1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc hôn nhân ấm áp - Túy Hậu Ngư Ca (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38

      Edit: Độc Bá Thiên
      Beta: Mẫu Tử Song Linh

      Sáng hôm sau, hai người ngủ đến tận tám giờ mới rời giường, thu dọn qua lượt rồi xuống lầu thấy Tần Vũ ngồi trước bàn ăn, bàn là bữa sáng phong phú, đằng sau vẫn còn mấy người mặc trang phục đầu bếp bận rộn.

      Tần Vũ thấy hai người xuống lầu, vẫy vẫy tay: “Mau đến đây, ăn sáng, ăn sáng nào.”

      Hàng Tiểu Ý bĩu môi: “Chủ nghĩa tư bản xa xỉ.”

      Ăn sáng xong, Thiệu Thành Hi kéo Tần Vũ qua bên mấy câu, Tần Vũ gật đầu rời , trước khi còn hôn gió với Hàng Tiểu Ý ngồi cái: “Chị dâu, em đây.”

      Hàng Tiểu Ý vừa định giơ tay chào tạm biệt ta, cửa đóng lại, bóng dáng Tần Vũ biến mất.

      Hạ tay xuống, Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi: “Giờ là thương binh, phải quay về giường nằm chứ?”

      Thiệu Thành Hi nghe vậy, ngước mắt liếc cái: “Em muốn giúp về giường nằm ?”

      Hàng tiểu Ý: “... nghĩ nhiều quá rồi.”

      Thiệu Thành Hi đến bên Hàng Tiểu Ý, hơi cúi người vây ghế, mắt nhìn : “Tiểu Tiểu, nếu em định thỏa mãn , vậy đừng mấy lời khiến người khác xúc động nữa.”

      Nhìn bóng dáng thản nhiên lên lầu của Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý ngây ra chẳng hiểu gì, phát càng ngày Thiệu Thành Hi càng khó hiểu.

      biết bao lâu, Thiệu Thành Hi xuống lầu, đưa túi xách của Hàng Tiểu Ý cho : “ xem nhà thôi.”

      Hàng Tiểu Ý tiếp lấy túi, hơi yên lòng: “Bây giờ có thể sao?” Vừa vừa lo lắng chọc chọc vào băng gạc đầu .

      Thiệu Thành Hi nắm tay ra cửa, lơ đễnh : “Giường vẫn còn lên được còn gì làm được.”

      Hàng Tiểu Ý: “...”

      Được rồi, người này tẩu hỏa nhập ma rồi, vẫn nên ít thôi.

      Ra cửa, thư ký của Thiệu Thành Hi lái xe tới, đưa hai người đến trung tâm thương mại. Dưới dẫn dắt của nhân viên tiêu thụ, hai người xem căn nhà mà Hàng Tiểu Ý nhìn trúng lần trước. Sau khi xem, Thiệu Thành Hi cũng thấy rất hài lòng nên quyết định mua.

      Thiệu Thành Hi gọi điện, bao lâu sau quản lý của bộ phận thanh toán bên bán tới, giúp họ làm thủ tục, vài thủ tục rườm rà cũng được đơn giản hóa, lúc cần chứng minh nhân dân, Thiệu Thành Hi vươn tay lấy túi của Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý vội che túi của mình lại, cảnh giác nhìn : “Chứng minh thư của đâu?”

      Thiệu Thành Hi sờ cằm nhìn , cười mà như cười: “Tiểu Tiểu, nhà ở mua sau khi kết hôn là tài sản chung của vợ chồng, dùng chứng minh thư của ai, ghi tên ai cũng chẳng có gì khác nhau cả.”

      Hàng Tiểu Ý liều mạng lắc đầu: “Vậy cũng được.”

      Thiệu Thành Hi bất đắc dĩ, đành phải lấy chứng minh thư của mình ra đưa cho quản lý. Lúc trả tiền, Hàng Tiểu Ý lấy thẻ ngân hàng của mình ra đưa cho , lắp bắp: “Đây là ít tiền em dành dụm mấy năm nay, nhiều lắm, nhưng…”

      chưa kịp xong, Thiệu Thành Hi lấy thẻ của gộp với thẻ của đưa cả cho người thanh toán.

      Hàng Tiểu Ý cảm thấy nhõm hơn rất nhiều, lòng khẽ thở phào cái.

      Khi làm thủ tục xong xuôi cũng sắp đến giữa trưa, hai người rời khỏi trung tâm thương mại, Thiệu Thành Hi ôm lấy vai : “Có nhà rồi, đột nhiên cảm thấy giấc mơ trở thành thực.”

      Hàng Tiểu Ý liếc cái: “Xin hỏi, giấc mơ của Thiệu là gì?”

      Thiệu Thành Hi hạ mắt nhìn , khóe mi đuôi mày đều đượm nét cười: “Giấc mơ lớn nhất của tôi là mỗi lúc nghỉ ngơi, chỉ cần vươn tay ra là có thể ôm được vợ mình.”

      Giấc mơ này đúng là lớn ha...

      Hàng Tiểu Ý trợn tròn mắt, im lặng nhìn trời, lấy câu lưu hành mạng, con đường xa nhất mà từng chính là con đường mang tên Thiệu Thành Hi.

      Thiệu Thành Hi nhìn biểu tình mặt , hiếm khi có cảm giác tự hào. nhìn xung quanh, kéo đến góc, cúi đầu hôn lên môi , cảm giác đường đường chính chính hôn môi này tốt.

      Giữa trưa hè nóng nực, đường chẳng có ai, Hàng Tiểu Ý cũng ngoan ngoãn để mặc cho hôn.

      Vừa ngừng hôn, Hàng Tiểu Ý chịu nổi mà đẩy ra: “Nóng quá…”

      Thiệu Thành Hi nghe vậy nhíu mày, cúi đầu thổi hơi bên tai : “Tiểu Tiểu, em lại quyến rũ đấy à?”

      Hàng Tiểu Ý thể nhịn được nữa, cả ngày người này đều động dục, biết có tí tự giác làm người nào nữa? Mở mồm ngậm miệng đều là mấy chuyện giường này, còn chút lý tưởng xã hội chủ nghĩa nào chứ?

      Dùng sức nhéo mạnh cái vào tay , Hàng Tiểu Ý vẫn chưa hết tức, lại nện đấm lên vai , cuối cùng còn phải cắn lên tay miếng mới hả giận.

      Thiệu Thành Hi tốt tính để mặc cho xả giận, lại đột nhiên mở miệng: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây vậy?”

      Hàng Tiểu Ý ngoài cười trong cười: “Thiệu Thành Hi, cảm thấy chiêu này vẫn có tác dụng ư?” thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy.

      Thiệu Thành Hi lấy tay che miệng ho tiếng, nháy mắt cái với , khẽ : “Tiểu Tiểu, là mẹ của đấy.”

      Hàng Tiểu Ý nhìn vẻ mặt của Thiệu Thành Hi, giống đùa lắm, hơi cứng ngắc xoay người lại, dưới gốc cây, mẹ Thiệu dùng vẻ mặt tươi cười nhìn hai người bọn họ.

      Hàng Tiểu Ý: “... Con chào dì.” cảm thấy mình may đến nỗi có thể mua vé số, ràng thế giới lớn như vậy, nhưng trước mắt của lại chỉ như chỗ rẽ, chỗ rẽ có thể gặp được người nhà của Thiệu Thành Hi.

      “Tiểu Tiểu à, quả nhiên là con, vừa rồi dì nhìn thấy Thành Hi ôm ai đó, nếu phải là con phải đánh nó trận tơi bời rồi.” Mẹ Thiệu vô cùng vui vẻ .

      Trong lòng Hàng Tiểu Ý giống như sóng cuồn cuộn của Trường Giang, cực kỳ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

      Mẹ Thiệu tới, thấy băng gạc đầu và tay của Thiệu Thành Hi, nhíu mày: “Làm sao lại bị thế rồi?”

      Thiệu Thành Hi nhướng mày, chỉ Hàng Tiểu Ý: “Bạo lực gia đình ạ.”

      Hàng Tiểu Ý: “...”

      Thiệu Thành Hi lại giơ tay lên cho mẹ Thiệu nhìn: “Mẹ nhìn này, ấy vừa cắn đấy…”

      Hàng Tiểu Ý: “...”

      Nghĩ đến cái dáng vẻ vừa cắn vừa đánh Thiệu Thành Hi vừa rồi của rơi vào trong mắt mẹ Thiệu, Hàng Tiểu Ý cảm thấy đời người đúng là quá khổ cực, mỗi giây mỗi phút đều gặp phải trắc trở.

      Mẹ Thiệu bị Thiệu Thành Hi quấy rầy, quên hẳn chuyện bị thương, trừng mắt liếc cái: “Mẹ thấy là con chọc Tiểu Tiểu có, mẹ cũng hiểu nổi sao loại người như con mà cũng có được bạn nữa.”

      Thiệu Thành Hi gật đầu tán thành, vô cùng dịu dàng sờ lên tóc Hàng Tiểu Ý: “Mẹ, ánh mắt Tiểu Tiểu tốt, sau này mẹ nhất định phải đối xử tốt với ấy đấy.”

      Hàng Tiểu Ý: “...”

      Mẹ Thiệu dở khóc dở cười, nắm tay Hàng Tiểu Ý: “Tiểu Tiểu à, đừng để ý, trừ cái miệng này ra mấy thứ khác của thằng con dì vẫn rất tốt.” Lần trước nghe cha của Thiệu Thành Hi ông thấy hai người thuê phòng, còn con bé tên là Hàng Tiểu Ý, bà vô cùng vui vẻ, luôn bảo Thiệu Thành Hi mau mang con bé về nhà ăn bữa cơm, nhưng gần đây Thiệu Thành Hi lại quá bận nên vẫn chưa có dịp nào.

      “Tiểu Tiểu à, con rảnh , đến nhà dì ăn bữa cơm chứ?”

      Hàng Tiểu Ý vội : “Vâng, trước con với Thành Hi về nhà để chào hỏi chú và dì, nhưng ấy vừa mới về nên chưa kịp, mong dì để ý.”

      Mẹ Thiệu vội lắc đầu: “Để ý gì chứ, lúc nào con rảnh, để dì nấu cơm cho con ăn nhé?”

      Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi: “Tối mai rảnh ?”

      Mẹ Thiệu tiến lên bước, ngăn ánh mắt của Hàng Tiểu Ý: “ cần quan tâm đến nó, chúng ta cũng mời nó ăn cơm, chỉ cần con rảnh là được. Vậy tối mai con thích ăn gì, dì làm cho con.”

      “Gì cũng được ạ, dẫu sao dì cũng đừng mệt nhọc quá vì con là được.”

      Mẹ Thiệu cười thoải mái: “ mệt mệt, chỉ cần con tới là dì vui rồi.”

      “Vâng, vậy tối mai con đến thăm dì và chú.” Hàng Tiểu Ý cũng cười, mẹ Thiệu cho người ta cảm giác rất thân thiện, khiến thân thiết vô cùng.

      Chia tay với mẹ Thiệu, Thiệu Thành Hi ôm eo , Hàng Tiểu Ý tránh né, nhìn , mặt biểu cảm, giọng u: “Em thấy rất mệt.”

      Thiệu Thành Hi nhướng mày, tiến lên bước, kề sát người : “Mệt? Muốn xoa bóp cho em ?” xong tay lớn từ eo của chạy dọc lên sống lưng, người Hàng Tiểu Ý run bắn lên, đẩy ra, thở hổn hển: “Thiệu Thành Hi, đúng là… đúng là…”

      “... biết xấu hổ hả?” Thiệu Thành Hi cười tươi, khẽ vuốt cằm: “Tiểu Tiểu, nếu bốn chữ đó thốt ra từ trong miệng em, cảm thấy đó là lời khen.”

      Hàng Tiểu Ý nhìn trời, cảm thấy càng lúc càng mệt mỏi, đành bó tay với ông chồng có thể buông lời tán tỉnh bất kỳ lúc nào và ở đâu.

      Thiệu Thành Hi thương tiếc hôn lên môi cái: “ thôi, thấy em đáng thương như vậy, dẫn em ăn.”

      Nghe thấy có đồ ăn ngon, Hàng Tiểu Ý thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, liền rời cùng .

      Khi thấy nơi có đồ ăn ngon, Hàng Tiểu Ý lại cảm thấy cả người đều khỏe.

      Đây là tiệm thịt nướng của Tạ Thiên Ninh.

      Thiệu Thành Hi dắt vào trong, Hàng Tiểu Ý lại đứng nguyên tại chỗ, nhìn : “Sao lại tới đây?”

      Khóe miệng Thiệu Thành Hi cong lên nụ cười, đáy mắt lại chứa ánh sáng lạnh lẽo dễ phát ra: “Dù sao có vài chuyện cũng phải cho đúng ?”

      để Hàng Tiểu Ý nghĩ gì thêm, Thiệu Thành Hi nửa ôm nửa kéo vào, tìm nhân viên phục vụ hỏi chỗ phòng bao, mang Hàng Tiểu Ý đến đó, đẩy cửa ra, tất cả những người bên trong đều ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

      Chân mày Hàng Tiểu Ý hơi nhíu lại, trong phòng có cả đống người ngồi, Đồng Tâm, Vưu Nguyệt, Hàng Vũ Hằng, Tần Vũ, cả Tạ Thiên Ninh và Đường Tư.

      Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu nhìn Thiệu Thành Hi, vỗ vỗ tay , khẽ an ủi.

      Tần Vũ đứng lên: “ Thành, đến rồi, em nghe lời , gọi hết bạn đến rồi đó.”

      Thiệu Thành Hi gật đầu: “Được rồi, vất vả cho cậu quá.”

      Tạ Thiên Ninh vừa nhìn thấy Thiệu Thành Hi, thoáng cái thay đổi sắc mặt, đầu đầy mồ hôi, như ngồi đống lửa: “Ừm, tôi ra ngoài chút rồi về, mọi người ăn trước .” xong định đứng lên ra ngoài.

      Tần Vũ ngồi bên cạnh ta, chân dài duỗi ra ngăn ta lại, biếng nhác : “Ông chủ Tạ, sao vậy, cho tôi mặt mũi sao?”

      “Tổng giám đốc Tần quá rồi, sao, sao có thể…” xong lại muôn phần muốn ngồi xuống.

      Đường Tư nắm chặt ly nước, vẻ mặt hơi cứng lại, khẽ cúi đầu xuống.

      Đồng Tâm nhìn thấy Hàng Tiểu Ý, trêu chọc: “Tiểu Tiểu, có chuyện gì mà thần bí thế, lại bảo tớ hẹn Đường Tư với Vưu Nguyệt , còn cho tớ là cậu hẹn, khiến tớ nghĩ cả buổi.”

      Hàng Tiểu Ý nhún vai, có thể cũng biết chuyện gì xảy ra ?

      Thiệu Thành Hi kéo ghế để ngồi xuống, rồi cũng tự ngồi xuống bên cạnh , nhìn mặt bàn chỉ có đồ uống, cười cười: “Hôm nay tôi mời toàn bạn bè của tôi và Tiểu Tiểu, tất cả cũng lâu lắm gặp nhau rồi, nay ngồi cùng nhau ăn bữa cơm ngon, nếm thử thịt nướng nhà ông chủ Tạ, tôi còn chưa từng ăn đâu đấy, hôm nay mọi người nhất định phải hết mình nhé.”

      xong, kéo chuông gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
      Phong nguyet, Sweet you, HaYen7 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39

      Edit: Tiểu Lăng
      Beta: An Bi Nhi



      Nhân viên phục vụ vào đặt đồ ăn xuống, mọi người cũng chưa ai nhúc nhích, Đồng Tâm thấy bầu khí hơi là lạ, định mở miệng, tay để dưới bàn bị búng . Đồng Tầm nhìn Hàng Vũ Hằng ngồi cạnh mình, Hàng Vũ Hằng hơi lắc đầu. Tuy cảm thấy hiểu lắm, nhưng Đồng Tâm cũng định nữa.

      Thiệu Thành Hi gắp miếng thịt đặt lên vỉ nướng, thoáng chốc, thanh ‘xèo xèo’ phát ra, trong phòng tràn đầy mùi thơm.

      Khéo léo lật miếng thịt hai lần, Thiệu Thành Hi gắp lên đặt vào đĩa trước mặt Hàng Tiểu Ý, “Nếm thử xem sao.”

      Trong ánh mắt của mọi người, Hàng Tiểu Ý gắp thịt lên cắn miếng, nhìn , “... Chưa chín…”

      “Vậy sao?” Thiệu Thành Hi hơi cúi người về phía , cắn nốt phần thịt còn lại, nhai nhai, rồi nhíu mày nhả ra, cầm cốc đưa cho Hàng Tiểu Ý, “Uống chút nước .”

      Hàng Tiểu Ý nhận lấy cốc nước uống ngụm, Thiệu Thành Hi nhìn Tạ Thiên Ninh, giễu cợt, “Ông chủ Tạ, cái bếp này hình như hỏng rồi, nướng thịt còn chín nữa.”

      Hàng Tiểu Ý đảo mắt, ra là chưa nướng mới phải.

      Tạ Thiên Ninh ngừng , “Đúng đúng, Thiệu rất đúng, sau này nhất định cải thiện, nhất định cải thiện.”

      Hàng Vũ Hằng gắp đống thịt lên vỉ nướng, cười nhạo, “Ông chủ Tạ vẫn hề có lập trường, hệt như hồi mới lên đại học ha.” Sáng Tần Vũ gọi điện cho , bảo hẹn Đồng Tâm, Vưu Nguyệt và cả Đường Tư, hơn nữa còn được để Đường Tư biết là hẹn. Lúc đấy cảm thấy tò mò, nhưng biết từ trước tới nay Thiệu Thành Hi làm việc vẫn luôn cẩn thận, nên cũng hỏi nhiều.

      Giờ lại thấy Tạ Thiên Ninh ở đây, trực giác nhất định là có chuyện gì đó.

      Đồng Tâm nhíu mày, cầm đũa xếp lại đống thịt mà Hàng Vũ Hằng để lên vỉ.

      Tạ Thiên Ninh dám lên tiếng, nhìn trộm Đường Tư, nếu ta sớm Hàng Tiểu Ý và Thiệu Thành Hi quay lại với nhau, đánh chết ta cũng dám tặng vòng tay gì, để bây giờ phải rước mấy vị tôn đại thần này vào.

      Đường Tư vẫn ngồi đó, vẻ mặt cứng ngắc.

      Tần Vũ sờ cằm, nhìn xung quanh mấy lần, vừa nướng thịt vừa ăn vừa xem náo nhiệt.

      Thiệu Thành Hi đặt đũa xuống, nhìn khuôn mặt của mọi người vòng, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt của Đường Tư, Đường Tư thấy nụ cười của , tim run lên, có dự cảm lành.

      Thiệu Thành Hi cười nhạt, đứng lên, chỉnh lại quần áo, rồi cầm lấy ấm bàn đến bên Đường Tư, tự mình rót chén nước cho ta, giọng dịu dàng, “Đường Tư, tiểu thư Đường, tôi có chuyện rất cảm ơn .”

      Tất cả mọi người nhìn sang,đôi mắt của Tần Vũ sáng vô cùng, Hàng Vũ Hằng nhíu mày, Vưu Nguyệt kéo kéo Đồng Tâm, hỏi : “Chuyện gì xảy ra vậy?”

      Đồng Tâm lắc đầu, cũng biết.

      Mí mắt Hàng Tiểu Ý giật giật.

      , Thiệu đùa…” Đường Tư hơi tự nhiên cử động thân thể, ánh mắt hơi lay động.

      Thiệu Thành Hi hơi xoay người, tay đặt lên bàn, gắp miếng khoai tây đặt lên vỉ nướng trước mặt Đường Tư, thản nhiên , “Cảm ơn chăm sóc hai năm qua.”

      Người Đường Tư bỗng run bắn lên, theo bản năng nhìn Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý đảo mắt nướng thịt và rau quả vỉ, nhìn ta.

      “... Thiệu gì vậy, em lắm.” Đường Tư cố nặn ra nụ cười.

      Ưu nhã lật khoai tây, Thiệu Thành Hi tiếc nuối lắc đầu, “Cháy rồi.” xong gắp lên ném vào thùng rác bên cạnh.

      Đường Tư nắm chặt cái túi đặt đầu gối, cố nhịn gì.

      Lời đối thoại của hai người, khiến mấy người còn lại suy đoán đủ thứ, Đồng Tâm và Vưu Nguyệt liếc nhau, lại nhìn Hàng Tiểu Ý. Hàng Tiểu Ý lạnh nhạt nướng thịt, dường như chuyện xảy ra hoàn toàn chẳng liên quan gì đến .

      Thiệu Thành Hi trở lại ngồi xuống bên Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý gắp thịt vào đĩa, đưa tương chấm mình pha cho .

      Đồng Tâm nhíu mày, Thiệu Thành Hi thích gần xa làm người ta đoán được, nhưng đều lộ ra ý, giữa ta và Đường Tư có quan hệ ràng, trước mặt nhiều người như vậy, ta đặt Tiểu Tiểu ở chỗ nào?

      Sắc mắt Đồng Tâm trở nên khó nhìn, mở miệng định gì, tay Hàng Vũ Hằng dưới bàn kéo , nhéo tay cái. Đồng Tâm quay đầu trừng , Hàng Vũ Hằng nhướng mày, hạ giọng, “Sao lại thiếu kiên nhẫn vậy?”

      Đồng Tâm híp mắt nhìn , với tư cách là trai của Hàng Tiểu Ý, Hàng Vũ Hằng nóng nảy như vậy lại chưa xù lông?

      Thiệu Thành Hi tựa lưng vào ghế, ngón trỏ gõ lên bàn, cả phòng chìm vào yên tĩnh.

      Sau lúc lâu, Thiệu Thành Hi bỗng cười , “Những người ngồi đây, hoặc ít hoặc nhiều đều hiểu tôi, con người của tôi ấy à, dễ nghe chút là biết tiến hiểu lùi, còn trắng ra ấy là có thù tất báo: từ trước đến này đều có ân
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40


      Edit + Beta: Song Linh

      Đến chỗ ghế dài, Đồng Tâm và Vưu Nguyệt ấn Hàng Tiểu Ý ngồi xuống để hỏi tình, bộ dáng Đồng Tâm như núi lửa phun trào, lại lại hàng lang, hai tay chắp sau lưng: “Đường Tư, sốc nha, dám làm ra những chuyện như vậy, tớ nhất định tha cho ta.”

      Vưu Nguyệt cũng cau mày: “ thể tưởng tượng được Đường Tư lại là loại người đó, may mà Thiệu sư huynh thông minh, nếu mà ngốc như Tiểu Tiểu, nhất định mắc bẫy của Đường Tư .”

      Hàng Tiểu Ý cười xấu hổ, đây mới chính là bạn thân .

      nào, Tiểu Tiểu, chúng ta trở về xả giận cho cậu.” Đồng Tâm kéo Hàng Tiểu Ý buộc trở về, Hàng Tiểu Ý liền kéo ấy lại: “ ba cho phép tớ và cậu ra ngoài, cũng phải là để cho chúng ta trở về bây giờ.”

      Động tác của Đồng Tâm lập tức ngừng lại, lúng túng gãi đầu: “Cũng may là cậu còn tỉnh táo.”

      Hàng Tiểu Ý chu môi: “ người là Thiệu Thành Hi, người là ba, nếu tớ hiểu hai người họ, mới là bình thường.”

      Ba người ở hành lang xôn xao chuyện.

      “Nhìn khí chất của Thiệu sư huynh, hôm nay vẫn bình thường, khẳng định Đường Tư làm được gì, ài, ngày xưa chúng ta đối xử với nhau tốt như vậy, sao Đường Tư có thể làm vậy với cậu chứ.” Vưu Nguyệt có chút đau lòng.

      Hàng Tiểu Ý cũng thở dài, bốn năm, các ở chung kí túc xá bốn năm, mỗi ngày sớm chiều ở chung, bốn người xa lạ, căn phòng, có lẽ cả đời cũng chỉ có khoảng thời gian học Đại học mới có cơ hội như vậy, các từng chung sống rất tốt đẹp, nhưng bây giờ lại lộn xộn đến mức này.

      Đồng Tâm dựa vào tường, đôi mắt chăm chú nhìn vào bức tranh bức tường đối diện, giọng có chút mờ ảo: “ , Tiểu Tiểu, Thiệu sư huynh là người rất tài giỏi, lớn lên bề ngoài lại rất tuấn tú, lúc nào cũng nâng niu cậu trong lòng bàn tay, người như vậy cứ toả sáng trước mặt chúng tớ mỗi ngày, cũng khó trách Đường Tư động tâm, nhưng mà tớ ngờ ta lại làm những chuyện đó với cậu.”

      Hàng Tiểu Ý im lặng, trong chuyện này cũng có lỗi của , thỉnh thoảng nhớ lại chuyện trước kia, lại có cảm giác mình là đoá hoa được nuôi dưỡng trong lồng kính, từ luôn được hai người trai che chở, về sau lại có Thiệu Thành Hi, luôn cho mọi người thấy hạnh phúc của mình, mỗi ngày đều vui vẻ như vậy, cho nên chưa bao giờ suy nghĩ về cảm nhận của người khác, giống như và Đồng Tâm là bạn thân, nhưng hề biết Đồng Tâm thích ba chừng ấy năm, lại ví dụ như chuyện của Đường Tư, nếu như lưu ý hơn chút, kiêng nể gì để cho Thiệu Thành Hi gặp mặt ấy, có lẽ tình cảm của Đường Tư với Thiệu Thành Hi cũng giống hôm nay.

      Nghĩ đến việc Đường Tư đưa vòng tay cho Hàng Tiểu Ý, Đồng Tâm liếc qua cổ tay của : “Tiểu Tiểu, cậu chưa cho Thiệu sư huynh về chuyện chiếc vòng tay sao?”

      Hàng Tiểu Ý nghe xong, đôi mắt tối lại, cúi đầu vuốt ve cổ tay phải, hạ thấp giọng : “Tớ chưa , biết phải như thế nào.”

      “Dù sao đây cũng phải chuyện , bây giờ cậu lừa ấy, sớm muộn gì cũng có ngày ấy biết được thôi, tớ cảm thấy so với việc ấy biết được từ miệng người khác cậu trực tiếp vẫn tốt hơn nhiều.”

      “Đúng vậy, Tiểu Tiểu, tớ thấy Đồng Tâm rất đúng.” Vưu Nguyệt cũng đồng ý gật đầu.

      “Tớ biết, nhưng mà, các cậu cũng biết tính cách của Thiệu Thành Hi, nếu ấy biết năm đó tớ lấy cái cớ như vậy để chia tay, nhất định ấy rất thất vọng, tớ tưởng tượng nổi ấy làm gì nữa.” Hàng Tiểu Ý mấp máy môi, trong lòng hoảng sợ.

      “Nhưng mà….” Tự nhiên Đồng Tâm cũng biết phải gì.

      “Thiệu sư huynh quan tâm cậu như vậy, nhất định để chuyện đó trong lòng đâu.”

      Hàng Tiểu Ý cười khổ: “Cũng bởi vì quá quan tâm, nên ấy mới thể chấp nhận tớ lấy cái cớ như vậy để chia tay, mọi chuyện ấy đều cho tớ suy nghĩ, tớ vì đau khổ nhất thời mà chia tay, nếu ấy biết, nhất định hận tớ đến chết, ấy kiêu ngạo như vậy, trong lòng tớ lại đặt ấy ở vị trí thấp nhất, Đồng Tâm, ra cậu rất đúng, trước kia căn bản là tớ hiểu ấy, bây giờ hiểu rồi, ngược lại càng sợ hãi hơn, sợ mất ấy, Đồng Tâm, tớ sợ ấy quan tâm tớ nữa.”

      Qua chuyện lần này của Đường Tư, Hàng Tiểu Ý biết Thiệu Thành Hi rất mẫn cảm với chuyện tin , vẫn luôn cho rằng vì gia đình phá sản nên mới chia tay, mặc dù như vậy, nhưng trong lòng vẫn tồn tại khúc mắc, nếu như cho ấy biết , tưởng tưởng nổi làm gì.

      rất hận , hận dễ dàng chia tay với như thế, hận tin , hận làm mờ mịt hiểu gì, hận mọi thứ liên quan đến , còn có cực kì thất vọng đối với , mà loại thất vọng này có thể phá tan những gì hai người có.

      Mãi đến khi chứng kiến Đường Tư mở cửa lảo đảo rời , ba người mới quay lại phòng, liền nhìn thấy Tần Vũ và Hàng Vũ Hằng kích động.

      Nhìn thấy ba người trở về, Thiệu Thành Hi hút thuốc liền tắt thuốc lá rồi đứng lên, đưa túi xách cho Hàng Tiểu Ý: “ thôi.”

      Hàng Tiểu Ý nhíu mày: “Em ăn nữa đâu.” Vừa rồi ngoại trừ Tần Vũ hăng say diễn trò mấy người còn lại ăn vặt rồi.

      “Ừ, biết, nhưng những thứ kia thể ăn, dẫn em ăn món khác, cam đoan ngon hơn thức ăn chỗ này nhiều.”

      Hàng Tiểu Ý lắc đầu: “Được rồi, cần phiền toái như vậy, ở đây ăn qua loa là được, em phải làm, sắp muộn giờ rồi.”

      xong Hàng Tiểu Ý ngồi xuống, Thiệu Thành Hi lập tức kéo dậy, ánh mắt tà ác, giọng u: “Thực em định ăn ở đây? Sao nào, ở đây cơm của Tạ Thiên Ninh ngon như vậy?”

      Hàng Tiểu Ý trợn mắt, nhíu mày, thầm thở dài, cầm lấy túi xách trong tay : “ thôi, thôi, em sắp chết đói rồi.”

      Sắc mặt Thiệu Thành Hi sau cơn mưa trời lại sáng, cầm tay , dịu dàng : “Ngoan, đưa em ăn ngon.”

      Thấy Thiệu Thành Hi và Hàng Tiểu Ý ra ngoài, Tần Vũ cùng Hàng Vũ Hằng dùng tốc độ nhanh nhất nhét thức ăn vào miệng, sau đó sau hai người kia bước ra ngoài.

      Tần Vũ liếc Hàng Vũ Hằng, cách xa hai mét: “Làm phiền Hàng Đại Minh Tinh tự giác, định cứ như vậy mà ra ngoài sao?”

      Hàng Vũ Hằng thấy cái liếc mắt của ta, lấy khẩu trang với kính râm ra đeo, trời nóng lắm đấy, quả thực mẹ nó quá gian nan.

      Bạn trai Vưu Nguyệt đến đón, hai người họ trước rồi, Tần Vũ vừa ra đến cửa có điện thoại gọi đến, cũng vội vàng tiêu sái rời .

      Hàng Vũ Hằng được đối tác làm ăn lái xe đến đón, có thông báo cần xử lý, Thiệu Thành Hi đưa Hàng Tiểu Ý làm, Hàng Tiểu Ý nhìn Đồng Tâm lạc lõng, muốn đưa ấy về.

      Đồng Tâm lắc đầu: “ cần đâu, vả lại cũng tiện đường, bây giờ là ban ngày, tớ xe buýt công cộng về được rồi.”

      “Để đưa em về.” Hàng Vũ Hằng dựa vào thân xe chen vào.

      Đồng Tâm nghe vậy liền theo bản năng lui về phía sau hai bước giữ khoảng cách với , đề phòng : “ cần làm phiền Hàng sư huynh, em tự trở về là được.”

      Hàng Vũ Hằng nhìn bộ dáng như chuột thấy mèo của hiểu sao lại nổi giận, trực tiếp cầm túi xách trong tay ném vào trong xe, tức giận : “ thôi, , đừng làm phiền .”

      Đồng Tâm nhìn hai tay trống rỗng, mắt choáng váng, người này ngây thơ như vậy sao? Giống như mấy đứa con nít ở nhà trẻ, vừa ý mình liền chơi xấu.

      Hàng Vũ Hằng hơi nhíu mày, miễn cưỡng nhìn : “Con người đặc biệt ghét người khác cự tuyệt cầu của , tin em có thể thử xem!”

      Đồng Tâm bất đắc dĩ nhìn Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý còn chưa mở cửa, Thiệu Thành Hi nắm eo kéo vào trong, Hàng Tiểu Ý kiều mạng kéo : “Đồng Tâm, còn Đồng Tâm nữa….”

      đâu có khí lực lớn như Thiệu Thành Hi, trong khi chuyện bị cưỡng ép ôm chặt trong ngực rời , để lại Đồng Tâm trợn mắt nhìn, sâu sắc phỉ nhổ Hàng Tiểu Ý.

      Hàng Vũ Hằng rất hài lòng với biểu của Thiệu Thành Hi, kìm được huýt sáo.

      Ngược lại Đồng Tâm nhìn về phía Hàng Vũ Hằng, nhăn mũi: “Hàng sư huynh, em tặng cho chiếc túi xách kia, em trước.” Hàng Vũ Hằng nghĩ rằng chỉ cai túi xách mà có thể khống chế quá coi thường Đồng Tâm rồi.

      Nhìn bóng lưng Đồng Tâm, Hàng Vũ Hằng thản nhiên : “Đồng Tâm, em thử bước thêm bước nữa, liền tháo khẩu trang với kính râm xuống, em muốn hai chúng ta chơi trò rượt đuổi đường sao, cũng ngại, dù sao trước mặt giới truyền thông là người biết mặt mũi là gì, chuyện xấu cũng nhiều, còn về phần em, em suy nghĩ kĩ .”

      Bước chân Đồng Tâm ngừng lại, nghiến răng nghiến lợi hừ tiếng, sau đó quay người nhanh chóng chui vào trong xe, Hàng Vũ Hằng hài lòng vỗ tay cái, hừ : “Chỉ là , tưởng đối phó với em được sao.”

      Trong xe, người đại diện của Hàng Vũ Hằng ngồi ở bên cạnh ghế lái, Đồng Tâm núp ở góc ghế đằng sau, Hàng Vũ Hằng nhìn nhíu mày, sau đó xoay người về phía sau ngồi cạnh .

      Bởi vì đến gần, Đồng Tâm cố hết sức co người lại, dùng sức dán cơ thể mình thân xe.

      Hàng Vũ Hằng nhìn bộ dáng hận thể nhảy xe trốn thoát của , mỉm cười, tay chống vào ghế dựa sau lưng , tay còn lại chống ở chỗ ngồi phía trước, vây trong góc, giọng dịu dàng gọi tên : “Tiểu Tâm Nhi…”

      Đồng Tâm rùng mình ớn lạnh : “Hàng, Hàng, sư huynh, đừng gọi em như vậy, cực kì, cực kì…” Đồng Tâm muốn lại thôi.

      “Cực kì cái gì?” Hàng Vũ Hằng nhìn , chớp đôi mắt đào hoa, giọng mang theo vài phần quyến rũ lòng người.

      Bộ dáng Hàng Vũ Hằng khi lớn lên vô cùng đẹp trai, là da rám đen vài ngày trước khôi phục chút ít, phối hợp với bộ dáng lưu manh bây giờ, đặc biệt hấp dẫn, khó trách người hâm mộ si mê như thế.

      Đồng Tâm đè nén cảm giác tê dại đúng lúc, khó khăn mở mắt, buồn bã : “Cực kì buồn nôn.”

      Hàng Vũ Hằng nghe vậy, hung hăng hừ tiếng, ngồi phịch xuống ghế, tức giận : “Em thiếu nợ bữa cơm, bao giờ mới trả đây?”

      phải trước đây chúng ta ăn lần rồi sao?” Đồng Tâm trợn to mắt nhìn , chỉ vì bữa cơm, đuổi cùng giết tận như vậy sao?

      Hàng Vũ Hằng miễn cưỡng nâng mí mắt lên: “Lần ăn cơm đó có nhiều người như vậy nên phải là chỉ mời , tính, em phải mời thêm lần nữa mới được.”

      Khoé miệng Đồng Tâm nhịn được co giật, người này , , quá vô sỉ.

      Suy nghĩ lát, Đồng Tâm lấy di động ra bấm bấm vài cái: “Được rồi, Hàng sư huynh, nhìn WeChat , em chuyển tiền cơm cho rồi, chúng ta còn nợ nần gì nữa, đừng vì bữa cơm mà bám em rời, em cầu xin buông tha em được ?” Bộ dạng Đồng Tâm đáng thương nhìn , khuôn mặt đầy vẻ ai oán, điềm đạm đáng , đặc biệt chọc người thương tiếc.

      Nhưng Hàng Vũ Hằng bị bộ dáng bên ngoài của mê hoặc, trong mắt lên vẻ trêu chọc đứng đắn, cũng bỏ qua.

      Hàng Vũ Hằng cầm điện thoại nhìn xem, quả nhiên WeChat có phong bao lì xì do Đồng Tâm gửi, vốn muốn nhận, nhưng do hiếu kỳ muốn biết bữa cơm giá bao nhiêu, liền nhấn nút mở, màn hình điện thoại liền lên vài con số, là chín tệ rưỡi.

      Mí mắt Hàng Vũ hằng giật giật, nhìn , mặt cảm xúc: “Chín tệ rưỡi, em định mời ăn cái gì?”

      “Chính là ăn bún gạo đó, chén bún gạo giá mười tệ, dùng WeChat thanh toán, giá chỉ còn chín năm phần trăm, vừa đúng chín tệ rưỡi.”

      Hàng Vũ Hằng cực kì bình tĩnh nhìn ba giây, sau đó cúi đầu bấm điện thoại: “Được rồi, chuyển cho em mười tệ, chín tệ rưỡi vừa rồi cũng trả lại, ngoài ra còn cho thêm nửa tệ tiền khen thưởng, nhớ kỹ, em vẫn nợ bữa cơm,”

      Đồng Tâm khóc ra nước mắt: “Hàng sư huynh, rốt cuộc là muốn gì? Em chịu thua, thẳng ra có được ?”

      Bỗng nhiên khuôn mặt tuấn tú của Hàng Vũ Hằng áp sát: “Tiểu Tâm Nhi, có phải em rất sợ ?”

      Trong nháy mắt Đồng Tâm liền cảnh giác, cố sức nhích về phía sau, gượng cười: “Nào có, Hàng sư huynh lại đùa.”

      Hàng Vũ Hằng híp mắt nhìn lúc lâu, sau đó : “Nếu như vậy, em làm trợ lý cho vài ngày, coi như trả tiền cơm .”

      “Hàng sư huynh, cái giá này có phải quá đắt , bình thường ăn cái gì? Thịt rồng sao?” Đồng Tâm nhanh mồm nhanh miệng chế giễu.

      bữa cơm bình thường theo tiêu chuẩn của chắc cũng tầm vài vạn tệ thôi, em nghĩ xem nếu lấy tiền lương của em để trả, em phải làm việc cho bao lâu mới có thể trả hết đây?”

      Đồng Tâm xì mũi coi thường: “Hàng sư huynh, chỉ là bữa cơm, nghĩ em là loại người chỉ vì bữa cơm mà chịu cúi đầu trước người khác sao?”

      Hàng Vũ Hằng nở cụ cười, cười đặc biệt hiểm: “Tiểu Tâm Nhi, em nghĩ nếu bây giờ xuống xe, đứng đường cái hôn em, em nghĩ người lên trang nhất các báo có thể là người khác sao?”

      Đồng Tâm tin được trừng to mắt nhìn , hiển nhiên nghĩ có thể biết xấu hổ như vậy.

      “Dù sao cũng tổn hại gì, bạn cũng có đóng, thêm em cũng nhiều, bớt em … Lại thiếu mất bữa cơm…” Hàng Vũ Hằng buông thõng tay nhún vai, bộ dạng quyết định đều do em.

      Khoé mắt Đồng Tâm co giật cả buổi, tự cảm thấy thể đàm phán với Hàng Vũ Hằng, người đàn ông này thực làm cho người ta muốn đánh trận.

      Rất lâu sau, Đồng Tâm mở miệng: “... Hàng sư huynh, có cảm thấy bản thân biết xấu hổ là gì ?”

      thấy xấu hổ, vốn vì có mặt mũi, chẳng lẽ Tiểu Tiểu chưa từng cho em sao?” Hàng Vũ Hằng cười đến thiện lương vô hại.

      “... Cậu ấy từng rồi, chỉ là em vẫn ôm chút hy vọng, hy vọng con người của vẫn sót lại chút lương tâm cuối cùng.”

      “À, vậy là em suy nghĩ nhiều rồi, về sau nhất định phải làm quen, thời gian chúng ta còn ở bên nhau còn rất nhiều.”

      Nghe thanh nghiến răng nghiến lợi của người bên cạnh, Hàng Vũ Hằng nhìn cảnh vật ngoài xe, khoé miệng cong lên cười như cười, cảm thấy thời tiết hôm nay rất tốt, rất thích hợp để chơi.
      Phong nguyet, Sweet you, Iluvkiwi6 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41

      Edit + Beta: An Bi Nhi


      Thiệu Thành Hi đưa Hàng Tiểu Ý đến cửa hàng ăn nhanh, gọi 2 suất cơm trứng, vì cửa hàng ăn nhanh chật kín người, nên hai người đành mua mang về xe ăn.

      Lúc đợi cơm, Hàng Tiểu Ý trừng mắt nhìn , “Lần này chắc chắn Tâm Tâm ghét em, đều tại .”

      Thiệu Thành Hi nhíu mày, “Tiểu Tiểu, em vu oan cho , ràng là em muốn bỏ rơi Đồng Tâm, sao bây giờ lại đổ hết cho ?”

      “Đâu có? Em là kiểu người có thể bỏ rơi bạn bè sao?” Hàng Tiểu Ý trốn tránh ánh mắt của .

      Thiệu Thành Hi cười tiếng, ngắt chóp mũi , “Hàng Tiểu Ý, suy nghĩ của em đều ghi hết mặt rồi.”

      Hàng Tiểu Ý nhăn mũi với , giọng , “Đồ hồ ly.” Sau đó lại thân mật khoác tay , giọng nịnh nọt, “Thành Hi, trước kia, lần đầu tiên em gặp Diệp Hà, Diệp Hà những chuyện xấu của ba đều là giả, có ?”

      Thiệu Thành Hi nhận cơm người phục vụ đưa đến, thuận tiện liếc cái, “Em nghĩ sao?”

      “Nếu em biết hỏi làm gì?” Hàng Tiểu Ý bĩu môi, “Nhưng, em nghĩ Diệp Hà lừa em, nên em mới để Đồng Tâm lại với ba, biết đâu hai người họ lại thành đôi, có đúng ?”

      Thiệu Thành Hi mở cửa xe, nhét vào trong, chống lên cửa xe sờ mặt , “Ừ, em làm đúng rồi, như chúng ta chia tay 2 lần còn có thể kết hôn, đời này còn cái gì thể xảy ra nữa, em nghĩ có đúng ?”

      Hàng Tiểu Ý im lặng, còn gì để nữa.

      Ngồi trong xe, Hàng Tiểu Ý ăn hộp cơm gà hầm mộc nhĩ với trứng rán, thỉnh thoảng liếc nhìn Thiệu Thành Hi, thế này mà bảo là ăn ngon hả? có vấn đề mới tin , ở nhà hàng ăn thịt nướng lại ngồi trong xe ăn đồ ăn nhanh.

      Nhưng, Thiệu Thành Hi ăn rất ngon miệng, phát ra ánh mắt Hàng Tiểu Ý, đưa thìa tới bên miệng , “Nào, ăn thử đồ ăn của , tôm bóc nõn, ăn rất ngon.”

      Hàng Tiểu Ý định từ chối , nhưng nhìn thấy tôm bóc nõn rất ngon, lại đồng ý, há miệng ngậm vào, hài lòng gật đầu, “Ừ, đúng là rất ngon.” Liền quên hết oán giận vừa nãy.

      “Em phải cho ăn thử của em nữa chứ?” Thiệu Thành Hi bảo , Hàng Tiểu Ý xúc thìa lớn đưa vào miệng , tức giận , “ biết là em thích ăn trứng gà với mộc nhĩ, mà lại tự gọi cho mình suất tôm bóc nõn, chắc chắn cố ý.”

      Thiệu Thành Hi cười, “Vậy tốt, thích ăn trứng gà với mộc nhĩ, em ăn của , ăn của em.”

      ‘Nếu thế, đưa mình hộp thức ăn mình thích ăn làm gì, lãng phí thời gian’, Hàng Tiểu Ý bên thầm , bên thò tay muốn lấy lại, Thiệu Thành Hi nâng cánh tay lên, đùa , “Muốn ăn tự lấy.”

      Hàng Tiểu Ý híp mắt, ném hộp cơm khác tới chỗ kính chắn gió, thò tay đoạt lại, tay của Thiệu Thành Hi dài, lại trêu đùa trốn , Hàng Tiểu Ý vươn người tới, nhưng với tới, liền đưa tay ra cù nách Thiệu Thành Hi...

      Sau đó…. cũng có sau đó….

      Thiệu Thành Hi rất sợ ngứa, làm hộp cơm vung vãi ra, những hạt cơm, tôm bóc nõn óng ánh, màu sắc xinh đẹp văng ra.

      “Cơm chiên tôm bóc nõn của em…” Hàng Tiểu Ý muốn khóc.

      Hai người mắt to trừng mắt , người mùi cơm tỏa ra trong xe, bụng Hàng Tiểu Ý vang lên 2 tiếng.

      ra, thấy em ăn nhiều quá, nên cố ý phải ?” Hàng Tiểu Ý liếc .

      Thiệu Thành Hi, “...”

      Lần đầu tiên, khi Thiệu Thành Hi biết gì, Hàng Tiểu Ý biết có nên vui hay .

      Thiệu Thành Hi sầm mặt gọi cho thư kí, hai người xuống xe đứng ở ven đường chờ, trong lòng Hàng Tiểu Ý thầm cười, mặc dù Thiệu Thành Hi phải người xe như mạng, nhưng cả hộp cơm đổ xuống xe, chắc cũng rất đau lòng.

      Thiệu Thành Hi thò tay nhéo cằm Hàng Tiểu Ý, “Tiểu Tiểu, em cũng biết em nghĩ gì.”

      “Cũng có gì đâu…” Hàng Tiểu Ý đứng đắn, “Thành Hi, cơm chiên tôm bóc nõn ngon ?”

      “...” Mặt Thiệu Thành Hi càng đen hơn.

      Thư ký mang chiếc xe khác tới đổi cho , thấy trong xe bừa bộn, nhịn được cười, xảy ra thảm họa đến mức nào a!

      Hàng Tiểu Ý đặc biệt dặn dò, “Thư kí Vương, bảo người ta rửa xe sạch, nếu còn cơm ở trong xe, tôi sợ thu hút lũ chuột.”

      Thiệu Thành Hi, “...”

      Hàng Tiểu Ý lấy hộp cơm khác từ trong xe ra, ôm vào chiếc xe khác, thở dài , “ ra cơm trứng gà với mộc nhĩ cũng tệ lắm.”

      Lông mày Thiệu Thành Hi nhíu lại, “...”

      Thiệu Thành Hi lái xe, Hàng Tiểu ý mở hộp cơm ra ăn tiếp, Thiệu Thành Hi nhíu mày, “Nguội rồi, đừng ăn nữa.”

      Hàng Tiếu Ý ai oán liếc , “ sao, cho em ăn tôm bóc nõn, bây giờ trứng gà mộc nhĩ cũng muốn cho em ăn hả?”

      Thiệu Thành Hi cười, nghiêng đầu nhìn phía ngoài xe.

      Hàng Tiểu Ý đưa thìa cơm tới bên miệng , “Có còn hơn , ăn lót dạ .”

      Giọng Thiệu Thành Hi cứng nhắc, “Kể cả thế, bằng em để chết đói , chết đói em liền được giải thoát.”

      Hàng Tiểu Ý cười vui vẻ,
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42

      Edit + Beta: Song Linh

      , về rồi, lâu lắm rồi thấy Nhị Đản, có muốn chơi đùa với nó chút ? Nhìn nó như vậy thôi nhưng nhớ muốn chết.” giọng trong trẻo vang lên, sau đó người chạy nhanh ra khỏi phòng, đó là chàng trai ấm áp như ánh mặt trời có dáng người cao gầy, vừa nhìn thấy Hàng Tiểu Ý đôi mắt của chàng trai liền sáng rực lên: “, đây là chị Tiểu Tiểu sao?”

      Khuôn mặt Thiệu Thành Hi tối sầm lại, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng lạnh như băng: “Trình Nhất Đinh, nhốt con chó ngu ngốc của em lại cho .”

      “Chị Tiểu Tiểu, đây là chó của em, tên của nó là Nhị Đản, chị có thích ?” Trình Nhất Đinh như nghe được lời của Thiệu Thành Hi, cười tươi với Hàng Tiểu Ý, vừa cười mặt liền xuất hai lúm đồng tiền, rất đáng .

      Nhị Đản cũng rất phối hợp sủa “Gâu Gâu” hai tiếng với Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý vô cùng thích, nhịn được lấy tay xoa đầu Nhị Đản.

      Gân xanh trán Thiệu Thành Hi co giật dữ dội, lui về sau mấy bước.

      “Cậu là Trình Nhất Đinh?” Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu nhìn cậu, trước kia từng nghe Thiệu Thành Hi về em họ của , giờ nghĩ lại mới nhận ra cậu là con trai của dì Thiệu Thành Hi - chủ biên Phan.

      “Dạ dạ, em là Trình Nhất Đinh, chị, chị biết em sao? Có phải của em về em ? ấy như thế nào?” Đôi mắt Trình Nhất Đinh sáng long lanh.

      “Ngu chết mất, ngu nổi, đời có ai ngu ngốc hơn nó…” Nghĩ đến những từ Thiệu Thành Hi hình dung cậu trước kia, Hàng Tiểu Ý cười gượng gạo: “ của cậu khen cậu vừa thông minh lại vừa đáng , còn rất nhiều nữa...”

      Trình Nhất Đinh cười đến mức hai mắt đều híp lại: “ sao? Chị, chị nhận nhầm của em rồi sao?”

      Hàng Tiểu Ý: “...”

      “Tiểu Tiểu tới rồi hả?” Mẹ Thiệu nghe được tiếng động, từ bên trong ra: “ Tiểu Tiểu đến rồi, nhanh, nhanh, mau lại đây.” Tiếp tục : “Nhất Đinh, cháu dắt Nhị Đản vào trong , đừng để nó doạ cháu sợ.”

      Trình Nhất Đinh ngồi xổm xuống ôm đầu Nhị Đản, ngẩng đầu cười với Thiệu Thành Hi: “, có muốn ôm Nhị Đản ?”

      Môi mỏng của Thiệu Thành Hi khẽ mở: “Cút.”

      Trình Nhất Đinh cười như nở hoa: “Chị Tiểu Tiểu, chúng ta vào thôi.”

      Hàng Tiểu Ý được nhiệt tình đón tiếp, từ phòng bếp ba Thiệu ra ngoài thăm dò chào hỏi cùng , Hàng Tiểu Ý vội : “Con chào chú.”

      “Mau ngồi , Tiểu Tiểu mau ngồi xuống, chú làm thức ăn ngon chiêu đãi con.”

      “Chú, để con vào giúp chú.” Hàng Tiểu Ý đặt mấy thứ trong tay xuống, về phía phòng bếp.

      Mẹ Thiệu vội kéo lại: “ cần, cần đâu, con ở ngoài chơi cùng Nhất Đinh và Nhị Đản, để cho chú của con nấu cơm, để dì bắc nồi nước nấu canh rồi ra chuyện với con.”

      Mẹ Thiệu đẩy về phía sô pha, Trình Nhất Đinh cũng tới góp vui kéo ngồi xuống, mẹ Thiệu dặn dò Trình Nhất Đinh cẩn thận rồi mới yên tâm vào phòng bếp.

      Trình Nhất Đinh ngồi đối diện với Hàng Tiểu Ý, rất phấn khích: “Chị, em chị nghe nè…”

      “Gọi là chị dâu.” Thiệu Thành Hi ngồi sát bên cạnh Hàng Tiểu Ý, hung hăng lườm Nhị Đản nằm sấp cạnh chân cậu, thể nhịn được nữa.

      “Chị Tiểu Tiểu, để em chị nghe…”

      “Gọi là chị dâu.”

      “Gâu gâu…”

      “Chị, chị nghe này…”

      “Chị dâu…”

      “Gâu…”

      “Chị…”

      “Chị dâu…”

      Đuôi mắt Hàng Tiểu Ý giật giật: “Thành Hi, còn trai sao? Cứ phải gọi em là chị dâu mới vừa lòng sao?”

      Thiệu Thành Hi: “...”

      “Gọi là chị nghe thân thiết hơn so với chị dâu, em đúng , chị Tiểu Tiểu.” Trình Nhất Đinh cười, má lúm đồng tiền ra ràng.

      “Đúng, về sau cậu cứ gọi chị là được rồi.” Hàng Tiểu Ý cũng cười lại.

      Trình Nhất Đinh liền nhìn Thiệu Thành Hi đầy khiêu khích.

      Đôi mắt lạnh lùng của Thiệu Thành Hi liếc qua: “Trình Nhất Đinh, nếu nhốt con chó ngu ngốc của em lại, đừng tránh khách khí.”

      Hàng Tiểu Ý vội vàng vẫy tay: “Tới đây, Nhị Đản, mau đến đây, cẩn thận có người thẹn quá hoá giận đấy.”

      Thiệu Thành Hi: “...”

      Nhị Đản giống như có thể hiểu được lời của Hàng Tiểu Ý, đứng lên vẫy đuôi tới, cọ đầu vào tay Hàng Tiểu Ý, gân xanh hai bên thái dương Thiệu Thành Hi giật giật, sau đó đứng lên tránh xa Hàng Tiểu Ý.

      Trình Nhất Đinh vỗ mạnh xuống bàn: “Chị Tiểu Tiểu, chị thấy , chỉ vì con chó mà của em trốn xa chị đến vậy. Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, phải ấy …”

      Thiệu Thành Hi ném mạnh cái gối, giọng mang theo cảnh cáo: “Trình Nhất Đinh….”

      Trình Nhất Đinh bắt được cái gối, lè lưỡi, giọng : “Chị Tiểu Tiểu, từ em bị ấy bắt nạt, sau này nhất định chị phải đứng về phe em đấy.”

      Hàng Tiểu Ý nhịn được cười ra tiếng.

      Mẹ Thiệu ra từ phòng bếp, thấy Thiệu Thành Hi đứng ở đó, lại nhìn Nhị Đản đùa rất vui vẻ bên cạnh Hàng Tiểu Ý và Trình Nhất Đinh, xua tay với Thiệu Thành Hi: “Con mau giúp ba con nấu cơm , lớn như vậy rồi mà còn sợ chó, cũng quá mất mặt.”

      Khoé miệng Thiệu Thành Hi giật giật, cuối cùng cũng vào phòng bếp.

      Hàng Tiểu Ý vội vàng đứng lên: “Con cũng muốn giúp.”

      Mẹ Thiệu lại ấn ngồi xuống: “, cần, đợi đến sau này con thường xuyên đến đây, khi quen thuộc rồi, dì cho con giúp, hôm nay cần, con ngồi đây chuyện với dì .”

      Hàng Tiểu Ý hết cách đành phải ngồi xuống, mẹ Thiệu ngồi đối diện : “Lúc Thành Hi còn , dì dẫn nó dạo phố, nó bị con cún đuổi theo, nên mới có tật xấu sợ chó như vậy, mà con cún kia cũng lớn hơn con gà bình thường là bao, Tiểu Tiểu, con đừng ghét bỏ nó.” Mẹ Thiệu với vẻ mặt ghét bỏ chịu nổi: “Ài, đúng rồi, nó còn sợ gà nữa, con người đàn ông còn như thế…” Mẹ Thiệu lắc đầu, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Hàng Tiểu Ý nhịn được cười, sợ chó còn sợ gà, trước kia còn biết, Thiệu Thành Hi cất giấu bí mật kĩ quá đấy.

      Bây giờ nhớ lại, trước đây khi hai người dạo phố, lúc nhìn thấy mấy con cún , Thiệu Thành Hi dắt cách xa chỗ đó, còn gắn lên người cái mỹ danh bảo vệ để bị con cún kia doạ sợ, nhưng sau khi Hàng Tiểu Ý chính mình rất thích mấy con cún , Thiệu Thành Hi vẫn cố chấp ‘bảo vệ’ , hoá ra là do sợ chó.

      “Chị Tiểu Tiểu, chị biết của em rất hư hỏng, từ khi còn bắt đầu bắt nạt em, vì vậy, ha ha…” Vẻ mặt Trình Nhất Đinh rất đắc ý: “Em mới nuôi Nhị Đản, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

      “... Chuyện đó, có thể áp chế được của cậu sao?” Hàng Tiểu Ý tỏ vẻ rất nghi ngờ.

      Trình Nhất Đinh liền xụ mặt: “Tuy rằng, kết quả đạt được kỳ vọng của em, nhưng mà, phải bây giờ có chị rồi sao? Vậy mà chị hàng phục được của em, em nghĩ chỉ cần nịnh bợ chị cho tốt, cuộc đời em có hi vọng.”

      Hàng Tiểu Ý: “...”

      Tuy những lời này xấu, chẳng qua đánh đồng với Nhị Đản, hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt.

      “Được rồi, được rồi, đừng chuyện phiếm nữa, mau đến ăn cơm. Tiểu Tiểu, mau đến đây nếm thử tay nghề của chú.” Ba Thiệu vừa bưng chén đĩa từ trong phòng bếp ra vừa mời mọi người.

      Hàng Tiểu Ý vội rửa sạch tay rồi phụ giúp dọn đồ ăn, mẹ Thiệu thấy hồi hộp, lần này cũng ngăn , để mặc muốn làm gì làm.

      Trong phòng bếp Hàng Tiểu Ý ‘vô tình gặp được’ Thiệu Thành Hi mở máy hút khói thuốc.

      Thiệu Thành Hi dùng ánh mắt ai oán nhìn .

      Lòng Hàng Tiểu Ý chớp mắt mềm mảnh, sờ mặt : “Ngoan, em cười lớn rồi còn sợ gà sợ chó đâu.” Tuy miệng ra như vậy, nhưng khoé miệng nhịn được cong lên bán rẻ rồi.

      Thiệu Thành Hi tức đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức ôm chầm lấy rồi hung hăng hôn.

      Hàng Tiểu Ý hoảng sợ, đây là nhà đó, còn là phòng bếp, vội vàng đẩy ra.

      Đúng lúc ba Thiệu vừa bước chân vào phòng bếp, thấy vậy liền che mắt mình lại rồi lúng túng ho: “Cái gì vậy, ba thấy cái gì cả, hai đứa định tiếp tục hay ăn cơm trước?”

      Đời người vốn dĩ đau khổ, Hàng Tiểu Ý muốn giải thích cũng được, dù sao nhiều cũng vô ích.

      Nhị Đản đằng sau ba Thiệu ngẩng đầu sủa vài tiếng với Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý cảm động sắp khóc rồi, mọi người nhìn , Nhị Đản cũng biết giúp trừng trị tên đầu sỏ gây rối.

      Người nhà cùng ngồi xuống ăn cơm, ngoại trừ Thiệu Thành Hi thỉnh thoảng lạnh lùng liếc sang Nhị Đản ngồi xổm bên cạnh Trình Nhất Đinh, bữa cơm này rất vui vẻ, ba Thiệu nấu ăn rất ngon, làm Hàng Tiểu Ý muốn dừng ăn cũng được, nhưng vì lưu lại ấn tượng tốt cho ba mẹ Thiệu, Hàng Tiểu Ý ăn rất thục nữ, chỉ no bụng tám phần.

      Thiệu Thành Hi lặng lẽ nghiêng đầu châm chọc: “Hàng Tiểu Ý, đôi mắt long lanh đó của em bán đứng em từ lâu rồi, ra em nghĩ , trước mắt ba mẹ em vẫn còn hình tượng sao? Vì vậy cần phải giả bộ đâu, bộc lộ bản chất , đừng bạc đãi dạ dày của bản thân.”

      Hàng Tiểu Ý nhớ lại chuyện lúc trước thuê phòng ở khách sạn, chuyện hôn nhau đường lớn, chuyện xấu hổ vừa diễn ra trong phòng bếp, cảm thấy Thiệu Thành Hi rất đúng, vì vậy quyết định áp dụng phương pháp vừa mới , ăn no đến chết thôi.

      Ba Thiệu nhìn này cho ông mặt mũi như vậy, cười đến miệng khép lại được, ngừng gắp rau cho : “Nào, Tiểu Tiểu, ăn nhiều chút, nếu con thích ăn, lần sau đến đây chú lại làm cho con ăn nữa.”

      Hàng Tiểu Ý vội vàng gật đầu: “Cảm ơn chú ạ.”

      Thiệu Thành Hi nhịn được sờ đầu : ” biết đây gọi là thông minh hay ngốc nghếch nữa.”

      Bàn tay Hàng Tiểu Ý hạ xuống nhéo bắp đùi của , nhưng chỉ đổi lại tiếng cười trầm thấp sung sướng của Thiệu Thành Hi.

      Trình Nhất Đinh sờ đầu Nhị Đản, buồn bã : “Đản Đản, đó có gọi là ngược đãi hay ?”

      Ăn cơm tối xong, Trình Nhất Đinh bị Thiệu Thành Hi ép rửa bát, mẹ Thiệu gọt hoa quả, người nhà ngồi ghế sa lon vừa ăn vừa chuyện phiếm.

      Mẹ Thiệu đưa chiếc hộp hình vuông cho Hàng Tiểu Ý: “Tiểu Tiểu, đây là quà gặp mặt của chú và dì.”

      cần, cần đâu ạ, dì, dì khách sáo quá rồi.” Hàng Tiểu Ý vội vàng xua tay.

      Mẹ Thiệu nhét cái hộp vào tay : “Mau cất kỹ, đây là quy định của nhà dì, con là duy nhất Thành Hi mang về nhà, bây giờ dì chỉ hận thể cho con những thứ tốt nhất.”

      Hàng Tiểu Ý xấu hổ cười.

      Hàng Tiểu Ý mở cái hộp hình vuông đó ra, bên trong là chiếc vòng tay làm bằng vàng, phải là loại vòng vàng vừa thô vừa nặng, kiểu dáng rất mới lạ, phía còn được đính viên trân châu tròn tròn, nhìn rất đẹp.

      “Tiểu Tiểu, con đừng chê nó tầm thường, dì biết các con thích vàng, dì định mua cái khác nhưng biết con thích gì, con cứ coi chiếc vòng tay này đảm bảo giá trị tiền mặt của nó là được rồi.”

      “Sao có thể ạ, cảm ơn dì, con rất thích.” Hàng Tiểu Ý xong, liền đeo vòng tay vào.

      Mẹ Thiệu thấy Hàng Tiểu Ý thích, cực kì thoả mãn, khoé mắt cũng mang theo vui vẻ.

      Thiệu Thành Hi ngồi tựa vào ghế sa lon, tay để bả vai Hàng Tiểu Ý: “Mẹ, mẹ chồng bắt nạt con dâu , mẹ xem bản thân bây giờ, thích hợp đó.”

      Mẹ Thiệu lườm , lại thấy Hàng Tiểu Ý đeo vòng bằng tay tiện, tức giận: “Con ngồi đó, còn mau giúp Tiểu Tiểu đeo vòng tay vào.”

      Thiệu Thành Hi thèm nhúc nhích, nhìn thoáng qua Hàng Tiểu Ý, miễn cưỡng : “Mẹ, đây là lúc chúng ta xem xét địa vị trong gia đình, con đường đường là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể phục vụ ấy được.”

      Mẹ Thiệu nhịn được nữa, nhìn khắp nơi: ” “Nhị Đản, Nhị Đản đâu rồi?”

      Hàng Tiểu Ý nhịn được bật cười.

      Thiệu Thành Hi ho tiếng rồi ngồi thẳng lên vươn tay muốn lấy chiếc vòng trong tay Hàng Tiểu Ý, theo bản năng liền né tránh , Thiệu Thành Hi kỳ quái nhìn : “Sao vậy?”

      Hàng Tiểu Ý cười: “Làm Thiệu đây phiền phức tốt lắm.” Sau vài giây, vòng tay được đeo vào, Hàng Tiểu Ý đắc chí vẫy tay với , sau đó liền giấu tay mình ở sau lưng.

      Thiệu Thành Hi vươn tay nhéo mặt của : “Xem khuôn mặt nhắn này đắc chí chưa kìa.”

      “Ồ, Nhị Đản, mày ngậm trong mồm cái gì vậy?” Mẹ Thiệu nghi ngờ lên tiếng.

      Thiệu Thành Hi cùng Hàng Tiểu Ý nghe thấy liền quay đầu, nhìn thấy Nhị Đản ngậm quyển sổ màu đỏ chạy từ trong phòng ngủ ra, chạy đến cọ đầu vào chân mẹ Thiệu, giống như tranh công bỏ thứ đó vào trong tay bà.

      Hàng Tiểu Ý nheo mắt, nhìn về phía Thiệu Thành Hi, còn chưa kịp gì, mẹ Thiệu nghi ngờ lên tiếng: “Giấy đăng kí kết hôn? Ai kết hôn vậy?”
      Phong nguyet, Sweet you, Phương Lăng3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :