1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống Đại học xui xẻo - Phong Lộng [Đam Mỹ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nguy quá nguy quá, tôi đảo mắt bốn phía. Quả nhiên, toàn bộ đám con nhìn tôi bằng cặp mắt phẫn nộ sắc bén như lưỡi dao.




      Chuyện may mắn nhất trong ngày là chuông vào lớp lập tức reo lên sau đó. Nếu , lũ con chắc xông vào ăn tươi nuốt sống tôi hòng báo thù cho Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn mất.




      “Đàm Diệu Ngôn, chỗ của mày ở đằng sau.”




      Vừa đặt mông xuống ghế, hai chàng Bạch mã hoàng tử lại tiếp tục đấu khẩu.




      Đàm Diệu Ngôn làm lơ Vĩnh Kỳ, ngồi xuống bên trái tôi: “Trường có quy định phải ngồi cố định chỗ đâu. Cậu muốn ngồi cùng bàn với mình mời xuống bàn dưới”.




      “Mày…”




      Vĩnh Kỳ định phản bác bị tôi mắng: “Im , thầy vào rồi còn ồn ào cái gì? muốn bị phạt hả?”.




      Vĩnh Kỳ nhìn tôi cái, lại trừng mắt với Đàm Diệu Ngôn cái, bực tức ngồi xuống bên phải tôi.




      “Đồng Đồng, ngồi dịch qua đây, đừng để đụng vào”, kéo tôi sát lại phía mình.




      Tôi đấm cú vào đùi , ngồi thẳng lưng, mắt hướng lên bục giảng, hạ giọng nạt: “Ngồi im nghe giảng, còn ngọ nguậy đập phát chết luôn bây giờ”.




      Đến lúc đó bọn họ mới chịu im miệng.




      Cuộc sống đại học của tôi thê thảm đến mức nào, chỉ nhìn tiết Đồ họa công trình vốn dĩ rất thảnh thơi này là biết.




      Bên trái là Đàm Diệu Ngôn mắt trái tím bầm, bên phải là Hà Vĩnh Kỳ mắt phải bầm tím, sau lưng là Hà Đông Bình hai mắt vừa tím vừa bầm, tan học cái là luôn mồm kêu đau, chạy khắp nơi kể khổ.




      “Đồng Đồng, em đánh đau quá, mắt chẳng nhìn gì cả, em chép bài giúp có được ?”, Vĩnh Kỳ ở bên phải làm nũng, giọng sến súa đến mức khiến tôi nổi hết cả da gà da vịt.




      “Đồng Đồng, mình đối với cậu là lòng dạ. Có lẽ cách bày tỏ sáng nay tốt lắm, lần tới mình nhất định rút kinh nghiệm”, Đàm Diệu Ngôn ở bên trái thề non hẹn biển, mặc kệ ánh mắt cảnh cáo của thầy giáo, mặc nhiên cúi đầu rành rọt từng tiếng vào tai khiến tôi chỉ muốn hét ầm lên.




      “Đừng tin lời nó, nó chẳng có ý tốt gì đâu.”




      “Hà Vĩnh Kỳ, sỉ nhục người khác như thế là quá nhen đấy.”




      Lúc này tôi chỉ muốn chuồn khỏi phòng học cho lành.




      Hai tai liên tục bị bọn họ tra tấn, mắt chăm chú nhìn lên bảng quan sát từng động tĩnh của thầy, tay phải chép bài, tay trái cố ngăn hành vi lôi kéo của Hà Vĩnh Kỳ, sống lưng lãnh đủ những tia nhìn đối địch của lũ con lẫn ánh mắt trách móc oán hận của Hà Đông Bình.




      Cuộc khảo nghiệm toàn diện này diễn ra liên tục bốn mươi lăm phút, cơ thể tôi cạn kiệt năng lượng, toàn thân mồ hôi đầm đìa.




      Vì thế, giây phút chuông hết giờ vang lên, tôi vui sướng như thể nghe được tiếng thánh ca từ thiên đường vọng xuống.




      Hai tên khờ đó vẫn chưa chịu thôi, thầy vừa ra khỏi lớp, giọng ban nãy còn cố đè thấp ngay lập tức còn kiêng nể gì nữa.




      “Đàm Diệu Ngôn, xuống bàn dưới ngồi.”




      “Tôi có quyền tự do, thích ngồi đâu ngồi.”




      Vĩnh Kỳ đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn cái, đột nhiên mỉm cười, cúi xuống nắm tay tôi: “Đồng Đồng, chúng ta xuống bàn dưới ngồi. Đàm Diệu Ngôn, mày mày muốn ngồi bàn này, đừng có đổi ý nhé”.




      Cả lớp chăm chú quan sát bọn tôi, hệt như thưởng thức tiểu phẩm mười phút giữa giờ vậy.




      Tay bị Vĩnh Kỳ nắm chặt đến phát đau, tôi hất ra: “Làm gì thế? Ngồi đâu mà chẳng như nhau”.




      Đàm Diệu Ngôn lập tức trở nên đắc ý, gật đầu sung sướng: “Thế nào? Đồng Đồng thích ngồi cùng tôi đấy”.




      “Vớ vẩn! Đồng Đồng, em mau phản bác ”, Vĩnh Kỳ lại kéo tay tôi.




      thể chịu nổi, IQ của hai tên này chắc chẳng hơn trẻ mẫu giáo là mấy.




      Tôi điên tiết đứng dậy.




      “Câm hết !”, hai tay túm luôn cổ áo của hai tên phiền phức, tôi nghiến răng gầm gừ: “Hai người thích đấu đá thế này, chẳng bằng ra ngoài đánh trận cho xong. Chết tên khỏi cần phải tranh nhau nữa, thiên hạ thái bình”.




      Tất cả đều đần người ra.




      “Đồng Đồng”, Vĩnh Kỳ nắm chặt bàn tay nắm cổ áo của : “Có phải nếu đánh thắng em bao giờ hồng hạnh xuất tường[4] nữa ?”.




      Tôi chớp chớp mắt, mãi hiểu ý nghĩa cụm từ “hồng hạnh xuất tường”. Đây phải từ dùng để miêu tả Phan Kim Liên sao?




      Tôi còn chưa kịp mở miệng nghe Đàm Diệu Ngôn ho khan hai tiếng: “Thực ra tôi thích đánh nhau. Nhưng… thứ nhất: đối thủ là Hà Vĩnh Kỳ, thứ hai: lý do lại là vì Đồng Đồng. Dựa vào hai điều , cho dù thích cũng phải đánh trận cho ra trò”.




      đoạn, hất hàm với Hà Vĩnh Kỳ: “Thế nào, Vĩnh Kỳ? Tìm chỗ chứ?”.




      “Sợ mày chắc?”

      Tôi đơ như khúc gỗ nhìn hai tên đó hiên ngang lẫm liệt bước ra khỏi phòng. Lũ con trai trong lớp, bao gồm cả Hà Đông Bình mắt vẫn còn tím bầm đều biết trò hay sắp diễn ra, hớn hở chạy theo sau.




      Tôi ngây người suốt vài phút, cuối cùng cũng tin rằng hai tên đần đó sắp mặc kệ nội quy nhà trường, ra ngoài đánh nhau trận, liền vội vàng dậm chân hét lên: “Các người quay lại! Điên hết cả rồi sao? Sắp vào lớp rồi”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi cuống quít đuổi theo, ai dè vừa đến cửa lớp bị chặn lại.




      Cúi đầu nhìn, á, đội quân tóc dài, hơn nữa còn lửa giận hừng hực.




      “Các cậu đừng cản đường, mình phải…”




      góp vui hả?”




      “Cái gì?”, tôi vò đầu bứt tai: “Các cậu bị hâm à, mình khuyên can bọn họ”.




      cần làm bộ làm tịch nữa, trong lòng cậu sướng mê tơi còn gì”, Uông Ly Ly hừ tiếng: “Lương Thiếu Đồng, tôi hề biết cánh con trai lại có đứa đê tiện như cậu đấy”.




      Tôi chỉ vào mặt mình, há hốc mồm: “Mình? Đê tiện?”.




      Hạ Mẫn lắc đầu, bĩu môi : “Tôi hề kì thị người đồng tính, nhưng Đồng Đồng, chính thái độ đáng ghét của cậu làm mất mặt giới đồng tính rồi”.




      Tôi kêu lên bất bình: “Đồng tính? Cậu mình đồng tính?”.




      “Cậu quá đáng! Chẳng những ra tay đánh Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn, lại còn bắt bọn họ đánh nhau.”




      “Đúng thế, việc cậu bắt nạt Vĩnh Kỳ, bọn tôi ngứa mắt từ lâu rồi.”




      “Nhưng vì Vĩnh Kỳ thương cậu nên chúng tôi mới lên tiếng đó thôi.”




      “Họ thích cậu, đồng nghĩa với việc đáng bị cậu đem ra làm trò đùa. Con người cậu rốt cuộc có biết tình cảm là gì hả?”




      Thực tế chứng minh: lúc nổi điên, con đáng sợ hơn con trai nhiều. Tôi nhìn trái nhìn phải, bốn phương tám hướng đều là những ánh mắt oán trách, bọn họ thao thao bất tuyệt kể tội tôi, người này chưa dứt lời người kia đế thêm vào.




      Bây giờ tôi hiểu cảm giác chết đuối trong nước bọt kẻ khác là thế nào.




      “Lúc nào cũng ra vẻ tử tế, thực ra lòng dạ hẹp hòi tiểu nhân.”




      “Cho dù đẹp trai đến mấy mà tâm hồn xấu xa như thế cũng chẳng có ai đâu.”




      “Tính cách con người quyết định số phận, tính nết cậu như thế, cậu có biết số phận sau này ra sao ?”




      hết lý lẽ , giờ chuyển sang bàn đạo lý lớn.




      Tôi từ từ khép cái miệng há hốc lại, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn, lắng nghe bài ca kể tội của các nàng.




      “Lương Thiếu Đồng, cậu có nghe hả?”




      “Sao mặt cậu lại dày như thế? Những lời bọn tôi cậu để lọt vào tai chút nào à?”




      Tôi cúi đầu, thành đưa tay lên ngoáy lỗ tai.




      “Chúng tôi muốn cậu sửa ngay những khuyết điểm đó.”




      ép cậu ngay lập tức thay đổi, nhưng ít ra phải sửa đổi dần dần.”




      “Đối xử với Vĩnh Kỳ tốt chút, thân thiện với Đàm Diệu Ngôn hơn chút.”




      “Đừng có coi mình như con lừa mà hô đến gọi thế chứ? Chuyện của mình tự mình làm.”




      Tôi suýt nữa phun máu, tôi xem mình như con lừa mà hô đến gọi á? Hà Vĩnh Kỳ cho dù có là lừa cũng là con lừa siêu lười biếng.




      “Này! Lương Thiếu Đồng, chứ.”




      “Này! Này! Cậu đừng có làm bộ ngớ ngẩn, mau mở miệng .”




      Tôi kiên quyết nghe lời cổ nhân dạy, nam tử hán đại trượng phu chấp nhất đàn bà con , nhất định mở miệng. Nếu như bọn họ tiếp tục làm tới, tôi cũng quyết động khẩu – động thủ sảng khoái hơn nhiều.




      Lại tiếp tục kể tội. Tôi cúi đầu đếm nhẩm, còn dám chửi tôi thêm mười câu nữa, tôi




      Mười, chín, tám, bảy…




      “Các cậu đừng mắng Đồng Đồng nữa, biết đâu chính Hà Vĩnh Kỳ bắt nạt Đồng Đồng trước sao?”




      lúc tôi dồn khí đan điền, chuẩn bị ra tay câu lọt vào tai.




      “Đới Xuân Triều, cậu giúp Hà Vĩnh Kỳ sao?”, đám đông lập tức quay người tập trung vào vị nữ hùng vừa mới “gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ” cho tôi.




      nàng Đới Xuân Triều thường ngày luôn nhút nhát đứng ở góc, khẽ : “Đồng Đồng đối xử với Vĩnh Kỳ rất tốt, cậu ấy thường mua cơm cho Vĩnh Kỳ”.




      dòng nước ấm áp nhàng chảy vào lòng tôi.




      Tôi ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ.




      nhắn, trước giờ chưa từng để lại ấn tượng gì cho tôi, lúc này bỗng lên vô cùng cao lớn, toàn thân phát ra ánh sáng rực rỡ.




      Rầm! Tôi đập bàn cái khiến bọn họ giật nảy mình, tiếp đó đứng lên, trang trọng uy phong bước từng bước đến trước mặt Đới Xuân Triều.




      “Đới Xuân Triều, , Đới Thanh Thiên.” Tôi cúi xuống nhìn bạn, kích động : “Cậu đúng là ngọn đuốc dẫn đường, là mặt trời của đời mình, là giọt sương trong ngày nắng hạn, là có trí tuệ nhất trong cái trường đại học rách nát này”.




      “Mình…”, dường như Đới Xuân Triều ngại ngùng trước lời ca tụng thành của tôi nên vội vàng cúi đầu.




      Biết làm thế nào để thể cảm kích từ tận đáy lòng của tôi đây? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng tìm được cách hay: “Vì cậu dũng cảm bênh vực lẽ phải, mình nhất định chăm sóc cậu chu đáo. Mình giúp cậu mua cơm, rửa bát, giặt đồ, chạy thể dục hộ, lấy phiếu ăn, vì cậu làm tất. Từ nay mấy bài thực nghiệm gia công kim loại của cậu mình làm giúp”.




      Đới Xuân Triều lập tức nhận được ánh mắt ngưỡng mộ từ bốn phía.




      “Làm thế… làm thế được đâu. Việc học của cậu vất vả rồi, hơn nữa…”




      Tôi kiên quyết gật đầu: “ cần lo lắng những chuyện khác. Cậu yên tâm, mình tuyệt đối, tuyệt đối hối hận đâu”.




      Vừa dứt lời, trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy hối hận rồi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chươ ng 7






      Suốt hai tiết tiếp theo có Đới Xuân Triều ngồi phía sau, cho dù quay lại tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt bạn luôn dính chặt vào lưng mình.




      Lũ con rì rầm chuyện riêng, bàn ra tán vào, tôi mặc xác.




      Tiết thứ ba, lơ mơ tâm hồn treo ngược cành cây thầy bước vào, phát lũ con trai chỉ sót lại mình tôi tức nổ đom đóm mắt, lớn tiếng hỏi xảy ra chuyện gì.




      nguyên tắc bảo vệ Hoàng tử bạch mã của họ, lũ con tìm ra đủ mọi loại lý do kì quái.




      “Đàm Diệu Ngôn bị ốm”




      “Vĩnh Kỳ vì bảo vệ đồng đội trong lúc chơi bóng rổ nên bị thương ở chân.”




      “Các bạn khác thăm bệnh rồi.”




      Thực tế chứng minh, trình độ dối của con thua kém gì con trai. Thầy giáo đành bó tay trước đội quân tóc dài hùng hậu này, ngao ngán bắt đầu giảng bài.




      Tôi cứ nghĩ mãi về kết cục trận chiến giữa Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn.




      biết ai thắng nhỉ?




      Tôi vừa muốn Hà Vĩnh Kỳ thắng, lại cũng chẳng mong thua. Tên đó thắng mặt vênh ngược lên trời, thua làm mất mặt tôi. Aizz, tiến thoái lưỡng nan.




      Lo lắng suốt tiết học, đến tiết thứ tư cuối cùng cũng có tin tức. Cuộc chiến của Hà Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn bị thầy giám thị kịp thời ngăn lại , cả hai bị giáo huấn trong văn phòng Hội học sinh.




      Đám người cổ vũ dĩ nhiên cũng bị lôi . Hà Đông Bình là cán bộ lớp, phải đứng mũi chịu sào.






      Lũ con lại nhốn nháo cả lên.




      “Làm sao bây giờ? Bọn Hà Vĩnh Kỳ bị thầy giáo bắt được rồi.”




      “Ai mà hèn hạ thế, dám mách lẻo. Mình mà biết mình xé xác ra!” Bao Yến Thanh giơ năm móng vuốt nhọn hoắt, làm động tác vặn cổ kẻ thù.




      Vài ánh mắt nghi ngờ ném sang tôi. Tôi cười khổ, chẳng nhẽ tôi lại có công phu truyền tin bằng sóng điện não cho thầy sao?




      “Hà Đông Bình cũng bị lôi , chắc cả đám phải ngồi nghe ca rồi”




      “Mình chẳng hơi sức đâu mà quan tâm Hà Đông Bình.” Tiếng thét thảm thương của Uông Ly Ly làm cả người tôi run bần bật: “Hà Vĩnh Kỳ biết làm sao bây giờ? Đánh nhau bị ghi vào học bạ.”




      Tiếp theo là hàng loạt tiếng thở dài.




      “Chúng mình lên xin thầy ”, có người đề nghị.




      “Phải đó, chúng mình đến năn nỉ thầy.”




      “Mình cũng .”




      “Mình nữa.”




      Bọn họ mặc kệ tiết học thứ tư, quyết tâm nắm chặt cơ hội “mỹ nhân cứu hùng” lần này. Nhất hô bách ứng, lũ lượt kéo .




      Lúc qua tôi, Uông Ly Ly hỏi: “Này, cậu ?”.




      đâu?”




      xin hộ Hà Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn chứ còn đâu nữa. Bọn họ vì cậu nên mới …”




      chờ nàng hết, tôi lắc đầu, thái độ rất khinh thường: “Sao tôi phải xin xỏ hộ bọn ? Bọn đánh nhau lại còn làm liên lụy người khác nữa”. Nhìn vẻ kinh ngạc của Uông Ly Ly, biết nàng lại sắp sửa lên giọng dạy đời, tôi lập tức quay xuống mỉm cười dịu dàng với Đới Xuân Triều: “Tiểu Xuân, bữa trưa cậu muốn ăn gì, mình mua trứng cá kho tàu cho cậu nhé?”.




      Sau lưng cốp tiếng, ai đó hình như đứng vững, đập vào thành bàn.




      Đới Xuân Triều e dè nhìn tôi, đồng ý cũng chẳng phản đối. Tôi đứng dậy, thu dọn sách vở.




      “Đằng nào cũng bỏ tiết tập thể rồi, mình đến nhà ăn xếp hàng trước vậy. Tiểu Xuân, lát nữa chờ mình ở cửa căn tin nhé. Hộp cơm của cậu đâu, đưa cho mình.” Tôi thò tay rút hộp cơm từ hộc bàn Tiểu Xuân ra, hiên ngang bước qua lũ con vẫn đứng đờ đẫn.




      Ha ha, ai chuyện của Hà Vĩnh Kỳ nhất định phải là chuyện của tôi chứ.




      Từ hôm nay, chuyện đó vào dĩ vãng rồi!






      Căn tin trường vĩnh viễn đông nghẹt, đó là nỗi bi ai của mọi thế hệ sinh viên.




      May mà tôi đến sớm nên dễ dàng mua được hai suất trứng cá kho tàu. Vừa vất vả chui ra khỏi đám đông nước chảy lọt ở khu đồ ăn thấy ngay Đới Xuân Triều đứng trước cửa căn tin.




      “Đông quá.”




      “Ừ”, bạn gật đầu, ngước mắt nhìn tôi cái, tự dung mặt mũi đỏ bừng.




      Bộ dạng đó thú vị, tôi bật cười: “Này, phải cậu xấu hổ đó chứ?”.




      bạn lắc đầu, liếc tôi cái: “Cậu đổ mồ hôi nhiều quá, chen lấn mệt lắm phải ? Lần sau cần chen lấn như thế đâu”.




      sao, hôm nào mình chả làm thế, chỉ tại Hà Vĩnh Kỳ suốt ngày đòi hỏi này nọ…”, còn chưa hết, tôi đột ngột dừng lời.

      Cách đó mười bước là Hà Vĩnh Kỳ lửa giận phừng phừng tiến lại.




      “Hôm nay em làm gì hả?”, đứng trước mặt tôi, hai mắt trợn còn to hơn mắt ốc nhồi.




      biết à?”, tôi còn tưởng cả trường đều biết rồi chứ.




      Đới Xuân Triều đứng bên cạnh, sợ đến mức mặt mày trắng bệch. Để trấn tĩnh bạn, tôi quay đầu mỉm cười dịu dàng: “Cậu thích ăn trứng cá chứ? Rất ngon đó. Mình vất vả lắm mới mua được cho cậu đấy”.




      Vừa lơi tay, hộp cơm bị Hà Vĩnh Kỳ giằng lấy.




      Tôi lườm : “ làm gì thế? Đây là hộp cơm của con đó”.




      “Đây là trứng cá của ”, cũng hét lên với tôi.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      ít sinh viên đứng lại quan sát chúng tôi. Dù sao cũng phải lần đầu bị người lạ chiếu tướng, tôi gào lại: “Muốn ăn tự mà mua! Bóc lột sức lao động của người khác có đáng mặt đàn ông ? Hà Vĩnh Kỳ, sao có thể tranh ăn với con chứ?”.




      Nhìn thấy hộp cơm đầy nữ tính tay Vĩnh Kỳ, đám đông liền cười ồ lên.




      Vĩnh Kỳ sững sờ vài giây.




      “Đây là trứng cá của ”, thanh vài phần.




      phải của , là tôi mua hộ Đới Xuân Triều.”




      lại lộ ra vẻ mặt ngây thơ vô tội quen thuộc, ánh mắt u buồn, giọng: “ Hôm nào em cũng mua hộ nên đây là trứng cá của ”.




      Tôi ngất! , giữa thanh thiên bạch nhật, chỉ vì mỗi cái món trứng cá đấy mà dám ngang nhiên cướp hộp cơm của con nhà lành.




      “Lắm lời, bảo phải của .” Tôi quyết định lần này phải cứng rắn đến cùng, được thỏa hiệp. Thằng cha này giỏi nhất khoản giả vờ đáng thương, tôi mà mềm lòng quay trở lại kiếp làm trâu làm ngựa ngay.




      buồn rầu nhìn tôi: “Đồng Đồng…”.




      “Im ngay! Làm như cả đời chưa được ăn trứng cá kho tàu bao giờ ấy.”




      “Đồng Đồng…”




      Tôi lườm cái.




      lúc sau mới cúi đầu, chìa hộp cơm cho Đới Xuân Triều




      cần đâu, cậu thích cứ ăn ”, Đới Xuân Triều thấp thỏm nhìn hộp cơm. Đến tám phần là nàng sợ Hà Vĩnh Kỳ nên dám đón lấy.




      Vĩnh Kỳ quay đầu nhìn sắc mặt tôi xong, ỉu xìu lắc đầu, nhét hộp cơm vào tay Đới Xuân Triều, thất thểu bỏ .




      Nhìn dáng điệu ủ rũ của , tôi có chút nỡ, liếc hộp cơm của mình cái, định mở miệng gọi có người nhanh chân hơn.




      “Hà Vĩnh Kỳ, cho cậu phần của mình này”, nữ sinh chạy theo .




      Tức hàng loạt các khác cũng làm theo.




      “Cho cậu này, mình mới mua, còn nóng lắm.”




      “Ăn suất của mình , nếu cậu thích ăn mình dặn mẹ bao giờ đến trường mang nhiều chút.”




      “Hà Vĩnh Kỳ, cậu ăn cái này nè, dù mình có trứng cá kho tàu nhưng thịt kho đậu hôm nay cũng hấp dẫn lắm.”









      Cứ tưởng lắc đầu từ chối, sau đó chui vào góc sầu muộn cả buổi chiều. Ai dè thực tế ngược lại.




      Tôi lạnh lùng nhìn múc từng phần trứng cá vào hộp cơm của mình, cả thịt kho đậu cũng tha, đột nhiên đầu muốn bốc khói. Tên khốn này, chỉ cần có người cung phụng là được, đối phương là ai đâu them quan tâm.




      “Đồ khốn!” Tôi chửi lớn tiếng, vứt hộp cơm nặng trịch xuống đất, lao thẳng về phòng.






      cước đạp tung cửa phòng, vừa đặt mông xuống ghế, bụng tôi liền sôi lên ùng ục.




      Nghĩ lại khi nãy, chỉ vì nóng nảy nhất thời mà vứt luôn hộp cơm ngon lành, tâm trạng lại càng điên tiết. Tất cả những cảm xúc tích lũy trong lòng dâng lên tận cổ.




      Tại sao tôi lại bị Hà Vĩnh Kỳ bắt nạt? Tại sao ràng là tôi bị bắt nạt nhưng mọi người lại cho rằng tôi bắt nạt ?




      Tại sao mọi người mến đứa học sinh ngoan ngoãn là tôi mà lại cưng nựng tên xấu xa đó?




      “Tại sao?”, tôi đứng giữa ban công hét lớn. Thằng sát vách tò mò ngó đầu sang, bị tôi lườm phát lập tức rụt cổ lại.




      Lượn ba, bốn vòng trong phòng, tôi rút ra kết luận, nếu thay đổi mình phát điên mất.




      Điểm lại lượt những chuyện diễn ra từ lúc vào trường đến giờ, suy nghĩ đó càng được củng cố.




      “Mình phải ! Phải tránh xa nơi này!” Siết chặt nắm tay, tôi lao đến tủ quần áo, bắt đầu thu dọn đồ đạc.




      Chuyện đâu, thế nào với mẹ để sau hãy tính, trước tiên phải rời khỏi chỗ này .




      Đúng lúc tôi khóa va ly xong xuôi Vĩnh Kỳ vác cái bụng no căng vào.




      Nhìn thấy va ly căng phồng của tôi, kinh ngạc kêu lên: “Đồng Đồng, em làm cái gì thế?”.




      liên quan đến .” Tôi xách va ly lên: “ mà ăn trứng cá kho tàu với thịt kho đậu của ấy”.




      Vĩnh Kỳ giằng lấy va ly tay tôi: “Em định đâu? Sao em lại nổi giận? Đừng giận nữa được ? Chỉ là trứng cá kho tàu thôi mà. Lần sau ăn nữa là được”.




      Tôi dùng sức lôi va ly lại: “ ăn cái gì cũng liên quan đến tôi. Tránh đường!”.




      “Đồng Đồng…” Vĩnh Kỳ bắt đầu hoảng, giữ chặt tay cầm va ly: “Em nghe câu thôi, chỉ câu thôi có được ?”.




      .”




      câu cũng được sao?”




      Tôi hừ tiếng: “ Có phải xong câu đó buông tay ?”.




      Vĩnh Kỳ lắc đầu: “Đương nhiên là ”.




      “Thế nghe làm quái gì?”, tôi hừ nhạt quay phắt đầu ra chỗ khác, cố sống cố chết giằng tay ra.




      “Đồng Đồng…”




      “Có buông tay ra ?”




      “Em cứ thế này buộc phải gọi điện cho bác đấy.”




      “Ha”, tôi buông va ly ra, hai tay chống hông, hất hàm về phía điện thoại: “ gọi luôn , thế đến nhà tôi cũng có mà về. Tôi…”, càng càng kích động, tôi hổn hển: “Tôi biến mất luôn, cả đời này các người cũng đừng hòng tìm được tôi”.




      Thấy giở tuyệt chiêu cũng vô dụng, Vĩnh Kỳ đờ ra lúc, sau đó nổi điên.




      “Biến mất? Để xem em định biến mất như thế nào!” nghiến răng ken két giật lấy va ly, còn mở khóa, đổ tất cả đồ đạc bên trong xuống đất.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Máu nóng dồn lên mặt, tôi thèm đến để ý đống quần áo nữa, lao thẳng ra cửa. Tay vừa chạm vào nắm cửa cả người bị Vĩnh Kỳ kéo giật lại.




      cho em !” ôm lấy tôi, quàng tay qua eo giữ chặt, ném cả hai đứa lên chiếc giường đơn hẹp: “Em định giở trò gì? Con người em khó hầu hạ. Lương Thiếu Đồng, em muốn làm gì mới hài lòng đây?”.




      Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Vĩnh Kỳ hung dữ như thế này , bất giác thộn mặt ra.




      Vĩnh Kỳ chưa chịu thôi, càng đè chặt tôi xuống giường.




      cho em đánh, cho em chửi. Cả đời chưa từng nhường nhịn ai như thế đâu, đến bố mẹ cũng chưa từng đánh . Em còn vừa lòng chỗ nào? Em , !”




      Lúc Vĩnh Kỳ ngừng lại thở dốc cơ thể tôi cứng đờ như khúc gỗ.




      còn tiếng quát tháo của , căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Bầu khí vẫn đọng lại cơn phẫn nộ vừa rồi. Tôi nhìn chằm chằm, cũng nhìn tôi chăm chú.




      ra, ra…”, tôi cười khổ: “ ra tất cả đều là lỗi của tôi. Cái gì cũng tại tôi cả, cái gì tôi cũng làm hộ , để mặc sai khiến, để đùa giỡn như thú cưng, kết quả là ai cũng ghét tôi. Đều là lỗi của tôi cả!”, tôi thét lên, đá ra chỗ khác, co người úp mặt vào gối như đà điểu.




      Tôi tức tối lấy tay mở khóa gối, vứt từng đám bông ra ngoài, chân đạp loạn xạ tất cả những vật giường, nhưng có chết cũng chịu lôi cái gối ra khỏi mặt.




      Vĩnh Kỳ chậm rãi lại gần: “Đồng Đồng…”




      Tôi mặc kệ , tiếp tục xả cơn tức tích lũy lâu.




      “Đồng Đồng, em đừng khóc.”




      Vớ vẩn, ai khóc?




      hứa với em, sau này bắt nạt em nữa.” Vĩnh Kỳ ngồi xuống giường, kiên quyết ôm chặt tôi vào lòng, giọng dịu dàng chưa từng thấy: “Xin lỗi, dám ra. thích em, lòng rất thích em. , em. tình nguyện vì em làm tất cả, nghe lời em, để em sai khiến. Đồng Đồng, thực rất thích em”.




      “Cút ra.”




      bày tỏ tấm lòng của rồi, em đừng giận nữa có được ?”, khẽ khàng cầu xin bên tai tôi.




      Cuối cùng tôi cũng ném chiếc gối sang bên, để lộ đôi mắt đỏ hoe: “Việc này chỉ cần thổ lộ là có thể tha thứ sao? thích tôi có liên quan gì đến tôi? Lẽ nào thích tôi tôi cũng phải thích sao?”.




      Vĩnh Kỳ nghẹn lời, lại trưng ra bộ mặt đáng thương.




      Tôi lấy tay lau khô má. Tại sao tôi phải bỏ chứ? Lương Thiếu Đồng có phải thằng vô dụng đâu? Bọn là Bạch mã hoàng tử, tôi ít ra cũng phải là Hắc mã. Tôi tự gật đầu lẩm bẩm: “Ừm, thể bỏ được, bỏ cũng chả giải quyết được gì”.




      “Đồng Đồng…” Vĩnh Kỳ sán lại gần, giơ tay ra định ôm tôi nhưng lại do dự dám.




      Tôi trừng mắt, liền thu tay lại.




      “Đồng Đồng, em nữa phải ?”




      Tôi làm bộ suy nghĩ, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vĩnh Kỳ mới hừ nhạt tiếng: “Tại sao tôi lại phải ? Đây là phòng tôi, tôi muốn ở ở, muốn ”.




      Vĩnh Kỳ liền thở phào tiếng, nắm lấy tay tôi: “ nữa chứ? Tốt quá rồi”. lập tức trở về trạng thái thường ngày, cười hì hì chu miệng ra: “Làm sợ chết được, nào, cho hôn cái”.




      Tôi tặng luôn vào đầu cú, đột nhiên nhớ lại câu vừa .




      “Vĩnh Kỳ,” tôi đưa mắt nhìn : “Lúc nãy tình nguyện vì tôi làm tất cả phải ?”.




      “Ừ!”




      “Được rồi, vậy giặt đống quần áo này .” Tôi chỉ xuống đống quần áo nhếch nhác dưới đất.




      “Được.” Cứ tưởng chần chừ chút, ngờ lại gật đầu cái rụp.




      Được? biết giặt đồ chắc?




      Vậy tôi chống mắt lên xem có làm nên cơm cháo gì .




      Tôi quan sát nhặt từng chiếc áo lên, nhớ đến hộp cơm rửa xong khác gì lúc chưa rửa, vội nhắc thêm: “Phải giặt cho sạch, sạch phải giặt lại đấy”.




      thành vấn đề.”




      Tự tin gớm nhỉ? Tôi nhướng mày: “Trước trưa mai phải giặt xong”.




      “Vội thế à?”, rốt cuộc cũng làm khó được .




      “Biết trước là làm được mà”, tôi cười nhạo.




      Vĩnh Kỳ vặn lại: “Nếu làm được sao?”, giọng điệu rất khiêu khích.




      Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng mắt : “Đánh cược?”. Tôi từng tận mắt thấy giặt đồ, bắt giặt sạch cái áo còn khó hơn để chơi liên tục mười hai trận bóng rổ.




      Khóe môi khẽ nhếch lên: “Cược cái gì?”.




      “Người thua phải chịu sai khiến của người thắng ngày.” Để an toàn, tôi chọn phần thưởng khá có lợi cho mình. Dù sao ngày nào tôi cũng bị sai khiến quen rồi, có thua cũng chẳng sao. Còn nếu Vĩnh Kỳ mà thua, hà hà, thế tôi có thể hành hạ nguyên ngày rồi.




      “Sai khiến ngày?” Mắt sáng bừng, giọng cũng kém phần hồ hởi: “Được thôi, trước trưa mai nhất định giặt xong”. đoạn bắt đầu ngân nga bài hát.




      Tôi trợn mắt lườm . Đánh giá đống quần áo cao như núi kia, tôi cá là làm nổi.




      Đến tối, tôi mới hiểu ra vì sao lại tự tin như vậy.




      Tôi quên mất là Bạch mã hoàng tử, cũng quên béng trong trường này có hàng đàn nữ sinh chỉ chờ để được hầu hạ . Dãy ban công ký túc xá nữ giăng đầy quần áo của tôi, chiếc nào chiếc nấy sạch thơm tho.




      Hi vọng duy nhất lúc này là trời hãy đổ cơn mưa to để quần áo khô được.




      “Đồng Đồng,” Vĩnh Kỳ đặt bát xuống, thích thú nhìn tôi: “Mai trời nắng, đài khí tượng thông báo rồi”.




      Hận ! Hận đến chết!




      Hận cả đài khí tượng!




      Tôi biết, ngồi cầu xin trời đổ mưa là chuyện vô ích.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :