1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm - Lục Xu (Full+NT1) có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9:

      Hạ Ngôn cùng Thẩm Sơ Văn rất nhiệt tìnhgọi Triển Dịch Minh, trong giọng có mộtchút lấy lòng, hơn nữa dùng ánh mắt ý bảo Thẩm Tây Lăng, bảo và Triển Dịch Minh chuyện, nhưng Thẩm Tây Lăng giả vờkhông nhìn thấy. Lúc này mới phát hiệnra, bất kể là lúc mới bắt đầu kết hôn hay vàinăm sau, thái độ của mọi người vẫn thay đổi, vẫn hi vọng và Triển Dịch Minhchung sống hạnh phúc, còn hết sức đẩy vào trong ngực người đàn ông này, ai hỏi là rốt cuộc có nguyện ý hay , cũng có ai quan tâm tới cảm xúc của .

      Hạ Ngôn thấy phối hợp, khỏi than thở. Thẩm Sơ Văn thấy vậy liềnkéo Triển Dịch Minh xem bức tranh ôngmới mua về, khiến Triển Dịch Minh xem xétngắm nghía, thuận tiện hóa giải cặp vợ chồng lúng túng.

      Triển Dịch Minh chuẩn bị vào căn phòng cố ý dừng lại, chậm rãi quay đầu, nở nụ cười với . cười quá mức bình thường,giống như là tới nhà mẹ vợ để đón về nhà.Nhưng cảm thấy ấm áp, thậm chí còn thấy lạnh, cảm giác lạnh này còn kéo dài tới lúc Triển Dịch Minh vào phòng, tầm mắtcủa cũng nhìn bóng dáng của nữa.

      Thẩm Đông Lăng ngồi đối diện với Thẩm Tây Lăng, cũng nhiều thứ thay đổi, vídụ như Thẩm Tây Lăng cố chấp. vì chiếc laptop của mình bị hỏng góc mà tức giận vứt chọn ngay cái mới, hay là cũng cần tới lược của người khác mà cứ để mình tóc tai bù xù, vì thế mà Thẩm Tây Lăng vẫn dùng chiếc lược kiểu cũ, từ tiểu học vẫn dùng tới bây giờ, chưa bao giờ nghĩ tới việc vứt bỏ hoặc đổi .

      Thẩm Tây Lăng trầm mặc, có phải khi mộtngười có tiền bạc và địa vị, ta cảm thấy vị trí của ta cao hơn mình sao? Có lẽ đều là thói thường của con người, tựa nhưlúc bạn học học giỏi có thành tích tốt caohơn có tư cách để kiêu ngạo, hay bạn học vẽ tranh đẹp hơn có cảm xúc kiêuhãnh, bạn học có gia thế tốt trong lời của người ta cũng lộ ra tia ngạo mạn.

      Có lẽ, do chính nghĩ thông.

      Thẩm Đông Lăng quan sát em của mình, khi nào em này bắt đầukhông lộ ra tất cả cảm giác buồn nôn này, cũng trưởng thành ít, dù vẫn chưa chegiấu được tất cả cảm xúc của mình, nhưng ítnhất biểu lộ tức giận của mình ra ngoài.

      Thẩm Đông Lăng lấy tay gõ bàn, tốc độchậm , vẻ mặt cũng nghiêm túc, “Emkhông được quên mình với chồng mình cócon.”

      Dùng trách nhiệm trói buộc đồng thời cũng mất trái tim.

      Tay Thẩm Tây Lăng siết chặt, dùng sức quámức, gân xanh ở mu bàn tay trắngnõn.

      Tất cả mọi người muốn nhắc nhở , đãkết hôn rồi, còn có đứa con, phảihoàn thành trách nhiệm làm vợ của mình, phải vì thế mà sống. cũng biết, nhữngthứ này đều là , nhưng rất muốn hỏi câu, tại sao?

      Bởi vì kết hôn, cho nên phải ở nhà ngoan ngoãn chờ chồng mình trở lại sao? Mong đợi ta thương mình sao? Bởi vì có con, cho nên phải vì đứa bé này mà hi sinh cả đời sao?

      Đây phải là cuộc sống muốn,cũngkhông phải lựa chọn cả đời của , cần sống vậy ngày qua ngày, cần cả đời cứ như vậy được hay .Nếu lựa chọn ích kỉ, vậy cứ chọn vậy, dù mọi người đời đều sai lầm, cũng muốn dừng.

      Thẩm Đông Lăng cũng thấy vẻ ngấm ngầm chịu đựng của , nhưng lại làm bộ khôngnhìn thấy, “Em hành động chẳng ngó ngànggì với Triển Dịch Minh, cho là như vậy em căn bản cũng quan tâm, em thậtsự thanh cao thế sao? Cho là giốngnhư những người phụ nữ cứ vây quanhchồng của mình như vậy, em cho rằng mình cao quý hơn họ sao? Em tỉnh lại , em hề làm gì, người khác vì em quan tâm mà cảm thấy em thanh cao,chỉ thấy em đáng thương mà thôi.”

      Ngay cả chồng mình cũng quản được,người phụ nữ đáng thương biết bao.

      “Em có.” Thẩm Tây Lăng vội vàng mở miệng, “Em có.”

      Ngồi lên xe của Triển Dịch minh, vẫn duy trì trầm mặc, nhưng trong đầu lại nhớnhững lời trước của Thẩm Đông Lăng. Côkhông vì hành động của mình mà cảm thấy thanh cao, cũng cảm giác mình cao quý hơn, quan tâm, chính là quan tâm. biết baonhiều lần nhắc nhở mình, tuyệt khôngquan tâm Triển Dịch Minh ở bên ngoài làmcái gì, quan tâm nghiệp của anhra sao, quan tâm ở bên ngoài cóbao nhiêu hồng nhan tri kỉ, hễ là tất cả củaTriển Dịch Minh, đều để ý.

      biểu là mình quan tâm, mà từ trong đáy lòng quan tâm tới người đàn ông này. ta chỉ làmột cái tên giấy đăng ký kết hôn của mà thôi, có bất kì ý nghĩa gì, bởi vì sớm muộn có ngày, hai tên giấy đăng ký kết hôn này tách ra, tựa như có mong đợi chút, cuộc hôn nhân hờihợt bề ngoài này cũng bị tan rã.

      khí trong xe cứng ngắc, hai người trưởng thành chút nào muốn hóa giải khí này, ràng ở trước mặt người lạ còn cố ý tìm đề tài, nhưng cặp vợ chồng bọn họ đây, có lẽ người xa lạ cũng bằng.

      Thẩm Tây Lăng nằm nghiêng, vừa ngồi thẳng xong, thân thể có chút cứng.

      “Chung cư Nam Hoa.” chỗ mình ở,chỉ coi tài xế đưa về nhà mà thôi.

      Triển Dịch Minh từ gương chiếu hậu thấy ,ánh mắt lạnh, vẻ mặt so với trước kia lạnh hơnmấy phần, “Em cho rằng tới đây chỉ đểlàm tài xế cho em thôi sao?”

      nhấn mạnh từng chữ ràng, từng chữnhư cố ý cường điệu nó lên vậy.

      Thẩm Tây Lăng muốn để ý tới , bất kể có liên quan gì tới mình,dù sao cũng quan tâm tớingười đàn ông này, cảm xúc của ra sao liên quan tới mình, nhưng suy nghĩ này lại khiến cảm thấy thoải mái tronglòng trước nay chưa từng có.

      Triển Dịch Minh cũng mở miệng nữa, chỉ gia tăng tốc độ.

      Xe được đoạn xa, Thẩm Tây Lăngmới phát ra có gì đúng. cố ý, hơn nữa cố ý ràng như vậy. lái xeđến đường chính của chung cư Nam Hoa, nhưng dừng xe, trực tiếp lái . Nếunhư ta chỉ đơn giản muốn trở về chỗ ở của , hoàn toàn có thể con đường khác. Nhưng lại , chính là muốn đối chói với , còn hành động rõràng như vậy, chính là muốn để phát hiệnra, muốn cho thoải mái.

      ngồi ngay ngắn người lại, “Dừng xe.”

      Triển Dịch Minh dừng.

      “Tôi bảo dừng xe.” tiếp tục , điệu nâng cao, mắt nhìn thẳng về phía .
      Nếu như trong mắt có lửa, nhất định tất cảsẽ ném lên người , tốt nhất để cháysạch vừa đau vừa khó chịu.

      Tốc độ xe của Triển Dịch Minh rất nhanh, nhưng lập tức phanh xe, xe bởi vì quántính mà ma sát với mặt đường, tiếng vang lại chói tai. Thẩm Tây Lăng vì xe tự dưng thắnglại, thân thể chợt nhào về phía trước, đụng vào lưng ghế ngồi phía trước. Cũng khôngđau lắm, nhưng đầu vì thế mà có chútchoáng váng.

      thở mạnh, lâu mới bình phục được tâmtình của mình.

      nhìn , ánh mắt tức giận cũngkhông cho, hoàn toàn coi như trong suốt. lấy tay mở cửa xe, làm thế nào cũng đẩy ra, vì vậy cực kì tức giậndùng chân đá, hoàn toàn nghĩ xe nàylà xe giới hạn thế giới, chỉ có 50 cái nhưvậy thôi.

      Triển Dịch Minh cũng xoay ngườinhìn , từ gương chiếu hậu nhìn hành động của , nụ cười khóe miệng có chút thâmđộc, giống như nhìn hề biểu diễn.

      Cuối cùng, có ý định tự phá, quay đầu nhìn , “Tôi muốn xuống xe.”

      Triển Dịch Minh từ từ quay đầu, cố ý mangtheo vẻ mặt hòa nhã, “Cầu xin .”

      nở nụ cười, “Triển thiếu, tôi cầu xin mở cửa xe ra.”

      chút do dự trả lời khiến sữngsờ trong chốc lát, sau đó nhấn nút. đẩycửa xe, quả nhiên dễ dàng đẩy ra, ngay sau đó liền xuống xe, cũng quay đầu lạimà ngược lại với hướng xe.

      Hai tay của Triển Dịch Minh nắm chặt taylái, càng dùng sức, cước giẫm vào chân ga, khởi động lái xe . Nhưng tầm mắt nhìnbóng người gương chiếu hậu ngàycàng xa, lập tức phanh lại.

      mở cửa xe, trực tiếp xuống xe.

      Người phụ nữ với tốc độ rất nhanh, mặc dù tính là chạy.

      Tốc độ của Triển Dịch Minh ngày càng nhanh, cho đến khi đuổi theo người phụ nữ. Tiếng bước chân sau lưng khiến Thẩm Tây Lăng kinh ngạc, mới quay đầu lại liềnnhìn thấy gương mặt của Triển Dịch Minh, như bị hù sợ, lui về phía sau hai bước,giữ vững thân thể mới nhìn , “ muốn làm gì?”

      Triển Dịch Minh bởi vì chạy mà thở dốc,nhưng chú ý cẩn thận cũng quan sát thấy, khẽ cười, giống như mặtnạ thường xuyên dùng, tùy ý tột cùng, “Conđường này, em mua sao?”

      có thể , thể sao?

      Thẩm Tây Lăng mím miệng nhìn chằmchằm vào , lát sau lùi hai bước sang phía bên trái, “Vậy tôi để cho .”

      muốn nhìn thấy bộ dạng của anhrõ ràng như vậy, lừa gạt mình nhìn thấy nhưng có tác dụng.

      “Bây giờ lại muốn nữa.” mở miệng, nhìn sắc mặt biến hóa.

      Hai tay siết chặt, “Rốt cuộc muốn làm cái gì?”

      “Có lẽ thấy nhàm chán thôi.” cười cười, đến gần , “Có lẽ là cảm thấy đơn, emxem em nhiều năm như vậy, là mộtngười đàn ông bình thường, hôm nay em trở về, em xem muốn làm gì?”

      Thẩm Tây Lăng bởi vì câu của mà cảm thấy chấn động, ngờ nhìn .

      tránh ra.”

      như cố tình muốn cùng đối chọi,bức dựa vào tường rào, “ .”

      đẩy , cố tình đến gần , mộttay để tường, dù là tường lồi lõm, tay chống cũng thấy khó chịu.

      vẫn đẩy , thậm chí dùng chân đá.

      Ánh mắt của từ từ chuyển lạnh, tay tráinắm cắm . cứ chán ghét như vậy,thấy đáng ghét như thế, bài xích , cố tình muốn tới gần , khiến cảmthấy ghê tởm. cúi đầu, hôn lên môi , còn kịp lộ ra bất kì phản ứng nào liền mở miệng, “Lần này xem em trở về địnhsúc miệng bao nhiêu lần?”

      Ác ý liếm liếm môi, cười chậm chọc xongmới xoay người rời .

      sững sờ nhìn bóng lưng của , thếnhưng lại quên mất phản ứng.



      Chương 10:

      Thẩm Tây Lăng ở trong tình trạng làm việckhông ngừng, thậm chí có lỗi , côsửa rồi mà vẫn bị sai, đồng nghiệp ân cần hỏicô là xảy ra chuyện gì phải , côcũng chỉ lắc đầu, tiếp tục sửa lỗi. Tình trạngnày chỉ xuất trong công việc, lấy chén nước cũng bị bỏng, dù nghiêm trọng lắm.

      bắt đầu mê mang, mình trở lại thành phố này, rốt cuộc vì cái gì? Muốn nhìn chút,người thân của có thể vì ở đâymà thay đổi hay ? Ai rời ai cũng sống được sao?

      làm lúc rảnh rỗi, Hạ Ngôn gọi điện thoại, bảo về nhà nhiều chút, dù sao đó cũng là nhà , cũng gật đầu liên tục. có người nhà, có chồng, có con, nhưng vẫn nhàng, giống như thành phố này có người nào có thể khiến cảm thấy yên lòng được, để cho thấy an toàn, như người lưu lạc, cố chấp muốn tìm mộtchỗ tốt nhất để tránh bão, nhưng vẫn chưa tìm được.

      đến quán ăn trưa gần công ty gặp phải bạn học cùng trung học, lúc học trunghọc quan hệ của họ tạm được, dù sao tính cách, gia thế cũng khác biệt lắm,cũng có tiếng chung. Đối phương hỏi dạo này sống thế nào, cũng chủ động tới cuộc sống của mình, gặp được Thẩm Tây Lăng là lộ vẻ hiểu nhau cần , nóichồng ấy với chồng Thẩm Tây Lăng là cặp đức hạnh(theo nghĩa xấu), chỉ biếtăn chơi rượu chè, đối với loại đàn ông này,nếu như bạn cứ so đo, nhất định để chomình tức chết, dứt khoát ai đường nấy, ảnh hưởng lẫn nhau, mình sống vui vẻ, cũng để cho bố mẹ mình lo lắng,vẹn toàn đôi bên.

      Thẩm Tây Lăng vừa ăn cơm, vừa nghe, cũngkhông muốn chen vào , cho đến khi đối phương câu, “Tớ còn rất hâm mộcậu.”

      Thẩm Tây Lăng dùng khăn giấy lau miệng, lúc này mới giương mắt lên, “Tại sao?”. Giathế và tướng mạo của đối phương cũng khá, hoàn toàn cần phải hâm mộ mình, dùhôn nhân của các nhìn qua cũng giống nhau, nghĩ tới đây khỏi cười khổ.

      “Ít nhất cậu có người bạn tri kỉ, bây giờmới phát ra có bạn tri kỉ là tốt,ai…..”

      Đối phương chủ động mời khách, Thẩm Tây Lăng cũng thể từ chối. rất lâu rồi, có ai nhắc từng có bạn tri kỉ, người có thể tâm , núp trong cùngmột cái chăn lặng lẽ chuyện về ngoại hình các học sinh nam, trong lớp học sinhnam đối với mình cũng tốt lắm, nhưng những chuyện cũng nguyện ý chia sẻ với đối phương, lo lắng ấy cómột ngày bán đứng mình, tin tưởng ấy như ấy tin mình.

      Vài chuyện trong mấy ngày, cũng khiến tâm tình xuống, nhất là nghe được tên củaHướng Tri Dao, lại khiến lòng khẽ chua xót.

      vẫn nhớ, lúc học cấp 3, có khiến toàn trường điên cuồng, cử động có thể biến thành tiêu điểm của mọi người,luôn luôn độc lập, luôn làm theo ý mình.Ngay lúc biết Hướng Tri Dao là nữ thầntrong lòng các nam sinh, đồng dạng cũng làloại người Thẩm Tây Lăng hâm mộ nhất,vĩnh viễn vì mình mà sống, thèm để ý tới ánh mắt của người khác chút nào.

      Hướng Tri Dao đôi giầy tinh xảođứng ở sân tập thể dục, móng tay tinh xảo,bông tai mắt sáng, ngay cả tóc cũng là nhuộm. Chỉ cần có đứng ở đâu đấy, nhấtđịnh khiến người ta chú ý tới, khuôn mặt xinh đẹp cộng thêm việc ăn mặc nổi bật, trở thành nữ sinh được bình luận nhiều nhất ởtrường.

      nữ sinh đó lại là bạn tốt nhất của Thẩm Tây Lăng, biết tính của Hướng TriDao là thế, cũng phải cố ý hấp dẫn ánh mắt của người khác, thậm chí ánh mắtcủa người khác thế nào cũng để ý.

      rất lâu, nghĩ tới người bạntốt này, kể cả kỷ niệm cũng được cất giữ. cũng quan tâm tới tin của Hướng TriDao, giống như người này chưa từng bướcvào cuộc đời của , rốt cuộc là thời gianquá mức vô tình hay là người thay đổi quá nhiều đây.

      Trong ký ức, ngay cả mình cũng đơn thuầntới cực điểm, chẳng biết tại sao, lại nhớ tới lúc tìm chỗ để khóc lớn, khóc thút thít mãnh liệt, chút đè nén.

      Lời thề, “Cả đời chỉ mình em, nguyện sống với em tới đầu bạc răng long.” Là lời thề ngây thơ nhất, luôn nhắc nhởchúng ta rơi xuống, từ từ già như thế nào.

      Tới lúc tan làm, Thẩm Tây Lăng cảm giác như mình bị nhốt vào nhà tù vậy, rốt cuộccó được tự do, cho dù phải là người tốt đến nơi, sau khi tan làm thìcuộc sống có bất kì sắp xếp nào,nhưng vẫn suy nghĩ muốn tìm chỗ, ổn định tâm tình bất thường hôm nay.

      Nhưng hình như trời cao đặc biệt thích cùngcô đối chọi.

      Mới ra khỏi công ty được mấy bước, nhìn thấy chiếc xe đứng ở trước côngty. Giờ phút này, người đàn ông trong xe hạ cửa kính xe xuống, nở nụ cười hướng . mấp máy môi, có lẽ đối với người đàn ông này luôn luôn có thành kiến, vì vậy nụ cười của khiến nghĩ đến hai từ “Dốitrá.”

      Sợ bị đồng nghiệp khác bắt gặp, cũng sợ xe của đứng ở chỗ này tạo ra nhiều rắc rốihơn, vì vậy bước nhanh tới, mở cửa xe, ngồixuống.

      Triển Dịch Minh vẫn nhìn , biết cóphải phối hợp của khiến thấy kinhngạc, dù sao vẫn nhìn , cũng gì, lái xe . Thẩm Tây Lăng nhịn lát, sau đó mở cửa xe, ra ngoài, lại kéo cửa xe ra ngồi chỗ cạnh tài xế, ngồixuống, thực xong, Triển Dịch Minh mớichậm rãi lái xe rời .

      lại muốn làm cái gì?” chậm rãi, chuẩn bị gây gổ, ít nhất bạn học cùng trung học của rất đúng, cuộc sống aiđi đường nấy, cần vượt qua ranh giớigì, như vậy là tốt với tất cả mọi người.

      Triển Dịch Minh liếc nhìn cái, “Đếnnhắc nhở em còn có nhà, có chồng có con.” Dừng chút, quan sát vẻ mặt của ,“Em chẳng lẽ quên mất rồi sao? Coi nhưquên chúng ta có quan hệ, có thểđến nhắc nhở em.”

      vẫn cười, hoàn toàn có mặt lạnhtỏ tâm tình tốt như đêm hôm đó. Nhưng so sánh ra, càng thíchbộ mặt của như bây giờ, để cho cách nào phán đoán lời của anhcó thực giả hay , cũng nhìnthấu được rốt cuộc tâm tình tốt hay cựcxấu mà biến thành đồ chơi.

      Nhưng nhắc tới con cũng khiếntoàn thân cứng lại chút.

      Con , sinh ra như vậy, bởi vì đau đớn, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn con mình, làm thế nào cũng thấy . Đó là miếng thịt từ người rơi xuống, đau là , nhưng lại ném dễ dàng như vậy, , chưa trở về lần.

      Thậm chí mấy đêm liền, dám nhìnmặt của An An, chuyện gì cũng quăng chobảo mẫu, quản hỏi. MàTriển Dịch Minh thấy bộ dạng như vậy,liền bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, mắng uổnglàm mẹ. nghe được Triển Dịch Minh nóimình như vậy, nhưng lại cảm thấy đúng, quả phải người mẹtốt, cũng xứng làm mẹ.

      Khi đó người bạn học đại học, gọi điện thoại chuyện với . Nữ sinh đó kết hôn được hơn năm, lúc đó mang thai,nhưng vào lúc này phát chồng mìnhngoại tình. Chồng của ấy tỏ thái độ ràng, ta chia tay với người tình,cũng cắt đứt quan hệ, sống sống, sinh con cũng quan tâm, muốn ly hôn cũng được, ly hôn cũngđược.

      Thẩm Tây Lăng nghe được hết sức tức giận, bảo bạn học lúc đó thừa dịp mới mang thai được mấy tháng liền phá thai rồi rời khỏi người đàn ông kia , nhưng ấy lại khóc làm được, ấy nỡ bỏ con mình, bỏ được, vì vậy nhất định phải sinh nó ra.

      Thẩm Tây Lăng yên lặng nghe, trong đầu chỉcó ba chữ: bỏ được, bỏđược…..

      muốn có ngày ba chữ này lạixuất với , sợ nhìn con mình lớn lêntừng ngày, gọi là mẹ, ngủ với , cầmbàn tay bé của con mà dắt . sợxuất bức tranh này, tất cả bọn họ đều là liều thuốc phiện, khiến bạn nghiện, nỡ bỏ, thể để xuống được.

      Nhưng cuộc hôn nhân của có trăm ngàn vết thương, tha thứ cho ích kỉ củacô, muốn đứa bé này ràng buộc cả đời, muốn có ngày quyết địnhrời , lại phát ra mình bỏ được.

      cũng nguyện ý sinh ra sinh mạng vô tội như vậy, giống như là nghi thứchoàn thành cuộc hôn nhân này. Nhưng khinhà họ Triển có bất mãn với , bảo tình mẹ cũng có, muốn ra nước ngoài lập tức bị bác bỏ, nhất là nhà họ Triển biết từ nơi nào biết được có mộtngười bạn trai lâu năm rồi, càng chấp nhận xuất ngoại. Lúc đó rất kiên trì muốn xuất ngoại, thái độ cứngrắn muốn rời , Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái cũng thỏa hiệp, sinh cốt nhục củanhà họ Triển rồi cho phép xuất ngoại, nếu bàn nữa.

      Phụ nữ đều làm bằng nước, có khuyết điểmcủa mình, khuyết điểm lớn nhất chính làmềm lòng, nếu như sinh con ra, khiếnngười nhà càng tốn tâm tư hơn, cũng khiến con trai mình trưởng thành lên chút. Lúc đấy Triển Khải Hạo cùng Nghê Văn Bái nghĩ rằng nếu Thẩm Tây Lăng sinhcon, có lẽ rời , nhưng khôngngờ rằng vẫn kiên trì như thế, hơn nữahành động quả quyết đến thế.

      Thấy Thẩm Tây Lăng vẫn trầm mặc, Triển Dịch Minh cũng tức giận, tiếp tục ,“Ngày đó bố mẹ em chuyện với rất nhiều, đột nhiên cảm thấy đề nghị củabọn họ tồi.”

      “Bọn họ gì với ?” Thẩm Tây Lăng bị hấp dẫn bởi nội dung câu của ,nghiêng người nhìn .

      “Bọn họ em mới về nước được bao lâu, bảo có nhiều điểm em cần tha thứ cho , cũng tính cách của em, nên thathứ cho em chút. Dĩ nhiên nhiềunhất là là người đàn ông có gia đình, nên tốn chút thời gian dành tình cảm lên vợmình.” xong câu cuối cùng nhìnchằm chằm , ý vị ánh mắt .

      Thẩm Tây Lăng lại cảm thấy có chút lạnhrồi, rất lạnh.

      tin lời của bọn họ sao?” điệu của có chút cao, chính cũng pháthiện ra có chút kích động, giống như là sợ.

      “Tại sao tin?” Triển Dịch Minh nâng khóe miệng, “ rất tôn trọng với trưởngbối, đề nghị của bọn họ luôn thực hành,ví dụ như mấy năm trước ông nội bảo cưới em, cũng làm.”

      cần phải quang minh chính đại như thế, tôi biết có hứngthú gì với tôi, về sau chúng ta cứ theo làm theo phương thức sống trước kia…. “

      Triển Dịch Minh ngắt lời , “Làm sao em biết có hứng thú với em?” Tầmmắt nhanh chóng lướt qua mặt ,“Dung mạo em tệ, mặc dù phải dạng thích.” lại đưa tay ra, chạmvào ngực từ từ xuống, “Vóc ngườikhông tồi, đối với việc bồi dưỡng chuyệntình cảm, dĩ nhiên có thể suy tính.”

      coi tôi là cái gì?” mặt vẻ tức giận.

      Ánh mắt của cùng động tác, như thấyđược người phụ nữ xa lạ, đối với còn cảm thấy rất hứng thú, vì vậy có vài phầnthích thú.

      người phụ nữ.” dùng tay chỉ vào,“.”

      Thẩm Tây Lăng nghẹn đỏ mặt, cũng thể phủ nhận với , cũng là người phụ nữ phải sao?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11:

      Xe lái vào khu vực của “Tây Minh Cư” thìThẩm Tây Lăng lại cảm thấy lạnh lần nữa, dù cửa sổ đóng, cho dù gió thổi bênngoài cũng thổi vào đây, nhưng vẫn cảm thấy mình rất lạnh, hơn nữa bưng bítthế nào cũng ấm áp được. Trong quákhứ, mỗi lần về tới đây, đều có cảm giáckhó mà chịu được, mỗi lần đều cần đè nénmãnh liệt, hoài nghi rằng ngày mà bị những cảm xúc này bức điên lên,sau đó trở thành phu nhân nhà giàu đángthương.

      Cảm giác quen thuộc đè nén lại đánh tới,khiến rất muốn trốn.

      ngẩng đầu, nhìn Triển Dịch Minh,gương mặt cố ý lấy lòng, “Đồ của tôi đều ởtrong nhà trọ, ở nơi này có phươngtiện, nơi này tôi…..”

      “Tất cả đồ của em đều ở đây.” Triển DịchMinh mở miệng chậm rãi, “Coi như thiếu cái gì, cũng có thể lập tức mua thêm cho em.”

      Thẩm Tây Lăng chu chu môi, lòng lại càng đau.

      vẫn muốn lấy cớ trốn ra ngoài, lại động khóe miệng, ra lời. ràng là muốn trốn tránh, là tính cách bị cắm sừngcủa mình lại bộc lộ ra.

      Ngày này, sớm muộn cũng đến, sớm đối mặtvới nó tốt hơn.

      Xuống xe, vẫn đứng tại chỗ, tay chân cóchút luống cuống, biết mình phải làmgì. Rất buồn cười, nơi này nên tính là nhà của , nhưng trừ cảm giác xa lạ, lạikhông có gì khác.

      Triển Dịch Minh lái xe vào nhà để xe, ra,phát vẫn đứng bất động, thậm chí cứng ngắc giống như pho tượng, có bất kì động tác gì.

      về phía , “ biết nơi này?”

      Giọng bình thường, cố tình khiến ngườita cảm thấy ở đây có ý xấu, mang theochâm chọc. nghi ngờ nhìn , đại kháikhông quan tâm, chắc hẳn là để ý đếnnội dung trong lời của .

      Triển Dịch Minh phía trước, theophía sau.

      Vừa vào phòng, liền nhìn thấy Triển Hiểu An ngồi trước bàn trà, tay cầm cáckhối hình dạng khác nhau, ghép thànhcác loại hình dáng. Bộ dạng của bé rất nghiêm túc, tầm mắt cũng nhìn vào đó.

      Dương Khiết trông nom Triển HiểuAn nhìn thấy Triển Dịch Minh, lập tức cungkính chào hỏi, “Tiên sinh.” Dưới tình huốngbình thường, sau khi Triển Dịch Minh trở vềnhà, công việc của Dương Khiết cũng kếtthúc, phụ trách việc đến nhà trẻ đón TriểnHiểu An về, cùng Triển Hiểu An vui đùa,cho đến khi Triển Dịch Minh về nhà mới thôi, hơn nữa thời gian này cho tới bây giờđều có giới hạn, nếu như thấy Triển Dịch Minh trở về rất khuya, vẫn phải ở cùng Triển Hiểu An tới lúc đó, thể nào rời bỏ giữa chừng. Mặc dù thời gian làm công việc này xác định, nhưng được đối xử rất tốt, vì vậy rất quý trọng.

      Ánh mắt của Dương Khiết dừng lại ở trênngười Triển Dịch Minh cuối cùng cũngdừng ở người phía sau , Thẩm Tây Lăng,trong mắt dễ nhận thấy kinh ngạc, bởi vìcô ở chỗ này làm năm rồi, đây là lầnđầu tiên thấy Triển Dịch Minh đưa phụ nữ về, khỏi tò mò quan sát Thẩm Tây Lăng, muốn biết người phụ nữ này đặc biệtở chỗ nào.

      Ánh mắt của Thẩm Tây Lăng cũng dừng lạitrên người Dương Khiết, chỉ là thời gian rất ngắn. Dương Khiết cũng còn là sinh viên, khuôn mặt có thể thấy vẻ bồng bột của sinh viên, hơn nữa đây là nữ sinh vô cùng hấp dẫn, nhất là 2 năm gần đây dạng nữ sinh có diên mạo thanh thuần này vô cùng phổ biến.

      Liên tưởng đến câu Triển Dịch Minh từng , “Em phải loại thích.”, hình như có chút hiểu , cười cười.

      Dương Khiết cũng kinh ngạc mà ở lạinữa, vẫn lựa chọn rời . Trước khi tiếpnhận công việc này, cũng nghe được từngười giúp việc ở đó mà có được nhiềuthông tin, vạn lần đừng nghĩ tới việc xảy ra chút gì với người chủ này, bất kể bên ngoài ta hào phóng cỡ nào, ở nhà tuyệt đối sẽkhông cùng người giúp việc hay là bảo mẫu xảy ra chút mập mờ nào. Khác chính là nhất định phải chăm sóc Triển Hiểu An tốt,bất kể dùng cách nào , nhất định thể để cho Triển Hiểu An khóc trước mặt TriểnDịch Minh, nếu bị đuổi. DươngKhiết vẫn luôn nhớ những lời này, tuyệt đối suy nghĩ chuyện gì khác ngoài phạm vi công việc, xuống như vậy, phát công việc vẫn ổn, trừ thời gian cốđịnh ra, phương diện khác đều tốt.

      Tâm tư của Thẩm Tây Lăng cũng dừng ở bóng dáng biến mất của Dương Khiết, mà nhìn Triển Hiểu An vẫn chơi đùa. Giờ phút này, bé vẫn cúi đầu, nhìn ra được bé rất thích ứng với hoàn cảnh sống như thế. bé thỉnh thoảng giật giật, đuôi tóc cũng lay động theo đấy.

      Thẩm Tây Lăng lại dám lên trước,đối với , bức họa trước mặt này, lại mangtheo điểm hư ảo, giống như mơ, sợ mình bỗng nhúc nhích hay lên tiếng, lập tứcliền biến mất.

      vẫn nhìn Triển Hiểu An, mở mắt quá mức, chốc lát liền thấy chua xót.

      Triển Hiểu An hình như rất hài lòng về tác phẩm của mình, cầm trong tay, muốn làm nũng với bố, để cho bố khen vài câu,vừa ngẩng đầu liền thấy Thẩm Tây Lăngđang chăm chú nhìn mình.

      bé lập tức bỏ lại trong tay món đồ chơi, đứng đậy, nhanh chóng chạy tới Thẩm Tây Lăng. Nụ cười mặt mang theo bất kì che giấu nào, đôi tay lập tức ôm lấy chân của Thẩm Tây Lăng, ngừng cọ.

      Thẩm Tây Lăng thể động đậy, cúi đầu, cùng bé nhìn thẳng vào mắt.

      “Mẹ.”

      Giọng trẻ con thanh thúy truyền đến, rấtnỗ lực áp chế kích động của mình, chậmrãi vươn tay, sờ lên đầu của bé. Sợi tóc mảnh như thế, giống hồi bé, chất tóckhông tốt. Tay của trượt xuống, sờ mặt của bé, làn da trắng nõn…..

      Rốt cuộc nhịn được nữa, ngồi chổm xuống, ôm bé vào trong lồng ngựcmình, tay vỗ lên vai của bé.

      bé lại cọ xát mấy cái, khuôn mặt tươi cườinâng lên, “Ôm mẹ là thoải mái, còn thích hơn ôm bố.”

      Thẩm Tây Lăng chỉ có càng dùng sức ômchặt hơn, đây chính là phần thiếu sót sâu trong lòng của .

      bé học hành động của , cũng lấy tay vỗ bả vai của Thẩm Tây Lăng.

      Triển Hiểu An từ trong ngực Thẩm Tây Lăng ra, liền chạy tới bên cạnh Triển Dịch Minh, Triển Dịch Minh trực tiếp ôm bé lên, mặt có vẻ cưng chiều hề che giấu.

      Triển Hiểu An chạy về phía Triển Dịch Minh hôn cái, “Con muốn thưởng cho bố, bố tốt.”

      Triển Dịch Minh nhìn con mình, “Nơi nào được, chút xem.”

      “Bố dỗi, mẹ trở về, mẹ liềntrở về rồi.” qua liền cười, ánh mắt đặttrên người Thẩm Tây Lăng, tay cũng đưa ra ngoài, ý bảo muốn Thẩm Tây Lăng ôm.

      Thẩm Tây Lăng thấy hành động này của côbé, lập tức tới, bé liền nhào tới trong ngực Thẩm Tây Lăng. bé gần sát mặt , cũng hôn Thẩm Tây Lăng cái, “Mẹ, conyêu mẹ.”

      hề có thanh tạp chất nào, tròng mắt hồn nhiên như nước. Thẩm Tây Lăng để trán mình chạm vào trán bé, tronglòng phiền muộn cùng cảm động lặp lại đan vào chỗ. Đây chính là đứa bé chunghuyết nhục với , đây chính là đứa bé từ trong bụng chui ra, đây là con , ai cũng thể phủ định được này.

      Triển Dịch Minh đứng bên, cũng quầy rầy họ, nhưng trong đôi mắt xẹt quamột tia cảm xúc khác.

      Hình như lâu rồi nhớ lại thờigian trước kia. còn nhớ lúc ThẩmTây Lăng mang thai, tính tình bất thường,hoặc là lúc đối mặt với , tính tình luôn luôn đều là vui tức giận khác thường,mà đứa bé này lại khiến nội tâm của Thẩm Tây Lăng xác định được.

      Sau khi Thẩm Tây Lăng mang thai càng tìmmọi cách bắt bẻ , việc lớn việc chỉcần theo ý của , liền lập tức tức giận. Những chuyện ở bên trong, bao gồmviệc màu sắc quần áo mặc, nếu như thức, liền mở miệng bảo lập tứcđổi , hoặc là lập tức biến mất trước mắt . Rèm cửa, cửa sổ, ga giường, tất cả đều phảiđổi , toàn bộ phải theo ý của .

      mà ngửi thấy mùi của phòng bếp liềncảm thấy khó chịu, liền đòi hỏi ngửi thấy mùi dầu thêm chút nào nữa, dĩ nhiêncũng trực tiếp đưa những đồ thể ăn, ngửi muốn nôn.

      Thấy nghe điện thoại, cũng biểu lộ vẻ vui của mình, trực tiếp ném cốc nước xuống đất, biệu đạt phẫn nộ của mình.

      Những việc này Triển Dịch Minh vẫn nhẫn nhịn, dù sao là phụ nữ có thai, là quantrọng nhất. Mà Nghê Văn Bái cũng khuyêncan , Tây Lăng lo lắng nhiều, nhiều phụ nữ có thai đều như thế, nghiêm trọng hơn còn có chứng trầm cảm nặng, làm chồng nên quan tâm tới cảm xúc của vợ hơn, mọi thứ hiểu nhiều hơn, nên cãivới .

      Tính của cũng tốt, mấy ngày đóthế nào nhớ , ngủ ngon, ăn ngon, thậm chí thường mơ ác mộng,luôn nằm mơ thấy lại làm sai cái gì, chỗ nào của khiến vui. thoải mái, cũng khiến thoải mái theo.

      Cho đến khi Triển Dịch Minh nhận được điện thoại từ bệnh viên, sắp xếpxong, có thể vào bệnh viện phẫu thuật. Lúc đó kinh ngạc, mới hiểu được việc phẫu thuật này là Thẩm Tây Lăng tự sắp xếp. Anhcuối cùng mới hiểu , trong thời giannày biểu phiền não, cũng phải là làm sai việc gì, cũng phải vì lolắng cho đứa bé này, mà phát tiết, cần đứa bé này rồi.

      Cuối cùng cũng quyết tâm.

      Biết mang thai, rất vui, lần đầu tiêncó thể tưởng tượng ra mình làm bố ra sao.Thậm chí làm việc xong, lái xe đến cửa hàng thời trang trẻ em chọn quần áo, nhưng mỗi lần chọn được cái mình hài lòng, đều cảm thấy những bộ quần áokia hợp với con mình.

      Khi trong lòng đầy hy vọng, lại muốn giết chết đứa bé này.

      Nhận được tin đấy, lại cùng Viên TrácNhiên và bọn bạn uống rượu, thậm chí uống suốt đêm. Nhưng bọn họ lại thiếu tìnhnghĩa…, chẳng những cùng ,còn ngừng khuyên can uống ít thôi. Dù như vậy, cũng uống ít, nhưng vẫn say.

      trở lại “Tây Minh Cư” Thẩm TâyLăng còn chưa ngủ, ngồi ở ghế salon, cũng biết là có nhìn TV hay . nhìn thấy phía sau, ánh mắt xẹt quatia bất mãn, cau chân mày, hơn nữa lấy taybịt mũi mình, hình như người tản ra mùi thể chịu đựng được.

      Nếu như bình thường, cũng muốn tranh cãi với , nhưng lúc đó, anhnhư bị tẩu hỏa nhập ma vậy, từng bước mộtđi về phía .

      nhìn thẳng vào , “Uống rượu?”

      Chuyện ràng như thế.

      đứng bên cạnh , nhìn thấy bộ dạng khó chịu như thế nhưng lại cảm thấy sảng khoái.

      Tay của nắm được cằm của , “Tôiuống rượu, vậy sao?”

      giãy giụa, nhưng lại để ý chútnào, đẩy cái, thuận thế té ghế sofa, nửa nằm.

      nhìn bụng nhô lên, ánh mắt lạnh trước nay chưa từng có. “Thẩm Tây Lăng,con mẹ nó, tôi cho biết, nếu như con tôi mà có chuyện gì, tôi chôn theo nó.”

      xong rất nghiêm túc, chỉ ngóntay lên mặt .

      chưong 12

      Sau khi Thẩm Tây Lăng trở lại, Triển HiểuAn tấc cũng rời khỏi , dù là muốn vệ sinh, cũng ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài, thực chịu . Nhìn thấy tình trạng này, Triển Dịch Minh cũng lấy tay đỡ trán, ôm lấy con mình, liền ra ngoài, phải cùng con mình nóichuyện chút.

      Thẩm Tây Lăng tắm, nếu bé cũng chịu theo bố mình.

      Triển Dịch Minh bóp 1 cái vào của con mình, “Tại sao lại quấn mẹ như vậy?”

      bé lén lút nhìn , “Con mẹ nha,con muốn ở cùng chỗ với mẹ.”

      Triển Dịch Minh thở dài, “Con xem , mua con gấu Pooh mà con rất thích, ngày ngày đều ôm nó chơi, nhưng qua vài ngày, con lạikhông thích nữa.”

      bé hoàn toàn quan tâm tới ý củabố mình, chỉ nhìn , trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

      Triển Dịch Minh đành phải tiếp tục , “Con cứ quấn mẹ như vậy, khiến mẹkhông thể làm được, mẹ cảm thấy quấy nhiễu, làm việc được rất khó chịu, oán giận với con.”

      bé trợn to hai mắt, thể khiếnmẹ ghét mình, bé uất ức nhìn Triển Dịch Minh, “Nếu theo mẹ, con sợ mẹ , con sợ con ngủ giấc thấymẹ đâu cả.”

      Triển Dịch minh giống như bị những lời nàycủa bé mà cảm giác như bị đâm vào mãnhliệt, ngừng an ủi bé, cũng khôngnói gì khác. Vẫn là đứa trẻ, lại lo lắngnhư thế. Bọn họ cho bé sinh mạng, nhưng lại thể cho bé ngôi nhà đầy đủnhất. Nghĩ tới đây, cảm giác áy náy tronglòng lại bùng phát ra ngoài.

      Thẩm Tây Lăng tắm xong ra ngoài, liền nhìn thấy cặp bố và con ngồi cùngnhau chơi trò chơi. Triển Dịch Minh cố ý để cho bé chơi, cũng quan tâm bị bé giày vò thành cái dạng gì. Triển HiểuAn chơi lát, nhìn thấy Thẩm Tây Lăng, thèm chơi với bố nữa, chạy tới hướng của Thẩm Tây Lăng.

      “Mẹ.”

      Thẩm Tây Lăng nhìn xuống, quần áo hơi ướt, tóc vẫn nước, ôm bé, “Mẹ tắm cho An An nhé.”

      bé gật đầu cái, hết sức mừng rỡ chạy tới căn phòng của mình cầm quần áo, bé muốn mình xinh đẹp, đứng ởtrước mặt mẹ.

      “Chạy chậm chút.” Thẩm Tây Lăng ởsau lưng bé dặn dò, phát Triển Dịch Minh nhìn mình, cùng ở cùng nơi, hơi khó thở, vì vậy theo Triển Hiểu An.

      Tiểu nha đầu hay là đại tiểu quỷ lấy ra nhiềubộ đồ ngủ của mình, để Thẩm Tây Lăng xửlý, chọn cho bé mặc bộ gì. Thẩm Tây Lăng nhìn cách làm của bé, cảm thấy giống hệt mình năm đó,đặt tất cả quần áolên giường, thử khoa tay múa chân lên người mình, cuối cùng mới xác định mặc bộnào. ra mặc tất cả quần áo lên thìkhác biệt lớn, nhưng chỉ muốn lựa ra cái “nhất”, còn có đam mê làm nhữngchuyện mất thời gian này, đáng giá để nhớ lại.

      Thẩm Tây Lăng chỉ vào bộ áo ngủ in hình con gấu , “Mặc bộ đó nhé.” ra con mình, nên mặc cái gì dễ nhìn, áo ngủ này đẹp mắt nhưng lại mặc thoảimái.

      bé hớn hở tiếp nhận.

      Trong phòng tắm có bồn tắm thiết kếcho bé, vô cùng thoải mái. Đổ đầy nước xong, Thẩm Tây Lăng liền dắt bé vào.Thẩm Tây Lăng cảm thấy con mình có chút lười, bởi vì muốn cởi quầnáo ra, trực tiếp giơ tay lên, muốn Thẩm Tây lăng kéo quần áo của bé từ dưới lên để cởi ra.

      Thẩm Tây Lăng nhìn hành động này của côbé, vỗ vỗ tay bé, “Con biết động tác này tênlà gì ?”

      bé nghi ngờ nhìn , chu cái miệng nhắn.

      “Đây chính là động tác đầu hàng trong ti via.”

      hiểu, Thẩm Tây Lăng đỡ trán,thôi, đành cởi quần áo cho con . bé bò vào trong bồn tắm, Thẩm Tây Lăng nhìn dây chuyên cổ bé, nhìn qua có gì đặc biệt, “Cái này bỏ ra sao?”

      ạ.” Kiên định lắc đầu, bây giờ cónước, thể tháo ra, “Mỗi lần conmuốn nhìn mẹ, con liền nhìn mặt dâychuyền này.” bé chỉ chỉ dây chuyền củamình, “Bên trong có hình của bố mẹ.”

      Thẩm Tây Lăng dừng lại, “Người nào cho vào vậy?”

      “Bố mua, bà ngoại để, bà ngoại bảo được quên hình dáng của mẹ, cho nên ngàynào con cũng nhìn, như vậy có ngàycon thấy được mẹ, liền nhận ra được luôn.”

      Thẩm Tây Lăng lại cảm thấy chua xót, nụcười cũng mang theo khổ sở.

      thận trọng tắm cho bé, dám dùng quá sức, hỏi liên tục là có thấy đau hay , cường độ có mạnh , bé trảlời xong mới dám tiếp tục.

      “Bình thường là ai tắm cho An An?” Thẩm Tây Lăng vội vàng hỏi sang chuyện khác, muốn trong lòng có những cảm xúc khác thường lan tràn ra.

      “Bố ạ.” bé mở miệng trả lời.

      “Nếu như bố có thời gian làm thế nào?”

      “Tại sao bố lại có thời gian?”. Triển Hiểu An quay đầu nhìn mẹ, “Con rất bẩn sao? Tắm mất nhiều thời gian lắm.”

      “An An bẩn, mẹ thuận miệng hỏi màthôi.”

      muốn hỏi là người đàn ông kia đêmkhông về ngủ hay là ở bên ngoài chơi hăng say dồi dào, có thể quên mất trong nhà còn có con , khiến bé đáng thương ngồichờ ?

      muốn cho bé những điều này, cũng sẵn lòng tìm hiểu những điều này, đây chẳng qua là khiến mình thoải mái. nhìn mặt của An An, biết, thấy bé này, tại sao mình khônghạ được quyết tâm. nghĩ tới bé có ngủngon hay , có biếng ăn , có phảirất gầy hay , học có nghiêm túc nghe giảng , tính tình có trở nên hếtsức xảo quyệt hay .

      Nếu như nhìn thấy bé, còn có thể đè nén, nhưng khi nhìn thấy, khó có thể kiềm chế những suy nghĩ này.

      Tắm xong, Thẩm Tây Lăng lại mặc quần áocho An An, lúc này mới cùng nhau ra khỏiphòng tắm. Tóc của bé dùng khăn lau,nhưng vẫn rất ướt. Triển Dịch Minh thấythế, tự nhiên lấy ra máy sấy tóc, chuẩn bị giống như thường ngày sấy tóc cho An An, nhưng nhìn tháy nét mặt kì lạ của Thẩm TâyLăng, lại đưa máy sấy cho .

      Thẩm Tây Lăng nhận lấy máy sấy, phát Triển Hiểu An cười cách tự nhiên, có lẽ bé cũng quen được sấy tócrồi. Lần này khiến Thẩm Tây Lăng cảm thấy rất chua xót, bất kể người đàn ông này ở bên ngoài như thế nào, ít nhất phương diệnchăm sóc con, ta làm rất tốt, ta chăm sóc con bé cũng lâu rồi, cũng có câu oán hận, thậm chí giáo dục bé rất tốt.

      Nhưng trở lại, hình như đoạt điểm “Lệ thuộc vào” của . lắc đầu cái, suy nghĩ nhiều, đưa Triển Hiểu An lên ngồi phía trước, bật máy sấy lên, sức gió tương đối , động tác cũng rất êm ái.

      Sau khi làm xong tất cả, thời gian bắt đầu muộn, nhưng có chút buồn ngủ, vẫn quấn lấy Thẩm Tây Lăng, hỏi côtừng loại vấn đề , nghe có chút kỹthuật nào, nhưng đành lòng để congái thất vọng.

      “Mẹ, vậy mẹ có nhớ con ?” Triển Hiểu An ngẩng mặt lên, cũng mang theo chút hi vọng, cố chấp chờ đợi đáp án của Thẩm Tây Lăng.

      Thẩm Tây Lăng gật đầu cái, “Có, mẹcũng rất nhớ An An.”

      Triển Hiểu An cười, lấy tay kéo chặt tay củaThẩm Tây Lăng, ngọt ngào nhắm mặt lại,chuẩn bị ngủ.

      Thẩm Tây Lăng dám nhúc nhích, sợ kéo tay lại đánh thức bé. nhìn mặt congái, khỏi cười thầm, đây là con của , máu mủ của .

      Sau thời gian ngắn, Triển Dịch Minh mới lên trước, giọng, bảo Thẩm Tây Lăng giao bé cho , ôm An An ngủ. Nhưng Thẩm Tây Lăng cũng khônggiao bé vào tay Triển Dịch Minh,mà tự mình ôm bé lên tầng hai phòng của TriểnHiểu An.

      để bé xuống giường, dùng chăn đắp lên, lúc này mới thỏa mãn nhìn bé, giốngnhư thế nào cũng nhìn đủ.

      Thẩm Tây Lăng ngồi ở bên giường, nhìn Triển Hiểu An rất lâu, thậm chí muốn lấytay sờ mặt bé, nhưng đưa ra nửa, rồilại vòng vo, nhàng kéo ra dây chuyềntrên cổ của bé, mở ra hình trái tim. Vậtnày thấm nước, vì thế mà sau khi mở ra, tấm hình nho bên trong vẫn mới tinh,đó là hình đám cưới của và Triển Dịch Minh. Bởi vì thích trang điểm đậm,lúc này bàn bạc với thợ trang điểm hồi,vì vậy dung nhan có gì sai lệch.

      nhớ, ra ngày đó bọn họ cãi nhau, vì cái gì nhớ , có lẽ là do làm vềmuộn. Có lẽ chuyện khiến người ta cãi nhaukhông phải là làm chuyện mà người ta khôngthể nhịn được, chẳng qua là tự viện cớ ra đểbộc phát mà thôi.

      Nhưng cho dù cãi nhau, từ tấm hình trông được nhưng cũng chỉ là màn cặp vợchồng hạnh phúc, nụ cười che giấu cảm xúc trong lòng, ai quan tâm, cũng ai suy nghĩ nhiều. Cuộc sống đại khái là như thế này , chỉ cần bạn nguyệný, cho người khác thấy mặt cười của mình,người khác cho là bạn rất vui vẻ. Chỉ cầnbạn khóc, người khác cho là bạncực kì kiên cường, cho nên người kiên cường mới dễ dàng thua thiệt như vậy, bởi vì tất cả mọi người cho rằng loại người như thế cần bất kì ai an ủi, giữ lại vết thương cho mình.

      Nhưng chỉ cần cười, hình như có thể cho người ta thấy cuộc sống mỹ mãn,thảo nào nhiều người càng ngày càng cố gắng nở nụcười tốt nhất trước mặt người khác.

      Để lại sợi dây chuyền của bé, lại kiểm tra lần nữa chăn đắp kín hay chưa, lúc này mới tắt đèn, ra khỏi phòng.

      ra, nhìn thấy Triển Dịch Minh đứng ởmột chỗ khác. Bởi vì bật đèn, chỉ cóđèn ở tầng dưới là bật, đầu ngón tay củaanh hồng lên có vẻ cực kì hấp dẫn. hút thuốc, thấy được việc này, đứngtại chỗ nhúc nhích.

      Nhận thấy ánh mắt của , nhìn mộthồi, sau đó mới dập tắt điếu thuốc trong tay.
      Thẩm Tây Lăng nhìn thấy động tác của ,còn về phía .

      Triển Dịch Minh đổi thế đứng, liếc nhìn .Lúc tùy ý, người luôn mang theo tà khí, giống như ai cũng có cách nào vớianh, nghĩ thế nào là như thế. Mặc dùanh có tư cách này, nhưng khí chất này của vẫn khiến người ta khó chịu.

      thấy tới, đem điếu thuốc từ bên người lướt qua, ném vào thùng rác cáchcô xa.

      đương nhiên coi động tác này là cố ý, cần giải thích, cố ý. ghét người hút thuốc, rất ghét, cực kìghét. Chỉ là cảm giác ghét đó từ trước đếnnay đều bày tỏ trong lòng.

      “Chúng ta chuyện chút.” Triển Dịch Minh trịnh trọng , giống như người diễn trò, tùy lúc vẻ mặt có thể biến đổi, bấtkẻ vẻ mặt trước kịch tính hay là đùa giỡn hay là sắc bén, đều có thể nhanhchóng biến đổi nhưng khi đến vẻ nghiêm túc, cần bất kì hòa hoãn.

      Thẩm Tây Lăng gật đầu cái, muốn mở miệng. Cái này nên cảm giác xa lạ, lại nhìn người đàn ông xa lạ, lại biết nên gì với . Nếu nhu tìm người ôn lại chuyện xưa, người đànông này cũng được, bởi vì giữa bọn họ có cái gì tốt đẹp cả, cũng khôngcó.

      sau lưng Triển Dịch minh, theo xuốnglầu. Giờ phút này thấy bình tĩnh, dù là biết từ lúc bắt đầu vào “Tây Minh Cư”, cảm giác tự do của lại cách xa dần.

      Bọn họ cũng cố ý giảm bớt tiếng bước chân,cũng biết là sợ quấy rầy ai.

      Hôm nay thời tiết tốt, ngẩng đầu cóthể nhìn thấy bầu trời đen như mực, vài khối li ti, giống như trời quang cũng bị mâyche , cũng chỉ có điểm sáng ,trăng sáng cũng biết trốn đâu, cũngkhông lộ ra.

      Biệt thự lớn, nhưng trồng ít hoa cỏ, 1 năm 4 mùa đều có thể nhìn thấy hoa nở, làm cho người ta phân biệtđược mùa.

      Triển Dịch Minh đứng ở phía trước, nhìnkhông vẻ mặt của , gian yên tĩnh này khiến người ta hốt hoảng, “ chuyện gì?”

      “Thẩm Tây Lăng, chuyện qua khônghỏi nữa, nhưng tại, em trở về, vậythì nên suy nghĩ đến con bé chút.”

      cụ thể chút.”

      xoay người về phía , “ hi vọngem lấy ra nhiều thời gian hơn để chăm sóc An An.”

      Thẩm Tây Lăng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt , “ muốn tôi từ chức?”

      trầm mặc, coi như là chấp nhận.

      Thẩm Tây Lăng muốn mở miệng phản bác, điện thoại di động của lại vang lên, nghe điện thoại trong nháy mắt, có thểnghe là giọng nữ. Qúa mức yên tĩnh quả nhiên được, ngay cả những thứ bí cũng che lấp được. vốn có điểmdo dự nhanh chóng tan biến .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13:

      Thẩm Tây Lăng ngủ ở phòng khách, phòng sạch như mới, người giúp việc làm rất tốt, trong tầm mắt nhìn thấy chút bụibặm nào. có chút mất ngủ, tới nhìn Triển Hiểu An lần nữa mới yên lòng. nhớ mẹ mình từng qua, mình còn bé rấthay đá chăn, thậm chí có lần mẹ gọixuống ăn cơm phát giường có ai, bởi vì lăn xuống đất, nhưng mà có ai phát ra. Chuyện như vậylại thành trò đùa trong nhà, cũng thấybuồn cười, nhưng nhớ lại sợ con gáimình giống như chính mình. Nhưng hôm nay nhìn Triển Hiểu An, phát bé ngủrất ngoan, đại khái là di truyền từ người đàn ông kia. Thế nhưng người đàn ông này ngủlà cái dạng gì, lại nghi ngờ rồi, khôngphải nằm chung giường, nhưng chưa bao giờ chú ý qua.

      Nghĩ như vậy, ra cũng phải là người vợ tốt.

      Ngày hôm sau, Thẩm Tây Lăng tỉnh lại pháthiện Triển Hiểu An đứng ở cửa phòng, cứ ngơ ngác như vậy nhìn , mặt có vẻ hiểu, vì vậy gọi bé lại.

      Triển Hiểu An vui sướng chạy tới, vẫn nhìnThẩm Tây Lăng, cũng chuyện. bé vừa tỉnh lại, liền chạy tới phòng củabố, hỏi mẹ có , mẹ muốn bé hay . Triển Dịch Minh mẹ khôngđi, chỉ là mẹ còn ngủ, bảo Triển Hiểu An đừng quấy rầy, nếu mẹ tức giận. thể nào tin được lời của bố, còn chạy tới cửa phòng khách,nhìn thấy người ngủ giường, cũng chỉđứng ở cửa, sợ đúng như bố ,mình quấy nhiễu giấc ngủ của mẹ, mẹ tức giận.

      Thẩm Tây Lăng mặc quần áo, lấy tay chạm vào mặt Triển Hiểu An, “An An dậy sớm như thế, là đứa bé ngoan.”

      Triển Hiểu An được khích lệ, mắt mở thậtto, vẻ mặt cũng vui mừng, “Con từ trướcđến giờ chưa bao giờ học muộn, bạn họccùng toàn đến muộn thôi.”

      “Vậy giáo có hay khen ngợi An An của chúng ta ?”

      bé bĩu môi, “ có.” Chẳng những có, những đứa tới trễ kia cũng khôngbị phê bình.

      Mặc quần áo tử tế, Thẩm Tây Lăng ngồichổm xuống xoa xoa mặt con mình, sau đó mới dắt Triển Hiểu An rửa mặt.

      Nhà trẻ thực hành ít sách, dùng nguyên tắc cơ bản nhất dạy cho các em nhỏphải thường xuyên rửa tay, phải biết cáchsúc miệng. Triển Hiểu An cực kì nhiệt tìnhkhoe bàn chải của mình cho Thẩm Tây Lăng xem, lại rất đáng , thểkhong bây giờ những sản phẩm nàyđược làm rất đẹp.

      Cho Triển Hiểu An đánh răng rửa mặt xong, mới đưa bé xuống lầu ăn sáng.

      Triển Dịch Minh ngồi ở bàn ăn, bànăn bày đặt khéo léo nhưng nhiều thứcăn lắm, nhìn qua hết sức ngon miệng. Dì nấu cơm đem món ăn cuối cùng lên bàn xong, trực tiếp lui xuống. Thẩm Tây Lăng dắt Triển Hiểu An cùng nhau ngồi lên bàn ăn,thấy Triển Hiểu An ngồi ngay ngắn rồi mới ngồi xuống.

      Người đàn ông ngồi đối diện cầm tờbáo, hình như cực kì tập trung, trong chớp nhoáng, Triển Dịch Minh để tờ báo qua mộtbên, nhìn Thẩm Tây Lăng cái, liền bảo Triển Hiểu An ăn sáng.

      Thẩm Tây Lăng nhìn Triển Dịch Minh mấy lần, cũng chuyển động. ở trong lòng nhắcnhở mình, ngồi đối diện mình là chồngmình, bên cạnh là con mình, bọn họ là người nhà. Nhưng thế nào cũng thể coi với Triển Dịch Minh là người nhà, mỗi lần đều thấy mâu thuẫn.Vừa rồi đứng ở tầng nhìn thấy TriểnDịch Minh ngồi ở phía dưới, liền cảm thấy như mơ vậy.

      màn này, khiến cảm giác được ấm áp, mà là lạnh, toàn thân thấylạnh.

      Vốn cũng nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng được. Tâm tình chịu ảnhhưởng, nhìn bố cục trong phòng khách, cũng biết là sinh ra ảo giác hay , giống như bố cục trong nhà chưa baogiờ thay đổi. Cảm giác quen thuộc dần sâu hơn này khiến thấy sợ hãi, thậm chí còn khiến thấy rối loạn thần kinh. từngđọc bộ tiểu thuyết mượn của đồngnghiệp viết, miêu tả việc trở lại nơi quen thuộc, địa phương quen. Thẩm Tây Lăng bị suy nghĩ này đâm vào người, lại nhìn vào người đàn ông ngồi đối diện này.

      tự với mình, bây giờ cùng ngày trước giống nhau, phải là Thẩm Tây Lăng trước kia, phải là nữ sinhnhỏ ban đầu nữa. chưa trở lại ngày trước, cũng thể giống như trước kia, số mạng của mình đặt ở người khác. Thậm chí, nhìn về hướng Triển Hiểu An, thể bị người vững vàng bao lấy, côkhông muốn cuộc đời mình cũng bị hủydiệt.

      Ăn sáng xong, chỉnh sửa chút, chuẩn bịra cửa.

      Triển Hiểu An ngồi trong xe rất vui vẻ, “Thậttốt, hôm nay mẹ đưa con học.”

      Thẩm Tây lăng chỉ có thể vuốt đầu TriểnHiểu An, làm được cam kết khác. quá nhiều cam kết bị phá vỡ, chứng minh tất cả đều là lời dối, vì vậy càng muốn hứa hẹn.

      Triển Hiểu An vô cùng vui vẻ về phương thức bây giờ, “Lúc tan học me có tới đóncon ?”

      Thẩm Tây Lăng bỏ tay xuống, nở nụ cười mang theo chút miễn cưỡng, “Mẹ có công việc, thống nhất với giờ tan học củaAn An, cho nên thể tới đón An An.Nhưng An An vẫn phải nghe lời nha.”

      Triển Hiểu An lại thấy thất vọng, nhưng vẫncó thể tiếp nhận.

      Sau khi xuống xe, Thẩm Tây Lăng và TriểnDịch Minh cùng nhau đưa Triển Hiểu An vào trường học. Triển Hiểu An gặp được bạn, vui mừng giới thiệu, “Đây là bố mẹ tớ.” Giống như muốn thông báo điều này toàn thế giới biết, thấy Triển Hiểu An cười,Thẩm Tây Lăng thế nào cũng cườiđược.

      Lần nữa ngồi lên xe, Thẩm Tây Lăng xoa trán mình, “Đưa tôi tới công ty.”

      Triển Dịch Minh nhìn hồi, “ cholà lời hôm qua của , em nghe thấy chứ.”

      “Triển Dịch Minh, tôi muốn cãi nhau với .” đưa ra điệu bộ trước, cảmthấy mệt mỏi, lòng mệt mỏi, muốncùng trao đổi cái gì, khi quan điểm của bọn họ nhất trí.

      Triển Dịch Minh nắm chặt tay lái, sắc mặttrong nháy mắt thay đổi, “ như vậy rất muốn cùng em sao?”

      Thẩm Tây Lăng muốn để ý tới , nhưng cũng thể, vì vậy thể làmgì khác hơn là trực tiếp ra suy nghĩ của mình, “Tôi từ chức, chỉ đơn giảnnhư vậy.”

      cứ cho rằng em ra nước ngoài vài năm có tiến bộ.” Sắc mặt của Triển DịchMinh càng ngày càng chìm xuống, “An An thiếu hụt tình thương của mẹ nhiều năm nhưvậy, phương diện này rất nhạy cảm, em trở lại, cũng nên dành thời gian cho nó, đâylà gây khó dễ cho em sao? Chẳng lẽ đâykhông phải chuyện người mẹ như em phảilàm sao?”

      “Phải là chuyện, thực tế lại là chuyện khác. Tôi phủ nhận việc tôi thiếu An An rất nhiều, tôi cố gắng để bù đắp cho nó, nhưng bỏ việc được. Tôi tốn rất nhiều thời gian mới tìm được côngviệc hài lòng của mình, cũng gặp gỡ được với nhiều người, tôi muốn bỏ.”

      “Lấy cớ.”

      “Tùy nghĩ thế nào cũng được, đương nhiên là ghét chuyện tôi làm rồi. hợp đồng, liền bằng tiền lương mấy trăm năm của tôi rồi, dĩ nhiên thấyđược tôi làm khổ cực được mấy ngàn đồng tiền lương.”

      “Em tạm thời sang chuyện khác.”

      “Vậy chúng ta đến thực tế , tôi cũng còn nữa, ở nhà lại có kinh nghiệm làm việc, trừ chăm sóc đứa bé ra cáigì cũng biết. Như vậy tôi có tác dụng gì?” nhìn Triển Dịch Minh, đáy lòng nghĩnếu ở nhà chăm sóc con, xóa bỏ nỗi lo vềgia đình cho , sau đó lại làm cái gì? Dễ dàng ở bên ngoài sống phóng túng hơnsao? Tại sao phải làm những điều này?

      Khi ngày từng ngày già di, càng ngày càng thể thích ứng với xã hội này có thể làm gì?

      có nhiều phụ nữ trở thành ví dụ thất bại rồi, huống chi những người phụ nữ kia ban đầu coi tình thần thánh là điều kiện tiên quyết, cuối cùng vẫn bị thương tích đầy mình, trừ cả ngày hỏi vì sao lại đối với em như vậy, cái gì cũng .

      muốn làm người như vậy, bây giờmềm lòng, nhất định lưu lại vô số vấn đề khó khăn về sau.

      Phụ nữ hung ác chút, tỷ lệ lấy đượchạnh phúc mới cao hơn chút.

      Triển Dịch Minh nghe được như vậy, lại cười, “Thẩm Tây Lăng, em rốt cuộcđang sợ cái gì?”

      Đúng vậy, sợ cái gì? Bản thân ra cũng biết .

      Về vấn đề từ chức này, đến đây chấm dứt.

      Thẩm Tây Lăng tiếp tục công việc, theo bảnnăng cái gì cũng muốn, xử lý xongcông việc, đặt chính mình vào trạng thái bận rộn.

      Lập tức sau khi tan việc, chiếc xe quen thuộc lại dừng ở trước công ty.

      từ từ qua, đối với người khác đánh giá người đàn ông này chỉ biêt ăn uống vui đùa có vài phần đồng ý, như thế này mà đúnglúc xuất ở công ty của , giống như chỉcần nguyện ý, chuyện lớn hơn về công ty cũng có thể để sang bên. suy nghĩ, giờ phút này phải giống1 người phụ nữ bị nhìn trúng, bây giờ cực kì hứng thú với , vì vậy thườngxuyên xuất trong cuộc sống của .

      Mọi người coi thường động vật, càng khôngchiếm được càng muốn lấy được, lấy được cũng bắt đầu vứt bỏ.

      mở cửa xe, trực tiếp ngồi xuống.

      còn chưa kịp mở lời, Triển Dịch Minh chủ động, “Tất cả đồ đạc của em đượcchuyển về ‘Tây Minh Cư’”

      Ý tứ rất ràng, cần lấy cớ về nhà trọ nữa. quay đầu nhìn người đàn ôngnày, bỏ qua mở miệng hỏi thăm. Chỉ cầnanh nguyện ý, lúc nào cũng có thể tìm ra chỗ thuê, tự nhiên cũng có thể tiến vào chỗ của , sau đó mang tất cả, còn lãng phínước bọt để hỏi sao?

      Thấy gì, cười, “Có muốnđi kiểm tra chút cái gì bị lấy ?”

      Cố ý chế nhạo, giống như cũng biết giờ phútnày vẫn muốn lấy cớ, vì vậy cần phiền phức như vậy, giúp nghĩ.Nhìn hiểu tâm tư của , chỉ cần mộtánh mắt là nhìn thấu .

      Dọc theo đường đều còn lời gì để , Thẩm Tây Lăng chỉ dựa vào ghế.

      Trở lại “Tây Minh Cư”, Thẩm Tây Lăng cũng gì với Triển Dịch Minh. Chỉcó Triển Hiểu An là cực kì vui vẻ, sớmđứng chờ mẹ trở lại, nhìn thấy Thẩm Tây Lăng liền chạy tới, trực tiếp chạy vào tronglồng ngực của .

      Thẩm Tây Lăng ôm bé vào nhà.

      Triển Dịch Minh nhìn cặp mẹ con này, khỏi lắc đầu, sau đó lái xe vào nhà để xe. cũng lập tức xuống xe, mà lấy điếu thuốc ra đốt, rồi lại hút, giống như vì đẹp mắt, nhìn chằm chằm điếu thuốc từ từ bị thiêu đốt. Thấm chí khi anhcó hứng thú hút chút, tăng tốc độ bịđốt.

      Người phụ nữ kia, vẫn giống như xưa, miễnlà kinh ngạc phía sau, trực tiếp ra vẻ tâmtình tốt. Có lẽ vẫn có chút khác biệt,ít nhất tại lấy trầm mặc ra kháng cự.

      Điếu thuốc cháy hết điện thoại di độngkêu lên.

      cầm điện thoại lên, màn hình cótên “Hàn Vũ Sắt”.

      Chương 14:

      Con người rốt cuộc có thể đồng thời hai người được ? Trong thời gian rất dài, vấn đề này là đề tài hấp dẫn. Trong đó có cách lý giải là, nếu như bạn người khác, đó chính là người thứ nhất, bởi vì nếu như bạn người thứ nhất, cũng người thứ hai. Cách lý giải này, theo phương diệncủa mỗi người mà có chút buồn cười, nếu làm sao xuất kiệt tác “hoahồng trắng cùng hoa hồng đỏ”. Mỗi ngườiđều có chút nào đấy cả tính cách và ưu điểm, khi đặt chút tính cách và ưu điểmphân tán lên hai người, vì vậy liền có cách đồng thời hai người. Dĩ nhiên, đối với những người có chủ nghĩa tình tuyệtđối, chỉ chịu thừa nhận bạn chỉ có thể yêumột người, đối với người khác như thế chỉ là thích, tuyệt đối thể coi ngườithứ hai là ,giống như nếu coi người thứ hai gọi là , vậy tình chính là mộtloại quyến rũ.

      Thẩm Tây Lăng từ trong mơ tỉnh lại, ngơngác nhìn trần nhà. Đêm đen như mực, cái gì cũng nhìn thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào phương hướng thẳng. Cũng mơác mộng, chỉ là nhớ tới những kỉ niệm xưa.Nhưng vấn đề là ở, bên trong xuất rấtnhiều người, ràng căn bản nghĩtới bọn họ, bọn họ cố tình xuất tronggiấc mơ của .

      Con người rốt tuộc có thể hai ngườiđồng thời hay . Đề tài này, lúc học đại học trong phòng từng có cuộc thảo luận kịch liệt, mọi người phát biểuý kiến của mình, cuối cùng “Bàn về ưu điểm” của Hướng Tri Dao thuyết phụcmọi người. Hướng Tri Dao trong trí nhớ của , vĩnh viễn đều lý trí như vậy, cũng luôn có suy nghĩ riêng biệt của chính mình nhưthế.

      lâu nghĩ tới Hướng Tri Dao, dạo này lại thường xuyên nhớ tới cái tên này,từ lúc bắt đầu thấy tờ báo.

      Hướng Tri Dao sau khi tốt nghiệp đại học liền tiến vào làng giải trí, trở thành ca sĩ khá nổi tiếng, vô số người hâm mộ. Qua báo chí, mạng cũng ghi nhiều hoạt động củaHướng Tri Dao, cũng được nhận nhiều quảng cáo, “Trung Nghệ” năm nay là trọng tâm chính, dựa vào sức ảnh hưởng của sảnphẩm mới nhất trong thị trường trang sức.

      “Trung Nghệ” trong giới đá quý ở thànhphố Tích Xuyên này ai là biết, chính là nhờ chồng Triển Dịch Minh mộttay đưa lên huy hoàng, buồn cười đây chínhlà thời điểm huy hoàng nhất của Triển Dịch Minh, là thời điểm gian nan nhất của nhàhọ Thẩm bọn họ. Xem , lúc bạn khóc, nhất định có người cười, lúc bạn gặp xui xẻo,nhất định có người vì trúng độc đắc mà hưng phấn khác thường, ai có thể ảnh hưởngbao nhiêu tới người khác.

      thể , truyền thông đưa tin về Hướng Tri Dao đồng thời cũng tìm tin về chuyện tình của . Thậm chí còn tìmđược chuyện mấy năm trước, ví dụ như biết được chuyện tình rối rắm muốn ai biếtcủa Hướng Tri Dao và Triển Dịch Minh. Những điều này, đều ở đây nhắc nhở choThẩm Tây Lăng , Hướng Tri Dao là mối tình đầu của Triển Dịch Minh.

      Thẩm Tây Lăng quên mất mình ngủ lại thếnào, tỉnh lại lần nữa trời sáng rồi.Nhanh chóng bò dậy, sau khi mặc quần áo tử tế mới phát , hôm nay là chủ nhật, khôngcần làm. Suy nghĩ này khiến nhụt chí,rồi lại nhận được tin nhắn muốn họp mặt bạnhọc tâm tình thay đổi.

      Hội bạn trung học, tin nhắn gửi hết sức bất ngờ, còn cố ý nhạo báng những bạn nàymà lộ mặt ra, những bạn nghèo chỉ biết hâm mộ tuyệt đối ghen tị, thuận tiện cũngcám ơn các bạn vì trước kia việc mình đắctội giải quyết xong mà bị giết.

      Thẩm Tây Lăng nhìn tin nhắn này nhiều lần,mới nhớ tới, lúc mình công tác gặpđược bạn học, vì vậy đưa số điện thoạicho nhau. Nếu theo lý thuyết có ai biết số của , cũng coi như làduyên phận , trong cuộc sống có lúc chú ý có việc gì đấy xen vào đểthúc đẩy phát triển về sau.

      xuống tầng, phát Triển Dịch Minh và Triển Hiểu An sớm ngồi ghế sofa phòng khách chơi cái gì. Hai ngườichơi hết sức ăn ý, vui vẻ hòa thuận.

      Thẩm Tây Lăng đứng bậc thang, nhìn bức tranh này cách đó xa. Bọn họhạnh phúc như vậy, vậy có phải từ mặt bêncạnh chứng minh phải , coi như cũng sao, bọn họ cũng sẽrất tốt. phải là nhân tố trong giađình mà thiếu thể được. Suy nghĩ này rất nguy hiểm, nhưng khống chế được.

      lại tiếp tục xuống.

      Triển Hiểu An nhìn thấy , cười với ,“Cuối cùng mẹ cũng dậy rồi.”

      Lời này khiến Thẩm Tây Lăng nhìn xuống thời gian điện thoại di động, cũng khônggọi là muộn, “Ừ, An An nhà chúng ta dậy là sớm.”

      Triển Hiểu An mở to hai mắt, nhìn Thẩm Tây Lăng, sau lấy ra bộ quần áo cho Thẩm Tây Lăng, “Mẹ cũng thay , như vậyngười khác nhìn qua là biết chúng ta là ngườimột nhà.”

      Thẩm Tây Lăng lúc này mới phát ra,đồng nhất đối với phụ nữ thế nhưng mặc vàolà quần áo cho bố mẹ và con. Tầm mắt của Thẩm Tây Lăng cũng rơi người Triển Dịch Minh, ngược lại rất tự nhiên, có gì ổn, cũng giống như bị ép mặc vào.

      Người đàn ông như , lại nguyện ý mặc loại quần áo này, khiến có chút ngờ tới.

      Lắc đầu cái, “Hôm nay mẹ có thể mặc được ?” giọng có chút lấylòng.

      Triển Hiểu An sững sờ liếc nhìn , lại quay đầu nhìn bố mình.

      Triển Dịch Minh cũng nhìn .

      “Hôm nay mẹ có chuyện khác rồi.” xem ra, đây đúng là có sắp xếp giữa bố và con , hơn nữa định an bài tiến vào.

      Triển Dịch Minh nhìn thẳng , “ nhớ hôm nay em cần làm.”

      “Tôi có chuyện khác.” muốn là làmthêm giờ…. Lấy cớ, nhưng lại muốnnói dối, đây khuyết điểm, người thể dối mất rất nhiều, ít nhấtnhiều khi ra vẻ cực ngốc.

      Triển Dịch Minh vẫn nhìn , vẻ mặt trựctiếp biểu lộ tâm tình rất tệ, “Chuyện gì quan trọng đến mức mà ngay cả gia đìnhcủa mình cũng để qua bên.”

      cắn môi, cũng mở miệng, nhưng bộ dạng cố chấp thế tuyệt đối thỏa hiệp, quyết định muốn làm chuyện quan trọng, về phần người khácmuốn cái gì cũng sao cả.

      Hai người ai cũng động đậy, ai cũng mở miệng chuyện.

      Triển Hiểu An nhìn Thẩm Tây Lăng chút, lại nhìn Triển Dịch Minh chút, hình như luống cuống.

      Thẩm Tây Lăng kiên trì, tự nhiên lại hiệuquả, dù sao cũng ai dám trói lại.Vì vậy Triển Hiểu An cùng Triển Dịch Minhđi ra ngoài, vốn kế hoạch là gia đình nhà3 người cùng nhau ra ngoài chơi. TriểnHiểu An hết sức vui vẻ, nhất định mọi ngườiphải mặc giống nhau, bởi vì bé thấy mọi người đều mặc như vậy, nhìn cái cũngbiết là người nhà.

      Mặc dù Thẩm Tây Lăng khiến Triển Hiểu An có chút thất vọng, nhưng đứabé vẫn còn , sau khi ra ngoài bao lâu sau tất cả suy nghĩ đặt lên việc chơi.

      Triển Dịch Minh đưa Triển Hiểu An tới vườn bách thảo, dọc đường có khôngít người nhìn bọn họ, vừa nhìn còn ngừng đánh giá. đôi tình nhân nhìnthấy bọn họ, nữ sinh đánh vào bả vai nam sinh kia, “ còn chịu mặc áo đôivới em, xem người ta đẹp trai hơn nhiều, cũng mặc loại quần áo này, người tathế nào có ghét vì mất thể diện kia?”

      Nam sinh lập tức mở miệng, “Nếu em sinh con cho , cũng nguyện ý mặc.”

      Lời này của nam sinh khiến nữ sinh đỏ mặt,lại tay trong tay đằm thắm.

      Triển Hiểu An rất chú ý, thấy cái gì cũng tò mò, thích hỏi câu tại sao, lặp lại nhiều lần,hơn nữa nhất định phải để Triển Dịch Minh trả lời. Triển Dịch Minh cũng biết rõlắm, đối với phương diện này cũng khônghọc nhiều, chỉ có thể vừa lung tung vừathông suốt, cuối cùng Triển Hiểu An cái nghe hiểu cái nghe hiểu. Nghĩ tới việcmình là con phải giả bộ nghe hiểu, khỏi thầm lắc đầu.

      bé rất hào hứng, trái nhảy phải nhảy,Triển Dịch Minh chỉ đành phải sau bé, sợ bé ngã.

      Chơi được lúc, Triển Dịch Minh liền nghe điện thoại.

      bé đứng ở bên chờ Triển Dịch Minh chuyện điện thoại xong, sau bé muốn bố dẫn ăn cây kem rất dài, các bạn ở đây đều ăn thế, nhìn ăn ngon, bécũng muốn.

      Cuối cùng Triển Dịch Minh cũng cúp điện thoại.

      “Là mẹ sao?” Triển Hiểu An nháy mắt,miệng còn hếch lên, “Sao để con chuyện với mẹ?”

      Triển Dịch Minh lấy tay vuốt đầu bé, “ phải mẹ.” Nhìn sắc mặt của Triển Hiểu An rồi mở miệng, “Có muốn tớiđây chơi cùng với An An, An An thấy được ?”

      bé có chút hiểu, nhưng khôngphản bác.

      Triển Hiểu An vẫn được ăn kem Tâm Nghi, nhưng sau khi ăn xong bé do dự có ăn thêm cái nữa ấy tới, dung mạocủa ấy rất đẹp, vì vậy bé cũng có cảm tình với .

      Hàn Vũ Sắt tới chỗ Triển Dịch Minh, gần đây công việc của có chút bận, thời gian của 2 người cũng khác nhau, bọn họ lâu rồi gặp nhau. phương diện thời gian mà cũng lâu lắm, nhưng lại cảm giác là rất lâu, thấy người đàn ông này, cảm thấy lo lắng rằng mình cách nào kiềm chế được nỗinhớ nhưng.
      Vì vậy Triển Dịch Minh ở đây,lập tức bỏ lại chuyện làm.

      luôn cho rằng Triển Dịch Minh có mộtđứa con , nhưng biết là cố ý hay vô ý, cũng chưa từng thấy qua. và Triển Dịch Minh ở chung chỗ cũng tới con . Vì vậy có chút hiểu, con hay làkhông quá .

      Hàn Vũ Sắt đằng sau, rất tò mò vềTriển Hiểu An.

      Triển Hiểu An cười với Hàn Vũ Sắt, “Cháu chào ạ.”

      Hàn Vũ Sắt nhìn Triển Dịch Minh chút,sau đố ngồi chổm xuống sờ đầu của Triển Hiểu An, “An An đáng .”

      Triển Hiểu An nhìn Hàn Vũ Sắt, “Cháu giống mẹ cháu, tất nhiên là đáng rồi.”

      mặt Hàn Vũ Sắt lướt qua vẻ lúng túng, thu tay lại.

      Sau đó Triển Dịch Minh cùng Hàn Vũ Sắttrò chuyện câu được câu , nhưng phầnlớn vẫn lấy Triển Hiểu An làm chủ, bé muốn đâu, hai người liền đưa .

      Hàn Vũ Sắt cùng được lúc, mới phát Triển Dịch minh mặc quần áo gia đình,cảm giác có chút quái dị, vẫn cho rằnganh mặc loại quần áo này. Lạinhìn Triển Hiểu An chút, đột nhiêncảm thấy, bất kể mẹ đẻ đúa bé này là ai,làm bố , dù sao cũng là con mình. Suy nghĩ như vậy dâng lên, Hàn Vũ Sắt liền chủđộng lấy lòng Triển Hiểu An, cùng chuyện đủ các loại đề tài.

      Triển Hiểu An chơi được lúc cũng mệt,làm nũng với Triển Dịch Minh, “Bố, conmuốn uống nước.”

      Triển Dịch Minh vừa nghe, lập tức tìm kiếmcửa hàng, thuận tiện bảo Hàn Vũ Sắt đưa An An ra dưới cây, hôm nay ánh mặt trời kháchói chang.

      Hàn Vũ Sắt đưa Triển Hiểu An tới dưới thân cây, nhìn chằm chằm đứa bé này, lại xoay người nhìn người đàn ông kia, thậm chí có loại ảo giác, giống nhưbọn họ là người nhà, cảm giác này càngmãnh liệt, như thấy được tương lai củamình, trở thành vợ người đàn ông này.

      Hàn Vũ Sắt vuốt đầu Triển Hiểu An, giọngnói rất dịu dàng, “An An, hỏi cháu mộtcâu, được ?”

      Triển Hiểu An ngẩng đầu nhìn , dùng sứcgật đầu cái.

      làm mẹ An An, được ?” có tựtin rằng đối tốt với đứa bé này, cũng tự tin gánh vác trách nhiệm gia đình.

      Triển Hiểu An cau mày, “Nhưng cháu có mẹ rồi.”

      Mẹ chỉ cần là đủ rồi, nhiều liền mất điý nghĩa của mẹ, cũng mất ý vị người thânđộc nhất vô nhị.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15:

      Thẩm Tây Lăng nhìn cặp bố con rời , Triển Dịch Minh có vẻ mặt gì, cũngkhông thèm nhìn . Con cũng giậncô, cũng hẹn gặp lại với . Nhìnthấy con cúi đầu, nét mặt buồn có chút hối hận, nhưng lời ra, hơn nữacô suy nghĩ,có lẽ về sau đối mặt với nhiều chuyện tương tự như thế, bây giờcũng chịu nổi, vậy sau này sốngthế nào?

      Biệt thự lớn, nhưng sau khi bọn họ , lại cảm thấy trống trải.

      ngơ ngác ngồi ghế salon, biếtmình muốn gì, cũng biết mình nên làm cái gì. Trạng thái này giống như lúc thi đạihọc vậy, đối với tương lai của mình cách nào chắc chắn được. nhớ thầygiáo từng , sinh viên đại học bây giờcó quá nhiều lựa chọn, có thể chọn tìm việc làm, có thể chọn thi nghiên cứu, có thể lựa chọn tự gây dựng nghiệp…. lựachọn nhiều, dẫn tới việc mất phương hướng.Bây giờ hoang mang, cũng liên quan tới lựa chọn sao? Nhưng ràng cósự lựa chọn. Nhưng biết, mình đangmong đợi cái gì đó, cái gì đó giúp thoát ra khỏi lồng giam của mình, đồng thờicũng cho tất cả dũng khí cùng động lựcthoát ra.

      đợi, hơn nữa chưa bao giờ từ bỏ.

      tới lúc, chậm rãi ra cửa. Đối với việc họp lớp này, cũng thích thú lắm,nhưng lúc này đây, lại rất muốn . Nhưvậy mà có thể cho mình lý do tốt nhất, có việc, phải cố ý khôngmuốn ra ngoài chơi cùng bọn họ.

      Vì vậy trong lòng có lỗi với Triển Hiểu An, cũng giảm chút.

      Thời gian sai biệt lắm, mới ra cửa.

      Đều họp lớp đều do người khá trong xã hội khởi xướng lên, điểm này sai, cũng rằng là những người phát đạt rồi muốn khoe khang, mà là phần lớn mọi người có cùng chung cảm giác. Lúcchính mình tạo ra thành tích hoặc là sau khithành công, mới có thể muốn nhớ lại những thứ tốt đẹp kia, vì vậy liền nhớ cảm xúc xưa, hơn nữa nguyện ý lấy hành động thực tế ra nhớ thời xưa. Mà khi cuộc sống trôi qua được như ý người, chỉ sợkhông có tâm tình tốt như vậy tới thưởxưa, cho dù nghĩ, cũng chỉ là cảm giác trôiqua trong nháy mắt, nguyện ý hao tổn thời gian.

      Lựa chọn địa điểm gần trường, nơi nàytrước đây Thẩm Tây Lăng thường tới. ngờ vẫn ở đây lâu như vậy. Quán bar này giống các quán bar tốt xấu lẫn lộnbình thường, mà là có chút phong cách, ánhđèn cùng sân khấu cũng được thiết kế đặc biệt, giống như đại kết hợp với hoài cổ.

      còn nhớ , trước kia rất thích cùngHướng Tri Dao ra ngoài, ở chỗ này ca hátlại nhảy múa. Hướng Tri Dao luôn là ngườinổi bật nhất trong đám người, có khả năng nhảy động lòng người, vóc người cũng tệ, luôn hấp dẫn được đám đànông xin số điện thoại của ấy. So ra mà , Thẩm Tây Lăng chỉ là yên tĩnhbên cạnh Hướng Tri Dao, chỉ nhìn, hăng hái lúc đứng ở bên cạnh với Hướng Tri Dao, cònlúc hứng thú lấy ly rượu từng ngụm uống. Nhưng lúc đó Hướng Tri Dao toàn lắc đầu, bảo rằng tới chơirồi, phải chơi đến tận cùng, cần phải như thế. Nhưng Thẩm Tây Lăng khôngnghe, luôn làm theo ý mình.

      Mãi cho đến lúc bọn họ tách rời nhau, mới ítthời gian tới đây.

      phải tìm lâu mới thấy những bạn học kia, ra nhìn kỹ có nhiều thay đổilắm, nhưng quần áo khác, cộng thêm đầu tóc cũng xử lý khác, giống như kiểu đầu ngố học sinh như trước kia nữa, ít nhất diện mạo sôi nổi cũng khiến người ta thấy kinhngạc.

      Thẩm Tây Lăng nên thuộc về loại người cóthay đổi lớn lắm, dù sao lúc học đại học, trang phục của là theo trào lưu trước,mặc dù con đường dễ để , nhưng chỉ cần xem những quần áo người ,cũng bị giá cả của nó hù được. Mà bâygiờ, người cũng có sắc màu gì nổibật, nhìn đứng như vậy nhưng cũng có thể coi là người khác biệt lớn.

      còn chưa tìm được bạn bọn họ tìmthấy , vẫy tay về phía .

      Mặc dù vào thời điêm rnafo đó khá cốchấp, nhưng cùng bạn học chung đụng tệ lắm, có nhiều bạn bè kếtthân lắm, nhưng quan hệ ngoài mặt vẫnđược.

      Các bạn học sau khi thấy , cũng khen chăm sóc tốt, còn có thể giả vờ làm sinh viên đại học được đấy. chỉ cười, thỉnh thoảngmới có thể được - hai câu.

      Sau khi Thẩm Tây Lăng ngồi xuống, lần lượtcó bạn tới, thỉnh thoảng có người chú ý tới.Mỗi lần thấy bạn học chào hỏi, đều đặttay lên đầu gối, trong lòng mong đợicái gì, chỉ có chính biết được.

      Phần lớn đến đông đủ, mọi người liền nhớ lại thời gian lúc đó. Nhiều nhất chính là đến chuyện xấu năm đó, cũng lôi ra ai đó thầm mến ai đó, người nào vì ai mà làm ít việc ngốc, đến cuối cùng kêu lêntuổi trẻ là tốt, có dũng khí bất chấp hậu quả. Cũng biết là ai, tới hồ nướcnhân tạo của nhà trường, lần vì xây dựng suối phun, mà hết cả nước hồ. Cácbạn học mới phát ra, hồ này rất cạn,nhất là đụng tới vị trí đường cái, nước sâu nhiều lắm chỉ ngập tới đầu gối, bộ phận ở giữa còn sâu chút, cả hồ ra giống như cái chảo sắt khổng lồ. Vì vậy thời gian đó các bạn học nhiều nhất chính là, nếu bị thất tình muốn nhảy hồ tự tử chớnhảy hồ Tĩnh, tránh cho nhảy xuống ngậpkhông chết được,đỡ phải nhảy lại.

      Thẩm Tây Lăng xoa trán, ra cũngđã làm việc rất ngây thơ. từng ngồi ởbên hồ đó, hướng về phía người đàn ông kia nửa nửa giả mở miệng, nếu như có mộtngày cần nữa, liền nhảy xuống, để cho hối hận cả đời.

      Lúc đấy như thế nào?

      Thẩm Tây Lăng, em là ngốc, vào lúcnày em nên đẩy xuống để chếtđuối, sau đó em tìm người đàn ông tốt bắt đầu cuộc sống mới.

      Được rồi, câu rất đơn giản , nhưnglúc đó cảm thấy, rất cảm động, trong nháy mắt liền quên mất giữa bọn họ đangxảy ra chuyện vui, lần nữa làm lànhvới nhau.

      Nhớ lại giống như chất độc, chút xíuliền xâm nhập vào cốt tủy, biết ngày kia độc phát sinh.

      Các bạn học cũng rất hào hứng, quả thậtkhông chút nào kiêng kị chuyện ngu xuẩnmình làm, thẳng hết ra. Thậm chí còn xảy ra, bạn nữ còn với bạnnam, “Năm đó tớ còn thích cậu đấy.”

      “Vậy sao cậu sớm?”. Bạn nam đó khá kinh ngạc, cũng thế, có chút nữ sinhthích hết sức mịt mờ, mịt mờ đến nỗi ngay cả người trong cuộc cũng biết gì.

      “Bởi vì biết cậu thích tớ a.” bạn đó xong lại muốn xuống dưới, lại cố ý nhìn Thẩm Tây Lăng cái, trong đó có chút tình cũng được, tránh pháhư khí, “ may là , nếukhông bị người trì hoãn, sao tớ có thể gặp được vị này của tớ chứ?”

      Bạn nam cũng chỉ cười trêu ghẹo, cũng có cảm giác gì khác, dù sao đều là người có “” hoặc là “Em” của riêng họ.

      cố ý khoe khoang cũng cố ý khoa trương, chỉ là đơn giản nhớ lại, mọi người cũng tương đối hài lòng.

      “Có người còn chưa tới à?” Có người độtnhiên mở miệng.

      Lớp trưởng nhìn thời gian, “Còn có mấyngười nữa, khi nào chúng ta ăn gặpđấy…..”

      Thẩm Tây Lăng là thuộc về đội theo, đề nghị gì, cũng có ý kiến.

      Rất nhanh chuyển sang địa điểm khác, tớimột khách sạn tương đối lớn trong thànhphố, mọi người cũng bằng bất cứ giá nào, hiếm khi thấy mặt nhau, cần phải suytính về vấn đề kinh tế.

      Khi ngồi vào bàn ăn Thẩm Tây Lăng lạicảm giác mình có chút luống cuống rồi, ràng có gì xảy ra, ràng cũng khôngcó gì để khiến sợ hãi. Nhưng khi có bạnhọc vào, người bên cạnh đứng lên chào hỏi nháy mắt, vừa khẩn trương sửa lạiquần áo của mình. mong đợi, rồi lạisợ. Nhưng khi người tiến vào, từ từnghiêng mặt sang, phát mình rất thấtvọng, nhưng thất vọng cái gì?

      Bữa ăn này giống nhau, có cảm giác đặc biệt gì. Mặc dù thấy trầm mặc, ít bạn học hỏi thăm, cũng mởmiệng qua, vì vậy người khác cũng quấy rầy nữa.

      Ăn cơm xong, mọi người trả tiền, cũng liềntan cuộc.

      Thẩm Tây Lăng ra khỏi khách sạn, trời đãtối rồi, cách đó xa đèn đường rơi vàolá cây, có chút mê ly. Chiếc lá vẫn còn đongđưa, gió nổi lên, nhưng lớn.

      Trong tầm mắt, có thể nhìn thấy những tòanhà nối tiêp nhau san sát, nằm ở giữa thànhphố. Những ánh đền tòa nhà đó như xen vào sao, mảnh đầy sao.

      thu hồi tầm mắt, chuẩn bị rời . Nhưng mới được bước, liền có người đứngtrước .

      lâu gặp.” Hướng Tri Dao lấy tay bỏ xuống kính mắt đeo, nhìn ThẩmTây Lăng, quan sát đối phương từ trênxuống dưới, cuối cùng nheo mắt lại.

      Thẩm Tây Lăng lui về phía sau bước, tầm mắt từ từ nhìn lên mặt Hướng Tri Dao, gương mặt trang điểm tinh tế, có thể nhìnthấy đôi mắt to và màu mắt đen sâu, nhưng cho dù là như vậy, cũng khiến người ta cảm thấy ghét, ngược lại cảm thấyngười phụ nữ này kết hợp hoàn hảo đúng chỗ.

      Thẩm Tây Lăng cười với Hướng Tri Dao, “Qủa lâu rồi.”

      Hướng Tri Dao liếc xéo , “Nghe cậu xuất ngoại.”

      “Bây giờ trở về rồi.”

      Cũng biết nghĩ tới điều gì, Hướng TriDao lại mở miệng, “Vậy chồng cậu sao rồi?”

      “Cũng rất tốt.”

      sao?” Hướng Tri Dao hỏi ngược lại.

      Hình như Thẩm Tây Lăng muốn về vấn đề này, lấy điện thoại ra nhìn mộtchút, “Hơi trễ, tớ phải về nhà.”

      qua nhìn vào Hướng Tri Dao ,ý bảo cônên . Hướng Tri Dao cũng có phản ứng gì, Thẩm Tây Lăng qua người .

      Chờ Thẩm Tây Lăng được đoạn, Hướng Tri Dao đột nhiên mở miệng, “Cóphải rất thất vọng ?”

      Thẩm Tây Lăng đứng tại chỗ, tiếp tụcđi về phía trước, cũng xoay người.

      Hướng Tri Dao từng bước từng bước tới sau lưng Thẩm Tây Lăng, “Đỗ Diên Hằng cũng tới họp lớp.”

      Bí mật giấu ở đáy lòng, đột nhiên bị người vạch trần, giống như hoàn toàn nhìn thấu .

      Thẩm Tây Lăng cũng biết tửu lượng của mình như thế nào, rất ít khi uốngrượu say, nhưng cơ hồ uống quánhiều. Rất lâu, có ý tưởng rất kỳ quái, chính là mình ở trong đó, hi vọng mộtthân mình uống rất nhiều rượu, sau đó nhốt mình lại trong phòng, ghi lại xem lúc uống say mình cái gì. Người ta uống rượu say ra , muốnbiết sâu trong nội tâm mình suy nghĩ cáigì. Bởi vì hoặc là, mực đè nén cái gì đó, thậm chí biết thứ mình cần là cái gì. Những thứ kia nên hay là khôngnên, những thứ kia sợ hoặc là hy vọng, rốt cuộc muốn cái gì?

      Nhưng cũng nguyện ý để ngườikhác biết, sợ chính ra những điều u được tới.

      Chỉ là nhiều năm như vậy, suy nghĩ nàyxuất lặp lại trong đầu, chưa bao giờ thực . Nhưng hôm nay, rất muốn uống rượu, rất muốn rất muốn, có chúttự giận mình.

      tùy ý ngồi vào quán bán thịt nướngven đường, gọi 2 chai rượu. Thời gian này,các cặp tình nhân ra ăn hơi nhiều, mộtmình ngồi có vẻ lạc loài. Nhưng tại mọi người quan tâm tới chuyện của họ, vìvậy cũng có ai để ý tới , nhiều lắmlà tò mò quan sát mấy lần mà thôi.

      cũng gọi chút thịt nướng, thuộc chủ nghĩa ăn chay, nhưng các món ăn từng ăn đều như đồ chay.

      Lúc thịt nướng bưng lên, uống gần nửabình.

      thời gian rất dài trong quá khứ, đều cảm thấy tưởng tượng nổi. Mùi của rượu ràng khó uống như vậy…., vì sao nhiều người uống nó đến thế? Có lẽ nó cũngkhông khác gì với thuốc lá và ma túy, chỉ làngười nghiện vĩnh viễn hiểumùi vị trong đó.

      Cũng ăn được bao nhiêu, nhịn được lại nôn ra. Cho dù là như vậy, đầuóc của vẫn ràng. nhìn hai bên mộtchút, hy vọng mình hành động quámức bị chú ý, hơn nữa sửa sang lại quần áocủa mình. Nhìn thấy hành động của mình,lại cảm thấy tức cười, muốn sa ngã, rồi lại sợmất thể diện.

      Luôn làm tự nhiên được như Hướng Tri Dao, vì vậy tính tiền rồi .

      Về đến nhà, phát ánh đền long lanh,tráng lệ. Lúc mới kết hôn, thích ngồi ởtrong phòng khách xem đèn treo này, bêncạnh đèn lớn có những ngọn đèn phong phú, thỉnh thoảng bập bùng. Bây giờ suy nghĩ của lại lạ, cái đèn này nhiều năm nhưvậy mà chưa hỏng sao?

      Triển Dịch Minh ngồi ghế salon, đôi mắtâm trầm nhìn . Nhìn thấy mặt đỏ bừng, lông mày cũng vặn lên, “Chuyện gì mà vui mừng thế, lại chạy uống rượu. Chia sẻ chút xem?”

      nâng cầm lên, lời ra cùng vẻ mặtnghiêm trọng của lại khớp nhau.
      Nó có điểm khác bạn ạ=D. Nếu thời gian này đỡ rảnh cố thay đổi tiến độ, và nếu xong nhanh sang bộ khác của LX vì bắt đầu quen làm tr LX rồi ^^

      Chương 16:

      Thẩm Tây Lăng để ý tới , liền điqua đó. Cái thái độ thèm nhìn nàychọc giận Triển Dịch Minh, đều phảilà người có tính tình tốt, có cách nàođi lý giải tâm tình của người khác. Triển Dịch Minh đứng lên, nhìn Thẩm Tây Lăng cách xa. có vẻ mặt gì, nhưng sắc mặt đỏ lên, có thể khiến người tathấy là uống rượu, nhưng mùi rượukhông mạnh nhưng ánh mắt của hơi khinh thường để cho hết sức khó chịu.

      vội bước lên trước, ngăn lại, theotrên cao nhìn xuống .

      Thẩm Tẩy Lăng muốn ngẩng đầu mới có thểnhìn , say, nếu tại sao có thể thấy nét mặt của ? say là chuyện, nhưng nhức đầu lại là chuyện khác.

      Ánh mắt của Triển Dịch Minh quan sát người vòng, vươn tay, kéo sợi tóc hơi rối của , “Nhìn bộ dạng này của em mộtchút.”

      chuyện chỉ nửa, hành động làmcho người ta chán ghét. trừng mắt nhìnanh, mặt ngoài hòa hợp cũng bị đánh vỡ, côthật ra muốn cãi với , dù thế nào nữa bọn họ cứ giả vờ hòa nhã như vậy, ngày nào đối chọi với nhau là tốt rồi, đây chính là kế hoạch sống của .

      Nếu muốn thay đổi người đàn ông trănghoa, người phụ nữ kia phải có bản lĩnh,vừavặn, có thiên phú về phương diện này.

      Bởi vì quan sát, băn khoăn tiến, cũng chỉ đứng tại chỗ.

      “Bộ dạng này của em là muốn để nhà họTriển chúng ta mất thể diện phải ? Đểcho người khác gặp bộ dạng như quỷ của em, coi nhà họ Triển chúng ta thế nào?Để bố mẹ đối mặt thế nào hả?” nhướng mày, cũng định bộc phát ra.

      Đàn ông ra ngoài ăn chơi rượu chè be bét, thìcoi đó là biểu tượng của tự hào, còn phụnữ xuất ở những nơi đó, tất nhiên bị nhục mạ. Hay như đàn ông trăng hoa háo sắc, được gọi là phong lưu phóng thoáng, mà phụ nữ nếu muốn tìm N người đàn ông, bị coi là lẳng lơ, bị người ta chửi bới,mắng có tình người, đàn ông chiếm phần, mà bị mắng nhiều hơn là đám phụ nữ.

      cái thế giới này, vốn là đàn ông bị rằngbuộc với phụ nữ nhiều, mà là phụ nữ thích rằng buộc mình. Vì vậy đa số phụ nữ chỉ có chờ chồng mình ở chệch hướng, bị buộc bất đắc dĩ mới lựa chọn ly hôn, sau đó oán trời đất, cực ít phụ nữ trở thành người phạm sai lầm trước, giống như trong xươngtủy cũng cho phép phạm sai lầm.

      Hay như, phụ nữ làm người thứ ba, bịphái nữ chửi rủa. Đàn ông làm người thứ ba, được nhiều người đàn ông coi là tập kích ngược hoặc là điều vinh quang để tự hào.

      Công bằng sao?

      Thẩm Tây Lăng cười, “ khó tin, tôi cònđại biểu mặt của nhà họ Triển cơ đấy.”

      Nếu như đại biểu , như thế nào dám ở trước mặt nhiều người như vậy bắt xin lỗi? Tiêu chuẩn đồng thời cũng là lợihại à?

      gạt tay ra, trực tiếp tiến lên, căn bản để ý tới thái độ của . Nhiều lắm là mất cả chì lẫn chài mà thôi, ai có thể tổn thương người nào được bao nhiêu, dù sao nhiều lắm, sợ mất .

      Thấy để ý mình chút nào, Triển Dịch Minh kéo tay , kéo trở lại, “Em có nghe thấy hả?”

      “Tai tôi dài.”

      Bộ dạng nửa chết nửa sống của khiến khó chịu tới cực điểm, “ họp lớptrở về, liền lập tức kiên cường sao? Hay là cùng bạn trai cũ nhớ lại thời gian tốt đẹp trước kia, trở về nhà, phát phải đối mặt với người chồng em ghét, vì vậy trong lòngcực kỳ bất bình rồi.”

      có cách nào, chỗ tới ăn ôngchủ đó vừa vặn quen biết , hơn nữa tronghôn lễ có nhiều nhân vật quan trọng tham gia, vì vậy biết Thẩm Tây lăng. ThấyThẩm Tây Lăng ở trong phòng ăn lập tức gọi điện thoại cho Triển Dịch Minh,thuận tiện cho Triển Dịch Minh mặt mũi mời khách. Triển Dịch Minh cự tuyệt, cũngkhông hỏi nhiều, ngược lại cùng ông chủ kia sang chuyện khác.

      Họp lớp à…. Khó trách ấy có nét mặthiện là có chuyện lớn, chính xác là chuyệnlớn, thấy bạn trai cũ, tất nhiên là chuyện lớnphải ?

      Thẩm Tây Lăng mở to hai mắt nhìn . Biểu lộ của trong giờ phút này thếnhưng giống hệt với Hướng Tri Dao , hoàntoàn nhìn thấu , biết đáy lòng nghĩ gì.Cố tình cũng chính là vẻ mặt như thế, để chocô cực kì chán ghét, tại sao bọn họ đều hiểu bộ dạng của thế? Giống như bất kể làm cái gì, bọn họ cũng có thể nhìn thấu, côlàm cái gì hoàn toàn chỉ lãng phí hơi sứcgiãy giụa.

      muốn hất tay Triển Dịch Minh, nhưng lạikhông thể hất ra.

      đoán đúng rồi, tôi chính là gặp bạn trai cũ đấy, tôi hẹn hò với ấy đấy, có thể như thế nào đây?” ánh mắt của trở nên sắc bén, “Cảm thấy tôi tim khôngphổi sao? Nhà họ Triển các người trợ giúp nhà họ Thẩm tôi, cho nên tôi phải mang ơn với sao? Tôi nên coi làm chủ sao? Nằm mơ , cái gì tôi cũng mà làm, trước kia là như vậy, về sau cũngnhư vậy. Mặt mũi nhà họ Triển các người,liên quan gì tới tôi? cho rằng tôi sẽquan tâm sao?”

      tay nắm được cằm của , “ tốt đấy.”

      bóp mạnh, câu cũng nóinên lời. nhìn nét mặt giãy giụa của ,lại cảm thấy rất sảng khoái, mặt giận dữmang theo tia cười.

      Sắc mặt của chuyển xanh mét, mớihất ra. Lúc ngã xuống chỗ trước, lại kéo lên, đẩy tới ghế salon. Mấy đọng tác này khiến dạ dày lăn lộn ngừng, giống như ở bên trong có nước nóng, ngừng tăng nhiệt độ, tại tiếp cận với trang thái sôi trào.

      Triển Dịch Minh kéo cà vạt mình, động tác mang theo vài phần lưu manh, ánh mắt cũngtràn đầy tà ác. cười với , sau đó nửa đè lên người .

      định làm cái gì?” thể luiđược nữa, thân thể cũng bủn rủn còn chút sức lực nào, đành phải lấy tay bám vàoghế sofa làm đệm dựa, dời thân thể mình lêntrên.

      Nhưng lại dùng chân nửa quỳ trênhai chân , khiến cách nào nhúc nhích.

      đưa ra ngón tay, chỉ vào mặt ,“Em là vợ của Triển Dịch Minh đây, em nên làm gì?”

      điệu cũng phải là cao, lại gằn chữrõ ràng. Thậm chí thu tay lại, đưa vào trong áo . run cái, sau đó lấy tay ngănlại tay , thừa dịp tầm mắt dời trong nháy mắt, tiến gần, hôn lên môi .

      lập tức dùng tay đẩy , dùng hết toàn lực.

      nên cho em biết cái gì gọi là nghĩa vụ vợ chồng rồi.” Đối với người phụ nữ cứngđầu cứng cổ, thói quen của đàn ông là sử dụng phương pháp tới xử lý họ.

      Tay của bắt được hai cánh tay của , miệng cắn xé môi , cũng quan tâmcô giãy giụa. ngừng tránh né, rồi lại thể tránh.

      Đột nhiên, dùng hết toàn lực giãy giụa, để cho sửng sốt chút, còn làmra phản ứng gì, nôn ra ít.

      người của , người , miệng , thậm chí cằm , cũng thêthảm nỡ nhìn.

      buông hai tay của ra, từ ngườicô đứng lên, lấy tay xoa cằm, tầm mắtkhông rời khỏi , “ như vậy khiến em thấy ghê tởm sao?”

      Giống như là trả lời câu hỏi của , đứng dậy, chạy tới phòng vệ sinh.

      Triển Dịch Minh vài bước, có thể nghe tiếng ở trong phòng vệ sinh nôn lên nônxuống. dừng bước chân, sợ mình đivào, sau đó nhìn bộ dạng của ấy chịu được làm ra chuyện khác.

      uống rượu, lại uống, sao lạilàm ra chuyện buồn cười như vậy? Lúc nàoanh muốn cưỡng ép người phụ nữnhanh như vậy? mẹ nó khôi hài.

      Ban đêm Thẩm Tây Lăng cũng ngủ ngon, đầu càng ngày càng nặng, rồi lại rấtkhó ngủ. Nửa đêm lại đứng lên mấy lần, lần rồi lại lần nôn ra, như muốn đem tất cả trong bụng phun ra. nhớmình yếu ớt như vậy, tửu lượng cũng kém tới mức này, nhưng vẫn ngừng tới phòng vệ sinh, cho đến khi cảm giác mình nôn nhưng thể nôn,thân thể cũng yếu .

      quên mất mình ngủ lúc nào, chất lượnggiấc ngủ cũng kém . như trong giấc mơ, trong mơ, quay lại lúc và Hướng Tri Dao cùng nhau uống rượu. Trước khi uốngbọn họ rất tốt, giống như bình thường chuyện đùa cười, từng người chuyện lý thú.

      Cho tới bây giờ, cũng chỉ nhớ Hướng Tri Dao lúc đấy tới hai chuyện .

      là chuyện lúc Hướng Tri Dao học trung học, nữ sinh với Hướng Tri Dao rằngnếu cắt tóc mình, sau đó bạn trai ấy chia tay với ấy, nữ sinh định dùng mái tócdài phất phới cũng là thứ mà phần lớn namsinh ưa thích, hơn nữa nữ sinh kia còn mỉmcười cắt tóc mình là thử dò xét bạn trai. Mà Hướng Tri Dao lúc đấy là cười híp mắtnhìn bạn học trung học của mình, “Cậu vì muốn dò xét sao?” Nữ sinh kia khôngthể làm gì khác hơn là than thở, “Được rồi, tớ là vì bán lấy tiền….” Vì vậy Hướng TriDao nở nụ cười hiền hầu. Hướng TriDao đối với chuyện này tổng kết lại, chúng ta cũng thích để mình làm rất nhiều chuyệnmà tìm nhiều lý do hoang đường, hơn nữacòn thử dò xét thuyết phục mình rằng rất có quy luật.

      chuyện còn lại là 1 người bạn khác học cùng trung học với Hướng Tri Dao, là nam sinh, nam sinh này tìm nữ sinhkhác vay tiền, sau đó hẹn hò với nữ sinh kia. Người nam sinh đó chuyện đương nhiênlà, hẹn hò với nữ sinh, phải trả tiền lại. Nam sinh kia đồng thời, còn bảo Hướng Tri Dao mua đồ , bạn cậu ta mờikhách. Hướng Tri Dao tổng kết lại, đàn ôngluôn phụ nữ thực tế gia tăng thế lực, chỉ biết đến tiền, nhưng biết đàn ông thựctế cũng chạy trốn nhanh hơn so với bất cứ ai, càng biết xấu hổ.

      Hai câu chuyện đáng kể này, nhưng vẫn nhớ . Nhưng nhớ lúccô uống rượu xong, rốt cuộc cái gì, biết nhất định cái gì, nếu khôngHướng Tri Dao sau mỗi lần thấycô đều có vẻ mặt như có điều suy nghĩ.Nhưng bất kể Thẩm Tây Lăng hỏi HướngTri Dao thế nào, Hướng Tri Dao cũng đề cập tới, chỉ Thẩm Tây Lăng uống rượu xong liền buồn ngủ, cũng gì.

      Đó là chuyện cuối cùng trước kia vàHướng Tri Dao tách ra, rất ít khi uốngrượu say, đó chính là lần duy nhất, saukhi say, để cho mất tình bạn duy nhất.

      Tình bạn giữa phụ nữ, luôn làm cho người ta cảm thán.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17:

      Sáng sớm tỉnh lại, đầu còn choáng váng nữa. Hình như ngủ là cách “Chữathương” hữu hiệu nhất, sau khi tỉnh lại thìthấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Mởmắt ra liền phát Triển Hiểu An đứng ở bên giường, cười hì hì nhìn mình. Thẩm TâyLăng ngồi dậy, xoa xoa hai mắt mình, cườinhìn con mình, “Con dậy sớm .”

      Mắt của bé càng sáng rực, “Mẹ mau dậyxuống ăn sáng .”

      bé ngồi bên giường, chờ Thẩm Tây Lăng mặc quần áo rời giường.

      Ngày hôm qua chơi về, phát mẹ ở đây, bé thấy thất vọng, phải đểTriển Dịch Minh dỗ lâu mới chịu ngủ. Sauk hi rời giường liền chạy tới nhìn mẹ, cứcó cảm giác mẹ của bé như cơn gió, bé vui nếu thấy mẹ.

      Thẩm Tây Lăng sửa sang xong mới dắt côbé cùng xuống tầng.

      Cùng tình trạng trước thấy khác gì nhau, Triển Dịch Minh ngồi ở trước bàn ăn,như cũ cầm tờ báo lật xem. Nhưng ThẩmTây Lăng cảm thấy hình ảnh này có chútkhôi hài, bất kể trước xảy ra chuyện gì, sau khắc đều có thể làm thành trạng tháinày, mà qua màn kia như bịthời gian che giấu .

      Sau khi bữa sáng bưng lên, Thẩm Tây Lăngbóc quả trứng gà cho con , bé vô cùng vui vẻ ngồi ăn.

      Ăn sáng xong, Thẩm Tây Lăng liền chơi cùng với Triển Hiểu An, nhìn bé loay hoaycác món đồ chơi, thỉnh thoảng cũng ra ngoài vườn chơi xích đu hoặc là đùa giỡn.

      Triển Dịch Minh đứng ở bên nhìn mẹcon bọn họ chơi với nhau được lúc, nhận được điện thoại xong, liền lái xe rangoài.

      Nghe được tiếng khởi động động cơ, Thẩm Tây Lăng xoay người sang chỗ khác nhìn, liền nhìn thấy chiếc xe kia có thể cảmthấy “Qúy”(quý giá, đắt tiền) “Hào”(hàophóng) từ nó, xe bay nhanh ra ngoài cửa lớn.

      Thẩm Tây Lăng ngơ ngác nhìn xung quanh chút, mới đặt tầm mắt lên người con mình, “Bố thường xuyên ra ngoài như thế sao?”

      Triển Hiểu An chơi với cây và hoa trong vườn, cũng ngẩng đầu lên, “Có lúc.”

      “Vậy lúc bố có ở đây An An cùng ai chơi?”

      “Chị Dương.” bé vẫn chơi đùa.

      Thẩm Tây lăng mím môi, thêm gìnữa. Hình như Triển Hiểu An cũng khôngquá bám người, chỉ cần có đồ chơi,có thể chơi mình rất lâu, cảm thấyphiền, cũng nhất định phải kéo ngườikhác cùng chơi, chỉ là thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn còn ở đó hay , ở đâythì bé cười.

      ngồi ở đó, yên tĩnh nhìn con mình,trong lòng dâng lên cảm xúc ràng. biết Triển Dịch Minh ra ngoài làm cái gì, cũng gọi điện thoại để hỏi. Giờ phút này mới phát ra, phương thứcchung đụng của bọn họ rất xa lạ, thể làm gì khác hơn là loại tự giễu cườicười.

      Triển Dịch Minh đến chiều mới trở về, trênngười có mùi rượu nhàn nhạt. Thẩm TâyLăng cảm thấy nhất định uống rất nhiều, bởi vì cách xa vẫn có thể ngửi thấyđược, nhưng có ý định hỏi, loạinày nhất định đến vấn đề riêng tư, cảm giácmột khi mở miệng, như kiểu mình cầu cái gì, phải trả với cái giá tương ứng vậy, cũng nguyện ý bỏ ra.

      và Triển Dịch Minh vẫn có gì đểnói, lại thể coi như người xa lạ. Côngồi ghế salon, nhìn trần nhà, cảm giác mình cứ tiếp tục như vậy nhất định điên mất.
      Triển Dịch Minh vốn bỏ qua vị trí trênghế salon, nhưng đột nhiên dừng bước, xoayngười liếc mắt nhìn người phụ nữ ngồi ghế, chính xác là coi như nhìn thấy rõngười phụ nữ của mình. khỏi, anhcảm thấy trong lòng mình như bị bốc cháy lên rồi, nhưng hôm nay uống nhiều lắm, có rót mấy ly cho , cũng uống hết. Có lẽ cũng uống khá nhiều, chỉ là có chút men say nào,chính xác tới mức tinh thần bây giờ vẫn tốt,đầu cũng tỉnh táo khác thường, nếu khônglàm sao liếc mắt liền thấy người phụ nữ kia cau mày lộ vẻ vui đây?

      cũng gì, hình như dùng trầm mặc cho biết, Triển Dịch Minh, tôi ghê tởm .

      nghe được tiếng bước chân kéo dài vang lên, quay đầu , vì vậy thấy đượcngười đàn ông đánh giá kia. caumày càng sâu, theo bản năng liền quay đầu lại, giống như vừa rồi bốn mắt nhìn nhauchưa từng xảy ra.

      Triển Dịch Minh kéo kéo cà vạt, đây là điềm báo việc bực mình, hơn nữa từng bướctừng bước về phía .

      ràng, chỉ cảm giác mình có chút hồi hộp.

      Triển Dịch Minh tới trước mặt , đứnglại. Cố tình cái gì cũng , đột nhiênxuất cảm giác như bị áp bức, xung quanh bên người mình.

      thích uống rượu?” cười.

      Lúc cười lên, khóe miệng luôn lệch, khóe miệng bên phải hướng lên, còn có mộtmá lúm đồng tiền nho , nhưng thấy sáng, ngược lại mười phần tà khí.

      Thẩm Tây Lăng biết muốn làm cái gì, cũng sợ chọc giận sau đó làm ra cái chuyện mình thể nào tiếp thuđược, vì vậy trầm mặc, chỉ dùng ánh mắtnhu hòa nhìn thẳng vào mắt .

      thích hút thuốc?” lại tiếp tục đặt câu hỏi.

      Lời giải thích được của khiếntóc gáy dựng lên, biết lại muốn làm gì. Hình như có thói quen dùng vẻ mặt bí với giọng bình tĩnh ra lời, lập tức sau khắc biến thành lửagiận ngút trời. trêu chọc, tóm lạikhông sai.

      Đôi mắt Triển Dịch Minh cũng nhìn vào mắtcô, lời nào, trầm mặc, mặt thậm chí khẽ biến trắng. như thưởngthức khung cảnh này, hơn nữa khung cảnh“Mức độ mỹ lệ” này còn khiến hết sứchài lòng.

      Cuối cùng xoay người.

      Thẩm Tây Lăng vỗ vỗ lồng ngực của mình,giờ khắc vừa rồi, thế nhưng rất sợ. Khôngkhỏi vuốt trán mình, quả nhiên ra mồ hôilạnh.

      nhìn bóng lưng của , người đàn ôngnày…..

      Nhưng lại khiến ngờ, hai phút sau,người đàn ông này lại xuất trước mặt . chỉ có như thế, còn cười về phíacô. Trong tay cầm mấy bình rượu, hơnnữa tiện tay đem cái bật lửa cùng bao thuốc để khay trà.

      sững sờ giây, nhìn thấy anhkhông chút kiêng kị mở ra nắp chai rượu,sau đó tay cầm bình lên trực tiếp đổ vàomiệng, thậm chí có chất lỏng từ khóe miệnganh chảy ra. Động tác rất là tự nhiên, thậm chí làm liền mạch. Khi dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng cảm giác giốngnhư việc sợ nhất là rắn phun ra độc từ lưỡi rắn……

      Thậm chí vẫn nhúc nhích, toànthân cứng ngắc nhìn uống sạch bình rượu, lấy ra điếu thuốc đốt, ngậm trong miệng chút để ý hút. Thậm chí cười tà chút, nhìn về phía , sau đóphun vòng khói lên mặt …..

      cảm thấy mình muốn nôn, lại chịu đưngcảm giác khó chịu, muốn đứng lên vàotoilet xoa dịu chút, ít nhất thể ởđây.

      Vừa chuẩn bị đứng dậy, thân thể vừa cáchghế salon cự ly mấy millimet, Triển DịchMinh vừa tiến lên bước cản trở . Điếuthuốc vẫn ở trong miệng , nửa buông,giống như tùy lúc rơi xuống.

      ngọ ngoạy cái, rồi lại mở, chỉ có thể nhìn .

      bỏ xuống điếu thuộc trong miệng, kẹp vào giữa hai ngón tay. Đầu thuốc lá tạo ra khói, vừa vặn tiến vào mũi của , để cho ho sặc sụa.

      Chân áp chế hai chân , giờ phút nàynửa cười nhìn . “ thích uống rượu?” Tiếp tục cười, “ thích hút thuốc lá?”. Dùng cái tay khác siết chặtmặt , sau đó vuốt môi của , ở môi vuốt ve lúc mới tiếp tục mở miệng, “Vậy em , chớ muốn chết đừng mặt nặng mày với .”

      buông ra, sau đó để điếu thuốc trong tay nhấn xuống bàn trà, đốm lửa nhanh chóng biến mất.

      Thẩm Tây Lăng nuốt nước miệng cái, miệng to hít thở. nghĩ, người đàn ông này nhất định uống say rồi.

      Nhưng Triển Dịch Minh mới ra khỏi hai bước, lại xoay người, giọng hết sức nhu hoa, giống như vừa rồi có gì xảy ra cả, những gì thấy đều là ảo giác, từ từnói ra, “An An đâu?”

      nên biết, chính là loại đàn ông, lúc hứng thú, có thể cười với bạn, có thể còn đối tốt với bạn. hứng thú nữa coi bạn như sủng vật để đùa giỡn. Tâm tìnhcủa giống như thời tiết bất thường, có thể trong vòng tuần tùy ý phát hìnhXuân hạ thu đông.

      “Chơi mệt rồi, bây giờ ngủ.” Còn trảlời , nhưng vẫn qua loa, hi vọng anhnhanh biến mất ở trước mắt mình, nghĩ cách khẩn cấp.

      Chờ Triển Dịch Minh cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của , nặng nề ngã về sau.

      Thẩm Tây Lăng, đây chính là cuộc sống côphải đối mặt sao? Đây chính là cuộc sống cômuốn sao? Đây chính là người đàn ông muốn sống cùng sao?

      giống như vào cái hố, càng chạycàng tối, sợ cuối cùng bên trong ngay cả điểm sáng cũng có, thậm chí thiếu khí, hay là bên trong có khí độc, sau đó côkhông cần phải lo lắng phía sau phải đối mặtvới cái gì, bởi vì ngã thẳng xuống.




      Chương 18:

      Triển Dịch Minh tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái xuống. từng bước xuống cầu thang, bước chân vừa phải, có vẻ tâm tình của tồi.

      Thẩm Tây Lăng ngồi tại chỗ cực kì lâu,cũng trầm mặc lâu. cảm thấy timcủa mình vẫn bị bao quanh bởi 4 bức tường,vẫn đè nén, giống như quả bóng ngừng thổi phồng lên, đợi nổ tung, vừasợ hãi lại mong đợi, sợ hãi lúc nổ tung kia đau đớn cùng khó chịu, mong đợi là chỉ cầntrải qua sau cơn bão.

      Đàn ông và phụ nữ, quả rất khác biệt, vẫn canh cánh chuyện lúc trước trong lòng, thậm chí thể yên lòng, mà đổimột bộ quần áo xong, giống như được hồi sinh vậy, coi chuyện lúc nãy, thậm chí là những gì vui đều xóa sạch, lại xuấthiện với hình tượng mới trước mặt .

      Triển Hiểu An theo sau lưng Triển Dịch minh, giờ phút này chạy vào trong ngực Thẩm Tây Lăng, “Mẹ.” giọng nũng nịu, xóađi những gì vui trong lòng Thẩm Tây Lăng, vươn tay chuẩn bị ôm lấy con .

      Triển Dịch Minh lại lên trước, bế con gáilên, coi bé như con mèo của mìnhvậy,lần nữa ôm vào ngực mình. để ý tới kháng nghị của con , nhìn chằmchằm vào Thẩm Tây Lăng, có vẻ mặtgì, giọng thể được cái tốt vàxấu, “Thay quần áo .”

      Thẩm Tây Lăng lúc này mới quan sát vàcon , hình như cũng thay quần áo rồi. Nhưng vẫn hiểu, “ đâu?”

      Người đàn ông đổi tư thế ôm bé trongngực, “Về nhà.” Lúc này mới quay đầu lại nhìn người phụ nữ, có vẻ tốt bụng lắm vậy, nhắc nhở lần nữa, “Em trở về lâu như vậy, cũng nên thăm hỏi bố mẹ chút.”

      Giọng rất nhàng, nhưng cũng cho phép phản bác.

      Thẩm Tây Lăng thở dài hơi, chuyện thể đối mặt, vì vậy thỏa hiệp. Côđứng lên, lên tầng 2 thay quần áo.

      Triển Dịch Minh ôm con ngồi xuống, siết chặt khuôn mặt bé của con , “Rấtthích mẹ ôm sao?”

      “Mẹ ôm rất dịu dàng”. xong nắm tayTriển Dịch Minh, “So với da bố sờ dễ chịu hơn.”

      Triển Dịch Minh vốn định gì thêm, rồi chỉ cười nhàn nhạt. muốn nhắc nhở con , ấy ghét nhất người khác đụng ấy, bởi vì chuyện này làm nhăn quần áo của ấy. Nhưng đối với con tới chuyện này, hình như rất kì quái. Hơn nữa,thói quen của người phụ nữ kia, có lẽ chỉ nhằm vào mà thôi.

      Thẩm Tây Lăng rất hoài nghi, Triển Dịch Minh trước đó có quyết định, chỉ là thờikhác sau cùng mới thông báo cho màthôi, cái gì cũng cần làm, chỉ cần theo cầu của làm là được, tâm tìnhcùng cảm xúc đều cần phải có. Mà lần trước theo cầu của là cùng bọn họ ra ngoài, vì vậy liền nổi giận. Người ở vị trí nhất định, chuyệnđương nhiên coi tất cả mọi người nên theo cầu của .

      Nghê Văn Bái là người phụ nữ tao nhã,đây là chuyện Thẩm Tây Lăng sớm nhận định được. Người phụ nữ đẹp, trừ dựa vào mỹ phẩm dưỡng da chăm sóc, còn cần phải tấm lòng độ lương, có lẽ như vậy mới có khả năng tích lũy thời gian để luyện thành ý vị cùng tao nhã chứ?

      Nghê Văn Bái tự mình xuống bếp, được đốixử rất cao rồi. , Thẩm Tây Lăng cảm giác có chút khó chịu, nhất là đối mặt với Triển Khải Hạo. Ông cũng nhằm vào chính mình, thậm chí lúc hỏi vấn đề còn cố ý đối với mình hòa nhã dễ gần. Ít nhất có thể cảm thấy, thái độ lúc ông hỏi tốt hơn so với lúc với Triển Dịch Minh. Nhưng cho dù ở dưới tình huống này, vẫn nơmnớp lo sợ, giống như học sinh tiểu học phải trả lời mỗi chi tiết trong vấn đề, sợ mình chỗ nào đấy trả lời tốt.

      Triển Khải Hạo cũng nhìn ra thận trọng của , hỏi hơn nửa là công việc của bây giờ. quay đầu nhìn Triển Dịch Minh cái, người đàn ông kia mắt nhìn thẳng vào tờbáo.

      Trong bụng có chút hoài nghi, chẳng lẽngười đàn ông này với cha mẹ tất cảvề sao?

      có chút hiểu, hình dung mìnhnhư thế nào. Suy nghĩ vòng vo mấy giây, cảm thấy chính mình quá lo lắng rồi, bởi vì chắc chắn giảng hòa. Nếukhông khi bố mẹ truy cứu hỏi, khổ sở chỉ có , cũng gặp họa.

      Thừa lúc nhàn rỗi trong nháy mắt, Thẩm Tây Lăng mới tới phòng bếp giúpNghê Văn Bái, thoát khỏi nơi nguy hiểmnày.

      Triển Khải Hạo vừa , Triển Hiểu An ngồiở bên cạnh Triển Dịch Minh lập tức tiến lên để ông nội ôm. Triển Khải Hạo ôm cháugái của mình, mặt mày cười lên.

      Triển Khải Hạo nhìn con mình, “ trở lại,người nhà nên có dáng vẻ người nhà.”

      Coi là cảnh cáo, lại coi là nhắc nhở.

      Triển Dịch Minh để tờ báo xuống, trịnh trọng gật đầu cái.

      Thẩm Tây Lăng vào phòng bếp, Nghê Văn Bái từ chối mấy cái, sau để cho làm chút việc , ví như thái rau gì đó. Vốn cho là chỉ tới vui đùa chút, hoặc là thấy chuyện với cặp bố con kia thú vị, vìvậy chạy tới đây để trốn thoát. Bây giờ nhìnlại, con dâu của bà cũng kém như bà nghĩ, thái rau nhìn tệ, động tác tháikhá chuẩn, khoai tây có thể thái thành những hình lớn giống nhau.

      Nghê Văn Bái nhìn như vậy, nghĩ rằngtrước kia đứa này làm những thứ này mới đúng. Ban đầu bà cũng có hình ảnh về những này, mà đối với tin về Thẩm Tây Lăng, kỳ thực cũng tồi , chỉ là bố mẹ rất chiều , , như thế rất đơn thuần, nên cũng may, nhưngkhông có khả năng chăm sóc người khác.Nghê Văn Bái thích chị của Thẩm TâyLăng hơn, có thể dũng cảm đứng ra, nhưng chị của sớm lập gia đình.

      Mà nay, cũng biết nấu ăn rồi, xem ra ởnước ngoài cũng khổ sở. Dù sao cũng là người làm mẹ rồi, nghĩ tới những thứ này,vẫn khỏi có chút cảm thán.

      Thẩm Tây Lăng cắt giảm trọng lương khác biệt lắm, liền lấy ra bát, cho sợikhoai tây vào, sau đó cho ít hành vào nước.

      Nghê Văn Bái nhìn thấy động tác này, khôngkhỏi gật đầu cái.

      Sau khi làm xong, Thẩm Tây Lăng mớingẩng đầu nhìn Nghê Văn Bái, “Mẹ, còn cần làm cái gì sao?”

      Nghê Văn Bái chỉ vào bát tỏi, Thẩm TâyLăng hiểu ý, lấy qua đây.

      Thấy có từ chối hay ghét bỏ gì,Nghê Văn Bái càng chứng thực suy đoáncủa mình, “Ở nước ngoài sống tốt ?”

      “Hoàn hảo.” Thẩm Tây Lăng cười cười.

      Nghê Văn Bái trong lòng thay đổi, oán trách gì nữa.

      Nhưng có lẽ vì lâu như vậy gặp nhau,cũng ngại, Nghê Văn Bái nghĩ tới rất nhiều đề tài chuyện, Thẩm Tây Lăng vất vả mới ra chuyện để chuyện cùng, “Con trước ở thành phố , nhưng bọn họ ở đó quản lý vô cùng nghiêm khắc.Liền lấy sữa bột mà , bọn họ làmmột cuộc điều tra nghiêm ngặt nhắm vào thị trường, nhắm vào nơi có tỉ lệ sinh con cao đểbày ra kế hoạch sản xuất sữa bột. Bởi vì trẻcon ra đời trước mấy tháng, chính phủ cũngsẽ miễn phí cung cấp sữa bột, cho nên đó là lý do mà trong siêu thị có mấy nhãn hiệu sữa cũng bày có bốn năm thùng sữa bột mà thôi”.

      thực tế lúc ở siêu thị trả tiền thấy người Trung Quốc mua lại 4 thùng sữa, nhân viên thu ngân chẳng những giống thu ngân trong nước vui vẻ như vậy, ngược lại thấy xem thường, bởi vì cái dạngngười chỉ duy nhất mua được loại sữa bộtnày, liền làm rối loạn nhu cầu nơi này.

      Lợi hại hơn là, siêu thị cũng cung cấp túinilon, nhưng nếu như bạn có thể mang túi bảo vệ môi trường, lúc trả tiền được giảm chút, dùng cái này để kêu gọi bảo vệ môi trường.

      Thẩm Tây Lăng bỗng dưng nhiều như vậy, mới dừng lại, “Có phải thú vịđúng ạ?”

      Nghê Văn Bái lắc đầu cái, “, rất thú vị.”

      Thẩm Tây Lăng hơi thấy có lỗi chút, lấy ra bát để mình bóc tỏi, sau đó nhìn Nghê Văn Bái xào rau, “ tốt, có thể nếm tay nghề của mẹ.” Lại , lúc vừa mới kết hôn được có vinh hạnh ăn món Nghê Văn Báilàm, quả rất ngon miệng, “Nhưng ngẫm lại thấy thèm ăn rồi ạ.”

      Mẹ chồng nàng dâu lúc khí có lúng túng, cũng có vẻ hợp nhau ít, Nghê Văn Bái khuấy nồi rau, “Các con ngại bà lão như mẹ là tốtrồi, lâu như vậy xuống bếp, cũng biết có thể xào ra cái gì nữa.”

      Thẩm Tây Lăng đưa tới chút gia vị, “Mẹ luôn khiêm tốn như vậy, có thời gian mẹ dạy con làm món ăn .”

      Nghê Văn Bái cười, “Việc này cũng dễ dàng,chỉ cần dùng tấm lòng.”. xong cho chútnước vào trong nồi, nhìn về phía Thẩm Tây Lăng, “Nấu ăn chính là phải biết nắm giữthời gian, nguyên liệu chuẩn bị đầy đủhết.Tựa như muốn che chở gia đình vậy, xửlý tốt các mắc xích, mới có thể hòa thuận.Người khác thấy đây là món ăn đầy đủ hương vị, nhưng chỉ có người nấu ăn mớibiết lúc nào thêm cái gì, cần dùng độ lửanào. gia đình cũng là như thế, phải biếtmình trong gia đình là sắm vai gì, hơn nữa phải xác định được vị trí nhân vật, nên làm cái gì, nên làm cái gì.”

      Thẩm Tây Lăng nhàng cười tiếng, “Mẹ hay, có thể nấu ra món ăn tốtcũng chỉ có ít người làm được, phần lớn mọi người làm cũng chỉ tạm được.”

      Nghê Văn Bái đem món ăn nóng hổi lên,“Cái này phải xem người nấu ăn nguyện ý tốn bao nhiêu tâm tư vào đó.”

      Thẩm Tây Lăng trầm mặc.

      Nghê Văn Bái đem bát đĩa qua bên giữ nhiệt, “Gần đây có hay đọc sách gì .”

      “Gần đây con bận làm việc, cóthời gian rảnh rỗi.”

      “Gần đây mẹ đọc quyển sách vềcách sửa lại vườn của mình, rất nhàm chán, nhưng bên trong giải thích lúc nào nên cắtnhánh, lúc nào nên xới đất, nên bón phân từlúc nào, như vậy mới có thể làm cho vườncủa mình có sức sống dạt dào. Lúc nhìn cảmthấy có gì, sau khi xem xong xuống suy nghĩ chút, cảm thấy tệ. Nếumuốn gốc cây hoa nở xanh tốt, cần phải bỏ ra rất nhiều, dù sao chất dinh dưỡng chỉ có như vậy, lại có nhiều cây cần chia sẻ.” Nghê Văn Bái ngừng chút, “Nhất là cây và hoa trong vườn, nếu nó làm trở ngại chovườn mình, phải diệt trừ.”

      Thẩm Tây Lăng sững sờ, sau đó nhìn động tác của Nghê Văn Bái, “Các món ăn xong rồi, con đem ra ngoài đây.”

      Nghê Văn Bái ngăn cản.

      Thẩm Tây Lăng bưng món ăn, trong lòng lạinghĩ, nhìn người giống như cây hoa, hi vọng đóa hoa nở phải tươi tốt, thểnhững cây bên cạnh hấp thụ dinh dưỡng của nó, nhưng ai nghĩ tới, cây hoa này có nguyện ý sinh trưởng ở vườn cây này hay , có ai nghĩ, cây hoa này muốn rời khỏi sân vườn này, mà cần phảitưới nước hay bón phân.

      Là cây hoa đồng nhất, muốn để lại ởchỗ này, nhưng nhiều người lại hi vọng cây hoa này từ từ thích ứng, hơn nữa nên vì sựsinh trưởng của mình mà ngừng cốgắng.

      Lời của bà Nghê rất thâm thuý, vườn hoa cũng như cuộc hôn nhân đều cần rất nhiều tâm ý cũng như cố gắngđể vun bồi và bảo vệ. hay! Hy vọng chị Lăng hiểu được ý bà, để tâm tìm hiểu Minh, dĩ nhiên í cũng có cái tự ái của người đàn ông, vợ bỏ lạnh lùng như vậy, nếu có người thứ 3 để làm bạn cũng chẳng có gì lạ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.