1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống Đại học xui xẻo - Phong Lộng [Đam Mỹ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Đồng Đồng, em chơi với nhé? Bọn mình chơi tập trận ”.




      Vĩnh Chương chạy đến kéo áo Vĩnh Kỳ: “, em cũng muốn chơi tập trận”.




      chơi với mày”. Vĩnh Kỳ đẩy Vĩnh Chương ra, bám lấy Đồng Đồng : “, sao em chuyện với ?”.




      Đúng lúc Vĩnh Kỳ lúng túng người đáng nhất trong mắt cậu bị ăn đòn.




      Bác cốc cái vào gáy Đồng Đồng: “ Vĩnh Kỳ chuyện với con kìa, sao lại năng gì? lễ phép gì cả. Chào Vĩnh Kỳ ”.




      Đồng Đồng xoa đầu, nhăn nhó : “Chào Vĩnh Kỳ”.




      Vĩnh Kỳ sững sờ, chưa bao giờ cậu gặp người mẹ nào hung dữ như vậy.




      Cậu chợt thấy thương hại Đồng Đồng, giọng : “Chúng ta ra ngoài chơi được ?”.




      Đồng Đồng ràng có hứng thú với cậu, lắc đầu.




      “Chơi với có gì tốt?” Tiếng thét như hổ gầm của bác lại vang lên, Đồng Đồng giật mình đánh thót: “Chưa thấy đứa bé nào chẳng hoạt bát gì như con, lúc nào cũng bám lấy mẹ. Đồng Đồng, con là con trai, phải có dáng vẻ của đứa con trai. Con nhìn mấy kìa, ai cũng hoạt bát, nhanh nhẹn hơn con…”.




      “Thôi chị ơi. Sao chị lại hét lên với cháu nó thế?”




      “Chị có hét lên đâu?”, bác trả lời rất hồn nhiên.




      “Còn ?” Mẹ bế Đồng Đồng vào lòng hôn hai cái liền: “Đồng Đồng đừng sợ, có dì đây”.




      “Giọng chị to từ bé, tính khí cũng thẳng tuột như thế mà”. Bác cười khì khì, cúi đầu hỏi tôi: “Em lo chị hét lớn làm Đồng Đồng sợ sao? Vĩnh Kỳ, bác có dữ ?”.




      “Bác là tốt nhất, Vĩnh Kỳ bác nhất!”… Đồng Đồng của bác nhất…




      Bác cười sung sướng: “Bác cũng Vĩnh Kỳ nhất”.




      Mặc dù nịnh nọt bác đến thế nhưng Vĩnh Kỳ cũng dụ Đồng Đồng ra ngoài chơi được. Mẹ , đến giờ ăn cơm rồi.




      Mọi người ngồi tập trung quanh bàn, thức ăn nóng sốt bốc khói nghi ngút, nước miếng của Vĩnh Khánh cũng ứa ra.




      “Ngon lắm, ăn nhiều chút”.




      “A, ngon ! Em nấu món này ngon hơn chị nhiều”.




      “Đồng Đồng, ăn cái này , dì nấu đó con”.




      “Con cảm ơn dì”.




      Mẹ kinh ngạc : “Biết cảm ơn rồi à? Đồng Đồng ngoan quá”.




      Vĩnh Kỳ kéo ống tay áo bác: “Bác ơi, con cũng muốn ăn đồ bác nấu”.




      “Vĩnh Kỳ là biết làm bác mát lòng mát dạ”. Bác khoái chí véo má Vĩnh Kỳ: “Ăn xong bác dắt con lên phố, mua cho con món quà nhé”.




      “Chị ơi, chị đừng làm thế”.




      “Thế làm sao? Chị thân là bác mà trước giờ chưa mua được món gì cho đứa cháu này hết cả”. Bác dịu giọng hỏi: “Vĩnh Kỳ, con thích cái gì?”.




      Vĩnh Kỳ ngẩng đầu, háo hức trả lời: “Con thích Đồng Đồng”. Cậu liếc mắt nhìn Đồng Đồng ngoan ngoãn ăn cơm.




      Các bậc phụ huynh sững người vài giây, rồi đồng loạt phì cười.




      “Ha ha ha…” Bác thích thú vỗ bàn bồm bộp, lúc sau mới nhịn được cười: “Sao con lại muốn Đồng Đồng chứ?”.




      “Đồng Đồng tốt lắm lắm”.




      “Đồng Đồng tốt ở chỗ nào?”




      “Giống như búp bê, nhìn là muốn thơm”. Vĩnh Kỳ thà .




      Bác lại phá lên cười, đặt cậu bé Đồng Đồng vẫn ngơ ngác hiểu xảy ra chuyện gì xuống trước mặt Vĩnh Kỳ: “Được, tặng cho con này”.




      chứ ạ?” Vĩnh Kỳ vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc nhìn Đồng Đồng.




      Đồng Đồng lườm cậu. Người ta ăn ngon lành món cá hấp của dì, tại sao lại bị lôi qua chỗ của Vĩnh Kỳ thế này?




      “Con có thể thơm em đấy”, bác mở miệng.




      Khuôn mặt xinh xắn của Đồng Đồng chợt nhăn nhó, nhưng mẹ có lệnh, cậu dám phản kháng.




      Vĩnh Kỳ sà đến, sung sướng thơm cậu.




      Chụt chụt chụt chụt chụt chụt, thơm khoảng ba bốn mươi cái, làm cho khuôn mặt Đồng Đồng nhòe nhoẹt nước miếng rồi, Vĩnh Kỳ mới chịu buông ra.




      Khuôn mặt Đồng Đồng càng khó coi hơn, nhưng dáng vẻ ấm ức của cậu, cái môi đỏ mọng cong lên, dễ thương đến mức Vĩnh Kỳ khó mà chịu được.




      Vĩnh Kỳ còn sung sướng hơn khi bác lên tiếng: “Đồng Đồng, thơm con, con cũng phải trả lễ chứ”.




      Bác đẩy Đồng Đồng tiến lên: “Nào, thơm ”.




      Vĩnh Kỳ mắt sáng rỡ như bóng đèn công suất cao nhất, nghển cổ chờ đợi.




      Đồng Đồng mặt mày nhăn nhó như sắp khóc, bị mẹ đẩy lên phía trước, đành bước đến, thơm cho có lệ vào má Vĩnh Kỳ.




      Mẹ : “Ôi, Đồng Đồng đáng quá, con cũng thơm dì cái có được ?”.




      Lần này, Đồng Đồng chủ động bước nhanh về phía dì, thân thiết nhào vào lòng rồi thơm hai cái kêu lên má. Đồng Đồng rất thích người dì dịu dàng của mình.




      đối xử công bằng này làm Vĩnh Kỳ ghen tị.




      được, Đồng Đồng chịu thơm con tử tế”.




      Đồng Đồng ngạc nhiên nhìn cậu. Cái Vĩnh Kỳ này kì lạ , sao cứ bám lấy cậu mãi thế? muốn đâu!




      Nụ hôn đầu tiên của hai người bị coi là trò đùa của người lớn, còn bị lôi ra trêu chọc mãi. Ăn cơm xong, Vĩnh Kỳ nôn nóng định kéo Di1 ra ngoài chơi, nhưng chú lại muốn để Vĩnh Lệ hát bài cho mọi người nghe.




      “Được đó!”, người lớn thích thú vỗ tay.




      Vĩnh Lệ õng ẹo bước ra, hát bài “Mèo lớn và mèo bé”, nhận được tràng vỗ tay nồng nhiệt.




      Vĩnh Kỳ nôn nóng giậm chân. Cậu thấy Vĩnh Lệ hát còn tệ hơn con mèo nhà hàng xóm kêu, có gì mà vỗ tay?




      “Cũng cho Đồng Đồng nhà mình biểu diễn chút nhé”. Câu của bác đột nhiên làm Vĩnh Kỳ phấn chấn hẳn lên.




      Đồng Đồng lại bị mẹ đẩy ra phía trước.




      “Hát bài ‘Đèn xanh đèn đỏ’ con”, bác nhanh chóng ra lệnh.




      Đồng Đồng đứng giữa phòng, khuôn mặt nhắn thẹn thùng, bắt đầu cất giọng hát.




      “Tuyệt quá, Đồng Đồng hát hay quá mất”. Mẹ khen ngợi rối rít.




      Bác cũng vui lây, lại ra lệnh: “Hát cho dì nghe bài ‘Con gà trống’ con.




      Đồng Đồng hát xong bài “Con gà trống”, chú tự dưng hào hứng đề nghị: “Đồng Đồng có thể hát cho chú nghe bài nữa ?”. Chú cũng muốn trêu Đồng Đồng dẽ thương.




      Đồng Đồng dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn chú, có chút lúng túng biết nên làm thế nào.




      Bác lập tức : “Đồng Đồng, con hát bài ‘Quả bóng tròn tròn’ cho chú nghe ”.




      Vĩnh Kỳ suýt nữa thở dài vì choáng váng, Đồng Đồng là quá ngoan. Cậu giống như máy hát, mẹ chọn bài nào liền hát bài ấy.




      Mấy người lớn vừa cười vừa khen: “Chị ơi, con trai chị ngoan quá ”.




      “So với Vĩnh Chương nhà em đúng là trời vực”.




      “Chậc, chậc, chưa bao giờ em được gặp được đứa trẻ ngoan như Đồng Đồng đâu”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Được khen ngợi, bác càng sung sướng, càng có hứng thú bảo Đồng Đồng thể năng khiếu: “Đồng Đồng, con hát tặng chú này bài .Đồng Đồng còn biết đọc thơ Đường nữa đó”.




      “Quá tuyệt vời! Còn biết đọc thơ Đường nữa cơ à?”




      Thế là, Đồng Đồng lại bị ép đọc thơ Đường.




      Vĩnh Kỳ bắt đầu cực kỳ thương cảm cho Đồng Đồng.




      Có điều, dáng điệu lúc hát và đọc thơ của Đồng Đồng dễ thương chịu nổi. Vĩnh Kỳ cũng rất thích nghe giọng Đồng Đồng, nhưng nếu phải là bác cầu Đồng Đồng nhất định chịu lời nào.




      Đồng Đồng đọc xong tất cả những bài thơ cậu thuộc, bác lại nghĩ ra trò mới: “Đồng Đồng, phải con biết nhào lộn sao? Biểu diễn cho dì xem ”.




      “Chị ơi, thôi đủ rồi”. Mẹ cười : “Chưa thấy ai hành hạ con như chị đâu”.




      “Chị hành hạ nó bao giờ? Cái này gọi là tạo cơ hội để trẻ học cách tự tin vào bản thân. Nào, Đồng Đồng, con lộn cái ”.




      Đồng Đồng khóc ra tiếng, khổ sở lộn cái nền nhà.




      Vĩnh Kỳ bây giờ mới biết những người mẹ đời này phân ra làm hai loại, loại là những bà mẹ đáng , loại kia là những bà mẹ đáng sợ.




      Đồng Đồng đáng thương gặp phải người mẹ đáng sợ.




      Nhưng mà, bộ dạng lúc bị bắt nạt của Đồng Đồng vô cùng thú vị, thú vị hơn tất cả những đồ chơi cậu có.




      Đôi môi chu chu, ánh mắt ấm ức, khuôn mặt đỏ bừng, cánh tay trắng nõn mũm mĩm. Vĩnh Kỳ chỉ muốn lao vào cắn mạnh lên cổ cậu cái.




      Buổi chiều sau khi thành công lôi Đồng Đồng ra ngoài hiên chơi, Vĩnh Kỳ nhịn nổi nữa, khẽ cắn cậu miếng.




      Đồng Đồng sờ sờ cái cổ ướt nhoẹt của mình, giương mắt nhìn cậu ngạc nhiên.




      “Có đau ?”, Vĩnh Kỳ hỏi.




      Đồng Đồng lườm cậu.




      “Có muốn khóc ?, Vĩnh Kỳ lại hỏi.




      Đồng Đồng lại lườm cậu.




      “Em có muốn cắn ?” Vĩnh Kỳ vẫn kiên nhẫn hỏi tiếp: “Em có thể cắn , khóc đâu”, cậu giơ cổ ra.




      Đồng Đồng quay đầu, phát ra thanh non nớt: “Em phải tìm mẹ”.




      “Bác tặng em cho rồi”.




      thể nào”.




      đó, em cũng nghe thấy còn gì”. Vĩnh Kỳ đột nhiên ôm lấy Đồng Đồng, giống Vĩnh Lệ ôm con búp bê nó thích nhất: “Em là quà tặng, bác là tặng cho ”.




      Đồng Đồng hoàn toàn chẳng phản ứng gì, thần kinh cậu phản ứng rất chậm với mấy thứ này. Há mồm ngáp cái to, Đồng Đồng rúc vào lòng Vĩnh Kỳ chuẩn bị đánh giấc.




      “Này này, em phải chơi với , được ngủ”. Vĩnh Kỳ lắc vai cậu: “Em nhào lộn cho xem được ?”.




      được”, Đồng Đồng vừa nhắm mắt vừa lắc đầu.




      Vĩnh Kỳ nhìn làn da trắng hồng ở cự li gần, bất giác ý tưởng muốn được thơm Đồng Đồng lại nhú lên như đám cỏ non: “Chúng mình chơi trò thơm nhau ”, xong liền cúi đầu, thơm cái lên má Đồng Đồng.




      Cảm giác tốt, tốt hơn ăn kem nhiều.




      Thơm cái nữa, cái nữa, thêm cái nữa…






      Đến giờ ăn cơm tối, lúc người lớn ra ngoài tìm bọn trẻ thấy hai đứa ôm nhau nằm ngủ.




      Bọn Vĩnh Chương nấp ở chỗ xa liền chạy đến mách: “ Vĩnh Kỳ cho tụi con chơi với Đồng Đồng, ấy nước mũi của Vĩnh Khánh làm Đồng Đồng bị bẩn”.




      “Ồn ào cái gì? Mau lên nhà ăn cơm”. Vĩnh Chương bị bố mắng.




      Bọn Vĩnh Chương vào nhà hết rồi, Vĩnh Kỳ và Đồng Đồng cũng bị lay dậy, mơ màng ngồi vào bàn ăn.




      Đến khi nghe mọi người tối nay Đồng Đồng về nhà với bác, Vĩnh Kỳ mới hoàn toàn tỉnh táo.




      “Bác…”, Vĩnh Kỳ miệng há hốc, bộ dạng như thể bị đả kích rất nặng nề: “ phải bác tặng Đồng Đồng cho con sao?”.




      “Cái thằng này, con tưởng là sao? Mẹ khẽ : “Sao bác nỡ rời xa Đồng Đồng chứ?”.




      Bác ôm Đồng Đồng lúc này vẫn gật gù như gà mổ thóc vào trong lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc cậu: “Vĩnh Kỳ, Đồng Đồng còn , thể xa bác được. Đợi nó lớn, bác để cho hai con chơi cùng nhau, chơi cho mới thôi”.




      “Lúc nào Đồng Đồng mới lớn?”




      “À… đợi đến lúc vào đại học, hai con học chung với nhau nhé”.




      Hai chữ đại học đó, đột nhiên ra vô cùng rực rỡ trong con mắt Vĩnh Kỳ.




      Rốt cuộc bác cũng , Vĩnh Kỳ nhìn bóng lưng nhắn của Đồng Đồng bước lên tàu hỏa, bỗng dưng òa khóc, kéo áo hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con năm tuổi có thể học đại học ?”.




      “Ngốc quá, con phải học xong tiểu học, trung học, sau đó mới được học đại học cơ”.




      “… %$^&*(….%^&*()…@#$%^&…”




      Từ đó, chỉ có thể theo dõi tin tức của Đồng Đồng qua những bức thư có kèm ảnh mà bác gửi.




      Nhưng… đại học, Vĩnh Kỳ vô cùng háo hức chờ đợi.




      Khởi đầu là nôn nóng yên, cho đến sau này là bình tĩnh kiên định, Vĩnh Kỳ mực toàn tâm toàn ý vạch kế hoạch cho cuộc sống đại học hạnh phúc. Cậu chuẩn bị sẵn loạt các phương án để bắt được Đồng Đồng.




      Tất cả những thứ đó chính là khúc dạo đầu lặng lẽ cho cuộc sống đại học xui xẻo của Đồng Đồng.




      HOÀN






      * * *






      [1] Ở Trung Quốc, kể cả chị em họ cũng dựa theo độ tuổi để xưng hô, xếp theo vai vế của bố, mẹ.






      [2] Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành: là câu chuyện dân gian của Trung Quốc, kể rằng: vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là thư sinh tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết ba ngày ba đêm, nước mắt hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa tám trăm dặm Trường Thành, làm sụp đổ khúc thành, để lộ xác chết của chồng nàng. An táng cho chồng xong nàng cũng nhảy xuống biển tự vẫn.






      [3] VB: môn ngôn ngữ lập trình Visual Basic.






      [4] Hồng hạnh xuất tường: ý chỉ phụ nữ ngoại tình.






      [5] Toán rời rạc (tiếng là Discrete mathematics): là tên chung của nhiều ngành toán học có đối tượng nghiên cứu là các tập hợp rời rạc. Đây cũng là cơ sở toán học của khoa học máy tính.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :