1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến tranh giành hồng nhan Đại Hán - Ma Nữ Ân Ân (Update chương 78)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 19

      Tôi muốn đánh giặc

      Đúng, thể ở lại đây phục dịch tên vương gia chết bầm đó, ngày mai xin làm thuộc hạ của Lưu phó tướng, đánh giặc, biết chừng chiến trường hỗn loạn, có thể quay trở về được? Ý định này tồi! Tâm trạng Thất Thất tốt lên đôi chút.

      canh giờ sau, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên trở lại đại bản doanh, chàng đương định thay y phục nghỉ, Thất Thất liền chạy tới, nhìn Lưu Trọng Thiên cười hì hì “Vương gia, có chuyện này, tôi muốn thương lượng với ngài chút!”

      “Chuyện gì? !” Lưu Trọng Thiên ngồi thẳng người, nhìn biểu cảm gương mặt Thất Thất, ắt hẳn chuyện muốn khiến mình vui.

      “Ngày mai tôi muốn sang dưới trướng Lưu phó tướng, tôi muốn đánh giặc!”

      “Ngươi á!” Lưu Trọng Thiên quan sát lượt từ xuống dưới “Ngươi nên ăn uống bồi bổ thêm cho cường tráng hơn, trước mắt cứ ở lại đây hầu hạ ta cho tốt, chuyện giết địch khỏi cần ngươi can dự!”

      “Này! Lưu Trọng Thiên, ngài đừng quá đáng, ai thích hầu hạ ngài chứ!”

      “Ngươi còn dám gọi thẳng tên ta!” Lưu Trọng Thiên kéo qua chỗ mình, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng người , nhất thời có hơi ngỡ ngàng, lập tức buông tay ra, đành nuốt mấy câu răn dạy định quở mắng xuống bụng “ ngủ ! Chuyện đánh giặc chớ bàn đến nữa!”

      Lưu Trọng Thiên cởi áo ngoài ra, nằm xuống, trong lòng bắt đầu thấy mâu thuẫn, vì sao khi nghe Thất Thất muốn đánh giặc, lại cam lòng như vậy, Lưu Trọng Thiên sao lý giải được, chỉ muốn bảo vệ , sợ bị tổn thương, chàng coi Thất Thất là nữ nhân rồi ư?

      Lưu Trọng Thiên đột nhiên ngồi dậy, lẽ nào chàng nảy sinh hứng thú với tiểu binh lính 17 tuổi.

      Chàng rời giường, tới giữa đại bản doanh, ánh mắt nhịn được liếc về phía Uy Thất Thất, nằm nghiêng mình nơi đó, hoạt bát đáng , ngay cả tư thế ngủ cũng hấp dẫn chàng, Lưu Trọng Thiên vỗ cái vào đầu mình, Tam vương gia lạnh lùng biến đâu mất rồi, chàng liền đưa ra quyết định, ngày mai chiếu theo nguyện vọng của Thất Thất, cho tới chỗ Lưu phó tướng, trông thấy nữa có lẽ tốt hơn…

      Thất Thất rốt cuộc cũng rời khỏi đại bản doanh, muốn tham gia vào chiến dịch tiêu diệt quân Hung Nô, đồng thời cũng phát ra chuyện, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên dường như có phần lạnh lùng hà khắc hơn, hầu như nhìn trực diện nữa, mặc xác chàng ta, chỉ cần có thể trở lại xã hội văn minh đại, điều đó quan trọng hơn tất thảy mọi chuyện khác.

      Lần đầu tiên mặc áo giáp binh lính Thất Thất cực kỳ phấn khích, tuy bộ áo giáp này oai phong bằng bộ của Tam vương gia, song cũng đến nỗi tệ.

      “Cậu quá gầy đấy, cỡ nhất cũng vừa với cậu!”

      “Dần dần tôi cường tráng mà!” Thất Thất hân hoan, múa may quay cuồng.

      Lưu phó tướng tán thưởng nhìn Uy Thất Thất “Công phu của cậu cũng đặc biệt, biết liệu có phải chỉ là khoa chân múa tay ?”

      Thất Thất nghe những lời Lưu phó tướng xong, nhíu mày vẻ mất hứng “Sao nào, muốn so tài tỷ thí ?”

      “Ta sợ làm gãy tay chân cậu mất!” Lưu phó tướng quan sát cánh tay mảnh khảnh của Thất Thất, sao nam nhân lại có bộ dáng mảnh mai như vậy nhỉ?

      “Coi thường tôi?” Uy Thất Thất vung nắm đấm tấn công Lưu phó tướng.

      “Là cậu chủ động nhé, đừng trách ta khách khí!”

      Hai người đánh qua đánh lại.

      Lưu Trọng Thiên và Trì tướng quân đứng cách thao trường xa, quan sát việc huấn luyện binh lính trong thao trường, Trì tướng quân chỉ về phía đó, đột nhiên mỉm cười.

      “Tên tiểu tử binh lính kia, rất có dũng khí, dám tỷ thí với Lưu phó tướng!”

      Lưu Trọng Thiên dời tầm mắt về phía Trì tướng quân chỉ, khỏi nhíu mày, kia chẳng phải là Uy Thất Thất sao? Mặc bộ áo giáp vừa người, càng lộ vẻ gầy gò, có cảm giác mong manh yếu ớt, sao vừa đến thao trường, bắt đầu gây chuyện rồi.

      Khi bọn họ phát Lưu phó tướng dần dần lép vế, tất cả đều lắp bắp kinh hãi.

      “Tiểu tử ấy có loại công phu gì vậy? Thân hình sao linh hoạt thế?” Trì tướng quân nghi hoặc .

      Lưu Trọng Thiên lặng lẽ chăm chú nhìn Uy Thất Thất, trong lòng càng nổi lên nghi vấn, đến khi Uy Thất Thất quật ngã Lưu phó tướng thao trường, tiếp đó phấn khích nhảy dựng lên, tựa như chú chim én , vui mừng nhảy nhót.

      Uy Thất Thất kéo Lưu phó tướng dậy “Thế nào? Sau này đừng xem thường những người gầy yếu, tôi rất khỏe đó!”

      “Nhìn ra đấy!” Lưu phó tướng phủi bụi dính người, ôm lấy bả vai Uy Thất Thất, nhanh như cắt, né tránh cánh tay , vọt đến trước mặt Lưu phó tướng.

      “Đừng lôi kéo thân mật, ôm ôm ấp ấp, tôi quen, hơn nữa còn rất ghét!”

      “Đều là nam nhân, cậu nhìn cậu xem, , được! Thế này , lần xuất chinh tới, ta cho cậu dẫn dắt tiểu đội, xem thử năng lực của cậu !”

      “OK, tuyệt đối để ngài thất vọng!”

      “OK, có nghĩa là gì?” Lưu phó tướng gãi gãi đầu.

      “Nghĩa là tốt, được đấy, ổn đó!”

      “Ờ! Cậu cũng lắm chuyện đấy!” Lưu phó tướng bật cười.

      Thất Thất cao hứng lộn nhào người ra sau, dọa Lưu phó tướng giật thót, thân hình tiểu tử này cũng dẻo dai .

      Trì tướng quân đứng quan sát từ xa kìm lòng được “Thần muốn xem xem, tiểu tử này bản lĩnh đâu, tương lai nhất định là nhân tài!”

      “Đừng vội, chờ thêm chút nữa!” Lưu Trọng Thiên ngăn ông lại, thực ra Lưu Trọng Thiên còn thấy kinh ngạc hơn Trì tướng quân nhiều, có lẽ trong tương lai chiến đấu tiêu diệt quân Hung Nô, thực thể thiếu Uy Thất Thất.

      Thất Thất vui vẻ liên tục nhào qua lộn lại, đám binh lính phía sau nhiệt liệt cổ vũ, vô cùng hưng phấn, chợt cảm thấy làm binh lính thú vị hơn rất nhiều so với việc phải hầu hạ vương gia, bất giác bật cười khanh khách.

    2. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 20

      Vương gia tính tình quái lạ

      Trận chiến đầu tiên sa mạc bắt đầu, Uy Thất Thất dẫn theo tiểu đội xuất chinh, liều mạng truy đuổi quân địch, bọn chúng nghe tin sợ mất mật, chưa từng thấy qua tên tiểu tướng nào muốn sống như vậy.

      Thực ra Uy Thất Thất có mục đích khác, chỉ muốn lúc xung trận, tốt nhất có thể xuyên trở về xã hội văn minh đại. Song lại phải thất vọng rồi, sau khi thắng trận khải hoàn trở về, tổn thất binh lính nào, con người vẫn ở lại trong doanh trại Đại hán.

      Uy Thất Thất đứng thao trường, nhìn đám binh lính reo hò mừng chiến thắng, trong lòng có cảm xúc gì, vì sao, ông trời lừa gạt sao? Sao chẳng có lấy chút phản ứng, trời quang mây tạnh thế kia, ngay cả tia sấm sét cũng có.

      Trì tướng quân thể chờ đợi thêm nữa, ông muốn đích thân gặp tiểu tử vừa gầy yếu vừa xấu xí kia, chẳng những võ công cao cường, lại còn thông minh cơ trí, dùng quả là lãng phí.

      Thất Thất bị gọi vào lều trại của tướng quân, quan sát vị lão tướng quân tuổi ngoài ngũ tuần trước mặt, tưởng tượng ở trong xã hội đại, chí ít ông cũng phải là bậc thầy lão luyện, nhưng ánh mắt ông nhìn Thất Thất, khiến người ta rất thoải mái, nửa dò xét nửa ngờ vực.

      “Ngươi chính là Uy Thất Thất, sao gầy yếu như vậy!”

      “Báo cáo tướng quân, tôi ăn ít, tuổi còn , cho nên dáng người cũng con! Có điều tôi rất khỏe!”

      “Ha ha!” Trì tướng quân thấy Uy Thất Thất tuy còn tuổi nhưng rất có dũng khí.

      “Lưu Duẫn là Tả phó tướng, ta thăng cấp cho ngươi làm Hữu phó tướng!”

      “Hữu phó tướng?” Thất Thất phấn khởi nhìn Trì tướng quân “Ngài chứ, thăng cấp cho tôi làm phó tướng, giống như Lưu phó tướng đó sao!”

      “Trong quân đội có chuyện đùa! Ngươi còn ít tuổi, nhưng thông minh hơn người, trận vừa rồi lập được ít công lao, lát nữa gặp Vương gia, chúng ta phải bàn xem bước tiếp theo nên đối phó với Hung Nô thế nào.”

      Lần này Uy Thất Thất còn mang thân phận tiểu tốt xuất trong đại bản doanh của Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Uy Thất Thất, cảm thấy những ngày qua dầm mưa dãi nắng, đen nhiều, cũng xấu xí hơn trước, duy chỉ có đôi mắt kia vẫn giữ nguyên được vẻ quyến rũ mê người.

      Trì tướng quân đứng dậy lễ độ cung kính “Vương gia, nay chúng ta tới sa mạc rồi, tình thế thuận lợi lắm, quân Hung Nô giỏi đánh trận sa mạc, theo thám tử mật báo, quân Hung Nô có khả năng ồ ạt tấn công chúng ta, binh mã chúng ta nếu nghênh chiến, có thể bị tổn thất!”

      “Nếu xuống ngựa đọ đấu kiếm, quân Hung Nô bạo ngược kia tuyệt đối phải là đối thủ của người Hán, Trì tướng quân rất có lý, sa mạc là tử huyệt của chúng ta!” Sắc mặt Lưu Trọng Thiên vô cùng nghiêm túc “Chúng ta phải đối mặt với Hữu Hiền Vương và Đại Thiền Vu của Hung Nô, càng nên chú ý cẩn thận!”

      “Ý của vương gia chí phải.”

      “Phải để quân lính chúng ta thích ứng với việc chiến đấu sa mạc, cho nên mới ban đầu nhất định phải phòng thủ, được để tổn thất binh lính nào!” Lưu Trọng Thiên kiên định .

      “Việc này có chút khó khăn! Sa mạc rộng thênh thang có chướng ngại gì, dễ phòng thủ!”

      “Tôi có cách!” Thất Thất đột nhiên lên tiếng.

      “Hử?” Trì tướng quân nhìn về phía Thất Thất, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên cũng nhìn Thất Thất với vẻ nghi ngờ, có cách gì hay chứ, viên Hữu phó tướng 17 tuổi!

      “Chúng ta hãy thiết lập bức tường che chắn!”

      “Bức tường che chắn?”

      “Có bức tường che chắn này, chỉ cần bọn chúng nếm mùi lần, tôi đoán chắc có đánh chết bọn chúng cũng dám tới nữa!”

      Lưu Trọng Thiên coi khinh đứng lên “Đây là chuyện sống còn, há có thể đem ra đùa giỡn!”

      “Đùa giỡn quái gì chứ, tin tôi sao? Tam vương gia, ngài đừng xem thường người khác như vậy!” Thất Thất nhìn chàng chút yếu thế.

      Trì tướng quân lập tức kéo Thất Thất lại, ra hiệu cho được quá trớn, Thất Thất bỏ ngoài tai “Ngày mai tôi làm thí nghiệm! Cho các ngài xem xem! biết phương pháp của tôi lợi hại thế nào!”

      “Được, ngày mai ta chờ xem ngươi làm thế nào thuyết phục được ta!” Lưu Trọng Thiên lạnh nhạt nhìn .

    3. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 21

      Phân biệt giới tính

      Uy Thất Thất nhìn tên vương gia đáng ghét kia, trong lòng thực phục, nhất định phải thành công, nếu chẳng phải bị chàng ta xem thường ư.

      “Hôm nay chỉ bàn đến đây thôi, mọi người lui xuống trước ! Uy Thất Thất ở lại!” Lưu Trọng Thiên mặt mày chút biểu cảm .

      Trì tướng quân và Lưu phó tướng đứng dậy rời khỏi đại bản doanh, Uy Thất Thất nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ quái lạ, biết chàng giữ mình lại có chuyện đặc biệt gì sao?

      “Đấm chân giúp ta, ta muốn có buổi tối nghỉ ngơi thoải mái!” Dứt lời, Lưu Trọng Thiên ngả người xuống giường nằm.

      “Tôi giờ còn là tiểu tốt của ngài nữa, sao lại sai tôi đấm chân!” Thất Thất kháng nghị.

      “Vậy ngươi có đấm hay ?”

      “Đấm…” Thất Thất ấm ức ngồi xuống, đấm nhát gừng.

      “Ta thấy ngươi rất thích tranh đấu hiếu thắng!” Lưu Trọng Thiên đột nhiên mở miệng.

      “Thế sao, tôi trước giờ muốn bại dưới tay ai cả!”

      “Ngươi chuốc bực lên người đấy! Ngày mai nếu thí nghiệm thất bại, hãy trở lại làm thị vệ tùy thân bên cạnh ta, hàng ngày đấm chân cho ta!”

      Thất Thất cảm thấy những lời Tam vương gia nghe chối tai, vì thế bèn gia tăng lực đôi tay, vô cùng bực dọc, Lưu Trọng Thiên bất giác khẽ bật cười.

      “Ngươi giống nữ nhân…”

      Tay Thất Thất thoáng run run, kỳ thực chính là nữ nhân mà, biết nếu trong doanh trại Đại Hán có nữ nhân, bị phát thế nào nhỉ?

      “Vương gia… Trong doanh trại Đại Hán cho nữ nhân làm binh lính, tham gia giết địch ư?”

      “Đương nhiên cho phép rồi, nếu có, ta chém đầu ta!”

      Thất Thất bị hù dọa, tay đấm loạn cả lên “Thế, thế nữ nhân cũng được sao? Tỷ như có trường hợp đặc biệt nào đó chẳng hạn!”

      “Đương nhiên có thể có, gia quyến của tướng quân hoặc vương gia có thể đến doanh trại, chỉ cần tham dự chiến là được!”

      “Phân biệt giới tính!” Thất Thất nổi nóng vung mạnh nắm tay, hung hăng đấm xuống.

      Lưu Trọng Thiên nếm đòn đau, ngồi bật dậy, túm lấy cổ áo Thất Thất, gần như xách lên “Phải chăng muốn ta hạ lệnh chém đầu ngươi, ngươi mới chịu ngoan ngoãn hầu hạ ta!”

      “Vậy hạ lệnh, chém tôi , dù sao tôi cũng thể trở về nhà được!” Thất Thất trừng mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, đôi mắt diễm lệ ấy lúc này phóng ra lửa.

      Lưu Trọng Thiên tưởng tượng, nếu mặt Thất Thất có những vết sẹo lồi màu vàng kia, với ngũ quan đó, hẳn phải là nam nhân tướng mạo khôi ngô, đôi mắt kia long lanh tròn xoe vừa có sắc vừa có thần, mê hoặc lòng người, nghĩ đến đây, Lưu Trọng Thiên buông Thất Thất ra, lửa giận bừng bừng.

      “Ra ngoài!” Lưu Trọng Thiên xoay người, lạnh lùng .

      chốc đòi giết, chốc lại đuổi, đúng là vương gia tính tình quái đản, Thất Thất đứng lên, vội vàng rời khỏi đại bản doanh.

      Do điều kiện hành quân gian khổ, Thất Thất phải ở chen chúc cùng mọi người, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi hôi chân, nhớ lại cuộc sống giàu sang phú quý trước kia, Thất Thất phiền muộn vô hạn, cáu tiết bò dậy, chui ra khỏi lều trại, ngồi tựa phía ngoài căn lều, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

      dường như trông thấy ông nội mình, mỗi khi gặp Thất Thất, ông đều rất vui, miệng luôn nở nụ cười hiền từ, tựa như đời này bé nào đáng hơn cháu ông. Bởi vì ba năm trước cha tái hôn, ông nội liền đem hết số tài sản của ông sang đứng tên Thất Thất, đó gần như là toàn bộ tài sản của Uy Thị.

      Cha Thất Thất cưới người phụ nữ trung niên rất xinh đẹp, bà ấy còn dẫn theo con hơn Thất Thất hai tuổi, từ khi biết ông nội chia tài sản cho Thất Thất, vẫn luôn canh cánh trong lòng, thậm chí ngay cả cha cũng nghi ngờ quyết định của ông nội. Giờ đây, họ khỏi phải phiền não vì khối tài sản ấy nữa, còn thuộc về thời đại kia, từ ưu tú toàn năng biến thành người dân thường Đại Hán với hai bàn tay trắng, thậm chí còn có dung mạo.

      Thất Thất ngây ngốc nhìn những vì sao kia, hy vọng có thể bay lên trời, ngắm nghía kỹ cái thế giới này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, dần dà ngủ gà ngủ gật, bất tri bất giác thiếp .

    4. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 22

      Bom dầu cá

      Ngày hôm sau, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên cùng Trì tướng quân đều an tọa ghế phía trước sa mạc, bọn họ tới quan sát thí nghiệm bức tường che chắn của Thất Thất, Lưu Trọng Thiên nheo mắt lại, nhìn Thất Thất đương bận rộn, biết mang đến cho mình ngạc nhiên thú vị nào đây.

      Thất Thất dặn binh lính làm ít dầu cá tinh luyện, đựng trong hũ, đậy chặt nắp hũ, sau đó dùng bột pháo hoa, chế tạo ngòi nổ khá dài.

      Thất Thất chôn cái hũ kia giữa sa mạc mịt mù cát bụi, sau đó lanh lợi lớn tiếng hô.

      “Tất cả mau tránh ra!”

      Trong lòng Thất Thất tràn trề tự tin, thứ này trước đây cùng bạn bè trung học chơi qua nhiều rồi, có lần thiếu chút nữa gây cháy nổ nhà kho, may mà ông nội ra mặt giải quyết giúp , ngờ bây giờ lại dùng đến.

      Tất cả mọi người đều tránh , Thất Thất cẩn thận tiến lại gần, giơ bó đuốc lên, châm ngòi nổ, rồi chạy nhanh ra ngoài, chết tiệt, mới kịp chạy được vài bước, phát ngòi nổ kia quá ngắn, tiếp đó tiếng nổ lớn vang lên, bụi cát bay tứ tung, dầu cá bắn tung tóe, ánh lửa ngợp trời, vùng sa mạc rộng lớn chìm trong biển lửa.

      Lưu Trọng Thiên đột nhiên đứng bật dậy, trước mặt toàn là khói đen lẫn bụi cát, thấy bóng dáng Thất Thất đâu cả, chàng sải bước tiến về phía trước, trong lòng hoảng hốt vô cùng, Uy Thất Thất bị nổ tan xác chứ?

      Bỗng có tiếng ho khù khụ, Uy Thất Thất bước ra khỏi đám khói dày đặc, gương mặt đen sì, cao giọng mắng “Quỷ tha ma bắt, sặc chết tôi rồi, làm ăn kiểu gì vậy, chưa chi nổ, thiếu chút nữa nổ banh xác tôi rồi!”

      Lưu Trọng Thiên thở phào nhõm, rồi trở về chỗ ngồi, phục hồi thần trí, ban nãy chàng có hơi luống cuống.

      “Đây quả là kỳ tích!” Trì tướng quân đứng lên, vỗ tay hoan hô, tiếp đó toàn bộ đám binh lính đều reo hò phấn khích.

      Thất Thất lanh lẹ bước tới trước mặt Lưu Trọng Thiên “Vương gia, nếu chúng ta làm hơn chục cái hũ như vậy chôn dưới sa mạc, khi đại quân Hung Nô đột kích, chúng ta chỉ cần châm ngòi nổ là xong, song chuyện châm ngòi nổ có gặp chút trục trặc, hôm nay thiếu chút nữa nổ bay tôi rồi, ha ha!”

      Thất Thất lau qua mặt, mồ hôi lẫn bụi bẩn hòa vào nhau, hằn in mấy vệt đen mặt, trông rất buồn cười. Lưu Trọng Thiên lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác, nếu nhìn thêm nữa, chàng thể nhịn cười được, chàng nổi tiếng là người nghiêm túc, đâu thể ở trước mặt quân lính bị tên tiểu tử này chọc cười chứ.

      “Ha ha! Thất Thất, cậu nhìn cậu kìa!” Lưu phó tướng phá lên cười “Mau tắm rửa , bằng mọi người bị dọa chết mất!”

      “Hử?” Thất Thất sờ thoáng qua mặt, lại nhìn xuống tay mình, lập tức hiểu ngay ra, cười mắc cỡ.

      “Mọi chuyện nghe theo Uy phó tướng sắp xếp!” Lưu Trọng Thiên lớn tiếng tuyên bố, sau đó đứng dậy, tới trước mặt Thất Thất thấp giọng .

      “Ngươi thành công rồi, có điều, đừng ngủ ngoài lều trại như tối qua nữa, rất dễ sinh bệnh, nếu quen sống chen chúc với mọi người, có thể tới đại bản doanh của ta!” Dứt lời xoay người mang theo binh lính tùy tùng rời khỏi đó.

      Thất Thất kinh ngạc nhìn chàng, sao chàng ta biết mình ngủ ngoài lều vậy, lẽ nào nửa đêm chàng ra chỗ đó ư?

      Tam vương gia vừa mới , đám binh lính liền vây xung quanh, nhấc bổng Thất Thất lên, lớn tiếng reo hò, gần như coi hùng.

      “Này phó tướng vất vả rồi, người lại bẩn thế kia, chi bằng chúng ta lột sạch rồi tẩy rửa kỹ càng cho cậu ấy, mọi người thấy thế nào?”

      “Được!”

      Uy Thất Thất sau khi nghe xong, sợ toát cả mồ hôi, vội nhảy xuống đất, xoay người bỏ chạy, mấy cái tên này, xem là nam nhân , nếu bị lột sạch rồi, vậy chẳng phải còn mặt mũi nào gặp người khác ư.
      Last edited: 10/5/15

    5. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 23

      Thất Thất nhếch nhác

      Đám binh lính cho rằng Thất Thất giỡn chơi bọn họ, càng thêm hăng say, đuổi theo phía sau, lớn tiếng la hét.

      “Lột Uy phó tướng, mọi người hãy tẩy rửa sạch cho cậu ấy, ân cần chút!”

      “Đừng, đừng!” Uy Thất Thất hoảng hốt lo sợ, gia tăng tốc độ dưới chân, chạy nhanh về doanh trại, chạy mạch tới phía trước đại bản doanh của Lưu Trọng Thiên, chút do dự liền chui vào trong, đoán chừng ở trong đại bản doanh này, bọn họ dám vào đây đâu.

      Những binh lính đó vừa thấy Thất Thất chui vào đại bản doanh của Vương gia, đều dừng bước lại, quay sang nhìn nhau, rồi hậm hực bỏ , chẳng ai dám động đến vị Vương gia này, nếu như muốn bị rơi đầu.

      Lưu Trọng Thiên trông thấy Uy Thất Thất thở hổn hển chạy vào, mặt & cổ lấm lem vệt nước đen, bộ dáng hết sức nhếch nhác, hai tay ôm lấy đầu gối, miệng há hốc, có vẻ chạy rất cực nhọc.

      Chàng lập tức đứng lên, nhìn với vẻ kỳ lạ, tiểu tử này hành động suy nghĩ, ngang nhiên dám xông vào đại bản doanh của chàng như vậy, cả doanh trại này cũng chỉ có mình dám thế thôi.

      Thất Thất lâu sau mới ổn định hơi thở, sau đó chỉ ra phía ngoài đại bản doanh “Đám binh lính của ngài điên cả rồi, muốn…” ngượng ngùng liếc nhìn Lưu Trọng Thiên “Những lời ngài ban nãy với tôi, còn tính ?”

      “Là sao?”

      “Là việc tôi có thể đến đại bản doanh của ngài ngủ đó!”

      Lưu Trọng Thiên khẽ gật đầu, Uy Thất Thất phấn khích nhảy dựng lên “ tốt quá, ngài biết đám binh lính đó, bàn chân hôi rình, bốc mùi khiến tôi ngủ được, so ra , ổ đệm nơi này vẫn còn tốt chán!”

      Uy Thất Thất hết nhìn tay lại nhìn y phục, ban nãy bị dầu đen và bùn cát oanh tạc, may mà cũng chưa đến mức quá thảm hại, bèn cười hì hì tiến tới trước mặt Lưu Trọng Thiên “Vương gia, tôi có việc thỉnh cầu?”

      !” Lưu Trọng Thiên ngồi xuống.

      “Tôi có thể tắm rửa ở chỗ ngài ?”

      “Chỗ của ta chỉ cho mình ta tắm rửa, binh lính tắm ngoài bờ sông!” Lưu Trọng Thiên thẳng thừng .

      “Ê! Lưu Trọng Thiên, đừng ích kỷ như vậy chứ!”

      Lông mày Lưu Trọng Thiên lập tức dựng ngược cả lên “ cho ngươi biết, được gọi tên ta, gọi ta là Vương gia!”

      “Lưu Trọng Thiên!” Thất Thất bước tới trước mặt chàng, sáp mặt lại gần, gương mặt đen đúa, bộ dáng càng thêm mắc cười.

      “Ngươi tự ra ngoài, hay là để ta xách cổ ngươi ra ngoài!” Lưu Trọng Thiên đặt quyển sách trong tay xuống, xách cổ áo Thất Thất, Uy Thất Thất thấy chàng nổi giận rồi, lập tức hạ giọng nhún nhường.

      “Vương gia, ngài thể giữ lời, ngài tôi có thể vào đây, tắm tắm, dù sao tôi cũng ra bờ sông, cứ để hôi thối vậy! Đến lúc đó đừng trách trong đại bản doanh của ngài có mùi lạ nha.”

      Lưu Trọng Thiên buông ra, chỉ vào bồn tắm “Tắm xong, phải rửa ráy sạch đấy!”

      “Vâng! Vương gia!” Thất Thất vui mừng chạy tới chỗ bồn tắm, sau đó đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, lại quay trở lại, nhìn Lưu Trọng Thiên.

      “Vương gia, hôm nay sao ngài ra ngoài dạo quanh, tuần tra đôi chút!”

      cần, Trì tướng quân tuần tra!”

      “Thế ra ngoài hít thở khí chẳng hạn?”

      “Vừa mới về.”

      “Ờ, ngài xem binh lính chuẩn bị bom dầu cá tới đâu rồi sao?”

      Lưu Trọng Thiên có hơi cáu tiết “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Lo tắm rửa !”

      Thất Thất cười gượng “Tôi quen có người khác nhìn tôi tắm!”

      phiền phức, sớm!” Lưu Trọng Thiên đứng lên “Ta tuần tra, canh giờ sau quay về! Tắm nhanh lên đấy!”

      “Cám ơn, Vương gia…” Thất Thất khom mình, sau đó bật cười khanh khách.

      Uy Thất Thất tới Đại Hán triều đáng ghét này, lần đầu tiên được tắm rửa thoải mái, thay chiếc áo phông và quần jean giặt sạch , nhàng xỏ đôi sneakers vào, trong lòng bất giác cảm thán, có thể đôi giày này chẳng còn cơ hội nữa, hy vọng trước khi trở về, nó đừng hư mất tốt.

      Biết đâu ngày nào đó sấm sét giữa trời quang, mở choàng mắt ra phát mình quay về, ngồi trong chiếc xe hơi dài, trước mặt còn chiếu bộ phim hài Mr Bean, tưởng tượng nếu trở về , nhớ nhung nơi này biết bao, còn cả vị Tam Vương gia lạnh lùng kia nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :