1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống Đại học xui xẻo - Phong Lộng [Đam Mỹ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mùng tháng mười hai đến rất nhanh. Cả lớp vừa nghe tôi thông báo liền nhốn nháo cả lên.




      “Hôm nay là sinh nhật của Hà Vĩnh Kỳ? Sao cậu chịu sớm?” Lũ con bụm miệng, sung sướng đến run rẩy toàn thân: “Mình nên tặng cậu ấy cái gì đây? Thảm rồi, sao muộn thế này cậu mới . Hà Vĩnh Kỳ, chúc mừng sinh nhật nhé”, quay ra gửi cho Hà Vĩnh Kỳ nụ cười dễ thương nhất.




      Đám con trai khoác vai tôi: “Đồng Đồng, bánh ga tô có to ? Đừng có để mình tặng quà rồi mà được ăn no nhé, , hờ hờ…”.




      Hà Vĩnh Kỳ ngồi bên cạnh vươn tay hất cánh tay kia ra, điềm nhiên khoác lên vai tôi, cười nhạt: “Bánh to, đủ để các cậu no chết”.




      Tôi lừ cái, tên phiền phức này rất kén chọn, để tìm được cái bánh vừa ý , tôi phải khổ sở đưa đến cả chục tiệm bánh chứ chẳng ít.




      Thầy giám thị biết hôm nay là sinh nhật Hà Vĩnh Kỳ liền hào phóng cho chúng tôi mượn chìa khóa phòng giải trí của khoa, mặc sức sử dụng hệ thống thanh và ánh sáng trong đó.




      Tên này đích thị là cục cưng của cả thiên hạ, hừ.




      Buổi tối, đúng giờ hẹn, thầy giáo và các bạn đều đến đông đủ. Tôi khổ nhất, bê bánh ra, cắm nến, lại còn phải chuẩn bị dĩa và đĩa cho từng người.




      Hà Vĩnh Kỳ ôm quà đầy tay, lúc lại gật đầu cảm ơn, chốc chốc lại lượn qua lượn lại sau lưng tôi: “Đồng Đồng, vui lắm, ngờ có thể cùng đón sinh nhật với em. Ngày này năm sau chỉ riêng hai đứa mình đón sinh nhật thôi nhé?”.




      Tôi huých khuỷu tay cú, ý bảo ngậm miệng.




      Chuẩn bị xong, mọi người cùng tiến lại gần chiếc bánh. Hà Đông Bình nhanh chóng tắt hết đèn, ánh nến làm mọi khuôn mặt đều trở nên đỏ ửng.




      “Hát nào, bài ‘Happy birthday’.”




      Có người bắt nhịp: “Happy birthday to you, happy…”.




      Hà Vĩnh Kỳ đứng trước chiếc bánh, nở nụ cười vừa thẹn thùng vừa hạnh phúc.




      Hát xong, lũ con la hét: “Uớc , ước ”.




      Hà Vĩnh Kỳ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc.




      Lũ con lại ầm ĩ: “Thổi nến, thổi hơi tắt hết nến điều ước mới thành thực được”.




      mở mắt, hơi thổi tắt hết nến.




      Mọi người vui vẻ vỗ tay, Hà Đông Bình vội bật đèn lên, gian phòng lại sáng rực rỡ.




      Mọi người cùng giúp rút nến ra, lớp trưởng Từ Dương đột nhiên nắm tay Hà Vĩnh Kỳ hỏi: “Ước gì thế?”.




      “Đúng đấy, cậu ước gì thế? cho bọn mình biết ”, lũ con vào hùa với Từ Dương.




      Vài thầy cũng thích thú nhìn chờ đợi.




      “Ước nguyện của mình là…”, chậm rãi : “Cả đời cùng Đồng Đồng sống cuộc sống đại học như bây giờ”.




      Phụt!




      Chỗ ca trong miệng tôi bất thình lình mạnh mẽ xông ra ngoài, bay qua mặt bàn, đáp thẳng xuống khuôn mặt rạng rỡ của Hà Vĩnh Kỳ.




      gian im phăng phắc.




      Tất cả mọi người đều ném cho tôi cái nhìn trách cứ.




      Lũ con tức cho khuôn mặt điển trai của Hà Vĩnh Kỳ, đám con trai tiếc cái bánh bị dính nước ngọt, các thầy … có lẽ giận tôi lãng phí đồ ăn thức uống.




      Sau năm giây tĩnh lặng, tôi chớp mắt, quyết định là người phát ngôn trước.




      đừng mơ thành thực!”, tôi hét vào mặt Hà Vĩnh Kỳ, thẳng lưng ưỡn ngực hùng dũng lao ra ngoài.




      “Đồng Đồng, thích em.”




      Rầm! Tôi đập mạnh vào cửa.




      Tôi quay đầu lại, nhìn .




      Mọi người đều sững người.




      mặt mày nghiêm túc với tôi: “ thực rất thích em, cho dù em phun ca lên mặt , vẫn cảm thấy em là người đối xử với tốt nhất”.




      Tôi cố kiềm chế cơn buồn nôn, hằn học đáp: “ thích trêu đùa tôi có”.




      cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi, gật đầu: “Cũng có thể vậy”, còn nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh.




      “A!” Tôi đạp tung cửa, hét lên tiếng lao .




      Trời ơi, xin hãy để tất cả kết thúc ! Cái cuộc sống đại học thê thảm này của tôi.



      Làm lao công lương cho người khác khốn khổ lắm rồi, tôi lại còn phải làm lao công cho kẻ thích trêu đùa mình nữa chứ. Mỗi lần nhìn hộp cơm vất vả lắm mới mua được cho , lòng tôi lại nảy lên ham muốn được bỏ thuốc xổ vào đó. Đáng tiếc, bản thân tôi sinh ra lương thiện quá mức, đến con chuột còn chẳng dám làm hại – huống hồ còn có hậu phương vững chắc là mẹ tôi.




      Dù sao cũng có cơ hội báo thù, tôi chỉ còn biết mong cho học kỳ này mau chóng kết thúc.




      Điều đáng mừng là, bất kể ông trời có thiên vị Hà Vĩnh Kỳ thế nào thời gian cũng trôi qua từng ngày . Trường áp dụng hình thức học tín chỉ, mỗi học kỳ phải đăng ký môn tự chọn. Lúc chọn môn, vì muốn cứ phải kè kè với Hà Vĩnh Kỳ, tôi cố ý chọn môn kỳ quái: Động vật lưỡng cư đại cương.




      Môn dở hơi như thế, có đánh chết tôi cũng tin Hà Vĩnh Kỳ lại chọn giống tôi y đúc.




      Đầu tháng mười hai, kỳ thi hết môn tự chọn được tổ chức sớm hơn các môn khác.




      Môn tự chọn nên mọi người đều ôn tập kĩ càng cho lắm, thầy trông thi cũng dễ tính, có thể tự do chọn chỗ ngồi, đúng là thiên đường quay cóp. Tôi chẳng có cầu gì với chỗ ngồi, đằng nào cũng thoát khỏi cái kẹo cao su kia. Tôi chỉ hi vọng đừng có làm phiền tôi trong giờ thi là tốt lắm rồi.




      Kết quả, mộng tưởng và thực luôn trái ngược.




      Cầm đề thi chưa đầy mười phút, cái kẹo cao su bên cạnh rục rịch yên.




      “Đồng Đồng, Đồng Đồng…”, thầm.




      Tôi liếc xéo cái: “Câm miệng”.




      “Câu thứ ba của bài thứ nhất điền cái gì?”




      Câu hỏi dễ ợt thế cũng biết làm? Tôi cười nhạt: “Trừ ăn uống ỉa đái ra còn biết làm gì hả?”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      rốt cuộc cũng biết xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu.




      Tôi yên tâm làm bài.




      Mười phút sau, lại bắt đầu giở trò.




      “Đồng Đồng, Đồng Đồng…”




      “Im mồm.”




      nhìn thầy ngồi đọc báo bục giảng, mỉm cười lấy lòng với tôi, chìa ra tờ giấy: “Đáp án chính xác đó, có lấy ?”.




      Tôi thừ người: “Ở đâu ra?”.




      “Các bạn cho. Có mấy tờ lận, đủ hết các câu.” cười rạng rỡ.




      Tôi xoay đầu nhìn quanh lớp, quả nhiên có ít đôi mắt long lanh nhìn chờ đợi.




      “Tôi thèm, buồn nôn”, tôi bực bội lườm cái, sau đó tiếp tục cúi đầu làm bài.




      Môn này thực ra khó, thi tiếng rưỡi nhưng chưa đầy tiếng mọi người thi nhau nộp bài. Tôi nộp xong thẳng ra cửa, Hà Vĩnh Kỳ lon ton chạy theo sau.




      “Đồng Đồng, hôm nay ăn gì?”




      “Trừ ăn ra còn biết cái gì nữa?”




      “Đồng Đồng…”, nắm lấy cánh tay tôi: “Đừng nhanh thế, giúp việc”, tay còn lại rút bức thư từ trong cặp ra.




      Tôi hiểu ngay vấn đề, sầm mặt xuống: “Lại định nhờ tôi giúp từ chối lũ con ? coi tôi là cái gì, thư ký riêng chắc?”.




      trưng ra bộ dáng đáng thương trở thành thương hiệu, gãi đầu : “Tất cả cho em toàn quyền xử lý là chứng minh hoàn toàn tin tưởng em, để em đỡ phải ghen tuông”.




      Nhìn bản mặt “thành khẩn khoản” của , tôi tức muốn ói máu. Nhìn thêm lúc nữa chắc tôi kiềm chế nổi mà cho đập mất. Tôi hừ mạnh tiếng, quay người bỏ .




      ngờ xoay người nhanh quá nên mất thăng bằng, rầm tiếng, tôi ngã lăn ra đất.




      Hà Vĩnh Kỳ hét lên thất thanh: “Đồng Đồng, em có sao ?”.




      mất mặt…




      đỡ tôi dậy, đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường, khom người lấy tay áo lau vết đất dính quần tôi. Vị trí và tư thế này rất thích hợp để tôi cho đập vào sau gáy.




      Bốp!




      Dĩ nhiên tôi chút do dự, lập tức ra tay.




      “Ối…” chăm chú lau vết bẩn quần cho tôi đột nhiên bị ăn đập, ngước đôi mắt giống như con cún tội nghiệp tự dưng bị người ta đá cước, ngơ ngác nhìn tôi.




      Tôi vênh mặt mắng : “Ai bảo dám dùng tay áo để lau? Bẩn kinh lên được, áo của là do tôi giặt, làm bẩn áo phải đánh”.




      Lúc này mới phát ra mình phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng, vội lấy khăn tay trong cặp ra lau cho tôi.




      “Em là khó chiều”, lầm bầm.




      “Cái gì?”, giọng tôi có phần tốt.




      có gì…”






      Hôm nay là sinh nhật tôi, cách sinh nhật của Hà Vĩnh Kỳ vừa đúng mười lăm ngày.




      Sáng sớm tỉnh giấc, nghĩ ra hôm nay là sinh nhật mình, khỏi vui mừng hớn hở. Có điều mẹ cho tôi được hưởng đối đãi như với Hà Vĩnh Kỳ đâu, càng đời nào bảo Hà Vĩnh Kỳ tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi.




      Hôm nay, tôi tự thưởng cho chính mình.




      Thượng đế, chí ít xin hãy để Hà Vĩnh Kỳ biến mất khỏi cuộc đời con trong ngày hôm nay.




      Tôi quyết định ngày hôm nay chẳng làm gì giúp Hà Vĩnh Kỳ hết, thế nên tôi chạy bộ hộ . phụ trách đăng kí thẻ ngạc nhiên hỏi tôi: ”Ý? Thẻ của Hà Vĩnh Kỳ đâu? Cậu quên đem theo à?”.




      Tôi cười toe toét, hỏi lại: “Hà Vĩnh Kỳ là ai cơ?”, sau đó cắp đít chuồn thẳng.




      Tâm trạng vô cùng thoải mái.




      Vào quán McDonald gần trường, tôi gọi phần điểm tâm ngồi ăn ngon lành. Cứ nghĩ đến cảnh Hà Vĩnh Kỳ ngồi đần thối chờ đợi bữa sáng đúng giờ như mọi khi mà tôi nhịn nổi cười.




      Lẽ ra phải làm thế này từ lâu rồi.




      Hôm nay phải tận lực hành hạ phen, đến mai lại dùng phương pháp đe dọa cộng thêm dụ dỗ, ép thề bao giờ hé miệng với bất cứ ai, đặc biệt là mẹ tôi, thế là ổn.




      Ăn sáng xong đến giảng đường.




      Giảng đường rất ồn ào, hôm nay thầy trả bài thi môn Động vật lưỡng cư đại cương.




      Hà Đông Bình đưa bài cho tôi: “Đồng Đồng, của cậu này, điểm cao phết, tám hai điểm”.




      Tôi cười hớn hở nhận lấy.

      “Đồng Đồng hôm nay tâm trạng tốt thế, cười cái đẹp trai lên bao nhiêu.”




      Uông Ly Ly ngồi cạnh xen vào: “Đúng thế, quả nhiên là em của Hà Vĩnh Kỳ, cả hai đều đẹp trai”.




      Tôi lơ cái tên đáng ghét đó, quay ra hỏi Hà Đông Bình: “Ai điểm cao nhất lớp?”.




      “Là Hà Vĩnh Kỳ. cậu xuất sắc.”




      Tôi hừ nhạt, được đến bảy, tám đứa nhắc bài cho, điểm cao mới lạ đấy. Tôi khinh!




      Hà Đông Bình chạy sang chỗ khác tìm cái gì đó, biết đọc được gì mà cười nghiêng ngả, ném tờ giấy cho tôi : “Bài thi của Hà Vĩnh Kỳ đó, cậu xem câu duy nhất Vĩnh Kỳ trả lời sai . Trời ạ, cười chết mất”.




      “Có gì đáng cười? Sai câu có gì lạ?”, tôi đón lấy, mở ra xem, mặt mũi liền tối sầm lại.




      Cả bài chỉ sai câu điền từ vào chỗ trống.




      Câu thứ ba của bài thứ nhất, bốn tập tính sinh hoạt của ếch là gì?




      Hà Vĩnh Kỳ điền vào bốn chữ: ăn, uống, ỉa, đái. Chẳng trách Hà Đông Bình cười như muốn đứt ruột.




      Tên ngu ngốc! xấu hổ, cái tên ngu dốt này lại là kết nghĩa, bạn chung phòng kiêm luôn cái đuôi dai nhách của tôi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đúng lúc này Hà Vĩnh Kỳ bước vào: “Ồn ào thế, có kết quả thi rồi à?”.




      “Mau xem bài thi của cậu , chết cười.”




      “Vĩnh Kỳ, cậu giỏi, điểm cao nhất lớp đó.”




      Hà Vĩnh Kỳ bước lại bên tôi: “Đồng Đồng, sáng sớm em đâu thế? cứ ngồi trong phòng đợi em mãi”.




      Có mà đợi bữa sáng có. Tôi lườm : “Hừ, tôi ra McDonald ăn sáng”.




      “Sao rủ cùng ?”




      “Sao tôi lại phải rủ chứ?”, tôi đốp lại, ném bài thi cho : “Xem , đời có loại người ngu dốt như ? Đừng có với người khác là quen tôi đấy nhé”.




      lướt qua bài thi, gãi đầu: “Ồ, câu này là em bảo mà”.




      “Cái gì?” Tôi trợn mắt nhìn .




      “Đúng mà, hỏi em, em bảo là ăn uống ỉa đái…”




      “Câm mồm!”




      Lần này đến lượt cả lớp trợn mắt nhìn tôi.




      Uông Ly Ly khẽ : “Đồng Đồng, cho dù cậu thích Vĩnh Kỳ cũng đâu cần nhắc sai như thế”.




      “Đúng đó”, Hà Đông Bình gật đầu phụ họa.




      là khóc thành tiếng, tôi chớp chớp mắt, cảm thấy mình sắp ngất luôn tại chỗ.




      Hà Vĩnh Kỳ xích lại gần, quàng tay lên vai tôi: “Sao các cậu lại nhìn Đồng Đồng như thế? Bọn mình đùa chút thôi mà, các cậu làm em ấy sợ rồi này. Hôm nay là sinh nhật của Đồng Đồng đó”.




      Cả lớp bỗng trở nên nhốn nháo.




      “Đồng Đồng, hôm nay là sinh nhật cậu sao?”




      ra cậu chỉ hơn Hà Vĩnh Kỳ có mấy ngày tuổi…”




      “Chúc mừng sinh nhật.”




      Trong lúc tôi vẫn chưa hết đờ đẫn, Hà Vĩnh Kỳ thay mặt tôi nhận lời chúc, vòng tay ôm lấy tôi, gật đầu cảm ơn mọi người, : “Tiệc sinh nhật thôi, hai đứa mình tự tổ chức, nhưng quà sinh nhật nhất định phải có, ngày mai mang đến lớp, mình tự tay ký nhận”.




      “Ai muốn cùng đón sinh nhật với chứ?”, cuối cùng tôi cũng tỉnh lại, đẩy tay ra: “Tôi muốn cùng đón sinh nhật với mọi người”.




      “Nhưng mà, Đồng Đồng, rất muốn hai đứa mình cùng đón sinh nhật với nhau thôi.”




      Cứ đùa, thứ muốn nhiều vô kể, tôi sao có thể đáp ứng hết được.




      Tôi mặc kệ , quay ra cười với các bạn: “Hôm nay là sinh nhật mình, tối nay mời mọi người cùng ăn bánh ga tô nhé”.




      Lạ là có tiếng hoan hô như dự tính, mọi người đưa mắt nhìn nhau, chần chừ do dự.




      “Đồng Đồng, có lẽ bọn tớ nên đến làm phiền cậu hơn.”




      Hà Đông Bình miễn cưỡng trả lời: ”Đúng thế… hơn nữa sắp đến kỳ thi rồi, ai cũng bận ôn tập cả”.




      “Cậu và Vĩnh Kỳ cùng đón sinh nhật cũng tốt mà.”




      Chuyện gì thế này? Tôi được hoan nghênh đến thế sao? Mời người ta đến ăn bánh sinh nhật cũng chẳng ai buồn nhận lời?




      ý nghĩ lóe lên, tôi nhàng cầm lấy chiếc hộp bút bằng sắt bàn, dùng nó để nhìn xem có phải Hà Vĩnh Kỳ giở trò gì ở sau lưng .




      ngừng chắp tay khom lưng cầu xin, trừng mắt dọa người.




      Cái tên khốn khiếp!




      Mặc dù tính khí của tôi rất rốt nhưng vẫn kiềm chế nổi, cầm luôn hộp bút nện vào đầu .




      Binh!




      Sau tiếng binh rùng rợn, cả lớp im phăng phắc.




      dòng máu tươi chảy xuống từ trán Hà Vĩnh Kỳ. Thôi chết, tôi quên mất hộp bút làm bằng sắt.




      Máu, máu, máu… ngừng chảy xuống từ trán . Ai cũng đần mặt ra nhìn hai đứa. Đến cả Hà Vĩnh Kỳ cũng ngây ra, ánh mắt kinh ngạc của làm tôi thấy mình như tên ác ma tội lỗi ngập đầu.




      Hà Đông Bình là người đầu tiên bừng tỉnh: “Vĩnh Kỳ, cậu có sao ?”.




      Cả lớp lập tức tỉnh theo, lao ùa đến.




      “Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ…”




      “Mau cầm máu lại.”




      “Gọi thầy giáo.”




      “Đưa đến phòng y tế.”




      “Gọi cảnh sát.”




      Mọi người vây lấy Hà Vĩnh Kỳ, đẩy tôi lúc này vẫn cầm hộp bút ngơ ngác ra bên.




      Tại sao chuyện lại thành ra thế này?




      Hôm nay phải là sinh nhật của tôi sao?




      Ngày sinh nhật phải nên vui vẻ sao?




      Tại sao lại như thế này?




      Mẹ nhất định cắt cổ mình, dì khóc hết nước mắt, khuôn mặt của Hà Vĩnh Kỳ bị hủy hoại rồi, chừng còn trở thành thằng khùng…




      “A…”, tôi hét lên tiếng, quay người định lao ra cửa.




      Có điều đôi chân mềm nhũn từ lúc nào, rầm cái, ngã nhào.




      Bốp! Đầu đập mạnh xuống đất… phía trước tối đen.




      Tôi ngất .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chươ ng 5






      Tôi biết nguyện vọng khiến Hà Vĩnh Kỳ biến mất trong ngày sinh nhật thể thành thực, có điều cũng đâu cần xui xẻo đến mức phải tỉnh dậy trong bệnh viện chứ?




      Lúc mở mắt, nhìn thấy chiếc ghế in biểu tượng y tế của trường, tôi chợt nhận ra mình xui tận mạng, đen thể đen hơn nữa rồi.




      “Đồng Đồng…”




      Vừa nghe thấy giọng , toàn thân tôi lập tức xù lông cảnh giác.




      Quay người lại nhìn, Hà Vĩnh Kỳ nằm chiếc giường còn lại trong phòng.




      “Đồng Đồng, đầu em còn đau ?”, đầu cuốn băng trắng toát, nhìn cực kỳ buồn cười.




      Đầu đau có. Tôi hừ tiếng, đầu mình còn lo chưa xong, lại chạy đến hỏi người ta có đau đầu .




      Lẽ nào cú đập của tôi biến thành thiểu năng rồi?




      nghĩ ngợi, tự dưng cảm thấy đau nhức, đưa tay định xoa xoa chút, tôi kinh ngạc phát đầu mình cũng được cuốn băng chằng chịt.




      mau mắn giải thích hộ: “Lúc ngất đầu em bị đập xuống đất…”.




      phải do hại sao?”, tôi quát.




      Hà Vĩnh Kỳ ngoan ngoãn ngậm miệng, ngắm nghía trần nhà lúc rồi bật cười.




      Tôi càng lộn ruột, tức tối hỏi: “Cười cái khỉ gì?”.




      “Chúng ta quả đúng là cặp trời sinh, cùng phòng ký túc, đến vào viện cũng nằm chung phòng.”




      Tên khốn này biết cách chọc tức tôi, nếu hôm nay đập cho trận chắc tôi điên mất. Tôi nghĩ, nếu bắt buộc phải chọn là con trai phát điên, hai là cháu trai bị ăn đập, chắc mẹ tôi cũng đến nỗi chọn cái thứ nhất đâu.




      Tôi khó khăn bò dậy khỏi giường, siết chặt nắm đấm tiến lại phía .




      hoàn toàn nhận ra nguy hiểm gần kề, nằm giường nhìn tôi bằng cặp mắt ngây thơ vô tội: “Đồng Đồng, em hồi phục nhanh quá, mới đó mà đứng dậy được rồi”.




      Tôi cười nhạt: “Đương nhiên, trong phim kiếm hiệp, bên nào hồi phục chậm chắc chắn chết. Xem Lộc đỉnh ký chưa? Đây chính là ưu thế lớn nhất của Vi Tiểu Bảo khi ở núi Linh Xà đấy”.




      cười khoe lúm đồng tiền: “Nếu em là Vi Tiểu Bảo chẳng lấy được vợ nào đâu”.




      “Tại sao?”, kéo dài thời gian cũng vô dụng. Miệng mỉm cười, tay xắn áo.




      “Nếu là Khang Hy, để cho em lấy vợ.”




      “Phải rồi, lấy vợ, cả đời rửa bát giặt đồ, làm nô lệ phục dịch .” Cái đồ mưu mô xảo quyệt.




      “Đồng Đồng.”




      “Gọi cũng vô ích…” Hiếm lắm tôi mới với được lần, dịu dàng tiếp: “Có gọi tên tôi nghìn lần, tôi cũng đánh”.




      Vừa thốt ra từ “đánh”, tôi lập tức nắm chặt tay, dùng khí thế dời non lấp biển, dùng quyết tâm trở lại, hoàn toàn vứt béng áp lực từ hai ngọn núi to đùng là mẹ và dì ra sau, lấy hết sức bình sinh đấm thẳng vào khuôn mặt đẹp trai có thể lừa được cả thiên hạ nhưng lúc nào cũng khiến tôi tức lộn ruột trước mặt.




      Kể lại lâu chứ mọi việc diễn ra rất nhanh, cơ thể Hà Vĩnh Kỳ đột nhiên bật dậy như chẳng bệnh tật gì, tránh được cú đấm kinh thiên động địa của tôi.




      Thêm cú nữa! Tôi giơ tay trái. né.




      Thêm cú nữa! Tôi giơ tay phải. lại né.




      Tôi lại đấm…




      Trong lúc tôi mồ hôi đầy đầu, tay vung túi bụi eo đột ngột bị nắm chặt, tiếp đó là lực cực lớn tác động lên. Tiêu rồi, tôi chỉ lo tấn công mà lơ là phòng thủ, bị Hà Vĩnh Kỳ phản đòn, đẩy thẳng xuống giường, còn thuận thế đè luôn lên người tôi.




      “Ui…” nặng quá.




      Vĩnh Kỳ ở phía cười đểu: “Chịu thua chưa?”.




      Tôi căm phẫn nhìn , quay đầu sang bên: “Hừ, bổn thiếu gia thà chết phục”. Tôi quyết định ngày mai giúp mua cơm, rửa bát, giặt đồ, chạy bộ nữa, cho chết đói, chết bẩn, chết mệt luôn .




      cúi đầu thấp hơn, hơi thở phả lên mặt tôi, cười nữa, giọng khàn khàn: “Thế phải nghiêm túc dùng cực hình bức cung, em được xin tha mạng đâu đấy”.




      Giọng khàn đặc, nghiêm túc bất thường. Tự dưng tôi cảm thấy nguy hiểm sắp ập đến.




      định làm gì?”, tôi quay đầu nhìn , mặt mũi cảnh giác.




      “Bức cung”, khẽ thốt ra hai từ, bất ngờ cúi đầu, hôn lên môi tôi.




      Bờ môi nóng hổi, mềm mại chạm lên môi tôi…




      chỉ vậy, cái lưỡi nghịch ngợm cũng chui vào mò mẫm.




      “Ư ư…”, tôi cố gắng lắc đầu, dùng tay đẩy ra.




      rất khỏe, chỉ dùng tay giữ được cả hai tay tôi đỉnh đầu. Tất cả là tại tôi, ai bảo thường ngày nuôi béo tốt, nào sườn nào cá, biết thế này cho nhịn đói mỗi hôm bữa.




      , phải cho nhịn đói luôn hai bữa mới đúng.




      “Ư… cứu… cứu mạng…”, sắp ngạt thở rồi.




      biến thành động vật thân mềm, bắt đầu chậm rãi xâm chiếm con mồi.




      Tôi bị nuốt sống mất…




      Có lẽ nhớ ra tôi ngoài bảo mẫu, giặt đồ, nấu cơm vẫn còn vô số các công dụng khác, vào khoảnh khắc tôi sắp đứt hơi, cuối cùng cũng buông ra, để tôi thỏa sức hít thở khí.




      nhìn tôi chăm chú, dịu dàng : “Đồng Đồng…”.




      Có bài học vừa rồi, vừa nghe gọi là da gà da vịt lập tức xuất điểm danh đầy đủ, tôi cẩn thận quan sát .




      thích em.”




      vẫn nằm bên , tôi dám manh động, chỉ biết dùng vẻ mặt đưa đám : “Tôi biết, thích trêu đùa tôi. là phúc ba đời”.




      , thực thích em. Là thứ tình cảm của người con trai dành cho người con trai ấy”, nhàng giải thích.




      Con trai thích con trai? Trời ơi, hu hu, tôi cần. Cho dù tôi thích con , nhưng cũng có nghĩa là tôi nhất định phải thích con trai.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi có phải biến thái đâu.




      Giờ tôi chẳng những phải lo lắng cho tính mạng bản thân mà còn phải gìn giữ trinh tiết cả đời người.




      vẫn nằm đè bên .




      được manh động, tuyệt đối được manh động…




      “Đồng Đồng, từ rất lâu rất lâu trước thầm em rồi.”




      Mặt mũi tôi càng khó coi hơn: “Vậy cảm ơn ”.




      cười dịu dàng: “ cần khách sáo”, nhưng tôi chỉ thấy nụ cười này hết sức khủng bố. Trong phim, mỗi khi sát thủ mỉm cười như vậy, thảm án xảy ra ngay lập tức.




      Tôi bắt đầu phỏng đoán, biết bóp cổ hay cưỡng dâm mình đây.




      Cả hai phương án với tôi đều kinh khủng, sao lại phải chọn chứ? Cá nhân tôi tự thấy mình chẳng làm gì có lỗi với cả, hơn nữa tôi còn là em kết nghĩa của . Đến thỏ còn ăn cỏ gần hang cơ mà.




      Oan uổng quá!




      “Đồng Đồng…”, ánh mắt lại trở nên nguy hiểm, đầu cúi xuống sát mặt tôi.




      “Vĩnh Kỳ, … đừng căng thẳng… đừng đừng đừng căng thẳng… ngẫm nghĩ kỹ chút…”




      “Em còn căng thẳng hơn cả đấy”, thích thú châm chọc tôi, biết rút ra từ đâu chiếc cà vạt.




      Cà vạt? Tim tôi ngừng đập.




      định cưỡng bức tôi đến chết à? dùng cà vạt trói tay tôi lại, sau đó…




      Cuối cùng tôi nhịn được, hét ầm lên: “Cứu mạng! Cứu mạng! Giết người!”. Tiếng hét thê lương phá tan bầu khí tĩnh lặng trong bệnh viện.




      cơ hồ nghĩ rằng tôi lại dũng cảm thế, thộn mặt ra.




      Rầm! Cánh cửa bật mở, y tá hấp tấp lao vào.




      A, thiên sứ áo trắng của tôi! Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi cước đạp văng Vĩnh Kỳ còn ngơ ngác, lao đến chỗ thiên sứ cứu mạng của đời tôi.




      “Cứu em, định mưu sát em! sàm sỡ em!” Mặc dù cảnh thằng sinh viên năm nhất ôm chầm y tá kể khổ có chút mất mặt, nhưng tình cảnh giờ quả lựa chọn nào khác.




      “Mưu sát?”




      Vĩnh Kỳ lồm cồm bò dậy, tay vẫn cầm hung khí – chiếc cà vạt.




      “Đồng Đồng, biết em mắc chứng sợ cà vạt.” : “ biết, nếu biết tặng cà vạt rồi. Ngày mai chọn quà sinh nhật khác cho em nhé”.




      Quà sinh nhật? Cái tên lừa đảo này, phải là diễn viên giỏi nhất thế giới chứ đừng đùa.




      Tôi cầu cứu y tá: “Đừng tin , định giết em, còn sàm sỡ em”.




      “Sàm sỡ?”, y tá nhìn tôi chớp mắt.




      “Đúng! sàm sỡ em”, tôi kiên định vạch mặt tội phạm.




      Bầu khí yên tĩnh trở nên nặng nề…




      Hãy trừng trị , đuổi học , làm cho Hà Vĩnh Kỳ biến mất khỏi cuộc đời tôi, hay ít ra là biến mất khỏi cuộc sống đại học của tôi thôi cũng được.




      phút sau…




      “Ha ha ha…” Tôi nghe thấy tràng cười dữ dội.




      y tá cười nghiêng ngả: “Ha ha, Vĩnh Kỳ, cậu em kết nghĩa… của em… ha ha… thú vị. Ôi, tôi cười đau hết cả bụng rồi”.




      Tôi há hốc mồm.




      Vĩnh Kỳ cũng cười hì hì: “Đồng Đồng từ thích trêu đùa người khác, diễn xuất vô cùng lợi hại”.




      Y tá véo má tôi: “Em dễ thương thế này, đừng là Vĩnh Kỳ, ngay cả bà như tôi cũng muốn sàm sỡ chút ấy chứ. Có điều trong bệnh viện được ồn ào, ảnh hưởng đến bệnh nhân khác, hai em chơi đùa giọng thôi. Nào, giờ nghỉ , nhìn hai em mỗi người đội núi bông băng đầu này”.




      Khóc thành tiếng…




      y tá rồi, bầu khí ngột ngạt đè nặng lên tôi.






      Vĩnh Kỳ nở nụ cười chiến thắng đóng sập cửa lại, bước về phía tôi.




      được lại gần”, tôi giọng gầm lên.




      “Đồng Đồng, thích cà vạt cũng cần phải phản ứng dữ dội như thế đâu.” bỏ ngoài tai cảnh báo của tôi, tiếp tục tiến sát lại gần, nụ cười đắc ý khiến tôi rợn người: “Vậy em thích cái gì?”. ra vẻ suy tư, rồi như thông suốt: “ tặng em bản thân nhé? Em thích nhất là chăm sóc mà”.




      Tôi nghiến răng: “Tôi thích nhất là biến ngay lập tức”.




      Động tác của Vĩnh Kỳ, có lúc chậm như rùa, nhưng lúc cần có khi lại nhanh hơn thỏ.




      Tôi vừa chớp mắt cái, đến trước mặt, đẩy tôi vào vách tường.




      muốn làm gì?”




      châm chọc hỏi lại: “Em nghĩ làm gì?”.




      Tôi nghĩ dùng bạo lực cưỡng bức tôi, đó là sở trường của mà.




      Tôi chớp chớp mắt, suýt nữa rơi lệ. Ôi, trinh tiết của tôi.




      “Đừng vội đau lòng, em còn chưa trả lời , em nghĩ làm gì?” Vĩnh Kỳ dùng lưỡi liếm chóp mũi tôi: “ bị hỏi nhất định phải trả lời, phải trước giờ Đồng Đồng đều là con ngoan trò giỏi sao?”.




      Cái lưỡi ẩm ướt nóng bỏng rà qua rà lại mũi, tôi sợ hãi hét lên: “, chết , tôi muốn!”.




      giữ lấy chiếc cằm ngừng chuyển động của tôi, thở dài: “Xem ra em rất ngốc, bảo là được gây ồn ào trong bệnh viện mà em vẫn chẳng giọng chút nào. Thôi, đành giúp y tá tay, bịt miệng em lại vậy. Đồng Đồng, phải ngoan ngoãn nghe lời như mới được mọi người mến, biết ? Nhưng cho dù em có khó ưa cỡ nào cũng vẫn thích em”, lải nhải hồi rồi thở dài, cúi đầu dứt khoát chiếm đoạt đôi môi đáng thương của tôi.




      Cứu mạng!!!




      Tiếng hét thảm thiết của tôi bị tắc lại nơi cổ họng.




      Nhìn khuôn mặt ở cự ly gần, từng đường nét được phóng to cực hạn, tôi nhận thấy hàng lông mày dãn ra thư thái, như thể hành động xấu xa muốn làm từ lâu nay thành thực.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :