1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm - Lục Xu (Full+NT1) có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19:

      Thẩm Tây Lăng cùng Nghê Văn Bái bưng món ăn lên bàn, Triển Hiểu An thấy mẹ bưng món ăn tới, liền kéo ghế bên cạnh ra,vỗ vỗ,ý bảo Thẩm Tây Lăng ngồi bên cạnh bé.

      Nghê Văn Bái nhìn thấy hành động của cháu , lập tức bất bình, “An An có mẹ liềnquên bà nội rồi, lần sau bà nội cũng quêncháu, mua socola cho cháu nữa.”

      Triển Hiểu An nhìn bà nội lát, nhảyxuống đem cái ghế khác kéo ra, “Mờibà nội ngồi ạ.”

      Nghê Văn Bái nhàng vuốt má cháugái, lại ôm bé về ghế ngồi, “An An thậtbiết nghe lời.”

      Tất cả mọi người đến bàn ăn, bắt đầu ăn cơm.

      Thẩm Tây Lăng gắp thức ăn ăn cơm, vẻ mặtrất bình thường, nhưng chú ý Triển Hiểu An, phát con muốn ăn cái gì gắp, đến lúc đó lại gắp được, lập tức gắp vào trong bát Triển Hiểu An.Triển Hiểu An cười híp mắt tiếp tục ăn cơm,nhưng phát thức ăn trong bát như xếp thành núi vậy, bé thích ăn nhiềunhư vậy, nhưng là mẹ gắp, vì vậy muốn mẹvui, quyết định ăn cho hết.

      Triển Dịch Minh liếc nhìn động tác của Thẩm Tây Lăng, lên tiếng, cho dù làm chuyện phải làm.

      Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái liếc nhau cái, cũng ánh mắt bất đắc dĩ, con trai con dâu nhìn qua có gì, nhưng chút trao đổi cũng có, người lớn tuổi, rất nhiều thứ vẫn có thể nhìn ra. Nghê Văn Bái ám chỉ qua cho condâu của bà rồi, cũng biết nghĩ thếnào.

      Triển Khải Hạo thấy đôi vợ chồng kiahình như có ý định đánh vỡ bầu khí kì quái này, vì vậy mở miệng cười,“Tây Lăng, bố cùng Dịch Minh đều là nhờ thành quả của con, bình thường mẹ con thếnào cũng chịu vào bếp, nếu nhưkhông phải là con, bố cùng Dịch Minh cònkhông biết đến bao giờ mới được nếm tay nghề của mẹ đây.”

      Thẩm Tây Lăng cười cười, chuẩn bị chuyện, Triển Hiểu An ăn miếng cơm ngẩng đầu lên, “Còn có con, con cũng được nhờ vào thành quả của mẹ.”

      bé vừa dứt lời, mọi người bàn cơm nhịn được cười lên. biết bọn họ cười cái gì, mình đâu có sai cái gì, vì vậy nhìn mẹ chằm chằm. Thẩm TâyLăng cũng cười cười, sau đó dùng giấy ănlau khóe miệng dính hạt cơm của TriểnHiểu An.

      Bởi vì khúc nhạc đệm này, khí trênbàn ăn có vẻ dung hợp khác thường.

      Triển Khại Hảo nhìn con dâu của mình, hếtsức tự nhiên hỏi, “Nghe Dịch Minh , con bây giờ làm công việc phiên dịch viên đúng .”

      Thẩm Tây Lăng chân tướng, cũng biết đối phương chuyện này là có nguyên nhân gì, theo bản năng gật đầu mộtcái.

      Triển Khải Hạo hỏi là có thích ứngđược với công việc bây giờ hay ,ngược lại nhìn chằm chằm vào con trai,“Dịch Minh, trước con phải đangthiếu người làm về phương diện nàysao? Trước người dùng tiện lợi, hơnnữa hay có sai lầm, bây giờ Tây Lăng trở lại,cũng có thể giúp đỡ con.” Cũng đợi Thẩm Tây Lăng nghĩ ra cớ gì, bắt đầu chặncon đường của , “Hơn nữa Tây Lăng mới trở về nước được bao lâu, còn nhiềuthứ chưa quen, ở bên cạnh con cũng có thểhọc thêm chút, nhất định trợ giúp được với công việc sau này của con bé, dù sao ở bênngoài mình dễ dàng.”

      Thẩm Tây Lăng để đũa xuống, nhìn ông, biết vì sao ông lên đề nghị nhưvậy, nhưng vẫn nhắm mắt mở miệng, “Conbây giờ thích ứng tốt với công việc bây giờ,với phần công tác này rất hài lòng. Cám ơn bố quan tâm, cũng biết bố vì tốt cho con, nhưng tại con rất thích công việc này,nếu như chưa bị sa thải bỏ được.”

      Triển Khải Hạo với Nghê Văn Bái làm sao lại biết tâm tư của chứ, Nghê VănBái gắp rau vào trong bát , “Ăn nhiều chút, nhìn con bây giờ , càng ngày cànggầy. Biết chúng ta quan tâm con là tốt rồi, ýcủa bố con chính là hi vọng vợ chồng các con làm chung chỗ, có nhiều thời gian chung đụng với nhau, con ra ngoài nhiều năm như vậy, đối với thói quen của nhaukhó tránh khỏi hiểu lắm, làm chung chỗ cũng để cho các con hiểu nhau hơn, cũng giúp cho gia đình này. Giữa vợ chồng, cũng có thể trợ giúp nhiều chút.”

      Nghê Văn Bái trực tiếp như vậy, ngượclại làm cho người ta biết làm như thếnào cho phải, khi xong được,chính là quan tâm tới cái nhà này, coi hai người già ở trong mắt, quyếtgiữ ý mình.

      Triển Dịch Minh để đũa xuống, tựa như đãăn no xong, sau đó cầm giấy ăn chùi miệng,lúc này mới cười nhìn bố mình, “Trí nhớ củabố hình như bằng trước kia rồi, trước con thiếu người phiên dịch tiếng Nhật mà, ấy sao?”. Triển Dịch Minh quét mắt nhìn Thẩm Tây Lăng, “ ấy học tiếngPháp, ở nước Pháp lâu như vậy, chữ tiếng Nhật cũng biết. Nếu như đến công ty làm, chỉ thêm phiền thôi.”

      Trong ánh mắt của để lộ tia ghét bỏ,Nghê Văn Bái trợn mắt nhìn con trai mìnhmột cái, cũng biết lời kia chỉ là viện cớ, nhưng con trai mình lại phá hỏng nó.

      Triển Hiểu An rất nỗ lực ăn hết thức ăn trong bát, cuối cùng ăn xong, thỏa mãn nhìnbố, “Bố, con học tiếng Nhật, sau đó tớigiúp bố, bảo đảm là thấy phiền đâu.”

      thanh ngây thơ, lại ra lời bảođảm, khiến khí lại nhàng.

      Thẩm Tây Lăng xoa đầu con , con bé vị cứu tinh.

      Triển Hiểu An sợ Thẩm Tây Lăng gắp thêmthức ăn cho mình, đẩy bát của mình ra xa chút, Thẩm Tây Lăng nhìn thấy động tác của bé, “An An nên uống thêm chút canh .”

      Cái này vẫn có thể tiếp nhận, Triển Hiểu An lại chậm rãi dẩy bát tới đây.

      Thẩm Tây Lăng cầm cái muỗng, múc canh cho con .

      Triển HIểu An giống như muốn hoàn thành nhiệm vụ, ngụm uống cạn.

      Nghê Văn Bái nhìn Thẩm Tây Lăng chút, “Con ăn ít quá, người thoải máisao?”

      Thẩm Tây Lăng lập tức lắc đầu, cũng ăn,“Mẹ làm món ăn ngon như vậy, ăn nhiềuhơn chút mới làm mình thấtvọng.”

      “Cảm thấy món ăn ngon ở lại thêm vàingày , ngày ngày mẹ làm cho con.”

      Triển Khải Hạo lập tức tiếp lời, “Vậy tốt quá, chúng ta đều có lộc ăn.”

      Thẩm Tây Lăng khỏi có chút khâm phục với ông, ăn ý như vậy, đối phương nóigì, lập tức biết tiếp lời.

      liếc nhìn Triển Dịch Minh, phát anhkhông có ý định mở miệng, biết là nghe thấy chưa hay gì, mím môi cái,cũng thể do cự tuyệt.

      Vì vậy thôi.

      Muốn ở lại biệt thự nhà họ Triển, thể tự nhiên tùy ý giống như ở “Tây Minh Cư”được, hai người thể nào cứ ngườingủ phòng ngủ còn người kia ngủ phòngkhách, điều này làm Thẩm Tây Lăng khôngthoải mái lắm, nhưng lại trách đượcai.

      Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Tây Lăng lôi kéo Triển Hiểu An, tắm cho bé.

      Nhưng tắm được nửa, Triển Dịch Minh vào. bé nhìn thấy bố, lập tức mở miệng, “Bố cũng tắm cho con , các bạn học đều các bạn ý đều được bố mẹ tắmcho.”

      Con cầu, người làm bố cũng cự tuyệt. Triển Dịch Mịch vén ống tay áo lên,cũng đứng ở trước bồn tắm, tắmcho bé.

      Thẩm Tây Lăng cảm thấy có thể học thêmmột chút nhờ động tác của Triển DịchMinh, tắm cho con có phần chưa nắm bắt được mấu chốt lắm, nhưng động tác củaTriển Dịch Minh trôi chảy hơn, với lại hình như rất có trình tự. Điều này làm cho thấy hơi áy náy, người đàn ông này bất kểphương diện khác như thế nào, ít nhất chăm sóc An An nhiều năm như vậy, đạttiêu chuẩn, nuôi con rất khá, cũng dạy bảo rất tốt.

      Tắm rửa xong, Triển Dịch Minh lau ngườicho An An, Thẩm Tây Lăng lấy quần áo mặc cho Triển Hiểu An.

      Thẩm Tây Lăng ôm Triển Hiểu An lên giường, Triển Hiểu An lăn mấy vòng liền,cười ra tiếng, “ tốt tốt, hôm nay được ngủ cạnh bố mẹ.”

      Thẩm Tây Lăng khẽ thở dài, mở miệng.

      Triển Hiểu An mặc kệ, tiếp tục ở trêngiường lăn lộn, cũng muốn đắp chăn lên giường mình. bé rất sớm ngủ mình,cũng có cảm giác khác thường, bởi vìbé nghe người khác con nên ngủ cùng con , bố là con trai, nhưng bây giờ có mẹ, mẹ cũng là con , bé có thể ngủ cùngmẹ.

      Nhưng hình như mẹ có ý định ngủ cùng bé, buồn bực.

      Lúc ngủ, Triển Hiểu An nằm ở giữa, ThẩmTây Lăng và Triển Dịch Minh chia ra ngủhai bên bé.

      Thẩm Tây Lăng nhìn chằm chằm TriểnDịch Minh chuẩn bị lên giường, trong lòngcó cảm giác ràng là bài xích hay là khẩn trương, chỉ có thể cuốn rúc mình vào trong chăn.

      Khác với tâm tình lo lắng bất ổn của ThẩmTây Lăng, hình như Triển Dịch Minh rấthăng hái, còn có thể cầm điều khiển xem ti vi. nhìn phim truyền hình tivi, từ lúcnào àm người đàn ông này thích xem cái loại phim này nhỉ?

      Triển Hiểu An nhìn trần nhà, sau đó nhìnThẩm Tây Lăng chút, sau lại nhìn Triển Dịch Minh chút, sau lại rất thương cảmnhìn mẹ, “Mẹ, con muốn đổi vị trí với mẹ.”

      Thẩm Tây Lăng mở to hai mắt, “Tại sao?”

      “Con sợ nóng.”

      Theo như phương pháp ngủ trước, Triển Hiểu An nằm ở giữa, giống như con đườngranh giới, bây giờ con đường ranh giới muốn dời .

      “Nhưng An An ngủ ở bên ngoài có đá chănkhông?”

      “Con biết, nhưng con ngủ rấtngoan.” Lần này Triển Hiểu An mặc kệ mẹ có đồng ý hay , trực tiếp bò sang bênkia, phải ngủ bên ngoài.

      Thẩm Tây Lăng nhìn con mình chằm chằm, cũng biết nên cái gì.

      Triển Dịch Minh hình như nhìn đủ rồi, tắttivi , thuận tay tắt đèn bàn, gian phòngtối om. Hình như Triển Hiểu An ngủ rất tốt, nằm xuống mấy phút là ngủ được, căn bảnôm cánh tay của Thẩm Tây Lăng cũngkhông buông ra.

      Thẩm Tây Lăng có thể nghe thấy tiếng hôhấp của người đàn ông bên cạnh, từng phát từng phát, trong đêm đen nhắc nhở hiệnhữu của .

      siết chặt tay mình, vừa buông ra, nhưngvẫn ngủ được.

      Đột nhiên, nghe thấy tiếng cười, đánh vỡ tiếng hô hấp lẫn nhau trong đêmyên tĩnh, giống như giễu cợt tâm tình của lúc này, còn có động tác luống cuống của .



      Chương 20:

      Thẩm Tây Lăng cùng Triển Dịch Minh thăm ông nội , cũng chính là người lúcđầu thúc đẩy cuộc hôn nhân này. Rất sớm trước kia, Thẩm Tây Lăng nghe qua, cụ ông nhà họ Triển vốn thích can thiệp vào chuyện thành đôi của các thế hệ sau, tuân theo câu “Chuyện của mày mày tựlàm.”, vì vậy bất kể những mầm mống đời sau có cố gắng hay , thành công hay , ông đều hỏi nhiều, nhưng ông lão này rất thích cháu trai Triển Dịch Minhcủa mình, chuyện gì cũng thò chân vào, bao gồm chuyện kết hôn của .

      Nhưng xem ra Triển Dịch Minh cùng cóquan hệ rất tốt với người ông này.

      Thẩm Tây Lăng đứng ở bên, yên tĩnhnhìn Triển Dịch Minh cùng ông cụ chơi cờ vây. Động tác của bọn họ rất , bốn phía cũng rất yên lặng, thanh chơi cờ nghe rất êm tai. Thẩm Tây Lăng quan sát ông cụ,diện mạo hiền lành, nhìn qua vô cùng thân thiện, nhưng lúc cười, hình như cái có thể nhìn thấu bạn, mang theo cảm giác lườibiếng quan tâm hơn thua. Ánh mắtcủa rơi vào mặt Triển Dịch Minh, có nét mặt gì, có giả bộ buông lỏng, mà rất bình tĩnh đối đáp, để cho có chút tò mò biết lúc làm việc có nét mặt như vậy .

      Triển Hiểu An ở trong lòng ông cụ, giờ phút này kiên nhẫn đẩy tay ông ra, “Cụ nội, cháu muốn xuống.”

      bé xem cũng hiểu, hơn nữa người lớn cũng chuyện, cái này lànhàm chán.

      Ông cụ giang hai tay, khiến bé nhảyxuống. muốn chơi những thứnày với người lớn, tự mình tìm thú vui. Thẩm Tây Lăng nhìn con mình, phát hiệncon bé rất độc lập, độc lập nên lời,về mặt tâm trí hình như muốn thành có chútquen thuộc, nhưng cái loại trưởng thành nàykhông phải hiểu được nhiều, mà là cái gì cũng có thể tiếp nhận.

      Ông cụ đánh xong ván, nhìn Thẩm TâyLăng cái, lập tức hiểu ý, nhắc mangbình trà ra đây, đun nước.

      Đợi bóng dáng của Thẩm Tây Lăng chui vàotrong nhà, ông cụ mới lấy tay chia quântrắng và quân đen ra lên bàn cờ, “Cháu đúng là tiểu tử thúi, có chút tiến bộ nào.”
      biết tới tài đánh cờ hay là cuộcsống.

      Triển Dịch Minh từ chối cho ý kiến, “Ông nội dạy phải.”

      “Phụ nữ ý, cháu cũng đừng theo con bé,con bé ỷ sủng mà kiêu.” xong nhìn cháu mình, “Lúc ông còn trẻ cũng giống như người có tiền đồ là cháuđây, bố cháu cũng mạnh hơn cháu, cháu xem, rốt cuộc cháu giống ai?”

      Triển Dịch Minh há miệng mà cười cười, “Ông thế chắc cháu là do di truyềnđột biến rồi.”

      Thẩm Tây Lăng mang bình trà ra ngoài, nhìn thấy ý cười đầy mặt của ông cụ, khỏi nghĩ tới mình làm sai cái gì. Nhưng ôngcụ hết sức bình tĩnh chia xong con cờ, lại bắtđầu hạ màn ván mới.

      Thẩm Tây Lăng ở bên rót trà vào ly cho ông cụ và Triển Dịch Minh cách mặt xa, sau đó mới nhìn bọn họ đánh cờ, nhưngkhông bắt được trọng điểm, hình như khôngbiết quy tắc chơi.

      Ông cụ thấy cảm thấy hứng thú, “Cómuốn chơi ván tiếp theo ?”

      Thẩm Tây Lăng lắc đầu, “Cháu cũng muốn chơi, nhưng sợ ông mất niềm vui đánh cờ mất.”

      thực .

      Ông cụ chỉ chuyển tầm mắt lên người TriểnDịch Minh, “Nếu cảm thấy hứng thú , có thể để cho Dịch Minh dạy cháu, cảm thấy khác biệt lắm, liền tới chơi cùng ôngmột ván.”

      Thẩm Tây Lăng nhìn về phía Triển Dịch Minh, căn bản có ý định tỏ ra thái độ, cũng biết suy nghĩ gì.

      Nhìn lâu cũng cảm thấy nhàm chán, Thẩm Tây Lăng liền nhìn An An.

      Triển Hiểu An chơi với loạt cỏ,còn nghĩ cỏ là lá cây bỏ vào trong miệng niếm niếm, có chút chua, nhưng mùi vị tệ lắm, vì vậy bé cảm thấy hứngthú.

      Thẩm Tây Lăng tới, nhìn thấy con mình ở nơi nào chơi với cỏ, hơn nữa vô cùng vui vẻ.

      “An An chơi cái gì vậy?”

      Triển HIểu An giật lấy chiếc lá, còn để Thẩm Tây Lăng nếm. Thẩm Tây Lăng nhìn chằm chằm vào lá cây này, vẫn mở miệng, “An An, đối với loại thực vật biết, thể nếm tùy tiện, biết ?”

      Triển Hiểu An gật đầu cái, “Loại cỏ nàycó thể nếm, trúng độc, chết.”

      Thấy bé điềm tĩnh như thế. Lời củacô cũng biến thành ý nghĩa.

      bé cuối cùng cũng chơi , đặt môngngồi ở cỏ, “Mẹ, mẹ có ở chung chỗ với bố cả đời ?”

      Thẩm Tây Lăng ngồi ở cỏ, mắt nhìnchằm chằm nơi xa, “An An hi vọng mẹ cùngbố cả đời ở chung chỗ sao?”

      Triển Hiểu An cau mày suy nghĩ trong chốc lát, “Con biết. Nếu như là bởi vì con hi vọng mà mẹ mới ở lại, về sau mẹ vui, con cũng vui. Con hi vọng mẹ vui vẻ, bố cũng vui vẻ, sau đó con cũng cảm thấy rất vui vẻ.”

      Thẩm Tây Lăng vuốt đầu con , “Con gáingốc, đừng nghĩ nhiều như vậy, vậy con vui vẻ.”

      “Vậy mẹ vui vẻ sao?”

      “Mẹ cũng biết.”

      Triển Hiểu An hiểu, “Vậy có phải mẹsuy nghĩ nhiều hay , cho nên khôngbiết mình có vui vẻ hay rồi.”

      Thẩm Tây Lăng thở dài, ôm Triển Hiểu An ở trong ngực.

      Triển Dịch Minh ngồi ở trong phòng làm việc xử lý công việc, lát sau, thư ký gọiđiện vào, có vị tiểu thư tìm . thưkí này rất giỏi, tới việc vị tiểu thưnày , “Tôi có quan hệ với Triển Dịch Minh, cần thông báo cũng có thể vào.”, liều lĩnh như vậy, người bị liên lụy chỉ có những người viên chức làm công như mà thôi.

      Lúc thư kí ra vị tiểu thư kia có họ Hướng, cuối cùng Triển Dịch Minh cũngbảo cho vị tiểu thư kia vào, như kiểu cho thư kí ân xá vậy.

      Hướng Tri Dao đẩy ra cửa phòng làm việccủa Triển Dịch Minh, “Ai da, quả nhiên khác nhau rồi, gặp mặt cũng phải theo trình tự, lớn hơn nhiều.”

      ra lần đầu tiên Hướng Tri Dao nhìnthấy Triển Dịch Minh cảm thấy người này có quyền lớn, khi đó giáo sư giảng dạy các dẫn theo vị nghiên cứu sinh, cái loại khinh thường sinh viên chưa tốt nghiệp như bọn họ đây, nhưng kì lạ hôm đó có mộttiết dạy, mà giáo sư chưa tới, Triển Dịch Minh liền làm trợ thủ giáo sư vội tới giảng bài cho bọn họ, Triển Dịch Minh khi đó, đôi mắt cũng thèm nhìn tới những sinh viên ngồi này, cho dù vô số nữ sinhđang tỏ vẻ hâm mộ.

      Về sau Hướng Tri Dao mới biết, ra ta chỉ lớn hơn mình 2 khóa mà thôi, nhưngmà khiến người ta thấy căm hận chính là vị giáo sư đó luôn ghét bỏ các mà lại rấtthân thiện với Triển Dịch Minh, còn thể trước mặt các , vậy những người bị ghétbỏ như các làm sao chịu nổi . ra là giáo sư kia coi trọng tài năng của Triển DịchMinh, vẫn luôn khuyên Triển Dịch Minh thi nghiên cứu sinh mà bộ môn ông ta giảngdạy, sau đó giáo sư tự mình dẫn ta, nhưng Triển Dịch Minh vẫn lên tiếng, khiến vị giáo sư này có chút khó chịu.

      Nhớ lại có thể để tâm tình tốt lên, điềukiện tiên quyết chính là nghĩ tới những thứ tốt đẹp.

      Triển Dịch Minh ngẩng đầu nhìn cái,“Trở về lúc nào?”

      “Nhiều ngày rồi, điện thoại cũng gọi cho em, chậc chậc, vô tình.” Giọng chỉ trích, lại làm ra khuôn mặt tươi cười, có vẻ có thành phần hết sức đùa giỡn.

      phải em cũng có gọi điện choanh sao?”

      “Có thể cùng dạng sao? Em là phụ nữ,đương nhiên phải chủ động rồi.”

      Triển Dịch Minh cười .

      Hướng Tri Dao thấy tiếp lời, tiếp tục , “ giả bộ càng ngày càng tốt đấy, em thể tin được. là khiêm tốn, lúc học đại học tới gia thế của mình, nếu thế nào em cũng bỏ , thế nào cũng phải ở bên cạnh .” Dứt lời xong lắc đầu cái.

      Triển Dịch Minh tất nhiên biết Hướng Tri Dao đùa, gia thế của Hướng Tri Dao ra sợ rằng có thể hù ngã rất nhiều người, lựa chọn tham gia vào làng giải tríchỉ là hứng thú mà thôi, có hứng thú cũng dứt ra như thường, chắc chắn dừng lại, “ tính là khiêm tốn, chỉ là có người hỏi.”

      “Làm trò. Điểm này coi nhu xong , nhưng vô tình chắc chắn là , chia tay vớiem được mấy ngày liền câu được người phụ nữ khác.” xong nhìn Triển Dịch Minhmột cái, “Nghe đó bây giờ cũng theo , chậc chậc, đúng là tình chàng ý thiếp, hôm nào cũng kéo ra để em xem mộtchút, cho em xem người phụ nữ quyến rũđược trưởng thành ra cái dạng gì, cũngmuốn cho em thua hoàn toàn.”

      Triển Dịch Minh chau mày lại vui, “Em trở lại, Tây Lăng biết chưa? Nếukhông, có thời gian gặp mặt nhau.”

      Hướng Tri Dao cười càng thêm mập mờ,“ vô tình, đúng là vô tìnhkhông có giới hạn rồi. chịu đưa tình nhân bé của mang ra cho em xem nhìn cũng thôi , mặc dù rất muốn biết đối tượng khiến thay lòng đổi dạnăm đó. Nhưng cũng thể đẩy vợ của ra chứ,cho dù em từng là mối tình đầu của , cái này tổn thương tới trái tim em.”

      Triển Dịch Minh cảm giác mình nhức đầu, lắc đầu cái, “ nhớ là em bỏ rơi chứ nhỉ.”

      Chia tay là do Hướng Tri Dao .

      Hướng Tri Dao híp mắt, muốn khi đóban đầu còn có điểm kiêu ngạo, cũngkhông cho phép ở lại nơi này bên cạnhmột người đàn ông.

      Triển Dịch Minh ra những lời này, khí trực tiếp giảm xuống mạnh.

      “Em thấy Tây Lăng.” Hướng Tri Dao thông minh sang chuyện khác, “Họp lớp trung học.”

      Triển Dịch Minh gật đầu cái.

      Hướng Tri Dao quan sát vẻ mặt của Triển Dịch Minh, “Hình như ấy thay đổi như thế nào, vẫn khác biệt gì so vớitrước kia….” tới chỗ này, biếtnghĩ tới điều này, rất mập mờ.

      Vẫn như trước kia, có nhiều loại giải thích, dáng vẻ giống như trước đây, tính tình giốngnhu trước đây, còn có loại…. vẫn cốchấp thích người như trước đây.

      Triển Dịch Minh cuối cùng cảm thấy sai biệt lắm, “ , em muốn làm cái gì?”

      Lúc này Hướng Tri Dao mới mở cờ trong bụng, “Ai, chính là công ty các mới ra sản phẩm tìm người đại diện phát ngôn,em tự đề cử mình rồi, nhưng cấp dưới của tinh mắt, lại nhìn sangmột ca sĩ nổi tiếng lắm, có mắt. Cho nên em mới tự mình nóivới chút, bởi vì biết rất tinhmắt.”

      Phía trước, tất cả đều là làm nền, đây mới là mục đích.

      Triển Dịch Minh lắc đầu cái, “ cómắt nên mới thả em , có chút vãn hồi nào hả?”

      Cũng thế, lúc chia tay, hề có chút vãn hồi nào, đây mới là khúc mắc ở trong lòng phụ nữ.

      Hướng Tri Dao hừ tiếng, “ đươngnhiên có mắt, hơn nữa bất bình về người phụ nữ mà tinh mắt kia. Nhưvậy , chúng ta trao đổi với nhau, để choem làm người phát ngôn, em cho biết bí mật.”

      Triển Dịch Minh trầm mặc hồi, tầm mắtnhìn tài liệu, khiến Hướng Tri Dao có chútbuồn bực, có lẽ căn bản nghemình chuyện. lúc sau, Triển Dịch Minh gõ bàn cái .

      Hướng Tri Dao cười, đây là bảo ,“ năm kia, vào ngày 27 tháng 5 có mộtchuyện, sau đó em cùng Thẩm Tây Lăngcãi nhau.” cười, xong rồi.

      Triển Dịch Minh vốn có suy nghĩrằng có thể ra những thứ gì, nhưng biết, người phụ nữ này thích đùa giỡn,nhất là diễn xuất đùa giỡn của mình.

      “Chính em tự với bộ phận lập kếhoạch , tất nhiên điều kiện tiên quyết là đềán hợp tác của bố em, cho phép số tiền đầutư ‘Trung Nghệ’ rớt xuống 2%.”

      Vẻ bề ngoài của Hướng Tri Dao cười nhưng trong lòng cười, đến ,thiệt thòi, “Ai, em rất quý mà, cho nhiềuđiểm phí phát ngôn .”

      có vấn đề.”

      Tan việc xong, Triển Dịch Minh lái xe đường, đến cột đèn giao thông đầu tiên thìnhận được điện thoại của Viên Trác Nhiên.Người kia bây giờ bị người trong nhà cuốn lấy chặt, bắt phải xem mắt, hôm nay đốitượng vô cùng lợi hại. Viên Trác Nhiênkhông lấy cớ được, thể làm gì kháchơn là hẹn với Triển Dịch Minh viếng thăm nhà . Người dối nhiều, dù là lờinói cũng làm cho người ta hoài nghi, bố mẹ Viên Trác Nhiên tất nhiên là tin,bây giờ gọi điện thoại cầu cứu Triển Dịch Minh, bảo Triển Dịch Minh lộ mặt.

      Triển Dịch Minh thể làm gì khác hơn là phương hướng vòng vo, nhà họ Viên.

      Triển Dịch Minh tới nhà họ Viên, cuối cùnggiải cứu cho Viên Trác Nhiên. Viên TrácNhiên vừa lên xe của , vẻ mặt rất đắc chí,“Vậy tấm danh thiếp bạn sử dụng này có giá trị rồi.”

      Triển Dịch Minh hừ tiếng, trả lời.

      Xe khởi động được đoan, Viên TrácNhiên ở ghế sau cười , tâm tình tương đối tệ, “Lát nữa nơi nào chơi?”

      phải cậu thăm hỏi bố mẹtôi đấy sao?”. Triển Dịch Minh từ gươngchiếu hậu thấy được Viên Trác Nhiên.

      Viên Trác Nhiên sững sờ, phát phải đùa châm chọc, ngồi ngay ngắn người lại, “Đây là thế nào.”

      “Mấy ngày nay tôi ở bên kia.”

      Viên Trác Nhiên hiểu được ý, lập tức lộ ra vẻ mặt sửng sốt, “Vợ cậu cũng ở đấy?”

      Trầm mặc liền đại biểu ngầm thừa nhận.

      Viên Trác Nhiên nhún vai cái, trong lòngưu sầu. Nhất định là bố mẹ của Triển Dịch Minh hi vọng quan hệ của bọn họ có thể tốt chút, mới để cho bọn họ ở bên kia, ý định của bố mẹ, có lúc đơn giản đều cần động não.

      Đây càng khiến Viên Trác Nhiên có tâm tình phản kháng, “Cậu xem kết hôn có gì tốt, cố tình ngày ngày ép buộc, tìm người phụ nữ mình thích, cũng giống như ngồi tù.”

      Triển Dịch Minh chỉ lái xe, trả lời.

      Viên Trác Nhiên thấy đối phương để ý tới mình, lập tức kêu la, “ em, lời xem.” Triển Dịch Minh cũng kết hônlâu rồi, đối với chuyện như vậy có quyền lêntiếng, tốt nhất là có thể cùng mình đứng chung chiếc thuyền.

      “Tôi thấy cậu rất hợp với việc kết hôn đấy, tốt nhất là trói cậu lại, tránh ra ngoài làm phiền tới người khác.”

      “Chớ a.” Viên Trác Nhiên có nơi phát tiết, “Vẫn đơn là được, cầnphải phụ trách, cậu , cho dù tìm người phụ nữ mình , cũng có trách nhiệm, muốn sinh con , còn phải suy nghĩ vì đứa trẻ. Về chuyện con cái, phụ nữ là phiền toái nhất, ngày nằm mơ nghĩ tớicuộc sống cả đời, nghĩ rằng người đàn ông trong kế hoạch của ta có nguyện ýsống cả đời với ta hay , nằm mơ giữa ban ngày làm được vui sướng.”

      Triển Dịch Minh lên tiếng, Viên Trác Nhiên nở nụ cười, “Nhị thiếu nhà họ Phương cậu biết ?”

      “Người nào?”

      “Em của Phương Lập đấy nhớ ? Đó chính là con trai em nào đấy của ông cụnhà họ Phương. Thời gian trước chạy tới nơinày chơi, gây ra chút đặc sắc, tuổi trẻ liền chơi với tình nhân trẻ, kết quả bạn mấy năm chạy tới gây chuyện, trận kia,chậc chậc….. bên cạnh tớ là đám các nữ sinh đứng đó hầm hừ ‘Người thứ ba xem bị hủy’, ra cậu ta đối với bạn rấttốt, nhưng bây giờ bỏ bạn tìm người phụnữ khác, người đứng xem cũng ngờ.Nhìn , phụ nữ và chúng ta căn bản giống nhau,dù sao tất cả cấp nổi, cứkéo dài, kết hôn cũng làm người ta chậm trễ.” xong, thậm chí có mấy phần bùingùi, “Triển Dịch Minh, , cậu có phải là loại thể có phụ nữ của mình ? Nếu tớ có thể gặp, tiến vào hônnhân cũng tồi.”

      Triển Dịch Minh lái xe, dừng xe ở đèn đỏ phía trước, nhích lại dựa lưng vào, “Có chứ.”

      Viên Trác Nhiên cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng chỉ thấy kinh ngạc, có mở miệng hỏi.

      Trong lòng đàn ông cũng người phụ nữ, để trong đáy lòng, nhưng lại có cuộc sống khác với người phụ nữ đó, chỉ để mà thôi, sau đó tiếp tục với cuộc sống xa hoa trụy lạc.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21:

      Thấy Viên Trác Nhiên theo Triển Dịch Minh trở về, mặc dù hai ông bà nhà họ Triển thấy kinh ngạc, nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đãi. Nhất là Triển Khải Hạo, lôi kéo Viên Trác Nhiên đủ thứ chuyện, khiến Viên Trác Nhiên rất là nhức đầu, dù đối phương cố gắng hỏi về phương diện nghiệp của , còn cố ý khen ngợi.

      Mà sau khi ăn xong, Viên Trác Nhiên càng thấy lúng túng hơn. Dù sao xem Triển Dịch Minh như là vòng tròn, đối với những chuyện kia rất cảm kích, hôm nay hướng tới phía vợ của người ta, thểnói ra được, vì vậy chào hỏi xong liền cùng với bé.

      Viên Trác Nhiên chạy tới chơi với Triển Hiểu An ở trong sân, bé đơn thuần, nóichuyện phiếm cần tới đầu óc.

      Thẩm Tây Lăng dĩ nhiên là thích Triển Hiểu An chơi ở trong sân, trẻ conkhông quan tâm tới việc thích, tùy tiện ngồi xuống đứng lên. Nhưng bé mới ăn cơm xong, nếu như ra ngoài lại, thức ăn dễ tiêu hóa, vì vậy để cho Triển Hiểu An chơi. Thẩm Tây Lăng thấy con nhiệttình chơi, lại thấy mình sai lầm rồi, dạy việcyêu thích như vậy làm cái gì, chỉ cần chơivui vẻ, có thể tùy tiện cười tùy tiện khóc, vậy là tốt rồi.

      Viên Trác Nhiên ở bên kia ôm bé, “Làm sao cháu để ý tới chú chứ? Hôm nay An An cũng ngoan rồi.”

      Triển Hiểu An cười hắc hắc với Viên TrácNhiên, hai lúm đồng tiền lộ ra vô cùng dễ thương, khiến Viên Trác Nhiên sững sờ, bảo sảo thể trách Triển Dịch Minh quá cưng chiều con của , quả hết sức đáng , nếu mình có đứa con nhuvậy, cũng coi như bảo bối đặt trong lòngbàn tay mà cưng chiều.

      Thẩm Tây Lăng đứng ở hành lang bên kia,nhìn con mình chơi vui vẻ như vậy, khóemiệng cũng nhếch lên. vừa mới chuẩn bị xoay người, liền phát Triển Dịch Minhđứng cách mình chưa đầy nửa mét, sợ hết hồn, sắc mặt cũng thay đổi, biết rõanh đứng ở chỗ này lúc nào.

      có chút xấu hổ, nhưng há hốc mồm, lại biết nên gì, vì vậy tránh ra chút, tính từ bên cạnh qua. thoáng quathì Triển Dịch Minh vươn tay nắm đượccánh tay , thân thể cứng đờ, ngẩng đầulên, theo bản năng liền cau mày, hình như nhớ lại gây khó khăn cho mình.

      Triển Dịch Minh thu vẻ mặt của vào trong mắt, giọng rất nhạt, “Ông nội bảo anhdạy em cờ vây, lúc rảnh rỗi em có thể cùng ông chơi mấy ván.”

      chỉ theo dõi mặt của , phát có bất kì biểu lộ gì, vì vậy thôi. Ôngnội đề xuất vấn đề đó ràng khôngcó tỏ thái độ gì, vào lúc này như thế nào mà lại nhớ tới cái này. Nhưng quỷ thần xuikhiến thế nào mà lại cự tuyệt.

      Khi bọn họ chia ra ngồi 2 bên ở bàn đá Triển Dịch Minh lấy ra con cờ, giảng giải cho quy tắc chơi. Thẩm Tây Lăng nhớ lại,bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ ngồi chung chỗ an tĩnh nhưthế này. nhớ lại bộ dạng của , lúc đối với mình, hoặc là lửa giận ngút trời, hoặc là lộ vẻ gì hoặc là cười như cười. Nhưng biết , nên như thế này, chỉ là bởi vì biết , mới càng muốn cách xa chút.

      ràng rất thích cười, cùng Hướng TriDao ở chung chỗ thường cười, sau đó với Hướng Tri Dao em câu câu, giống như luôn có đầy đề tài để ,vĩnh viễn thú vị mà câmmiệng. Hình ảnh như vậy thấy nhiều, để lại cho ấn tượng tốt, thậm chí còn hỏiHướng Tri Dao, rốt cuộc bọn họ những chuyện gì, tại sao có thể chuyện với nhau lâu như vậy.

      Ngày thường nhớ lại, để cho nét mặt nhu hòa hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm người đàn ông này, hơi hoảng hốt.

      còn nhớ Hướng Tri Dao từng nóivề thế này, “ làm dẫn chương trình tivi đáng tiếc.”

      Hướng Tri Dao có sở thích thế này, đối vớingười đàn ông có giọng dễ nghe có năng lực chống cự. Lúc học cấp 3, lúcnghe chương trình phát thanh ở sân trườngthì nghe thấy giọng nam sinh đặc biệt từtính, khiến người nghe cũng thấy thoải mái,nghe còn được giải thưởng. Hướng Tri Dao lập tức chịu nổi, nhất địnhphải nhìn bộ mặt của bạn nam sinh đó, cuối cùng thất vọng mà về, hại HướngTri Dao về sau nghĩ đàn ông có giọng dễ nghe hơn nửa có bề ngoài bình thường.

      Nhưng Triển Dịch Minh là ngoại lệ.

      Vậy nên có thêm bài chuyên ngành, lịch học lại lần nữa bị đẩy xuống, phòng giáo vụ cho câu trả lời là tìm được giáo sưphù hợp để dạy, cuối cùng tìm được người nghiên cứu sinh tới dạy cho bọn họ.Mà vị giáo sư kia lên lớp, ba câu rời, “Tôi mang nghiên cứu sinh tới đây, đihọc phải nghiêm túc, trong đó,như các chị đây…..”, Trong giọng mangtheo, “Tôi dạy học cho các chị đây là tự hạ thấp mình.”, có thể coi là bạn học dùcó ghét cũng dám trốn tiết, quy định của giáo sư kia là bắt được lần trốn tiết trừ điểm.

      Nhưng vị giáo sư này càng ngày càng lười, số lần lên lớp dạy càng ít , cuối cùng quyết định để cho trợ giảng của ông ta đilên dạy thay. là trợ giảng, ra chính là sinh viên năm thứ 4.

      Đó cũng là lần đầu tiên Thẩm Tây Lăng thấy Triển Dịch Minh, có chút khiếp sợ nào, trực tiếp thẳng vào. Trong lớp có mấy nữ sinh tích cực kêu, “Trai đẹp, nhầm phòng học rồi.”

      “Đúng là như vậy .” có vẻ mặt gì quá lớn, “Nhưng mà nếu như vừa lúc nhầm vào đây, cũng coi như duyên phận, vậy .”

      Lúc này mới chậm rãi lên bục giảng giải thích giáo sư kia có chuyện, tạm thờicho lên dạy thay, hi vọng mọi người phối hợp.

      Thẩm Tây Lăng thích ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng cố tình lại đúng dịp, mấybạn học học môn này đều chiếm mấy hàng cuối, vì vậy buộc Thẩm Tây Lăng ngồi lênhàng trước, ai bảo với Hướng Tri Dao động tác chậm!

      Hướng Tri Dao khá hưng phấn, “Oa, ra trường của chúng ta vẫn có trai đẹp, hơn nữa giọng còn dễ nghe như vậy.”

      Thẩm Tây Lăng phản ứng, vội vàng ởdưới mặt bàn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đỗ Diên Hằng.

      Việc trải qua từ từ ra trong đầu , khiến nhớ lại, ra đó mới là lần đầu tiên bọn họ gặp. Cũng coi là gặp mặt, cũng chỉ là biết mà thôi.

      Triển Dịch Minh nhìn chằm chằm, phát vẻ mặt ngơ ngác của , vì vậy xiết tayném mấy con cờ vào hộp, phát ra tiếng va chạm, “ thích có thể sớm chút.”

      Thẩm Tây Lăng giật mình, lúc này mới biếtý của , lúc chuyện đangphân tâm, hình như lãng phí thời gian của , “Tôi chỉ nhớ tới số chuyện.” chau mày lại, muốn giải thích.

      Triển Dịch Minh nở nụ cười, “A, nhớ ra cáigì đó sao?”. Hình như cảm thấy rất hứngthú, “ phải là thời thanh xuân trẻ đẹp khó quên của em chứ?”

      Coi như đần, cũng nghe ra chậm chọc trong lời của , lập tức lạnh mặt. lại lộ ra bộ dạng cười như có như , giống nhưu có thể biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Điều này làm cho hiểu trướckì quái chỗ nào, đối với Hướng Tri Dao che chở chỉ có tăng thêm, cho tới bây giờ đều có kiên nhẫn. Coi như đối với tình nhân bé của chỉ sợ cũng là mọi cách cưng chiều thôi. Nghĩ tới đây, sắcmặt của kém hơn, đứng lên, cũng khôngthèm nhìn cái, trực tiếp mất.

      quay đầu lại, nhưng lại nghe thấycó gì bàn đá rơi xuống, thanh từng viên chạy , có điểm giống những viên đá thủy tinh hồi bé có, thích ở trong phòng chơi, ném ở trung, nhìn nhữngviên đá đó rơi xuống mặt đất.

      Viên Trác Nhiên và Triển Hiểu An chơi, thấy Thẩm Tây Lăng tới, sắc mặtcũng tốt, lập tức hoài nghi nhìn chằm chằm Triển Dịch Minh bên kia.

      Thẩm Tây Lăng ôm lấy con mình, phủi bụi người con bé, bỏ cỏ dính môngbé. Viên Trác Nhiên cùng Thẩm Tây Lăngchào hỏi xong, liền tới phía Triển Dịch Minh, hình như rất hiểu, cặp vợ chồng nàymột nửa toàn ầm ĩ vui.

      Viên Trác Nhiên kéo Triển Dịch Minh ra ngoài, nếu như ở nhà khó chịu, tự nhiên muốn ra bên ngoài tìm chút niềm vui.

      Thẩm Tây Lăng nhìn hai người này, trong mắt lộ ra tia châm chọc, giống như loại mặt hàng”. Viên Trác Nhiên thấysắc mặt Thẩm Tây Lăng tốt, lập tức trêu ghẹo, “Chị dâu đừng đa nghi quá, em thất tình, kéo Dịch Minh ra uống chút rượucùng. Chị dâu thâm minh đại nghĩa*, nhấtđịnh ngăn cản, đúng ?”

      *Thâm minh đại nghĩa: Hiểu biết đúng sai ràng.

      Thẩm Tây Lăng hừ tiếng, cũng đáp lại.

      Ngược lại Triển Hiểu An nhìn sắc mặt củamẹ chút, sau đó hiểu nhìn Viên Trác Nhiên, “Chú thất tình, mất hứng.Nhưng bây giờ mẹ cháu cũng vui, tại sao bố lại muốn cùng chú chứ?”

      thanh của bé rất non nớt, giòn giãnói ra những lời này.

      hiểu, lòng của Thẩm Tây Lăng mềm , vuốt mặt bé, vừa rồi vui cũngtiêu tán .

      Triển Dịch minh nhìn con của mình cười, “Bố đưa chú ra cửa, xong liền trở lại.”

      Viên Trác Nhiên nhảy lên, hiển nhiênkhông nghĩ tới Triển Dịch Minh đổi chủ ý như vậy, vì thế bĩu môi.

      ra cửa, Viên Trác Nhiên huýt sao mộthơi, hoàn toàn có cách nào hiểu ý của Triển Dịch Minh, “Tôi là cậu có chuyệngì xảy ra a…..”

      Triển Dịch Minh rút ra điếu thuốc, tùy ý hít 2 cái, “Thôi , tôi cũng muốncùng cậu ra ngoài, nhưng bố mẹ tôi vẫn thể ở bên tai tôi lặp lại tới chuyện vết chai, cũng nhìn nơi này là chỗnào.”

      Viên Trác Nhiên suy nghĩ chút, cảm thấy cũng đúng, “ ra , tôi thấy vợ cậu vẫn là được, phụ nữ nha, cậu đừng cầu với ấy quá cao. Có thể sống qua ngày cũng dễ làm thôi, cầu hơn cũng khôngcòn chỗ tốt gì.”

      “Cậu thấy tôi cầu cao với ấy sao?”

      xong rất hăng hái, Viên Trác Nhiên suynghĩ lát, “Tính tôi . Ai, nghe mối tình đầu của cậu trở về rồi, gặp mặtchưa? quảng cáo quan trọng nhu vậymà cũng cho ấy, chậc chậc, nhìnra, cậu đối với phụ nữ đúng là có tìnhcó nghĩa…..”

      Triển Dịch Minh ném điếu thuốc hút được nửa ném vào , Viên Trác Nhien nhanh chóng phản xạ, tránh khỏi.

      “Cút.” Triển Dịch Minh cũng thèmnhìn , mình về.

      Viên Trác Nhiên nhún vai, nhìn bộ dạng củaTriển Dịch Minh, thế này cũng tính làchuyện gì a.

      Triển Dịch Minh vào, liền phát congái mình ngồi ở bậc thềm, ngồi ngoan ngoãn. Nhìn thấy , bé nở nụ cười, ánh mắt sáng lên. Triển Dịch Minh bước nhanh tới, ôm con lên, ôm vào trong ngực, dùng tay còn lại véo mũi con , “Sao lại ngồi mình ở đây?”

      “Đợi bố mà.” bé trả lời được là dĩ nhiên.

      Triển Dịch minh nhìn xung quanh, khôngthấy người, “Mẹ đâu?”

      “Chuẩn bị nước tắm cho con. Đợi lát nữa,bố tắm cho con.”

      “Tại sao?”. phải ghét da khôngtốt đó sao?

      “Móng tay của mẹ quá dài, làm thoảimái.”

      Triển Dịch Minh lại cười, “Như vậy, lúc ngủbuổi tối, An An lặng lẽ cầm kéo cắt móng tay cho mẹ, cần lo mẹ tắm cho con thoải mái nữa.”

      Triển Hiểu An mở hai mặt to nhìn TriểnDịch Minh, “Bố hư.”

      Thẩm Tây Lăng coi móng tay của là bảobối vậy, muốn thấy nét mặt củacô khi biết móng tay mình bị cắt, hẳn là thú vị lắm.





      Chương 22:

      Thẩm Tây Lăng và Triển Dịch Minh cũng ở chỗ này lâu, lúc gần lại chuyện với ông cụ chút, lúc này mớiquay về “Tây Minh Cư”. Thẩm Tây Lăng ràng mất hơi sâu, ở bên kia nhìn thấy hai người già, trong lòng luôn thấy lo lắng, nghĩ nên cái gì, mình nên làm những chuyện mà bọn họ thích.Hai người già cũng thấy bị gò bò, nếu cũng chẳng thoải mái đồng ý cho bọn họ về. Triển Dịch Minh sao, ở nơinào cũng khác gì nhau.

      Buổi sáng Triển Dịch Minh lái xe, trước đưa con nhà trẻ, sau lại đưa Thẩm TâyLăng làm.

      Dọc đường , phát ánh mắt có chút ý vị sâu xa, chờ chủđộng mở miệng hỏi cái gì. Nhưng cái gì cũng , vì vậy ở dưới công ty, trực tiếp xuống xe rời , cũng thấy gọi mình quay lại.

      Ở nhà họ Triển mấy ngày, đều xin phep nghỉ, lúc làm lại phát công việc chấtđống thành núi vậy, nhìn cũng nhứcđầu. Hơn nữa mấy ngày nay nhận nghiệp vụ rất nhiều, các đồng nghiệp thường làm thêmgiờ. ở nơi mấu chốt này còn xin nghỉ, tất cả tài liệu khẩn cấp đều giao cho đồngnghiệp, vừa nghĩ như thế liền cảm thấy tốt.

      Bởi vì công việc bận rộn, rảnh suy nghĩ chuyện khác, ngày qua cũng coi là đầy đủ. Ngồi trước máy vi ti mở văn bảncần phiên dịch ra, suy nghĩ đối thoại, dùng từchâm chước. Nhìn chằm chằm, mắt cũng dễmệt mỏi, thuốc đau mắt, thư thái ít.

      Mấy ngày nay cứ tạm thời qua như vậy, và Triển Dịch Minh cũng mặn khôngnhạt chung sống với nhau, mỗi ngày khôngcó mấy câu , cũng có trao đổi gì, nếu như có đối thoại hơn nửa là vì TriểnHiểu An. Buổi sáng đưa con nhà trẻ, thuận tiện đưa làm, buổi chiều liền thấy người, tự trở về. TriểnDịch Minh làm việc và nghỉ ngơi lắm, có lúc trở về sớm hơn , có lúc rấtkhuya mới về, cả người đầy mùi rượu.

      Cuộc sống rất giản dị, cũng coi là cuộc sống bình thường. Nhưng nhìn cuộc sống củamình như thế, trong lòng phần đè nén lạinặng nề, cứ như vậy chấp nhận xuống sao? Mỗi ngày làm việc, tan việc về chăm con, cần suy nghĩ ngày mai cùng tương lai, bởi vì mỗi ngày là cùng dạng.

      điên lên chứ? Chắc , phải đại đa số phụ nữ cũng như vậysao?

      Ngày này cũng như ngày thường, Triển DịchMinh đưa con nhà trẻ trước, Thẩm TâyLăng dặn dò con ở trường phải nghe lời của giáo, nhìn thấy con nhịn được cau mày, nghi ngờ có phải mỗi ngày mình những lời giống vậy .

      Mới lên xe, Triển Dịch Minh liền mở miệng, “Hôm nay em đón An An.”

      lập tức nhìn , mặt mày lộ vẻ hiểu. Triển Hiểu An tan học lúc ba rưỡi, mà bình thường tan việc lúc năm rưỡi, về mặt thời gian chắc chắn thỏa mãn được.

      “Hôm nay Dương Khiết có chuyện, tới đây được.” bình tĩnh ra lý do.

      chu chu mỏ, muốn công việc của có thời gian tương đối tự do mới đúng,nhưng rất dễ bị châm chọc, dù sao là người quyết định, mình chỉ là người làmcông, dựa theo đa số phụ nữ ngày nay bằng lòng buông tha công việc của mình thành toàn cho bạn trai làm việc mà , ý kiếncủa hình như cũng gần giống với hoàn cảnh này.

      “Tìm bảo mẫu tạm thời !”. nghĩ ra biện pháp xử lí vẹn toàn 2 bên.

      “Vậy em tìm !”

      hề gì, nhưng ánh mắt từ mặt lướt qua lộ ra mấy phần bất mãn, thậtgiống như trách móc người làm mẹ như nặng nề, con mình tan học còn đónđược, còn phải liều mạng kiếm cớ. Phần oángiận này, để cho dễ dàng nhăn mày, lên tiếng nữa. Mấy năm qua chẳngquan tâm gì tới con, căn bản là áy náy khôngchịu nổi, giờ phút này lại thái độ, để chocô lời nào để .

      Vừa nghĩ như vậy, lại thấy mình rất thất bại. Chạy thoát lâu như vậy giờ trở về, điểm hữu dụng cũng có. Bố mẹ khuyên côtừ từ tiếp nhận người đàn ông này, chị cũngnói cho biết điều kiện hợp lý để cho mìnhtốt hơn, chung mỗi người đều hi vọng côcó thể tiếp nhận cuộc sống bây giờ, hơn nữađi cố gắng tiến hành.

      trốn tránh mấy năm này, giống như mộtchuyện cười lớn tồn tại vậy. Chạy vẫn phải trở lại, muốn thấy con , bỏđược, nhìn thấy mặt của con bé, lại nhẫn tâm được. Còn là kẻ vô tích , cũngkhông làm gì tốt được, thể hạ quyếttâm được, cũng tiếp nhận được, khó trách bị người khác xem thường, chính côcũng xem thường bản thân mình.

      Dọc đường cũng chỉ trầm mặc.

      Vào công ty, công việc thường ngày. Nhưngđến lúc chiều, có chút gấp gáp, ngừng nhìn thời gian, sợ bỏ lỡ cái gì. Suy nghĩ chút, vẫn xin Đàm Khắc Hoa cho nghỉ sớm. Nhìn ra được, đối phương có điểm làm khó, vốn dĩ vì có việc gấp, nên vẫn gật đầu cho phép.

      thở phào nhõm, lúc này mới thu thập đồ. Các đồng nghiệp thấy bộ dạng côphải , mặt khỏi kéo dài ra, căn bản là cùng làm, vì sao đối xử bất đồng?

      “Ai nha, mệt chết được, cả ngày lẫn đêmnhìn chằm chằm vào những thứ đồ này, mắt cũng mỏi.” Đồng nghiệp .

      “Đúng vậy, làm như vậy muốn kháng nghị rồi. Nhưng mà có mấy người cố tình có công việc chưa làm xong nghỉ, muốn làm chúng ta mệt thêm đây mà.”

      “Chúng ta cũng nên xin nghỉ thôi.”

      “Tôi cũng nghĩ vậy, mọi người chưa xem bộ phim mới nhất sao? Cho dù muốn xin nghỉ giả vờ đáng thương cũng phải xem mặt mìnhcó dài bẩm sinh chứ”.

      …..

      Thẩm Tây Lăng bỏ qua những lời này, xách túi trực tiếp ra khỏi công ty.

      Gọi xe tới nhà trẻ, kết quả là vẫn còn sớm, chưa tan học. đứng ở cửa vườn trẻ, phát bây giờ có nhiều bố mẹ đứng ởchỗ này chờ rồi, nhưng nửa đều là các ông bà, đứng bên vừa nhìn chằm chằm.Có mấy người tụm lại chuyện đứa bé nhà mình nghe lời thế nào, thỉnhthoảng cũng kể con mình đáng ra sao, sau đó lấy được mấy câu đánh giá, bây giờ trẻ con cũng giống như ngày trước,thông minh!

      Thẩm Tây Lăng đứng ở nơi đó vẫn khôngnhúc nhích, bố mẹ tới càng ngày càng nhiều, người già đứng phần lớn, số ít nhìn qua có vài phụ nữ khác gì với , chỉ có vài người đàn ông trẻ tuổi đứng, có vẻ rất dễ thấy.

      Đến sau khi tan học, các em theo giáo ra ngoài, từng loạt từng loạt. giáonhớ tới tên của các em, sau đó dẫn tới chỗbố mẹ. Thẩm Tây Lăng hay đưa đón lắm, nhưng mấy ngày nay đều cùng TriểnDịch Minh đưa con tới, gíao cũng gặpcô, liền giao Triển Hiểu An cho .

      Triển Hiểu An rất hưng phấn, chạy tớicầm tay Thẩm Tây Lăng, “Mẹ.”

      bé cười rất vui vẻ, đôi mắt càng thêm linhđộng. Thấy bé như vậy, buồn bực trong lòng Thẩm Tây Lăng cũng nhanh chóngbiến mất, lấy tay sờ mặt con , “Hử?”

      “Có mẹ của con là kho tàng.” Triển Hiểu An cười hì hì mở miệng.

      Thẩm Tây Lăng khỏi cười lên, lắc đầu cái, đứa này.

      Tay bé rất mềm, Thẩm Tây Lăng nắm liềnkhông muốn buông ra, “An An có đói bụngkhông? Có muốn ăn chút gì ?”

      Bên cạnh trường học có hàng bán đồ ăn vặt, nhìn hơn nửa chủng loại là làm cho trẻcon, tai ít đứa trẻ kéo bố mẹ tới đây. Có mấy bé bị bố mẹ quát, choăn mấy đồ ăn vặt này, bé bĩu môi, hết sứcbuồn bực.

      Triển Hiểu An liếc nhìn mẹ, muốn xác địnhlời mẹ , liền kéo Thẩm Tây Lăng tới người bán rong, bé muốn ăntào phớ, mềm mại, rất ngon miệng.

      Thẩm Tây Lăng vì con mà cầm cặp sách, cầm trang giấy trong tay, nhìn chằm chằm con . Con thấy đồ ăn là khôngthèm nhìn đường, vừa nhìn bé vừa bé chớ lệch. Khóe miệng bé dính chút mỡthì lập tức tiến lên lau cho con.

      Được ăn tào phớ khiến Triển Hiểu An rất vuivẻ, ném hộp vào trong thùng rác, tiếp tục lôikéo Thẩm Tây Lăng, còn cười hừ .

      Mấy ngày nay Triển Dịch Minh cũng bảo Thẩm Tây Lăng đón Triển Hiểu An, hướng về phía con tất nhiên tứcgiận, nhưng bởi vì tan việc sớm đồng nghiệp có ý kiến, coi như chủ động mà đềxuất trừ tiền lương , Đàm Khắc Hoa cũng bắt đầu bất mãn, điều này làm cho đối với lần này rất có ý kiến.

      Đưa Triển Hiểu An tới trường học xong, vừa lên xe liền mở miệng, “Lại gọi bảomẫu !”

      Lúc trước chăm sóc Triển Hiểu An bởi vì lúc này Dương Khiết bậnrộn, cách nào tới đây đón An An,cho nên trong khoảng thời gian này hi vọngcô trở về sớm đón An An tan học.

      Triển Dịch Minh giống như chưa suy nghĩ qua về phương án này, “Em cho rằng đơngiản như vậy sao?”. Thấy hình nhưkhông tin, tiếp tục mở miệng, “Bây giờ bảo mẫu có mấy người tận tâm tận lực hả?Huống chi cứ đem An An giao cho mộtngười xa lạ, em yên tâm sao?”

      Những lời Thẩm Tây Lăng muốn đều bịanh chặn lại.

      Triển Dịch Minh hình như cũng thấy phản ứng của mình hơi lớn, vì vậy giọng , “Có cái gì mà quan trọng hơn con?”

      Đây là quy kết xong, vẫn thể phản bác, nếu bị mặt trái củanghĩa vụ trách nhiệm hung hăng công kích.

      Nếu đứa bé là quan trọng nhất, nên đểcông việc sang bên, nên trở thành lý do và cớ. Thẩm Tây Lăng càng nghĩ càng thoải mái, rồi lại muốn cãi vớingười đàn ông này, nếu cuộc sốngnày có cách nào trôi qua yên bình. cũng để ý tới , mặc kệ nghĩ thế nào nghĩ.

      Xuống xe xong, đóng cửa xe rất mạnh. thể dùng miệng trút ra, ít nhất có thểdùng hành động!

      Bởi vì việc của mấy ngày qua, chia sẻ cho mấy đồng nghiệp phải làm cho, nghĩ tới có nên khao các ấy bữa cơm, hòahoãn quan hệ bây giờ.

      nghiêm túc xử lý các tài liệu phiên dịch,đến giờ ăn trưa gọi cho Hạ Ngôn, qua tình huống của mình, bảo bà đón Triển HIểu An, thuận tiện chăm sóc An An thời gian. Hạ Ngôn dĩ nhiên là đồng ý,những ngày qua được nhiều vớiThẩm Tây Lăng, bà và Thẩm Sơ Văn lo lắng cuộc sống của giờ, lại dámquấy rầu. Nếu như cuộc sống của Tây Lăng tốt, vậy người làm bố mẹ như ông bà tấtnhiên là vui vẻ rồi, nếu như cuộc sống tốt sao? Bọn họ cũng biết làm như thế nào.

      Cúp điện thoại xong, Thẩm Tây Lăng cảm giác đúng. Vì vậy lại gọi cho mẹ mình, chủ nhiệm lớp Triển Hiểu An chưa thấy qua bà, nhất định phải có thẻ đón, chonên khiến Hạ Ngôn chạy tới công ty cầm thẻ đón.

      xong chuyện như vậy, cuối cùng Thẩm Tây Lăng thấy nhõm. Có thể coi thườngngười khác có ánh mắt bất mãn nội tâm là mạnh mẽ, ít nhất bây giờ chưa làmđược. thể làm gì khác hơn là tiếp tục quay lại với công việc, hi vọng cóthêm nhiều miệng lưỡi.

      Hạ Ngôn tới rất nhanh, Thẩm Tây Lăng đưathẻ đón cho mẹ mình.

      Hạ Ngôn lại hỏi ít đồ, lúc này mới chuẩnbị rời . Thẩm Tây Lăng thấy Hạ Ngôn xoay người trong nháy mắt, liền nhìn điện thoại chút, thời gian gọi điện thoại tới lúc Hạ Ngôn chạy tới đây, tổng cộng là nửa tiếng, bằng lộ trình từ nhà tới đây. Nghĩ đến việc mẹ nhận được điện thoại của mình, cáigì cũng do dự chạy tới, lại thấychua xót. Chỉ có mẹ của mình mới đối nhưvậy với mình, nếu ai bởi vì câu của bạn mà cái gì cũng suy nghĩnhiều mà làm luôn?

      Đáy lòng giận dữ, cũng bởi vì thế này mà chua xót trung hòa. Làm bố mẹ khôngdễ dàng, bọn họ có phương pháp xử lí khác biệt, làm sao có thể chọn tổn thương tới con cái mình chứ.

      lại vì quá khứ mình oán giận bố mẹ mà cảm thấy tội lỗi.

      Bởi vì Triển Hiểu An có Hạ Ngôn chăm sóc,Thẩm Tây Lăng ngày này cũng ở lại làm thêm giờ, muốn người khác có thành kiến nhìn mình. Dĩ nhiên mấu chốt làkhông biết ai ở trước mặt quản lý xấu về , đại khái trong ngày thường nhìn côkhông quen , quản lý trực tiếp tìm , lờinói khách khí: Nếu như còn nhưvậy, có thể từ chức được rồi đấy.

      Giọng có bất kì dư cứu vãnnào.

      Từ đến lớn, có rất ít người có thể nóinhư vậy với chính mình. Nếu như là trướckia, chắc chắn xoay người rời , toàn thân kiêu ngạo. Mà bây giờ, lại xin lỗi,sau đó bảo đảm có lần sau.

      Thời gian mang nhiệt huyết sôi trào cùngngạo khí của mình như vậy, giữ lại chính mình cũng hiểu mình.

      Về đến nhà, Hạ Ngôn còn trêu chọcTriển Hiểu An, Triển Hiểu An cũng rất thích bà ngoại, quấn bà làm ầm ĩ.

      Thẩm Tây Lăng vừa mới trở về, Triển DịchMinh về theo sau.

      thấy phát sắc mặt tốt, chuẩn bị mở miệng Triển DịchMinh thấy Hạ Ngôn, vẻ mặt lập tức đổi mộtcái, sau đó lên chào hỏi, mười phần có nuôi dạy.

      Hạ Ngôn thấy bọn họ trở lại, liền muốn về nhà, Triển Dịch Minh cùng Thẩm Tây Lăng cũng bảo bà ở lại, bà chịu, chỉ Thẩm Sơ Văn ở nhà mình, bà yên lòng. Thẩm Tây Lăng nghĩ thấy cũng đúng, tiếp tục giữ lại nữa.

      Hạ Ngôn nhìn con mình cái, Thẩm Tây Lăng hiểu ý, “Mẹ, con đưa mẹ ra ngoài.”

      Triển Dịch Minh thấy cặp mẹ con kia có lời,nuốt lời trong cổ họng xuống, vốn muốn đưa Hạ Ngôn về nhà….

      Hạ Ngôn kéo tay con mình, vẻ mặt rất là lo lắng, “Tây Lăng, thực con sống tốt sao?”

      Thẩm Tây Lăng nhất thời hiểu, “Tại sao mẹ như thế?”

      “Các con vẫn chia phòng ngủ.”

      Thẩm Tây lăng có chút hối hận, điểm nàykhông nghĩ tới. Làm mẹ nhất định muốn biết con mình sống thế nào, dù là khôngcố ý, chỉ khi nào có cơ hội này, cũng bỏ qua.

      Đối với lời chỉ trích của Hạ Ngôn, phản bác được.

      Hạ Ngôn thở dài, “Tây Lăng, con còn trẻnhư vậy, ngàn vạn lần đừng nghĩ sai, nên sống tốt.”

      Bạn học nào đó của Hạ Ngôn, gả cho mộtngười đàn ông rất tốt, sau khi kết hôn sinhra hai đứa con trai. Người đàn ông kia mỗitháng để cho vợ mình khoản tiền, nhưngngay cả mặt mũi đều lộ ra, có cuộc sống bên ngoài với người phụ nữ khác,sau đó người vợ cầm dao chém hai đứa con trai của mình, chết người bịthương…. Cuối cùng ấy cũng bị điên mất rồi.

      Thẩm Tây Lăng nghe được u sầu trong lòng, cũng biết ý của mẹ, để cho mình minh mẫn, đừng làm chuyện điên cuồng. Nhưng cônghe, chỉ cảm thấy than thở tại sao người phụ nữ
      kia chém chết chồng ta…..

      Suy nghĩ kia lại khiến nghĩ lại mình, coi như người đàn ông kia phản bội vợ mình, cũng nên dùng cái chết nguyền rủa, ra cũng có phạm tội nghiêm trọng như vậy. Nhưng trong lòng có thểnguyền rủa như vậy, dù biết đó được,còn nguyền rủa những người đàn ông sống đúng đắn bị báo ứng.

      “Mẹ, mẹ đừng lo lắng…. con cố gắng sống tốt.” cố gắng cười, sau đó đưa Hạ Ngôn lên xe taxi.

      cảm thấy mình thay đổi ghê gớm , qua mình, trước kia thấy nam sinh nào có bạn rồi mà vẫn còn với nữ sinh khác mậpmờ thấy khó chịu như bị mất khối thịt, thấy tin tức người đàn ông sau khi kết hôn bao nuôi người tình càngnguyền rủa vừa buồn bực…. Cho mộtthời gian rất lâu hoài nghi mình bình thường, chuyện của người khác, vì sao chính mình lại có dáng vẻ bị thương nghiêmtrọng vậy?

      Đỗ Diên Hằng luôn luôn đả kích ,mà khen đây là biểu thiện lương.Bởi vì thấy sau động đất có đứa bé có nhà để về, thấy nhiều tin người bị đối xửbất cộng trong xã hội cũng rất khó chịu.

      Khi đó nắm tay Đỗ Diên Hằng, “ được phản bội em, nhất định thể, nếu em rất khổ sở.”

      Đỗ Diên Hằng hình như sửng sốt chút,“Em cũng chưa nghĩ tới, có lẽ ngày em phản bội đấy?”

      “Tuyệt đối thể nào.”

      Giống như lời thề…..

      Thẩm Tây Lăng cười, lúc nào , mình khóchịu cam lòng, cũng an ủi người khác…..

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23:

      Khoảng thời gian này, mỗi ngày Hạ Ngôn đều đón cháu của mình. Thứ nhấtlà bà rất thương An An, thứ hai là cóthể cùng con mình chuyện. Mặc dù là mẹ con, nhưng xa nhau nhiều năm như vậy, nhiều hay ít cũng có chút khoảng cách, cộng thêm trước kia Thẩm Tây lăng về nhà ầm ĩ cũng vui vẻ, khiến Hạ Ngôn rất lo lắng đứa con này có ý kiến với mình hay .

      Nhưng những ngày qua Hạ Ngôn quan sát qua, phát thái độ của con mình tệ.

      Hạ Ngôn xử lý chuyện trong nhà xong, hơnnữa chia ra những vật mà ông già cần cấtxong, tránh lát nữa Thẩm Sơ Văn tìm được lại gọi tới hỏi mình, chồng của bà , sống giống như đứa trẻ vậy, luôn biết để đồ ở đâu, mỗi lần toàn bắt bà tìmhộ.

      Hạ Ngôn vừa mới chuẩn bị ra cửa, liền đụngphải Thẩm Đông Lăng.

      Cuộc hôn nhân của Thẩm Đông Lăng cũng khiến Hạ Ngôn đau lòng, nhưng lại dám hỏi nhiều. Đông Lăng và Tây Lăngkhác nhau hoàn toàn, Đông Lăng rất có chủ kiến (ý kiến của riêng mình), biết mình nên làm cái gì, nên làm cái gì, những năm gần đây con lớn này luôn là ngườiđáng tin cậy trong cái gia đình này. Hạ Ngôn cũng nghe , gần đây Đông Lăng cùng conrể ầm ĩ vui vẻ, vốn muốn chăm sóc quan tâm, nhưng lại biết nên gì,huống chi đứa con này từ đến lớnđều độc lập.

      Thẩm Tây Lăng thấy mẹ cầm túi lớn, hiểu, “Mẹ muốn đâu vậy?”

      Hạ Ngôn chuyện chăm sóc Triển Hiểu An mấy ngày ra, mặt có nét gì. Điều này làm cho Thẩm Đông Lăng thấy khôngphải là chua xót, từ đến lớn, chỉcần Tây Lăng gặp phải chuyện gì, bố mẹ lậptức chạy tới chỗ Tây Lăng giúp đỡ gỡ bỏnhững thứ gây phiền toái tới , cho dùkhông đến được mỗi ngày cũng thươngnhớ, sợ Tây Lăng xảy ra chuyện, nhưng nếulà mình…. là thói quen,thói quen là tốtrồi.

      “Sao mẹ lại hồ đồ như vậy?”. Thẩm ĐôngLăng ngăn Hạ Ngôn chuẩn bị rời .

      Hạ Ngôn hiểu.

      “Nhà họ Triển là dòng họ gì mà thuêđược nổi bảo mẫu? Triển Dịch Minh chỉ cần gọi cú điện thoại, lập tức có bảo mẫu tốtnhất tới chăm sóc An An, tại sao Triển Dịch Minh làm như vậy?”. thán thở dài, “Triển Dịch Minh hi vọng Tây Lăng chăm sóc An An, có lẽ muốn nhớ vào đó mà để Tây Lăng với An An có nhiều thời gianchung đụng hơn, quan trọng hơn là hi vọngTây Lăng bỏ việc ở nhà. Mẹ mà như vậy giúp đỡ Tây Lăng chăm con hộ, dĩ nhiên còn nghe được, nhưng như vậy phá hỏngtính toán của Triển Dịch Minh đấy?”

      Nghe xong con lớn , Hạ Ngôn đột nhiên hiểu được, “Vậy mẹ nên làm như thếnào? Cũng thể để có ai chămsóc An An chứ?”

      Thẩm Đông Lăng thán thở dài, “Mẹ và bố lâu rồi ra ngoài du lịch, con mua vécho bố mẹ, ra ngoài chơi chút , về chuyện của Tây Lăng, bố mẹ nên từ chốithôi.”
      -------------------------

      Thẩm Tây Lăng vô cùng bận rộn, xử lýmột phần tài liệu khẩn cấp, đối phươngcùng đối thủ cạnh tranh cần phải chiến đấu cho vụ kiện, đề xuất văn kiện tố tụng ở nước ngoài, tương đối khẩn cấp, ngôn ngữ phải được dịch phù hợp với thóiquen địa phương. ngừng ở mạng tra tìm tài liệu, động não nhớ lại mộtchút chuyện mình ở pháp, kết hợp lại cân nhắc nên dùng từ thế nào. Tốn chừng mấyngày, mới có kiểu mẫu, lại đem tài liệumình phiên dịch cho người bạn xem, để cho người bạn đấy xem có chỗ nào khôngđúng.

      Trong quá trình chờ đợi, điện thoại di độnglại vang lên.

      cau mày liếc nhìn, là chị Thẩm Đông Lăng, nhiều ngày liên lạc, lúc này gọiđiện thoại, chắc hẳn có chuyện gì. Vì vậycầm điện thoại ra ngoài, lúc này mới nhậnđiện thoại.

      Bấm xuống phim nghe, “Chị.”

      “Chị hỏi em có chuyện gì xảy ra?”

      “Cái gì?”. Đối mặt với giọng chỉ trích, ràng biết xảy ra chuyện gì.

      “Gọi cho mẹ để trông con em, mỗi sáng sớm đứng lên chuẩn bị đồ cho bố, tất cả sắpxếp xong, sau khi làm xong cơm trưa, buổichiều lại chạy sang bên nhà em. Em biếtnăm nay mẹ bao nhiêu tuổi ? Ngày ngày chạy như vậy, thân thể bà có thể kiên trì được sao?”

      Thẩm Tây Lăng cứng họng, chính xác suy nghĩ tới việc này, chân nhàng chốngvào tường, cũng biết nên đáp lại thế nào.

      Nửa ngày cũng có động tĩnh, Thẩm Đông Lăng cúi xuống, “Chuyện của mìnhthì tự mình xử lý , hai ngày nữa bố mẹ du lịch, chuyện của An An tự mình nghĩ biện pháp .”

      “Em…..” Suy nghĩ chút vẫn than thở, “Vậy cũng được!”.

      Cúp điện thoại, lại lâm vào trong nóngnảy. Lại lần nữa ngồi bên máy tính, bạn họccòn chưa gọi điện thoại lại, liền mở ra website khác, tìm kiếm chỗ giới thiệu những người chăm sóc trẻ em tạm thời, tìm được đám người, nhiều sinh viên làm bán thờigian, cũng có người cao tuổi có kinh nghiệmvới trẻ con, chọn mấy người đáng tin, nhớ kĩ phương thức liên lạc, chuẩn bị đánh quahỏi câu.

      Cuối cùng bạn học cũng gọi lại, bảo sửa 2 chỗ, cảm kích phen, lại kiểm tra lần nữa, lúc này mới coi là xong rồi.

      Về nhà trước, ghi nhớ lại số điện thoạikia, số người tìm được côngviệc, vì vậy rút phạm vi, hỏi, hoặc làchỗ quá xa, hoặc là để hài lòng, vì vậy lại thôi.

      Vội vã chạy về nhà, phát Triển DịchMinh sớm trở lại, giờ phút này ởtrong sân chơi với Triển Hiểu An. Hạ Ngônđưa ra đĩa dưa hấu bổ xong, loại dưahấu này mấy năm nay mới bắt đầu thịnh hành, miếng dưa màu vàng nhạt, mùi vị hơinhạt chút. Thời điểm ban đầu, Thẩm TâyLăng đối với loại dưa hấu này cảm thấy hứng thú, cho là loại trái cây kiểu mới.

      về phía bọn họ, trước sờ mặt con . Trong miệng Triển Hiểu An đầy dưa hấu, mặt phồng lên, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tây Lăng, muốn chuyện, nhưng trong miệng có đồ ăn, vì vậy vặn lông mày.

      Mấy ngày trước, nếu Thẩm Tây Lăng hoặc là Triển Dịch Minh về nhà, Hạ Ngôn cũngsẽ rời , hôm nay lại ở lại đây…..

      Thẩm Tây lăng liếc mắt nhìn dưa hấu trênbàn, “Còn dưa hấu ? Để mẹ lấythêm.”

      bé gật đầu liên tục, xem ra là rất thích.

      Ánh mắt của Triển Dịch Minh lướt qua trênmặt Thẩm Tây Lăng, nét mặt hiểu.

      Hạ Ngôn nhìn con của mình, cũng theo. Mới vào nhà, Hạ Ngôn liền kéo ThẩmTây Lăng sang bên, ánh mặt cũng nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn 2 bố con kia, “TâyLăng, mẹ hỏi qua An An rồi, mấy ngày qua ngày nào Dịch Minh cũng về.”

      Thẩm Tây lăng hiểu lắm ý của Hạ Ngôn, suy tư mấy giây, mới phản ứng lại. Ýcủa mẹ là mỗi ngày Triển Dịch Minh đều vềnhà, nếu là như vậy, cũng là đại biểu cho việc muốn sống tốt. người đàn ông,có phần tâm địa gian xảo hay là ở yên ở trong nhà được, căn bản là về nhà, nếu đối phương về, người làm vợnhư đây phải cũng nên nghĩ lạikhông?

      “Vâng.” cũng chú ý tới chuyệnnày, có lẽ cũng coi điều này là chuyệnđương nhiên rồi. Cũng kết hôn rồi, khôngtrở về nhà nên đợi ở đâu?

      Hạ Ngôn khen ngợi, “Mẹ đây cũng yên tâmrồi, Dịch Minh thế này là rất tốt, mẹ với bốcon cũng thấy nó tệ. Hai người trở thành vợ chồng, phải là hai người tùy tiện nữa, chính là hợp thành gia đìnhnhỏ, đều có nghĩa vụ chăm sóc cái nhà này.Nếu Dịch Minh có ý định tốt về gia đìnhnày, Tây Lăng, vậy con…..” xong vỗ vai Thẩm Tây Lăng, “Con ít nhất cũng nên suy nghĩ vì An An chút, con bé còn nhưvậy.”

      Thẩm Tây Lăng mím môi, trước phải nghĩ tới lời người khác với “Em nên vì con em mà suy nghĩ”, lúc ấycô tự nhủ, nhất định phải đáp lại thế này:Tại sao lại phải suy nghĩ vì người khác, tạisao lại để mình bị uất ức, tại sao thể vìmình mà sống? Coi như mắng tôi ích kỉ tôicũng nhận, tôi vốn muốn làm người vĩ đại như vậy.

      Nhưng mà giờ phút này đây?

      câu cũng đáp lại được, khi trách nhiệm cùng mềm lòng và những cảm xúc khác kết hợp lại tạo thành sợi dây bên chắc liền buộc chặt chính mình.

      gật đầu cái, “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con… con biết nên làm thế nào.”

      Lúc này Hạ Ngôn mới thấy an tâm.

      Hạ Ngôn bổ lấy dưa hấu, Thẩm Tây lăng hỏi bà chút về đường du lịch, cũng dặndò bọn họ cẩn thận, tốt nhất là cùng đoàn…..
      ------------------

      “Bà ngoại về nhà sao?”. bé ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tây Lăng, đôi mắt nghi ngờ.

      Thẩm Tây Lăng vuốt đầu con, “Đúng vậy, bà ngoại về nhà của bà rồi.”

      Xe của Triển Dịch Minh từ từ biến mất khỏi tầm mắt, lần này là chủ động để TriểnDịch Minh đưa Hạ Ngôn về. Trước kiakhông hy vọng thiếu nợ người đàn ông này chút nào, hôm nay lại chủ động mở miệng, cho dù là chuyện , chỉ có chính biết điều này đại biểu cho việc buông lỏng như thế nào.

      bé nhìn Thẩm Tây Lăng chằm chằm, hình nhu có nhiều điều hiểu, “Mẹ là con của bà ngoại, nhưng nhà mẹ ở đây,nhà bà ngoại ở đây. Con cũng là con của mẹ, nhà của con ở đây, nhưng nhàmẹ cũng ở nơi này mà.”

      Thẩm Tây lăng nhàng thở dài, muốn nghĩ những lý luận thực tế,“Chúng ta đều là người nhà, cho nên ởcùng chỗ, có cái gì đúng sao?”

      có chỗ nào đúng, nhưng bé vẫn cảm thấy chỗ này là lạ.

      Những ngày này đều có chuyện phải xử lý qua, vào lúc này mới phát ra,người giúp việc trong nhà lâu chưa xuất . Phòng cũng lớn, có vẻ trống trải, nhưng đáy lòng càng mênh mông mịt mù.

      Để An An chơi, làm cơm. Lúc họcđại học, bạn cùng phòng xem tivi, luônkhông hiểu, cường điệu đến vậy sao, nữchính thái rau mà cũng cắt nhầm vào tay sao,làm cơm trong bếp cũng phải bỏ . đánh giá, bởi vì là ngườinhư vậy, chỉ biết hưởng thụ, sao có thể làm những thứ này?

      Nhưng bây giờ sao? Có thể tự mình rửa rau thái rau xào rau để ăn.

      bật bếp lên, nhìn chằm chằm ngọn lửamàu xanh lam.

      Trong đầu có lời quen thuộc……

      “Hình như em cái gì cũng biết…..”Giọng vừa uất ức vừa lo âu.

      “Ngốc ạ, có ở đây, em cái gì cũng cần biết.” giọng của Đỗ Diên Hằng, luôn mang theo hơi ấm.

      thanh xa xôi truyền tới, đột nhiên lạikhóc. Lấy tay lau giọt nước mắt, cùng với thanh xèo xèo nước trong chảo bốc hơiđi

      đổ chút dầu vào.

      Thẩm Tây lăng, đời này của cũng chỉ có thể như vậy.

      Người đàn ông kia phản bội , mà làcô phản bội tình của 2 người, ai cũng oán được người nào.

      Lâu như vậy mà khó thoải mái ra là chính , cũng hận người nào.
      -----------------------

      Sau khi Triển Dịch Minh trở về, liền ngửithấy mùi thơm ở trong phòng bếp, mà An An ngồi sofa trong phòngkhách, trong tay cầm khối cao su cóthể tạo thành đủ các loại hình dáng.

      “Mẹ đâu?”

      Triển Hiểu An chỉ chỉ phòng bếp, tayđang chơi với khối cao su, cho nên khôngquan tâm tới bố lắm.

      Triển Dịch Minh vào phòng bếp, liền nhìn thấy Thẩm Tây Lăng đổ món ăn ra đĩa.

      tắt bếp, lúc này mới xoay người lại, nhìn chằm chằm Triển Dịch Minh đứng ở cửa phòng bếp, nở nụ cười, “Trở về rồi à, ăn cơm !”

      Triển Dịch Minh đứng tại chỗ, vì nụ cườicủa lộ ra vẻ hốt hoảng. Lúc qua bên cạnh mình mới mở miệng, “Bác Trương về nhà với cháu trai mình để rồi, tạm thời cònchưa tìm được người thích hợp….”

      “Ừ, cũng cần tìm đâu.” khôngdừng lại, liền đem món ăn lên bàn ăn.

      Triển Dịch Minh nhìn chút, lúc nàymới lấy bát đũa, sau đó xới cơm.

      lấy ra ba bát, xói cơm vào đó.

      Nhưng trong đầu lại ra bức tranh khác……

      Thẩm Tây Lăng khi đó, mặt vẫn cònmang nét thanh xuân, có lẽ học thú vị, vì vậy chuyện với bạn học, “Tớ về sau á, nhất định biết làm cơm với giặtquần áo, trở thành bà già mặt vàng rồi.”

      Bạn học tò mò, “Thôi , bây giờ đàn ông thích bạn trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng lúc lấy vợ vẫn thích cái loại hiền lành rồi.”

      Thẩm Tây Lăng vẫn cười, “Mà tớ chỉ muốnhưởng thụ, cái gì cũng muốn làm.” Nóixong đưa tay mình ra, “Tớ muốnnghĩ tới ngày tay tớ trở nên khô ráp.”

      “Thẩm Tây Lăng, tại sao cậu có thể nghĩngây thơ như vậy, suy nghĩ như cậu chỉdọa đàn ông chạy di thôi, ai nguyện ý chăm sóc cậu như vậy chứ.”

      Thẩm Tây Lăng cười thần bí, “Tớ tìm đượcrồi.”

      “Đúng vậy, chỉ có Đỗ Diên Hằng nhà cậumới có thể chịu được cậu thôi.”

      Thẩm Tây Lăng cười, “ ra , cũng tương đối thôi, nếu như là người đàn ông tớ , có lẽ tớ cũng nguyện ý vì ấy nấu cơm giặt quần áo cho, điều kiện quantrọng là tớ rất rất thích ấy.”

      Bạn học ở bên lắc đầu.

      Thẩm Tây Lăng cũng giải thích , trời mới biết ghét giặt quần áo với nấu cơm tới mức nào, cực cực ghét!

      Thẩm Tây Lăng thấy xới cơm rồi màchưa mang ra, vì vậy bảo con , “Con ra xem bố con .”

      Con chơi vui, “ .”

      Xem , đứa trẻ nào cũng vậy, mấy ngàyđầu tốt với bạn vô cùng, về sau mới lộ bộmặt ra.

      Thẩm Tây Lăng vì suy nghĩ này của mình mà cảm thấy buồn cười, đành đứng dậy đitới, phát Triển Dịch Minh như suy nghĩ cái gì, vẻ mặt rất ngạc nhiên, “Saovậy?”

      đưa tay lấy ra hai bát.

      Triển Dịch Minh đóng nồi cơm lại, bưng lênbát còn lại, “Lúc nào học nấu cơm vậy?”

      “Cuộc sống luôn ép mình làm việc , cho dùlà việc mình thích.”

      Triển Dịch Minh vốn có cảm xúc phức tạpthì có mấy phần sáng tỏ, được cuộc sốngdùng góc cạnh thúc ép thay đổi tính cáchcon người, còn biến đổi những lời thề ban đầu, cùng với những lời ngây thơ trướckia.


      Chương 24:

      Mấy ngày qua Thẩm Tây Lăng cũng ở lạitrong công ty làm thêm giờ, những chuyện linh tinh kia cũng ít nhiều. Cuộc sống bận rộn khiến nghĩ tới những thứ khôngthiết thực kia, trước kia, vẫn muốn tìm người đàn ông mình , mỗi ngày ra ngoài làm, ở trong nhà chăm con hoặclà lên mạng chơi, việc nhà giao cho giúp việc,sau khi chồng trở về cùng nhau ngồitrong sân chuyện.

      Bây giờ dám nghĩ tới những điều đó nữa, ngu ơi là ngu, cho dù có ngườiđàn ông như vậy, ấy có thể chịu đựng mình bao lâu?

      Cảm thán thở dài, tiếp tục công việc.

      Hôm qua liên lạc được với gia sư, đưa toàn bộ đường cho đối phương, đối phương cũng đồng ý đón bé. Bây giờ có số sinh viên, xác định ra ngoài đời làm gia sư, nhưng đủ trình độ dạy chohọc sinh cấp 2 hay cấp 3, vì vậy họ quyết định giúp đỡ cho những bố mẹ có con . chăm trẻ cũng có chút tôn trọng nghề nghiệp đối phương, mặc dù thựctế là chuyện nhu vậy, tối đa cũng chỉ nhìn đứa bé làm bài tập.

      Gần tới trưa, sinh viên kia lại gọi điện thoại tới, thể tới đây giúp , đột nhiêntăng chương trình học, có thời gian ra ngoài làm việc, ở trong điện thoại cứ xin lỗiliên tục, hơn nữa lại để Thẩm Tây Lăng tìmngười.

      Thẩm Tây Lăng nhận điện thoại xong, ngồi ởđó buồn bực.

      lát sau, mới lại chạy tới chỗ Đàm Khắc Hoa xin nghỉ, nhưng lần này bị từ chối, hôm nay tất cả mọi người phải ở lại làm thêm giờ, thời gian này sắp xếp nhiều côngviệc, sau khi qua cho mọi người nghỉ.Thẩm Tây Lăng dám gì nữa, nếu chính là bản thân mình được đối đãiđặc biệt.

      nhìn điện thoại của mình, được thôngbáo là điện đủ, hôm qua sạc điện rồi, nơi này lại có máy sạc. Cầm điện thoại lên liền bắt đầu gửi tin nhắn cho Triển Dịch Minh, bảo cần phải đónAn An, soạn xong tin nhắn, gửi được thành công, điện thoại di động tự động tắt . lúc này mới thấy yên tâm, tiếp tục công việc.

      Nhìn những chữ viết và kí tự kia, cũngbiến thành mấy, hoa cả mắt. Tan việc xong, cảm thấy mình còn chút tính khínào nữa.

      Ngồi vào xe taxi, nặng nề gục xuống, ngày mệt mỏi. Cười khổ, mệt mỏi nhưvậy, còn biết vì sao phải mệt mỏinhư vậy, cũng biết theo đuổi cái gì. quay đầu, dùng sức viết lên cửa sổxe: Cuộc sống chết tiệt này.

      Viết xong lại nhớ tới trước kia Hướng TriDao sương mù kính, hơn nửa là khí mà mọi người thở ra, bẩn muốn chết. Bản năng cảm thấy ngón tay của mình vô cùngbẩn, lấy ra khăn giấy lau lau lại.

      về đến nhà, phát trong nhà có ai. đúng là kì quái, lấy điện thoại ra mới biết điện thoại có điện, vì vậy cau mày.

      Bật đèn trong phòng lên, cầm điện thoại đisạc, vừa xuống, bên ngoài có xe vào.

      Có lẽ mẹ đúng, người đàn ông mỗi ngày đều về nhà, còn phải cầu xin làmcái gì nữa?

      Nghĩ tới cầu trước kia: Muốn bộ dạngđẹp trai, tính tình được, rất thích rất yêumình, muốn vươn lên, tốt nhất là giọng dễ nghe, chiều cao vừa đủ, vón người cũngkhông tệ….

      Đến so sánh với, chuyện cười lớn.

      lắc đầu cái, lấy chén nước sôi, quay đầu thấy Triển Dịch Minh vào.

      để ý tới, giây tiếp theo, lập tức nhìn về phía Triển Dịch Minh, “An An đâu?”

      Triển Dịch Minh đứng yên, động tác cởi áokhoác cũng dừng lại, kinh ngạc nhìn ,“ phải em đón sao?”

      Thẩm Tây Lăng lập tức thay đổi sắc mặt,“ phải tôi nhắn tin bảo đónrồi sao? Hôm nay công ty có chuyện tôi được…..”

      “Chuyện gì quan trọng tới mức mà đón con được?”. Sắc mặt của Triển Dịch Minhkhá u ám.

      Thẩm Tây Lăng bị như vậy, lập tứcnổi giận, “ bận rộn chuyện gì mà tinnhắn cũng thèm nhìn cái?”

      Hai vợ chồng đều nhìn đối phương, lúcsau Triển Dịch Minh mới dời tầm mắt , “Em nhắn vào số nào?”

      còn số nào nữa mà biết ?”. cũng giận, nhưng nhìn giống với bộ dạng bới móc, “Số mà bắt đầu 136ấy……”

      Triển Dịch Minh hung hăng trừng cái, cầm áo khoác ra ngoài.

      Thẩm Tây Lăng cũng muốn , Triển Dịch Minh quát, “Ở trong nhà đợi tôi.”

      Liếc mắt nhìn cái cũng lười khôngmuốn làm.

      Thẩm Tây lăng dừng lại bước chân, cũng suy nghĩ tới thái độ, chỉ mong An Anđừng xảy ra chuyện gì. Bây giờ hết sức áynáy, thể lừa đối chính mình được, phải là công việc mà thôi, mình để ý như vậy làm cái gì.

      Nghĩ như vậy xong, lại cảm thấy suynghĩ này với nỗ lực muộn màng khác nhau ở chỗ nào.

      Ở nhà ngây ngô đứng ngồi yên.
      ----------------------
      Sau hai tiếng, cuối cùng Triển Dịch Minh cũng trở về, dĩ nhiên phía sau còn có con .

      Nhìn thấy An An, Thẩm Tây Lăng lập tứcxông tới,vuốt mặt của con , sắp khóc.

      Triển Dịch Minh đứng ở bên, cũnglười, cầm quần áo khẽ ném, liền tắm. Chuyện cũng đơn giản, giáo kia chờ mònmỏi thấy bố mẹ tới đón bé, thểlàm gì khác hơn là đưa bé về nhà mình, gọiđiện thoại cho Triển Dịch Minh, phát hiệnđiện thoại di động ai nghe. Hôm nay Triển Dịch Minh lại để điện thoại trong phòng làm việc, hôm nay tới công trườngkiểm tra, buổi tối lại có mấy bữa tiệc, cănbản cầm điện thoại.

      Đối với việc bố mẹ lo lắng, Triển Hiểu An có chút cảm giác nào, lúc Thẩm TâyLăng cứ vuốt ve mặt mình, cuối cùng bé kháng nghị, “Mẹ cứ tiếp tục sờ, mặt méo đấy.”

      Thẩm Tây Lăng thể làm gì khác hơn là thu tay lại, “Có trách mẹ hôm nay khôngđi đón con ?”

      Triển Hiểu An đặt cặp sách xuống, “Nhà giáo rất thú vị, con chơi vui, bố tới rồi, nếu chậm chút nữa tốthơn.”

      Thẩm Tây Lăng, “………”

      Triển Hiểu An hôm nay ở nhà giáohoàn thành bài tập trước, vì vậy tâm tìnhkhá tốt, “Mẹ, con hát cho mẹ nghe nhé.”

      Thẩm Tây Lăng hết sức phối hợp, “Được,mẹ vỗ tay cổ vũ cho con.”

      “Tiểu Yếu Tử, mặc Hoa Y, hàng năm mùa xuân tới nơi này……”

      Thẩm Tây Lăng vỗ nhịp cho An An, nhìn con nhảy nhót, bé còn quá , cánhtay và chân hoàn toàn mở rộng ra,động tác cũng gọn, nhất là lúc dichuyển trọng tâm của bàn chân cũng khôngổn định.

      “Mẹ, con dạy mẹ nhảy.”

      Thẩm Tây Lăng thấy con hăng hái nhưvậy, cũng đứng lên, học theo con.

      Triển Hiểu An ra vẻ rất người lớn, “Mẹ, mẹsai rồi, phải như này…..”

      Triển Dịch Minh đứng lan can tầng hai, nhìn màn này ở tầng dưới, khóe miệng khẽgiơ lên. Điện thoại di động vừa kêu lên, anhbắt máy, xoay người qua bên nghe điện thoại.

      Truyền tới thanh của Viên Trác Nhiên, “ quyết định thay đổi triệt để làm ông chồng tốt rồi hả? Lâu rangoài mà rủ cũng được , TâmKhuyết Nhất, còn thiếu mỗi cậu, mau qua đây, chỗ cũ.”

      “Hôm nay? được.”

      “Cậu cho rằng tôi muốn gặp cậu sao? Có người ở chỗ này đấy!”

      Viên Trác Nhiên xong mập mờ , Triển Dịch Minh sững sờ, “À, cậu đưacô ấy về là được.”

      “Ai, có quan gì gì với tôi, tại sao lại phải đưa về? Lại người ta tìm khắp…..”

      Triển Dịch Minh tuyệt muốn ngheanh nhảm, “Đưa đưa tiễn coinhư xong, nhiều lời vô ích.”

      xong liền cúp điện thoại.

      Ngược lại Viên Trác Nhiên ở bên kia rất ngạc nhiên, nhìn chằm chằm điện thoại lúc mới hoàn hồn, trong khoảng thời gian này Triển Dịch Minh bình thườngchút nào, lời này cũng sai rồi, người đó chưabao giờ bình thường cả. Chỉ là trở về phòngrồi, làm thế nào với Hàn Vũ Sắt đây?

      Viên Trác Nhiên ở bên ngoài khổ sở, sau khi vào phòng, cười cười với Hàn Vũ Sắt, “Vừa mới gọi điện thoại rồi, Dịch Minh trong thờigian này có quá nhiều chuyện, em cũng biếtcậu ta ở vào vị trí kia rồi đấy. Hơn nữa vợcậu ta…..”

      xong hết sức mịt mờ, sắc mặt Hàn Vũ Sắt khẽ biến trắng, “Em biết rồi…..”

      Viên Trác Nhiên suy nghĩ, theo như thái độcủa Triển Dịch Minh bây giờ, mười phần là muốn rời xa Hàn Vũ Sắt, suy nghĩ chútcũng cảm thấy người phụ nữ này đángthương nhường nào, người phụ nữ khác cầuxin tiền , cũng có thể cứu vớt khoản,nếu như Hàn Vũ Sắt thực bị vứt bỏ, đâychính là xác thực tiền có ai.

      Nhưng mọi chuyện cũng thường, ai biết rốt cuộc Triển Dịch Minh có thái độ gì?
      ------------------

      Bởi vì ngày hôm này xảy ra khá nhiều chuyện, ăn cơm xong cũng muộn, ThẩmTây lăng lại cùng Triển Hiểu An chuyệnmột hồi, liền dụ dỗ bé ngủ.

      Lúc Triển Hiểu An chơi rất chăm chú, ngủ cũng rất chuyên tâm, lập tức có thể nằm.

      “An An, con hi vọng có chị tới đón con về nhà cùng chơi với con, hay là hi vọng mẹđi đón con về nhà?”. hỏi rất cẩn thận.

      Triển Hiểu An nhìn , “Mẹ tới đón, mẹ của đứa trẻ là kho báu, và con muốnđược làm kho tàng.”

      Ánh mắt của bé rất tròn.

      Thẩm Tây Lăng cười gật đầu cái, “Congái, ngủ .”

      Triển Hiểu An cười híp mắt tiếng, liềnnhắm hai mắt lại.

      Thẩm Tây Lăng đắp chăn lên cho con, lúc này mới tắt đèn ra ngoài, đóng cửa lại.
      ------------
      Sau khi trở về, đây là lần đầu tiên Thẩm TâyLăng vào phòng của Triển Dịch Minh, vẫn giống như trước kia, có gì thay đổi. Cửa mở ra, nghĩ mình tỏ ra mình có tư chất gõ cửa cũng thể được rồi.

      Triển Dịch Minh đứng đối diện cửa sổ hútthuốc, nghe được tiếng bước chân xoay người lại.

      “Chuyện của An An…..” tới tìm thương lượng.

      Triển Dịch Minh đáp lời, chỉ hút thuốc, động tác cực kì nhàn nhã, để cho cho rằng dây là cố ý.

      Hút xong điếu thuốc, mới nhìn , “Vậy em định thế nào đây?”

      Thẩm Tây Lăng sững sờ, còn nghĩ kĩ, bây giờ nội tâm rất mâu thuẫn, mâuthuẫn khiến muốn người đàn ông này làm lần giúp đỡ , để cho lựa chọn bịđộng.

      người luôn cường điệu muốn đemquyền lựa chọn vào trong tay mình, có ngày có cơ hội như vậy lại muốn, còn bằng ném quyền lựa chọn cho người khác.

      Cho nên có người trời sinh thích hợp làm kẻmạnh, có người cũng chỉ xứng là người yếu.

      “Nếu , để mẹ tới chăm mấy ngày?”.Suy nghĩ chút, mới lại mở miệng.

      Mẹ này, dĩ nhiên là mẹ của Triển DịchMinh, Nghê Văn Bái rồi. Mẹ của , dễ mở miệng hơn. Triển Dịch Minh nhìn chằm chằm rồi cười, hiểu vì sao chủđộng tới tìm rồi.

      Thẩm Tây Lăng có chút oan uổng, chỉvừa lóe ra ý này mà thôi.

      “Vậy làm cái gì?”. nâng cằm, “Hả?”

      Chuyện của mình để lại cho người khác, người làm mẹ như lại làm cái gì?

      Thẩm Tây lăng bị ánh mắt của khơi lên tức giận, “Tôi làm cái gì ư? Tôi làm với làm khác nhau sao? có công việccủa mình, tôi có công việc của tôi, mỗi ngày làm chuyện của , tôi cũng bận chuyện của tôi. cảm thấy tôi chưa làmtròn bổn phận của mình, vậy người làm bố như lại làm tròn bổn phận sao?”

      Tám lạng nửa cân, ai có thể so với ai khác mình tốt hơn bao nhiêu.

      “Con mẹ nó, tôi còn phải làm tròn bổn phận thế nào nữa? Mấy năm này là ai nuôi dưỡngAn An lớn lên hả?”

      Đây chính là tử huyệt của , nhiều nămnhư vậy, thể đảm đương tốt vai trò làm mẹ của mình.

      Thấy có vài phần chán nản, cười, “Khi chăm sóc được An An vài năm rồi,trở lại cho tôi biết, chúng ta giống nhau.”

      Coi như có vẻ đuối lý, vẫn đứng , chịu khuất phục.

      Triển Dịch Minh nhìn thả, “Cho em lời nhắc nhở này, muốn cầungười khác bỏ ra cái gì xin hãy suy nghĩxem nghĩa vụ của mình hoàn thành hay chưa .”

      xong, tới trước mặt , vươn tay vuốt mặt . vươn tay để gỡ tay anhxuống, “…..”

      để ý, “Em là vợ .”

      Thẩm Tây Lăng cứ có cảm giác hôm nay rất kì quái, nhưng lại ra kì quái chỗ nào, đẩy ra, “Tôi ngủ.”

      Triển Dịch Minh liền đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng bước cách mình càng xa.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25:

      đêm này Thẩm Tây Lăng cũng ngủ ngon, lăn qua lộn lại ngủ được,cũng hề suy nghĩ về cái gì, thậm chícòn cố gắng suy nghĩ gì đó để đầu óc trống rỗng, nhưng có gì cả. Tương lai cái gì, tại, gì cũng ra. hỏi bây giờ mình có cái gì? Câu trả lời chỉ có thể làcon , khỏi cười khổ, con cái. Giờphút này rất cảm kích, An An tồn tại,chứng minh phải hai bàn tay trắng.

      Bởi vì buối tối ngủ được ngon giấc,ngày hôm sau sắc mặt cũng tốt lắm.

      Bữa ăn sáng rất đơn giản, là Triển DịchMinh làm, trứng gà, cháo, dưa muối. Congái nhìn món ăn rất vui, có lẽ là vì ngại cháo có mùi vị, cho chút dưa muối vàotrong cháo, trộn lại, sau đó dùng cái thìa để ăn. bé thấy mẹ nhìn mình, cứ chuyển bátvòng vo, để cho nhìn cái gì trong bát, giống như mình phạm sai lầm, dám cho người lớn phát .

      Chưa tới mùi vị là chán, nhưng cảm giác ăn vào cũng tệ lắm.

      Ăn sáng xong, chủ động rửa bát. Khi thu 3 bát vào, mới phát ra, mình bắt đầu tiến vào vai trò chút rồi. Đúng vậy, người mẹ, còn là vợ người đàn ông, mấy ngày qua, người khác ở bên tai côdặn dò như vậy, cũng sống với loại nhânvật này ở bên trong, từ từ tiếp thu rồi,thậm chí cần xảy ra chuyện gì tớibước biến chuyển lớn.

      Nếu là trước kia, tuyệt đối tinmình làm chuyện nhu vậy.

      Thu lại xong, lại bị con chê.

      “Mẹ, mẹ chậm, con với bố đợi mẹ rồi.” 2 bố con kia sớm ngồi trong xe rồi.

      Bị con kêu như vậy, cũng có chút lửa, “Mẹ chậm, chẳng nhẽ bát của con có thể tự mình rửa sao?”

      Con để ý tới, nhìn Triển Dịch Minh, “Bố rửa, con là người bạn .”

      Thẩm Tây Lăng nhìn Triển Hiểu An đắc chí, thực muốn véo vào mặt bé.

      Ngồi vào trong xe, Thẩm Tây Lăng ngừng quan sát vẻ mặt của Triển Dịch Minh.Hôm qua ngủ được, cũng quyếtđịnh chuyện, nếu bây giờ An An cần sựchăm sóc, chính cũng cảm thấy nhiềunăm như vậy cũng có lỗi với An An, liền quyết định bỏ việc chăm sóc An An. Coi như nếu muốn làm việc, cũng chờ An Anhọc tiểu học, lớn hơn chút rồi mới . muốn cùng người đàn ông trước mắt này chuyện tử tế chút, nhưng nhìn bộdạng kia của , mình cũng mất tâm tìnhnói với .

      Trước cũng khuyên như vậy, vào lúcnày chủ động với , như chính mình ởtrước mặt thỏa hiệp vậy, cảm giác quái dị này lại có điểm thoải mái.

      Công việc có thể có, nhưng con cái thể chăm sóc.

      Quyết định xong, trong lòng cũng rối loạn, rất tốt.
      -----------

      Thẩm Tây Lăng có ưu điểm là tươngđối quá rối, khi quyết định xong, cũng dễ dàng đổi ý. Ví như trước kia bạn học của vào trang Taobao* để mua cái gì đó, thường xuyên thấy rối biết mua gì, chọn mua màu gì. cũng thấy rối, nhưng chỉ có mấy giây, liềnlập tức xác định muốn mua cái gì, sau liềntrả tiền ràng. Lúc quyết định từ chức, cũng quyết đoán hợp lý thế này, trực tiếp tìm Đàm Khắc Hoa, muốn từ chức, đơn tư chức cũng in rồi, còn chuẩn bị hai đơn, đơn giấy, và đơn trong máy gửi sang email.

      *: trang web mua sắm nổi tiếng ở TQ

      Đàm Khắc Hoa lập tức kinh ngạc, nhưng vẫn khuyên can , trước bận rộn như vậycũng kiên trì nổi rồi, những ngày này phía sau thoải mái hơn, lúc này từ chức cũng quá…..

      Thẩm Tây Lăng vẫn kiên trì, bất động.

      Thái độ của như vậy làm cho Đàm Khắc Hoa cũng có cách nào, thể làm gì khác hơn là xin phép với cấp .Thẩm Tây Lăng vốn có cảm tình tốt với quản lý kia, nhưng lần này lại khiến thay đổi cái nhìn. Đối phương chỉkhuyên rất lâu, còn tương đối khích lệ biểu của , để cho cảm giác cóchút thụ sủng nhược kinh.*

      *: được sủng mà lo sợ.

      Nhưng muốn từ chức, ai cũng khôngdao động được.

      Mặc dù cũng định từ chức, nhưng vẫn muốn nghỉ ngơi vài ngày mới được, nhưng ítra tan việc sớm, coi như đồng ý, cũng .

      Bởi vì sắp từ chức, công việc làm cũngnhẹ nhõm hơn nhiều, như vậy cũng tốt.

      Nhàn nhã xuống, lấy điện thoại di động ra. Cảm giác mình là thất bại cực độ, muốn bản thân có chuyện gì lớn xuấthiện, nhưng người chuyện cùng có, kể khổ cũng có ai.

      Số ở tên “Chị” dừng lại.

      Suy nghĩ chút vẫn bấm nút gọi.

      buộc toàn bộ tóc mình ra sau gáy, nghĩtới trước vô ý thấy tin báo, hình như chịvà rể có vấn đề, mặc dù phải làtin người đàn ông chơi buổi đêm, nhưng làm phụ nữ, thèm để ý cũng đúng.

      Quá khứ, luôn cảm giác mình khó chịu, cựckì khó chịu, vì vậy dùng kính viễn vọng đến xem chính mình, để cho mọi người phụ trách vì uất ức của mình. Tốt nhất toànthế giới cũng nên vây quanh mình, tất cả mọi người quan tâm mình. Nhưng quan tâm hỗ trợ lẫn nhau, cũng có người khó chịu, có người nào cả đời che chở cho bạn.

      Quan tâm, cũng nên hỗ trợ lẫn nhau.

      Thẩm Đông Lăng lúc lâu mới nghe điệnthoại, thấy em mình gọi điện thoại tới có chút kinh ngạc, “ xảy ra chuyện gì?”

      Trong giọng có chút gấp gáp.

      Thẩm Tây Lăng lập tức thấy đau, lời mìnhnói còn chưa ra khỏi miệng, chị lo lắngnhư vậy…. cắn cắn môi, “ có gặpchuyện may, chỉ muốn gọi điện thoạitới hỏi chị dạo này thế nào, sao vậy, khôngcho phép em gọi điện thoại sao?”

      cố ý làm bộ giọng nũng nịu, tựa như lúc còn bé. Lớp học của luôn có mấy bạn nam , muốn tranh nhau đưa về nhà, ngừng khen đáng . Khi đó Thẩm Đông Lăng đứng ở cửa phòng học lớpcô, nhìn thấy mấy nam sinh kia rồi quát lên: Dám theo em tôi, xem tôi xử lý các cậu thế nào.

      Khi đó, lần đầu tiên cảm thấy có chị thậttốt. Trước kia vẫn còn rất sầu não, vì sao lạicó chị, phải là trai, nếu là trai tốt biết bao nhiêu, có thể bảo vệ mình, chờ đợi mình.

      Người ích kỉ, luôn luôn biết thỏa mãn.

      Thẩm Đông Lăng xác định có chuyện gì, cũng yên tâm, “Hiếm thấy, lại có lúc em nhớ tới chị.”

      xin lỗi cười cười, “Ai, trong khoảng thờigian có vội gì ?”

      “Cũng được, sao vậy?”

      có, tự dưng nhớ tới mình chịquản lý công ty, lợi hại.”

      “Tôn thờ chị rồi hả?”

      “Đúng vậy, cực kì tôn thờ.”

      ……

      Thẩm Tây lăng vẫn chuyện rể ra, người chị kiên cường thế này, coi như trong lòng khó chịu, đại khái cũng nguyện ý biểu ra, chỉ làm cả hai lúngtúng cùng khó chịu.

      Trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫncùng Thẩm Đông Lăng cười chút chuyện , kể những hành vi ác liệt của Triển Hiểu An cho Thẩm Đông Lăng. Con , nhiều lần trở lại làm xong bài tập, muốn xem tivi, kết quả về phòng lén lén lút lút lấy giấy và bút ra làm bài tập, bịbắt được bảo đó là làm, bây giờ làmbài tập ngày mai…..

      Thẩm Tây Lăng thấy thời gian khác lắm, lúc này mới cầm túi , cũng khôngquan tâm thái độ người khác thế nào, bây giờ cảm thấy chỉ cần có An An là được,cái gì cũng quan trọng. Ít nhất bây giờ là như vậy, muốn nghĩ tớinhững thứ thiết thực nữa.

      Triển Hiểu An vẫn như bình thường, nhào tới . Bởi vì chuyện ngày hôm qua, ThẩmTây Lăng có chút áy náy, cám ơn liêntục với giáo, ngược lại giáo thấy côcảm ơn mà ngại ngùng.

      Thẩm Tây Lăng ôm lấy Triển Hiểu An, nhìnmặt con, trong lòng có chút cam chịu số phận, có lẽ cứ như vậy, cứ như vậy .

      Nghĩ đồng thời như vậy, liền hung hăng hônvào mặt Triển Hiểu An cái.
      ---------

      Triển Dịch Minh quay về cũng hỏi côhôm nay sao lại đón con thế nào, khiếnThẩm Tây Lăng thấy có chút mất mát, tâm tình này lại để cảm thấy buồn cười, tựa như mình vừa làm chuyện tốt, rất muốnngười khác khen.

      Triển Hiểu An chưa bao giờ thiếu những thứgiải trí, nhìn con kiến di chuyển có thể nhìnmất vài tiếng.

      Thẩm Tây lăng cũng chỉ có thứ giải trí,xem tin tức. Kết quả những tin tức này cũng làm cho người ta dễ chịu hơn, hoặclà gặp gỡ mấy năm rồi chia tay, hoặc là học sinh tiểu học bị hành hạ, ngẫm lại thấy mình cũng trò chuyện.

      lại uống rượu, nhìn mặt là biết.

      ra cũng coi là chuyện, nhưng hôm nay có chút muốn đáp ứng , nhịn được mở miệng, “Trước kia như vậy sao?”

      Mỗi ngày trở về lại say khướt trước mặt con mình, cũng biết bớt phóng túng .

      Triển Dịch Minh đại khái thể hiểu hàm nghĩ trong lời của , chỉ nghi ngờ liếc nhìn cái, chuẩn bị vào phòngtắm. Thẩm Tây Lăng thở dài, ép buộc tự mình đứng lên, tới hướng phòng .

      “Chúng ta chuyện chút !”

      đứng sau lưng Triển Dịch Minh.

      Hình như muốn tiến thẳng vào phòngtắm, vào lúc này xoay người, cũng khôngthèm để ý, ở trước mặt cởi cúc áo ra, “ .”

      phải nhịn được, nhưng vẫnkhiến nhăn lông mày, “ có thể đừng mang cả người đầy mùi rượu về nhà đượckhông?”

      “A…..” theo bản năng trả lời, vừa lúc cởi cúc áo cuối cùng, “Ý của em là muốn tôi tắm ở ngoài xong mới về nhà à?”

      lại cười, hoàn toàn coi lời của vào trong mắt vậy.

      thở dài, “Tôi chuyện nghiêm túcvới .”

      “Vậy nhìn xem chỗ nào của mà khôngtiếp thu đây?”

      Thẩm Tây Lăng muốn cùng dây dưa nhiều, “ cũng rồi, nên suy nghĩvì An An, về sau đừng ở trong nhà uốngrượu hút thuốc, cũng cần mang cảngười đầy mùi rượu trở về.”

      nhìn khó chịu.

      Triển Dịch Minh vẫn nhìn chằm chằm, để cho toàn thân tóc gáy của cũng dựng đứng lên. cũng thôi, khônglàm như vậy, cũng chỉ có thể đứng nhìn.Nghĩ tới lại cảm thấy có gì vui, vì vậychuẩn bị tránh ra.

      Triển Dịch Minh lại đúng lúc bước chân côvừa động được giây, tiến mấy bước lên, đẩy vào vách tường, dùng tay vây ,“ nhắc nhở với em rồi, lúc cầu với người khác, đầu tiên cũng phải có cái gìtrả giá tương xứng chứ?”

      cười, cũng u tàn bạo, nhưng lại khiến căng thẳng.

      muốn tránh khỏi , nhưng hơi sức đủ. Đá chân của , cũngkhông có chút phản ứng nào.

      Cuối cùng cũng như thỏa hiệp xong nhìn , “Vậy cũng là cầu sao?”

      “Dĩ nhiên rồi.” thu hồi cái tay, ngược lại bóp cằm , “Nếu , tại sao phải nghe lời em?”

      Bờ môi nửa cười, giộng bộ dạng tức giận, nhưng tràn đầy sắc thái quỷ dị.

      Từ lúc ra đời tới bây giờ, đúng là chưa từng nghe qua lời của mấy người,những chuyện bằng mặt bằng lòng cũng làm ít. Cho dù là lúc học đại học, lộ thông tin về gia đìnhmình, cũng theo sắp đặt của người khác như thường. Trong trường học giáo sư trong trường muốn thi nghiên cứu, lời nào cho là cự tuyệt.

      Để cho làm cái gì, dĩ nhiên phải đưa ra được nguyện vọng rồi.

      Mặt của cách càng ngày càng gần, tay hề bóp cằm nữa, mà lại vuốt ve chỗ bóp qua. Toàn thân như bị định trụ (cố định) rồi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đến gần.

      Cho đến khi bờ môi của dán vào vẫn duy trì tư thái cứng ngắc.

      Đây là hình ảnh chưa bao giờ tưởngtượng qua, kích động, cũng tức giận, chỉ là cả người trống rỗng. Người ởtrước mặt này, giống như rất quen thuộc,nhưng lại rất xa lạ.

      nhàng hôn , động tác rất rất .

      cảm thấy cuộc sống của mình ở mộtkhông gian khác, tất cả gian kia đềungừng lại, thậm chí máu chảy cũng ngưnglại.

      lúc sau, dừng lại, nhìn mấy giây, sờ sờ mặt , sau đó vào phòng tắm.

      đứng như vậy giây, cái gianngừng trở lại. thể tin được, vuốt môi của mình, nơi nào đó lưu lại nhiệt độ của người khác, toàn thân còn chút sức lực nào, trượt xuống dưới.

      Chán nản ngồi xuống đất.

      Mỗi lần qua, đều có thể tự với mình, đó là bị ép buộc, đó phải chínhcô nguyện ý, cùng người đàn ông này thân mật, cùng người đàn ông này sinh con ra, tấtcả đều có thể tự với mình, phảido chính làm chủ.

      Nhưng bây giờ, làm sao có thể thuyết phục mình, lần này, cũng là bị ép buộc haysao?
      mặt có thứ gì lướt qua, lấy tay lau, tất cả đều là nước.

      nhất định thể phản bội em, nhấtđịnh thể, nếu em nhất định rất khổ sở.”

      “Em còn chưa nghĩ tới, có lẽ có ngày là em phản bội đấy?”

      “Tuyệt đối thể nào.”

      đột nhiên đau xót, tim như bị cái gì đâmmạnh vào.


      Chương 26:

      Thẩm Tây Lăng cố ý thèm nghĩ tới chuyện ngày đó nữa, nhưng cả người cực kìtrầm mặc, cảm giác trầm mặc này chỉ có chính biết . bỏ việc, tiền lương cũngkết toán xong, trở nên có việc gì làm rồi. Triển Dịch Minh công ty, TriểnHiểu An vườn trẻ, ngược lại lại khôngcó việc làm.

      Cảm giác trống rỗng này ép điên mất.

      lấy ra tiền lương mới có, liền ra bênngoài. ra rằng, muốn ra ngoài làm cái gì, nhưng chính xác nhất là ra ngoài dạo.

      Vốn học trường đại học phảitrường đại học nổi tiếng nhất trong thành phố, mà là trường khác ở khu vực xa hơn, cũng thuộc về trong những khu vực chính của thành phố, nhưng là được đánh giá cuối cùng. Chỗ xấu là ngồi xe có chút bất tiện, luôn luôn phải chuyểnnhiều lần xe, chỗ tốt là tốc độ internet rấtnhanh, chỉ có lần nghe rằng ở đại học thành phố bên kia là khôngxem video mạng được, chỉ có thể tángẫu QQ, cũng biết tốc độ internet kém hay là đối phương khoa trương nữa.

      Tóm lại, mặc dù trường này có chút vắng vẻ,nhưng chỗ tốt rất nhiều, là cơ sở mới, tất cảthiết bị cũng rất mới, hơn nữa điềukiện được xếp hạng cao nhất trong cảnước.

      Nhưng khiến Thẩm Tây Lăng hài lòngchính là con phố có khu mua sắm ở trườnghọc đối diện, phải qua con đườngnhỏ, nhưng nhiều bạn học trong trường căn bản biết có con đường như vậy để .Con đường đó hoàn toàn thẳng tắp, nhưngcũng phải liếc mắt cái nhìn thấy cuối đường, phải nhiều cái chung cư đầu đường, cùng với trung học, sau đó còncó ghế ngồi có thể tính làm kiều địaphương,, sau tiếp qua khu dân cư,mà trong khu dân cư đó có cả vườn trẻ cùng trường tiểu học. Mỗi lần qua, có thểnhìn thấy rất nhiều trẻ con, tâm tình cũng vuivẻ lên, giống như thấy mình còn bé.

      Lúc ban đầu người hay cùng với mình con đường đó là Hướng Tri Dao. Hướng Tri Dao có tinh thần tốt như vậy, bằnglòng bộ, mỗi lần Thẩm Tây Lăng đềuphải dụ dỗ . Thẩm Tây Lăng cũng biết thần kinh mình làm sao, ở phòng ngủ đợi lâu rồi, liền muốn như vậy chút.Nhà cửa ở khu dân cư đó rất cũ kỹ, mỗi lầnđi qua khu dân cư tới trung tâm thương nghiệp, có mùi vị quyết đoán có khí phách.

      Mỗi lần Thẩm Tây Lăng qua mua cánhngỗng, sau đó ngồi với Hướng Tri Dao bênquảng trường, vừa ăn, vừa nhìn các quý bà kia khiêu vũ.

      Cánh ngỗng cay, mỗi lần cũng chuẩn bịhai chai nước đặt bên cạnh.

      “Về sau chúng ta già có thể giống như vậykhông?”. cực kì thích hỏi Hướng Tri Dao như vậy, nhìn cuộc sống của những bà già này tốt đẹp, hơn nữa phương thức này cũng rất khỏe mạnh.

      “Nghĩ xa như vậy làm cái gì, lúc nào tới nó tới thôi!”. Hướng Tri Dao luôn thiết thựchơn .

      Về sau và Đỗ Diên Hằng quen nhau, người cùng con đường đóchính là Đỗ Diên Hằng. Đỗ Diên Hằng cũng rất khó lý giải niềm đam mê này của , bấtkể trời nắng hay trời mưa, đều lựa chọn đibộ xuyên qua con đường đó.

      Chính cũng cách nào hiểu loại hành động này, có lẽ là thói quen thôi.

      Mà bây giờ, Thẩm Tây Lăng nghĩ tới nhữngthứ này, nhưng lại rất muốn con đườngnhỏ kia lần nữa, nhớ lại cảm giác lúc đó.

      ngồi lên xe bắt đầu tới trường đại họctrước kia học, tính là cảm gaíac quen thuộc, cũng chưa tới cảm giác xa lạ. Cửa trường học vẫn như cũ là các họcsinh đến và , có người mình, có cặpnăm nữ dắt tay nhau vào, có hai nữ sinh vừanói vừa cười.

      Trước cửa trường học vẫn có vô số người bán hàng rong, bây giờ thời gian vẫn cònsớm, bọn họ vẫn còn ở xe của mình dỡ hàng xuống để bày ra. Mà chủ quán bán cơm chiên, sớm chiếm lĩnh vị trí có lợinhất, rất thưa thớt chỉ có mấy học sinh đangăn cơm.

      từng chỉ có lần oán trách, nhà ăn trong trường thời gian mở quá sớm, năm giờ bắt đầu bán, sáu giờ rưỡi đóng cửa.

      Cảm giác quen thuộc từ từ quanh quẩn tronglòng .
      Thậm chí khiến sinh ra ảo giác, người ăn ở đó là Hướng Tri Dao. dùng tay xoa mắt, màn trước mắt cũng biến mất, người ngồi ở chỗ đó ăn cơm chiến, là Hướng Tri Dao.

      Hình như Hướng Tri Dao cũng nhìn thấy , vẫy tay với .

      Thẩm Tây Lăng lúc này mới tới.

      Hướng Tri Dao ăn cơm chiên nấm thịt băm, trước kia Thẩm Tây Lăng chuyên ăn cơm chiên hàng loạt. ra Thẩm Tây Lăngcũng phải thích ăn cơm chiên này nhất, nhưng lần đầu tiên ăn cái gì, vì vậy về sau đều ăn cái này rồi.

      Hướng Tri Dao ăn khác biệt lắm, giờ phút này trả tiền rồi.

      Thẩm Tây Lăng đối với tình trạng bây giờcòn có chút bình tĩnh được, thểlàm gì khác hơn là theo Hướng Tri Dao. Chỉ thấy mua mấy cân vải, vải mới đưa ra thị trường, giá tiền vẫn còn đắt. Điều này làmcho Thẩm Tây Lăng lần nữa nhớ tới, trước kia hình như bọn họ cãi nhau vì chuyện này, Thẩm Tây Lăng kiên định cho rằng quả vảivới quả nhãn giống nhau, cấu tạo quả giống nhau. Hướng Tri Dao kiên định phảnbác, bảo giống chút nào, vỏ ngoàikhác hẳn nhau. Ầm ĩ cả lên, cũng biết cuối cùng người nào thắng.

      Hướng Tri Dao trực tiếp lên con đườngnhỏ kia, đưa túi ra trước mặt Thẩm Tây Lăng, “Ăn !”

      Nhiều hình ảnh quen thuộc, trước kia bọn họ đều muốn mua ít thức ăn, vừa ăn, vừa .
      Thẩm Tây Lăng đưa tay lấy ra quả vải,bóc vỏ ra, lộ ra thịt quả lóng lánh.

      Thực tế cùng những ngày trước kia, kết hợprất tốt với nhau.

      “Lần này cậu trở lại là có ý định rời đià?”. Thẩm Tây Lăng mở miệng hỏi.

      Hướng Tri Dao cười, chuyến này của , có thể chia thành cố định sao? Nhưng lạithấy sao cả, dù sao cũng làmcông việc này kiếm tiền, “Trước kia tớinhiều thành phố như vậy, cũng mệt mỏi,tạm thời muốn nghỉ ngơi chút.”

      Đường phố quen thuộc, con đường quen thuộc, người quen.

      Tâm tình của Thẩm Tây Lăng cũng tốt lên,“Như vậy tệ, về sau có sắp xếp gì ?”

      “Trước tiên để tại tốt là được, còn đâuquản cái gì về sau.”

      Thẩm Tây Lăng, “…….”

      Hướng Tri Dao trực tiếp đưa túi cho ThẩmTây Lăng, vốn thích loại quả này, nhưng Thẩm Tây Lăng lại thích. , Hướng Tri Dao cảm giác mặc dù mình có thể nhớ những gì Thẩm Tây Lăng thích, cũng phải do mình quan sát nhiều lần và cẩn thận, mà là Thẩm Tây Lăng biểu rất rất ràng, thích trái cây nào khác hẳn, các loại quả tươi khác cũngkhông thèm nếm, những thứ khác cũng khác biệt lắm.

      “Mấy ngày trước gặp chồng cậu rồi.”Hướng Tri Dao chủ động nhắc tới đề tài này, còn cười cười, “Có muốn biết bọn tớnói gì ?”

      Thấy nét mặt của , Thẩm Tây Lăng khôngthể là cảm xúc gì, “A, các cậu đến cái gì?”

      “Chồng cậu cũng rảnh rỗi gặp mặt nhau, chậc chậc, rất có lương tâm, để chongười độc lẻ loi là tớ đây xem hai ngườihạnh phúc với nhau. Cũng có tấmlòng gì cả.”

      “Có lẽ là muốn kích thích cậu, để cậu sớmtìm người đàn ông tốt mà cưới .”

      “Thôi , ấy mà để ý tới tớ như vậy, lúc đầu…..” Hướng Tri Dao tức thời câmmiệng, “Người đàn ông tốt, có thể được đáp ứng nhưng thể cầu, đời tớ khôngcó cơ hội đấy.”

      “Bi quan như thế sao?”. Thẩm Tây Lăng ngờ, Hướng Tri Dao luôn luôn lạcquan mà.

      Hướng Tri Dao cười trầm, “Cậu biết tại sao người đàn ông tốt lại gọi là người đàn ông tốt ?”

      Thẩm Tây Lăng lắc đầu.

      “Bởi vì, hơn nửa trong bọn họ khônggặp được tốt, so với đôi như vậy, phải thành người đàn ông tốt sao? Mà tớ lại là tốt, làm sao có thể đốilập, gặp người đàn ông tốt đây?”

      Thẩm Tây Lăng quay đầu nhìn Hướng Tri Dao, cầm quả vải trong tay, “Vậy cậu cảm thấy Triển Dịch Minh là người đàn ông tốt hay là người đàn ông xấu?”. cảm thấy mình nhất định có chút rối loạn thần kinhrồi, nếu hẳn muốn từ Hướng Tri Dao lấy được cái gì đó, nhất là quan hệcủa các sớm thể quay về như ban đầu.

      “Người đàn ông xấu.” Hướng Tri Dao có chút ác thanh ác khí.

      Thẩm Tây Lăng lên tiếng nữa.

      Họ cùng đến khu buôn bán, còn ngồi ở bên quảng trường, nhưng đề tài rất ít,hơn nửa là trầm mặc. Thỉnh thoảng mấy câu, cũng chỉ là việc liên quantới mình mà .

      Cũng như trước kia lại từ con đườngnhỏ về.

      Có lẽ tình cảm cũng giống vậy, chỉ là con đường chiều, tới, còn muốn trở về như nằm mơ giữa ban ngày.

      Thẩm Tây Lăng muốn đón Triển Hiểu An, vì vậy lên xe trước.

      chờ xe buýt tới, chuẩn bị lên độtnhiên Hướng Tri Dao gọi lại, “Tây Lăng.”

      Gọi giống như trước kia.

      Thẩm Tây Lăng quay đầu, nét mặt khá nghingờ.

      “Cậu hỏi tớ, Triển Dịch Minh có phải người đàn ông tốt , bây giờ tớ cho cậubiết, ấy là như vậy.”

      Thẩm Tây Lăng hiểu được vẻ mặt phức tạp của Hướng Tri Dao, nhưng người lái xe buýt thúc giục, thể làmgì khác hơn là lên xe.

      Hướng Tri Dao nhìn chằm chằm bóng lưngcủa Thẩm Tây Lăng, biết, ,đối với Thẩm Tây Lăng mà , Triển Dịch Minh đương nhiên là người đàn ông tốt, nhưng đối với mình mà , đó có phải là người đàn ông xấu ?

      Người đó có xấu , chỉ là tương đối mànói thôi.

      nhìn chiếc xe buýt kia, có lúc mộtngười gặp phải người khác, đó là vấn đề của vận mệnh.

      khỏi cảm thán, trở về nên giải thíchthế nào với bố là mình mình đây?

      Càng nghĩ càng buồn bực, sớm biết lúc nóivới Thẩm Tây Lăng cũng buồn bực, mọingười cùng nhau buồn bực mới phải, ai,mình vẫn là quá thiện lương.

      Thẩm Tây Lăng đón Triển Hiểu An về, liềnbảo con làm bài tập. Nhưng Triển Hiểu An lại lặp lại chiêu cũ, kiên định mình làm xong, Thẩm Tây Lăng đòi kiểm tra, lúcnày Triển Hiểu An mới có cách nào, đành phải ngồi làm bài tập . Mà Thẩm Tây Lăng đứng ở bên giám sát, nhấtđịnh phải ngồi làm, nếu cho phép xem TV.

      Có lẽ bị Thẩm Tây Lăng trợn mắt nhìn vài lần, bé rất uất ức, lát liền nhìn Thẩm Tây Lăng chút, lộ ra khuôn mặt nhỏnhắn uất ức.

      Thẩm Tây Lăng giả vờ nhìn thấy, nhưng có lẽ bé cố ý, vài giây ủy khuấtnhìn mẹ chút. Thẩm Tây Lăng bị con nhìn như vậy thoải mái lắm, bổ dưa hấu, cắt thành miếng để vào đĩa, để lên bàn.

      Triển Hiểu An liếc mắt nhìn, bộ dạng khônghứng thú.

      lát sau, thấy mẹ chú ý tới mình,lập tức đưa tay lấy miếng, cho vào miệng ăn nhanh. Thẩm Tây Lăng chỉ cảm thấy buồn cười, con này nghĩ như thếnào?

      Cuối cùng bé cũng hoàn thành xong bàitập, đưa vở ra trước mặt Thẩm Tây Lăng, bật TV lên, nhìn Thẩm Tây Lăng cái, nét mặtkia chính là: Khen con , nhìn con làm tốtthế nào.

      Thẩm Tây Lăng nhìn chằm chằm vào cuốn vở bài tập đó, thấy tốt như vậy lại cười.

      Thời gian cũng còn nhiều, chuẩn bị nấu cơm. Nhưng làm xong thức ăn, Triển Dịch Minh cũng chưa về nhà. do dựcó nên chờ hay là gọi điện thoại để hỏi. Những tất cả những suy nghĩ đó bị chính loại bỏ, bưng món ăn ra, xới cơm xong liềnkéo con tới đây ngồi ăn cơm.

      Bởi vì phải vội vàng xem phim hoạt hình, côbé ăn rất nhanh.

      Thẩm Tây Lăng hiếm thấy trông nom con , theo . Nhưng vừa ăncơm, vừa gắp thức ăn, mới nhìn thoáng vị trítrống kia, trong lòng có cảm giác kì lạ gì đó.

      cũng suy nghĩ sâu xa điều này đạibiểu cho cái gì, sau khi con ăn xong, liền dọn dẹp bát đũa tắm.
      -------------------

      Sau khi dỗ dành con vào giấc ngủ, Triển Dịch Minh vẫn chưa trở về. Lúc đứng ởtrong phòng do dự mấy giây, vẫn chọn tắt đèn . Thậm chí lúc về phòng chau mày lại, bây giờ trở về chăm sóc An An rồi, nhưng Triển Dịch Minh lại về nhà muộn, sựtồn tại của chính là làm dễ cho Triển Dịch Minh sao? Hoặc là, căn bản cũng cần trở lại, dù sao có ở nhà. Thuê bảomẫu còn phải đưa tiền lương, tiềnlương cần trả…..

      nằm ở giường, trong ngực có cảmgiác khó chịu thể tiêu tan .

      Nhưng nằm xuống đến bao lâu, chùm đèn sáng vọt vào. chợt mở mắt, nghe thanh lát, xác định là Triển Dịch Minhlái xe về.

      Trong lòng có cảm giác căng thẳng gì đó cũng từ từ xuống.

      ngồi dậy, suy nghĩ chút, lại bật đèn lên. Mặc quần áo liền ra ngoài, bật đèn lên, từ từ xuống lầu.

      Triển Dịch Minh cũng ở đây vào, có lẽ ngờ vẫn chưa ngủ, híp mắt nhìn đứng ở cầu thang.

      Thẩm Tây Lăng lúc này mới quan sát ,mặt có chút hồng, lại uống rượu rồi.

      Triển Dịch Minh cởi áo khoác xong đặt trong tay, hình như có chút khó chịu, liền xoay ghế ngồi xuống. Cái ghế xoay này phù hợp với bố cục của phòng khácnày, nhưng Triển Hiểu An thích ở cái ghế này di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác,cảm thấy hết sức thú vị, vì vậy dứt khoát để ghế xoay vào chỗ này.

      Thẩm Tây Lăng đứng tại chỗ nhúc nhích.

      Triển Dịch Minh xoa xoa trán, nhìn dángdấp có vẻ uống khá nhiều, “Có tiền bộ rồiđấy, học được cách gác cổng rồi.”

      Trong giọng có vẻ hơi trẻ con và mang theo mùi rượu, khiến Thẩm Tây Lăng liền theo ý thức muốn bịt mũi mình lại.

      Thẩm Tây Lăng nhìn vài lần, lúc nàymới xuống tầng, rót cho chénnước. Cũng là ý nghĩ gì, trước còn rất hận , nhưng nhìn thấy , ý niệm hận thù này lại tiêu tán , nhưng lại ra lời hữu ích, “Những thứ kiacảnh sát giao thông đều là chút bài biện, cũng bắt được cái tên quỷ say này lại.”

      Triển Dịch Minh hình như cười.

      Thấy Tây Lăng bưng nước, nhìn bộ dạng kia của , lại có ý định đưa choanh nữa, trước mặt , mình uống.

      Triển Dịch Minh vốn còn muốn đưa tay ra nhận, tay vừa mới vươn ra, phát mìnhcó chút tự mình đa tình, người ta có ý định phục vụ cho mình, vì vậy nghiêm mặtmột chút.

      Uống ngụm nước, Thẩm Tây Lăng cảm giác mình hoàn toàn sảng khoái, có thể lêntiếp tục ngủ rồi. Lúc chuẩn bị xoay người đột nhiên Triển Dịch Minh đứng lên bướchai bước tới gần . Luồng khí ấm áp, quanhquẩn người , chợt dừng lại. Mới phát ra chỉ đưa tay ra lấy cái cốc trong tay .

      có chút sững sờ, ngay cả ngày thưởngngửi thấy mùi rượu hình như cũng ghê tởm đáng ghét như thế, ngơ ngác nhìn anhdùng cái cốc của mình uống mà tiếp tụcuống nước.

      Tầm mắt của Triển Dịch Minh dừng ánh mắt lo lắng của , động tác trong taychậm rãi, nhưng tầm mắt vẫn bất động. có chút hoảng sợ, vốn định rời khỏi Triển Dịch Minh, nhưng lại nhanh tay bắt lấy . muốn tranh lại, chỉ sợ cáicốc trong tay bị rơi, dám phản kháng kịch liệt quá.

      kéo sang bên, liền cùng ngã xuống ghế sofa bên kia. để cái cốcsang chỗ khác, ra uống sạchnước, giờ phút này chỉ còn lại cái cốckhông mà thôi.

      cố ý để cho thoải mái, đôi tay ôm lấy , thậm chí còn cắn vào cổ ,nhưng động tác rất . chỉ uống rượu, còn hút thuốc, từ hô hấp của cũng có thể để cảm nhận được. theo bảnnăng muốn kéo tay ra, nhưng vươn tay,sờ tới da tay động tác cũng tạm ngừng.

      Vốn là người đàn ông chỉ muốn trêu chọcngười phụ nữ bên cạnh, nhưng vừa động ngừng, lại phát ra hình như người phụnữ có chút giãy giụa nào, vì vậy thayđổi tính chất trò chơi.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27:

      Trong mối quan hệ, quan hệ nam nữ mà tiến triển thêm, chắc chắn liên quanđến **, liên quan tới tư cách đạo đức, chỉ là dùng phương thức tốt nhất kết hợp tìnhvà dục. Thẩm Tây Lăng cảm giác suy nghĩnày theo những tư tưởng của xã hội cũ rồi,nhưng cố tình nghĩ quan hệ ** là như vậy,chính là ranh giới được phân chianhưng nhìn ra. Có người xem thườngđường ranh giới này, có người vô cùng coitrọng đường ranh giới này, vì vậy có ngườiđơn giản chỉ là trút niềm vui, cũng có người vì phụ trách người khác mà đứng lênxây dựng gia đình.

      (quan hệ ** ở đây tớ nghĩ ai cũng biết, nhưng trong cv nó như thế, tớ k viết ra, mn tự hiểu nhé.)

      hiểu tại sao lúc đó mình đẩy Triển Dịch Minh ra, đơn giản cũng ngờ tới. Từ môi trường lớn mà , bởi vì người sợ bị đánh giá, truy cứu là , làm vợ, làm những chuyện này là điều đương nhiên, cự tuyệt mới thấy buồn cười rệt.

      Người vẫn cứng ngắc, tất cả do TriểnDịch Minh chủ đạo, bị động thừa nhận được kích tình. Lúc bắt đầu vẫn chịu nhịn, nghĩ rằng nhanh kết thúc, chỉ cần kết thúc tất cả là tốt, nhưng khoảng thời gian đó lạitrôi qua rất dài. Cũng may, về sau cũng khó chịu như vậy nữa, mới bắt đầu thoải mái, về sau bắt đầu mê mang có chút động tình, nửa phối hợp với hành độngcủa Triển Dịch Minh.

      Cho đến cuối cùng, có chút hốt hoảng, biết thân phận của mình đóng vai gì trong màn kịch liệt này, chỉ biết là làm xongthì liền ngủ luôn.

      Hai mắt của nhìn chằm chằm lên trầnnhà, ngủ ở phòng khách trước kia,mà là phòng ngủ của Triển Dịch Minh. Dừngsuy nghĩ được mấy giây, sờ điện thoại diđộng của mình, thấy đâu, đây khôngphải là chiếc giường bình thường ngủ. nửa ngồi dậy, phát toàn thân mình bủnrủn vô lực, chân chuẩn bị đứng lên run rẩy ngừng.

      Nghỉ ngơi hồi, mới chậm rãi bò dậy.

      Bản thân thu dọn xong, mới tìm điệnthoại di động. tìm thấy ở trongphòng ngủ kia, phải xuống phòng khách dưới lầu mới tìm được nó, lúc nhìn thời gian giật mình, hóa ra cũng tới buổi trưa rồi.

      Xem ra Triển Dịch Minh tỉnh lại cũng khônggọi , mà đưa An An nhà trẻ rồi. suy nghĩ chút, lại tiến vào phòng bếp, pháthiện bát ăn xong vẫn để đó, rửa.

      nhìn chằm chằm vào hai bát này, mới đirửa bát. Vừa rửa vừa than thở, bát tự mìnhăn cũng biết tự mình rửa, nhưng kỳ cũng có nhiều tức giận.

      Tùy tiện xuống ăn bát mì, lại chạy lênngủ, tỉnh dậy, thời gian cũng cònnhiều, liền thay quần áo đón An An.

      ra cửa được mấy giây, cảm thán vôcùng, có lẽ cuộc sống của mình nên thế này.Chạy vòng, lại trở về nguyên điểm.
      ---------------

      Thừa dịp Triển Hiểu An tự đùa tự vui, Thẩm Tây Lăng lên mạng tìm kiếm công việc bán thời gian, làm phiên dịch viên,ở nhà mà có thể hoàn thành, chỉ cần ở trongthời gian quy định hoàn thành nhiệm vụ đối phương là được rồi. Đối đãi cũng tốtlắm, cũng để ý tới cái này quá, chỉlà muốn nhờ vào đó tiêu tốn thời gian mà thôi.

      Kiểm tra được thông tin xong, lại kéoTriển Hiểu An siêu thị, mua thức ăn, cũng mua cho con ít đồ ăn vặt. Mỗi lần Triểu Hiểu An về nhà, luôn ăn cái gì lótbụng trước, nếu chống đỡnổi tới giờ ăn cơm tối, lại kêu đói bụng.

      Thẩm Tây Lăng bị Triển Hiểu An lôi, “Mẹcái này hay nè.” xong liền cho túi khoaitay to nhất vào trong rổ, hình khuôn mẫu,khiến mấy vị phụ nữ ở bên cạnh nhìn Triển Hiểu An, cuối cùng cười cười, với ThẩmTây Lăng: Con của đáng .

      Thẩm Tây Lăng có cách nào, theo bước chân của con .

      Sau khi về nhà, phát túi đậu xanh rấtnhiều côn trùng. Thẩm Tây Lăng thấy có lỗ bị đục ở túi, “Xem , đây là cái con chọn, lấy ra để đánh dấu, đợi lát nữa dùng cái này xào cho con ăn.”

      Triển Hiểu An phồng má kháng nghị, “Cái con chọn đều là đồ tốt cả.”

      Thẩm Tây Lăng nhìn chằm chằm lỗ côn trùng này, “Dù sao túi đậu xanh là con cho vào, mẹ chạm vào.”

      Thấy cãi được, Triển Hiểu An đau lòng, chạy tới, kiên định ném túi đậu xanhđã có côn trùng bò vào thùng rác, “Mẹ, con đổ rác.” xong cầm thùng rác bỏ chạy.

      Thẩm Tây Lăng thấy bộ dạng chạy của congái mình, thấy vui vẻ hẳn lên.
      ------------------------

      Triển Dịch Minh trở về, Triển Hiểu An chạytới bố, “Bố, thức ăn hôm nay đều là do con chọn đấy.”

      Triển Dịch Minh ôm lấy con , “An An là tài năng.”

      Thẩm Tây Lăng bưng món ăn ra, cười như cười nhìn cặp bố con kia, “Đúng vậy, con là tài năng, rất vô tư dânghiến, chuyên cho túi thức ăn có công trùng hoặc là bắt đầu hỏng cho vào trong rổ, raudưa mới sạch để lại cho người khác, đâu mà tìm được đứa con thiện lương như vậy.”

      Triển Dịch Minh vừa nghe, nhịn được cười, véo mũi Triển Hiểu An, “Nghe thấy , mẹ khích lệ con đấy.”

      Triển Hiểu An nghiên đầu qua, đừng tưởng rằng biết cái gì, chắc chắnkhông phải điều tốt, còn bảo khen bé, bé tin đâu!

      Thẩm Tây Lăng bày bát với đũa lên bàn,“Tự mình xới cơm.”

      Lúc này Triển Dịch Minh mới để Triển HiểuAn xuống, kéo con rửa tay trước, chủ động xới cơm. Lần này Triển Hiểu Ankhá nghe lời, xới cơm cho mẹ trước, “Mẹ đãcực khổ rồi, nấu cơm cho con.”

      Thẩm Tây Lăng sững sờ, nghe con như vậy, còn có mấy phần cảm động, sauđó lại nghĩ tới cái gì, “Ai dạy cho con?”

      “Bố bảo thế.” Đặt bát trước mặt Thẩm TâyLăng, “Như vậy mẹ ngày nào cũng nấu cơm.”

      Thẩm Tây Lăng tức.

      Triển Dịch Minh bưng bát tới rồi ngồi xuống, mắt liếc nhìn Thẩm Tây Lăng, lúc này mới bắt đầu ăn cơm.

      khí bàn ăn rất lạ, Triển Hiểu Angắp thức ăn vào trong bát, nhìn mẹ mộtchút, lại nhìn bố chút, thấy hai người ăngiống nhau, bé thích ăn sợi khoai tây, rất muốn ăn sợi khoai tay, ăn cơm, nhưng sợ bị mẹ , nghĩ lại gắp sợi khoaitay vào.

      Thẩm Tây Lăng sững sờ nhìn hành động của Triển Hiểu An, “Trước tiên ăn xong thứcăn trong bát rồi ăn, có ai giànhvới con.”

      bé cũng chuyện nữa, cúi đầuăn cơm.

      Thẩm Tây Lăng thấy vậy lại gắp mónkhác vào trong bát con , “ được phép kén ăn.”

      Triển Hiểu An quẹt miệng, có lẽ món ăn cũng khó ăn lắm, cho nên cũng kháng nghị.

      Cả quá trình ăn cơm, Thẩm Tây Lăng khôngcùng Triển Dịch Minh câu nào.
      ----------

      Thẩm Tây Lăng dọn dẹp bát đũa vào phòngbếp, chưa đến bao lâu, Triển Dịch Minhcũng theo vào. bàn cơm, nhìn nét mặt của , cứ có cảm thấy có chút kì quái.

      “Em làm sao vậy?”. Triển Dịch Minh đứng ở sau lưng , hình như có ý địnhđể ý tới . Thấy vẫn trầm mặc rửabát, đổ nước rửa bát ra,từ từ lau bát, mở miệng, “Hôm nay uống rượu.”.Cũng hút thuốc.

      Triển Dịch Minh ảo não cau chân mày, lờinói này ra giống như muốn xin cườivậy.

      đứng đấy lát, Thẩm Tây Lăng xoayngười đặt bát vào tủ bát mới lướt mắtnhư có như nhìn .

      Triển Dịch Minh thấy hành động đó của côthì giải thích được, “Thái độ của em là gì vậy?”

      tay còn dính nước, muốn vẩy nước lên người , nhưng vẫn làm vậy. Đứng ở trước mặt , “ lại thái độ gì?”

      Triển Dịch Minh nhìn , cảm giác giải thích được, lại chịu tính nết, “ , có chỗ nào em hài lòng?”

      Giọng điệu này, chính là cố tình gây với

      người có mùi gì mà lại biết?”

      Triển Dịch Minh ngửi lên quần áo mình, còn chưa hiểu lắm, “Mùi gì?”

      Thẩm Tây Lăng cũng hoài nghi người đàn ông là cố ý giả bộ ngu hay gì, từ người qua, có điểm cam tâm, quay lại, “Hôm nay lại đâu?”. Khi cònchưa mở lời lại tiếp tục , “Đừng vẫn ở tại phòng làm việc.”

      Triển Dịch Minh cười hừ tiếng, cũng tức giận, cảm giác ra được,“Bữa tiệc, chuyện thường ngày.”

      “Chỉ đơn giản như vậy sao?”

      “Vậy em cảm thấy nó phức tạp sao?”

      “Đúng vậy, rất đơn giản, đơn giản đến ănmột bữa cũng có mỹ nữ bên cạnh, đơn giảnđến mức mùi nước hoa phụ nữ cũng có thểdính vào quần áo của , cũng có thể khôngđơn giản tới vậy.” xong trong ngực cũng thấy bị đè ép nữa, cuối cùng cũng cảm thấy rất thoải mái.

      Lúc trở lại cũng cảm thấy có gì khôngđúng, cho đến lúc thoáng qua mớingửi được mùi. Mũi rất nhạy cảm, nhất làmùi hoa và mùi nước hoa, dù là mùi như có như cũng đoán được.

      Triển Dịch Minh sửng sốt chốc lát, thấy côlần này muốn , lên kéo quần áo củacô, “ biết dính vào từ lúcnào.”

      biết còn có thể giữ chứng cứ trênngười sao?”

      Triển Dịch Minh nhìn hồi, cuối cùngcười, “Làm chuyện xấu cũng phải có thờigian , em xem làm sao có thời giờ làm chuyện xấu đây?”

      Cái thái độ xem thường kia, để cho khẽyên tâm, có lẽ mình thành to. Nhưng vẫn ưa, vì vậy sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

      đến gần , “Bộ dạng này của em chínhxác là ghen.”

      Thế nhưng đặt tay ở trước mắt , chợtbắt được tay , “Tự mình tắm .”Tránh cho ngửi mùi khó chịu.
      -----------------------

      Triển Dịch Minh tắm rửa xong, nhìn congái, thấy An An ngủ, lúc này mới đóng cửa lại. Thẩm Tây Lăng ở trong phòng ngủ của , chắc còn ở trong phòng khách. tới phòng khách, đẩy cửa ra Thẩm Tây Lăng trừng mắt liếc cái, “ ra ngoài.”

      Nhắc tới cũng kì, muốn Thẩm Tây Lăng nóilời này trước, tuyệt đối vào. Nhưng đêm hôm đó cự tuyệt, hình nhu cũng cho da dày mặt và dũng khí,cũng quan tâm gì, trực tiếp vào.

      xem bộ phim, nội dung khôngbiết, nhưng bát chạm rất nhiều.

      Triển Dịch Minh lên trước, ngồi ở mép giường, thấy vẫn quan tâm tới mình, vì vậy lấy tay giật tóc .

      Thẩm Tây Lăng nghĩ đến có chút phiền nãogì đó, vì vậy cầm điều khiển tv ra, tắt tv . Nét mặt của có mấy phần nghiêm túc, từtừ quay mặt sang nhìn , “Triển Dịch Minh, chúng ta chuyện chút !”

      Thấy vẻ mặt nghiêm túc của , cũngphục hồi vẻ trịnh trọng.

      suy nghĩ chút, “Tôi biết tôi cónhiều khuyết điểm, rất nhiều khiến khó tiếp thu. Nhưng tôi cố gắng hoàn thiện, hi vọng mình có thể trở thành người vợ và người mẹ hợp cách. Nhưng tôi hy vọng chỉ mình tôi cố gắng, hiểu ý của tôi ?”

      Triển Dịch Minh suy nghĩ hồi, gật đầumột cái.

      “Tôi với những người phụ nữ khác suy nghĩkhông khác biệt lắm, thứ khác tôi có thểnhẫn nại nhiều hay ít. chỉ cần đừng ở trước mặt tôi uống rượu hút thuốc, tôi sẽkhông hỏi. Nhưng người phụ nữ khác…..” tới chỗ này, tay của nhéo, “Em tiếp thu nổi.”

      Lời chân , suy nghĩ lòng, đồngnhất ra, nhưng rất khó để mở miệng. Được rồi, suy nghĩ của rất cổ hủ trước saunhư , trước kia lúc , muốn đem lần đầu tiên cho chồng mình, gì cũngkhông chịu làm trước hôn nhân.

      Suy nghĩ có chút bảo thủ, quá khứ là như vậy, bây giờ vẫn như vậy, hoàn toàn khônghiểu thời gian.

      Đề tài có chút lúng túng, Triển Dịch Minh nửa ngày gì, chỉ là nằm trêngiường của , mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà.

      Thẩm Tây Lăng lắm về suy nghĩcủa , có phải suy nghĩ ép buộc làm khóngười khác quá hay ? từng đọc qua bộ tiểu thuyết, nam chính rất thíchnữ chính, nhưng nam chính xảy ra chuyện, tới chỗ nào đó làm với người phụ nữ đẹp, nhưng nam chính vẫn nữ chính.Khi cuối cùng nữ chính với nam chính, có lẽ em vẫn như thế, nhưng em vĩnh viễn thể nào tin nổi . ThẩmTây Lăng hoàn toàn ngược với lời này.

      Trước kia đọc bộ tiểu thuyết này, Thẩm TâyLăng hoàn toàn tin, tại sao lại có loạidàn ông này? ràng có người con ta , nhưng lại cùng người phụ nữ khác xảy ra quan hệ. Về sau mới biết, trong cuộc sống thức có rất nhiều ngườiđàn ông như vậy, thậm chí lúc học đại học, ít bạn trai của bạn học cũngchuyển sang tìm người phụ nữ khác…..

      Loại quan hệ phúc tạp lẫn lộn này, tình cảm lẫn lộn.

      Triển Dịch Minh vẫn gì, cảmthấy trong lòng mình từ từ lạnh, có cảm giáctuyệt vọng lạnh lẽo, căng thẳng, đau,nhưng khó chịu.

      hối hận lời như vậy, tới đề tàinày, giống như có đường quay về.

      lúc sau, Triển Dịch Minh nghiêng đầu qua, “Trong mắt em, là dạng đàn ông gì?”

      Ánh mắt của Thẩm Tây Lăng chạm vào ánhmắt của , dời tầm mắt sang chỗ khác.

      là dạng đàn ông gì?

      Khái niệm rất mơ hồ. ra lúc đầu nghe được tên tuổi Triển Dịch Minh, là từ miệng của chị học cùng, nhắc tới Triển DịchMinh, hoàn toàn được xem như là người phong lưu. Suy nghĩ đầu tiên của đúng là, vai nam chính dưới ngòi bút của Cổ Long*, phong lưu lại đa tình, thể lòng.Chẳng qua là phim truyền hình tô đẹpngười nam chính dưới ngòi bút của ông thôi.

      *Cổ Long là nhà văn Đài Loan viết tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng. số tác phẩm của ông đượcdựng thành phim, trong đó nhiều lần nhất là TiêuThập Nhất Lang. Xem link hơn ở đây:http://vi.wikipedia.org/wiki/Cổ_Long


      Khi đó cũng có vị học trưởng đùa giỡn oán trách, mỹ nữ nổi nhất trong trường cũng bịTriển Dịch Minh thu vào được. Cũng khôngbiết là thương xót cho những người thanhniên như bọn họ có bạn .

      Lúc đấy Thẩm Tây Lăng nghĩ, trăng hoalà bệnh chung của đàn ông. Nhưng việc chơi bời trăng hoa này khó mà được, bởi vì nó xuất hơn nửa số đàn ông có dángdấp tệ lắm, cũng giống như bệnhcông chúa xuất hơn nửa số phụ nữ có vẻ xinh đẹp vậy.

      người đàn ông đào hoa, đó là ấn tượngđầu tiên của .

      Sau đó sao?

      Triển Dịch Minh hẹn hò cùng Hướng Tri Dao, lại biết thêm chút về nhưng quan hệ lạnh cũng nhạt. , cực kì thích có quan hệvới bạn trai của bạn mình. Cũng cảm thấy hoàn toàn cần phải liên lạc hay là tăng thêm cảm tình, cái loại bạn trai nàykhông cần phải chia sẻ, cho dù đốiphương là bạn bè tốt nhất.

      Cho nên lúc Hướng Tri Dao cho biết,bọn họ chia tay, Thẩm Tây Lăng trừ kinh ngạc ra, hoàn toàn có cảm xúc khác.

      Nhưng lúc đấy Thẩm Tây Lăng lại ngốc, mượn lửa giận lúc ấy vì bất bình cho bạn tốtbị ức hiếp, chạy tìm Triển Dịch Minh, hỏi thế nào lại vô duyên vô cớ chia tay, đểHướng Tri Dao đau lòng.

      Khi đó Triển Dịch Minh nhìn hồi,cũng nắm bắt được vẻ mặt gì: Tôi yêungười khác rồi.

      Câu kia khiến Thẩm Tây Lăng giận tới mức toàn thân phát run, sau khi trở về thìkéo Đỗ Diên Hằng ra oán trách: Đàn ôngcác chính là như vậy, lúc vô cùng, chia tay luôn.

      Lúc đấy Đỗ Diên Hằng nằm trúng đạn .

      Giống như là chứng minh đúng lời củaTriển Dịch Minh, chưa được mấy ngày, Triển Dịch Minh mang bông hoa của học viện ra, nữ sinh kia chính là Hàn VũSắt.

      Những ngày kia trong trí nhớ lại xuất hiệntrong đầu Thẩm Tây Lăng, cau mày, quay đầu , nhìn , “Thành tích rất tốt!”

      Mở mắt mò, những lời xấutrước mặt . Lời người ta đều nóimuốn nghe, nhưng lúc ra người ta lại muốn nghe nữa.

      Triển Dịch Minh đợi lâu như vậy, kết quảchờ được câu như vậy, mấp máymôi, “Vậy sao?”

      biết giáo sư kia chê bai chúng em thế nào….. Nhưng thái độ của ông ấy đối với , để cho chúng em nghi ngờ chúng tađã bị hoa mắt rồi sao.”

      cũng nghĩ đến ông giáo sư kì quái đó, mặt mày nhu hoa hơn nhiều, “Tính tình của ông ấy là thế, nhưng người rất tốt, quan trọng là phải tiếp xúc nhiều.”

      Thẩm Tây lăng nghĩ, ông đó lên dạy toànmuốn ngủ gà ngủ gật, còn bảo tiếp xúc nhiềuhơn, làm sao thích được?

      Nhưng đề tài chuyện, lại chuyển sang cái khác rồi, rốt cuộc ra ấntượng đầu tiên đối với , cũng ra trong lòng là loại đàn ông như thếnào.

      Hai người chuyện câu được câu .

      “Ngủ .” mở miệng.

      Bắt đầu Thẩm Tây Lăng cảm thấy gì, lúc sau phản ứng lại, “ định ngủ ở đây?”

      “A…….” Triển Dịch Minh híp mắt, “Vậy sang bên kia ngủ , đúng là khôngquen ngủ ở cái giường này.”

      ……………………….
      ----------------

      Đến chủ nhật, Thẩm Tây Lăng đưa Triển Hiểu An về nhà bố mẹ mình. Thẩm Sơ Văn và Hạ Ngôn du lịch về, đem về cho TriểnHiểu An ít quà, Triển Hiểu An vừa nhận được điện thoại, hận được chạy gấp tới, ngày ngày mong đợi chủ nhật đếnnhanh chút, Thẩm Tây Lăng ở bên cạnh luôn nghe câu: Mẹ, như thế nàomới có thể khiến thời gian trôi nhanh chút?

      Thẩm Tây Lăng có sức chống đỡ sựnhiệt tình của con , vì vậy thứ 6 tan họcxong, trực tiếp bảo Triển Dịch Minh qua. Ở xe cũng gọi điện thoại cho Triển Dịch Minh, nhưng người nghe lại là thư kí, Triển Dịch Minh đnag họp. đơngiản, chỉ bảo đối phương thông báo là đưa An An về nhà bà ngoại.

      Đến nhà họ Thẩm, Hạ Ngôn lập tức ôm An An, chạm vào khuôn mặt nhắn của An An, “Bà ngoại muốn gặp cháu lắm rồi.”

      Thẩm Tây Lăng đứng ở bên cạnh, con mẹ ở chỗ này đây, nhìn thấy cháu quan tâm mình tồn tại hay …..

      Triển Hiểu An là đứa trẻ thực tế và trungthực, “Cháu muốn quà tặng.”

      Thẩm Sơ Văn lập tức chạy vào phòng, đem đống đồ lớn ra ngoài, mặc cho Triển Hiểu An chọn lựa. Triển Hiểu An thấy nhiềuđồ tốt như vậy, mắt mở to, từ người bàngoại nhảy xuống, cái này đụng hai cái, cái đó sờ hai cái, tâm tình kích động lờinào có thể diễn tả được bộ dạng này.

      Thẩm Tây Lăng đứng ở bên than thở.

      Thẩm Sơ Văn là ông già rồi mà vẫn nhưđứa trẻ, ngồi cùng với An An, dạy bé chơi như thế nào, An An chú ý nghe, sau đó lập tức chơi.

      Hạ Ngôn khinh thường ông chồng mình, “Lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn ý tốt thế.”

      “Tôi đây là hi sinh hình tượng của mình đểdạy An An học tập, đứng suy nghĩ nông cạn như vậy.”

      Hạ Ngôn còn nghĩ ra lời thích hợp để ,An An gật đầu, “Ông ngoại là thầy giáo cho cháu.”

      Khiến Hạ Ngôn giận nổi lời,Thẩm Tây Lăng tới dùng ngón tay gõ mộtcái vào trán An An, khiến hiểu được, nhìn mẹ chút lại tiếp tục chơi.

      Thẩm Sơ Văn chơi với bé, lúc sau xoay người, nhìn về phía Thẩm Tây lăng,“Dịch Minh tới sao?”

      Đây cũng là lời Hạ Ngôn muốn hỏi, nhưngkhông biết mở miệng thế nào.

      Thẩm Tây Lăng cảm giác có chút chua xót,bố mẹ mình hỏi về mà trong lòng còn cẩn thận như vậy, rốt cuộc là phận con nên làm như thế nào đây, “Sau khi tan việc ấy tới đây.”

      Thẩm Sơ Văn thở phào nhõm, lập tức nhìn Hạ Ngôn chằm chằm, “Dịch Minh chuẩn bị qua, bà còn đứng ở đây làm gì, làm cơm .”

      Giọng điệu đương nhiên này lại khiến Hạ Ngôn tức hơn.

      Thẩm Tây Lăng nhanh kéo Hạ Ngôn,“Chúng ta cùng nấu cơm, vừa vặn lẻn chút.”

      Lúc này Hạ Ngôn mới truy cứu gìnữa.

      Hạ Ngôn làm sao chịu để con mình giúp đỡ, để Thẩm Tây Lăng đứng ở bên, chuyện cùng mình là được rồi, cái gì cũngkhông khiến Thẩm Tây Lăng làm.

      Cũng biết lúc nào Thẩm Tây Lăngnghe quan điểm như vậy. Con sinhở trong nhà, hề làm gì, được bố mẹcoi là viên ngọc quý trong tay, trải qua cuộc sống như công chúa, về sau ấy gặp đượcmột người đàn ông, bằng lòng từ công chúa biến thành người hầu. Khi đó Thẩm Tây Lăng quan điểm này cho Hạ Ngôn, lúc đấy Hạ Ngôn nhìn : Đúng vậy, chúng tađối với con tốt nhu vậy, con có thể lười mộtchút, có thể đòi hưởng thụ, chớ đến lúc đótới nhà người khác chịu khổ, tới khi vào nhà người khác cũng nên thôi làm công chúađi.

      Từ từ trong cuộc sống, đoạn ngắn thuộcvề trí nhớ, làm cho người khác tùy lúc cảmthán thôi.

      Hạ Ngôn bận rộn, Thẩm Tây Lăng cảmgiác mình ở phòng bếp chẳng có tác dụng gì, liền ra khỏi phòng bếp. Mà Thẩm Sơ Văn cùng Triển Hiểu An ngồi bàn đá, ThẩmSơ Văn ngừng giảng giải, Triển Hiểu An sửng sốt chút rồi tiếp tục nghe.

      Chuyên xưa của Thẩm Sơ Văn luôn là vậy,là chuyện trước khi giải phóng, tất cả mọi người ăn cơm tập thế, phải chia ra phâncông, khi đó rất nghèo, cơm cũng có. Lúc ông muốn đọc sách, phải tới nơi khá xa, đường tất cả đều là tuyết. Bởi vì rời giường học phải lúc tời chưa sáng, ởtrên đường có thể nghe thấy tiếng tuyết đè đứt cành cây rơi xuống, con đường yên tĩnh,tựa như tiếng quỷ kêu….

      Những lời này, Thẩm Tây Lăng cùng với chịhồi luôn nghe, từ hiểu đến hiểu, từ cảm thấy hứng thú đến lúc Thẩm Sơ Văn vừa mở miệng là lập tức kiếm cớ chạy trốn.

      Thẩm Tây Lăng nghĩ đến trước kia hay ngồithành hàng với chị, mỗi ngày nghe bố vềnhững điều này, mỗi lần giống như buổibiểu diễn kể lại chuyện xưa dành riêng cho 2 chị em . Hạ Ngôn chắc chắn hừ lạnh,Thẩm Sơ Văn rất kén ăn, khi đó thức ăn nhiều, thể làm gì khác là mỗingày đều làm cơm khoai lang, tất nhiên là hơn nửa đều là khoai lang, cơm cũng chỉ có ít, Thẩm Sơ Văn cực kì ghét. Dù là bây giờ trong siêu thị khoai lang rất đắt,Thẩm Sơ Văn vẫn ghét, có lẽ chính là thờigian lúc đó thành thói quen.

      Thẩm Tây Lăng nghe lát, lại tiến vàophòng bếp, “Lát nữa chị có tới đây ạ?”

      Nhắc tới điều này, Hạ Ngôn che giấuđược vui vẻ, người già, liền thích xem người nhà ở chung chỗ, “Ừ, lúctrước gọi điện rồi, cũng sắp tới rồi, anhrể của con cũng tới đây.”

      Thẩm Tây Lăng cùng rể Dư Thừa Lập tiếp xúc nhiều lắm, lúc làm phù dâu trong hôn lễ, cũng tiếp xúc qua vớingười đàn ông kia, cả người tỏa ra khí thái hùng, bộ dạng nhân trung long phượng.Lúc đấy, cũng cảm thấy bọn họ rất xứngđôi, sau liền có lúc nào tiếp xúc nữa, chỉ là thỉnh thoảng có thể nhìn thấy DưThừa Lập ở báo.

      Thẩm Tây lăng gật đầu cái.

      Thẩm Đông Lăng còn chưa tới Triển Dịch Minh lại tới trước. Thẩm Sơ Văn dĩ nhiên là tới chào hỏi con rể trước, còn cùngnhau tham khảo những bức tranh mới củahọa sĩ nổi tiếng nhất nay, Thẩm Sơ Văn liên tục khen ngợi họa sĩ này, còn Triển Dịch Minh phụ họa theo.

      Thẩm Tây Lăng biết là Triển Dịch Minh cảm thấy hứng thú hay là muốnlấy lòng ông, đứng ở bên nghe buồn cười.

      Thẩm Sơ Văn đại khái cũng cảm thấy mình chiếm dụng thời gian của vợ chồng son, tiếptục chơi cùng với An An, để cặp vợ chồng son thích như thế nào như thế.

      Triển Dịch Minh cùng Thẩm Tây Lăng vào trong sân, vẻ mặt biến đổi, mặt lạnh.Thẩm Tây Lăng buồn bực, trong lòng có làm mất lòng !

      Kết luận ra, Thẩm Tây Lăng cũng sao cả, ngồi vào ghế nghỉ ngơi. Côphát , bố mình đúng là lòng lưỡng dụng(chia hai), thỉnh thoảng liền quay tới xem tình trạng bên này, giống như sợ sẽđánh nhau với Triển Dịch Minh vậy, cảmthấy buồn cười.

      Triển Dịch Minh đứng giữa trời, sau hồichạm vào cánh tay , “Đưa điện thoại cho .”

      nhìn cái, đưa điện thoại ra.

      Cho là gọi điện thoại, nhưng chỉ là lưu số.

      nhận lấy vừa nhìn, thấy viết ba chữ ‘Triển Dịch Minh’ thẳng đứng, có chút quái dị, giữ số vẫn lưu tên họ, khôngthích thêm nick name, cũng ưa thíchdùng tên đầy đủ. Giờ lại nhìn xem, “Anhđổi số?”

      đổi.” Giọng điệu của có vẻ cứngrắn.

      đổi, vậy …..”

      Cuối cùng cũng nghĩ thông, chắc có hai điện thoại di động, dùng số khác nhau, số riêng của mình, cái để công khai.Trước gọi cho , tất cả đều gọi tới số công khai kia, vì vậy bảo sao khôngnhận được, toàn là thư kí nghe. Cái số điện thoại công khai dùng, nhưng thỉnhthoảng đem bên người.

      Nghĩ thông suốt xong, gật đầu cái,“Biết rồi, về sau liền gọi số này, vậy số trướcđó, có muốn xóa ?”

      “Tùy em.” Vẻ mặt bình tĩnh.

      nhìn cái,suy nghĩ chút, vẫnkhông xóa, vẫn lưu, dù sao cũng có gì xấu.

      suy nghĩ, bên kia có xe tiến vào.Giương mắt, liền thấy xe dừng lại, ThẩmĐông Lăng từ xe xuống, mà đúnglúc, Dư Thừa Lập cũng xuống.

      Rất nhiều thứ, vừa nhìn thấy được cáiđẹp ví dụ như tuấn nam mỹ nữ. (Đàn ông tuấn tú và phụ nữ xinh đẹp)

      Thẩm Tây Lăng và Triển Dịch Minh cũng đứng lên, chia ra tới cặp đôi kia.

      Đàn ông chuyện và phụ nữ chuyện, Thẩm Tây Lăng cũng biết, cũngchẳng hỏi qua, chỉ là lúc Triển Dịch Minh tới chuyện cùng Dư Thừa Lập ThẩmĐông Lăng như được thả lỏng hơi.

      Nhận thấy tâm tư của chị, Thẩm Tây Lăngkhông khỏi cảm thấy buồn bã. Cuộc hônnhân của , cảm thấy khó chịu vui, còn có thể về nhà oán trách, kêu la mọingười có lỗi với mình. Nhưng chị sao? Hôn nhân của chị là chị lựa chọn, vì vậy bấthạnh cũng chỉ có thể ở đầu chị ấy sao?

      phải là như vậy.

      Đọc những tờ báo giải trí kia, câu chuyệncủa Dư Thừa Lập, liên quan với người phụ nữ kia, đáng lo, Thẩm Tây Lăng cảmthấy hôn nhân của mình cũng tính là thảm.

      chú ý của Thẩm Đông Lăng xoaychuyện rất nhanh, quan sát vẻ mặt của em và em rể, liền kéo Thẩm Tây Lăng sang bên, “Xem ra quan hệ có tiến triển.”

      “Có khỏe chị?”. bằng lòng thừa nhận, cho dù là .

      Họ cùng nhau tới ghế ngồi nghỉ ngơi, hai chị em lâu thể ngồi chung chỗyên tĩnh như vậy, nhìn đối phương cũngkhông nhịn được nở nụ cười.

      Thẩm Đông Lăng liếc mắt nhìn Thẩm Sơ Văn chơi với Triển Hiểu An, “An An giống em . Trước kia phải em sinh con sao, bảo rất ghét trẻ con, sinh con lại ảnh hưởng tới dáng người. Kết quả sống sống, hành động nhanh cóthứ gì như thế nào”.

      sinh được….., quan điểmnày của em bị mẹ mắng gần chết, em ích kỉ, mẹ bảo nên đặt em vào trong bụng để mẹ sinh lại lần nữa. Lúc đấy chị còn vừa đứng vừa cười nhìn em bị mẹ mắng!”

      Thẩm Đông Lăng giật mình, “Chị khônghiền như vậy sao?”

      “Chị hiền chút nào! Lúc chúng ta mua mì ăn liền, kết quả chị giấu nhanh, emthì bị mẹ bắt tận tay, bị giáo huấn nửa ngày, cái gì mà ăn mì ăn liền tốt cho cơ thể…. Chị bị câu nào.”

      “Ai bảo em ngốc, ràng người chạy nhanh như vậy, lại đứng bất động tại chỗ.”

      phải là em bị dọa cho sợ đó sao?”

      “Cho nên mới em ngốc……”

      ……………..

      tới việc ngốc, Thẩm Tây Lăng vẫn cóđiểm bất bình.

      Lại nhắc tới chuyện lý thú khác, bên kia Hạ Ngôn gọi các ăn cơm. Hai chị em đitới, liền phát sắc mặt mẹ mình tốtlắm. ra là hai đứa con nhà mình vừanói chuyện phiếm, còn phiền hai bưngthức ăn ra ngoài, khiến Hạ Ngôn cực kì ngạingùng.
      Thẩm Tây lăng cúi đầu với ThẩmĐông Lăng, “Thái độ này của mẹ giống như muốn gả chúng ta làm công chúa sao?”

      Thẩm Đông Lăng lắc đầu, “Mẹ muốn chúng ta sống như công chúa, cuộc sống giống nhưcô ấy vậy.”

      Thẩm Tây Lăng nhịn được bật cười, kết quả bị Hạ Ngôn cầm chiếc đũa gõ vào, cực kì uất ức. Mà mọi người ở bàn nởnụ cười.

      Triển Hiểu An nhìn mẹ mình, cười ta, ramẹ cũng bị người gõ vào, tốt.

      Thẩm Tây lăng trừng con cái.

      khí bàn cơm cực kì tốt, ai cũng đề cập tới những điều vui, đànông chuyện về công việc. Nghe Triển Dịch Minh chuyện với Dư Thừa Lập, hình như bọn họ còn có hợp tác gì đấy.

      Mà Hạ Ngôn cùng Thẩm Sơ Văn nhớ lại chuyện lý thú khi hai con còn , kể rất sinh động.

      Thần kì là lúc 2 người đàn ông kia chuyện công việc, cũng nghe Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn kể chuyện, còn hỏi thêm mấycâu.

      Bức tranh trước mắt này, tràn đầy hấpdẫn, Thẩm Tây lăng cảm giác trong lòngnhư được nhét đầy những khuôn mặt tươicười, dù biết bức tranh này tính làhạnh phúc, sau lưng có vô số lỗ thủng thối nát. Hình như hiểu được, vì sao luôn có người nguyện ý hi sinh bản thân vì hạnh phúc của người khác,ở trong đó mới biết hấp dẫn này rốt cuộc lớn mức nào.

      Sau khi ăn xong, Thẩm Tây lăng giúp đỡ HạNgôn dọn dẹp bát đữa. Trước kia nhìn mẹ mình nấu cơm rửa bát cũng cảm thấy rấtbình thường, nhưng hôm nay nhìn mẹ mộtmình dọn dẹp thấy chua xót, nhịn được giúp. Hôm nay Hạ Ngôn rất vui vẻ,hai con của mình lập gia đình, cũng sống hạnh phúc, người già, mong đợi như vậy thành là tốt rồi.

      Thẩm Tây Lăng để Hạ Ngôn giúp tay, vén tay áo lên, cầm bát để vàotrong bồn rửa, đổ nước rửa bát, bắt đầu rửabát. Hạ Ngôn đem chỗ thức ăn thừa lại vứtđi, số để vào trong tủ lạnh.

      Thấy con mình giúp tay, Hạ Ngôn cũng từ chối nữa.

      “Tây Lăng.”

      “Dạ?”

      “Có lúc nhà cứ đơn giản như vậy,chồng, con, so đo quá hiều lại thấyđược hạnh phúc trước mặt, Dịch Minh cũngkhông xấu đâu.”

      Thẩm Tây Lăng vẫn cầm bát, giờ phút nàymới tiếp tục, “Con biết rồi.”

      Giống như muốn cam đoan cái gì, HạNgôn vỗ vỗ vai con , giờ phút này cuối cùng cũng yên lòng.

      Thẩm Tây Lăng nhìn bọt trong bồn rửa, côlấy tay đâm vào mấy cái, mấy vết nướcphồng lập tức nổ. Vốn trong lòng xác định cùng dao động, vào giờ phút này lắngxuống.

      Có lẽ cuộc sống chỉ là đơn giản, những người theo đuổi cái đẹp hoàn mỹ kia chỉ là tự làmphiền mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.