1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc hôn nhân ấm áp - Túy Hậu Ngư Ca (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30

      Edit: Ngọc Nguyệt
      Beta: Song Linh

      Hai người về đến nhà, theo thói quen Hàng Vũ Hằng lại náo loạn vì chuyện ngủ với Hàng Vũ Tề, Hàng Tiểu Ý tập mãi thành thói quen nên coi như mình chưa thấy gì.

      Tắm rửa xong lên giường nằm hơn mười giờ, Hàng Tiểu Ý nhìn điện thoại, điện thoại cũng thông báo có cuộc gọi hoặc tin nhắn đến, khỏi có chút thất vọng.

      muốn gọi điện thoại cho Thiệu Thành Hi nhưng lại sợ quấy rầy , buổi sáng gọi trước cho hôm nay công ty có rất nhiều việc, sợ phải làm việc cả đêm.

      Nằm im giường ngắm nhìn trần nhà, bởi vì mấy ngày qua trời mưa, thời tiết mát mẻ, cửa sổ mở nửa, gió thổi vào khiến người ta cảm thấy dễ chịu, đó là với điều kiện có cơn đau nhức nhối cổ tay .

      Hàng Tiểu Ý giơ tay lên nhìn cổ tay mình, nhàng sờ lên nó, vòng đeo tay va phải mặt đồng hồ phát ra tiếng ‘leng keng’ rất . Hàng Tiểu Ý thở dài, buông tay xuống.

      buồn ngủ lật qua lật lại người giường, nhớ tới tấm hình trong ví tiền của Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý nghiêng người rời giường, lấy ra cái hộp bằng giấy từ bàn sách, trong hộp đều là số thứ có liên quan đến Thiệu Thành Hi, tìm ra tấm hình, đó là tấm ảnh giống với tấm ảnh trong ví tiền của Thiệu Thành Hi, năm đó rửa ra hai tấm, mỗi người tấm.

      Lại nằm giường, Hàng Tiểu Ý nhìn nụ cười như có như của người đàn ông, trong mắt lên thương, trong lòng phải hận bao nhiêu mới có thể xé tấm ảnh này, lại nỡ bao nhiêu mà dán lại từng mảnh.

      Nghĩ đến lời của Hàng Vũ Hằng lúc tối, lúc học lớp mười, học năm cuối cấp ba, nếu lúc đó quen biết , phải bọn họ có khả năng bắt đầu sớm hơn, sau đó có nhiều thời gian gần nhau hơn.

      Nhưng mà vấn đề sớm, biết có dũng khí hay .

      Nghĩ đến những từ Hàng Vũ Hằng hình dung ‘Lạnh lùng, kiêu ngạo’, ‘ thể tưởng tượng’, ‘ ai sánh nổi’, Hàng Tiểu Ý nghĩ đến Thiệu Thành Hi khi đó, khóe miệng lên nụ cười ngọt ngào.

      Lớp mười, lúc lớp mười làm gì? Vì sao tìm ba, chừng có thể gặp Thiệu Thành Hi, đúng rồi, khi đó tham gia đài phát thanh của trường học. Nhưng mà cũng chỉ có vài năm, dù sao lên lớp 11 chương trình học cũng khá nặng, thành tích của cho phép phân tâm.

      Đáng tiếc, hai người chỉ có cơ hội gặp mặt trong năm, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy, người ta lên đại học. Hàng Tiểu Ý chu môi, ràng có thể quen biết từ sớm nhưng hai người lại lãng phí nhiều thời gian như vậy.

      Xoay người, nhìn điện thoại, rốt cuộc có nên gọi điện thoại cho ? Mà còn nhớ mình có người vợ đấy?

      Bấm điện thoại lung tung, Hàng Tiểu Ý buồn ngủ chút nào, trong đầu đều là Thiệu Thành Hi.

      Lại nghĩ tới lúc trước từng chuyện thầm mến kia, khỏi khẽ hừ tiếng, 《 Ý Chí Của Cây Sồi 》, cũng đọc, còn có thể thuộc lòng, như vậy mà thầm mến bạn học nữ đọc 《 Ý Chí Của Cây Sồi 》, cái quan trọng, ta giả bộ văn nghệ gì chứ, cuối cùng vẫn là 《 Ý Chí Của Cây Sồi 》,hừ...

      Hả? 《 Ý Chí Của Cây Sồi 》? Đột nhiên Hàng Tiểu Ý nằm bật dậy, đôi mắt lấp lánh, bạn học nữ học lớp 10 đọc bài 《 Ý Chí Của Cây Sồi 》?

      Năm lớp 10 đó, ngày đầu tiên vào trạm phát thanh, giáo viên để tuỳ tiện đọc chút, chọn bừa theo cảm xúc, Hàng Tiểu Ý liền đảm nhiệm bài 《 Ý Chí Của Cây Sồi 》, khi đó vẫn chưa là thành viên chính thức của trạm phát thanh, chẳng qua là thử đọc mà thôi, cho nên sớm quên mất.

      Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Thiệu Thành Hi học lớp 12, vừa đúng lúc học lớp 10, vậy người bạn học nữ Thiệu Thành Hi nghe thấy rất có thể là .

      Hàng Tiểu Ý bị ý nghĩ của mình doạ sợ, sau đó lại hưng phấn, lúc đó trạm phát thanh có hai nam hai nữ, nếu người Thiệu Thành Hi thầm mến phải bé còn lại.

      Chuyện đó cần phải , nhất định là , khó trách Thiệu Thành Hi biết , hoá ra cố ý xem như tồn tại, Hàng Tiểu Ý lấy chăn che khuôn mặt cười vui sướng lại, vậy mà Thiệu Thành Hi lại đơn phương hai năm, ha ha..

      Cầm điện thoại lên, Hàng Tiểu Ý cố gắng đè nén tâm trạng kích động gọi cho Thiệu Thành Hi, đúng lúc có cuộc gọi đến, là Thiệu Thành Hi đấy, Hàng Tiểu Ý nghe, vẻ mặt tươi cười: “Này…”

      Thiệu Thành Hi ở bên kia nhíu mày: “Tâm tình rất tốt?” Giọng của mang theo vui vẻ.

      Hàng Tiểu Ý cười đắc ý: “Đương nhiên, rất tốt.”

      Thiệu Thành Hi cười trầm thấp, trong đầu ra bộ dáng cười đắc ý, trong lòng dịu dàng, thấp giọng . “Xuống lầu, ở dưới lầu chờ em.”

      “A?” Hàng Tiểu Ý kinh ngạc: “Mấy giờ rồi mà còn tới?”

      “Em xuống trước , rồi chúng ta .”

      Hàng Tiểu Ý vội vàng mặc áo T-shirt, quần đùi, mở cửa phòng ngủ, nhàng cố gắng gây tiếng động ra ngoài.

      “Em đâu đấy?” giọng u truyền ra từ phòng khách, Hàng Tiểu Ý sợ tới mức khẽ run rẩy.

      Hàng Tiểu Ý che ngực nhìn lại, nhìn bóng đen ngồi ghế sa lon: “Hàng Tiểu Ý, em đâu vậy?”

      Hàng Tiểu Ý oán hận lườm : “Đêm hôm khuya khoắt ngủ, ngồi đây làm gì?”

      Hàng Vũ Hằng dựa vào ghế sa lon: “Đánh nhau thua hai, bị đuổi ra ngoài, ấy mời , đây kiêu ngạo như vậy chắc chắn về.”

      Hàng Tiểu Ý im lặng, đầu óc có bệnh vậy.

      mở cửa muốn ra ngoài, Hàng Vũ Hằng lại thêm câu: “Chắc tên Thiệu Thành Hi đó ở dưới lầu.”

      “Nhất định là mang đồ ăn khuya đến, đừng ăn, để dành cho chút, nếu với ba mẹ đêm hôm khuya khoắt em ra ngoài gặp đàn ông.”

      Rốt cuộc Hàng Tiểu Ý nhịn được lườm cái, quan tâm đến , bình thản xuống lầu.

      Mở cửa dưới lầu liền thấy Thiệu Thành Hi tựa vào thân xe hút thuốc lá, Hàng Tiểu Ý vẫn đắm chìm trong hưng phấn khi biết lúc trước thầm mến , vui vẻ nhảy chân sáo chạy tới, chốc lát nhào vào trong ngực .

      Thiệu Thành Hi bị nhiệt tình của doạ sợ, vội vàng giơ cao tay cầm điếu thuốc, tay kia vòng qua eo , trách móc: “Vụng về lanh chanh, nếu bị bỏng, phải là em khóc sao.”

      Hai tay Hàng Tiểu Ý ôm cổ , ngửa đầu nhìn , khóe mắt đuôi mày đều mang theo vui vẻ, tâm tình có thể là cực kì vui sướng.

      Thiệu Thành Hi tắt thuốc, cúi đầu nhìn , ánh mắt hơi nghi ngờ: “Hàng Tiểu Ý, chuyện gì làm em vui vẻ đến vậy.”

      Hàng Tiểu Ý cười tủm tỉm, hôn lên môi cái. “Vui vì được gặp .” Đương nhiên cho biết , chuyện như vậy muốn sau này dùng nó để trêu chọc .

      Thiệu Thành Hi xoa đầu , ôm lấy vào ngực, tì vào trán “Chuyện của công ty ở thành phố Lâm còn chưa xử lý tốt, nên phải qua đó chuyến, tối nay phải rồi.”

      “Hả?” Trong nháy mắt Hàng Tiểu Ý vui: “Công tác dài hạn sao? Khi nào về?”

      Thiệu Thành Hi dịu dàng xoa đầu . “Nhanh tuần, chậm biết bao giờ.”

      Nghe xong, thoáng cái vẻ mặt Hàng Tiểu Ý trắng như quả cà, đầu lập tức gục xuống, cúi đầu nhìn mũi chân mình.

      Bây giờ mỗi ngày gặp tâm phiền ý loạn, lại phải đến nơi khác, lại còn nhiều ngày như vậy, trong lòng có chút khó chịu.

      “Sao vậy?” Thiệu Thành Hi nâng cằm , hỏi.

      có gì.” Hàng Tiểu Ý bĩu môi. “Mấy ngày nay thời tiết thất thường, phải biết tự chăm sóc bản thân, đừng để bị lạnh, ăn cơm ở ngoài phải ăn ngon, trước khi ngủ uống cốc sữa bò nóng, buổi tối đừng bận rộn quá mà ngủ… A…”

      Hàng Tiểu Ý còn chưa dứt lời, bị Thiệu Thành Hi hôn lên môi, nụ hôn của có chút vội vàng, mang theo chút cường ngạnh thể kháng cự, cạy mở môi , chút trở ngại công thành đoạt đất.

      nhàng quay người , đặt thân xe, thân áp lên người , Hàng Tiểu Ý có chút mơ màng nắm chặt lưng áo , hơi ngửa đầu, tiếp nhận nụ hôn của .

      Bàn tay lớn chui vào vạt áo rộng thùng thình của , đặt tay ở phần eo non mịn, khiến run rẩy hồi, rời khỏi môi nhàng gọi: “Thành Hi…”

      Thiệu Thành Hi dừng tay, môi chạy xuống cái cổ mảnh khảnh của , bên dịu dàng hòa hôn, bên kiềm chế hô hấp dồn dập của bản thân, đặt tay ở hông thay sửa sang lại quần áo bị làm loạn.

      Hai người lẳng lặng ôm nhau gì, rất lâu sau, Thiệu Thành Hi mới từ người đứng lên, cười khổ vuốt chóp mũi . “Hàng Tiểu Ý, ngày nào đó hành hạ em đến chết.”

      Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu cười khẽ tiếng, sau đó giơ tay với : “Ví tiền.”

      “Hả?” Thiệu Thành Hi híp mắt nhìn . “Em muốn quản lý tài chính của chúng ta?” Miệng như vậy nhưng vẫn lấy ví tiền đưa cho .

      Hàng Tiểu Ý lấy ra từ túi quần tấm ảnh, sau đó mở ví tiền của , đem tấm ảnh nguyên vẹn để lên tấm ảnh bị xé nát, sau đó dùng tay ép vào.

      Đóng ví tiền lại, đưa cho Thiệu Thành Hi “Cho đấy.”

      Thiệu Thành Hi cũng nhận lấy, đôi mắt tĩnh mịch nhìn , nhìn ra cảm xúc gì: “Em sợ lại xé tấm ảnh này lần nữa?” Khi đó ném hết những thứ có liên quan đến , sau đó lại như điên chạy đến thùng rác nhặt về.

      Tất cả ảnh chụp đều bị xé nát, nhưng lại dùng mấy ngày mấy đêm dán lại chúng...

      trở thành bộ phận của cơ thể , mặc dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thực bỏ được .

      Hàng Tiểu Ý cắn môi: “Cho dù xé , xé xong chúng ta lại chụp, còn sợ chúng ta có ảnh chụp sao hả, đúng ?” Hàng Tiểu Ý nhìn cười. “Nhắc lại lần nữa, em cho cơ hội xé nó lần nữa đâu.”

      Thiệu Thành Hi im lặng nhìn , Hàng Tiểu Ý buông hai tay đặt bên người, ánh mắt mang theo vẻ bất an, có số việc nhắc đến cũng có nghĩa là qua, kỳ số việc cắm rễ sâu trong lòng , chưa bao giờ biến mất.

      Thiệu Thành Hi cầm ví tiền bỏ vào túi áo, ngón cái vuốt ve cằm : “Trong thời gian ở đây, em có chuyện xem nhà, chờ về, chúng ta gặp ba mẹ , sau đó sắp xếp gọn gàng căn nhà của chúng ta.”

      Hàng Tiểu Ý đặc biệt nghe lời gật đầu: “Được, nhưng mà cũng phải đồng ý với em, trong lúc ra ngoài, được hái hoa ngắt cỏ, mỗi giây mỗi phút đều phải nhớ kỹ là người kết hôn.”

      Thiệu Thành Hi ra vẻ nghiền ngẫm cười: “Tiểu Tiểu, hề phát em còn là bình dấm chua.”

      Hàng Tiểu Ý khinh thường liếc , giọng : “Bình dấm chua, em còn là thùng dấm chua, nếu dám trêu hoa ghẹo nguyệt, em dùng dấm chua dìm .”

      “Em gì?’ Thiệu Thành Hi nghe lời vừa , tiến đến gần môi hỏi.

      có gì, em đường cẩn thận.” Hàng Tiểu Ý hôn lên mặt cái.

      Đương nhiên Thiệu Thành Hi tin, nhưng mà cũng vấn đề gì, sờ sờ đầu , sau đó mở cửa xe lấy ra hộp đưa cho : “Cho em ăn khuya.”

      Mùi thơm xông vào mũi khiến người ta kìm chế được miệng mình: “Tôm hùm?”

      Thiệu Thành Hi nở nụ cười, xoa chóp mũi . “Mũi thính như con chó .”

      Hàng Tiểu Ý chậc chậc, híp mắt nhìn . “Thành Hi, sao em phát ba của em rất hiểu nhỉ? mang bữa khuya đến ấy cũng có thể đoán ra.”

      Vẻ mặt Hàng Tiểu Ý mờ mịt vì hiểu được chuyện này, Thiệu Thành Hi đưa tay búng trán : “ ba em phải hiểu , ấy hiểu có thứ gì để ăn thôi, kẻ tham ăn có tiết tháo.”

      “Được rồi, lên lầu ngủ , thứ này ăn ít thôi, ăn nhiều rồi mập lên, đến lúc đó đừng… khóc với .”

      Hàng Tiểu Ý hít hơi, đặc biệt vui vẻ. “ sao, mập lên cũng sao, dù sao cũng lập gia đình.”

      Thiệu Thành Hi nhìn vẻ mặt linh động của , nhịn được lại ôm vào ngực hôn vài cái, nhàng bên tai : “ sớm trở về, em ở nhà phải biết nghe lời.”

      Hàng Tiểu Ý bất tiện cầm hộp ôm , ngoan ngoãn để ôm, nhàng đáp lời: “Được. Em chờ về.”

      Hàng Tiểu Ý vừa bước ba bước lên lầu, thở dài thở ngắn, vừa mở cửa ra: “Em mang đồ ăn ngon về phải ?” Giọng u ám khiến Hàng Tiểu Ý suýt nữa ném cái hộp trong tay.

      quên lầu còn có kẻ tham ăn, tức giận nhét cái hộp vào tay Hàng Vũ Hằng, Hàng Tiểu Ý liên tiếp tức giận hừ với .

      Hàng Vũ Hằng vui vẻ ôm cái hộp về phòng khách. Cái hộp vừa mở ra, mùi thơm mang theo hơi cay nháy mắt tràn ngập khắp phòng khách, Hàng Vũ Tề vốn chưa ngủ, định ra gọi Hàng Vũ Hằng về phòng ngủ, đúng lúc bị mùi thơm này hấp dẫn, cũng ngồi xuống.

      Lúc ở dưới lầu, Hàng Tiểu Ý rất muốn ăn, dù sao đó cũng là thứ nhất, nhưng mang thứ này lên, có Thiệu Thành Hi bên cạnh, nháy mắt sơn hào hải vị cũng còn vị gì, liền trở về phòng.

      Hàng Vũ Tề và Hàng Vũ Hằng bắt đầu ăn, nhưng mà vừa ăn được chút, ba Hàng uống nước, ngửi thấy mùi thơm, ánh mắt sáng lên, cũng bu lại.

      Vì vậy hơn nửa đêm, ba người ngồi trong phòng khách ăn tôm hùm, cảm thấy vô cùng sảng khoái, ba Hàng còn vừa ăn vừa khoa trương, có con rể có khác, lúc quan trọng so với đứa con trai chỉ biết ăn hữu dụng hơn nhiều.

      Hàng Tiểu Ý nằm giường nghe thấy tiếng vì cay mà ‘thổn thức’ thỉnh thoảng phát ra từ phòng khách, cảm thấy, loại người ‘tham ăn’ là do di truyền.
      Phong nguyet, Sweet you, Iluvkiwi9 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31

      Editor: Mẫu Tử Song Linh
      Beta-er: An Bi Nhi



      Hôm nay diễn ra trận đấu của Đồng Tâm, Hàng Tiểu Ý và Đường Tư đương nhiên cùng , mặc dù là vòng sơ loại, nhưng có biển người tấp nập giống như trong tưởng tượng của các , bởi vì lúc báo danh cầu rất cao, phải cho chủ biên Phương xem đoạn video thể tài năng ca hát của mình, sau khi được người ta chấp nhận mới có thể tham gia vòng sơ loại.

      Số báo danh của Đồng Tâm là 73, mỗi người có ba phút để thể , dự tính đến lượt Đồng Tâm cũng phải mất cả buổi.

      Ba người ngồi chờ trong đại sảnh, hai người vẫn luôn chuyện để giảm bớt căng thẳng của Đồng Tâm, Đồng Tâm thấy hai người kia còn căng thẳng hơn mình, mỉm cười: “Thực ra tớ căng thẳng lắm đâu, dù sao tớ cũng tham gia thi đấu mấy lần rồi.”Mấy hôm trước rất căng thẳng, nhưng bây giờ khi phải chính thức đối mặt, tâm lí Đồng Tâm vượt qua thử thách rồi, nhìn qua thấy khá ổn, ngược lại Hàng Tiểu Ý ngừng uống nước, cực kì lo lắng hồi hộp.

      người đeo thẻ nhân viên màu lam tới, nhìn lượt, cuối cùng nhìn về phía các : “Xin hỏi ai là Hàng Tiểu Ý?”

      Hàng Tiểu Ý ngẩn người, chỉ chính mình: “Là tôi.”

      Nhân viên kia đưa cho tấm bảng: “Số 38 tới, để bạn của vào trước .”

      Vẻ mặt Hàng Tiểu Ý ngây ngốc, Đường Tư và Đồng Tâm cũng mờ mịt, chỗ này cũng có người biết Hàng Tiểu Ý sao?

      Nhân viên kia còn tốt bụng thêm: “Còn hai người nữa là đến lượt các rồi, mau chuẩn bị .” Sau đó liền xoay người rời .

      Ba người nhìn nhau, hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng còn thời gian để suy nghĩ nữa, Đồng Tâm cần chuẩn bị ngay để lát nữa vào đó..

      Trong lòng Hàng Tiểu Ý vẫn nghi hoặc, nghĩ mãi mà hiểu, có người quen của giúp đỡ Đồng Tâm sao?

      Sau khi Đồng Tâm vào trong, Hàng Tiểu Ý và Đường Tư chỉ có thể ở bên ngoài chờ, và chờ, vừa rồi uống quá nhiều nước, bây giờ mới có phản ứng, Hàng Tiểu Ý với Đường Tư tiếng rồi chui vào toilet.

      Từ toilet ra, Hàng Tiểu Ý lau tay trở về, vừa mới tới góc rẽ, liền nghe thấy giọng hơi quen: “Tiểu Lưu, cảm ơn , sau này Hằng nhất định mời ăn cơm.”

      “Ai, đừng khách sáo, lần trước Hằng giúp giải quyết rắc rối còn chưa cảm ơn ấy, lần này cũng phải chuyện lớn gì, là người đó đến, thuận tiện nên mới làm, cần để ý.”

      Hàng Tiểu Ý nhíu mày, trốn sau bức tường, ló cái đầu ra dò xét, mặc áo T-shirt quần jean chính là trợ lý của Hàng Vũ Hằng, Hàng Tiểu Ý như vừa phát ra chuyện gì đó, học theo Thiệu Thành Hi bày ra bộ dáng híp mắt thâm sâu lường được.

      Sau khi hai người kia chuyện xong, nhân viên kia vừa rời , Hàng Tiểu Ý chậm rãi, nhàn nhã bước ra, vừa thấy sợ đến mức lấy tay ôm ngực.

      Tên đó là Diệp Hà, sau khi tốt nghiệp đại học bao lâu trở thành trợ lý của Hàng Vũ Hằng, khuôn mặt tròn trĩnh non nớt, cực kì đơn thuần, Hàng Tiểu Ý cực kì thích đùa giỡn .

      “Diệp Hà, sao em lại ở đây?” Hàng Tiểu Ý cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

      Quả nhiên Diệp Hà hơi bối rối, vội vàng xua tay: “Chị Hàng, phải Hằng bảo em đến đâu.” xong lập tức bịt miệng, vẻ mặt bất lực, ràng ra chuyện Hàng Vũ Hằng cấm tiết lộ rồi.

      Hàng Tiểu Ý cười ha ha, vỗ đầu : “Khi trở về đừng cho Hàng Vũ Hằng biết là em nhìn thấy chị, chuyện gì cũng chưa xảy ra, phải ?”

      Diệp Hà nghiêng đầu suy nghĩ chút, cực kì vui vẻ: “Phải phải, quả nhiên so với Hằng chị Hàng thông minh hơn nhiều.”

      “Ai, đúng rồi, Diệp Hà, ba của chị quen bạn sao?” Hàng Tiểu Ý như lơ đãng hỏi.

      có, đều là tin lá cải, chuyện duy nhất Hằng thích là chơi, khi rảnh rỗi chỉ hận thể phân thân ra làm mấy người, người chơi game, người chơi mạt chược, còn người chịu trách nhiệm ăn uống, vì vậy đối với ấy quen bạn cực kì phiền phức, biện pháp tốt nhất là tiết lộ chút thông tin cho giới truyền thông, bọn họ nhất định loan tin ấy có rất nhiều bạn , như vậy chỉ để chứng minh sức quyến rũ của ấy, còn Hằng muốn có bạn .” Bởi vì là em của Hàng Vũ Hằng, Diệp Hà đề phòng gì mà hết những chuyện mình biết.

      Hàng Tiểu Ý kinh ngạc, hoá ra ba của là loại người này, ban đầu ai là người tuần đổi bạn chứ, ba đổi tính rồi sao?

      Hàng Tiểu Ý quyết định hỏi Thiệu Thành Hi ràng về , tại cảm thấy mình biết chút gì về ba.

      Chia tay Diệp Hà xong, lúc Hàng Tiểu Ý trở về bên cạnh Đường Tư Đồng Tâm ra, cầm trong tay tấm thẻ vào vòng trong, cực kì vui vẻ.

      Đường Tư đề nghị ăn mừng, Đồng Tâm có chút tiếc nuối : “Tớ có việc bận rồi, thể cùng các cậu được, hôm khác sau nhé, đây mới là vòng sơ loại, ăn mừng hơi sớm.” Đồng Tâm hơi xấu hổ.

      Hàng Tiểu Ý và Đường Tư trêu chọc mấy câu,
      [​IMG]

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Tiểu tiểu gặp phải bạn đểu rồi. Dám nhòm ngó chồng bạn kìa ôla la
      hirari thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32

      Edit: Độc Bá Thiên
      Beta: Song Linh

      Hàng Tiểu Ý cũng vì thế mà gì, bởi chuyện vừa rồi, dù da mặt Tạ Thiên Ninh có dày đến mấy nhưng cũng biết mất mặt, nên mặt dày mày dạn ở lại đây nữa.

      Hàng Tiểu Ý bình tĩnh ngồi ăn cơm rồi dọn dẹp, Đường Tư cũng nhắc lại, hai người dường như lựa chọn quên chuyện vừa rồi.

      Ra khỏi quán thịt nướng, Hàng Tiểu Ý bình tĩnh như có việc gì muốn Đường Tư cùng xem nhà ở, Đường Tư cũng như có chuyện gì xảy ra, cùng với .

      Hai người xem vài căn nhà ở trung tâm thành phố, Hàng Tiểu Ý đối với chỗ tương đối gần công ty của Thiệu Thành Hi rất vừa lòng, khoảng cách đến nhà ba mẹ ruột và ba mẹ chồng gần cũng xa, ngồi tàu điện ngầm cũng rất tiện lợi.

      Nhân viên bán khu nhà ở trung tâm mang bản mẫu phòng cho , mỗi gian phòng đều có cửa sổ rất lớn, gian phòng sáng trưng, Hàng Tiểu Ý thích cảm giác ánh mặt trời chiếu vào, quá ngột ngạt, làm cho người ta cảm thấy rất vui vẻ.

      Sau khi hỏi kĩ càng về các vấn đề đồ dùng, thiết bị được lắp đặt, Hàng Tiểu Ý rất hài lòng, chụp mấy tấm hình gửi cho Thiệu Thành Hi.

      Đường Tư nhìn khắp nơi: “Tiểu Tiểu, hai người mua phòng là muốn kết hôn sao?”

      “Đúng vậy…” Hàng Tiểu Ý đứng ban công quan sát bên dưới, tầm nhìn rộng rãi, từ đây có thể nhìn thấy con sông trước kia được đào để bảo vệ thành, bờ sông phát triển thành khu giải trí, đến buổi tối, lúc đèn sáng lên rất đẹp.

      “Tuổi Thiệu Thành Hi còn , kết hôn già mất.” Hàng Tiểu Ý đùa.

      Đường Tư đứng đó, nhìn Hàng Tiểu Ý chút che giấu hạnh phúc mặt, có chút hoảng hốt, tay rủ xuống bên người nắm chặt, cắn môi dưới, giống như cuối cùng cũng hạ quyết tâm. “Tiểu Tiểu, chúng ta chuyện chút được ?”

      “Hả? chuyện gì?” Hàng Tiểu Ý vẫn xem phòng ở, để ý gì, thuận miệng hỏi.

      “Thiệu Thành Hi.” Đường Tư thản nhiên .

      Tay Hàng Tiểu Ý vuốt mặt tường ngừng lại, chậm rãi quay người nhìn , Đường Tư đứng trong góc, ánh mắt trời bị che, tản ra hơn phân nửa làm cho khuôn mặt trắng nõn của có chút .

      Trong lòng Hàng Tiểu Ý suy nghĩ vài chuyện, cái tên Thiệu Thành Hi ra từ miệng ấy, lại còn dùng giọng rất nghiêm trọng, hiểu sao làm cho có chút khó chịu.

      “Được.” Hàng Tiểu ý nhàn nhạt đáp ứng.

      Trong quán cà phê, hai người ngồi đối diện nhau, trước mặt là Moka tỏa ra mùi thơm nồng đậm.

      Đây cũng phải lần đầu Hàng Tiểu Ý mình uống cà phê với Đường Tư, nhưng chưa lần nào bầu khí lại nghiêm trọng đến vậy.

      “Tiểu Tiểu.” Rốt cuộc Đường Tư cũng mở miệng.

      Hàng Tiểu Ý nhìn ấy, ý bảo ấy tiếp, nhưng hiểu sao cảm thấy lời tiếp theo của Đường Tư khiến chán ghét.

      ra tôi thích Thiệu Thành Hi nhiều năm rồi, biết ?”

      Quả nhiên, lời đó khiến lòng căng thẳng.

      “Trước kia biết, vừa mới biết.” Hàng Tiểu Ý coi như bình tĩnh, dù sao người như vậy chưa bao giờ thiếu người thích, chẳng qua là thích nhiều năm chưa nghĩ đến, hơn nữa vậy mà cho tới giờ phát ra.

      Đường Tư dám nhìn thẳng vào mắt Hàng Tiểu Ý, nghiêng đầu nhìn chỗ khác: “Kỳ cho tới giờ tôi chưa từng có ý định tranh giành với , tôi biết ấy là bạn trai , vì vậy tôi vẫn luôn kiềm chế, nghĩ đến hai người tiếp tục như vậy, tôi cũng hi vọng.”

      Giọng của Đường Tư vì khẩn trương mà có chút run rẩy, Hàng Tiểu Ý quá mức chú ý lời của cũng phát .

      Hàng Tiểu Ý chậm rãi dùng thìa quấy cà phê, gì, lẳng lặng nghe.

      “Thế nhưng, hai người chia tay rồi, nếu chia tay rồi vì sao còn quay lại? hai năm rồi, vì sao buông tha cho ấy?” Đột nhiên Đường Tư nhìn , trong mắt mang theo bất mãn và cam lòng.

      “Lúc ấy thống khổ bất lực nhất, là tôi ở bên cạnh ấy, lúc đó ở đâu?” Bởi vì kích động, giọng của Đường Tử khỏi cao lên rất nhiều.

      ‘Keng’ tiếng, thìa sắt trong cốc đụng phải thành cốc phát ra tiếng kêu thanh thúy, giọt chất lỏng màu nâu rơi xuống mặt bàn, vấy bẩn mặt bàn vừa rồi còn sạch như mới.

      Hàng Tiểu Ý như tin được nhìn , cho là mình nghe nhầm.

      Đường Tư đặc biệt bình tĩnh nhìn , giọng cũng đột nhiên trở nên đặc biệt tỉnh táo: “ nhất định tin, nhưng đây là , hai người chia tay rồi, ngày qua ngày mãi say, là tôi, là tôi mực luôn bên cạnh , tôi ấy như vậy, tôi vì ấy ra khỏi thành phố, theo đến nơi xa lạ, tôi vì ấy mà từ bỏ tất cả.”

      “Thế nhưng , ngoại trừ mang đến đau đớn cho ấy, còn mang đến cái gì? Nhưng ngay khi tôi cảm thấy tôi khổ tận can lai*, lại lần nữa xuất , lại lần nữa, đem tôi trở về vị trí cũ, vì sao, vì sao chứ?” Ánh mắt Đường Tư thống khổ lại hận thù nhìn Hàng Tiểu ý. Lần đầy Hàng Tiểu Ý thấy Đường Tư như vậy, cảm giác lạ lẫm làm trái tim lạnh lẽo.

      *khi đau khổ qua

      Hàng Tiểu ý kinh ngạc, ngồi nguyên tại chỗ, ấp úng: “Tôi tin…” Đường Tư và Thiệu Thành Hi? chưa từng nghĩ tới, nhưng mặc dù là gì, tình cảm đó có tư cách phán xét.

      Đường Tư nắm chặt hai tay, móng tay cắm vào thịt trong lòng bàn tay cũng biết: “Lời tôi đều là , Tần Vũ cũng biết, nếu tin có thể hỏi ta.”

      Tần Vũ biết? ấy biết Tần Vũ, cho nên cũng biết Tần Vũ? Hàng Tiểu Ý có chút hoảng sợ, như vậy, trong hai năm có ở đây, Thiệu Thành Hi và bạn tốt của ở cùng chỗ? Lòng Hàng Tiểu Ý như bị kim đâm, co lại đau đớn.

      Điện thoại bàn vang lên, tiếng nhạc du dương, là nhạc chờ đặc biệt cài vì .

      Hàng Tiểu Ý sửng sốt rất lâu, mới nhìn màn hình, là Thiệu Thành Hi.

      Giống như theo bản năng, Hàng Tiểu Ý trượt điện thoại, dập máy.

      Đường Tư cũng nhìn thấy tên lên điện thoại di động, bưng cà phê lên uống ngụm: “Tiểu Tiểu, tôi xin rời khỏi ấy , làm tổn thương ấy sâu như vậy, tôi van buông tha cho ấy, để cho ấy bắt đầu cuộc sống mới được ?”

      “Chúng tôi bắt đầu cuộc sống mới rồi, chuyện trước kia tôi quan tâm.” Theo bản năng Hàng Tiểu Ý phản bác, bản thân cũng biết mình vừa gì, như người hít thở thông tìm kiếm tia hi vọng sống sót cuối cùng.

      có thể quan tâm nhưng Thiệu Thành Hi có thể quan tâm sao? Tay của , dám cho biết sao?” Đường Tư tàn nhẫn vạch trần vết thương của Hàng Tiểu Ý, chà đạp lòng tự trọng cuối cùng của .

      Tay trái Hàng Tiểu ý vô thức xoa cổ tay phải của mình muốn che vết sẹo xấu xí kia.

      Hàng Tiểu Ý như người chết đuối, sắc mặt tái nhợt, đau đớn thở được.

      “Ôi!!! đoá bạch liên hoa mềm mại, làm người ta thấy luyến tiếc.” giọng nữ đầy vẻ châm chọc vang lên, sau đó cốc nước chút lưu tình hất vào mặt Đường Tư.

      Đường Tư đứng lên, tay chân luống cuống sát nước đầu và thân, nhìn người đến. “Ai vậy, có bị bệnh ?”

      Hàng Tiểu ý cũng kinh ngạc nhìn phía sau. “...Mợ ba?” Đằng sau bà ấy vẫn luôn là Hàng Thi Thi đeo kính râm.

      Hàng Thi Thi khinh bỉ liếc cái, giễu cợt : “Quá mất mặt.”

      Phục vụ quán cà phê đứng bên, nghe thấy tiếng động rất nhanh chạy tới: “ xin lỗi, các vị, xin hỏi có chuyện gì sao?”

      Đường Tư Thế còn chưa kịp , Tiết Văn nhấc cánh tay của , lớn tiếng thét to: “Mọi người đến xem này, người này là tiểu tam, bây giờ lá gan tiểu tam cũng lớn, quang minh chính đại khiêu chiến với vợ cả, bây giờ tiểu tam đều càn vậy sao? biết xấu hổ…”

      Tiết Văn đanh đá thành tính, chưa bao giờ chú trọng hình tượng gì, nắm tóc Đường Tư kéo từ chỗ ngồi, đem mặt cho mọi người xem. “Tất cả mọi người nhìn xem, ta là tiểu tam, khóc sướt mướt cầu bạn rời khỏi bạn trai, bản thân mình ở vị trí đó tốt hơn, bây giờ thiếu nữ tuổi còn trẻ mà biết chen chân phá hoại hạnh phúc gia đình người ta…”

      Đường Tư cảnh giác, bị Tiết Văn kéo, cả người lảo đảo, nếu phải Tiết Văn kéo , sớm ngã đất rồi.

      Mọi người trong quán cà phê lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Đường Tư, Đường Tư sợ hãi, hai tay che mặt giãy giụa. “Bà thả tôi ra, đừng vu khống tôi…”

      “Vu khống , da mặt thực dày. “Hàng Thi Thi cười nhạo: “ biết xấu hổ, cho rằng người nhà họ Hàng tôi muốn bắt nạt là có thể bắt nạt sao? Hàng Tiểu Ý là trứng mềm, nhưng nhà chúng tôi phải, ngược lại là quả hồng mềm bị nắn bóp, có bản lĩnh tìm người đàn ông kia , sau lưng châm ngòi gì đó, cho rằng tất cả mọi người đều có đầu óc đúng , nếu người ta còn nghĩ đến , còn phải giả mù sa mưa này kia với bạn người ta sao, tôi nhổ vào…”

      Hàng Tiểu Ý chậm rãi hoàn hồn, thoáng cái mặt đỏ lên, vừa rồi kỳ tin lời của Đường Tư, bây giờ nghe Hàng Thi Thi mắng xong, cảm thấy là bản thân.

      “Đúng đấy, cho rằng họ nhà Hàng chúng tôi xuống dốc rồi, nên cái gì cũng có thể bắt nạt, loại người tôm tép nhãi nhép như , muốn cướp người đàn ông nhà tôi, cũng nghĩ kĩ có bao nhiêu năng lực.” Tiết văn dùng sức giật tay . “Loại người biết xấu hổ, che mặt làm cái gì…”

      Miệng Tiết Văn nổi tiếng từ lâu, Đường Tư là , chống lại Tiết Văn, đương nhiên có phần thắng, muốn rồi lại bị Tiết Văn bắt được, thoát nổi.

      Bây giờ tiết mục đấu tiểu tam mạng xuất nhiều lắm, bị đám người đánh, bị người trong cuộc cởi sạch quần áo, mọi người đều thấy nhiều rồi, hơn nữa với tiểu tam đều có chung mối thù, chỉ trỏ Đường Tư, nhưng ai tiến lên can ngăn, người phục vụ cà phê cũng yên lặng lựa chọn làm như thấy.

      Tiết Văn càng làm quá, chỉ vào Đường Tư mắng, mà khó nghe cực kỳ, chút cũng giống bộ dáng phụ nữ xuất thân từ nhà họ Hàng danh giá.

      Đường Tư nhìn qua rất oan ức, tuyệt vọng khóc lên, Tiết Văn cũng phải người biết nương tay, đương nhiên tha cho , kéo qua bàn để cho người ta nhìn. “Nhìn xem, nhìn xem, này là tiểu tam, khuôn mặt này chuyên quyến rũ đàn ông…” Đường Tư chật vật chịu nổi bị bà ấy kéo , chút đánh trả cũng được, khó chịu cắn chặt môi dưới, ngăn được nước mắt.

      Hàng Tiểu Ý mực ở trạng thái ngơ ngác, còn thoát ra khỏi chuyện Thiệu Thành Hi, liền tiến vào trạng thái khác, dường như vài phút hai chuyện hoàn toàn bất đồng.

      Cuối cùng Hàng Tiểu Ý cũng từ mấy lời đanh đá của Tiết Văn mà kịp phản ứng, nhìn thấy quản lý quán cà phê ra, hòa giải: “Quý khách, ở đây là quán cà phê, được lớn tiếng huyên náo, có chuyện gì mọi người bình tĩnh rồi giải quyết được ?”

      Tiết Văn nổi nóng, lại có người dám ngăn cản bà, nháy mắt bộc phát, tha quản lý: “ xem bọn họ đều là những tên đàn ông thối, nhìn thấy hồ ly tinh liền mềm lòng, có phải vừa ý ta đúng ?”

      Quản lý thấy mọi người trong quán cà phê nhìn , chỉ hận tìm được cái lỗ để chui vào, toàn thân đổ mồ hôi, vẫn giảng giải đạo lý với bà: “Quý khách…”

      Hàng Tiểu Ý thấy Tiết Văn mạnh mẽ chiến đấu, trực tiếp bị chấn động, sửng sốt cả buổi, mới nhớ tới chuyện này có liên quan đến , định tiến lên ngăn, lại thấy rất nhiều người quay video, khỏi có chút nhát gan.

      Do dự vài giây, mắt thấy Tiết Văn có chút ý tứ im lặng, Hàng Tiểu Ý hết cách, tháo kính râm mặt Hàng Thi Thi đeo lên, che che giấu giấu qua, nhàng kéo ống ta áo Tiết Văn, giọng : “Mợ ba, nhiều người như vậy, bằng buông ấy ra trước.” ra nếu Đường Tư có phải tiểu tam hay còn phải bàn bạc rồi mới biết, chỉ có thể số mệnh Đường Tư tốt, đụng phải mợ ba đạo lý của .

      Tiết Văn trợn mắt trừng Hàng Tiểu Ý, ngón trỏ chỉ : “Cháu bị làm sao vậy, ta cướp người đàn ông của cháu, cháu vẫn còn nhảm với ta được, bị người phụ nữ bắt nạt thành cái dạng này, mợ còn mất mặt thay cháu…”

      Tiết Văn buông lỏng tay, Đường Tư thừa cơ tránh thoát , nhanh chóng cầm khăn che mặt chạy ra ngoài quán cà phê, Tiết Văn còn muốn đuổi theo, Hàng Tiểu Ý vội vàng kéo lấy bà: “Mợ ba, được rồi, mợ đừng nóng giận, tức giận dễ có nếp nhăn.”

      Quả nhiên Tiết Văn nghe đến nếp nhắn, thoáng cái im lặng, lấy tay sờ sờ mặt, tức giận : “Mợ quên mất, thể tức giận, xem ra lát nữa lại phải đến thẩm mỹ viện chuyến rồi.”
      Phong nguyet, Sweet you, Iluvkiwi10 others thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      đợt trc thấy mợ ba và Hàng Thi Thi là k ưa đc nhưng h thấy 2 ng đáng :yoyo60::yoyo60::yoyo45::yoyo45:
      Minami~ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :