1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến tranh giành hồng nhan Đại Hán - Ma Nữ Ân Ân (Update chương 78)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 46

      Chiếm tiện nghi còn khoe mẽ

      Bão cát sa mạc dần , Lưu Trọng Thiên cảm thấy mê đắm nữ nhân trong lòng, tiếng thở dốc mê người kia, khiến chàng càng thêm ôm chặt nữ nhân ấy, nhưng từ phía xa trong sa mạc vọng tới những tiếng ầm ĩ buộc chàng phải dừng lại, có người đến, Lưu Trọng Thiên kìm nén cơn sóng tình của bản thân, lấy áo quần che cho Thất Thất, nhanh chóng bế lên, nghiêng mình trốn đằng sau tòa cồn cát.

      phải người của chúng ta đâu!” Lưu Trọng Thiên khàn giọng .

      Thất Thất thẹn thùng cầm lấy y phục, nhanh chóng mặc vào người, Lưu Trọng Thiên vẫn ôm chặt, ngón tay khẽ chạm vào da thịt , khiến Thất Thất có chút khó xử, ngượng ngùng đánh cái vào tay Lưu Trọng Thiên.

      “Mau buông ra!”

      “Ta sợ buông tay rồi, bỏ chạy mất!” Bàn tay Lưu Trọng Thiên cố ý vuốt ve sống lưng láng mịn của Uy Thất Thất, cười đùa giỡn.

      “Tay ngài, mau bỏ ra!” Thất Thất cố sức kéo tay Lưu Trọng Thiên ra, có phần cáu tiết.

      Lưu Trọng Thiên muốn để thấy khó chịu nữa, rụt tay về, ngờ da thịt người Uy Thất Thất lại mịn màng trắng trẻo tới vậy, khiến lòng chàng như có lửa đốt. Ngẫm lại những xúc cảm mãnh liệt ban nãy, Lưu Trọng Thiên cười nhạt, sớm muộn gì cũng là người của chàng, chàng chẳng cần nóng lòng.

      “Chạy trốn? Thế mà cũng nghĩ ra được, nếu phải có người đến, bổn vương ...”

      Lưu Trọng Thiên đột nhiên nhéo cằm Thất Thất, sau đó cúi người xuống, mỉm cười nhìn ra phía sau cồn cát, phát ba tên Hung Nô, tụ tập chỗ, có thể do trời quá nóng, bọn chúng định nghỉ ngơi đôi chút, ngồi quây quần bên cồn cát cách chỗ Trọng Thiên và Thất Thất xa, biết thầm chuyện gì?

      tại thể lực Lưu Trọng Thiên có phần cạn kiệt, dám tùy tiện tấn công bọn chúng trực diện, phải nhẫn nại.

      Thất Thất đương định ngó ra phía ngoài, Lưu Trọng Thiên liền ấn đầu xuống.

      “Đừng hiếu kỳ như vậy!”

      “Là người Hung Nô?”

      “Ừ!”

      “Đáng ghét, vì sao cho tôi nhìn?”

      lỗ mãng như vậy, rất dễ bị phát , tại thể lực ta tốt, cho ta uống thêm nước! Ban nãy cho ta uống ít nước quá...” Lưu Trọng Thiên tươi cười nhìn Uy Thất Thất, nữ nhân này, lại có thể nghĩ ra được cách giúp chàng uống nước, khiến chàng thiếu chút nữa khống chế được, song loại cảm giác đó thực tệ, chỉ là, càng khiến chàng “đói khát” hơn thôi.

      “Đồ tồi!” Thất Thất tức tối cấu chàng cái, Lưu Trọng Thiên cố nén đau đớn, giơ tay lên, lao thẳng về phía , nhưng nỡ giáo huấn , mà là ôm vào trong lòng.

      “Còn muốn uống nước ? Cái tên đáng ghét!”

      Thất Thất tháo túi nước xuống từ đai lưng quần jean, ban nãy thiếu chút nữa bị Lưu Trọng Thiên quăng ra xa, vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, sắc mặt liền đỏ ửng, cũng may có thể kịp thời ngừng lại, chưa mắc sai sót lớn gì, bằng nước cũng chẳng còn mà uống.

      Lưu Trọng Thiên uống ngụm nước, khẽ mỉm cười “Tiểu nữ nhân này, vì tìm , bổn vương thiếu chút nữa chết trong sa mạc.”

      Thất Thất cũng thấy rất lạ, chàng ta ba ngày có nước uống, làm sao giữ được tinh thần như vậy, chẳng lẽ chàng ta có phép thuật hay sao, Lưu Trọng Thiên thân mật ôm lấy bờ vai .

      “Chẳng phải từng cây xương rồng có chứa nước sao? Ta tìm thấy, uống xong hết khát, còn cả những con kền kền kia, ta nằm giả chết, chờ chúng lao tới, dùng chưởng phong (*) bắn hạ, sau đó làm thịt!”

      (*) đòn gió, lực từ bàn tay xé gió đánh tới đối phương

      “Hóa ra vừa rồi ngài giả chết... Tôi còn tưởng rằng... Ngài đốn mạt, nếu tỉnh táo, tại sao còn...” Uy Thất Thất muốn , nếu bị ngất xỉu, sao tự mình uống nước chứ, báo hại tưởng chàng còn sức, tự dưng làm chuyện mất mặt...

      “Ta chỉ muốn nhìn xem, Uy Thất Thất chẳng hay có tuyệt tình thôi, ta cho rằng, phát ta chết, nhất định cười sung sướng, ngờ lại áp môi lên...”

      “Ngài, ngài...” Uy Thất Thất che kín mặt mình, né tránh ánh mắt của Lưu Trọng Thiên, ngượng quá , sao lại có tên Vương gia vô sỉ như vậy chứ, chiếm tiện nghi còn khoe mẽ.

    2. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 47

      Côn điện phòng sói

      Lưu Trọng Thiên nhìn kỹ gương mặt đầy sẹo vàng cùng vẻ ngượng ngùng của Thất Thất, có lẽ trong thâm tâm, chàng thực hy vọng dung mạo có thể xinh đẹp động lòng người, nhưng mà Uy Thất Thất rất xấu xí, đằng sau vẻ xấu xí ấy lại có thứ gì đó mơ hồ hấp dẫn chàng, khiến chàng thiếu chút nữa trong khoảnh khắc kia muốn có nữ nhân này.

      Lưu Trọng Thiên bắt đầu quan sát Uy Thất Thất tỉ mỉ, nữ nhân này lâu nữa trở thành Vương phi của chàng. Ngũ quan của chê vào đâu được, có điều nước da lại trắng ngần mịn màng như ở cổ và cánh tay, đôi mắt long lanh đầy cuốn hút, lông mi dài cong vút, cái mũi xinh, hai cánh môi đỏ mọng, do ban nãy hôn mãnh liệt, có hơi sưng tấy, càng thêm mê người, khiến người ta nhịn được muốn hôn tiếp nữa.

      Lưu Trọng Thiên buông Uy Thất Thất ra, ép buộc bản thân nhìn nữa, nhưng trong lòng ngừng suy tư, nếu có dung mạo xinh đẹp, có khi Lưu Trọng Thiên tài nào chế ngự được mình.

      Có lẽ trong định mệnh Lưu Trọng Thiên phải cưới nữ nhân xấu xí này, ngoại trừ Hàn Vũ bị nhốt trong thâm cung, từng khiến chàng động lòng xao xuyến, vô số những nữ tử xinh đẹp khác, chàng đều có ý định lập làm phi. Giờ đây lại bị xấu nữ này lấp vào chỗ trống, trở thành Vương phi của chàng, quả là châm biếm tới cực độ, chẳng trách hoàng huynh nhân cơ hội này tha.

      “Sao quân Hung Nô vẫn chưa ?” Thất Thất cắt ngang mạch suy tư của Lưu Trọng Thiên.

      “Bọn chúng xuất ở đây nhất định là có nguyên nhân!” Lưu Trọng Thiên có chút nghi hoặc, nơi này cách doanh trại Đại Hán khá gần, chẳng lẽ bọn họ có mưu đồ gây rối gì đó?

      “Bọn chúng chưa , chẳng phải chúng ta cũng được ư?”

      “Lát nữa ta ra đó thủ tiêu bọn chúng, bọn chúng tổng cộng có ba, bốn người! Có thể đối phó!”

      Lưu Trọng Thiên đương định đứng lên, Thất Thất liền kéo chàng lại “Tôi cũng , thêm tôi chắc ăn hơn!”

      được, mình ta là đủ rồi!”

      “Coi chừng có mai phục, quân Hung Nô lần trước đánh lén tôi, mình trong lớp cát. Nếu cùng , bằng ngài đừng hòng !” Thất Thất bám chặt lấy Lưu Trọng Thiên.

      “Này Thất Thất, là... Mau buông tay!”

      buông, cùng !” Thất Thất yếu thế nhìn Lưu Trọng Thiên, phải nữ nhân bình thường, là Thất tướng quân.

      “Từ khi biết là nữ nhân, càng lúc càng giống nữ nhân rồi!” Lưu Trọng Thiên nắm lấy tay Thất Thất “Vậy cùng , ở đằng sau ta!”

      “Cũng được!”

      Từ trong túi sách Thất Thất lấy ra cây gậy màu đen, cầm chắc trong tay, Lưu Trọng Thiên lập tức cau mày.

      “Đó là cái gì?”

      “Côn điện phòng sói, có rất nhiều điện đấy!”

      “Có tác dụng gì?” Lưu Trọng Thiên hỏi với vẻ khó hiểu.

      “Chờ tí biết thôi, nếu sau này ngài dám động vào tôi nữa, tôi dùng nó để đối phó với ngài!”

      Lưu Trọng Thiên liếc nhìn cây gậy kia, nhịn được cười, cái đó chỉ để tiểu nương chơi đùa thôi. Chàng rút bội kiếm người ra, phi thân nhảy ra ngoài, mũi kiếm mang theo tiếng gió, đâm thẳng về phía tên Hung Nô.

      Uy Thất Thất thấy Lưu Trọng Thiên đánh nhau với Hung Nô, mới hiểu ra rằng chàng ta căn bản định mang theo, Vương gia thối, theo chủ nghĩa nam tử hán đại trượng phu, dám coi thường bản lĩnh của Uy Thất Thất.

      Lưu Trọng Thiên nhanh chóng đánh ngã tên Hung Nô, chỉ kiếm đâm chết . Hai tên Hung Nô khác, biết phải là đối thủ của Lưu Trọng Thiên, vội vàng lui về phía sau, huýt sáo ra hiệu, ngay lập tức mặt cát chuyển động, lẽ nào Uy Thất Thất đoán đúng rồi?

      Lưu Trọng Thiên cảm thấy cát bụi tức tốc phả vào mặt, chàng liên tục lùi ra sau, lấy tay che mắt, nhưng vẫn kịp thoáng nhìn thấy Uy Thất Thất. Nữ nhân xấu xí kia xông lên rồi, lòng chàng phập phồng lo sợ, Uy Thất Thất muốn sống nữa ư, điên rồi sao?

      “Thất Thất, nguy hiểm!”

    3. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 48

      Tiểu phú bà bạc triệu giắt đầy eo

      Lưu Trọng Thiên dùng ống tay áo giũ bay cát bụi, đương định vung kiếm bảo vệ Uy Thất Thất, bỗng chàng ngây ra, cây gậy màu đen của Uy Thất Thất phát ra những tiếng “Xoạt xoạt”, khiến hai tên Hung Nô vừa nhảy ra khỏi bụi cát đồng loạt lui về phía sau, sắc mặt nhợt nhạt, dám xông lên nữa.

      Uy Thất Thất đuổi theo, tên Hung Nô phục, sao có thể đối phó nổi tên tiểu tử Đại Hán chứ, vì thế cầm đao phản công trở lại, lưỡi đao thiếu chút nữa chém lên cánh tay Thất Thất.

      Lưu Trọng Thiên cầm kiếm đâm thẳng về phía tên Hung Nô kia, né được, cây gậy của Thất Thất đúng lúc chạm vào cánh tay tên Hung Nô kia, tên đó bắt đầu run bần bật ngừng. “Uỵch” tiếng té lăn quay ra sa mạc, tên Hung Nô còn lại vội vàng đỡ lấy tên vừa ngã xuống, nhanh chóng lặn vào trong cát, thấy tăm hơi đâu nữa.

      Uy Thất Thất vỗ vỗ tay, hất cao đầu, mặt mày tươi tắn ngoảnh lại nhìn Lưu Trọng Thiên, thấy chàng còn sững sờ, liền bật cười khanh khách.

      “Tin rồi chứ, hộ thân pháp bảo của tôi đó, đáng tiếc nếu có điện chẳng dùng được!” Thất Thất dẩu môi.

      Lưu Trọng Thiên đoạt lấy cây gậy kia từ trong tay Thất Thất, săm soi kỹ lưỡng, khi tay chàng bấm lên cái nút điều khiển, đầu cây gậy bắn ra tia lửa màu lam, quả nhiên uy lực vô cùng, rốt cuộc đó là vật gì vậy? Lưu Trọng Thiên nhìn Uy Thất Thất với vẻ nghi hoặc.

      lấy đâu ra vậy?”

      “Mua.” Thất Thất đoạt lại tiểu côn điện, khua mấy cái về phía Lưu Trọng Thiên “ lúc trước rồi, tôi lấy ngài đâu, nếu dám trêu chọc tôi, dùng nó để đối phó với ngài!” Dứt lời cất côn điện vào trong túi sách.

      Lưu Trọng Thiên thấy túi sách của Thất Thất có vẻ rất kỳ lạ, rốt cuộc bên trong còn chứa những gì? hy vọng có thể mở ra xem chút, nhưng Uy Thất Thất trông chừng bảo bối như vậy, chắc là muốn cho chàng xem. Tuy nhiên cơ hội vẫn còn, con người thuộc về chàng rồi, huống chi là chiếc túi thần bí kia.

      lấy ta, tức là đối đầu với Hoàng thượng, hoàng huynh của ta đúng lúc chưa tìm được cớ gì để đối phó với ta, tạo cơ hội cho đấy.”

      Lưu Trọng Thiên cười khẩy, trong đầu lại ra cảnh thân mật ban nãy giữa chàng và Thất Thất trong sa mạc, trong lòng lại dâng lên khát vọng mãnh liệt, con người toát lên vẻ quyến rũ, khiến người ta nhịn được muốn gần gũi.

      Song điều hấp dẫn Lưu Trọng Thiên nhất chính là đôi mắt trong veo như làn nước kia, cùng tính cách tự tin cởi mở, nếu dung mạo thanh tú, Lưu Trọng Thiên chẳng biết phải làm sao để chế ngự mình, đáng tiếc con người ta đâu thể mười phân vẹn mười, nữ nhân khiến chàng động lòng, lại là xấu nữ điển hình.

      “Cái gì? Chẳng phải là ca ca của ngài sao? Đâu có ca ca nào đối phó với đệ đệ chứ?”

      hiểu được đâu, ta chỉ muốn với rằng, chỉ cần ở trong phạm vi Trung Nguyên, đừng nghĩ tới việc chạy thoát khỏi lòng bàn tay Đại Hán thiên tử.”

      “Là có ý gì?”

      “Thánh chỉ ban hôn, kháng chỉ đào hôn chính là tội chết, bất luận tới chỗ nào cũng khó thoát khỏi cái chết!”


      Lưu Trọng Thiên đưa tay xoẹt đường qua cổ Thất Thất, Thất Thất run bắn người, có chút sợ hãi, sao từ lúc tới Đại Hán triều, Uy Thất Thất luôn có cảm giác bị mất đầu, chừng lúc nào đó điều này thành thực.

      “Nhưng tôi chỉ mới 17 tuổi, chưa đủ tuổi kết hôn theo luật định!”

      “Tuổi kết hôn theo luật định? 17 tuổi vừa vặn làm Vương phi của ta...”

      Lưu Trọng Thiên nắm lấy tay Thất Thất “Làm nữ nhân giường ngủ, hội đủ tuyệt đại đa số điều kiện, ngoại trừ dung mạo.”

      “Tôi chẳng có bất kỳ cảm giác nào với ngài hết, càng muốn trở thành nữ nhân giường ngủ của ngài!” Thất Thất bực mình , những lời của Lưu Trọng Thiên sao dễ nghe quá vậy, chàng ta cho mình là ai, muốn lấy ai lấy sao? Uy Thất Thất cần những người như thế, là nữ thừa kế của Uy Thị, tiểu phú bà bạc triệu giắt đầy eo.

    4. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 49

      Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga

      Lưu Trọng Thiên nổi nóng siết cằm Uy Thất Thất, xoay mặt về phía mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lộ vẻ khinh thường của , nữ nhân này hoàn toàn xem chàng để vào mắt, điều đó khiến Lưu Trọng Thiên càng thêm phẫn nộ, thế là lớn tiếng quát tháo.

      cho phép , theo ta trở về!”

      “Tôi theo ngài trở về đâu!”

      quay về, cho rằng chỉ mình rơi đầu sao? còn liên lụy đến ta đấy, ta phong cho nữ nhân làm tướng quân, cũng phạm vào tội khi quân... Chẳng lẽ lại ích kỷ như vậy sao?” Ngữ khí Lưu Trọng Thiên lạnh giá, chàng vì sao nữ nhân xấu xí như Uy Thất Thất lại ghét bỏ chàng, muốn làm Vương phi.

      “Vậy, vậy phải làm sao?” Thất Thất có chút đành lòng, Hoàng thượng chém đầu chứ?

      “Theo ta trở về, thành thân với bổn vương!”

      “Nhưng mà...” Thất Thất cúi thấp đầu xuống, đỏ mặt “Tôi có thể trở về thành thân với ngài, nhưng tuyệt đối thể... thể giường!”

      “Lẽ nào bổn vương lấy về để ngắm ư? Cho dù là ngắm, cũng chẳng vừa mắt nổi...”

      “Ê! Lưu Trọng Thiên, ngài cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”

      Những lời này của Thất Thất chọc Lưu Trọng Thiên bật cười ha hả, chàng chỉ vào Uy Thất Thất “ như vậy cũng đòi là thịt thiên nga, Uy Thất Thất, nhìn lại bộ dáng mình , cho dù chủ động thương nhung nhớ, bổn vương cũng có hứng thú đâu.”

      “Vậy sao? thích còn đuổi theo làm gì?”

      “Chẳng qua là phụng chỉ, hiểu chưa? Đó cũng chẳng phải ý của bổn vương, ngày thành thân, có mời bổn vương động chạm, bổn vương còn phải suy xét đôi chút đấy!” Ngữ khí Lưu Trọng Thiên khinh thường .

      “Thế tốt rồi, ngài vậy, tôi theo ngài trở về!” Uy Thất Thất xem ra thoải mái hơn rất nhiều.

      “Phải thế chứ!”

      Lưu Trọng Thiên thu bội kiếm về, sải bước về phía trước, Uy Thất Thất bám theo sau.

      “Dù sao tôi cũng ở lại quá lâu, chẳng ai biết tôi thành thân ở đây, ha ha, chờ sau khi trở về, tôi vẫn là Uy Thất Thất!”

      Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ nhìn , chẳng lẽ còn có thể bay ra khỏi Đại Hán ư, đúng là nữ nhân hiểu chuyện, khắp thiên hạ mọi người đều biết Tam Vương gia phóng khoáng phải cưới xấu nữ, sao lại có ai biết chứ?

      thôi! Đừng nhảm nữa, phỏng chừng mọi người đương chờ sốt ruột đấy!” Lưu Trọng Thiên rảo bước tiến về phía trước.

      “Đợi !” Thất Thất lấy cái la bàn từ trong túi sách ra, nhìn với vẻ kỳ lạ.

      “Quả nhiên đúng phương hướng!”

      “Đó là cái gì?” Lưu Trọng Thiên hiếu kỳ tới trước mặt Thất Thất, giật lấy chiếc la bàn “Đây là la bàn? Sao la bàn của lại tinh xảo như vậy?”

      “La bàn, ờ!” Thất Thất lập tức hiểu ngay ra, ở Đại Hán thứ này vốn dĩ rất thô sơ.

      đến từ nơi nào, tại sao lại có nhiều đồ vật và những ý nghĩ quái lạ như vậy, Uy Thất Thất, rốt cuộc còn che giấu ta những gì?” Lưu Trọng Thiên lớn tiếng tra hỏi.

      “Chỉ là chút đồ chơi vặt thôi, có gì đâu!”

      chứ gì?” Lưu Trọng Thiên chụp lấy cổ tay , Thất Thất đau tới mức chảy cả nước mắt, cơ thể dựa sát vào người Lưu Trọng Thiên.

      “Đau, đau chết mất, Vương gia, Vương gia, Thất Thất là phù thủy!”

      “Phù thủy?” Lưu Trọng Thiên kinh ngạc buông ra, Uy Thất Thất tức tối nhảy sang bên, liếc mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, ngờ, tên kia dùng lực tay mạnh , thiếu chút nữa cổ tay đứt rời.

      “Ngài còn như vậy, tôi theo ngài về nữa, ở cùng ngài, khéo có ngày tàn phế cũng nên!”

      Lưu Trọng Thiên lúc này mới ý thức được mình có phần kích động quá mức, đương nhiên chàng cũng tin Thất Thất là phù thủy, có lẽ đó chỉ là ít đồ chơi vặt của Thất Thất, mình có phần quá đa nghi.

      nóng lòng trở về nữa sao?” Thất Thất liếc nhìn Lưu Trọng Thiên, chạy nhanh sa mạc, trong chốc lát quên sạch những chuyện vui, cứ như chim én bay qua bay lại, Lưu Trọng Thiên đành theo sau.

      Nhìn Uy Thất Thất chạy băng băng sa mạc, tâm tình Lưu Trọng Thiên như bị cuốn theo đó. thực khác xa những nữ nhân chàng gặp gỡ trước đây, luôn làm theo ý mình, ung dung tự tại, hoàn toàn là nữ nhân thoát tục, giống phù thủy có phép thuật, phù thủy? Lưu Trọng Thiên thoáng giật mình, có lẽ nàng là phù thủy được ông trời phái tới.









      Chương 50

      Vương phi quá dã man

      Về tới doanh trại, Uy Thất Thất bắt đầu trầm lặng năng gì, mặt ủ mày chau bám theo Lưu Trọng Thiên, nhìn đám binh lính từng kề vai sát cánh chiến đấu bên mình, chẳng biết có còn cơ hội đánh Hung Nô nữa , gả cho Vương gia rồi, dù gì cũng là Vương phi, mọi người có còn quý giống như trước đây ?

      Xa xa Ngô Trung Nghĩa hớt hải chạy đến “Ái chà, cuối cùng trở lại rồi, Thất tướng quân phải muốn đào hôn đấy chứ?”

      Lưu Trọng Thiên chẳng thèm để ý đến Ngô Trung Nghĩa, sải bước về hướng đại bản doanh, khiến Ngô Trung Nghĩa nóng mặt lẫn chưng hửng, có lẽ Tam Vương gia rất giận , ai bảo là người truyền thánh chỉ đáng ghét kia chứ.

      Song Ngô Trung Nghĩa chẳng quan tâm tới chuyện vặt vãnh này, bởi thực ra người đau buồn phải là , mà là vị Tam Vương gia tự cho mình thanh cao kia, trước giờ chẳng xem để vào mắt. Bây giờ Tam Vương gia biết lợi hại của Ngô Trung Nghĩa rồi chứ, cho nên mới chớ có đắc tội với tiểu nhân.

      Uy Thất Thất bước tới trước mặt Ngô Trung Nghĩa, giơ nắm đấm lên, hơn nữa còn trưng bộ mặt xấu xí kia ra, dọa Ngô Trung Nghĩa sợ toát mồ hôi, lập tức chạy đuổi theo Tam Vương gia, nghiêng mình chui vào đại bản doanh.

      Ngô Trung Nghĩa sáp đến chỗ Tam Vương gia “Vương gia, về việc…”

      “Khỏi cần nhắc nữa, ngày mai thành thân!” Lưu Trọng Thiên cáu tiết , sau đó phóng ánh mắt lạnh lùng về phía Uy Thất Thất “Trước lúc thành thân ngày mai, Uy Thất Thất được đâu hết!”

      lẽ ngài định bắt ta ở suốt trong đại bản doanh?” Thất Thất tức giận nhìn Lưu Trọng Thiên, sao vừa mới về doanh trại, Tam Vương gia biến thành con người máu lạnh vô tình rồi, lại còn muốn giam lỏng, hạn chế tự do của mình chứ?

      “Lưu phó tướng!” Lưu Trọng Thiên lạnh giọng gọi Lưu Duẫn.

      “Có!” Lưu Duẫn biết Vương gia có chuyện gì căn dặn .

      “Chỉ cần Thất tướng quân rời khỏi đại bản doanh, ngươi phải trông chừng rời bước cho ta!”

      “Ngài dám!” Thất Thất trừng mắt nhìn Lưu phó tướng, dù sao mình cũng là phụ tá tướng quân, quá đáng như vậy chứ.

      “Lời Vương gia, Lưu Duẫn dám nghe, cho nên mời Thất tướng quân…” Lưu phó tướng có chút khó xử, dám nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn nộ của Uy Thất Thất.

      Uy Thất Thất cố ý tới cửa đại bản doanh, Lưu phó tướng lập tức theo, Thất Thất giậm chân, bực tức quay trở về, đột nhiên quát Ngô Trung Nghĩa tiếng “Hài lòng chứ, còn chưa , phải chăng chờ tôi đánh ngài?”

      , ngay đây!” Ngô Trung Nghĩa trốn tránh Uy Thất Thất, chạy thoát thân ra ngoài, Vương phi này quá dã man, chẳng khác gì nam nhân, cuộc sống sau này của Tam Vương gia càng ngày càng thú vị đây.

      Lưu Duẫn vẫn đứng ngoài cửa đại bản doanh, canh giữ rời, Uy Thất Thất mất tự do rồi.

      Thất Thất nằm xuống ổ đệm dưới đất, mắt mở thao láo, lát sau có hai binh lính từ ngoài lều tiến vào, trong tay bê hai chiếc hộp gấm, cung kính đứng trước mặt Lưu Trọng Thiên.

      “Vương gia, đây là áo cưới và châu báu Hoàng thượng ban cho Vương phi!” binh lính giọng .

      “Đặt xuống!”

      “Hoàng thượng căn dặn, muốn Vương phi dùng những thứ này trong ngày đại hôn, sau đó trở về miêu tả cho Hoàng thượng nghe dung mạo tuyệt mĩ của Vương phi…” Binh lính kia lén nhìn thoáng qua Uy Thất Thất, phát đôi mắt Thất Thất thao láo, bộ dáng vô cùng xấu xí, sợ tới mức cúi thấp đầu xuống, giọng mỗi lúc dần, Vương phi nào có dung mạo tuyệt mĩ gì, là kinh dị mới đúng.

      Lưu Trọng Thiên suýt nổi giận, hoàng huynh chắc là muốn xem náo nhiệt đây, tốt thôi, chàng càng phải vui vui vẻ vẻ, chẳng qua chỉ cưới xấu nữ Uy Thất Thất thôi mà, lẽ nào có ai quy định Lưu Trọng Thiên chàng chỉ được cưới nữ nhân duy nhất? Còn vô số mỹ nhân quốc sắc thiên hương, Lưu Trọng Thiên chàng đều có thể nạp vào hàng thiếp, tha hồ hưởng thụ.

    5. Mạc Y Phong

      Mạc Y Phong Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      11
      Chương 51

      Chúng ta cùng thảo bản hiệp nghị

      Trong lòng Lưu Trọng Thiên tuy nghĩ vậy, nhưng đầu óc vẫn chất chứa phiền muộn, đường đường là Tam Vương gia Đại Hán, suýt chút nữa trở thành Đại Hán thiên tử lẫy lừng, lại bị Hoàng thượng ban hôn với xấu nữ, biết có bao nhiêu người cười nhạo chàng nữa, đây dù sao cũng là cưới Vương phi, phải nạp thiếp.

      “Đặt hộp gấm xuống, lui xuống , Vương phi nhất định mặc!” Lưu Trọng Thiên khoát tay áo, day day trán, đau đầu chết mất.

      Đám binh lính để hộp gấm xuống rồi lui ra ngoài, Uy Thất Thất sớm nổi đóa, bật ngay dậy, bước tới trước hộp gấm, hung hăng giơ chân, định đạp cho phát, Lưu Trọng Thiên nhanh tay lẹ mắt kịp thời giữ lại.

      điên rồi, đây là hộp gấm Hoàng thượng ban cho, làm hư tổn rơi đầu đấy!”

      “Tôi mặc, mặc đâu!”

      “Đâu có nữ nhân nào khi thành thân lại mặc áo cưới?”

      “Tôi vốn dĩ muốn thành thân, y phục này tôi mặc đâu! Mấy thứ quái quỷ đó, chẳng khác nào như hát hí khúc !” (*)

      (*) tên gọi chung cho các loại hình sân khấu truyền thống Trung Quốc (hí là trò, khúc là các điệu hát)

      “Phải mặc!” Lưu Trọng Thiên kéo cánh tay Thất Thất, mở hộp gấm ra, cầm bộ áo cưới màu đỏ đưa cho Thất Thất.

      nên biết, nếu Ngô Trung Nghĩa thấy bộ áo cưới này, chắc chắn dâng tấu ta! Chọc giận ta, ta chém đầu !”

      “Ngài chỉ biết mỗi việc chém đầu!” Thất Thất giằng thoát khỏi Lưu Trọng Thiên, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn bộ áo cưới kia, lẽ nào phải mặc sao? biết mặc vào rồi, khiến Thất Thất trông xấu thêm bao nhiêu, vốn xấu như ma lem, còn bày đặt hoa lá màu mè.

      Uy Thất Thất nhìn tới nhìn lui, quăng y phục sang bên, ánh mắt liếc về phía mũ phượng lấp lánh ánh kim đựng trong hộp gấm, đúng là đồ tốt, vật báu quý giá, phía được khảm đầy trân châu mã não thượng hạng, phía trước mũ phượng có dải rèm châu lóng lánh, ra Vương phi quý phái như vậy, nếu là hoàng hậu, chắc còn phải hơn thế nữa.

      “Wow! Đẹp đấy.” Thất Thất nhấc mũ phượng lên, phấn khởi giơ lên cao “Được rồi, tôi mặc, tôi mặc!”

      Lưu Trọng Thiên thấy Uy Thất Thất vui mừng nhảy nhót, càng đau đầu thêm, đòn giáng này của hoàng huynh hiểm độc, Uy Thất Thất hoàn toàn biết Vương phi đại diện cho cái gì, xem cuộc hôn nhân này như trò đùa, lẽ nào chỉ vì mũ phượng kia sao?

      “Có điều, Vương gia của tôi!” Thất Thất đặt mũ phượng xuống, bước tới trước mặt Lưu Trọng Thiên “Chúng ta cùng thảo bản hiệp nghị ?”

      “Hiệp nghị?”

      “Đúng, tôi đồng ý thành thân với ngài, nhưng vì tình nguyện, cho nên giữa chúng ta cần có bản hiệp nghị để ràng buộc đối phương mới được. Hiệp nghị phải có đủ hiệu lực pháp luật, quy định chúng ta được can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương!”

      “Cuộc sống riêng tư?” Lưu Trọng Thiên nhíu mày, Uy Thất Thất lấy chàng, tức là Vương phi của chàng, còn muốn có cuộc sống riêng tư quái gì nữa?

      “Đúng!” Thất Thất cầm túi sách, lấy quyển sổ và bút ra “Chúng ta cùng thảo bản hiệp nghị!”

      Lưu Trọng Thiên chộp lấy quyển sổ ghi chép cùng chiếc bút tinh xảo kia, nhìn với vẻ kinh ngạc, Thất Thất móc đâu ra những thứ cổ quái này vậy.

      “Trả cho tôi?” Thất Thất bổ nhào lên.

      Thân hình Lưu Trọng Thiên nhanh nhẹn, dễ dàng né được, ngồi xuống trước thư án, đặt cuốn sổ và bút xuống dưới.

      , vì sao kỳ lạ như vậy, những món đồ này ở đâu ra, ở trong sa mạc hỏi rồi nhưng chịu , bây giờ ! Đừng có với ta là phù thủy gì đó, coi chừng ta sai người đánh mông đấy.”

      Uy Thất Thất cau mày “Tôi , nhưng ngài được coi là truyện cười đâu đấy! Càng được đánh mông tôi!”

      Lưu Trọng Thiên khẽ gật đầu, chăm chú lắng nghe.

      Uy Thất Thất gãi gãi đầu, nếu rằng mình đến từ tương lai, Lưu Trọng Thiên tin sao?

      “Tôi cho ngài biết, tôi đến từ tương lai xa xôi, thuộc triều đại của ngài! Chính là triều đại tiếp theo của triều đại tiếp theo của ngài, hàng nghìn năm về sau, lúc đó ngài biến thành tro bụi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :