1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc hôn nhân ấm áp - Túy Hậu Ngư Ca (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5

      Edit: Mẫu Tử Song Linh
      Beta: Đào Sindy
      Lúc nhận được điện thoại của Ngô Tư Tư, cũng chính là lúc Hàng Tiểu Ý chợ cùng mẹ về, hai ngày sau Hàng Vũ Tề đưa bạn về nhà ăn cơm, mẹ Hàng rất khẩn trương, hai ngày nay chỉ dành để suy nghĩ hôm đó nên nấu món gì, bữa ăn hôm đó nhất định phải có các loại cá tôm cua, mẹ còn sợ nếu hôm đó mới mua hải sản còn tươi, lưu lại ấn tượng xấu với người ta.

      Ngô Tư Tư là đồng nghiệp của Hàng Tiểu Ý, ấy nổi tiếng là phóng viên tài chính và tạp chí kinh tế, bởi vì đặc thù công việc nên cũng có gặp mặt vài lần với Hàng Tiểu Ý, từ đó hai người biết nhau, về sau hai người cũng thường xuyên trò chuyện, nổi tiếng là quen biết rất nhiều người tài giỏi, vì thế chương trình của Hàng Tiểu Ý cũng nhận được rất nhiều giúp đỡ của .

      Ngô Tư Tư mình gặp rắc rối, các tạp chí muốn phỏng vấn Thiệu Thành Hi, tuy gặp được vài lần nhưng đều bị chặn từ trước, nghe Hàng Vũ Hằng là bạn thân hồi trung học, cũng là bạn chung trường đại học của , vì biết Hàng Vũ Hằng chính là trai của Hàng Tiểu Ý, nên muốn nhờ Hàng Tiểu Ý giúp việc này, dù sao bọn họ cũng có quan hệ mà.

      “Tiểu Tiểu, nếu như được, cũng nên cố, vì tôi bị tổng biên tập làm khó nên mới còn cách nào khác, nhờ giúp đỡ tôi.” Ngô Tư Tư áy náy , tại sao lại nhờ ấy làm chuyện mà ấy muốn làm chứ, hơn nữa con người Thiệu Thành Hi lại thích phiền toái.

      Hàng Tiểu Ý suy nghĩ lát, vẫn thể nào từ chối Ngô Tư Tư được, “Tôi với ba, còn về phần Thiệu Thành Hi có đồng ý hay tôi dám chắc chắn.”

      “Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều, Tiểu Tiểu.” Ngô Tư Tư mừng rỡ liên tục lời cảm ơn.

      Hàng Tiểu Ý cúp điện thoại, nhân tiện gọi cuộc cho Hàng Vũ Hằng, bắt máy vô cùng nhanh, “Alo, Tiểu Tiểu,có gì sao?”

      bận à, ba?”

      “Đừng đùa nữa, nhàm chán, em có chuyện gì vậy.”

      Hàng Tiểu Ýcó chút do dự, nhưng vẫn chuyện đó ra, làm Hàng Vũ Hằng buồn bực, “Chuyện này em phải tự làm, em phải tự mình gọi điện thoại cho Thiệu Thành Hi, nếu ta từ chối em thế nào cũng vô dụng.”

      ba à…” Lời của Hàng Tiểu Ý mang theo đe doạ.

      “Được được, sai rồi…” Hàng Vũ Hằng nhanh chóng giơ tay đầu hàng, “ gọi, gọi…”

      Để điện thoại xuống, Hàng Tiểu Ý liền xuống bếp giúp mẹ làm bữa sáng, từ khi Hàng Vũ Hằng lên đại học trở thành công tử ăn chơi, hút thuốc đánh nhau trốn học đều thiếu, về sau lại lập ban nhạc, tham gia vài bộ phim, mấy tháng thấy bóng dáng ở nhà là chuyện bình thường, chuyện giữa Hàng Tiểu Ý và Thiệu Thành Hi cũng biết sơ lược, về sau thấy hai người họ có việc gì, nên cũng để tâm lắm.

      “Tiểu Tiểu, con thấy mặt bạn của hai con chưa?” Mẹ Hàng kìm chế nổi, bắt đầu tò mò hỏi chuyện.

      “Con cùng ấy ăn hai bữa cơm, là dịu dàng nho nhã, so với con hơn tuổi.” Đến bây giờ Hàng Tiểu Ý vẫn còn chưa tin nổi, biết là lúc còn ấy rất thân thiết với hai, nhưng vẫn ngờ tới, họ lại xa đến mức đưa về nhà ra mắt gia đình, xem ra hai rất để ý, ngoại trừ Tô Như đây là lần đầu tiên ấy mang bạn về, giống Hàng Vũ Hằng, từ bé đến lớn, gặp được n bạn của ta rồi.

      ra , Thiệu Thành Hi chơi thân với Hàng Vũ Hằng như vậy, chẳng lẽ thối giống nhau sao?

      cần con, con đừng đụng vào nồi nước đó, đứng ở đây chuyện với mẹ là được rồi.” Mẹ Hàng đẩy ra, “Ngoan, đứng ở đó là được rồi.”

      Hàng Tiểu Ý tỏ vẻ bất đắc dĩ, lau khô tay rồi đứng bên chuyện với mẹ.

      “Nếu con bé hơn con tuổi, có phải khó dỗ dành hay ?” Mẹ Hàng có chút lo lắng, “ hai con chính là cọc gỗ, có khả năng dỗ dành con người ta ?”

      “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.” Đàn ông luôn thể họ là người thành , nhưng còn bản chất bên trong rất khó .

      Hai mẹ con chuyện, Hàng Vũ Hằng điện thoại đến, Hàng Tiểu Ý bước ra khỏi phòng bếp để nhận điện thoại, bên kia là Hàng Vũ Hằng lớn giọng, “Tên Thiệu Thành Hi này muốn em gọi điện thoại cho ta, chuyện gì cũng làm.”

      Hàng Tiểu Ý cau mày, “ với ta như thế nào?” “ là có người bạn của em muốn phỏng vấn ta.”

      có thể ngốc hơn nữa sao? ba à, với ta là bạn của được hả?” Hàng Tiểu Ý chỉ tiếc rèn sắt thành thép, trách được trong nhà ấy lại đứng hàng thứ hai, chỉ có thể thứ hai.

      “Hàng Tiểu Ý, cảnh cáo em, phải ngốc, mà là tên Thiệu Thành Hi kia quá thông minh, mới chỉ chuyện vài câu phát ra dối rồi, đến phần diễn rồi, em tự lo , cúp máy đây.” Cúp điện thoại xong, Hàng Tiểu Ý thở dài hơi, cái con người này có thể đáng tin chút hay .

      “Có chuyện gì sao, Tiểu Tiểu? Có phải Vũ Hằng gọi điện ? Nó chọc con giận rồi hả?” Giọng mang theo ý thăm dò của mẹ Hàng vọng ra.

      Hàng Tiểu Ý thở dài hơi, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, “Mẹ, có phải lúc mang thai ba mẹ ăn nhầm cái gì ?”

      “Con Vũ Hằng có đầu óc đúng ?” Trong giây lát mẹ Hàng hiểu câu của , “Năm đó mẹ biết từ ‘hai’ lại mang ý nghĩa này, cho nên ba của con cũng bị vận mệnh trêu đùa, con cũng nên đối xử tốt với nó, được phân biệt đối xử với người tàn tật, ngoan, Tiểu Tiểu.”

      Hàng Tiểu Ý bị Hàng Vũ Hằng lừa, trong lòng khó chịu nhất thời thể bình tĩnh được, cứ quấn quýt điện thoại cả buổi, Hàng Tiểu Ý định xin lỗi Ngô Tư Tư, so với Thiệu Thành Hi đối mặt với Ngô Tư Tư vẫn cảm thấy nhõm hơn.

      Hàng Tiểu Ý quyết định rồi, gọi điện cho Ngô Tư Tư để xin lỗi, ai ngờ còn chưa kịp bấm số ấy, tiếng chuông điện thoại reo lên, là Ngô Tư Tư gọi đến, “Tiểu Tiểu, cảm ơn rất nhiều, vừa nãy thư ký của Thiệu Thành Hi gọi cho tôi, quyết định thời gian gặp mặt rồi, là ba giờ chiều ngày mai.”

      Hàng Tiểu Ý ngơ ngẩn, sao lại đồng ý chứ? Thiệu Thành Hi uống nhầm thuốc sao?

      “Nhưng mà, Tiểu Tiểu, Thiệu Thành Hi lại nếu muốn gặp mặt phải đưa cùng, bởi vì bọn họ khẳng định là bạn tôi được, vì vậy nếu thấy tôi, cuộc phỏng vấn bị huỷ bỏ, buổi chiều ngày mai có rảnh ?”

      Hàng Tiểu Ý thở ra hơi, quả nhiên, Thiệu Thành Hi vẫn là Thiệu Thành Hi, thâm sâu khó lường.

      “Tiểu Tiểu, ngày mai có rảnh ?” Ngô Tư Tư thấy đầu dây bên kia im lặng, lặp lại câu hỏi vừa nãy.

      “... Có.”

      Hàng Tiểu Ý hẹn Ngô Tư Tư gặp mặt ở cửa chính của công ty Thiệu Thành Hi, Ngô Tư Tư dẫn theo thợ chụp ảnh, nhóm ba người, đến trước quầy lễ tân mục đích đến đây.

      Ở trước quầy lễ tân gọi cuộc điện thoại, lâu sau, thư ký của Thiệu Thành xuống, mời ba người cùng thang máy lên tầng 22.

      Bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy gian làm việc rộng lớn, chỗ nào cũng có thể thấy được các mô hình kiến trúc, Hàng Tiểu Ý nhìn xung quanh, đến khi thấy mô hình hình cầu màu xám bạc dừng lại, đưa tay ra sờ thử, cuối cùng cũng thực được giấc mơ của mình rồi.

      “Tiểu Tiểu, mau đến đây.” Ngô Tư Tư mở miệng gọi , nghe thấy thế Hàng Tiểu Ý lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Tư Tư đứng ở cửa phòng làm việc, đứng ở đó còn có người đàn ông đứng thẳng, ăn mặc chỉnh trang, biểu cảm khuôn mặt nhàn nhạt, thể nhìn được vui hay buồn, đôi mắt dài hơi híp lại, nhìn thẳng vào chỗ đứng.

      Hàng Tiểu Ý hạ mi mắt xuống, siết lấy găng tay chặt, sửa sang trang phục, cố ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phía trước.

      Thiệu Thành Hi nhìn Hàng Tiểu Ý rồi cố ý di chuyển đến bên cạnh , hơi xoay người rồi cúi đầu, khẽ vào tai , “Hàng Tiểu Ý, mặt viết hai chữ “bất mãn” kìa.”

      Hả? Lúc Hàng Tiểu Ý theo bản năng nghiêng đầu nhìn , đứng thẳng người lên rồi đưa ba người vào phòng làm việc, sau đó ngồi xuống chiếc ghế salông bằng da , đưa tay ra làm tư thế mời, “Mời ngồi.”

      Hàng Tiểu Ý đứng im nhúc nhích ở cửa ba giây, thở dài hơi, Thiệu Thành Hi muốn cho sống yên ổn.”

      “Trợ lý Vương, pha cho tôi ba ly cà phê, ly nước chanh, nhớ là ép chanh phải dùng chanh tươi, phải nóng.” Thiệu Thành Hi lên tiếng dặn dò.

      Thư ký gật đầu rồi ra ngoài.

      Ngô Tư Tư ngồi xuống phía đối diện Thiệu Thành Hi, đem tài liệu bày ra bàn, còn về phía thợ chụp ảnh tìm góc độ tốt nhất, chỉnh máy chụp hình ngay ngắn sao cho có thể chụp được mặt của Thiệu Thành Hi.

      “Tôi chỉ đồng ý phỏng vấn, cho phép chụp ảnh.” Thợ chụp ảnh vừa định bấm nút chụp nghe vậy liền ngẩn người, ngơ ngác nhìn về phía Ngô Tư Tư, Ngô Tư Tư vội vẫy tay ý bảo ta dừng lại, “Dù là ở trong phòng làm việc cũng thể chụp mấy tấm sao?”

      Thiệu Thành Hi gật đầu.

      Ngô Tư Tư thở dài hơi, may khó khăn lắm, “ Thiệu, chúng ta có thể bắt đầu chưa?’

      Thiệu Thành Hi gật đầu, liếc nhìn đồng hồ tay, “Các có nửa giờ.”

      Ngô Tư Tư gật đầu, dám lãng phí thời gian, liền bắt đầu quá trình phỏng vấn.
      Last edited: 9/11/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6

      Edit: Độc Bá Thiên
      Beta: Đào Sindy


      đường, trợ lí Vương bưng khay vào, đặt cà phê lên bàn, lúc đặt nước chanh Thiệu Thành Hi dùng cằm ra hiệu hướng về Hàng Tiểu Ý đứng ở cửa sổ sát đất, trợ lí Vương hiểu ý, mang nước chanh qua đưa cho Hàng Tiểu Ý.

      Hàng Tiểu Ý nhìn cốc nước chanh nóng giật mình nhìn sang Thiệu Thành Hi.

      cũng nhìn , bắt chéo hai chân, bàn tay trắng nõn thon dài đặt đầu gối, Ngô Tư Tư đối với vấn đề này thỉnh thoảng gật đầu, mặt xa cách, trước mặt người khác, vốn là bức tường dễ dàng tiếp cận.

      Thiệu Thành Hi nhiều, cơ bản chỉ vài câu, khiến Ngô Tư Tư đổ mồ hôi lạnh.

      “Lúc trước Thiệu lựa chọn con đường kiến trúc, nhất định chịu ít khổ?”

      tồi.” Vẫn như trước lời ít mà ý nhiều.

      tồi? Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu nhìn về phía tủ sách gỗ lim lớn trong văn phòng, kệ tràn ngập sách chuyên ngành.

      Năm đó Thiệu Thành Hi chịu đựng bao nhiêu đau khổ, phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, có người nào hiểu hơn , buổi tối chưa bao giờ ngủ trước mười hai giờ, ngày nắng to công trình vì thế tụt huyết áp phải vào bệnh viện, chỉ vì hạng mục mà lấy bản thân ra uống rượu, uống đến nỗi loét dạ dày, đến bây giờ cũng được hai chữ ‘ tồi’.

      Mọi người chỉ thấy quầng sáng của thiên tài mà quên cái giá phải trả cho nỗ lực của thiên tài.

      Ngô Tư Tư nhìn mặt Thiệu Thành Hi rất bình tĩnh, có chút lúng túng, chỉ có mấy chữ như vậy , bản thảo này mang về biết viết thế nào? khỏi chuyển ánh mắt hướng về phía Hàng Tiểu Ý cầu cứu.

      nghe thấy tiếng chuyện trong văn phòng, Hàng Tiểu Ý mới quay đầu lại nhìn, liền thấy ánh mắt của Thiệu Thành Hi và Ngô Tư Tư đều dừng người : “ Sao? Có chuyện gì vậy?”

      Vẻ mặt lạnh lùng của Thiệu Thành Hi đột nhiên lại lên nụ cười: “Con người của tôi quen nhiều trước mặt người ngoài, hay là Ngô đưa bản thảo cho Tiểu Tiểu, để hỏi tôi, tôi thả lỏng hơn.”

      Nghe xong lời Thiệu Thành Hi , Ngô Tư Tư thở dài hơi, mặc kệ ai hỏi, chỉ cần nguyện ý mở miệng là được, vội vàng đứng lên kéo Hàng Tiểu Ý ngồi vào vị trí của , cùng Thiệu Thành Hi mặt đối mặt.

      Khoảng cách gần như vậy, cộng thêm bộ dạng cười như cười của Thiệu Thành Hi, khiến trong lòng Hàng Tiểu Ý nhảy lên.

      Đành nhận bản thảo, nhìn tiêu đề phía , Hàng Tiểu Ý có chút đau đầu.

      thở ra hơi, Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu nhìn Thiệu Thành Hi, đọc theo bản thảo : “ Thiệu, tôi muốn hỏi chút về cuộc sống tình cảm của , ngại chứ?” Giọng phát thanh viên chính tông mềm thư thái.

      Khóe miệng Thiệu Thành Hi hơi cong lên: “ ngại, cứ hỏi, tôi biết gì hết giấu giếm.”

      Nhìn thấy nụ cười, Hàng Tiểu Ý cúi đầu : “ tại có đối tương lui tới chưa?”

      có.” Thiệu Thành Hi rất phối hợp.

      “Đến bây giờ Thiệu có bao nhiêu mối tình rồi? “

      “Hai.”

      “Hai? Hàng Tiểu Ý chợt ngẩng đầu nhìn , Thiệu Thành Hi và là mối tình đầu, vậy trong hai năm này Thiệu Thành Hi lại có thêm người bạn , cũng có lẽ bây giờ, Hàng Tiểu Ý đột nhiên cảm thấy trong lòng khổ sở muốn chết.

      “Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?” Thiệu Thành Hi đầy hứng thú nhìn sắc mặt .

      Hàng Tiểu Ý mặt biểu cảm lắc đầu: “ sao.”

      Thiệu Thành Hi nhíu mày gật đầu: “Vậy tốt.”

      Hàng Tiểu Ý hít sâu hơi, gắng ôn hòa nhã nhặn: “ Thiệu đối với tình cảm có thái độ gì , có tin chuyện vừa gặp ?”

      Thiệu Thành Hi bưng cà phê uống ngụm, lưng dựa vào ghế sô pha, bày ra vẻ lười biếng: “Vừa thấy , có thử qua, vì vậy biết.”

      “Về phần thái độ trong tình cảm, đối với người bị bỏ qua hai lần mà , cũng có thái độ gì, chỉ cần bị bỏ là thỏa mãn rồi.” Thiệu Thành Hi vừa cười, khuôn mặt đẹp trai hòa thuận vui vẻ.

      Hàng Tiểu Ý: “...”

      Từ trước đến giờ, câu này của Thiệu Thành Hi chính là câu đầu tiên làm cứng họng.

      Ngô Tư Tư vô cùng cảm khái, Thiệu Thành Hi đối với người khác trả lời lạnh nhạt, tính khí lại tốt, tại xem ra là đối với người nào mà thôi, kẻ đần cũng có thể nhìn ra mối quan hệ giữa Thiệu Thành Hi và Hàng Tiểu Ý bình thường.

      Lại nhìn chút câu hỏi kế tiếp, Hàng Tiểu Ý nhìn về phía Ngô Tư Tư: “...Thực ra, các người là tạp chí tài chính và kinh tế sao lại hỏi chuyện đời sống tình cảm nhiều như vậy?”

      Ngô Tư Tư cười: "Chúng tôi cũng phải là tài chính và kinh tế tạp chí chính thống , mọi người đối với đời sống tình cảm của giới trẻ có rất nhiều hứng thú."

      Hàng Tiểu Ý còn cách nào, bưng nước chanh bàn uống ngụm, trong lòng kìm chế suy nghĩ muốn mắng chửi người, đem tài liệu trong tay đưa cho Thiệu Thành Hi, cố gắng bình tĩnh: “ Nếu vậy Thiệu tự mình nhìn và trả lời từng câu ?”.

      Thiệu Thành Hi nhận, chỉ nhìn Hàng Tiểu Ý cười, Hàng Tiểu Ý bị cười đến có chút sợ, nhíu lông mày: “ cười gì?”

      Thiệu Thành Hi đứng lên, nhìn về phía Ngô Tư Tư: “ Ngô, ra vấn đề còn lại, Tiểu Tiểu rất ràng, phỏng vấn Tiểu Tiểu chút là được rồi, lát nữa tôi còn có buổi họp, thể giữ mấy người ở lại nữa"

      Ngô Tư Tư sững sờ, nhìn Hàng Tiểu Ý, đây là tình huống gì?

      Thiệu Thành Hi chỉnh lại caravat: “ Ngô biết sao? Hai bạn trước của tôi trong đó người chính là Tiểu Tiểu, vì vậy chuyện của tôi , ấy rất .”
      Ngô Tư Tư hiểu nhìn về phía Hàng Tiểu Ý, ra là như vậy.

      Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi với ánh mắt cam chịu, người này đúng khiến người ta lời khó hết.

      Dường như Thiệu Thành Hi phát giác gì, tự mình đưa ba người xuống dưới tầng, Ngô Tư Tư được quan tâm mà lo sợ: “Lần này cảm ơn Thiệu, chờ khi sửa xong bài viết, tôi mang tới cho Thiệu xem qua.”

      Thiệu Thành Hi thản nhiên :” cần, đưa Tiểu Tiểu xem là được rồi, Tiểu Tiểu đồng ý, các gửi bản thảo là được.”

      Ngô Tư Tư tỏ vẻ “Tôi hiểu” nhìn Hàng Tiểu Ý.

      Ngược lại Thiệu Thành Hi nhìn về phía Hàng Tiểu Ý, nét mặt biểu lộ nụ cười: “ ngại chứ, Tiểu Tiểu?”

      Trong nội tâm Hàng Tiểu Ý cứ như ngàn con dê đầu đàn chạy nhanh qua, Thiệu Thành Hi, trước kia do diễn kịch mà trở mặt nhá.

      “...Nếu như tôi để ý?” Hàng Tiểu Ý chưa từ bỏ ý định.

      Thiệu Thành Hi bất đắc dĩ nhướng mày: “Vậy ngại, Ngô , bản thảo này hết hiệu lực .”

      Ngô Tư Tư kinh ngạc, vội vàng nhìn Hàng Tiểu Ý.

      Trong lòng Hàng Tiểu Ý kìm nén, nghiến răng nghiến lợi nhưng mặt lại nở nụ cười: “Tôi và Thiệu hay đùa giỡn kiểu vậy đó, làm sao để ý được.”

      Thiệu Thành Hi hài lòng gật đầu, đưa tay nới lỏng cà vạt chút, đột nhiên khom lưng kề vào tai : “Hàng Tiểu Ý, khuôn mặt giận dữ dễ có nếp nhăn, phụ nữ phải biết bảo dưỡng nhan sắc mình chứ.”

      Hàng Tiểu Ý chưa kịp phản ứng Thiệu Thành Hi đứng thẳng, mặt mang vẻ lạnh lùng chào tạm biệt Ngô Tư Tư, tiêu sái rời .

      Hàng Tiểu Ý giấu trong lòng nửa, có chút buồn bực, nhưng lại biết phiền muộn từ đâu.

      Ngô Tư Tư hỏi Hàng Tiểu Ý, hôm nay có được tư liệu sống đầy đủ như quyển sách đặc biệt, chuyện của Hàng Tiểu Ý và Thiệu Thành Hi lắm, mang chuyện riêng tư ra hỏi, huống hồ cũng nhìn ra là Hàng Tiểu Ý muốn đến chuyện này.

      Ngày hôm sau, Hàng Vũ Tề mang theo Nhan Giai về dùng cơm, bởi vì buổi tối Hàng Tiểu Ý còn muốn đến đài phát thanh, vì vậy thời gian cơm tối dự định sáu giờ.

      Nhan Giai người cũng như tên, càng lớn càng đẹp, dịu dàng hòa nhã, giọng , nhu thuận đáng , mẹ Hàng nhìn qua liền cực kỳ mến, ngừng lôi kéo người ta, Hàng Vũ Tề ngồi bên tươi cười.

      Hàng Tiểu Ý cắn quả táo rồi dựa vào Nhan Giai bên cạnh, giọng : “Mẹ tôi thích đấy.”

      Nhan Giai ngượng ngùng cuối đầu cười, Hàng Tiểu Ý nhìn Hàng Vũ Tề làm mặt quỷ, Hàng Vũ Tề vẫy tay trả lời : “ ấy da mặt mỏng, em đừng có trêu ghẹo ấy.”

      Hàng Tiểu Ý cười trêu ghẹo : “Mẹ xem hai kìa, về sau chắc chắn bị vợ quản rồi.”

      Ba Hàng ở trong phòng bếp làm đồ ăn, thỉnh thoảng ló đầu ra, vừa vặn nghe được Hàng Tiểu Ý , lớn tiếng : “Vợ quản nghiêm chính là thương vợ, đàn ông nhà họ Hàng chúng ta đều vợ.”

      Nhan Giai liếc mắt nhìn Hàng Vũ Tề, trong mắt mang theo ý cười.

      “Hành hạ chó a…” Hàng Tiểu Ý thở dài lắc đầu kết thúc chuyện.

      ‘ầm, ầm’ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, kèm theo là giọng của Hàng Vũ Hằng: “Mẹ, mở cửa, con trai mẹ về rồi đây.”

      ba?” Hàng Tiểu Ý có chút kinh ngạc: “ ấy phải là ở đoàn làm phim sao, tại sao lại trở về?”

      Mẹ Hàng vỗ đầu cái: “À, mẹ với Vũ Hằng hôm nay Giai Giai tới dùng cơm, con cố gắng rút ngắn thời gian để về, mẹ lại quên mất chuyện này.”

      Hàng Tiểu Ý nhún vai, ba mà biết bị mẹ quên mất chuyện này có phải nên khóc.

      Hàng Tiểu Ý ở gần cửa nhất, cắn miếng táo ra mở cửa, ngoài cửa là vẻ mặt mặt hứng của Hàng Vũ Hằng: “Bản thiếu gia ngày kiếm tỉ bạc, còn tranh thủ về ra mắt chị dâu, mở cửa cũng lâu như vậy.” Trách móc đẩy Hàng Tiểu Ý vào trong.

      Hàng Tiểu Ý thản nhiên để ý vẻ bực tức của Hàng Vũ Hằng, mà nhìn về phía người đứng sau : “Sao lại tới đây?”

      Thiệu Thành Hi nhíu mày: “ Có vẻ khoan nghênh tôi? Chúng ta có thù hận gì sao?”

      Hàng Tiểu Ý trầm mặc.

      “Mà về thù hận, đó chính là em bỏ tôi hai lần.” Thiệu Thành Hi cười chân thành .

      Hàng Tiểu Ý: “....Mời vào.”
      Last edited: 9/11/16

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7
      Edit: Mẫu Tử Song Linh
      Beta: Đào Sindy


      “Tiểu Tiểu à Vũ Hằng đưa Thành Hi về nhà chúng ta, sao bây giờ vẫn chưa thấy mặt nó nhỉ?” Đúng lúc mẹ Hàng tới.

      Thiệu Thành Hi giơ tay đưa quà lên, “Con chào bác , con nghe Vũ Hằng bác nấu ăn rất ngon, con đến ăn ké bữa cơm, biết bác có ngại ?”

      ngại, sao bác có thể để bụng đây, lúc nào con muốn đều có thể đến đây ăn, bác rất vui, mà lần sau đến đây ăn cơm nhất định con được mang quà, bác coi con như người trong nhà, con khách khí gì chứ, đứa ngốc này.” Mẹ Hàng cao hứng ngậm miệng vào được.

      “Được ạ.” Thiệu Thành Hi cười đáp.

      Hàng Tiểu Ý đứng ở cửa chính, thấy cảnh đó hung hăng cắn mạnh vào quả táo, cảm thấy Thiệu Thành Hi mới là phần tử của nhà này, chỉ là người ngoài.

      Người nhà họ Hàng đều biết Thiệu Thành Hi, dạo gần đây Hàng Vũ Tề vì tính chất công việc nên hay gặp Thiệu Thành Hi, vừa gặp bày ra khuôn mặt vui vẻ, vì vậy Hàng Vũ Tề thực coi là người ngoài.

      Hàng Tiểu Ý dựa vào cửa trước, lặng lẽ quan sát Thiệu Thành Hi trò chuyện vui vẻ cùng người nhà , mi mắt hơi cụp xuống, trước kia bao lần mơ được thấy cảnh tượng này, bây giờ cũng được chiêm ngưỡng rồi, chẳng qua bây giờ Thiệu Thành Hi phải bạn trai .

      “Hàng Tiểu Ý, cho em cơ hội được gọt táo cho ba minh sáng suốt này.” Hàng Vũ Hằng nghiêng người dựa vào ghế sa lông, lần lượt ném dao gọt trái cây và táo về phía .

      Hàng Tiểu Ý nhìn , vẫn im lặng như cũ, quả táo Hàng Vũ Hằng ném qua chưa kịp đến chỗ bị Hàng Vũ Tề ngồi bên cạnh đón lấy, nhét quả táo vào miệng Hàng Vũ Hằng, chân cong lên đè tay xuống, nhét vào miệng , “Hàng Vũ Hằng, tên nhóc này, em càng ngày càng lười rồi, có phải về sau nên để cái bô bên cạnh em, để em khỏi cần đến WC luôn ?”

      “Ô ô ô…” Hàng Vũ Hằng giãy giụa kịch liệt, vất vả nhổ quả táo ra khỏi miệng mình, “Ngoạ tào (*khó vào đời, câu cửa miệng của dân làm khi gặp khủng hoảng kinh tế), hai, giết em đó.”

      Hàng Vũ Hằng dang rộng tay muốn ngăn cản Hàng Vũ Tề, còn Hàng Tiểu Ý lặng lẽ bước về chỗ hai người đó, thò tay cù vào chỗ xương sườn của Hàng Vũ Hằng, Hàng Vũ Hằng cười ha ha ngã ghế sa lông, Hàng Vũ Tề nhân cơ hội đó lấy gối úp lên mặt Hàng Vũ Hằng.

      Mẹ Hàng từ phòng bếp mang đĩa hoa quả ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh đó, mở miệng cảnh cáo, “ hai, đừng đánh mặt nó tàn phế, gia tài của nó cũng chỉ có khuôn mặt đó thôi, con nhìn xem, quả nhiên TV nhìn khác với ngoài đời trời vực.

      “Mẹ, con có phải là do mẹ sinh ra vậy?” Hàng Vũ Hằng khó khăn ngó mặt ra từ dưới gối ôm.

      Mẹ Hàng thở dài rồi lắc đầu, “ Nếu con phải mẹ sinh ra, nhất định mẹ mặc kệ mặt của con rồi.”

      Nhan Giai nhìn hai người đùa giỡn, lấy tay che miệng cười trộm.

      Hàng Vũ Hằng mệt mỏi nằm bẹp ghế sa lông,

      “Em khó khăn lắm mới bớt chút thời gian bên ngoài, chỉ vì muốn được xem mặt của chị dâu tương lai, Hàng Vũ Tề, bây giờ lại làm em mất mặt như thế này, cho biết, em thề đội trời chung với .”

      Hàng Vũ Tề ôm lấy bả vai Nhan Giai, “Về sau em phải cố gắng tránh xa nó chút, cố gắng đừng tiếp xúc nhiều.”

      “Tại sao vậy?” Giọng Nhan Giai mang vẻ nghi hoặc nhìn Hàng Vũ Tề.

      “Bởi vì mẹ em , chứng ngu ngốc có khả năng lây truyền, bà muốn ba đứa cháu của mình trở nên như vậy.” Hàng Tiểu Ý nhịn được cười.

      Trong phòng vang lên trận cười chế giễu, Hàng Vũ Hằng căm tức chôn mặt mình vào gối ôm, “Các người chừa cho tôi đường sống mà.”

      Hàng Tiểu Ý vừa cười vừa quay đầu, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt màu đen tràn ngập ý cười của Thiệu Thành Hi, khuôn mặt tươi cười lập tức đông cứng lại, mi mắt của Thiệu Thành Hi hơi hạ xuống rồi cầm cốc trà bàn uống ngụm.

      Rất nhanh đồ ăn được bày ra, mọi người ngồi xung quanh bàn để dùng cơm, biết là vô ý hay cố ý, cuối cùng Hàng Tiểu Ý vẫn phải ngồi bên cạnh Thiệu Thành Hi.

      Bộ dáng hoan nghênh của ba Hàng chỉ dùng với Thiệu Thành Hi và Nhan Giai, còn đối với Hàng Vũ Hằng lại tỏ vẻ ghét bỏ, mọi người cùng uống ly rượu xong bắt đầu cầm đũa ăn cơm.

      Thiệu Thành Hi ngồi ở bên cạnh Hàng Tiểu Ý, nghi ngờ nhìn , “Sao lại dùng tay trái ăn cơm?”

      Tiếng động bàn ăn lập tức im bặt, ba Hàng với mẹ Hàng, còn có Hàng Vũ Tề đều nhìn , tay trái cầm đũa của Hàng Tiểu Ý lập tức cứng ngắc, “Tôi…”

      biết có chuyện gì xảy ra, đột nhiên Tiểu Tiểu có thể dùng tay trái ăn cơm, tôi sống cùng mái nhà với con bé lâu như vậy, cũng biết con bé có khả năng này.” Hàng Vũ Hằng cúi đầu cùng chiến đầu với con cua, để tâm câu.

      “.... Tôi có thể dùng cả hai tay đấy, nghe người ta người dùng tay trái rất thông minh, vì vậy tôi đổi dùng tay trái, thế nào, lợi hại ?” Hàng Tiểu Ý nhíu mày đắc ý với Thiệu Thành Hi.

      Thiệu Thành Hi liếc qua cổ tay phải của Hàng Tiểu Ý, đeo đồng hồ bản giới hạn của nữ giới cùng hai sợi dây xích , nở nụ cười, “Trước kia sao tôi thấy em có cái này nhỉ, mới đeo sao?”

      Hàng Tiểu Ý chỉ cười, tập trung cúi đầu ăn cơm, chiếc đũa tay có chút run run.

      “Ăn cơm, mau ăn cơm .” Mẹ Hàng vội vàng , “Đây, Thành Hi, ăn cá con.”

      “Cảm ơn bác .”

      “Đây, Tiểu Tiểu, mau ăn cơm .” Hàng Vũ Tề gắp thức ăn vào trong bát của Hàng Tiểu Ý.

      Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu lên, “Cảm ơn hai.”

      Hàng Vũ Tề nở nụ cười dịu dàng với , Hàng Tiểu Ý mỉm cười để trấn an .

      Hàng Vũ Tề liếc nhìn Thiệu Thành Hi, phát từ nãy đến giờ Thiệu Thành Hi nhìn mình, nâng chén lên, “Thành Hi, chúng ta uống chén.”

      Thiệu Thành Hi lại cầm lên chén nước ở bên cạnh, “Hôm nay tôi lái xe, thể uống rượu được, đành phải lấy nước thay rượu thôi.”

      Hai người hài hoà cụng ly.

      bàn cơm, mẹ Hàng hỏi Nhan Giai mấy câu, nhưng mà toàn hỏi về việc nhà, làm Nhan Giai xấu hổ cực kỳ, đến cơm cũng nuốt trôi.”

      Hàng Vũ Tề bất đắc dĩ , “Mẹ, mẹ làm ấy sợ đó.”

      Mẹ Hàng cười ha ha, ngay lập tức chuyển hướng công kích sang Thiệu Thành Hi, “Thành Hi có bạn chưa?”

      “Bác , tại con chỉ quan tâm đến nghiệp, quan tâm đến chuyện tình cảm.” Thiệu Thành Hi cười dịu dàng.

      “À….” Mẹ Hàng kéo dài giọng, như suy nghĩ gì đó gật đầu, nhân tiện liếc qua Hàng Tiểu Ý ăn cơm.

      Nhìn thấy mẹ Hàng yên tĩnh rồi, bắt đầu ăn cơm, Hàng Tiểu Ý lặng lẽ nhìn sang Thiệu Thành Hi ở bên cạnh, giọng hỏi, “Sao rồi, chia tay bạn rồi hả?”

      sớm chia tay, bị đá, biết sao?” Ánh mắt Thiệu Thành Hi ai oán nhìn Hàng Tiểu Ý.

      “Tất nhiên là tôi biết, nhưng phải bảo mình có bạn nữa sao? Cũng chia tay rồi hả?”

      “Khi nào tôi mình có bạn nữa hả?” Thiệu Thành Hi giả ngu .

      “Ngày hôm qua, ở công ty của , lúc Ngô Tư Tư phỏng vấn, có hai người bạn , nếu như phải hai năm quen nhau đó, chẳng lẽ ở bên ngoài ….” Hàng Tiểu Ý trừng mắt nhìn .

      “Có 2 người, người tháng, người bốn năm, , người khác vẫn là , đúng sao?” Trong mắt Thiệu Thành Hi tràn ngập vui vẻ, nhìn qua thấy tâm tình rất tốt.

      Hàng Tiểu Ý thấy tức cười, bỏ đôi đũa xuống rồi chắp tay, “... vui vẻ, như thế nào mà chả được.”

      Thiệu Thành Hi rất khiêm tốn gật đầu, “Cảm ơn.”
      Phong nguyet, Sweet you, HaYen9 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 8
      Edit: Độc Bá Thiên
      Beta: Đào Sindy


      Cơm nước xong xuôi, Nhan Giai giúp mẹ Hàng rửa chén,mỗi khắc Hàng Vũ Tề đều lo lắng cho Nhan Giai, tự mình đứng ở cửa bếp nhìn, Hàng Tiểu Ý bưng hoa quả ra cho mọi người ăn, Hàng Vũ Hằng như người xương nằm ghế salon, Hàng Tiểu Ý biết quay phim rất mệt, nên cũng trêu chọc .

      Ba Hàng lôi kéo Thiệu Thành Hi cùng ông chơi cờ, Hàng Tiểu Ý bước lên nhìn chút, chỉ huy Thiệu Thành Hi: “Lên ngựa, lên ngựa.”

      Ba Hàng ngẩng đầu trừng : “Con có biết Quân tử xem cờ nên mở miệng

      Hàng Tiểu Ý le lưỡi: “Con vốn đâu phải là quân tử.”

      Thiệu Thành Hi cười, cầm lấy ngựa theo hướng ngón tay Hàng Tiểu Ý chỉ bước, ba Hàng cười khà khà, ‘Đùng’ tiếng, quân pháo ăn mất ngựa của : “Hàng Tiểu Ý là người chơi cờ tệ nhất nhà, vậy mà cháu cũng dám nghe theo nó.”

      Hàng Tiểu Ý sờ đầu, cười lúng túng : “Con thấy con pháo của ba ở đó thôi.”

      Thiệu Thành Hi liếc nhìn , trong mắt mang theo vẻ trêu chọc, làm mặt Hàng Tiểu Ý đỏ hồng, xoay người khỏi nơi thị phi này.

      Chuông cửa vang lên, thuận tiện Hàng Tiểu Ý mở cửa, người đứng ngoài cửa khiến nụ cười mặt của thoáng cái còn, ôn hòa kêu tiếng:

      “Thím ba.” Liền xoay người vào.

      “Ôi!! Tiểu Tiểu thái độ của con là gì đây, còn biết tôi là thím ba à.”

      Tiết Văn lớn giọng vang khắp cả nhà họ Hàng, Tiết Văn giẫm giày cao gót vào, người con cao gầy phía sau theo trái lại có chút lễ phép: "Bác Hai, bác hai , Vũ Tề, Vũ Hằng, chị Tiểu Tiểu." Khi nhìn thấy Thiệu Thành Hi bên cạnh Hàng Tiểu Ý, cặp mắt sáng lên.

      "Giờ có khách sao, xem ra tôi đến đúng lúc rồi." Tiết Văn đảo mắt nhìn Nhan Giai, đến đánh giá Thiệu Thành Hi từ xuống dưới, mới xoay người ngồi xuống ghế sa lông.

      Mẹ Hàng xoa tay tới: "Hôm nay thằng hai nhà chị gọi bạn về ăn cơm, biết thím ba đến đây có chuyện gì ?"

      " có chuyện chả lẽ thể đến đây, định xem chúng tôi là người nhà sao?" Tiết Văn tỏ vẻ xem thường.

      "Đến nhà họ hàng mà còn lớn giọng vậy sao?" Hàng Vũ Hằng dựa ghế sa lông lười biếng mở mí mắt: "Thím ba có chuyện , trở về chăm sóc chú ba của con , đừng khiến người nhà đều vui."

      "Thằng ba này..." Ba Hàng quát Hàng Vũ Hằng, rồi nhìn về Tiết Văn: "Thím ba, đừng chấp nhặt trẻ , đêm hôm khuya khoắt có chuyện gì sao?"

      Tiết Văn kéo ống tay áo con Hàng Thi Thi của mình: "Ngồi xuống, con kể lại cho bác con nghe ."

      Hàng Thi Thi ngồi xuống bên cạnh Tiết Văn, quay sang cưới với ba Hàng: " Bác hai, chuyện là như vầy, con tham gia cuộc thi hát, được biết Vũ Hằng là khách quý đặc biệt của cuộc thi này, vì thế con muốn xin ấy giúp đỡ, để con có thể tiến vào vòng chung kết."

      "Cuộc thi hát? Em chính là 《 Chúng Ta Cùng Hát 》?" Hàng Vũ Hằng liếc mắt.

      "Phải, phải, chính là cuộc thi này, Vũ Hằng có thể giúp em được ? có thể giúp được mà." Hàng Thi Thi có chút kích động nhìn về phía Hàng Vũ Hằng.

      Hàng Vũ Hằng hừ tiếng, nhắm mắt lại: " ngại quá, giúp được, cũng muốn giúp."

      Hàng Thi Thi sững sờ, mặt biến sắc, giọng trở nên sắc bén: " có ý gì, Hàng Vũ Hằng?"

      "Ý nghĩ mặt chữ, nghe vẫn hiểu sao?"

      " hai, dù sao, nó cũng có ý muốn giúp?" Tiết Văn nhìn ba Hàng, sắc mặt khó coi: "Mọi người có định nhìn Thi Thi nhà chúng ta bị chê cười sao? là chủ dòng họ, chẳng lẽ mặc kệ quản chứ?"

      Sắc mặt ba Hàng khó coi, nhưng vẫn nhẫn nhịn, nhìn về phía Hàng Vũ Hằng:

      "Thằng ba,mau chuyện gì xảy ra nào, sao thể giúp?"

      " giúp được, con chỉ là khách mời đặc biệt, phải là ban giám khảo, trắng ra chính là muốn giữ thể diện, những ban giám khảo kia con quen người nào hết, con có thể khiến người ta thay đổi điểm sao? Chớ đừng là những nhà đầu tư kia, con chả là gì nha."

      "Thím ba, em cũng nghe rồi đó, phải thằng hai giúp, nhưng mà chuyện này nằm trong quyền quản lý của con trai ..."

      Tiết Văn cười lạnh tiếng: "Con tại là người nổi tiếng, chỉ cần con mở miệng, làm sao mấy người kia nể mặt con mấy phần, chuyện như vậy sao giúp được chứ?"

      " Nếu trước đây phải lão già ngốc nhà chúng tôi mạo hiểm cứu mạng, có thể sống đến bây giờ ? công ty yên lành lại bị phá sản, làm cả gia đình phải chịu tội theo, bây giờ nhà các làm ăn phát đạt, còn chúng tôi đây, ăn thóc nuốt rau, còn phải nhìn sắc mặt của các người..." Tiết Văn lải nhải, câu lại nhìn lần.

      Vốn những câu này Tiết Văn nhiều lần, mọi người cũng quá quen thuộc, nhưng hôm nay lại giống, Nhan Giai và Thiệu Thành Hi cũng ở đây, Hàng Tiểu Ý nhìn thấy mặt hai chuyển sang đen.

      Lặng lẽ liếc mắt cho Thiệu Thành Hi, Thiệu Thành Hi dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, cặp mắt nhìn đồng hồ treo tường, mặt biểu cảm.

      "Thím ba, chuyện chú ý chút, đừng biết chừng mực." Hàng Vũ Tề nhịn được lên tiếng.

      Tiết Văn nghe vậy nhìn sang, cười lạnh: "Ôi, đây là bạn của Vũ Tề đúng ? Lớn lên cũng tạm được, nhưng mà còn kém cái Tô Như mà nó nhắc đến nhiều năm trước chút, thôi, được rồi, Vũ Tề, bây giờ cái Tô Như kia thế nào rồi, còn nhớ lúc hai người chia tay, thím nhớ hình như con vô cùng đau lòng, hình như Tô Như rời bỏ con trước đúng ?"

      "Thím ba, đừng có chuyện hùng hổ dọa người như vậy." Hàng Tiểu Ý có chút tức giận: "Đừng tưởng ba mẹ tôi nhường thím, là chúng tôi cũng nhường thím ."

      "Hàng Lâm Bách, xem con này, có phải con nhà gia giáo hay ? Muốn coi thường bề hay sao?"

      Lần này Ba Hàng nhịn được: "Bọn đều ở đây, em cũng nên chú ý chút , bề phải ra dáng của bề , em xem em gì?"

      "Tôi chú ý, tôi chú ý..." Dường như Tiết Văn bị chạm vào vảy ngược, lập tức thốt lên, đột nhiên lên giọng: "Vậy mà làm tôi chú ý, tôi đúng ở chỗ nào rồi, Hàng Lâm Bách, phải biết rằng, là có lỗi với chúng tôi, công ty giao cho quản, chúng tôi tranh với , vậy mà làm công ty thua lỗ, thua lỗ rồi, trái lại còn đưa tiền cho chúng tôi, vậy tiền đâu rồi, tiền đâu..."

      Tiết Văn càng càng lớn, làm Nhan Gia giật mình, ngạc nhiên mở miệng ra, Hàng Vũ Tề dùng sức cầm tay , sắc mặt khó coi đến cực điểm.

      "Đúng rồi, lần Thi Thi tranh tài này còn cần tin nhắn bỏ phiếu, cho em 20 ngàn, em thuê người bỏ phiếu cho Thi Thi." Tiết Văn .

      "Tiền, lại đòi tiền, thím xem nhà chúng tôi là máy rút tiền tự động (ATM) sao?" Hàng Tiểu Ý thở phì phò thét lên.

      Tiết Văn liếc rồi về ghế sa lon ngồi xuống, vắt chân: "Thím biết con có tiền, thím cũng hỏi con, Hàng Vũ Tề phải mở công ty sao, dù sao cũng có tiền, cho thím 20 ngàn đồng ."

      "Thím ba, công ty con trai chị gần đây mới vào quỹ đạo thôi.... " Mẹ Hàng nhịn được mở miệng.

      “ Hóa ra mạo danh công ty là được, này, hãy mở to hai mắt ra, Hàng Vũ Tề, ta phá sản rồi, có tiền, là người nghèo hèn đến tột cùng, bạn trước của ta cũng vì nguyên nhân này mới bỏ ta đấy." Tiết Văn châm biếm .

      "TMD Thím xong chưa, miệng bị hố phân lấp đầy rồi à..." Hàng Vũ Hằng bật từ ghế salon tới, nhướn người giơ quả đấm lên muốn đánh.

      "A...." Tiết Văn gào lên co rút ghế sa lông.

      "Con trai." Ba Hàng hét lớn tiếng, làm mọi người trong nhà sợ hết hồn, Hàng Vũ Hằng giơ quả đấm sững sờ tại chỗ.

      Tiết Văn sửng sốt chút, chỉnh lại quần áo, ngồi dậy nở nụ cười: "Xem ra hai còn biết giáo dục con trai của mình tôn trọng bề , em phải thay dạy đứa này rồi."

      Ba Hàng đen mặt đứng lên đến đẩy Hàng Vũ Hằng cái: "Theo ba lại ghế sa lông ngồi." Hằng Vũ Hằng " rét mà run" theo sức lực ba Hàng mà ngã xuống ghế sa lông.

      Ba Hàng nhìn về phía Hàng Vũ Tề: "Con đưa Giai Giai về nhà ."

      Hàng Vũ Tề liếc mắt nhìn Tiết Văn, Tiết Văn nở nụ cười châm biếm, Hàng Vũ Tề đen mặt cầm tay Nhan Giai dắt Nhan Giai xoay người rời , cửa truyền đến tiếng 'ầm'.

      Nhìn bóng lưng Hàng Vũ Tề, Hàng Tiểu Ý hít hơi.

      Trong mắt ba Hàng tỏa ra tia lạnh, ở cao nhìn xuống Tiết Văn ngồi ghế sa lông: "Thím ba, con trai của tự giáo dục, cần em xen vào, biết có lỗi với gia đình em, cho em đến náo, cho em đến khóc lóc ôm sòm, thế nhưng..." Giọng điệu ba Hàng càng ngày càng lạnh: "Con trai của cần em tới này kia, mặc kệ là thằng hai, thằng ba, hay là Tiểu Tiểu, cho dù bọn nó có làm gì, em đều có tư cách xen vào, vì vậy chuyện ngày hôm nay nếu như lại xảy ra lần nữa, chắc chắn dung túng cho em đâu."

      Trước khi phá sản, Tiết Văn có chút sợ ba Hàng, thế nhưng sau khi phá sản, tính cách ba Hàng lại mềm mỏng hơn rất nhiều, với lại cảm thấy có lỗi với em trai mình, đối với mỗi lần Tiết Văn cố tình gây đều lựa chọn dung túng, vậy mà thái độ lần này đột nhiên cứng rắn, làm Tiết Văn có cảm giác sợ hãi như trước.

      "Nghe chưa, thím ba?" Ba Hàng ác liệt nhìn Tiếc Văn.

      Đôi mắt Tiết Văn liếc nhìn trần nhà, tình nguyện đáp lại.

      Hàng Vũ Hằng vẫn giữ nguyên tư thế nằm ghế sa lông nhìn Hàng Tiểu Ý giơ ngón tay cái.

      Ba Hàng dần dần tan bớt tức giận, ngồi xuống ghế, quay sang mẹ Hàng : "Em vào trong phòng lấy 1 vạn tệ mang ra cho thím ba."

      "Ba..." Hàng Tiểu Ý mới vừa mở miệng, ống tay áo bị Thiệu Thành Hi kéo, Hàng Tiểu Ý nhìn , Thiệu Thành Hi nhìn lắc đầu, Hàng Tiểu Ý lời đến miệng lại nuốt vào lại.

      Mẹ Hàng vào trong phòng lấy ra bóp tiền, mở ra nhìn chút: "Thím ba, chỗ này của chị chỉ có 5000 tiền mặt, còn lại ngày mai chị cho người chuyển khoản cho em."

      " phải có Vũ Hằng ở đây sao, nó đại minh tinh người có mấy ngàn chứ?"

      Cặp mắt ba Hàng nhìn sang bà ta: "Tiền của là tiền của , tiền của con là tiền của nó, thím ba đừng có nhầm lẫn."

      Tiết Văn hừ tiếng: " Sáng sớm ngày mai chị dâu nhớ ngân hàng, đừng chậm trễ kẻo lỡ chuyện đại của Thi Thi nhà chúng ta."

      Ba Hàng nhìn bà ta, ngược lại nhìn về phía Hàng Vũ Hằng: "Con trai, cuộc thi này thể giúp sao?"

      Hàng Vũ Hằng mở mắt nghiêm túc nhìn ba Hàng, hừ tiếng, ba tuy rằng mặt cứng rắn, nhưng trong lòng vẫn bỏ xuống được chú ba.

      Lòng cam tâm tình nguyện nhìn về phía Thiệu Thành Hi: "Tần Vũ là nhà đầu tư đúng ? Có thể tìm ta giúp đỡ ?"

      Trong phòng thoáng cái mọi ánh mắt đều hướng về Thiệu Thành Hi.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 9
      Edit: Mẫu Tử Song Linh
      Beta: Đào Sindy


      Hàng Tiểu Ý cũng nhìn về phía Thiệu Thành Hi, liều mạng nháy mắt với , được, mau được.

      Thiệu Thành Hi liếc nhìn , khoé miệng khẽ cong lên, nhàng rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt , “Có thể.”

      “Người này là?” Tiết Văn nhìn về phía Thiệu Thành Hi, nét mặt đột nhiên dịu dàng, “Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy?”

      “Xin chào, tôi là Hàng Thi Thi, cảm ơn giúp tôi.” Hàng Thi Thi đứng lên, bước về phía Thiệu Thành Hi rồi đưa tay ra.

      Hàng Tiểu Ý hung hăng lườm cái, tròng mắt Thiệu Thành Hi lên ý cười, đứng thẳng người dậy, liếc qua bàn tay của Hàng Hi Hi ở trước mặt mình, sau đó lại nhìn khuôn mặt rối rắm của Hàng Vũ Hằng.

      Hàng Hi Hi thấy có ý định bắt tay mình, cũng bối rối, chỉ cảm thấy hứng thú mà nhìn ăm chằm chằm lúc lâu.

      “Nhưng mà…” Thiệu Thành Hi nhìn Hàng Vũ Hằng rồi , “ là bạn học của tôi nhiều năm như vậy, đương nhiên phải hiểu tôi, con người tôi ghét phiền phức, nếu chuyện này liên quan đến , tôi nhất định giúp xử lý gọn gàng, nhưng chuyện này lại khác, tôi thừa sức để giải quyết chuyện này.”

      “Cậu vậy là sao? phải cậu là bạn của Hàng Vũ Hẳng sao? Có chút chuyện như vậy mà cũng lấy lý do bận để thoái thác, vậy mà là bạn bè à?” đợi Hàng Vũ Hằng lên tiếng, sắc mặt của Tiết Văn thay đổi.

      Ba mẹ Hàng cũng nhìn về phía Thiệu Thành Hi, mang theo vẻ nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn lời nào.

      Con ngươi Hàng Tiểu Ý chuyển động, liếc nhìn Thiệu Thành Hi.

      Thiệu Thành Hi cười châm chọc , “Ngay cả em ruột còn phải tính toán ràng, huống hồ tôi và Hàng Vũ Hằng chỉ là bạn học, tôi có nghĩa vụ phải giúp đỡ nhà ấy sao?”

      Từ nhiều năm trước đến bây giờ Hàng Vũ Hằng cũng ngầm hiểu được, bỗng nhiên như được thông suốt, thẳng lưng ngồi ngay ngắn ghế sa lông, ho tiếng, “Nếu muốn giúp, vậy vừa nãy đồng ý cái gì?”

      Thiệu Thành Hi nhìn vẻ ngoài chín chắn đó, “Tôi cũng giúp, chẳng qua là tôi chỉ có thể làm quen với Tần Vũ, chuyện còn lại phải nhờ Hàng đây làm rồi, thế giới này có bữa cơm nào là miễn phí, giúp đến đây là hết khả năng của tôi rồi, nếu các người đồng ý, tôi có thể hẹn với Tần Vũ giúp các người, nếu như muốn, tôi cũng hết cách.”

      Vẻ mặt của mẹ con Tiết Văn biến hoá đủ màu sắc, định mở miệng gì đó, nhưng lại tìm được lời lẽ nào để phản bác.

      Im lặng lát, Tiết Văn với ba Hàng, “ hai, .”

      Ba Hàng cau mày, “Thành Hi quản bận bịu giúp các người, các người còn muốn như thế nào nữa? Tôi quen biết nhà họ Nhân, chẳng lẽ muốn nhà họ làm trâu làm ngựa cho em mới vừa lòng sao?”

      Tiết Văn hừ tiếng, nghiêng đầu giọng bàn bạc với Hàng Thi Thi, Hàng Thi Thi liếc qua Thiệu Thành Hi chút, gật đầu đồng ý với Tiết Văn.

      Thiệu Thành Hi cầm lấy áo khoác của mình giá treo mặc vào, chầm chậm , “Hàng Tiểu Ý, đến giờ làm chưa?’’

      Hàng Tiểu Ý giật mình, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, kinh ngạc thốt lên câu, “Á, muộn rồi…” Vừa sốt ruột vừa hốt hoảng chạy đổi giày.

      Thiệu Thành Hi nắm chặt cánh tay của , tay cầm áo khoác ở gần cửa cùng đôi giày tủ, “ cần phải gấp như vậy, tôi đưa .”

      Hàng Thi Thi thấy phải , vội vàng đứng dậy khỏi ghế sa lông, bước tới chỗ , “ ơi, vậy phiền sắp xếp cho tôi, đây là số điện thoại của tôi, khi nào sắp xếp xong báo lại cho tôi biết.”

      Hàng Tiểu Ý giày xong ngồi thẳng lên, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, “ phải còn ba của tôi sao, ấy có thông báo gì cho ba là được rồi.”

      Nụ cười của Hàng Thi Thi trở nên méo mó, “ Vũ Hằng rất bận rộn, nên vì chút chuyện này mà làm phiền đến ấy, hơn nữa, những việc như thế này chỉ cần cuộc gọi mà thôi, như vậy phải đơn giản hơn hay sao, thấy tôi có đúng , Thành Hi?”

      Thành Hi? Nhanh như vậy gọi Thành Hi thân mật rồi? Hàng Tiểu Ý cảm thấy rất ghê tởm, quay đầu nhìn Thiệu Thành Hi, nếu dám đưa số điện thoại cho ta, ….

      Hàng Tiểu Ý có lập trường quản cả những việc này.

      Thiệu Thành Hi nhìn đôi mắt mang theo lửa giận của Hàng Tiểu Ý, khoé miệng nhịn được nhếch lên, thèm nhìn Hàng Thi Thi, lời cũng với ta, ngược lại cau mày quay sang với Hàng Tiểu Ý, “Vậy phải làm phiền Tiểu Tiểu rồi.”

      Hàng Thi Thi ngây người, trong lúc đó Thiệu Thành Hi chào tạm biệt ba mẹ Hàng rồi bước ra cổng.

      Mãi đến khi cánh cửa đóng lại, Hàng Tiểu Ý mới hiểu được ý trong lời của Thiệu Thành Hi, tuy rằng thích tiếp xúc với Hàng Thi Thi, nhưng so với việc ta suốt ngày gặp mặt Thiệu Thành Hi vẫn tốt hơn.

      Thiệu Thành Hi đưa tay cầm áo lên cho mặc vào, “Mau mặc vào, đừng để bị cảm lạnh.”

      Hàng Tiểu Ý cũng thuận theo giơ cánh tay lên để mặc áo, ánh mắt nhìn Thiệu Thành Hi mang theo ý tìm tòi, sao lại có cảm giác mình bị gài bẫy vậy.

      Tất nhiên Thiệu Thành Hi biết suy nghĩ gì, sáng suốt thay đổi chủ đề, “Tạo sao thím ba nhà lại đến đây, tại sao phải nhân nhượng với bà ta như vậy?”

      Rất hiếm khi Thiệu Thành Hi cảm thấy bực bội, nhớ ràng chú ba của Hàng Tiểu Ý là người đàn ông hiền lành, tại sao vợ của ông ấy lại hung dữ như vậy chứ.

      Hơn nữa ngày xưa nghe ba Hàng cực kỳ nổi tiếng thương trường, là người đàn ông cứng rắn, nhưng bây giờ lại quá mức ôn hòa.

      Nhắc đến chuyện này, Hàng Tiểu Ý lại cảm thấy bực bội, khi đó,ba cùng chú ba làm ăn xa, may gặp phải cướp, chú ba thoát được, nhưng mà vì cứu ba nên lại quay trở về, vì thế bị lũ cướp đâm nhát, bây giờ lại có chút tiện.

      Từ đó đến giờ ba vẫn cảm thấy mình thiếu nợ chú ba, cả nhà cũng thế, dù sao tính mạng của ba cũng quan trọng nhất, vì ba, gia đình có thể bỏ qua tất cả.

      Chú ba hề quan tâm đến sản nghiệp, chỉ muốn sống an nhàn nên ông nội mới giao công ty cho ba, chú ba rất hoà đồng, vì thế chú ấy có xích mích gì với ba, nhưng sau khi công ty phá sản, chú ba cũng phá sản theo, thím ba cũng bị vạ lây, vì lẽ đó nên hôm nay mới trở nên như vậy.

      Chi tiêu của nhà chú ba trong hai năm qua là do gia đình chi trả, cứ thời gian thím ba lại đến gây chuyện lần, mặc dù gia đình thích thím ấy nhưng chú ba lại đối xử rất tốt với bọn họ, mấy người họ đều lớn lên đầu vai của chú ba, cho nên bọn họ rất quý chú ấy, chỉ có điều tính khí chú ấy có chút nhu nhược mà thôi.

      Thiệu Thành Hi nghe Hàng Tiểu Ý xong, gật đầu, hoá ra chuyện là như vậy.

      Trong khi hai người chuyện thang máy cũng dừng ở dưới lầu, Hàng Tiểu Ý định bước ra bị Thiệu Thành Hi kéo lại, ôm vào ngực, bàn tay che miệng lại, giọng với , “Xuỵt…”

      Hàng Tiểu Ý bị động tác của làm cho kinh ngạc, theo phản xạ đẩy ra, Thiệu Thành Hi lại ôm chặt hơn nữa, khẽ , “ nghe xem…”

      tay Thiệu Thành Hi ôm eo Hàng Tiểu Ý, tay chặn miệng , mùi hương quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi Hàng Tiểu Ý, hơi thở của phả vào vành tai , làm thân thể cứng ngắc, trong lòng rung động, mặt đỏ lên vì xấu hổ.

      Trong khoảng thời gian đó khí cực kỳ im ắng, nhưng chỗ ngoặt bên trái lại có tiếng thở dốc cực kỳ ràng, “, thả em ra trước ….”

      Mặt Hàng Tiểu Ý đỏ lên, động tác giãy dụa cũng dừng lại, giọng kia chính là của Nhan Giai.

      Người đàn ông đó rất nhanh chỉnh lại quần áo gọn gàng, giọng của Hàng Vũ Tề ổn định vang lên, “Để đưa em về.”

      Nghe thấy tiếng đóng cửa chính vang lên, Hàng Tiểu Ý mới thở phào nhõm, thân thể mềm nhũn ra.

      Thiệu Thành Hi trầm giọng bên tai Hàng Tiểu Ý, “ xem vừa nãy bọn họ làm chuyện gì.”

      Hàng Tiểu Ý bị thổi hơi cổ, làm cho đầu óc mơ hồ, gạt tay của xuống, dám nhìn , “Thiệu Thành Hi, muốn giết tôi sao?”

      Thiệu Thành Hi cười trầm thấp tiếng, mặt Hàng Tiểu Ý càng đỏ hơn.

      Hàng Tiểu Ý ho tiếng để che giấu lúng túng của mình, “Tôi nghĩ lần này Nhan Giai có thể tức giận.”

      “Ừ, nếu như biết được trước đây bạn trai của mình từng thân mật với khác, hơn nữa còn bị người ta đá, dù là ai cũng cảm thấy khó chịu.” Thiệu Thành Hi lắc đầu than thở.

      Hàng Tiểu Ý liếc cái, Thiệu Thành Hi lại cúi đầu nở nụ cười, “Bởi vì tôi cũng bị người ta đá, nên hoàn cảnh của hai tôi rất hiểu.”

      Hàng Tiểu Ý, “...” Việc Nhan Giai tức giận có liên quan gì đến việc bị đá?

      Hàng Tiểu Ý im lặng ra ngoài, Thiệu Thành Hi vội vàng bước theo, “ thực muốn biết người bị đá có cảm giác như thế nào sao?”

      Hàng Tiểu Ý nghiến răng kèn kẹt, “ muốn.”

      Thiệu Thành Hi thở dài hơi, “ đáng tiếc.”
      Phong nguyet, Sweet you, HaYen10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :