1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc hôn nhân ấm áp - Túy Hậu Ngư Ca (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56

      Edit: Song Linh

      Hàng Vũ Hằng và Đồng Tâm ở bên ngoài chuyện, mấy người mở cửa xe rồi quyết định địa điểm, đến khách sạn lớn nhất thành phố A.

      Vừa vào cửa, lúc Hàng Tiểu Ý thấy người đàn ông đứng bên cửa sổ, giọng ngạc nhiên, vội vàng túm lấy tay Đồng Tâm kích động : "Đồng Tâm, là ta, là ta..."

      Thiệu Thành Hi nhìn cảnh cáo, Hàng Tiểu Ý chỉ biết cười lúng túng, nhưng vẫn giọng bên tai Đồng Tâm: "Đó là Thẩm Hoài Cảnh mà tớ với cậu ấy."

      Thẩm Hoài Cảnh trở lại, nhìn thấy Thiệu Thành Hi, khẽ vuốt cằm coi như chào hỏi, người đàn ông thường xuyên ở bên cạnh luôn treo khuôn mặt tươi cười mời mọi người: "Mọi người cứ ngồi tự nhiên, tôi lấy chút nước uống."

      Mọi người trong phòng tuỳ tiện ngồi xuống chỗ nào đó, Hàng Tiểu Ý kéo Đồng Tâm ngồi trong góc, giọng .

      Thiệu Thành Hi vắt chân, nhíu mày nhìn , thẳng vào vấn đề: "Đồ đâu?"

      Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt liếc , lại quét mắt vòng qua bọn người Hàng Vũ Hằng: "Chúng ta đều là người làm ăn, có lẽ cũng biết thiên hạ có bữa cơm nào là miễn phí."

      Thiệu Thành Hi cười: "Cũng thế, thiếu nợ tôi cái nhân tình, trả rồi, tại đến phiên tôi nợ ."

      Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua Hàng Vũ Hằng: " nên biết, chuyện lần này của ta tương đối khó giải quyết, cũng phải chỉ cần chút chứng cứ là xong."

      "Vì vậy, tôi đưa người biết nội tình việc đến đây, nếu như mở miệng, tất nhiên có biện pháp giải quyết, cũng có hậu hoạ về sau, đúng ?" Khoé miệng Thiệu Thành Hi nhếch lên đầy vui vẻ, trong mắt lên vẻ nhìn xa trông rộng.

      Biểu và giọng của Thẩm Hoài Cảnh đều thờ ơ: "Vì vậy, nên biết món nợ nhân tình thiếu tôi lớn biết bao nhiêu."

      Thiệu Thành Hi hơi hé mắt: "Vì vậy, nhất định có chuyện quan trọng cần tôi giúp, cho nên mới tốn nhiều công sức như vậy."

      Hai người im lặng quan sát lẫn nhau, trong phòng thoáng cái yên tĩnh trở lại, người lạnh lùng, người lạnh nhạt, dường như trong khí có hai luồng khí đối chọi nhau.

      Hàng Vũ Hằng kiên nhẫn gãi đầu, há mồm định chuyện, người đại diện liền ngăn lại, lắc đầu ý cảnh cáo , Thiệu Thành Hi tới đây để lấy chứng cứ, chứ có thể cầm được. Sau khi đến, mới biết người này là Thẩm Hoài Cảnh, người tên Thẩm Hoài này, danh tiếng rất rộng, hắc đạo bạch đạo đều nhúng tay vào, bối cảnh rất sâu, phải đối tượng có thể tuỳ tiện lời đắc tội.

      Cửa phòng bị mở ra, cái đầu ló vào: "Cậu."

      Thẩm Hoài Cảnh quay lại nhìn, hơi nhăn mày... rồi : "Sao cháu lại ở đây?"

      Người đàn ông vừa ra ngoài bưng cà phê đến, hơi lúng túng: " hai, Ôn vừa đưa Tiểu Bắc đến."

      Lông mày Thẩm Hoài Cảnh lại nhíu sâu hơn: "Người phụ nữ kia đâu?"

      Người đàn ông đặt cà phê lên bàn, ho tiếng: " Ôn giống như có việc rất quan trọng, vì vậy đưa Tiểu Bắc đến đây rồi vội vàng rời rồi."

      Đôi mắt Thẩm Hoài Cảnh rơi vào cơ thể gầy của cậu bé, ánh mắt linh động của Khương Hoài Bắc chớp chớp, nhìn người trong phòng lượt, sau đó dừng lại ở người Hàng Tiểu Ý, nhấc chân chạy đến gần , vô hại túm lấy ống tay áo , ngửa đầu : "Em chào chị, em là Khương Hoài Bắc... Chị gọi em là Tiểu Bắc được rồi."

      Cậu nhóc nhìn qua chắc tầm bốn năm tuổi, mặc cái quần yếm , đôi mắt to tròn, con mắt giống như quả nho vừa lớn lại vừa sáng, bộ dáng chọc người thương, Đồng Tâm và Hàng Tiểu Ý nháy mắt bị mê hoặc, Hàng Tiểu Ý vuốt đầu cậu: "Xin chào, Tiểu Bắc..."

      Thiệu Thành Hi nhìn qua: "Tiểu Tiểu, hay em dẫn nó ra ngoài chơi ?"

      Hàng Tiểu Ý vội vàng lên tiếng: "Được." xong đứng lên muốn đưa Khương Hoài Bắc ra ngoài, nhưng cậu nhóc vẫn đứng yên, đưa mắt nhìn Thẩm Hoài Cảnh.

      Thiệu Thành Hi nương theo ánh mắt của Khương Hoài Bắc nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh, cười nhạt: "Tôi chỉ mới rời thành phố A thời gian ngắn, lại giống như xảy ra rất nhiều chuyện mà tôi biết rồi."

      Thẩm Hoài Cảnh giương mắt nhìn : "Như nhau cả thôi." Sau đó liếc mắt với người đàn ông kia cái, ta liền tiến lên đưa Hàng Tiểu Ý và Đồng Tâm, còn có cả Khương Hoài Bắc ra ngoài.

      Trước khi Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi, liền cười trấn an : "Ra ngoài chờ , bọn xong ra ngoài tìm em, đừng quá xa."

      Hàng Tiểu Ý gật đầu, cùng Đồng Tâm đưa Khương Hoài Bắt ra đại sảnh khách sạn chờ bọn họ, người đàn ông bên cạnh Thẩm Hoài Cảnh cũng nhắm mắt theo đuôi các , nửa bước rời.

      Lưng Khương Hoài Bắc đeo cái ba lô , cậu nhóc đổ tất cả đồ bên trong ra ngoài, bên trong đều là đồ ăn vặt có hương vị rất ngon, Khương Hoài Bắc đưa cho Hàng Tiểu Ý túi đầy các loại quả hạt: "Chị ơi, chị có muốn ăn ?"

      Hàng Tiểu Ý cực kì thích đứa nhóc này, sờ đầu cậu: "Chị ăn, em ăn , năm nay em mấy tuổi rồi?"

      Khương Hoài Bắc chui vào trong ngực , giọng non nớt như trẻ sơ sinh: "Em được năm tuổi rồi, nhưng hai tháng nữa là đến sinh nhật, qua sinh nhật liền sáu tuổi."

      Nội tâm Hàng Tiểu Ý bị giọng nho ngọt ngào của cậu làm cho tê dại, mềm thành mảnh.

      Hàng Tiểu Ý thấy Đồng Tâm ngồi im sa lon phát ngốc, chuyện, liền đẩy khẽ : "Tâm Tâm, cậu làm sao thế?"

      Đồng Tâm giật mình hoàn hồn, Khương Hoài Bắc đưa cho cây kẹo que: "Chị ơi, chị làm sao vậy?"

      Đồng Tâm nhìn Khương Hoài Bắc, ánh mắt chậm rãi có tiêu cự, sờ đầu cậu, ngồi xuống nhìn thẳng cậu: "Tiểu Bắc, em thấy chị có ngốc hay ?"

      Khương Hoài Bắc ngậm kẹo que lắc đầu; " ngốc, nhìn chị rất thông minh."

      " sao?" Đồng Tâm thào tự , giơ que kẹo lên cho Khương Hoài Bắc nhìn: "Tiểu Bắc, ràng que kẹo em ăn có vị ô mai, nhưng có người hết lần này đến lần khác lừa gạt em đó là vị cam, em làm gì?"

      Khương Hoài Bắc chớp mắt: "Người đó bị ngốc sao?"

      Đồng Tâm cười ha ha: " phải người đó bị ngốc, mà là ta biến chị thành kẻ đần."

      Khương Hoài Bắc cái hiểu cái : "À, cậu em , nếu chị bị người khác bắt nạt, liền gậy ông đập lưng ông."

      Đồng Tâm híp mắt: "Cái gì?"

      "Chị biết nghĩa của những lời này sao? Rất đơn giản mà..."

      Đồng Tâm cười lạnh: "Tất nhiên là chị biết, người khác đối xử với em như thế nào, em đối xử với họ như thế, người khác biến em thành kẻ đần, em cũng có thể làm như thế với họ."

      Hàng Tiểu Ý sờ đầu : "Tâm Tâm, cậu có chuyện gì vậy?"

      Đồng Tâm lắc đầu: "Đêm qua não bị teo lại, bị tên não tàn lừa."

      Hàng Tiểu Ý nháy mắt mấy cái, thấy bộ dáng tập trung của Đồng tâm, cũng quản , tiếp tục chơi đùa với Khương Hoài Bắc.

      "Tiểu Bắc, về sau dì sinh con , để con bé làm vợ cháu được ?" Hàng Tiểu Ý vuốt ve khuôn mặt non mềm, đứa nhóc như vậy đúng là chọc người thương.

      "Vợ là cái gì?" Khương Hoài Bắc nhìn , trong đôi mắt to tròn mang theo khó hiểu.

      "Vợ à, vợ chính là người cùng chơi với cháu, lúc cháu vui ấy chọc cho cháu cười, lúc cháu vui vẻ cùng cười với cháu, vậy cháu có muốn lấy vợ ?" Hàng Tiểu Ý thấy mình rất giống mấy bà dì quái dị dụ dỗ trẻ con.

      Khương Hoài Bắc nghiêng đầu suy nghĩ chút: " ấy có xinh đẹp giống chị ?"

      Đột nhiên Hàng Tiểu Ý thấy toàn bộ bầu trời đều có màu xanh, cực kì vui vẻ: "Tiểu Bắc thấy dì rất xinh đẹp sao?"

      Khương Hoài Bắc dùng sức gật đầu khẳng định: "Vâng, rất đẹp."

      Hàng Tiểu Ý ôm cậu vào trong ngực: "Tiểu Bắc, dì trở về liền nỗ lực sinh vợ cho cháy, cháu nhất định phải nhớ kỹ, vợ của cháu chỉ có thể là con của dì."

      Khoé miệng người đàn ông đứng bên co giật, những này có ai bình thường.

      Bỗng ở cửa khách sạn, xinh đẹp tết tóc đuôi sam chạy đến mức kịp thở chạy vào: "Tiểu Bắc, Tiểu Bắc..."

      Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu, Khương Hoài Bắc bò từ trong ngực ra: "Chị Đinh Đinh..."

      Ôn Đinh chạy tới, hôn mặt Khương Hoài Bắc cái, cậu kéo tay giới thiệu Hàng Tiểu Ý: "Đây là chị em mới quen, chị ấy còn chơi với em nữa."

      Ôn Đinh ngẩng đầu cười tươi với Hàng Tiểu Ý: "Xin chào, tôi là Ôn Đinh, hân hạnh được biết ."

      Hàng Tiểu Ý cũng cười lại: "Tiểu Bắc rất đáng ."

      Ôn Đinh nhàng xoa đầu của cậu: "Chẳng qua là thấy được lúc nó quậy phá thôi."

      Bọn họ chuyện thang máy đột nhiên mở ra, đám người Thiệu Thành Hi bước ra, Ôn Đinh vừa nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh, giống như gặp quỷ, nhanh chóng nhét đồ bàn vào ba lo của Khương Hoài Bắc, sau đó dắt tay cậu chạy ra ngoài: "Tiểu Bắc, chạy mau, chạy mau..."

      Khương Hoài Bắc rất phối hợp với ấy, giống như hình thành thói quen vậy, Thẩm Hoài Cảnh bước vài bước đến nơi, trầm giọng quát: "Đứng lại."

      Ôn Đinh giống như nghe thấy gì cả, dắt theo Khương Hoài Bắc chạy nhanh như chớp ra ngoài khách sạn, đúng lúc có chiếc taxi tới, hai người chui vào, xe taxi nhanh chóng rời , Hàng Tiểu Ý thấy mặt Thẩm Hoài Cảnh đen như đít nồi rồi.

      Thiệu Thành Hi tới, nhìn thoáng qua chỗ Ôn Đinh biến mất, cười : "Người à, đời này ngàn vạn lần phải khoác lác, chỉ vì mà lộ ra tâm tư."

      Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Hoài Cảnh liếc sang, Thiệu Thành Hi dắt tay Hàng Tiểu Ý: " thôi, về nhà."

      xe, Hàng Tiểu Ý vội hỏi: "Chuyện sao rồi, Thẩm Hoài Cảnh có chứng cứ gì ạ, có thể giúp ba sao?"

      Thiệu Thành Hi u ám nhìn : "Có phải nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh rất vui vẻ ?"

      Hàng Tiểu Ý ngửa đầu nhìn trần xe, chậm rãi : "Lần này thấy Thẩm Hoài Cảnh, em đưa ra quyết định rất quan trọng."

      Khí quanh thân Thiệu Thành Hi lập tức trở nên lạnh lẽo, bàn tay lớn nâng cằm , để cho nhìn mình: "Hàng Tiểu Ý, lặp lại lần nữa?"

      Hàng Tiểu Ý nhìn , trong mắt mang theo vui vẻ: "Chúng ta trở về sinh em bé ."

      Thiệu Thành Hi sững sờ: "Cái gì?"

      "Sinh em bé đó." Hàng Tiểu Ý cười tủm tỉm.

      Trong mắt Thiệu Thành Hi lên dịu dàng vô tận, hôn cái, giọng khàn khàn: "Tiểu Tiểu, muốn sinh con cho rồi sao?"

      Hàng Tiểu Ý gật đầu như gà mổ thóc: "Tiểu Bắc đáng , chúng ta nhất định phải sinh con , sau đó cho thằng bé làm con rể chúng ta, quen thân với Thẩm Hoài Cảnh như vậy, nhất định thành vấn đề."

      Mặt Thiệu Thành Hi hơi khó coi: "Sinh còn là vì chọn rể?" phải là do tình mẫu tử bộc phát, phải vì ?"

      "Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ phải sớm sinh đứa bé, xem mình bao nhiêu tuổi rồi, nhìn người ta có thanh mai trúc mã, con dâu nuôi từ bé gì gì đó, làm sao phải hơn ba mươi rồi vẫn chưa có vợ, xem em có phải nhìn xa trông rộng ?" Hàng Tiểu Ý nhìn , ánh mắt giống như cầu khích lệ.

      Thiệu Thành Hi nghiêng đầu ngắm cảnh ngoài xe, muốn với , thư ký nghe được lời , nhịn được cười trộm.

      Hàng Tiểu Ý mím môi cười, ho tiếng, kéo kéo ống tay , làm nũng: "Vậy cuối cùng chuyện của ba sao rồi?"

      Thiệu Thành Hi vẫn chịu nhìn , giọng cứng ngắc: "Những người kia cũng phải chụp ảnh, mà lục video, từ trong video lấy ra ảnh chụp."

      Trong mắt Hàng Tiểu Ý lên vui vẻ: "Chỉ cần công khai video đó, chứng minh đêm đó ba bất cẩn ngã lên người , vậy còn chuyện gì rồi."

      Thiệu Thành Hi lười để ý , Hàng Tiểu Ý suy nghĩ chút: "Nhưng mà, làm thế nào để lấy video đó? Thẩm Hoài Cảnh đồng ý gặp chúng ta, nhưng vừa rồi ta thiên hạ có bữa cơm nào miễn phí, ta muốn giúp cái gì vậy? Có khó , có thể gặp nguy hiểm ?"

      Thiệu Thành Hi quay đầu nhìn , ánh mắt lạnh như băng: "Em có thấy mình ồn ào lắm hả?"

      Hàng Tiểu Ý cười, nhìn thoáng qua tài xế phía trước, thấy ta chuyên tâm lái xe, liền ôm cánh tay Thiệu Thành Hi, ở môi cắn cái, ở bên tai dùng lượng chỉ hai người mới nghe được : "Chính là vì nên mới sinh đứa bé, sinh đứa bé của hai chúng ta, sinh đứa bé có bộ dạng giống ."

      Thiệu Thành Hi hừ tiếng, hơi nâng mắt: "Em cảm thấy mã hậu pháo* có tác dụng sao?"

      * Nịnh nọt kịp thời, giúp được gì

      Hàng Tiểu Ý vô tội nhìn : " thấy sao?"

      Thiệu Thành Hi nhắm mắt, ho tiếng: "Cũng coi như là có."

      "Vậy em còn ồn ào ?"

      "Chúng ta chỉ nên tập trung vào đường thôi."

      Hàng Tiểu Ý nhịn được nhéo tay : "Khó chịu."

      "Thẩm Hoài Cảnh bảo giúp chuyện gì?" Hàng Tiểu Ý cản được tò mò của mình.

      "Vẫn chưa , nhưng chắc là xử lý chuyện gì đó của kia."

      Hàng Tiểu Ý lấy hai tay áp vào má: "Oà, giận dữ vì hồng nhan, đàn ông như vậy..."

      Ánh mắt lạnh lùng của Thiệu Thành Hi liếc qua, đầu lưỡi Hàng Tiểu Ý uốn cái, đưa tay vuốt mặt Thiệu Thành Hi: "... Mười người như vậy cũng bằng chồng em."

      Thiệu Thành Hi hừ lạnh: "Dối trá."

      Hàng Tiểu Ý chắp tay: "Quá khen rồi."
      Phong nguyet, Sweet you, duyenktn12 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57



      Edit: Song Linh

      Lúc đầu Hàng Tiểu Ý cứ nghĩ đoạn video đó lập tức được đăng lên, rồi chân tướng của việc được sáng tỏ. Nhưng ngược lại, phải chờ đến ba ngày, mãi đến khi chuyện của Hàng Vũ Hằng lên đến đỉnh điểm, mới có người đăng video lên Weibo, mọi thứ lại trở về như trước đó.

      mạng mọi người xôn xao bàn tàn, trình độ tranh luận nảy lửa kém gì mấy ngày trước - lúc ảnh chụp Hàng Vũ Hằng bị tung lên, người hâm mộ nhìn thấy chân tướng của việc, tự nhiên lại càng thêm ủng hộ thần tượng nhà mình, khi chuyện cũng luôn ưỡn ngực ngẩng đầu.

      Chỉ vài giờ sau, có tài khoản Weibo chuyên về tin tức giải trí lại đăng lên, là vì vấn đề gần đây của Hàng Vũ Hằng, nên hình tượng bị phá huỷ rất nhiều, kế hoạch đóng nam chính bộ phim truyền hình cũng chết non, diễn viên nam mới tên Cố Tử Nam liền thay vào vị trí đó.

      Tin tức vừa mới được đăng lên, những cư dân mạng tinh ý đều nghĩ hai chuyện này có liên quan, rất nhanh mạng lại xảy ra chiến tranh, người hâm mộ của Hàng Vũ Hằng và Cố Tử Nam mắng chửi nhau túi bụi. Người hâm mộ Hàng Vũ Hằng bọn họ cố tình hãm hại Hàng Vũ Hằng để tranh vai diễn, người hâm mộ Cố Tử Nam lại Hàng Vũ Hằng chỉ che mắt thiên hạ, Hàng Tiểu Ý nhìn mà ngán ngẩm lắc đầu, ngành giải trí vũng nước đục lớn.

      Đặt Ipad xuống, Hàng Tiểu Ý nhìn về phía Thiệu Thành Hi ngồi ở bàn đọc sách: “Đây là chuyện các bàn bạc sao?”

      Thiệu Thành Hi cũng ngẩng đầu lên: “Ừ, bị thiệt thòi cũng thể thua thiệt được, dù sao cũng phải trả thù lại đúng ?”

      Hàng Tiểu Ý bước đến, đứng ở trước bàn làm việc: “Nhưng mà lại lãng phí vô ích bộ phim, rất nhiều tiền đó…”

      Cuối cùng Thiệu Thành Hi cũng nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn : “ ba của em cơ bản là muốn đóng phim, vừa vặn đúng ý của cậu ta. Nhưng chuyện hình tượng bị huỷ hoại là , em nghĩ chỉ cần cái video có thể chặn được trăm vạn cái miệng của xã hội này sao, tất nhiên thể, lần này Hàng Vũ Hằng bị lọt xuống chỗ hiểm rồi.”

      Hàng Tiểu Ý bĩu môi, được rồi, có thứ gì tồn tại mãi mãi cả.

      Mặc dù video chứng minh cho Hàng Vũ Hằng xuất rất nhanh, nhưng vẫn có nhiều người tin vào kiện lần này, liền cho rằng Hàng Vũ Hằng là đồng tính luyến ái, cho nên sau này chỉ có thể trông cậy vào thời gian để chứng minh thôi, dù sao cũng có ai quản được người khác muốn gì.

      Hàng Tiểu Ý ra khỏi thư phòng, rất nhanh bưng chén canh trở lại, bưng đến bên cạnh Thiệu Thành Hi: “Nào, mau uống .”

      Thiệu Thành Hi chỉ nhìn thoáng qua: “Đây là cái gì?”

      Hàng Tiểu Ý rất thần bí : “Đây là thuốc mẹ đặc biệt tìm, uống nó vào chắc chắn sinh được con .”

      Mắt Thiệu Thành Hi rời vi tính, ngẩng đầu lên nhìn : “Hàng Tiểu Ý, đầu em bị nước vào à?”

      Hàng Tiểu Ý nhướng mày, đẩy chén canh đến bên miệng : “Mau lên, uống hết , đừng có phụ lòng mẹ.”

      Thiệu Thành Hi đứng lên, liên tục né tránh: “Em biết những người này thể tin hả, em sợ uống rồi bị phế , em cũng mất luôn nửa đời sau hạnh phúc đó.”

      Hàng Tiểu Ý từng bước ép sát: “ sao, sao đâu, nhanh lên, uống xong là có thể sinh con rồi.”

      Thiệu Thành Hi bị ép đến mức còn chỗ để trốn, đành phải dịu dàng xoa tóc : “Tiểu Tiểu, nếu con cả phải con , chúng ta lại sinh thêm đứa nữa, đến khi sinh được con mới thôi, được ?”

      Hàng Tiểu Ý lườm : “ được, nhất định phải uống.”

      “Thành Hi, uống xong canh gà chưa? Mẹ vẫn chờ để rửa chén đấy.” Mẹ Thiệu vừa lau tay vừa bước vào thư phòng.

      “Canh gà?” Thiệu Thành Hi lạnh lùng nhìn Hàng Tiểu Ý.

      Hàng Tiểu Ý ha ha cười gượng: “Em mẹ đặc biệt làm canh gà cho bồi bổ thân thể, còn chịu uống, ngoan, mau uống .”

      “Trong này có cái gì khác ạ?” Thiệu Thành Hi nghi ngờ nhìn mẹ Thiệu

      “Cái gì? Còn có thể có cái gì? Con còn nghi ngờ mẹ con đầu độc con sao hả?” Mẹ Thiệu lườm cái: “Uống nhanh lên, xong rồi cầm chén ra ngoài.”

      Nhìn mẹ Thiệu ra ngoài, Thiệu Thành Hi nhanh chóng chặn Hàng Tiểu Ý muốn chạy trốn lại, Hàng Tiểu Ý vội vàng xin tha: “Là canh gà, canh gà, đừng đổ…”

      Thiệu Thành Hi đánh mông : “Dám lừa , Hàng Tiểu Ý, em rất thích ăn đòn.”

      “Thiệu Thành Hi, là do muốn sinh con với em, nên mới sợ.” Hàng Tiểu Ý hừ tiếng.

      Thiệu Thành Hi nhéo chóp mũi : “Hàng Tiểu Ý, em chờ đó, nhất định bắt em trả giá lớn vì câu này.”

      Hàng Tiểu Ý lè lưỡi với : “Em chờ, có bản lĩnh đến đây…”

      Đôi mắt Thiệu Thành Hi tối lại, cầm chén canh trong tay lên uống, rồi mới mập mờ nhéo eo , nhàng bên tai: “Buổi tối nhớ tắm rửa sạch , nằm giường chờ …”

      Mặt Hàng Tiểu Ý đỏ đến tận mang tai, lườm cái rồi cầm chén ra ngoài.

      Hàng Tiểu Ý ra khỏi thư phòng rồi giúp mẹ Thiệu dọn dẹp phòng bếp, lúc hai người chuyện phiếm, mẹ Thiệu cũng hỏi chút về chuyện của Hàng Vũ Hằng, Hàng Tiểu Ý cũng với bà, để cho bà khỏi phải lo lắng.

      Mẹ Thiệu gật đầu: “Trôi vào quên lãng được tốt, làm minh tinh ngành giải trí dễ dàng, chút riêng tư cũng có, ngủ giấc cũng có thể bị quay lén được, đây chẳng khác gì phô bày cả con người mình trước mặt người khác sao?”

      Hàng Tiểu Ý thở dài hơi, Hàng Vũ Hằng làm việc dễ dàng, những người kia chỉ vì bắt thóp của , mà theo dõi cả đêm, mang theo cả máy ảnh để qua video, chỉ vì muốn lấy được chút thông tin riêng tư.

      “Thành Hi, vứt rác con.” Mẹ Thiệu nhìn đống đồ bỏ đầy, gọi Thiệu Thành Hi đổ rác.

      “Vâng.” Thiệu Thành Hi đáp, đến phòng bếp cầm túi rác lên, tiện cầm tay Hàng Tiểu Ý dắt : “, chúng ta cùng đổ rác.”

      Mẹ Thiệu nhìn : “Chỉ có túi đựng đồ bỏ , con mình là được rồi, dắt Tiểu Tiểu theo làm gì?”

      Thiệu Thành Hi gì, chỉ nhìn Hàng Tiểu Ý, cầm túi rác đứng bất động.

      Mẹ Thiệu nhìn , cười như cười: “Sao nào, xa vợ có chút mà quên luôn cả cách vứt rác rồi sao?”

      Thiệu Thành Hi cười: “Vừa ăn cơm xong, con dắt Tiểu Tiểu bộ chút, tránh cho ấy tăng cân nữa.”

      Hàng Tiểu Ý nhấc chân lên nhàng đá vào bắp chân : “ mới béo đấy!”

      Thiệu Thành Hi đưa tay nắm cổ tay : “ nào, cùng vứt rác thôi.”

      “Mẹ, chúng con đây ạ.” Hàng Tiểu Ý vẫy tay với mẹ Thiệu

      Mẹ Thiệu nhìn bóng lưng của hai người, chỉ mỉm cười.

      xuống lầu, Thiệu Thành Hi vứt cái túi vào thùng rác, ôm Hàng Tiểu Ý về hướng cửa của khu chung cư. Bây giờ là mùa thu, gió buổi tối cũng hơi lạnh, Thiệu Thành Hi cài quần áo Hàng Tiểu Ý lại cẩn thận, sờ sờ khuôn mặt nhắn của , rồi mới dắt , hai người nhàn nhã bộ.

      “Thành Hi, hai ấy sắp kết hôn với Nhan Giai, chúng ta nên đưa quà mừng gì nhỉ? Lúc chúng ta kết hôn, hai cho phong bì rất dày đó.”

      “Em muốn đưa cái gì?” Thiệu Thành Hi nhìn .

      Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu, suy nghĩ, đột nhiên cười: “Hay chúng ta bỏ hai trăm vạn vào chính cái phong bì đó, dán lại rồi tặng cho ấy?”

      Thiệu Thành Hi nhịn được, liền bật cười, ngón tay vuốt ve lòng bàn tay : “ biết nên đau lòng thay hai em vì có đứa em như thế, hay nên vui mừng vì mình có vợ biết tiết kiệm như vậy đây.”

      Hàng Tiểu Ý cũng vui vẻ theo: “Nếu được, chúng ta phải tặng cái gì?”

      Thiệu Thành Hi suy nghĩ chút rồi : “Tặng cái bồn tắm lớn .”

      “Bồn tắm lớn?” Hàng Tiểu Ý trừng : “Có người nào tặng quà cưới là bồn tắm sao?”

      Thiệu Thành Hi chỉ nhướng mày: “ hai em hiểu.”

      Hàng Tiểu Ý nghĩ lúc, mới hiểu được lời mập mờ của , khỏi thẹn quá hoá giận: “Thiệu Thành Hi…”

      Thiệu Thành Hi cười ra tiếng, kéo vào trong ngực rồi đến cửa hàng tạp hoá bên ngoài khu chung cư, giọng : “Đừng nghịch ngợm, người ta lại chê cười bây giờ.”

      Hàng Tiểu Ý thấp giọng : “Tạm thời tha cho .”

      Hai người dạo trong cửa hàng vòng, Thiệu Thành Hi cầm hộp áo mưa giá xuống rồi thanh toán.

      Ra khỏi cửa hàng, Hàng Tiểu Ý nhìn , đôi mắt chưa đầy vẻ ai oán: “Thiệu Thành Hi, nhìn mình lòi đuôi rồi kìa, ràng là muốn sinh con.”

      Thiệu Thành Hi cốc đầu : “Ngốc, phải tránh đoạn thời gian rồi mới sinh con, đúng là biết hưởng thụ.”

      Hàng Tiểu Ý nghĩ, liên tiếp phát ra tiếng hừ: “Bởi vì thói quen sinh hoạt lành mạnh của ảnh hưởng tới kế hoạch tạo em bé của em, có biết chỉ vì nguyên nhân cá nhân của , mà tạo ra bao nhiêu kẻ địch cho con của chúng ta ?”

      Thiệu Thành Hi thể nhịn được nữa, ôm vào lòng, xoay vòng: “Hàng Tiểu Ý, em bị ngốc hả, hả, hả…”

      Hàng Tiểu Ý ôm chặt cổ , đầu tựa vào lòng Thiệu Thành Hi, ngừng cười: “ được, Thành Hi, choáng, choáng, đừng có đánh trống lảng…”

      “Khụ khụ…” Đột nhiên tiếng ho khan truyền tới, Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu nhìn, nhanh chóng nhảy ra từ trong ngực Thiệu Thành Hi: “Cha, cha về rồi.”

      Cha Thiệu vừa tham gia tiệc rượu xong rồi được người ta đưa về, giả bộ điềm tĩnh gật đầu: “Ừ, hai đứa bộ sao.”

      Hàng Tiểu Ý vội vàng gật đầu: “Vâng vâng.”

      Cha Thiệu cố ý hướng mắt lên : “Đồ của hai đứa rơi kìa.”

      Hàng Tiểu Ý nhìn sang, chiếc hộp màu hồng nho yên lặng nằm bên chân Thiệu Thành Hi, trong nháy mắt cảm thấy cả người đều đau, cực kì muốn đập đầu vào tường.

      Mặt Thiệu Thành Hi đỏ, tim đập nhanh, xoay người nhặt lên, nhét vào túi, giọng khách khí: “Cảm ơn cha.”

      Cha Thiệu gật đầu: “ cần khách sáo.”

      Hàng Tiểu Ý chỉ biết im lặng nhìn trời.

      Ba người cùng nhau trở về nhà, Thiệu Thành Hi nhàng bên tai : “Có muốn được cõng ?”

      Hàng Tiểu Ý véo tay , thở phì phì: “ cần.”

      Thiệu Thành Hi nhìn vẻ mặt ai oán thể thương nổi của , nhàng cười.

      “Thành Hi…” Cha Thiệu phía trước gọi , Hàng Tiểu Ý nhanh chóng đẩy .

      “Vâng, có chuyện gì sao ạ?”

      Cha Thiệu liếc nhìn Hàng Tiểu Ý phía sau cách hai người hai mét, giọng : “Bây giờ hai đứa muốn có con sao?”

      Thiệu Thành Hi chỉ liếc ông cái: “Cha, cha nhiều chuyện.”

      Cha Thiệu lườm : “Cái gì mà nhiều chuyện chứ, con trưởng thành rồi, nhất định phải sinh đứa bé.”

      Thiệu Thành Hi cười: “Sinh con, mỗi ngày Tiểu Tiểu đều bắt sinh con, hai người cũng ép, dù sao cũng phải đợi con cai thuốc rồi tính.”

      Cha Thiệu như trút được gánh nặng thở phào hơi: “Hoá ra phải do Tiểu Tiểu muốn sinh con, nếu là con bé muốn có con, sao cha và mẹ con có thể biết xấu hổ mà chuyện này với con bé chứ, bây giờ các trẻ đều muốn giữ dáng, muốn kết hôn hai năm rồi mới có con, cha với mẹ con cũng hiểu.”

      Thiệu Thành Hi khoát tay: “Cha yên tâm , con dâu của cha thực khác với con dâu nhà người ta, ấy chỉ muốn sinh con, mà ngay cả cháu rể cũng chọn xong rồi, cha cứ yên tâm .”

      *

      Ban đêm yên lặng mà đẹp đẽ, giường có hai bóng người quấn lấy nhau làm cho ban đêm lạnh lẽo tăng thêm vài phần tươi đẹp.

      Thiệu Thành Hi nhàng cắn mút chiếc cổ trắng nõn của , từng động tác như có như mang theo lửa nóng, Hàng Tiểu Ý chịu được những nụ hôn của , hơi cong lưng lên.

      Tiếng thở dốc trầm thấp của Thiệu Thành Hi vang lên bên tai, làm cho vành tai đỏ bừng của thêm kiều diễm ướt át, bàn tay lớn nhàng trượt từ bắp chân lên đến bắp đùi , muốn đến chỗ sâu kín nhất, Hàng Tiểu Ý đột nhiên nắm chặt tay , thở khẽ: “… được.”

      “Có chuyện gì?” Thiệu Thành Hi hôn , mơ mơ hồ hồ hỏi.

      Đôi mắt bao phủ bởi sương mù của Hàng Tiểu Ý nhìn , lộ ra vẻ cực kì vô tội: “Họ hàng tới.”

      Thiệu Thành Hi nhíu mày: “Tại sao biết?”

      “Đến sớm mà.”

      Khí lực người Thiệu Thành Hi lập tức bùng nổ, nằm sát Hàng Tiểu Ý, vuốt bụng , giọng trống rỗng: “Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý…”

      xong liền đứng dậy, Hàng Tiểu Ý lập tức kéo : “ đâu?”

      lấy trà gừng đỏ cho em uống, cho ấm bụng.”

      Cuối cùng Hàng Tiểu Ý nhịn được cười ra tiếng: “Ha ha, em lừa thôi mà…”

      Mặt Thiệu Thành Hi đen xì, tay thò vào trong chăn kiểm tra chút, tay ôm lấy Hàng Tiểu Ý ném lên giường, để cho lưng quay về phía mình, hơi dùng sức đánh mông cái, nghiến răng nghiến lợi : “Hàng Tiểu Ý, em có biết hậu quả của việc này nghiêm trọng như thế nào …”

      Hàng Tiểu Ý nằm lỳ gường, cười chảy bao nhiêu nước mắt, cuối cùng Thiệu Thành Hi nhịn được nữa, cầm lấy chiếc áo mưa rồi thả vào trong tay , sau đó mới ôm vào trong lòng, nhàng bên tai : “Phạt em mang vào cho .”

      Oanh tiếng, mặt Hàng Tiểu Ý đỏ như cua luộc, đỏ từ sợi tóc đến đầu ngón chân, giọng từ chối: “Em …”

      Thiệu Thành Hi cầm tay hướng xuống dưới tìm kiếm, giọng mang theo dụ dỗ: “Ngoan…”

      Hàng Tiểu Ý từ từ nhắm mắt lại, dám nhìn, tay hơi run, dám nhúc nhích.

      Thiệu Thành Hi cố gắng kiên nhẫn, môi nhịn được mà lưu luyến cổ .

      “Xoảng” tiếng, doạ Hàng Tiểu Ý giật mình, mở mắt ra: “Có chuyện gì vậy?”

      Mặt Thiệu Thành Hi đen đến mức có thể so sánh với đáy nồi, bên ngoài căn phòng có tiếng mẹ Thiệu loáng thoáng: “Ông xem mình , uống nước cũng có thể làm vỡ cốc, thôi, đừng nhặt nữa, nhặt rồi lại bị đứt tay bây giờ, đêm hôm khuya khoắt, đúng là doạ chết người…”

      Hàng Tiểu Ý nhịn được, lăn vào trong lòng Thiệu Thành Hi cười đến thở nổi, Thiệu Thành Hi cực lực nhẫn nhịn, hung dữ : “Ngày mai chuyển về, ở đây nữa.”

      Hàng Tiểu Ý vừa cười vừa nâng mặt lên rồi hôn cái: “Ôi, Thành Hi đáng thương…”

      Gân xanh hai bên thái dương Thiệu Thành Hi giật giật, đè xuống giường, trừng phạt tội chế giễu .

      Mặt trăng lặng lẽ biến mất sau đám mây, chỉ lộ ra vầng trăng cong quan sát mặt đất.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58


      Edit: Song Linh

      Buổi tối của vài ngày sau đó, Hàng Vũ Hằng trở về, sau khi trở về trực tiếp vác hành lý đến nhà trọ của Thiệu Thành Hi và Hàng Tiểu Ý, nhìn thấy Hàng Vũ Hằng, Hàng Tiểu Ý kinh ngạc: " ba? Sao về rồi?"

      Hàng Vũ Hằng nhìn qua rất tiều tuỵ, vừa đến ngồi phịch xuống ghế sa lon, Thiệu Thành Hi từ trong phòng đọc sách ra, nhìn thấy cũng hơi kinh ngạc: "Sao cậu trở về rồi? nghiệp đùa giỡn hoàn thành rồi?"

      Hàng Vũ Hằng nửa nằm nửa ngồi ghế sa lon, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đèn trần nhà, giọng yếu ớt vô lực: "Em à, bị nàng Đồng Tâm này hành hạ đến mức sắp chết rồi, em xem có phải đầu óc ấy có bệnh , có bệnh hả..."

      Hàng Tiểu Ý rót cho cốc nước: "Có chuyện gì vậy? Tâm Tâm làm sao? vứt bỏ ấy rồi trở về?"

      Thiệu Thành Hi tới ngồi xuống đối diện , trong mắt lên vẻ cơ trí: " phải Đồng tâm người ta làm gì cậu, mà là cậu làm gì ấy chứ nhỉ?"

      Hàng Tiểu Ý nghe xong, bùng nổ: "Hàng Vũ Hằng, làm gì Đồng Tâm? mà dám làm tổn thương ấy, em nhất định tha cho ."

      Thiệu thành Hi kéo Hàng Tiểu Ý lại, cười nhạo: "Em nhìn cậu ta như vậy, ràng là chưa ép buộc được người ta, sau đó còn bị hành hạ."

      Hàng Vũ Hằng ném cái gối tới: "Thiệu Thành Hi, mẹ nó..."

      Hàng Tiểu Ý gấp muốn chết: " ràng , Tâm Tâm làm sao?"

      Đột nhiên người Hàng Vũ Hằng cứng ngắc, ngồi đó nhăn nhó cả buổi, vò đầu bứt tóc: " với ấy là thích Thiệu Thành Hi."

      khí trong phòng bỗng im ắng lạ thường, Hàng Tiểu Ý nhìn thoáng qua Thiệu Thành Hi, lại liếc qua Hàng Vũ Hằng, hoang mang hỏi: "Vậy ra hai người thích nhau sao?"

      Thiệu Thành Hi đánh mông cái, nhìn Hàng Vũ Hằng: "Cho nên, cậu những lời đó với ấy là có mục đích gì?"

      Hàng Vũ Hằng rất , ho khan liên tục: "... Chỉ là đùa vui thôi."

      " sao? Chỉ đơn giản như vậy?" ràng Thiệu Thành Hi tin.

      Hàng Vũ Hằng nằm ghế sa lon giả chết, câu nào.

      Hàng Tiểu Ý nghĩ rất lâu: "Vậy cuối cùng bây giờ chuyện ra sao? với Đồng Tâm thích Thiệu Thành Hi, sau đó sao?"

      Hàng Vũ Hằng vẫn im lặng, lúc sau mới ngẩng đầu lên: "Tiểu Tiểu, người đàn ông Đồng Tâm là ai?"

      Hàng Tiểu Ý sững sờ, chẳng lẽ biết rồi?

      "Hả? Sao lại hỏi vậy?"

      Hàng Vũ Hằng đưa tay sờ cằm, giống như để ý: "Đồng Tâm ấy ở cùng chỗ với người đàn ông kia."

      "Cái gì?" Mắt Hàng Tiểu Ý mở to hết cỡ: "Sao Đồng Tâm có thể ở cùng chỗ với người đàn ông kia chứ? Cuối cùng có chuyện gì xảy ra vậy?" ràng người đàn ông đó chính là Hàng Vũ Hằng mà.

      Hàng Vũ Hằng lại im lặng, Hàng Tiểu Ý gấp đến phát điên rồi: " ba, nếu , em gọi điện hỏi Đồng Tâm đó?"

      Hàng Tiểu Ý giả bộ cầm điện thoại, Hàng Vũ Hằng vội vàng nhảy từ ghế sa lon xuống cướp điện thoại của : " , , em đừng manh động..."

      Thiệu Thành Hi kéo Hàng Tiểu Ý về bên cạnh mình, nhìn bộ dáng mất tự nhiên của Hàng Vũ Hằng, mắt lên tia khôn khéo: "Hàng Vũ Hằng, phải cậu lợi dụng chuyện đồng tính luyến ái này để làm gì đó với Đồng Tâm chứ?"

      Hàng Vũ Hằng liếc xéo : "Tớ có thể làm gì? Sau khi Đồng Tâm biết chuyện này, suy nghĩ vì hạnh phúc của Tiểu Tiểu, cho tớ phá hỏng hạnh phúc của các cậu, mỗi ngày đều tìm mạng đống ảnh đàn ông hở ngực lộ lưng rồi bắt xem..." đến đây, Hàng Vũ Hằng nhịn được rùng mình cái: " là đầu óc có bệnh..."

      "Tại sao phải bắt ngắm ảnh trai chứ?" Hàng Tiểu Ý nghi ngờ.

      Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Hàng Vũ Hằng thay đổi đủ bảy màu cầu vồng: " hiểu não Đồng Tâm chứa cái gì, ấy hỏi là công hay thụ? Mẹ nó, có biết công thụ là cái quái gì đâu. Nhưng vẫn phải tỏ ra rụt rè, nên , ấy lập tức lên mấy trang web về đồng tính luyến ái tìm ảnh chụp cho xem, chọn ra vài tấm mình ưa thích, để xem xem có thích công , thụ như thế nào, mở rộng tầm mắt của , giúp quên Thiệu Thành Hi."

      "Cái này còn chưa là gì, biết ấy lấy đống video kia từ chỗ nào, ngoạ tào..." Hàng Vũ Hằng liên tiếp tục: "Em xem ấy có phải con , phải là người bị bệnh thần kinh mới đúng, đàn ông với đàn ông, ngoạ tào..." Hàng Vũ Hằng đau khổ che mắt: " tại vừa nhắm mắt lại, trước mắt toàn ra lồng ngực với bờ mông của đàn ông, sắp bị ấy ép đến phát điên rồi..."

      Thiệu Thành Hi và Hàng Tiểu Ý nghe xong đều trợn mắt há mồm, may thay Hàng Tiểu Ý kịp phản ứng, theo bản năng che lỗ tai Thiệu Thành Hi lại: "Em cảm thấy ba có thể bị bẻ cong queo, ngàn vạn lần thể để như thế được..."

      Thiệu Thành Hi cầm tay Hàng Tiểu Ý, cười: "Đồng Tâm là nữ trung hào kiệt."

      "Sau đó sao? Chuyện này có liên quan gì đến chuyện Đồng Tâm ở chung chỗ với người đàn ông kia?" Hàng Tiểu Ý hơi mơ hồ.

      "Con mẹ nó chứ, hai ngày trước vẫn còn tốt, mỗi ngày đều nghĩ biện pháp tra tấn , đột nhiên lại cho biết, ấy ấy rồi, lại còn ở chung chỗ với người mình sáu năm, sau đó lại muốn tham gia huấn luyện, liền biến mất tăm..." Vẻ mặt Hàng Vũ Hằng mơ màng: "Cái này con mẹ nó là chuyện gì vậy..."

      Mắt Hàng Tiểu Ý hơi nheo lại, bỗng nhiên nhớ tới mấy lời Đồng Tâm với Khương Hoài Bắc, trong lòng như loáng thoáng đoán được gì đó, nhưng vẫn chưa ràng.

      Thiệu Thành Hi liếc cái, cười lạnh: "Hàng Vũ Hằng, cậu còn che giấu chưa chuyện gì nữa?"

      Hàng Vũ Hằng nhìn Thiệu Thành Hi, khôn khéo trong mắt Thiệu Thành Hi khiến Hàng Vũ Hằng cảm thấy mình giấu nổi, vội vàng đứng lên: " mệt, ngủ đây, hai người tự nhiên ." xong, cầm theo hành lý bước vào phòng trọ, nhanh chóng đóng cửa lại.

      Trong chốc lát chỉ còn lại Thiệu Thành Hi và Hàng Tiểu Ý mặt đối mặt, Hàng Tiểu Ý cầm điện thoại gọi điện cho Đồng Tâm, chuông reo hai tiếng rồi bị cúp máy, sau đó Hàng Tiểu Ý nhận được tin nhắn, Đồng Tâm huấn luyện nên tiện nghe, hỏi Hàng Tiểu Ý có chuyện gì sao.

      Hàng Tiểu Ý híp mắt, với ấy là có gì, nhất định phải chăm chỉ luyện tập, trực giác cho biết giữa hai người này có chuyện gì đó giấu giếm bọn .

      "Thành Hi, xem ba trẻ con như vậy, có phải thích Đồng Tâm rồi hay ?" Hàng Tiểu Ý như suy nghĩ gì đó.

      Thiệu Thành Hi liền ôm vào phòng: "Được rồi, đừng đoán mò nữa, ba em ngốc , nhưng Đồng Tâm cũng là thông minh , yên tâm , ba em thoát khỏi bàn tay của Đồng Tâm đâu."

      *

      Tuy rằng chuyện trước đó giải quyết xong, nhưng Hàng Vũ Hằng bị ảnh hưởng , gần đây tâm trạng cũng tốt, vì vậy từ chối làm việc, cũng về nhà, cứ bám riết ở chỗ của Hàng Tiểu Ý và Thiệu Thành Hi, ngoại trừ ngẫu nhiên ra thông báo gì đó, vẫn sống mơ mơ màng màng ở chỗ này.

      là Hàng Tiểu Ý chưa từng thấy bộ dáng này của Hàng Vũ Hằng. Trong quá khứ mặc kệ có chuyện gì xảy ra, Hàng Vũ Hằng đều cười khinh thường rồi cho qua. Chuyện đồng tính luyến ái lần này lớn như vậy, ấy cũng để trong lòng. Đột nhiên biến thành chàng trai u buồn, Hàng Tiểu Ý thử gọi điện cho Đồng Tâm, ấy là sắp đến trận chung kết rồi, vì vậy tổ tiết mục chuẩn bị cho ấy kiểu huấn luyện kín, gần đây cũng có cách nào liên lạc được. Hàng Tiểu Ý cũng biết ấy coi trọng trận đấu lần này thế nào, vì vậy cũng dám chuyện của Hàng Vũ Hằng ra, chỉ dặn dò ấy chú ý giữ sức khoẻ.

      Hàng Tiểu Ý muốn chuyện với Hàng Vũ Hằng, liền từ chối, ngược lại Thiệu Thành Hi vẫn như bình thường, quan tâm, còn Hàng Vũ Hằng chỉ bị tình tổn thương thôi mà.

      Hàng Tiểu Ý muốn quản cũng được, dứt khoát kệ , đợi đến khi Đồng Tâm tham gia trận đấu xong rồi ràng thể.

      Trong khoảng thời gian này ngoại trừ làm, lo liệu cho Hàng Vũ Hằng, vẫn giúp Nhan Giai về chuyện kết hôn, dù sao cũng vừa kết hôn xong, vấn đề đó cũng biết hơn nhiều, nên mới có thể giúp được.

      Hôm nay, Hàng Tiểu Ý vừa lên lớp được bao lâu, liền nhận được điện thoại của Ngan Giai, giọng ấy trong điện thoại hơi gấp, bảo đến bệnh viện, Hàng Tiểu Ý nghĩ rằng Nhan Giai xảy ra chuyện gì, vội vàng xin nghỉ rồi đến bệnh viện, vừa đến thấy Nhan Giai ngồi trong đại sảnh ngẩn người.

      Hàng Tiểu Ý nhanh chóng đến: "Chị dâu, chị làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?"

      Nhan Giai nhìn thấy , sững sờ đưa tờ giấy trong tay mình cho Hàng Tiểu Ý, nhận lấy rồi nhìn xem, mặt lên vẻ vui mừng: "Chị mang thai? Mau cho hai em biết, nhất định ấy rất vui vẻ." Hàng Tiểu Ý hưng phấn cầm điện thoại muốn gọi cho Hàng Vũ Tề.

      Nhan Giai liền kéo lại: "Tiểu Tiểu..." Vừa được hai chữ rơi nước mắt: "Tiểu Tiểu..."

      Hàng Tiểu Ý hoảng sợ: "Làm sao vậy, Giai Giai, sao chị lại khóc? Chị muốn sinh con sao? sao mà, chị muốn sinh, hai ép chị."

      Nhan Giai nghe vậy càng khóc thương tâm hơn, giọng nghẹn ngào: "Tiểu Tiểu, hai em có con ở bên ngoài..."

      Hàng Tiểu Ý nghe xong, cực kì hoảng sợ, bỗng nhớ đến lần đó với Đồng Tâm rồi bắt gặp Tô Như, nhưng vẫn dám khẳng định: "Sao có thể chứ, Giai Giai, có phải chị hiểu lầm ?"

      " có, Tiểu Tiểu, có..." Hai mắt Nhan Giai đẫm lệ mông lung, ngừng lắc đầu: "Chị nhìn thấy tin nhắn Weibo của kia điện thoại ấy, kia hỏi ấy đòi tiền, hai em đưa, còn hỏi con ta sao rồi, Tiểu Tiểu."

      Nếu như Nhan Giai , Hàng Tiểu Ý có thể khẳng định kia chính là Tô Như. Bỗng Hàng Tiểu Ý biết gì cả, đành phải an ủi Nhan Giai trước, vất vả lắm ấy mới ngừng khóc, Hàng Tiểu Ý cẩn thận từng li từng tí : "Giai Giai, hai em là loại người nào chị nhất, chuyện này còn chưa sáng tỏ, chị đừng kết luận quá sớm, trước tiên phải biết chân tướng chuyện này, hay chị chuyện công bằng với hai em ?"

      Nhan Giai lắc đầu, mắt lại hơi ướt: " cái gì? Tin nhắn đó là từ hơn tuần trước rồi, hai em lừa chị, cơ bản là ấy nghĩ đến việc ra, cũng muốn cho chị biết, Tiểu Tiểu, nếu Thiệu Thành Hi còn liên lạc với bạn cũ, em có tức giận ?"

      lần nữa Hàng Tiểu Ý biết phải gì.

      "Hơn nữa, đừng cho hai em biết chị biết chuyện này, bây giờ chị biết phải làm gì, đó là bạn cũ của ấy, bọn họ nhau từ trước, chị sợ nếu chuyện với nhau, nếu ấy và kia có con, tình cảm của bọn chị liền chấm dứt, chị nỡ bỏ, Tiểu Tiểu, chị nỡ..."

      Hàng Tiểu Ý đau lòng thay cho Nhan Giai, giận Hàng Vũ Tề, nhưng Hàng Vũ Tề là trai của , thể để ấy đánh mất, chỉ cảm thấy đau đầu gần chết: "Chuyện đó, Giai Giai, chị muốn thế nào?"

      Nhan Giai ngừng lắc đầu: "Chị biết, biết, bây giờ chị còn mang thai, đứa bé này phải làm sao?"

      vất vả đưa Nhan Giai trở về, Hàng Tiểu Ý bụng lửa giận, lái xe thẳng đến công ty Thiệu Thành Hi, bởi vì quá tức giận nên trực tiếp đẩy cửa ra, những người trong văn phòng họp liền ngẩng đầu nhìn , Hàng Tiểu Ý kinh ngạc, lúng túng xoay người: "Xấu hổ, xấu hổ, mọi người tiếp tục, mọi người tiếp tục..." xong liền ủ rũ ra ngoài.

      "Chờ chút." Thiệu Thành Hi đứng lên từ bàn họp: "Tan họp ." Sau đó dắt Hàng Tiểu Ý tới phòng làm việc của mình.

      Hàng Tiểu Ý cúi đầu im lặng, thấy mọi người rời hết mới ngẩng đầu thở phì phò: "Thành Hi, em cho biết, Nhan Giai mang thai rồi..."

      Thiệu Thành Hi đưa cốc nước bàn của mình cho : "Ừ, mang thai là chuyện tốt."

      Hàng Tiểu Ý đẩy tay của ra: ", là..." Hàm răng của nghiến lại, sau đó hung dữ lườm Thiệu Thành Hi: "Đàn ông các người đều như vậy, hai em cũng như vậy, rốt cuộc mấy người nghĩ cái gì thế, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

      Thiệu Thành Hi bế lên rồi đặt xuống sa lon, cúi đầu nhìn : "Em gọi điện hỏi hai em chưa?"

      "Chưa, em dám , Nhan Giai cho em , em sợ xong khiến ấy mâu thuẫn, vì vậy mới đến tìm trước."

      Thiệu Thành Hi nở nụ cười, cúi đầu hôn cái, xoa đầu : "Ừ, tệ, chưa đến nỗi đần."

      Hàng Tiểu Ý liên tiếp hừ hừ: "Làm sao bây giờ? thấy Nhan Giai khóc đấy, hơn nữa chị ấy còn mang thai, chuyện con của Tô Như là sao? hai em cho biết?" Đột nhiên Hàng Tiểu Ý nheo mắt lại nhìn Thiệu Thành Hi: "Có phải sớm biết rồi hay ?"

      Thiệu Thành Hi hơi tức giận, cốc đầu cái: "Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, trước khi chuyện này được làm , đừng tuỳ tiện chụp mũ cho hai em, buổi tối về nhà ăn cơm, xem tình huống rồi sau."

      Hàng Tiểu Ý vẫn chưa nguôi giận: " đến chuyện đứa bé, chuyện hai em gạt Nhan Giai chuyện bạn cũ nhắn tin Weibo là sai, chia tay rồi, còn quan tâm người ta làm gì? Vì sao vẫn liên lạc với nhau? Sao thể công bằng ra với Nhan Giai?"

      Thiệu Thành Hi im lặng xoa tóc của , khi phụ nữ nổi nóng có gì gọi là lý trí nữa rồi.

      "Thiệu Thành Hi, em biết ngay là đàn ông các lúc nào cũng đỡ giúp nhau mà, hừ." Hàng Tiểu Ý bĩu môi.

      Thiệu Thành Hi cười: "Vậy phụ nữ các em thế sao?"

      "Nhưng mà Nhan Giai là người bị hại, còn dám giúp hai của em."

      Đôi mắt Thiệu Thành Hi híp lại: "Em còn nhớ lần trước em nghi oan cho ?"

      Bỗng nhiên Hàng Tiểu Ý hơi lúng túng, ho vài tiếng: " đừng trả đũa, em nghi oan cho , chỉ là ôn hoà nhã nhặn hỏi, hơn nữa tính chất giống nhau có được ?" xong câu cuối, Hàng Tiểu Ý trừng .

      Thiệu Thành Hi cười như cười nhìn , đột nhiên ôm vào ngực rồi hôn xuống dưới, Hàng Tiểu Ý đẩy : "Tật xấu lại phát tác rồi, chúng ta chuyện quan trọng mà, dám... A..."

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59

      Edit + Beta: Song Linh

      Buổi tối, Hàng Tiểu Ý và Thiệu Thành Hi về nhà họ Hàng ăn cơm, tiện đường Hàng Vũ Hằng cũng theo về.

      Lần này về nhà, Hàng Vũ Tề và Hàng Vũ Hằng đứng chung chỗ, gương mặt Hàng Vũ Tề mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm ràng. Hàng Vũ Hằng càng phải , dáng vẻ uể oải suy sụp. Nhìn tổng thể, đây chính là cặp đôi thất bại, lại làm nổi bật lên vẻ đẹp trai của Thiệu Thành Hi.

      Hàng Tiểu Ý thở dài hơi, đây là chuyện gì vậy.

      bàn cơm, ba em họ Hàng đều mang tâm riêng, có tâm trạng chuyện, ngược lại Thiệu Thành Hi chuyện với cha mẹ Hàng, bầu khí rất hoà thuận.

      Ăn cơm tối xong, Hàng Tiểu Ý vắt óc nghĩ ra những từ khách sáo nhất để với Hàng Vũ Tề, lại nghe Hàng Vũ Tề với Thiệu Thành Hi: “Ra ngoài chuyện chút nhé?”

      Thiệu Thành Hi gật đầu: “Được.”

      Hàng Tiểu Ý thấy muốn chuyện với Thiệu Thành Hi, cực kì kích động, nhanh chóng đẩy Thiệu Thành Hi ra ngoài: “ mau, mau, nhớ kỹ được hút thuốc.” Còn ý tứ liếc cái, sao Thiệu Thành Hi lại biết nghĩ thế nào, liếc cái, thuận tiện nhéo nhéo chóp mũi .

      Sau khi hai người ra ngoài, Hàng Tiểu Ý vẫn yên lòng ngồi ghế sa lon xem ti vi, còn Hàng Vũ hằng ngồi bên loay hoay nghịch điện thoại. Hai người yên tĩnh ngây ngốc thêm vài phút, rốt cuộc Hàng Vũ Hằng nhịn được hỏi : “Đồng Tâm có liên lạc với em ?”

      Hàng Tiểu Ý chưa từng nghĩ hỏi như vậy, nhìn chút: “ ba, tâm lo lắng cho Đồng Tâm sao?”

      “Ai lo cho ấy chứ, hừ.” Hàng Vũ Hằng tỏ vẻ rất giận dữ, đứng lên quay đầu bước .

      Ba phút sau, Hàng Vũ Hằng lại quay trở về, hình như có chút thẹn quá hoá giận: “Cuối cùng ấy có liên lạc với em ?”

      Hàng Tiểu Ý huơ huơ tay: “ ấy tập trung luyện hát, liên lạc được.”

      Hàng Vũ Hằng hừ tiếng, lại bước .

      Qua ba phút người nào đó lại trở về lần nữa, hai tay chắp sau lưng, bước chân thong thả, lẩm bà lẩm bẩm: “Rảnh rỗi có việc gì làm, em chút về người ấy cho nghe chút.”

      Hàng Tiểu Ý đặt điều khiển từ xa xuống, nhìn : “ ba à, với em , Tâm Tâm đúng ?”

      Hàng Vũ Hằng nghe vậy liền xù lông: “Em bị bệnh à, ấy? hiểu được, , là có bệnh rồi.” xong vừa thở phì phò vừa bước về phòng.

      Hàng Tiểu Ý cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh, chỉ vài phút sau, Hàng Vũ Hằng lại quay lại lần thứ n, dùng sức ngồi xuống bên cạnh , dáng vẻ dũng thấy chết sờn, khí thế lẫm liệt : “ ấy đấy, em muốn làm gì làm .”

      Hàng Tiểu Ý đắc ý cười: “Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi, thôi, phải theo đuổi, có làm sao đâu mà.” Hừ, mãi mới chịu lời lòng ra, nếu ấy sớm ra, cần phải đau khổ nhiều ngày như vậy sao?

      Hàng Vũ Hằng liếc mắt: “Ngược lại muốn theo đuổi ấy, nhưng vừa bắt đầu hành động, phải ấy liền ấp ủ ước mơ với người đàn ông khác sao? tại người còn thấy đâu, em xem có phải và Đồng Tâm hợp nhau hay . Vào năm thứ 2 Đại học, ấy bắt đầu trốn tránh , tại tốt rồi, Đồng Tâm này, chẳng lẽ người có bệnh lây nhiễm, ấy chỉ sợ tránh được sao?” Hàng Vũ Hằng nghĩ đến nát óc cũng ra.

      Thấy ấy thẳng thắn với như vậy, Hàng Tiểu Ý quyết định tốt bụng nhắc nhở : “ ba, ra người Đồng Tâm chỉ kém chút, nhưng tuyệt đối thông minh hơn chút, bề ngoài cũng ưa nhìn, tính tình lại tốt, bảnh choẹ tự luyến, cho nên cơ hội của vẫn còn rất lớn, chờ Tâm Tâm thi xong mau tỏ tình , em nhất định đứng về phe .”

      Hàng Vũ Hằng xem coi thường Hàng Tiểu Ý dành cho mình, nhíu mày: “Người đàn ông như vậy, Đồng Tâm cũng có thể sao? Đây phải là não tàn à, còn tận sáu năm.” xong còn hừ tiếng để biểu đạt khinh thường đến đỉnh điểm của mình dành cho người đàn ông kia.

      Hàng Tiểu Ý cười ha ha hai tiếng: “ yên tâm , chắc chắn Tâm Tâm ở cùng chỗ với ta, có lẽ ấy chỉ gạt thôi, cho nên phải cố gắng hành động , cơ hội này có lần thứ hai đâu, nhân lúc em còn là bạn thân của ấy, còn có thể chuyện thay , nhất định phải nắm chắc thời gian.”

      ?” Hàng Vũ Hằng nghi ngờ nhìn .

      Hàng Tiểu Ý giơ ba ngón tay lên: “Em thề.”

      Hàng Vũ Hằng híp mắt lại: “Em dùng Thiệu Thành Hi thề, mới tin.”

      Hàng Tiểu Ý thực bất đắc dĩ: “Em dùng Thiệu Thành Hi thề, cho nên, ba, ủng hộ, ủng hộ, ủng hộ!” Hàng Tiểu Ý nắm tay lại hô hào cổ vũ cho .

      Bây giờ khuôn mặt lo lắng vài ngày qua của Hàng Vũ Hằng mới lên chút ý cười, kiêu ngạo ngẩng đầu, quay trở về phòng ngủ.

      Hàng Tiểu Ý nhịn được lắc đầu, đàn ông luôn tự làm mình khó chịu, chủ nghĩa đàn ông phải là làm việc lớn, có chuyện gì cũng thể ra sao, cứ giấu mãi ở trong lòng, nghẹn chết mấy người .

      Hàng Tiểu Ý nghĩ ngợi chút rồi nhắn tin cho Đồng Tâm: “Tâm Tâm, ba tớ ấy cậu.”

      Đồng Tâm chưa gửi tin nhắn phản hồi.

      Rất lâu sau, khi Hàng Tiểu Ý tắm rửa xong rồi trèo lên giường, Thiệu Thành Hi mới trở về.

      Nghe được tiếng mở cửa, Hàng Tiểu Ý nhanh chóng nhảy xuống giường rồi chạy ra ngoài phòng, lại chỉ thấy mình Thiệu Thành Hi, hơi thắc mắc: “ hai em đâu?”

      “Về công ty làm thêm giờ rồi.” Thiệu Thành Hi ôm về phòng ngủ, Hàng Tiểu Ý ngửa đầu nhìn , ánh mắt mang theo niềm hi vọng mãnh liệt: “Sao rồi, có phải chỉ là hiểu lầm ?”

      Thiệu Thành Hi đưa vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại, bất đắc dĩ nhún vai: “ phải hiểu lầm.”

      Hàng Tiểu Ý giật mình: “Là sao? Đứa bé của Tô Như là của hai?”

      Thiệu Thành Hi ngồi xuống giường, cầm lấy đĩa trái cây đặt bàn, đây là công việc thường ngày của từ sau khi Hàng Tiểu Ý quyết định mang thai.

      Thiệu Thành Hi vừa lột vỏ nho vừa : “Cũng hẳn, chính xác là hai em cũng biết đứa bé đó có phải là của mình , bởi vì từ đầu đến cuối Tô Như chưa từng ràng với ấy.”

      Hàng Tiểu Ý phát ngốc: “ ràng?”

      Thiệu Thành Hi sắp xếp lại những gì Hàng Vũ Tề với mình lại lần. Tóm lại là Tô Như tìm Hàng Vũ Tề vay tiền, là con mình bị bệnh cần tiền bệnh viện. Trong khi hai người chuyện, Tô Như lộ ra chuyện đứa bé năm nay hai tuổi, Hàng Vũ Tề liền nghi ngờ, nếu như đứa bé sắp hai tuổi, vậy thời điểm Tô Như mang thai hai người vẫn chưa chia tay. Hàng Vũ Tề hỏi , Tô Như lại cần quản, lòng nghi ngờ của Hàng Vũ Tề vì thế mà nặng hơn, cho nên mấy ngày nay mực giấu giếm, cho Nhan Giai.

      Hàng Tiểu Ý ngồi khoanh chân giường, nhíu mày: “Tô Như định làm gì chứ, hỏi vay tiền hai em, đứa bé có phải của em ra là được rồi, cần phải che che giấu giấu sao? Cuối cùng ta định làm gì? hai em dự định làm gì đây, có phải tại muốn xác nhận đứa bé có phải là của mình ? Nếu như đứa bé phải, Tô Như định lợi dụng nó làm công cụ kiếm tiền sao? Cứ như vậy nuôi bạn cũ, gạt Nhan Giai? Đầu óc hai em có bệnh à?”

      Hàng Tiểu Ý liên tiếp đặt vấn đề khiến Thiệu Thành Hi ngẩng đầy nhìn : “Tiểu Tiểu, có thể tình đơn giản như em nghĩ, đó là Tô Như, bạn trai em ba năm. Mà tại ta có rắc rối, lại liên quan đến đứa bé, mà hai em có khả năng làm người vô tình, thèm quan tâm đếm xỉa đến.”

      Sắc mặt Hàng Tiểu Ý tốt lắm: “Ý là gì? cách khác, nếu cũng có bạn cũ, cũng lừa em vụng trộm liên hệ với ta?”

      Thiệu Thành Hi nhìn , ánh mắt mang theo chút cảm xúc : “Em cảm thấy giả thuyết em đặt ra có ý nghĩa ?”

      Hàng Tiểu Ý đáp, ra chỉ thuận miệng , và Thiệu Thành Hi đều có người cũ, thể hiểu được loại cảm giác này. Chỉ là người cũ còn dễ giải quyết, giờ còn thêm đứa bé bị bệnh biết là của Hàng Vũ Tề hay , chuyện càng thêm phức tạp.

      Thiệu Thành Hi cúi đầu chuyên tâm bóc vỏ nho, như vô tình : “Người khác biết, nếu như vào hai năm đó lúc chúng ta chia tay, em xảy ra chuyện, thể khoanh tay đứng nhìn.”

      Hàng Tiểu Ý nghe Thiệu Thành Hi vậy, mặt xụ xuống, giọng như còn sức: “Nhưng hai em có Nhan Giai, Nhan Giai rất đau lòng đó, mặc dù em biết hai có nỗi khổ riêng, nhưng trong chuyện này em vẫn đứng về phe Nhan Giai.”

      Thiệu Thành Hi đặt từng quả nho được lột vỏ sạch vào trong cái bát , dành thời gian nhìn : “Vậy em hai em phải làm gì đây? Trực tiếp cho Nhan Giai? Nhưng cái gì? Chính ấy còn biết , chuyện này sao có thể giải thích ràng, cũng thể thẳng thắn chuyện với nhau.”

      “Vậy ý của là cứ giấu giếm như vậy? Nhưng mà Nhan Giai biết rồi, mà ấy mang thai, bọn họ còn muốn kết hôn…”

      Thiệu Thành Hi đút cho quả nho: “Em đừng kích động, tại hai em là người khó chịu nhất, hối hận nhất, buồn phiền nhất, nhưng có thể làm gì được? hai em muốn lúc trước gặp được Nhan Giai chứ phải Tô Như bao nhiêu, nhưng điều này thể trở thành . Nếu ngay từ đầu gặp được người định mệnh của mình, đường đời của mọi người bằng phẳng hơn rất nhiều.”

      hai em cũng có thể xét nghiệm DNA mà, chỉ có làm thế chuyện đứa bé này mới ràng.”

      cũng đề nghị hai em làm như thế, nhưng ấy vẫn hơi do dự. Thứ nhất, Tô Như đứa bé là con của ấy, mà ấy xét nghiệm DNA có chút tốt. Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, hai em sợ, sợ hãi nếu đứa bé này là của mình, tương lai của mình và Nhan Giai có lẽ còn.”

      Hàng Tiểu Ý nhíu mày: “ trắng ra, Thiệu Thành Hi đồng ý hai em gạt Nhan Giai.”

      Thiệu Thành Hi thở dài, nhìn thẳng vào mắt : “Tiểu Tiểu, có thể hiểu được hai em. Nếu như đổi lại là , nếu có chuyện gì khiến mất em, có lẽ cũng do dự, nếu như tình nghiêm trọng hơn chút, chín mươi phần trăm chọn giấu giếm em cả đời, đây là vì ích kỷ, biết xấu hổ, nhưng có số việc thể đem ra đặt cược.

      Hàng Tiểu Ý cũng nhìn : “Nếu có ngày em biết sao?”

      Thiệu Thành Hi cười khổ, sờ mặt : “Có thể lừa gạt đến đâu hay đến đấy, con người luôn chọn lợi tránh hại, luôn hướng đến lợi ích trước mắt. Cho dù nghĩ đến sau này, cũng muốn đánh cược lần, cho nên đây mới là con người, phải máy móc, đều vì lợi ích riêng của mình, ai luôn nghe theo lý trí, nhất là đối với tình cảm, đối với người mình .”

      Hàng Tiểu Ý nhìn chằm chằm lúc, cũng gì, Thiệu Thành Hi né tránh, mắt đối mắt với .

      Rất lâu sau mới bĩu môi, ghét bỏ xoa mặt mình: “ rửa tay chưa? Dám sờ mặt em?”

      Hàng Tiểu Ý như quên mất những gì mới , lại : “Nhưng mà bây giờ Nhan Giai biết, thể giấu giếm được nữa, càng giấu chuyện càng nghiêm trọng.”

      “Ừ, cho nên, chuyện Nhan Giai biết cho hai em rồi.”

      “Sao có thể cho ấy biết chứ? Nhan Giai em được cho ấy.” Hàng Tiểu Ý kinh ngạc, cao giọng .

      “Ừ, em , là .” Thiệu Thành Hi rất bình tĩnh.

      “Sao có thể làm như vậy chứ…”

      “Lúc Nhan Giai cho em, cũng sẵn sàng với chuyện em cho biết, tự nhiên cũng biết khả năng với hai.”

      “Thế nhưng, bởi vì miệng kín nên em mới cho , lại dám cho hai em.”

      “Tiểu Tiểu, em sai rồi, em phải vì miệng kín nên mới cho , bởi vì là chồng em, chúng ta có gì giấu nhau nên em mới cho . Còn nữa, từ trước tới nay miệng vốn dĩ kín, ra là vì muốn giảm mức tổn thương xuống thấp nhất. Mà khi em cho chuyện này, trong thâm tâm cũng hi vọng nhắc nhở hai em.”

      Hàng Tiểu Ý: “…” Được lắm, coi như đúng.

      “Còn chuyện mang thai sao?”

      “Tất nhiên là đến chuyện này, đây là chuyện của người trong cuộc, tự bọn họ phải giải quyết.”

      “Tiểu Tiểu, hai em chắc chắn rồi, tin tưởng ấy, ấy xử lý tốt việc này, cho nên tuyệt đối đừng quấy rầy ấy. Trong khoảng thời gian này, rảnh rỗi tìm Nhan Giai, an ủi ấy chút.” Thiệu Thành Hi cẩn thận dặn dò .

      Hàng Tiểu Ý cúi đầu nhíu mày, gì, ra cũng có thể giúp tay.

      “Hai đứa gì vậy, ở ngoài cửa cũng nghe được tiếng nhao nhao, nhất là Tiểu Tiểu…” Mẹ Hàng đẩy cửa bước vào.

      Hàng Tiểu Ý liên tiếp hừ hừ: “Bọn con cãi nhau.”

      Mẹ Hàng lườm : “Nhìn bộ dáng bây giờ của con , nhìn giống người trong nhà thương điên.”

      Hàng Tiểu Ý vừa sấy tóc xong, túm về phía sau, vừa rồi cãi nhau nên tóc cũng rối lung tung.

      Thiệu Thành Hi trầm thấp cười, mẹ Hàng nhìn các loại hoa quả bàn: “Mẹ vừa mới sao thấy hoa quả trong phòng bếp, hoá ra là mấy đứa trộm tới đây.”

      Hàng Tiểu Ý chỉ biết cười gượng: “Con muốn mang thai mà, cho nên mỗi ngày phải ăn nhiều hoa quả, mới có thể sinh ra bé con trắng trắng mập mập.”

      “Mang thai à…” Mẹ Hàng cực kì vui vẻ: “Đúng đúng, mang thai nên ăn nhiều hoa quả, bổ sung vitamin, nhưng mà…” Bà lại nhíu mày, nhìn từng quả nho mượt mà trong bát: “Con còn chưa mang thai mà, nho phải lột vỏ rồi sao?”

      Hàng Tiểu Ý tiếp tục cười gượng: “ ấy rảnh rỗi có gì làm, hoạt động ngón tay chút, tránh khi già dễ dàng trúng gió.”

      Mẹ Hàng dí ngón tay vào trán : “Thành Hi nuông chiều con thành quen rồi, giờ sinh ra bệnh công chúa.”

      Thiệu Thành Hi vuốt tóc : “ sao đâu ạ, mẹ, Tiểu Tiểu muốn sinh con , đứa bé nhất định phải nuông chiều, con tập trước thôi mà.”

      Hàng Tiểu Ý đập tay , càu nhàu: “Lại chạm vào em, chạm chạm cái gì…”

      Mẹ Hàng chưa kịp chuẩn bị thấy màn ân ân ái ái như vậy, nhún vai ra ngoài, vừa vừa : “Con rể tốt mà…”

      Chờ mẹ Hàng ra ngoài, Hàng Tiểu Ý lẩm bẩm tiếng, xoay người đưa lưng về phía Thiệu Thành Hi rồi nằm bẹp xuống.

      Thiệu Thành Hi chỉ cười rồi giúp bóc cam: “Tiểu Tiểu, phát tính tình em ngày càng lớn rồi.”

      Hàng Tiểu Ý hừ tiếng: “Từ trước đến giờ khi cãi nhau đều nhường em, còn sủng em, sao em nhìn ra nhỉ?”

      Động tác bóc cam của Thiệu Thành Hi dừng chút, biết nhớ tới cái gì, khoé miệng chậm rãi cong lên, nở nụ cười dịu dàng, giọng cũng mềm mại theo: “Tiểu Tiểu, em biết , mặc dù khi chúng ta nhận giấy kết hôn, nhìn qua khác trước kia, nhưng có rất nhiều chuyện trở nên khác biệt, giống như giữa và em có bức tường vô hình, khiến cảm thấy chúng ta thể trở lại như trước kia nữa.”

      “Em còn nhớ khoảng thời gian trước kia ? Em luôn thích cố tình gây với , dù vô lý cũng cố chấp cãi lại, nhưng trước mặt người khác lại nhu thuận hiểu chuyện, duy nhất trước mặt mới nháo nháo nghịch ngợm, giây cũng được yên tĩnh, từng cho rằng bao giờ gặp lại em như thế nữa…” Thiệu Thành Hi xong, khoé miệng cong lên, thần sắc dịu dàng.

      Cơ thể Hàng Tiểu Ý hơi thả lỏng, nhìn trộm cái, Thiệu Thành Hi vẫn ngồi ở mép giường đưa lưng về phía , tiếp tục : “Từ sau khi chuyện về tay em bị phát , em liền dần dần…” Thiệu Thành Hi cân nhắc phải dùng từ nào chút, khẽ bật cười: “… Lộ ra nguyên hình, trước mặt em còn che giấu, trở lại là Hàng Tiểu Ý trước kia, làm đau đầu gần chết.”

      Cơ thể xinh đẹp mềm mại ôm lấy từ phía sau, khuôn mặt nhắn chôn ở lưng , giọng hơi buồn bực: “ cũng càng ngày càng giống trước kia, chê em ồn áo, chê em nghịch ngợm, còn em luôn cố tình gây .”

      Thiệu Thành Hi kéo ra trước mặt rồi ôm vào trong ngực, đưa cái bát ra trước mặt : “Cho nên, đây chính là hình thức tra tấn đối phương của chúng ta, mau, Công chúa điện hạ, đừng làm kiêu nữa, mau ăn hoa quả của em .”

      Hàng Tiểu Ý lườm : “Cũng biết là ai già mồm, được rồi, được rồi…” Hàng Tiểu Ý nhịn được khoát tay: “ lấy lọ vitamin B11 cho bản công chúa, lúc nãy quên chưa uống.”

      Thiệu Thành Hi nhét miếng cam vào trong miệng , mới đặt xuống giường rồi ra ngoài lấy lọ vitamin B11.

      Hàng Tiểu Ý cầm bát hoa quả nhìn theo bóng lưng của , giữa hai đầu lông mày lên vẻ dịu dàng lưu luyến, Thiệu Thành Hi, biết , gặp được là điều tốt đẹp nhất đời em.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 60

      Edit + Beta: Song Linh

      Ngày hôm sau Hàng Tiểu Ý đến lớp, đặc biệt cầm đống thuốc bổ đến nhà Nhan Giai, lúc xuống xe taxi đỗ bên ngoài nhà ấy thấy xe Hàng Vũ Tề ở chỗ rẽ rời , thấy đâu nữa.

      Hàng Tiểu Ý nháy mắt mấy cái, chẳng lẽ Hàng Vũ Tề đến đây để xin lỗi sao?

      Lúc Hàng Tiểu Ý đến nhà Nhan Giai, cha mẹ của ấy đều ra ngoài, chỉ còn mình Nhan Giai ở nhà, sắc mặt nhìn hơi tái nhợt, trong mắt còn lên tơ máu, nhìn qua là biết được ngủ ngon giấc.

      quanh co lòng vòng với Hàng Tiểu Ý, Nhan Giai mở miệng thẳng: " hai em vừa mới ."

      " ấy gì ạ?" Hàng Tiểu Ý rót cho ấy ly nước ấm, vô tình chạm vào tay Nhan Giai, nhíu mày: "Sao tay chị lạnh như vậy?"

      Nhan Giai ngồi ghế sa lon, tay nắm ly nước: "Tiểu Tiểu, ấy biết chuyện tin nhắn Weibo rồi."

      Hàng Tiểu Ý khó khăn sờ vành tai: " xin lỗi, chị Giai Giai, là do em."

      Nhan Giai lắc đầu: "Tiểu Tiểu, chị trách em, em cũng đừng tự trách nữa."

      Hàng Tiểu Ý ngồi xuống bên cạnh ấy, ánh mắt phức tạp: " hai em gì rồi?" Theo như Thiệu Thành Hi , dù có giải thích chuyện này thế nào đều là lừa gạt. Nếu ra, Nhan Giai đau lòng, còn , Nhan Giai hiểu lầm, làm như thế nào vẫn sai.

      Nhan Giai ngẩng đầu nhìn Hàng Tiểu Ý, cười khổ: " mà như , chỉ nhất định đòi lại công bằng cho chị."

      Hàng Tiểu Ý đau đầu, ? cái gì? như thế nào?

      An ủi Nhan Giai lúc, sau khi ra khỏi nhà Nhan Giai, nghĩ như thế nào cũng thấy phương pháp giải quyết của Hàng Vũ Tề thoả đáng, nhất định để lại dư xấu, suy nghĩ lát, liền gọi điện cho Hàng Vũ Hằng.

      Hai người hẹn gặp ở dưới công ty Hàng Vũ Tề, Hàng Tiểu Ý lời ít ý nhiều kể lại mọi chuyện cho . Sau khi Hàng Vũ Hằng vừa khiếp sợ vừa tức giận mắng Hàng Vũ Tề, Hàng Tiểu Ý mới kế hoạch của mình ra.

      Hàng Vũ Hằng suy nghĩ lát, tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của , nhưng lông mày vẫn nhíu lại: "Thiệu Thành Hi đâu? Cậu ấy có đến ?"

      Hàng Tiểu Ý hừ tiếng: " tại ấy cấu kết với hai làm chuyện xấu, cá mè lứa, là đồng minh chung chiến hào, vì vậy, đừng trông mong vào ấy nữa."

      Hàng Vũ Hằng cười xoà: "Tên Thiệu Thành Hi này, Tiểu Tiểu em đá cậu ta , ba tìm cho em người tốt hơn."

      Hàng Tiểu Ý liếc : " lo cho mình trước ."

      Hàng Vũ Hằng tức giận: Hàng Tiểu Ý, em biết ánh mắt em khinh bỉ hả?"

      Hàng Tiểu Ý bất đắc dĩ: "Được rồi, được rồi, mau thôi."

      Hai người thang máy lên , vì thư ký của Hàng Vũ Tề biết hai người nên bọn họ thuận lợi vào được văn phòng của , Hàng Vũ Tề nhìn thấy hai người rất kinh ngạc: "Sao hai đứa lại tới đây?"

      Hàng Vũ Hằng tuỳ tiện ngồi xuống sa lon: "Tìm để cùng ăn trưa đó."

      Hàng Vũ Tề nhìn đồng hồ tay: "Bây giờ mới hơn mười giờ thôi, chú có chắc là muốn ăn ?"

      Hàng Tiểu Ý vội : "Chỉ là muốn đến thăm chút thôi, tiện thể chờ cùng ăn. ba thấy ở nhà quá nhàm chán nên chúng em mới tới, còn bận việc, cứ kệ chúng em ."

      Hàng Vũ Tề nhìn hai người đầy nghi ngờ, nhưng cũng quan tâm lắm, lại chăm chú nhìn tập văn kiện.

      Hai người ngồi ghế sa lon được lát, Hàng Tiểu Ý liếc Hàng Vũ Hằng cái ra hiệu, Hàng Vũ Hằng ngầm hiểu, e hèm tiếng to: " hai, chúng em chờ lâu như vậy, cũng thèm cho chúng em ly cà phê hay gì đó, biết là em trong nhà, xã giao gì đó cũng vứt luôn."

      Hàng Vũ Tề nhướng mày: "Được, là bất cẩn, liền dặn thư lý pha cà phê cho chú." xong liền cầm điện thoại lên, Hàng Vũ Hằng lại vui: "Em uống cà phê người khác pha, chỉ uống của pha thôi." xong, khiêu khích nhìn Hàng Vũ Tề.

      Thấy Hàng Vũ Tề gì, Hàng Tiểu Ý liền ra mặt bênh vực kẻ yếu: " thấy hai bận như thế sao? Cũng lớn như vậy rồi, cần em mua tã cho ?"

      " hai, xem em ấy kìa, chẳng có tí tình cảm em gì cả, em chọc em ấy lúc nào, em ấy lại châm chọc em?"

      Hàng Vũ Tề day day mi tâm: "Được rồi, được rồi, hai vị tổ tông, hai vị ngoan ngoãn ở chỗ này , pha cà phê."

      Vừa thấy Hàng Vũ Tề ra khỏi văn phòng, Hàng Tiểu Ý vọt tới bàn làm việc của cầm điện thoại bàn lên, nhanh chóng mở khoá. Hàng Vũ Tề luôn để ý như thế, cái mật khẩu dùng vài năm rồi, cả nhà ai cũng biết.

      Hàng Vũ Hằng nằm sấp cánh cửa ngó ra bên ngoài, giục : "Nhanh lên, nhanh lên..."

      Hàng Tiểu Ý tìm ra tin nhắn đó, may mắn Hàng Vũ Tề xoá lịch sử trò chuyện, nên mới có thể dễ dàng tìm ra tin nhắn của Tô Như, Hàng Tiểu Ý vuốt điện thoại, kiểm tra cuộc trò chuyện của hai người.

      "Có hay ?" Hàng Vũ Hằng tiếp tục thúc giục.

      "Em tìm được rồi, đừng giục nữa." Ngón tay Hàng Tiểu Ý nhanh chóng chuyển động, nếu như Thiệu Thành Hi đứa bé của Tô Như bị bệnh. đoán nó chắc nằm bệnh viện, còn việc ta có đưa địa chỉ bệnh viện cho Hàng Vũ Tề ? Tất nhiên phải dựa vào vận may của Hàng Tiểu Ý.

      "Tìm được rồi, tìm được rồi, có." Hàng Tiểu Ý gọi Hàng Vũ Hằng: " ba, mau đến xem đây là bệnh viện nào?"

      Hàng Vũ Hằng đến nhìn thoáng qua: " biết nơi này, là bệnh viện tư nhân nổi tiếng, lần trước ngã bị thương đến đây nên biết ."

      Hàng Vũ Tề đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hai người đứng trước bàn làm việc của mình làm gì đó: "Hai đứa làm gì?"

      Trong nháy mắt khi cửa được mở ra, Hàng Tiểu Ý đặt điện thoại lên bàn rồi, lúc này lườm Hàng Vũ Hằng: "Em đừng đụng vào đồ của hai, nhỡ làm rối công việc của ấy sao?"

      Hàng Vũ Hằng thở phì phì: "Hàng Tiểu Ý, phát tính khí của em ngày càng lớn, chút cũng để người này vào trong mắt, em tự ăn với hai , thèm nữa."

      Hàng Vũ Hằng xong, đẩy Hàng Vũ Tề rồi ra ngoài, Hàng Tiểu Ý nhìn Hàng Vũ Tề, uể oải: " hai, em cũng ăn, tự ăn nhé." Sau đó cũng cầm túi xách rời .

      Hàng Vũ Tề tay bưng hai ly cà phê, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lúc này cũng có tâm trạng quản việc của hai người kia, lắc đầu, cầm điện thoại gọi cú.

      *

      Hàng Vũ Hằng chờ Hàng Tiểu Ý ở dưới công ty, vừa nhìn thấy Hàng Vũ Hằng, Hàng Tiểu Ý thở phào, liên tục vỗ ngực: "Làm em sợ muốn chết, ôi,..."

      Hàng Vũ Hằng vỗ vỗ đầu : "Em , thế giới nợ em giải Oscar."

      Hàng Tiểu Ý chắp tay: "Chân thành cảm ơn ."

      Hàng Vũ Hằng khởi động xe, hai người đến bệnh viện tư nhân kia, nơi đó vừa lớn vừa có phong cách.

      Hai người mua giỏ hoa quả, tiến vào bệnh viện, ở tầng trệt tìm được vị trí phòng bệnh.

      Mà phòng bệnh đó lại nằm ở tầng của toà nhà khác, lúc hai người băng qua hành lang, Hàng Tiểu Ý quay đầu vô tình nhìn thấy bóng dáng có chút quen, khỏi nhìn lại mấy lần, Hàng Vũ Hằng liền cầm tay dẫn : "Nhanh lên, nhanh lên, ở bên này..."

      Hàng Tiểu Ý chỉ kịp nhìn thoáng qua biển hiệu của căn phòng đó, 'Khoa giải phẫu thần kinh'.

      Hàng Tiểu Ý bị Hàng Vũ Hằng lôi vào thang máy: "Tiểu Tiểu, vào như thế nào đây, Tô Như biết chúng ta, cũng thể nghênh ngang vào?"

      "Vào trong lén lấy tóc, hoặc ít nước bọt, làm rất nhanh mà. Khi nào Tô Như ra ngoài, chỉ cần ta vừa bước ra ngoài, chúng ta liền vào."

      "Doạ sợ con nhà người ta..." Hàng Vũ Hằng có chút đồng ý: "Hay là chúng ta đối mặt trực tiếp với Tô Như, chẳng có gì phải sợ cả."

      " được, sau lưng hai lén lút làm xét nghiệm DNA tốt rồi. Nếu để ấy biết chúng ta tới đây, nhất định ấy rất tức giận, hơn nữa, hai vẫn xác định muốn xử lý mối quan hệ với Tô Như, nhỡ đâu chúng ta làm hỏng việc?" ra đối với việc làm hôm nay, Hàng Tiểu Ý vẫn luôn lo lắng yên, trong nội tâm vẫn hữu bất an.

      Nghe được lời phân tích của Hàng Tiểu Ý, Hàng Vũ Hằng khỏi cười nhạo: "Hàng Tiểu Ý, cuối cùng là em theo phe nào? Lúc đau lòng cho Nhan Giai, lúc lại giúp đỡ hai, đúng là loại người có chính kiến, kiên định, thích hợp làm nội gián."

      Hàng Tiểu Ý lạnh nhạt quay đầu sang chỗ khác, Hàng Vũ Hằng nữa, Hàng Tiểu Ý thầm lải nhải trong lòng, cũng đâu dễ dàng.

      Ra khỏi thang máy, hai người lén lút đến phòng bệnh, đứng trước cửa sổ thuỷ tinh nhìn vào trong, quả nhiên là Tô Như, ngồi cạnh giường bệnh đắp chăn cho đứa bé giường.

      Nước đến chân, Hàng Tiểu Ý lại hơi nhụt chí: " ba, em thấy đứa bé kia rất đáng thương, như vậy bị bệnh tim bẩm sinh, chúng ta làm như vậy có quá đáng ?"

      Hàng Vũ Hằng gãi đầu: "Đứa bé chỉ là trẻ con mà thôi, phải cho ta tiền, nhưng đây là chuyện của người lớn, cũng chưa làm đứa bé bị thương đúng ?"

      Hàng Tiểu Ý thở dài, cảm thấy cơ hội mình làm được chuyện này cao lắm, nghĩ đến lúc trước Thiệu Thành Hi khuyên đừng làm loạn, đột nhiên có chút nao núng.

      " ba, hay chúng ta quay về ? chừng hai có tính toán riêng của mình, chúng ta..."

      "Hàng Tiểu Ý, đến nơi rồi, lại có gì sai. Chỉ cần Tô Như phát , chúng ta cầm sợi tóc làm xét nghiệm DNA cũng phải làm chuyện xấu, em đừng như xe bị tuột xích như thế, có được ?" Hàng Vũ Hằng cốc đầu cái.

      Hai người ngồi ở băng ghế hành lang cạnh góc rẽ hơn giờ, nhưng vẫn thấy Tô Như ra, có chút sốt ruột.

      Hàng Vũ Hằng suy nghĩ lát, với Hàng Tiểu Ý: "Em chờ lát, tìm bác sĩ lúc trước chữa trị cho , người đó là do Tần Vũ giới thiệu, có thể nhờ cậy được."

      Hàng Tiểu Ý lại đợi thêm nửa giờ nữa, chỉ thấy Hàng Vũ Hằng hưng phấn quay lại: "Tiểu Tiểu, có rồi, có rồi, mỗi ngày Tô Như ra ngoài vào hai giờ chiều, hơn giờ sau mới quay trở lại, tức là tầm ba, bốn giờ. Trong khoảng thời gian này đều là y tá chăm sóc cho đứa bé, tại sắp đến hai giờ rồi, chúng ta có cơ hội."

      Hàng Tiểu Ý liếc cái: "Tốt rồi, mà ba, còn có thể làm việc này?"

      Hàng Vũ Hằng kiêu ngạo hất tóc: "Tất nhiên, em cũng xem chút khuôn mặt đẹp trai vạn người mê hiếm có này của ."

      "Bác sĩ kia là nữ sao?"

      "... Là nam, nhưng mà y tá kia là nữ." Hàng Vũ Hằng hung dữ lườm .

      Đúng như lời của Hàng Vũ Hằng, vừa mới hơn hai giờ chút, Tô Như liền ra khỏi phòng bệnh, rẽ trái về phía thang máy. Hàng Vũ Hằng và Hàng Tiểu Ý đứng im nửa phút, thấy ta quay lại, liền chân tay về phía phòng bệnh.

      Hàng Tiểu Ý hơi chột dạ, cảm thấy như mình làm sai vậy, trước kia khi xem ti vi, cứ khi nào nhân vật chính lén vào phòng tìm đồ, chủ nhà nhất định trở về.

      Hàng Vũ Hằng nghĩ nhiều như thế, dắt tiến vào bên trong, đột nhiên trong đầu Hàng Tiểu Ý loé lên suy nghĩ, kéo ống tay áo Hàng Vũ Hằng: " ba, nếu như vậy, sao để y tá lấy hộ chúng ta, tại sao cứ phải tự mình vào chứ?"

      Hàng Vũ Hằng sững sờ, gãi đầu: "Cũng đúng, nhưng mà lỡ đến rồi, nhờ y tá lại mất thêm nửa phút nữa đấy."

      Hàng Tiểu Ý cười khan tiếng, chính là muốn bước vào trong kia: "Em cảm thấy chúng ta giống như làm việc xấu."

      Hàng Vũ Hằng chịu nổi liền lườm , vẫy tay: "Được rồi, được rồi, ra cũng thế, trong lòng cảm thấy có chút sai trái, mau tìm y tá kia thôi."

      Hai người thương lượng xong, liền quay người định tìm y tá kia, đúng lúc nhìn thấy Tô Như dẫn Hàng Vũ Tề ra từ thang máy, nhất thời bốn người mặt đối mặt.

      Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng liếc nhau cái, đều thấy được chút tuyệt vọng trong mắt đối phương.

      Hàng Tiểu Ý gượng cười, tay lắc lắc giỏ hoa quả: "Chúng em tới thăm bệnh, trùng hợp, sao hai người lại ở đây vậy?" Cũng may hai người còn chưa tiến vào, nếu , nhất định bị bắt quả tang trong phòng bệnh, đến lúc đó có trăm cái miệng cũng giải thích được.

      Ánh mắt Hàng Vũ Tề dừng bọn họ, mặt có chút cảm xúc.

      Đúng lúc tiếng chuông du dương vang lên, Hàng Tiểu Ý nhìn thoáng qua di động của mình, giống như nhìn thấy cứu tinh... Rồi, giọng mang theo nức nở: "Thành Hi, em gây hoạ rồi, cầu bảo vệ..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :