1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến tranh giành hồng nhan Đại Hán - Ma Nữ Ân Ân (Update chương 78)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 34

      Giúp ngươi hút độc ra ngoài

      Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lưu Trọng Thiên vội lấy tấm thảm phủ lên người Thất Thất, ngoảnh lại thấy Trì tướng quân đương bộn bề lo âu.

      “Vương gia, Thất tướng quân thế nào rồi?”

      “Bị trúng độc!”

      “Chà, phải làm sao đây, tuy thần lệnh cho dời doanh trại về đây, nhưng quân y giỏi lắm cũng phải hai ngày sau mới đến nơi! Tính mạng Thất tướng quân nguy hiểm chứ?” Trì tướng quân bực tức siết chặt nắm tay, mặc dù đại thắng, nhưng nếu mất Uy Thất Thất, bọn họ phải chịu tổn thất nghiêm trọng.

      “Ta để Thất Thất chết đâu!” Lưu Trọng Thiên lạnh lùng , chàng dời tầm mắt sang người , bất luận thế nào, chàng cũng phải cứu sống Uy Thất Thất.

      “Để thần xem vết thương của Thất tướng quân!” Trì tướng quân bước tới, Lưu Trọng Thiên lập tức ngăn ông lại, vẻ mặt có chút căng thẳng.

      “Ta xem qua rồi, hay là lão tướng quân ra ngoài xem xét việc bố trí quân đội, vừa mới đóng quân ở đây, chắc chắn có rất nhiều việc cần thu xếp, bên ngoài đành nhờ cậy lão tướng quân rồi, có chuyện gì đừng cho người vào đây quấy rầy Thất tướng quân!”

      Trì tướng quân biết dù mình có xem cũng chẳng giúp được gì, đành tuân lệnh lui ra ngoài.

      Lưu Trọng Thiên vén cái chăn người Thất Thất lên, cúi xuống quan sát tỉ mỉ vết thương, nhất định phải hút máu độc ra ngoài, nếu chất độc lan ra, hết cách cứu chữa nổi.

      “Ta hút máu độc ra cho ngươi, nếu ngươi lên tiếng, ta xem như ngươi đồng ý…”

      Thất Thất hôn mê rồi, đâu thể mở miệng được, Lưu Trọng Thiên cúi người xuống, khi môi chạm vào làn da trước ngực Thất Thất, cảm giác khí huyết trong cơ thể trào dâng, chàng nhắm chặt mắt lại, sợ bản thân suy nghĩ lung tung. Khi hút xong ngụm máu độc đầu tiên, chàng mở mắt ra, nhìn thấy bộ ngực sữa đầy đặn của Thất Thất, xém chút nữa nuốt luôn ngụm máu độc xuống bụng.

      Lưu Trọng Thiên có phần căm tức tâm trạng mình, trong lúc này cần phải giữ bình tĩnh, sao chỉ toàn nghĩ tới chuyện nam nữ. Uy Thất Thất xấu xí như vậy, thể nào hấp dẫn chàng được, chẳng lẽ bị ngọn lửa sắc dục trước mắt mê muội đến mức sao kiềm chế nổi. Uy Thất Thất kia ngoại trừ vóc dáng hoàn mỹ ra, còn điểm gì chứ?

      Lưu Trọng Thiên cảm giác miệng mình tê liệt, mãi đến khi lượng máu hút ra ngoài chuyển sang màu đỏ tươi, mới thở phào nhõm, chàng lấy nước sạch lau rửa vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại, nhàng đắp thảm cho Thất Thất, nhưng trong lòng vẫn khó bình tĩnh trở lại.

      Lúc trời gần sáng, Lưu Trọng Thiên nghe thấy tiếng Thất Thất rên rỉ, liền từ bàn chạy ngay sang đó, trán Thất Thất đẫm mồ hôi, hai má đỏ ửng, dường như rất khó chịu.

      “Thất Thất, ngươi sao vậy?” Lưu Trọng Thiên vươn tay ra, nhàng sờ lên trán Thất Thất, khỏi lo lắng, Uy Thất Thất sốt, nhất định là do vết thương bị nhiễm trùng, phải cho uống thuốc, nếu nguy hiểm đến tính mạng.

      Lưu Trọng Thiên chạy nhanh tới cửa đại bản doanh, kêu binh lính đến, lệnh cho bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cho ra thảo dược hạ sốt giải nhiệt ở doanh trại Hung Nô!

      lát sau, tên lính nhễ nhại mồ hôi chạy vào, do doanh trại Hung Nô bị cháy, nên chẳng còn sót lại thứ gì, chỉ tìm được ít thảo dược giải nhiệt, sai người giã nhuyễn ra rồi đưa tới.

      Lưu Trọng Thiên đuổi tên lính ra ngoài, nhìn qua thảo dược có thể chữa thương kia, tới trước mặt Thất Thất, nhàng đắp lên vết thương, còn đâu chỉ có thể phó mặc cho số phận, hy vọng quân y Đại Hán mau chóng tới đây.

      Lưu Trọng Thiên ôm lấy Thất Thất, để ngả vào trong lòng mình, bao năm chinh chiến bên ngoài, chút sợ sệt, đây là lần đầu tiên chàng thấy sợ, chàng sợ Uy Thất Thất chết, có loại cảm giác trống trải, quặn đau xé lòng, lẽ nào chàng động lòng với nữ nhân xấu xí mới 17 tuổi đầu?

    2. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 35

      Thể xác và tinh thần bị giày vò

      “Lạnh... Lạnh...” Thất Thất mê man , Lưu Trọng Thiên giang hai cánh tay ôm lấy , hy vọng cách này có thể giúp cảm thấy ấm áp hơn đôi chút, song loại tiếp xúc thân mật thế này, cũng khiến Lưu Trọng Thiên có cảm giác rất dễ chịu, đột nhiên trong đầu chàng nảy sinh ý nghĩ kỳ lạ, hy vọng được ôm nữ nhân này, suốt cả cuộc đời.

      “Cha... Ông nội...” Khóe mắt Thất Thất chảy ra dòng lệ, do đương sốt cao, bắt đầu sinh ra ảo giác, vùi đầu vào phía dưới cổ Lưu Trọng Thiên “Ôm tôi... Lạnh quá... Tôi muốn về nhà, mang tôi về nhà...”

      Lưu Trọng Thiên do dự hồi, biết phải làm sao mới có thể giúp cảm thấy ấm áp hơn, thế là bèn cởi vạt áo của mình ra, áp thân thể trắng mịn của Thất Thất lên phần da thịt trước ngực chàng, sau đó dùng vạt áo quấn quanh người . Nữ nhân trong lòng dường như cảm nhận được hơi ấm, còn mê nữa, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, hai người cứ ôm chặt lấy nhau như vậy.

      Cơn sóng tình của Lưu Trọng Thiên cuộn trào, chàng phải kìm nén nhục dục trong lòng, cố gắng để tâm tư mình phiêu dạt tận trời, nghĩ lại những nữ nhân trước kia từng thương nhung nhớ chàng, cũng chưa từng khiến chàng dậy sóng dữ dội thế này. Nếu phải Thất Thất bị thương trong người, vào lúc này ở nơi đây chàng nhất định biến trở thành nữ nhân của Lưu Trọng Thiên.

      Cũng may lều trại Hung Nô này có bình phong ngăn cách, nếu bị binh lính phát tình cảnh này của bọn họ, biết phải giải thích ra sao nữa. Lưu Trọng Thiên sai binh lính đặt thức ăn bên ngoài bình phong, bất kỳ ai khác tới thăm Thất tướng quân, cũng đều bị binh lính canh cửa lều chặn lại.

      Lưu Trọng Thiên ngoài việc cho Uy Thất Thất uống nước và ăn thức ăn ra, chỉ ôm lấy , giúp sưởi ấm, chăm sóc sinh hoạt thường ngày của . Thời gian này chẳng những Uy Thất Thất chịu khổ sở, mà thể xác và tinh thần Lưu Trọng Thiên cũng bị giày vò kém, chàng có lấy phút nào để tâm trạng mình bình tĩnh trở lại, ảo tưởng với Uy Thất Thất cũng càng ngày càng nhiều.

      Cuối cùng quân y cũng tới sau bao ngày mong ngóng, Uy Thất Thất vẫn chưa tỉnh lại.

      Ngô Trung Nghĩa cũng theo tới đây, đánh thắng trận, có lý do gì đến thưởng thức phong cảnh ở sa mạc, đương nhiên cũng muốn đến làm tròn nghĩa vụ của giám quân.

      Song Ngô Trung Nghĩa lại có cơ hội gặp Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, đại bản doanh của vương gia chỉ cho phép mỗi quân y vào, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngô Trung Nghĩa bắt đầu nghi ngờ.

      Sao Tam vương gia lại đuổi hết mọi người ra ngoài lều, Ngô Trung Nghĩa canh giữ bên ngoài đại bản doanh, lần lữa chịu rời . Tam vương gia nhất định làm trò quỷ gì đây, tốt nhất hãy có nhược điểm gì đó rơi vào trong tay , vậy có thể trở về bẩm báo với Hoàng thượng rồi.

      Lưu Trọng Thiên trông thấy quân y tựa như thấy được cứu tinh “Thất tướng quân vẫn hôn mê bất tỉnh, còn đương sốt nữa, nhất định phải cứu sống đó!”

      “Để thần xem vết thương!” Quân y bước tới trước mặt Thất Thất.

      được!” Lưu Trọng Thiên nghiêm nghị ngăn ông lại.

      Quân y dám kháng lệnh của vương gia, run lẩy bẩy đứng yên đó, nhìn Tam vương gia với vẻ khó xử “Vương gia, xem vết thương, tiểu nhân làm sao chữa được đây, cũng thể biết được trúng loại độc nào! Tuy rằng độc tính giảm bớt, nhưng quan sát sắc mặt kia, vẫn còn độc tố sót lại!”

      “Ngươi!” Lưu Trọng Thiên gọi quân y qua bên “Có thể khám theo cách khác được ?”

      “Độc tính có thể thông qua máu, nhưng với vết thương muốn tiến hành chữa trị nhất định phải quan sát, Vương gia, đều là nam nhân, có gì cần kiêng kị chứ?”

      Lưu Trọng Thiên quả thực bất đắc dĩ “Bây giờ ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám để lộ ra ngoài, ta nhất định chém đầu ngươi!”

      Quân y sợ tới nỗi mặt mày biến sắc, cả người run bần bật “Tiểu nhân dám!”

      “Thất tướng quân, là... Là nữ nhân!”

      “Á! Vương gia!” Quân y quỳ sụp xuống “Thần xem bệnh đâu, mất đầu như chơi! Xin vương gia tha mạng!”

      xem, vậy ta chém đầu ngươi ngay bây giờ, để ngươi xuống suối vàng bầu bạn cùng Thất tướng quân!” Lưu Trọng Thiên rút bội kiếm ra, quân y sợ quá ngã ngay xuống đất,

    3. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 36

      Tóm được nhược điểm của Tam Vương gia

      Quân y cố gắng quan sát vết thương của Thất Thất, kê ra đơn thuốc, sau đó lấy thảo dược từ trong hòm thuốc ra, giao cho Vương gia, vất vả lắm mới chữa trị được để bảo toàn tính mạng cho Thất tướng quân. Khi xem xong rồi, nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tam Vương gia, quân y toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng cuốn gói ra khỏi lều trại.

      Quân y đương cảm thán vì sao mình lại xui xẻo như vậy, đây chính là tội lớn biết mà bẩm báo, ngộ nhỡ có ai phát ra Thất tướng quân là nữ nhân, ông cũng chẳng được sung sướng gì, cũng may có Vương gia đảm bảo, nên vững tâm hơn đôi chút. Ông vừa bước chân ra khỏi đại bản doanh bị giám quân Ngô Trung Nghĩa lôi .

      Ngô Trung Nghĩa ngồi ghế, cười híp mắt nhìn quân y.

      “Vì sao Tam Vương gia lại thần bí như vậy? Ngươi thấy những gì?”

      , có, đúng là Thất tướng quân bị thương, muốn cho người khác quấy rầy!”

      đúng, theo ta được biết, liên tục mấy ngày qua, Tam Vương gia cũng ra khỏi đại bản doanh, tên Thất tướng quân tầm thường, đáng để Vương gia quan tâm tới vậy sao? Thậm chí ngay cả những người khác tới thăm cũng được là sao?”

      “Tiểu nhân, thực biết tại sao? Bên trong chỉ có Thất tướng quân!” Quân y trái với lương tâm, ánh mắt hoảng loạn, Ngô Trung Nghĩa gian giảo vừa nhìn biết ngay, quân y này dám giấu giếm chuyện gì đó giúp Tam Vương gia.

      Ngô Trung Nghĩa bực tức đứng lên “Ngươi có biết ta thay mặt cho ai ? Chính là đương kim Hoàng thượng, Đại Hán thiên tử, giấu ta tức là khi quân phạm thượng! tru di cửu tộc...”

      Quân y vừa nghe xong lập tức toát mồ hôi, vội quỳ xuống đất khẩn cầu “Ngô đại nhân, cầu xin ngài, thần thực thể , Tam Vương gia giết thần.”

      “Ngươi , ta mang ngươi hồi kinh, hơn nữa nếu quả thực là đại chấn động nào đó, ngươi còn có thể lập công, cần chạy tới chạy lui theo quân đội, trực tiếp làm ngự y, vào hoàng cung!” Ngô Trung Nghĩa đe dọa thêm cả dụ dỗ, quả nhiên vô cùng hiệu quả.

      Quân y hạ quyết tâm, dù sao cũng thể đối địch với Hoàng thượng, vì thế giọng với Ngô Trung Nghĩa “Thất tướng quân là nữ nhân!”

      “Há!” Ngô Trung Nghĩa giật nẩy người, nữ nhân? nữ nhân xấu xí? Là phụ tá Hữu tướng quân Đại Hán, Tam Vương gia điên rồi sao? Nếu bí mật này cho vạn tuế gia biết, biết chấn động tới mức nào đây, Hoàng thượng có thể bắt thóp được rồi!

      Ngô Trung Nghĩa tưởng tượng ra, Hoàng thượng nhất định giết Thất tướng quân, sau đó giận cá chém thớt sang Tam Vương gia, buộc tội chàng ta phạm thượng khi quân, ha ha, cơ hội này Hoàng thượng há có thể bỏ qua...

      Ngô Trung Nghĩa cảm thấy chuyến sa mạc này quả uổng phí, rốt cuộc tóm được nhược điểm của Tam Vương gia, chứa chấp nữ nhân, lại còn là nữ nhân xấu xí vô cùng.

      Trải qua đêm ngủ say, buổi trưa ngày hôm sau, Thất Thất tỉnh lại, mệt mỏi mở mắt ra, trông thấy Lưu Trọng Thiên lo lắng nhìn , liền gượng cười.

      “Màn mưa đạn pháo của tôi có tốt ?”

      “Tốt...” Lưu Trọng Thiên nắm tay , ai dám tốt chứ, vô cùng hoàn hảo.

      Thất Thất thử nâng cánh tay lên, bỗng cảm thấy đau dữ dội, lập tức nhìn về phía trước ngực, thân gần như lõa thể, nhất thời mặt đỏ tía tai, cố hết sức trốn vào trong giường. Do cánh tay vừa dùng sức, vết thương bắt đầu đau buốt ỉ.

      “Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên ôm lấy “Ta biết ngươi là nữ nhân rồi...”

      “Vương gia...” Thất Thất lo sợ biến sắc, nhưng chẳng còn chút sức lực nào.

      “Đừng cử động, vết thương nhiễm trùng.”

      “Tôi phải rời khỏi đây... Vương gia!” Thất Thất có cảm giác hạ đường huyết, vô lực ngã vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, nhìn chàng với vẻ hoảng hồn bất an, chàng lập tức đòi chém đầu Thất Thất chứ.

      được để lộ ra, nếu truyền ra ngoài, mạng ngươi còn đâu.”

      Lưu Trọng Thiên an ủi , sau đó đặt nằm xuống, đắp thảm lên cho .

      Lúc này binh lính đứng ngoài bình phong bẩm báo “Bẩm Vương gia, Ngô giám quân vì có việc gấp, hồi kinh rồi, phái nô tài tới thông báo tiếng!”

      “Biết rồi!” Lưu Trọng Thiên sửa sang lại y phục, ai thèm quan tâm tên Ngô Trung Nghĩa đó đâu, ở lại doanh trại chỉ tổ vướng chân vướng tay, tên tiểu nhân phách lối vô dụng.

    4. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 37

      Đại Hán thiên tử ban hôn xấu nữ

      Đại Hán thiên tử đứng ở hoàng thành, trông về hướng tây nam, Tam vương gia tuấn phi phàm, chuyện tốt làm, lại cố tình chứa chấp nữ nhân, còn phong cho ta làm phụ tá Hữu tướng quân, đây chẳng phải tự đào hố chôn mình sao?

      Đại Hán thiên tử khẽ mỉm cười, quay sang phía Ngô Trung Nghĩa.

      “Nữ nhân kia quả thực vô cùng xấu xí?”

      “Vạn tuế gia, đúng là nữ nhân xấu nhất thiên hạ!” Ngô Trung Nghĩa lễ độ cung kính .

      “Ha ha…” Hoàng thượng cười nghiêng ngả.

      “Vạn tuế gia, phải chăng nên giết nữ nhân kia, rồi sau đó…”

      !” Đại Hán thiên tử lớn giọng “Ta muốn để Lưu Trọng Thiên cưới ta, cưới nữ nhân xấu nhất thiên hạ làm phi! Lập tức soạn thánh chỉ, Đại Hán thiên tử muốn ban hôn cho tam đệ.”

      “Hoàng thượng, ý người là…”

      “Lưu Trọng Thiên tự nhận là phóng khoáng phong lưu, dũng thiện chiến, trí tuệ hơn người, từ sau khi phụ hoàng băng hà, đám loạn thần tặc tử ủng hộ vẫn ngầm gây rối, lần nào cũng chiếm thế thượng phong, lần này ta khiến phải lấy vương phi xấu xí, để người trong thiên hạ tha hồ nhạo báng!”

      “Hoàng thượng quả nhiên cao minh! Thần tự thấy hổ thẹn!”

      “Ha ha ha! Tam đệ! Đừng trách hoàng huynh vô tình, là do đệ bức ta phải tàn nhẫn! Ai bảo đệ công cao cái chủ (*)!”

      (*) lập được nhiều công lao, uy danh át cả vua

      Đại Hán thiên tử rất muốn gặp nữ tử xấu xí kia, ngờ ta tài giỏi như thế, liên tiếp lập được chiến công, cũng hi vọng thấy được vẻ mặt ủ rũ của Lưu Trọng Thiên, đó hẳn là chuyện hả lòng hả dạ biết bao.

      Hơn tháng sau, Uy Thất Thất xuất thao trường doanh trại với dáng vẻ lanh lợi hoạt bát như xưa. Trước mặt là doanh trại đứng sừng sững giữa sa mạc, rất chi hùng vĩ, bị bệnh mất tháng, đây là lần đầu tiên có dịp quan sát tỉ mỉ doanh trại Hung Nô. Hôm nay là sa mạc, ngày mai có thể tấn công sào huyệt của Hung Nô, loại bỏ hoàn toàn quân Hung Nô khỏi lịch sử.

      Lưu phó tướng cung kính tới “Thất tướng quân, xem ra vết thương khá hơn nhiều rồi!”

      “Sao ngài cũng giống với mọi người gọi tôi là Thất tướng quân vậy, gọi tôi là Thất Thất thôi!”

      “Bây giờ giống như trước, Thất tướng quân là tướng quân của tại hạ rồi.”

      Thất Thất xoay người lại vỗ cái “Tôi vẫn là Uy Thất Thất, đâu có gì khác biệt, hơn nữa sớm muộn gì tôi cũng phải , chức tướng quân làm lâu đâu!”

      Lưu phó tướng thấy Thất Thất thoải mái như thế, cũng nhõm hơn nhiều “ tới chỗ nào cũng là tướng quân của Đại Hán!”

      “Tướng quân Đại Hán?” Thất Thất thở dài.

      biết dù thế nào Lưu phó tướng cũng hiểu, nơi muốn còn tồn tại Đại Hán rồi, chỉ có đô thị sầm uất và cuộc sống đại bất tận, thời kì của Đại Hán chỉ có thể lật xem trong sách lịch sử.

      Lưu phó tướng đương định gì đó, binh lính chạy tới “Thất tướng quân, Vương gia bảo ngài quay về đại trướng!”

      là, mới ra ngoài có lát, phải trở về, Thất Thất cảm thấy lần ngã bệnh này cứ bị tên vương gia kia hạn chế tự do, vội vàng trở lại đại bản doanh, phát thư án của Lưu Trọng Thiên để chén thuốc.

      “Uống !” Vương gia ra lệnh.

      uống, đắng lắm, tôi khá hơn rồi!”

      Lưu Trọng Thiên đột nhiên đứng lên “Uống ngay lập tức, nếu ta đổ vào miệng ngươi đấy!”

      “Lưu Trọng Thiên, đừng tưởng rằng ngài giúp tôi che giấu việc tôi là nữ nhân…” đợi xong, Lưu Trọng Thiên liền bịt miệng lại, kéo ra sau bình phong, bực tức nhìn nữ nhân biết điều này.

      “Giọng ngươi lớn như vậy, lẽ nào mong toàn quân trong doanh trại biết sao? Muốn rơi đầu cứ thẳng ra, ta lập tức cho ngươi được toại nguyện!”

      Thất Thất thiếu chút nữa quên mất, nơi này là doanh trại Đại Hán, chuyện phải đặc biệt chú ý mới phải, lập tức ngậm miệng lại, Lưu Trọng Thiên lúc này mới buông ra.

    5. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 38

      Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia!

      Thất Thất ngoan ngoãn bước tới, cau mày cố nuốt chén thuốc, sau đó lè lưỡi ra, thuốc này đắng đấy, nếu phải vì chữa bệnh, có đánh chết cũng uống.

      “Sau này cho phép ra chiến trường nữa!” Lưu Trọng Thiên lạnh lùng .

      “Tại sao?”

      “Trong lòng ngươi hiểu !”

      lắm!”

      “Này Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên tức tối đứng lên, nếu là trước kia, chàng nhất định trừng phạt Uy Thất Thất biết trời cao đất dày này, nhưng từ sau khi biết là nữ nhân, lửa giận trong lòng Lưu Trọng Thiên dịu rất nhiều.

      Thất Thất quăng cái chén , nổi giận đùng đùng xông ra đại bản doanh, Vương gia chết tiệt tự cho mình là đúng, nếu cứ suốt ngày ăn ngồi rồi như vậy ở Đại Hán có gì thú vị chứ.

      đầy bụng tâm bước ra ngoài doanh trại, dạo trong sa mạc rộng lớn, chải vuốt mái tóc mọc chờm qua tai. Nếu thực trở về được, vậy phải để tóc dài, búi tóc lên cho giống với những nam nhân khác, mình khoác trường bào, nếu có vẻ tuấn giống Tam Vương gia tuyệt biết bao, nhưng Thất Thất vĩnh viễn cũng thể khôi ngô, cao lớn như Vương gia được.

      Chẳng lẽ ở Đại Hán, suốt đời phải làm nam nhân sao? Mặc y phục nam nhân, ở chung với nam nhân, xông pha nơi chiến trường, dũng mãnh giết địch, nhưng là nữ nhân mà, với lại khuôn mặt này, làm sao để có được cuộc sống bình thường thuộc về mình đây?

      Thất Thất ngắm nhìn trời, ông trời nhất định là điên mất rồi, đưa tới nơi chết bầm này, còn trở nên xấu như ma lem. tại nam ra nam, nữ ra nữ, bộ dáng xấu xí khó coi, ai thích, chứ, ước mơ tình thuở ban đầu, có khi cũng chẳng còn hy vọng rồi, cuộc sống của Uy Thất Thất 17 tuổi biến thành màu đen trắng.

      Thất Thất gỡ bộ áo giáp người xuống, an ủi chính mình, sao đâu, chí ít có thể làm vị tướng quân dũng, có lẽ chỉ năm, hai năm, là có thể quay lại với cuộc sống bình thường, sống phải có hi vọng mới được.

      Lưu Trọng Thiên cũng cảm thấy có chút phiền lòng, liền tới thao trường quan sát việc huấn luyện đám binh lính. Ánh mắt chàng dò tìm trong hàng ngũ quân đội rất lâu, cũng trông thấy Uy Thất Thất vốn giận dỗi bỏ lúc nãy đâu cả, nữ nhân xấu xí này, sao lại tùy hứng như thế, Lưu Trọng Thiên có phần bó tay với .

      Lưu Trọng Thiên vừa ngồi xuống ghế cạnh thao trường, bỗng nhìn thấy chiếc xe ngựa tiến vào doanh trại từ đằng xa, theo sau có mấy cấm vệ quân Đại Hán cưỡi ngựa, cần đoán cũng biết ai trở lại, chính là tên Ngô giám quân đáng ghét.

      Quả nhiên Ngô Trung Nghĩa vén rèm xe lên, nhảy xuống xe, mắt tên đó rất tinh, nhìn thoáng cái thấy Tam Vương gia ở cạnh thao trường, liền bước chậm rãi tới đó.

      “Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia!”

      Lưu Trọng Thiên nhìn bộ dáng gian trá xảo quyệt của , trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, hiểu việc mừng trong lời của đến từ đâu, vì thế lạnh lùng đáp lại.

      “Chẳng hay Ngô giám quân đường vất vả, nên có phần năng lộn xộn, bổn vương ở tiền tuyến đánh giặc, đâu ra việc mừng?”

      “Việc mừng đương nhiên là do thần mang đến rồi!”

      Dứt lời, Ngô Trung Nghĩa lấy thánh chỉ ra, cung kính đứng trước mặt Tam Vương gia “Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên tiếp chỉ!”

      Lưu Trọng Thiên hoài nghi, vẻ mặt Ngô Trung Nghĩa kia như muốn ... Nội dung thánh chỉ nhất định có vấn đề, Lưu Trọng Thiên tuy có nghi ngờ trong lòng, cũng đành cung kính quỳ xuống đất, binh lính thao trường phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống, biết Hoàng thượng lại có thánh chỉ hạ lệnh gì thế.

      Ngô Trung Nghĩa tươi cười, trong lòng thầm đắc ý, Lưu Trọng Thiên ơi, Lưu Trọng Thiên, ngươi dù cho có bản lĩnh, có cơ trí, cũng phải là đối thủ của Hoàng thượng, chiêu này của Hoàng thượng thực quá tuyệt, vì thế cao giọng tuyên đọc thánh chỉ.

      “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên, chiến bôn ba trường kỳ vì Đại Hán, lao tâm khổ tứ, trong thâm tâm trẫm, biết rằng, tiêu diệt Hung Nô thể tính đến công lao của Hữu tướng quân Uy Thất Thất. Nàng là phận nữ nhi, cùng Tam Vương gia tâm đầu ý hợp, trẫm cảm thấy vui mừng khôn xiết, đặc biệt sắc phong Uy Thất Thất là Vương phi của Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên, sớm cử hành hôn lễ, khâm thử!”







      Chương 39

      Uy lực lợi hại hơn nhiều so với bom dầu cá

      Ngô Trung Nghĩa đọc thánh chỉ xong, toàn bộ thao trường lặng ngắt như tờ, ban ngày ban mặt tĩnh lặng tới mức đáng sợ. Sau khi đọc xong, Ngô Trung Nghĩa đắc ý nhìn về phía Lưu Trọng Thiên, lúc chạm phải ánh mắt băng giá, căm phẫn của Lưu Trọng Thiên, có phần sợ hãi, hoảng hốt thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất, ổn định lại tinh thần, khẽ hắng giọng.

      “Tam vương gia, Tam vương gia, tiếp chỉ !”

      Lưu Trọng Thiên đứng lên, mặt biến sắc tiếp nhận thánh chỉ, đột nhiên túm lấy cổ áo Ngô Trung Nghĩa “Sao Hoàng thượng biết được Uy Thất Thất là phận nữ nhi?”

      “Vương gia, việc tại sao Hoàng thượng biết được còn quan trọng nữa, quan trọng là ngài thể kháng chỉ. Hoặc là chém đầu Uy Thất Thất, phán ngài tội kháng chỉ, hoặc là vào ngày gần đây thành hôn với Uy Thất Thất, Hoàng thượng có thể chờ tin tốt lành từ ngài chứ?” Ngô Trung Nghĩa lại bắt đầu đắc ý.

      “Đốn mạt!” Lưu Trọng Thiên buông Ngô Trung Nghĩa ra, cầm lấy thánh chỉ, sải bước bỏ ngoảnh lại.

      Đám binh lính trong thao trường đều đưa mắt nhìn nhau, hóa ra Thất tướng quân mà bọn họ vẫn luôn sùng bái, lại là nữ nhân. Nhưng sao lại có nữ nhân xấu tới mức đó chứ, phải gọi là xấu như ma lem, hơn nữa xấu nữ bây giờ sắp bay lên cành cao trở thành phượng hoàng rồi, trở thành vương phi của Tam vương gia phóng khoáng, quả là chuyện khó tin.

      Phó tướng Lưu Duẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu, đứng ngây ra đó hơn chục phút, đột nhiên như bừng tỉnh, vỗ đầu mình cái, chẳng trách chịu ở chung với mọi người, tắm rửa cùng, bộ dáng gầy gò ốm yếu, eo thon, tay mảnh, hóa ra là nữ nhân!

      thấy đám binh lính đều chịu luyện tập, đương mải châu đầu ghé tai tranh luận với nhau, bèn hét lớn tiếng “Huấn luyện!”

      Đám binh lính lập tức ngậm miệng lại, nhưng tất cả mọi người trong thao trường đều sao bình tĩnh trở lại được, đây đúng là tin tức trọng đại, uy lực lợi hại hơn nhiều so với bom dầu cá.

      Uy Thất Thất buồn chán quay về doanh trại, bước uể oải khoan thai, song phát ra chuyện quái lạ, rất nhiều binh lính cứ nhìn với vẻ hiếu kỳ, khi liếc mắt qua đó, những người kia lại né tránh , làm cái trò gì vậy?

      Thất Thất giả bộ phát ra, cứ thế , rồi đột nhiên xoay người lại tóm lấy binh lính rình coi , xách cổ tới trước mặt mình.

      tôi nghe, xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người đều lạ lùng như vậy? Nhìn tôi làm cái gì, bộ tôi xinh đẹp lắm sao?”

      “Thất, Thất tướng quân!” Binh lính bối rối cúi thấp đầu xuống.

      chứ gì, xem tôi giáo huấn cậu thế nào!” Thất Thất nổi nóng giơ tay lên, binh lính kia trốn tránh với vẻ nhăn nhó.

      Lưu phó tướng Lưu Duẫn tới, giải vây giúp binh lính kia. Thất Thất tóm được mục tiêu lớn hơn, bắt đầu làm phiền Lưu Duẫn, thế nào cũng cho .

      tôi biết , phải chăng có chuyện tốt nào đó?”

      “Là chuyện tốt…” Lưu Duẫn lí nhí.

      “Chuyện tốt gì? Mau cho tôi biết , sao cứ vòng vo mãi thế?”

      sắp được làm Vương phi rồi!” Lưu Duẫn đột nhiên hét lớn, hai chữ Vương phi vừa mới thốt ra, Thất Thất nhất thời chấn động, cho rằng mình nghe lầm.

      “Ai? Ai sắp được làm Vương phi?”

      “Đừng giấu nữa, dưới toàn quân đều biết là nữ nhân rồi, hơn nữa Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, Vương gia chúng ta quả thực xui xẻo…”

      “Vương gia, ngài xem nào!” Thất Thất thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tới Đại Hán còn nảy sinh chuyện tân tiến, ban hôn? Tưởng đóng phim chắc?

      “Là Hoàng thượng gả cho Tam vương gia, hai người phải phụng chỉ thành hôn!”

      thể nào!” Thất Thất vò đầu bứt tai, sững sờ tại chỗ.
      Last edited: 13/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :