1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm - Lục Xu (Full+NT1) có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28:

      Ngoài cửa xe là hình ảnh cây ngô đồng sặc sỡ nhiều màu, các hình bóng đan xen xếp gấp vào nhau, bóng râm xen lẫn vào, mấy cộtđèn đường chiếu rọi, cách mấy giây chiếuvào trong xe, dùng phương thức tiếng động này quấy rầy gian yên tĩnh.Thẩm Tây Lăng vươn tay sờ trán Triển HiểuAn, muốn ôm An An vào trong ngực, nhưngsợ hành động này khiến An An thức giấc, sau lại thôi.

      Lúc ăn cơm là gia đình lớn hài hòa.

      Xong giây, Thẩm Tây lăng lên tầng liền vô ý phát ra chị và rể nhỏgiọng cãi vã. Ở trong nhà này, Thẩm ĐôngLăng luôn luôn suy tĩnh chu toàn, đồng thời làm phiền gì tới bố mẹ mình.Nhưng chính Thẩm Đông Lăng như vậy, nhịn được cao giọng cãi với DưThừa Lập.

      khống chế được tâm tình của mình như vậy, chắc hẳn cũng đè nén hồi.

      Thẩm Tây lăng biết được chị tất nhiên muốn ở lại nhà họ Thẩm, ở chỗ này là thời khắc diễn trò.

      Trước khi , Thẩm Tây Lăng quan sát rể Dư Thừa Lập, đại thiếu gia nhà họ Dư này. ta đứng ở nơi đó, mặt mày mỉm cười. Hoàn toàn nhìn ra vừa rồi cãi nhau, đứng song song với Thẩm Đông Lăng, bộ dạng vợ chồng tình cảm. Nam nữ giỏidiễn trò, hành động như vậy người ngoài cuộc có thể khen ngợi bọn họ, nhưng ngườithân chỉ cảm thấy khó chịu.

      Thẩm Tây Lăng nghĩ châm chọc, mình quả đạt tới trình độ nhu chị, giây trước như người mắc chứng cuồng loạn, giây tiếp có thể mỉm cười sửa lại áo sơ mi cho ta. Khiến Thẩm Tây Lăng rất hoài nghi, hình ảnh bọn họ cãi vã mà thấy vừa rồi, chỉ là do bản thân côtưởng tượng ra.

      Thẩm Sơ Văn và Hạ Ngôn cũng hi vọng bọn họ ở lại, Thẩm Tây Lăm đành phải làm kẻ ác, nghĩ ra mấy cớ để về nhà. Bên này Thẩm Tây Lăng vừa mở miệng phải , Thẩm Đông Lăng lập tức mở miệng bảo mình còncó chút chuyện quan trọng cần xử lý. Thẩm Tây Lăng nhìn chị mình, biết nếu như mìnhkhông mở miệng, có lẽ Thẩm Đông Lăngchỉ biết đè nén.

      Trước kia rất sớm, Thẩm Tây Lăng cực kìthống hận người như chị mình, ngụy trang tốt như vậy, làm cho người ta thấy rõdiện mạo , thậm chí khiến người sợ hãi. Nhưng về sau, phát , người như Thẩm Đông Lăng càng như vậy, sống càng mệt mỏi, thậm chí ai hiểu họ.

      Thở dài. Thẩm Tây Lăng lấy tay chống cằm, giương mắt, phát ánh mắt của Triển Dịch Minh ở gương chiếu hậu cũng đangnhìn , thần kì là hai người cũng thu hồi ánh mắt.

      ho khan cái, “ rể có hợptác?”

      “Chỉ là vậy, có thể hay còn chưa xác định.” Triển Dịch Minh vẫn như cũ nhìn qua gương chiếu hậu.

      Thẩm Tây Lăng cúi đầu, lúc này mới pháthiện ra áo màu xanh nhạt của mình dínhchút dầu mỡ. Trước vốn định ở phòng bếp lau sạch, nhưng lại sợ dính vào nước, trướcngực lại lộ hết ra, quá bất ngờ, nghĩ về nhàrồi thay, cũng để ý.

      Giờ phút ánh mắt của khiến khôngthoải mái lắm, lấy tay ngăn ở trước ngực.

      Triển Dịch Minh nhìn thấy hành động của , khóe miệng giơ lên.

      Lúc này Thẩm Tây Lăng mới phát rahành động này của cũng quá tốt, làm cho người ta hiểu sai, lại bỏ tay xuống,“ rể có quan hệ rất tốt?”

      “Tạm được.”

      “Vậy phạm vi của ta, cũng biết ?”

      Triển Dịch Minh đại khái đoán được muốn biết cái gì, “Chị em hi vọng em biếtchuyện của chị ấy sao?”

      Quả nhiên, sắc mặt của Thẩm Tây Lăng thay đổi, hề nhắc tới đề tài này nữa. Chuyện của người khác, có thể quan tâm tìm hiểu, nhưng nếu như người trong cuộc muốn người khác biết, làm chuyện này là sai lầm. Điểm này vẫn biết .

      “Tri Dao trở lại, gặp ấy rồi à?”. Nghĩtới Hướng Tri Dao Triển Dịch Minh là người đàn ông tốt, khiến thấy khóhiểu, dĩ nhiên, Hướng Tri Dao tuyệt đối phải là loại người thích quanh co lòng vòng, nếu như vậy, tất nhiên có căn cứ.

      “Ừ.” có gì tốt để phủ nhận, “Nhưngkhông sớm bằng em.”

      Điều này làm cho Thẩm Tây Lăng nghĩ tớibuổi họp lớp lần đó, kỉ niệm vui thoáng , khiến có vẻ thoảimái, vì vậy cau mày, gì nữa.

      An An ngủ say, thấy Triển Dịch Minh đặt áo khoác ở chỗ ngồi cạnh tài xế, liền điqua lấy tới, đắp lên người của An An.

      Trở lại “Tây Minh Cư” trời mưa, ThẩmSơ Văn cũng gọi điện thoại tới, hỏi bọn họ về đến nhà chưa, trời mưa, có bị ướtkhông. Thẩm Tây Lăng lập tức mở miệng, về nhà, bị ướt. lấy áo khoác của Triển Dịch Minh đắp cho An An, ôm vào nhà. Triển Dịch Minh lái xe vào trong nhà để xe.
      ----------------------

      Bỗng nhiên trời mưa, vừa rồi mấy hạt mưacòn chưa đủ làm ướt quần áo, nhưng lúc Triển Dịch Minh chạy tới mưa to, giốngnhư mưa đá đập vào cửa sổ, tiếng vang răngrắc. Gió cũng thổi mạnh, cây cỏ trong sân cũng lay động theo.

      nhìn người chạy trong mưa đến trước mặt mình, tim bỗng dưng đập thình thịch.

      còn nhớ , lần đầu tiên nhìn thấy đám bạn của Đỗ Diên Hằng, bọn họ đối với mình cũng rất khách khí, lúc đấy nữ sinh đơn thuần, có lẽ chỉ là đơn thuần,mà còn có điểm ngu xuẩn, hoàn toàn khôngnhìn ra ánh mắt bọn họ nhìn về phía mình. Tia sáng mờ mờ trong phòng, nhìn ra cảm xúc chân thực của người ta, đámtrai ầm ĩ.

      Thẩm Tây Lăng thích nơi như thế, nhưng ngồi bên cạnh Đỗ Diên Hằng, cũng thấy an lòng.

      Nhưng mà lúc từ trong phòng rửa tay trởlại, liền nghe được đám bạn của Đỗ Diên Hằng chuyện với . Nội dụng đại kháicũng chỉ là đến , ví như bộ dạng hoàn toàn đại tiểu thư của , rốt cuộc nữ sinh lấy ra làm cái gì? Làm bạn mà lúc cònche chở như vậy, coi bạn trai như là ô dù(nghĩa xấu) vậy, kiểu cực kì đạo đức giả.

      Còn có người hỏi Đỗ Diên Hằng, có phải hẹn hò với là chỉ muốn vui đùa chút haykhông, nếu là như vậy, cũng có cái gì.Chỉ là nếu cưới người phụ nữ như vậy vềnhà, đem rắc rối vào người…..

      Lúc đấy rất tức giận, tuyết để ý tới ánh mắt của người khác, trực tiếp vào,sắc mặt trầm nhìn chằm chằm Đỗ Diên Hằng tha.

      Về sau lại nhớ tới hành động mình làmlúc đó, nghĩ thấy là ngu ai bằng,tại sao có thể vào thời điểm đó, người phụnữ thông minh chút đều giả vờ nhưkhông nghe thấy, ít nhất phải cho bạn trai mình mặt mũi. Nhưng cái gì cũng suy tính, còn chạy vào lăn qua lăn lại mộtphen.

      quên mất về sau ầm ĩ cái gì. Nam sinh xấu cũng trở mặt, cười bảo chỉ giỡn mà thôi, lại tức giận, chạy .

      Lúc chạy qua, hận nhìn chằm chằm ĐỗDiên Hằng: tôi ghê tởm .

      Ngày đó cũng mưa rất lớn, nhưng lúc đótrong lòng đầy uất ức, ra sức chạy, hoàn toàn để mắt tới ánh mắt kinh ngạc.Nếu như bình thường, tuyệt đối cho thấy dáng vẻ như quỷ của mình.

      Lúc chạy tới phòng ngủ, chạy hết nổi rồi, ngừng lại, phát lúc bộ còn mệt hơn là chạy. Càng chạy càng chậm, càng chạy càng uất ức.

      Lúc mau vào phòng ngủ, Đỗ Diên Hằng đuổi theo.

      nghe được tiếng xoay người đãnhìn thấy chạy trong mưa to, mưa rơiphía sau , hoàn toàn biến thành bốicảnh. khắc kia, đột nhiên khôngmuốn nghe cái gì nữa.

      Đỗ Diên Hằng thở dốc nặng, chạy đến trước mặt chân cũng đứng vữngnổi, nhưng vẫn cười nhìn .

      “Tính khí là lớn.” , “Cũng tốt .”

      sững sờ nhìn , lúc thường chắc chắnhơn nửa phần vui, nhưng vẫn chờ câu sau của .

      “Nhưng vẫn cứ thích.”

      nhìn chằm chằm Đỗ Diên Hằng, đột nhiên lại cười.

      từng đọc qua quyển sách, trong sáchnữ chính là loại người người ta ghét, nhưng nam chính , tôi hết lần này tới lần khác vẫn thích ấy như vậy, những tốtkia tôi mực .

      Khi đó nghĩ, tình cảm chân chính phải bạn cái tốt của ấy, mà là bạn có thể bao dung cái tốt của ngườiđó, thậm chí còn thấy đáng .

      Chất độc của người khác, là mật đường của tôi.

      Chỉ cần biết rằng trong lòng mình là ngọt cần gì quan tâm tới người khác thế nào…..



      Chương 29:

      Đỗ Diên Hằng với Thẩm Tây Lăng học chung lớp, cũng cùng khoa, biết nhau cũng là tình cờ.

      Thành tích học tập môn thể dục của ThẩmTây Lăng luôn rất kém. Hồi còn họctrung học cơ sở nghe thi cấp ba thìbắt đầu thử nghiệm thi môn thể dục, vì vậy ở trường sắp xếp lớp học thể dục cho học sinh,mỗi ngày luyện tập sit-ups (nằm ngửa ngồidậy, gập người) với nhảy dây. Thẩm Tây Lăng cực kì kém về thể loại đó, mỗi lần sit-ups đều làm được mấy, nhảy dâycũng được. Thân thể của cân đối lắm, khi đó phổ biến nhảy dây xuyên hoa, chính là nhảy cái xong chéohai tay rồi tiếp tục nhảy, thế nào cũng nhảy nổi, nhưng nhảy ngược lại cực kì kịch liệt, khiến Hướng Tri Dao từ trước đến giờ cách nào bắt .

      Thẩm Tây Lăng nhảy dây ngược phút có thể nhảy 180 cái, nhưng nhảy đúngchiều chỉ có 80 cái, lúc thi 80 cái cũng nhảy tới, kiểm tra này thầy giáo nhắm mắt mở mắt còn cho côđiểm max. Về phần Sit-ups, do đè ép chânbạn học đếm, Hướng Tri Dao cũng trực tiếpđếm cho điểm max.

      Về sau các mới biết,thi lên cấp 3 tính thành tích môn thể dục khôngnói gì nữa.

      Chính vì Thẩm Tây Lăng có thành tích thểdục cực kì kém như vậy, nhưng chạy thìnhanh khác thường. Lên cấp 3 xong, lớp thể dục hình thành có tác dụng, lúc kiểmtra ông thầy uống rượu say, làm cho cáccô khóc, trong môn thể dục mà khóc đạttiêu chuẩn, khóc đạt tiêuchuẩn. Ông thầy kia vừa như vậy, học sinh cũng coi là gì, khi đó thể dục cũng ảnh hưởng tới thành tích thi tốtnghiệp trung học, bọn họ cũng làm nhưkhông có. Những tiểu nương mà gia đìnhcó điều kiện đều kém, bình thườngcũng thiếu hụt rèn luyện, cả lớp chạy 50m chỉ có mình Thẩm Tây Lăng đạt tiêuchuẩn, mà ông thầy giáo thể dục say như thế, mà cố tình kéo Thẩm Tây Lăng, ý muốn tham gia đội thể dục, đúng làmột nhân tài.

      Thẩm Tây Lăng dĩ nhiên là nghe tái trai ra tai phải, thường ngày chính là người con yểu điệu, cũng mới phát ra mình có thể chạy nhanh như vậy, hoàn toàn khôngthể cho là ưu điểm. Người khác chạy bộcũng đủ tiêu chuẩn, yếu đuối, chỉmình đủ tiêu chuẩn, có vẻ như là mộtngười rất lợi hại…..

      Khi Thẩm Tây Lăng đau khổ vì mình khôngthuộc về loại yếu đuối nữa ông thầy dạymôn thể dục lại coi là hạt giống, ở trongphòng làm việc khen ngợi phen. Ôngthầy kia đội thể dục, cũng ở trước mặt học sinh mình khen Thẩm Tây Lăng cực kì giỏi, thậm chí dùng cái này chê bai học sinh của mình….

      Thẩm Tây Lăng cũng chẳng biết tại sao cứ xui xẻo như vậy, nữ sinh trong đội thể dục kia tìm đến , tới so xem ai giỏi hơn.

      Thẩm Tây Lăng nghe được lời đồn đại vềmình, hận chết cái ông dạy thể dục đó.

      Chính cũng có nhiều hứng thú, thế nhưng bạn trong lớp cực kì hứng thú. Học trung học như bị nhốt trong cáiviện, mỗi ngày ba điểm đườngthẳng, mỗi ngày lặp lặp lại, đột nhiên xuấthiện liều thuốc mới, vì vậy mọi người sây mê cuồng nhiệt tham gia.

      Các học sinh thúc đẩy, vì vậy lại biến thành nhóm cạnh tranh…..

      Thẩm Tây Lăng vẫn , bởi vì mấy ngườibạn trong lớp vốn quen cũng tới cổ vũ cho . Thi đấu rất đơn giản, chính là động lực lớn , tất cả mọi người trong lớp tới sân cổ vũ cho . Còn phía bên kia chọn đại biểu đội thể dục, đội thể dục cũng có liên quan tới lớp vì đại biểu cho cả đội cổ động, giống như hội liên quan tới cuộcchiến vẻ vang.

      Thẩm Tây Lăng xui xẻo hồ đồ, nghe đượctiếng còi vừa vang lên, liền chạy ra ngoài.

      Kết quả tưởng được, Thẩm Tây Lăng thắng, hơn nữa thắng cách xa đoạn.Phải biết bản thân chưa bao giờ tham gia bất kì khóa huấn luyện nào, còn đối phươngđã huấn luyện hai năm. Vốn thể loại chạy nhanh 100m rất khó kéo ra khoảng cách, nhưng lại kéo dài đoạn như vậy.

      Thẩm Tây Lăng cuối cùng lại nổi tiếng rồi.

      Hướng Tri Dao khích lệ , phương diện thể dục khác của rất kém, trời cao thấy đáng thương, nên để cho chạy nhanh mộtchút, hơn nữa cái này so với cái khác hữu dụng, gặp người xấu có thể co cẳng chạy, giảm hệ số nguy hiểm.

      Thẩm Tây Lăng tiếp nhận lời khuyên của ,vì vậy còn vì thấy mình yếu đuối mà thương cảm nữa.

      Chỉ là về sau Thẩm Tây Lăng có biệt danhnày: Chính là mỹ nữ chạy trốn rất nhanh.

      Nhưng mà vị mĩ nữ chạy trốn rất nhanh này,lúc lên học địa học, phương diện khác vẫn rất kém như cũ. Học năm đầu tiên, thi môn thể dục là 50m chạy nhanh với nhảy xachính là hoạt động mà thầy giáo lựa chọn.

      Lúc đứng chỗ vạch nhảy xa, Hướng Tri Dao dạy Thẩm Tây Lăng rất nhiều lần, “Trọng tâm trọng tâm, nhảy như cậu chút lực ở chân cậu cũng có đâu. Tớ nghĩ ra, làm sao cậu lại chạynhanh như vậy……”

      “Đừng cậu nghĩ ra, tớ cũng nghĩ ra được.” Thẩm Tây Lăng thấy uất ức,chân của dài, kết quả cự ly nhảy ra còn kém hơn chiều cao của mình, thấy vậy là buồn.

      Xem người khác chút, cả đời nhảy mộtcái, liền nhảy xa thế kia.

      Chính , vượt qua cự ly 1m5 cũng có vấnđề, đừng tới việc đạt tiêu chuẩn 1m58 kia……
      Hướng Tri Dao lại cố gắng dạy vài lầnnữa nhưng vẫn được.

      Cũng may ông thầy giáo thể dục cũng dễ chuyện, thấy bộ dạng nhảy, để cho thử lại hạ xuống, kết quả vẫn chưa được,vì vậy để Thẩm Tây Lăng trở về luyện tậpthêm, đợi lớp thi xong rồi tiếp tục.

      Hướng Tri Dao nỗ lực huấn luyện, ThẩmTây Lăng đại khái có thể nhảy đến 1m45…..sau đó Hướng Tri Dao hoàn toàn tuyệtvọng.

      ra ông thầy giáo kia cũng tuyệt vọng, kiêng nể gì, vì vậy bắt học sinh nhìn quen mắt tới đây giúp đỡ, ông thầy luôn.

      Thẩm Tây Lăng thấy buồn bực, thầy giáo cũng ghét bỏ mình.

      Người bị thầy thể dục bắt tới chính là Đỗ Diên Hằng, căn bản cùng mấy nam sinh đá bóng, bóng đá ra ngoài rồi, chạy tới nhặt, bị ông thầy bắt dược. xuất ở phòng làm việc cũng nhiều lần, nhất là lúc nhập học sửa lại hồ sơ cho bạn, cũng gặp ông thầy kia mấy lần.

      , trong lòng vẫn có chút thoảimái, nhưng vẫn đồng ý.

      Đỗ Diên Hằng tới mặt toàn mồ hôi,nhìn Thẩm Tây Lăng cái, “Chỉ mộtmình em?”

      Thẩm Tây Lăng gật đầu cái, có ý bạn học khác qua, chỉ mình chưađạt tiêu chuẩn.

      Lúc này Đỗ Diên Hằng mới tỉnh táo lại, chỉ đứng yên nhảy xa mà thôi, chuyện giảiquyết hai phút là xong, dây dưa tới chuyện gì, vì vậy ngồi ở bên, cầm quyển vở ghi chép thành tích.

      Thẩm Tây Lăng nhìn cử động.

      Đỗ Diên Hằng vội vàng muốn tiếp tục đá bóng, “Nhảy …..” Trong tay cầmbút, còn chuẩn bị ghi chép thành tích.

      Thẩm Tây Lăng lại nhảy, Đỗ Diên Hằng liếcmắt nhìn chân tới sau điểm khởi đầu, caumày, “Trở lại.”

      Ba lượt về sau như vậy, Thẩm Tây Lăng hoàn toàn khó chịu, “ cứ đánh đạt là được.”

      Bộ mặt nhịn được, Đỗ Diên Hằng lại cười, như người làm chậm trễ là vậy, thế nào cũng có sức sống hơn , bỗngdưng quan sát . Mặc quần áo rất bình thường, áo màu xanh nhạt, giống nhưkiểu áo T shirt, rất sát người, càng dịu dàng hơn, mặc quần short jean rất bình thường, hoa văn với áo gần giống, xem ra là có ý phối hợp.
      Cuối cùng mới nhìn khuôn mặt , ra có chút khó hình dung, đối với đàn ông, chỉchia ra là nữ sinh xinh hay là xinh,nhưng nhìn, cảm giác giống như làn gió tự nhiên……

      “Em muốn sửa lại?”. chấm vào cuốnvở.

      Mặc dù môn thể dục ít người sửa lại, nhưngtuyệt đối có, hơn nữa rất phiền toái, truyền ra cũng dễ nghe.

      Thẩm Tây Lăng có chút uất ức, tới trước mặt , “Dù sao cũng có ai, cứviết thẳng con số cho tôi là được, liền xemnhư việc có ích, trợ lý làm thú vui rồi.”

      Đỗ Diên Hằng trầm mặc, lúc mới vào đạihọc, liền ghét những chuyện ăn gian….Này, mặc dù chán ghét thực hành đứng lên rất khó, nhưng có chút thoải mái.

      suy tư chốc lát, lại suy nghĩ khả năng về câu của .

      giương mắt, nhìn vào trong mắt , ánhmắt của rất sáng, giống như hồ nướclấp lánh, sâu, chỉ làm cho người ta muốn thưởng thức mặt hồ cảnh đẹp là được rồi, thậm chí có thể nghĩ tới dương liễulả lướt, khi đó gió đêm thổi tới.

      Thấy có động tĩnh gì, Thẩm TâyLăng bĩu môi, “Hẹp hòi, tôi nhảy tiếp vậy.”

      Lần đầu tiên vẫn chưa được, ràng được. cũng phát ra, vì vậy tiếp tụcnhảy, lần này có tiến bộ hơn lần trước.

      hết sức hả hê nhìn Đỗ Diên Hằng, “Lầnnày được chưa, nhất định phải 1m58.”

      Đỗ Diên Hằng khẽ cười cái, mắt nhắmmắt mở, nhưng nét mặt của , làm cho người ta muốn phản bác , “Có thìcó !”

      Thấy định bỏ qua cho mình, Thẩm Tây Lăng lập tức vui vẻ, vẫn còn là người tốt .

      lại chạy đến phía , “Dù sao cũng đạt tiêu chuẩn rồi, viết thêm , cứ viết là 1m65 là được.”

      Đỗ Diên Hằng liếc nhìn cái, “Emcảm thấy có người tin?”. xong vẫn cứ viết là 1m65.

      Thẩm Tây Lăng muốn xem viết gì, nhưng đóng lại cho xem. sưng mặt lên liếc nhìn cái, hừ.

      lát sau, ông thầy thể dục tới, cầm vởnhìn xuống, nhìn Thẩm Tây Lăng cười ngừng, “Xem ra chỉ có trai đẹp mới có thể kích thích tiềm năng.” xong vỗ vai Thẩm Tây Lăng, “Thầy biết em tiềm lực vô hạn mà.”

      Thẩm Tây lăng nghiêng đầu nhìn Đỗ Diên Hằng, đẹp trai, loại người mà đứng trongđám nam sinh chỉ cần cái nhìn cũng biếtlà đẹp trai. cười híp mắt nhìn thầy giáo,“Ánh mắt của thầy tốt.”
      -----------------

      Thẩm Tây Lăng có chút khâm phục duyên phân giữa và Đỗ Diên Hằng rồi, trườnghọc lớn như vậy, bọn họ có thể thấy nhaunhiều lần như vậy.

      Lần đầu tiên, Thẩm Tây Lăng dự định làmhọc sinh giỏi thư viện đọc sách, tìm chỗngồi lung tung, ngồi đối diện Đỗ Diên Hằng.

      Lần thứ hai, Thẩm Tây Lăng bị Hướng TriDao lôi kéo học lái xe, trong thời gianchạy tới tới cửa hàng, Đỗ Diên Hằng cũng chạy tới mua nước, hai người lần nữađụng phải, ra cũng ở đây học lái xe.

      Lần thứ ba, trường học tổ chức kỉ niệm ngàythành lập trường, Thẩm Tây Lăng thấynhàm chán, bưng ghế quyết định chạy trước, bị Đỗ Diên Hằng là đứng đầu hội học sinh bắt được, hỏi học ban nào, nghiễmnhiên muốn đứa lên phòng giáo vụ xử.

      Lần thứ ba xen vào khá nghiêm trọng, Đỗ Diên Hằng giúp đỡ, vì vậy Thẩm Tây Lăngmời lại bữa cơm.

      Chỗ ăn cơm là nhà hàng đồ nướng mới mởđối diện trường học, thấy hai người ăn cơm có điểm lạ, nhưng ngày đó Hướng Tri Dao có chuyện, thể làm gì khác là nhắm mắt .

      Tốc độ của ông chủ rất nhanh, món ăn đãsớm lên bàn.

      Thẩm Tây Lăng gọi lại ông chủ, “Cho cháumột chai Duy Di.” (chai sữa đậu nành), xong nhìn Đỗ Diên Hằng phía đối diện, “ uống cái gì? Uống bia sao?” thấymấy bàn có nam sinh kia toàn gọi rượu bia.

      * chai Duy Di là chai này, hình ảnh đây:

      Đỗ Diên Hằng lắc đầu cái, “ khônguống rượu.”


      Ông chủ rồi, mới tỏ vẻ khiếp sợ, “Vẫncòn có nam sinh uống rượu, thầnkì.”

      đời này có nhiều chuyện thần kì.” ĐỗDiên Hằng có thái độ hờ hững.

      “Em nghe người uống rượu, hút thuốc rất ích kỉ.”

      Đỗ Diên Hằng liếc nhìn cái, khôngnói gì tiếp.

      Thẩm Tây Lăng tự nhiên tiếp, “Mà em thíchngười ích kỉ.”

      Lúc chuyện cười rất rạng rỡ, lúc ăn tuyệt đối chuyện, lúc nhất định phải toàn bộ ý tưởng của côra.

      Đỗ Diên Hằng tùy ý đón lấy, “A, vậy ngườiích kỉ đó bây giờ ở đâu?”

      Thẩm Tây Lăng nhớ tới câu của HướngTri Dao, lập tức dùng, “Đại khái vẫn còn ở trong bụng mẹ ấy.”

      Suy nghĩ chút, lại cảm thấy mình trả lời sai rồi, bạn trai vẫn còn ở trong bụng chênh lệch quá lớn, nhưng lại khôngmuốn bạn trai bây giờ nuôi vợ của người khác, cảm giác kia có điểm khó thích ứng.

      Lúc học trung học, cùng bạn trong lớp tranhluận, rốt cuộc nên tìm người mình hay là bản thân.

      Khi đó Thẩm Tây Lăng có suy nghĩ cực ngốc, muốn tìm người mình , lại yêubản thân, sau đó cả đời cứ hạnh phúc như thế, cần lo tình cảm nhạt , khôngthay đổi người khác. Bởi vì trong câu chuyện hoàn chỉnh, nếu phải là người ban đầu, như thế nào mới gọi là hạnh phúc?

      Ánh mắt của có chút hoảng hốt, giọng mơ hồ, rồi lại cười, khiến Đỗ Diên Hằng thấy phải ngẩng người, đột ngột mở miệng, “Em thích kiểu chị em?”

      Năm ấy quả kiểu chị em nhau rấtnổi.

      liền lắc đầu, “, em thích người lớn hơn em.”

      Đỗ Diên Hằng ngoắc ngoắc môi, nghĩ thầm, lớn hơn em.

      -----------------------

      ra Thẩm Tây Lăng còn gặp qua ĐỗDiên Hằng lần nữa, nhưng khôngbiết. Hẳn là nội bộ của hội học sinh khôngcông bằng nhưng mọi người đều biết nhiềuviệc phải dựa vào quan hệ, dễ hiểu. Chỉ cómình Đỗ Diên Hằng đề nghị, vừa đứng ra ngoài, liền có người bắt đầu phụ hoatheo.

      Có người phụ họa, cũng có người phảnbác.

      Thẩm Tây Lăng nghe Đỗ Diên Hằng nóichuyện, giống như đối phươngnói thô tục như vậy, liền khiến đối phương sửng sốt chút.

      ngang qua cửa, vừa vặn thấy màn này, hình tượng Đỗ Diên Hằng trong lòng nháy mắt lại lớn lên chút, tựa như ràng là mời khách, cuối cùng lại tính tiền.

      Thẩm Tây Lăng nghĩ nhiều, nhưngHướng Tri Dao ở bên kia lại xảy ra chuyện.

      Hướng Tri Dao kích động tới mức khôngngủ được, nửa đêm kéo Thẩm Tây Lăngdậy, chạy tới tầng thượng chuyện. Thẩm Tây Lăng ngủ mơ mơ màng màng, đầu lại tỉnh táo nghĩ, có thể có người cho là các lên đây để nhảy lầu tự sát hay nhỉ…..

      Vấn đề của Hướng Tri Dao rất đơn giản,“Tớ phát ra tớ vô cùng thích ấy, lúc ấy cười ôn hòa, lúc cườithì tàn khốc……”

      Thẩm Tây Lăng nghe từ ngữ khen ngợi phíasau, cho ra kết luận, Triển Dịch Minh ở nơinày với Hướng Tri Dao, cho dù đánh rắmthì cũng cho là hương thơm…..

      Hướng Tri Dao thấy Thẩm Tây Lăng khôngkích động, liên tiếp lắc vai , “Cậu biết đâu, lúc ấy mắng người cũng có nhiều cảm giác, người thậm chí ngay cảlúc mắng chửi người khác cũng có thể đẹp trai như vậy…..”

      Thẩm Tây Lăng thầm trong lòng: Tẩu hỏa nhập ma.

      “Chớ lắc, gặp người chết.” Thẩm Tây Lăng khâm phục sức lực của Hướng Tri Dao.

      “Cậu xem, tớ nên thổ lộ với ấy thếnào?”

      Thẩm Tây Lăng bĩu môi, từ lúc học trunghọc, nam sinh theo đuổi Hướng Tri Dao cóthể xếp hàng tới Trường Giang rồi, nhìncòn thấy chướng mắt, hôm nay mực ngắm được cái người đó trong miệng người khác là đào hoa công tử.

      Quan trọng là có bộ dạng của người động lòng, rơi vào lưới tình.

      “Gọi điện thoại, nhắn tin, viết thư, tùy cậuchọn.” Thẩm Tây Lăng đối với lần này cảm thấy hứng thú lắm, thích namsinh phải lòng với tình cảm, cái loại người như Triển Dịch Minh chắc chắn thể, nghe cũng mập mờ với nhiềunữ sinh rồi, chắc chắn chịu nổi, nhưng thể ở trước mặt Hướng Tri Dao những lời này.

      “Tầm thường.” Hướng Tri Dao đánh giá.

      Thẩm Tây lăng bĩu môi, vậy cậu tìm khôngtầm thường ra tới à?

      ra Thẩm Tây Lăng cũng có cảm giác mình có chút tầm thường, nghĩ là phải chờ người khác tới theo đuổi mình, cần bản thân tự theo đuổi namsinh. Hình như có chút phong kiến rồi, nhưng là chủ động đứng lên.

      Kết quả là Hướng Tri Dao là người phụnữ tầm thường, lúc trở về phòng ngủ, vội vàng viết thư. Ý tưởng của tin nhắn xem ra rất trịnh trọng, còn chuyện qua điện thoại cũng tiện mở miệng tỏ tình, về phần gặp mặt, quả làm được, lựa chọn cuối cùng, viết thư.

      Hướng Tri Dao ở bàn cố gắng lựa lời, hài lòng liền vò tờ giấy thành cục ném vào trong thùng rác.

      Thẩm Tây Lăng cảm thấy vẫn có chỗ tốt, ví dụ như thị lực của Hướng Tri Dao tốt hơn nhiều, lúc đầu toàn bộ ném xuống đất, bâygiờ có thể ném cái liền lọt vào thùngrác.

      Hướng Tri Dao càng viết càng phiền, đặt bút xuống, tới bên cạnh Thẩm Tây Lăng, “Ai, cậu viết giúp tớ .”

      “Đây là thư tình, cậu viết mới có ý nghĩa.”

      “Mà sao câu tớ cũng viết rađược.” Hướng Tri Dao phát điên, “Khôngphải lúc học trường học dạy văn cũngkhen cậu có tài năng văn học sao?”

      “Thôi , lúc nào đó khen ngợi vượt trộichứ?”. Ngược lại số lần chửi còn nhiều hơn.

      “Làm trò, phải ấy thường lấy bàivăn của cậu ra làm mẫu đó sao? Có lần cậu viết văn được 59, đó còn đây là điểm cao nhất trong lòng ấy, đây chính làchính miệng cậu .”

      Được rồi, là Thẩm Tây Lăng mặt dày hỏi, hỏi tại sao lại thiếu điểm, giáo viên dạy văn chỉ câu, thích cho điểm tuyệt đối. Vì vậy, Thẩm Tây Lăngsuy nghĩ hồi, cho ra kết luận, bài văn của mình đạt điểm tuyệt đối rồi.

      ngờ Hướng Tri Dao còn nhớ .

      “Bạn học Hướng Tri Dao, cậu thểthúc ép tớ làm cái chuyện đạo đức này.”

      “Cái này làm sao mà đạo đức hả? Cậuđang giúp bạn cậu tìm kiếm tình , khiến đời này thiếu độc thân, thiếumột oán phụ, vì vậy cái thế giới này đẹphơn, xã hội hài hòa hơn, nhân dân hạnh phúc hơn. Coi như cậu nể mặt tớ, cũng phải nể mặt đảng và nhân dân…..”

      Thẩm Tây Lăng, “………..”
      -----------------

      Cuối cùng Thẩm Tây Lăng vẫn viết, còn cốgắng nhiều hơn lúc thi, cảm thấy mình cũng nhanh vì tình mà viết ra cái gì đó cảm động tới mức khóc, đâu mà tìm côgái si tình như vậy a…….

      Viết xong, đưa cho Hướng Tri Dao, “Xong rồi đấy, cho phép bắt tớ viếtlần nào nữa, cậu chép lại .”

      Hướng Tri Dao suy nghĩ chút, lắc đầu, “Cứ để vậy, đưa cái cậu viết thôi.”

      “Tại sao? Cậu sợ ta nhận ra chữ viết sao?”

      Hướng Tri Dao liếc mắt, “Cậu cho rằng cậu là ai, người ta rảnh rỗi quan tâm chữ viết củacậu sao? Tớ cần chép lại đâu.” xong nhìn chằm chằm Thẩm Tây Lăng,“Cậu muốn nghe hay dối?”

      Hai người vẫn có chút ăn ý, ví dụ Thẩm Tây Lăng cũng biết lời đầu đuôi,ý là nguyên nhân Hướng Tri Dao khôngchép lại, muốn nghe hay dối.

      Do dự hai giây, Thẩm Tây Lăng quyết định, “ dối.”

      “Chữ của cậu viết rất rất tốt, ấy nhìnthấy chữ này, nhất định có thêm điểm.”

      Thẩm Tây Lăng gật đầu cái, “Qủa thậtviết còn tốt hơn cậu.” xong bị Hướng Tri Dao đánh cho cái, “ là gì?”

      “Thẩm Tây Lăng, cậu viết những thứ này ra tớ nhìn cũng muốn nôn, còn để cho tớ viếtnữa, tớ chắc chắn phun ra, bao gồm có bữa trưa thịt băm hương cá của tớ……”

      Thẩm Tây Lăng “……..”

      …………………………………………………………

      Hướng Tri Dao làm việc rất dứt khoát, có thể gặp được chuyện này, dứt khoát đứng lên, phong thư mà do dự mấy ngày, cũng đưa ra.

      Thẩm Tây Lăng suy nghĩ, “Ai, trong thư cònkhông viết tên cậu, lúc đưa rồi, người ta thế nào mà biết cậu là ai chứ.”

      Hướng Tri Dao lắc đầu, “Viết số điện thoại là được, như vậy ấy gọi điện lại, chobản thân cơ hội.”

      Thẩm Tây Lăng biết tri thức trong đó,vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Tri Dao.

      “Đần, coi như ấy có tình cảm với tớ, thấy phong thư này viết tên,cũng tò mò chứ? Cũng gọi điện thoại tớihỏi câu là ai, kể cả cũng giống kia, phải cũng cho mình cơ hội sao?Tớ nghe , bây giờ ấy có bạngái, cho nên tỷ lệ tớ trở thành bạn ấy rất cao.”

      Thẩm Tây Lăng chỉ cười, đả kích sựtự tin này.
      -------------

      Ngày mà Hướng Tri Dao ra ngoài đưa thư, cũng là ngày đặc biệt của Thẩm Tây Lăng.

      Ở trong trường học, người theo đuổi Hướng Tri Dao rất nhiều, nhưng người theo đuổi Thẩm Tây Lăng cũng thiếu. Tínhcách nữ sinh, tại đây nam sinh nhiều suy tính, hơn nữa bộ dạng nữ sinh này rất thực tế, mặc dù làm cho người ta khó chịu.

      Thẩm Tây lăng phiền muộn thôi, với đám người theo đuổi kia: Chỉ cần có thể đuổi kịp tôi…. Tôi đồng ý.

      Lời này rất ngông cuồng, nhưng có vốnngông cuồng. Lần trước ở đại hội thể dục thể thao, chạy nhanh mà xử lý hết cáccao thủ rồi.

      lại nổi danh.

      Lần này là đội thể dục nam sinh, rấtmuốn so với lần, thiết tha xuống. Thẩm Tây Lăng lấy ưu thế hơi yếu thắngđối phương, vì vậy ở ‘Giang hồ’ có lời đồnđại, Thẩm Tây Lăng bách chiến bách thắng……..

      Lời này ra ngoài, thiếu nam sinh đánh trống lui đường, dù sao quả ThẩmTây Lăng chạy rất nhanh. Đây chính xác là trở thành tư cách nào đó, ví dụ như hoàntoàn tin các phương diện khác của mìnhkém đều là vì mình chạy rất nhanh.

      Nhưng cũng vui, ít nhất bây giờ bên cạnhmình yên tĩnh hơn rất nhiều.

      Sở trường của Thẩm Tây Lăng là 100m với50m, xa quá cũng được, so vớingười khác cũng chỉ so 100m.

      Tối hôm đó, kích động muốn chạy bộ, vì vậy ở sân tập chạy hai vòng, tới vòng thứ hai có người chạy tới trước mặt .

      xoay người, thấy gò má của Đỗ DiênHằng.

      cười, phát bắt được , để cho dừng lại động tác chạy. Bởi vì động tácdừng lại rất mạnh, lảo đảo mấy cái. Cóchút mất hứng rồi.

      Đỗ Diên Hằng hỏi , “ đây có tính là đuổi theo em hay ?”

      há miệng, tính, nên so 100m, đây là mưu lợi, nhưng hình như ghét mưu lợi này.

      Nhưng động tác vừa rồi của khiến côtức giận, “Sao lại bắt em?”

      Đỗ Diên Hằng sững sờ, “ sợ khôngbắt em…. Em chạy tiếp.”

      sững sờ, tức giận vừa rồi tan thành mây khói, thậm chí còn có chút ngọt.

      Nếu như là vậy, vậy cứ cho là thế ……
      --------------

      Ngày hôm sau, trường có hai tin lớn.

      Thẩm Tây Lăng hẹn hò với Đỗ Diên Hằng.

      Hướng Tri Dao dùng bức thư đơn giản liền chinh phục được tay ăn chơi Triển DịchMinh.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30:

      Thẩm Tây Lăng ngơ ngác nhìn Triển Dịch Minh xuyên qua mưa, đứng lại ở trước mặt mình, còn chưa phục hồi tinh thần. Dáng vẻ ngơ ngác của đáng , Triển Dịch Minh vươn tay vẫy vẫy trước mặt hai lần, sau đó lắc đầu cái, biết làm thế nào.

      Giờ phút này An An ở trong ngực Thẩm TâyLăng mở mắt ra, tay bé mơ màng xoa hai mắt của mình, mới nhìn Triển Dịch Minh, “Bố.”

      Triển Dịch Minh vừa nghe, theo bản năng liền đón lấy An An.

      Thẩm Tây Lăng nhìn thấy quần áo của TriểnDịch Minh cũng dính ít nước mưa, khôngđưa con qua. Hai mẹ con chạy sớm, vừa về nhà đột nhiên trời mưa, người hai mẹ con bị dính nước mưa, “ lau người trước , ướt như vậy, ngộ nhỡ ngã bệnh làm thế nào.”

      chỉ vô tâm câu, Triển DịchMinh đứng tại chỗ ngẩn người, lúc này mới lấy khăn lau.

      Triển Hiểu An giùng giằng muốn xuống,Thẩm Tây Lăng đành phải để An An xuống.Kết quả An An luôn, chạy lấy ra cái khăn lau. Cởi giầy xong, liền nhảy lênghế salon, “Bố, con lau tóc giúp bố.”

      Triển Dịch Minh rất vui, cũng để ý chút hơi sức của Triển Hiểu An hoàn toànchẳng đáng so đo.

      Thẩm Tây Lăng đứng ở bên, nhìn haibố con kia, tự chủ giơ lên khóe miệng.

      Cuộc sống, cơ bản chính là như vậy.

      từng có chủ đề rất kinh điển, bạn lựachọn người đàn ông cho bạn cái ô trong mưa hay là người đàn ông cùng bạn trongmưa.

      Lúc đấy Thẩm Tây Lăng mơ mơ màngmàng cho ra đáp án của mình, tớ lựa chọn người đàn ông mua ô cho tớ.

      Có lẽ câu trả lời này tốt lắm, bị Hướng Tri Dao nhận xét là thực ích kỉ.
      ---------

      Ban ngày, Triển Dịch Minh làm, thuận tiện đưa Triển Hiểu An nhà trẻ. Thẩm TâyLăng ngủ đến bao lâu ngủ, xong lại ngồi máy vi tính dịch chút tài liệu, xongđến lúc An An tan học đón An An về nhà.

      Ngày trước sau như , mỗi ngày lặp lại.

      Nhưng mà thỉnh thoảng sau khi tỉnh dậy, vuốt ve gối đôi, tự dưng than thở. nghĩđúng là mình vẫn còn có chút camtâm, trải qua cuộc sống bình thường mà đạiđa số mọi người đều có, dù là cuộc sốngnhư thế cũng có cái gì sai. Dù saovẫn hi vọng mình là độc nhất vô nhị, sau đó có cuộc sống độc nhất vô nhị, màkhông phải có bước thỏa hiệp, lại thỏa hiệp bước nữa, cứng rắn để chính mình giàyvò trong cuộc sống biển người mênh mông.

      Suy nghĩ này, chỉ là thỉnh thoảng nghĩ tới.Nếu như là trước kia, có sức lực đểgiãy giụa, mong đợi thoát khỏi cái lướt chặt chẽ này, nhưng bây giờ, còn sứclực nữa, hoặc là có động lực từchối.

      Hai người ngủ chung giường lớn, khôngthể tránh khỏi có chuyện xảy ra, khônggiãy giụa, dù sao đến mức đó, giãy giụa nữa có vẻ làm kiêu.

      Chỉ là con người khi nhàm chán, nghĩ tới những chuyện sau mà trong quá khứchưa từng nghĩ tới.

      Khi đáy lòng thỏa hiệp với người nhà,đồng ý gả cho Triển Dịch Minh tìm Đỗ Diên Hằng. Ngay lúc đó Đỗ Diên Hằngcực kì tức giận, đồng thời muốn đưa côrời , mà chính vẫn do dự. thực tế,bọn họ từng có ý định bỏ trốn, cũng chỉ là từng có, thực , cứ cắt đứt liên lạc như vậy.

      cảm thấy mình rất hèn hạ, vốn đồng ýthỏa hiệp, nhưng lại vẫn hi vọng Đỗ DiênHằng đối với mình lòng quan tâm, khi đó Đỗ Diên Hằng vẫn xuất lần nào nữa, lập tức ác độc đổ lỗi, hoài nghitình cảm giữa và Đỗ Diên Hằng.

      muốn gả cho người đàn ông khác, nhưngĐỗ Diên Hằng lại có chút biểu nào.

      Mang theo vài phần uất ức và vài phần tứcgiận, trở thành dâu của Triển DịchMinh.
      Lúc mới kết hôn Triển Dịch Minh cũngđối tốt với , cũng chưa cầu cái gì.Nhưng qua thời gian dài, bản tính của Triển Dịch Minh cũng lộ ra, nghĩa vụ vợchồng, đó là thể tránh né. Hơn nữa Nghê Văn Bái với Triển Khải Hạo cũng cốtình ở trước mặt họ rằng con nhà ai thậtđáng , nếu như có thể ôm cháu mình làhạnh phúc lớn nhất đời rồi.

      Thẩm Tây Lăng rất ghét cái chủ đề đó,cũng nguyện ý để con mình lớn lên trong môi trường này.

      Vốn là với Triển Dịch Minh ở trong lòng cũng đồng ý, cần nhanh có con như vậy, cũng đồng ý. Nhưng số lần anhmuốn ngày càng nhiều, hơn nữa cố tình dùng các biện pháp. Vì thế, lại cãi nhau, trước kia Triển Dịch Minh còn nhường
      , lần kia tức lên, bảo cưới phải là bày cho đẹp mắt.

      Từ lần đầu tiên cãi nhau, rất nhanh có lầnthứ hai, sau đó là lần thứ ba, tổng cộng biết có bao nhiều lần, đếm hết.

      Lúc mới bắt đầu, trở về còn làm mặt lạnh với , thỉnh thoảng tìm chút thoải mái. Về sau, Triển Dịch Minh dần dầnkhông về nhà, dù có về nhà người đầy mùi rượu, khiến chán ghét.

      Cho đến có ngày, ra cửa, nhìn thấyanh và Hàn Vũ Sắt cùng chỗ.

      hiểu, lòng tan vỡ.

      khắc đó Thẩm Tây Lăng đứng tại chỗkhông nhúc nhích, nghĩ đến bố mẹ và chịmình, nhưng có gia đình mình cũng trở thành chỗ để mình dựa vào, thậm chí còn có phần dựa vào cuộc hôn nhân củamình, nhưng nó chứng minh là ngu đến nhường nào.
      Dựa vào người khác, cuối cùng thất vọng.

      muốn, coi người khác như duy nhất trong đời mình, cũng cần đau khổ vùng vẫy trong nấm mồ hôn nhân, chonên muốn chạy trốn, cuối cùng cũng .
      ----------------

      Đoạn thời gian kia, cho tới bây giờ cũngkhông muốn nhớ lại, nhưng giây phút này lại nhớ tới. Bởi vì cảm giác mình lại trở về điểm ban đầu, trong cuộc sống chỉ có hai người, An An và Triển Dịch Minh. Trướcmột người tự do, sợ hãi, bây giờ làm được nữa.

      Nghĩ nghĩ lại, còn rất lo lắng, về phần lo lắng cái gì. Chính ràng nhất.

      đến lúc rồi, đón An An về. taiAn An có chút hiểu về tính tình mẹ mình, khiến Thẩm Tây Lăng mua ít đồ ăn vặt, dọc đường vừa vừa ăn. Để cho Thẩm Tây Lăng cố gắng dỗ dành An An ăn cáigì trước, Thẩm Tây Lăng tự mình ăn miếng, khiến bé ăn xong còn có thể hỏi, “Ăn ngon, đúng ? Con thích ăn lắm cái này lắm.”

      Nhìn khuôn mặt tươi cười của con , Thẩm Tây Lăng chỉ có thể cười gật đầu.

      Đón An An, thuận tiện đưa An An vào siêu thị mua sắm, tiểu tử kia nhân đại tiểuquỷ, ở đó phê bình: Cái này khó coi, cáiđó đẹp mắt, mẹ có mắt.

      Thẩm Tây Lăng cũng so đò, “Mẹchính là muốn chọn cái con cảm thấy khócoi.”

      Lúc này An An cực kì uất ức, “Conkhông để ý tới mẹ nữa.”

      Vừa câu đó ra, lại cực kì hăng hái tay trong tay với Thẩm Tây Lăng, cùng về nhà,sau đó vừa vừa , “ đời chỉ có mẹ là tốt, có mẹ trẻ con như là có kho tàng……”
      ---------------------

      Triển Dịch Minh về nhà bình thường nghỉ lúc rồi ăn cơm, nhưng cũng có lúc ngoàiý muốn.

      về nhà, liền cởi áo khoác ra, tiện tay kéo cà vạt, sau đó liếc mắt nhìn hai mẹ con,“Hôm nay ăn rồi.”

      Lúc mới đầu, Thẩm Tây Lăng chỉ nghĩ chắcchắn tham gia tiệc, những thứ này chỉ là chuyện thường tình, cũng cần hỏi nhiều, liền bảo An An ăn nhiều hơn chút.

      Nhưng phải ngày nào cũng khéo hiểu lòng người như thế, “Ăn ở đâu?”

      ngày của Triển Dịch Minh phải ở ngoàiứng phó với ít người, ghét về đến nhàcòn phải ứng phó, “ ghi tên.”

      Vẻ mặt và giọng qua loa của cũngkhiến trong lòng thoải mái. Trongkhoảng thời gian này, ở nhà chăm sócAn An, ràng giảm bớt gánh nặng cho , có lúc rất muộn mới về nhà, ban đêmcũng toàn 2 – 3 giờ, mỗi khi như thế, đềucố gắng hỏi xem rốt cuộc ở bên ngoài làm cái gì, trễ như thế. Mà bản thân Triển Dịch Minh cực kì mệt mỏi, bình thường hỏi câu đáp câu, thậm chí thỉnhthoảng còn giả bộ ngủ. Khiến lòng nghẹn lửa, cả đêm cũng tràn trọc trở mình.

      Triển Dịch Minh tắm, sắc mặt của ThẩmTây Lăng tốt, Triển Hiểu An nhìn mẹ, lựa chọn cúi đầu ăn cơm.

      Ăn cơm xong, Thẩm Tây Lăng rửa bát,nghĩ tới thái độ của Triển Dịch Minh, càng nghĩ càng thấy uất ức. Đúng vậy, thỏahiệp, chính là tự chọn. Thậm chí cảmthấy mình có bệnh rồi, thèm muốn khi đó la hét cả ngày là dù như thế nào tôi cũngkhông quan tâm tới Triển Dịch Minh, cáigiấy phút đó mình cái gì cũng sợ,ngược lại Triển Dịch Minh đến chặn , thường xuất trong cuộc sống của .

      Mà bây giờ, dù sao đều ở nhà, vì vậy tháiđộ của thay đổi phải chỉ có chút ít.

      Trước kia hoài nghi, có lẽ Triển Dịch Minh chỉ là chịu để mặt lạnh với . Tựa như lúc học trung học nam sinh theo đuổi nữ sinh, nữ sinh kia vẫncự tuyệt, nam sinh vẫn theo đuổi, rốt cuộcđuổi được rồi, nam sinh lại chủ động mà chia tay.

      Nam sinh nghĩ chẳng là cảm giác theo đuổi,tùy tiện dạy bảo nữ sinh vẫn đồng ý kia.

      Quan điểm này, cực kì lệch khỏi khuôn khổ,co tự với mình, thể tiếp tục như vậy nữa.

      Rửa bát xong, chơi với An An lát.

      lên lầu, thấy quần áo của Triển DịchMinh chất đống ở đất, tới, ôm lấyquần áo, chuẩn bị ném vào máy giặt. Kiểm tra trong quần áo lấy điện thoại củaTriển Dịch Minh ra.

      nghiêm túc quan sát điện thoại củaTriển Dịch Minh, cũng biết là điệnthoại này có phải cái thường dùng haykhông.

      lấy ra, do dự hồi, vẫn nhịnđược bật xem.

      Gần đầy có nhiều người liên lạc, xem thử, quả nhiên thấy được tên ‘Hàn Vũ Sắt’.

      “Em ở đây làm cái gì?”

      thanh của Triển Dịch Minh ở sau lưng vang lên, tay run lên, điện thoại diđộng rơi xuống đất.

      Giờ phút này, trong lòng lặp lại cảm xúc bi thương, khong phải bởi vì Triển DịchMinh từng bước qua, mà là cuối cùng biết thành loại người ghét, người hoài nghi mọi tiếng cử động của chồng, điềutra người liên lạc điện thoại chồng mình.

      Cuối cùng trở thành loại phụ nữ độc ác mà coi thường.

      Chương 31:

      làm gì cả.” Thẩm Tây Lăng khomngười cầm điện thoại lên, rồi mới đưa ra trướcgương mặt hoài nghi của Triển Dịch Minh,“Cởi quần áo trước tiên lấy các thứ ra, ngộ nhỡ em chú ý liền ném vào máy giặt, chiếc điện thoại này còn giá trị nữa đâu.”

      Triển Dịch Minh liếc mắt nhìn điện thoại trong tay , cũng coi là quan trọng,bỏ vứt , mua lại cũng tốt, tạo lợi nhuận cho những nhà sáng tạo điện thoại di độngkia, đây là làm chuyện tốt.

      Thấy có ý định cầm lại điện thoại, thuận tay để lại chỗ gần đó, rồi choquần áo vào trong máy giặt, ấn nút, để nó tự hoạt động.

      Triển Dịch Minh lúc này tới, thấy côchẳng có chút phản ứng bất ngờ nào, chỉ cảm thấy cả người vừa tắm sảng khoái xongthì thay thế bằng đè nén, “Em làm sao vậy?”

      sao cả.” Thẩm Tây Lăng cũngkhông nhìn , ánh mắt nhìn chằm chằmvào máy giặt quần áo hoạt động kia, quần áo bị trộn cùng chỗ, cũng giống như tâm tình .

      sao cả……” Triển Dịch Minh nhạilại lời của , sau đó ánh mắt cũng nhìnvề phía máy giặt, “ ràng chỗ này đưatới tiệm giặt sao bây giờ em lại ném vào máygiặt?”

      “Em quên rồi.” Lúc này mới nhớ ra khôngđúng ở chỗ nào, nhưng ra, lại cảmgiác vui.

      “Nhưng trước kia em lại nhớ .”

      Đúng vậy, nhớ rất . có thể biết mỗingày mình nên rời giường từ lúc nào, mỗingày mấy cái…. Lúc nào hết giờ làm công việc phiên dịch, mấy cái…. Giờ nào làm việcnhà, giờ nào đón An An, thậm chí còn nhớ đường nào, sau đó biết lúc nào nên siêuthị mua thức ăn, thời điểm nào nên nấu cơm.

      Nhắm mắt lại, đều có thể biết mình ngày mai nên làm cái gì. có ngoài ý muốn, bởi vì phải làm mấy việc này, toàn bộđều muốn làm xong.

      đóng nắp máy giặt, “Em quên mất rồi, chỉ vì điều này mà muốn trách mócnặng nề sao?”. qua bên cạnh , cũngkhông biết mình tức vì cái gì, ràng là con đường mình chọn, chính là như vậy, trách được ai, mới khiến càng khóchịu hơn.

      Triển Dịch Minh phát bắt được cánh tay , “Em làm sao vậy?”

      còn chưa biết ngụy trang lắm, cho dù ngoài miệng , vẻ mặt cũng hoàn toàn bán đứng .

      muốn hất tay ra, nhưng làm, “Em có có cái gì hay ?”

      Triển Dịch Minh nhìn hồi, tựa hồđang suy nghĩ xem hôm nay mình làm sai cái gì mà khiến có phản ứng lớn thế này,thử thăm dò mở miệng, “Mấy ngày nay quảthật có chút bận, thời gian về nhà cũng khôngxác định , qua thời gian nữa như vậy.” Thấy mặt vẫn lạnh, vì vậy tiếptục, “Lần sau gặp phải tình huống như thế thìanh gọi điện thông báo trước cho em.”

      chủ động hạ mình , cũngkhông muốn dây dưa gì nữa, muốnmình biến thành người chỉ oán trách , “Ừ, em dỗ An An ngủ.”

      “Em nghỉ ngơi , .” Lúc này Triển Dịch Minh mới buông tay ra.
      --------

      Thẩm Tây Lăng nằm ở giường, cứ có cảm giác phiền lòng, nhưng muốn ra chỗ nào phiền, chắc chắn cũng nóira được nguyên nhân, liền để tự mình đánh giá, cũng chỉ có bệnh (rên)ngâm. cảm thấy tình trạng của bản thân, hoàn toàn nên tìm chỗ nào khép kín mà náoloạn trận, hoặc là đến chỗ người hét to lên.

      Nhưng rất nhanh, lại tìm ra được lý do cho mình, có lẽ còn chưa thích ứng đượcthân phận bây giờ của mình, có lẽ nên thích ứng thêm thời gian nữa, khá hơn.

      ngủ mơ mơ màng màng, bên cạnh lại vùi xuống, đôi tay sờ soạng tới đây. cau mày, ưỡn ẹo động động.

      ngủ ?”

      thanh của Triển Dịch Minh truyền tới, khiến vô cùng buồn bực, người cũngkhông động, “Ừ.”

      Tâm tình của cực kì tốt, điều này lại trởthành lý do khiến tâm tình tốt. kịp nghĩ nhiều cái gì, tay của chui vào trong áo , xoay người kéo tay , trước kia nếu như vậy cũngkhông đòi hỏi gì nữa.

      Nhưng hôm nay có chút ngoài ý muốn, cũng trực tiếp, “Rất nhiều ngày làm rồi.”

      tự nhiên như vậy, nhưng nghe nhưám chỉ cái gì. Mấy ngày này bậnrộn, trở về nhà liền vào thư phòng, hoặc là sau khi trở về cũng rất khuya, khi đó côrất khó chịu, căn bản thèm để ý tới . Vừa nghĩ như thế, lại cảm thấy mình có vấn đề, có lẽ vẫn chưa lý giải được mình?

      Cứ suy nghĩ lung tung như vậy, Triển DịchMinh dán lên người , nghiêng người lên người . Bỏ lỡ thời cơ phản kháng tốt nhất, bây giờ mà khó chịu cũng cảm thấy lập dị, mơ mơ màng màng để mặc quấy rối.
      -----------

      Đến lúc trời sáng, thấy bóng dáng Triển Dịch Minh nữa, biết đưa An An nhà trẻ, nên cũng vội rời giường. lật người, vừa vặn chạm vàochiếc gối của Triển Dịch Minh, có điểm hiếu kì, di chuyển qua, ngửi chiếc gối hay ngủ cái, có mùi khác, cũng khôngcó mùi đặc biệt nào. Nhưng vì sao, cứ có cảm giác vây quanh mình có mùi của phái nam?

      kì lạ.

      Cho đến phát sợi tóc ngắn ngủn, ràng phải của , cầm lên, đặttrong lòng bàn tay quan sát phen. Thôhơn nhiều so với tóc của , cũng đen hơn nhiều. Về ở ngón cái cùng đầu ngón tay trỏ,có thể cảm thấy độ mạnh yếu của sợi tóc,chuẩn bị để xuống cọng tóc lại đâm vàongón cái của , chỉ thôi nhưng vẫn cócảm giác đau.

      thần kì, thể thấy buồncười, xem ra đồ vật như vậy, cũng có giá trị tổn hại.

      Lại ngủ lát mới rời giường. Hôm nay côkhông có chuyện gì, tạm thời có nhận được tài liệu mới cần phiên dịch, liền rangoài dạo. Chải chuốt tâm tình buồn chán của mình, có lẽ là nhốt trong nhà quá lâu,nên cần phải vận động chút, tâm tình tiêu cực giảm nhiều.

      Hoặc là có thể thấy nhiều đồ trái ngược hơn,xem nó đối lập với cuộc sống hạnh phúc của mình tới nhường nào.

      Thay xong quần áo, liền ra cửa.

      Ngồi xe bus, mới phát ra là đãlâu có ra ngoài dạo, xe buýt điđường này cũng thay xe mới cũng khôngbiết, còn tưởng mình ngồi nhầm. Xe trướckia, vừa ngồi xong, chỉ cần xe bắt đầu khởi động, cảm giác như muốn nhanh tản ra, rung động đùng đùng.

      Người xe nhiều, cười hỏingười lái xe là mới thay xe mới à. Người lái xe là người phụ nữ hơn 40, hơi mập, mặc đồng phục, nghe được câu hỏi của côthì giải thích, sớm có kế hoạch đổi xe,đây là phía quy định, nguyên nhân là mộtcái xe buýt nào đấy bốc cháy, điều tra ra là xe lâu rồi, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn nữa.

      lái xe khá nhiều, xong tới chuyện khác, bây giờ người Trung Quốcnhiều, có nhiều vấn đề, những bên có liênquan phải xem nơi nào xảy ra vấn đề, dự phòng như thế nào, phải đợi tới lúc xảy ra vấn đề rồi mới bắt đầu giải quyết, mặc dù những thứ này thứ kia gây ra chuyệnxui xẻo, nhưng chính xác là những người phía sau cũng mang theo nhiều chỗ sai.

      Dọc đường Thẩm Tây Lăng nghe lái xe chuyện phiếm, thỉnh thoảng cũngcó người vào mấy câu, các chủ đề tới đều là bây giờ giá phòng đắt đến người chết,lại tăng giá cả, muốn ăn cơm chiên ở quánven đường cũng mất tới 9 dồng.

      Những việc này, hoàn toàn phải lolắng, vừa nghĩ như thế, ra nên thỏa mãn.

      Cũng biết mình muốn dạo xem gì, chỉ tùy tiện chút, vì vậy xuống xe ở quảng trường gần đó.

      quảng trường bao giờ thiếungười, những người gánh hàng rong đangchạy , ra là phía sau họ có người giữ trật tự đô thị, bộ dạng chạy khá tức cười, ít người vây xem vừa nhìn vừa cười.

      Thẩm Tây Lăng chọn ngồi ở ghế đá gần đó.

      màn hình lớn ở quảng trường chiếu mấy quảng cáo, sau là bộ phim chiếu nhiều năm trước rồi, diễn viên chính làmột nữ minh tinh cũng khá nổi tiếng.

      Thẩm Tây Lăng suy nghĩ hồi, vẫn khôngnhớ ra tên của nữ minh tinh đó.

      Thế nhưng dáng dấp của nữ diễn viễn đóquả tệ, được gọi là mỹ nữ đẹp 360độ có góc chết, năm xưa đóng phimdựa vào diễn viên nổi tiếng , ở làng giải trí cũng rất ít có loại tiền lệ này.

      Nhưng mà Thẩm Tây Lăng nhớ tới diễnviên này, chính là vì truyền thống từng có tin đồn rằng ta được đóng phim là dựavào Dư Thừa Lập.

      Thẩm Tây Lăng xem tới cảnh cuối cùng, rốtcuộc thấy tên của diễn viên này ---- GiangDịch Hiên, mà bộ phim này cũng được ngườihâm mộ của Giang Dịch Hiên được cất giữ kĩ, bởi vì Giang Dịch Hiên rời khỏi làng giải trí, lập gia đình.

      Giang Dịch Hiên là nghệ sĩ trong công ty củaDư Thừa Lập, rốt cuộc hai người từng có quan hệ mà người ta nhận ra hay , chỉ có người trong cuộc mới biết được.

      Thẩm Tây Lăng nhớ, bọn họ huyên náo ầm ĩ cũng là lúc rể cùng chị đính hôn, lúc đó cũng nghe là khôngmuốn cuộc hôn nhân này, nhưng về sau lạithỏa hiệp, ai biết .

      cắn môi, gọi điện thoại cho Thẩm ĐôngLăng. Lần trước thấy bộ dạng của rể và chị, vẫn còn có chút lo lắng.

      Điện thoại của Thẩm Đông Lăng mở máy 24 giờ, tốc độ nghe điện thoại cũng phảinhanh bình thường.

      thanh của Thẩm Đông Lăng nghe có gì ổn, khiến Thẩm Tây Lăng lạicảm giác như mình buồn lo vô cớ, Thẩm Đông Lăng còn có cuộc họp, mộtchút rồi cúp điện thoại.

      Thẩm Tây Lăng lại ngồi lát, lúc này mới đứng dậy.

      ngang qua tiệm thuốc suy nghĩmột chút, vẫn là vào, mua hộp thuốctránh thai.
      ---------

      chạy vòng, mua cho An An cáiváy , lúc này mới cảm giác mình dạophố có chút ý nghĩa. được lúc, cũng có chút đói bụng, liền chuẩn bị tìm cái gì đấyđể ăn rồi tiếp tục , lại đụng phải Hướng Tri Dao cực kì tức giận.

      Hướng Tri Dao cầm điện thoại diđộng, có hình tượng gì hướng về phía điện thoại kêu la.

      Nhìn thấy Thẩm Tây Lăng rồi Hướng Tri Dao mới cúp điện thoại, “Định đâu?”

      Giọng điệu rất quen thuộc, giống như bọn họvẫn là bạn thân tốt cái gì là khôngnói với nhau. ra Hướng Tri Dao cũng có có hận ý gì với Thẩm TâyLăng, chỉ là vì kiện kia trong lòng quả thậtcó chút thoải mái, như nghẹn ở cổ họng, sau mọi người lại tốt nghiệp, mỗi ngườicó cuộc sống riêng, đương nhiên là phải tách ra, cũng liên lạc thế nào.

      “Ăn cơm.”

      “Vừa đúng lúc, tớ cũng muốn ăn cơm, cùngnhau !”

      Đến nhà hàng nào đó, Thẩm Tây lăngmới biết nguyên nhân tức giận của HướngTri Dao, bố của Hướng Tri Dao sắp xếp chocô đối tượng xem mắt, đủ các loại tuyệtvời thêm im lặng, Hướng Tri Dao tức tới mức tại chỗ liền trở mặt, gọi điện thoại cho ông bố mình quở trách phen.

      Thẩm Tây Lăng nghe chỉ muốn cười.

      Hướng Tri Dao mắng hiềnhậu.

      Còn chưa mang thức ăn lên, Thẩm Tây Lănglấy cái váy mình vừa mua ra cho Hướng Tri Dao nhìn, “Thế nào, có phải là rất đẹp ?”

      Hướng Tri Dao thấy muốn rờitay, “Mẹ, sao lúc tớ sinh ra cóquần áo đẹp như vậy, mỗi lần thấy quần áotrẻ con này, tớ đều cảm giác tớ hồi bé bị thua thiệt nhiều.”

      “Vậy cậu đầu thai lần nữa , để mẹ cậu sinhcậu ra lần nữa.”

      Hướng Tri Dao cười, “Mẹ tớ lại nghĩ ngược lại, nếu như có thể, chuyện đầu tiên mẹ tớ làm chắc chắn là nhét tớ lại vào bụng bà ấy.”

      Thẩm Tây Lăng lắc đầu cái, “Sao lại thế về bà ấy?”

      “Cậu hiểu đâu.” Hướng Tri Dao cuối cùng cũng buông chiếc váy , “Về sau tớ nhất định phải sinh con , làm bạnchơi cũng được, hơn nữa có nhiều đồ đángyêu thế này, nghĩ tới việc cho con mình mặc những chiếc váy như vậy, cảm thấyhứng phấn vô cùng.”

      Móng ăn bưng lên rồi, Hướng Tri Dao khách khí, trực tiếp cầm đũa ăn. Thẩm Tây Lăng cẩn thận cất váy xong,nghĩ tới bộ dạng An An thấy váy này, cảm thấy thỏa mãn.

      Hướng Tri Dao cũng quan sát nét mặt của , đột nhiên mở miệng, “Cậu và ĐỗDiên Hằng còn liên lạc ?”

      Thẩm Tây Lăng sững sờ, ngơ ngác nhìn Hướng Tri Dao.

      Hướng Tri Dao nhếch miệng, nhìn nét mặtcủa cũng đoán được là bọn họ liênlạc, do dự giây, “ có gì, tùy tiện hỏi thôi.”

      Kém giây, Hướng Tri Dao muốn ra: cậu có biết , Đỗ Diên Hằng cũng ởthành phố này…..

      Nhưng Hướng Tri Dao muốn , với chuyện hai cá nhân chia lìa hoặc là ở chungmột chỗ, muốn mình là chất xúc tác, bất kể là chuyện của người khác hay là chuyện của mình, đều hi vọng là do ngườitrong cuộc quyết định.

      Như Hướng Tri Dao , ban đầu chính lựachọn ở chung chỗ với Triển Dịch Minh, cho nên hậu quả chính gánh chịu, cho tới bây giờ cũng oán được người khác.
      -------

      Sau khi ăn cơm xong, Hướng Tri Dao khônglôi kéo Thẩm Tây Lăng tiếp tục mua quần áo, Hướng Tri Dao mua liên tiếp mấy bộ quần áo trẻ em, bảo Thẩm Tây Lăng phảiđưa cho An An, coi như là quà sinh nhật mấy năm nay, Thẩm Tây Lăng muốn từ chối, nhưng thể làm gì khác hơn là tiếpnhận.

      dạo lâu, thấy thời gian chênhlệch lắm, cũng nên tạm biệt rồi, Thẩm Tây Lăng đón An An.

      Trong tay cầm nhiều túi, đứng giữa đám phụ huynh có điểm đặc biệt, còn có người hỏi mua quần áo như vậy ở đâu,chất lượng như thế nào, nếu như thấy được,đối phương cũng muốn mua.

      Thẩm Tây Lăng trả lời cho từng việc.

      Triển Hiểu An tan học, ôm mẹ cái,còn chủ động mang đồ cho Thẩm Tây Lăng.

      Hôm nay Triển Hiểu An quá ngoan, Thẩm Tây Lăng vốn chuẩn bị về nhà cho congái đây là quần áo mua cho con, nhưngkhông nhịn được, thẳng. Triển Hiểu An vô cùng vui vẻ, nhảy lên, mỗi món đồ cũnglấy ra nhìn chút mới yên tĩnh lại.

      “Mẹ, mẹ ngồi xổm xuống .” Triển Hiểu An nhìn kĩ quần áo mới của mình rồi mới mở miệng với Thẩm Tây Lăng.

      Thẩm Tây Lăng rất phối hợp ngồi chổm xuống.

      Triển Hiểu An tiến lên trước, hôn lên má Thẩm Tây Lăng, “Mẹ, con mẹ.”

      Thẩm Tây Lăng cũng hôn vào má của An An, “Mẹ cũng con.”

      Triển Hiểu An cười cực kì rực rỡ, “Vậychúng ta là lưỡng tình tương duyệt* rồi, TV như vậy……”

      *: Là trong tình , cả hai đều nhau, có gì miễn cưỡng.

      Thẩm Tây Lăng lắc đầu cái, tâm tìnhtrong lòng ràng tốt, bây giờ thậtsự tăng lên thêm chút.
      ------------

      Sau khi về đến nhà, Thẩm Tây Lăng cầm cốc nước, chuẩn bị uống thuốc.

      Triển Hiểu An ngồi chơi bên, thấy Thẩm Tây Lăng xé vật như là thuốc, liền chạy tới, “Mẹ, mẹ bị bệnh sao?”

      Thẩm Tây Lăng lắc đầu, “ có, nhưngmuốn dự phòng trước, tựa như lúc con tớibệnh viện kiểm tra trước vậy.”

      Triển Hiểu An cái hiểu cái , suy nghĩtrong chốc lát, lại nghĩ tới cái khác, lấy tay sờ bụng Thẩm Tây Lăng, “Mẹ, có phải trong bụng mẹ em trai hay ?”

      Thẩm Tây Lăng run tay cái, viên thuốc tay rơi xuống mặt đất.

      nhìn An An, “Con nghe ai ?”

      “Bạn học cùng con a, trong bụng mẹ bạn ấycũng có em trai, nhưng ràng bụngcủa mẹ bạn ấy cũng giống như mẹ vậy.” xong rất tò mò dùng sức vuốt bụng ThẩmTây Lăng, “Làm sao em bé có thể sinhtrưởng trong bụng nhỉ?”

      Thẩm Tây Lăng thở dài ra hơi, “An An thích có em trai sao?”

      Triển Hiểu An hung hăng lắc đầu, “Khôngthích.”

      Thẩm Tây Lăng nhìn An An lát, gì.

      Triển Hiểu An chạy sang bên kia, tiếp tụcchơi đồ chơi của mình, nhưng chơi lát, quay đầu nhìn mẹ, “Con thích có em .”

      Thẩm Tây Lăng nằm ghế salon, nghe có rất nhiều phụ nữ, cũng lựa chọn việc sinh 2 đứa hoặc là 3 đứa, dùng phươngthức này để bảo vệ gia đình hoàn chỉnh của mình, có nhiều con đễ giữ lấy chồng, đểchồng còn có ý thức trách nhiệm.

      Nhưng mà, làm như vậy có phải có vẻ thậtđáng buồn hay ?

      khom người, nhặt viên thuốc lên, ném vào cốc nước trước mắt, mà nhìn chằm chằm vào cái cốc đấy đến ngẩn người.
      -------------------

      Triển Dịch Minh lại trở về rất muộn, bởi vì ngày hôm sau là chủ nhật, Triển Hiểu An và Thẩm Tây Lăng vẫn còn ghế salon xemti vi. Lúc trở về, Triển Hiểu An đúng lúcnày la hét: Con muốn xem cái này, cái nàyhay này, cho phép đổi kênh…..

      Triển Dịch Minh vừa nghe vừa thấy buồn cười.

      Ánh mắt Thẩm Tây Lăng nhìn thấy khi tới, Triển Dịch Minh còn hề hay biết.
      Thẩm Tây Lăng nhìn dáng vẻ cũng biết, lại uống rượu, đưa tay vỗ vỗ Triển Hiểu An, “ ngủ.”

      Triển Hiểu An bĩu môi, uất ức ra được, “Ngày mai con phải học.”

      “Trẻ con cho phép cãi lại.”

      Triển Hiểu An thấy bố có ý định giúp đỡ, lại uất ức hơn, từ ghế salon nhảy xuống, vài bước quay đầu nhìn mẹ chút, xem con khổ sở nhiều thế nào, khổ sởnhiều quá a….. Kết quả bố mẹ cũng nhìn mình.

      “Sao lại về trễ như vậy?”. Giọng của nghe thấy bình tĩnh, cảm giác mình vờ ngớ ngẩn, liền muốn biết hôm nay sao về trễthế.

      “Bữa tiệc.” có chút mệt mỏi, muốn đitắm ngủ sớm chút, ngày mai có hợp đồng buôn bán.

      Thẩm Tây Lăng nhìn hồi, “Bữa tiệckiểu gì mà uống rượu cần có mỹ nữ ở bên cạnh?”. Ánh mắt của chút sai lệch.

      Triển Dịch Minh cúi đầu, phát cổáo mình có vết đỏ, suy nghĩ chút rồi giải thích, “Đây là trò chơi của bọn họ, có cái gì đâu, em cũng đừng để ý.”

      Bữa tiệc do đối phương mời khách, mời ít mỹ nữ tới tiếp rượu, có lẽ ông chủ kia cảm thấy mình thua thiệt, cực kì khó chịu, nhất định phải khiến uống rượu giao bôi với mỹ nữ với việc hôn.

      làm động tác chọc cười, để mỹ nữ kia hôn lên quần áo tốt hơn, ít nhất so với việc hôn lên mặt còn đỡ hơn nhiều……

      Lời này cũng tự nhiên có thể ra.

      Sắc mặt của Thẩm Tây Lăng thay đổi, khôngthèm để ý….. Dạng phụ nữ muốn cái gì mớikhông thèm để ý.

      đứng lên, tắt tv, tới hướng cầu thang.

      tức giận, có cảm giác này, đuổi theo, kéo tay , “ có gì, bữa tiệc này người chơi cũng phải phê lên chút, cũng có chừng mực.”

      “Triển Dịch Minh, thôi , mỗi lần anhlấy bữa tiệc làm cái cớ, cảm thấy thú vị sao? Tôi nhớ tôi ràng, tôi ghét nhất là người có quan hệ hỗn loạn , cũng đừng coi là kẻ ngu, muốn chơi thành cái gì mà lưu lại vết hôn quần áo chứ. Đúng vậy, có lẽ chủ động, nhưng cự tuyệt, dù sao cũng thua thiệt.”

      Triển Dịch Minh buông tay ra, “Sau này như vậy nữa.”

      “Về sau?”. cười hừ tiếng, “Về saucũng có sau khi chứ? Có lần có hai lần, tôi làm sao ngu xuẩn tin như vậy?Người nào sao biết là hạng người gì chứ, từ lúc học trung học có vô số bạngái, lấy phụ nữ ra đùa giỡn…..”

      “Câm miệng, tôi ghét nhất người khác xử oan tôi.”

      Thẩm Tây Lăng liếc cái, lêntiếng nữa, trực tiếp tránh ra.

      Triển Dịch Minh đứng tại chỗ, suy nghĩ mộtchút, vẫn đuổi theo, đuổi kịp tới cửa Thẩm Tây Lăng dùng lực mạnh đóng cửa lại,khóa ở ngoài.

      hung hăng gõ vài cái lên cửa, nhưng côở bên trong cũng có chút phản ứngnào.

      căn phòng khác, Triển Hiểu Annghiêng đầu ra nhìn, hình như bố mẹ chơi trò chơi, cười ngừng.

      Triển Dịch Minh quay đầu nhìn thấy con cười, nhưng nhịn được bật cười, tới,ôm con lên, sau đó đưa lên giường, “Ngủ,nếu thành đứa trẻ nghe lời đấy.”

      Triển Hiểu An híp mắt nhìn bố, cảm thấychơi tốt, bố và mẹ chơi trò chơi.

      Triển Dịch Minh lắc đầu cái, chuẩn bị ra ngoài, rồi lại xoay người tới trước mặtcon , “Hôm nay mẹ đâu vậy?”

      Triển Hiểu An lắc đầu.

      “Mẹ có cái gì khác biệt ?”

      Triển Hiểu An lắc đầu cái, sau đó lại gật đầu cái.

      “Con hỏi là trong bụng mẹ có em trai hay , sắc mặt mẹ liền thay đổi, giống nhưngã bệnh vậy.”

      Người Triển Dịch Minh cứng lại chút, “Mẹ có ?”

      Triển Hiểu An lắc đầu cái, “ có, mà con hỏi mẹ có phải bị bệnh hay ,mẹ có, nhưng sắc mặt mẹ tốt.” xong nghiêng đầu, bộ dạng rất khóhiểu, “Nhưng ràng mẹ có uống thuốc, cònnói phải vì ngã bệnh mà uống…..”

      Triển Dịch Minh khắc sau trong lòng, trong miệng đầy khí, dỗ An An ngủ xong, ra khỏi phòng con , tay đặt cạnh nhau, ở tường đánh quyền.

      phải ngã bệnh mà uống thuốc…..

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32.1:

      Triển Dịch Minh có ở đây những ngày này, Thẩm Tây Lăng mỗi ngày từng bước làm quen với cuộc sống này, lúc mình, muốn mở miệng , cũng biết ai muốn chuyện, nhưng lại rất muốn chuyện, cũng có đối tượng nào. mua ít đồ về nhà, hi vọng có thể cùng chuyện với mẹ chút, nhưng mẹ chỉ cho biết, vợ chồng phải thông cảm cho nhau, như vậy mới làm cho gia đình hạnh phúc.

      muốn nghe mẹ đến những lời này, mỗi ngày gặp phải nửa kia bất đồng, dựa theo nguyên tắc làm việc giống vậy, chỉ có thể thất bại thảm hại.

      Lúc học đại học, có buổi tối, nằm giường, nghe chương trình radio buổi tối phát ở trường, trong đó có gọi điện thoại tới.

      : Mẹ tôi cả đời khổ cực vì tôi, khi đó tôi với bản thân mình rằng, tôi nhất định phải nghe lời mẹ. Mẹ với tôi, trong công việc phải học được tha thứ, đối với đồng nghiệp phải kiên nhẫn, sau đó tôi trở thành người có tính tình tốt nhất trong công ty, nhưng cũng là người có công việc mệt mỏi nhất, khi đồng nghiệp có việc gấp, trực tiếp đem toàn bộ đổ lên đầu tôi, tới lúc thăng chức gì với tôi. Sau khi kết hôn, mẹ cho tôi biết, phải hiểu cho chồng, phải bao dung cho ấy, tôi lần lại lần tha thứ chồng tôi ngoại tình bên ngoài, cho lần rồi lại lần cơ hội, sau đó, ta càng lộ liễu hơn, rối cuộc tôi mắc chứng cuồng loạn rống lên với ta, thế nhưng ta lại với tôi là con điên…. Mẹ chồng tôi tốt, để cho con trai bà ta biến thành như vậy, tới bây giờ, tôi biết tôi nên sống thế nào….

      Thẩm Tây Lăng nghe được đoạn chuyện đó, cực kì hi vọng bày tỏ lý tưởng của mình, nhất định trở thành người phụ nữ như vậy, nhưng thực tế chuyện bức tới, vẫn phải thỏa hiệp. Tựa như bây giờ ràng muốn làm gì, nhưng thời điểm đón An An sắp tới, cũng phải đuổi qua, nơi nào mà có thể lấy ý chí của chính được chuyển giao.

      Đón An An về, có người chuyện với , cũng thoải mái chút. Nhưng đến lúc phát ra, mình xuống, hoàn toàn coi An An làm duy nhất trong cuộc đời mình. Trước kia thấy có mấy người phụ nữ coi con mình là toàn bộ thứ, có lẽ là như vậy, trong cuộc đời chỉ có được đứa bé này, nếu như trong đời vẫn còn những thứ thích hứng thú khác, đứa bé chỉ trở thành bộ phận, cũng đến nhiều như vậy, người muốn chết muốn sống.

      vẫn nhìn An An chơi, lần này bé lại có ý kiến, “Mẹ, mẹ đừng nhìn con nữa…. nếu con phá đồ chơi mất.”

      câu , suýt nữa khiến Thẩm Tây Lăng muốn khóc.

      Vẻ vui mặt An An ràng như thế, giống như người đàn ông kia: chuyện của cần em lo.

      Bàn tay đặt ghế salon, nhìn phòng khách trống trải, suy nghĩ nhiều tìm chỗ hoang vắng khóc hồi.

      “An An……”

      “Dạ?”

      “Đếm chút cho mẹ nghe , để mẹ kiểm tra chút, con có học .”

      “Được ạ.” Lúc này An An chuyện tốt hơn, “1,2,3,4,5,6………”

      Thẩm Tây Lăng vẫn nghe, cảm giác mình đau xót trong lòng tới mức nhất định, nhưng vẫn muốn nghe thanh của con cho có chút an ủi……
      ------

      Triển Dịch Minh trở về tương đối sớm, khi đó Thẩm Tây Lăng vẫn còn rửa rau, cơm nấu xong, còn chưa xào rau. nghe bên ngoài tiếng kêu Bố của An An, lập tức từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy , có chút ngờ.

      dùng khăn lau tay, “Hôm nay sao lại về sớm vậy?”

      Triển Dịch Minh nhìn cái, “Trở lại lấy ít đồ, tí nữa ra sân bay.”

      Tiếp tới tầng hai. Thẩm Tây Lăng đứng tại chỗ, suy nghĩ trong chốc lát rồi theo, thấy thu dọn đồ đạc, liền mở miệng, “ công tác sao?”

      “Ừ.” Động tác tay của Triển Dịch Minh dừng lại, đầu cũng quay lại.

      bao lâu?”

      “Ba ngày.”

      “Công ty rất bận sao?”. tới, vốn muốn với rằng có 2 bộ quần áo ở cửa tiệm giặt là, muốn lấy về .

      “Hỏi cái kia nhiều làm gì, dù sao em cũng hiểu.” Triển Dịch Minh đóng vali lại kéo , sau đó lại tới thư phòng cầm ít đồ.

      Thẩm Tây Lăng hơi dừng ở cổ họng, cắn môi, đè tâm trạng vui trong lòng, khi lần nữa tới đây, giọng mở miệng, “Ăn cơm rồi ! Cũng chỉ có mấy món xào thôi.”

      “Tới trễ em chịu trách nhiệm được sao?”

      Cái giọng quái gở của cuối cùng cũng khơi lên khó chịu của , “ ăn ăn, ăn ăn, bày sắc mặt cho em làm cái gì, em nợ cái gì.”

      Ai biết chưa dứt lời, lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Triển Dịch Minh liền thay đổi, cứ như nhớ lại xem trước kia có thiếu tiền vậy, “ phải em nợ sao?”. đến gần , sắc mặt lo lắng, “Chắc là em nợ cái gì…..”

      Thấy càng lúc càng đến gần , khỏi đẩy ra phen, “Đừng có ở ngoài vui vẻ mà quay lại tìm tôi, cũng đừng cho tôi giống như những người phụ nữ bên ngoài của dụ dỗ cưng chiều , đừng cho rằng tôi dễ bắt nạt như vậy.”

      Mặt mày Triển Dịch Minh thoáng qua tia trào phúng, “Thẩm tiểu thư, mục đích của em chính là để người khác dụ dỗ cưng chiều em, có tài đức gì mà dám cầu em dụ dỗ cưng chiều , chỉ cần em mặt nặng mặt với , cảm thấy rất vinh hạnh rồi.”

      “Bây giờ dùng giọng điệu kì quái để .”

      “Hai người chúng ta rốt cuộc người nào quái gở đây, mỗi lần trở lại em lại lộ ra sắc mặt kiên nhẫn, hỏi lung tung này nọ, bộ dạng như nợ em, tìm mọi cách tra hỏi …..”

      Thẩm Tây Lăng tức giận phát ra được, cũng có sở trường cãi lộn, còn lại hai người mặt đối mặt cãi vã, đột nhiên cảm thấy buồn cười,ở chỗ này tranh luận nhiệt tình cái gì chứ.

      để mình bình tĩnh lại, liếc nhìn thu thập xong hành lý, “Vậy cầm đồ cút , như vậy cần nhìn bộ mặt ghét bỏ của tôi mà thích rồi……..”

      qua , thắng nổi cãi vã trốn tránh, chẳng lẽ có chút tiến bộ nào sao? Vẫn giống như con rùa, vừa gặp chuyện phá vỡ gì, lập tức liền trốn vào trong mai rùa. Trước kia muốn tìm người đàn ông, bảo vệ mình tốt, để cho mình đau, để mình uất ức, để cho mình khổ, cũng để cho mình rơi nước mắt….. Những ý tưởng tuyệt vời, tốt đẹp tới mức cảm giác mắt mình bắt đầu cay cay.

      Triển Dịch Minh nhìn quen bộ dạng sinh khí của , tay bắt lại, “Chạy nhanh như vậy làm cái gì? Sở thích của thay đổi rồi, bây giờ chỉ muốn nhìn bộ dạng ghét bỏ của em.”

      Thẩm Tây Lăng dùng sức gạt tay , thoát khỏi tay , dùng chân đá. Trong thời gian này, cực kì bất mãn với cuộc sống bây giờ, nội tâm đè nén đến cực hạn. Triển Dịch Minh căn bản thấy đau bởi đá chân, vẫn đứng ở nơi đó cho đá, giống như sức lực chẳng là gì, vẫn đả thương được chút nào, tất cả những gì làm đều vô dụng.

      Nhận thức được thế này, khiến ngọn lửa trong người bốc cháy lên, bắt đầu cánh tay liền cắn lên, dùng sức, nhất định phải làm cho đau.

      Triển Dịch Minh hít vào hơi, cũng trong cơn giận dự, lôi đến bên giường, phen đẩy lên.

      môi cũng có vết máu, nhiều lắm, nhưng nhìn cái cũng thấy . Có thể thấy dùng nhiều lực, còn có thể cắn xuyên qua quần áo của .

      cười về phía , rất quỷ dị.

      Triển Dịch Minh nhìn chằm chằm, lúc chuẩn bị đứng dậy lại đè xuống giường, đôi tay lại đè hai tay của , thể nhúc nhích. Sau đó hôn , liếm vết máu môi . dùng chân đá , cũng thèm quan tâm.

      “Cút…..”

      Liền , giữ chặt, coi như con dê con mặc cho chiếm đoạt…..

      Rốt cuộc gặp phải người đàn ông như thế nào? ở bên ngoài có cuộc sống xa hoa trụy lạc, mỹ nhân làm bạn, mình ở nhà nửa chết nửa sống giặt quần áo chăm con, sau đó khi trở về mình vẫn thể hỏi ở bên ngoài làm cái gì……

      cũng chỉ là kẻ ngốc.

      Cuộc sống như thế, khi nào mới là tận cùng, lúc nào mới có thể xa…….

      Đây phải là cuộc sống muốn, cũng phải là cuộc sống nghĩ tới, nhưng có thể làm sao bây giờ đây, có thể làm sao đây?

      Nước mắt lả tả rơi xuống, chính cũng cảm giác mình sống có ý nghĩa gì.

      Trong miệng Triển Dịch Minh cảm thấy vị mặn chát, dừng lại động tác xé rách quần áo . buông tay ra, lại giãy giụa gì, mắt ngơ ngác nhìn , lời nào, nước mắt vẫn chảy, tiếng động tố cáo cuối cùng làm những gì…..

      nhìn thẳng mặt , cứ tình nguyện như vậy sao?

      Từ người , lúc nào muốn dùng phương thức này ép buộc . Cái này với bạo lực gia đình khác nhau chỗ nào đâu……

      muốn nhìn thấy gương mặt như vậy, cũng muốn thấy bộ dạng uất ức của , đá mạnh vào tủ cái, lúc này mới xách vali ra cửa…..

      Tiếng bước chân ngày càng xa, càng ngày càng xa, sau đó biến mất……

      nằm ở giường, lộ ra nụ cười cực kì thê lương…..
      ---------------------

      Triển Dịch Minh mấy ngày này, cuộc sống của Thẩm Tây Lăng có gì thay đổi, cái vui duy nhất chính là Triển Hiểu An ngày ngày cứ kéo tay Thẩm Tây Lăng hỏi: lúc nào bố về hả mẹ, con muốn bố, con rất nhớ bố….. mua cho con socola……

      Thẩm Tây Lăng vì câu sau cùng của Triển Hiểu An mà bật cười, ra bọn họ trong lòng Triển Hiểu An cũng bằng socola ngọt ngào.

      phiên dịch tài liệu xong, mới phát trong hòm thư có email mới, mở ra xem, mới phát bạn học đại học nào đấy kết hôn, có ai ở trong thành phố rảnh rỗi liền tới, thuận tiện nhờ chút. Nghĩ dạo này nhàm chán, Thẩm Tây Lăng chỉ do dự lát, liền quyết định .

      Việc đầu tiên là nhờ ai đón Triển Hiểu An, sợ nhất chuyện lần trước có ai đón, dù con tim phổi cũng để ý gì.

      Email thời gian là ngày hôm qua gửi, bây giờ mới nhìn đến.

      Suy nghĩ chút, bỏ mĩ phẩm ra, cởi quần áo mình xuống, sau đó thay. lâu rồi xuất trước mặt nhiều người, biết mình nên mặc cái gì, giằng co hồi mới thay bộ váy hài lòng.

      Nhìn mình trong gương, lúc này có chút hài lòng.

      Trước khi ra cửa còn nhìn mình nhiều lần, nhìn thấy phản chiếu của người cũng dừng lại nhìn chút. Trước kia Hướng Tri Dao tự bản thân có thói quen đâu cũng trang điểm, kết quả là tật xấu trang điểm như thiếu phụ nhiều tuổi có chồng vẫn thay đổi.

      Cầm túi ra cửa.

      Địa điểm tổ chức đám cưới là khách sạn trong thành phố, nhìn ra đẹp hay xấu, nhưng nhìn qua cũng thấy được, Thẩm Tây Lăng ở bên ngoài cửa khác sạn, gặp ít bạn học trước kia, tất cả mọi người chào hỏi, khen ngợi lẫn nhau, có khí chất rồi, hoặc là hỏi thăm cuộc sống bây giờ trước kia, kết hôn chưa, hay là vẫn độc thân như cũ, cười đùa làm cho người ta nhanh thành người mai mối, để cho mình thoát khỏi hàng ngũ độc thân……

      Nhiều bạn học đứng chung chỗ, hợp thành đoàn vậy, Thẩm Tây Lăng ngờ mình cũng thích khí thế này, nghe họ chuyện về cuộc sống của mình cũng cảm thấy vui vẻ…….

      lát sau, người đến càng nhiều hơn.

      Hướng Tri Dao đến, khỏi khiến người ta giật mình, ít bạn học lên, “Nghe cậu làm minh tinh rồi, ai, nể mặt kí tên …..”

      “Được, đưa bút đây, tớ kí lên mặt cậu, thuận tiện kéo cậu ra ngoài trưng bày.” Hướng Tri Dao cười lôi kéo bạn kia, “Cậu chạy cái gì mà chạy…..”

      Chỗ Hướng Tri Dao xuất , khí ở đó luôn luôn vui vẻ như vậy.

      Thẩm Tây Lăng cười ngừng.

      Hướng Tri Dao ở bên kia trêu đùa vài câu, liền tới hướng Thẩm Tây Lăng, “Ai, cậu cần ăn mặc kiểu đàng hoàng lúc nào ra ngoài đâu. Bây giờ lộ, qua mấy năm liền lộ ra ngoài……”

      Thẩm Tây Lăng cười, “Cậu cứ cho rằng là vóc người tớ bằng cậu .” xong sang nhéo vào eo Hướng Tri Dao, “Nên căn bằng như vậy chứ?”

      Hướng Tri Dao quan sát Thẩm Tây Lăng phen, “Lần trước cũng thấy cậu gầy, lần này nhìn, quả nhiên vẫn gầy. Chồng cậu có tiền như vậy, cậu cho ta tiết kiệm làm gì a….. dùng , dùng nhiều vào, quẹt thẻ của ta .”

      “Cậu dạy bảo người ta làm như thế sao?”

      “Có tiền để làm gì mà tiêu?”

      Thẩm Tây Lăng cảm giác tư tưởng của mình và Hướng Tri Dao vẫn luôn cùng trục.

      ầm ĩ, dâu cùng chú rể ra, bởi vì mọi người trước kia là bạn học, cặp đôi dâu chú rể cũng khách khí, thu lại tiền mừng, mạnh bảo mở miệng, “Bạn học cũ ơi, đừng trách bọn tớ vô tình, hôm nay tiếp đãi các cậu mà đúng là có phân biệt đối xử, kết hôn rồi, bây giờ vào , cứ ăn uống tưng bừng , về phần những người độc thân…. Xin lỗi, để các cậu chờ lâu chút, ai bảo các bạn độc thân, chúng tớ muốn chung khí với những bạn kết hôn, trước tiên để khí các bạn độc thân ở bên ngoài thanh lọc .”

      xong người bên ngoài lũ lụt mảnh…..

      Nhưng mặt mày mọi người cũng cười.

      dâu trước kia là người thích chơi đùa, vì vậy tình huống hôm nay mặc dù hơi đặc biệt chút, nhưng mọi người ràng cũng cảm thấy bất ngờ.

      dâu nhìn mọi người, “Đừng nghĩ tới việc lừa bịp mà trót lọt, ai kết hôn trong đám bạn học, tớ đều nhớ!”. xong lập tức đẩy Hướng Tri Dao ra, “Như thế nào lại nghe hiểu tiếng người rồi, cậu là ế ai thèm lấy, chớ gạt tớ……”

      Hướng Tri Dao cắn răng nghiến lợi, “Lúc tớ kết hôn, cậu nhất định chết.”

      “Ai nha, tớ chờ…….”

      Tất cả mọi người cười ầm lên, biết dâu chỉ đùa chút, đùa quá mức.

      Thẩm Tây Lăng thoải mái thông qua, sau khi tiến vào, xoay người, còn thấy Hướng Tri Dao ở chỗ đó cùng với dâu 1 câu tớ 1 câu cậu , hồi học đại học hai người là đối thủ cạnh tranh, tranh tài các loại, xem ra đến bây giờ vẫn có thay đổi gì…..

      Thẩm Tây Lăng lắc đầu cái, nghĩ tới tới hôn lễ này có uổng phí, nếu phải bỏ lỡ màn này đáng tiếc.

      đứng lát, cảm thấy tốt.

      Đứng chỗ hơi mệt, rất lâu giày cao gót 10 phân, luôn có điểm thích ứng, muốn tìm chỗ nào để ngồi, quay đầu nhìn về Hướng Tri Dao, nhưng lại đứng tại đấy.

      Sau lưng Hướng Tri Dao, người chậm rãi tới.

      mặc âu phục màu kem, màu sắc hề thâm thúy, thậm chí có chút nổi, nhưng lại bị khí chất của đè nén. lộ ra nụ cười nhạt, hết sức nhu hòa, giống như thay đổi, cho tới bây giờ vẫn là người thiếu niên kia, chưa tiến vào tranh chấp xã hội, gặp phải những gian khổ, vẫn là Đỗ Diên Hằng có nụ cười thuần khiết.

      cảm thấy huyết dịch toàn thân mình ngừng chảy, trong cổ họng nhiều ngôn ngữ hỗn độn, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn.

      nhìn thấy, dâu đóng cửa lại cho Đỗ Diên Hằng vào.

      Người độc thân nhốt ở ngoài cửa.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32.2:

      Lúc ăn, Thẩm Tây Lăng ngồi chung chỗvới Hướng Tri Dao, trong đầu Hướng Tri Dao toàn là những suy nghĩ nên giày vò dâu như thế nào, Thẩm Tây Lăng lại có điểmmất hồn, lại quên Hướng Tri Dao giao phó mình sửa chữa lời dâu thế nào.

      dâu với chú rể cuối cùng cũng tới bàn này, Hướng Tri Dao chút để ý kéo Thẩm Tây Lăng cùng mời rượu, mới đứng lên, Hướng Tri Dao vừa lòng, “Cái chén này, có phải hơi chút nhỉ!”.Hướng Tri Dao khá ghét nhìn chằm chằm dâu, “Tớ chúc phúc cho 2 bọn cậu cái chén này chứa nổi, chúc phúc cho hai người cưới nhau hạnh phúc lâu dàithì phải đổi thành cái chén lớn mới được.”

      Đừng , Hướng Tri Dao xong, dâu buồn bực nửa ngày, tìm ra lý do.

      Tiếp, đổi cái chén lớn hơn chút.

      “Đến nào, dâu uống nhanh.” Hướng TriDao trước cạn vì kính.

      dâu với ánh mắt hình viên đạn nhìn vào Hướng Tri Dao, “Phụ nữ phải khoan dungchút mới có thể được gả , đàn ông ghét lòng dạ hẹp hòi, ở phương diện này cậu có thể học nhiều từ bạn tốt của cậu rồi.” xong ánh mắt để lại dấu vết nhìnThẩm Tây Lăng cái.

      Hướng Tri Dao làm sao mà phải sợ nhữngđiều này, “Ai, tớ là người quen với những việc lớn, dùng tớ là người độc thân bất hạnhđể chứng mình các cậu kết hôn là điều hạnh phúc, uống , sảng khoái chút.”

      dâu vẫn cười, chú rể thấy vậy liền tiến tới giúp tay.

      Chờ chú rể uống xong, hướng Tri Dao lạimặc kệ, “Tớ kính nhưng mà dâu ơi, người khác thích uống rượu. Như vậy, tớ là ngườithiện lương, nếu như cậu mang thai, có con mới cưới, rượu này coi như xong, tớ kính giàyêu trẻ, bao gồm sinh mệnh bé trong bụng…….”

      độc, uống chính là mang thai.

      dâu còn cách nào, lúc này mớibuộc mình uống, rời khỏi bàn này vẫn liếc nhìn Hướng Tri Dao cái.

      Màn này khiến Thẩm Tây Lăng nhớ lại lúccô và Triển Dịch Minh kết hôn, lúc đấy có cảm xúc gì, muốn chạy trốn, hoặclà trực tiếp để tờ giấy kết hôn được.Nhưng bố mẹ hai bên ràng chophép. Nhưng khi đó cũng nhiều rượu, bởi vì người khác mời rượu toàn là Triển Dịch Minh uống.

      Đêm tân hôn của bọn họ người ở giường ngẩn người, người ở trongtoilet ngừng nôn……

      Nhưng Thẩm Tây Lăng lúc đó, thương xót Triển Dịch Minh chút nào, cảm thấy anhđáng đời. Bây giờ suy nghĩ chút, lúc đấyngười làm khó Triển Dịch Minh cũng nhiều,toàn là đám bạn xấu, vào thời điểm đó cứnhư có thù oán với , thấy khó dâydưa, liền chuyển sang , nhưng đều đượcTriển Dịch Minh đỡ.

      Khúc nhạc đệm đó, chưa bao giờ nhớ lại, giờ phút này lại nhớ, nghĩ như vậy lạithấy lúc đấy kết hôn, ít nhất Triển Dịch Minhđối xử với cũng tệ lắm, nếu nhưcân nhắc những việc nhặt kia.

      Vì nhớ lại chuyện đó, Thẩm Tây Lăng lại có chút đồng cảm, giật tay Hướng Tri Dao, “Như vậy có phải hơi quá ….. cứ chờtới lúc cậu kết hôn , xem cậu xử lý thếnào.”

      “Chuyện về sau sau này hẵng .” Hướng Tri Dao tuyệt lo lắng cho mình, người suy tính có mệt cỡ nào hay , lại , “Cậu cho rằng ta ngu sao, ta thấytớ cố ý làm khó, vẫn uống thôi. Nhữngngười còn lại, thấy ấy bị tớ bắt bẻ, cũngbối rối và xấu hổ hơn, tính theo như vậy, ta có chỗ nào thua thiệt đâu. Ai, người saukhi kết hôn quả nhiên đần , điểm này cũngkhông nhìn ra được.”

      Đúng là vậy ư?

      Chính cũng cảm thấy mình càng đần hơn……

      dâu chú rể ở bàn bên cạnh, dâu cười,“Đỗ Diên Hằng, ngờ cậu vẫn tới, tớ cứ cho là cậu chỉ đùa để tớ vui thôi, kết quảlà tới , ly rượu mừng của cậu, làm sao tớlại uống đây, đây mới vạndặm đường tới chúc phúc tớ.”

      “Vâng, cũng là duyên phận, vừa khéo ở bên này công tác.” thanh trong veo mà lạnh lùng, nhưng cũng lộ vẻ lạnh lẽo,trong tiếng lộ ra cảm giác mát mẻ.

      “Tới sớm bằng tới đúng dịp, đây mớigọi là duyên phận.” Có người .

      ………………………….

      Thẩm Tây Lăng cảm thấy miếng dưa chuột dầm mình gắp này, trước nay chưa bao giờchua. Nhưng bây giờ lại chua như vậy, bỏ vào trong miệng, cắn nuốt, cho vào trong dạ dày, toàn thân lạnh lẽo.

      máy móc gắp thức ăn, muốn suy nghĩ lung tung. biết, có nhiều người đánh giá bản thân mình, nên tớinơi này. quên mất, những bạn học này cũng biết những gì trải qua, trước kia và Đỗ Diên Hằng hẹn hò với nhau, mà giờ lại gả cho bạn trai bạn thân mình Triển Dịch Minh.

      Nếu từ bên trong người khác mà , côkhẳng định mình bị cực kì tồi tệ. Từ bỏ bạn trai mình, hơn nữa còn đoạt bạn trai của bạn thân, mỗi điều ra cũng là đắc tội lớn, cũng trở thành đề tài chuyện của người khác.
      Cũng may, bởi vì và Hướng Tri Dao ngồichung chỗ, ánh mắt của người khác cũng khiến cảm thấy khó chịu.

      Hướng Tri Dao nhìn được bộ dạngnày của , “Sao lại gắp dưa chuột làm gì?Muốn giảm cân à?”. xong lại gắp cho Thẩm Tây Lăng món khác.

      Thẩm Tây Lăng nhíu mày, thở dài ra hơi.

      Hướng Tri Dao lắc đầu cái, gọi phục vụtới, “Cơm ở đâu vậy?”

      Phục vụ chỉ vị trí xong, Hướng Tri Dao liềncầm bát, xới cho Thẩm Tây Lăng bát cơm, “Ăn cơm , ăn no, bụng cũng có gì đó,cũng thấy khó chịu nữa.”

      Thẩm Tây Lăng nhận lấy bát cơm, “Khó trách cậu trước kia có tiền cũng muốnăn no ngày ba bữa cơm.”

      “Tất nhiên, cơm mới là căn bản, khác đềuchỉ là phù vân(mây trôi) mà thôi. cócũng có thể sống nữa, ăn cơm xemcậu sống thế nào.”

      Nghe được câu của Hướng Tri Dao, ít người cũng phụ họa theo, “Đúngvậy, đúng vậy a, có cái gì vượt nổi cơm chứ, tất cả mọi người ăn cơm thôi……”
      ---------------

      Ăn cơm xong, ít người vội vàng cóchuyện khác liền rời khỏi. Hướng Tri Dao nhận được điện thoại của bố , lại muốn xem mắt, ở trong điện thoại oán trách nửa ngày, sau đó lại thỏa hiệp.

      Hướng Tri Dao có hẹn, liền trước, trước khi nhìn , luôn có điểm muốn lại thôi, cuối cùng lại gì.

      Rất kì quái, Thẩm Tây Lăng cảm giác rất khó khăn để hiểu những gì Hướng Tri Dao muốnnói là cái gì, vì vậy cho nụ cười hiểu biết rất ràng.

      đứng tại chỗ, nghĩ tới câu rất thôtục: Cái gì ầm ĩ đều là người khác……

      Trạm xe buýt cách chỗ đứng có chút xa,phải thêm đoạn đường, mà nếu xe taxi, đứng ở ven đường là được rồi. nghĩ muốn thêm chút, cũng là lãng phí thời gian, vì vậy sang bên kia.

      được bao lâu, phía sau vang lêntiếng bước chân ràng, có cảm thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần.

      dừng bước lại, tiến thêm nữa, đứng tại chỗ nhưng cũng quay đầu lại.
      Tiếng bước chân càng gần, gõ từng tế bàotrong cơ thể .

      Trước kia hẹn hò luôn cố ý tớimuộn, sau đó nhìn chờ ở nơi đó, lặng lẽđi tới, che mắt , thanh cố ý giả bộ rấtthô, “Đoán xem tôi là ai.”

      Bình thường, phần lớn thời điểm, còn chưa mở lại, Đỗ Diên Hằng luôn,“Tiểu Lăng tử, em lại tới trễ.”

      chắc chắn đánh , “ cho gọi như vậy, cho, còn gọi như vậy, em để ý tới nữa.”

      thực tế, làm sao cam lòng mà khôngđể ý tới .

      Sau lại có lúc hỏi , “Làm sao biếtlà em, sợ đoán sai sao?”

      “Cách em bộ, sớm ghi ở tronglòng, muốn quên cũng được.” Còn dùng giọng cảm thán ra những lời này.

      Cách em bộ, sớm ghi ở trong lòng, muốn quên cũng được.

      Nhớ khắc sâu, cho dù năm tháng trôi qua, vẫn nhớ như vậy.

      Tiếng bước chân bên tai dừng lại, lúc này mới khẽ ngẩng đầu, thấy Đỗ Diên Hằng bình tĩnh nhìn mình, ánh mặt trời vừa đúng,chiếu vào tóc , khuôn mặt cũng lộ ra chút , đôi chút duới bóng, ngũ quan của anhcàng nhu hòa hơn.

      nở nụ cười, “Em gầy.”

      phải “Em có khỏe ?”.

      tốt, chỉ sợ hỏi câu kia.

      hơi mím môi, rất muốn nở nụ cười trước mặt , nhưng làm thế nào cũng được, vì vậy lại thôi, “Đúng vậy, giảm cân có hiệu quả rồi.”

      ra được câu thú nhất, câu kế tiếp cũng dễ dàng hơn, bọn họ cùng ngồi ghế ở trạm xe buýt, rất nhiều xe lướt qua trước mắt bọn họ, ai cũng đứng dậy liếc mắt nhìn, cũng bọn họ sắp sửa ngồi lên chiếc đó.

      Thẩm Tây Lăng kiềm chế về vấnđề kia, năm đó tại sao biến mất, cômuốn đời này cần hỏi tới vấn đề này, chỉ vì tin , tóm lại có nguyênnhân của mình.

      Đỗ Diên Hằng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ,làn váy bay tự nhiên, khiến khó chịukhông ra được.

      gả cho người đàn ông kia, từ lúc sinh ra cao hơn so với người bình thường. Lúc đó cũng nghĩ tới việc rời bỏ, cũng hăng hái tin tưởng, có cái gì là tình thể đánh bại đây?

      còn có người mẹ lớn tuổi, từ nhỏđem tất cả hi vọng đặt lên người , đưa học, cho học trường tốt nhất, hi vọng thành người. Chính cũng sợ khổ, cũng sợ mệt.

      Nhưng kì lạ, câu uy hiếp của nhà họ Triển lại khiến lùi bước.

      Bởi vì so với ai khác đều ràng, anhkhông thể đưa Thẩm Tây Lăng rời , phải nghĩ tới mẹ mình, bà già rồi, mặt bà có dấu vết của năm tháng, khôngthể vì tình mà bỏ lại mẹ mình, làm được chuyện ích kỉ như vậy.

      khi con người do dự, nghĩ tới mặt xấu ngày càng nhiều. nghĩ nếu như đưa , có thể cho cuộcsống muốn, bọn họ muốn sống ở thành phố này thế nào, lúc đó có chịu nổi được ?

      Tình cảm từng này, rất lâu lại như gông xiềng chặn , vô số lần nhắc nhở mình, khiđó còn chưa đủ lớn, khi đó mình mềm yếucỡ nào.

      ta đối với em tốt ?”. Rối rắm, hỏi câu như vậy.

      Đây là vấn đề luôn muốn hỏi mấy năm này, muốn biết có sống tốt , chồng của có che chở cho . Nếu như sống tốt, cũng an tâm phần nào.

      Thời điểm lúc nào, dám tìm hiểu bất kì thông tin gì của , bỏ qua côngviệc tốt ở thành phố này, cũng bởi vì muốncách càng xa.

      Bây giờ, lại muốn biết, có sống tốt hay .

      Thẩm Tây Lăng gật đầu cái, “Rất tốt, gia đình cũng tốt.”

      Phần lớn phụ nữ đều vậy, nên tốt vô cùng. Cũng kết hôn, cũng sinh con, chỉ là có cuộc sống khác gì với nhữngngười khác, chưa tới mức tốt, cũng chưa tới mức xấu.

      Nhàm chán cũng nghĩ, mình so vớinhững người khác, nên coi là hạnh phúc , ít nhất Triển Dịch Minh hành hạ gì , cũng ngược đãi …..

      Nếu như chính bạn hạ thấp ranh giới cuốicùng của cuộc sống, có lẽ oán giận cũng ít !

      Biết muốn nhắc tới cuộc sống củacô, Đỗ Diên Hằng tới công việc bây giờcủa mình, phấn đấu mấy năm, ở tình trạng tốt, vay để mua căn nhà, cuối năm cũng xong xuôi rồi……

      Thẩm Tây Lăng nghe chuyện, những thứ kia, cũng cảm thấy xa lạ, thậm chí còn rất mới lạ….. cảm thấy mình có bệnh rồi.

      Bởi vì lời nào, Đỗ Diên Hằngcó chút khẩn trương, cố gắng cười cười,“Trở lại trường sao?”

      qua trường rất nhiều lần, mỗi lầnđều đứng ở cửa chính hoặc là cửa giữa, nhớlại mình năm đó là học sinh vào ra, nhưng vào, giống như vào, sẽphá cái gì đó.

      lắc đầu cái.

      “Chúng ta xem chút , có lẽ còn có thể đụng phải giáo trước kia.”

      cười, “Nếu em đụng phải giáo đó, chắc nhớ ra em. Chắc chỉ nhớ ra,học sinh giỏi như …….”
      -----------

      Bọn họ cùng nhau ngồi lên xe buýt, người trong xe rất nhiều, cực kì chật chội. Thẩm Tây Lăng ở phía trước, thấy được chỗ liền ngồi, mà Đỗ Diên Hằng lại đứngnắm lấy vòng treo.

      Thẩm Tây Lăng trước kia, luôn có điểm kiểucách như vậy, lên xe buýt cũng ngồi,ghét bỏ chỗ này có bao nhiêu người ngồiqua. Đỗ Diên Hằng cũng thể làm gì khác hơn là đứng cùng với , nhưng có lúc đường quá xa, cũng bỏ qua nguyên tác của mình, ngồi cùng với .

      “Trước kia em luôn thích ngồi ở vị trí gần cửasổ.” Đỗ Diên Hằng bỗng dưng nhớ tới cái gì, với .

      cười thần bí, “Đợt lát nữa rồi cho biết, em vì cái gì mà thích ngồi gần cửa sổ.”

      “Còn có điều bí sao?”

      “Cái đó đúng.”

      khí ngại ngùng có lẽ được xe đầyngười tiêu tán ít, lời cũng có phầnquen thuộc. Xuống xe, Thẩm Tây Lăng mớiphát , ra thời tiết nóng như vậy, trán mình toát ra ít mồ hôi, lập tức lấy giấy ướt trong túi xách ra lau mặt.

      “Bây giờ nên giải thích nghi hoặc rồi.” Đỗ Diên Hằng nhìn dáng vẻ cười của , cườivừa phải, cũng để cho người say mê trong đó, nhưng cũng ghét.

      nhìn hồi, lúc này mới vứt giấy ướt vào thùng rác cách đó xa.
      Bên cạnh trạm xe chính là cửa chính củatrường, bọn họ cùng nhau qua.

      “Bởi vì vị trí gần cửa sổ chính là chỗ ngồi bên trong, như vậy cũng cần nhườngchỗ ngồi cho người khác nữa.” cười xảo quyệt, “Ngồi ở bên trong còn phải suy tínhxem có nhường hay , nếu như gặp phải người lớn tuổi tư cách tốt, còn với tiếng cám ơn, nếu như tư cách chả ra cái gì, cảm thấy chuyện nhường chỗ là chuyện phải làm. Hoặc là , còn có người trực tiếp để cho đứng lên còn người ta tới ngồi. khỏi xuất những tìnhhuống này, nên dứt khoát ngồi chỗ gần cửa sổ, mắt nhìn bên ngoài, hoàn toàn quan tâm tới chuyện xảy ra trong xe.”

      xong chính cũng cười, ích kỉ cỡ nào, bản thân cảm thấy rất tốt rất thông minh,“Có phải cảm thấy em rất thông minh ?”

      Đỗ Diên Hằng có phần nhịn được,“Đúng vậy, em là thông minh.”

      Ý phối hợp quá đậm, khiến có chútngượng ngùng.

      Cách cửa chính xa chính là đường hầm dài, ngạc nhiên nhìn hai bên tường, “Xem ra trường có chút tiến bộ…….”

      Đỗ Diên Hằng cũng nhìn chút, nhưng phát ra cái gì đặc biệt.

      Thẩm Tây Lăng lại nhớ tới quá khứ, hơn nửa hai bên tường này viết đầy “Ngày phòng chothuê” cùng chuỗi số điện thoại, hoặc là quảng cáo, bây giờ bị xóa bỏ, sạch , chút dấu vết cũng nhìn ra được.

      Khi đó, nữ sinh trong lớp ra ngoàiăn đồ nướng buổi tối. Cứ có mấy cặp tìnhnhân ra ra vào vào, bạn đó cười: Nếu nhưchậm thêm chút nữa , cặp đó ra ngoài, tớ cảm thấy hơn nửa bọn họ thuêphòng……

      Thẩm Tây Lăng bình thường phảnđối, cũng tán thành, có, là khẳng định, nhưng là có rất nhiều phải vậy…….

      Những mảnh vỡ trong cuộc sống lại ghép lại trong tâm trí, khiến lòng ấm áp.

      qua đường hầm. Cách đó xa có ao sen, mùa sen nở, cỏ xanh, hoa lắc,lúc ngang qua, tâm tình bỗng dưng tốt lên.

      nghe tiếng bước chân, hoài nghi trước kiacô lại thế nào.

      Thời tiết này, hoa nhiều, bộ lại ngửi thấyhương thơm.

      “Mùi hoa kinh giới, có ngửi thấy ?”. xoay người hỏi Đỗ Diên Hằng.

      gật đầu cái, “ Còn có mùi hoa sơnchi.”

      quỷ dị liếc cái, “Cây hoa sơn chi ở tầng 2 bên ngoài phòng thí nghiệm lại nở ra……”

      Trước kia khiến rất nhức đầu, vừa tới thời tiết này, đều bắt hái hoa. Kết quả là hoa kinh giới ở đầu, hoa sơn chithì có vẻ thiệt thòi, có cách nào ngăn chặn……

      Đỗ Diên Hằng theo phía sau , suy nghĩ chút, “Chúng ta làm gì mà phải lén lút?”

      Trường cho tới bây giờ cũng có nộiquy văn bản ràng là cho phép hái hoa.

      Thẩm Tây Lăng liếc mắt nhìn quần áo củaanh, “ thử nghĩ mà xem, người chúng tathế này còn tới ngắt hoa, để người khác nhìnthấy thành trò cười à.”

      Lý do hầu như chính đáng lắm.

      Đến hai phòng thí nghiệp ở bên ngoài, Thẩm Tây Lăng liền hái hoa, đặc biệt chọn bônghoa mới nở hoặc là chưa nở hoàn toàn màhái, nằm trong tay bó to.

      “Chừa chút, đừng hái hết.”

      “Em cũng muốn hái xong, nhưng lấy được.” Lúc này mới từ sườn xuống,giày cao gót quá cao, lúc hơi sượt cái.

      để hoa lên ngửi, “ là thơm.”

      Trước kia rất thích tới đây, bởi vì nơi nàykhông chỉ có mùi hoa, còn có đom đóm bay,ở trong bóng tối chợt lóe, cực kì lãng mạn.

      ngẩng đầu, nhìn Đỗ Diên Hằng giờ phútnày, có chút hoài nghi, rốt cuộc xuất , phải cái bóng xuấthiện trong kí ức của mình.

      Suy nghĩ này lại khiến sợ hãi, vươn tay, sờ mặt .

      Đỗ Diên Hằng vẫn nhúc nhích, nhìn .

      sờ mặt , có nhiệt độ, nhiệt độ , phải trong tưởng tượng của . Thu tay lại, có chút lúng túng, “Em…..”

      Giờ phút này chuông điện thoại vang lên.

      còn phản ứng kịp, còn nhìn .Đỗ Diên Hằng nhắm mắt lại, “Điện thoại diđộng của em kêu lên kìa.”

      “A” tiếng, nhờ cầm hoa, kéokhóa ra, lấy ra điện thoại. màn hìnhđiện thoại lên ba chữ “Triển Dịch Minh”, có chút muốn nghe.

      Nếu như vừa rồi cho tất cả bây giờ là ảo ảnh, thuộc về suy tưởng của , thể nghi ngờ, thấy ba chữ “Triển Dịch Minh”lại khiến tiến vào thực tế.

      còn là nữ sinh ở trong sân trường bước nhàng, còn là nữ sinh cả ngày chỉ muốn tình , khôngcòn là nữ sinh ngây thơ cả ngày chỉ xemhôm nay ăn cái gì mai mặc cái gì…….

      là vợ của người đàn ông, là mẹ củamột đứa trẻ.

      cầm điện thoại di động lên, nhấn phimnghe.

      “Bây giờ mấy giờ rồi mà em còn chưa về?An An đâu rồi, cùng với em sao?”

      thanh của Triển Dịch Minh có chút vội vàng, muốn hỏi vấn đề trướchay là sau, vì vậy từ từ mở miệng, “An An ởnhà bà ngoại…..” nhận thức được, “ trở về?”

      “Nghe giọng của em có vẻ hoannghênh…….”

      cúp điện thoại, tới trước mặt Đỗ Diên Hằng, “Có người gọi nhầm số, ta tìmnhầm người, nhưng ta còn ác với em.”

      Đỗ Diên Hằng nhìn vẻ mặt của , như có điều suy nghĩ.

      Vừa rồi, lúc lấy điện thoại di động ra, vô tình nhìn thấy tên lên màn hình di động.



    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33:

      Thẩm Tây Lăng tới nhà bố mẹ mình, đón Triển Hiểu An về, tật xấu của Triển Hiểu An lại bùng phát, chơi vui vẻ với ông ngoại, vui mừng tí nào bị Thẩm Tây Lăng quấy rầy, Thẩm Tây Lăng dỗ nửa ngày, Triển Hiểu An cũng chịu , khiến rất khó xử.

      “Triển Hiểu An, bố con mua socola cho con.” Thẩm Tây Lăng ra đòn sát thủ.

      Triển Hiểu An vừa nghe, bỏ lại món đồ chơi, “Ông ngoại, ông từ từ chơi , cháu trở về xem bố chút, bố mà thấy cháu, nhất định nghĩ tới cháu…..”

      Thẩm Sơ Văn: đứa cháu này…..

      Lúc này Thẩm Tây lăng mới dắt con về nhà.

      Triển Hiểu An nắm tay Thẩm Tây Lăng, còn vừa vừa hát. Thẩm Tây Lăng rất nhanh phát ra tâm tình Triển Hiểu An rất tốt, socola có ma lực lớn như vậy sao?

      “An An rất thích socola?”.Thẩm Tây Lăng nhịn được mở miệng.

      Gắng sức mà gật đầu, “Rất thích rất thích.”

      “Vậy giữa bố và socola, con thích gì hơn?”

      bé suy nghĩ nửa ngày, “Bố.”

      Thẩm Tây Lăng cảm thấy có chút vui, ít nhất con chưa hoàn toàn vật chất quá.

      Kết quả Triển Hiểu An lại , “Có bố tự nhiên có socola. Hơn nữa có bố, thể đổi.”

      Quan điểm này khiến người ta có chút tò mò, “Cái gì mà bố thể đổi?”

      “Bố chỉ có thôi!”. Triển Hiểu An tình ý đương nhiên.

      Thẩm Tây Lăng nhìn con mình, “Mẹ con cũng chỉ có thôi.” Dùng ngón tay chọc vào trán con .

      Triển Hiểu An lấy tay xoa trán, “Có muốn làm mẹ con….. vậy có nghĩa là mẹ chỉ có ……”

      Cho dù thanh của con ngày càng thấp, Thẩm Tây Lăng vẫn nghe được đoạn phía sau. Nụ cười mặt cứng đờ, ngồi chổm xuống, nhìn thẳng con , “ nào? cho mẹ, làm sao con biết kia.”

      “Lần đó bố đưa con chơi, gọi mẹ cùng , mẹ . Con với bố cùng dạo, bên trong có nhiều cây, rất đẹp. Sau thế nào nhỉ, bố tới cùng chơi với con, sau đó đến bao lâu kia tới, dáng dấp của đấy rất xinh đẹp.” Triển Hiểu An cúi đầu nhìn ngón tay mình, sau đó lại nhìn mẹ, “ kia muốn làm mẹ con, mà con đồng ý.”

      Triển Hiểu An nhìn mẹ rồi cười, xem bé láu lỉnh.

      Thẩm Tây Lăng đứng lên, sờ sờ đầu con , “Như vậy à…….”

      “Lần sau con bảo mẹ cùng , mẹ thể , nếu con liền….” Suy nghĩ chút, cũng vế sau, “Dù sao mẹ nhất định phải .”

      Thẩm Tây Lăng đứng ở ven đường, gọi xe taxi, mình và con cùng nhau vào trong xe.

      nghiêng đầu, để cho con nhìn thấy nét mặt bây giờ của mình. Triển Dịch Minh, khinh người quá đáng, còn dám dẫn người tính tới trước mặt con , coi ra gì.

      Tay của nắm thành cục, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài, qua nhiều công trình, cây cối cũng lui về phía sau…..
      -----------------

      Xuống xe, trả tiền, Thẩm Tây Lăng dắt Triển Hiểu An chậm rãi trở về.

      bé vì bố trở về mà cảm thấy vui vẻ, “Mẹ, mẹ xem bố có mua quà con .”

      “Có chứ, bố rất chiều con.”

      Triển Hiểu An cười hắc hắc, “Con cũng chiều bố lắm.”

      Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con , trong lòng có chút khó chịu, sờ đầu con lần nữa, động tác này, mang theo tính trấn an, giờ phút này cũng trấn an chính .

      Vừa mới về đến nhà, Triển Hiểu An liền xông tới, nhảy tới trong ngực Triển Dịch Minh, “Bố, con rất nhớ bố.”

      Thẩm Tây Lăng đứng cách đó xa, nhìn hai bố con. vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn giọt, cổ dính mấy giọt nước, chảy từ cổ xuống.

      thể khống chế, lại nghĩ, trở về tắm, có phải muốn tẩy dấu vết hay ? công tác ba ngày, kết quả bốn năm ngày mới về, rốt cuộc quá bận rộn hay là sớm trở về nhưng về nhà?

      ràng hành vi của có thể sử dụng làm lý do bình thường thuyết phục bản thân mình, nhưng theo bản năng lựa chọn cái xấu nhất, biết mình nghiêng về quỹ đạo rất đáng sợ.

      Triển Dịch Minh thực mua cho Triển Hiểu An ít đồ, Triển Hiểu An thét lên chạy về phòng nhìn, chạy so với lúc bình thường nhanh hơn, Triển Dịch Minh đứng tại chỗ vừa lắc đầu cười vừa bảo Triển Hiểu An cẩn thận chút, chớ làm rơi.

      Thẩm Tây Lăng cảm giác mình từ đầu đến cuối cũng chỉ đóng thân phận của khách.

      “Hôm nay có chuyện gì quan trọng vậy?”. tầm mắt của Triển Dịch Minh dừng người , nhìn dáng dấp, ăn mặc tỉ mỉ, đón An An mà để ở nhà bà ngoại, tất cả hành động này chứng minh rằng hôm nay có chuyện.

      nhìn cái, bình tĩnh kiềm chế, “Em thể có chuyện quan trọng sao?”

      “Em có thể có chuyện gì quan trọng cơ chứ.” nhíu mày, bây giờ có công việc, chuyện quan trọng nhất là chăm sóc An An cho tốt, chuyện nào quan trọng hơn chứ?

      Ngay sau đó nhìn , vốn cau mày, vào lúc này cũng quan sát hồi rồi cười, “Tôi có hay có chuyện quan trọng phải cho biết sao? Triển Dịch Minh tiên sinh.”

      cười lên má phải có má lúm đồng tiền , vốn ấm áp đáng , giờ phút này lộ ra má lúm đồng tiền chỉ có vẻ quỷ dị khác thường.

      Triển Dịch Minh thấy thái độ này của giải thích được nên có chút thoải mái, “ chỉ tùy tiện hỏi chút.”

      “Đúng vậy, tôi cũng chỉ tùy tiện trả lời mà thôi, cần lộ vẻ nghiêm trọng cỡ nào.” Hai bên hỏi nhau cũng xem , chỉ là muốn khiến khó chịu thôi.

      Thấy giọng với vẻ mặt có phần đúng, suy tư chốc lát, “Em gặp phải chuyện gì?”

      Thẩm Tây Lăng tới, ngồi lên ghế đối diện Triển Dịch Minh. nhàng nâng chân lên, hai chân vắt chéo, ngồi xuống váy có chút ngắn, nổi bật đôi chân mảnh khảnh mỹ lệ.

      “A, cũng có gì. Hôm nay ngang qua quảng trường, thấy mấy đứa trẻ biểu diễn xếc, đứa bé lớn nhất cũng chỉ hơn An An có hai tuổi mà thôi, nhưng đứa bé đó ngồi ghế, đầu nhét vào hòm sắt, khiến đứa trẻ bên ngoài cho lưỡi lê* vào, giống như ma thuật chiếu trong tivi vậy, nhưng đạo cụ của mấy đứa trẻ đó vẫn bẩn vừa thô. Mấy đứa đó mặc rất rách nát. Lúc đấy, em đứng ở bên đó, chỉ dừng lại mấy giây, nhanh chóng rời . Em nghĩ, họ biểu diễn như vậy, để người vây xem cho tiền, người vây xem ném càng nhiều tiền, các em đó kiếm càng nhiều tiền, người phụ trách các bé đó càng vui mừng, đối với các bé đó tốt hơn chút. Nhưng nếu có khách xem, họ cũng cần làm những chuyện nguy hiểm này. Nhưng những ngày xem thấy những đứa trẻ kia đáng thương như vậy, tất cả đều cho tiền. Mà người phụ trách thấy có tiền, vì vậy bắt các bé đó biểu diễn nhiều hơn. Thậm chí, xuất càng ngày càng nhiều các đứa trẻ ra ngoài làm xiếc….. xem, rốt cuộc nên đưa tiền là tốt hay phải trả tiền?”

      *Lưỡi lê là vũ khí lạnh giông cây thương nhưng hơn nhiều và thường lắp vào các khẩu súng trường tấn công và chiến đấu.

      trả tiền, trong lòng khó chịu, cho, giống như giúp người xấu làm điều ác.

      Triển Dịch Minh quan sát , rất ràng, chuyện những đứa trẻ này phải là nguyên nhân khiến thái độ của như thế, nhưng vẫn phối hợp mở miệng, “Có cho hay như thế nào, dù sao ai cũng phải chết, cũng ảnh hưởng nhiều tới em.”

      Thẩm Tây Lăng cười lần nữa, chu kỳ sống tuần hoàn này, cũng hẳn là thế, tựa như cuộc sống bây giờ.

      Bởi vì sợ bỏ An An được, vì vậy chọn rời , biết mình có ngày thoát khỏi cuộc sống bây giờ. Sau đó lại lựa chọn quay về, sau khi trở lại vì con với nguyên nhân khác, lựa chọn kĩ cư xử tốt cuộc hôn nhân này. Có ý định đối đãi tốt, vì vậy bắt đầu cầu bỏ ra, đối với con, đối với gia đình này, đối với , đối phương lại đáp ứng lại cầu của , vì vậy lại cân bằng……

      Sau lại thăng bằng, nghĩ tới cũng phải là việc tan vỡ, mà phải nghĩ tới con. phải suy nghĩ, thử bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng tâm tình bố mẹ băn khoăn, thậm chí còn phải nghĩ nhiều hơn……

      Đây phải là chu kỳ sống tuần hoàn sao?

      cảm giác mình có chút mệt mỏi, mở miệng cũng muốn. Muốn ngủ, cái gì cũng muốn hỏi, cái gì cũng muốn suy nghĩ nhiều.

      “An An nghỉ học, sau đó thuê bảo mẫu hoặc là để An An bên bố mẹ , tôi nghĩ tôi nên có công việc của mình, tôi cũng cần có cuộc sống của mình.” bình tĩnh ra, chính cũng kinh ngạc.

      Vốn cho là quát lên với …….

      Xem ra, quả cũng bắt đầu biến mình dối trá.

      Triển Dịch Minh vẫn nhìn , “Làm sao lại nghĩ tới việc này?”

      biết rồi đấy, tôi vẫn luôn muốn ra ngoài làm việc.”

      hỏi em, tại sao hôm nay lại nghĩ tới, cái gì kích thích em suy nghĩ như vậy.” nhìn , tay nắm vào thành ghế salon, vẻ mặt khẽ tức giận.

      cúi đầu, nhìn ngón tay mình, động tác này giống với An An, lúc suy nghĩ, thích nhìn tay của mình, quan sát đường vân ngón tay…..

      Tâm tình của mình bị đè nén, có chuẩn bị cãi với hay làm ra hành động khác, nhưng hình như có ý định yên tĩnh qua ngày.

      ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười cười khuôn tốt nhất, “Tôi cũng cần phải thông báo giống như sao?”

      “Thái độ này của em là sao?”

      “Thái độ gì.”. lặp lại, “hừ” tiếng, “Cũng giống như thái độ của thôi, phải thích tôi hỏi chuyện của sao, vừa đúng, tôi cũng rất ghét hỏi tôi về chuyện của tôi. Cũng coi như là huề nhau . Như vậy cũng tốt, có cảm động lây phía sau, về sau tôi hỏi tới chuyện của nữa. Tùy có cuộc sống bên ngoài thế nào, tôi cũng hỏi…. cho nên, cũng đừng hỏi tôi.”

      qua với em, làm việc…..”

      “Đúng vậy, làm việc. Tối về muộn, cũng là làm việc. cổ áo dính vết son môi cũng là vì công việc. quần áo có dính mùi nước hoa, vẫn là vì công việc. chỉ vì công việc của thôi mà cực kì vĩ đại, bồi ăn bồi uống….” tạm ngừng, nhìn .

      nhìn chằm chằm, vung tay lên, tất cả những thứ khay trà rơi xuống mặt đất…..

      “Em trở lại tìm tra, , rốt cuộc em muốn làm cái gì…….”

      An An nghe thấy tiếng, từ tầng chạy xuống, thấy Thẩm Tây Lăng hét lên với Triển Dịch Minh, “Tôi muốn làm cái gì, tôi có thể làm cái gì, người tôi phải dán nhãn nhà họ Triển các người sao, xem tôi có thể làm gì, phải tôi bị các người trói chặt sao?”

      Nét mặt của quá mức dữ tợn, An An thấy bố và mẹ mình cãi nhau.

      Bé có người bạn, bố mẹ luôn cãi nhau, sau đó bố bạn ấy cũng , mẹ cũng , bạn ấy đành phải sang bên bà nội…..

      An An “ Oa” tiếng, khóc lớn lên, “Bố mẹ đừng cãi nhau…….”

      Nhìn thấy An An khóc, hốc mắt Thẩm Tây Lăng liền đỏ, chạy tới ôm An An, “Đừng khóc, đừng khóc, ngoan nào, mẹ ở chỗ này, bảo bối đừng khóc……”


      Cm vs like nhiều hehe ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.