1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm - Lục Xu (Full+NT1) có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36.2:

      Sau khi Thẩm Tây Lăng trở về, về nhà trước. mở cửa ra, phát giống như lúc mình . bàn còn có mấy món đồ chơi của An An, lúc đấy nghĩ rằng về dọn,cũng qua nhiều ngày như vậy. Phòng rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng bước chân của riêng .

      tới phòng bếp, hình dáng phòng bếp cũng thay đổi, nồi vẫn đặt ở chỗ cũ, tư thế để đũa cũng thay đổi. lên tầng 2, vào phòng, giường vẫn còn cái váy để trước khi , lúc đấy còn do dự có nên mang theo hay , cuối cùng lại bỏ qua.

      Tất cả đây cũng chứng minh, nhiều ngày như vậy, trong nhà cũng có ai về.

      nặng nề ngồi lên giường, nở nụ cười châm chọc, mình lại nghĩ vớ vẩn rồi.

      vẫn ngồi như vậy, biết nên làm gì, thành đêm đen, mới giật giật, vừa ngẩng đầu, sợ hết hồn. Chỗ đối diện chiếc gương, vừa ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy mình trong gương, giật mình, vào giờ phút này, lóe ra thần sắc quỷ dị.

      cảm thấy lá gan của mình lớn như vậy, còn tới trước gương, sờ sờ, giống như bên trong có thể chui ra người giống mình như đúc vậy.

      gọi điện thoại về nhà cho Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn là mình dã về, dù có do dự mấy giây.

      cảm thấy cảm xúc bây giờ của mình là rất tuyệt vời, ràng trước kia có nhiều phần ổn định, nhưng tại lại bình tĩnh như vậy.

      Hôm nay là ngoài ý muốn, nếu có tâm tình tốt như vậy tới nơi này.

      còn nhớ , ở tại nơi này, Triển Dịch Minh bắt xin lỗi với Hàn Vũ Sắt. Chuyên xưa như vậy, lại nhớ tới, giống như nó mới xảy ra ngày hôm qua.

      Nếu như vận khí tốt, đại khái có thể thấy Triển Dịch Minh, nơi này là chỗ bọn họ thường , chỉ mong bọn họ phòng VIP. Nhưng, cảm thấy vận khí của mình tệ lắm, tối nay ở đây có biểu diễn.

      Mời những người gay(chuyển giới) thái lan tới, từng vóc người khiến người ta phun ra, gương mặt nữ so với người thường càng tinh xảo hơn gió tình êm dịu. Bọn họ ở sân khấu hát hoặc múa, hoàn toàn chia ra giới tính.

      Thẩm Tây Lăng có ý định của mình, nhìn lát, quả rất có sức cuốn hút. Nghe rất nhiều người gay lúc dùng thuốc đặc biệt lúc trưởng thành mới có thân hình thế này. Hầu hết mọi người uống thuốc này đều có điều kiện gia đình kém, mới có thể con đường này, bởi vì tuổi thọ của bọn họ cũng dài lắm.

      Người ở dưới sân khâu bắt đầu điên cuồng kêu lên, Thẩm Tây Lăng đứng xa chút, đứng vào chỗ bóng tối, ánh mắt của thỉnh thoảng quan sát người.

      Lúc này có vài người từ bên kia tới, hẳn là trước ở trong phòng VIP, bây giờ có biểu diễn, liền ra ngoài xem chút. Nơi này qua mấy ngày có màn biểu diễn đặc biệt này, cũng quy định thời gian, xem vận số của người tới, nhưng quy mô màn biểu diễn này lớn, vì vậy dễ bán hàng.

      Thẩm Tây Lăng híp mắt, Triển Dịch Minh ở phía sau, nhìn lần đầu tiên thấy . Đám người bọn họ rất nhanh có được chỗ có ưu thế tuyệt đối, có thể thấy rất sân khấu, biểu lộ ràng thân phận và địa vị đặc biệt.

      Triển Dịch Minh rất nhanh ngồi xuống, đến bao lâu, từ phía sau có người phụ nữ tới, ngồi bên cạnh Triển Dịch Minh. nhìn thấy, người phụ nữ đó lấy ra chiếc khăn tay, rất cẩn thận lau mồ hôi trán Triển Dịch Minh.

      Lúc học đại học, thư viện đọc sách, vừa vặn có nam nữ cách bàn. Bạn học của đây là đôi tình nhân, Thẩm Tây Lăng lại cảm thấy vậy, nam sinh đó phía trước, lấy điện thoại di động ra chơi, nữ sinh phía sau, cũng lấy điện thoại ra nhìn, hai người có bất kì trao đổi nào.

      Bạn học , đôi nam nữ có phải là người của nhau hay , là có cảm giác, từ động tác là có thể phát ra. Lúc đấy hiểu lắm, nhưng giây phút này, có thể hiểu được lời của bạn học rồi.

      có thể tới, sau đó cho cặp đôi kia cái tát, sau đó mắng chửi vào bọn họ, thậm chí còn đánh bọn họ. Sau đó…. Cũng có sau đó.

      Đại khái nơi này trở thành cái để mọi người chuyện, sau đó có vô số người giúp mắng cặp đôi nam nữ này,sau đó tiếp tục cuộc sống, ngươi nào lại biết vì mình làm chút gì đó.

      nhìn lát, lựa chọn rời .

      Trước kia Hướng Tri Dao , muốn chứng minh người đàn ông có quan tâm tới cậu hay phương pháp rất mạo hiểm. Ở trước mặt bạn bè ta làm ta mất mặt, bình thường đàn ông đều coi mặt mũi mình là quan trọng nhất, nếu như người đàn ông này có thể coi cậu quan trọng hơn mặt mũi ta, vì vậy nhất định ta rất quan tâm cậu.

      . Thử nghiệm cũng muốn.
      --------------

      Bọn họ đánh cược cho đôi tình nhân, lưng đối lưng chia ra về phía trước, đánh cược xem ai kêu đối phương quay đầu lại trước, về sau phát ra khoảng cách càng ngày càng xa, lúc quay đầu lại, cũng thấy bóng dáng của đối phương nữa.
      ----------------

      Thẩm Tây Lăng đứng ở bên cái, vốn là chuẩn bị gọi xe, cũng nhìn thấy chiếc xe taxi trống tới đây, sau lại do dự hai giây, lại bảo lái xe .

      vẫn muốn bộ, lúc bộ có thể nhớ tới rất nhiều chuyện. Lúc học tiểu học, được mua máy laptop, rất nhiều lới bài hát được sao chép dính ở phía . Bây giờ chiếc laptop này sớm tìm thấy nữa. học được bài hát đầu tiên là nhạc phim chủ đề của phim truyền hình nào đó, sau đó hát liên tục, nhất là lúc chia tay với Đỗ Diên Hằng, lại hát bài hát đó cho mình nghe, mặc dù hát sai nhạc.

      Bây giờ, lần nữa hát lên bài hát này, lại khóc.

      < thừa nhận là thua>*: có nhiều khổ, ra, cho đến khi hai mắt em mơ hồ, đêm đen gió rét, thấy con đường em muốn …..

      *( tên bài hát là tớ dịch ra thế, còn k tìm thấy link đâu, tên gốc là 爱不认输, bạn nào tìm ra tốt quá ^^)

      Cũng biết mình bao lâu rồi, ở dưới bóng đèn đường màu vàng, bóng người cái bóng, chính là thế giới . Nhưng mà, bóng này lại nhiều hơn cái bóng.

      Thẩm Tây Lăng xoay người, thấy Đỗ Diên Hằng đứng ở phía sau mình.

      đường như vậy, thế lại phát ra , khỏi cảm thấy bất ngờ.

      nắm chặt túi trong tay, có vẻ kịp ứng phó. cảm thấy mình bây giờ cực kì nhếch nhác, thế nhưng lại cứ xuất vào lúc nhếch nhác nhất, thích cách này lắm, hi vọng mình có thể ăn mặc đẹp xuất trước mặt .

      Quả nhiên trở nên dối trá ít.

      Đỗ Diên Hằng nhìn hồi, “Tìm chỗ nào ngồi chút !”

      chú ý tới, giầy cao gót.

      Thẩm Tây Lăng gật đầu cái, về phía trước, “Làm sao biết chỗ này?”

      “Ngẫu nhiên.” Đỗ Diên Hằng trả lời qua loa.

      Ngồi chiếc ghế dài Thẩm Tây Lăng cũng thấy bối rối tầm hai giây, cuối cùng chọn cách ngồi xuống, suy nghĩ nhiều.

      Thẩm Tây Lăng quan sát , mặc quần áo chỉnh tề, chắc hẳn vừa tan việc xong liền ra ngoài……

      bây giờ rất bận sao?”. suy nghĩ chút.

      “Tới đám phàn, gần xong rồi, sắp quay về.” Đây là mục đích chính của tới thành phố này, cũng nhìn , “Hình như em đen chút.”

      Vì để biểu lộ cái chút mà , dùng ngón trỏ và ngón cái biểu lộ khoảng cách xíu xíu.

      “Trước kia phải luôn trông em được khỏe mạnh lắm sao?”. lập tức liền theo bản năng phản kích.

      Đỗ Diên Hằng “Ừ” tiếng, “Bây giờ cũng khỏe mạnh lắm. Ăn uống hẳn theo quy luật.”

      “Nếu mà nhìn thấy như vậy, liệu có đổi sang học y ?” qua rồi lại cười.

      Khi đó cả ngày ở trước mặt , học y tốt, nhìn liền thấy đẹp trai, hơn nữa khó thế kia, người vừa học tốt vừa đẹp trai a…….

      lần khiến Đỗ Diên Hằng tức giận, “ thích, chuyển sang học y thôi.”

      Khi đó Thẩm Tây Lăng vừa thấy Đỗ Diên Hằng tức như thế mà lại cảm thấy vui vẻ thôi, khiến mặt càng ngày càng tồi tệ.

      Đỗ Diên Hằng nghe thấy vậy chỉ cười , lúc ấy có chuyển sang học y , cũng nghe thử mấy tiết.

      muộn thế này, đưa em về.” Đỗ Diên Hằng cởi áo khoác cầm trong tay.

      Thẩm Tây Lăng nhìn chằm chằm mấy giây, “Bây giờ em muốn về.” tiếp tục nhìn , “Hôm nay thế nào mà hỏi em tốt hay tốt nhỉ?”

      Ánh mắt của rất mạnh mẽ, gia tăng sức mạnh.

      Đỗ Diên Hằng lại hơi nhếch môi.

      Nhìn dáng vẻ của , cũng biết . Hình ảnh thấy vừa rồi, Đỗ Diên Hằng cũng nhìn thấy, lúc này mới cùng tới đây.

      muốn mình chỉ có nhếch nhác nữa.
      ------------

      Đỗ Diên Hằng vẫn đưa Thẩm Tây Lăng về, sau đó xuống xe Thẩm Tây Lăng cùng Đỗ Diên Hằng mấy câu rồi Đỗ Diên Hằng mới lái xe . Nhưng vẫn đứng tại chỗ, vừa rồi ở trong xe cũng cảm thấy đằng sau có xe bám theo mình.

      Nếu có thể theo tới nhà , hơn nửa là có chuyện rồi.

      đứng tại chỗ, giây sau, chiếc xe dừng ở trước mặt . Hạ cửa sổ xe xuống, Hàn Vũ Sắt quan sát người phụ nữ trước mặt, sau đó xuống xe.

      Thẩm Tây Lăng liếc mắt nhìn xe kia, quen với chuyện xe lắm, nhưng nhìn xe này cũng biết, chắc chẳn giá trị cao, biết là khiêm tốn hay là cái gì…..

      Hàn Vũ Sắt ăn mặc bao giờ quá lộ liễu, cũng theo xu hướng sexy, tương đối mà , vẫn còn rất bảo thủ, phong cách ăn mặc theo xu hướng thục nữ.

      quan sát Hàn Vũ Sắt từ đầu đến chân, “Có gì muốn ?”

      Hàn Vũ Sắt cũng chỉ có ý nghĩ muốn đuổi theo , giờ phút này cũng dựa vào việc có dũng khí mà nhìn thẳng vào mắt , “Mời tôi ngồi chút chứ?”

      lắc đầu cái, “ mời.” thích có người xa lạ trong nhà, nhất là thích người xa lạ.

      Hàn Vũ Sắt nhìn bộ dạng của , cũng làm khó, “ nên biết tôi là ai chứ?”

      Thẩm Tây Lăng gật đầu, cũng lắc đầu, “Có việc .”

      phối hợp, khiến Hàn Vũ Sắt có chút thoải mái, “Vừa rồi tôi theo , chẳng qua cảm thấy tò mò, bây giờ con sốt cao, lại có tâm tình vụng trộm với người đàn ông khác, làm mẹ như vậy sao?”

      Nghe được Triển Hiểu An sinh bệnh, Thẩm Tây Lăng lập tức có chút sốt ruột, nhưng sau đó lại nghĩ, vì sao ta lại biết An An bị ốm?

      Thẩm Tây Lăng mấp máy môi, “Tôi làm mẹ thế nào liên quan gì tới , chờ tới ngày nào đó làm mẹ xem, có lẽ tôi cũng học tập được chút ít.”

      Từ đến lớn, điều thay đổi là thích người khác dạy dỗ mình, nhất là người mình ghét.

      Hàn Vũ Sắt thay đổi sắc mặt, vốn mọi người chơi vui, Triển Dịch Minh nghe điện thoại, Triển Hiểu An bị ốm, Triển Dịch Minh gì liền đứng dậy mà rời .

      Triển Dịch Minh cưng chiều con mình như thế, Hàn Vũ Sắt biết .

      “Tôi chỉ tới nhắc nhở chút, có chồng tốt và con như vậy mà quý trọng, đúng là hết thuốc chữa.”

      Thẩm Tây Lăng lúc này tức giận rồi, “ ở đây chuyện cười sao, bây giờ xuất ở đây, còn bảo tôi là có người chồng tốt?”

      Hàn Vũ Sắt cứng lại, “Có người vợ như , người đàn ông tốt hơn cũng bị ép tới mức điên.”

      “Đúng vậy, tôi ép ta điên lên, tại sao các người có cơ hội chứ? nên cảm kích tôi mới đúng chứ, còn tới dạy dỗ tôi có phải là sai ?”Tay của Thẩm Tây Lăng ôm ngực, cũng e ngại.

      Hàn Vũ Sắt quan sát Thẩm Tây Lăng hồi, sau đó cười, “Đúng vậy, quả nên cám ơn .” xong sờ bụng mình, “Nếu như có thể giải thoát cho ấy, tôi càng thêm cảm kích hơn.”

      Thẩm Tây Lăng nhìn chằm chằm động tác của Hàn Vũ Sắt, lại nghĩ thêm. Hàn Vũ Sắt ở bên cạnh Triển Dịch Minh ra cũng là nhiều năm rồi, chưa bao giờ xuất trước mặt mình, nhưng bây giờ đột nhiên xuất , chẳng lẽ là……

      Suy đoán này khiến sắc mặt trắng bệch.

      Thấy Thẩm Tây Lăng lời nào, Hàn Vũ Sắt có chút nắm chắc được, “Ở bên cạnh ấy rất khổ sở, cũng vui vẻ, có lẽ đau lòng, nhưng tôi thấy vậy lại đau. coi ấy là chồng , liền mấy năm, cái gì cũng ném cho ấy làm. Xin khiến ấy bị tổn thương nữa, ấy sống rất tốt, trở lại, ấy càng ngày càng khổ sở. Tôi biết tôi có tư cách cầu cái gì, nhưng nếu quan tâm tới ấy, vậy xin bỏ qua cho ấy…….”

      Thẩm Tây Lăng cũng nghe lời này của .

      Rất sớm trước kia, Thẩm Tây Lăng cảm thấy cùng người phụ nữ khác cãi vã vì người đàn ông là chuyện rất ngu xuẩn. Chính là bởi vì chính người phụ nữ cũng biết quý trọng bản thân mình, vẫn thích đấu tranh nội bộ, mới có thể để cho đàn ông có cơ hội làm mình bị tổn thương.

      Bây giờ mới phát ra, lý luận đó đưa vào thực tế, hoàn toàn là lời suống.

      “Tại sao bây giờ lại những điều này với tôi?”. Ánh mắt của Thẩm Tây Lăng nhìn về phía bụng Hàn Vũ Sắt.

      Hàn Vũ Sắt vừa rồi chỉ giật váy, nhưng muốn làm hành động lớn, giờ phút này thấy Thẩm Tây Lăng có chút hiểu lầm, cũng dừng lại, “Đúng, tôi mang thai, cho nên hi vọng 2 người ly hôn…..”

      Thẩm Tây Lăng trừng mắt liếc bụng của , “ ở trước mặt tôi những lời này, sợ dùng cước đá lên đây sao?” thanh của có chút tàn nhẫn, thậm chí chuẩn bị làm cả động tác đá chân lên.

      Hàn Vũ Sắt có chút sợ, lúc này mới lập tức chạy lên xe mà .

      Thẩm Tây Lăng vẫn đứng ở nơi đó, lâu vẫn nhúc nhích.

      Cm vs like nhiều hehe

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37.1:

      Thẩm Tây Lăng sờ sờ túi của mình, lúc này mới phát ra lúc ra cửa còn mang điện thoại di động. Đầu óc cũng tỉnh táo hơn, lúc ra cửa thấy điện thoại còn pin, liền để điện thoại ở trong phòng sạc pin, sau cũng chú ý. lấy chìa khóa ra, mở cửa trước, bật tất cả đèn lên, lầu lầu dưới có vẻ sáng rỡ khác thường, mảnh sáng có thể khiến có cảm giác an toàn.

      lên tầng, lấy điện thoại, sau đó mở máy.

      Nhanh chóng vào phần danh bạ, gọi số điện thoại của Hạ Ngôn. Hạ Ngôn vừa nghe được điện thoại của , thể oán giận thế nào lại vào lúc này tắt máy, buổi chiều An An có điểm khác thường, đến buổi tối cả người thoải mái, khiến hai ông bà sợ gần chết, gọi điện cho tắt máy, thể làm gì khác hơn là gọi cho Triển Dịch Minh.

      Thẩm Tây Lăng dĩ nhiên là gấp gáp, vừa vừa tắt đèn, muốn lập tức chạy tới.

      Bây giờ Hạ Ngôn lại nhàng rồi, chỉ tại do thời tiết qua nóng, giờ còn đnag truyền nước biển, bác sĩ cũng bảo là còn gì đáng lo ngại nữa.

      Thẩm Tây Lăng hỏi địa chỉ ràng, chạy tới.

      Lúc tới, Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn đều ở ngoài phòng bệnh. Vốn chỉ định truyền nước biển xong rồi về, nhưng Triển Dịch Minh yên tâm, lại bảo ở lại bệnh viện 1 ngày nữa, kiểm tra chắc chắn mới được.

      Hạ Ngôn chỉ chỉ bên trong với Thẩm Tây Lăng.

      Thẩm Tây Lăng đẩy cửa vào, thấy tư thế ngồi kì lạ của Triển Dịch Minh giường bệnh, mà Triển Hiểu An nửa nằm lên người Triển Dịch Minh. Mắt của bé nửa mở nửa híp, bộ dạng ngủ mà ngủ, mà tay bé của bé bị chích cây kim. Chỉ là như vậy thôi, Thẩm Tây Lăng liền cảm thấy mình như bị cái gì đấy đâm vào.

      Lúc Triển Dịch Minh thấy vào chỉ liếc nhìn cái, căn bản quan tâm tới . Thẩm Tây Lăng cũng muốn cái gì với , nhưng nhìn con từ từ trợn to mắt nhìn , từ từ tới, khom người, vuốt mặt con , “Bây giờ An An cảm giác thế nào? Có khó chịu nữa ?”

      Triển Hiểu An hất mặt, qua mấy giây lại quay lại, “Mẹ đáng ghét, du lịch cũng thèm đưa con .”

      Nghe được lời của Triển Hiểu An, Triển Dịch Minh liền để Triển Hiểu An đứng thẳng, nhìn vào Thẩm Tây Lăng, “Em mình sao?”. Hỏi xong rồi, biết lại nghĩ tới cái gì, lộ ra nụ cười tự giễu.

      Thẩm Tây Lăng cũng để ý tới , liền ôm An An vào trong ngực, “Mẹ tới chỗ mà đường dễ , cũng có gì thú vị lắm, An An thấy chán. Chờ An An lớn rồi, mẹ dẫn con tới nhiều nơi để vui chơi nhé.” xong lại chạm vào cái mũi của An An, “Cho nên An An phải lớn lên khỏe mạnh, được ốm yếu nhiều.”

      Triển Hiểu An nhìn mẹ, sau đó gật đầu nhanh cái.

      Mắt thấy bình truyền dịch gần hết, Thẩm Tây Lăng tới nhấn vào nút đầu giường, lát sau y tá liền chạy tới rút kim tiêm ra.

      “An An vừa rồi bị kim chích vào thế có khóc ?” Thẩm Tây Lăng hạ thấp giọng.

      y tá kia mở miệng trước, “Con rất ngoan ngoãn, khóc chút nào! giống như mấy đứa bình thường, vừa lấy kim ra bắt đầu khóc lớn lên…..”

      Lúc này Thẩm Tây Lăng mới dùng vẻ mặt tán thưởng nhìn Triển Hiểu An, “An An nhà chúng ta là ngoan.”

      Triển Hiểu An được khen, tâm tình vui vẻ hẳn lên, cười lên.

      Bởi vì phải ở chỗ này cả đêm, Thẩm Tây Lăng ra ngoài trước để Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn về nhà, hôm nay ở đây chăm An An, ngày mai về nhà.

      Những ngày này, mặc dù Thẩm Tây Lăng du lịch, ở nhà, nhưng Triển Dịch Minh cũng chủ động gọi điện thoại tới. Hạ Ngôn vừa nghĩ lại cảm thấy có gì đúng, lập tức muốn kéo Thẩm Tây Lăng ra chỗ hỏi cho ra nhẽ, nhưng Thẩm Sơ Văn lại ở trước mặt Hạ Ngôn dừng lại, để cho bà hỏi.

      ra khỏi bệnh viện, Hạ Ngôn còn trách chồng mình, “Ông kéo tôi ra làm cái gì?”

      “Bà thấy vẻ mặt hai vợ chồng nó sao? Coi như bà hỏi có thể hỏi ra được cái gì, dù sao chúng nó cũng chỉ dối chúng ta. Cũng được. Mọi người đều có cách sống của họ, chúng ta cũng đừng quấy rầy quá nhiều.”

      Mặc dù như vậy, nhưng vẫn có lo lắng trong lòng.
      -----------------

      Sau khi Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn rời , Thẩm Tây Lăng mới lại vào phòng bệnh. Bây giờ nhìn An An khá hơn rồi, nhưng mặt vẫn hơi thiếu sắc, lại hỏi bác sĩ, bác sĩ kia cũng chỉ là thời tiết bây giờ rất nóng, có nhiều đứa trẻ cũng xuất triệu chứng như vậy, vấn đề lớn, nhưng người lớn nhất định phải chú ý đề phòng trúng gió. qua cũng chỉ bảo Thẩm Tây Lăng về nhà đun chút thuốc thảo mộc lên cho bé uống…., Thẩm Tây Lăng nghĩ tới uống thuốc như vậy khổ, lập tức hi vọng bác sĩ kê đơn thuốc. Bác sĩ kia lại cười, dĩ nhiên có thể kê đơn, nhưng kì cần phải làm vậy, hơn nữa thuốc ở trong bệnh viện đắt hơn ở ngoài rất nhiều, để phải tốn kém nhiều, cũng nên mua ở tiệm thuốc ngoài.

      Thẩm Tây Lăng thấy thái độ của bác sĩ này, còn cảm thấy thú vị.

      trở lại phòng bệnh An An kéo đau bụng, Triển Dịch Minh liền bảo Thẩm Tây Lăng trông con, ra ngoài mua ít thức ăn, lên tiếng, nhưng gật đầu cái.

      ngồi ở mép giường, ôm An An ở trong ngực mình, vuốt đầu của bé, nhất thời bùi ngùi, “An An, nếu như mẹ và bố ở cùng nhau, con muốn theo ai?”

      Vừa ra, mới phát ra mình kiên định cái gì đó. muốn nghĩ nhiều rốt cuộc là cái gì để cho mình trì hoãn việc đó như thế. Toàn bộ những thứ kia có ý nghĩa gì nữa, cũng muốn suy nghĩ tiếp Triển Dịch Minh muốn làm gì nữa, cân nhắc những điều này nữa.

      Chỉ là sau khi gặp mặt Hàn Vũ Sắt xong, trong đầu của lại xuất hình ảnh, có lẽ Triển Dịch Minh lâu như vậy trở về là ở cùng với Hàn Vũ Sắt, có lẽ rất quan tâm tới đứa bé kia. Tức giận sao? Tức giận sao? biết trong lòng mình có cảm xúc gì, cũng biết mình nên biểu lộ thế nào mới bình thường. Nhưng biết, mình cần sống như thế này.

      Lúc ôm An An cảm xúc thấy tương lai mơ hồ lần nữa lại xuất trong lòng , con đường tương lai của mình là gì, có phương hướng, khát vọng trong cuộc sống của mình xuất ngọn hải đăng, chỉ dẫn hướng mình nên đâu.

      Triển Hiểu An ngồi dậy từ trong ngực , quan sát vẻ mặt của , “Tại sao mẹ với bố lại muốn ở cùng nhau?”

      Vấn đề kia đối với đứa bé mà , nghĩ ở với bố hoặc với mẹ như thế nào.

      Mặc dù Triển Hiểu An vẫn còn , cũng biết câu trả lời rất thận trọng.

      “Bởi vì, có lẽ bố con ở chung chỗ với , mẹ cũng ở cùng chỗ với chú nào đấy.” nhìn Triển Hiểu An, vẫn có chút đành lòng, nếu như nhiều thứ trước sau cách nào tránh khỏi, muốn biến thành người lừa gạt.

      ra nhiều đứa trẻ vì bố mẹ ly hôn mà trở thành người con đường có lối về, hơn nửa là trở nên quá mức nhạy cảm, bố mẹ cũng có chỉ dẫn chính xác.

      Chuyện của người lớn nên là chuyện của người lớn, nên ép buộc đứa bé tiếp nhận sai lầm của ai đó dẫn tới hôn nhân tan vỡ, nếu là tan vỡ, hai bên đều có nguyên nhân, chỉ là người nào có lỗi nhiều hơn chút mà thôi.

      Triển Hiểu An nhìn , có chút tức giận, đẩy cái, “Mẹ lại muốn , phải ?” mặt đầy uất ức, hốc mắt cũng đỏ.

      Lần này Thẩm Tây Lăng an ủi con , ghen tị, cũng muốn mình uất ức như vậy rồi khóc, nhưng ai tới an ủi mình đây? Bọn họ chỉ biết : Thẩm Tây Lăng, em đừng tùy hứng như vậy, em đừng chịu trách nhiệm như vậy, em đừng ngây thơ như thế…… khóc cũng có tư cách.

      Triển Hiểu An thấy mẹ an ủi bé, lấy tay lau sạch nước mắt của mình, “Mẹ rất hư.”

      Đúng vẫn còn đành lòng, lấy ra khăn giấy lau nước mắt An An, “Ừ, mẹ hư , cho nên An An đừng học mẹ.”
      --------------

      Triển Dịch Minh mua chút cháo, làm nguội, nhưng cũng lạnh. tới, suy nghĩ chút đưa cháo cho Thẩm Tây Lăng, sau khi nhận lấy, tự tay đút cho Triển Hiểu An, chắc hẳn bây giờ đói rồi, Triển Hiểu An cũng ăn hết.

      “An An no bụng chưa?”. Thẩm Tây Lăng cầm bát hỏi.

      Triển Hiểu An lấy tay mẹ, sờ bụng của mình, căng tròn.

      Thẩm Tây Lăng thể nín cười, để hộp cháo sang bên, bụng của bé cũng đầy, xem ra no rồi.

      Thẩm Tây Lăng vốn thấy An An có gì nguy hiểm nữa, muốn mang bé về nhà,nhưng bây giờ bé cũng chẳng muốn làm gì, buồn ngủ ràng, cũng liền dứt suy nghĩ.

      giọng hừ, được bao lâu An An ngủ.

      Từ đầu tới cuối, Triển Dịch Minh đứng ở bên. Bọn họ như những đoạn ngắn của cuộc sống cứng rắn ghét lại với nhau, giữa nhau có bất kì lời hay tình cảm nào, thấy được nhau, nhưng lại giống như đều ở gian khác ở bên trong, phương thức chung sống kì lạ, nhưng trước sau vẫn tìm được cái gì phá vỡ điểm buộc vào.

      Sau khi An An ngủ, Thẩm Tây Lăng đắp chăn lên cho An An. Phòng bệnh có điều hòa, tăng nhiệt độ điều hòa lên, còn sợ An An lạnh. Làm xong tất cả, mới ra ngoài.
      Phía sau bệnh viện có nhiều chỗ trống, bây giờ kiến trúc xây dựng theo kiểu xanh hóa, bóng cây cỏ cũng nhiều, thêm mấy bước là tới bồn hoa. Bệnh viên xây dựng lâu, hoặc là lúc di chuyển cũng dời mấy cây cổ xưa , giờ phút này ít người ngồi chung chỗ trò chuyện, nhìn ra là bệnh nhân hay là người thân.

      Nhiệt độ buổi tối so với ban ngày thấp hơn nhiều, mặt đất cũng hơi ẩm ướt, khí hậu khác nhau ở từng khu vực cũng có, còn có gió đêm thổi qua, chính xác là thời cơ tốt để hóng mát.

      Thẩm Tây Lăng tìm chỗ ghế trống, trực tiếp ngồi lên.

      Triển Dịch Minh theo phía sau , biết .

      Trước kia hiểu được cái gì là “Đến cuối cùng mài được tính tình.” Là cái dạng gì, nhưng bây giờ biết, phải ở trong đó mới hiểu.

      Triển Dịch Minh ngược lại rất bình thản, “Trở về thôi! coi chừng An An.”

      Thẩm Tây Lăng nhất thời mở miệng, biết, chỉ cần mình cãi vã, tự nhiên cùng chuyện, là có thể làm như có gì xảy ra, như trước kia vậy, nhà ba người, dáng vẻ nhìn qua rất đẹp. Lời của cũng đơn giản, về trước, ngày mai đưa An An về. thể phủ nhận, người bố tốt.

      Thậm chí suy nghĩ, nếu như bọn họ kết hôn, thế nào? Hẳn tệ như bây giờ, thế tiếp tục chịu đựng sống như thế này, cũng thể tiếp tục giả vờ xuống.

      lấy tư cách là người đứng xem để đối đãi tất cả, vì sao hai người tách ra liền phải tức giận chứ? Bởi vì đổ lỗi cho người thứ ba, phẫn nộ. Cũng có thể làm được rất bình thản, vì vậy chia lìa. Bởi vì chia tay,cũng là buông tha chính mình.

      có suy nghĩ như vậy, nhưng đa số người có cho đó là khảc thường ? Bản thân cho rằng như vậy là tốt. Nhưng ít nhất, có thể tự với mình, quan tâm, khó chịu. Rốt cuộc có thể có ngày, biến thành dáng vẻ mình từng thích, cho dù cuộc sống được như ý, cũng có thể thừa nhận mình độc lập.

      cần lúc gặp chuyện may liền gọi cho chị trước tiên, hỏi làm thế nào, gọi cho bố mẹ, hỏi nên làm thế nào.

      Rốt cuộc có thể thoát khỏi, có được cách thức mình muốn, cho dù là nghĩ vậy.

      Triển Dịch Minh vẫn nhìn , bình tĩnh được có chút bình thường, nhìn thời gian lên điện thoại, “Có chút muộn.”

      chuyện chút !” phát ra tiếng thở dài cực kì nhạt nhẽo.

      Triển Dịch Minh nhìn hồi, ngồi xuống bên cạnh .

      có thể nghe được tiếng gió bên tai mình, ràng như vậy, cũng làm cho mình biết quyết định sáng suốt của mình, “Triển Dịch Minh, ly hôn !”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37.2:


      Lời của ra, Triển Dịch Minh cũng có phản ứng, sắc mặt càng chìm , cuối cùng nghiêng người sang nhìn , “Đây chính là kết quả sau khi em du lịch sao?”

      thực tế coi như du lịch về, cũng có kết quả, có thể khiến quyết định thế này là tất cả những chuyện xảy ra mấy ngày nay. cách nào tưởng tượng ra có ngày, đưa An An ra ngoài, sau đó có người phụ nữ nâng bụng bự lên. Còn có sinh mệnh của người khác, luôn ngừng nhắc nhở về cuộc sống khó chịu này.

      từng thích nhân vật trong tiểu thuyết, cuối cùng , chỉ vì người đàn ông kia đối với người phụ nữ mình từng bảo phá con . cảm thấy người đàn ông kia có lỗi, khi có con, dứt ra được, vĩnh viễn dính nhau .

      Người đời, luôn đứa bé vô tội, đứa bé sinh ra liền khiến người khác khổ sở, vậy những người này vô tội sao?

      Đó phải là điểm bộc phát, chỉ là phần . Đó là ngòi nổ, khiến cuối cùng có dũng khí ra hai chữ ‘Ly hôn’. ra xong, trong lòng trống rỗng, mắt cũng chua xót, cho là mình khóc, nhưng có.

      “Có quan trọng ?” nghiêng đầu qua, “Đây chính là điều tôi muốn.”

      Mệt mỏi, đứng dậy, nếu muốn về, vậy trở về.

      Cùng lúc đó, Triển Dịch Minh cũng đứng lên, kéo lấy tay , “Vậy tại sao đột nhiên vào lúc này? Đề cập vào thời điểm này chứ?”

      thử chút, bỏ được , bình thản đáp lại , “ cho rằng vì cái gì là cái đó ! Ly hôn đối với , có bất kì tổn thất nào.”

      còn có thể tìm được người phụ nữ dịu dàng tốt hơn , có thể nuôi được cả đám phụ nữ, những người phụ nữ kia biết điều giống như , để phiền lòng.

      Giọng bình thản của , khiến tức giận, “Cái gì gọi là có bất kì tổn thất nào? A, em bây giờ tới cho tôi biết em vì tôi sao?”

      “Ít nhất đối với hai bên chúng ta đều tốt !” trầm mặc , “ có thể tiếp tục cuộc sống của , mà tôi cũng có cuộc sống mình muốn.”

      “Em còn có thể dối trá thế sao. Đỗ Diên Hằng trở lại, em có dũng khí đấu với tôi rồi. Em dám trước mặt tôi là em gặp ta sao?” cười cười, “Rốt cuộc em ngây thơ hay là ngu xuẩn đây, em cảm thấy tôi bỏ qua cho 2 người sao?”

      “Bộ dạng uy hiếp này dùng được rồi, tùy thích làm thế nào làm, dù sao cũng ép bọn tôi chết được.” Giọng của vẫn bình thản như cũ, “Nếu như chỉ có thể dùng up hiếp, vậy tôi cũng chỉ muốn , ra rất ngây thơ.”

      dùng lực bỏ tay ra, thậm chí quan tâm tay mình thành cái dạng gì, cứ chịu buông, như muốn bóp vỡ tay .

      Đủ rồi, quá đủ rồi.

      Trước kia Hướng Tri Dao . ấy hi vọng tất cả tình cảm liên quan tới những người khác, để người trong cuộc tự quyết định, bất kể là tách ra hay ở cùng nhau.

      Bây giờ cũng chỉ là giống vậy, quan tâm người khác, chỉ vấn đề giữa và Triển Dịch Minh. Vốn chính là mâu thuẫn giữa , liên quan tới người khác. cho được cái cần, tương tự cũng phù hợp với cầu của .
      Vậy sống riêng phần mình !

      Vì sao nhất định phải cấu xé ra để bản thân đau khổ dính vào nhau, muốn tiếp tục mềm yếu và thỏa hiệp nữa.

      “Vậy tôi có thể ngây thơ cho em xem.”

      vừa xong, Thẩm Tây Lăng liền há mồm cắn lên, dừng hết sức lực của mình, cắn thủng da thịt , mùi máu tươi tán ra, thậm chí cảm giác mình nếm được máu.

      Triển Dịch Minh cũng hất ra, nhưng ánh mắt lo lắng vô cùng, nhìn thẳng .

      cắn nữa, bởi vì cho dù như vậy, lựa chọn buông tay. nở nụ cười, vết máu ở khóe miệng khiến nhìn qua giống như người điên, sao cả dùng tay khác lau , “Đừng ép tôi tới mức điên, đối với có chỗ tốt nào.”

      “Cuối cùng hai chúng ta, ai ép buộc người nào. nhiều năm như vậy, nhiều năm như thế, trong lòng của em chỉ có mình Đỗ Diên Hằng, em coi là cái gì?”


      Cái tên đó khiến đáy lòng càng chua xót, “Tôi hận bản thân mình. Ban đầu lại chịu thỏa hiệp, nếu như mà tôi thỏa hiệp, tôi liền cùng ấy chung sống hạnh phúc, thế nào cũng ở cùng . Coi là cái gì, cầu tôi coi là cái gì sao? đừng để bộ mặt dối trá trước mặt tôi, bộ dạng giả bộ tình cảm như thế, bản thân cho là đối với tôi tốt, sau đó tôi nên cảm kích báo đáp lại vì đối ‘tốt’ với tôi. Nếu như lòng tốt của là để cho tôi ngày ngày ở nhà chăm con, giặt quần áo nấu cơm cho . Sau đó tư cách hỏi ở đó làm cái gì cũng có. Còn quản hỏi ở bên ngoài làm những cái gì. Vậy tôi cho biết, lòng tôi của tôi lạ gì. Về phần Đỗ Diên Hằng sao? tôi có gặp ấy, vậy sao, tôi nên bày tỏ tôi làm chuyện có lỗi với sao? Tạm thời ra vẻ mình bị hại, chuyện của với Hàn Vũ Sắt ai cũng biết, cuối cùng người nào có lỗi với ai vậy. Dĩ nhiên. Nhất định nhận mình có lỗi. là đại thiếu gia nhà họ Triển, từ lúc bắt đầu học trung học vô số nữ sinh thương nhung nhớ , ánh mắt của , người khác đối với sức hấp dẫn của phục sát đất. xin lỗi, lòng tốt của , tôi thích được. Nếu như tôi vẫn ở chung chỗ với Đỗ Diên Hằng, ấy nhất định đối xử thế này với tôi, để tôi khó chịu, để cho tôi thấy mơ hồ biết nên sống như thế nào, để tôi nổi điên lên.”

      Triển Dịch Minh đưa ra cái tay khác, nâng lên, lộ ra nụ cười quỷ dị, “Đánh , đánh , biết tôi sợ .”

      Bàn tay dừng trung, toàn thân cũng run rẩy.

      “Em tạm thời kiếm cớ, em để ý tôi ở chung chỗ với người khác sao? Cho tới bây giờ em đều quan tâm, những thứ này tất cả đều là em lấy cớ ra, ra em muốn rời đúng ? Em muốn quay về bên cạnh ta đúng ? Con mẹ nó, cho tới bây giờ em cũng quan tâm tới tôi.”

      “Đúng vậy, cho tới bây giờ tôi quan tâm tới , từ đầu tới cuối cũng có.”

      nhìn , mở miệng từng câu từng chữ, ánh mắt đỏ lên, chứa bất kì cảm xúc gì.

      Cuối cùng buông tay ra.

      xoay người, cũng quay đầu lại.

      nhìn bóng lưng của , nghe tiếng giầy cao gót của , càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.
      -------

      Thẩm Tây Lăng cũng trở về “Tây Minh Cư”, mà lung tung, cái gì cũng nghĩ, chỉ nhìn hình những người kia, muốn theo người khác trong cuộc sống, thấy chút ấm áp, để chứng minh ra cuộc sống vẫn rất tốt đẹp.

      Thẩm Tây Lăng trở về nhà họ Thẩm thời gian, Hạ Ngôn cảm thấy kì quái, nhưng vẫn hỏi gì. Mỗi lần Thẩm Tây Lăng ăn cơm, muốn cho bọn họ biết quyết định của mình. Nhưng biết, nếu ra, phần dịu dàng bây giờ này, nhất định thể cất giữ.
      Hạ Ngôn gắp thức ăn cho , Thẩm Sơ Văn lại kể những chuyện xưa cho nghe.

      Hạ Ngôn với Thẩm Sơ Văn chỉ vì chuyện mà ầm ĩ ngừng, sau đó hờn dỗi. Thẩm Tây Lăng nhìn thấy vậy, tự dưng cảm thấy ấm áp.

      năm, đột nhiên Hạ Ngôn bị bệnh, Thẩm Sơ Văn đưa Hạ Ngôn tới bệnh viện, ngày ngày ở bên cạnh, để có tiếng phiền toái.

      Thẩm Tây Lăng bệnh viện thăm mẹ Thẩm Sơ Văn ở đây đùa, bạn học cũ nào đấy của Thẩm Sơ Văn, khi ngã bệnh, lập tức mua đống thuốc về, nhưng khi vợ ông ấy ngã bệnh, ông đó liền bảo có tiền mua thuốc, lâu sau, vợ trước của người bạn học qua đời, sau khi cưới ông già khác do người khác giới thiệu.

      Lời kết thúc sau câu chuyện đó của Thẩm Sơ Văn là: Xem ra tôi đối với bà vẫn tốt lắm.

      Khi đó, Hạ Ngôn nằm ở giường lấy chân ra đá chồng mình: Bạn ông cũng hơn 60 tuổi rồi, bây giờ còn cưới được……. chậc chậc, cũng can đảm đấy…….

      Hạnh phúc , phải gắn bó bên cạnh vượt qua sóng to gió lớn, mà là có những năm tháng bình thường giản dị. Nghĩ đến những thứ kia, Thẩm Tây Lăng chẳng biết tại sao, mắt lại thấy chua xót, muốn phá hỏng khí giờ phút này, tuyệt nghĩ.

      lại ở nơi này mấy ngày, Thẩm Đông Lăng lại trở lại.

      Thẩm Đông Lăng thấy ở chỗ này, lập tức thấy kì quái, sau khi ăn cơm tối xong, liền kéo Thẩm Tây Lăng ra ngoài sân.

      Thẩm Tây Lăng có chút cảm thán, từ đến lớn, người có thể nhìn ra tâm tình mình tốt, luôn là người chị này. Luôn luôn cảm nhận được niềm vui của , qua đoạn thời gian rất dài, rất là ghét, nhưng bây giờ chỉ là cảm thán, họ quả nhiên là chị em.

      Trăng lên, sao lốm đốm đầy trời, có thể tưởng tượng ngày mai là trời xanh mấy trắng, ánh mặt trời chói sáng.

      “Mẹ em ở nhà nhiều ngày rồi.” Cuối cùng Thẩm Đông Lăng mở miệng, đại khái cũng biết, mình chủ động, chị cũng chủ động nhắc tới.

      Thẩm Tây Lăng gật đầu cái.

      “Triển Dịch Minh gọi tới sao?” Thẩm Đông Lăng chau mày.

      Thẩm Tây Lăng bình tĩnh nhìn chị mình, “Chị, em muốn ly hôn.”

      Giọng bình tĩnh, ra xong, lại cảm thấy sảng khoái.

      Đầu tiên Thẩm Đông Lăng nhìn em này của mình, sau đó chân mày cau lại, tay đặt bàn đá gõ cái, xưa nay chưa thấy, hỏi, “Em suy nghĩ kĩ?”

      Cùng với tưởng tượng phản ứng giống nhau quá, Thẩm Tây Lăng cũng có chút kì quái, nhưng vẫn gật đầu cái, “Rất kĩ rồi, cho tới bây giờ em cũng chưa bao giờ chắc chắn như thế.”

      Thẩm Đông Lăng nhìn em , thở dài tiếng, “Là bởi vì Đỗ Diên Hằng?”

      Thẩm Tây Lăng rất giật mình.

      Thẩm Đông Lăng , “ xã giao thấy qua ta, còn tưởng rằng nhìn lầm rồi, ra ta trở lại .”

      Thẩm Tây Lăng cắn môi, “Em còn tưởng rằng chị quát em! Lại có thái độ này sao?”

      Thẩm Đông Lăng trầm mặc hồi, “Chị suy nghĩ, chị có tư cách gì mà quát em!” Trong thanh có sầu não, khiến Thẩm Tây Lăng khó chịu.

      “Chị với rể có phải …….”

      “Người hạnh phúc có rất nhiều, bất hạnh cũng có nhiều.” Thẩm Đông Lăng vỗ vỗ tay Thẩm Tây Lăng, “Chuyện của chị, chị có chừng có mực.”

      Thẩm Tây Lăng lại dừng đề tài này, “Chị có phải quá nhạy cảm hay , người phụ nữ kia phải sớm kết hôn rồi sao?”

      Thẩm Đông Lăng tự nhiên biết tới ai, giờ phút này mím chặt môi, cũng trả lời. Thẩm Tây Lăng chỉ nhìn chị mình. Nếu như người phụ nữ chú ý tới việc chồng mình qua lại như vậy, chắc chẳn là rất quan tâm chứ? Quan tâm như thế mới canh cánh ở trong lòng.

      Mặc dù muốn , nhưng vẫn phải chủ động ra trước mặt họ. Nếu là lúc trước, có lẽ trực tiếp rời , cuối cùng trong điện thoại ra câu. Bây giờ suy nghĩ chút, những thứ qua chịu trách nhiệm.

      Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn cũng rất giật mình.

      Mẹ vẫn như trước kia, bảo đừng nhạy cảm quá, có chuyện gì ngồi xuống từ từ , còn bảo để Triển Dịch Minh tới đây, sau đó làm chút công tác tư tưởng. Lời của Hạ Ngôn thế nào mà lại khiến có chút ghét, lập tức bày tỏ mình nghĩ kĩ, bất kể ai cũng làm thay đổi quyết định của mình.

      Thái độ của rất quyết liệt.

      Sau đó Thẩm Sơ Văn luôn cưng chiều từ tới lớn, cho cái tát.

      Thẩm Đông Lăng thấy như vậy, cũng gì, cũng ngăn cản. hiểu bố mẹ mình, năm đó Tây Lăng và Triển Dịch Minh kết hôn, Thẩm thị cũng tốt lên, tất cả đều dựa vào nhà họ Triển. Khi đó, Triển Dịch Minh căn bản cần phải phí sức làm chuyện tốt chẳng có kết quả này. Thẩm Sơ Văn mình chuyện với Triển Dịch Minh, hơn nữa hết sức trịnh trọng đưa con giao cho Triển Dịch Minh.

      Thương nhân quá nặng về ích lợi rồi. Lại nguyện ý hi sinh nhiều như vậy, thậm chí còn nguyện ý làm người trung gian giới thiệu qua mấy khách hàng lớn, những chuyện này Thẩm Sơ Văn đều để trong mắt, tự nhiên biết cậu đối với con mình có mấy phần tâm tư. Hơn nữa ít năm như vậy, Triển Dịch Minh đối với nhà họ Thẩm như vậy là có nghi ngờ gì.

      Thẩm Sơ Văn trọng tình trọng nghĩa, nếu lúc công ty nguy nan nhất được Triển Dịch Minh đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, liền toàn tâm toàn ý hi vọng Tây Lăng và Triển Dịch Minh sống tốt với nhau. Hôm nay Tây Lăng tới chuyện ly hôn, tất nhiên ông tức giận.

      phải là bố mẹ con mình, chỉ vì lợi ích liền đẩy vào hố lửa, mà là theo từ cái nhìn của bọn họ là thấy người con cưới phải người xấu, chỉ cần bên Tây Lăng có vấn đề, bên kia liền có vấn đề.

      Nhưng khi chuyện người thấy việc đáng kể, những chuyện kia rất bé.

      Lần đầu tiên Thẩm Sơ Văn mắng Thẩm Tây Lăng như thế,ông hỏi nguyên nhân Thẩm Tây Lăng chịu mở miệng. Hai người già tự nhiên nhận định là nguyên nhân tại , hoặc là tùy hứng, hoặc là chính vì tiểu tử thối Đỗ Diên Hằng. Thẩm Tây Lăng phủ nhân, càng làm cho bọn họ tức giận.

      Thẩm Tây Lăng che mặt mình, “Bố mẹ, cứ để mặc con .”

      xong câu đó, liền rời .

      Thẩm Đông Lăng nhìn bóng lưng em mình, thở dài, sau đó khuyên bố mẹ.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 37.1:

      Thẩm Tây Lăng sờ sờ túi của mình, lúc này mới phát ra lúc ra cửa còn mang điện thoại di động. Đầu óc cũng tỉnh táo hơn, lúc ra cửa thấy điện thoại còn pin, liền để điện thoại ở trong phòng sạc pin, sau cũng chú ý. lấy chìa khóa ra, mở cửa trước, bật tất cả đèn lên, lầu lầu dưới có vẻ sáng rỡ khác thường, mảnh sáng có thể khiến có cảm giác an toàn.

      lên tầng, lấy điện thoại, sau đó mở máy.

      Nhanh chóng vào phần danh bạ, gọi số điện thoại của Hạ Ngôn. Hạ Ngôn vừa nghe được điện thoại của , thể oán giận thế nào lại vào lúc này tắt máy, buổi chiều An An có điểm khác thường, đến buổi tối cả người thoải mái, khiến hai ông bà sợ gần chết, gọi điện cho tắt máy, thể làm gì khác hơn là gọi cho Triển Dịch Minh.

      Thẩm Tây Lăng dĩ nhiên là gấp gáp, vừa vừa tắt đèn, muốn lập tức chạy tới.

      Bây giờ Hạ Ngôn lại nhàng rồi, chỉ tại do thời tiết qua nóng, giờ còn đnag truyền nước biển, bác sĩ cũng bảo là còn gì đáng lo ngại nữa.

      Thẩm Tây Lăng hỏi địa chỉ ràng, chạy tới.

      Lúc tới, Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn đều ở ngoài phòng bệnh. Vốn chỉ định truyền nước biển xong rồi về, nhưng Triển Dịch Minh yên tâm, lại bảo ở lại bệnh viện 1 ngày nữa, kiểm tra chắc chắn mới được.

      Hạ Ngôn chỉ chỉ bên trong với Thẩm Tây Lăng.

      Thẩm Tây Lăng đẩy cửa vào, thấy tư thế ngồi kì lạ của Triển Dịch Minh giường bệnh, mà Triển Hiểu An nửa nằm lên người Triển Dịch Minh. Mắt của bé nửa mở nửa híp, bộ dạng ngủ mà ngủ, mà tay bé của bé bị chích cây kim. Chỉ là như vậy thôi, Thẩm Tây Lăng liền cảm thấy mình như bị cái gì đấy đâm vào.

      Lúc Triển Dịch Minh thấy vào chỉ liếc nhìn cái, căn bản quan tâm tới . Thẩm Tây Lăng cũng muốn cái gì với , nhưng nhìn con từ từ trợn to mắt nhìn , từ từ tới, khom người, vuốt mặt con , “Bây giờ An An cảm giác thế nào? Có khó chịu nữa ?”

      Triển Hiểu An hất mặt, qua mấy giây lại quay lại, “Mẹ đáng ghét, du lịch cũng thèm đưa con .”

      Nghe được lời của Triển Hiểu An, Triển Dịch Minh liền để Triển Hiểu An đứng thẳng, nhìn vào Thẩm Tây Lăng, “Em mình sao?”. Hỏi xong rồi, biết lại nghĩ tới cái gì, lộ ra nụ cười tự giễu.

      Thẩm Tây Lăng cũng để ý tới , liền ôm An An vào trong ngực, “Mẹ tới chỗ mà đường dễ , cũng có gì thú vị lắm, An An thấy chán. Chờ An An lớn rồi, mẹ dẫn con tới nhiều nơi để vui chơi nhé.” xong lại chạm vào cái mũi của An An, “Cho nên An An phải lớn lên khỏe mạnh, được ốm yếu nhiều.”

      Triển Hiểu An nhìn mẹ, sau đó gật đầu nhanh cái.

      Mắt thấy bình truyền dịch gần hết, Thẩm Tây Lăng tới nhấn vào nút đầu giường, lát sau y tá liền chạy tới rút kim tiêm ra.

      “An An vừa rồi bị kim chích vào thế có khóc ?” Thẩm Tây Lăng hạ thấp giọng.

      y tá kia mở miệng trước, “Con rất ngoan ngoãn, khóc chút nào! giống như mấy đứa bình thường, vừa lấy kim ra bắt đầu khóc lớn lên…..”

      Lúc này Thẩm Tây Lăng mới dùng vẻ mặt tán thưởng nhìn Triển Hiểu An, “An An nhà chúng ta là ngoan.”

      Triển Hiểu An được khen, tâm tình vui vẻ hẳn lên, cười lên.

      Bởi vì phải ở chỗ này cả đêm, Thẩm Tây Lăng ra ngoài trước để Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn về nhà, hôm nay ở đây chăm An An, ngày mai về nhà.

      Những ngày này, mặc dù Thẩm Tây Lăng du lịch, ở nhà, nhưng Triển Dịch Minh cũng chủ động gọi điện thoại tới. Hạ Ngôn vừa nghĩ lại cảm thấy có gì đúng, lập tức muốn kéo Thẩm Tây Lăng ra chỗ hỏi cho ra nhẽ, nhưng Thẩm Sơ Văn lại ở trước mặt Hạ Ngôn dừng lại, để cho bà hỏi.

      ra khỏi bệnh viện, Hạ Ngôn còn trách chồng mình, “Ông kéo tôi ra làm cái gì?”

      “Bà thấy vẻ mặt hai vợ chồng nó sao? Coi như bà hỏi có thể hỏi ra được cái gì, dù sao chúng nó cũng chỉ dối chúng ta. Cũng được. Mọi người đều có cách sống của họ, chúng ta cũng đừng quấy rầy quá nhiều.”

      Mặc dù như vậy, nhưng vẫn có lo lắng trong lòng.
      -----------------

      Sau khi Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn rời , Thẩm Tây Lăng mới lại vào phòng bệnh. Bây giờ nhìn An An khá hơn rồi, nhưng mặt vẫn hơi thiếu sắc, lại hỏi bác sĩ, bác sĩ kia cũng chỉ là thời tiết bây giờ rất nóng, có nhiều đứa trẻ cũng xuất triệu chứng như vậy, vấn đề lớn, nhưng người lớn nhất định phải chú ý đề phòng trúng gió. qua cũng chỉ bảo Thẩm Tây Lăng về nhà đun chút thuốc thảo mộc lên cho bé uống…., Thẩm Tây Lăng nghĩ tới uống thuốc như vậy khổ, lập tức hi vọng bác sĩ kê đơn thuốc. Bác sĩ kia lại cười, dĩ nhiên có thể kê đơn, nhưng kì cần phải làm vậy, hơn nữa thuốc ở trong bệnh viện đắt hơn ở ngoài rất nhiều, để phải tốn kém nhiều, cũng nên mua ở tiệm thuốc ngoài.

      Thẩm Tây Lăng thấy thái độ của bác sĩ này, còn cảm thấy thú vị.

      trở lại phòng bệnh An An kéo đau bụng, Triển Dịch Minh liền bảo Thẩm Tây Lăng trông con, ra ngoài mua ít thức ăn, lên tiếng, nhưng gật đầu cái.

      ngồi ở mép giường, ôm An An ở trong ngực mình, vuốt đầu của bé, nhất thời bùi ngùi, “An An, nếu như mẹ và bố ở cùng nhau, con muốn theo ai?”

      Vừa ra, mới phát ra mình kiên định cái gì đó. muốn nghĩ nhiều rốt cuộc là cái gì để cho mình trì hoãn việc đó như thế. Toàn bộ những thứ kia có ý nghĩa gì nữa, cũng muốn suy nghĩ tiếp Triển Dịch Minh muốn làm gì nữa, cân nhắc những điều này nữa.

      Chỉ là sau khi gặp mặt Hàn Vũ Sắt xong, trong đầu của lại xuất hình ảnh, có lẽ Triển Dịch Minh lâu như vậy trở về là ở cùng với Hàn Vũ Sắt, có lẽ rất quan tâm tới đứa bé kia. Tức giận sao? Tức giận sao? biết trong lòng mình có cảm xúc gì, cũng biết mình nên biểu lộ thế nào mới bình thường. Nhưng biết, mình cần sống như thế này.

      Lúc ôm An An cảm xúc thấy tương lai mơ hồ lần nữa lại xuất trong lòng , con đường tương lai của mình là gì, có phương hướng, khát vọng trong cuộc sống của mình xuất ngọn hải đăng, chỉ dẫn hướng mình nên đâu.

      Triển Hiểu An ngồi dậy từ trong ngực , quan sát vẻ mặt của , “Tại sao mẹ với bố lại muốn ở cùng nhau?”

      Vấn đề kia đối với đứa bé mà , nghĩ ở với bố hoặc với mẹ như thế nào.

      Mặc dù Triển Hiểu An vẫn còn , cũng biết câu trả lời rất thận trọng.

      “Bởi vì, có lẽ bố con ở chung chỗ với , mẹ cũng ở cùng chỗ với chú nào đấy.” nhìn Triển Hiểu An, vẫn có chút đành lòng, nếu như nhiều thứ trước sau cách nào tránh khỏi, muốn biến thành người lừa gạt.

      ra nhiều đứa trẻ vì bố mẹ ly hôn mà trở thành người con đường có lối về, hơn nửa là trở nên quá mức nhạy cảm, bố mẹ cũng có chỉ dẫn chính xác.

      Chuyện của người lớn nên là chuyện của người lớn, nên ép buộc đứa bé tiếp nhận sai lầm của ai đó dẫn tới hôn nhân tan vỡ, nếu là tan vỡ, hai bên đều có nguyên nhân, chỉ là người nào có lỗi nhiều hơn chút mà thôi.

      Triển Hiểu An nhìn , có chút tức giận, đẩy cái, “Mẹ lại muốn , phải ?” mặt đầy uất ức, hốc mắt cũng đỏ.

      Lần này Thẩm Tây Lăng an ủi con , ghen tị, cũng muốn mình uất ức như vậy rồi khóc, nhưng ai tới an ủi mình đây? Bọn họ chỉ biết : Thẩm Tây Lăng, em đừng tùy hứng như vậy, em đừng chịu trách nhiệm như vậy, em đừng ngây thơ như thế…… khóc cũng có tư cách.

      Triển Hiểu An thấy mẹ an ủi bé, lấy tay lau sạch nước mắt của mình, “Mẹ rất hư.”

      Đúng vẫn còn đành lòng, lấy ra khăn giấy lau nước mắt An An, “Ừ, mẹ hư , cho nên An An đừng học mẹ.”
      --------------

      Triển Dịch Minh mua chút cháo, làm nguội, nhưng cũng lạnh. tới, suy nghĩ chút đưa cháo cho Thẩm Tây Lăng, sau khi nhận lấy, tự tay đút cho Triển Hiểu An, chắc hẳn bây giờ đói rồi, Triển Hiểu An cũng ăn hết.

      “An An no bụng chưa?”. Thẩm Tây Lăng cầm bát hỏi.

      Triển Hiểu An lấy tay mẹ, sờ bụng của mình, căng tròn.

      Thẩm Tây Lăng thể nín cười, để hộp cháo sang bên, bụng của bé cũng đầy, xem ra no rồi.

      Thẩm Tây Lăng vốn thấy An An có gì nguy hiểm nữa, muốn mang bé về nhà,nhưng bây giờ bé cũng chẳng muốn làm gì, buồn ngủ ràng, cũng liền dứt suy nghĩ.

      giọng hừ, được bao lâu An An ngủ.

      Từ đầu tới cuối, Triển Dịch Minh đứng ở bên. Bọn họ như những đoạn ngắn của cuộc sống cứng rắn ghét lại với nhau, giữa nhau có bất kì lời hay tình cảm nào, thấy được nhau, nhưng lại giống như đều ở gian khác ở bên trong, phương thức chung sống kì lạ, nhưng trước sau vẫn tìm được cái gì phá vỡ điểm buộc vào.

      Sau khi An An ngủ, Thẩm Tây Lăng đắp chăn lên cho An An. Phòng bệnh có điều hòa, tăng nhiệt độ điều hòa lên, còn sợ An An lạnh. Làm xong tất cả, mới ra ngoài.
      Phía sau bệnh viện có nhiều chỗ trống, bây giờ kiến trúc xây dựng theo kiểu xanh hóa, bóng cây cỏ cũng nhiều, thêm mấy bước là tới bồn hoa. Bệnh viên xây dựng lâu, hoặc là lúc di chuyển cũng dời mấy cây cổ xưa , giờ phút này ít người ngồi chung chỗ trò chuyện, nhìn ra là bệnh nhân hay là người thân.

      Nhiệt độ buổi tối so với ban ngày thấp hơn nhiều, mặt đất cũng hơi ẩm ướt, khí hậu khác nhau ở từng khu vực cũng có, còn có gió đêm thổi qua, chính xác là thời cơ tốt để hóng mát.

      Thẩm Tây Lăng tìm chỗ ghế trống, trực tiếp ngồi lên.

      Triển Dịch Minh theo phía sau , biết .

      Trước kia hiểu được cái gì là “Đến cuối cùng mài được tính tình.” Là cái dạng gì, nhưng bây giờ biết, phải ở trong đó mới hiểu.

      Triển Dịch Minh ngược lại rất bình thản, “Trở về thôi! coi chừng An An.”

      Thẩm Tây Lăng nhất thời mở miệng, biết, chỉ cần mình cãi vã, tự nhiên cùng chuyện, là có thể làm như có gì xảy ra, như trước kia vậy, nhà ba người, dáng vẻ nhìn qua rất đẹp. Lời của cũng đơn giản, về trước, ngày mai đưa An An về. thể phủ nhận, người bố tốt.

      Thậm chí suy nghĩ, nếu như bọn họ kết hôn, thế nào? Hẳn tệ như bây giờ, thế tiếp tục chịu đựng sống như thế này, cũng thể tiếp tục giả vờ xuống.

      lấy tư cách là người đứng xem để đối đãi tất cả, vì sao hai người tách ra liền phải tức giận chứ? Bởi vì đổ lỗi cho người thứ ba, phẫn nộ. Cũng có thể làm được rất bình thản, vì vậy chia lìa. Bởi vì chia tay,cũng là buông tha chính mình.

      có suy nghĩ như vậy, nhưng đa số người có cho đó là khảc thường ? Bản thân cho rằng như vậy là tốt. Nhưng ít nhất, có thể tự với mình, quan tâm, khó chịu. Rốt cuộc có thể có ngày, biến thành dáng vẻ mình từng thích, cho dù cuộc sống được như ý, cũng có thể thừa nhận mình độc lập.

      cần lúc gặp chuyện may liền gọi cho chị trước tiên, hỏi làm thế nào, gọi cho bố mẹ, hỏi nên làm thế nào.

      Rốt cuộc có thể thoát khỏi, có được cách thức mình muốn, cho dù là nghĩ vậy.

      Triển Dịch Minh vẫn nhìn , bình tĩnh được có chút bình thường, nhìn thời gian lên điện thoại, “Có chút muộn.”

      chuyện chút !” phát ra tiếng thở dài cực kì nhạt nhẽo.

      Triển Dịch Minh nhìn hồi, ngồi xuống bên cạnh .

      có thể nghe được tiếng gió bên tai mình, ràng như vậy, cũng làm cho mình biết quyết định sáng suốt của mình, “Triển Dịch Minh, ly hôn !”

      Mệt mỏi, mệt rồi.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 37.2:

      Lời của ra, Triển Dịch Minh cũng có phản ứng, sắc mặt càng chìm , cuối cùng nghiêng người sang nhìn , “Đây chính là kết quả sau khi em du lịch sao?”

      thực tế coi như du lịch về, cũng có kết quả, có thể khiến quyết định thế này là tất cả những chuyện xảy ra mấy ngày nay. cách nào tưởng tượng ra có ngày, đưa An An ra ngoài, sau đó có người phụ nữ nâng bụng bự lên. Còn có sinh mệnh của người khác, luôn ngừng nhắc nhở về cuộc sống khó chịu này.

      từng thích nhân vật trong tiểu thuyết, cuối cùng , chỉ vì người đàn ông kia đối với người phụ nữ mình từng bảo phá con . cảm thấy người đàn ông kia có lỗi, khi có con, dứt ra được, vĩnh viễn dính nhau .

      Người đời, luôn đứa bé vô tội, đứa bé sinh ra liền khiến người khác khổ sở, vậy những người này vô tội sao?

      Đó phải là điểm bộc phát, chỉ là phần . Đó là ngòi nổ, khiến cuối cùng có dũng khí ra hai chữ ‘Ly hôn’. ra xong, trong lòng trống rỗng, mắt cũng chua xót, cho là mình khóc, nhưng có.

      “Có quan trọng ?” nghiêng đầu qua, “Đây chính là điều tôi muốn.”

      Mệt mỏi, đứng dậy, nếu muốn về, vậy trở về.

      Cùng lúc đó, Triển Dịch Minh cũng đứng lên, kéo lấy tay , “Vậy tại sao đột nhiên vào lúc này? Đề cập vào thời điểm này chứ?”

      thử chút, bỏ được , bình thản đáp lại , “ cho rằng vì cái gì là cái đó ! Ly hôn đối với , có bất kì tổn thất nào.”

      còn có thể tìm được người phụ nữ dịu dàng tốt hơn , có thể nuôi được cả đám phụ nữ, những người phụ nữ kia biết điều giống như , để phiền lòng.

      Giọng bình thản của , khiến tức giận, “Cái gì gọi là có bất kì tổn thất nào? A, em bây giờ tới cho tôi biết em vì tôi sao?”

      “Ít nhất đối với hai bên chúng ta đều tốt !” trầm mặc , “ có thể tiếp tục cuộc sống của , mà tôi cũng có cuộc sống mình muốn.”

      “Em còn có thể dối trá thế sao. Đỗ Diên Hằng trở lại, em có dũng khí đấu với tôi rồi. Em dám trước mặt tôi là em gặp ta sao?” cười cười, “Rốt cuộc em ngây thơ hay là ngu xuẩn đây, em cảm thấy tôi bỏ qua cho 2 người sao?”

      “Bộ dạng uy hiếp này dùng được rồi, tùy thích làm thế nào làm, dù sao cũng ép bọn tôi chết được.” Giọng của vẫn bình thản như cũ, “Nếu như chỉ có thể dùng up hiếp, vậy tôi cũng chỉ muốn , ra rất ngây thơ.”

      dùng lực bỏ tay ra, thậm chí quan tâm tay mình thành cái dạng gì, cứ chịu buông, như muốn bóp vỡ tay .

      Đủ rồi, quá đủ rồi.

      Trước kia Hướng Tri Dao . ấy hi vọng tất cả tình cảm liên quan tới những người khác, để người trong cuộc tự quyết định, bất kể là tách ra hay ở cùng nhau.

      Bây giờ cũng chỉ là giống vậy, quan tâm người khác, chỉ vấn đề giữa và Triển Dịch Minh. Vốn chính là mâu thuẫn giữa , liên quan tới người khác. cho được cái cần, tương tự cũng phù hợp với cầu của .
      Vậy sống riêng phần mình !

      Vì sao nhất định phải cấu xé ra để bản thân đau khổ dính vào nhau, muốn tiếp tục mềm yếu và thỏa hiệp nữa.

      “Vậy tôi có thể ngây thơ cho em xem.”

      vừa xong, Thẩm Tây Lăng liền há mồm cắn lên, dừng hết sức lực của mình, cắn thủng da thịt , mùi máu tươi tán ra, thậm chí cảm giác mình nếm được máu.

      Triển Dịch Minh cũng hất ra, nhưng ánh mắt lo lắng vô cùng, nhìn thẳng .

      cắn nữa, bởi vì cho dù như vậy, lựa chọn buông tay. nở nụ cười, vết máu ở khóe miệng khiến nhìn qua giống như người điên, sao cả dùng tay khác lau , “Đừng ép tôi tới mức điên, đối với có chỗ tốt nào.”

      “Cuối cùng hai chúng ta, ai ép buộc người nào. nhiều năm như vậy, nhiều năm như thế, trong lòng của em chỉ có mình Đỗ Diên Hằng, em coi là cái gì?”


      Cái tên đó khiến đáy lòng càng chua xót, “Tôi hận bản thân mình. Ban đầu lại chịu thỏa hiệp, nếu như mà tôi thỏa hiệp, tôi liền cùng ấy chung sống hạnh phúc, thế nào cũng ở cùng . Coi là cái gì, cầu tôi coi là cái gì sao? đừng để bộ mặt dối trá trước mặt tôi, bộ dạng giả bộ tình cảm như thế, bản thân cho là đối với tôi tốt, sau đó tôi nên cảm kích báo đáp lại vì đối ‘tốt’ với tôi. Nếu như lòng tốt của là để cho tôi ngày ngày ở nhà chăm con, giặt quần áo nấu cơm cho . Sau đó tư cách hỏi ở đó làm cái gì cũng có. Còn quản hỏi ở bên ngoài làm những cái gì. Vậy tôi cho biết, lòng tôi của tôi lạ gì. Về phần Đỗ Diên Hằng sao? tôi có gặp ấy, vậy sao, tôi nên bày tỏ tôi làm chuyện có lỗi với sao? Tạm thời ra vẻ mình bị hại, chuyện của với Hàn Vũ Sắt ai cũng biết, cuối cùng người nào có lỗi với ai vậy. Dĩ nhiên. Nhất định nhận mình có lỗi. là đại thiếu gia nhà họ Triển, từ lúc bắt đầu học trung học vô số nữ sinh thương nhung nhớ , ánh mắt của , người khác đối với sức hấp dẫn của phục sát đất. xin lỗi, lòng tốt của , tôi thích được. Nếu như tôi vẫn ở chung chỗ với Đỗ Diên Hằng, ấy nhất định đối xử thế này với tôi, để tôi khó chịu, để cho tôi thấy mơ hồ biết nên sống như thế nào, để tôi nổi điên lên.”

      Triển Dịch Minh đưa ra cái tay khác, nâng lên, lộ ra nụ cười quỷ dị, “Đánh , đánh , biết tôi sợ .”

      Bàn tay dừng trung, toàn thân cũng run rẩy.

      “Em tạm thời kiếm cớ, em để ý tôi ở chung chỗ với người khác sao? Cho tới bây giờ em đều quan tâm, những thứ này tất cả đều là em lấy cớ ra, ra em muốn rời đúng ? Em muốn quay về bên cạnh ta đúng ? Con mẹ nó, cho tới bây giờ em cũng quan tâm tới tôi.”

      “Đúng vậy, cho tới bây giờ tôi quan tâm tới , từ đầu tới cuối cũng có.”

      nhìn , mở miệng từng câu từng chữ, ánh mắt đỏ lên, chứa bất kì cảm xúc gì.

      Cuối cùng buông tay ra.

      xoay người, cũng quay đầu lại.

      nhìn bóng lưng của , nghe tiếng giầy cao gót của , càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.
      -------

      Thẩm Tây Lăng cũng trở về “Tây Minh Cư”, mà lung tung, cái gì cũng nghĩ, chỉ nhìn hình những người kia, muốn theo người khác trong cuộc sống, thấy chút ấm áp, để chứng minh ra cuộc sống vẫn rất tốt đẹp.

      Thẩm Tây Lăng trở về nhà họ Thẩm thời gian, Hạ Ngôn cảm thấy kì quái, nhưng vẫn hỏi gì. Mỗi lần Thẩm Tây Lăng ăn cơm, muốn cho bọn họ biết quyết định của mình. Nhưng biết, nếu ra, phần dịu dàng bây giờ này, nhất định thể cất giữ.
      Hạ Ngôn gắp thức ăn cho , Thẩm Sơ Văn lại kể những chuyện xưa cho nghe.

      Hạ Ngôn với Thẩm Sơ Văn chỉ vì chuyện mà ầm ĩ ngừng, sau đó hờn dỗi. Thẩm Tây Lăng nhìn thấy vậy, tự dưng cảm thấy ấm áp.

      năm, đột nhiên Hạ Ngôn bị bệnh, Thẩm Sơ Văn đưa Hạ Ngôn tới bệnh viện, ngày ngày ở bên cạnh, để có tiếng phiền toái.

      Thẩm Tây Lăng bệnh viện thăm mẹ Thẩm Sơ Văn ở đây đùa, bạn học cũ nào đấy của Thẩm Sơ Văn, khi ngã bệnh, lập tức mua đống thuốc về, nhưng khi vợ ông ấy ngã bệnh, ông đó liền bảo có tiền mua thuốc, lâu sau, vợ trước của người bạn học qua đời, sau khi cưới ông già khác do người khác giới thiệu.

      Lời kết thúc sau câu chuyện đó của Thẩm Sơ Văn là: Xem ra tôi đối với bà vẫn tốt lắm.

      Khi đó, Hạ Ngôn nằm ở giường lấy chân ra đá chồng mình: Bạn ông cũng hơn 60 tuổi rồi, bây giờ còn cưới được……. chậc chậc, cũng can đảm đấy…….

      Hạnh phúc , phải gắn bó bên cạnh vượt qua sóng to gió lớn, mà là có những năm tháng bình thường giản dị. Nghĩ đến những thứ kia, Thẩm Tây Lăng chẳng biết tại sao, mắt lại thấy chua xót, muốn phá hỏng khí giờ phút này, tuyệt nghĩ.

      lại ở nơi này mấy ngày, Thẩm Đông Lăng lại trở lại.

      Thẩm Đông Lăng thấy ở chỗ này, lập tức thấy kì quái, sau khi ăn cơm tối xong, liền kéo Thẩm Tây Lăng ra ngoài sân.

      Thẩm Tây Lăng có chút cảm thán, từ đến lớn, người có thể nhìn ra tâm tình mình tốt, luôn là người chị này. Luôn luôn cảm nhận được niềm vui của , qua đoạn thời gian rất dài, rất là ghét, nhưng bây giờ chỉ là cảm thán, họ quả nhiên là chị em.

      Trăng lên, sao lốm đốm đầy trời, có thể tưởng tượng ngày mai là trời xanh mấy trắng, ánh mặt trời chói sáng.

      “Mẹ em ở nhà nhiều ngày rồi.” Cuối cùng Thẩm Đông Lăng mở miệng, đại khái cũng biết, mình chủ động, chị cũng chủ động nhắc tới.

      Thẩm Tây Lăng gật đầu cái.

      “Triển Dịch Minh gọi tới sao?” Thẩm Đông Lăng chau mày.

      Thẩm Tây Lăng bình tĩnh nhìn chị mình, “Chị, em muốn ly hôn.”

      Giọng bình tĩnh, ra xong, lại cảm thấy sảng khoái.

      Đầu tiên Thẩm Đông Lăng nhìn em này của mình, sau đó chân mày cau lại, tay đặt bàn đá gõ cái, xưa nay chưa thấy, hỏi, “Em suy nghĩ kĩ?”

      Cùng với tưởng tượng phản ứng giống nhau quá, Thẩm Tây Lăng cũng có chút kì quái, nhưng vẫn gật đầu cái, “Rất kĩ rồi, cho tới bây giờ em cũng chưa bao giờ chắc chắn như thế.”

      Thẩm Đông Lăng nhìn em , thở dài tiếng, “Là bởi vì Đỗ Diên Hằng?”

      Thẩm Tây Lăng rất giật mình.

      Thẩm Đông Lăng , “ xã giao thấy qua ta, còn tưởng rằng nhìn lầm rồi, ra ta trở lại .”

      Thẩm Tây Lăng cắn môi, “Em còn tưởng rằng chị quát em! Lại có thái độ này sao?”

      Thẩm Đông Lăng trầm mặc hồi, “Chị suy nghĩ, chị có tư cách gì mà quát em!” Trong thanh có sầu não, khiến Thẩm Tây Lăng khó chịu.

      “Chị với rể có phải …….”

      “Người hạnh phúc có rất nhiều, bất hạnh cũng có nhiều.” Thẩm Đông Lăng vỗ vỗ tay Thẩm Tây Lăng, “Chuyện của chị, chị có chừng có mực.”

      Thẩm Tây Lăng lại dừng đề tài này, “Chị có phải quá nhạy cảm hay , người phụ nữ kia phải sớm kết hôn rồi sao?”

      Thẩm Đông Lăng tự nhiên biết tới ai, giờ phút này mím chặt môi, cũng trả lời. Thẩm Tây Lăng chỉ nhìn chị mình. Nếu như người phụ nữ chú ý tới việc chồng mình qua lại như vậy, chắc chẳn là rất quan tâm chứ? Quan tâm như thế mới canh cánh ở trong lòng.

      Mặc dù muốn , nhưng vẫn phải chủ động ra trước mặt họ. Nếu là lúc trước, có lẽ trực tiếp rời , cuối cùng trong điện thoại ra câu. Bây giờ suy nghĩ chút, những thứ qua chịu trách nhiệm.

      Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn cũng rất giật mình.

      Mẹ vẫn như trước kia, bảo đừng nhạy cảm quá, có chuyện gì ngồi xuống từ từ , còn bảo để Triển Dịch Minh tới đây, sau đó làm chút công tác tư tưởng. Lời của Hạ Ngôn thế nào mà lại khiến có chút ghét, lập tức bày tỏ mình nghĩ kĩ, bất kể ai cũng làm thay đổi quyết định của mình.

      Thái độ của rất quyết liệt.

      Sau đó Thẩm Sơ Văn luôn cưng chiều từ tới lớn, cho cái tát.

      Thẩm Đông Lăng thấy như vậy, cũng gì, cũng ngăn cản. hiểu bố mẹ mình, năm đó Tây Lăng và Triển Dịch Minh kết hôn, Thẩm thị cũng tốt lên, tất cả đều dựa vào nhà họ Triển. Khi đó, Triển Dịch Minh căn bản cần phải phí sức làm chuyện tốt chẳng có kết quả này. Thẩm Sơ Văn mình chuyện với Triển Dịch Minh, hơn nữa hết sức trịnh trọng đưa con giao cho Triển Dịch Minh.

      Thương nhân quá nặng về ích lợi rồi. Lại nguyện ý hi sinh nhiều như vậy, thậm chí còn nguyện ý làm người trung gian giới thiệu qua mấy khách hàng lớn, những chuyện này Thẩm Sơ Văn đều để trong mắt, tự nhiên biết cậu đối với con mình có mấy phần tâm tư. Hơn nữa ít năm như vậy, Triển Dịch Minh đối với nhà họ Thẩm như vậy là có nghi ngờ gì.

      Thẩm Sơ Văn trọng tình trọng nghĩa, nếu lúc công ty nguy nan nhất được Triển Dịch Minh đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, liền toàn tâm toàn ý hi vọng Tây Lăng và Triển Dịch Minh sống tốt với nhau. Hôm nay Tây Lăng tới chuyện ly hôn, tất nhiên ông tức giận.

      phải là bố mẹ con mình, chỉ vì lợi ích liền đẩy vào hố lửa, mà là theo từ cái nhìn của bọn họ là thấy người con cưới phải người xấu, chỉ cần bên Tây Lăng có vấn đề, bên kia liền có vấn đề.

      Nhưng khi chuyện người thấy việc đáng kể, những chuyện kia rất bé.

      Lần đầu tiên Thẩm Sơ Văn mắng Thẩm Tây Lăng như thế,ông hỏi nguyên nhân Thẩm Tây Lăng chịu mở miệng. Hai người già tự nhiên nhận định là nguyên nhân tại , hoặc là tùy hứng, hoặc là chính vì tiểu tử thối Đỗ Diên Hằng. Thẩm Tây Lăng phủ nhân, càng làm cho bọn họ tức giận.

      Thẩm Tây Lăng che mặt mình, “Bố mẹ, cứ để mặc con .”

      xong câu đó, liền rời .

      Thẩm Đông Lăng nhìn bóng lưng em mình, thở dài, sau đó khuyên bố mẹ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.