1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm - Lục Xu (Full+NT1) có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43.2: (Kết thúc)
      4.
      nhìn Hàn Vũ Sắt cầm bình giữ nhiệt, cảm giác có phải mình uổng công rồi ?
      Hàn Vũ Sắt nhìn , sắc mặt biến thành rất nhiều màu sắc.

      “Phòng bệnh 5-412”. nhàng ra câu, bây giờ Triển Dịch Minh ở phòng bình thường, lúc đấy bệnh viện xếp như vậy, sau bọn họ cũng cầu đổi sang phòng khác.

      Hàn Vũ Sắt hơi sững sờ, Thẩm Tây Lăng được đoạn ngắn rồi mới gọi Thẩm Tây Lăng lại, “Tại sao? Tại sao có thể như vậy……”

      Hàn Vũ Sắt hiểu, vì sao Thẩm Tây Lăng nhìn thấy mình như vậy, cứ bình thản mà chút tức giận cũng có.

      Thẩm Tây Lăng quay lại, đứng trước mặt Hàn Vũ Sắt, “Rất đơn giản, nếu như tôi quyết định ly hôn Triển Dịch Minh, đó nhất định do hành vi sai trái của ấy, hoặc là tới cuộc hôn nhân này, ở trong lòng tôi nó cũng quan trọng hoặc là muốn nhiều, cho nên ấy mới vậy……” tạm ngừng, “Giống nhau, nếu như tôi tính muốn sống vui vẻ với ấy, đương nhiên mặc kệ mâu thuẫn lúc trước, sau đó bỏ qua những người và việc khiến tôi thoải mái. Nếu là như vậy, tôi là gì mà quan tâm tới , muốn biến thành cây gai khiến tôi khó chịu đây? Bất kể tôi quyết định tách ra hay ở cùng nhau, đều là chuyện của tôi, tôi là gì mà muốn biến thành chuyện to tát nhỉ?”

      Hàn Vũ Sắt thấy buồn cười, ra mình ở trong lòng người khác, căn bản cũng phải gì to tát lắm.

      Thẩm Tây Lăng lại tiếp tục, “Cũng bởi vì tôi biết , cũng có đạo đức hoặc là dùng chiêu bài phá hỏng chuyện của người khác mà cần giảng đạo lý hay tức giận, nếu như đối phương có tư cách để giảng đạo lý cũng làm những chuyện này, mình cần gì phải lãng phí thời gian và sức lực, thời gian này chắc chắn có nhiều người biết xấu hổ như vậy, ai cũng thay đổi được suy nghĩ của bọn họ.”

      Thẩm Tây Lăng xong, lập tức ra ngoài.

      cười cười, mình thay đổi rồi, trước kia, liền thấy có tin ngoại tình liền khó chịu muốn chết, nhưng bây giờ, còn có thể cười nhiều lời vĩ đại nhưng thực tế chút ý nghĩa nào cả, lúc nào trái tim của trở thành mạnh mẽ vậy?

      Hàn Vũ Sắt cầm theo bình giữ nhiệt, tới phòng bệnh của Triển Dịch Minh.

      Nghe tiếng cửa được dẩy ra, Triển Dịch Minh còn tưởng rằng Thẩm Tây Lăng tới lấy cái gì, thấy Hàn Vũ Sắt xong, ràng có chút bất ngờ.

      Hàn Vũ Sắt lên trước, “Nghe bị thương, cho nên làm chút canh……”

      Triển Dịch Minh nhíu mày, “Bây giờ muốn ăn.”

      “Là muốn ăn đồ em làm hay đơn giản chỉ là muốn ăn vậy?” Hàn Vũ Sắt để bình giữ nhiệt xuống, đột nhiên cứng ngắc mở miệng hỏi thăm.

      Sắc mặt Triển Dịch Minh thay đổi, “Do người.”

      Hàn Vũ Sắt run cái, cắn môi, giống như kiềm chế lấy nỗi đau đớn khổng lồ.

      Cuối cùng có chút nhịn được, “Đừng đến nữa, về sau cũng cần xuất trước mặt , em là tốt, nên vì hạnh phúc của mình .”

      “Tại sao? Tại sao phải như vậy, trước kia phải như thế…..”

      “Trước kia là loại người gì?” Triển Dịch Minh mở miệng hỏi ngược lại.

      Hàn Vũ Sắt sửng sốt chút, đúng vậy, trước kia là loại người gì, lúc trai gặp phải chuyện may, giúp , sau đó bọn họ gặp nhau, gọi mình….. sau đó sao?

      em sao?” ngây ngốc hỏi ra những lời này, nhưng dũng khí để nghe cũng có, cầm theo bình giữ nhiệt mang tới lúc đầu, rồi ra ngoài.

      Vừa ra khỏi phòng bệnh, cũng biết mình sai rồi, nên hỏi em sao” mà nên hỏi , “ em ?”……..

      Trước kia hiểu, luôn cảm giác mình ở bên cạnh , chỉ cần có người khác, vậy mình là quan trọng nhất. Cho nên hỏi bạn bè mình, vì sao lâu rồi tiến thêm bước nữa với . Các bạn rằng, tôn trọng , biến thành người phụ nữ tùy tiện.

      Bây giờ nghĩ lại, những điều này đều là chuyện cười.

      Thẩm Tây Lăng chỉ làm chút thức ăn, liền cho vào hộp cách nhiệt, đem tới bệnh viện. vào phòng bệnh xong, liếc mắt nhìn bốn phía, máy móc mở ra hộp cách nhiệt, “Vẫn ăn sao?”

      “Đói bụng.” nhìn cái, “Vẫn đói bụng.”

      Thẩm Tây Lăng liếc cái, đưa đồ ăn cho .

      Triển Dịch Minh nghiêm túc ăn, còn quan sát vẻ mặt của , chỉ ngồi, trầm mặc hồi.

      “Lúc xuống có gặp Hàn Vũ Sắt.” cúi đầu nhìn giầy của mình, cũng nhìn .

      Triển Dịch Minh cau mày, “Là đúng, nhưng ….. ích kỉ cảm thấy mình hề phản bội…..” ngừng chút, “Bất kể là suy nghĩ hay là thực chất.”

      câu tiếp theo rất cứng ngắc.

      5.

      Thẩm Tây Lăng lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt lóe lóe.

      có chút gấp gáp, “Em tin ?”

      Thẩm Tây Lăng thở dài ra hơi, “ phải, phải em muốn nghe giải thích, chỉ muốn cho biết, Triển Dịch Minh, mặc kệ chuyện lúc trước, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa.”

      Bất kể cái gì thực chất hay thực chất, hy vọng có nữa.

      Rất nhiều thứ, mặc dù mực thay đổi, có chút thói quen vẫn duy trì. Ví như thích…. Bắt đầu từ hôm nay.

      Khi học đại học, có lần thầy giáo giao bài tập, nhất định phải làm sau 11 giờ đêm, bởi vì khi đó là thời gian trường tắt mạng internet . Nếu như chưa tới 11 giờ đêm, chắc chắn làm được bài, dù là chuyện gì cũng được, cũng thà ngẩn người, phải tới 11 giờ đêm mới từ từ làm bài, người thú vị, cách suy nghĩ độc đáo, cách làm cố chấp.
      --------------

      Thẩm Tây Lăng có gặp Đỗ Diên Hằng lần nữa, thời gian cũng lâu, phải là trong hôn lễ của Đỗ Diên Hằng sau nhiều năm, mà người Đỗ Diên Hằng cưới phải là Yến Tử mà bác Đỗ hài lòng, mà là đồng nghiệp của , dĩ nhiên đây là chuyện về sau.

      Thẩm Tây Lăng nhìn thấy Đỗ Diên Hằng, là ở trong hôn lễ của Hướng Tri Dao.

      Đối tượng kết hôn của Hướng Tri Dao là bạn học cùng trường cấp ba. Bởi vì chuyện Giang Dân Thành thích nhất chính là xé sách, mà nguyên nhân xé sách là bị Hướng Tri Dao cự tuyệt, từ chối lần, liền xé lần, khiến các thầy vô cùng đau lòng nhức óc. Có lần Giang Dân Thành xé sách, hai tháng tới trường, thấy giáo tự mình xin quay trở lại, lại còn đưa cho bộ sách hoàn chỉnh, muốn Giang Dân Thành quyết tâm học hành, dù sao hai tháng cũng học, sau đó tới kì thi, Giang Dân Thành đứng thứ nhất, vì vậy chuyện lưu ban đều chuyển sang 1 bên……

      Lúc đấy Hướng Tri Dao ghét Giang Dân Thành vì trừ đọc sách ra cái gì cũng biết, ai biết nhiều năm sau, Hướng Tri Dao gả cho tiểu tử thúi mà năm đó thấy ghê tởm…….

      Hướng Tri Dao ở trong hôn lễ của người khác thích làm ầm ĩ, đương nhiên trong hôn lễ của mình cũng lựa chọn làm ầm ĩ.

      Thẩm Tây Lăng khuyên được phen, nhân lúc rảnh rỗi hỏi, “Nghĩ thế nào mà quyết định lập gia đình?”

      Hướng Tri Dao suy nghĩ chút, “Người sống đời này, ai có thể tìm được người chung tình với mình như thế, bỏ lỡ, lại người như vậy nữa. ấy nhiều năm như vậy, người bạn cũng có, với tớ rằng chỉ cần tớ chưa lập gia đình, ấy cân nhắc sang người khác.”

      Thẩm Tây Lăng cười, nếu là người hiểu Hướng Tri Dao, nhất định tin lời này.

      “Tớ muốn nghe lời , phải cái cớ cậu với người khác đâu.”

      Hướng Tri Dao liếc Thẩm Tây Lăng cái, “Được rồi, bây giờ ấy khác hẳn với ngày trước, rất có bản lĩnh, xem ra trước kia tớ xem thường ấy. Dĩ nhiên điều quan trọng nhất đó là, bây giờ ấy đẹp trai mạnh mẽ hơn hẳn so với trước kia…….”

      Thẩm Tây Lăng nâng trán.

      Thẩm Tây Lăng với Hướng Tri Dao chuyện lát, liền thấy Đỗ Diên Hằng vào. Hướng Tri Dao thở dài, đẩy cái, “Nếu muốn .”

      Thẩm Tây Lăng suy nghĩ chút, tới chỗ Đỗ Diên Hằng.

      Hướng Tri Dao mở to hai mắt, thầm nghĩ: đúng là sao? lo lắng gì tới tâm tình chồng cậu à…….

      Thẩm Tây Lăng chỉ mấy câu với Đỗ Diên Hằng, và Đỗ Diên Hằng từ phòng ngoài ra, Đỗ Diên Hằng tự nhiên tới chỗ bạn học bên kia, Thẩm Tây Lăng vẫn đứng tại chỗ.

      Bởi vì cách đó xa, Triển Dịch Minh dùng con mắt thần quan sát khắp nơi, tìm người nào, hơn nữa mặt vẻ rất lo lắng.

      nhìn vòng, hình như rất sốt ruột, cùng những người bên cạnh gì xong, liền tới bên này.

      Thẩm Tây Lăng vốn định mình vào chỗ thấy được, lúc này, ra, nhìn thấy mặt có vẻ nhõm hẳn .

      Triển Dịch Minh tới, cười với , “Vừa rồi có người hỏi em, cho nên mới tới xem chút.”

      Thẩm Tây Lăng vạch trần , gật đầu cái, cùng với .

      nhàng kéo cánh tay , lúc này nhớ lại nhiều năm trước, và Hướng Tri Dao ở trong phòng ngủ đọc cuốn tiểu thuyết về tuổi thanh xuân, lúc đấy Hướng Tri Dao đọc cuốn tiểu thuyết này : Có lúc chúng ta thường cho là người cùng với chúng ta cả đời người cũng thể cùng chúng ta đến cuối cùng, mà chúng ta cũng nghĩ rằng người này có thể chọn cùng mình tới cuối cùng hay là tới cuối cùng.

      Lúc đấy hiểu, bây giờ hiểu.

      Quá so đo, quá mức quan tâm, có lẽ cũng tốt, có thể làm mà sợ hãi mất , may ra mới là chân chính có được.

      6.

      Tối hôm đó, trong mơ, cũng thích là mơ, bởi vì biết, tất cả đều từng trải qua, toàn bộ khiến thể thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Triển Dịch Minh, phải ở trong lớp của thầy giáo đó, thậm chí còn biết sớm hơn Hướng Tri Dao. ra biết đây là bài giảng hay là bài học cuối cùng, nhưng bị tên lớp này hấp dẫn mới vào, tên lớp là – tình là gì?

      Mỗi người đối với tình đều có định nghĩa khác nhau, mà bây giờ có giáo lại muốn dùng cái tên này để giảng bài, cực kì muốn biết, mặc dù suy đoán cảm giác vừa cố cho ra định nghĩa. Cũng thỏa đáng, bởi vì mỗi người có phương thức biểu đạt tình khác nhau, cố định định nghĩa mà , vốn là điều sai lầm.

      Mặc dù như vậy, còn vào phòng học, cũng tính là tới trễ, chỉ còn lại vài chỗ ngồi. Hơn nữa khó thấy được phòng học lớn này có thể ngồi đầy người, xem ra rất nhiều người nhàm chán như .

      Khiến bất ngờ chính là, giáo này căn bản đưa ra định nghĩa về tình , mà bảo các sinh viên ở dưới thảo luận, mình cho rằng tình là cái gì.

      Lúc bắt đầu, những bạn học này còn trầm mặc, sau cũng có bạn học tích cực lên tiếng, giáo này khích lệ là chính, cũng đánh giá cái gì, khiến Thẩm Tây Lăng vẫn có cảm tình.

      Từ từ, liền có bạn học rằng xã hội bây giờ rất ít hoặc là có tình thuần túy nữa, hơn nửa lộ ra vật chất, ví

      Dụ như rất nhiều nữ sinh giờ thích người đàn ông có tiền. Mà nữ sinh nghe thấy như vậy, lập tức bày tỏ, cứ cho là có nữ sinh như vậy, nhưng vẫn có nhiều nữ sinh giữ mình trong sạch, hơn nữa coi như nữ sinh làm ra chuyện người ta hiểu, cũng là bị đàn ông ép, bây giờ nữ sinh hao phí tuổi xuân đánh liều với người đàn ông khi người đàn ông thành công rồi, phải đều đuổi phụ nữ ra khỏi cửa sao? như vậy, tại sao còn phải hao phí thanh xuân người đàn ông đó?

      giáo kia chẳng những ngăn cản, còn tiếp tục khích lệ mọi người lên tiếng.

      Tiếp biết là ai ra lời kinh điển của Thẩm Tòng Văn*: tôi qua rất nhiều cấy cầu, thấy nhiều mây, uống qua rất nhiều loại rượu, nhưng chỉ người có tuổi thích hợp.

      Thẩm Tòng Văn: (28/12/1902 -10/5/1988-) trong những nhà văn vĩ đại nhất của Trung Quốc đại, sánh cùng Lỗ Tấn. So với những cây đại thụ văn đàn Trung Quốc đầu thời kì đại, ngòi bút của ông hướng nhiều hơn đến những đặc trương văn hóa vùng miền.

      Câu này là tớ tự edit ra thế chuẩn lắm về cái hay của nó, nếu ai tìm được câu dịch chính xác guier cho t để t sửa lại nhé ^^

      Ai cũng biết vâu kia của Thẩm Tòng Văn tới người vợ của ông, thậm chí Thẩm Tòng Văn theo đuổi vợ mình hơn nhiều năm, cuối cùng nữ thần trong lòng ông trở thành vợ ông. Vậy mà có bao nhiêu người biết, sau khi Thẩm Tòng Văn kết hôn, Trương Triệu Hòa (Vợ ông) xử lý chuyện trong nhà, mà Thẩm Tòng Văn cùng với số nhà thờ khắc đều nhiễm đây?

      Vì vậy người ta mới ra câu của Thẩm Tòng Văn, có nghĩa là thể vứt bỏ vợ mình sang người khác.

      Sau khi quan điểm này xuất , lập tức có người phản bác, rằng Trương Triệu Hòa hiểu Thẩm Tòng Văn, đây là Trương Triệu Hòa tự mình thừa nhận, Trương Triệu Hòa căn bản xứng với Thẩm Tòng Văn. Thẩm Tòng Văn từng đươc đề cử giải Nobel văn học.

      Hai quan điểm này tranh cãi ngừng nghỉ, co giáo kia vừa nghe xem sinh viên tranh luận, sau đó tới bên cạnh Triển Dịch Minh chơi điện thoại. Mọi người đều bị đề tài này nâng lên hứng thú của mình, cùng thảo luận với người bên cạnh, Triển Dịch Minh lại cúi đầu nhìn bản vẽ.

      giáo gõ bàn Triển Dịch Minh, “Bạn học, em xem, em có ý kiến gì ?”

      Hình như Triển Dịch Minh có chút hiểu, nhưng người bên cạnh lập tức ra.

      đứng rất thẳng, hể có cảm giác ảo não vì bị giáo bắt được, “Em cho rằng, Thẩm Tòng Văn có thể gặp được Trương Triệu Hòa, là may mắn lớn nhất cả đời Thẩm Tòng Văn.”

      giáo kia chau mày, ý bảo tiếp, mà bạn học hình như cũng cảm thấy hứng thú.

      “Chúng ta ở đời này, có thể có bao nhiêu cơ hội gặp phải người khiến chúng ta theo đuổi bất chấp tất cả thể chùn bước? có thể gặp được phải là may mắn sao? Luôn có người được là may mắn, nhưng em cho rằng, người khác mới là may mắn. Mọi người suy nghĩ thử xem, khi chúng ta được cũng xác định người này phải người mình , người ấu phải thích hợp với mình, mình ghét người ấy. Nhưng khi chúng ta lại biết, người đó chính là người minh muốn, chính là mình luôn tâm niệm, đây chính là may mắn, bởi vì biết hơn nữa còn tìm thấy người mình muốn.”

      giáo bị quan điểm này hấp dẫn, gật đầu cái.

      Đột nhiên có nữ sinh mở miệng, “Vậy cậu tìm được chưa? Vận may của cậu”

      Triển Dịch Minh nhìn nữ sinh kia cái, “Tìm được rồi.”

      Chuông tan lớp vừa kêu lên, Triển Dịch Minh đột nhiên quay đầu lại nhìn phía sau vòng, lúc này Thẩm Tây Lăng nhìn , cũng cảm thấy quan điểm của rất kỳ lạ, là kỳ quái, nhưng lại rất có đạo lý. biết có phải là cảm giác của hay , cảm thấy ánh mắt của dừng người mình hai giây.

      giáo kia đứng giảng đường, “Lớp học này chính là cho mọi người biết, mỗi người đều hiểu tình cách khác nhau, mỗi người đều có cách nghĩ tình thuộc về mình, chỉ cần thích hợp với tình của mình chính là thình tốt nhất.”

      Thẩm Tây Lăng tỉnh lại, bóng đêm tối tăm, tay bị người khác nắm chặt.

      rut chút, hình như làm người bên cạnh thức giấc.

      tỉnh rồi à?”

      được Triển Dịch Minh hỏi.

      Tâm tình của còn có chút mơ hồ, nhưng trong lòng có thứ gì đó càng được xác định , chỗ trống trong lúc vô tình được lấp đầy.

      nhích lại gần tới chút, đôi môi đính lên môi , hình như cứng đờ, lúc này mới từ từ đáp lại.

      “Triển Dịch Minh, chúng ta lại có thêm đứa con nữa !”

      Nếu như thế này có thể khiến an tâm, cảm giác an toàn là dành cho nhau.

      Tình thích hợp với mình là tình tốt nhất.

      Hết.
      Last edited by a moderator: 13/9/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tác giả ra suy nghĩ của mình: (đây chỉ là 1 phần thôi)

      Trước có người bạn hỏi tôi, tại sao tôi lại viết nữ chính như vậy. Đúng vậy, ấy tùy hứng như vậy, lại hiểu chuyện, thậm chí có nhiều người thấy, ấy có ưu điểm nào. Nhưng tôi chọn viết về người phụ nữ thế này, chúng ta thường cũng lấy trưởng thành làm lý do, sau đó khiến những thứ đơn thuần hồn nhiên kia phai màu . Lớn lên nhất định thể đơn thuần lại ngây thơ sao? Cũng phải, chỉ là chúng ta khong có năng lực vừa đơn thuần ngây thơ mà thôi. Nếu như lớn lên phải trả giá là mất những thứ này, vậy nên tự hào về nó sao? Tôi cảm thấy, thậm chí có chút…. Đáng buồn, bởi vì là bị buộc, phải thực nghĩ vậy.

      Trong chúng ta cũng có nhiều người đồng ý lớn lên như vậy, cũng nhận định lớn lên thế này, vậy có ít người nguyện ý đấu tranh chứ? Nhiều hành động của nữ chính tốt lắm, nhưng ấy mực đấu tranh, dù cuối cùng khuất phục, thậm chí đến cuối cùng cũng con đường mà đa số người đều .

      Vậy tại sao tôi lại muốn viết cốt truyện thế này? Bởi vì tôi còn nhớ lúc tôi học trung học từ phòng học về phòng ngủ khắc, suy nghĩ trong đầu tôi là: Cả đời tôi chỉ biết người, chỉ kết hôn với người, sống đến răng long đầu bạc.

      Suy nghĩ này, bây giờ tôi nhớ lại khiến tôi cảm giác mình ngu ngốc, mà tôi hoàn niệm mình khi đó. Mà mình bây giờ, ngừng thỏa hiệp, ngừng khuất phục, mình như vậy, tôi thích, dù tôi khong thích cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì tôi vẫn phải làm như vậy.

      Tôi viết người phụ nữ thế này, luôn trốn tránh, giống với tôi, vẫn muốn dùng nhiều việc trốn tránh, bất mãn đối với cuộc sống bây giờ, sau đó cuối cùng lại về trạng, ra tự tôi chính là người tuyệt vời.


      Ngoại truyện : Chúng ta chia tay !

      Hướng Tri Dao lấy quần áo của mình ra, đặt giá sách, vị trí của mình gần cửa nhất, giờ phút này liên tục khoa tay múa chân trước cái gương đằng sau cửa. Món này hài lòng lắm, số đồ hình như đẹp mắt lắm, tóm lại, có cái nào có thể làm cho nhìn sơ qua. hơn tiếng rồi, còn buồn phiền vì quần áo. Lần này chỉ hẹn mình với Triển Dịch Minh, còn cả đám bạn, nên phải cố gắng mặc quần áo đẹp.

      Sáng sớm liền sột soạt, Thẩm Tây Lăng vẫn còn ở giường híp mắt lộ ra khuôn mặt nhắn, nhìn Hướng Tri Dao cái, lại rụt về, ngủ tiếp.

      Hướng Tri Dao nhìn chằm chằm Thẩm Tây Lăng, thời tiết cũng nóng lên, bạn cùng phòng đều thay bằng chăn lụa trắng hóng mát lại phòng muỗi, Thẩm Tây Lăng lại , dùng chăn dầy cộm nặng nề, làm hại mấy người các buổi tối lúc ngủ nhìn chăn của cũng thấy nóng, bảo đổi kiên quyết đổi.

      “Nếu tỉnh rồi, cho ý kiến !” Hướng Tri Dao kêu la lên, trong phòng ngủ chỉ có 2 , hai bạn học kia nhà gần với trường, chủ nhật cũng về nhà.

      “Hẹn mấy giờ?” Thẩm Tây Lăng với giọng miễn cưỡng.

      “Bốn giờ chiều.”

      giường có chút động tĩnh, Thẩm Tây Lăng sờ điện thoại, vừa nhìn bây giờ mới có 10 giờ sáng, lập tức giả chết, bất kể Hướng Tri Dao gọi thế nào đều động đậy.

      Cuối cùng Hướng Tri Dao mượn Thẩm Tây Lăng cái váy mặc, lý do là trong lòng đàn ông đều có Lâm Đại Ngọc*, hôm nay giả bộ Lâm Đại Ngọc chút. Hơn nữa, và Triển Dịch Minh hẹn hò lâu như vậy, ngày này đều ăn mặc kiểu, người ta nhìn cũng thấy phiền.

      *Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng lâu mộng, tớ giải thích ở mấy chương đầu.

      Khi đó Thẩm Tây Lăng mới từ giường bò dậy, tóc loạn, mặt còn vẻ buồn ngủ, nghe như thế lập tức gật đầu cái, sợ bị Hướng Tri Dao kéo lại lần nữa, lập tức chạy rửa mặt.

      Hướng Tri Dao kiên định với suy nghĩ của mình, ngay cả mình ngày ngày ăn món ăn cũng thấy chán, đàn ông đương nhiên cũng thấy chán với người phụ nữ bên cạnh mình. Cho nên cảm giác mình thay đổi chút rất tốt, huống chi bây giờ Triển Dịch Minh ra ngoài thực tập, thấy những ăn mặc đoan trang, chừng đổi khẩu vị.

      Thời gian vừa tới, liền cầm túi ra cửa.

      Vốn trước kia và Triển Dịch Minh hẹn cũng đưa Thẩm Tây Lăng cùng, Thẩm Tây Lăng tự nhiên kéo Đỗ Diên Hằng cùng nữa, bốn người, hai đôi, cảm giác cũng tệ. Nhưng Thẩm Tây Lăng ích kỉ, hình như thích gian hai người hơn, vì vậy về sau liền hẹn hò với bạn trai của mình.

      tới chỗ hẹn, Triển Dịch Minh đến trước. nhìn người ở phía xa xa đó, mặc áo sơ mi màu đen thương hiệu nổi, quần thể thao, trang phục tùy tiện, nhưng cảm giác bạn trai mình có thể đánh đổ được vô số đàn ông con đường này.

      Hình như thấy , mặt chuyển sang phía . Điều này khiến quên mất hôm nay nên giả trang thục nữ, vì vậy dứt khoát chạy tới, làn váy tung bay, nụ cười như hoa, cục kì mỹ lệ. Nếu như chạy nhanh như vậy, có lẽ thấy nét mặt biến đổi ràng như thế. Mang theo kinh ngạc mừng sau về sau cũng khôi phục bình thường, khiến giải thích được. tới chỗ, trầm mặc mấy giây mới mở miệng, “ đợi lâu ?”

      lâu lắm.” Triển Dịch Minh nhìn mặc váy, “Nghĩ thế nào lại mặc như vậy?”

      “Khó coi sao?”

      phải.”

      Chỉ là người thích hợp lắm, nhưng .

      Hướng Tri Dao kéo tay Triển Dịch Minh, chỉ là hôm nay phát bình thường. Ngày thường, bọn họ ít nhiều cũng tìm chỗ để chuyện, hôm nay lại khác, cứ trầm mặc. có nhiều bạn, dạng tiếng có trọng lượng, có thể hẹn ra ngoài chơi mạt chược uống rượu, tới bar nhảy nhót, bạn bè kiểu này, từ trước đến giờ từ chối, tại sao phải từ chối, bạn bè kia cũng có thể mang đến cho mình vô số niềm vui.

      quyết định giới thiệu Triển Dịch Minh với các bạn của , quan sát thời gian, người đàn ông này tệ, là dáng vẻ và tính tình thích, như vậy, vậy thôi.

      Trước đưa đám bạn ăn cơm, nếu là bình thường, thời gian ăn cơm chắc chắn rất dài, nhưng hôm nay còn có giải trí, vì vậy mọi người vội vã ăn xong liền tới quán rượu. Hướng Tri Dao trước bao hết, cho nên các trong quán rượu, điều này có nghĩa là náo nhiệt.

      Nữ sinh ở đây sớm lên, là mặc váy, vốn định mặc bikini, nhưng thế những người đàn ông này lời rồi, vì vậy đổi sang mặc váy, càng ngắn càng tốt. Hơn nữa, những nữ sinh nửa phần Hàn, vì vậy mỗi người mang tới bài Hàn*.

      *: Cái này t thử xem QT là Hàn tên nước thời Chu, nay thuộc miền Trung tỉnh Hà Nam và miền đông nam tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.

      Hướng Tri Dao và Triển Dịch Minh ngồi chung chỗ, cười nhìn từng người lên hát, phát đúng cũng sao.

      Đám đàn ông cũng tham gia náo nhiệt, lên hát, “Quan khách, thể.”, hát tới đoạn, ‘Đều tại em đẹp như vậy, phong cách lại quyết rũ như thế.” mọi người cười ầm lên, sau đó nam sinh khác hầm hừ, “…. nên…..”

      khí quả cao tới cực điểm.

      Hướng Tri Dao từ trước đến giờ thích chơi, nhưng hôm nay lại chọn mặc váy, vừa rồi còn bị mấy người bạn cười, cũng tiện lên tr

      Minh, phát cười cứ như cười, cả người có vẻ chản nản, vì vậy kéo , “ làm sao vậy? có phải công việc có vấn đề hay ?

      Vẫn hi vọng cũng vui chơi chút, thuận tiện mấy người bạn thấy như vậy trạng thái của , dành phải thoi.

      phất tay cái “ có gì” Trong ánh mắt còn nghi ngờ sao lại hỏi mình như vậy.

      Hướng Tri Dao cười cười, cứ có cảm giác rất kì quái.

      Mọi người chơi xong, liền ngồi xuống uống rượu. Hướng Tri Dao tranh thủ thời cơ này, giới thiệu Triển Dịch Minh cho mọi người, vì vậy mọi người bắt đầu thay nhau mời rượu, Triển Dịch Minh cũng từ chối, vốn mọi người cố ý làm khó. Điều này làm Hướng Tri Dao rất lo lắng, cũng may, tửu lượng của nhìn qua cũng tệ lắm.

      Bằng sai cũng bù nhiều lần rượu như thế.

      “Ai, các cậu đừng có khinh người quá đáng nữa.” nhịn được mở miệng.

      “Lại đau lòng. . .” Thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười.

      Triển Dịch Minh uống ít, mặt cũng đỏ, mấy người đan ông bên cạnh thấy vậy, liền uống rượu nữa.

      Mọi người bắt đầu chuyện phiếm, hỏi Hướng Tri Dao bọn họ gặp nhau thế nào, hẹn hò ra sao, hơn nữa thể tránh khỏi, khiến cực kì buồn bực, cứ như đám già 38 vậy. . .

      Nam sinh ngồi bên cạnh Triển Dịch Minh vỗ vỗ vào người , “Ai, cậu muốn làm gì nhất đối với người phụ nữ minh ?”

      Vốn tốt bụng như vậy, muốn thừa dịp Triển Dịch Minh say rượu nghe lời bạo của

      Hướng Tri Dao cũng ngăn cản, ra cũng muốn biết.

      mặt Triển Dịch Minh mang theo mê mang, “Người phụ nữ tôi ?”

      “Đúng, cậu muốn làm cái gì nhất với ấy?” vẫn còn hướng dẫn từng bước.

      Triển Dịch Minh bưng chén rượu lên hớp uống hết, “Tôi muốn đánh gãy chân ấy. . .”

      Mọi người khiếp sợ, cười cũng cứng lại, “tại sao?”

      “Như vậy ấy chạy nữa, tôi có thể đuổi theo ấy. . .”

      câu , thế nhưng khiến nữ sinh ở đây cảm động, phem cảm thán xong, đều nhìn Hướng Tri Dao, “Quý trọng ấy tốt, cậu như vậy. . .”

      Hướng Tri Dao lại thấy mình ở ngoài, giống như cái cấu đó có quan hệ gì tới mình, lúng túng liếc nhìn Triển Dịch Minh, gục bàn, thể làm gì khác hơn là cười với bạn, “ ấy uống say lung tung các cậu cũng tin, khó trách cứ bị đàn ông lừa, giữa chúng tôi là tớ đuổi theo ấy, chỗ nào cần ấy đuổi theo.”

      Bạn bè tự nhiên hồi, trong đó có nam sinh trong đam đo , “lời uống say mới là lời lòng, ‘Rượu vào lời ra’ cậu chưa từng nghe thấy sao?

      Hướng Tri Dao được bên trong mình là cảm giác gì, nhưng suy nghĩ chút cũng thấy rất ngọt.

      đưa Triển Dịch Minh tới nhà bạn ở nhờ đêm, lúc về trường đâu tỉnh táo ít.

      Lúc này, mới nhớ tới lời của Triển Dịch Minh: tôi muốn đánh gãy chân ấy, như vậy ấy chạy nữa, tôi co thể đuổi theo ấy…

      Cứ cảm giác có chỗ nào đúng.

      Tại sao muốn đuổi theo? Bởi vì chạy quá nhanh, cho nên ấy đuổi kịp. . .

      Đứng lại chỗ, toàn thân run rẩy.

      Ngày hôm sau. Hướng Tri Dao lền chạy tới văn phòng, hỏi nhiều người quen biết, mới biết Triển Dịch Minh chính xác là sinh viên thầy thích nhất. đồng thời lúc thầy lười còn muốn đưa bài thi để chấm.

      Trong lòng có rất nhiều thứ, dây dưa thành đoàn.

      Tâm tình của tốt, biểu rất ràng, trở về phòng ngủ xong, Thẩm Tây Lăng liền hỏi thế nào.

      “Tâm Tình tốt.” nhìn Thẩm Tây Lăng, “Uống rượu với tớ !”

      phải rượu vào lời ra sao?

      tuần sau, Hướng Tri Dao liên lạc với Triển Dịch Minh

      “Triển Dịch Minh chúng ta chia tay !” cầm được cũng buông được, cho tới giờ đều là tác phong của ,

      Triển Dịch Minh dừng lâu, “Em chắc chắn chứ?”

      “Em chắc chắn” ba chữ ngậm trong miệng, vẫn ngờ chính mình lại ra lời như thế.

      “Em nhớ đồng ý hẹn hò với em trước chưa gặp em, chỉ bằng bức thư, đồng ý làm bạn trai em, có phải quá tùy tiện hay ?”

      Hình như Triển Dịch Minh nghĩ tới điều gì: “Cho nên bây giờ em muốn thoát khỏi người đàn ông tùy tiện như ?”

      “Đúng vậy, làm sao có thể tùy tiện như vậy! Hướng Tri Dao nắm điện thoại chặt, “Em xác định rồi, chúng ta chia tay !”

      “Ừ”

      “Làm sao cũng thử xoay chuyển? có lẽ cố gắng em mềm lòng!”

      Triển Dịch Minh lại cười “Đừng như vậy.”

      Ba chũ, làm cho thấy chua xót muốn được khóc. Đừng như vậy, thế nào chứ.

      “Đây nam sinh viết thư tình cho em, làm chuyện khiến em rung động, nhưng em lại thấy chướng mắt, làm so em lại nhìn trúng cái người đàn ông để em vào trong mắt, mẹ kiếp, thói đời chết tiệt”

      “Đúng vậy, thói đời chết tiệt”

      Nghe lời này của , lập tức cảm thấy thoải mái, cũng khá hơn là mấy.

      Cúp điện thoại, Hướng Tri Dao ngâm nga giau điệu, thất tình, lại có thể làm thành con người mới, tốt.

      Mỗi lần thất tình, đều là con người mới.

      . . . . . . . . . . . . .

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.