1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc hôn nhân ấm áp - Túy Hậu Ngư Ca (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      ❤❤❤

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 61

      Edit: Song Linh

      Ngược lại, Tô Như nhìn hai người như thể đoán trước được, chỉ cười: “ lâu gặp, Vũ Hằng, Tiểu Tiểu.”

      Ấn tượng của Hàng Vũ Hằng với Tô Như tốt. Đầu tiên là ta “đá” Hàng Vũ Tề, rất lâu sau ấy mới khôi phục lại bình thường. Cho nên, sắc mắc Hàng Vũ Hằng đối với ta cực kì tốt, lạnh lùng : “Tốt nhất là vĩnh viễn thấy.”

      Tô Như cũng để thái độ của Hàng Vũ Hằng trong lòng, mở cửa phòng bệnh để ba người vào: “Nếu là đến thăm bệnh, vào .”

      Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng dám chuyển, trộm liếc qua Hàng Vũ Tề. Hàng Vũ Tề nhìn hai người chút, lời nào, nhấc chân vào.

      Theo lý thường, tại Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng chạy kịp, nhưng cũng thể để mình Hàng Vũ Tề ở cùng với Tô Như, cho nên bày ra bộ dáng thấy chết sờn theo.

      Đứa trẻ nằm giường bệnh truyền nước ngủ say, là bé trai trắng nõn, khuôn mặt nhìn rất giống Tô Như, vì mắt vẫn nhắm lại nên nhìn ra cái gì. Hàng Tiểu Ý cố gắng nhớ lại bộ dáng lần đầu tiên thấy nó, nhưng mãi mà nhớ lắm, lúc ấy quá kinh hoảng, làm gì còn tâm trạng xem bộ dáng lớn lên của đứa trẻ này.

      Hàng Vũ Tề cũng bước lên hai bước, đứng trước giường bệnh im lặng đánh giá đứa bé kia, mặt luôn duy trì bình tĩnh, rất lạnh nhạt, nhìn ra cảm xúc

      Hàng Tiểu Ý thăm dò , muốn mấy ngày trước khi gặp Hàng Vũ Tề, ấy còn giống như Hàng Vũ Hằng, bộ dáng uể oải mệt mỏi. Nhưng tại, Hàng Vũ Hằng vẫn là bộ dạng đó, còn Hàng Vũ Tề lại thay đổi bộ dạng chán chường, giống như có chuyện gì xảy ra, lòng Hàng Tiểu Ý run lên chút, chẳng lẽ hai muốn quay lại với Tô Như sao?

      Nghĩ tới việc này, ánh mắt Hàng Tiểu Ý nhìn Tô Như cũng mang theo phần tức giận.

      Tô Như đứng bên cạnh Hàng Vũ Tề, dịu dàng mở miệng: “Thằng bé tên là Hàng Hàng, tháng nữa là tròn hai tuổi.

      Hai tay Hàng Vũ Tề cắm trong túi quần tây, khoé miệng cười nhạt: “Hàng Hàng? Chữ Hàng nào?”

      Tô Như liếc cái: “Hàng trong Hàng vũ trụ.”

      Hàng Vũ Tề nhìn ta: “Tôi còn tưởng là Hàng trong Hàng Châu.”

      Khoé miệng Tô Như hơi cong lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười xinh đẹp: “Em sợ vui.”

      Hàng Tiểu Ý đứng ở góc phòng bệnh, cảm thấy mình sắp ngất rồi, hai muốn làm gì chứ, phải muốn quay lại với người phụ này? ấy quên ngày xưa ta đá mình như thế nào rồi sao?

      Tô Như vuốt ve đầu đứa bé: “Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt hai năm trôi qua, vẫn như trước kia thay đổi, còn em làm mẹ rồi.”

      Hàng Vũ Tề nhàn nhạt : “Tôi nhớ trước kia muốn sinh đứa bé.”

      Tô Như khẽ thở dài: “Đúng vậy, lúc đó vẫn nghĩ sinh con xong mất dáng, xáo trộn sinh hoạt, vì lợi ích cá nhân, nên muốn sinh con. Nhưng khi thằng bé đến, lúc tồn tại trong bụng mình, loại cảm giác này chỉ có người làm mẹ mới có được, thế là bỏ được nó, liền sinh ra, em chưa từng hối hận, Vũ Tề.” Tô Như nhìn Hàng Vũ Tề, ánh mắt kiên định.

      Hàng Tiểu Ý dùng sức kéo ống tay áo Hàng Vũ Hằng, dùng ánh mắt ra hiệu cho , nhìn bộ dáng này, chắc chắn hai người này ôn lại tình xưa mà.

      Lông mày Hàng Vũ Hằng nhíu lại, dùng sức ho: “ hai, đến đây, chị dâu của em có biết ?”

      Hàng Vũ Hằng nhìn Tô Như lúc, mới nghiêng người phóng ánh mắt tới. Trong nháy mắt Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng đều thông suốt, Hàng Vũ Tề luôn là người rất dịu dàng, từ trước đến nay đều rất dễ chuyện. Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chỉ cần tìm hai, có chuyện gì là giải quyết được. Nhưng Hàng Vũ Tề phải là người dễ chọc, phàm là chọc vào , lúc lửa giận bốc lên rất nguy hiểm, cho nên chỉ cần Hàng Vũ Tề dùng ánh mắt này nhìn bọn , biểu bọn chạm đến ranh giới của ấy. Lúc này, tốt nhất là ngoan ngoãn, nếu hậu quả rất nghiêm trọng.

      Đúng lúc y tá tới kiểm tra, Tô Như với Hàng Vũ Hằng với nhau câu nào, Hàng Tiểu Ý kéo tay giọng : “ xem phải hai muốn nối lại tình xưa với Tô Như đấy chứ?”

      Hàng Vũ Hằng lườm : “Tuyệt đối được, chỉ cần Hàng Vũ Hằng còn sống ngày, nhất định Tô Như bước được vào cửa nhà họ Hàng.”

      Hàng Vũ Tề đứng cách hai người mấy bước, giọng của Hàng Vũ Hằng khá lớn, cho nên nghe được ràng, khỏi bất đắc dĩ vuốt trán.

      Lúc vị y tá kia ra ngoài, vừa vặn Thiệu Thành Hi cũng tới, Tô Như nhìn thấy , cũng quá kinh ngạc, vẫn mỉm cười như cũ: “Thành Hi, lâu gặp.”

      Thiệu Thành Hi trừng ta cái, bước đến chỗ Hàng Tiểu Ý: “ ra vốn có thể gặp.”

      Tô Như chỉ cười, gì.

      Hàng Tiểu Ý đến chỗ , như mèo ngoan ngoãn cọ cọ, làm bộ đáng thương: “Thành Hi…”

      Thiệu Thành Hi cốc đầu , nắm chặt tay rồi mới nhìn Hàng Vũ Tề: “Bây giờ muốn chưa? Nếu , chúng tôi đây.”

      Hàng Tiểu Ý ôm chặt cánh tay của : “Em , thể để hai ở chỗ này mình.”

      Hàng Vũ Tề nhìn thoáng qua Thiệu Thành Hi, nới lỏng cà vạt, đứng thẳng người, nhìn Tô Như: “Ban đầu muốn đợi thêm hai ngày rồi mới chuyện với , nhưng hôm nay người nhà của tôi đều ở đây. Bọn họ rất quan tâm chuyện này, vậy nên dứt khoát cho xong chuyện này .”

      Tô Như giống như lường trước được chuyện này: “ cái gì?”

      Hàng Vũ Tề cười: “Tô Như, đừng với tôi chuyện đứa bé ra là có mục đích?”

      Tô Như nhìn lại : “ cảm thấy em có mục đích gì?”

      Khuôn mặt luôn luôn dịu dàng của Hàng Vũ Tề nay có chút lạnh lùng, móc ra tờ chi phiếu trong túi âu phục đưa cho ta: “Viết con số .”

      Tô Như nhìn tờ chi phiếu, vẫn hiểu: “Ý là gì?”

      Hàng Tiểu Ý cũng kinh ngạc, chuyện quái gì xảy ra vậy, khỏi đưa mắt nhìn Thiệu Thành Hi. cong chân dựa vào tường, tay nắm tay , tay còn lại vuốt ve cái bật lửa, biểu lộ cảm xúc gì, chỉ là bộ dáng thờ ơ.

      thầm ám chỉ đứa bé này có quan hệ với tôi, chẳng lẽ phải vì tiền?” Hàng Vũ Tề mở miệng.

      Sắc mặt Tô Như hơi tái nhợt: “Vũ Tề, ý là gì? Trong lòng em là người phụ nữ như vậy sao? tin đứa bé này là của ?”

      Hàng Vũ Tề thấy ta mực nhận chi phiếu, thu tay lại, ném tờ chi phiếu lên bàn, hơi liếc nhìn ta: “Đứa bé phải của tôi, có quan hệ gì với tôi, tôi cũng muốn biết nó có phải con tôi hay , ra giá , mang theo đứa bé rời , về sau và đứa bé này có quan hệ gì với tôi.”

      Những lời của Hàng Vũ Tề ra chỉ làm Tô Như kinh ngạc, mà ngay cả Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng cũng thế, mặc kệ đứa bé có phải là của hay , cũng quan tâm, có phải hơi ác độc ?

      Tô Như kinh ngạc rất lâu, mãi mới mở miệng: “… Ý là cho dù đứa bé này là của , cũng muốn quan tâm?”

      Hàng Vũ Tề nhìn thẳng ta, khuôn mặt lạnh lùng: “Đúng, cho nên ra giá , cái giá cho rằng hợp lý.”

      Đột nhiên Tô Như cười: “Hàng Vũ Tề, em ở với hơn ba năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tâm địa lại độc ác đến vậy, ngay cả con mình cũng có thể cần.”

      Hàng Vũ Tề cười, trong mắt lên hung ác nham hiểm mà Hàng Tiểu Ý chưa thấy bao giờ: “ đến chuyện đứa bé này phải của tôi, cho dù phải. Dưới tình huống tôi biết gì cả, sinh nó ra, rồi hai năm sau mới ôm nó về quấy rối cuộc sống của tôi. Dựa vào cái gì cho rằng tôi chấp nhận?”

      “Tô Như, từ trước tới nay tôi phải người tốt đẹp gì, cũng muốn làm người tốt, cho nên đừng rêu rao tiêu chuẩn làm người, đạo đức làm người trước mặt tôi, nếu chuyện có thể dùng tiền giải quyết, đừng về tình cảm với tôi.”

      ngờ tâm địa lại ác độc đến thế, Tô Như ngơ ngác nhìn rất lâu, mới cúi đầu cười khổ, cũng quanh co nữa: “Hàng Vũ Tề, lo lắng nếu đứa bé này phải của , uổng trắng số tiền này sao?”

      Hàng Vũ Tề vừa định mở miệng , tiếng di động vang lên, nhận máy, biết bên kia chuyện gì, lông may Hàng Vũ Tề chau lại: “Sao giọng lại khàn khàn? Bị cảm sao?”

      “Em ở nhà chờ , về ngay.”

      Cúp điện thoại, mặt Hàng Vũ Tề mất kiên nhẫn: “Vừa đến chỗ nào rồi?”

      ta nếu đứa bé phải của , liền thiệt.” Hàng Vũ Hằng có lòng tốt nhắc nhở.

      Hàng Vũ Tề nhìn chút, rồi lại nhìn Tô Như: “Điểm quan trọng nhất, Tô Như, hai năm trước, cái gì tôi cũng tin, đến bây giờ cũng nghi ngờ. Chỉ là bởi vì khi đó tôi , nguyện ý cưng chiều , nuông chiều , nhưng khi còn thương nữa, thấy ràng rất nhiều chuyện, chuyện trước kia nghĩ ra, sau này ngẫm lại liền ràng sáng tỏ.”

      “Cổ Quan Lâm, là chồng tại của , hai người kết hôn được năm rưỡi.”

      Lúc Hàng Vũ Tề ra cái tên Cổ Quan lâm, ràng sắc mặt Tô Như thay đổi, Hàng Vũ Tề cười lạnh, tiếp tục : “ ta mở công ty , đợt trước có tiếp xúc với công ty của tôi, mà công ty đó vừa được mở hai năm trước. Về phần tiền từ đâu mà có, tôi vẫn điều tra, nhưng mà, tôi nghĩ, chắc phần lớn là do lấy được, về phần lấy tiền từ đâu, tôi nghĩ mọi người đều biết .”

      “Ngoạ tào…” Hàng Vũ Hằng nhịn được bật ra câu thô tục, hai năm trước, Tô Như và Hàng Vũ Tề ở cùng chỗ, số tiền kia chẳng phải đào từ Hàng Vũ Tề sao.

      “Ban đầu tôi muốn đợi đến khi mọi chuyện được điều tra ràng, rồi mới ngả bài với . Nhưng lại xảy ra biến cố, vợ chưa cưới của tôi biết chuyện này từ WeChat, người nhà của tôi cũng biết rồi, suy cho cùng các người muốn làm gì, tôi cũng muốn quản, cho nên ra giá , sau này chúng ta liên quan.”

      “Vốn ta có lòng tốt, sao phải đưa tiền chứ?” Hàng Vũ Hằng vui: “Muốn ăn cướp trắng trợn, có cửa đâu.”

      Hàng Tiểu Ý dùng sức túm lấy Hàng Vũ Hằng, giọng : “Đừng nữa.”

      Tô Như nghĩ Hàng Vũ Tề điều tra mọi chuyện ràng như thế, bắt đầu hoảng sợ, giọng run rẩy: “Đúng, cho nên tại sao còn đưa tiền cho tôi?”

      Hàng Vũ Tề cảm giác kiên nhẫn của mình dùng hết: “Tô Như, tại sao mỗi ngày hai giờ ra ngoài, ba bốn giờ sau mới trở lại?”

      Hai tay Tô Như nắm chặt, ánh mắt hơi trốn tránh: “Tôi biết cái gì.”

      “Bởi vì mỗi ngày đều đến công ty thiết kế quảng cáo, bởi vì tra được mỗi ngày đúng hai giờ người kia xuất ở công ty, cho nên mỗi ngày đều muốn gặp người kia.”

      Lần này sắc mặt Tô Như hết chuyển trắng lại sang xanh, vô thức lùi lại bước: “Tại sao biết?”

      Hàng Vũ Tề cười mỉa mai: “Bởi vì người muốn gặp là vợ chưa cưới của tôi, mà những tin tức vắt hết óc để tra ra đều là do tôi tiết lộ.”

      Hàng Tiểu Ý cùng Hàng Vũ Hằng trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, lượng tin tức quá lớn, hai người bọn họ tiêu hoá nổi, phải là chuyện đứa bé sao? Sao lại lòi ra nhiều chuyện thế này?

      “Cho nên, Tô Như, muốn cho vợ chưa cưới của tôi cái gì? Để làm gì?” Hàng Vũ Hằng nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt mang theo độc ác.

      Tô Như chịu được ánh mắt sắc bén của , khỏi hít vào ngụm khí lạnh, cho nên những tin tức kia đều là giả? Khó trách ta đợi nhiều ngày như vậy, vẫn chưa thấy vợ chưa cưới của Hàng Vũ Tề.

      “Tôi…”

      Hàng Vũ Tề nhịn được khoát tay: “Được rồi, muốn làm gì, tôi muốn biết. Cho nên, ra giá , đừng quấy rầy vợ chưa cưới của tôi, tôi hy vọng ấy nhìn thấy , nghe được chuyện gì đó từ trong miệng , hiểu chứ? Đứa bé này là con của ai liên quan gì đến tôi, cả đời này tôi muốn biết chuyện liên quan đến đứa bé này, cũng muốn gặp lại . Cầm tiền, cùng chồng rời khỏi nơi này, Tô Như, tại tôi vẫn chưa muốn vạch mặt , cho nên đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, cầm tiền rời khỏi đây .”

      Hàng Vũ Tề cầm lấy chi phiếu bàn đưa cho ta: “ tại có thể viết, hết hạn miễn .”

      Tô Như cắn chặt môi suy nghĩ lúc, nhận lấy tờ chi phiếu, mọi chuyện cần thiết điều tra ràng, dối cũng vô dụng, chi bằng cầm tiền trước .

      “Chờ chút.” Thiệu Thành Hi chơi đùa với cái bật lửa đột nhiên đứng thẳng người, người trong nhà và cả Tô Như đều nhìn , dưới ánh mắt mọi người Thiệu Thành Hi cầm di động gọi cú, nhàn nhạt : “Vào .”

      Rồi cửa phòng bệnh liền mở ra, thư ký của bước vào đưa cho tập giấy tờ, Thiệu Thành Hi nhận lấy xấp giấy rồi chuyển cho Tô Như: “Ký nó, lấy thêm tiền.”

      “Đây là cái gì?” Tô Như nhìn .

      Thiệu Thành Hi nhíu mày: “Hợp đồng, tiền này phải muốn cầm là cầm, tất nhiên phải có điều kiện, có phải công ty của Cổ Quan Lâm xảy ra vấn đề? Cho nên mới từ thủ đoạn kiếm tiền, lấy đứa bé làm công cụ. Nó có phải của hai , trong lòng biết nhất, đương nhiên chúng tôi muốn tính toán quá nhiều trong chuyện này, nhưng dù sao cũng phải đề phòng, thể để cho dắt mũi được.”

      Hàng Vũ Tề nhìn , ánh mắt mang theo nghi vấn.

      “Em đoán có thể kịp chuẩn bị, cho nên để luật sư chuẩn bị phần rồi.” Thiệu Thành Hi giải thích.

      Thiệu Thành Hi lại nhìn Tô Như: “ nhất định phải hiểu , số tiền này đưa , thứ nhất, là phí chữa bệnh và nuôi dưỡng đứa bé. Thứ hai là phí bịt miệng, xin đừng quấy rầy cuộc sống của chị dâu chúng tôi, hiểu chưa?”

      Tô Như nhìn bản hợp đồng kia, cười lạnh: “Thiệu Thành Hi, hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt, bây giờ tôi mới biết xưa nay tôi chỉ hiểu Hàng Vũ Tề, mà ngay cả cậu cũng hiểm như thế.”

      Thiệu Thành Hi cười, hề tức giận: “Chẳng lẽ chưa nghe câu ‘Vật vốn họp loài, người vốn chia đàn’ sao? Tiền cầm, tuyệt đối đừng quay lại tìm đường chết, nếu có lần sau, có kết quả khiến mọi người vui vẻ đâu. IQ của cũng khá cao, cho nên chắc cũng cần tôi thêm gì nữa nhỉ?”

      Tô Như cười khổ tiếng, cầm bút lên, xưa nay Hàng Vũ Tề vẫn luôn là người thông minh, là ta ngu ngốc, là lúc đầu ta từ bỏ cơ hội có được tất cả. Mà cơ hội này vĩnh viễn quay trở lại, bên cạnh tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ.

      Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi, cảm nhận được ánh mắt của , nhìn sang, Hàng Tiểu Ý chỉ im lặng đứng đó, biểu mặt có chút phức tạp.

      *

      Từ trong bệnh viện ra, ánh nắng bên ngoài quá gắt, Hàng Vũ Tề vội vàng lái xe rời .

      Hàng Vũ Hằng nhìn theo xe Hàng Vũ Tề: “Sao hai lại dùng tiền uổng phí thế chứ, nếu như làm xét nghiệm DNA xong, cho tiền cũng được, giờ tốt rồi, biết đứa bé phải của mình hay , liền cho số tiền lớn như vậy, nhỡ là nuôi con người khác sao? Nhưng mà nếu đứa bé là con của hai, ấy quan tâm?”

      hai đơn giản là dùng tiền để mua an tâm, nếu đứa bé tra ra là của ấy, ấy phải giải thích sao với Nhan Giai, lừa gạt, vẫn là lừa gạt ấy. Cho nên ấy tình nguyện mãi mãi biết chuyện này, mặc dù lừa mình dối người, bịt tai trộm chuông, cũng được coi là biện pháp viên mãn nhất rồi.” Hàng Tiểu Ý nhàng .

      Mặc dù như thế, nhưng Hàng Tiểu Ý vẫn thở dài, nhưng mà, nếu như đứa bé kia là của ấy, liền buông tay mặc kệ sao?

      Thiệu Thành Hi nhìn ra tâm trạng của , đưa tay nâng cằm , để cho nhìn thẳng vào mình: “Tiểu Tiểu, đây là hai em muốn cho Nhan Giai biết nguyên nhân. Có số lúc, bản chất người bên gối em phải như những gì em thấy. Nếu như có thể, cũng muốn em nhìn thấy, như hai em , chuyện gì mà tiền bạc có thể giải quyết được, đừng chuyện tình cảm xen vào, cho nên ở đây có gì đúng, có gì sai cả.”

      “Cho nên, những chuyện này đều biết?” Hàng Tiểu Ý đáp lại.

      Thiệu Thành Hi lắc đầu: “ biết, nhưng đoán được đại khái hai em xử lý như thế nào, chẳng qua nghĩ rằng hai em làm xét nghiệm DNA, cho nên gọi thư ký, để ta chuẩn bị hợp đồng kia.”

      Hàng Tiểu Ý gật đầu: “Cho nên, đúng như , vật vốn họp loài, người vốn chia đàn.”

      Thiệu Thành Hi nhíu mày, đôi mắt nhìn thẳng , giọng hơi lạnh: “Cho nên bây giờ em nghĩ cái gì?”

      Hàng Tiểu Ý im lặng nhìn lúc, cười tinh nghịch: “Em nghĩ chúng ta có nên tới chỗ Nhan Giai để chiêm ngưỡng bộ dáng lúc xin lỗi của hai . Hi vọng ấy ngược ấy tốt, ai bảo ấy hại Nhan Giai đau lòng nhiều ngày như thế.”

      “Đúng đúng đúng…” Hàng Vũ Hằng tận lực tán thành: “Chúng ta mau vây xem, nhìn xem hai quỳ xuống đất xin tha thứ thế nào.”

      Ngón út Hàng Tiểu Ý lặng lẽ đan vào ngón út Thiệu Thành Hi, đôi mắt ánh lên ý cười, lòng Thiệu Thành Hi như được ánh nắng ấm áp chiếu qua. Yhật ra cho cùng, và Hàng Vũ Tề mới là loại người, có lúc số chuyện mà từ thủ đoạn, mặc dù Hàng Vũ Hằng mới là bạn , nhưng thực ra lại lộ ra bản chất với hai em Hàng Tiểu Ý nhiều hơn.

      Thiệu Thành Hi ôm Hàng Tiểu Ý về chỗ xe của mình, từ trong túi móc ra gói giấy đưa cho xem, Hàng Tiểu Ý nghi ngờ: “Cái gì vậy?”

      Thiệu Thành Hi kề sát tai : “Tóc.”

      Hàng Tiểu Ý ngẩn người, sau đó mới cười, nhàng đánh : “ đúng là…” Lão hồ ly.

      “Nhưng mà phải hai muốn biết chuyện về đứa bé sao?” Hàng Tiểu Ý hơi do dự.

      Thiệu Thành Hi cười, xoa tóc , mắt hơi híp lại: “Tiểu Tiểu, hai em là loại người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, ví dụ như hôm nay khi gặp Tô Như, chắc chắn 99% đứa bé đó phải là của hai em, 1% còn lại, trừ phi vận Tô Như cực kì may mắn.”

      Lòng Hàng Tiểu Ý nảy lên, mặc dù chuyện này được giải quyết. Nhưng nếu có thể tra ra chuyện đứa bé phải của hai, mọi chuyện trở nên tốt hơn nhiều, Hàng Tiểu Ý hung hăng hôn Thiệu Thành Hi cái: “Mượn lời của .”

      Hàng Vũ Hằng thấy hai người thân mật ở đằng xa, ghét bỏ bĩu môi: “ có thuần phong mỹ tục, mất mặt.”
      Phong nguyet, IluvkiwiSweet you thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 62

      Edit + Beta: Song Linh

      --

      Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng nhất trí quyết tâm vây xem chuyện náo nhiệt của Hàng Vũ Tề. Thiệu Thành Hi có biện pháp nào đành phải theo hai người họ, để cho thư ký lái xe của mình về, còn Hàng Vũ Hằng lái xe đưa ba người đến nhà Nhan Giai.

      Hàng Vũ Hằng vừa lái xe vừa châm ngòi ly gián: "Thiệu Thành Hi, vợ của cậu cậu theo phe hai tớ, là cá mè lứa, cấu kết với nhau làm chuyện xấu."

      Hàng Tiểu Ý tựa vào vai, nghịch tay của , nghe thế liền nổi giận: " bậy."

      "Hàng Tiểu Ý, đừng phủ nhận nữa, đây là những lời chính miệng em ra." Hàng Vũ Hằng từ kính chiếu hậu khiêu khích .

      Trong nháy mắt Hàng Tiểu Ý trưng ra khuôn mặt tươi cười, dụi dụi vào vai Thiệu Thành Hi: "Thành Hi, em chưa từng những lời đó, đừng nghe ba bậy, làm sao em có thể ra những lời đó chứ, phải ?"

      Thiệu Thành Hi liếc , trong mắt mấy chữ ' tin em đâu'.

      Hàng Tiểu Ý vội vàng giơ lên ba ngón tay: "Em dùng ba thề, nếu em những lời đó, cả đời ba cũng theo đuổi được Đồng Tâm."

      "Ngoạ tào... Hàng Tiểu Ý, em được đấy..." Hàng Vũ Hằng gào ầm lên.

      Hàng Tiểu Ý định gì đó điện thoại vang lên, cầm lên nhìn, liền vui vẻ nhận: "Đồng Tâm..."

      Hàng Vũ Hằng nghe là Đồng Tâm gọi, ánh mắt phát sáng: "Đưa điện thoại cho , Hàng Tiểu Ý..."

      "Cái gì, ngày kia cậu tham gia trận chung kết?"

      "Được được, ngày kia nhất định chúng tớ cổ vũ cho cậu, cậu cũng đừng lo lắng, nhất định phải thả lỏng..."

      "Hàng Tiểu Ý, đưa điện thoại cho ..." Hàng Vũ Hằng gấp như kiến bò chảo nóng, tay lái chuyển tấp vào lề, dừng xe lại.

      "Tâm Tâm, ba tớ có chuyện muốn ..."

      Hàng Vũ Hằng nhanh chóng cầm lấy điện thoại: "Này, Tiểu Tâm... này này..." Mặt Hàng Vũ Hằng mờ mịt, ấp úng: " ấy treo điện thoại?"

      Hàng Tiểu Ý lấy điện thoại từ tay thấy cuộc gọi kết thúc rồi, nhịn được thầm dựng thẳng ngón cái, Đồng Tâm, trâu!

      Hàng Vũ Hằng thở phì phì khởi động xe, lái xe nhanh. Hàng Tiểu Ý ôm chặt cánh tay Thiệu Thành Hi. Thiệu Thành Hi vuốt tóc : "Tiểu Tiểu, ngẩng đầu ba thước có thần minh, nên tuỳ tiện thề, em hại nửa đời sau của ba em rồi."

      Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu lên từ trong ngực , đáng thương: " tại em nhổ nước bọt còn kịp ?"

      Thiệu Thành Hi lắc đầu: "Chỉ sợ chậm."

      "Hai người câm miệng cho ông, cả ngày dính lấy nhau có tí đứng đắn nào thấy phiền à." Từ gương chiếu hậu Hàng Vũ Hằng ra sức trừng Thiệu Thành Hi.

      Mí mắt Thiệu Thành Hi cũng lười nhấc lên, trực tiếp nâng cằm Hàng Tiểu Ý hôn xuống.

      Hàng Vũ Hằng xì tiếng đầy khinh bỉ: " biết xấu hổ."

      Ba người tới nhà Nhan Giai. Sau khi gõ cửa, người mở cửa ra lại là Hàng Vũ Tề, nhìn thấy ba người nhíu mày: "Mấy đứa tới làm gì?"

      Hàng Tiểu Ý trốn sau lưng Thiệu Thành Hi, rụt đầu lại. Hàng Vũ Hằng cực lực nhìn về phía khác, chỉ còn lại Thiệu Thành Hi đối mặt với Hàng Vũ Tề.

      Thiệu Thành Hi nhàn nhạt : "Chỉ đơn giản là đến xem náo nhiệt."

      Sắc mặt Hàng Vũ Tề hơi kém: " mượn, mấy đứa về hết ." xong liền đóng cửa lại.

      Chân dài của Hàng Vũ Hằng tiến lên bước, lách qua Hàng Vũ Tề vào, cười gượng: "Chúng em tới thăm chị dâu, làm gì có đạo lý đuổi người chứ."

      Hàng Vũ Tề cản được, đành phải thả ba người vào trong. Trong phòng có người, cũng thấy Nhan Giai đâu. Hàng Tiểu Ý nhìn cửa phòng ngủ của Nhan Giai - đóng im ỉm.

      Hàng Tiểu Ý nhíu mày: " hai, phải đến cửa phòng cũng chưa bước qua được đấy chứ?"

      Mặt hàng Vũ Tề liền đỏ bừng, ho tiếng, im lặng.

      Đúng lúc này, cửa phòng Nhan Giai mở ra, ấy bước ra ngoài, khuôn mặt tươi cười: "Thành Hi, Vũ Hằng, Tiểu Tiểu đều đến rồi sao, mau ngồi , tôi rót nước cho mọi người."

      " cần, cần..." Hàng Tiểu Ý vội vàng kéo ấy: "Mặc kệ chúng em, chị chuyện với hai ."

      Hốc mắt Nhan Giai đỏ ửng, hiển nhiên là vừa khóc xong, nhưng mặt lại che giấu vô cùng tốt: " vội, để chị rót nước rồi bưng hoa quả ra, đây là lần đầu Vũ Hằng với Thành Hi đến nhà, sao có thể để khách tự làm chứ."

      Hàng Tiểu Ý ngăn cản được, đành phải giúp ấy rót nước, rửa hoa quả. Nhan Giai vẫn tươi cười mấy câu với Hàng Vũ Hằng và Thiệu Thành Hi.

      Hàng Tiểu Ý liếc mắt đầy ý với Hàng Vũ Tề, liền đến bên người ấy: "Giai Giai, chúng ta chuyện ."

      Lần này Nhan Giai lại từ chối , xin lỗi thể tiếp khách với Thiệu Thành Hi và Hàng Vũ Hằng xong, liền vào phòng cùng Hàng Vũ Tề.

      Chân Hàng Vũ Tề vừa bước vào, hai người Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng liền áp sát tai cửa, nghe lén bên trong. Thiệu Thành Hi bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi sa lon uống nước.

      " giải quyết xong rồi?" Trong phòng truyền ra giọng nghẹn ngào có chút khàn của Nhan Giai.

      " xong rồi." Giọng của Hàng Vũ Tề có chút trầm thấp mang theo vẻ đau lòng.

      "Kết quả là gì? tính như thế nào?" Nhan Giai ngồi giường hơi ngước mắt nhìn , chỉ là trong mắt hơi ẩm ướt.

      " chưa từng có ý định làm gì." Hàng Vũ Tề duỗi tay lau nước đọng khoé mắt .

      "Cho tới bây giờ... có ý định gì, là sao?"

      "Chính là chúng ta tuân theo quá trình, đương, kết hôn, sinh con, chưa từng vì người phụ nữ khác mà thay đổi, cũng chưa từng vì họ mà tính toán gì khác."

      "... sao?" Nhan Giai hơi nghiêng đầu, giọng có chút lay động.

      "Ừ." Giọng Hàng Vũ Tề trầm ổn mang theo kiên định.

      "Nếu như ta trở lại tìm sao?" Giọng của Nhan Giai khôi phục lại vẻ bình tĩnh như cũ.

      " cho phép chuyện đó xảy ra." Hàng Vũ Tề ngồi xuống cạnh , cầm tay , dùng sức nắm chặt.

      "?" Nhan Giai trầm thấp .

      Hàng Vũ Tề xoay cơ thể lại, nâng cằm lên để nhìn thẳng vào mình, trong mắt mang theo ánh sáng kiên định: "Giai Giai, lừa em, tuy rằng chuyện này được, nhưng mà, - Hàng Vũ Tề thề tuyệt đối lừa dối em."

      "Còn chuyện đứa bé kia?" Nhan Giai nhìn thẳng , răng cắn chặt môi dưới, trong mắt mang theo do dự.

      " có đứa bé nào cả, vĩnh viễn có đứa bé nào cả. Nếu có, cũng chỉ có thể là con của chúng ta." Hàng Vũ Tề ôm : " xin lỗi, Giai Giai, là khiến em đau lòng, là tạo được cảm giác an toàn cho em. từng làm chuyện đó, là quá khứ mà thể tẩy xoá được. vẫn luôn muốn quá khứ của mình làm em tổn thương, nhưng chuyện đó vẫn xảy ra. Sau việc lần này, có cách nào coi nó như tồn tại. Việc có thể làm là cho em tương lai, toàn tâm toàn ý em, xin em tin tưởng , Giai Giai."

      Nhan Giai tựa vào bờ vai của , trong nội tâm cảm thấy rất uất ức, ra biết từng làm chuyện đó, người đàn ông hơn ba mươi tuổi, sao có thể có đây? nguyện ý biết, cũng muốn đối mặt với loại chuyện này.

      Cố gắng ép nước mắt trở lại, theo như lời , đó là quá khứ của , còn lòng người đàn ông trước mắt, sao có thể cầu chưa từng làm đây? Chỉ có thể trách ông trời cho bọn họ gặp nhau quá muộn.

      có cách nào làm phai mờ quá khứ, dù sao cũng là bất đắc dĩ, sao cứ phải dùng quá khứ mà trừng phạt ?

      Trong phòng im lặng, rất lâu sau, giọng của Nhan Giai mới vang lên: "Vậy còn chuyện kết hôn?"

      ".... Em nguyện ý gả sao?" Giọng Hàng Vũ Tề có chút thấp thỏm yên.

      Đợi rất lâu cũng thấy câu trả lời của Nhan Giai, Hàng Vũ Tề lo lắng kéo ra từ trong ngực mình, cúi đầu nhìn . Nhan Giai nhàng lau nước mắt, khoé miệng tươi cười: "Vũ Tề, em mang thai."

      Hàng Vũ Tề sững sờ nhìn vài giây, sau đó liền cúi đầu hôn xuống.

      Nhan Giai, trước khi gặp em hoàn hảo, nhưng dùng toàn bộ quãng đời còn lại tạo ra tương lai hoàn mỹ cho em.

      Lần này Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng có dùng sức áp tai cánh cửa cũng nghe được gì. Đợi lúc lâu, Hàng Vũ Hằng đứng thẳng người lên, khinh thường : " có khí phách, Nhan Giai cũng quá dễ dụ rồi, lại vẫn sinh con cho hai, hừ."

      Hàng Tiểu Ý lườm cái: "Đó là người ta rộng lượng có được , chẳng lẽ cứ để chuyện này tiếp diễn sao? Người nào đó còn chưa theo đuổi được ai, mau biến về ngồi cùng đám người độc thân . Nếu Đồng Tâm từng bước từng bước tính toán, ba, chờ đến khi đầu bạc trắng rồi, cũng đuổi kịp Đồng Tâm đâu."

      Thiệu Thành Hi ngồi ghế sa lon nghe thế liền gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, người nào đó còn chưa theo đuổi được ai, Tiểu Tiểu bỏ hai lần rồi."

      Hàng Tiểu Ý: "..."

      Vốn Hàng Vũ Hằng định phản bác, thấy Hàng Tiểu Ý bị Thiệu Thành Hi câu làm cho nghẹn họng, khỏi vui vẻ, cười lớn.

      "Nhưng mà, hai người ta ngọt ngào thân mật với chị dâu, tớ với Tiểu Tiểu cũng ở chung chỗ. Về phần cậu với Đồng Tâm, bây giờ chữ bát còn chưa nhếch lên, hiểu sao cậu vẫn còn cười được?" Thiệu Thành Hi lại ung dung bổ sung thêm câu.

      Hàng Vũ Hàng bị câu kia chặn họng, nghĩ đến cú điện thoại lúc trước của Đồng Tâm, liền thay đổi sắc mặt, chạy ra ban công gọi điện thoại.

      Hàng Tiểu Ý từ từ đến bên cạnh Thiệu Thành Hi rồi ngồi xuống, thuận tay cầm hộp ô mai bàn bắt đầu ăn. Nhan Giai và Hàng Vũ Tề ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Hàng Tiểu Ý cầm hộp ô mai kia ăn, hơi kinh ngạc: "Tiểu Tiểu, loại ô mai kia khá chua đó, em cảm thấy gì sao?"

      "Chua sao?" Hàng Tiểu Ý nghi ngờ cắn miếng: "Em thấy cũng tàm tạm, vị cũng được mà."

      Nhan Giai tới: "Bởi vì mang thai nên chị mới thích ăn chua, sao em cũng thích ăn, chẳng lẽ là cũng mang thai sao?"

      Nhan Giai vừa xong, Hàng Tiểu Ý liền hưng phấn: " hả, em cũng thích ăn chua, khéo phải mang thai đâu."

      "Thành Hi, lúc nào trở về nhất định phải mua que thử thai, nếu là vậy, tốt." Vẻ mặt Hàng Tiểu Ý mơ mộng.

      Hàng Vũ Tề cười: "Nếu là Giai Giai có bạn rồi."

      Thiệu Thành Hi chắc chắn nhìn bụng , thò tay chọc cái: " có sao?"

      Đột nhiên động tác cắn ô mai của Hàng Tiểu Ý ngừng lại, lấy ô mai ra, nhìn Nhan Giai: "Giai Giai, mọi người đều chua sinh con trai cay con , nếu em mang thai , mà lại thích ăn chua, có khả năng lớn là sinh con trai sao?"

      "Trai đều tốt." Nhan Giai cười, Hàng Vũ Tề sờ tóc ấy: "Ừ, con nào cũng tốt."

      Hàng Tiểu Ý nhanh chóng ném ô mai trong tay : " được, em thể thích ăn chua được, em thích ăn cay, ăn cay...' Hàng Tiểu Ý kéo Thiệu Thành Hi từ sa lon lên: " , về nhà, về nhà..."

      đường trở về hai người mua que thử thai, về đến nhà, Hàng Tiểu Ý liền chui vào toilet, lúc sau cầm que thử thai ra, vẻ mặt xoắn xuýt: "Thành Hi, qua đây nhìn, đây là mấy vạch?"

      Thiệu Thành Hi cầm lấy nhìn thử: "Là vạch."

      " phải, phải, nhìn lại xem có phải có cột hơi mờ ?" Hàng Tiểu Ý dùng tay chỉ chỉ vào que.

      Thiệu Thành Hi giơ cao que thử thai, cố gắng mở to mắt, có chút chắc chắn: "... Hình như có cột mờ mờ."

      "Đúng ? Đúng ?" Hàng Tiểu Ý cười tủm tỉm: "Hai vạch chính là mang thai đó nha, hay chúng ta mua que khác, biết đâu lại nhìn hai vạch."

      Im lặng lúc.

      "Tiểu Tiểu, em cảm thấy chúng ta lừa mình dối người sao?" Thiệu Thành Hi liếc nhìn .

      Hàng Tiểu Ý chu môi, hừ tiếng, mặc kệ luôn.

      Thiệu Thành Hi nhìn que thử thai kia: " phải que thử thai này chỉ được thử vào buổi sáng sao? Hình như được phép thử vào ban đêm mà?"

      Hàng Tiểu Ý nghe xong, liên tục hừ hừ, quay người vào phòng.

      Thiệu Thành Hi đứng nguyên tại chỗ, trêu chọc chỗ nào?

      Buổi tối Thiệu Thành Hi vừa tắm rửa xong, ở trong phòng đọc sách xử lý văn kiện, Hàng Tiểu Ý mặc váy ngủ màu lam nhạt mỏng manh vội vã chạy vào: "Nhanh, nhanh, Thành Hi..."

      Ánh mắt Thiệu Thành Hi lưu luyến người : "Ừ, sao vậy?"

      Hàng Tiểu Ý giơ nhiệt kế cho nhìn: " xem, đây là nhiệt độ tốt nhất để mang thai, còn có hôm nay là kỳ rụng trứng của em, em điều tra kĩ càng rồi, đây là lúc khả năng thụ thai cao nhất, mau , quay về giường nào."

      Hàng Tiểu Ý nắm tay kéo về phía phòng ngủ. Thiệu Thành Hi lại nhúc nhích, Hàng Tiểu Ý bước vài bước cũng được, quay đầu nhìn : "Làm sao vậy?"

      Thiệu Thành Hi ngẩng lên, giọng biểu lộ cảm xúc: "Tiểu Tiểu, em còn nhớ bộ phim chúng ta xem . Bộ phim mà có nhân vật nữ chính luôn muốn có em bé, cho nên dùng những phương pháp đặc biệt để mang thai. Cũng là kiểm tra nhiệt độ cơ thể, điều tra thời kỳ rụng trứng, chỉ cần có thời gian làm chuyện ấy nữa, kể thời gian địa điểm, nhân vật nam kia đều phối hợp với ấy, về sau bọn họ ly hôn, em còn nhớ ?"

      Hàng Tiểu Ý về phía trước hai bước, đến khi đứng bên cạnh chân , cúi đầu đối mặt với Thiệu Thành Hi ngồi ghế, ngoài cười nhưng trong cười: "Vì vậy, muốn phối hợp sinh con đúng ?"

      Thiệu Thành Hi nhướng mày, khoé miệng cong lên nụ cười thản nhiên, bàn tay lớn đặt lưng . Hàng Tiểu Ý lảo đảo ngã vào trong ngực rồi ngồi lên đùi . Thiệu Thành Hi nhàng bên tai : "Tất nhiên là cực kì tình nguyện, bất cứ chỗ nào lúc nào, cũng có thể." xong, môi mang theo lửa nóng hôn lên cổ .

      Hàng Tiểu Ý ôm cổ , khó khăn nhàng giãy dụa cơ thể: "Đừng, đừng, em tra rồi, phải có tư thế đặc biệt, có thể trợ giúp việc mang thai, chúng ta, quay về, quay về giường...A..."

      Thiệu Thành Hi hôn môi , lầm bầm : " cần, thuận theo tự nhiên rất tốt, lần được hai ba lần, bất cứ lúc nào cũng có thể phụng bồi tới cùng."

      xong, ôm lấy rồi đặt lên bàn sách, vắt hai chân lên tấm lưng cường tráng của mình. Hàng Tiểu Ý xấu hổ tựa vào vai , nhàng : " biết xấu hổ...."

      Thiệu Thành Hi xoa vết hôn chiếc cổ mảnh khanh của : "Lúc nào em cũng biết xấu hổ, vậy lần này cho em biết thế nào là biết xấu hổ ." xong cầm tay đặt ở thắt lưng mình, nhàng : "Tiểu Tiểu, hấp dẫn người khác phải trả giá lớn."

      Mặt Hàng Tiểu Ý giống như mây đỏ, hung dữ cắn cái ở bả vai .

      *

      Lượt đấu của Đồng Tâm là lượt cuối của trận chung kết, trực tiếp ở trường quay. Tất nhiên Hàng Tiểu Ý muốn cổ vũ cho ấy, còn Hàng Vũ Hằng nhất định phải . Hàng Tiểu Ý cứ nghĩ vì Hàng Vũ Hằng quá mức chói mắt, người đại diện của ấy cho phép, nhưng mà ta lại đồng ý.

      Trường quay cực kì sôi động, chỗ ngồi chật kín người. Đồng Tâm cho bọn Hàng Tiểu Ý vé, vị trí tệ, tầm mắt cũng khá được. Hàng Tiểu Ý võ trang đầy đủ cho Hàng Vũ Hằng, từ đầu đội mũ đến ngón chân mặc giáp. Lòng tự trọng của Đồng Tâm rất lớn, khẳng định muốn người khác biết mình có quan hệ với Hàng Vũ Hằng, bị hiểu lầm là cửa sau.

      Ngược lại, Hàng Vũ Hằng nổi giận, tuỳ Hàng Tiểu Ý bọc mình kín như cái bánh chưng, câu oán hận cũng có.

      Trận chung kết rất đặc sắc, mỗi người đều phô bày hết tài năng của mình, hoàn toàn khác hẳn với tiết mục Đồng Tâm tham gia lần trước. Lần này người hướng dẫn toàn là những người gạo cội với ngành giải trí, tuỳ tiện chọn người cũng là người được kính trọng trong giới nhạc, vì vậy mặc kệ lần này Đồng Tâm đứng thứ mấy, nhất định là có thể nổi tiếng rồi, nếu có thể lọt vào top 3 tốt quá.

      Đồng Tâm là người biểu diễn gần cuối, hát bài 《 Cho tôi mượn 》, lời nhạc đặc biệt, giọng hát thâm tình, đổi lại là màn vỗ tay như sấm ở trường quay. Hàng Tiểu Ý hồi hập nắm tay Thiệu Thành Hi, trong mắt mang theo chút nước mắt: "Thành Hi, em cảm thấy, lần này Tâm Tâm thành công."

      Thiệu Thành Hi sờ đầu , nhàng : "Nhất định ."

      Hàng Vũ Hằng ngắm nhìn tự tin ngạo nghễ đài, trong mắt mang theo tia phức tạp. Theo tiếng hát của , suy nghĩ quay về mùa hè rất nhiều năm trước, lén lút tránh được dì quản lý ký túc xá, chạy đến phòng của Hàng Tiểu Ý để tặng đồ. Nhưng Hàng Tiểu Ý có ở đây, chỉ có bé với mái tóc ngắn gọn gàng, mặc quần đùi áo ba lỗ, tay kẹp điếu thuốc ngồi trước máy tính nhìn 《 Con đầu bố đầu to》 cười đến nghiêng ngả. Lúc đó, chính là lúc đó, bé đó tiến vào tim .

      Vốn tưởng rằng mọi chuyện nước chảy thành sông, ấy là bạn cùng phòng của Tiểu Tiểu, còn trai của Tiểu Tiểu, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật. chuẩn bị hoa, chuẩn bị nến, chuẩn bị pháo hoa, chuẩn bị lễ vật, nghĩ đến việc vào lễ Tình nhân long trọng tỏ tình với ấy.

      nhớ là lúc nào, ấy bắt đầu chỉ nhìn từ phía xa, đợi đến ngày lễ Tình nhân, thấy được ấy nữa, chắc là ấy chán ghét rồi. Nếu là khác, liều lĩnh ăn được cả ngã về , nhưng ấy lại là bạn thân nhất của Tiểu Tiểu, muốn vì mình mà tình bạn của hai người tan vỡ. ấy biểu lộ ràng như vậy, nếu như , vậy tự mình giữ lại tình này thôi.

      Vì vậy dần dần từng bước, đến khi hai người xuất trước mắt đối phương nữa.

      Vốn tưởng mọi thứ trôi theo thời dan rồi dần dần biến mất, nhưng đến khi môi chạm vào môi , chỉ giây này, lòng gào thét. Lần đầu tiên trong đời có loại ý nghĩ từ thủ đoạn để đạt được mục đích này.

      Tất cả bài hát đều được biểu diễn xong, ban giám khảo hoàn thành phần chấm điểm, người dẫn chương trình bắt đầu công bố vị trí đêm nay.

      Huy chương đồng

      Á quân

      Tất cả mọi người đều hồi hộp đến nín thở, móng tay Hàng Tiểu Ý đâm vào mu bàn tay Thiệu Thành Hi.

      Đến khi người dẫn chương trình hô lên: "Quán quân đêm nay, Đồng Tâm!"

      Mọi người đều hô lên: "Đồng Tâm, Đồng Tâm, Đồng Tâm..."

      Hàng Tiểu Ý thở phào hơi, ấy làm được rồi.

      Khoé miệng được che bằng khẩu trang của Hàng Vũ Hằng cong lên, đôi mắt ánh lên từng lớp ánh sáng đẹp đẽ.

      Tiếp theo là phần phỏng vấn do người dẫn chương trình đảm nhiệm, ta hỏi ấy muốn gì với mọi người . Đồng Tâm cầm lấy micro, ánh mắt xuyên qua lớp lớp người, cuối cùng dừng lại ở Hàng Vũ Hằng. Dưới ánh sáng của đèn, khuôn mặt trắng nõn mang theo vẻ tươi cười: "Nhớ lúc thi đấu vòng loại, các thầy hỏi tôi có thể thổ lộ với người mà tôi thầm sáu năm . Khi đó tôi biết, mà giờ này khắc này ở tại chỗ này, tôi muốn thổ lộ với ấy."
      Phong nguyet, IluvkiwiSweet you thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 62

      Edit + Beta: Song Linh

      --

      Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng nhất trí quyết tâm vây xem chuyện náo nhiệt của Hàng Vũ Tề. Thiệu Thành Hi có biện pháp nào đành phải theo hai người họ, để cho thư ký lái xe của mình về, còn Hàng Vũ Hằng lái xe đưa ba người đến nhà Nhan Giai.

      Hàng Vũ Hằng vừa lái xe vừa châm ngòi ly gián: "Thiệu Thành Hi, vợ của cậu cậu theo phe hai tớ, là cá mè lứa, cấu kết với nhau làm chuyện xấu."

      Hàng Tiểu Ý tựa vào vai, nghịch tay của , nghe thế liền nổi giận: " bậy."

      "Hàng Tiểu Ý, đừng phủ nhận nữa, đây là những lời chính miệng em ra." Hàng Vũ Hằng từ kính chiếu hậu khiêu khích .

      Trong nháy mắt Hàng Tiểu Ý trưng ra khuôn mặt tươi cười, dụi dụi vào vai Thiệu Thành Hi: "Thành Hi, em chưa từng những lời đó, đừng nghe ba bậy, làm sao em có thể ra những lời đó chứ, phải ?"

      Thiệu Thành Hi liếc , trong mắt mấy chữ ' tin em đâu'.

      Hàng Tiểu Ý vội vàng giơ lên ba ngón tay: "Em dùng ba thề, nếu em những lời đó, cả đời ba cũng theo đuổi được Đồng Tâm."

      "Ngoạ tào... Hàng Tiểu Ý, em được đấy..." Hàng Vũ Hằng gào ầm lên.

      Hàng Tiểu Ý định gì đó điện thoại vang lên, cầm lên nhìn, liền vui vẻ nhận: "Đồng Tâm..."

      Hàng Vũ Hằng nghe là Đồng Tâm gọi, ánh mắt phát sáng: "Đưa điện thoại cho , Hàng Tiểu Ý..."

      "Cái gì, ngày kia cậu tham gia trận chung kết?"

      "Được được, ngày kia nhất định chúng tớ cổ vũ cho cậu, cậu cũng đừng lo lắng, nhất định phải thả lỏng..."

      "Hàng Tiểu Ý, đưa điện thoại cho ..." Hàng Vũ Hằng gấp như kiến bò chảo nóng, tay lái chuyển tấp vào lề, dừng xe lại.

      "Tâm Tâm, ba tớ có chuyện muốn ..."

      Hàng Vũ Hằng nhanh chóng cầm lấy điện thoại: "Này, Tiểu Tâm... này này..." Mặt Hàng Vũ Hằng mờ mịt, ấp úng: " ấy treo điện thoại?"

      Hàng Tiểu Ý lấy điện thoại từ tay thấy cuộc gọi kết thúc rồi, nhịn được thầm dựng thẳng ngón cái, Đồng Tâm, trâu!

      Hàng Vũ Hằng thở phì phì khởi động xe, lái xe nhanh. Hàng Tiểu Ý ôm chặt cánh tay Thiệu Thành Hi. Thiệu Thành Hi vuốt tóc : "Tiểu Tiểu, ngẩng đầu ba thước có thần minh, nên tuỳ tiện thề, em hại nửa đời sau của ba em rồi."

      Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu lên từ trong ngực , đáng thương: " tại em nhổ nước bọt còn kịp ?"

      Thiệu Thành Hi lắc đầu: "Chỉ sợ chậm."

      "Hai người câm miệng cho ông, cả ngày dính lấy nhau có tí đứng đắn nào thấy phiền à." Từ gương chiếu hậu Hàng Vũ Hằng ra sức trừng Thiệu Thành Hi.

      Mí mắt Thiệu Thành Hi cũng lười nhấc lên, trực tiếp nâng cằm Hàng Tiểu Ý hôn xuống.

      Hàng Vũ Hằng xì tiếng đầy khinh bỉ: " biết xấu hổ."

      Ba người tới nhà Nhan Giai. Sau khi gõ cửa, người mở cửa ra lại là Hàng Vũ Tề, nhìn thấy ba người nhíu mày: "Mấy đứa tới làm gì?"

      Hàng Tiểu Ý trốn sau lưng Thiệu Thành Hi, rụt đầu lại. Hàng Vũ Hằng cực lực nhìn về phía khác, chỉ còn lại Thiệu Thành Hi đối mặt với Hàng Vũ Tề.

      Thiệu Thành Hi nhàn nhạt : "Chỉ đơn giản là đến xem náo nhiệt."

      Sắc mặt Hàng Vũ Tề hơi kém: " mượn, mấy đứa về hết ." xong liền đóng cửa lại.

      Chân dài của Hàng Vũ Hằng tiến lên bước, lách qua Hàng Vũ Tề vào, cười gượng: "Chúng em tới thăm chị dâu, làm gì có đạo lý đuổi người chứ."

      Hàng Vũ Tề cản được, đành phải thả ba người vào trong. Trong phòng có người, cũng thấy Nhan Giai đâu. Hàng Tiểu Ý nhìn cửa phòng ngủ của Nhan Giai - đóng im ỉm.

      Hàng Tiểu Ý nhíu mày: " hai, phải đến cửa phòng cũng chưa bước qua được đấy chứ?"

      Mặt hàng Vũ Tề liền đỏ bừng, ho tiếng, im lặng.

      Đúng lúc này, cửa phòng Nhan Giai mở ra, ấy bước ra ngoài, khuôn mặt tươi cười: "Thành Hi, Vũ Hằng, Tiểu Tiểu đều đến rồi sao, mau ngồi , tôi rót nước cho mọi người."

      " cần, cần..." Hàng Tiểu Ý vội vàng kéo ấy: "Mặc kệ chúng em, chị chuyện với hai ."

      Hốc mắt Nhan Giai đỏ ửng, hiển nhiên là vừa khóc xong, nhưng mặt lại che giấu vô cùng tốt: " vội, để chị rót nước rồi bưng hoa quả ra, đây là lần đầu Vũ Hằng với Thành Hi đến nhà, sao có thể để khách tự làm chứ."

      Hàng Tiểu Ý ngăn cản được, đành phải giúp ấy rót nước, rửa hoa quả. Nhan Giai vẫn tươi cười mấy câu với Hàng Vũ Hằng và Thiệu Thành Hi.

      Hàng Tiểu Ý liếc mắt đầy ý với Hàng Vũ Tề, liền đến bên người ấy: "Giai Giai, chúng ta chuyện ."

      Lần này Nhan Giai lại từ chối , xin lỗi thể tiếp khách với Thiệu Thành Hi và Hàng Vũ Hằng xong, liền vào phòng cùng Hàng Vũ Tề.

      Chân Hàng Vũ Tề vừa bước vào, hai người Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng liền áp sát tai cửa, nghe lén bên trong. Thiệu Thành Hi bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi sa lon uống nước.

      " giải quyết xong rồi?" Trong phòng truyền ra giọng nghẹn ngào có chút khàn của Nhan Giai.

      " xong rồi." Giọng của Hàng Vũ Tề có chút trầm thấp mang theo vẻ đau lòng.

      "Kết quả là gì? tính như thế nào?" Nhan Giai ngồi giường hơi ngước mắt nhìn , chỉ là trong mắt hơi ẩm ướt.

      " chưa từng có ý định làm gì." Hàng Vũ Tề duỗi tay lau nước đọng khoé mắt .

      "Cho tới bây giờ... có ý định gì, là sao?"

      "Chính là chúng ta tuân theo quá trình, đương, kết hôn, sinh con, chưa từng vì người phụ nữ khác mà thay đổi, cũng chưa từng vì họ mà tính toán gì khác."

      "... sao?" Nhan Giai hơi nghiêng đầu, giọng có chút lay động.

      "Ừ." Giọng Hàng Vũ Tề trầm ổn mang theo kiên định.

      "Nếu như ta trở lại tìm sao?" Giọng của Nhan Giai khôi phục lại vẻ bình tĩnh như cũ.

      " cho phép chuyện đó xảy ra." Hàng Vũ Tề ngồi xuống cạnh , cầm tay , dùng sức nắm chặt.

      "?" Nhan Giai trầm thấp .

      Hàng Vũ Tề xoay cơ thể lại, nâng cằm lên để nhìn thẳng vào mình, trong mắt mang theo ánh sáng kiên định: "Giai Giai, lừa em, tuy rằng chuyện này được, nhưng mà, - Hàng Vũ Tề thề tuyệt đối lừa dối em."

      "Còn chuyện đứa bé kia?" Nhan Giai nhìn thẳng , răng cắn chặt môi dưới, trong mắt mang theo do dự.

      " có đứa bé nào cả, vĩnh viễn có đứa bé nào cả. Nếu có, cũng chỉ có thể là con của chúng ta." Hàng Vũ Tề ôm : " xin lỗi, Giai Giai, là khiến em đau lòng, là tạo được cảm giác an toàn cho em. từng làm chuyện đó, là quá khứ mà thể tẩy xoá được. vẫn luôn muốn quá khứ của mình làm em tổn thương, nhưng chuyện đó vẫn xảy ra. Sau việc lần này, có cách nào coi nó như tồn tại. Việc có thể làm là cho em tương lai, toàn tâm toàn ý em, xin em tin tưởng , Giai Giai."

      Nhan Giai tựa vào bờ vai của , trong nội tâm cảm thấy rất uất ức, ra biết từng làm chuyện đó, người đàn ông hơn ba mươi tuổi, sao có thể có đây? nguyện ý biết, cũng muốn đối mặt với loại chuyện này.

      Cố gắng ép nước mắt trở lại, theo như lời , đó là quá khứ của , còn lòng người đàn ông trước mắt, sao có thể cầu chưa từng làm đây? Chỉ có thể trách ông trời cho bọn họ gặp nhau quá muộn.

      có cách nào làm phai mờ quá khứ, dù sao cũng là bất đắc dĩ, sao cứ phải dùng quá khứ mà trừng phạt ?

      Trong phòng im lặng, rất lâu sau, giọng của Nhan Giai mới vang lên: "Vậy còn chuyện kết hôn?"

      ".... Em nguyện ý gả sao?" Giọng Hàng Vũ Tề có chút thấp thỏm yên.

      Đợi rất lâu cũng thấy câu trả lời của Nhan Giai, Hàng Vũ Tề lo lắng kéo ra từ trong ngực mình, cúi đầu nhìn . Nhan Giai nhàng lau nước mắt, khoé miệng tươi cười: "Vũ Tề, em mang thai."

      Hàng Vũ Tề sững sờ nhìn vài giây, sau đó liền cúi đầu hôn xuống.

      Nhan Giai, trước khi gặp em hoàn hảo, nhưng dùng toàn bộ quãng đời còn lại tạo ra tương lai hoàn mỹ cho em.

      Lần này Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng có dùng sức áp tai cánh cửa cũng nghe được gì. Đợi lúc lâu, Hàng Vũ Hằng đứng thẳng người lên, khinh thường : " có khí phách, Nhan Giai cũng quá dễ dụ rồi, lại vẫn sinh con cho hai, hừ."

      Hàng Tiểu Ý lườm cái: "Đó là người ta rộng lượng có được , chẳng lẽ cứ để chuyện này tiếp diễn sao? Người nào đó còn chưa theo đuổi được ai, mau biến về ngồi cùng đám người độc thân . Nếu Đồng Tâm từng bước từng bước tính toán, ba, chờ đến khi đầu bạc trắng rồi, cũng đuổi kịp Đồng Tâm đâu."

      Thiệu Thành Hi ngồi ghế sa lon nghe thế liền gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, người nào đó còn chưa theo đuổi được ai, Tiểu Tiểu bỏ hai lần rồi."

      Hàng Tiểu Ý: "..."

      Vốn Hàng Vũ Hằng định phản bác, thấy Hàng Tiểu Ý bị Thiệu Thành Hi câu làm cho nghẹn họng, khỏi vui vẻ, cười lớn.

      "Nhưng mà, hai người ta ngọt ngào thân mật với chị dâu, tớ với Tiểu Tiểu cũng ở chung chỗ. Về phần cậu với Đồng Tâm, bây giờ chữ bát còn chưa nhếch lên, hiểu sao cậu vẫn còn cười được?" Thiệu Thành Hi lại ung dung bổ sung thêm câu.

      Hàng Vũ Hàng bị câu kia chặn họng, nghĩ đến cú điện thoại lúc trước của Đồng Tâm, liền thay đổi sắc mặt, chạy ra ban công gọi điện thoại.

      Hàng Tiểu Ý từ từ đến bên cạnh Thiệu Thành Hi rồi ngồi xuống, thuận tay cầm hộp ô mai bàn bắt đầu ăn. Nhan Giai và Hàng Vũ Tề ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Hàng Tiểu Ý cầm hộp ô mai kia ăn, hơi kinh ngạc: "Tiểu Tiểu, loại ô mai kia khá chua đó, em cảm thấy gì sao?"

      "Chua sao?" Hàng Tiểu Ý nghi ngờ cắn miếng: "Em thấy cũng tàm tạm, vị cũng được mà."

      Nhan Giai tới: "Bởi vì mang thai nên chị mới thích ăn chua, sao em cũng thích ăn, chẳng lẽ là cũng mang thai sao?"

      Nhan Giai vừa xong, Hàng Tiểu Ý liền hưng phấn: " hả, em cũng thích ăn chua, khéo phải mang thai đâu."

      "Thành Hi, lúc nào trở về nhất định phải mua que thử thai, nếu là vậy, tốt." Vẻ mặt Hàng Tiểu Ý mơ mộng.

      Hàng Vũ Tề cười: "Nếu là Giai Giai có bạn rồi."

      Thiệu Thành Hi chắc chắn nhìn bụng , thò tay chọc cái: " có sao?"

      Đột nhiên động tác cắn ô mai của Hàng Tiểu Ý ngừng lại, lấy ô mai ra, nhìn Nhan Giai: "Giai Giai, mọi người đều chua sinh con trai cay con , nếu em mang thai , mà lại thích ăn chua, có khả năng lớn là sinh con trai sao?"

      "Trai đều tốt." Nhan Giai cười, Hàng Vũ Tề sờ tóc ấy: "Ừ, con nào cũng tốt."

      Hàng Tiểu Ý nhanh chóng ném ô mai trong tay : " được, em thể thích ăn chua được, em thích ăn cay, ăn cay...' Hàng Tiểu Ý kéo Thiệu Thành Hi từ sa lon lên: " , về nhà, về nhà..."

      đường trở về hai người mua que thử thai, về đến nhà, Hàng Tiểu Ý liền chui vào toilet, lúc sau cầm que thử thai ra, vẻ mặt xoắn xuýt: "Thành Hi, qua đây nhìn, đây là mấy vạch?"

      Thiệu Thành Hi cầm lấy nhìn thử: "Là vạch."

      " phải, phải, nhìn lại xem có phải có cột hơi mờ ?" Hàng Tiểu Ý dùng tay chỉ chỉ vào que.

      Thiệu Thành Hi giơ cao que thử thai, cố gắng mở to mắt, có chút chắc chắn: "... Hình như có cột mờ mờ."

      "Đúng ? Đúng ?" Hàng Tiểu Ý cười tủm tỉm: "Hai vạch chính là mang thai đó nha, hay chúng ta mua que khác, biết đâu lại nhìn hai vạch."

      Im lặng lúc.

      "Tiểu Tiểu, em cảm thấy chúng ta lừa mình dối người sao?" Thiệu Thành Hi liếc nhìn .

      Hàng Tiểu Ý chu môi, hừ tiếng, mặc kệ luôn.

      Thiệu Thành Hi nhìn que thử thai kia: " phải que thử thai này chỉ được thử vào buổi sáng sao? Hình như được phép thử vào ban đêm mà?"

      Hàng Tiểu Ý nghe xong, liên tục hừ hừ, quay người vào phòng.

      Thiệu Thành Hi đứng nguyên tại chỗ, trêu chọc chỗ nào?

      Buổi tối Thiệu Thành Hi vừa tắm rửa xong, ở trong phòng đọc sách xử lý văn kiện, Hàng Tiểu Ý mặc váy ngủ màu lam nhạt mỏng manh vội vã chạy vào: "Nhanh, nhanh, Thành Hi..."

      Ánh mắt Thiệu Thành Hi lưu luyến người : "Ừ, sao vậy?"

      Hàng Tiểu Ý giơ nhiệt kế cho nhìn: " xem, đây là nhiệt độ tốt nhất để mang thai, còn có hôm nay là kỳ rụng trứng của em, em điều tra kĩ càng rồi, đây là lúc khả năng thụ thai cao nhất, mau , quay về giường nào."

      Hàng Tiểu Ý nắm tay kéo về phía phòng ngủ. Thiệu Thành Hi lại nhúc nhích, Hàng Tiểu Ý bước vài bước cũng được, quay đầu nhìn : "Làm sao vậy?"

      Thiệu Thành Hi ngẩng lên, giọng biểu lộ cảm xúc: "Tiểu Tiểu, em còn nhớ bộ phim chúng ta xem . Bộ phim mà có nhân vật nữ chính luôn muốn có em bé, cho nên dùng những phương pháp đặc biệt để mang thai. Cũng là kiểm tra nhiệt độ cơ thể, điều tra thời kỳ rụng trứng, chỉ cần có thời gian làm chuyện ấy nữa, kể thời gian địa điểm, nhân vật nam kia đều phối hợp với ấy, về sau bọn họ ly hôn, em còn nhớ ?"

      Hàng Tiểu Ý về phía trước hai bước, đến khi đứng bên cạnh chân , cúi đầu đối mặt với Thiệu Thành Hi ngồi ghế, ngoài cười nhưng trong cười: "Vì vậy, muốn phối hợp sinh con đúng ?"

      Thiệu Thành Hi nhướng mày, khoé miệng cong lên nụ cười thản nhiên, bàn tay lớn đặt lưng . Hàng Tiểu Ý lảo đảo ngã vào trong ngực rồi ngồi lên đùi . Thiệu Thành Hi nhàng bên tai : "Tất nhiên là cực kì tình nguyện, bất cứ chỗ nào lúc nào, cũng có thể." xong, môi mang theo lửa nóng hôn lên cổ .

      Hàng Tiểu Ý ôm cổ , khó khăn nhàng giãy dụa cơ thể: "Đừng, đừng, em tra rồi, phải có tư thế đặc biệt, có thể trợ giúp việc mang thai, chúng ta, quay về, quay về giường...A..."

      Thiệu Thành Hi hôn môi , lầm bầm : " cần, thuận theo tự nhiên rất tốt, lần được hai ba lần, bất cứ lúc nào cũng có thể phụng bồi tới cùng."

      xong, ôm lấy rồi đặt lên bàn sách, vắt hai chân lên tấm lưng cường tráng của mình. Hàng Tiểu Ý xấu hổ tựa vào vai , nhàng : " biết xấu hổ...."

      Thiệu Thành Hi xoa vết hôn chiếc cổ mảnh khanh của : "Lúc nào em cũng biết xấu hổ, vậy lần này cho em biết thế nào là biết xấu hổ ." xong cầm tay đặt ở thắt lưng mình, nhàng : "Tiểu Tiểu, hấp dẫn người khác phải trả giá lớn."

      Mặt Hàng Tiểu Ý giống như mây đỏ, hung dữ cắn cái ở bả vai .

      *

      Lượt đấu của Đồng Tâm là lượt cuối của trận chung kết, trực tiếp ở trường quay. Tất nhiên Hàng Tiểu Ý muốn cổ vũ cho ấy, còn Hàng Vũ Hằng nhất định phải . Hàng Tiểu Ý cứ nghĩ vì Hàng Vũ Hằng quá mức chói mắt, người đại diện của ấy cho phép, nhưng mà ta lại đồng ý.

      Trường quay cực kì sôi động, chỗ ngồi chật kín người. Đồng Tâm cho bọn Hàng Tiểu Ý vé, vị trí tệ, tầm mắt cũng khá được. Hàng Tiểu Ý võ trang đầy đủ cho Hàng Vũ Hằng, từ đầu đội mũ đến ngón chân mặc giáp. Lòng tự trọng của Đồng Tâm rất lớn, khẳng định muốn người khác biết mình có quan hệ với Hàng Vũ Hằng, bị hiểu lầm là cửa sau.

      Ngược lại, Hàng Vũ Hằng nổi giận, tuỳ Hàng Tiểu Ý bọc mình kín như cái bánh chưng, câu oán hận cũng có.

      Trận chung kết rất đặc sắc, mỗi người đều phô bày hết tài năng của mình, hoàn toàn khác hẳn với tiết mục Đồng Tâm tham gia lần trước. Lần này người hướng dẫn toàn là những người gạo cội với ngành giải trí, tuỳ tiện chọn người cũng là người được kính trọng trong giới nhạc, vì vậy mặc kệ lần này Đồng Tâm đứng thứ mấy, nhất định là có thể nổi tiếng rồi, nếu có thể lọt vào top 3 tốt quá.

      Đồng Tâm là người biểu diễn gần cuối, hát bài 《 Cho tôi mượn 》, lời nhạc đặc biệt, giọng hát thâm tình, đổi lại là màn vỗ tay như sấm ở trường quay. Hàng Tiểu Ý hồi hập nắm tay Thiệu Thành Hi, trong mắt mang theo chút nước mắt: "Thành Hi, em cảm thấy, lần này Tâm Tâm thành công."

      Thiệu Thành Hi sờ đầu , nhàng : "Nhất định ."

      Hàng Vũ Hằng ngắm nhìn tự tin ngạo nghễ đài, trong mắt mang theo tia phức tạp. Theo tiếng hát của , suy nghĩ quay về mùa hè rất nhiều năm trước, lén lút tránh được dì quản lý ký túc xá, chạy đến phòng của Hàng Tiểu Ý để tặng đồ. Nhưng Hàng Tiểu Ý có ở đây, chỉ có bé với mái tóc ngắn gọn gàng, mặc quần đùi áo ba lỗ, tay kẹp điếu thuốc ngồi trước máy tính nhìn 《 Con đầu bố đầu to》 cười đến nghiêng ngả. Lúc đó, chính là lúc đó, bé đó tiến vào tim .

      Vốn tưởng rằng mọi chuyện nước chảy thành sông, ấy là bạn cùng phòng của Tiểu Tiểu, còn trai của Tiểu Tiểu, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật. chuẩn bị hoa, chuẩn bị nến, chuẩn bị pháo hoa, chuẩn bị lễ vật, nghĩ đến việc vào lễ Tình nhân long trọng tỏ tình với ấy.

      nhớ là lúc nào, ấy bắt đầu chỉ nhìn từ phía xa, đợi đến ngày lễ Tình nhân, thấy được ấy nữa, chắc là ấy chán ghét rồi. Nếu là khác, liều lĩnh ăn được cả ngã về , nhưng ấy lại là bạn thân nhất của Tiểu Tiểu, muốn vì mình mà tình bạn của hai người tan vỡ. ấy biểu lộ ràng như vậy, nếu như , vậy tự mình giữ lại tình này thôi.

      Vì vậy dần dần từng bước, đến khi hai người xuất trước mắt đối phương nữa.

      Vốn tưởng mọi thứ trôi theo thời dan rồi dần dần biến mất, nhưng đến khi môi chạm vào môi , chỉ giây này, lòng gào thét. Lần đầu tiên trong đời có loại ý nghĩ từ thủ đoạn để đạt được mục đích này.

      Tất cả bài hát đều được biểu diễn xong, ban giám khảo hoàn thành phần chấm điểm, người dẫn chương trình bắt đầu công bố vị trí đêm nay.

      Huy chương đồng

      Á quân

      Tất cả mọi người đều hồi hộp đến nín thở, móng tay Hàng Tiểu Ý đâm vào mu bàn tay Thiệu Thành Hi.

      Đến khi người dẫn chương trình hô lên: "Quán quân đêm nay, Đồng Tâm!"

      Mọi người đều hô lên: "Đồng Tâm, Đồng Tâm, Đồng Tâm..."

      Hàng Tiểu Ý thở phào hơi, ấy làm được rồi.

      Khoé miệng được che bằng khẩu trang của Hàng Vũ Hằng cong lên, đôi mắt ánh lên từng lớp ánh sáng đẹp đẽ.

      Tiếp theo là phần phỏng vấn do người dẫn chương trình đảm nhiệm, ta hỏi ấy muốn gì với mọi người . Đồng Tâm cầm lấy micro, ánh mắt xuyên qua lớp lớp người, cuối cùng dừng lại ở Hàng Vũ Hằng. Dưới ánh sáng của đèn, khuôn mặt trắng nõn mang theo vẻ tươi cười: "Nhớ lúc thi đấu vòng loại, các thầy hỏi tôi có thể thổ lộ với người mà tôi thầm sáu năm . Khi đó tôi biết, mà giờ này khắc này ở tại chỗ này, tôi muốn thổ lộ với ấy."
      Phong nguyet, Iluvkiwiduyenktn1 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 63

      Edit + Beta: Song Linh

      --

      Lời của Đồng Tâm làm Hàng Tiểu Ý nhảy dựng, ấy muốn thổ lộ sao? Thổ lộ với ba? Trước mặt mọi người? Vẫn truyền hình trực tiếp đó.

      Sắc mặt Hàng Vũ Hằng cũng có chút khó coi, da mặt giống như kéo căng hết mức, lưng thắp tắp, toàn thân tản ra lạnh lùng giống như muốn giết người vậy. Đây là lần đầu tiên Hàng Tiểu Ý thấy có dáng vẻ như vậy.

      "Đồng tâm muốn thộ lộ sao? Có phải hôm nay ấy có mặt ở trường quay ?" Người dẫn chương trình cười hỏi.

      Đồng Tâm nhìn về phía Hàng Vũ Hằng: "Tôi cũng biết hôm nay ấy có ở đây hay , nhưng cho dù ấy tới, có chuyện nhất định tôi phải cho ấy."

      Hàm răng cắn chặt môi, Đồng Tâm hít hơi sâu: "Hàng Vũ Hằng, I love you, em sáu năm, biết ?"

      Dưới đài im lặng hơn mười mấy giây, sau đó vang lên tràng cười vang dội. Ban giám khảo cùng người dẫn chương trình cũng nhịn được cười.

      "Hàng Vũ Hằng trong lời của Đồng Tâm có phải Hàng Vũ Hằng mà chúng ta biết ?" Người dẫn chương trình cười hỏi.

      Đồng Tâm cười gật đầu, hơi xấu hổ cúi đầu xuống.

      Tiếng cười trong trường quay càng lớn, mọi người đều cho rằng Đồng Tâm thuộc nhà Truy Tinh, là người hâm mộ của Hàng Vũ Hằng, mượn cơ hội này để thổ lộ. Vì vậy cũng để tâm lắm: "Đồng Tâm, sau chương trình ngày hôm nay, nhất định Hàng Vũ Hằng biết có người hâm mộ thổ lộ với mình, chưa biết chừng ấy muốn gặp đó."

      Đồng Tâm giải thích, chẳng qua chỉ cười nhàn nhạt: "Ai biết được."

      Trận đấu triệt để chấm dứt, Đồng Tâm thành công. Sau đêm nay, ấy còn là Đồng Tâm của trước kia, rốt cuộc ấy cũng tới được vị trí mình muốn. Mặc dù thể cùng kề vai sát cánh, nhưng mà tối thiểu có thể đứng ở nơi quang minh chính đại mà ngắm nhìn .

      Hàng Vũ Hằng ngồi ghế, tai nghe được bất cứ thanh nào, chỉ có câu kia của Đồng Tâm: "Hàng Vũ Hằng, em sáu năm, biết ?"

      Hàng Vũ Hằng, em sáu năm, biết ?

      Hàng Vũ Hằng, em sáu năm, biết ?

      Hàng Vũ Hằng, em sáu năm, biết ?

      ...

      biết, sao có thể biết sáu năm đây?

      Hàng Tiểu Ý cho rằng Hàng Vũ Hằng biết chuyện này vui vẻ. Nhưng ngờ vẫn luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, sắc mặt đen xì khó coi. Mãi đến khi vào trong xe du lịch, vẫn lời, tháo khẩu trang xuống liền nhìn thấy môi mím chặt, ràng là dáng vẻ tức giận. Hàng Tiểu Ý vừa định mở miệng chuyện với , Thiệu Thành Hi kéo lại, nhàng bên tai : "Đừng làm gì cả."

      Đợi hơn tiếng, Đồng Tâm mới ra, rất nhanh bước đến bên cạnh xe của bọn họ, mở cửa xe bước lên. Người đại diện của Hàng Vũ Hằng cũng lên theo.

      Nhìn thấy hai người, ánh mắt Hàng Vũ Hằng đảo qua vòng, cuối cùng dừng lại ở người đại diện, giận dữ: "Có phải bảo ấy thổ lộ với tôi ?"

      "Vũ Hằng, cậu bình tĩnh trước ..." Người đại diện lên tiếng khuyên giải .

      Hàng Vũ Hằng đứng phắt dậy, bởi vì quá nhanh nên đầu đập mạnh vào trần xe, phát ra thanh cực lớn, nhưng dường như Hàng Vũ Hằng cảm thấy gì: "Tỉnh táo, tỉnh táo cái quái gì, chuyện lớn như vậy, gạt tôi, muốn làm cái gì? Muốn lợi dụng tất cả mọi người xung quanh tôi sao? Ai bảo lợi dụng ấy? hỏi tôi câu nào chưa, dựa vào cái gì mà làm những việc này sau lưng tôi?"

      Hàng Tiểu Ý mờ mịt, là sao vậy?

      "Vũ Hằng..." Người đại diện muốn xen vào lại bị Hàng Vũ Hằng cắt ngang: " đừng nữa, tại tôi muốn nghe gì cả, mau nghĩ biện pháp dọn dẹp sạch chuyện này, đừng để Đồng Tâm dính vào, mà còn nữa, Đồng Tâm, mẹ nó, em bị ngốc à..."

      Hàng Vũ Hằng nhìn Đồng tâm, ánh mắt tức giận: " ta bảo em làm gì em làm cái đó? Em có não vậy? Em có biết chuyện này ảnh hưởng đến em như thế nào ? Em bị người ta mắng chết, em mượn người khác đánh bóng tên tuổi bản thân, bây giờ còn trong sạch như ngày xưa, em tiếp cận cái gì? Đầu óc có bị bệnh , hay bị cửa kẹp rồi hả..."

      Từ khi lên xe miệng của Hàng Vũ Hằng chưa từng đóng lại, Đồng Tâm nhịn được nữa, hét lớn: "Hàng Vũ Hằng, con mẹ nó, thể để cho người khác hết câu à?"

      Trong nháy mắt cả xe đều im lặng, đến mức thanh nhất cũng có. Hàng Vũ Hằng sững sờ nhìn Đồng Tâm, có chút tiếp thu được, đây là bộc lộ bản chất à?

      Đồng Tâm ngồi ở đằng kia, lạnh lùng nhìn : "Đây phải là ấy ép em, là quyết định sau khi chúng em thương lượng."

      Hàng Vũ Hằng nhíu mày: "Sau khi thương lượng? Em có kế hoạch gì? Hay là ta bảo em như vậy?"

      Đồng Tâm nghiến răng nghiến lợi, thuận tay ném chiếc túi xách trong tay, nện vào lồng ngực của rồi rơi xuống phát ra thanh nặng nề.

      "Vũ Hằng." Rốt cuộc người đại diện cũng chen vào được: "Tuy rằng việc đồng tính luyến ái của cậu được giải thích, nhưng mà dư luận để chuyện này lắng xuống. Mấy tài khoản marketing kia thỉnh thoảng vẫn đăng tin bôi xấu, cậu từ chối bao nhiêu công việc, cũng cần tôi nhiều lời đúng ?"

      " kiện lần này làm hình tượng của cậu bị tổn hại sâu sắc. Chúng ta phải nghĩ biện pháp cứu chữa, công bố chuyện tình cảm là cách tốt nhất, mà Đồng Tâm lại là thí sinh giỏi nhất. Hai người quen biết nhau từ trước, lần trước ấy tham gia thi đấy, cậu làm khách quý, trường quay vẫn lưu lại video. Lúc hai người học Đại học thường xuyên ăn cơm, cũng có ảnh chụp, lúc đại học bạn giá, mực bảo vệ ấy. Sau đó công bố chuyện tình cảm, như vậy đảo ngược tình thế lần này, mọi người cậu si tình, chuyện lần này từ hoạ chuyển phúc."

      Yên lặng nghe người đại diện xong, Hàng Tiểu Ý mới hiểu ra. Tại sao Đồng Tâm lại chú ý đến những người có quan hệ với Hàng Vũ Hằng. Tại sao lại thổ lộ trước mặt mọi người. Hoá ra vẫn là vì Hàng Vũ Hằng.

      Hàng Vũ Hằng nhìn người đại diện mà cười lạnh, khó khăn đấm đấm lên bàn: "Cái này con mẹ nó phải lợi dụng sao, loại chuyện này chút rồi cũng lắng xuống, ngành giải trí ai cũng chẳng có lúc bị bôi đen, gắn cái mác đồng tính luyến ái lăn lộn cũng tốt, sợ cái gì? Sợ tôi kiếm tiền được cho nữa à? Sợ tôi..."

      "Em , là , là em tự nguyện." Đồng Tâm nhàn nhạt cắt ngang , ra câu hời hợt làm toàn thân Hàng Vũ Hằng cứng ngắc.

      "Sáu năm, em sáu năm liền, người ngu ngốc trong miệng , chính là , Hàng Vũ Hằng." Đồng Tâm mở nắp chai nước uống ngụm, vừa nhìn về phía : " Chuyện đồng tính luyến ái vẫn là tin tức nóng hổi. Nếu như lúc này lại truyền ra chuyện tình cảm của , tất nhiên dư luận càng sôi sục. Hơn nữa đây là chuyện tốt, lên trang nhất lần nữa. Cơ hội tốt như vậy, công ty của buông tha đâu. Vì vậy bọn họ tìm bạn cho , hôm nay phải là em, chính là khác, em chỉ sợ người kia phải là mình."

      Hàng Vũ Hằng sững sờ : "Nếu như bọn họ ép buộc , đồng ý."

      Đồng Tâm nhướng mày: " ra em tin tưởng lắm, dù sao trước kia cũng có rất nhiều scandal về bạn . Vì vậy em nghĩ người bây giờ là em, người cuối cùng cũng là em."

      Hàng Vũ Hằng giống như bị điểm huyệt, ngây ngốc nhìn chằm chằm , giống như nhìn con quát vật kỳ lạ vậy: "Em ?"

      Đồng Tâm liếc mắt: "Hôm nay em đường đường chính chính tỏ tình như thế nào, ngày mai các trang báo viết như thế nào, chắc cũng đoán ra rồi, 'Ca sĩ thổ lộ với minh tinh lớn, mượn danh tiếng người khác đánh bóng tên tuổi', 'Ca sĩ biết tự lượng sức, muốn nhúng chàm minh tinh' gì gì đó. Chắc chắn người hâm mộ mắng chết em, có muốn bây giờ em mở Weibo ra cho xem có bao nhiêu người mắng em ? Cho nên, định làm gì?"

      Hàng Vũ Hằng lời nào, giống như ở trong thế giới này, linh hồn xa.

      "Tâm Tâm, nhưng cậu chỉ có chút danh tiếng, nếu ba thừa nhận chuyện tình cảm này, cậu cũng tránh khỏi việc bị người khác mượn danh ấy để nổi tiếng." Hàng Tiểu Ý lo lắng mở miệng.

      " ra, Tiểu Tiểu, cậu nên biết ước mơ của tớ là mở cửa hàng bán gà rán, đến bây giờ tớ vẫn chưa từng có ý định muốn buông tha nó. Cho nên, tớ nghĩ giờ là lúc thích hợp để biến ước mơ thành rồi."

      Đồng Tâm vừa xong, Hàng Vũ Hằng liền hồi hồn: "Cái gì?"

      Đồng Tâm nhìn , cúi đầu khẽ: "Tiểu Tiểu, tớ nghĩ rồi, tớ thích ấy sáu năm. Vốn tưởng dần quên theo thời gian, nhưng phải, mà càng ngày càng sâu đậm, càng ngày càng muốn có thể ở chung chỗ. Nếu như thể , vậy quang minh chính đại chút . Có bỏ qua chuyện cũ mới có thứ mới đến, bỏ qua cùng nhận được đối lập, tớ mới phát đó là chuyện nên quý trọng nhất, là chuyện tớ muốn làm nhất, nếu như quý giá như vậy, có bỏ qua thứ gì cũng đáng."

      Đồng Tâm nhìn Hàng Tiểu Ý, cười sáng lạn: "Bây giờ mọi chuyện đều tốt rồi."

      Hàng Tiểu Ý cười, nhàng ôm lấy : "Đây mới là Đồng Tâm tớ biết chứ."

      Ngược lại Đồng Tâm nhìn Hàng Vũ Hằng, đôi mắt lấp lánh lên hạnh phúc: "Hàng sư huynh, nguyện ý có người bạn mở quán bán gà rán sao?"

      Giống như năm đó khi quay đầu nhìn , điếu thuốc trong tay vẫn yên lặng nhả khói: "Chắc là Hàng sư huynh nhỉ? Em thấy ảnh chụp của Tiểu Tiểu rồi, ba của cậu ấy."

      Hàng Vũ Hằng im lặng nhìn rất lâu, ai tay buông lỏng hơi run rẩy. Cuối cùng tay ôm vào lòng, tay còn lại nâng cằm lên rồi hôn xuống. Đồng Tâm bị hành động của doạ sợ, luống cuống đẩy ra. Hàng Vũ Hằng lại ôm chặt vào lòng, bên lầm bầm: "Ngoạ tào, bị doạ sợ rồi, cho hôn chậm chậm để an ủi nào..."

      bàn tay lớn che ánh mắt Hàng Tiểu Ý lại, tay kia bảo vệ bụng của , ung dung : "Đề phòng có đứa , có cảnh thích hợp với trẻ con."

      Đồng Tâm liều mạng đẩy ra, hung dữ lườm , Hàng Vũ Hằng liền trưng ra bộ mắt đáng thương cọ cọ cổ : "Tiểu Tâm Nhi, em biết những ngày em để ý đến , đau khổ bao nhiêu đâu, còn phải nhìn đôi vợ chồng Hàng Tiểu Ý tình tứ thân mật, thê thảm mà, em mau an ủi ." xong, liền cầm tay Đồng Tâm đặt lên tóc mình: "Mau, sờ sờ."

      Đồng Tâm cắn môi nhìn ra ngoài xe, hai tai khả nghi đỏ ửng.

      Hàng Vũ Hằng thấy nhúc nhích, liền thò tay ôm lấy eo : "Tiểu Tâm Nhi, đăng lên Weibo, được tỏ tình phải chịu trách nhiệm, thể bội bạc phụ tình được, đúng ?"

      Đồng Tâm gì, Hàng Vũ Hằng liền hướng mặt nhìn thẳng vào mình: "Tiểu Tâm Nhi, hôm nay mới phát ra em hung dữ như vậy, sau này chúng ta ở chung, việc trong nhà do ai quyết định đây?"

      "Việc lo, chuyện lớn để em tính." Đồng Tâm đẩy ra xa, ngồi xuống bên cửa sổ xe, cách xa chút.

      Vẻ mặt Hàng Vũ Hằng thoả mãn, lại đến cọ cọ: "Nhìn xem, Tiểu Tâm Nhi của chúng ta sao giống những người phụ nữ ngu ngốc diêm dúa ngoài kia được. Chuyện lớn ngoại trừ sinh con, làm được, những chuyện còn lại thành vấn đề, em có đúng ?" xong liền khiêu khích nhìn Thiệu Thành Hi.

      Đồng Tâm cười lớn: "Có năm sáu nghìn vạn người hâm mộ , nên uống miếng nước cũng là chuyện lớn."

      Hàng Vũ Hằng: "..."

      *

      Mọi chuyện giống như báo trước điều gì đó, mà chuyện có con giống như dệt hoa gấm. Hàng Tiểu Ý được trải nghiệm giây phút đó, cảm giác giống như mặt trời ấm áp giữa trời đông băng giá.

      Thiệu Thành Hi chỉnh lại áo bông người , nâng cằm lên: "Như ý rồi chứ?"

      Hàng Tiểu Ý giấu được nụ cười của mình: "Từ hôm nay trở , người cùng hợp tác tạo ra đứa bé như có thể ngừng làm việc ở phương diện nào đó rồi."

      biết nghĩ cái gì mà mặt Thiệu Thành Hi tối sầm lại: "Hàng Tiểu Ý, hối hận rồi."

      Hàng Tiểu Ý càng cười lớn, nụ cười tươi đẹp khuôn mặt nhắn có thể làm tan chảy băng tuyết: "Thành Hi, thích con trai hay con ?"

      Thiệu Thành Hi lấy hai tay che mặt : " có quyền lên tiếng sao?"

      Hàng Tiểu Ý cười: " có thể ra ý nghĩ của , còn về phần em có tiếp nhận hay cần quan tâm đâu."

      Đôi mắt Thiệu Thành Hi nhìn chằm chằm bỗng dưng trở nên tĩnh mịch, khẽ bên tai : "Ý nghĩ của chính là lúc nào cũng muốn em."

      Hàng Tiểu Ý dùng đôi tay hơi lạnh của mình sờ mặt , dáng vẻ thông cảm: "Thành Hi đáng thương..."

      Thiệu Thành Hi nắm chặt tay rồi nhàng vuốt ve: " hi vọng sau này em cần phải tự đồng cảm với mình vì vấn đề như vậy nữa."

      Hàng Tiểu Ý sửng sốt lúc rồi mới phản ứng lại, gương mặt ửng đỏ: " biết xấu hổ."

      Thiệu Thành Hi nở nụ cười, sờ bụng của : "Tốt nhất vẫn nên để con của chúng ta chuẩn bị tâm lý đối với da mặt của cha mình ."

      Hàng Tiểu Ý cứng họng, phản bác được.

      *

      Thời gian mang thai trôi qua vô cùng thoải mái. Mẹ Thiệu về hưu, rảnh rỗi có việc gì làm, tâm tư đều đặt hết người Hàng Tiểu Ý, tất cả mọi chuyện kể cả chi phí ăn mặc đều xử lý ổn thoả. Thiệu Thành Hi nhìn Hàng Tiểu Ý và mẹ Thiệu chung sống rất tốt, có mâu thuẫn nào, hai người rất hợp nhau. Vì chiếu cố Hàng Tiểu Ý, dứt khoát chuyển về nhà.

      Hôn lễ của Hàng Vũ Tề và Nhan Giai đúng hạn cử hành, Hàng Vũ Tề chuẩn bị cho Nhan Giai hôn lễ lộng lẫy như trong mơ. Nhân dịp đứa bé trong bụng Nhan Giai được ba tháng, ổn định cho nên hai người liền du lịch.

      Chuyện của Hàng Vũ Hằng cũng dần phai nhạt, Đồng Tâm được thoả ý nguyện mở cửa hàng bán gà rán. Bởi vì thân phận bạn của Hàng Vũ Hằng, cửa hàng bán gà rối tinh rối mù hết lên, Hàng Vũ Hằng càng to gan hơn nữa, cách vài ngày lại xuất trong cửa hàng lúc. Cứ như vậy, những hâm mộ đều đến xếp hàng từ khi trời còn chưa sáng, Đồng Tâm chỉ đếm tiền cũng muốn gãy tay rồi.

      Đương nhiên cuộc sống thường ngày trôi qua khá tốt, nhưng đâu có gì là hoàn mỹ. Mà chuyện hoàn mỹ chính là Hàng Thi Thi, ấy bị lừa, lần trước là vì Hàng Vũ Tề, Hàng Thi Thi ký hợp đồng với văn phòng nào đó. Tên bạn trai nghĩ kế bảo ấy bám vào Hàng Vũ Hằng để nổi tiếng lại là tên lừa gạt, còn bảo muốn làm cho ấy nổi tiếng, ra đĩa nhạc cho co ấy, cùng văn phòng kia lừa gạt hết tiền rồi biến mất thấy bóng dáng.

      Hàng Tiểu Ý nhìn Hàng Thi Thi khóc như mưa bên cạnh mình, hơi đau đầu vuốt bụng, cố gắng thuận khí, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, nên tức giận, nên tức giận, tốt cho con, tốt cho con.

      Gắng hết sức giữ tâm bình khí hoà, Hàng Tiểu Ý coi như bình tĩnh nhìn Tiết Văn: "Mợ ba, mợ phải báo cảnh sát chứ, sao lại tìm cháu?"

      Tiết Văn trừng : "Hàng Vũ Tề du lịch, Hàng Vũ Hằng cũng thấy đâu, mợ tìm cháu tìm ai? Còn nữa, nếu phải vì tên ngu ngốc Hàng Vũ Hằng kia, Thi Thi ra nông nỗi này sao?"

      Hàng Tiểu Ý cười ha ha hai tiếng: "Vậy mợ nghĩ mợ khiến cháu làm gì đây?"

      Tiết Văn đưa tay chọc vào trán Hàng Thi Thi: "Được rồi, đừng khóc nữa, mất mặt."

      Hai mắt Hàng Thi Thi đẫm lệ mông lung trừng mẹ mình: "Tiền còn nhiều, con khóc chút cũng được?"

      Hàng Tiểu Ý nhịn được xen vào: "Chúng ta có thể chuyện chính trước ?"

      Tiết Văn liếc : " báo cảnh sát, nhưng biết bao giờ họ mới điều tra, đến lúc đó bọn người kia tiêu sạch tiền rồi, chúng ta cũng đòi lại được chút tiền nào, Thiệu Thành Hi nhà cháu phải có bản lĩnh sao? Mau bảo cậu ta giúp đỡ ."

      Hàng Tiểu Ý bất đắc dĩ: "Mợ ba, Thành Hi phải cảnh sát, bắt trộm cướp."

      Tiết Văn vui: "Cháu còn chưa hỏi, sao biết được?"

      Hàng Tiểu Ý thở dài, cam chịu gọi điện thoại cho Thiệu Thành Hi. Từ chuyện lần đó, Hàng Tiểu Ý phát ra mợ ba này cũng đến nỗi như trong tưởng tượng của , chẳng qua là tính cách đanh đá chút, so với người khác đạo lý chút, mà thôi!!!

      Hàng Tiểu Ý cúp điện thoại, từ ghế sa lon đứng lên: " thôi, đến văn phòng của ấy, ấy có biện pháp."

      Khi đến văn phòng của Thiệu Thành Hi, có chuyện gì đó nên ra ngoài rồi. Thư ký làm việc nên bảo các ngồi trong phòng đợi chút, rót hai cốc cà phê cùng cốc sữa bò xong, liền đóng cửa ra ngoài.

      Tiết Văn dạo vòng xung quanh văn phòng của Thiệu Thành Hi vòng, lắc đầu: "Cũng như vậy, so ra còn kém văn phòng trước đây của nhà họ Hàng chúng ta."

      Hàng Tiểu Ý lựa chọn sáng suốt gì.

      được lúc, Tiết Văn kéo Hàng Thi Thi: ", xem xem, đến văn phòng khác, nhìn xem có các loại tinh . Chỗ này của Thiệu Thành Hi chắc phải có phó tổng giám đốc, quản lý các loại các loại , chúng ta nhìn, biết đâu lại gặp người thuận mắt."

      Hàng Tiểu Ý nhìn Tiết Văn dắt Hàng Thi Thi ra ngoài, bất đắc dĩ cầm điện thoại nội tuyến bàn làm việc của Thiệu Thành Hi, cho thư ký tiếng, để cho ra trông coi, tránh cho hai người họ làm bậy.

      Phụ nữ mang thai rất dễ mệt mỏi. Hàng Tiểu Ý ngồi sa lon, phía sau nhàng dựa lưng. Đứa mới hơn tháng, bụng vẫn rất bằng phẳng, vẫn chưa nhìn ra dáng vẻ khi mang thai, bác sĩ cũng đứa bé mới to bằng hạt đậu nành thôi, hạt đậu nành. Hàng Tiểu Ý nghĩ đến, khoé miệng tươi cười, trong bụng có hạt đậu nành, hạt đậu này khi được hơn tám tháng phải ra ngoài, là đứa bé của và Thiệu Thành Hi, đứa bé của Thiệu Thành Hi, vừa nghĩ đến thấy vui vẻ.

      Cửa phòng bị mở ra, Hàng Tiểu Ý tưởng là Thiệu Thành Hi, ngẩng đầu cười: " về rồi sao... Tại sao lại là ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :