1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống Đại học xui xẻo - Phong Lộng [Đam Mỹ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đầu tiên là cởi áo sơ mi của , bộ ngực săn chắc lộ ra. Làn da màu đồng khỏe mạnh, đưa tay sờ trơn láng mát lạnh. Chẳng biết có phải do tác dụng của xuân dược hay mà tim tôi bỗng đập loạn xạ.




      Ra đòn quyết định là chiến lược của Vĩnh Kỳ, áp dụng lên người cũng hợp lý thôi. Vừa cởi bỏ quần áo của Vĩnh Kỳ, tôi vừa ngẫm nghĩ bước kế tiếp nên làm gì.




      “Bước tiếp theo phải làm gì nhỉ?” Trong đầu tôi lờ mờ có vài khái niêm nhưng đến lúc động thủ lại biết phải làm thế nào mới đúng. Vĩnh Kỳ chắc chắn biết, nhưng thể đánh thức dậy bảo chỉ cho tôi được. Mắt lướt quanh phòng, tôi lập tức nhảy cẫng lên vì mừng: “Hà hà, chẳng phải là có sách sao?”.




      Tôi nhặt cuốn sách bị xé làm hai phần lên, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.




      “Vĩnh Kỳ, đây là ý trời”. Tôi vừa xem sách vừa cảm tạ đấng Thượng đế cao: “ xem, trong sách ghi từng chút , đến sau khi làm xong phải chú ý những gì cũng có luôn”.




      Ném cuốn sách sang bên, tôi hào hứng đè lên người .




      “Đầu tiên mở rộng hai đùi”.




      đúng, phải hôn đối phương trước, phải có màn dạo đầu”.




      “…”




      xỉu rồi, bỏ qua màn dạo đầu vậy. Trực tiếp mở rộng hai đùi thôi…”




      Tôi dùng hết sức bình sinh, mồ hôi chảy ra như tắm, chiến đấu gian khổ với tấm thân vô cùng đẹp đẽ nhưng nặng như xác heo của Vĩnh Kỳ. Người trực tiếp trải qua cách nào hiểu được nỗi khổ này đâu.




      Cuối cùng, tôi đành bỏ cuộc. hợp tác của đối phương, muốn tiến vào nơi chật hẹp đó quả là chẳng dễ dàng gì.




      Tôi thở dài tiếng: “Mình là chính nhân quân tử, mấy chuyện thế này đương nhiên làm”. Tôi chọc chọc má Vĩnh Kỳ, cam tâm hừ nhạt: “Mặc dù cái tên khốn như cũng đáng bị dạy dỗ trận nên thân lắm”.




      Sau đó, tôi cọ lên tấm lưng trơn mịn của , giải quyết nỗi khó chịu tích tụ trong người.




      Chất lỏng màu trắng bắn lên đùi , khoái cảm tà ác sâu trong lòng dâng lên. Hà hà, cũng coi như trả được mối thù rồi.




      Tôi dương dương đắc ý tắm, lúc quay lại liền tuân theo nguyên tác “ làm thôi, làm phải làm cho hoành tráng”, hôn tới tấp lên cơ thể Vĩnh Kỳ, tạo ra bầu khí mờ ám kinh người.




      Buổi tối, trước chờ đợi của tôi, Vĩnh Kỳ chầm chậm mở mắt ra.




      “Ưm?”, ánh mắt mơ hồ, lông mi khẽ động đậy, biểu cảm của làm tôi sảng khoái vô cùng.




      Lúc khẽ giằng sợi dây thừng tay, tôi bật cười ha hả: “Vĩnh Kỳ, dậy rồi à?”.




      Vĩnh Kỳ cúi đầu, nhìn cơ thể trần truồng của mình chi chít những vết hôn.




      “Đồng Đồng, thế này là thế nào?”




      Tôi chau mày: “ nhớ gì sao? tự động hiến thân cho tôi mà”.




      Nhìn biểu cảm ngơ ngác của , tôi xoa xoa cái bụng rất khó chịu vì phải nhịn cười đến phát đau, nở nụ cười dịu dàng: “Tôi là số 1 dịu dàng đấy, chẳng làm đau tẹo nào cả”.




      “Số 1?”, đôi mắt đen láy của Vĩnh Kỳ bám chặt tôi. Lúc này trông đáng , khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ mê hồn.




      “Ừ”. Tôi gật đầu: “Tôi làm thịt rồi”.




      Vẻ mặt của Vĩnh Kỳ hay ho hơn bất cứ lúc nào: “Em… làm thịt… ?”.




      Tôi lấy tăm, chậm rãi xỉa răng, ra vẻ hôi tưởng lại hương vị thơm ngon vừa được thưởng thức – mặc dù tôi chẳng thưởng thức được cái quái gì cả.




      “Vĩnh Kỳ, mùi vị của rất tuyệt”. Tôi vỗ vỗ khuôn mặt còn ngơ ngác, cúi đầu cắn lên sống mũi thẳng tắp của hăn: “Hôm nay mệt rồi, tôi cũng mệt. ngủ thôi”, “Cởi trói cho ”.




      “Hử?”




      “Em cởi trói làm sao tắm rửa ngủ đây?”




      Cứ đùa, cởi trói cho để chết à? Tôi biết bộ mặt của Vĩnh Kỳ, lúc này ngoan ngoãn thế thôi, đến khi tay tự do cái, nhảy xổ vào tôi mới lạ.




      Tôi lắc đầu lia lịa: “ được, được. Nhỡ chẳng may nghĩ quẩn muốn tự sát sao? Tôi biết ăn thế nào với dì đành, nhưng mẹ nhất định bắt tôi xuống mộ cùng ”. Nghĩ đến tâm hồn có lẽ bị tổn thương sâu sắc, tôi vô cùng nhân từ : “Thế này , tôi tắm dùm ”.




      Mắt liền sáng bừng, hớn ha hớn hở nhìn tôi: “Chẳng mấy khi em chủ động thế này”.




      “Đương nhiên, tôi là thanh niên có trách nhiệm”. Tôi lại đắc ý véo má cái: “Từ giờ trở là người của tôi rồi”.




      Đêm đó, tôi rất tận tình tắm dùm .




      “Mang tai vẫn chưa kỳ”.




      “Biết rồi”.




      “Đừng quên rửa sạch cả chỗ đó của nữa”.




      “Biết rồi”.




      Thần kinh của Vĩnh Kỳ cực tốt, nếu tôi là chắc khóc hết nước mắt rồi. Còn chỉ thộn mặt ra chút rồi coi như có gì xảy ra, lúc được tôi tắm hộ còn dám sai khiến này nọ.




      bộ dạng lúc này của nhìn rất sướng mắt: hai tay bị trói sau lưng, toàn thân trần như nhộng. Bởi thế lúc tôi xắn tay áo, khom người chà lưng giúp , lòng cũng thấy hơi hơi tình nguyện.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vĩnh Kỳ sung sướng hưởng thụ phục vụ tận tình của tôi, đột nhiên lẩm bẩm: “Kỳ lạ, sao chẳng thấy đau chút nào? Nghe lần đầu rất đau mà”. ngẩng đầu hỏi tôi: “Đồng Đồng, có là em nằm ?”.




      “Hả?”, chiếc khăn tay chợt trở nên trơn tuột, tôi vội vàng nắm chặt lại: “Đương nhiên là tôi nằm rồi, ngủ như lợn nằm kiểu gì? đau là vì tôi rất dịu dàng. Dịu dàng, có hiểu hả?”, tôi véo má cái mạnh, cười hì hì: “Tôi thương lắm mà”.




      Có lẽ tại tôi tự dưng nhiệt tình sôi nổi quá đáng, Vĩnh Kỳ ngẩn người ra nhìn, sau đó rùng mình cái, lập tức cúi đầu. Tôi thở phào, cũng coi như qua được ải rồi.




      “Này, phải rửa bên dưới nữa”.




      Thói quen khó bỏ, tôi vô thức đập vào đầu Vĩnh Kỳ cái: “Kêu cái gì mà kêu?”. Trải qua buổi chiều sóng gió, bây giờ khi đối diện với người em ngoại cỡ của , tôi còn cảm giác xấu hổ như lúc đầu nữa rồi.




      Vĩnh Kỳ rên lên tiếng, xị mặt kêu khổ: “Vừa là thương , bây giờ đánh ngay được”.




      “Hì hì, xin lỗi nhé”. Tôi mỉm cười lấy lòng: “Phản xạ tự nhiên thôi”. Liếc xuống dưới, có phản ứng!




      Tôi kinh hoàng ngẩng lên nhìn .




      thích em mà, thấy em đương nhiên phấn khích”. Vĩnh Kỳ bình thản như nhìn lại tôi.




      “Phấn khích cái đầu ấy!” Tôi bạo dạn dùng ngón tay búng đỉnh đầu ngẩng cao của , ra lệnh: “Trờ về trạng thái nguyên thủy ngay!”.




      chạm vào còn đỡ, chạm xong nó lại càng vươn cao hơn. Vĩnh Kỳ “Ừ” tiếng, khe khẽ thở dốc.




      Cảm xúc rạo rực lập tức ngập tràn căn phòng.




      “Đồng Đồng…” Vĩnh Kỳ khẽ : “ là người của em rồi, em phải giúp giải quyết”.




      Tôi nhảy dựng lên: “Cái gì? Giúp giải quyết?”.




      “Đương nhiên”. rành rọt từng chữ: “Chiều nay giúp em rồi, bây giờ đến lượt em giúp . Cái này gọi là có qua có lại”.




      “Qua lại cái đầu ấy!” Đừng hoàn toàn chẳng giúp tôi gì cả, mà cho dù có giúp tối chăng nữa tôi cũng tuyệt đối tự nguyện hiến thân giúp . Tôi quên mất phải “thương” , giơ tay gõ như đánh trống lên trán , chỉ hận thể làm bất tỉnh ngay được: “Tôi là số 1, nghe hả? Tôi thích làm làm, thích làm!”, tôi hét to vào tai , làm suýt nữa điếc lun.




      Hôm nay Vĩnh Kỳ xui tận mạng, hai tay bị mất tự do, đành để mặc tôi hành hạ. nhắm mắt lại, mặt xị đống, rầu rĩ : “Em phải người tốt, chỉ biết lo cho mình, chẳng quan tâm gì đến cả”.




      “Hả, dám phê bình tôi?” Tôi gõ phát cuối cùng lên trán , mở vòi nước xả từ đầu đến chân lượt, coi như công trình tắm rửa đến đây kết thúc: “Tắm xong rồi, lập tức lên giường ngủ cho tôi”.




      ngoan ngoãn đứng dậy, để tôi quấn khăn tắm lên người.




      Vĩnh Kỳ mặt mũi thất vọng, sau khi được tôi “tận tình khuyên bảo”, dường như thôi hẳn ý nghĩ xa xỉ nhờ tôi giải quyết hộ.




      “Đồng Đồng, chúng ta ngủ chung giường nhé”.




      ”.




      ngủ cùng nhau, nửa đêm muốn vệ sinh làm thế nào?” cho tôi xem bàn tay bị trói sau lưng của mình, bướng bỉnh : “Em ngủ chung với , đêm nay tè dầm ra giường. Hừ, đằng nào ngày mai em cũng là người giặt ga”.




      Tôi tức điên.




      ngờ đời lại có người mặt dày như , thế còn được vinh danh là Bạch mã hoàng tử của trường mới kinh chứ. Tôi muốn bọn Uông Ly Ly nghe được câu vừa rồi của .




      Có điều dựa vào mê muội ngu ngốc của bọn họ, chừng còn gào thét ầm ĩ: “Vĩnh Kỳ cá tính”.




      …”, tôi nghiến răng nghiến lợi nửa ngày trời, nhìn dáng vẻ ung dung thản nhiên của , chỉ muốn lao đến cắn vài miếng cho bõ tức.




      là người của em rồi”. trưng biểu cảm hờn trách.




      “…” Tôi chửi thầm tiếng, nuốt cơn giận vào bụng: “… Được rồi, chúng ta ngủ chung giường”.




      Nắm lấy dây thừng tay Vĩnh Kỳ, lôi vào phòng. Cầm đầu dây thừng buộc chặt vào thành giường. Nằm dài ra giường.




      “Nằm im ngủ ”. Tôi cảnh cáo : “ mà dám tè dầm… tôi… hừ hừ… tôi cho thành hoạn quan”.




      “Đồng Đồng”. Vừa tắt đèn, Vĩnh Kỳ lên tiếng.




      “Gì nữa?”




      “Hôn chúc ngủ ngon”.




      phiền quá đấy!” Tôi ôm hôn đại cái.




      Ừm, mùi vị tệ, thơm tho sạch . Cũng dễ hiểu, do tôi đích thân tắm cho mà, đương nhiên là phải sạch rồi. kìm được lại hôn thêm cái nữa.




      “Ngủ ”. Sau khi hôn hai cái, đến lúc câu này, thanh của tôi dịu dàng hơn rất nhiều.




      “Đồng Đồng…”




      “Lại gì nữa?”




      “Em phải ôm ”.




      “Phiền chết được!” thể nuông chiều mãi được, tôi cố ý quay mặt vào tường.




      Sau lưng vang lên giọng khe khẽ của Vĩnh Kỳ: “ là người của em rồi…”, ngữ khí rụt rè, nghe như sắp khóc đến nơi vậy.

      Tôi bất mãn càu nhàu câu: “ đáng ghét”, xoay người, ôm lấy .




      Mùi vị thơm mát sảng khoái của chậm rãi tiến vào mũi tôi. Da trơn láng mịn màng, sờ vào vô cùng thoải mái. Cơ thể quá cứng, cũng quá mềm như gấu bông, ôm rất dễ chịu, còn ấm áp nữa.




      Tôi cứ ôm như thế, bất giác cảm thấy, Vĩnh Kỳ làm gối ôm tốt.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chươ ng 12






      Biết xảo quyệt và sức phá hoại của Vĩnh Kỳ khủng khiếp cỡ nào nên cứ cách giờ, tôi lại kiểm tra dây thừng tay vài lần. Để đề phòng bị phản công, đêm nào tôi cũng bất ngờ tỉnh dậy hai ba lần, xem có thực ngủ say .




      Lần nào cũng chỉ nhìn thấy gương mặt say ngủ hiền lành đáng của .




      Khi ngủ nhìn dễ thương hơn lúc ngủ nhiều, mỗi lần ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của tôi đều có ý nghĩ này.




      Vĩnh Kỳ tỏ ra hết sức ngoan ngoãn, tôi cứ tưởng giở đủ trò, nào ngờ từ lúc bị trói đến giờ vẫn chưa thấy kêu ca câu nào.




      Trói tên tinh chuyên gây chuyện này được ba ngày, tự dưng tôi cảm thấy rất mệt.




      “Này, có nhận ra mấy hôm nay sắc mặt tôi được tốt ?”, tôi ngồi cạnh bàn ăn, lờ đờ hỏi Vĩnh Kỳ.




      Vĩnh Kỳ say sưa ăn món thịt bò xào nấm tôi làm: “Sắc mặt tốt à? Có chút. Đồng Đồng, muốn ăn miếng thịt ở sát rìa đĩa kia”. chọn xong miếng thịt, bắt đầu mở miệng đòi hỏi.




      “Đây”.




      phải miếng đó, miếng sát rìa cơ, miếng mỏng và to kia ấy”.




      cái này cũng là thịt bò”.




      giống nhau…”




      Tôi cầm đũa phang luôn lên đầu : “Có ăn hay ? ăn cho chết đói”.




      Thấy tôi điên tiết, Vĩnh Kỳ lập tức cúi đầu im bặt.




      “Đừng có làm bộ đáng thương với tôi”, tôi cảnh cáo , bỏ miếng thịt mong mỏi vào miệng mình.




      “Đồng Đồng, em định bao giờ cởi trói cho ?”




      “Hừ”. Tôi lấy hạt đậu phộng bỏ vào miệng. Bao giờ dám làm gì tôi, bao giờ mức độ nguy hiểm của về mo.




      “Thực nếu em muốn trói , cũng cam tâm tình nguyện”. Vĩnh Kỳ nhàng : “Em muốn làm gì, cũng cam tâm tình nguyện cả”.




      “Hừ”. Tôi lại ném thêm hạt đậu phộng vào miệng. cảm giác lúc này rất sảng khoái, giống như Đại Vương bắt được mỹ nữ vậy. Mỹ nữ ngừng khóc lóc van xin Đại Vương thả về nhà – chỉ là lúc này mỹ nữ đổi thành dê xồm thôi.




      “Có điều, nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này thiệt cho em quá”.




      “Hử?”, tôi quay đầu nhìn sang, mặt rất gian, chắc chắn mưu gì rồi.




      Quả nhiên, Vĩnh Kỳ : “Ba hôm nay, bát do em rửa, nhà do em quét, quần áo do em phơi, thức ăn do em nấu…”, thuật lại từng li từng tí: “… những thế, em còn phải tắm dùm , vệ sinh em còn phải kéo hộ khóa quần, cơm ăn cũng do em bón…”.




      “Chả trách tôi lại mệt thế này”, tôi chợt tỉnh ngộ, ném ánh mắt căm phẫn về phía tên lười biếng khốn khiếp.




      “Đúng thế, vì vậy sắc mặt em mới được tốt”. cười hì hì, dụ dỗ tôi: “Hay là thế này, chúng ta đổi vai. làm việc nhà, giúp em tắm rửa bón cơm được ?”.




      Nụ cười nham nhở của làm tôi rùng mình, vội lắc đầu quầy quậy: “Tôi thèm!” rồi nhảy bật dậy, vòng qua sau lưng xem dây thừng còn chắc . Tận mắt chứng kiến sợi dây thừng vẫn chắc như lúc sáng sớm, tôi mới an tâm ngồi xuống ghế.




      Vĩnh Kỳ thấy kế hoạch thất bại, buồn rầu nhìn tôi lúc, lại tiếp tục mở miệng: “Em trói thế này, tay hoạt động trong thời gian dài bị tàn phế mất”.




      “Tàn phế càng tốt”. Tôi nhét miếng nấm vào miệng , tiếp tục bỏ hạt đậu phộng vào miệng mình: “Dù sao thường ngày có khác gì tàn phế đâu, có việc nào là tự làm hả?”.




      Vĩnh Kỳ im lặng hồi, bỗng cười khó hiểu.




      “Đồng Đồng”, từ tốn : “Mẹ và bác du lịch cũng sắp về rồi”.




      “Càng tốt, mẹ và dì về rồi, tôi có người bảo vệ. thể tác oai tác quái được nữa”.




      “Bọn họ trở về thấy cảnh này nghĩ sao đây?” Vĩnh Kỳ giở giọng hù dọa: “ khuyên bảo được em, ngược lại còn bị em cưỡng bức. Thằng nhóc chết tiệt, cả kết nghĩ mày cũng dám ra tay, tao bắt mày phải chịu trách nhiệm với Vĩnh Kỳ!”. đột nhiên cao giọng la hét, khẩu khí mạnh mẽ, biểu cảm sinh động, bắt chước mẹ tôi cách hoàn hảo.




      Tay run run, đậu phộng đưa nhầm lên mũi.




      “A… chết tiệt…”. Tôi lúng túng vứt hạt đậu ngẩng đầu trợn mắt nhìn Vĩnh Kỳ, xắn tay áo, chuẩn bị tung Đại Lực Kim Cang Chưởng vào khuôn mặt đáng ghét của .




      Vĩnh Kỳ chẳng hề sợ hãi, thản nhiên : “ những thế, trong quá trình cưỡng bức còn giở vũ lực, hết đấm lại đá”. năng trôi chảy, trưng ra vẻ mặt người - bị - hại, cuối cùng kết lại câu: “Đồng Đồng cưỡng bức con như thế đấy”.




      cái gì?”, bàn tay tôi khựng lại giữa chừng.




      nghĩ xem nên kể lại mọi chuyện với bác như thế nào”. Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn tôi cái, lông mi khẽ chớp chớp, còn rất tốt vụng nhắc nhở tôi: “Đồng Đồng, em đừng tưởng đánh vào mặt là bác biết”.




      Tôi đành phải bỏ ý định đánh lên người .




      Đúng, sao có thể dùng bạo lực với mình được? Nên dùng lý lẽ để giải quyết vấn đề hơn.




      “Vĩnh Kỳ, đừng có bậy, chuyện có diễn ra như thế đâu”.




      “Ồ? Vậy chuyện diễn ra như thế nào?”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi sững ra lúc, khuôn mặt bắt đầu trắng bệch: “Cái này… đâu phải tôi có dự tính từ đầu. Là trói tôi, còn bắt tôi uống xuân dược…”.




      “Ừ”. Vĩnh Kỳ gật đầu, mỉm cười : “Còn uống xuân dược từ trước, ràng là sớm có ý định ra tay với ”.




      Tôi lập tức nhảy dựng: “Xuân dược là lừa tôi uống đấy chứ!”.




      “Thế phải xem bác tin lời ai đây”. Vĩnh Kỳ lạnh lùng phản bác: “Hơn nữa, cuối cùng là em đè xuống”.




      “Tôi…”, tôi lại lại loanh quanh chỗ, cân nhắc kỹ càng thiệt hơn, cuối cùng quay lại, nghiêm giọng thú nhận: “Vĩnh Kỳ, thực ra hôm đó, tôi làm gì cả”.




      chẳng hề vui sướng, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, gật đầu cười châm chọc: “Được lắm, em ăn xong định chùi mép bỏ chứ gì”.




      Trời ạ! Thực là chưa ăn được gì cả!




      “Tôi có biết làm như thế nào đâu, sao mà làm thịt được?”




      “Có sẵn sách đấy thôi. Em còn tự khen mình thông minh bẩm sinh, học biết mười mà”.




      phải thắc mắc sao bị đau chút nào còn gì?”




      “Đó là vì em rất dịu dàng”.




      Lần này có nhãy xuống Hoàng Hà cũng rửa hết tội.




      “Đó… chuyện đó…”, tôi đờ mặt lúc, rụt rè đề nghị: “Chúng ta hãy giữ bí mật, coi như chuyện này chưa từng xảy ra được ?”.




      “Được thôi”.




      Tôi giật mình, hớn hở hỏi dồn: “ chứ?”.




      Vĩnh Kỳ tỏ ra bí , bắt tôi ghé sát lại gần: “Em có thể giết người diệt khẩu. Người chết chắc chắn có thể giữ bí mật, đây là bí kíp của Cổ Long đấy nhé”.




      Suýt nữa tôi đưa tay lên tát cái, nhưng nghĩ đến cảnh mẹ về nhìn thấy thương tích mặt đứa cháu trai quý, đành đau khổ thu cánh tay lại.




      “Đồng Đồng, nếu em định giết người diệt khẩu cần lo lắng để lại thương tích đâu”. Vĩnh Kỳ chớp mắt nhìn tôi: “Bởi vì sau khi giết người nhất định phải thủ tiêu xác chết”.




      “Cứu mạng!”, tôi hét ầm lên.




      Lại lượn vòng vòng tại chỗ hồi, tôi hỏi : “Phải làm thế nào mới tin là tôi chưa làm thịt ?”.




      “Đánh chết cũng tin là em chưa làm thịt ”. Tự dưng thái độ của kiên quyết đến kinh người: “Em đánh ngất xỉu, còn uống xuan dược, sau nhân cơ hội tốt làm thịt . Nể mặt chúng ta là em, giấu chuyện em uống xuân dược, chỉ với bác là em cưỡng bức thôi”.




      Chết chắc rồi, chết chắc rồi!




      Tôi ngồi phịch xuống ghế, vò đầu bứt tai.




      Vĩnh Kỳ ung dung nhìn tôi, đột nhiên cười hì hì: “Thực ra muốn qua được ải này cũng khó”.




      Tôi lờ đờ liếc cái: “Đúng rồi, giết người diệt khẩu. còn trêu tức tôi, cẩn thận tôi băm vằm ra đấy”.




      “Chúng ta có thể thương lượng mà. Điều kiện tốt việc gì cũng giải quyết êm xuôi cả thôi”.




      Chẳng còn đường thoát, tôi đánh phải nghe điều kiện đưa ra.




      điều kiện của ”.




      “Điều kiện của nhiều”. Vĩnh Kỳ ràng chuẩn bị từ trước, hoàn toàn ngập ngừng chút nào: “Thứ nhất, em được phủ nhận làm thịt . Đây là nguyên tắc cơ bản, em làm thịt tức là làm thịt , được phép chối bay chối biến”.




      Dù sao tội danh này muốn chối cũng được.




      Tôi ủ rũ gật đầu: “Ừ, coi như số tôi đen. Đành chấp nhận thôi”.




      “Thứ hai, bởi vì là người của em, nên em được ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa”.




      “Ai trêu hoa ghẹo nguyệt?”, tôi phục.




      “Đây là phương án dự phòng mà”. Vĩnh Kỳ cười trấn an tôi: “Đương nhiên biết Đồng Đồng rất chung thủy. Nhưng Đồng Đồng dễ thương thế này, người thèm dãi nhất định chỉ có mình ”.




      “Có mình tôi cũng đủ xui xẻo rồi”. Tôi gật đầu cái rụp: “Điều kiện này tôi đồng ý”.




      “Thứ ba, bởi vì là người của em, nên em phải đối xử tốt với , phải thương che chở, được tùy tiện đánh đập”.




      Tôi đắn đo lúc. Đánh trở thành thói quen, bắt tôi lập tức chấm dứt thói quen này quả là có chút khó khăn.




      “Thi thoảng vô ý đánh hai cái cũng có gì to tát đâu?”




      được, em mà đánh gọi điện cho bác ngay”, đe dọa.




      biết là tôi luôn ra tay trước khi kịp động não, như thế chẳng khác nào muốn tôi lãnh đủ sao?”




      Vĩnh Kỳ nghĩ chút: “Thế này , chúng ta thay đổi chút. Thi thoảng em có thể đánh , nhưng khi nhắc nhở được cố ý đánh nữa”.




      “Ừ, thế còn được”.




      “Điều kiện này nới lỏng chút điều kiện khác phải thắt chặt hơn”. quả nhiên chịu thiệt chút nào: “Đổi thương che chở thành hết lòng thương che chở!”.




      Tôi nhíu mày: “Đổi thương che chở thành hết lòng… thương che chở?”.




      Có gì khác biệt?




      “Hết lòng thương che chở có nghĩa là…”, Vĩnh Kỳ đột nhiên nở nụ cười gian xảo: “Em phải hết lòng thương , lúc muốn em ôm em phải ôm; lúc muốn em hôn em phải hôn; lúc ôm em, em được đẩy ra; còn nữa…”.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Dừng! Dừng!”, tôi lắc đầu: “ đống điều kiện như thế sao gộp vào thành được, chia ra tính!”.




      đống?” Vĩnh Kỳ : “Vậy tổng kết thành điều kiện thôi. Hết lòng thương che chở nghĩa là em phải cố gắng để cảm thấy hạnh phúc mỗi phút mỗi giây”.




      “Thế nếu tôi cố gắng hết sức mà vẫn cảm thấy hạnh phúc sao? Chẳng lẽ tôi vẫn phải chịu trách nhiệm à?”, tôi bĩu môi: “ công bằng!”.




      Vĩnh Kỳ bỗng dịu dàng nhìn tôi: “Đồng Đồng, chỉ cần em chịu bỏ chút công sức vì thôi cảm thấy mình hạnh phúc hơn bất kì ai thế gian này rồi”.




      Ánh mắt chan chứa tình cảm của Vĩnh Kỳ làm tôi run rẩy.




      Tôi nhanh nhẹn lái câu chuyện về chủ đề chính: “Mấy cái đó là tất cả điều kiện của rồi chứ gì?”.




      “Còn điều thứ tư…”




      Tôi kinh ngạc hỏi : “ phải chỉ có ba điều kiện thôi sao?”.




      có ba điều kiện bao giờ?”




      “Quá tam ba bận, có hiểu ?”




      Vĩnh Kỳ nghiêm túc hỏi: “Thế có phải nếu quá ba điều kiện cuộc thương lượng của chúng ta coi như hủy bỏ ?”.




      Tôi ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi: “Coi như giỏi. cho ràng , rốt cuộc có mấy điều kiện?”.




      “Bốn”.




      Cũng còn đỡ, chỉ thêm cái nữa.




      Tôi hỏi: “Cái thứ tứ là gì?”.




      “Bị em đột ngột chặn họng, quên mất rồi”. Vĩnh Kỳ dương dương tự đắc ngắm nghía khuôn mặt ngây ra của tôi: “Đièu kiện thứ tư, chờ lúc nào nghĩ ra cho em biết”.




      Tôi hừ nhạt hồi, vắt óc suy nghĩ cũng tìm ra được lý do nào để trở mặt với vào lúc này, đành phải nhẫn nhục chịu cam.




      Vĩnh Kỳ cười rạng rỡ: “Nào, cởi trói cho trước ”.




      cởi”. Tôi có phải thằng ngốc đâu, quay sang cười hì hì với : “Hình như mấy điều kiện vừa rồi đâu có cái nào là phải cởi trói đâu. Tất nhiên, nếu đó là điều kiện thứ tư của cũng được thôi”.




      phải em đồng ý hết lòng thương che chở à?”, Vĩnh Kỳ cười gian: “Em trói thế này, có thể cảm thấy hạnh phúc được sao?”.




      Đột nhiên điều kiện hết lòng thương che chở làm tôi e ngại.




      Điều kiện đó… hình như hề đơn giản…




      Tôi do dự nửa ngày trời, nhớ ra mẹ có khi đường về, đành bực bội cởi trói cho .




      Vừa được tự do, liền reo lên tiếng, lập tức sinh khí tràn trề, đứng dậy ôm chặt tôi vào lòng.




      “Chúng ta về trường ngay thôi”.




      “Tại sao?”, tôi cố ý chống lại, liếc xéo cái rồi : “Đừng có tưởng từ giờ trở cái gì tôi cũng phải nghe lời ”. Ngoài ba điều kiện , tôi tận lực bảo vệ quyền lợi cá nhân của mình. Hừ, tôi đấy, chờ mẹ và dì về đến nhà tôi mới ”.




      “Em ? Vậy trước, chuẩn bị đồ đạc ”. Vĩnh Kỳ nhảy tót vào trong phòng, khó tưởng tượng người nhanh nhẹn như thế là cái tên bị tôi trói đến ba ngày liền. dừng lại trước của, hình như nhớ ra điều gì, quay phắt lại: “Đồng Đồng, nếu chẳng may mẹ hỏi về vụ bị đánh dấu học bạ ở trường, em nhớ giải thích hộ vài câu nhé”.




      Tự dưng tôi thấy trước mắt đầy sao: “… Cái gì? Đánh dấu… học bạ…”.




      “Nếu em nghĩ tại sao họ lại đột nhiên tìm đến tận trường? Chắc chắn là nhà trường thông báo về nhà. Có điều tình cờ phát chuyện của em nên họ mới quên mất chuyện đó thôi”. Vĩnh Kỳ nhăn nhó : “ du lịch về, đương nhiên họ làm cho ra lẽ. chuồn sớm chút tốt hơn”.




      còn chưa xong, tôi chạy tót vào phòng như chó bị dẫm phải đuôi.




      “Ý, Đồng Đồng, phải em bảo đợi bác về sao?”




      “Lắm lời!” Tôi trèo lên tủ lôi đồ đạc xuống: “Sắp thi đến nơi rồi, dĩ nhiên là việc học quan trọng nhất. Tôi phải lập tức trở về trường. Vì tương lai tươi sáng, nhất định phải chăm chỉ học hành, giây cũng được chậm trễ”.




      Tôi lao ra khỏi nhà bằng tốc độ nhanh nhất.




      Sợ bất ngờ gặp mẹ và dì, tôi có tình dẫn Vĩnh Kỳ đường vòng xa tít tắp.






      Cả lớp dĩ nhiên nhiệt liệt chào đón quay lại của chúng tôi.




      “Vĩnh Kỳ cậu quay lại rồi”.




      “Aaa! Là Vĩnh Kỳ này!”




      “Cuối cùng cũng nhìn thấy cậu rồi, cứ tưởng cậu kịp về thi chứ”. Hà Đông Bình mừng rỡ ôm Vĩnh Kỳ cái, quay đầu nhìn thấy tôi, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, gượng cười : “Chào Đồng Đồng, sắc mặt tệ nhỉ”.




      “Đồng chí Đông Bình, chúng mình cũng ôm cái chứ nhỉ”. Tôi cũng cười, tay tóm lấy cổ áo của , nghiến răng, thấp giọng đay nghiến: “Cậu hại tôi trận thê thảm!”.




      Hà Đông Bình mặt xám xịt như đất sét: “Ấy, có gì từ từ mà…”, đảo mắt tứ phía, mong chờ tương trợ của bọn trong lớp.




      “Từ từ ?” Tôi lườm bằng cặp mắt hung dữ: “Cho cậu cơ hội, giải thích ràng về đống thư tình tối hôm đó ”.




      “Đó là tại Đồng Đồng có mê lực kinh người, hơn nữa… tại bọn mình sốt ruột thay hai cậu mà…”




      Bốp! Tôi cho đấm.




      “Khốn khiếp!” Tôi hét lớn: “Cậu có biết đống thư chết tiệt đó gây ra rắc rối lớn thế nào ?”.




      “Rắc rối gì? Chất xúc tác của tụi tớ có hiệu quả chứ?” Uông Ly Ly chen vào, háo hức chờ mong tôi kể diễn biến câu chuyện.




      “…” Nghĩ đến hàng loạt những kiện đẫm máu và nước mắt vừa qua, tôi dằn lòng cố nhịn. Có chết cũng .




      ngờ ánh mắt bi ai căm phẫn, chứa đầy oan ức của tôi lại khiến đám đông hò reo sung sướng.




      Hạ Mẫn gật đầu : “Ừm, cuối cùng cũng có tiến triển rồi”.




      “Mặc dù rất tiếc…”, Uông Ly Ly quay sang đối mặt với Hà Đông Bình, cảm khái : “… nhưng ít nhất Vĩnh Kỳ cũng thuộc về người của chúng ta, bị mấy cây si lớp khác cuỗm mất”.




      “Hì hì, Ly Ly, như vậy tức là chúng ta hoàn thành sứ mệnh rồi?”




      Tôi hết ngó trái lại ngó phải, Vĩnh Kỳ đứng bên cạnh còn cười hì hì đồng tình, lộn ruột.




      “Khoan ”. giọng bình tĩnh nhưng mạnh mẽ phá tan bầu khí. Đàm Diệu Ngôn rẽ đám đông tiến tới, trông uy phong lẫm liệt.




      “Đồng Đồng, có là cậu chính thức qua lại với Vĩnh Kỳ ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :