuyện Đại Mao cùng Quế , đúng là đứa hiểu chuyện, Đại Mao trở về là thấy Tử Tình cùng nam oa kia giỡn cùng nhau, nhất thời tức giận mới đem mâm hắt về phía Tử Tình, còn Quế nữa, thấy Tử Tình mang mặc đồ quý nên đỏ mắt, cẩn thận đem nước sôi đổ lên, hai người bọn họ cũng biết sai rồi, đến, dập đầu nhị cữu cùng nhị cữu nương, xin nhị cữu cùng nhị cữu nương tha thứ cho các ngươi."

      Đại Mao cùng Quế tuy muốn, nhưng vẫn quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, : "Nhị cữu, nhị cữu nương, mọi chuyện đều tại chúng ta, liên quan đến nương, xin nhị cữu nhị cữu nương tha chúng ta." thái độ Đại Mao thành khẩn, Nhưng chắc vì bị Lâm Khang Bình làm sợ, sợ hãi nhiều hơn sám hối, trong mắt Quế còn có chút phục.

      Tử Tình thấy đoán là luyện tập trước ở nhà, bằng , thể lời dễ nghe như vậy, có vẻ xấu hổ, quan trọng nhất là, , có thể thấy chẳng có thành ý gì.

      Tăng Thụy Tường cũng nhìn ra điểm này, có chút nản lòng thoái chí, lại lười so đo cùng vãn bối (người lớp dưới), thở dài, để bọn họ đứng dậy, Xuân Ngọc còn tưởng rằng mình qua cửa, mặt khỏi có chút đắc ý. Tăng Thụy Tường thấy vậy, thất vọng nhiều hơn, xem ra người đời đúng, chó đổi được thói quen ăn cứt.

      Thẩm thị biết Tăng Thụy Tường thế nào, nhưng nhìn sắc mặt vui vẻ gì nên nàng cũng yên tâm. Biết trượng phu có bị bọn họ đả động, nàng đều có thể nhìn ra bọn Xuân Ngọc thành tâm, chỉ sợ trong lòng Tăng Thụy Tường khổ sở hơn nàng nhiều.

      Điền thị thấy con lên tiếng, ngờ chuyện lại dễ dàng như vậy, liền quên lão gia tử dặn dò, chuyến này, chỉ xin lão nhị tha thứ, còn lại đừng nhắc gì nữa. Nhưng Điền thị thấy cả nhà lão nhị mặc vàng mang bạc (ăn mang lộng lẫy), ăn sơn trân hải vị, nhìn Xuân Ngọc, người là quần áo cũ, là vải dệt mà lúc trước Thẩm thị đưa quà trong ngày lễ, nàng cho Xuân Ngọc làm bộ đồ mới, mấy nay rồi. Bây giờ Thẩm thị làm quần áo xong mới đưa qua, bà cũng có cách nào nữa, mấy đứa cũng vậy. Hàng năm mình cắt chút vải dệt làm cho mấy bộ quần áo, nhưng mấy cháu nội này, đừng Tử Tình, ngay cả Tử Vũ nho đều đầy đồ mới.

      Nghĩ như vậy, Điền thị mở miệng : "Con của ta à, ngươi hiểu được lòng nương, nương thấy huynh muội các ngươi hòa hảo, lòng ngọt hơn cả ăn mật. Nhưng mà con à, nhà muội tử ngươi quả rất gian nan, bọn họ cũng hiểu thể đụng chạm đến Tử Tình, Đại Mao nhìn trúng nữ oa, muốn đính hôn vào mùng sáu tháng hai, đại ca ngươi khẳng định ra mặt. Còn à, bằng ngươi xem, thay nhà muội ngươi giữ chút thể diện."

      Tăng Thụy Tường quả quyết cự tuyệt, : "Muốn giữ thể diện là chuyện của Yến gia, nào có chuyện Tăng gia chạy tới thay Yến gia giữ thể diện, để người ta chê cười Yến gia có người chắc. Đến lúc đó ta tham dự tiệc cưới của là quá tốt rồi, quà hơn văn nào đâu, đừng có ý định gì nữa."

      Điền thị nghe xong, tức giận đến mức ngã ngửa, mình khuyên can mãi, mất đống sức lực, cho rằng khuyên con mềm lòng, chỉ sợ bản thân có chút nóng vội, thế này mới nhớ tới lời lão gia tử dặn dò, hối hận vì mở miệng, đành phải từ bỏ, thở phì phì lôi kéo bọn họ về.

      Thẩm thị vụng trộm cùng Tử Tình, khẳng định muốn để bên này ra phần lễ cho thể diện. Hai người nhìn nhau cười.

      Sau khi ăn xong, bốn người ngồi ở đông ốc chuyện phiếm, Thẩm thị bắt đầu tính khi nào Tử Phúc vào trường thi, mấy tháng yết bảng, mấy tháng về nhà, mấy tháng thành thân, bỗng nhiên Tử Tình nghĩ đến vấn đề."Cha, nương, phòng đại ca dung sau khi thành thân ở đâu?"

      " phải phía Tây có phòng trống à, có vấn đề gì sao?" Thẩm thị hỏi.

      "Nương, đại tẩu mới tới nhà chúng ta, cùng chúng ta xài chung phòng tắm, khẳng định tiền. Nếu là ta, ta cũng nguyện ý. Với lại hai năm sau nhị ca cũng muốn thành thân, ở đâu? Chi bằng nhân cơ hội này chúng ta làm bốn tiểu viện, để bọn họ ở mình, bọn họ cũng tự tại, chúng ta cũng tiện."

      Tử Tình làm Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đều sửng sốt, mấy ngày nay vội vàng nên nghĩ đến chuyện này, nhà ai cưới vợ mà ở chung đâu chứ.

      Lưu gia tốt xấu gì cũng là gia đình nhà nho, quy củ cũng ít, nam hài trong nhà cũng dần dần trưởng thành, ở cùng chỗ xác thực tiện. Đầu tiên là chuyện vệ sinh và tắm rửa, nghĩ vậy, Thẩm thị : "May mà có Tử Tình nhắc nhở, chúng ta cũng có điều kiện, nào có chuyện để đại tẩu cùng em chồng dùng chung phòng tắm được. Dù sao trong nhà cũng thiếu bạc, làm cho mỗi người tiểu viện (sân+nhà) , hai mươi lượng bạc là đủ, thêm cả nội thất chắc tầm 100 lượng, đồ dùng có của hồi môn của nhà . Bây giờ bắt đầu làm thôi, còn phải làm giường mới, giường thể làm sơ sài được."

      Tử Tình giờ mới biết tập tục địa phương là chậu chạc tủ tiếc đệm chăn đều là của hồi môn nhà , chỉ có giường là nhà trai ra, đêm tân hôn, giường nhà trai, đệm chăn nhà , hay đấy nhỉ.

      Thẩm thị có tật nôn nóng, nghĩ vậy, nhanh chóng muốn Tăng Thụy Tường suy nghĩ xem nên làm nhà kiểu gì, gia cụ thế nào.

      "Tương lai bọn đều ở riêng, chẳng qua tết đến mới về đoàn tụ, phòng ở cần quá lớn, có mấy gian phòng là được. Giống như chúng ta có 5 gian nhà giữa, thêm hai gian nhà kề là được. Chi bằng chờ Tử Phúc về nhà, hỏi ý kiến của , rồi hỏi ý kiến nhà , hôn kỳ làm ở mùa thu là được."

      Thẩm thị nghe xong cũng có lý, quan trọng là muốn bọn thích mới vui vẻ. Việc này tạm thời buông xuống.

      Chương 140: Tử Phúc rớt


      Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vội vàng tìm người xới đất, san bằng, gà mái ấp trứng, trồng cây gieo hạt, làm xong tất cả tháng ba đến. Tử Phúc cũng về nhà.

      Tử Phúc chạng vạng mùng tám tháng ba vào cửa, phong trần mệt mỏi, tinh thần suy sút, quỳ mặt đất ôm lấy Thẩm thị : "Nương, con xin lỗi, con thi rớt rồi, ta thi được. Nương mắng con , con để nương thất vọng rồi."

      Thẩm thị thấy con thế này, nước mắt lăn dài, vỗ phía sau lưng con : "Con à, sao, nương biết con cố gắng nhiều rồi, con mới mười tám tuổi, còn có nhiều thời gian, nương tin con nhất định thành công, con phải tin vào chính mình. Nghe lời nương, tắm rửa cái, nương làm đồ ngon cho con." xong vội đỡ Tử Phúc dậy.

      Tăng Thụy Tường thấy cũng : "Làm chút đồ để con ăn, nhiều ngày màn trời chiếu đất, nghe lời nương con , tắm cái, ngủ giấc, có gì ngày mai tỉnh hẵng ."

      Thẩm thị nghe xong, vội buông Tử Phúc ra, muốn vào bếp tự tay nấu cơm cho con, Tử Tình đành phải nấu nước cũng, chuẩn bị nước cho Tử Phúc tắm trước, tắm rửa xong đồ ăn cũng tốt, Thẩm thị luôn luôn cùng Tử Phúc, mẹ con chuyện hồi lâu.

      Ngày kế Tử Phúc tỉnh lại, Tăng Thụy Tường qua học đường, Tử Tình chuẩn bị điểm tâm, thấy Tử Phúc ăn xong, vội : "Đại ca, ta muốn đến sau núi nhặt trứng gà, phía sau núi có hoa đào nở, đại ca còn chưa thấy đâu, bằng thừa dịp bay giờ có thời gian, dẫn muội muội nhìn cái?"

      Tử Phúc đương nhiên biết muội muội là vì tốt , cũng muốn phụ tấm lòng của Tử Tình, ai ngờ vừa đến sau núi, gấm hoa rực rỡ, phong phi điệp vũ (gió thổi bướm bay, ý như câu hoa thơm bướm lượn), còn có vùng cam xanh um tươi tốt, còn thấy gà thấy dê. Tâm tình sảng khoái.

      "Tình nhi, đây đều do ngươi làm ra à? Ta ngờ ngươi lại có năng lực lớn như vậy. Ngươi làm như thế nào?" Tử Phúc có chút kinh ngạc.

      " có gì, rất đơn giản, năm làm được, hai năm, hai năm làm được còn có năm thứ ba, chỉ cần ta luôn luôn cố gắng, càng ngừng nỗ lực, có thành quả. Bây giờ là năm thứ bảy rồi, lúc vừa mới bắt đầu thế nào, đại ca còn nhớ ?"

      "Ta đương nhiên nhớ chứ, lúc trước còn nghĩ vì sao ngươi phải muốn mua núi hoang này? Bây giờ thấy nó được ngươi cải biến hoàn toàn. Ngươi yên tâm, đại ca biết làm như thế nào. Cám ơn ngươi, muội muội tốt, cho đại ca ôm ngươi cái, lúc chân ngươi bị thương, vốn đại ca cũng muốn ôm ngươi, ai ngờ mỗi lần đều bị Khang Bình đoạt trước. Đúng rồi. Khang Bình còn bảo ta đưa cho ngươi mấy thứ, phải tầm tháng tư mới trở về được, nhưng cũng cách bao lâu nữa." Tử Phúc xong, ôm Tử Tình chút. Vô hạn thương xoa xao tóc Tử Tình, cảm thán câu: "Ta muốn ngươi trưởng thành, trưởng thành bị người khác cướp , ca ca rất luyến tiếc."

      Trong lòng Tử Tình cũng ê ẩm, cố nén cười : "Đại ca, hình như là đại ca lớn trước, muốn kết hôn với tẩu tử, nhưng đừng có tẩu tử mà quên muội muội đấy."

      Tử Phúc nghe xong cười, hai người còn ít chuyện, mới ôm rổ trứng gà về nhà, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị chờ hai người bọn họ ăn cơm trưa. Thấy Tử Phúc sau núi chuyến, vẻ mặt bình thản rất nhiều, đều nhàng thở ra.

      Tăng Thụy Tường nhân cơ hội hỏi thi thế nào, đề mục thi cử. Theo sau, Tăng Thụy Tường cho Tử Phúc chuẩn bị thành thân vào mùa thu, xây tân phòng, có ý tưởng gì nhanh đề xuất: "Lập gia đình trước rồi lập nghiệp sau cũng được, con ít du lịch, đọc sách mãi cũng khô cằn, giấy là lời suông, con còn trẻ, xây xong nhà tự con tìm cơ hội ra ngoài dạo, để mở mang kiến thức."

      Thẩm thị lại giục Tử Phúc tìm Lưu gia nương thương nghị: " đến chuyện này, mời bà mối lần trước cùng ngươi đến Lưu gia chuyến, thương nghị mùa thu năm nay thành hôn, có cầu gì về phòng ở. Mặt khác, chúng ta đưa cho đối phương trăm lượng để làm đồ cưới nhiều chút. Rồi con về tìm ông nội xem có ngày lành nào ."

      "Nương, phòng cứ làm giống trong nhà, cần lớn lắm, nhà giữa có 5 gian là đủ, nhà kề cần nhiều, bên hai gian là được, con đến Lưu gia chuyến, về tìm Tam đường thúc chuyện này, cha đúng, con cũng nên ra ngoài mở mang chút kiến thức." Tử Phúc .

      Có việc để làm, tâm tình Tử Phúc cũng tốt hơn, Lưu gia vẫn gì về chuyện Tử Phúc thi rớt, ngược lại Lưu tiên sinh khuyên bảo Tử Phúc nhiều hơn, đồng ý năm nay thành hôn, về chuyện Tử Phúc để ngân phiếu lại từ chối, Tử Phúc mãi đây là ý Thẩm thị, dung để mua đồ thành thân, đối phương mới nhận lấy, còn xây phòng xong cho bọn họ kích cỡ để đặt làm gia cụ.

      Lão gia tử tuy rằng có chút tiếc nuối việc Tử Phúc thi rớt, nhưng cũng hiểu dù sao Tử Phúc còn tuổi , khẳng định có nhiều chỗ thiếu sót, tuổi là cử nhân quả sai rồi, cả cái trấn ai có được vinh quang này thứ? Lần này Tử Phúc muốn thành hôn, lão gia tử càng vui vẻ, gặp ai cũng cháu trai thành hôn, mời đến uống ly rượu mừng.

      Tử Phúc làm việc hiệu suất rất nhanh, muốn làm xong nhà trước khi Lâm Khang Bình về, rồi cùng Lâm Khang Bình đến Việt thành, nhìn xem phong cảnh Lĩnh Nam và dân cư ở đó, có cơ hội còn muốn ra nước ngoài. Cho nên bên này xây nhà, bên kia lại tìm Từ sư phụ tìm vật liệu gỗ tốt, chuẩn bị làm gia cụ. Cũng may trước đó Tử Tình tính toán trước, nên quá vội vàng.

      Ngày thành thân định, ngay tại mười tám tháng chín, Thẩm thị thấy trong nhà có chút rối ren, sợ mình kinh nghiệm, vẫn có chỗ biết, lại tiếp mẫu thân Hà thị đến, thương lượng đặt sính lễ thế nào, ý Hà thị cũng là nên quá keo kiệt, nhưng cũng thể quá xa hoa, dù sao, đây là ở nông thôn, rêu rao quá mức cũng tốt, làm láng giềng chê trách, dễ có tai hoạ.

      Cuối cùng chọn các bộ trang sức vàng, bạc, ngọc, vải lăng, la, cẩm, đoạn miên, mỗi loại 4 xấp, da dê 8 bộ, tiền biếu tám mươi lượng, hai mâm bánh mừng. 6 hộp trà mừng, 6 bầu rượu mừng, đôi thiên nga.

      Thương nghị tốt, Thẩm thị bảo Tử Tình ghi lại danh mục quà tặng, thương lượng cùng Tăng Thụy Tường xong, lại cầm cho lão gia tử cùng Điền thị xem qua , tất nhiên là lão gia tử gì, Điền thị thấy quá nhiều, : "Ta cưới hai con dâu, gả ba nữ nhi, tổng cộng còn đến số lẻ của ngươi nữa, xem ra mấy năm nay ngươi có ít của cải, chỉ thương cho mấy muội muội ngươi,ra ngoài cũng có bộ quần áo nào tử tế để mặc. Ca ca có tiền được gì đâu?"

      "Nương, ngươi quá mức rồi, nhà của Hạ Ngọc ai làm, hai muội tử lấy chồng ta tặng quà lớn, bọn Đại Mao ta nuôi à. Tết Tử Tình còn chủ động cho nhị của nàng bộ váy bằng lụa nữa." Tăng Thụy Tường .

      Thẩm thị nghe xong, bây giờ nàng cũng biết chuyện của Xuân Ngọc như cây kim đâm trong lòng Điền thị, có cơ hội gì cugnx lấy ra mà .

      Quả nhiên, thoáng chốc lại nghe Điền thị với Tăng Thụy Tường: "Đó là nhị muội ngươi, ta là đại muội ngươi kìa, cháu ngoại Đại Mao mùa thu năm nay cũng thành thân, ngươi chuẩn bị phần lễ , ngươi làm cậu phải làm gương chứ, lại là cháu trai đầu tiên thành thân, đừng cho quá ít để người ta chế giễu."

      "Nương, ta dự là quá tốt rồi, với lại còn có đại ca nữa, làm gương cũng đến lượt ta, về phần đưa lễ đó, ta cho nhiều hơn đại ca được." Tăng Thụy Tường trả lời.

      Điền thị lập tức đen mặt, vừa muốn mở miệng chuyện, Thu Ngọc ôm đứa vào cửa. Thu Ngọc vào cửa thấy Điền thị như vậy, liền cười hỏi: "Các ngươi thương lượng cái gì thế? Sao lại vui thế kia?"

      "Tử Phúc định thành thân vào tháng chín, chúng ta đến đem danh mục sính lễ cho cha cùng nương xem." Thẩm thị trả lời.

      "Để ta xem với, nhìn xem cử nhân nhà ta thành thân có thứ tốt gì nào." Thu Ngọc .

      Thẩm thị đành phải đem danh mục quà tặng đưa qua, Thu Ngọc từng theo Tăng Thụy Tường học chữ, chữ hay dung nàng vẫn biết. Xem xong danh mục quà tặng, nàng : "Tẩu tử bỏ nhiều lực rồi, ta thấy cũng có gì ngạc nhiên, chỉ là những thứ thông thường, chỉ có vật liệu may mặc và tiền biếu ít thôi, còn lại chỉ hơn gia đình bình thường chút. Ta còn tưởng rằng với thực lực của tẩu tử, trải thảm đỏ bốn phía ấy chứ."

      "Cái gì mà hơn có ít? Năm đứa con của ta tổng cộng cũng hết số lẻ từng này thôi, phải các ngươi chỉ tốn có mấy lượng bạc sính lễ gả à."

      "Sao có thể giống nhau được? Bây giờ nhị ca nhị tẩu giàu có hơn, ngươi có thể có cái gì? phải ta quá, nhưng cuộc sống của ngươi đều do nhị ca đưa bạc đến. Tử Phúc lại là cử nhân, tốn chút cũng đúng." Thu Ngọc khuyên nhủ.

      "Ta cũng chưa gì cả, ta chỉ về Đại Mao thành thân, bảo lão nhị bỏ ra ít tiền, cũng vì muốn tốt cho , ra ngoài còn phải thể diện cho à, lại ra sức từ chối, muốn nhìn đại ca ngươi , ngươi còn biết đại ca ngươi thế nào à, lấy ra được mấy văn chứ?" Điền thị oán giận.

      "Đừng nghe nương ngươi lải nhải nữa, càng già càng hồ đồ, trong mắt thấy thứ gì ngoài bạc nữa, nào có ai làm đệ đệ mà vượt qua đại ca? Tường nhi , ta biết hai ngươi bề bộn nhiều việc." Lão gia tử rốt cục mở miệng.

      Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong, nhanh cáo từ. Chờ họ vừa ra khỏi cửa, Điền thị than thở: "Cưới nàng dâu bỏ ra nhiều, còn đối với muội tử của mình lại vắt chày ra nước (keo kiệt)."

      Lão gia tử chỉ mặt Điền thị: " ngươi ngu chịu, ngươi thấy mấy năm nay nhà Xuân Ngọc gây ra chuyện gì à, nếu con ta và con dâu phúc hậu, để người người khác, sớm đoạn giao rồi, còn muốn lễ gì? Còn vắt chày ra nước, bạc ngươi dung ai cho? Bọn Đại Mao ai nuôi? Làm người phải biết chừng mực, ngươi thấy Hạ Ngọc đấy, thành thành , nhà cửa, cây ăn quả, vải dệt, thịt heo, loại nào phải do lão nhị giúp đỡ chứ, ngay cả giếng nước cũng là do nàng dâu lão nhị nghĩ đến, cho thêm mấy lượng đào, con trai con dâu tốt như vậy, ngươi còn muốn gì nữa, ngươi đúng là điên." Lão gia tử xong tức giận, chắp tay sau lung, ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 141: Tử Phúc du lịch


      Tăng Thụy Tường và Thẩm thị trở về nhà, Tăng Thụy Tường kéo tay Thẩm thị : " xin lỗi, mỗi lần lão phòng đều thoải mái, về sau có việc gì ngươi ít đến đấy, mấy năm nay đúng là ủy khuất cho ngươi rồi, tuy rằng con được gì về nương, nhưng ta thấy nương càng lớn tuổi càng cố chấp, phân phải trái, cha ta tốt hơn mấy năm trước chút. Ngươi yên tâm, về sau bọn họ cái gì ta đều hỏi ngươi và bọn trước, văn cũng cho thêm."

      Thẩm thị nghe xong, vỗ tay : "Ta biết, mấy năm nay ngươi cũng tốt hơn nhiều, Xuân Ngọc bọn họ lấy được gì tốt đẹp của chúng ta đâu, quên , chuyện bọn họ cho tức tối nữa, mình tự sống cho mình, dù sao năm gặp bọn họ chỉ tầm hai lần thôi."

      Vợ chồng hồi lâu, tâm tình Tăng Thụy Tường tốt hơn chút, dù sao những năm gần đây luôn luôn quen như vậy, cứ cho rằng đều là huynh đệ tỷ muội, đều là người nhà, có thể giúp thứ gì giúp, nhưng đổi lấy lại là tính kế cùng thương hại, may mắn là Ngọc Mai và bọn luôn luôn bên cạnh , thế là đủ rồi, Tăng Thụy Tường nghĩ như vậy.

      Ngày kế, Tử Lộc và Tử Thọ Tử Hỉ về nhà nghỉ phép vụ xuân, thấy trong nhà lại có phòng mới, liền hỏi tiếng, biết được đại ca định ngày cưới, hơn nữa, mười tám tháng chín vừa khéo là ngày nghỉ vụ thu, đều hưng phấn, đám muốn chuẩn bị lễ vật.

      Tử Phúc góp vui: "Các ngươi nghĩ tương lai xây phòng thế nào chưa? bằng thừa dịp ta rảnh rỗi, vẽ cho mỗi đứa cái, tương lai đỡ phiền. Nhưng các ngươi ai cũng tặng ta quà lớn, đừng miệng thôi đấy."

      "Đại ca. Ta cùng Khang Bình tặng rồi, quà cũng đâu có ít? Ngươi xem, có ngọc thạch, có kê huyết thạch, còn có vòng tay cùng trang sức khác, đúng rồi, ta còn có lễ vật lớn nữa, vẫn chưa thêu xong." Tử Tình đắc ý cười.

      "Ta bao câu đối lúc ngươi thành thân." Đây là Tử Lộc. Tử Lộc rất tiến bộ, viết đẹp hơn Tử Phúc.

      "Lúc ngươi thành thân, ta khắc con dấu cho ngươi." Đây là Tử Thọ.

      "Ta chờ ăn uống." Đây là Tử Hỉ.

      "Đại ca. Ta cho ngươi cái hầu bao." Giọng Tử Vũ trong trong, còn lắc túi tiền của mình.

      Cả nhà tiếng cười ầm ĩ, hòa tan khó chịu trong lòng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị. Tử Lộc tháng sáu Xương Châu thi, chui đầu vào thư phòng đọc sách.

      Ngày hai mươi tám tháng ba, Lâm Khang Bình trở lại. Thấy căn nhà làm gần xong, hâm mộ thôi, cố ý làm vẻ mặt đau khổ với Tử Tình: "Ta xấp xỉ bằng tuổi với đại ca, người ta thành thân, ta còn phải khổ sở chờ đợi hai năm, đúng là đồng nhân bất đồng mệnh (giống người khác mệnh) mà."

      "Ta có biện pháp cho ngươi lập tức thành thân luôn, nhưng ra ngươi phải cảm ơn ta nhiều đấy." Tử Phúc cười với Lâm Khang Bình.

      " ư? Xin đại ca chỉ giáo." Lâm Khang Bình hai tay ôm quyền với Tử Phúc.

      "Ngu ngốc. Ngươi bị lừa rồi, đại ca của ta chắc chắn là bảo ngươi cưới người khác. Tỷ của ta còn chưa lớn, ngươi cưới người khác là khỏi hâm mộ đại ca, muốn cưới khi nào cưới sao, cưới người khác là cưới người khác." Tử Hỉ cho Lâm Khang Bình ánh mắt khinh bỉ, Tử Phúc, Tử Lộc, Tử Thọ đều cười ha ha.

      Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình, : "Các vợ, em vợ của ta đều phải là kẻ dễ bắt nạt, chỉ có nàng dâu của ta mới tốt."

      Mấy người nghe xong càng vui vẻ, ào ào tuyên bố làm khó Lâm Khang Bình, làm Tử Tình ngượng ngùng .

      Lần này Lâm Khang Bình trở về cũng chỉ có mười ngày rãnh rỗi, muốn mua ít đồ ở đây đưa tới Cảnh Đức trấn theo đường thủy. Lâm Khang Bình người ở Văn gia kia đồng ý đến, để chờ xem có người nào hợp mua hai người, sư phụ thiết kế nahf vườn tìm được người, nhưng bây giờ có thời gian, mùa thu hẵng .

      Tử Tình hỏi: "Nếu thừa dịp mười ngày này làm tường viện trước, lại làm mấy cái phòng ở, tương lai ngươi có mua người họ cũng có chỗ ở?"

      Lâm Khang Bình nghĩ nghĩ: "Cũng đúng, cứ như vậy , lại bận rộn nữa, ta định trò chuyện với ngươi vài ngày đấy."

      " phải bây giờ chuyện à? Ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Tử Tình liếc mắt.

      Lâm Khang Bình nhịn được, khẽ véo má Tử Tình, cảm thấy làn da nàng bóng loáng, lại sờ soạng thêm chút, thấy Tử Tình trừng mắt, lông mày nhíu lại, vội kéo tay Tử Tình, thấp giọng dỗ: "Ngươi cứ cố ý chọc giận ta mà, được rồi, náo loạn nữa, tại ta nhịn được, , làn da quá, ngươi nhìn tay ngươi , tại làm việc hàng năm, đều có lớp chai mỏng, ngươi yên tâm, sau khi thành thân, ta để ngươi làm gì, nhất định để da tay ngươi như da mặt, trắng trắng mềm mềm."

      Tử Tình vừa nghe, nở nụ cười, "Còn trắng trắng mềm mềm gì chứ, ngươi cho là làm đậu hủ à? Ta chuyện quan trọng với ngươi, ngươi lại tào lao à, trước kia sao ta thấy ngươi ít lắm mà, cả ngày nhăn nhó, giống như ai cũng nợ bạc của ngươi vậy, bây giờ lại dịu dàng, còn học cách ăn khép nép dỗ nữ nhân nữa chứ."

      "Hình như là , ta cũng phát ta biến hóa lớn như vậy, nếu là trước kia, đánh chết ta cũng tin những lời này là tự mình thốt ra, có thể là gặp được người mình thích, muốn để nàng vui nên làm cái gì cũng để ý. Mà ta với nàng dâu của ta thế có sao đâu."

      Tử Tình nghe xong mặt đỏ lên, trong lòng có chút tin lời , miệng lại : "Lại nữa, cả ngày nàng dâu nàng dâu, nương của ta nghe được lại mắng ta giờ."

      "Được rồi, náo loạn nữa, chính , làm tường viện bằng gạch , vừa rắn chắc vừa bền, còn làm nhanh nữa, hai ta cũng thiếu từng ấy bạc, nhưng bây giờ tìm đất sét chỗ nào đây, mua đá tảng có thể, Trần gia thôn cách nơi này xa ấy, chỗ cửa thôn có song, ta thấy có ít đá." Lâm Khang Bình kéo tay Tử Tình buông.

      Hai người thương nghị tốt, Lâm Khang Bình vội vàng tìm Tử Phúc, Tử Phúc lại dẫn tìm Tam bà bà, mời mấy người con trai của bà mua đá giùm, người xây tường viện vẫn tìm người cũ, Tử Tình vốn định nhờ thôn dân, cho bọn ít việc làm, tương lai cũng dễ sống chung chan hòa. Nhưng thôn có mười hộ gia đình, làm gì có ai biết việc xây tường nhiều, đành từ bỏ.

      Nghe Tử Phúc muốn cùng Việt thành, Lâm Khang Bình cao hứng, cũng đề nghị Tử Phúc ra ngoài mua chút lá trà cùng , vận chuyển đến Việt thành bán kiếm ít lộ phí (chi phí đường), tiêu dùng trong chuyến này cần người nhà bỏ tiền.

      Tử Phúc thương lượng cùng cha mẹ, Tăng Thụy Tường : "Thôi cứ cầm chút ngân lượng theo , lỡ có việc gì dung gấp cũng tiện, ta có ý là khoog nên kiếm tiền, nhưng dù sao ngươi vẫn lấy việc đọc sách làm chính. Lần này ra ngoài du lịch để ngươi hiểu biết xã hội này hơn, người đời , đọc vạn quyển sách bằng vạn dặm đường. Có thể tốt cho con đường người , bởi vì có nhiều thứ sách vở thể cho ngươi được."

      Tử Phúc gật đầu. Tử Tình ở bên nghe xong, rất giật mình, nàng ngờ lão cha có chút trình độ, đáng tiếc, năm đó gián đoạn học nghiệp vì trong nhà nghèo túng, nếu học thêm nữa chắc chắn phải chỉ là tú tài, nếu lúc mình vừa tới mà khuyên thi tốt rồi, khi đó còn đến ba mươi tuổi. Bây giờ chỉ sợ có ý định kia, với lại ba năm sau bốn mươi rồi.

      Tử Tình rối rắm Thẩm thị tiếp: "Nhớ trở về trước Trung thu, sau Trung thu đưa sính lễ, đường cẩn thận." xong đưa cho ngân phiếu hai trăm lượng, Tử Phúc bảo nhiều, Thẩm thị là cứ cất mà dùng vào việc gấp.

      Bởi vì chuẩn bị xây tường viện, nên hành trình của Lâm Khang Bình trì hoãn hai ba ngày, còn dẫn Tử Phúc mua lá trà, thuê thuyền, nên Tử Tình liền giục trước, chuyện công trường gấp lắm, dù sao có các đường thúc giúp đỡ, lại là người quen trong thôn.

      Lâm Khang Bình nghe xong : "Đành phải thế thôi, cứ trì hoãn tiếp Đại Vệ gặp phiền toái, vất vả cho ngươi rồi, lúc đầu ta còn cần ngươi quan tâm, vẫn khiến ngươi mệt nhọc."

      " phải ta của ngươi là của ta à, ta vì chuyện của mình làm bận rộn là đúng, chẳng lẽ trong lòng ngươi vẫn coi ta là người ngoài hả?" Tử Tình cố ý , làm Lâm Khang Bình hận thể ôm nàng cắn mấy ngụm, nhưng vẫn dám lỗ mãng.

      Tiễn bước Lâm Khang Bình và Tử Phúc trong lòng, Thẩm thị lại bắt đầu mọc cỏ (ý là lo này lo kia), cũng may Từ sư phụ tới cửa bắt đầu làm gia cụ, Thẩm thị mới buông tâm xuống.

      Nhà của Tử Phúc vào ở được rồi, nhà giữa 5 gian, ở giữa là phòng khách, mỗi nhà kề hai gian, mỗi gian cũng lớn, tầm mười hai mười ba thước vuông, phía đông là phòng bếp cùng nhà ăn, phía tây là phòng tắm cùng phòng cho khách, Thẩm thị cảm thấy vẫn nên làm cho bọn phòng bếp , lỡ ngày nào đó muốn tự mình làm ít đồ ăn khuya cái gì, hoặc muốn chiêu đãi người nhà mẹ đẻ cũng tiện.

      Tử Tình thấy Thẩm thị bận rộn, liền quấn quít Tăng Thụy Tường sau bữa trưa dẫn nàng đến đầu thôn, nhìn xem tiến độ công trình, tường viện hoàn thành hơn nửa, 3 mặt hoang đều xây nền, phần tường viện xong, cao 6 thước, phía dưới là đá lớn, cao nửa thước, đá là được các đường thúc chạy đến bãi sông tìm kiếm, là giá rẻ mà thực dụng. Tử Tình lại hỏi xem còn cần bao nhiều thời gian là hoàn thành, cùng phí gạch ngói, sau đó cùng Tăng Thụy Tường về nhà .

      Về nhà, Tử Tình tìm Từ sư phụ, đồ đệ của Từ sư phụ bận hết bên này, lại đến bên kia làm cửa sổ. Nghĩ nghĩ, Tử Tình hỏi Từ sư phụ còn bao nhiêu gỗ lim cùng các loại gỗ tốt khác, lần này Tử Phúc làm gia cụ, Thẩm thị cầu làm những ghế cao và bình phong bằng lim. Hai người , Tử Lộc về nhà.

      Chương 142: Khô hạn


      Tử Lộc vừa vào cửa, liền Tử Tình mở cửa: "Trời quỷ quái này, còn chưa vào tháng năm, mà sao nóng bức như thế, thời gian dài chưa mưa hột rồi."

      Tử Tình nghe xong, cả kinh, cũng đúng, từ lúc trong nhà bắt đầu xây nhà thêm, trời luôn luôn nắng, nhưng mình để ý nhiều, dưa hấu còn phải tưới nước, Tử Tình vội tìm Thẩm thị việc này.

      Thẩm thị suy nghĩ nhà mình năm nay có việc vui, lương thực trong nhà nên dự bị nhiều ít, lỡ đến lúc đó lại giống năm kia, hoa mầu thu được gì gì sao thu thêu đất, lương thực và tang giá phiền. May là hai ngày trước thu hoạch lúa mạch, trừ chuyện cho lão gia tử 1 thạch, nhà mình cũng còn gần 3 thạch.

      Cơm chiều xong, Thẩm thị với Tăng Thụy Tường lo lắng của mình, Tăng Thụy Tường : "Vậy mua nhiều lương thực lên, mua đủ cho năm dùng luôn, phòng ngừa chu đáo."

      Thẩm thị nghe hiểu cái gì gọi là phòng ngừa chu đáo, Tăng Thụy Tường giải thích lúc, đồng thời thầm nghĩ, về sau mỗi ngày phải dành nhiều thời gian dạy thê tử biết chữ hơn.

      Sớm hôm sau, ba mươi tháng tư, cũng là chợ phiên, Thẩm thị dẫn Tử Lộc mua hơn 200 cân gạo, lại mua hơn ngàn cân cân thóc, dù sao mua thóc để lâu vẫn tiện hơn.

      Đoan Ngọ, Thẩm thị lại mua hơn ngàn cân thóc cùng hai trăm cân gạo, từng này chắc đủ rồi. Lúc ăn cơm, Tăng Thụy Tường cho lão gia tử, lão gia tử nhìn nhìn trời: "Ta làm nông cả đời, chỉ thấy có hai trận thiên tai, lúc đó đúng là thu được hạt thóc nào, bán con bán cháu, nước đến chỗ nào, thôn thấp trũng ngập hết, chỉ thấy mỗi nóc nhà, chỗ chúng ta mưa nhiều, hay lũ lụt. Khô hạn ít hơn. Vẫn chuẩn bị trước cho tốt, dù sao năm nay các ngươi có việc vui mà."

      Điền thị nghe xong, sốt ruột: "Vậy Xuân Ngọc sao? Cả nhà nó lấy gì ăn. Đại Mao cũng sắp đám cưới."

      Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong tiếp.

      "Ngươi lại nữa hả, với ngươi rồi, con cháu có phúc của con cháu, ngươi lại lo lắng hoài, nếu như thế ngươi qua thăm nàng ." Lão gia tử xong trừng mắt nhìn Điền thị, bước .

      đến hai ngày, Thẩm thị đường đụng phải Lưu thím - hàng xóm trước kia. Lưu thím lôi kéo Thẩm thị : "Hai ngày trước, thấy cha mẹ chồng nhà ngươi thăm đại nữ nhi, ôi ôi, kéo nguyên xe đầy tràn, nào lúa mạch nào thóc nào trứng gà, còn có mấy sọt rau xanh, muội phu nhà ngươi gặp được nhà mẹ đẻ tốt rồi. Mỗi năm, trừ chuyện thay nuôi con, còn đưa cho bọn bao nhiêu thứ. Cũng may các ngươi so đo."

      Thẩm thị nghe xong, gượng cười: "So đo được gì? Đều là người nhà, thể trơ mắt nhìn bọn chịu đói."

      "Nhưng quá bất công, mẹ chồng ngươi quá mức rồi, có người nào thương nữ nhi như bà ta đâu, nàng dâu thương cũng đành, à có mấy nàng dâu nào thương mẹ chồng đâu? Ai bảo nữ nhân chúng ta mệnh khổ, nhưng con trai là từ bụng bà ta bò ra mà, nhớ năm đó, tướng công nhà ngươi đưa lúa mạch, nhà mẹ chồng ngươi vừa giết heo, ta còn tưởng rằng là gọi các ngươi đến lấy thịt heo chứ, kết quả là Tình nhi nhà các ngươi bảo biết có chuyện như vậy. Còn hỏi cha nàng là sao ông bà cho thịt ăn nữa."

      Lưu thím thấy sắc mặt Thẩm thị khó coi, mới giựt mình thấy mình nhiều, vội sửa miệng: "À, đúng rồi, sao đại ca đại tẩu nhà ngươi về nhà, cũng mấy năm thấy bọn họ rồi. Nghe là chuyển vào trong thành, Tử Bình thành thân rồi nhỉ? Cũng mời rượu, sợ mấy người hàng xóm chúng ta tặng quà được à?" Lưu thím xong còn có chút tức giận.

      "Lời này đúng rồi. Bây giờ nhà nàng rất bận, con còn , lúc có dịch đậu mùa ấy, làm Tử Hà mất, từ đây nàng càng coi chừng con trai kĩ càng, chờ thêm hai năm nữa đứa lớn hơn chút chắc nàng về?"

      "Chục năm trời mới có đứa con, thế mà mất là mất, lúc mẹ chồng nhà ngươi ta còn có chút tin, nhưng cuộc sống của ngươi tốt hơn rồi, đứa cũng có tiền đồ, bạc cũng có. Nghe vườn nhà ngươi đều trồng dưa hấu à? Bây giờ dưa hấu nhiều, thế mà thấy nhà ai giàu có như nhà ngươi, chẳng lẽ nhà ngươi có tuyệt chiêu gì?" Lưu thím hỏi.

      "Tuyệt chiêu gì chứ, ta trồng ngay sát nhà, nên trông giữ tỉ mỉ, lại có trộm, nên bán hơn người ta mấy lượng bạc." Thẩm thị xong lại vội vàng: "Ta còn có việc trước."

      Thẩm thị trở về nhà, đem đồ đạc sắp xếp, tìm Tử Tình hỏi: “Năm đó ông nội con giết heo, còn và cha đưa lúa mạch, ông nội giữ các con lại ăn cơm, sao về gì? Có phải cha con cho ? Mọi người thi nhau gạt ta à?"

      "Nương, chuyện qua lâu rồi, ai còn nhớ chứ? Với lại phụ thân muốn nương biết là vì sợ nương tức giận, nương thấy đấy, phụ thân đối với nương rất tốt, nương đừng phụ tâm ý của phụ thân."

      Thẩm thị búng trán Tử Tình, mắng câu: "Quỷ quái." Cũng bỏ qua việc này. Bởi vì sáng sớm ngày kế, nàng cùng Tử Lộc lên tỉnh thành, nguyên bản Tử Lộc lần này hẹn bạn cùng trường, cần Thẩm thị theo.

      Thẩm thị : "Hẹn rồi cũng vậy, chúng ta có thể chung tiền thuê nhà, lần trước ca ngươi cũng chung tiền thêu với mấy nhà đó. Lần này ta Xương Châu cũng vì muốn mua ít đồ cho đại ca ngươi đón dâu, đồ ở tỉnh thành đẹp hơn An Châu ít, hơn nữa là có người nấu cơm giặt quần áo cho ngươi, tiện lợi."

      Sauk hi ăn cơm chiều, Thẩm thị lại dặn dò Tử Tình ít chuyện, dẫn Tử Vũ theo, cũng may có Hà thị ở nhà nên Thẩm thị yên tâm hơn.

      Thẩm thị mới vừa , Tăng Thụy Ngọc đến, tường viện cùng phòng ở đều hoàn công, công nhân sốt ruột muốn về nhà múc nước cứu lúa, cho nên trưa nắng cũng nghỉ ngơi, tối mịt mới về nhà."Đây là giấy ghi chép mua đá, lúc đó Khang Bình để lại cho ta hai mươi lượng bạc, dùng hết, còn gần 6 lượng."

      xong Tăng Thụy Ngọc đưa quyển sổ giản dị, là con của - Tử Văn làm giùm. Tử Tình nghe xong, vội khen mấy câu, tiếp nhận sổ sách và bạc thừa, lại hỏi: "Bọn họ làm bao nhiêu ngày, tổng cộng là mười người, ta tính toán tiền công rồi trả cho người ta."

      "Kỳ hạn công trình bắt đầu từ mùng sáu tháng tư, Đoan Ngọ nghỉ ngày, trong lúc đó bọn họ còn thay phiên nhau về nhà cứu lúa, cho nên mỗi người làm tầm 25 ngày. Mặt khác, tiền lò gạch cũng nên trả, ta đưa ngươi . Khang Bình đặt cọc năm mươi lượng bạc trước, chỉ sợ ngươi còn phải trả thêm ít."

      Tử Tình nghe xong, vào nhà hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng, lại cầm hai nén bạc 5 lượng, ngẫm lại, lại cầm lượng vụn, mấy thứ này lúc Khang Bình chuẩn bị cho nàng trước, tổng cộng để lại hai trăm lượng bạc, có ngân phiếu, có nén bạc, còn bạc lẻ, tiền đồng, để Tử Tình dễ tiêu.

      Tử Tình thay bộ quần áo thường, Tăng Thụy ngọc và Tử Tình tới công trường trước, nhóm công nhân kiểm kê công cụ, có người thanh lý rác, bọn họ thấy Tử Tình đều vây lại, La sư phụ nhìn nhìn, cười : "Các ngươi sảng khoái, chưa khất nợ tiền công bao giờ. Nhưng đại chất nữ à, ta mặt dày nên chuyện này, ngươi thấy đấy, hai ngày nay chúng ta đều sớm về muộn, rất vất vả, có thể cho thêm ít tiền công , chỉ sợ mùa màng năm nay tốt, cuộc sống của chúng ta cũng tốt lắm."

      "Chuyện này tam thúc cũng với ta rồi, mấy ngày nay vất vả cho mọi người, tiền công của mỗi người các ngươi là lượng, mặt khác, ta cho thêm mỗi người chuỗi tiền, nhưng ta có tiền lẻ, nên làm phiền La sư phụ đổi giùm ta." Tử Tình thấy mọi người vui vẻ tươi cười, bản thân cũng cười.

      Bởi vì các đường thúc chịu khó, nơi nơi tìm hòn đá, hòn đá dùng nhiều nên cùng đỡ tiền gạch ngói, tổng cộng hết 123 lượng 230 văn tiền gạch. Trả tiền cho lò gạch xong, về nhà, Tử Tình đưa cho Tăng Thụy Ngọc mười lượng bạc, : "Đây là tiền thưởng mà chất nữ cho năm vị thúc thúc, lý lẽ, ta nên tự mình làm bàn tiệc rượu mời các thúc thúc, nhưng giờ trong nhà bận nhiều chuyện, các thúc thúc cũng bận, nương ta lại ở nhà, chờ lần sau Khang Bình về, ta bảo mời năm vị thúc thúc uống rượu phen."

      Tăng Thụy Ngọc nghe Tử Tình thế, cũng già mồm cãi láo, thống khoái nhận lấy: "Chúng ta đều chờ cháu rể mời rượu đấy. Có chuyện gì cứ , lát gần tối chúng ta tưới nước giúp ngươi chút, có thể cứu bao nhiêu hay bấy nhiêu, đừng lãng phí."

      Tử Tình nghe xong cũng cự tuyệt, mấy ngày nay, buổi sáng cùng chạng vạng tối, Tăng Thụy Tường và nàng bắt đầu múc nước tưới, tuy rằng có ống trúc nhưng phải múc nước đổ nước, dù sao Tử Tình chỉ là nữ oa mới mười ba tuổi, làm gì có nhiều sức, Tăng Thụy Tường hàng năm lại làm việc nhiều, thời gian này làm hai người mệt muốn chết. Mỗi ngày nước rửa rau nước tắm đều lãng phí, phía sau núi cũng đào giếng vào mấy năm trước để tiện tưới nước.

      Nếu Lâm Khang Bình biết Tử Tình ở nhà vất vả như thế, chỉ sợ lại đau lòng thôi. Từ sau khi đính hôn, Thẩm thị chấp nhận Lâm Khang Bình, hai người ở chung như gia đình, Tử Tình sinh ra vài phần muốn xa rời, cũng biết bây giờ ở nơi nào? bận làm gì nữa?

      Hơn bốn giờ chiều, năm vị đường thúc đều đến, đầu tiên là cảm ơn Tử Tình, rồi nhanh nhẹn bắt đầu làm việc, đổ đầy nước vào hầm cầu, múc đổ, có thể chống khô trong mấy ngày, sau khi Tăng Thụy Tường dạy học về cũng gia nhập vào, Hà thị thấy vậy, nhanh làm đồ ăn, cũng may trong nhà có đầy đủ nguyên liệu, hơn nữa còn có hai thầy trò Từ sư phụ, nhiều món lắm, nhưng số lượng đủ. Mấy người làm đến gần mười giờ tối mới xong, may mà hôm nay có trăng, vẫn thấy đường.

      Tử Tình giúp bọn hâm nóng đồ ăn, bọn họ thấy sắc trời tối muộn, ăn mấy miếng rồi vội vàng về nhà.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      citrinPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :3 đọc truyện này thấy ấm áp, cũng biết đôi chút về nghề nông

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :