1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến tranh giành hồng nhan Đại Hán - Ma Nữ Ân Ân (Update chương 78)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 15

      Sao tôi lại trở nên xấu xí như vậy?

      Lưu Trọng Thiên trông thấy dáng vẻ vui mừng của , vết sẹo màu vàng gương mặt chẳng ăn nhập gì với đôi mắt , bất giác nổi lên nghi hoặc, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi câu “Mặt ngươi phải chăng từng bị thương?”

      “Bị thương?” Thất Thất sờ thoáng qua gương mặt, vẫn có rất nhiều vết sẹo lồi, chàng nhắc, Thất Thất quên khuấy mất, vòng quanh đại bản doanh, giống như tìm thứ gì đó, hỏi với vẻ kỳ lạ “Có gương ?”

      “Gương là cái gì?”

      “Gương ý, ờ, quên mất, gương đồng!” Thất Thất nhớ ra, giờ ở Đại Hán, lấy đâu ra gương.

      “Nơi này có nữ nhân, muốn gương đồng làm gì?” Lưu Trọng Thiên thu bội kiếm về.

      có nữ nhân, vậy được xem là gì? Nam nhân à? Đúng rồi, bọn họ vẫn luôn xem là nam nhân? Bộ dáng Uy Thất Thất vẫn như xưa mà, hay là vì mái tóc ngắn? Cho nên bọn họ nhầm là nam nhân? Nhưng nam nhân ở đây đều để tóc dài mà…

      Thất Thất đột nhiên nghĩ tới túi sách của mình, bên trong hẳn phải có chiếc gương trang điểm ! tìm túi sách, cuối cùng cũng tìm thấy cái gương, ha ha, tốt quá, chưa đánh mất, nhưng khi thấy mình trong gương…

      tiếng hét chói tai vang lên, khiến Tam vương gia Lưu Trọng Thiên hoảng hồn, biết xảy ra chuyện gì, liền qua đó xem, phát Thất Thất ngồi thừ người ra, trong tay cầm vật tròn tròn.

      “Sao thế?” Lưu Trọng Thiên nghi hoặc hỏi.

      Thất Thất dời tầm mắt sang phía Lưu Trọng Thiên, tỏ vẻ đáng thương “Sao tôi lại trở nên xấu xí như vậy?” Thoáng chốc nước mắt tuôn rơi lăn dài gò má .

      “Nam tử hán, xấu đẹp có làm sao đâu, ta còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm! Lại còn khóc nhè, sao giống nữ nhân vậy!” Lưu Trọng Thiên bất giác vươn tay ra, lau nước mắt cho “Được rồi, ta muốn nhìn thấy bên cạnh ta có binh lính khóc nhè!”

      Thất Thất ràn rụa nước mắt ngước nhìn Lưu Trọng Thiên “Ngài có bộ dạng như tôi thử xem, có khi ngài còn khóc dữ hơn tôi đấy!”

      Lưu Trọng Thiên dở khóc dở cười trước câu của , dung mạo con người là do cha mẹ ban tặng, từ thế, vì sao đến bây giờ mới bi thương như vậy…

      Thất Thất biết thể với chàng, cuống cuồng đem giấu gương , định ra ngoài hít thở bầu khí, Lưu Trọng Thiên nhìn với vẻ quái lạ, bắt lấy tay “Này Thất Thất, ngươi giấu gì đó?”

      giấu gì mà!”

      “Mang ra đây!” Lưu Trọng Thiên siết chặt cổ tay , giật cái túi sách của , Thất Thất sao có thể đưa gương cho chàng chứ, nếu để chàng ta thấy, nhất định hoài nghi, chỉ mong mau mau quay về thôi, muốn chuốc lấy phiền toái nữa.

      Lưu Trọng Thiên rất khỏe, người cũng cao lớn cường tráng, Thất Thất thoát khỏi chàng, lại sợ chàng thực cướp mất gương, cơ thể liền che chắn túi sách cẩn thận, Lưu Trọng Thiên càng thêm hoài nghi món đồ trong túi , ngầm giấu giếm thứ gì chứ?

      Uy Thất Thất nôn nóng sốt ruột, giơ chân quét về phía Tam vương gia, Lưu Trọng Thiên ngờ Thất Thất lại dám đánh lén chàng, bị đá trúng bắp chân, đứng vững nhào người về phía trước, Uy Thất Thất kịp né tránh, bị đè xuống dưới đất, môi Tam vương gia phủ lên cánh môi Thất Thất, hương vị ngọt ngào ngập tràn trong miệng, Lưu Trọng Thiên cảm giác huyết dịch toàn thân sôi sục, khi nhìn thẳng vào mắt Thất Thất, nhất thời mê mẩn.

      Thất Thất căm tức đẩy chàng ra, Lưu Trọng Thiên ngượng ngùng dời môi , bước nhanh ra sau bức bình phong.

      Thất Thất sững sờ khẽ vuốt làn môi, đây chính là nụ hôn đầu tiên của Uy Thất Thất , vậy mà lại trao cho cái tên vương gia thối tha máu lạnh vô tình dã man kia, gắng sức lau miệng, xem như chuyện kia chưa từng xảy ra, đeo túi sách lên vai, chạy vụt ra ngoài, đúng lúc đâm sầm vào Lưu phó tướng tiến vào.

      “Sao thế?” Lưu phó tướng đỡ lấy .

      “Vương gia ức hiếp tôi, cướp đồ của tôi!” Thất Thất trốn sau lưng Lưu phó tướng, lén nhìn Lưu Trọng Thiên.

      Lưu Trọng Thiên lấy lại tinh thần, lập tức vòng trở về ngồi ngay ngắn xuống thư án, ánh mắt nhìn về phía Thất Thất nữa, mình làm sao vậy, đó chỉ là tên tiểu tử xấu xí, sao lại xem như là nữ nhân, thậm chí còn định hôn , chẳng lẽ muốn nữ nhân, muốn đến phát điên rồi, Lưu Trọng Thiên vẫn luôn giữ mình là chính nhân quân tử, lẽ nào bắt đầu nhớ nhung nữ nhân rồi.

      Lưu Trọng Thiên ép buộc bản thân mình dời tầm mắt về cuốn sách, nhưng có phần kìm lòng được, bất giác lại nhìn về phía Thất Thất, vì sao cánh môi ấy lại mềm mại như vậy? Đường đường là Tam vương gia Đại Hán, chẳng lẽ nảy sinh hứng thú với đôi môi nam nhân?

    2. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 16

      Thất Thất dẫn sấm sét

      “Này huynh đệ, dây thép cậu cần, chỗ này đủ chưa?”

      “Đủ rồi!” Uy Thất Thất phấn khởi nhận lấy, chỗ dây thép này biết có dẫn sấm sét được hay , chẳng phải trong rất nhiều bộ phim truyền hình , xuất vượt thời thường là do khối năng lượng mạnh tạo thành, năng lượng sấm sét hẳn đủ lớn rồi, tốt nhất đừng có đánh chết mình là được.

      “Có nó rồi, tôi cần ở đây chịu khổ, cũng chẳng còn dính dáng tới các ngài nữa!” Thất Thất chạy nhanh ra ngoài, Lưu phó tướng nghĩ ngợi đôi chút liền đuổi theo, tên tiểu tử xấu xí này, định dùng chỗ dây thép đó làm gì?

      Thất Thất cầm dây thép ra khỏi đại bản doanh, tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc trông thấy cây cổ thụ xù xì cứng cáp bãi cỏ ngoài doanh trại, chính là nó, lấy dây thép ra, trèo lên cây, có thể quấn dây thép lên các tán cây.

      “Làm vậy có tác dụng gì?” Lưu phó tướng ngẩng đầu nhìn .

      “Dẫn sấm sét!” Thất Thất leo trèo cây, hưng phấn giải thích.

      “Làm vậy có thể dẫn sấm sét sao? Nhưng dẫn sấm sét để làm gì?”

      “Ngài hiểu đâu, tôi muốn về nhà!” Thất Thất quấn dây thép từ cây xuống đến tận rễ cây, sau đó nhảy xuống dưới, phủi phủi bụi bặm tay, chẳng mấy để ý đến tóc tai bù xù, nhìn cây cổ thụ tràn trề hy vọng.

      “Hy vọng ông trời phù hộ con thành công, từ đâu tới đây về lại đúng nơi đó! Kính lạy!”

      Lưu phó tướng quan sát Thất Thất lượt từ xuống dưới, bộ dáng cũng quái lạ, đặc biệt là đôi giày kia, trông rất trang nhã “Giày của cậu đẹp đấy!”

      “Đương nhiên, là hàng hiệu đó!” Thất Thất hài lòng thở phào cái “Chờ khi có giông bão, tất cả OK.”

      “OK?” Lưu phó tướng càng thêm mơ hồ.

      “Đến lúc đó ngài biết, tôi về trước đây, ngộ nhỡ Vương gia tàn bạo kia có gì căn dặn tìm thấy người, lại nổi đóa!” Thất Thất lê bước trở về đại bản doanh.

      Lưu Trọng Thiên cũng vừa thị sát bên ngoài về, do cả đêm ngủ nên có chút mệt mỏi, chàng cởi áo khoác ra, nằm xuống giường “Thất Thất, qua đây, đấm bóp chân cho bổn vương!”

      “Đấm chân?” Thất Thất nhíu mày, sai hầu hạ cả việc này sao? tình nguyện tới đó, ngồi xuống bên mép giường, nhàng vung nắm tay lên đấm.

      “Tay ngươi mềm mại, nếu phải biết, ta xem ngươi là nữ nhân mất…” Lưu Trọng Thiên trở mình từ từ hưởng thụ.

      Thất Thất dám dừng lại, vẫn nhàng đấm bóp, đến khi nghe thấy tiếng Lưu Trọng Thiên ngáy, có vẻ như ngủ say rồi, vội vã đứng dậy, rón ra rón rén định rời , lại bị bàn tay to lớn của Lưu Trọng Thiên túm lấy cánh tay “Tiếp tục đấm!”

      Thất Thất có chút phiền muộn, chẳng phải ngủ rồi sao? Có tiếng ngáy mà vẫn phát ra được mình rời , phải đấm đến khi nào đây, Thất Thất lại nhàng đấm bóp, có hơi mệt, công việc nhàm chán này cứ duy trì như vậy, dần dần cơn buồn ngủ ập đến, cũng biết qua bao lâu, gục lên chân Lưu Trọng Thiên ngủ.

      Lưu Trọng Thiên là người rất tỉnh ngủ, có bất kỳ động tĩnh nào ngay lập tức tỉnh lại, cho dù phải đánh trận với Hung Nô, liên tục mấy ngày ngủ, chỉ cần ngủ khoảng canh giờ, cũng có thể tỉnh táo trở lại.

      Trái lại hôm nay phá lệ ngủ giấc dài, chờ khi chàng tỉnh lại, trời tối rồi, chàng ngồi dậy, phát Thất Thất gục lên chân chàng, ôm lấy bắp chân chàng ngủ say sưa.

      Chàng khe khẽ rút chân ra, định lay Uy Thất Thất dậy, song thấy ngủ ngon như vậy, lại có chút nỡ, đành bế Thất Thất lên giường, giãn gân cốt đôi chút, hôm nay sao thế nhỉ, sao lại ngủ say như vậy, ngủ tận mấy canh giờ, người cũng sảng khoái hơn rất nhiều.

      Xem ra nếu muốn có giấc ngủ ngon, phải nhờ Uy Thất Thất đấm chân cho mới được.

      Uy Thất Thất giật mình tỉnh giấc bởi có tiếng sấm, cảnh giác ngồi bật dậy, phát ngoài đại bản doanh, sấm sét đùng đùng, đúng là ông trời giúp , bây giờ phải mau chóng chạy tới chỗ cây cổ thụ kia.

      Thất Thất nhảy xuống giường, chạy ra phía ngoài, Lưu Trọng Thiên liền kéo lại “Mưa to gió lớn thế này, ngươi muốn đâu?”

      “Tôi muốn ra ngoài! Mau buông ra!” Thất Thất nôn nóng nhìn sấm chớp bên ngoài, ra sức đánh vào tay Lưu Trọng Thiên “Chết tiệt, mau buông ra, bằng sấm sét qua còn cơ hội!”

      cho ràng, ta để ngươi ra ngoài!”

      “Được, cho ngài biết, tôi muốn dẫn sấm sét xuống!”

      “Tại sao?” Lưu Trọng Thiên ngạc nhiên “Ngươi có thể dẫn sấm sét?”

      thể bằng câu giải thích cho ngài được, tôi nhất định phải ra ngoài!” Thất Thất cáu tiết nhìn Lưu Trọng Thiên, thấy vương gia hoàn toàn có ý định buông tay, thời gian cấp bách, thực còn cách nào khác, hung hăng cắn vào tay chàng!

      Lưu Trọng Thiên cảm giác tay đau dữ dội, vội vàng buông tay ra, Thất Thất quay người chạy ra ngoài đại bản doanh, Lưu Trọng Thiên đâu chịu tha cho , xoay tay nhấc bổng lên, kẹp ở dưới nách, để phòng lại cắn người, chàng liền siết chặt cằm .

      “Dám cắn bổn vương?”

      “Ai bảo ngài ngăn cản tôi! Vương gia khốn kiếp.”

      “Còn dám mắng bổn vương!” Lưu Trọng Thiên vung tay lên, tét vào mông Thất Thất cái, quả là đau càng thêm đau.

      “Vương gia thối, Vương gia xấu xa!” Thất Thất sắp bật khóc tới nơi.

      Lưu Trọng Thiên vốn dĩ đánh rất , nghe thấy mắng như vậy, càng giận dữ hơn, bèn giơ bàn tay lên cao, đương định tét cái thứ hai, phía ngoài đại bản doanh, vang lên tiếng sấm rền, đột nhiên bầu trời đêm y như ban ngày, đinh tai nhức óc.

      Thất Thất bực tức đấm đá Lưu Trọng Thiên, xong rồi, nhất định là hết sấm sét rồi, Lưu Trọng Thiên giật mình buông Thất Thất ra, ra phía ngoài cửa đại bản doanh, trông ra doanh trại, bên ngoài sáng rỡ như ban ngày, trong chớp mắt lại tối đen như mực, đúng là kỳ tích.

      lát sau, Lưu phó tướng vội vã tiến vào, quỳ xuống trước mặt Tam vương gia.

      “Bẩm báo Vương gia, doanh trại vừa mới phát có quân Hung Nô!”

      “Mau triệu tập binh lính, chuẩn bị nghênh chiến!” Lưu Trọng Thiên nhíu mày.

      cần ạ, đại đa số chết cả rồi, chỉ có vài tên thoát được!”

      Lưu Trọng Thiên có chút kinh ngạc trước câu của phó tướng, nhanh như vậy bị đánh bại rồi? Lưu phó tướng nhìn thoáng qua Thất Thất, giọng thầm với Vương gia.

      “Bọn chúng núp cạnh rừng cây, bị đống dây thép mắc cây cổ thụ của Uy huynh đệ dẫn sấm sét xuống đánh chết! Binh lính canh phòng , trông thấy quả cầu lửa lớn từ trời giáng xuống, sau đó ánh lửa ngợp trời, đợi đến khi chạy qua đó xem, phát hơn chục thi thể quân Hung Nô! Đều là nhờ vào cây của Uy huynh đệ!”

      “Cây của tôi!” Thất Thất nổi nóng bước đến trước mặt Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên nhìn với ánh mắt nghi ngờ.

      “Đều tại ngài ngăn cản tôi, cái cây đó tôi chuẩn bị cho mình dùng mà! Ai thèm đánh chết bọn Hung Nô chứ!” Thất Thất uất ức muốn chết, hi vọng trở về lại tiêu tan rồi.

      “Ngươi muốn bị sét đánh chết sao?” Lưu Trọng Thiên túm lấy tay , tức tối xách vào trong đại bản doanh.

      Lưu phó tướng gãi gãi đầu, biết Thất Thất làm gì nữa, cảm thấy Vương gia cũng có phần kích động quá mức, tốt hơn hết rời khỏi đây thôi, lẳng lặng lui ra ngoài!

      Thất Thất bị ném lên tấm thảm cạnh thư án, Lưu Trọng Thiên nhướng cao mày, túm mái tóc ngắn cũn của Thất Thất “Tại sao ngươi biết dẫn sấm sét? Ngươi rốt cuộc là ai?”

      “Dù sao cũng trở về được, ngài cứ giết tôi !” Thất Thất trừng mắt nhìn Tam vương gia, biết lấy đâu ra dũng khí, nắm vạt áo Lưu Trọng Thiên, ra sức đấm túi bụi, thề phải liều mạng với chàng.
      Last edited: 8/5/15

    3. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 17

      Ảo giác của Tam vương gia


      Lưu Trọng Thiên chẳng chuẩn bị gì, lập tức bị té ngã xuống đất, Thất Thất cưỡi người chàng, thẳng tay giáng đòn xuống! Lưu Trọng Thiên ngờ Thất Thất lại hung hãn như vậy, còn dám đánh lén Vương gia! Trong đôi mắt căm phẫn của ngập tràn lửa giận, song rất mê hoặc người.

      Lưu Trọng Thiên đành phải điểm huyệt đạo của , Thất Thất nhũn người gục xuống, ánh mắt vẫn căm phẫn nhìn chàng chằm chằm.

      “Thôi, bát nháo đủ rồi, cả doanh trại này chỉ có ngươi dám xấc xược với bổn vương như thế!”

      “Vương gia xấu xa, Vương gia thối, ngài nên xuống địa ngục !” Thất Thất càng nghĩ càng bực, nước mắt lã chã tuôn rơi.

      Lưu Trọng Thiên nhất thời có biện pháp nào, tại sao nam nhân lớn chừng này rồi động tí lại khóc nhè nhỉ! Giống hệt nữ nhân.

      “Ta giải huyệt đạo cho ngươi, nhưng ngươi được phép như vậy nữa!” Lưu Trọng Thiên thực chịu nổi bộ dạng này của Thất Thất, đành giải huyệt đạo cho , Thất Thất quả nhiên ngoan ngoãn ngồi đất, chẳng để ý xem mông còn đau hay , đau lòng khóc nức nở.

      “Ngươi được dẫn sấm sét nữa, rất nguy hiểm, lần này đánh chết quân Hung Nô, nhưng lần sau có thể là quân Đại Hán ta!”

      “Hừ, cái đó vốn để cho bản thân tôi dùng mà!”

      “Ngươi muốn chết?”

      phải muốn chết, là muốn sống, ngài cũng hiểu đâu!”

      Thất Thất cũng biện bạch nữa, chạy về chỗ ổ đệm của mình, tiếc hùi hụi vì thể xuyên qua thành công, bắt đầu nhẩm tính, ngoài biện pháp này ra còn cách nào khác có thể đưa trở về ? Tạm thời nghĩ nát óc chưa ra.

      Ngày hôm sau, Thất Thất bị đánh thức từ sáng sớm tinh mơ, thấy Lưu Trọng Thiên ăn mặc chỉnh tề rồi, chẳng lẽ lại muốn đánh giặc.

      “Thất Thất, mau sửa soạn , chúng ta xuất chinh sa mạc, đêm nay phải cắm trại trong sa mạc!”

      “Tới sa mạc?” Thất Thất phấn chấn tinh thần hẳn lên, muốn chơi sa mạc, tạm thời chưa quay về được, ở Đại Hán xem sa mạc cổ đại cũng tệ.

      “Chớ vui mừng như vậy, là đánh trận, phải là du ngoạn! Còn nữa, thay y phục !” Lưu Trọng Thiên ném cho bộ y phục của binh lính.

      “Ngay bây giờ?” Thất Thất nhận lấy bộ y phục đó.

      “Phải, còn thời gian nữa, mau lên!” Lưu Trọng Thiên bắt đầu chỉnh lại đai lưng vừa rộng thùng thình vừa dày cộp.

      Thất Thất cầm y phục, hết sức gượng gạo “Ngài có thể tránh lát được !”

      “Tránh ? Ngươi là nữ nhân à? Còn ngượng nghịu nỗi gì, mau lên, đây là quân lệnh! Làm chậm trễ hành trình, lấy đầu ngươi đấy!”

      “Lợi hại gớm nhỉ?” Thất Thất ngán ngẩm nhìn chàng, cầm y phục chạy ra sau bức bình phong, nhanh chóng thay y phục.

      Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là con nít, giữa nam nhân với nhau có gì phải xấu hổ, chàng ngẩng đầu nhìn về phía tấm bình phong, bất giác ngẩn người, ánh nắng chiếu rọi nơi bình phong, lộ ra bóng hình thấp thoáng, lung linh diễm lệ, duyên dáng kiều, cánh tay mảnh dẻ, eo thon… Đó căn bản là nữ nhân, trong lòng Lưu Trọng Thiên chấn động, sải bước về phía bình phong, chàng muốn loại bỏ nghi ngờ của mình.

      Thất Thất nghe thấy tiếng bước chân, hoảng hốt lo sợ, mặc y phục vào với tốc độ nhanh nhất có thể, khi Lưu Trọng Thiên tiến vào sau bình phong, mặc xong y phục binh lính rồi, sau đó nhìn Lưu Trọng Thiên cười ha ha “Có hơi rộng chút!”

      “Ờ!” Lưu Trọng Thiên lập tức lắc đầu cái, lui ra ngoài, mình làm sao vậy? Sao lúc nào cũng xem Thất Thất là nữ nhân, ngoại trừ đôi mắt kia ra, rốt cuộc còn điểm gì thu hút tầm mắt chàng nữa, điên rồi, lẽ nào thực cần nữ nhân, đến nỗi xuất ảo giác?

    4. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 18

      Ý định mới xuyên về nhà

      Thuốc chữa thương công hiệu, vết thương ở mông Thất Thất đỡ hơn nhiều rồi, bằng lần hành quân này thể cưỡi ngựa được, có điều mông vẫn còn hơi đau đôi chút.

      Thất Thất chưa quen ngồi lưng ngựa, chỉ muốn ngồi xe ngựa thôi, nhưng trong xe ngựa nhét đầy vật dụng, đâu còn chỗ cho nữa, hành quân vào buổi sáng dưới ánh nắng chói chang, Thất Thất kiệt sức rồi, dần dần rớt lại phía sau đội ngũ.

      Lưu Trọng Thiên cưỡi ngựa quay trở lại, mũ sắt lẫn áo giáp của chàng lấp lánh ánh bạc dưới tiết trời oi ả, tôn lên vẻ oai phong tuấn tú, chàng tới trước mặt Thất Thất, cho ngựa chậm lại, Thất Thất chẳng còn hơi sức đâu mà chuyện với chàng, mông đau muốn chết, eo sắp gãy đôi rồi.

      “Ngươi biết cưỡi ngựa?”

      “Nếu biết cưỡi ngựa, tôi sớm ra chiến trường giết địch rồi!” Thất thất oán hận nhìn chàng.

      “Ta dạy ngươi!” Lưu Trọng Thiên phi ngựa đến bên cạnh Thất Thất, đột nhiên vươn tay ra phát cái vào lưng .

      “Cưỡi ngựa ở tư thế này thấy mệt, còn cả mông ngươi nữa…” Lưu Trọng Thiên tét cái vào mông “Dịch lên!”

      “Này, ngài đừng có lúc nào cũng đánh mông tôi!” Thất Thất có chút nổi cáu.

      “Chớ bực dọc, tư thế này của ngươi, nếu ngựa chạy nhanh, ngươi bị ngã đấy!” Chàng cười đùa “Nắm chặt dây cương, tư thế đó, đúng rồi, tốt, hai chân thúc vào bụng ngựa.”

      Thất Thất làm theo lời chàng , ngựa bắt đầu phóng nhanh, Thất Thất cực kỳ hoảng sợ, ngoảnh lại nhìn Lưu Trọng Thiên, vẻ mặt như cầu cứu, may mà Lưu Trọng Thiên đuổi theo kịp, mới yên tâm, hai người nhanh chóng sánh vai cùng nhau.

      “Cưỡi thế này, còn cảm thấy mệt ?”

      Thất Thất thử cảm nhận giây lát, rồi cười hân hoan “Nếu ở trường trung học nữ sinh có mở lớp dạy cưỡi ngựa, tôi đâu cần phải khổ sở thế này.”

      “Cái gì?” Lưu Trọng Thiên kinh ngạc nhìn “Ngươi từng học sao?”

      “Ờ! Đúng vậy, biết vài con chữ!” Thất Thất tự biết lại lỡ miệng rồi, đành tránh mặt Lưu Trọng Thiên, lao nhanh về phía trước.

      Khi trời sẩm tối, đại quân dừng lại ven sa mạc, Lưu Trọng Thiên hạ lệnh cho binh lính dựng trại đóng quân, bọn họ nghỉ lại đây khoảng thời gian, nơi này cách Hung Nô rất gần rồi.

      Uy Thất Thất cũng bận bịu góp sức cùng đại quân, luôn tay luôn chân chạy tới chạy lui, nhìn chung sắp xếp ổn thoả rồi, mệt lử ngã xuống ổ đệm dưới đất, vẫn phải nằm ngủ ở chỗ đó, cả ngày trời, toàn thân bốc mùi, nếu có thể tắm rửa chút tốt biết mấy, nhưng đó là chuyện tuyệt đối thể được.

      “Thất Thất, đến đây, kỳ lưng cho ta!” Vọng ra tiếng gọi của Lưu Trọng Thiên từ đằng sau tấm bình phong.

      “Kỳ lưng?” Thất Thất nhảy dựng lên, kỳ lưng cho chàng ta, chàng ta tắm rửa ở đó từ lúc nào, có lẽ do ban nãy quá mệt, chú ý đến khi vào đại bản doanh.

      “Làm gì lề mề thế?”

      “Tới đây… Vương gia của tôi!” Thất Thất ra sau bức bình phong, đứng sau lưng Lưu Trọng Thiên, hai cánh tay Lưu Trọng Thiên khoát ngoài bồn tắm, lộ ra tấm lưng trần rộng lớn cường tráng, chàng đưa chiếc khăn vắt vai cho Thất Thất “Kỳ , cả ngày nay, mệt đấy!”

      mình chàng mệt sao? Thất Thất cũng thấy mệt nha, vương gia đúng là vương gia, chỉ biết hưởng thụ, quan tâm đến cảm nhận của người khác, Thất Thất cầm lấy chiếc khăn, từ từ kỳ cọ.

      “Tốt lắm, xoa bóp bả vai giúp ta!” Lưu Trọng Thiên căn dặn.

      “Xoa bóp?” Thất Thất nhìn chiếc khăn trong tay, muốn ném nó lên đầu chàng ta, sau đó dìm chàng ta xuống nước, để chàng ta tha hồ hưởng thụ, có điều, vẫn chưa quên thân phận mình, chỉ là tiểu tốt, tiểu tốt phải nghe theo quân lệnh, nếu rất dễ bị rơi đầu, vì thế tức giận ném cái khăn , đặt tay lên vai Lưu Trọng Thiên, nhàng xoa bóp.

      “Tay ngươi xoa bóp dễ chịu , đánh giặc xong, ta muốn mang ngươi về phủ đệ của ta, sau này hầu hạ ta cả đời!”

      “Mơ tưởng hão huyền…” Thất Thất lẩm bẩm.

      “Ngươi gì cơ?” Lưu Trọng Thiên quay đầu lại, nhìn Thất Thất với vẻ quái lạ.

      “Tôi , việc đó rất tuyệt!” Thất Thất gượng cười cái, Lưu Trọng Thiên nghe thấy lời ban nãy, bất giác mỉm cười, ai có thể nghe theo chàng, bao gồm cả tên tiểu tử này.

      Lưu Trọng Thiên thở dài hơi, hai tay duỗi ra, đột nhiên đứng dậy, đương định quay người lại, dọa Thất Thất lập tức nhắm tịt hai mắt, xoay người bỏ chạy, Lưu Trọng Thiên vốn định sai Thất Thất lau khô người giúp chàng, khi chàng quay người lại, phát thấy bóng đâu, sao trong phút chốc biến mất tiêu rồi.

      “Này Thất Thất, Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên gọi hồi, chẳng thấy có động tĩnh gì, đành cầm lấy khăn, tự mình lau khô người, mặc y phục vào xong, bước ra khỏi bình phong, phát Uy Thất Thất cuộn tròn trong ổ đệm dưới đất, trùm kín đầu, dáng vẻ như bị ai đó hù dọa.

      “Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên kéo chăn đầu Thất Thất ra, phát gắng hết sức nhắm mắt lại, hai má đỏ ửng, bộ dáng hết sức khôi hài “Đúng là quái nhân!”

      Lưu Trọng Thiên ăn mặc chỉnh tề ra ngoài “Ta ra ngoài thị sát, canh giờ sau mới trở về, nhớ sửa sang giường chiếu cho ta!”

      Đoán chừng chàng , Thất Thất nhảy dựng lên, ra sau bức bình phong, phát nước vẫn còn trong chưa dùng hết, ngửi thử người mình, hôi chết mất, nhưng kiên quyết chịu tắm rửa, chỉ dùng nước lau qua người chút, bèn nhân lúc Tam vương gia ra ngoài, tẩy rửa cho sạch , ngờ đến đúng là bồn tắm massage sang trọng thoải mái.

      Khi Thất Thất sửa soạn giường chiếu cho Lưu Trọng Thiên, bỗng chìm vào suy tư, hẳn phải có cách gì đó để trở về, vượt thời đến chiến trường Hung Nô, vậy nếu muốn trở về được, hẳn phải quay lại chiến trường kia rồi.

    5. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 19

      Tôi muốn đánh giặc

      Đúng, thể ở lại đây phục dịch tên vương gia chết bầm đó, ngày mai xin làm thuộc hạ của Lưu phó tướng, đánh giặc, biết chừng chiến trường hỗn loạn, có thể quay trở về được? Ý định này tồi! Tâm trạng Thất Thất tốt lên đôi chút.

      canh giờ sau, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên trở lại đại bản doanh, chàng đương định thay y phục nghỉ, Thất Thất liền chạy tới, nhìn Lưu Trọng Thiên cười hì hì “Vương gia, có chuyện này, tôi muốn thương lượng với ngài chút!”

      “Chuyện gì? !” Lưu Trọng Thiên ngồi thẳng người, nhìn biểu cảm gương mặt Thất Thất, ắt hẳn chuyện muốn khiến mình vui.

      “Ngày mai tôi muốn sang dưới trướng Lưu phó tướng, tôi muốn đánh giặc!”

      “Ngươi á!” Lưu Trọng Thiên quan sát lượt từ xuống dưới “Ngươi nên ăn uống bồi bổ thêm cho cường tráng hơn, trước mắt cứ ở lại đây hầu hạ ta cho tốt, chuyện giết địch khỏi cần ngươi can dự!”

      “Này! Lưu Trọng Thiên, ngài đừng quá đáng, ai thích hầu hạ ngài chứ!”

      “Ngươi còn dám gọi thẳng tên ta!” Lưu Trọng Thiên kéo qua chỗ mình, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng người , nhất thời có hơi ngỡ ngàng, lập tức buông tay ra, đành nuốt mấy câu răn dạy định quở mắng xuống bụng “ ngủ ! Chuyện đánh giặc chớ bàn đến nữa!”

      Lưu Trọng Thiên cởi áo ngoài ra, nằm xuống, trong lòng bắt đầu thấy mâu thuẫn, vì sao khi nghe Thất Thất muốn đánh giặc, lại cam lòng như vậy, Lưu Trọng Thiên sao lý giải được, chỉ muốn bảo vệ , sợ bị tổn thương, chàng coi Thất Thất là nữ nhân rồi ư?

      Lưu Trọng Thiên đột nhiên ngồi dậy, lẽ nào chàng nảy sinh hứng thú với tiểu binh lính 17 tuổi.

      Chàng rời giường, tới giữa đại bản doanh, ánh mắt nhịn được liếc về phía Uy Thất Thất, nằm nghiêng mình nơi đó, hoạt bát đáng , ngay cả tư thế ngủ cũng hấp dẫn chàng, Lưu Trọng Thiên vỗ cái vào đầu mình, Tam vương gia lạnh lùng biến đâu mất rồi, chàng liền đưa ra quyết định, ngày mai chiếu theo nguyện vọng của Thất Thất, cho tới chỗ Lưu phó tướng, trông thấy nữa có lẽ tốt hơn…

      Thất Thất rốt cuộc cũng rời khỏi đại bản doanh, muốn tham gia vào chiến dịch tiêu diệt quân Hung Nô, đồng thời cũng phát ra chuyện, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên dường như có phần lạnh lùng hà khắc hơn, hầu như nhìn trực diện nữa, mặc xác chàng ta, chỉ cần có thể trở lại xã hội văn minh đại, điều đó quan trọng hơn tất thảy mọi chuyện khác.

      Lần đầu tiên mặc áo giáp binh lính Thất Thất cực kỳ phấn khích, tuy bộ áo giáp này oai phong bằng bộ của Tam vương gia, song cũng đến nỗi tệ.

      “Cậu quá gầy đấy, cỡ nhất cũng vừa với cậu!”

      “Dần dần tôi cường tráng mà!” Thất Thất hân hoan, múa may quay cuồng.

      Lưu phó tướng tán thưởng nhìn Uy Thất Thất “Công phu của cậu cũng đặc biệt, biết liệu có phải chỉ là khoa chân múa tay ?”

      Thất Thất nghe những lời Lưu phó tướng xong, nhíu mày vẻ mất hứng “Sao nào, muốn so tài tỷ thí ?”

      “Ta sợ làm gãy tay chân cậu mất!” Lưu phó tướng quan sát cánh tay mảnh khảnh của Thất Thất, sao nam nhân lại có bộ dáng mảnh mai như vậy nhỉ?

      “Coi thường tôi?” Uy Thất Thất vung nắm đấm tấn công Lưu phó tướng.

      “Là cậu chủ động nhé, đừng trách ta khách khí!”

      Hai người đánh qua đánh lại.

      Lưu Trọng Thiên và Trì tướng quân đứng cách thao trường xa, quan sát việc huấn luyện binh lính trong thao trường, Trì tướng quân chỉ về phía đó, đột nhiên mỉm cười.

      “Tên tiểu tử binh lính kia, rất có dũng khí, dám tỷ thí với Lưu phó tướng!”

      Lưu Trọng Thiên dời tầm mắt về phía Trì tướng quân chỉ, khỏi nhíu mày, kia chẳng phải là Uy Thất Thất sao? Mặc bộ áo giáp vừa người, càng lộ vẻ gầy gò, có cảm giác mong manh yếu ớt, sao vừa đến thao trường, bắt đầu gây chuyện rồi.

      Khi bọn họ phát Lưu phó tướng dần dần lép vế, tất cả đều lắp bắp kinh hãi.

      “Tiểu tử ấy có loại công phu gì vậy? Thân hình sao linh hoạt thế?” Trì tướng quân nghi hoặc .

      Lưu Trọng Thiên lặng lẽ chăm chú nhìn Uy Thất Thất, trong lòng càng nổi lên nghi vấn, đến khi Uy Thất Thất quật ngã Lưu phó tướng thao trường, tiếp đó phấn khích nhảy dựng lên, tựa như chú chim én , vui mừng nhảy nhót.

      Uy Thất Thất kéo Lưu phó tướng dậy “Thế nào? Sau này đừng xem thường những người gầy yếu, tôi rất khỏe đó!”

      “Nhìn ra đấy!” Lưu phó tướng phủi bụi dính người, ôm lấy bả vai Uy Thất Thất, nhanh như cắt, né tránh cánh tay , vọt đến trước mặt Lưu phó tướng.

      “Đừng lôi kéo thân mật, ôm ôm ấp ấp, tôi quen, hơn nữa còn rất ghét!”

      “Đều là nam nhân, cậu nhìn cậu xem, , được! Thế này , lần xuất chinh tới, ta cho cậu dẫn dắt tiểu đội, xem thử năng lực của cậu !”

      “OK, tuyệt đối để ngài thất vọng!”

      “OK, có nghĩa là gì?” Lưu phó tướng gãi gãi đầu.

      “Nghĩa là tốt, được đấy, ổn đó!”

      “Ờ! Cậu cũng lắm chuyện đấy!” Lưu phó tướng bật cười.

      Thất Thất cao hứng lộn nhào người ra sau, dọa Lưu phó tướng giật thót, thân hình tiểu tử này cũng dẻo dai .

      Trì tướng quân đứng quan sát từ xa kìm lòng được “Thần muốn xem xem, tiểu tử này bản lĩnh đâu, tương lai nhất định là nhân tài!”

      “Đừng vội, chờ thêm chút nữa!” Lưu Trọng Thiên ngăn ông lại, thực ra Lưu Trọng Thiên còn thấy kinh ngạc hơn Trì tướng quân nhiều, có lẽ trong tương lai chiến đấu tiêu diệt quân Hung Nô, thực thể thiếu Uy Thất Thất.

      Thất Thất vui vẻ liên tục nhào qua lộn lại, đám binh lính phía sau nhiệt liệt cổ vũ, vô cùng hưng phấn, chợt cảm thấy làm binh lính thú vị hơn rất nhiều so với việc phải hầu hạ vương gia, bất giác bật cười khanh khách.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :