1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống Đại học xui xẻo - Phong Lộng [Đam Mỹ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vĩnh Kỳ buông tha tôi, đắc ý : “Ngày mai người thua cuộc nhất định phải tuân thủ giao kèo đấy. Nếu thắng …”, kéo dài giọng, đánh giá tôi lượt rồi mới cất giọng cợt nhả: “ hôn em , ôm em, giúp em tắm”.




      Tôi kinh hoàng: “Cái gì?”.




      “Này này, dám chơi dám chịu đó.”




      phải là nghe sai khiến sao? Ở đâu ra mấy cái ôm hôn tắm rửa?”




      Vĩnh Kỳ vẫy vẫy đôi đũa: “ sai em được động đậy, đứng yên để ôm hôn kỳ cọ cho”.




      Tôi suýt ngất luôn tại chỗ.




      Rầm! Dộng đũa xuống bàn, tôi đứng bật dậy. được, tuyệt đối được thua. Vụ cá cược ngày mai, tôi nhất định phải thắng.




      Vĩnh Kỳ ngước đầu nhìn: “Đồng Đồng, em làm gì thế?”.




      “À, có gì.” Để đạt được mục đích, đành phải chịu thiệt chút vậy. Tôi mỉm cười với : “Vĩnh Kỳ, ăn no chưa? tắm !”.




      “Hả?” Vĩnh Kỳ hoang mang nhìn nụ cười của tôi.




      , tắm !” Nhét quần áo vào tay, lại thuận tiện đẩy vào phòng tắm xong, tôi bắt đầu tính toán.




      Bây giờ tôi phải đột nhập vào ký túc xá nữ, lấy trộm món đồ bất kì trong đống quần áo mắc đầy ban công kia, sau đó đổ mực và bôi bẩn lên đó.




      Mai Vĩnh Kỳ thua chắc rồi.






      Bình thường, trong mắt tụi con trai ký túc xá nữ là pháo đài bất khả xâm phạm, nhưng trong mắt thanh niên hạ quyết tâm sắt đá vì tương lai như tôi cũng chẳng khó trèo lắm.




      Hồi tưởng lại những bộ phim hành động xem hồi bé, tôi thong thả bước đến tiệm tạp hóa gần ký túc xá nữ, mua lon ca, vừa uống vừa lặng lẽ quan sát khu nhà.




      Ồ, tòa nhà bên trái gần tường nhất, hơn nữa ban công tầng còn treo chiếc áo của tôi. Nhất định là phòng của người ủng hộ Vĩnh Kỳ.




      Xem xét xong địa hình cũng là lúc giờ tự học kết thúc, từng tốp nữ sinh lần lượt kéo về, ít người đứng trước cổng ký túc tâm với bạn trai, mãi mới dứt được ra mà trở về phòng. Sau đợt ồn ào, đèn trong các phòng dần dần tắt ngấm.




      Chính là lúc này! Dựa vào tư liệu vừa thu nhập được, tôi trèo vào từ bức tường bên trái, nơi có vẻ dễ đột nhập nhất. May mà ở đó có cây cổ thụ cong queo nhiều cành giúp tôi có chỗ đặt chân.




      Tôi bám lên thành tường, nhìn xuống dưới đánh giá tình hình. Cao quá, nhưng vì ngày mai, tôi đành phải nhắm mắt nhảy bừa xuống.




      Tiếp đất hoàn hảo! Xem ra tôi rất có năng khiếu làm đặc công hoặc vận động viên thể thao. vào được đây nhiệm vụ còn lại cũng đơn giản thôi.




      Tôi vừa để ý bác bảo vệ vừa rón rén tiến đến mục tiêu.




      bước , hai bước, thở cũng dám thở mạnh, tôi chầm chậm tiếp cận căn phòng kia. Chiếc áo khoác màu đen của tôi khẽ đung đưa trong gió. Đúng, chính là áo khoác của tôi.




      Áo khoác thân ơi, ngày mai của tao nhở cả vào mày đó.




      Trường học nay bảo vệ nữ sinh như thể bảo vệ động vật sắp tuyệt chủng vậy. Trước cửa ký túc có bác bảo vệ , lối lên cầu thang bị chặn bởi cửa sắt, ban công tầng lắp lưới chống trộm, khác nhà tù là mấy.




      Muốn qua mặt lưới chống trộm lấy áo khoác ra đương nhiên dễ dàng gì.




      Tôi mỉm cười, lấy lọ mực cất sẵn trong túi quần ra.




      Hà hà, chỉ cần hất cái …




      Đúng lúc chuẩn bị triển khai hành động “ nhàng vung tay, Vĩnh Kỳ đại bại” trước mắt bỗng ra bóng người.




      “Có người?”, tôi giật mình, lọ mực trượt khỏi tay, rơi xuống ngay cạnh chân.




      ràng còn sợ hơn tôi cả chục lần. Tôi còn chưa kịp ra hiệu cho ta im lặng tiếng hét thảm thiết làm chấn động cả trường.




      “A! Có trộm!”




      Trộm? Tôi sao? Còn chưa kịp phản ứng đèn đóm xung quanh sáng trưng.




      “Đừng kêu, là mình mà”. Nhận ra người trước mặt là Đới Xuân Triều, tôi vội vàng nhắc nhở ấy.




      Đới Xuân Triều cũng nhận ra tôi sau tấm lưới chống trộm: “A? Đồng Đồng?”.




      Tôi định giải thích nhận ra trán ấy có miếng băng gạc: “Trán cậu bị làm sao thế?”. Ôi, lúc này mà mình còn hỏi linh tinh gì thế?




      “Cái này hả? Là tại chiều nay…”, đợi Đới Xuân Triều hết, hiệu quả của tiếng thét lúc nãy xuất .




      Bạn cùng phòng với Đới Xuân Triều, Uông Ly Ly hớt hải lao ra: “Tên trộm đâu? Xuân Triều, đừng sợ, mình bảo vệ cậu. Ủa? Lương Thiếu Đồng?”, nàng tay lấy chậu che chắn bản thân, tay huơ huơ vợt tennis.




      Chẳng trách giờ mới ló mặt, ra là bận tìm vũ khí.




      “Con , phải sợ! Bác đến đây!”, sau lưng gầm lên tràng, tôi quay đầu nhìn. Bác bảo vệ mọi ngày vẫn luôn hiền từ lăm lăm cây chổi quét nhà lao về phía tôi.




      Trời ạ, người béo thế mà cũng chạy nhanh được như vậy sao?




      Có nên chạy trốn ? Đầu óc tôi hoạt động như điên, mau chóng đưa ra quyết định. thể chạy, nếu chạy coi như tự nhận mình là trộm. Nhưng nếu chạy, liệu có thể giải thích ổn thỏa ?




      Có điều chỉ trong khoảng thời gian suy nghĩ ngắn ngủi ấy, tôi mất cơ hội để chạy.




      “Tao đánh chết mày, đồ biến thái! Gọi cảnh sát mau!”




      “Đánh !”




      “Đừng đánh, xin hãy nghe cháu giải thích…”




      Thế giới đại loạn, tôi khóc thành tiếng.




      “Dám nhìn trộm con ! Đánh chết tha!”




      “Đừng đánh, cậu ấy là bạn cùng lớp của tụi cháu.”




      “Đừng đánh Đồng Đồng.”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nữ sinh đổ ra ngày càng nhiều, sau khi ăn mấy cán chổi của bác bảo vệ, có lẽ nhờ thái độ thành khẩn đứng im chịu đòn của tôi, cộng thêm tiếng van nài của Đới Xuân Triều và số bạn nữ khác, trận đánh hội đồng cuối cùng cũng dừng lại.




      Tôi bị vây vào giữa, hứng chịu hàng loạt những ánh mắt kỳ quái của bọn họ.




      “Lương Thiếu Đồng?”




      “Đồng Đồng?”




      “Cậu lén lút đột nhập vào ký túc xá nữ để làm gì?”




      Tôi vuốt mồ hôi trán: “Ờ, mình đến… mình đến…”. khó mở miệng, nếu tôi kể về vụ cá cược, chắc chắn bọn họ tra hỏi người thắng được cái gì, sau đó lộ ra những chuyện mất mặt như bị Vĩnh Kỳ ôm hôn…




      , gọi cảnh sát đến.”




      “Đừng mà, đừng mà.” Tôi lại vuốt mồ hôi lần nữa: “Bởi vì, việc này, ra xấu hổ lắm…”, ấp a ấp úng, tôi được thành lời.




      Mọi người càng thấy đáng ngờ.




      bạn nữ bên khoa Cơ điện huých tay nàng Uông Ly Ly, lúc này vừa buông chậu nhựa xuống: “Ly Ly, ra lớp cậu có tên trộm”.




      “Cậu đừng bậy, Đồng Đồng phải trộm.” Uông Ly Ly tự dưng phát huy tinh thần đoàn kết tương thân tương ái, đứng về phe tôi: “Lớp tớ chả có tên trộm nào cả”.




      “Thế vào đây làm gì?”




      “Sao mình biết được, Xuân Triều đứng ở ban công chuyện với cậu ta, cậu hỏi bạn ấy .”




      “Mọi người cần hỏi nữa, để mình .” Đới Xuân Triều đứng bên cạnh tôi, đột nhiên đỏ mặt, bạn khẽ với tôi: “Đồng Đồng, chuyện này ra có chút xấu hổ. Nhưng mà… nếu ra, hậu quả càng nghiêm trọng”.




      Tôi ngơ ngác nhìn bạn.




      Đới Xuân Triều thẹn thùng nhìn tôi cái, rồi quay sang ràng với mọi người: “Đồng Đồng đến hỏi mình, vết thương trán mình thế nào rồi”.




      Đám đông nhốn nháo.




      “Đồng Đồng, phải chứ? Chỉ vì chuyện bé xíu thế mà cậu phải trèo vào ký túc xá nữ à?”




      “Con , con cũng bắt đầu đương rồi à?”, bác bảo vệ nhìn Đới Xuân Triều, rồi quay ra quan sát tôi, lắc đầu thở dài: “Ôi chao, học sinh thời nay có học hành gì đâu? Chỉ toàn làm ấy chuyện linh tinh vớ vẩn”.




      Uông Ly Ly lớn tiếng tán thưởng: “Đồng Đồng, cậu đến chỉ vì lo cho vết thương của Xuân Triều sao? Wow, cậu lãng mạn đó!”, ta che miệng la hét.




      Lúc này, tôi mới biết tâm trạng của lũ con là thứ khó đoán nhất thế gian này. Chỉ trong vòng vài giây, ánh mắt bọn họ từ chỗ coi thường chuyển sang ngưỡng mộ, cứ như thể nhìn thấy mối tình đẹp đẽ lãng mạn nhất quả đất bằng.




      Đới Xuân Triều cưới với tôi: “Thực ra vết thương này là do chiều nay ngủ dậy mình chẳng may đập phải thành giường. Chỉ chảy máu tí thôi, cậu cần lo lắng đâu”.




      Tình thế biển đổi ngờ, tôi đương nhiên phải tranh thủ tát nước theo mưa, bày ra bộ mặt ngượng ngùng: “Nhưng mình đến nhìn tận mắt yên tâm nổi”.




      “Sao gọi Đới Xuân Triều ra ngoài? Làm gì mà phải lén lén lút lút trèo tường vào?”, từ đám đông truyền ra câu hỏi.




      cần lo lắng, lập tức có người giải vây giúp tôi thôi.




      “Lương Thiếu Đồng da mặt mỏng, dám biểu lộ trước bàn dân thiên hạ đâu. Bây giờ hay rồi, ai cũng biết.” Hạ Mẫn vẻ mặt say mê : “Nếu người ấy của mình cũng chịu trèo tường vào đây để được nhìn mình cái …”




      “Đúng thế, đúng thế.” Tôi gật đầu lia lịa, vô cùng tán thành câu của Hạ Mẫn.




      Đúng lúc tôi mở cờ trong bụng vì tai qua nạn khỏi giọng nam uy phong vang lên.




      “Tên trộm đâu rồi? Bắt được chưa? Các em mau về phòng ngủ , phần còn lại để chúng tôi giải quyết.”




      “Đồng Đồng phải trộm.”




      “Hiểu lầm thôi, là bạn cùng lớp của tụi cháu.”




      “Cậu ấy phải vào trộm đồ đâu.”




      “Các em đừng ồn ào nữa, chuyện này để chúng tôi xử lý. Lương Thiếu Đồng, em theo chúng tôi.”




      Đúng là lên voi xuống chó, tôi lại đổ mồ hôi như tắm.




      Mặc dù có cơ số nữ sinh đứng ra năn nỉ xin xỏ hộ, tôi vẫn bị đội trực ban nghiêm túc thực quy định của nhà trường lôi , để lại sau lưng biết bao ánh mắt lo lắng của Đới Xuân Triều và các bạn nữ khác.




      Trong phòng trực ban, tôi cúi đầu im lặng.




      ra thể thống gì, loạn quá mất.”




      “Sinh viên thời nay chẳng còn ra thể thống gì nữa rồi.”




      “Nếu khi nãy em kịp giải thích bị đánh hội đồng đến tàn phế chứ chẳng đùa.”




      “Lén trèo vào để gặp bạn à? Nếu bạn ra mặt sao? Em định giải thích thế nào với mọi người? Hành động mà chịu động não gì cả.”




      Bạn ? Mặt tôi khó coi như thể vừa ăn nhầm miếng thịt hỏng.




      cần biết là vì lý do gì, vi phạm nội quy phải bị xử lý. Lần sau muốn lãng mạn cũng phải kiểm tra nội quy trường nhé.” Cuối cùng, thấy giám thị bị lôi dậy giữa đêm để xử lý vụ án “nửa đêm đột nhập ký túc xá nữ” đưa ra quyết định tàn nhẫn.




      Vậy là, trong cùng ngày, bởi những lý do khác nhau, tôi, Hà Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn, đều bị ghi sổ học bạ vì vi phạm nội quy nhà trường lần thứ nhất.




      Trời ạ, Lương Thiếu Đồng tôi cực kỳ vô tội cơ mà!




      Thảm… nước mắt lã chã.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 8






      Khoảng ba giờ sáng, cuối cùng tôi cũng lê được tấm thân tàn tạ cùng bụng đầy oan ức rời khỏi phòng trực ban.




      Gió đêm lạnh tê tái, thầy giám thị ngang qua tôi còn quên trừng mắt vài cái ra vẻ cảnh cáo rồi mới bỏ . Tôi cảm thấy bản thân giống chú chó hoang ai cũng khinh thường, ai cũng có thể lại gần đạp cho phát.




      Cơn giận dữ hiểu từ đâu đến bỗng dâng lên cuồn cuộn, tôi cắn môi, đứng thẫn thờ trong gió lạnh.




      Sau lưng vang lên tiếng giầy đạp lên cỏ, tôi quay đầu, nhìn thấy ngay Vĩnh Kỳ.




      Sắc mặt cực kỳ khó coi, đến ánh mắt hướng về phía tôi cũng vô cùng hung dữ. Tay đút túi áo, mắt nhìn trừng trừng vào tôi nhưng câu nào.




      Nỗi buồn vì bị đánh dấu vào học bạ khiến tôi gần như chết lặng, chỉ liếc mắt nhìn cái rồi quay bước về ký túc.




      Lúc này, tôi muốn cãi nhau với , cũng muốn đổ trách nhiệm về đen đủi của mình lên đầu .




      Vĩnh Kỳ lặng lẽ sau tôi, có lẽ định lên lớp tôi trận vì dám giở thủ đoạn bỉ ổi chỉ để giành chiến thắng trong vụ cá cược ngày mai.




      Quả nhiên vừa vào phòng, Vĩnh Kỳ liền cất tiếng.




      bằng giọng lạnh lùng, hoàn toàn có chút thông cảm: “Em là đồ ngốc”.




      Tôi quá mệt, muốn tốn hơi phản bác, chỉ cúi đầu cởi giầy rồi tắt đèn nằm lên giường, mặc kệ Vĩnh Kỳ đứng đó tức giận với bóng tối.




      Căn phòng yên tĩnh trở lại. Ban đêm ở trường lúc nào cũng im lìm như thế, tựa hồ chưa có chuyện gì xảy ra cả.




      Có điều, xảy ra chuyện, tôi bị đánh dấu vào học bạ rồi.




      Nghĩ đến đây, tôi khó chịu đến nỗi chỉ muốn dùng hết sức bình sinh hét ầm lên, nhưng tôi cứ phải tự kiềm lại. Với tâm trạng như thế, dù rất mệt tôi cũng tài nào ngủ nổi.




      Đèn tắt lúc lâu, mắt tôi vẫn mở thao láo, trừng trừng nhìn bức tường trước mặt.




      Đột nhiên cảm thấy có bàn tay đặt lên eo.




      Là Vĩnh Kỳ. Tôi khẽ cựa quậy nhưng phản kháng, lòng thầm nhủ: Vĩnh Kỳ, tôi chịu đủ rồi, đừng quấy rầy tôi nữa. gian yên ắng thế này, chắc Vĩnh Kỳ có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi chứ? Cho dù chưa bao giờ làm nổi điều đó.




      Vĩnh Kỳ rón ra rón rén leo lên giường tôi. Nếu là ngày thường, tôi nhất định cảnh giác tối đa, đạp xuống thương tiếc, nhưng lúc này tôi chẳng còn chút sức lực nào.




      “Đồng Đồng.” Vĩnh Kỳ nằm xuống, ôm tôi từ sau.




      Xem như còn chút tình người, còn biết an ủi đứa em trai đáng thương, bất giác cảm thấy công lao làm trâu làm ngựa bao ngày nay cũng phần nào được đền đáp. ngờ thầm vào tai tôi: “ biết em bị đánh dấu vào học bạ”.




      Đồ khốn, cố tình xát muối vào vết thương của người khác.




      Nỗi đau tôi khó khăn lắm mới dằn xuống được lại bị bới lên.




      cút !”, tôi nghiến răng nghiến lợi, thúc tay vào ngực .




      Lúc nổi điên, ai cũng như ngọn núi lửa sắp tuôn trào và tôi, nhất định là ngọn núi lửa có sức công phá ghê gớm.




      “Hà Vĩnh Kỳ, đều tại !”




      là tên khốn khiếp, tại sao lại phải hại tôi?”




      “Tại sao?”, tôi gào lên tức tối, mắt đỏ ửng, trông như mãnh thú nhìn thấy cái gì cũng muốn dùng răng xé nát.




      Vĩnh Kỳ vẫn im lặng, căn phòng chỉ còn tiếng gào thét phẫn nộ của tôi.




      “Tại sao lúc nào cũng là tôi chứ?”




      “Tôi làm gì có lỗi với ? Sao phải hại tôi mới được?”




      Vòng tay đột nhiên siết lại, cho dù tôi có giãy giụa thế nào, cũng vẫn ôm chặt lấy tôi. Tôi càng giãy càng mệt, càng ôm càng chặt.




      Cuối cùng tôi dừng lại, thở phì phò.




      “Đồng Đồng, em khóc ”. Vĩnh Kỳ quay người tôi lại.




      Tôi mệt nhoài, chỉ có thể thẫn thờ nhìn .




      nhàng : “Khóc , biết em muốn khóc”.




      Tôi bình tĩnh trở lại: “Tôi chẳng muốn khóc tẹo nào”, cố mở mắt to, chỉ sợ chớp mắt cái cũng đủ làm nước mắt trào ra.




      “Khóc




      Tôi lắc đầu, bướng bỉnh đáp: “”.




      biết em rất buồn”. Vĩnh Kỳ chăm chú nhìn tôi, lướt ngón tay lên lông mi tôi như kiểm tra xem nó có ướt . Tôi định quay mặt trầm giọng : “Xin lỗi”.




      Tôi có chút kinh ngạc.




      biết chuyện thành ra thế này”. Đôi mắt Vĩnh Kỳ ánh lên nét bi thương, giọng của ta đột ngột trầm thấp đến mức làm trái tim tôi như se lại: “ bao giờ muốn em phải buồn”.




      Chớp mắt, giọt lệ long lanh lăn dài khuôn mặt khôi ngô của .




      Vĩnh Kỳ khóc.




      Tôi hoàn toàn ngây người, chắc bởi từ đến lớn chưa bao giờ tôi được nhìn thấy giọt lệ nào trong vắt đẹp đẽ như thế, vậy nên con tim mới kiềm được mà rung động nhường này.




      Cảm động đến nỗi tay chân cứng đơ, đầu óc quay cuồng hỗn loạn, nỗi xót xa khẽ khàng xâm chiếm toàn thân.




      Vĩnh Kỳ, đừng khóc.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Em luôn chăm sóc , làm cu li đầy tớ cho , để người khác bắt nạt , sao lại khóc cơ chứ?




      Tôi cảm thấy mình lơ lửng trong thế giới vừa kỳ quái vừa xa lạ, bên tai nghe thấy thanh hoang mang mờ mịt của Vĩnh Kỳ: “Đồng Đồng, em nhiều đến thế, nhưng phải làm gì mới đúng đây?”.




      Chuyện gì thế này? Tôi bất giác quên béng chuyện bị đánh dấu vào học bạ, chỉ mơ hồ cảm thấy bước ngoặt quan trọng trong đời sắp xảy ra.






      Hôm sau, mở mắt tỉnh giấc, tôi nhận ra mình gối đầu lên vai Vĩnh Kỳ.




      Vĩnh Kỳ còn chưa tỉnh, ngay cả trong lúc ngủ say vòng tay vẫn siết chặt quanh eo tôi, khuôn mặt như cười.




      Tôi im lặng ngắm nhìn khuôn mặt .




      Tôi chưa bao giờ biết rằng, nụ cười khi ngủ của lại quyến rũ đến vậy.




      Vĩnh Kỳ vừa mở mắt cái, tôi lập tức nhận ra quyến rũ khi nãy chỉ đơn thuần là ảo giác.




      Đồng Đồng, cổ em thơm quá”. cất giọng sến rện, miệng cười gian xảo: “Cho cắn miếng được ?”, vừa cười híp mắt vừa kề mặt lại.




      Rầm!




      Loại người này có bị người ta đạp xuống đất cũng là chuyện tất yếu.




      Vĩnh Kỳ rên rỉ, lồm cồm bò dậy, xoa đầu : “Sao tự dưng em lại giận? Đêm qua phải vẫn yên ổn sao?”.




      “Yên ổn cái gì?”, tôi xuống giường, lấy khăn rửa mặt.




      “Đêm qua chúng ta chính thức xác lập quan hệ đương”. Vĩnh Kỳ hí hửng : “ được hối hận đâu đấy”.




      Chậu rửa mặt rơi bộp xuống đất.




      Tôi há hốc mồm quay lại: “Quan hệ… đương?”.




      “Dĩ nhiên”. Vĩnh Kỳ gật đầu, cười nham nhở tiến sát về phía tôi: “Khi nào chúng ta mới tiến hành bước cuối cùng? Hà hà, Đồng Đồng, chuẩn bị đâu vào đấy rồi, những gì cần học, cần biết đều tìm hiểu sót thứ nào, đảm bảo làm em đau”.




      Tôi lui về sau, run rẩy chuyển từ góc tường này sang góc tường kia.




      được lại gần, quan hệ đương cái đầu ! Bước cuối cùng cái con khỉ! đừng mơ hão!”




      “Đồng Đồng, em đừng sợ, làm em đau…”




      “Im mồm!” Tôi chạy đến nhặt chậu rửa mặt làm bia đỡ đạn: “Hà Vĩnh Kỳ, tôi cho biết, tôi chưa bao giờ, chưa khi nào muốn có quan hệ đương gì với cả. Cảm giác duy nhất khi nhìn thấy là: ghét ghét ghét!”, lặp lại đến lần n từ “ghét”, tôi thấp thỏm quan sát vẻ mặt .




      như thế liệu có chà đạp lên lòng tự tôn của ?




      Ai ngờ hoàn toàn có lấy chút buồn phiền, ngược lại còn cười hớn hở.




      “Luôn mồm chê bai mới lòng muốn mua hàng, chậc chậc, Đồng Đồng, em rồi”. đắc ý tiến đến, cánh tay dài như của vượn người nhanh chóng bắt gọn tôi.




      “Đừng có hơi tý là động tay động chân, a…”




      Tôi giơ chân đá lại bị nhanh tay nắm cổ chân khiến cả người mất thăng bằng, ngã nhào xuống giường.




      “Hôn chào buổi sáng nào”. Vĩnh Kỳ nằm đè lên , lập tức cúi đầu tấn công.




      “Ư…ư…um…”




      Đến lúc gần nghẹt thở mới chịu ngẩng đầu, thả cho tôi có thời gian để hít thở.




      “Tiếp theo là nụ hôn gặp mặt”.




      Trời ơi lại nữa.




      “Vĩnh Kỳ, đừng…ư…”




      “Thêm nụ hôn tỉnh giấc”.




      “Giờ là nụ hôn đánh răng rửa mặt”.




      “Còn nụ hôn thể dục buổi sáng nữa”.




      “Bây giờ là nụ hôn… lần này dùng từ nào nhỉ? Hôm nay cảm thấy rất hạnh phúc, gọi là nụ hôn hạnh phúc ”.




      No nê thỏa thích rồi, mới buông tôi ra.




      “Thế nào, kỹ thuật hôn của tuyệt chứ?” Vĩnh Kỹ dày mặt: “Vì Đồng Đồng của , tập luyện rất chăm chỉ đấy”.




      Thân thể bị thiếu dưỡng khí trầm trọng, tôi chỉ có thể nằm thẳng đuột giường, toàn thân chẳng có chút sức lực nào, mặt mũi cũng trở nên vô cảm. Vóc dáng hai đứa tương đương, tại sao lần nào đọ sức cũng là tôi chịu thiệt?




      Đúng là càng nghĩ càng nóng máu, tại sao lần nào cũng là đè tôi xuống, muốn làm gì làm? “ công bằng”, tôi hét lớn, giận dữ ngồi bật dậy.




      “Đồng Đồng?”




      công bằng chút nào! Tôi trừng mắt nhìn Vĩnh Kỳ: “Tại sao lần nào cũng là tôi chịu thiệt?”




      Nhìn bản mặt đương đương tự đắc của . Tôi càng lộn ruột, nhảy xô đến, đè vào tường.




      “Tôi phải báo thù”. Hô vang khẩu hiệu đòi lại công lý, tôi xông thẳng vào hôn bằng uy thế của chúa sơn lâm săn mồi, tuyệt đối để có chút cơ hội phản kháng.




      Cho ngươi xấu hổ đến dám nhìn ai luôn.




      Tôi cắn lấy cắn để môi Vĩnh Kỳ, cố gắng làm cho nó sưng lên, tưởng tượng ra cảnh cả lớp nhìn bằng cặp mắt kinh hoàng.




      “Haha, ngờ cũng có ngày này”.




      Vĩnh Kỳ bị tôi đè chặt cũng chẳng thấy kêu la giãy giụa gì cả, xem ra bị uy lực của tôi làm cho sợ đến chết khiếp rồi.




      Sau nụ hôn bạo lực đó, tôi đắc ý buông ra: “Hà hà, đừng có xem tôi như cục đất sét, thích nặn thế nào nặn nhé. Dám chọc điên tôi, coi chừng…tôi cưỡng bức !”, tôi ngạo nghễ lườm .


      Vĩnh Kỳ ràng còn chưa hết kinh ngạc, nhìn tôi chằm chằm, mãi vẫn năng gì.




      “Này, Vĩnh Kỳ, sợ quá hóa đần rồi à?” tôi tự dưng có chút sờ sợ, huơ tay trước mặt .




      “Đồng Đồng…”, khó khăn lắm Vĩnh Kỳ mới tỉnh lại. vồ lấy tay tôi, kích động cuống cả lên: “ ngờ em lại nhiệt tình như vậy, rất vui”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đến lượt tôi thộn mặt. Vĩnh Kỳ phấn khích đến mức toàn thân run rẩy, giơ tay ôm chặt tôi: “ ra Đồng Đồng lại nhiệt tình như vậy, lại nhiều như vậy. Đồng Đồng, muốn sám hối với em”, thả lỏng tay, nhìn thẳng vào mắt tôi :




      sợ em đứng núi này trông núi nọ, chịu lòng dạ với nên giữ lại con át chủ bài”. “Con át chủ bài?”, tôi ngơ ngác hỏi lại.




      chụp hình khỏa thân của em. Bởi vì Đồng Đồng rất trọng sĩ diện, ảnh khỏa thân nằm trong tay em nhất định dám ra ngoài lăng nhăng. Đồng Đồng, sai rồi, nên nghi ngờ em”. Vĩnh Kỳ cười híp mắt: “Nhưng ảnh khỏa thân vẫn còn tác dụng khác, có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của em. Đồng Đồng, sau này chúng ta cùng đến tiệm chụp vài bức ảnh kỷ niệm nhé? Ảnh khỏa thân hai người còn gợi cảm hơn nhiều”.




      “Ảnh khỏa thân?”




      chụp vào lúc nào…




      “Đồng Đồng tắm rất chăm chú, chẳng phát ra khe hở cửa. Dĩ nhiên em cũng biết có chìa khóa phòng tắm, đặc biệt là đến đấy, haha”.




      Trước mắt lệch mờ .




      Máu dồn thẳng lên não, cùng lúc đó, đôi tay run rẩy của tôi cũng đưa lên bóp chặt cổ , khiến đầu lắc lư dữ dội hơn cả ngọn cỏ trong cơn bão. “Đưa ra ngay! Đưa ra ngay!” Tôi nghiến răng hét lên. Còn thốt được nên lời giỏi lắm rồi. Tôi dám bảo đảm nếu là người khác, nhất định ngất luôn ra đất từ nãy.




      “Đồng Đồng, em đừng kích động”. Vĩnh Kỳ vội vàng giằng tay tôi ra, miệng vẫn ngừng trêu tức: “ biết em cũng muốn ngắm những bức ảnh khỏa thân đẹp đẽ của mình mà”.




      “Đưa ra đây! Nhanh lên!” Tôi tiếp tục lắc cổ .




      Vĩnh Kỳ cuối cùng phải đầu hàng: “Rồi rồi, đưa cho em, dù sao cũng chỉ là mấy tấm ảnh thôi mà. Em bỏ tay ra trước ”.




      Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, thận trọng nhìn cái, buông tay ra: “Mau đưa ảnh khỏa…bức ảnh đó cho tôi”.




      “Tuân mệnh, công chúa của ”, Vĩnh Kỳ vui vẻ trả lời, ngoan ngoãn chạy lại ngăn tủ, bắt đầu tìm kiếm.




      Tôi đứng bên sốt ruột cau mày nhìn loay hoay hồi.




      “Tìm thấy chưa?”




      “Chờ tý”.




      “Mau lên”.




      Vĩnh Kỳ quay người lại: “Tìm thấy rồi”, tay huơ huơ vật gì đó.




      “Đưa đây!” Tôi xông đến, giằng lấy, cúi đầu nhìn, lập tức xay xẩm mặt mày.




      Ảnh khỏa thân, là ảnh khỏa thân của tôi.




      Trần như nhộng, ngực trần, cả chỗ đó cũng…trống trơn…




      Trời ơi, ra trong trắng của tôi sớm bị hủy hoại rồi.




      “Đồng Đồng…”




      Tôi ngẩng đẩu lên, ném cho Vĩnh Kỳ cái nhìn dữ tợn. “Hừ, đợi chốc nữa tính sổ với nhà ngươi”. Tôi tìm khắp phòng, cuối cùng cũng thấy bật lửa, tôi lôi lại chậu rửa mặt đặt ra xuống đất. Châm lửa, đốt ảnh. Đốt từng bức ảnh rồi ném vào chậu, tôi mãn nguyện nhìn chúng dần dần hóa thành tro, lúc này thần kinh mới thả lỏng được. “Đồng Đồng…”




      Tiếng gọi khe khẽ nhắc nhở tôi còn nhiệm vụ chưa hoàn thành: Xử lý tên khốn dám nhìn trộm lúc tôi tắm, dám chụp ảnh lại, có khi còn lén lút lôi ảnh ra chiêm ngưỡng những lúc tôi biết nữa ấy chứ.




      Tôi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt diều hâu ngắm gà con mà nhìn , bước từng bước lại gần.




      “Vĩnh Kỳ”, tôi siết chặt nắm đấm khiến các khớp tay kêu răng rắc, từ tốn : “Tôi phải tính sổ với ”.




      Vĩnh Kỳ thèm bận tâm đến nắm đấm của tôi, chỉ lưu luyến nhìn đống ảnh trong chậu, tiếc rẻ : “Ôi ảnh đẹp thế, sao em lại đốt ”.




      “Tôi có quyền đốt sao?”, tôi nheo mắt đầy nguy hiểm.




      “Ảnh là để ngắm mà”. Vĩnh Kỳ thở dài hơi, lại mỉm cười với tôi: “May là đưa cho em những tấm ảnh đẹp nhất”.




      Rầm!




      Trong phòng lập tức vang lên tiếng vật nặng chạm đất.




      “Đồng Đồng, em sao thế?”




      Lồm cồm bò dậy, tôi kinh hoàng hỏi : “Những tấm…đẹp nhất?”




      “Đương nhiên”, vẻ mặt cực kỳ hồn nhiên ngây thơ: “Chẳng lẽ em nghĩ là chỉ chụp chừng đó thôi sao?”




      …” “Đồng Đồng sao chứ”




      Cổ họng như bị nghẹn lại, tôi muốn thở dốc, để cách nào hít thở được.




      Bên tai ong ong.




      Tôi dám thề rằng, lâm vào tình cảnh này, ai ngất xỉu.




      Vì thế, theo lẽ thường tình, tôi ngã xuống đất.




      Thể chất cường tráng nhanh chóng khiến tôi tỉnh dậy, lông mày khẽ rung động, còn chưa kịp mở mắt nghe giọng Vĩnh Kỳ: “Đồng Đồng, em tỉnh rồi à?”




      Hừ, lại còn ra vẻ đáng thương.




      Thừa biết bản chất xấu xa của con người này, lại nhớ tới mấy tấm ảnh khỏa thân khốn kiếp, tôi tự nhủ trước tiên phải lấy lại bình tĩnh, mà cách hay nhất để bình tĩnh là làm lơ tên khó ưa này.




      Tôi quay đầu bên, nhắm mắt suy nghĩ bước tiếp theo phải làm gì.




      “Đồng Đồng, em . Vẫn còn giận à?” Vĩnh Kỳ khẽ trách: “Em nhen như con ấy”.




      Sau khi trải qua loạt kiện bất thường, khả năng kiềm chế của tôi đạt đến cảnh giới mới vì vậy trước trò khích tướng của Vĩnh Kỳ tôi vẫn điềm nhiên như .




      Làm thế nào mới lấy được hết đống ảnh cùng phim gốc đó đây?




      “Đồng Đồng, em mở to mắt ra nhìn ”. Vĩnh Kỳ vẫn ngừng quấy nhiễu tôi: “ phải em muốn báo thù sao? Này, em mở mắt ra ”.




      Vai bị người khác nắm lấy khích lắc cật lực, tôi biết cứ thế này bị làm cho gãy xương mất, đành dồn hết lửa hận lên mắt, tôi tự ném cho cái nhìn chết chóc, lạnh lùng : “Hà Vĩnh Kỳ, đừng tưởng thô bỉ hơn tôi tôi phải nghe lời , làm gì thế?”




      Giọng vốn lạnh hai mươi độ C lập tức mất khống chế biến thành tiếng hét.




      Tôi nhảy dựng lên, suýt nữa đập cả đầu vào trần nhà, trợn tròn mắt, chỉ tay về phía Vĩnh Kỳ: “…”




      “Sao? dễ chịu hơn chưa?”, cười hì hì đứng thẳng trước mặt tôi, phô diễn cơ thể tuyệt mĩ: “ nhìn em, em cũng nhìn . Như vậy xem như hòa”.




      “…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :