1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống Đại học xui xẻo - Phong Lộng [Đam Mỹ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đương nhiên tôi biết mình thể thi trượt, trừng mắt nhìn : “Mình muốn đứng thứ nhất, thứ nhất!”.




      “Cậu muốn giành học bổng à?”




      “Học bổng cái con khỉ, mình chỉ muốn đứng nhất lớp”.




      “Wow, Đồng Đồng là có chí khí!” Cả lớp đồng loạt vỗ tay, mặt đầy ngưỡng mộ.




      Uông Ly Ly nghiêng đầu : “Nhưng tổng điểm của cậu có thể cao hơn Vĩnh Kỳ sao?”.




      “Mình thấy khó đấy”, Hà Đông Bình gật gù chen vào làm tôi tức ách.




      Vĩnh Kỳ ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn tôi.




      Khoảng thời gian này, ít hơn, như thể bao nhiêu sức lực dồn hết vào việc ôn tập và thi cử rồi. mặt dày xớn xác như trước mà trở nên trầm tĩnh hơn nhiều.




      Dĩ nhiên, cũng nhờ vậy, càng nhiều người tôn lên chức Bạch mã hoàng tử.




      Cuối cùng cũng đến lúc công bố điểm thi.




      Tờ mờ sáng tôi chạy xem. Mới chỉ có kết quả bốn năm môn thi. Tôi thấp thỏm tìm tên mình và Vĩnh Kỳ trong bốn trang giấy dán tường.




      “A! cao hơn mình 5 điểm!”




      “A! Cao hơn mình những 11 điểm! Đứng nhất và đứng nhì lại cách nhau những 11 điểm!”




      “A! Môn này cũng cao hơn mình được sao? phải ngay cả trục X và Y cũng chẳng biết là gì sao? Đồ lừa đảo! Đúng là đồ lừa đảo!”




      Mỗi lần tìm thấy tên , tôi lại hét lên thảm thiết.




      Đến môn cuối cùng, tiếng hét của tôi làm lay chuyển cả tòa nhà.




      “Tại sao?”, tôi hét lên thất thanh lao vào phòng giáo viên, làm các thầy đều giật mình. Tôi đứng trước mặt thầy dạy môn toán cao cấp, suýt chút nữa túm cổ áo thầy, may mà tia lý trí còn sót lại nhắc nhở tôi, người trước mặt là giáo viên, vì thế tôi đành ấm ức vòng hai tay ra sau lưng, khổ sở : “Thưa thầy, sao điểm thi của em thấp vậy?”.




      “Bài thi của em như thế, thầy cũng chịu thôi”.




      “Sao lại thế được, em làm các đề thi thử cũng chưa bao giờ thấp đến thế này”. Trán đẫm mồ hôi, tôi lắp bắp : “Em muốn xem lại bài thi”.




      Chắc thầy cũng phát hoảng trước bộ dạng căng thẳng của tôi, lập tức giúp tôi tìm bài thi.




      “Đây em tự xem ”. Thầy đặt bài thi trước mặt tôi: “Lương Thiếu Đồng, lúc làm bài em quá căng thẳng. Em xem, hai câu nhiều điểm nhất em còn chép sai cả đề đây này”.




      Tôi nhìn bài thi, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.




      Thầy vội đỡ tôi dậy: “Em sao chứ?”.




      “Em… em…”




      cần quá lo lắng, dù em chỉ được 57 điểm, nhưng cộng với điểm bình quân lớp, thầy cho em qua, cần thi lại đâu”, thầy còn tốt bụng an ủi tôi.




      Tôi khóc thành tiếng.




      Đó phải điều em muốn! Thầy ơi, thầy có thể sửa 57 điểm thành 100 điểm được ?




      Còn môn chưa công bố kết quả nhưng tôi chẳng ôm tia hi vọng nào nữa rồi. Trừ khi môn đó Vĩnh Kỳ ăn trứng, nếu tổng điểm của chắc chắn cao hơn tôi.




      Tôi thất thểu bước con đường .




      Làm người của Vĩnh Kỳ? muốn, muốn, tuyệt đối muốn!




      Nhất định bắt nạt tôi đến chết, tiếp tục áp bức tôi, nhất định rất đau.




      Mất mặt quá !




      Vừa vừa thất thần, kết quả là đâm phải người khác. Tôi cũng chẳng buồn nhìn, lời xin lỗi rồi bỏ luôn.




      “Đồng Đồng, cậu sao thế?”, người đó giữ tôi lại.




      Hóa ra là Đàm Diệu Ngôn.




      Lúc này, tôi quên béng mất việc Vĩnh Kỳ cho phép tôi chuyện với Đàm Diệu Ngôn.




      “Tổng điểm của cao hơn mình”.




      “Cái gì?”




      “Cao hơn đúng 66 điểm”. Tôi đờ đẫn, tự lẩm bẩm: “Chỉ còn môn vật lý, lại là môn mình kém nhất, điểm của nhất định còn cao hơn nhiều nữa”.




      “Đồng Đồng, cậu cái gì vậy?”




      “Cậu đương nhiên hiểu được. Cuộc sống của mình thế là hết, mình thua rồi”, tôi lắc đầu đau khổ, hất tay ra, ủ rũ bước .






      Vừa bước vào phòng thấy con sói gian ác ngồi chờ sẵn, bịch McDonald nóng hôi hổi đặt bàn.




      Vĩnh Kỳ cười rạng rỡ, chỉ vào đống đồ: “Ăn mừng”.




      Lâu rồi nhìn thấy bộ dạng nghịch ngợm này của , tôi sững ra lúc rồi mới nhớ đến tình cảnh khốn khổ của mình.




      “Ăn mừng cái gì?” Tôi tập trung tinh thần chuẩn bị ứng chiến.




      “Ăn mừng chúng ta cuối cùng cũng đến với nhau”.




      đừng có hoang tưởng, môn vật lý còn chưa có điểm”. Miệng cứng như thế nhưng trong lòng tôi cũng tự biết rơi vào thế lành ít dữ nhiều.




      Vĩnh Kỳ sán lại, gọi tên tôi bằng thứ giọng dịu dàng, trầm ấm quyến rũ nhất của : “Đồng Đồng…”.




      “Đừng có tiến đến đây”.




      “Đừng sợ, dĩ nhiên chờ công bố nốt kết quả môn vật lý mới ra tay với em”. cười nham nhở: “ rất dịu dàng, đấy”.




      Tôi đau khổ nhìn .




      Nghĩ đến những ngày sắp tới, tôi vừa tức đến nghiến răng nghiến lợi lại vừa thương xót cho bản thân mình. Sao tôi lại ngu dốt đến thế cơ chứ?




      “Vĩnh Kỳ, chúng ta thương lượng chút”. Tôi bảo ngồi xuống, nghiêm nghị : “Tôi nghĩ nghĩ lại, thấy vụ cá cược này được công bằng…”.




      “Em muốn nuốt lời?” Vĩnh Kỳ nhảy dựng lên.




      phải nuốt lời, tôi chỉ muốn…”




      “Em muốn thay đổi điều kiện?”




      “Ừ”. Vĩnh Kỳ quả nhiên thông minh, đoán cái trúng luôn.




      Vĩnh Kỳ lắc đầu, bộ dạng như thể bị cướp món đồ chơi quý nhất: “ được. Chẳng qua là em muốn nuốt lời thôi”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đâm lao phải theo lao, tôi đứng phắt dậy.




      “Cứ cho là tôi muốn nuốt lời , thế sao?” Tôi nổi xung, hét lên với : “ giỏi tìm luật sư đến chứng minh vụ cá cược là có ? kiện lên tòa án tôi cũng cóc sợ”.




      Vĩnh Kỳ ràng rất tức giận, nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên hất tay làm đống thức ăn văng xuống nền nhà.




      trầm giọng : “Em căn bản là muốn ở bên ”.




      Tim tôi bỗng thắt lại.




      “Em hối hận rồi, em muốn nuốt lời…” Như đứa trẻ bị đả kích nghiêm trọng, Vĩnh Kỳ đứng đó tự lẩm bẩm lúc, rồi dường như chịu được nữa, buồn bã bỏ .




      “Này, đâu thế?” Nhìn dáng vẻ thất vọng của , tôi cảm thấy áy náy vô cùng, suýt nữa lao đến giữ lại, với tôi hủy bỏ giao ước, làm người của cũng sao. Vào khoảnh khắc cuối cùng, tôi kìm lại hành vi dại dột tương đương với tự sát đó, chỉ thần thờ nhìn theo bóng lưng của xa dần.






      Cả buổi chiều tôi ngơ ngẩn như người mất hồn trong phòng, đến điểm thi môn cuối cùng cũng thèm xem.




      Đằng nào Vĩnh Kỳ cũng thắng chắc, mà lại bị tôi làm tổn thương, đến giờ này còn chưa chịu quay về.




      Lúc này, ai thắng ai thua còn quan trọng.




      Phòng trống hơ trống hoác, trong lòng vô cùng khó chịu, tôi chỉ muốn gào khóc trận cho bõ.




      Vĩnh Kỳ đau lòng, liệu có khóc ? Tôi bỗng nhớ đến giọt nước mắt long lanh trong vắt của . Đêm đó tôi bị ghi sổ kỉ luật, ôm tôi vào lòng, khóc thay tôi.




      Tôi ngồi giường thẫn thờ nhớ về , nước mắt tự dưng trào ra. Đến khi định thần lại, Vĩnh Kỳ đứng trước mặt từ bao giờ.




      “Sao lại khóc?” Vĩnh Kỳ khẽ lướt ngón tay mặt tôi, làm nước mắt được thể thi nhau ùa ra.




      “Ai khóc?” Tôi bực bội , lấy tay lau mặt, cúi đầu xuống thấp.




      “Chuyện cá cược…”, Vĩnh Kỳ cũng cúi đầu: “Thôi bỏ ”.




      “Hả?”, tôi ngẩng phắt đầu lên, vô cùng kinh ngạc.




      “Coi như chưa từng có chuyện cá cược được ?”




      Tôi nhìn Vĩnh Kỳ, vừa cảm động vừa vui mừng. Đột nhiên cảm thấy là người , người bạn tốt nhất thế giới.




      “Vĩnh Kỳ, tốt!”, tôi cảm động khen .




      vậy, chuyện cá cược coi như bỏ?”




      “Được”. Tôi liền ngoéo tay với : “Coi như chưa từng có chuyện đó. Tôi vẫn giúp rửa bát giặt đồ. Hì hì, tôi đối xử với tốt hơn nữa”. Để khen thưởng tiến bộ vượt bậc của Vĩnh Kỳ, làm nhiều việc hơn nữa cũng vấn đề.




      Ngoéo tay rồi, Vĩnh Kỳ cũng vui vẻ cười toe toét. gãi đầu, hình như có chút ngượng ngùng.




      “Đồng Đồng…”




      “Hử?”




      “Có chuyện, nhất định phải cho em biết”.




      “Chuyện gì? Có phải lúc thi quay cóp ?” Đằng nào cũng còn cá cược gì nữa, tôi hào phóng vỗ vai : “Thôi sao, quay cóp cũng cần có bản lĩnh. Nhưng phải hết sức cẩn thận, bắt được bị đánh dấu học bạ đấy”.




      Vĩnh Kỳ nhìn tôi, cơ hồ có chút khó mở miệng: “Tổng điểm của em cao hơn ”.




      Tôi đương nhiên tin, lắc đầu : “ cần an ủi tôi, bốn môn kia tôi tận mắt xem rồi, cao hơn những 66 điểm. Môn vật lý tôi có cao đến đâu cũng thể thắng được”.




      “Bài thi môn vật lý của bị mất rồi”.




      “Cái gì?”, tôi nhảy bật dậy.




      Bộ dạng của Vĩnh Kỳ giống dối, chán nản nhún vai: “ cũng chẳng biết tại sao bài thi của lại biến mất, kết quả là bị 0 điểm. Thầy cho cơ hội thi lại, nhưng được tính vào bảng xếp hạng của lớp, vì như thế là công bằng”.




      Chẳng trách tự dưng lại tốt bụng thế.




      Trong lòng nổi lên cảm giác bị mắc bẫy, tôi tức giận trừng mắt lườm , cảm xúc tốt đẹp ban nãy hoàn toàn tan biến, tôi chỉ vào hét lớn: “ lừa tôi”.




      với em rồi đấy thôi”. Vĩnh Kỳ tỉnh bơ: “Hơn nữa, em mới là người muốn nuốt lời trước cơ mà”.




      “Nếu biết bài thi của bị mất tôi nuốt lời làm gì chứ?”, tôi càng gào to hơn: “ lừa tôi!”.




      Thượng đế ơi, người cho con cơ hội sao lại thông báo trước tiếng chứ?




      Cơ hội xoay chuyển cục diện cứ như thế mà vụt mất khỏi tầm tay.




      Tôi đau khổ.




      Tôi giậm chân vỗ ngực nửa ngày trời, học theo nàng Mạnh Khương Nữ, suýt nữa làm nghiêng ngả ký túc xá.




      Cuối cùng, Vĩnh Kỳ ôm tôi vào lòng, lộ ra vẻ mặt vô lại quen thuộc: “Đằng nào cũng cá cược gì nữa, chẳng ai được lợi cũng chẳng ai chịu thiệt. Làm khổ cực học hành phen. Nào, cho cái hôn khen thưởng !”, rồi cho tôi cơ hội phản đối, môi lao vào.




      “Ư ư… ư ư ư…”




      công bằng chút nào, ràng mới là người thua cuộc.




      Lẽ ra phải dọn , cả đời này cung kính nghe lời tôi răm rắp, còn được mách lẻo với mẹ nữa.




      Nhưng nụ hôn của có mê lực kinh người, khiến tôi hoàn toàn mụ mị, quên luôn cái ý tưởng phản kháng mạnh mẽ của mình.






      Thế là, chúng tôi trở về cuộc sống bình lặng vốn có, , là cuộc sống thê thảm vốn có chứ.




      Tôi vẫn là đứa em kết nghĩa kiêm bạn học đáng thương nhất hành tinh này, ngày ngày làm trâu làm ngựa phục vụ Vĩnh Kỳ.




      Từ khi bộc lộ khả năng học hành thiên phú, Vĩnh Kỳ càng được hâm mộ hơn, đến đâu cũng bị lũ con bám lấy. Đáng sợ nhất là, vài thằng con trai cũng xuất trong hàng ngũ đó.




      Kết quả thi học kỳ công bố rồi, bầu khí lo lắng cũng tan biến. Nhờ sơ suất trong môn toán cao cấp của tôi và việc bài thi môn vật lý của Vĩnh Kỳ bị thất lạc, Đàm Diệu Ngôn trở thành người đứng đầu lớp. Hà Đông Bình tròn mắt kinh ngạc. Nhìn bộ dạng đần độn của mà tôi tiếc hùi hụi, hôm đó lúc khăng khăng quả quyết Vĩnh Kỳ đứng đầu lớp, sao tôi lại đánh cược với cơ chứ?




      Vĩnh Kỳ càng ngày càng bám dính lấy tôi, cả ngày lẫn đêm rời nửa bước, hễ cứ bên cạnh có người là lại đụng tay đụng chân.




      Kĩ thuật hôn của cũng ngày càng xuất sắc, có thể dễ dàng khiến người khác rơi vào trạng thái mơ màng mụ mị. Kéo theo đó là tinh thần giác ngộ của tôi cũng nâng cao ít, từ quyết tâm “ để cho kẻ thù tiến bước” đến thỏa hiệp “hi sinh lợi ích cá nhân để bảo vệ hòa bình thế giới”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Do đó, các phòng tuyến bảo vệ dần dần thất thủ.




      “Làm gì nữa?”




      Vừa sạch thơm tho bước ra khỏi nhà tắm liền bị người nào đó ôm chầm lấy. Vĩnh Kỳ hít lấy hít để, cười toe toét: “Đồng Đồng thơm quá”.




      “Vớ vẩn, vừa tắm xong đương nhiên phải thơm rồi”, tôi lườm cái, cố đẩy ra.




      “Cho hôn cái”.




      “Này, hôn hàng chục cái rồi đấy”.




      “Vậy em hôn cái ”.




      cái hôn có thể gây ra hậu quả khôn lường. Tôi thông minh lắc đầu: “”.




      Vĩnh Kỳ xị mặt, ra vẻ tội nghiệp: “ thương che chở…”.




      “Ngoan nào”. Tôi xoa đầu , dịu dàng như vuốt đuôi cún con, lè lưỡi trêu: “Tôi thương che chở lắm rồi đấy, còn giở trò, đừng trách tôi khống chế được phản xạ tự nhiên nhé”, đẩy Vĩnh Kỳ ra, thoải mái nằm ườn xuống giường.




      Vĩnh Kỳ vội vàng leo lên theo.




      được động đậy, nằm thẳng, ngửa mặt lên trần”. Trước khi kịp hành động, tôi nghiêm giọng ra lệnh: “Đặt tay lên bụng, nằm đúng tư thế”.




      ngoan ngoãn làm theo, nằm song song với tôi, nhắm mắt, rồi lại chậm chạp mở ra.




      “Đồng Đồng…”, Vĩnh Kỳ giọng : “Phần thưởng”.




      Cứ như trẻ con đòi kẹo vậy, tôi thấy hơi buồn cười. Cố nhịn nâng người dậy, cúi đầu hôn lên môi .




      Việc trao phần thưởng như thế này bắt đầu từ hôm hủy bỏ vụ cá cược, chỉ cần biểu của làm tôi vừa lòng, tôi thưởng cho . Qua vài ngày, tôi sung sướng nhận ra phương pháp này tương đối có tác dụng đối với người vô thiên vô pháp như Vĩnh Kỳ.




      Cái hôn đó làm tôi có chút thích thú, bất giác mỉm cười với . định nằm xuống ngủ eo bị kéo lại, trong chớp mắt bị Vĩnh Kỳ đè xuống giường.




      “Vĩnh Kỳ, thôi ngay!”




      Trời ạ, sao lại thành ra thế này?




      Vĩnh Kỳ nằm bên tôi, cười nham hiểm: “Đồng Đồng, hôm nay chúng ta làm tí nhé?”.




      tiếc gì cả”, tôi lắc đầu quầy quậy. Mấy hôm nay mặc dù phương pháp khen thưởng rất có tác dụng, nhưng hiểu tại sao cứ đến phút cuối tôi lại mất tỉnh táo, để cho Vĩnh Kỳ ngày nào cũng “làm tí”.




      “Đồng Đồng, mai là bắt đầu nghỉ hè”. đột nhiên nhìn tôi đắm đuối, trầm giọng : “Chúng ta sắp phải chia tay rồi, khai giảng mới được gặp lại”.




      “Chia tay?” Tôi ngẩn người.




      Đúng rồi, mai là bắt đầu nghỉ hè, ai về nhà nấy. Hôm nay tôi thu dọn hành lý xong xuôi, nhưng lại chẳng mảy may nghĩ tới chuyện chia tay Vĩnh Kỳ.




      Trong đầu hình như chưa bao giờ nghĩ rằng Vĩnh Kỳ rời xa mình.




      Nhất thời tôi quên mất phải chống cự, chỉ ngơ ngác nhìn Vĩnh Kỳ: “Chẳng phải muốn ăn gà kho táu mẹ tôi làm sao?”.




      phải em thích đến nhà em à?”




      Tôi chau mày: “Đương nhiên thích”.




      “Thế đành phải vì em mà lời chia tay với món gà đó thôi”. Vĩnh Kỳ thở dài, rồi đột nhiên mỉm cười: “Đồng Đồng, lần cuối cùng của học kỳ này nhé…”.




      Tôi cũng thở dài, trong lòng có chút buồn bã.




      Nghĩ kỹ chuyện này cũng chả sao, cũng phải chưa làm lần nào, cần gì phải nghĩ nhiều cho mệt? Với lại, có lần nào mà Vĩnh Kỳ được toại nguyện đâu. Nhìn nụ cười của , trong lòng tôi có chút xót xa, thực lần nào tôi cũng là người được sung sướng, bất giác cảm thấy có lỗi với .




      Tôi phản kháng nữa, lần đầu tiên chủ động gật đầu.




      Vĩnh Kỳ cười vô cùng rạng rỡ: “Vậy bắt đầu đây”.




      Bàn tay thân thuộc mơn trớn quanh eo, thoáng cái lột sạch các chướng ngại vật.




      Lúc bờ môi Vĩnh Kỳ chạm vào nơi đó, tôi khẽ rên lên, cong người lại, toàn thân tê dại như bị điện giật. Mặc dù nằm giường, nhưng tôi có cảm giác mình lơ lửng giữa trung, chỉ có thể giơ tay ôm lấy cái đầu nhấp nhô của .




      “Vĩnh Kỳ…”




      “Ừm, ở đây”, giọng Vĩnh Kỳ trở nên mơ hồ, miệng vẫn ngừng kích thích thân thể tôi.




      Tôi thở dốc từng đợt, bắt đầu chuyển động. Vĩnh Kỳ đánh thức khao khát mãnh liệt trong tôi.




      Bàn tay dịu dàng vuốt ve làn da tôi, bỏ qua ngóc ngách nào. Giây phút này tôi thể công nhận làm tôi như mê .




      Vĩnh Kỳ dường như biết phải làm thế nào để thỏa mãn tôi, đầu lưỡi lướt tới chỗ tôi thèm muốn nhất.




      Trong tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ khêu gợi, tôi lại lần nữa nhìn thấy luồng sáng trắng kia. Giây phút giải phóng trong miệng Vĩnh Kỳ, tôi có cảm giác như muốn khóc.




      “Đồng Đồng”, Vĩnh Kỳ ngồi dậy, ôm tôi vào lòng: “Có thích ?”.




      mỉm cười trìu mến, trán đẫm mồ hôi. Bên dưới có vật cứng ngắc thúc vào hông buộc tôi phải cúi đầu nhìn.




      Vĩnh Kỳ rụt rè nắm tay tôi hỏi: “Giúp chút được ?”.




      Tôi hiểu nổi, tại sao lúc nào cũng ngang ngược bá đạo là thế, nhưng đến giờ phút quan trọng lại luôn rụt rè nhút nhát, thấy tôi xị mặt cái tự giác rút lui.




      bắt tôi làm cái này làm cái kia, nhưng chưa bao giờ bắt tôi phải giúp giải tỏa nhu cầu thiết yếu này cả.




      Tôi nhìn chăm chú, Vĩnh Kỳ hình như có chút thất vọng: “ chịu sao? chịu thôi vậy. Aizz, ngày cuối cùng mà em cũng chịu hợp tác …”.




      Máu nóng dồn lên, tôi nằm đè lên người .




      “Đồng Đồng?”




      “Im mồm!” Tôi trừng mắt, tim đập loạn xì ngầu, ngay cả mở miệng cũng thấy khó khăn. Tôi đè chặt , nghiêm giọng đe dọa: “Nếu sau này dám lấy chuyện này ra uy hiếp tôi, mỗi ngày tôi đánh đủ ba trận”.




      cần biết Vĩnh Kỳ có cho vào tai lời uy hiếp này , tôi thô lỗ kéo khóa quần , như hổ đói lao vào mồi, nhắm mắt lại, dùng miệng ngậm lấy cái đó.




      “Ư!”




      “Đừng có la lớn thế, biết xấu hổ à?”, khó khăn lắm tôi mới được thành lời.




      Bây giờ mới biết dùng miệng khổ sở thế nào.




      Vĩnh Kỳ cố hạ thấp giọng, kêu lên thảm thiết: “Em đừng dùng răng, cắn vào rồi”.




      Tôi tỉnh bơ: “Ồ, xin lỗi nhé, người ta mới làm lần đầu nên biết”. Tôi nhả ra, chăm chú quan sát, thể tin nổi sao mình có thể ngậm được nó vào miệng chứ?




      “Đau ?”, tôi khẽ vuốt ve giùm .




      đau”. Vĩnh Kỳ vô cùng hạnh phúc trả lời: “Đồng Đồng, em tốt”.




      Mặt tôi lập tức đỏ au.




      “Đừng có lắm lời, mau đưa bí quyết ra đây”. Lưỡi tôi líu lại, khó khăn lắm mới được ra lời: “ có thể làm giúp tôi, đương nhiên tôi cũng có thể làm giúp ”.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lại phòng tuyến trọng yếu bị thất thủ.




      Sau đó tôi mệt nhoài chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy mới phát qua đêm, cảm thấy khó mà đối mặt với thực.




      tiễn em ra ga”. Vĩnh Kỳ xách hành lý hộ tôi.




      Tôi đần mặt nhìn , định mở miệng nhưng rốt cuộc vẫn nuốt trở lại.




      im lặng đưa tôi đến bến tàu.




      tiễn em vào trong”.




      Bọn tôi cùng vào phòng chờ, tôi kinh hoàng nhận ra tấm vé nữa tay .




      cười cười: “Ngẫm nghĩ nửa ngày trời, quyết định tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên luôn”.




      Tôi choáng váng, biết nên cười hay nên khóc, chỉ có thể trợn mắt nhìn : “Hừ, là đồ lừa đảo”.




      Tàu bắt đầu chạy, nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi đột nhiên cảm thấy có người bạn đồng hành kể cũng tệ. Cúi đầu cười thầm, tâm trạng tốt hẳn lên.




      “Đồng Đồng, muốn ăn táo”.




      “Đồng Đồng, muốn uống nước”.




      , muốn chai nước tay Đồng Đồng cơ”.




      muốn ngủ. Đồng Đồng ngồi im nào, để dựa lên đùi em lúc”.




      Chưa đầy tiếng, tôi hoàn toàn phủ định suy nghĩ “có người bạn đồng hành kể cũng tệ” lúc nãy. Tôi liên tục giơ nắm đấm dọa nhưng vẫn phải đau khổ chấp nhận số phận, gọt táo, đưa nước, làm gối cho .




      Hai bác ngồi đối diện nhìn thẳng tôi bằng cặp mắt trìu mến, vừa khen ngợi vừa than thở: “Ôi, thanh niên bây giờ chẳng mấy đứa biết chăm sóc người khác như thế. Cháu này, đây là em trai của cháu à?”.




      Em trai? Tôi cúi đầu nhìn Vĩnh Kỳ đánh giấc ngon lành đùi, cố nặn ra nụ cười: “Hì hì, đây là cậu ấm nhà cháu đấy ạ”.






      Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng kịp tỉnh dậy trước lúc chân tôi tê dại vì máu lưu thông được.




      “Chà, mới đó đến nơi rồi”. thích thú ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, hoàn toàn có ý định cảm ơn người khổ sở chống đỡ sức nặng của là tôi.




      Từ đầu đến cuối, gây cho tôi bao nhiêu phiền phức, giúp đỡ duy nhất chỉ là xách va ly dùm tôi.




      Xuống tàu, hành lý đương nhiên vẫm do phụ trách.




      “Bác, con và Đồng Đồng về rồi đây”. Vừa đến cửa Vĩnh Kỳ hét lên.




      Mẹ tôi coi Vk1 như bảo bối, nếu để mẹ nhìn thấy Vĩnh Kỳ xách va ly dùm tôi, biết làm ra chuyện gì đây.Tôi vội vã chạy đến giằng lấy va ly, quên lườm cái cảnh cáo.




      Hình dáng mẹ lập tức xuất trước cửa.




      Tôi đinh ninh mẹ hét lên tiếng tràn đầy thương “Vĩnh Kỳ”, bởi trong lòng mẹ, tôi vốn chẳng có địa vị gì cả. ngờ khi mẹ bước ra, ánh mắt lập tức hướng về phía tôi, chăm chú quan sát lúc lâu, bộ dạng vô cùng xúc động, sau đó mới cất lên tiếng gọi tràn đầy thương: “Đồng Đồng!”, giơ tay kéo tôi vào lòng.




      Tôi bị thái độ lạ lùng của mẹ ảnh hưởng, hành lý tay rơi xuống đất, kêu lên tiếng lớn kém: “Mẹ!”, đến khóe mắt cũng tự dưng cay cay.




      “Đồng Đồng, sao con gọi điện về cho mẹ? Vẫn còn giận sao?”, mẹ xoa đầu tôi, than thở: “Mẹ biết có những chuyện nên trách con. Con mắc bệnh đó, trong lòng nhất định rất đau khổ, thế mà mẹ còn… mẹ còn đánh con…”.




      Tôi ngây ra lúc chợt nhớ, bây giờ trong lòng mẹ coi tôi là người đồng tính, mặt lập tức trắng bệch.




      “Mẹ… ra…”




      “Vĩnh Kỳ vẫn thường xuyên gọi điện cho mẹ, bảo mẹ nên làm con kích động thêm. Vĩnh Kỳ mọi chuyện ổn rồi, chỉ là con gầy chút”. Mẹ nhìn tôi từ đầu đến chân, xót xa : “Đúng là gầy rồi. Đứa con tội nghiệp của mẹ, đừng nghĩ ngợi nhiều, chuyện gì mẹ cũng có thể chấp nhận, chỉ cần con được khỏe mạnh bình an là tốt rồi”.




      Đúng là đời này mẹ là người ta nhất, tôi xúc động nghĩ.




      “Mẹ, vừa thi xong đương nhiên có gầy chút, con ôn thi rất chăm chỉ mà”.




      “Đều do mẹ tốt, khiến con sợ đến nông nỗi này, ở trường bị bắt nạt cũng dám với mẹ”. Mẹ kéo tôi vào nhà, từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt tay tôi: “Thực ra bị đánh dấu học bạ cũng được, thi tốt cũng chả sao, tâm nguyện của ông bố bà mẹ nào cũng như nhau cả, chỉ mong con mình bình an vô . Nếu con có mệnh hệ gì mẹ biết làm sao đây?”.




      Tôi quay đầu nhìn Vĩnh Kỳ, nháy mắt ra hiệu cho tôi.




      “Bác, con muốn ăn gà kho tàu”.




      “Ừ, Vĩnh Kỳ ngoan, bác nấu ngay đây. Cảm ơn con chăm sóc Đồng Đồng hộ bác, nếu có con biết Đồng Đồng ra sao nữa”. Mẹ đứng dậy: “Bác làm gà kho tàu cho con đây, cả món sườn xào nấm, rau xào thập cẩm mà Đồng Đồng thích ăn nhất nữa”.




      Mẹ vừa khỏi, tôi ra hiệu cho Vĩnh Kỳ lại gần: “ nhăng cuội gì với mẹ tôi thế?”.




      “Đương nhiên là tốt cho em rồi”. Vĩnh Kỳ cười gian: “ em rất đáng thương, ở trường bị người ta bắt nạt; chuyện bị đánh dấu học bạ là do bị em từ chối nên vương quang cần oan cho em; em thần kinh yếu, tuyệt đối được làm em kích động”.




      “Thần kinh yếu?”, tôi hạ giọng, nghiến răng gằn từng tiếng.




      còn , theo chuẩn đoán của bác sĩ tâm lý trong trường, sở dĩ em có khuynh hướng đồng tính là vì cách thể tình cảm của người mẹ được dịu dàng. Ngoài ra, làm việc nhà quá nhiều cũng là trở ngại trong quá trình hình thành tính cách đứa con trai”.




      Tôi cốc đầu : “ điên rồi hả, thế chẳng phải làm mẹ tôi áy náy muốn chết sao?”.




      “Bây giờ bác đối với em rất tốt còn gì”. Vĩnh Kỳ có vẻ rất mãn nguyện với thành quả mình đạt được.




      Hừ, uổng công mẹ tôi cưng như bảo bối.






      Mùi thơm của thức ăn bay ra.




      Mẹ bận tíu tít trong bếp hồi lâu, mồ hôi đẫm trán.




      Tôi thò đầu vào.




      “Mẹ, để con giúp cho”.




      cần đâu, con thi cử mệt rồi, ra ngoài nghỉ ngơi ”. Mẹ cho tôi vào bếp: “Đồng Đồng, con ra chuyện với ”.




      Tôi có chút sửng sốt, ngày trước cứ đụng tới việc nhà là mẹ tuyệt đối để tôi thoát cơ mà.




      Từng đĩa thức ăn nóng sốt lần lượt được mang ra, quả nhiên đều là những món tôi thích – món gà kho tàu tôi cũng thích.




      Chúng tôi quây quần bên bàn ăn, mẹ liên tục gắp thức ăn cho tôi.


      “Đồng Đồng, ăn nhiều vào con. Vĩnh Kỳ, con tự gắp đồ ăn, đừng khách sáo. Đồng Đồng, ngồi thừ ra đó làm gì, mau ăn ”.




      Mẹ gắp cho tôi miếng sườn ngon nhất, lại đặt vào bát tôi miếng rau thổi nguội bớt: “Con gầy nhiều quá, mẹ nhìn mà xót ruột”.




      Da gà bắt đầu nổi lên.




      Trước đây mẹ ít khi thể cảm xúc, bây giờ thể ra lại có hơi quá đà.




      Dưới quan sát chặt chẽ của mẹ, tôi thấp thỏm ôm bát và lấy và để.




      “Vĩnh Kỳ, hè này con ở lại đây chơi với Đồng Đồng nhé”.




      “Bác, con có chút chuyện, e là ở lại được”.




      Tôi ngớ người, hỏi lại: “ bận chuyện gì?”, xong liền hối hận, thế chẳng phải là tôi muốn ở lại sao?




      Mẹ nhìn tôi cái, kéo Vĩnh Kỳ sang bên. Tôi giả bộ uống nước, ra hai tai căng ra hết mức.




      Mẹ hạ thấp giọng : ‘Vĩnh Kỳ, phải vết thương trong lòng Đồng Đồng rất nghiêm trọng sao? Bác sợ có con, nhỡ nó đột nhiên tâm trạng tốt biết làm sao…”.




      “Con là có việc bận ở lại được”.




      Hừ, nghỉ hè rồi, dĩ nhiên là có nhiều chương trình, sao lại đồng ý ở đây được chứ.




      “Nhưng… Đồng Đồng biết làm sao? Nó quen có con ở bên…”




      Ai tôi quen có ở bên? Vớ vẩn!




      sao đâu, chỉ cần bác đừng đánh, đừng mắng Đồng Đồng, quan tâm tới em ấy hơn, dịu dàng hơn, tâm trạng Đồng Đồng có chuyển biến tốt”. Vĩnh Kỳ thầm: “Có điều, thời gian vừa rồi con tiến hành điều trị tâm lý cho Đồng Đồng nhiều lần, bây giờ có con ở bên, tâm trạng Đồng Đồng chắc hơi bất ổn. E là nảy sinh số cảm xúc mâu thuẫn, có thể với bác con bắt nạt em, bác tuyệt đối đừng có tin”.




      “Ừ, cái này đương nhiên bác bao giờ tin rồi”.




      Tên khốn khiếp xấu xa, thô bỉ vô liêm sỉ! Tôi điên tiết cắn miệng cốc.




      “Khụ khụ khụ…”




      Cứu mạng, bị sặc rồi. Có thể thấy lúc nghe lén người khác chuyện tuyệt đối nên uống nước.




      “Đồng Đồng, con sao thế?”




      “Bị sặc rồi à?” Bọn họ vội vàng chạy đến vỗ lưng tôi.




      Tôi trợn mắt, vật vã ho lúc mới trở lại bình thường được. cơn giận, tôi giơ tay đẩy Vĩnh Kỳ về phía sau mấy bước.




      “Tôi cần ở lại, luôn ”.




      “Đồng Đồng, sao thế con?”




      “Mẹ, con muốn Vĩnh Kỳ ở lại, mẹ bảo ”.




      “Được, được, Vĩnh Kỳ à, hay là con…”




      Thế là, Vĩnh Kỳ chỉ ăn được bữa gà kho tàu liền cuốn gói ra .

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chươ ng 15






      Tôi ở nhà, ngày ngày ăn sơn hào hải vị, được mẹ chăm sóc nâng niu từng tí nhưng lúc nào cũng thẫn thờ, chẳng có hứng thú làm gì. Mẹ tôi đinh ninh đó là triệu chứng do “vết thương tâm lý” tái phát.




      “Sao con vẫn gầy như que củi thế này? Cơm mẹ nấu ngon sao?”




      “Mẹ nấu rất ngon mà”.




      “Nhưng sắc mặt con càng ngày càng tệ”.




      “Làm gì có!”




      “Ôi, nếu có Vĩnh Kỳ ở đây tốt rồi. Nó có thể khuyên giải con…”




      Tôi giơ tay đầu hàng: “Mẹ, mẹ lại nhắc đến Vĩnh Kỳ rồi? Đừng nhắc đến ta nữa được ?”.




      Cuối cùng cũng chịu đựng được hết kỳ nghỉ hè, đến lúc quay về trường.




      Mẹ giúp tôi sắp xếp hành lý đâu ra đấy. Tôi hết lời ngăn cản mẹ mới chịu để tôi về trường mình.




      “Con đây, tạm biệt mẹ”.




      “Đợi chút”. Trước khi , mẹ còn lôi cái cân trong phòng ra: “Để xem nỗ lực suốt mùa hè của mẹ có kết quả gì ”.




      Tôi cười khổ, thắng được ánh mắt kiên định của mẹ, đành phải đứng lên cân.




      “A, sao lại gầy cân rưỡi thế này?” Mẹ thở dài thườn thượt: “Mẹ cố gắng hết sức làm người mẹ dịu dàng ân cần, tại sao con lại gầy cân rưỡi? Chẳng lẽ mẹ vẫn chưa làm tốt sao? Hay mẹ phải là người mẹ tốt?”.




      Tôi cũng thở dài bất lực. Mẹ à, làm ơn thương cho cái đám da gà da vịt của con với.






      mình xách va ly lên tàu, ngồi cạnh là hơi tí lại mỉm cười với tôi.




      Tôi chẳng có lòng dạ nào mà cười, vì thế suốt chặng đường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.




      Chán quá, nếu có bạn đồng hành tốt biết mấy.




      Chỉ cần có người chịu đồng hành với tôi, tôi tình nguyện gọt táo, đưa nước, làm gối cho người đó.




      Tâm trạng tự dưng chùng xuống.






      Về đến trường cũng là ngày báo danh cuối cùng, bạn bè cùng lớp gần như đến đông đủ cả. Tôi nhấc chiếc va ly nặng trịch, đưa tay mở cửa phòng.




      Bên trong vô cùng yên ắng, dưới đất còn phủ lớp bụi.




      ngờ Vĩnh Kỳ vẫn chưa quay lại.




      Tôi nghiến răng. Được lắm, ăn chơi nhảy múa đến giờ này còn thèm quay về. Mặc dù có bằng chứng về việc Vĩnh Kỳ ăn chơi nhảy múa, nhưng dựa vào biểu hằng ngày và mức đôj được thích của , tôi thể nghĩ ra được ngoài việc tụ tập đàn đúm, còn có thể ở đâu.




      Uổng công tôi tình nguyện dùng miệng giúp giải quyết vào đêm cuối cùng của học kỳ trước.




      Hối hận!




      Tôi tức tối lượn qua lượn lại quanh phòng, sau đó ngồi phịch xuống giường. Ngồi lúc, tôi lấy tay chạm vào ván giường, cảm giác lạnh giá khiến tôi rùng mình.




      là, tại sao phải ngồi đần ra như già thế này? Lại còn giống oán phụ nơi khuê phòng nữa chứ?




      Tôi lắc đầu quầy quậy, đứng phắt dậy, bắt chước tinh tinh vỗ ngực gầm rú.




      “Chẳng có gì ghê gớm cả!” Hét xong, tôi bắt đầu xắn tay áo lên dọn phòng.




      Chắc là vì quá chăm chỉ lao động mà tôi hoàn toàn quên mất kế hoạch vạch ra từ trước: buớc vào học kỳ mới lập tức xin chuyển phòng.






      Ngày báo danh, Vĩnh Kỳ đến. Tôi cười nhạt: Khà khà, tên ngốc này đến muộn rồi.




      Ngày đầu tiên đến lớp, Vĩnh Kỳ đến. Tôi nghiến răng: Đồ chết tiệt nhà .




      Ngày thứ hai, Vĩnh Kỳ vẫn chưa đến. Tôi biết gì.




      Tôi có chút lo lắng, có khi nào đường bị ô tô đâm chết rồi ? Thượng đế à, mặc dù con ghét , tức , nhưng Người tuyệt đối đừng để bị đâm chết nhé.




      Tôi thấp thỏm bất an. Bên người còn miêng kẹo cao su, cảm giác như thiếu lớp da vậy.




      Đúng lúc tôi quyết định vứt bỏ sĩ diện, gọi điện cho Hà Đông Bình chạy đến trước mặt.




      “Đồng Đồng, Vĩnh Kỳ đâu thế?”




      “Làm sao mình biết được?” Tôi có phải bảo mẫu của đâu.




      Hà Đông Bình nhíu mày: “Gì cơ? Cậu phải bảo mẫu kiêm vệ sĩ của Vĩnh Kỳ sao?”.




      Ngực tôi như bị giáng cho cú cực mạnh, điên tiết siết nắm đấm định lao vào cho trận cười ha hả: “Đừng nóng, đừng nóng, đùa chút thôi mà. cho cậu hay, mình biết Vĩnh Kỳ đâu đấy”.




      Tôi hừ mạnh mấy tiếng, quay đầu nhìn lên bảng, hai tai dỏng lên chờ đợi.




      “Vĩnh Kỳ làm trợ thủ cho thầy giáo khoa Tự động hóa cả mùa hè, bây giờ được thầy tiến cử tham gia cuộc thi Robocon toàn quốc”.




      “Robocon?” Tôi sững người, lấy tay vò đầu, Vĩnh Kỳ biết làm robocon sao? Hay chính phải đóng vai rô bốt?




      “Vĩnh Kỳ lợi hại, nghe tham gia cuộc thi lần này đều là nhân tài xuất sắc của các trường, mà phần lớn là các sinh viên tốt nghiệp. Rất hiếm sinh viên năm nhất được tiến cử tham gia như Vĩnh Kỳ”. Hà Đông Bình tấm tắc khen ngợi: “ hổ danh là niềm tự hào của lớp chúng ta”.




      Ồ, ra phải bận ăn chơi đàn đúm.




      Tâm trạng tôi tốt hơn chút.






      Sáng hôm sau có tiết.




      Giường vừa rộng vừa trống, thời tiết lạnh. Đêm qua tôi lăn qua lăn lại mãi vẫn tài nào ngủ được. Gối đầu lên tay trân trân nhìn lên trần nhà, gần sáng tôi mới chợp mắt, ngủ mạch đến trưa, quên cả tập thể dục buổi sáng.




      Trưa, cố gắng bò dậy học.




      Vừa bước vào lớp cảm nhận được bầu khí cuồng nhiệt hiếm có. Cả lũ bàn tán ầm ĩ, thấy tôi liền đổ xô lại.




      “Sao, nghĩ ra cách chúc mừng nào hay ho chưa?”




      “Chúc mừng?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :