1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc hôn nhân ấm áp - Túy Hậu Ngư Ca (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 10
      Edit: Độc Bá Thiên
      Beta: Đào Sindy


      Hai người lên xe, Thiệu Thành Hi đưa Hàng Tiểu Ý đến đài phát thanh, Hàng Tiểu Ý thắt dây an toàn, Thiệu Thành Hi nhìn động tác của , con ngươi chợt lướt qua cổ tay , lơ đãng : "Trước kia em thích đeo trang sức mà."

      Hàng Tiểu Ý bất giác đút tay vào túi áo, nhàn nhạt : "Thích hay thích đều có thể thay đổi theo thời gian."

      Thiệu Thành Hi cắm chìa khóa khởi động xe, nụ cười đột nhiên biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng nhìn , trong giọng mang theo tức giận: " vậy sao? Hóa ra theo thời gian thay đổi, trước đây thích cũng có thể biến thành chán ghét, cho nên những thứ… chán ghét lựa chọn vứt bỏ, có đúng ?"

      Bầu khí bên trong xe đột nhiên hạ xuống mức đóng băng, mới vừa rồi còn tốt, chỉ câu liền thay đổi.

      Sau lần đó, đây là lần thứ hai nhìn thấy Thiệu Thành Hi như vậy, lần đầu cũng chuyện lạnh nhạt với .

      Trong lòng rối loạn, Hàng Tiểu Ý liền liếc sang , biết nên trả lời thế nào.

      cũng có ý này, chỉ là muốn che giấu vài chuyện, nên quên để ý tới tâm tình của .

      Thiệu Thành Hi gì nữa, trầm mặc khởi động xe, bẻ tay lái, đạp chân ga, xe chạy ra khỏi tiểu khu.

      Bên trong xe có mở nhạc, hai người cũng gì, Hàng Tiểu Ý cảm thấy bầu khí có chút ngột ngạt, ngột ngạt làm trong lòng có chút khó thở, liền đưa tay mở nhạc.

      bàn tay lớn đột nhiên phủ tay , Hàng Tiểu Ý kinh ngạc nhìn sang.

      Thiệu Thành Hi tay điều khiển xe, tay nắm chặt tay , mắt nhìn phía trước, mặt tỏ vẻ gì: "Hàng Tiểu Ý, cứ lúc nào hai chúng ta ở chung em luôn lúng túng phải ?"

      Giọng của lạnh nhạt, có ngữ điệu, nhưng lại giống lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào tim , làm khó chịu, đôi mắt nhịn được cay xè.

      từng vô số lần nghĩ tới khi gặp lại Thiệu Thành Hi lần nữa, có phản ứng gì? Tức giận với , lạnh nhạt với ? Làm như thấy ?

      Nhưng mà lần nữa gặp lại, cảm xúc của hoàn toàn giống như những gì tưởng tượng, cho rằng để ý tới .

      Nhưng mà trong lòng vẫn thể bỏ xuống được, ra coi như dưỡng khí của mình.

      Thiệu Thành Hi nắm tay càng ngày càng chặt, mu bàn tay nổi gân ràng.

      Hàng Tiểu Ý bị nắm đau, nhưng có giãy dụa, để mặc nắm.

      Thiệu Thành Hi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lộ ra vẻ ảo não, cũng muốn làm sợ, chỉ bởi vì lời khó có thể bỏ qua được.

      Buông lỏng tay , Thiệu Thành Hi giọng : "Xin lỗi." Sau đó đưa tay vặn nút nhạc.

      Trong radio truyền ra giọng từ tính của Trần Bách Cường:

      nhau cũng giống như chịu tội.
      Hôm nay trong lòng đau khổ đầy nước mắt
      Tình cũ như men say ngừng truy đuổi
      Hết lần này tới lần khác cuồng dại muốn gặp người
      Vì sao trái tim tôi từng giây từng phút luôn nhớ về quá khứ
      Vì sao ngay cả chút em cũng quên


      …..
      Hàng Tiểu Ý co người lại, nghiêng đầu nhìn ánh đèn neon lấp lánh ngoài cửa sổ, nghe bài hát phát trong radio, trong lòng lại là mảnh đắng ngắt.

      Thiệu Thành Hi nghiêng đầu nhìn , rồi lại đưa mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt mở miệng: “Em biết chiếc vòng đầu Tôn Ngộ tên là gì ?”

      “Hả?” Hàng Tiểu Ý sững sờ trong giây lát.

      Mặt Thiệu Thành Hi nghiêm túc, giọng cứng nhắc: “Nấm đầu khỉ.”

      Thiệu Thành Hi dùng giọng điệu ôn hòa tiếp: “Thầy giáo , do dựa theo ―― cây -> rừng -> dày đặc, chỉ ba từ này

      Hàng Tiểu Ý nhìn qua , có chút xác định: “ ... chê cười tôi sao?”

      Cổ họng Thiệu Thành Hi chuyển động, lộ ra nét mặt nghiêm túc: “ ràng sao?”

      Hàng Tiểu Ý rốt cục nhịn được bật cười cười lên tiếng, trong mắt vẫn còn ươn ướt mà nhìn : “ nên cười, mà có chút lạnh ….”

      Khóe miệng Thiệu Thành Hi nhịn được giương lên, vẻ cứng nhắc mặt cũng buông lỏng : “Em xem phía trước đường cái có người hay , tôi nhìn lắm.”

      Hàng Tiểu Ý giật mình, vội nhìn sang, ở giữa đường bóng người, thở ra hơi, quên trách móc : “Lái xe sao mang theo kính?”

      mặt Thiệu Thành Hi nở nụ cười, thanh mềm mại: “Em bị trêu rồi, nhìn em ngốc.”

      Hàng Tiểu Ý bị làm cho dở khóc dở cười, chút ‘kinh hãi có khí chất, yếu ớt ngồi ghế, dựng ngón tay cái với Thiệu thành hi:"...Thiệu Thành Hi, thắng rồi."

      Thiệu Thành Hi ưu nhã gật đầu: “Cảm ơn!”

      Đến đài phát thanh, khi Hàng Tiểu Ý xuống xe nhìn Thiệu Thành Hi, đoạn đường này, tâm trạng giống như cáp treo, khỏi nghiến răng nghiến lợi:" Cảm ơn đưa tôi đến, hẹn gặp lại."

      tay Thiệu Thành Hi chống lên cửa sổ xe, lông mi lười biếng nhấc lên: “Hẹn gặp lại, bạn cũ.”

      Hàn Tiểu Ý mở cửa xe chuẩn bị xuống, cuối cùng nhịn được quay đầu lại nhìn : “Thiệu Thành Hi, chúng ta có thể đừng nhắc đến chuyện bạn cũ, hay bị đá ?"

      Thiệu Thành Hi nhìn , híp mắt, đột nhiên thò người ra đem mặt sát lại gần mặt , Hàng Tiểu Ý bị động tác của làm giật mình, lùi lại phía sau, cửa xe mở ra, trong nháy mắt thân thể Hàng Tiểu Ý bị treo lơ lửng, bàn tay to lớn của Thiệu Thành Hi nhanh chóng kéo lại, hai người mặt đối mặt, mũi đối mũi, Hàng Tiểu Ý nhìn vào mắt thấy bóng hình trong đấy.

      Hơi thở của người trước mặt, khiến người ta đỏ mặt đến tận mang tai, bàn tay to của đặt lưng , xuyên qua lớp quần áo truyền đến độ ấm, Hàng Tiểu Ý vô ý ngửa đầu ra sau, muốn kéo xa khoảng cách cùng .

      Thiệu Thành Hi thấy động tác của , mắt tối sầm lại, buông lỏng tay, Hàng Tiểu Ý kịp chuẩn bị, kinh ngạc thốt lên tiếng, hai tay ôm lấy cổ Thiệu Thành Hi, đột nhiên rút ngắn khoảng cách, cánh môi cùng chạm vào nhau.

      Cặp mắt Hàng Tiểu Ý chớp chớp, đầu óc trống rỗng, môi mềm mại mang theo mát mẻ, kí ức khi xưa theo đó ùa về, đôi môi này từng vô số lần hôn lên môi mình.

      Thiệu Thành Hi nhìn bộ dạng ngơ ngác của , tròng mắt lên vui thích, đưa lưỡi ra nhàng liếm môi , Hàng Tiểu Ý như bị điện giật lấy tay đẩy ra, Thiệu Thành Hi mượn lực lui về sau, thuận tiện đặt xuống ghế.

      Hàng Tiểu Ý đưa con mắt trong trẻo nhìn sang , biết gì, tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra.

      Thiệu Thành Hi nhìn chằm chằm vào , đưa tay chậm rãi sờ môi mỏng, động tác này làm cho Hàng Tiểu Ý có chút xấu hổ tim đập mạnh.

      “Tuy chịu thiệt, nhưng em cũng cẩn thận , nên tha thứ cho em .” Thiệu Thành Hi nhíu nhíu mày giống như tình nguyện.

      Nét mặt Hàng Tiểu Ý khẽ biến: “Thiệu Thành Hi, da mặt quá dày rồi đó.”

      Thiệu Thành Hiưu nhã gật đầu: “Cảm ơn khen.”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 11

      Edit: Mẫu Tử Song Linh
      Beta: Đào Sindy


      Tối hôm đó từ khi xảy ra chuyện, liên tiếp mấy ngày Hàng Tiểu Ý thấy mặt Thiệu Thành Hi, mỗi lần nhớ lại những câu của xe, lại cảm thấy trong lòng như thở được, đau đớn ê ẩm.

      Mỗi ngày Hàng Thi Thi đều gọi điện đến hỏi xem tiến triển đến đâu, với ta vẫn chưa có kết quả, ta dùng mọi cách để moi ra cách liên lạc với Thiệu Thành Hi, nhưng Hàng Tiểu Ý lại ngại mình bị làm phiền, nhìn điện thoại của lần nữa, trực tiếp nghe mà cúp máy.

      Bởi vì chuyện xảy ra đêm hôm đó, ba mẹ Hàng thấy mình đối với Nhan Giai có chút thất lễ, cho nên bảo Hàng Tiểu Ý chọn mấy món đồ mà con thích rồi mua cho Nhan Giai coi như quà xin lỗi, cũng lâu rồi Hàng Tiểu Ý mua quà nên biết chọn gì cả.

      Tối hôm đó trước khi bắt đầu, Hàng Tiểu Ý trực tiếp gọi cho Đồng Tâm là bạn cùng phòng, muốn ấy bày mưu tính kế cùng với , lúc lâu sau Đồng Tâm mới trả lời điện thoại, vừa thở hồng hộc vừa , “Tiểu Tiểu, mọi chuyện sao rồi?”

      “Cậu cực kỳ… vội sao?” Hàng Tiểu Ý nghe giọng của ấy, còn tưởng ấy làm chuyện gì đó rất gấp gáp.

      “Hàng Tiểu Ý, cất cái ý nghĩ xấu xa của cậu lại, bổn tiểu thư tập múa, sắp đến ngày thi đấu rồi, tớ phải luyện tập chăm chỉ.” Đồng Tâm xì mũi coi thường trêu chọc Hàng Tiểu Ý.

      Nhắc Hàng Tiểu Ý mới nhớ, Đồng Tâm tham gia trận đấu ca xướng, mấy hôm trước ấy còn muốn tham gia trận chung kết, bảo suốt ngày phải cổ vũ tinh thần cho ấy.

      “À đúng rồi, vậy trận đấu cậu tham gia tên là gì?” Đừng trùng hợp như vậy.

      phải hôm trước tớ cho cậu rồi sao, tên là 《 Chúng Ta Cùng Nhau Hát 》, cậu đúng là bà già lẩm cẩm, phải ?” Đồng Tâm mở miệng trêu chọc .

      Hàng Tiểu Ý im lặng nhìn trời, là quá trùng hợp.

      Việc rủ Đồng Tâm dạo phố là thể, nên Hàng Tiểu Ý quyết định ngày mai mình ra ngoài dạo.

      Tiết mục của Hàng Tiểu Ý thu xong vào lúc 11:30, dọn dẹp đồ đạc rồi bước ra khỏi đài truyền hình, nhìn về chỗ thường đỗ xe của Hàng Vũ Tề, nhưng đầu tiên lại nhìn thấy Thiệu Thành Hi dựa vào thân xe hút thuốc.

      Bước chân của Hàng Tiểu Ý dừng lại, đồng nghiệp cùng ra với nhìn thấy vậy hỏi, “Có chuyện gì vậy, Tiểu Tiểu?”

      Hàng Tiểu Ý lắc đầu, mỉm cười với đó, “ sao đâu, cứ trước .”

      Hàng Tiểu Ý đứng im ở trước cửa lớn của đài truyền hình, đèn nhấp nháy chiếu vào , thấy được khuôn mặt Hàng Tiểu Ý.

      Đột nhiên lại biết phải đối diện với Thiệu Thành Hi như thế nào.

      Mấy ngày qua rất nhớ Thiệu Thành Hi, hiểu Thiệu Thành Hi, rất hiểu, bọn họ hẹn hò bốn năm, gần như lúc nào cũng ở bên nhau.

      Đối diện với mọi thứ chỉ là ảo giác, mỗi khi gặp Thiệu Thành Hi đều bày ra bộ dáng muốn chọc cười , chỉ bởi vì đêm hôm đó vô tình câu bán đứng chính mình, mới biết rất hận .

      Thiệu Thành Hi vẫn đứng ở chỗ đó nhìn bất động, thấy có ý định bước tiếp, ném mẩu thuốc lá trong tay , sải bước tới, đứng trước mặt rồi cúi đầu xuống, giọng mang theo vẻ lười nhác, “ phải chỉ mới mấy ngày gặp, em quên tôi rồi sao?”

      Hàng Tiểu Ý giọng thầm, “Tôi rất muốn quên đấy.”

      “Em vừa cái gì?” Thiệu Thành Hi áp sát, gần như chạm vào môi làm Hàng Tiểu Ý sợ đến mức lui lại phía sau vài bước.

      Thiệu Thành Hi trừng cái, đứng thẳng người lên, “ muộn như vậy mà còn đến đón tôi, mời tôi ăn khuya cũng đủ nha.”

      “Tôi dạy thêm cho em, còn đưa em tới cuộc thi, mời em ăn bữa cơm cũng đủ?” Hàng Tiểu Ý đột nhiên có chút hoảng hốt, lúc học Đại học, Thiệu Thành Hi cũng hay đùa như vậy.

      Vì lý do này quá thuyết phục nên Hàng Tiểu Ý biết từ chối như thế nào.

      được từ chối.

      Hay là muốn từ chối.

      Sau khi lên xe, Hàng Tiểu Ý móc điện thoại ra, Thiệu Thành Hi nhìn , “Gọi cho hai của em sao? cần, tôi với ấy rồi.”

      Hàng Tiểu Ý liếc rồi mở miệng, “ đặc biệt muốn mời tôi ăn cơm sao?”

      “Tôi đặc biệt đến để với em là tôi chuyện với Tần Vũ, ta Hậu Thiên có thời gian rảnh, em bảo em họ đó tìm ta .”

      “Biết rồi.” Hàng Tiểu Ý gật đầu , “Chút chuyện như vậy qua điện thoại là được, còn chuyện kia phải nhờ chạy xe chuyến rồi.”

      Thiệu Thành Hi tập trung lái xe, nhìn , nở nụ cười châm biếm, “Hàng Tiểu Ý, nếu như bây giờ tôi gọi cho em, em có bắt máy , chắc chắn câu đầu tiên em là “Xin chào, tên tôi là Hàng Tiểu Ý, xin hỏi là ai” nhỉ?”

      Giọng của Thiệu Thành Hi pha chút đơn, trong lòng Hàng Tiểu Ý cảm thấy rất căng thẳng, nhưng lại nhìn ra ngoài cửa xe rồi nhàn nhạt đáp, “ biết.” xong liền đếm chuỗi những con số.

      Tay nắm vô lăng của Thiệu Thành Hi run lên, trong nháy mắt thân xe hơi chao đảo, rồi lại lập tức ổn định chạy thẳng về phía trước.

      khí trong xe có chút im lặng, hai tay Hàng Tiểu Ý xoa xoa với nhau, nhịn được mà liếc trộm cái.

      Lúc gặp đèn đỏ xe dừng lại, Thiệu Thành Hi quay đầu sang nhìn, đúng lúc thấy được đôi mắt của nhìn mình.

      Hàng Tiểu Ý ảo não tựa đầu rồi quay .

      hai em với Nhan Giai ra sao rồi, có vấn đề gì ?” Thiệu Thành Hi đột nhiên mở miệng phá tan bầu khí xấu hổ trong xe.

      Hàng Tiểu Ý thầm thở phào hơi, “Mấy hôm nay hai nhìn cũng khá vui vẻ, mẹ tôi phải mua quà cho Nhan Giai, tôi vẫn chưa nghĩ ra nên mua cái gì, có ý kiến gì ?”

      Thiệu Thành Hi lấy tay đập vào vô lăng, bĩu môi , “Vậy em phải xem Nhan Giai thích thứ gì, nếu như là em, chỉ cần cái kẹo que là có thể giải quyết vấn đề, em mà đưa cho Nhan Giai cây kẹo que, tôi chắc chắn hai em bị đá ngay lập tức.”

      Hàng Tiểu Ý thở dài hơi, càng ngày càng thấy có cách nào chuyện phiếm với người này.

      Trong khi hai người chuyện cũng đến nơi, Hàng Tiểu Ý nhìn tên nhà hàng, ánh mắt lấp lánh, “Tại sao lại đến chỗ này?”

      Thiệu Thành Hi rút chìa khoá ra, “Hai năm qua tôi chưa từng đến đây, hôm nay đặc biệt đến để thưởng thức đồ ăn.”

      Lúc trước hai người hẹn hò, vẫn thường đến nhà hàng này.

      hai năm chưa từng tới đây, Hàng Tiểu Ý nở nụ cười châm biếm.

      Lúc hai người bước vào cũng là 12h, trong nhà hàng chỉ còn vài khách.

      Chủ nhà hàng nhìn thấy Hàng Tiểu Ý, tiến đến chào hỏi, biết Hàng Tiểu Ý, cũng nghe danh của Thiêu Thành Hi, thực là lúc trước ta biết Thiệu Thành Hi trước, sau đó mới biết Hàng Tiểu Ý vì thường dẫn đến đây, chỉ là hai người này hai năm rồi cùng nhau xuất , đột nhiên ta cũng biết gì cho phải.

      “Sao vậy, chỉ có hai năm gặp mà quên tôi rồi sao?” Thiệu Thành Hi cười nhạt .

      Ông chủ cửa hàng vội vàng xua tay, “Đúng là 2 người rồi, trong hai năm qua tôi chỉ nhìn thấy Hàng đến ăn cơm mình, còn tưởng rằng…”

      “Còn tưởng rằng chúng tôi chia tay?” Thiệu Thành Hi tiếp.

      Ông chủ nhà hàng xấu hổ cười hề hề.

      là chúng tôi chia tay, do ấy bỏ tôi.” Thiệu Thành Hi thêm câu, vẻ mặt hiền lành cười cười.

      Ông chủ nhà hàng, “...”

      Hàng Tiểu Ý, “...”

      Tâm trạng vui vẻ của Thiệu Thành Hi tan , bước đến chỗ quen thuộc bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, nhìn về phía Hàng Tiểu Ý vẫn bất động, “Hử?”

      Hàng Tiểu Ý hung hăng thở ra hơi, bề ngoài cười nhưng trong lòng cười, “Tôi gọi món, đại thiếu gia ngồi chỗ đó là được rồi.”

      tên mấy món ăn, Hàng Tiểu Ý hỏi, “Còn có món cháo gạo ?”

      Ông chủ nhà hàng lắc đầu, “ muộn rồi, còn nữa.”

      Hàng Tiểu Ý gật đầu, “Vậy cho thêm ly sữa bò nóng .”

      Dạ dày của Thiệu Thành Hi tốt, lúc học Đại học uống muốn thủng cái dạ dày rồi, mỗi lần tới đây ăn cơm, đều gọi cho bát cháo .

      đến chỗ của mình rồi ngồi xuống, Thiệu Thành Hi loay hoay cầm lấy cái menu , nghe được thanh Hàng Tiểu Ý ngồi xuống, cũng ngẩng đầu lên, “Em thường xuyên đến đây?”

      “Cũng thường xuyên lắm.”

      “Sao vậy, em sợ nhớ lại những kỷ niệm của chúng ta sao?” Thiệu Thành Hi ngẩng đầu lên rồi cười tủm tỉm.

      “... ra cũng khá thường xuyên, tuần ba lần.” Hàng Tiểu Ý ra câu này rồi thấy cực kỳ hối hận.

      “Sao rồi, nhớ lại những kỷ niệm ấy hay chưa?” Quả nhiên là có tật giật mình.

      , Thiệu Thành Hi, chúng ta cần với nhau gì cả, vậy nên chỉ cần những lời nên mà thôi.”

      “Đúng vậy, chúng ta đừng chuyện, nên ngồi ở chỗ này rồi suy ngẫm về hai lần em đá tôi.”

      “À, thực có thể chuyện với tôi.”

      Hàng Tiểu Ý thất bại hoàn toàn rồi.

      Hàng Tiểu Ý cảm thấy mỗi giây mình ở bên Thiệu Thành Hi càng ngốc thêm,... ...... ....., ăn bao nhiêu thứ bổ nhưng lại bổ não được.

      Nhưng quan trọng nhất, mỗi khi thấy Thiệu Thành Hi bày ra bộ dáng đẹp trai đó, lại nhớ tới những năm mà Thiệu Thành Hi cưng chiều mà lại bị bỏ rơi, trong lòng nhịn được mà cảm thấy đau đớn.

      từng có người ngoài câu Thiệu Thành Hi tốt, tức giận, Thiệu Thành Hi sâu đậm như vậy mà cuối cùng người tổn thương nhiều nhất lại là chính .
      Phong nguyet, Sweet you, HaYen9 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 12

      Edit: Độc Bá Thiên
      Beta: Đào Sindy



      Ông chủ nhanh chóng dọn đồ ăn lên, kèm theo ly sữa bò nóng, Hàng Tiểu Ý cầm ly sữa đưa cho Thiệu Thành Hi, Thiệu Thành Hi liếc mắt nhìn, môi mỏng khẽ mở…

      “Câm miệng, đừng gì cả, tôi muốn nghe.” Hàng Tiểu Ý thô lỗ đánh gãy lời định .

      Thiệu Thành Hi cười, quay đầu về hướng ông chủ bên cạnh: “ xem ấy thô lỗ như vậy, thế mà lại đá tôi, có phải phản khoa học quá ?”

      Ồng chủ vừa nhìn biết đùa, lại biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nên mở miệng khuyên nhủ: “ , trước kia hai người vẫn ổn, đừng đợi đến khi bỏ nhau mới hối hận, nếu như lòng nhau, nhất định phải giữ lấy nhau.” Ông chủ càng càng xúc động, cuối cùng thở dài hơi.

      Hàng Tiểu Ý: “...”

      Hai người yên lặng ăn cơm, kì ý định của Thiệu Thành Hi phải tới ăn cơm, cho nên hai người cũng ăn nhiều, Thiệu Thành Hi bưng ly sữa bò lên uống, thuận miệng : “Em xem ngày nào đó Nhan Giai có tìm hiểu về Tô Như ?”

      Thấy Thiệu Thành Hi thế, Hàng Tiểu Ý cảm thấy có lẽ có chuyện như vậy, khỏi bận tâm, đặt đũa xuống: “ nếu như Giai Nhan tới tìm tôi, tôi nên thế nào đây? Tôi nên lúc hai còn trẻ Tô Như nhiều lắm sao.”

      Thiệu Thành Hi nhìn như người ngu ngốc, vẻ mặt ghét bỏ: “Hàng Tiểu Ý, tôi cảm thấy từ khi em rời khỏi tôi trí thông minh của em càng giảm sút?”

      , sai rồi, khi ở bên , có trợ giúp, tôi mới trở thành người có đầu óc, về sau rời khỏi , trợ giúp, mọi người đều khen tôi thông minh đó.” Hàng Tiểu Ý bị làm chạy ra khỏi chủ đề.

      “Vì vậy nên chuyện chúng ta chia ray, em rất vui mừng phải ?” Đột nhiên giọng nóiThiệu Thành Hi lạnh xuống, híp cặp mắt trầm nhìn đầy ám chỉ.

      Lần này Hàng Tiểu Ý rất thông minh lựa chọn nghe thấy gì, sang chuyện khác: “Trở về vấn đề vừa rồi nào?”

      “Được, ý em là hai cùng ấy quen nhau hơn ba năm, lại ấy nhiều sao?” Thiệu Thành Hi giọng điệu khéo léo, nhắm mắt lại: “Cho nên, Hàng Tiểu Ý, em với tôi quen nhau hơn bốn năm, rồi chia tay, ra khi đó em nhiều, có phải ?”

      Ý định của Thiệu Thành Hi chẳng qua là trêu đùa tý, nhưng đột nhiên Hàng Tiểu Ý lại trầm mặc, chọc chiếc đũa vào dĩa, đầu cúi xuống.

      “Thành Hi, những lời này, trong lòng thấy thoải mái sao?” Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu, giọng rất , cuối có chút rung rẩy, nắm chặt bàn tay.

      thích nghe những lời này, biết những lời này trong lòng có cảm giác gì, nhưng lại đau lòng, vừa đau lòng đồng thời lại oán hận chính mình.

      khí trong phòng ăn cũng bắt đầu trầm mặc, chuông gió treo ở cửa ra vào bị gió thổi kêu, có chút bóng tối rơi người , khiến Thiệu Thành Hi tan nát cõi lòng.

      Chia tay phải là , rời xa rồi khi quay đầu lại mới bắt đầu hối hận.

      Ảo não, cam lòng, oán hận, tất cả các loại cảm xúc phức tạp này đều do bỏ xuống được, buông được cái giá phải trả của tuổi thanh xuân là rời xa người trong lòng.

      thôi, tôi đưa em về nhà.” Thiệu Thành Hi đứng lên, giọng nhàn nhạt.

      Cặp mắt Hàng Tiểu Ý chua xót, đứng lên, cầm túi xách bước nhanh khỏi nhà hàng, Thiệu Thành Hi tính tiền liền ra, mở khóa xe, Hàng Tiểu Ý cũng mở ghế phụ ngồi vào.

      Thiệu Thành Hi đứngxa xa ngoài xe nhìn bóng dáng nho mơ hồ trong xe, dựa vào cửa nhà hàng hút thuốc, cặp mắt đen sâu có chút mê man, bọn họ phải thể quay về.

      Nhanh chóng mở cửa xe, ném tất cả mọi vật ra sau lưng, hình như tất cả phù phiếm thế gian chợt lóe lên.

      đường ai chuyện, Hàng Tiểu Ý nhớ tới Thiệu Thành Hi từng , cứ lúc nào hai người bọn họ ở cùng nhau lại bối rối, trước kia hai người mặc dù gì, nhưng rất ngọt ngào và tình cảm, còn bây giờ luôn thấy bối rối và trầm mặc, bọn còn có thể trở lại như lúc trước ?

      hối hận rồi, từ khi ra lời chia tay hối hận, lúc quay người rời , bắt đầu đau lòng, cho tới bây giờ lúc nào cũng thấy đau ở đây.

      là vết thương của , cũng là thuốc của , trừ khi nguyện ý giúp điều trị, bằng tiếp tục chịu đau.

      Đèn đường ở ngoài tiểu khu có chút tối, đối diện chỗ đó có đậu chiếc xe, xa xa chỉ thấy đèn lớn chiếu sáng, sáng quá làm Hàng Tiểu Ý thấy gì.

      Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu nhìn về phía Thiệu Thành Hi, đây là đoạn đường về, lần đầu tiên nhìn thấy là dưới ánh đèn sáng chói, khuôn mặt trắng nõn, đường nét bên cạnh vì mím môi nên có chút lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, phải híp nửa con mắt vì đèn quá sáng, nhìn ra cảm xúc của ..

      Hàng Tiểu Ý nắm chặt túi xách trong tay, hít sâu hơi, đôi mắt nhìn giọng có chút run rẩy: "... Thành Hi, chúng ta bắt đầu lần nữa được ?"

      Thiệu Thành Hi khẽ giật mình, nắm chặt tay lái, từ từ quay đầu nhìn , Hàng Tiểu Ý chống lại cặp mắt màu đen của , hai tay tự chủ đan vào nhau.

      Thiệu Thành Hi nhìn lúc, sau đó hờ hững chuyển tầm mắt, quanh thân tản ra rét lạnh, giọng khàn trầm như thiên quân: "Hàng Tiểu Ý, tôi cho phép bản thân bị duy nhất đá ba lần đâu."

      Trong nội tâm thất vọng nặng nề, Hàng Tiểu Ý cắn chặt môi dưới, cố gắng kềm chế nước mắt đảo quanh trong tròng sắp chực trào ra: "Vậy được rồi, cảm ơn tiễn tôi về, hẹn gặp lại."

      Hàng Tiểu Ý mở cửa xuống xe, Thiệu Thành Hi ngồi xe, thân thể cứng đờ, cố gắng kiềm chế xúc động đưa tay ra kéo ôm vào lòng.

      Đến cùng vợ.

      Vịn cửa xe, Hàng Tiểu Ý đứng yên, nhắm chặt mắt: "Thành Hi, thực xin lỗi." Là do nợ .

      Trong giọng mang theo nghẹn ngào khiến cặp mắt Thiệu Thành Hi càng thêm u ám.

      Hàng Tiểu Ý xong , đột nhiên Thiệu Thành Hi dùng sức mở cửa xe, xuống xe, đối mặt với bóng lưng Hàng Tiểu Ý lạnh lùng quát: "Hàng Tiểu Ý, xin lỗi là có ý gì đây?"

      Hàng Tiểu Ý đứng yên thấy đột nhiên xuất có chút thở thông.

      "Bốn năm, chúng ta ở chung bốn năm, tôi cho rằng chúng ta tới cuối cùng, thế nhưng lại đổi lấy câu chúng ta chia tay ." Hai tay Thiệu Thành Hi chống lên thân xe, hung hăng hơi.

      “Lúc còn học cấp 3, em chia tay, tôi cảm thấy em còn trẻ, nên tôi chờ em."

      "Tôi cứ nghĩ chờ em lên Đại học là có thể đương, nhưng mà, ngay lúc này em lại buông tay, Hàng Tiêu Ý, Thiệu Thành Hi tôi đáng để em quý trọng?" Thiệu Thành Hi ngẩng đầu nhìn trời cao, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, nhưng áp lực đè nén đến tận hai năm, thất vọng, khổ sở, tức giận, cuối cùng vào giờ phút này chịu nổi nữa, muốn phát tiết ra, đem nỗi cam lòng tích tụ bảy năm này đều giải tỏa ra ngoài.

      "Tôi biết nhà em phá sản, tôi biết em sống khổ sở, đau lòng, vậy mà Thiệu Thành Hi tôi ở trong lòng em lại là người ham giàu chê nghèo, là loại đàn ông ham quyền thế sao? Hàng Tiêu Ý, tôi biết ngoại trừ những điều này em còn có suy nghĩ nào về tôi nữa." Giọng Thiệu Thành Hi càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng xa cách.

      Hàng Tiểu Ý cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau, nước mắt trong hốc mắt nhịn được chảy xuống, rơi xuống mu bàn tay, khổ tâm, lúc chia tay hai năm trước, Thiệu Thành Hi chì chữ ‘được’ khỏi.

      Tình cảm lưu luyến khi còn trẻ luôn tự mình hành động theo cảm tính, huống chi Thiệu Thành Hi kiêu ngạo như vậy.

      "Hàng Tiêu Ý, em thực quá ác tâm, nhà cũng chuyển, thậm chí điện thoại bắt máy, tin nhắn cũng trả lời, tôi đợi ròng rã ở chỗ em thường tới suốt tháng trời cũng gặp em, tôi và hai tìm cũng thấy tin tức nào, Hàng Tiêu Ý, lúc đó em có phải nghĩ muốn cùng tôi gặp lại, có đúng ?"

      Đột nhiên Thiệu Thành Hi giống như mất hết sức lực toàn thân, có chút vô lực tựa ở thân xe, cách đó xa đèn đường chẳng biết từ lúc nào sớm bật lên, đường cái yên tĩnh nhưng lạnh vô cùng, lòng cũng thế, trống rỗng và đơn.

      "Hàng Tiêu Ý, tôi cố gắng nhiều như vậy, chẳng qua là muốn có ngày có thể cùng em đứng đỉnh cao, mặc dù phải môn đăng hộ đối, nhưng mà ít nhất tôi để em mất mặt, thế nhưng tại sao trong lúc tôi liều mạng xây dựng tương lai của chúng ta, em lại dễ dàng ném tôi . . ."

      “Hàng Tiểu Ý, bốn năm, bốn năm rồi, em cam lòng , cam lòng ?” Thiệu Thành Hi ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm, giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, hòa vào màu đen thân xe, biến mất dấu vết.

      Nước mắt Hàng Tiểu Ý như chuỗi trân châu bị đứt, lòng cũng vỡ thành từng mảnh.

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, xin lỗi,...” Hàng Tiểu Ý nghẹn ngào nỉ non , cầm lấy túi chạy vào nhà quay đầu lại, do chạy nhanh, chưa phản ứng kịp, Thiệu Thành Hi vô ý muốn tiến lên, bóng dáng của biến mất trong đêm.

      Thiệu Thành Hi nhắm mắt, móc ra điếu thuốc, vô lực tựa vào thân xe, nhìn mệt mỏi chịu nổi.

      Cho dù cam lòng, nhưng đến bây giờ cũng nghĩ đến tổn thương , vậy mà cuối cùng vẫn tổn thương đến .

      Nhưng bây giờ, rốt cuộc đau nhiều hơn, hay đau nhiều hơn, hay là cả hai đều đau.
      Phong nguyet, Sweet you, HaYen9 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      _Chương 13_


      Edit: Mẫu Tử Song Linh
      Beta: Đào Sindy

      Hàng Tiểu Ý trùm chăn khóc nguyên buổi tối, cả đêm ngủ, nước mắt vẫn ngừng tuôn rơi.

      Mãi đến khi cha mẹ và hai đều ra khỏi nhà, Hàng Tiểu Ý mới dám mang đôi mắt sưng vù với cái đầu tổ quạ rời giường.

      vừa ra khỏi phòng ngủ, còn chưa kịp đến phòng bếp rót cốc nước, nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập lớn.

      Hàng Tiểu Ý nhíu mày, lê đôi dép mở cửa, mỗi sáng ba mẹ bộ hơn tiếng rồi mới về, lúc nãy vừa mới xong, chẳng lẽ quên đồ nên về lấy?

      Vừa mở cửa ra, Hàng Tiểu Ý ngơ ngác sững người ngay tại chỗ, cặp mắt đỏ au nhìn người chật vật đứng trước cửa.

      Vẫn là bộ quần áo mặc từ tối hôm qua, áo khoác vắt lên cánh tay, bộ quần áo màu đen bên trong nhăn nhúm, áo sơ mi bên trong bị mở đến cúc thứ ba, lộ ra làn da màu lúa mạch cường tráng, đầu tóc rối bù, cà vạt được kéo ra, mới chỉ đêm mà cằm xuất râu lổm chổm.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau rất lâu, mặt Thiệu Thành Hi lộ vẻ châm biếm, “Mắt em sưng như mắt heo vậy.”

      cũng giống như bị hành hạ qua thôi.” Theo bản năng Hàng Tiểu Ý phản bác lại, xong lại cảm thấy bầu khí khác thường, vội cúi đầu.

      Thiệu Thành Hi quan tâm lời , chân dài sải bước vào trong, cặp mắt đen lạnh lùng nhìn , “Hàng Tiểu Ý, bây giờ chúng ta kết hôn, em có dám ?”

      “Cái gì?” Hàng Tiểu Ý cảm thấy do mình khóc quá nhiều, cho nên nghe nhầm rồi, “ vừa gì?”

      “Hàng Tiểu Ý, em chỉ có ba phút để suy nghĩ, tôi sợ ba phút sau hối hận với quyết định bây giờ của mình.” Thiệu Thành Hi nặng nề lên tiếng, giọng lạ lẫm, nghe như cam tâm tình nguyện.

      Hàng Tiểu Ý xoay người bước vào nhà, mặt Thiệu Thành Hi biến sắc, tay kéo lại, gầm lên, “Hàng Tiểu Ý, em thực ghét tôi đến vậy sao?”

      do dự đứng dưới lầu lâu cả đêm, đổi lấy việc tránh như tránh rắn rết.

      Hàng Tiểu Ý dùng sức gạt tay ra, bởi vì khóc nhiều mà giọng khàn khàn, hết sức sốt ruột , “ buông tôi ra, tôi phải tìm sổ hộ khẩu, tôi sợ đổi ý.”

      Thiệu Thành Hi lập tức buông tay, Hàng Tiểu Ý được tự do, “lạch cạch” “lạch cạch” chạy vào phòng ba mẹ, lục tung mọi thứ lên, cầm sổ hộ khẩu chạy ra cửa, vì thở gấp nên giọng đứt quãng, “ hết ba phút chưa?”

      “..... Chưa.” Khuôn mặt Thiệu Thành Hi cứng ngắc, biết dùng vẻ mặt nào mới đúng.

      Hàng Tiểu Ý lại xoay người về phòng ngủ của mình, “Vậy tôi vẫn còn thời gian thay quần áo, nhất định đến ba phút, được lén trốn đâu.”

      Thực ra Thiệu Thành Hi muốn trả lời, nhưng nhịn được , “Tôi giống em, biết giữ lời hứa của mình.”

      Nhìn cửa phòng ngủ đóng rầm phát, Thiệu Thành Hi vẫn đứng tại chỗ hồi lâu, rồi lấy tay vò tóc, biết cảm giác trong lòng là gì.

      cứ cho rằng Hàng Tiểu Ý từ chối, lại nghĩ thuận lợi đến mức khiến cảm thấy có chút .

      Hàng Tiểu Ý dán lưng mình vào cánh cửa, hơi thở gấp gáp, cứ như giây nữa ngừng thở.

      Tuổi thanh xuân là thời điểm kiêu ngạo và tự ái của người xếp ở vị trí thứ nhất, cứ nghĩ rằng buông tay chính là tác thành.

      Nhưng có bao nhiêu người vì ‘ tác thành vĩ đại’ này mà hối hận cả đời.

      Tay trái từ từ nắm lấy cổ tay phải, Hàng Tiểu Ý siết chặt cổ tay mình, vết sẹo xấu xí đó, chính cũng thể chấp nhận được khuyết điểm này.

      từng coi lòng tự ái của mình quan trọng hơn Thiệu Thành Hi, nhưng sau đó, lại phát , đời này có thứ gì quan trọng hơn Thiệu Thành Hi cả.

      từng rất hối hận, mà bây giờ người khiến hối hận chỉ cách cánh cửa, ấy ấy muốn kết hôn với .

      Vì thế lần này, muốn bỏ qua cơ hội.

      Cho dù hai người chỉ gặp thoáng qua, cũng hi vọng Thiệu Thành Hi cần nữa.

      Cho dù như vậy, vẫn nợ lần.

      Hàng Tiểu Ý thay quần áo rất nhanh, mở cửa phòng ra ngoài, hai người im lặng cùng nhau xuống lầu, Hàng Tiểu Ý nắm chặt cuốn sổ trong tay, căng thẳng đến mức dám thở mạnh, bây giờ chỉ sợ Thiệu Thành Hi câu, “Hàng Tiểu Ý, tôi hối hận rồi.”

      Dọc theo con đường, gương mặt tuấn tú của Thiệu Thành Hi như đông cứng lại thành khối băng, đôi mắt lạnh lẽo, nếu bây giờ Hàng Tiểu Ý lại , “Thiệu Thành Hi, tôi hối hận rồi.”, sợ kiểm soát được hành động của mình, cùng chết chung.

      đường , gương mặt Thiệu Thành Hi vẫn lạnh lùng như cũ, lái xe rất nhanh, đúng lúc bây giờ là giờ cao điểm, mặt Thiệu Thành Hi đen như than, tay ngừng bấm còi inh ỏi, cố gắng chen lách về phía trước.

      Hàng Tiểu Ý dùng tay ôm đầu, lắp bắp , “ ra, chúng ta chạy chậm chút là được mà….”

      Thiệu Thành Hi còn thèm nhìn , giọng cứng rắn, “Nếu để lâu, sợ em đổi ý.”

      Theo bản năng, Hàng Tiểu Ý nuốt ngụm nước miếng, “Đảm bảo an toàn vẫn quan trọng nhất, chúng ta cố gắng nhanh chút là được.”

      Cuối cùng hai người cũng đứng trước cửa Cục dân chính, Hàng Tiểu Ý cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi, thể bái phục khả năng lái xe tuyệt vời của Thiệu Thành Hi.

      Hai người xuống xe, Thiệu Thành Hi bước xuống trước bước, vào trong Cục dân chính, Hàng Tiểu Ý ngay sau đột nhiên kêu lên, “Thành Hi…..”

      Thiệu Thành Hi lập tức dừng lại, nắm chặt tay, người cứng đờ, xoay lại đối diện , từng câu từng chữ đều lạnh băng, “Hàng Tiểu Ý, em hối hận rồi?”

      Hàng Tiểu Ý nhíu mày, bước lên phía trước, đến khi cách bước dừng lại, rồi đưa tay chỉnh lại áo sơ mi của , cài cúc áo cùng thắt lại chiếc cà vạt, lấy chiếc áo khoác âu phục tay rồi , “ mặc vào .”

      Cặp mắt Thiệu Thành Hi nhìn chằm chằm vào , từ từ giơ cánh tay mình lên, Hàng Tiểu Ý xỏ tay của vào cái áo, sau đó vòng qua đằng sau, mặc nốt cho bên tay áo còn lại.

      “Cúi đầu xuống.” Hàng Tiểu Ý mở miệng.

      Thiệu Thành Hi rất nghe lời mà cúi đầu xuống,cúi đầu thấp xuống, Hàng Tiểu Ý dùng tay túm mớ tóc rối của lại, rồi lấy từ trong túi xách chai keo xịt tóc phun lên đầu mấy lần, hài lòng , “May là em chuẩn bị từ trước, nếu giấy kết hôn lại có bộ dạng vừa rồi, sau này nhìn lại nhất định hối hận đến chết.”

      Thiệu Thành Hi nghe vậy liếc nhìn đôi mắt sưng đỏ của , lựa chọn im lặng.

      Chỉnh chu giúp Thiệu Thành Hi xong, Hàng Tiểu Ý thoả mãn vỗ vỗ tay, “Chúng ta thôi.”

      Lần này Thiệu Thành Hi mình ở phía trước mà yên lặng bên cạnh vào Cục dân chính.

      Lúc bọn họ ra từ Cục dân chính, mới có chín giờ, mặt trời tháng tư sưởi ấm mọi vật, đâu đâu cũng ngửi thấy hương hoa.

      Dưới ánh mặt trời, Hàng Tiểu Ý nhìn bản thân trong bức ảnh với vẻ đau buồn, chẳng lẽ Cục dân chính ps (photoshop) cho bức ảnh?

      Nhưng mà tại sao Thiệu Thành Hi lại đẹp trai như vậy?

      Tại sao đôi mắt của lại sưng lên như mắt heo?

      Tuy rằng biết sưng như mắt heo là gì, nhưng nó lại rất chính xác.

      Thiệu Thành Hi mở khoá xe, hai người cùng lên xe, sau đó khí lại trở nên im lặng cùng xấu hổ.

      “Em muốn đâu?” Thiệu Thành Hi phá vỡ bầu khí im lặng, mở miệng .

      Hàng Tiểu Ý nháy mắt cái, nghiêng đầu nhìn , bỗng nhiên , “Thiệu Thành Hi, em và cứ thế mà kết hôn, bây giờ phải sao với người nhà hai bên?”

      Lập tức sắc mặt của Thiệu Thành Hi thay đổi, “Ý em muốn chúng ta lại vào trong làm thủ tục li hôn?”

      Hàng Tiểu Ý, “....” Người này đúng là cảm xúc bất ổn.

      Hàng Tiểu Ý để ý đến nữa, nhìn mấy cái đài phun nước dọc lối , lẩm bẩm, “Trong lòng ba mẹ em, là bạn của ba em, đột nhiên em cho họ biết chúng ta kết hôn, nhất định bọn họ bị doạ sợi.”

      “Lại càng đến ba mẹ , bọn họ còn biết em là ai, nếu biết kết hôn, em nghĩ vấn đề còn ở mức bị doạ... “ Hàng Tiểu Ý nhíu đôi mi thanh tú, “Vốn mẹ chồng con dâu khó ở chung, bây giờ lại để ấn tượng tốt cho bà, con dâu biết tôn trọng người lớn trong nhà….” Hàng Tiểu Ý nghĩ đến việc này, cảm thấy rất đau đầu.

      Sắc mặt của Thiệu Thành Hi cũng dần dần dịu lại, cầm tờ giấy kết hôn màu hồng nhét vào túi bên trong âu phục, nhìn Hàng Tiểu Ý, “Vậy em chúng ta phải làm sao bây giờ?”

      Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu nhìn ba giây, chớp chớp đôi mắt sưng đỏ, “Hay là, đầu tiên ai về nhà nấy, mỗi người ngủ giấc?” Cả đêm cứ khóc và ngủ, tại hoa mắt đau đầu, cảm thấy giây sau ngủ gục, đâu còn tâm trạng suy nghĩ những thứ đau đầu này.

      Thiệu Thành Hi nghĩ ngợi chút, liền khởi động xe.
      Phong nguyet, Sweet you, HaYen9 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14

      Edit: Độc Bá Thiên
      Beta: Đào Sindy


      Hàng Tiểu Ý ngủ giấc, tỉnh dậy là ba giờ chiều, nằm giường hồi lâu mới trở lại bình thường , từ dưới gối lấy quyển sổ đỏ kia ra nhìn chút, ở là Thiệu Thành Hi tuấn và có cặp mắt gấu trúc.

      kết hôn, kết hôn với Thiệu Thành Hi.

      Đột nhiên có cảm giác chân .

      điện thoại di động hiển thị có người gọi tới, Hàng Tiểu Ý nhìn thông báo điện thoại chút, là Air Thành Hi.

      Trong số người thân của Thiệu Thành Hi, nhất định xếp Hàng Tiểu Ý là người liên lạc đầu tiên, cho nên tự đổi tên mình thành Air Thành Hi.

      khí của .

      Nghe máy, bên kia là giọng mượt mà của Thiệu Thành Hi: "Thức rồi sao?"

      "Vừa mới tỉnh." Hàng Tiểu Ý nằm giường, nhìn trần nhà, dùng tay nhéo mặt mình, mọi thứ đều rất chân thực, phải nằm mơ.

      "Xuống lầu , phải muốn mua quà tặng Nhan Giai sao?"

      "Bây giờ sao?" Hàng Tiểu Ý giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay cái.

      "Phải, sẳn tiện ăn cơm tối, rồi đưa em làm."

      "Được." Hàng Tiểu Ý vươn mình rời giường: "Chờ em 15 phút, xong ngay."

      Cúp điện thoại, Hàng Tiểu Ý lấy tốc độ nhanh nhất sửa sang chính mình, ra khỏi phòng ngủ, ba mẹ Hàng xem TV, Hàng Tiểu Ý với hai người mua quà tặng Nhan Giai, tiện tay lấy quả cam bàn rồi ra ngoài.

      Xe của Thiệu Thành Hi đậu ở bên ngoài tiểu khu , Thiệu Thành Hi đứng cạnh xe hút thuốc, thay bộ quần áo khác, râu cũng cạo rồi, trông nhàng khoan khoái ít, Hàng Tiểu Ý nhìn thấy bước chân chậm lại, sắp đến trước mặt , đột nhiên hơi lúng túng.

      Thiệu Thành Hi tắt điếu thuốc, giương mắt nhìn , khóe mắt liếc nhìn quả cam trong tay , cầm lấy: "Lên xe ."

      Thiệu Thành Hi tới bên thùng rác, bắt đầu bóc cam, hoa quả hai người họ thích ăn nhất là cam, ngày xưa lúc học đại học mua cam ăn, nhưng bao giờ dùng dao bổ cam ăn tử tế, bình thường đều trực tiếp bóc vỏ, ăn từng miếng từng miếng, có lúc Hàng Tiểu Ý trực tiếp cầm gặm nó như quả táo, và bị Thiệu Thành Hi nóiđây là cách ăn của heo.

      Vì thế nên Thiệu Thành Hi luyện được công phu bóc cam, bóc vừa nhanh lại tốt, bị hỏng, cũng bị chảy nước.

      Thiệu Thành Hi lên xe, đưa cam cho Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý nhận cam, đưa cho tờ khăn giấy ướt, Thiệu Thành Hi nhận lấy lau tay.

      Hàng Tiểu Ý nhìn quả cam trong tay, trả lại: “Thực ra em lấy cho ăn."

      Thiệu Thành Hi nhìn tay , con ngươi màu đen nhìn chăm chú, sau đó khởi động xe, lái xe ra ngoài, lần đầu tiên hai tay đặt ngay ngắn tay lái: “Ăn thế nào bây giờ?"

      ngây thơ, trong lòng Hàng Tiểu Ý vô cùng buồn nôn, nhưng vẫn thu tay về, tách miếng đưa tới bên miệng : “ Thiệu, mở miệng ra nào."

      Thiệu Thành Hi mỉm cười, cắn lấy miếng cam vào trong miệng, thoả mãn gật đầu: " tệ."

      Hàng Tiểu Ý thấy ăn rất ngọt, cũng tách miếng cho mình ăn, quả tệ, liền ăn hết miếng này đến miếng khác: " xem, nên mua gì tặng Nhan Giai đây??"

      Thiệu Thành Hi vừa muốn mở miệng, Hàng Tiểu Ý vội hỏi: "Đừng đùa em là kẹo que gì đó."

      Thiệu Thành Hi nhướng mày dương dương tự đắc: “Khuy cài áo , đơn giản nhã nhặn, lại thất lễ."

      Hàng Tiểu Ý gật đầu hài lòng, chủ ý lần này tệ, đưa miếng cuối cùng vào trong miệng Thiệu Thành Hi: "Được, tặng khuy cài áo."

      Thiệu Thành Hi lái xe đưa Hàng Tiểu Ý tới tiệm đá quý, Hàng Tiểu Ý thẳng đến chỗ bán khuy cài áo, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng chọn được cái vừa ý, muốn Thiệu Thành Hi xem thử, nhưng thấy Thiệu Thành Hi ở quầy khác, Hàng Tiểu Ý tới, Thiệu Thành Hi vẫy tay gọi : "Lại đây."

      Hàng Tiểu Ý tiến lên trước, nhìn thấy loạt nhẫn kim cương, Thiệu Thành Hi lấy chiếc nhẫn thanh lịch trang nhã, nắm tay đeo vào thử, rồi với người bán hang: "Lấy cái này, viết hóa đơn ."

      Hàng Tiểu Ý vui: "Em còn chưa mở miệng, sao biết em thích cái này hay ?"

      Thiệu Thành Hi nhìn cái, chỉ vào cái quầy sáng lóa mắt kia: "Vậy em chọn , em muốn cái nào?"

      Hàng Tiểu Ý ngờ rằng lại chọn mua nhẫn kim cương,, có mua cũng đeo được, bằng chờ chút, vậy mà bây giờ quên hết lời muốn , nhìn hết sức chăm chú vào quầy nhẫn kim cương, nhìn hồi lâu, thở phì phò ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn Thiệu Thành Hi hừ tiếng.

      Thiệu Thành Hi cười vô cùng thoải mái, vẫy tay với người bán hàng ngơ ngẩn, thu lại nụ cười, thản nhiên : "Tôi lấy đôi này, lấy thêm cho tôi hai sợi dây chuyền."

      Hàng Tiểu Ý nghiến răng thành tiếng, Thiệu Thành Hi đúng là hiểu rất sở thích của , thích kiểu gì, như lòng bàn tay.

      Trả tiền, Thiệu Thành Hi lồng chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền rồi đeo cho : “ tại tạm thời đeo lên cổ, chờ đến khi quan hệ của chúng ta được công khai, rồi hẳn đeo lên tay."

      " rất hay cứ như thể lộ ra ánh sáng.” Hàng Tiểu Ý khịt mũi coi thường.

      “Ngược lại quan tâm đến việc có bao nhiêu ánh sáng, chỉ cần em đồng ý, tại dẫn em tìm ánh sáng, em có muốn nhìn thấy ánh sáng ?" Thiệu Thành Hi cúi đầu nhìn , vẻ mặt chân thành.

      Hàng Tiểu Ý: ". . . Vậy tạm thời cần thấy ánh sáng." rồi chủ động cầm lấy sợi dây chuyền lồng chiếc nhẫn nam đeo lên cổ .

      Hai người mua xong ra, còn chưa ăn cơm, Nhan Giai gọi đến, muốn cùng Hàng Tiểu Ý ăn cơm, Hàng Tiểu Ý muốn sớm đưa đồ cho , nên rất vui vẻ thả chim bồ câu cho Thiệu Thành Hi, rồi cùng Nhan Giai ăn cơm.

      Trước khi , Hàng Tiểu Ý như hồ ly, cười híp mắt: "Hẹn gặp lại, Thiệu."

      Thiệu Thành Hi cũng cười híp mắt: "Hẹn gặp lại, chị Thiệu."

      Tim Hàng Tiểu Ý giật thót cái, giậm chân rồi đỏ mặt mất.

      *
      Ngày thứ hai, Hàng Tiểu Ý mới vừa rời giường lâu, nhận được điện thoại của Hàng Thi Thi, câu đầu tiên chính là: "Hàng Tiểu Ý, chị đến quán cơm Ánh Dương nhanh , ngay lập tức."

      Hàng Tiểu Ý cắn quả táo, miễn cưỡng : " ."

      "Hàng Tiểu Ý, là chị bảo em tới nơi này tìm Tần Vũ, tại ta làm khó em, chị nhất định phải đến."

      Hàng Tiểu Ý xùy cười tiếng: "Chị rồi, ." Tối hôm qua Thiệu Thành Hi bảo địa điểm cho Hàng Thi Thi, cũng muốn để ý tới chuyện phiền phức sau này.

      "Hàng Tiểu Ý, chị mà đến bây giờ em gọi cho mẹ mình đến nhà chị tìm bác hai đó." Hàng Thi Thi uy hiếp.

      Sắc mặt Hàng Tiểu Ý lập tức thay đổi, cuối cùng tức giận , "Em chờ chị ở đó."

      chậm chạp sắp xếp đồ, Hàng Tiểu Ý đón xe taxi tới Khách sạn Ánh Dương, vì ngày hôm qua cho Hàng Thi Thi địa chỉ, tự nhiên biết địa chỉ, trực tiếp lên lầu hai, nhìn thấy Hàng Thi Thi đứng trong hành lang lo lắng qua lại.

      ta mặc bộ lễ phụ trễ ngực, lộ lưng, mang đôi giày cao gót hơn mười phân, cảnh thu thay đổi liên tục, thực là khổ cho ta.

      Nhìn thấy Hàng Tiểu Ý, hàng Thi Thi bận bịu tới, trách cứ, "Sao bây giờ chị mới đến.."

      "Chị có thể đến là tốt lắm rồi, em còn muốn thế nào?" Hàng Tiểu Ýngay cả nhìn cũng lười nhìn ta

      Hiếm khi Hàng Thi Thi bỏ qua chuyện xem thường mình, lôi kéo vào phòng riêng, kéo trực tiếp đến chỗ người đàn ông ăn mặc lòe loẹt , "Tần tổng, đây là chị tôi Hàng Tiểu Ý, chị ấy đến rồi đây."

      Hàng Tiểu Ý nhìn người đàn ông mang dáng vẻ cà lơ phất phơ trước mặt, nhận ra ta chính là trong những người ở biệt thự của Hàng Vũ Hằng đêm đó, ra ta chính là Tần Vũ.

      Ý của ta là muốn gặp .

      Tần Vũ đứng lên, vẻ mặt tươi cười, " Hàng, chúng ta lại gặp nhau rồi."

      Hàng Tiểu Ý nhìn vòng, bàn tròn ngồi năm sáu người, trong đó ngoại trừ Tần Vũ, còn có hai người, đêm đó cũng ở từng nhìn thấy trong biệt thự của ba, trong lòng Hàng Tiểu Ý nắm chắc, nhìn Tần Vũ cười: "Chào Tần Tổng, tìm tôi có chuyện gì ?"

      Tần Vũ lắc đầu, trước tiên mặt nở nụ cười: " có chuyện gì, có chuyện gì, chỉ muốn mời em ăn bữa cơm thôi."

      Hàng Tiểu Ý gật đầu, "Vậy cám ơn Tần tổng." Dứt lời, bước đến chỗ trống, ngồi xuống, bắt đầu cầm đũa ăn cơm.

      Tên Tần Vũ này, tuy tính là người có lòng tốt, cũng phải là chính nhân quân tử, nhưng chơi cùng ba , ắt hẳn cũng có ý xấu, nếu ta đâu có quan hệ gì với , tại sao phải gọi đến

      Huống chi, lại muốn giúp Hàng Thi Thi, vì lẽ đó, nếu như đến để ăn cơm, hãy ăn cho ngon miệng.

      Hàng Thi Thi bị bỏ rơi ở chỗ, nhất thời biết nên làm gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :