1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống Đại học xui xẻo - Phong Lộng [Đam Mỹ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Việc này…”




      nhìn tôi, mỉm cười : “Mình biết, cậu nhất định là có chuyện khó ”.




      Câu đó chạm đúng chỗ ngứa, tôi chỉ muốn gật đầu òa khóc.




      Đúng là chuyện khó mà…




      “Đồng Đồng, chúng ta về phòng, mặc xác ”. Vĩnh Kỳ thản nhiên kéo tay tôi, cố ý thị uy với Đàm Diệu Ngôn.




      Tôi lườm cái, tại sao lại phải về phòng? Làm thế có khác gì ở trước mặt mọi người chính thức công nhận hai đứa là cặp?




      Vĩnh Kỳ hạ giọng nhanh vào tai tôi: “ thương che chở”.




      “Che cái đầu ấy!” Tôi đưa tay cốc cái, sau đó tỉnh ngộ ngay tức khắc, vội vàng giải thích: “Vừa rồi là phản ứng tự nhiên, tính là vi phạm giao ước”.




      Vĩnh Kỳ chau mày, bắt đầu lẩm bẩm: “ hạnh phúc, hạnh phúc…”.




      Uy hiếp tôi? Tôi lườm tóe khói, cuối cùng vẫn bị lôi .




      Về đến phòng, Vĩnh Kỳ lâp tức đóng cửa lại.




      “Hứa với , sau này được chuyện với Đàm Diệu Ngôn nữa”.




      “Tại sao?”




      có ý đồ xấu với em”. Vĩnh Kỳ hù dọa: “ nhân lúc đêm khuya thanh vắng giở trò với em”.




      Tôi nhớ lại bộ dạng lịch lãm thanh thoát của Đàm Diệu Ngôn, cười châm chọc: “Sao biết chứ? làm như thế với à?”.




      Vĩnh Kỳ đột nhiên đỏ bừng mặt, lúng túng quay chỗ khác: “ bậy”.




      “Ồ?” Tôi gãi cằm: “Hình như có gì đó là lạ”, đứng dậy bước đến trước mặt Vĩnh Kỳ, nhìn chằm chằm: “Vĩnh Kỳ, rất lạ”.




      Vĩnh Kỳ dựng ngược lông mày: “Em còn chưa hứa với !”.




      “Tại sao tôi lại được chuyện với Đàm Diệu Ngôn chứ?”




      “Bởi vì khi em chuyện với , cảm thấy rất khó chịu”.




      được, đồng ý”.




      “Đồng Đồng, em thương che chở cho ”.Vĩnh Kỳ xuống nước.




      được, chiều quá hóa hư”.




      là người của em rồi”. tung đòn sát thủ.




      được, là người của tôi phải ngoan ngoãn nghe lời tôi mới đúng”.




      “Vậy gọi điện cho bác, em cưỡng bức ”. Lần này, ra át chủ bài.




      Tôi cúi đầu như ngọn cỏ bị gió mưa hành hạ.




      Vĩnh Kỳ mừng rỡ chớp mắt: “Em hứa chứ?”.




      Tôi gì.




      Hừ, thô bỉ vô liêm sỉ, chỉ biết lợi dụng điểm yếu của người khác!




      ôm tôi vào lòng: “Vậy là hứa rồi nhé”, hôn cái kêu lên má tôi.




      “Đừng có cắn tai tôi”. Tôi lắc đầu quầy quậy.




      ôm chặt tôi, ngừng cắn cắn, thầm: “ được động đậy, để liếm tai em”.




      “Có phải bánh kem đâu, liếm cái gì mà liếm”. Tôi gầm khẽ, đập vào gáy cái, sau đó lại luống cuống thanh minh: “Phản ứng tự nhiên, vi phạm giao ước”. chẳng khác gì Hiệp ước Nam Kinh bất bình đẳng mà ép Trung phải kí năm nào!




      Tôi ngoan cường phản kháng, liên tục giáng cho mấy cú “phản ứng tự nhiên”, Vĩnh Kỳ đành miễn cưỡng buông tôi ra.




      “Hu hu…”, phát ra thứ thanh mà chỉ những con mèo sắp chết đói mới kêu nổi, mặt mày bất mãn ngồi xuống ghế: “ hạnh phúc, chẳng hạnh phúc chút nào…”.




      Tôi vốn định mặc xác , nhưng phát trong lúc rên rỉ, ánh mắt ngừng phóng về phía điện thoại, nhất thời đầu óc trở nên căng thẳng.




      “Rốt cuộc muốn thế nào?”




      chỉ muốn liếm tai em thôi mà”.




      Tôi thử lý lẽ với : “Thế này nhé, tôi liếm tai , cũng liếm tai tôi. Xem như công bằng, được chưa?”.




      Vĩnh Kỳ xem ra cũng chịu lý lẽ: “Thế này , liếm tai em, em cũng liếm tai . Xem như công bằng rồi, được ?”.




      Tôi tức hộc máu.




      “Tại sao tôi phải cho liếm tai?”, to tiếng tranh luận vấn đề này với thằng con trai là mất mặt.




      “Bởi vì em cưỡng bức , vì là người của em, vì thích thế!” Vĩnh Kỳ còn to mồm hơn tôi: “Về trường cái là em quên luôn giao ước của chúng ta rồi. phải gọi điện cho bác, với bác em cưỡng…”.




      Mặt tôi trắng bệch, lao đến bịt miệng lại, lo lắng ngó ra ngoài cửa sổ xem có ai nghe trộm hay .




      “Coi như tôi sợ rồi”. Tôi cắn răng, nhắm mắt lại: “Đây, liếm , liếm cho no nê . Tối nay mua cơm cho nữa”. Vĩnh Kỳ mắt sáng như đèn pha.




      Căn phòng yên tĩnh trở lại, Vĩnh Kỳ chuyên tâm di chuyển đầu lưỡi.




      Sức nóng lan từ đầu lưỡi xuống vành tai. cảm giác tê dại khó hiểu dần dần xâm chiếm toàn thân.




      “Nhột quá”, tôi nhíu mày.




      “Đồng Đồng, tai em tự động đậy này”. Vĩnh Kỳ cười khẽ bên tai tôi: “Giật từng cái , dễ thương”.




      “Lắm lời, tai tôi đương nhiên là dễ thương. Này, liếm đủ chưa, nhột chết được”.




      Giọng mỗi lúc khàn hơn: “Em có biết , tai của đàn ông thực ra rất nhạy cảm”.




      Tôi lườm cái. Bị liếm như thế, nhạy cảm mà được à?




      “Đồng Đồng, thích em”. Vĩnh Kỳ khẽ khàng , từng chữ từng chữ như những hạt mưa, nhàng rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.


      Môi , biết từ lúc nào dời xuống môi tôi.




      “Hôn nào”, bình tĩnh .




      Tôi nghe thấy thứ gì khác nữa trong giọng ấy, lại được.




      Kì lạ nhất là, trong cơn mơ màng tôi khẽ gật đầu.




      Bờ môi nóng ấm của chạm lên môi tôi, trong chớp mắt toàn thân nóng ran, mặt, quá trình hô hấp bị chặn lại, mặt khác, dường như có luồng khí nóng bỏng chảy vào khoang miệng.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mùi vị của Vĩnh Kỳ lan ra trong miệng, đột nhiên tôi phát , ra mùi vị của để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi.




      E là tôi ăn phải thứ bùa ngải gì đó, thần trí bắt đầu mụ mị.




      Có chút buồn ngủ, tôi mơ màng nhắm mắt lại, đầu lưỡi bỗng đón nhận đợt tấn công của Vĩnh Kỳ.




      “Vĩnh Kỳ…”, tôi khẽ gọi tên . Ngay lập tức giật mình, ngờ thứ thanh trầm ấm hấp dẫn đó lại thốt ra từ miệng mình.




      Vĩnh Kỳ như mãnh thú tràn đầy sức mạnh, vừa nghe thấy tiếng gọi của tôi lại càng như được cổ vũ. Eo bị giật mạnh, Vĩnh Kỳ đè tôi xuống giường.




      Tôi mở to mắt, nhìn thấy cặp mắt mờ vì khao khát và ham muốn.




      Đột nhiên tôi thấy sợ hãi chuyện sắp xảy ra, cảm giác bất an và lo lắng như bị bụi gió cuốn, ngày càng dâng cao.




      “Vĩnh Kỳ”, bàn tay chạm vào thắt lưng làm tôi chấn động, quên mất khí chất dũng quả cảm thường ngày, chẳng những nhảy bật dậy đập cho tên quỷ háo sắc này trận, mà ngược lại, còn vô cùng căng thẳng nắm chặt tay , ánh mắt khẩn cầu lí nhí: “Tôi… tôi…”.




      ra hai chữ “tôi sợ”, thực quá mất mặt.




      Đôi mắt sâu thẳm của Vĩnh Kỳ nhìn tôi, có lẽ nhanh chóng hiểu được thôi.




      “Đồng Đồng, đừng sợ”. mỉm cười, nhàng dời bàn tay tôi ra chỗ khác, tiếp tục công việc với cái thắt lưng của tôi.




      “Đừng cởi”. Tôi bướng bỉnh cầu, nhưng ngữ khí toát lên van nài bất lực.




      Chết tiệt! Van nài cái khỉ gì? Bất lực cái khỉ gì?




      Vĩnh Kỳ cúi đầu, tiếp tục thực các động tác nhàng. Chốt thắt lưng vang lên tiếng “tách”, bị tháo ra rồi.




      bảo là đừng cởi mà”. Tôi muốn quát lên, nhưng toàn thân cảm thấy tê dại. Bàn tay quá đáng, từ lúc nào luồn qua phéc mơ tuya rồi?




      có cởi đâu, tự nó bung ra đấy chứ”.




      Vẻ mặt mới ngây thơ làm sao.




      “Đừng chạm vào!” Lại chậm bước. Tôi giật mình cái, toàn thân rúng động.




      Những ngón tay khéo léo mơn man đùi, cảm giác nhồn nhột truyền đến tận tim. Vĩnh Kỳ mỉm cười ngọt ngào: “ vội, chúng ta làm từ từ”.




      Tôi thể kháng cự: “Nhột lắm, đừng cù tôi… a… bảo đừng cù, cẩn thận tôi… tôi…”.




      “Ha ha, biết”. Vĩnh Kỳ : “Cẩn thận em theo ‘phản xạ tự nhiên’ mà đánh chứ gì”. Vĩnh Kỳ vừa cười thích thú vừa di chuyển tay dần lên phía .




      “Ưm…”, tôi rên khẽ, nhất thời thở dốc.




      “Đồng Đồng, bắt được em rồi”. Vĩnh Kỳ làm như chơi trốn tìm bằng.




      Bụng dưới thắt lại. Ngón tay ấn lên chỗ nhạy cảm.




      Tôi lại rên khẽ tiếng.




      thể phản kháng nữa rồi. Tôi nắm lấy bàn tay qua lớp vải mỏng: “Bỏ ra, bỏ ra. Tôi sắp xong rồi”.




      xong? Sao lại xong?” mờ ám hỏi, lực tay lại mạnh hơn chút.




      “Ư…”, tôi làm gì được, chỉ biết ra sức thở dốc. Phần eo còn chút sức nào, đầu ngửa ra sau, tôi nửa nằm nửa ngồi tựa vào thành giường.




      Ánh sáng trước mắt ngừng lay động, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng.




      Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.




      Vĩnh Kỳ ghé sát lại, nhìn tôi chăm chú. Giây phút này, vẻ mặt hoàn mỹ, nụ cười giống như hoàng tử Bạch mã đích thực.




      “Có phải hơi vội ?”, khẽ hỏi.




      Tôi biết câu hỏi đó có ý gì, ngơ ngác nhìn .




      Vĩnh Kỳ mỉm cười, cuối cùng cũng chịu thu cánh tay xấu xa của mình.




      Tôi thở phào hơi, đồng thời có chút hụt hẫng vì mất hơi ấm của .




      “Nào, duỗi thẳng chân ra”. đứng bên giường, nắm lấy mắt cá chân tôi.




      “Lại làm gì nữa?”, tôi vừa thả lỏng được chút, tránh khỏi có phần mất cảnh giác.




      Vĩnh Kỳ dường như biến thành con hồ ly vô cùng nhanh nhẹn, im lặng áp sát, tặng cho tôi nụ cười mê hồn, bàn tay chầm chậm kéo xuống.




      Quần dài của tôi bị Vĩnh Kỳ lột ra lúc nào hay, vứt ở góc giường.




      Những ngón tay thon dài lại trườn đến quần trong. Tôi giật bắn: “ làm gì thế?”, rồi ra sức giữ lấy phòng tuyến cuối cùng người mình.




      “Cởi nó ra”, Vĩnh Kỳ rành rọt.




      Tôi lắc đầu nguầy nguậy: ” cởi!”.




      Vĩnh Kỳ chau mày, có chút bất mãn nhìn tôi.




      bất mãn cái gì? Tôi còn bất mãn hơn đây này, ai cho phép cởi quần tôi ra? Tôi trợn mắt lườm Vĩnh Kỳ.




      chợt bật cười, nụ cười đẹp rạng rỡ.




      “Đồng Đồng, em có biết ?”, chầm chậm ghé sát lại, hôn lên môi tôi: “Lúc em trừng mắt nhìn rất đáng ”.




      Vậy sao? Tôi cũng ngây ngốc cười theo. Có lẽ là do kĩ thuật hôn của Vĩnh Kỳ quá tuyệt, tôi lại bắt đầu có cảm giác nửa tỉnh nửa mơ.




      Nụ cười môi như sóng vô bờ cát, nhàng lay động, đùi tôi hình như giơ cao hơn chút.




      làm gì?” Tôi có chút ngờ ngợ hỏi.




      “Cái này…”, tiếng cười trầm ấm quanh quẩn bên tai. Vĩnh Kỳ huơ huơ tay trước mặt tôi, ngón tay là chiếc quần lót màu trắng.




      chiếc quần lót rất bình thường, loại sinh viên vẫn hay dùng.




      Tôi sững sờ, đưa mắt xuống phía dưới.




      Giật mình đánh thót, tôi nhảy dựng lên: “Trả cho tôi!”. Miệng rống lên, mặt mũi đỏ bừng.




      Vĩnh Kỳ lùi về sau vài bước, thản nhiên ngắm nhìn hồi mới lắc đầu chép miệng: “Bộ dạng bán khỏa thân tuyệt. Hay giúp em chụp bộ ảnh nhé?”.




      Tôi “á” tiếng, lấy tay che khu vực trọng yếu, thu mình vào góc giường.




      là đồ khốn!” Tôi luống cuống vớ bừa thứ gì đó để che lên hạ thể: “Bạch mã hoàng tử cái con khỉ, ràng là tên háo sắc miệng chảy dãi ròng ròng có”.




      “Háo sắc?” Vĩnh Kỳ kinh ngạc : “Vì em mà nhịn suốt bao lâu nay rồi, nhịn thứ mà người bình thường vốn nhịn được”.



      Vĩnh Kỳ sầm mặt, từng bước tiến lại chỗ tôi.




      nhịn? Hừ, là đồ sói đội lốt người. Bây giờ là người của tôi rồi. Tôi nhất định phải dạy dỗ đến nơi đến chốn… Cứu mạng!” Chỉ phút lơ là, gót chân lọt vào tay quỷ dữ, chỉ dùng chút lực, kéo được tôi ra khỏi góc phòng.




      Vĩnh Kỳ mím môi, tự lẩm bẩm: “Đồng Đồng dễ thương thế này, miễn cưỡng quá cũng hay”.




      “Đúng thế, đúng thê”. Tôi bị vẻ mặt nghiêm túc của làm giật mình, vội vàng gật đầu bừa.




      “Nhưng chẳng có chút tiến triển nào lại hành hạ bản thân quá”. nhíu mày, giọng càng trầm thấp hơn.




      “Đúng thế, đúng thế”. Tôi tiếp tục gật bừa, chân ngừng quẫy đạp, nhưng vẫn thoát khỏi bàn tay .




      Thái độ kiên quyết xuất trong đáy mắt : “Vậy chúng ta làm từng bước nhé, được ?”. Hai chữ cuối cùng, điệu tự dưng trở nên dịu dàng, vô cùng mê hoặc lòng người.




      “Được thôi, được thôi”. Tôi tiếp tục linh tinh. Tay sao lại nắm chặt thế kia? Nếu phải tôi nghĩ đến là người của tôi, muốn làm bị thương, sớm đá cho cước…




      “Vĩnh Kỳ! lại làm gì thế?”, cơ thể bị kéo ngã xuống giường.




      nhìn thấy khuôn mặt Vĩnh Kỳ, giọng vang lên từ dưới thân: “Chúng ta làm từng bước ”.




      Đùi bị đẩy ra, Vĩnh Kỳ nghịch ngợm khiến hai đầu gối tôi tự chủ được mà co lên.




      “Tư thế này kì quái!”. Tôi muốn khép chân vào lại bị tay giữ lấy.




      “Đồng Đồng, thực lòng rất muốn được em”. Giọng trầm thấp khản đặc, giấu thứ gì đó khiến người ta rung động tận tâm can.




      Tôi chưa từng nghĩ đến, ngày chỉ câu của Vĩnh Kỳ cũng làm lòng tôi dịu lại.




      cảm giác nóng ướt xa lạ đột nhiên bao trọn lấy chỗ mẫn cảm của tôi.




      “A!” chịu nổi kích thích mãnh liệt đó, tôi hét to tiếng.




      Lý trí dần bị che phủ, toàn thân tôi mềm oặt nhưng có nơi đặc biệt lại bắt đầu cương cứng.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chươ ng 13






      Máu toàn thân dồn lại ở chỗ.




      Nhận ra Vĩnh Kỳ làm gì, trong đầu tôi nổ ầm tiếng lớn.




      “Vĩnh Kỳ, dừng lại ngay!” Tôi hét lên, nhưng thanh lại xíu như tiếng muỗi kêu.




      Vĩnh Kỳ lắc đầu. chuyển động đó gián tiếp ảnh hưởng đến việc làm khiến tôi suýt nữa buột miệng kêu lên.




      Trời ạ, tôi nhất định là bị làm cho sợ hết hồn, mới cảm thấy khoái cảm trước nay chưa từng có trong lúc sợ hãi như thế này.




      “Dừng lại… mau dừng lại…” Tôi nằm dài giường, rên rỉ bất lực như người sắp chết. Sức mạnh toàn thân bị rút hết, ngay cả muốn đạp cho Vĩnh Kỳ phát cũng làm nổi.




      có từ gì miêu tả được cảm giác truyền đến từ hạ thân, thực là... nếu bỏ qua vấn đề thể diện… thực là quá tuyệt vời!




      Đầu lưỡi di chuyển cách bài bản, giống như nhà thám hiểm cẩn thận khai quật từng khu vực địa lý, điểm cũng bỏ qua.




      Tôi thở dốc từng hồi, khác gì cá nằm cạn.




      Vào lúc này quả thực là còn nghĩ được gì nữa. Tốt nhất là nhắm mắt lại, im lặng cảm nhận khoái cảm đáng kinh ngạc này.




      Tim đập càng lúc càng nhanh. Tôi biết kỷ lục về nhịp tim thế giới là bao nhiêu, nhưng tôi đoán nhịp tim tại của tôi tuyệt đối thua kém kỷ lục đó là mấy.




      Khoái cảm mong đợi ở ngay trước mắt, trán tôi lấm tấm mồ hôi Đúng lúc này, Vĩnh Kỳ đột nhiên dùng sức mạnh hơn chút.




      “A!”




      luồng sáng trắng lóe lên trước mắt, tôi nhịn được, hét lên tiếng lớn, toàn thân kiệt sức như vừa trải qua cuộc trường chinh ngàn dặm.




      Vĩnh Kỳ nhàng trườn lên, quệt mồ hôi trán, đưa tay véo khuôn mặt còn đờ đẫn của tôi: “Thích ? Phát biểu cảm nghĩ ”. Cái tên này, lúc nào cũng thiếu đứng đắn.




      Tôi ngây ra nhìn : “Khóe miệng”.




      “Hử?”




      “Khóe miệng có…”, xấu hổ quá, thứ đó là của tôi. Tôi biết nên dùng giọng điệu và thái độ gì để cho biết: “Khóe miệng có… có… màu trắng…”.




      “À”. dùng lưỡi liếm vòng, khóe miệng lập tức sạch bong.




      Tôi trợn mắt há mồm, nếu phải khả năng chịu đựng cú sốc tâm lý ràng được nâng cao ít sau cuộc khảo nghiệm kinh khủng vừa diễn ra, chắc tôi ngất xỉu ngay tại chỗ rồi.




      Giây tiếp theo, cuộc khảo nghiệm kinh khủng khác lại bắt đầu.




      “Đồng Đồng…” Mỗi lần Vĩnh Kỳ giở giọng nửa làm nũng nửa dụ dỗ như thế này, nhất định sắp có chuyện hay.




      Tôi lập tức cảnh giác: “Cái gì?”.




      “Em có thích ?”




      Tôi đỏ mặt: “Liên quan gì đến ?”.




      “Sao lại liên quan đến ?”, bộ dạng vô cùng hợp tình hợp lý.




      Mà quả là hợp tình hợp lý, dù sao cũng là người bỏ sức lao động.




      Tôi chịu thua, chẳng thể tỏ ra quá vô lương tâm được, đành lạnh nhạt “Ừ” tiếng.




      “Ừ là ý gì?”, giả ngu.




      Tôi lườm , hằn học nặn ra chữ: “Thích”.




      Vĩnh Kỳ lập tức tặng tôi nụ cười tươi rói. Khách quan mà khuôn mặt tươi cười của rất rạng rỡ, làm người khác vui lây.




      “Thích tốt rồi”. mặt mày hớn hở nhìn tôi: “Bây giờ đến lượt ”.




      Mặc dù cơ thể trong trạng thái mệt lử sau khi đạt được khoái cảm, tôi vẫn nhảy chồm lên như con mèo bị lửa cháy vào đuôi.




      “Cái gì mà đến lượt ?”




      “Đến lượt em làm cho thoải mái rồi”.




      “Vớ vẩn, sao tôi phải làm cho thoải mái?” Dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo đừng có lại gần, lướt qua đũng quần căng lên của , tôi hoảng sợ: “Tôi cho biết, chuyện này thể trao đổi công bằng được. Là tự nguyện làm, tôi chưa hề đồng ý giúp ”.




      cầu cao đâu”. Vĩnh Kỳ lộ ra vẻ mặt cầu xin: “ cần dùng miệng, dùng tay là được rồi”.




      Thấy định kéo tay mình, tôi liền hét lên: “Tránh ra! được lại đây!”.




      ngờ tiếng hét của tôi lại có hiệu quả đến thế, lập tức dừng lại. Có điều vẻ ngơ ngác và ấm ức trong đôi mắt làm người ta khỏi xót xa.




      “Đồng Đồng…”




      Tuyệt đối thể tiếp tục nghe giọng đáng thương này nữa.




      “Im ngay!” Vì an toàn bản thân, tôi đành gào lên với . Vừa cảnh giác nhìn , tôi vừa nhảy vội xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay rút từ tủ áo chiếc quần mặc vào người.




      Mặc quần xong liền phóng như bay ra ngoài cửa.




      “Đồng Đồng, em đâu thế?” Vĩnh Kỳ ở sau lưng gọi với theo.




      Hình như rất đau lòng. Hừ, tôi còn đau lòng hơn đây này, danh tiếng cả đời thế là tong. Tôi bịt tai, chạy mạch ra khỏi ký túc xá.






      Lúc tâm trạng rối như tơ vò phải trốn đến nơi người.




      Tôi lượn nguyên vòng trong khuôn viên trường, góc khuất nào cũng có đôi tình nhân chiếm giữ. Sinh viên bây giờ quả nhiên chẳng ai đến trường để học cả, ra thể thống gì. Hết cách, tôi đành đút tay vào túi quần, lung tung vô định dọc mấy con đường.




      Trong lòng rối bời.




      Nếu Vĩnh Kỳ đuổi theo làm thế nào? Tôi yên tâm, chốc chốc lại quay đầu nhìn đằng sau. lúc lâu cũng thấy bóng dáng ai, đột nhiên lại cảm thấy lo lắng.




      Sao Vĩnh Kỳ đuổi theo? Bình thường đều chạy theo, cho dù tôi có đuổi thế nào cũng chịu cơ mà.




      Tôi đứng lại, chau mày.




      Lẽ nào là do bị đả kích quá lớn?

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lượn qua lượn lại vài vòng trong trường, cơn chấn động vì việc lúc nãy cũng dần dần lắng xuống. Tôi bất giác phát mình hề dời mắt khỏi ký túc xá ở trước đó xa.




      “Làm cái quỷ gì đây?”, tôi ảo nảo vò đầu: “Có trốn cũng trốn được, sớm muộn gì cũng phải về phòng thôi”.




      Nghĩ nghĩ lại, đắn đo do dự cả ngày trời, cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định.






      Rút chìa khóa mở cửa, chầm chậm thò đầu vào.




      Trong phòng yên ắng. Nhìn thấy thân hình nằm dài giường, tôi cũng yên tâm phần nào.




      “Tôi về rồi đây”. bằng giọng bé đến mức chỉ có mình nghe được, tôi bước vào phòng như có chuyện gì xảy ra.




      Đóng cửa, vào nhà tắm rửa tay, chạm cái này, đụng cái kia… khóe mắt vẫn quan sát Vĩnh Kỳ lúc này nằm quay mặt vào tường.




      chẳng có phản ứng gì cả.




      Tôi kinh ngạc. ngủ rồi hay vẫn còn giận dỗi? Tôi cầm chiếc hamburger mua về làm quà giảng hòa, nhàng bước đến cạnh giường.




      “Có đói ?” Tôi mở lớp giấy bọc ngoài của chiếc hamburger: “Tôi đoán là chẳng chịu tự mua cơm đâu. Hôm nay vừa trở lại trường, ăn hamburger xem như chúc mừng vậy”.




      Vĩnh Kỳ vẫn nhúc nhích. Có vẻ mùi thơm của hamburger vô dụng với . Tôi khịt mũi: “ ăn tôi ăn. Tôi đói chết được đây, ăn vèo cái là hết, đến vụn bánh cũng có mà ăn đâu…”.




      Kế khích tướng dường như hiệu nghiệm, Vĩnh Kỳ quay người, ngồi dậy.




      Chỉ gặp có tiếng mà trông dường như tiều tụy nhiều. Tôi sững người nhìn bộ dạng suy sụp của .




      có ăn ?” Cổ họng đắng ngắt, tôi cố tìm chủ đề để , tay huơ huơ chiếc hamburger duy nhất có khả năng hòa giải tình huống lúc naỳ trước mặt : “ ăn tôi ăn hết nhé”.




      Chiếc hamburger trong tay bị giật lấy. Tôi yên tâm phần nào, ít ra quan hệ hai bên còn chưa đến mức thể cứu vãn. Tiếp theo, eo cũng bị túm lấy. Vĩnh Kỳ giật mạnh cái, ôm chặt tôi vào lòng.




      Mặc dù chỉ cần đưa tay là đẩy được ra, nhưng mối quan hệ nhân quả phức tạp có khả năng xảy ra khiến tôi suy nghĩ kỹ hơn truóc khi hành động. Bởi vậy, tôi chỉ có thể lúng túng dựa vào ngực , nhíu mày hỏi: “ lại định làm gì nữa?”.




      Dường như Vĩnh Kỳ thâm trầm từ tốn hơn nhiều, bẻ miếng hamburger, nhàng đưa vào miệng tôi: “ phải em đói sao?”.




      Tôi càng yên tâm hơn.




      Cuối cùng Vĩnh Kỳ cũng chịu mở lời, giọng dịu dàng của làm tôi chỉ muốn òa khóc.




      lời nào, tôi ngoan ngoãn há miệng đón lấy miếng hamburger đưa cho. Cảm giác được người khác bón tốt. Tất nhiên tính đến lần bị Vĩnh Kỳ dùng miệng bón cháo.




      Ăn lúc năm, sáu miếng, bụng tôi bắt đầu phản kháng, nhưng động tác của Vĩnh Kỳ vẫn có dấu hiệu ngừng lại.




      ăn nữa”. Tôi lắc đầu nhìn miếng bánh.




      “Sao thế?” Giọng nhàng: “ phải em đói à?”




      “Hì hì” Chết tiệt, lúc nãy dùng chiêu khích tướng làm gì, giờ hay rồi! Tôi quyết định ra : “Thực ra… lúc nãy tôi ăn ở quán McDonald rồi”. Nhìn sắc mặt của có chút thay đổi, tôi vội vã bổ sung: “ cũng biết mà, hamburger phải ăn lúc nóng mới ngon. Cái này là mua về cho đấy”, tôi chỉ vào cái hamburger chỉ còn nửa tay .




      Vĩnh Kỳ nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt cổ quái, biết nghĩ gì. Tôi cố gắng đoán thử nhưng rất nhanh liền bỏ cuộc. Thôi , tâm của có bao giờ tôi đoán trúng được đâu?




      “Mua cái hamburger coi như đền bù sao?” nhìn tôi bằng cặp mắt vô cùng ấm ức.




      phải ý đó…”, tôi lắc đầu.




      ăn”. Vĩnh Kỳ quay đầu : “Chẳng đói tí nào cả”.




      Sau thời qian dài chăm sóc , tôi có trái tim của gà mẹ: “Vĩnh Kỳ, đừng dỗi nữa. ăn gì bị đau bụng đấy”.




      ăn rồi. Thứ của em, nuốt sạch rồi”.




      Tôi hít vào hơi lạnh buốt, mặt mày trắng bệch.




      Vĩnh Kỳ liếc tôi cái: “Em chẳng hề giúp , đương nhiên có thể vui vẻ ăn hamburger rồi”. Lời trách cứ quá đáng, lại còn chẳng hợp lý tẹo nào.




      ăn thôi”. Tôi nhảy dựng lên, giằng lấy cái hamburger tay vứt xuống đất: “ chết đói luôn cho xong”.




      thèm nhìn miếng hamburger dưới đất lấy cái, xoay người nằm trở lại giường.




      Phản ứng của làm tôi chưng hửng, biết nên làm gì.




      “Chẳng hơi đâu mà để ý . Có bản lĩnh sau này đừng có kêu đói với tôi”. Tôi hấp tấp hốt chiếc hamburger vào thùng rác rồi bỏ tắm.




      Vừa tắm vừa lầm bầm chửi rủa. Xong xuôi bước ra ngoài, ánh mắt lại bất giác hướng về lưng .




      Hừ, nếu phải vì dì và mẹ, tôi chẳng thèm quan tâm chuyện sống chết của làm gì.




      Thầm tự hào về tấm lòng hiếu thảo hiếm có của mình, tôi khẽ khàng tiến về phía Vĩnh Kỳ.




      Ngồi bên cạnh giường, ngón tay khẽ động đậy.




      Chẳng hiểu tại sao, đột nhiên muốn giơ tay chạm vào người . Tôi bị ý nghĩ hoang đường của mình làm cho giật nảy. Chạm vào người ? Chẳng thà sờ đuôi con hổ thức còn hơn.




      Nhưng lúc này rời , lại có chút cam tâm.




      do dự Vĩnh Kỳ đột nhiên ngồi dậy.




      “A!” Tôi giật mình hét lên tiếng, cả người bị kéo ngã xuống giường.




      Hơi thở nóng hổi phả lên mặt tôi.




      “Tắm rồi à?”




      Tôi mở to mắt, thà gật đầu: “Ừ”.




      cũng tắm rồi”. nhắm mắt lại, ghé mặt vào má tôi dụi dụi mấy cái: “Ngủ ”.




      Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, tôi nhất thời quên mất mỗi đứa chúng tôi đều có cái giường.




      “Vĩnh Kỳ, nới lỏng tay chút, tôi thở được”.




      “Ôm chặt chút mới tốt”. nhắm mắt, giọng bỗng như sắp chìm vào giấc ngủ: “ phải ôm chặt Đồng Đồng của ”.




      Tôi chỉ có thể ngước mắt lườm . Thôi vậy, đêm nay đành ngủ như thế này. Còn chuyện đập cho trận để mai tính.




      “Đồng Đồng, đêm nào ngủ cũng phải ôm em vào lòng”. Giọng mơ hồ của Vĩnh Kỳ bỗng vang lên.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cơn buồn ngủ làm mí mắt trĩu nặng, tôi cũng lơ mơ hỏi lại: “Tại sao?”.




      “Bởi vì ôm chặt em bị rơi xuống giường”.




      Lý do có sức thuyết phục.




      “Ừm”.




      Cứ thế, tôi đồng ý trong vô thức.






      Ngày hôm sau tỉnh dậy, mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra. Tôi lặng lẽ đến sân vận động, sau đó mua đồ ăn sáng.




      Vĩnh Kỳ vẫn lười chảy thây, nhàn hạ ngồi bên bàn chờ bữa sáng tôi mang về.




      Hai đứa ngồi đối diện cúi đầu húp cháo, tôi bỗng ngẩng lên hét tiếng thảm thiết.




      “Sao thế?”




      Tôi trợn mắt, ngây ra lúc: “ ôm tôi suốt đêm qua”.




      Vĩnh Kỳ bình tĩnh gật đầu xác nhận: “Đúng thế”.




      “Tại sao sáng nay tỉnh dậy tôi lại có thể bình thản như thế, chút phản ứng cũng có?” Tôi kinh ngạc hét lên: “Tại sao tôi lại phải ngủ chung giường với ?”, lẽ nào tôi quá quen việc ngủ chung giường, đắp chung chăn với rồi? Da gà dựng hết lên.




      “Chuyện này hết sức bình thường, hơn nữa, em cũng đồng ý sau này ngủ chung giường với rồi”.




      Tôi chau mày nhớ lại cuộc đối thoại đêm hôm qua, lắc đầu: “ mớ tính”.




      Vĩnh Kỳ trợn tròn đôi mắt long lanh như mắt mèo nhìn tôi: “ tính?”.




      “Chứ sao, chẳng nhẽ muốn tối nào cũng ôm tôi ngủ chắc?”




      “Đồng Đồng lời giữ lời”. Vĩnh Kỳ đẩy tô cháo trước mặt sang bên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi: “Em hết lòng thương che chở , thế mà bây giờ lại nhẫn tâm lừa gạt tâm hồn non nớt của ”.




      “Tâm hồn non nớt?”, tôi làm bộ muốn ói, lườm .




      Vĩnh Kỳ đứng dậy kéo tay tôi: “ đâu hết, em cho ràng trước ”.




      cái gì?”




      là tối nào cũng để ôm ngủ”.




      “Đó là mớ thôi”. Tôi hất tay ra.




      Vĩnh Kỳ đứng sau lưng tôi, bắt đầu lẩm bẩm bằng giọng đáng thương: “ giữ chữ tín, chẳng hạnh phúc gì cả”.




      Thực ra tôi tính mặc xác bốn cái điều kiện chết tiệt của , thế nên mặt mày vẫn tỉnh bơ sắp xếp sách vở: “ hạnh phúc tôi cũng bó tay, tôi đối với rất tốt rồi, mua cả bữa sáng cho còn gì”.




      phải gọi điện cho bác”.




      “Hừ, lại giở chiêu cũ”.




      là người của em rồi”. Vĩnh Kỳ rành rọt từng chữ: “Em bắt nạt , đánh chửi , còn bắt phải dùng miệng…”




      Bộp bộp! Cặp sách, hộp cơm đồng loạt rơi xuống đất.




      “… lại còn bắt phải nuốt hết thứ đó”. Vĩnh Kỳ kể khổ: “Sao em lại đối xử với như thế?”.




      Tôi quay người, lao vào bịt miệng : “Im mồm, bậy”.




      bậy chỗ nào?” Vĩnh Kỳ lườm tôi cái tóe khói: “Em định thực giao ước phải ?”.




      Trước ánh mắt sắc bén của , tôi chỉ có thể cúi đầu.




      Bây giờ đúng là có mười cái miệng cũng cãi lại.




      Vĩnh Kỳ cúi đầu còn thấp hơn tôi, trông như thể vừa bị đánh hội đồng, nhìn bộ dạng có lẽ chẳng có sức đâu mà đến lớp nữa.




      Tôi đành xuống nước: “ muốn thế nào?”.




      cầu của cao”. Vĩnh Kỳ thô lỗ :” chỉ mong em đừng quên giao ước của chúng ta”.




      “Ừ”.




      Lúc này sắc mặt Vĩnh Kỳ mới đỡ hơn chút: “Vậy… đầu tiên, em được giữ lời, sau này đêm nào cũng phải để ôm, ngủ cùng ”.




      được kẹp chặt cổ tôi”. Tôi ra điều kiện.




      “Thứ hai”, đột nhiên cười hì hì, vẻ tội nghiệp rầu rĩ lúc nãy cánh mà bay: “Mỗi sáng thức dậy phải có nụ hôn chào buổi sáng”.




      “Hôn chào buổi sáng?” Tôi nhìn nghi hoặc.




      liền nhắm mắt, hớn hở chu môi ra.




      Nắm tay tôi tự động siết chặt lại, nhưng nhìn bộ dạng ngốc nghếch của lại chỉ có thể thở dài, miễn cưỡng chạm lên môi .




      “Được rồi”.




      “Đơn giản thế thôi à?”




      còn muốn thế nào nữa?”, tôi gầm khẽ: “Được voi đòi tiên!”.




      Vĩnh Kỳ quả nhiên được voi đòi tiên, vèo cái lao đến, ép tôi vào tường. Đôi môi nóng bỏng mạnh mẽ chút khách khí, trực tiếp đè lên môi tôi, đầu lưỡi càn quét từng ngóc ngách.




      Bất ngờ trước cuộc xăm lăng của , tôi vừa rên rỉ phản kháng vừa đau khổ nghĩ đến câu thành ngữ “thả hổ về rừng”.




      “Đồng Đồng có tiến bộ rồi”. Hôn đời xong, Vĩnh Kỳ nháy mắt cười tươi: “Chắc quen với nụ hôn của rồi đúng ?”.




      Nhìn cái bản mặt đắc ý của , tôi biết nên đập cho trận hay là nên chui vào góc tường mà khóc trận cho thỏa.




      học thôi”. xách cặp, nắm chặt tay tôi như sợ vừa bước ra cửa tôi chạy mất hút bằng.




      Lớp học vẫn như cũ, hai đứa chết tiệt Uông Ly Ly và Hà Đông Bình tôi tuyệt đối thèm để ý đến nữa rồi. Đàm Diệu Ngôn giờ ra chơi vẫn cứ tìm đủ mọi cách lại gần tôi. Còn Vĩnh Kỳ trong giờ học tựa vào tay tôi ngủ gà ngủ gật, nhưng chuông vừa vang lên cái liền nhảy dựng dậy, giữ lấy tôi như cọp mẹ bảo vệ cọp con, xem Đàm Diệu Ngôn là quái thú.




      Tình hình xung quanh căng thẳng như thế, nhưng tôi bận chép lại bài mấy hôm nghỉ, cũng chẳng có thời gian để ý.




      “Đồng Đồng, cậu thông thạo môn toán rời rạc[5] chưa?” Bất chấp ánh nhìn như hổ đói rình mồi của Vĩnh Kỳ, Đàm Diệu Ngôn vẫn tiến đến chỗ tôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :