1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến tranh giành hồng nhan Đại Hán - Ma Nữ Ân Ân (Update chương 78)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 40

      Hoàng mệnh thể trái

      “Ngô giám quân vừa mới đọc thánh chỉ xong, toàn quân doanh trại biết cả rồi, còn có thể giả được sao?” Dứt lời, trong lòng Lưu Duẫn bỗng thấy buồn thay cho Vương gia. Tam Vương gia tuấn phóng khoáng như vậy sao có thể cưới xấu nữ kia chứ, nhìn khuôn mặt đủ khiến người ta khiếp đảm, Hoàng thượng làm trò gì vậy?

      “Tên khốn khiếp! Tam Vương gia đồng ý đâu!” Thất Thất lớn tiếng kháng nghị, nếu lấy chồng ở Đại Hán cuộc đời coi như xong rồi, Uy Thất Thất đại gả cho Vương gia cổ đại, quyết thể được.

      “Đó là thánh chỉ, cho là trò đùa sao?” Lưu Duẫn cảm thấy Thất Thất có phần quá ngây thơ, hoàng mệnh thể trái, hôn là điều bắt buộc, Uy Thất Thất chỉ có thể chiếu theo thánh chỉ thành thân cùng Vương gia tôn kính của bọn họ mà thôi.

      Uy Thất Thất đứng tại chỗ, nghĩ mãi cũng chẳng hiểu, tại sao lại xuất cục diện này, suy tư lát, vẫn cảm thấy hết sức phiền muộn, muốn tìm Vương gia để hỏi cho , bèn nhanh chóng chạy về đại bản doanh.

      Uy Thất Thất lỗ mãng vén rèm cửa đại bản doanh lên, chút suy nghĩ xông vào, phát bên trong phải chỉ có mình Vương gia mà cả Trì tướng quân và Ngô Trung Nghĩa cũng ở đó, xem ra những lời Lưu Duẫn giống bịa chuyện.

      Lưu Trọng Thiên ngồi trước thư án, lòng đầy phiền muộn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Uy Thất Thất vừa tiến vào, khuôn mặt kia lỗ chỗ sẹo vàng, khỏi nhíu mày, lẽ nào mình thực phải cưới nữ nhân xấu xí đó sao?

      “Ê! Lưu Trọng Thiên!” Thất Thất gào rống lên, dọa Trì tướng quân và Ngô Trung Nghĩa giật nảy mình, bọn họ vô cùng kinh ngạc, Uy Thất Thất sao dám làm càn như thế, gọi thẳng tên húy của Tam Vương gia.

      Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ nhìn , biết phải sao với Thất Thất nữa. Nếu lấy về, vấn đề phải ở chỗ xấu đẹp, mà là chẳng có quy củ phép tắc gì, thuộc dạng nữ nhân ngang tàng bị gò bó.

      “Ngài trừng mắt nhìn tôi làm gì?” Thất Thất nhìn Lưu Trọng Thiên “Lưu phó tướng Hoàng thượng ban hôn là có ý gì?”

      chờ Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên mở miệng, Ngô Trung Nghĩa mỉm cười tiếp lời “Đây là Vương phi tương lai ư…”

      “Vương phi chó gì chứ, tôi là Uy Thất Thất!” Uy Thất Thất nổi cơn tam bành, vừa nghe thấy hai chữ Vương phi liền phát hỏa, xông lên trước, hung hăng túm lấy cổ áo Ngô Trung Nghĩa, kéo mạch đến chỗ bình phong.

      “Có phải ông truyền thánh chỉ ! Quay về báo cho tên cẩu Hoàng thượng kia, thánh chỉ của ở trước mặt tôi có hiệu lực!”

      Ngô Trung Nghĩa sợ khiếp vía, trước giờ chưa từng gặp nữ nhân nào ngang ngược như vậy, Uy Thất Thất chẳng những xấu xí, thô lỗ, còn dám nhục mạ Hoàng thượng.

      , dám kháng chỉ, còn nhục mạ Hoàng thượng, phải tru di cửu tộc!”

      “Cửu tộc?” Thất Thất phá lên cười “Ông hãy với tên cẩu Hoàng thượng kia rằng, nếu có thể tìm được người nhà tôi, đừng gả cho Tam Vương gia, mà ngay cả gả cho , tôi cũng sẵn lòng!”

      “Gả, gả ai… Cứu mạng, Tam Vương gia!” Ngô Trung Nghĩa hoảng hồn dám tiếp nữa.

      Lời Thất Thất cũng hù dọa cả Trì tướng quân, nữ nhân xấu xí này muốn tạo phản sao? Những lời đại nghịch bất đạo như vậy mà cũng dám thốt ra.

      Lưu Trọng Thiên cảm thấy Thất Thất có phần bát nháo quá mức, lập tức qua đó, túm lấy cổ tay Thất Thất, kéo Ngô Trung Nghĩa ra xa, sợ rằng tiếp tục đánh người gây thương tích cho cái tên kia.

      Ngô Trung Nghĩa được giải thoát, cả người run cầm cập, bèn trốn sau lưng Trì tướng quân, thế nào cũng chịu ló đầu ra. Uy Thất Thất này vô cùng đáng sợ, vừa xấu vừa hung dữ, có điều phải nhẫn nhịn, xem ra lần này Tam Vương gia thực gặp xui xẻo rồi, đây mà là nữ nhân sao? Là quỷ dạ xoa có.

      Thất Thất vẫn chịu yếu thế, đẩy Lưu Trọng Thiên ra “Để tôi đánh chết tên khốn khiếp này! Dám hãm hại tôi!”

      “Thế nào, để làm Vương phi của ta, thiệt thòi cho à?” Lưu Trọng Thiên có hơi nổi nóng.

      “Đương nhiên!” Thất Thất lườm Lưu Trọng Thiên, lớn tiếng kháng nghị.

      “Tôi mới 17 tuổi, chưa đủ tuổi theo luật định, hơn nữa tôi hoàn toàn muốn lấy ngài!”

      “Vậy hãy chờ rơi đầu , hoàng mệnh thể trái!”





      Chương 41

      có lựa chọn thứ ba sao?

      Lưu Trọng Thiên đột nhiên rút bội kiếm ra, gí sát cổ Thất Thất, để biết thế nào là hoàng mệnh thể trái, đúng là nữ nhân biết trời cao đất dày, ánh mắt Thất Thất nhìn thanh bội kiếm sáng loáng kia, lập tức yên lặng, hơi thở cũng còn ổn định.

      “Vương gia, chém đầu à!”

      cho rằng kháng chỉ là chuyện đùa sao?”

      “Thế phải làm sao bây giờ?” Thất Thất thở dốc “ phải lấy chồng chứ, sau này tôi làm sao gặp người khác được đây...”

      Vẻ mặt Uy Thất Thất tình nguyện khiến Lưu Trọng Thiên có chút khó hiểu, những nữ tử như , có thể bước lên trời làm Vương phi, bao nhiêu người cầu còn được, vậy mà thái độ của , giống như phải chịu thiệt thòi.

      Lưu Trọng Thiên buông bội kiếm xuống, ngồi thẳng người, tâm tình cũng sa sút, xem ra cưới được.

      “Ngày mai thành hôn!” Chàng căm tức .

      “Ngày mai?” Thất Thất thiếu chút nữa ngã nhào, lẽ nào chuyện kết hôn trọng đại như vậy, cho thời gian cân nhắc sao? Gấp đấy.

      Ngô Trung Nghĩa thấy Uy Thất Thất yên lặng rồi, mới dám ló đầu ra, cười hì hì “Vương gia sáng suốt, Hoàng thượng cũng có ý này, hơn nữa sai vi thần tới chủ trì đại hôn lần này của Vương gia!”

      Khi Ngô Trung Nghĩa bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Thất Thất, lập tức rụt đầu lại “Vương phi hình như thích tại hạ!”

      Thất Thất phát Ngô Trung Nghĩa chỉ lo giấu đầu để ý phía sau, cái mông lộ ra bên ngoài, bèn tháo bội kiếm bên hông xuống, hung hăng lấy chuôi kiếm đánh vào mông “Sau này trông thấy tôi hãy coi chừng đấy, có cơ hội chấn chỉnh ông!”

      Ngô Trung Nghĩa bỗng nhảy dựng lên, che mông, ôm chặt lấy Trì tướng quân. Trì tướng quân với Lưu Trọng Thiên đều nhịn được bật cười thành tiếng.

      Ngô Trung Nghĩa có được kết quả vừa lòng, nhanh chóng lui , Trì tướng quân cũng mất, chỉ còn lại hai người Thất Thất và Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên.

      Uy Thất Thất lặng lẽ tiến đến trước mặt Lưu Trọng Thiên “Vương gia, ngài thực muốn cưới tôi?”

      “Đúng!”

      “Tôi rất xấu.”

      “Ta biết!”

      “Ngài vẫn muốn lấy?”

      “Đây là ý chỉ của Hoàng thượng, cưới , chẳng còn mạng đâu, lẽ nào vẫn nhận ra sao? Chỉ có hai lựa chọn, hoặc là phải chết, hoặc là gả cho ta!” Lưu Trọng Thiên nghiêm nghị .

      có lựa chọn thứ ba sao?” Thất Thất giọng .

      có!” Lưu Trọng Thiên nhìn chằm chằm vào gương mặt xấu xí của Thất Thất, trong lòng càng thêm phiền muộn, cho dù dung mạo thường thường cũng được, nhưng sao lại xấu như vậy chứ? Nếu phải có đôi mắt đẹp và vóc dáng thon thả, thực nhìn ra đó là nữ nhân.

      Lưu Trọng Thiên dời ánh mắt nên cảm thấy vui mừng mới phải, nếu phải Hoàng thượng thích tranh đấu với ta, chết chắc rồi!”

      “Có ý gì vậy?” Thất Thất nghi hoặc.

      “Hoàng thượng giết , ngược lại còn ban hôn cho ta, là vì muốn ta cưới xấu nữ làm Vương phi để chế giễu ta.”

      “Chế giễu ngài?” Thất Thất có vẻ vui “ chẳng có đạo lý gì cả, đường đường Uy Thất Thất tôi cũng có ngày hôm nay!”

      hình như rất vui nhỉ...”

      Lưu Trọng Thiên kéo , gắng sức lôi về phía mình. Thất Thất ngã vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên giang hai cánh tay ôm riết lấy ngờ Lưu Trọng Thiên ta phải cưới nữ nhân xấu thế này, biết có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp đau lòng đây.”

      Thất Thất hung hăng đánh vào tay chàng “Buông tôi ra, Vương gia thối!”

      “Sau này chính là phi tử của bổn vương, được phép xấc xược như thế.”

      “Ngài đừng có mà nghĩ ngợi lung tung, tôi để ngài chạm vào tôi đâu!” Thất Thất cảnh cáo.

    2. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 42

      Bây giờ chạy còn đợi đến lúc nào

      “Diện mạo này của , khiến ta khó lòng mà có ý nghĩ gì đó đối với , cho nên cứ việc yên tâm.” Lưu Trọng Thiên liếc nhìn y phục của Thất Thất “Sau này phải ăn mặc giống nữ nhân, được mặc kiểu nam nữ bất phân này nữa.”

      “Giống nữ nhân?” Thất Thất châm biếm “Ngài cho rằng nếu tôi mặc mấy loại trang phục hoa hòe hoa sói, kết hợp với khuôn mặt này của tôi, trở nên xinh đẹp sao? Tôi chỉ sợ hù chết ngài!”

      Lưu Trọng Thiên quan sát gương mặt Thất Thất, tưởng tượng tới việc mặc y phục nữ nhân, có lẽ đó là đại họa, vì thế thở dài, buông ra, bước nhanh ra ngoài đại bản doanh.

      Lấy chồng, Uy Thất Thất cười lạnh theo bóng dáng Tam Vương gia, sao có thể chứ, nếu lấy chồng ở Đại Hán, chẳng phải nhất định trở về được ư, liếc nhìn chiếc túi xách, lại nhìn tới quần jean bên cạnh, hừ, bây giờ chạy còn đợi đến lúc nào đây.

      Uy Thất Thất nhanh chóng thay quân phục ra, mặc quần jean và áo phông của mình vào, mang theo ít nước và lương thực, lần này thề phải rời khỏi doanh trại Đại Hán, vĩnh viễn trở lại, chỉ cần có cơ hội, tuyệt đối bỏ qua bất cứ cơ hội nào được trở về cuộc sống trước đây.

      Uy Thất Thất ra khỏi đại bản doanh, nhanh chóng ra ngoài doanh trại, nhất định phải rời khỏi đây trước khi Lưu Trọng Thiên phát ra.

      “Thất tướng quân, đâu đó?” Lưu Duẫn thấy Thất Thất ăn mặc kỳ lạ, nữ nhân xấu xí này sắp làm Vương phi rồi, sao còn muốn ra ngoài?

      “Ờ, Vương gia có nhiệm vụ muốn tôi ra ngoài hoàn thành, trở về nhanh thôi!” Thất Thất bèn dối.

      “Nhiệm vụ, vào lúc này sao?” Lưu Duẫn có chút nghi hoặc nhìn bóng dáng Uy Thất Thất, sắp sửa thành thân rồi, còn phái ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa lại thân mình?

      Uy Thất Thất rời khỏi doanh trại của Lưu Trọng Thiên, trong lòng thực có chút nỡ, nếu phải bị bức tới đường cùng, Thất Thất tuyệt đối bí quá hoá liều, dù sao doanh trại cũng là nơi duy nhất có thể tạm thời nương thân, nhưng so với hạnh phúc cả đời, nhất định phải đưa ra lựa chọn.

      May mà trước đây trong khóa dã ngoại sinh tồn, có mang theo chiếc la bàn, bằng sa mạc rộng lớn như vậy, thân mình rất dễ lạc, lấy la bàn trong túi sách ra, chờ đến khi thấy kim màu vàng chỉ hướng nào mới tiếp tục .

      Lưu Trọng Thiên tuần vòng quanh doanh trại, đương định trở về đại bản doanh, Lưu Duẫn suy tư đầy nghi hoặc, thiếu chút nữa va vào Tam Vương gia.

      “Sao ngươi giống như người mất hồn thế!” Lưu Trọng Thiên nghiêm nghị trách mắng, trong doanh trại phải giữ cho tinh thần minh mẫn, chàng ghét nhất những người trong trạng thái hồn siêu phách lạc.

      “Vương gia!” Lưu Duẫn lập tức đứng thẳng người, tư thế nghiêm trang.

      “Ngươi lòng đầy tâm tư, xảy ra chuyện gì sao?”

      “Vương gia, Lưu Duẫn thấy hơi lạ, chẳng phải Uy Thất Thất ngày mai thành thân với Vương gia sao? Sao ngài còn phái ấy ra ngoài doanh trại?”

      “Ra ngoài doanh trại? Thất Thất rời doanh trại? Từ lúc nào?” Lưu Trọng Thiên lập tức nhướn mày.

      “Được lát rồi, ấy ngài phái ấy ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ.”

      “Này Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên nhìn Lưu Duẫn với vẻ lo âu “ ta về hướng nào?”

      “Vào sâu trong đất Đại Hán, Vương gia, có gì đúng sao…”

      ta muốn chạy trốn! Ta tìm ta trước, ngươi dẫn theo vài binh lính, mang thêm nước, đuổi theo sau, nếu trời tối tìm thấy chúng ta, hãy lập tức rút về doanh trại.”

      “Nhưng, Vương gia…”

      đợi Lưu Duẫn xong, Lưu Trọng Thiên nhanh chóng chạy ra ngoài doanh trại, vẻ mặt chàng đầy tức giận, Uy Thất Thất dám đào hôn. Lưu Trọng Thiên dù sao cũng được xem là tướng mạo tuấn tú, phong thái lịch lãm, Tam Vương gia Đại Hán được vạn người chú ý, bao nhiêu nữ nhân ao ước trở thành phi tử của chàng, giờ đây Uy Thất Thất xấu xí, vì e ngại thành thân với mình, mà chạy trốn? Quả là chuyện khó tin.

    3. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 43

      Nam nhi khí thế bại dưới tay xấu nữ

      Lưu Trọng Thiên đuổi theo hướng về Đại Hán rất lâu, nắng nóng gay gắt, vô cùng khát nước, chàng tưởng rằng có thể nhanh chóng tìm được Uy Thất Thất trở về, cho nên chẳng chuẩn bị nước, trực tiếp rời doanh trại, xem ra có phần coi thường nữ nhân này rồi, tìm hì hục cũng thấy bóng dáng đâu cả.

      biết binh lính phía sau mất bao lâu nữa mới đuổi tới, thời tiết nóng nực thế này có nước uống, đúng là chuyện phiền toái, biết còn có thể kiên trì trong bao lâu? Nhưng bất luận thế nào chàng cũng phải bắt Uy Thất Thất về.

      Xấu nữ chết tiệt này, chạy đâu mất rồi, Lưu Trọng Thiên cáu tiết nhìn sa mạc mênh mông, xấu nữ tầm thường mà thôi, sao có thể khiến chàng phiền lòng như thế? Uy Thất Thất chạy trốn chẳng phải rất tốt sao, Hoàng thượng cũng chẳng thể nào trách tội chàng được, Vương phi bỏ chạy còn thành thân nỗi gì?

      Lưu Trọng Thiên mặc dù tự an ủi mình như thế, nhưng trong lòng chàng sao bình tĩnh được, ánh nắng độc hại như vậy, Uy Thất Thất đơn độc rời khỏi sa mạc sao? gặp nguy hiểm gì chứ, sa mạc hoang vắng rộng lớn, ngộ nhỡ lạc đường rồi, chẳng phải mất mạng ư.

      Lưu Trọng Thiên càng nghĩ càng sốt ruột, chàng tiếp tục tiến về phía trước, do tìm kiếm khắp nơi nên có chút mất phương hướng, sa mạc mênh mông, đông nam tây bắc gần như nhau, chỉ cần xoay người cái, mất phương hướng ngay.

      Bỗng nhiên trận cuồng phong ập tới, cát vàng đầy trời phả tới tấp vào mặt, Lưu Trọng Thiên ôm đầu tránh cát vàng, chờ bão cát qua , chàng mới đứng lên, nhìn sa mạc với vẻ mờ mịt, bị lạc mất phương hướng rồi.

      Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên còn phân biệt được phương hướng, chàng tuyệt vọng nhìn biển lửa trước mặt, trong thâm tâm ngừng gào thét, Uy Thất Thất, xấu nữ chết tiệt này, rốt cuộc đương ở đâu? Lần này đường đường là nam nhi khí thế lại bại dưới tay nữ nhân.

      khí trong sa mạc nóng hầm hập khiến người ta có cảm giác như bị luộc chín, Lưu Trọng Thiên biết giờ cấp thiết nhất là nước, chàng cần nước, phải tìm được nước mới có thể duy trì tiếp.

      Uy Thất Thất được đoạn đường, cảm thấy quá nắng nóng, liền tìm tòa cồn cát có bóng râm ngồi nghỉ, lấy nước ra uống ngụm, phóng tầm mắt nhìn, sa mạc phía trước trải dài miên man bất tận, ánh mặt trời chiếu lên đó, muôn vàn tia sáng rực rỡ lấp lánh, cồn cát liên tục nhấp nhô tựa như biển khơi cuộn sóng.

      Chỉ cần đợi tới lúc trời tối, mát mẻ hơn, dùng la bàn này, là Thất Thất có thể rời khỏi sa mạc cách thuận lợi, vuốt lại mái tóc bị bão cát thổi rối tung, tự do tự tại hoan hỉ hát ca. Lưu Trọng Thiên có khi lúc này cũng phát ra mất tích, khôi hài mắc cười biết bao, thành thân? Mơ mộng hão huyền.

      Uy Thất Thất ca hát hồi, bỗng phát xa xa có mấy bóng người, bước hơi loạng choạng, tìm kiếm gì đó trong sa mạc. Thất Thất vội đứng dậy, quan sát tỉ mỉ, mấy người đó chính là binh lính Đại Hán, sao bọn họ lại chạy tới đây, lẽ tìm ?

      Thất Thất nổi nóng, sa mạc lớn thế này, bọn họ tìm ngộ nhỡ lạc mất phương hướng, chẳng phải rất nguy hiểm ư, được, những binh lính này dù sao cũng từng kề vai chiến đấu cùng , thể để họ hi sinh vô cớ vì .

      Uy Thất Thất nghiêng mình ra khỏi cồn cát, bực tức nhìn binh lính Đại Hán phía xa xa, lớn tiếng hô.

      “Ê! Mau mau quay về! Nơi này nguy hiểm lắm!”

      “Thất tướng quân!” Lưu Duẫn nghe thấy giọng Thất Thất, lần theo tiếng, trông thấy bóng dáng mảnh mai của Uy Thất Thất giữa sa mạc, bèn phấn khởi dẫn đám binh lính chạy qua đó.

      Uy Thất Thất lớn tiếng trách mắng “Tôi lấy thân phận Thất tướng quân, ra lệnh cho các mau chóng trở về!”

      “Nhưng mà, Thất tướng quân cũng phải về cùng bọn thuộc hạ, bằng chúng thần sao trở về bẩm báo được!” Lưu Duẫn tuyệt nhiên chịu .

      “Tôi quay về cùng các đâu, tôi vốn thuộc về Đại Hán, tôi muốn về nhà!”

      Lưu Duẫn vỗ vai Thất Thất “Sắp trở thành Vương phi rồi, mà còn như vậy, quả là có phúc, Vương gia chúng thần chính là Vương gia tuấn nổi tiếng Đại Hán!”

      “Tôi quan tâm, tôi muốn làm Vương phi!”

    4. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 44

      tia cảm động trong lòng

      “Thất tướng quân của ta, nữ nhân sớm muộn gì cũng phải xuất giá, Vương gia có thể tiếp nhận , đừng nên cố chấp!”

      Lưu Duẫn liếc nhìn phía sau Thất Thất, vò đầu bứt tai, bất giác nhíu mày.

      “Vương gia đâu?”

      “Vương gia tất nhiên ở doanh trại rồi.” Thất Thất tức giận “Mau mau về , bằng hãy cùng tôi rời khỏi sa mạc!”

      Thất Thất xong lại trở về chỗ cồn cát có bóng râm, ngồi xuống, Lưu Duẫn thấy Vương gia đâu, có hơi sốt ruột, bước tới kể với Thất Thất “Thất tướng quân, biết ? Tam Vương gia đích thân ra ngoài tìm đấy, hơn nữa ngài ấy quá gấp, người mang theo nước.”

      Uy Thất Thất nghe xong, lập tức giật mình, sững sờ nhìn Lưu Duẫn, hồi lâu có phản ứng gì, chẳng lẽ Lưu Trọng Thiên điên rồi sao? mang theo nước tiến vào sa mạc tìm , vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết sao? Vì thế lo lắng hỏi “Vương gia bao lâu rồi?”

      “Hơn ba canh giờ rồi, thời tiết nóng nực thế này… Nếu Vương gia xảy ra chuyện gì, trở thành tội nhân của Đại Hán…” Lưu Duẫn nổi nữa, sắc mặt vô cùng khó coi.

      Khoảnh khắc khi Uy Thất Thất nghe Lưu Trọng Thiên đích thân tiến vào sa mạc kiếm tìm , trong lòng bỗng có tia cảm động sao kể xiết. Cuộc sống ở Đại Hán này có người thân, vậy mà còn có người quan tâm như thế, bất kể Lưu Trọng Thiên xuất phát từ mục đích gì, Thất Thất cũng cảm kích chàng tận đáy lòng.

      Uy Thất Thất nhìn sa mạc mênh mông với vẻ âu lo, cái tên kia, sao mang theo nước ra ngoài chứ? Chẳng có đầu óc gì cả, chàng ta cho rằng trong sa mạc có thể tìm được nước dễ dàng sao? Nhiệm vụ cấp bách nay, là phải tìm được Vương gia. Nếu chàng ta chẳng may chết trong sa mạc, Uy Thất Thất dù có quay về xã hội đại văn minh, cũng sao khuây khỏa được, vì thế, hạ quyết tâm, xoay người lại.

      “Chúng ta chia nhau ra tìm!”

      “Vâng, Thất tướng quân, mang theo hai binh lính!” Lưu Duẫn muốn tìm được người này rồi, lại thất lạc mất người kia.

      “Khỏi cần, trước khi trời tối nếu tìm thấy, các hãy nghỉ ngơi tại chỗ, cần lo cho tôi, tôi có la bàn bị lạc đâu.”

      “Thất tướng quân…” Lưu Duẫn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dẫn binh lính trở về, hy vọng đường trở về có thể tìm được Tam Vương gia của bọn họ.

      Uy Thất Thất bất chấp cái nắng chói chang, bước từng bước khó nhọc lớp cát vàng dày, dưới chân có cảm giác như lửa đốt. Thất Thất càng ngày càng lo lắng cho Tam Vương gia, chàng có nước, thời tiết lại oi bức thế này, nếu trong vòng ba ngày tìm ra chàng, chắc chắn phải bỏ mạng.

      Tam Vương gia chết tiệt, tại sao lại tìm , nữ nhân xấu xí chạy trốn chẳng phải rất tốt sao? Lẽ nào chàng bằng lòng cưới xấu nữ làm Vương phi?

      Thất Thất nhìn ánh mặt trời rực lửa, bỗng mếu máo sụt sùi, nếu tìm ra cái tên kia, chàng chẳng còn mạng, ngàn vạn lần đừng chết nha, Lưu Trọng Thiên, Thất Thất càng lo lắng lại càng khó chịu, cuối cùng kìm được òa khóc.

      Nếu tìm thấy Tam Vương gia, Uy Thất Thất cũng định rời khỏi sa mạc này, Lưu Trọng Thiên , chẳng màng nguy hiểm xông vào sa mạc, Thất Thất có lý gì bỏ mặc chàng, tấm chân tình mà Tam Vương gia dành cho , có chết cũng đáng, dù cho còn sống ở lại Đại Hán, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

      Sắc trời ngày tối dần, Uy Thất Thất có chút tuyệt vọng, bôn ba ngược xuôi hồi lâu, khiến gần như bước nổi nữa. liếc nhìn túi nước đeo bên hông, cố nén cơn khát, thể uống nữa, phải cố sức hạn chế lượng tiêu hao nước, nếu khi tìm được Tam Vương gia, hết sạch nước, vô phương cứu chữa.

    5. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 45

      Sa mạc khuynh tình

      Uy Thất Thất dựa theo hướng la bàn chỉ, với tình trạng thiếu nước của Tam Vương gia, chỉ có thể lại trong phạm vi nhất định, nên bắt đầu tìm kiếm. tìm suốt ngày đêm, mệt mỏi rã rời, sức cùng lực kiệt, mãi đến rạng sáng ngày thứ ba, Thất Thất vẫn chưa tìm thấy bóng dáng Tam Vương gia đâu.

      Lưu Trọng Thiên chết tiệt, Thất Thất ngước mắt nhìn mặt trời lên cao, ngày thứ ba chẳng mấy chốc trôi qua, nếu cứ thế này, Lưu Trọng Thiên chết chắc, chàng chết chắc. Thất Thất nhìn sa mạc, vò đầu bứt tai, gào khóc khản cả giọng, đến Đại Hán lâu như vậy, tuy rằng cái tên đó rất hung dữ, động tí là đòi giết đòi chém, nhưng chàng lại là người duy nhất quan tâm tới mình.

      Thất Thất chân nam đá chân chiêu, đột nhiên dưới chân như va phải vật gì đó, khiến suýt vấp ngã, chăm chú nhìn lại, thiếu chút nữa thất hồn lạc phách. Đó là đống xương trắng ngổn ngang, vừa nhìn biết đây là những kẻ chết trong sa mạc vì lạc đường, trông thấy cảnh tượng đáng sợ này, Thất Thất tựa như thấy được Tam Vương gia tuấn cũng hóa thành bộ xương trắng giữa sa mạc, bị cát vàng vùi lấp.

      Tới giữa trưa Uy Thất Thất có phần nản lòng định từ bỏ, lúc này Lưu Trọng Thiên hoàn toàn còn hi vọng sống sót. có cảm giác đau đầu, nhất thời hoa mắt chóng mặt, té lăn xuống sa mạc.

      Thất Thất vô lực mở mắt ra, nhìn bầu trời, phát vài con kền kền (*) sa mạc lượn vòng quanh bầu trời, phát ra tiếng kêu the thé, lập tức đề phòng, nhất định là kền kền tìm ra thứ gì đó, định bay xuống dưới kiếm thức ăn, vậy ? Uy Thất Thất phấn khởi đứng lên, sa mạc bên dưới ắt hẳn có người.

      (*) là tên gọi chung của nhóm các loài chim ăn thịt và ăn xác chết

      Thất Thất nhanh chóng chạy về hướng kia, cát vàng dưới chân cuộn bay mịt mù, chạy được đoạn đường, cách chỗ kền kền bay lượn càng lúc càng gần, Thất Thất trông thấy người đương nằm trong sa mạc, đó chẳng phải là Tam Vương gia sao?

      Uy Thất Thất xúc động chạy tới, phát Tam Vương gia nằm ngửa mặt, hai mắt nhắm nghiền, môi khô khốc, nhất định là do thiếu nước trong khoảng thời gian dài dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Thất Thất lấy túi nước ra, ôm Tam Vương gia, đặt túi nước lên miệng chàng, nhưng chàng khép chặt môi, có chút phản ứng nào.

      “Vương gia, đừng chết nhé, ngài chết rồi, Thất Thất làm sao bây giờ?” Thất Thất nghẹn ngào khóc rống lên, nhất định phải cho chàng uống nước, chỉ khi uống nước xong mới có hi vọng sống sót, nhưng phải làm sao để chàng nuốt trôi xuống đây? Thất Thất bỗng đỏ mặt, vì cứu mạng Lưu Trọng Thiên, đành bất chấp tất cả, Thất Thất nhấp ngụm nước, sau đó áp lên miệng Tam Vương gia.

      Môi kề môi, trong lòng xao động hồi, nhưng kịp định thần lại, chầm chậm đẩy nước vào miệng người kia. lát sau, Thất Thất cảm giác đầu mình bị hai cánh tay mạnh mẽ giữ chặt, Tam Vương gia nhanh chóng khống chế , chờ kịp hiểu xảy ra chuyện gì, Lưu Trọng Thiên xoay người ôm vào trong lòng, điên cuồng hôn lên môi tới tấp.

      Giữa sa mạc nổi lên trận cuồng phong, cát vàng cuộn bay đầy trời, Lưu Trọng Thiên cùng Uy Thất Thất quay cuồng trong sa mạc mênh mông. Thất Thất cảm giác trong lòng Lưu Trọng Thiên đương nhiệt huyết sôi trào do vậy mới dâng lên cơn sóng tình. kinh ngạc nhớ tới giấc mộng kia, cảnh trong mơ ấy cứ luôn vương vấn , nam nhân kia lại chính là Tam Vương gia Đại Hán... Uy Thất Thất ngỡ ngàng.

      Thất Thất cảm giác mỗi tấc da thịt người đều được bàn tay Lưu Trọng Thiên vuốt ve, hôn nồng nhiệt xuống bên tai , kích thích dây thần kinh nhạy cảm của . Tam Vương gia máu lạnh bỗng trở nên nhiệt tình như thế, khiến Thất Thất có phần lúng túng, chỉ mới 17 tuổi, Thất Thất vẫn chưa có ý định dâng tấm thân xử nữ cho bất kể nam nhân nào. hoảng loạn đẩy Lưu Trọng Thiên ra, nhưng dường như Lưu Trọng Thiên sao chế ngự nổi, chàng hôn ngày sâu, quần áo Thất Thất cũng từ từ rớt xuống sa mạc.

      Lưu Trọng Thiên kê cánh tay dưới lưng , hôn tiếp xuống cổ , bờ vai, rồi dừng lại phía trước ngực . Thất Thất nhất thời cảm thấy trong lòng nước chảy cuồn cuộn, mê loạn mỗi khi Lưu Trọng Thiên vuốt ve cùng hôn nồng nhiệt...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :