1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến hôn nhân - Cống Trà (73c +PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 29 – CHIM SẺ ĐỨNG SAU


      Nhị Công chúa và Sử Bình Tá nhìn qua khe hở, thấy cách vô cùng ràng, gương mặt xinh đẹp của Nhậm Hiểu Ngọc có phần vặn vẹo, hết sức dọa người.

      Đợi Nhậm Hiểu Ngọc và Đào Tâm khỏi, Nhị Công chúa thở ra hơi, quay sang hỏi Sử Bình Tá: “Ngươi có nghe được Nhậm Hiểu Ngọc ?”

      Sử Bình Tá lắc lắc đầu, “ nghe lắm, nhưng có thể đoán được ít nhiều.” “Ồ, nghe chút coi!”

      “Đương nhiên là gài bẫy trả thù Liễu Trạng nguyên, để Liễu Trạng nguyên hối cũng kịp.” Sử Bình Tá nhíu mày, “Đắc tội nữ nhân quả là hay ho gì.” Nhị Công chúa ở trong cung ngột ngạt lâu ngày, khó khăn lắm mới được ra ngoài, lại thấy vở kịch hấp dẫn thế này, hưng phấn đến mức quên khuấy việc mình kẹt trong lòng hòn giả sơn, hét lên: “Chúng ta mau ra, xem xem Nhậm Hiểu Ngọc muốn giở thủ đoạn gì để hại người.” May là Sử Bình Tá sức khỏe tốt, rốt cục đẩy được hòn đá ra, hai người chui ra khỏi lòng hòn giả sơn, lặng lẽ tìm kiếm bóng dáng chủ tớ Nhậm Hiểu Ngọc để bám theo.

      Sử Bình Tá sang năm thi, thời gian gầy đây hay gặp gỡ với nhóm tú tài cũng thi năm tới, nhóm tú tài đó rất khâm phục uyên bác của Trạng nguyên khoa trước là Liễu Vĩnh, mỗi khi đến ai nấy đều có vẻ mặt vô cùng hâm mộ khiến Sử Bình Tá cũng dần hâm mộ Liễu Vĩnh theo, bây giờ thần tượng sắp bị kẻ khác hãm hại, tự nhiên muốn đuổi theo, tìm thời cơ thích hợp nhắc nhở câu.

      Nhị Công chúa cũng muốn xem màn náo nhiệt, chờ Liễu Vĩnh rơi vào hoàn cảnh thể đảo ngược tình thế, ấy ra tay hành động, cứu mạng người, thể thông minh tài trí của công chúa. Chu Minh Dương đứng cách đó xa nhìn qua ống nhòm, thấy Liễu Vĩnh và Nhậm Hiểu Ngọc gặp riêng, khỏi giận dữ, “Tên khốn nạn chân đạp hai thuyền, cẩn thận té sông chết đuối, chờ về nhà ta với mẹ, thể gả Mẫn Mẫn cho .” Chu Tư giật ống nhòm của Chu Minh Dương để nhìn, cũng nổi giận, “Liễu Vĩnh giỏi lắm, ngoài sáng ân cần với Mẫn Mẫn, trong tối lại thân mật với Nhậm Hiểu Ngọc, hôm trước đề cập đến Nhậm Hiểu Ngọc, còn làm ra vẻ muốn nhắc đến, em còn tưởng chuyện dứt khoát với Nhậm Hiểu Ngọc rồi!”

      Hai em chuyện, thấy Liễu Vĩnh đứng chuyện với Nhậm Hiểu Ngọc hồi rồi trước, Nhậm Hiểu Ngọc gọi tỳ nữ tới thầm mấy câu rồi cũng , liền quyết định nhất định phải cho Liễu Vĩnh và Nhậm Hiểu Ngọc biết tay.

      “Đại ca, Bình Tá và Nhị Công chúa tự ra khỏi hòn giả sơn rồi.” Chu Tư nhìn qua ống nhằm, “chẹp” tiếng: “Bình Tá bộ dạng thà, ngờ cũng thủ đoạn thế, chưa gì Nhị Công chúa như chim nép vào bên người rồi.”

      “Để ta xem nào!” Chu Minh Dương giật ống nhòm nhìn lên, ha ha cười : “Đại công cáo thành! , chúng ta bám theo, chờ thời cơ thích hợp đẩy cái, tác thành đến cùng cho bọn .” “Thời gian tốt thế này, vậy mà chúng ta lại chỉ có thể rình mò người khác hẹn hò!” Chu Tư than vãn, nhất thời lại nghĩ đến Liễu Vĩnh và Nhậm Hiểu Ngọc, co tay thành nắm đấm : “Đại ca, chúng ta phải nghĩ cách để Mẫn Mẫn nhìn bản chất Liễu Vĩnh, tránh việc Mẫn Mẫn dứt được lòng.”

      Chu Minh Dương búng búng ngón tay : “Đương nhiên thể nhân nhượng Liễu Vĩnh.” “Đại ca, nóng lòng thoát khỏi Nhị Công chúa, hay là phải lòng nương nhà ai rồi?” Chu Tư lại kiềm chế được hỏi han thăm dò: “Dạo này mải chú ý tiểu Mị, em ít để mắt đến các nương khác, chưa thấy có ai vừa mắt, biết đại ca có ai để giới thiệu ?”

      “Có chuyện thẳng, đừng lòng vòng mất thời gian của ta.” Chu Minh Dương liếc xéo Chu Tư, “Vậy em thẳng!”, Chu Tư cười hề hề : “Đại ca ưng ý tiểu Mị cũng sai, chỉ có điều tiểu Mị tuy tốt, nhưng nếu muốn làm chính thất chỉ sợ mất lòng Thái hậu, nhưng nếu làm thiếp, tiểu Mị tự nhiên là chịu, bây giờ đại ca nghĩ cách để tiểu Mị gả được, kéo dài thêm thời gian nữa, tiểu Mị bị bỏ rơi, nôn nóng sốt ruột, đại ca chỉ vừa giang tay, mỹ nhân liền nhào vào lòng, đến lúc đó, vợ lớn vợ bé gì đều do đại ca định đoạt, thiên hạ còn xuýt soa khen ngợi, rằng đại ca xót xa yếu đuối, nhẫn tâm nhìn nàng sống bơ vơ nửa đời còn lại, về phần tiểu Mị cũng cảm kích đại ca, toàn tâm toàn ý ái mộ đại ca, có suy nghĩ khác.”

      Nhãn thần Chu Minh Dương lóe lóe, cười xấu xa, duỗi ngón tay cốc lên trán Chu Tư : “Sai hoàn toàn, ta chỉ coi tiểu Mị như em , lòng suy nghĩ cho em ấy thôi.”

      Điêu trẹo họng, Chu Tư trợn mắt, nhìn Sử Bình Tá và Nhị Công chúa bắt đầu , liền cùng Chu Minh Dương bám theo.

      Lúc này, Hoa Quận vương sang phía bên kia của ao sen, gập cây quạt đánh bộp, vẫy tay về phía góc tối, quả nhiên có thị vệ ra hỏi có gì sai bảo, vừa mấy câu, thị vệ liền tỏ vẻ khó xử, : “Phủ Trưởng Công chúa là chỗ nào chứ, chẳng lẽ có tên thích khách nào bất ngờ đột nhập được sao? Có vị tiểu thư đến đây tản bộ, vô ý làm rơi đồ xuống ao, phải còn có ta ở đây sao? Kêu các ngươi lui xuống lui xuống , sau nửa canh giờ nữa hãy đến, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm.” Đùa, ta tìm Mẫn Mẫn tâm , nếu Mẫn Mẫn có phản ứng gì, các ngươi liền nhảy ra, vậy ta còn làm ăn gì nữa?

      Chờ thị vệ lui xuống, Hoa Quận vương mới về phía lương đình, cao giọng hô: “Mẫn Mẫn!”

      Chu Mẫn Mẫn nghe tiếng giật nảy mình, vội cùng Lâm Mị đứng lên, thi lễ, “Bái kiến Quận vương!”

      cần đa lễ!” Hoa Quận vương khoát tay, vào lương đình, với Lâm Mị: “Ta muốn chuyện riêng với Mẫn Mẫn, hãy tạm tránh mặt!” chuyện riêng? Chu Mẫn Mẫn sợ run cầm cập, duỗi tay nắm chặt tay áo Lâm Mị, ra sức kéo kéo, ra hiệu cho Lâm Mị đừng : “Quận vương có gì xin cứ .” Hoa Quận vương nhìn thấy động tác đó của Chu Mẫn Mẫn, nở nụ cười thân thiết, ấm giọng : “Bảo em em tránh rồi .”

      Chu Mẫn Mẫn còn cách nào, đành buông tay, giọng dặn Lâm Mị: “Em loanh quanh gần đây thôi, nghe ta gọi quay lại ngay, được chậm trễ.” Lâm Mị đáp lại tiếng, nhanh chóng nhìn Hoa Quận vương lượt, Hoa Quận vương đúng lý hợp tình đến, muốn chuyện riêng với Chu Mẫn Mẫn, lại quang minh chính đại bảo nàng tránh mặt, chắc cũng chẳng làm chuyện đồi bại kinh khủng gì. Lâm Mị vừa suy nghĩ vừa cất bước , quay đầu nhìn lên, mới phát ao sen quá lớn, bờ ao trồng cây đại thụ, xa là mấy lương đình nằm ở các hướng khác nhau, lương đình Chu Mẫn Mẫn chuyện với Hoa Quận vương chỉ còn thấp thoáng ràng, nghe thấy tiếng hai người đó nữa, chỉ còn tiếng tiêu vẳng đến từ xa.

      Chợt nhớ trước kia, nhà nàng cũng có ao sen, mỗi lần đến tiết Đoan Ngọ, hoa sen nở rộ, hương sen say lòng người, mẹ thường sai người hái lá sen để bọc bánh tét. Tuy cha thường vắng nhà, nhưng bao giờ vắng mặt vào tiết Đoan Ngọ, đến tối, nhất định mẹ bầy bàn ăn cạnh ao sen, cả nhà vừa ngắm ao sen vừa ăn bánh tét, phụ thân còn thổi tiêu, thậm chí làm thơ, tuy là lúc ấy nàng còn , nhưng vẫn cảm nhận được những tháng ngày đấy hạnh phúc biết bao. Sau đó mẹ mất, cha đâu nữa, cũng bao giờ thổi tiêu hay ngâm thơ, cảnh nhà ngày sa sút… Lâm Mị khẽ thở dài cái, phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhớ tình xưa, nhận nàng làm nghĩa nữ, Chu Mẫn Mẫn cũng đối xử với nàng như chị em ruột thịt, nhưng Hầu phủ chỉ là nơi ăn nhờ ở đậu, chung quy nàng phải gả đến nhà khác, chỉ hy vọng xuất Tô Trọng Tinh thứ hai thôi!

      Liễu Vĩnh đứng ở chỗ hẻo lánh, ngửa đầu nhìn trời, có lẽ là do tối nay quá náo nhiệt, lại có lẽ là do vừa chuyện với Nhậm Hiểu Ngọc, hiểu sao cảm thấy rất đơn, muốn tìm Chu Mẫn Mẫn ngỏ lời, lại phát bản thân chút vui mừng, khẽ thở dài, xem xét phương hướng, về phía ao sen. Vòng qua rặng liễu, nhìn quanh thăm dò, thấy dưới ánh đèn lồng sáng ngời, trong lương đình có đôi nam nữ chuyện. Liễu Vĩnh dừng bước, nhìn thấy rất ràng, Hoa Quận vương gì đó với Chu Mẫn Mẫn, Chu Mẫn Mẫn cúi mặt, hai tay nắm chặt vạt áo, ràng là vô cùng hồi hộp.

      Liễu Vĩnh mặt đổi sắc nhìn cảnh tượng trong lương đình, thấy đầu Chu Mẫn Mẫn càng lúc càng cúi thấp hơn, đột nhiên ngẩng phắt lên, bối rối như con thỏ bị đuổi, chẳng thèm nhìn phía trước mà xông ra ngoài, thành ra thiếu chút nữa là va vào cây cột, Hoa Quận vương giống như khẩn cấp, lại câu gì đó, duỗi tay kéo tay áo Chu Mẫn Mẫn, Chu Mẫn Mẫn bị kéo lại, tránh kịp, đứng sững đó rồi Hoa Quận vương vòng đến trước mặt ấy chuyện, Chu Mẫn Mẫn lùi lại phía sau bước, đột nhiên ngất xỉu, Hoa Quận vương kéo Chu Mẫn Mẫn ôm vào trong ngực, vừa vỗ lên mặt ấy vừa gì đó.

      Bà vú cầu được cho ta quẻ thẻ hôn nhân tốt lành nhất? Liễu Vĩnh tự cười chua chát, nhàng xoay người, men theo ao sen về hướng ngược lại. Thất vọng sao? Hình như phải thế. Thương tâm? Càng giống. Duy nhất có, là cảm giác hoang đường.

      Đào Tâm đứng ở trong góc tối, chờ Liễu Vĩnh chậm rãi tới, thình lình ra chúc phúc, “Bái kiến Liễu Trạng nguyên!” Trong lúc tay áo giương lên, ngón tay giấu trong tay áo nhíu lại, tia bột phấn vô thanh vô tức bắn vào tay áo Liễu Vĩnh, thoáng cái liền tiến sâu vào trong tay áo.

      “Uhm!” Liễu Vĩnh nhận ra Đào Tâm là tỳ nữ bên cạnh Nhậm Hiểu Ngọc, sinh lòng cảnh giác, khoát tay trước. Liễu Vĩnh thêm hồi chợt thấy bóng dáng kiều dựa lan can, ngơ ngẩn ngắm hoa sen, giống như lòng đầy tâm , ra là Lâm Mị.

      “Lâm tiểu thư!” Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị đứng mình, đột nhiên muốn trò chuyện với nàng, nhưng vừa gọi được tiếng lại cảm thấy như lỡ lời, thấy Lâm Mị quay đầu lại, bèn : “Chỗ này vắng vẻ, cẩn thận kẻo rơi xuống nước, em về chỗ đông người vẫn hơn!” `

      Thấy Liễu Vĩnh đột nhiên xuất , Lâm Mị khỏi vô thức nhìn về phía Chu Mẫn Mẫn ở trong lương đình, muốn chuyện, lại thấy Liễu Vĩnh lên tiếng trước: “Chu tiểu thư có Hoa Quận vương chiếu cố, tự nhiên về sau, em cần lo lắng.”

      phải vẫn thân mật gọi là Mẫn Mẫn sao, sao đột nhiên lại đổi cách xưng hô, gọi bằng Chu tiểu thư? Lâm Mị ngẩn ra, nghĩ đến thái độ vừa rồi của Hoa Quận vương, lẽ Hoa Quận vương có ý với Mẫn Mẫn? lẽ Liễu Vĩnh bắt gặp cảnh gì? Nàng nghĩ phải nhanh quay về lương đình, bèn chúc phúc Liễu Vĩnh, vòng qua rặng liễu về phía lương đình.

      Liễu Vĩnh thở dài khe khẽ, đứng ở chỗ Lâm Mị vừa ngồi ngắm hoa sen, khí như còn vương chút hương thơm từ người Lâm Mị, khẽ cười, nhất thời cúi đầu, lại thấy dưới chân có vật gì, cúi đầu nhặt lên nhìn, là túi thơm tương đối tinh xảo, tỏa ra mùi hương bạc hà, nhàng vuốt ve túi thơm, kẽ lên mũi ngửi, dây đeo của túi thoang thoảng mùi thơm như hoa lan mà lại phải hoa lan, ma mị quyến rũ giống hệt hương thơm ngửi được đêm đó, bèn nhét túi thơm vào trong áo.

      Lâm Mị vừa vừa vô thức sờ sờ túi thơm, sờ thấy liền giật mình kinh hãi, đêm nay đông người, nếu đột nhiên nhũn người ra đó biết làm sao bây giờ?
      windlove_9693 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 30 – LƯỚI GIĂNG LỒNG LỘNG


      Tuy là Đào Tâm bám theo Liễu Vĩnh, nhưng vì góc nhìn khác nhau, nên vì thế Đào Tâm hoàn toàn biết Liễu Vĩnh chứng kiến cảnh Chu Mẫn Mẫn và Hoa Quận vương chuyện riêng trong lương đình, cũng thấy ràng cảm xúc sau đó của Liễu Vĩnh, vì thế ta nhanh chóng tìm Nhậm Hiểu Ngọc chờ trong địa điểm bí mật, báo cáo do dự chút : “Tiểu thư, Liễu Trạng nguyên và Lâm tiểu thư là trai chưa vợ chưa chồng, chỉ dựa vào cái túi thơm, tối đa là tổn hại đến khuê dự của Lâm tiểu thư, khiến Lâm tiểu thư và Chu tiểu thư vốn dành tình cảm cho Liễu Trạng nguyên trở mặt thành thù, sao có thể khiến Liễu Trạng nguyên thân bại danh liệt?”

      “Hứ!” Nhậm Hiểu Ngọc cười tiếng nham hiểm, hồi lâu sau mới : “Đào Tâm, vậy ngươi cho rằng chuyện diễn biến thành thế nào?”

      Tuy Đào Tâm theo chỉ đạo của Nhậm Hiểu Ngọc, cắt đứt túi thơm của Lâm Mị, lại bắn bột ngứa vào cánh tay Liễu Vĩnh, nhưng ta cũng hiểu lắm, bây giờ nghe thấy Nhậm Hiểu Ngọc hỏi thế, kiềm chế được mà : “Tiểu thư, Lâm tiểu thư tuy chỉ là nghĩa nữ nhà Hầu gia, nhưng nếu làm ầm lên, chừng Liễu Trạng nguyên thể làm gì khác hơn là bỏ rơi Chu tiểu thư, thành hôn với Lâm tiểu thư , đến lúc đó tuy Lâm tiểu thư phải chịu chút ấm ức, nhưng vẫn là cuộc hôn nhân tốt đẹp,…”

      Nhậm Hiểu Ngọc ngờ Liễu Vĩnh hề tiện tay ném túi thơm của Lâm Mị , mà thực cất túi thơm đấy vào trong ống tay áo, như vậy càng tốt. Nhậm Hiểu Ngọc cười lạnh, tháo cái vòng cổ xuống, lấy từ trong túi ra vật, đặt vào tay Đào Tâm : “Khi Liễu Vĩnh ra chỗ đông người, bị ngứa thò tay vào gãi, đến lúc đó túi thơm rơi ra ngoài, ngươi thừa cơ ném viên Tị hãn châu (ngọc ngăn mồ hôi) này xuống chân , tạo thành chứng cứ cho giả dối của . “

      Đào Tâm nhận viên Tị hãn châu, vừa chạm vào thấy lòng bàn tay mát rượu, liền : “Tiểu thư, Tị hãn châu này là Thánh thượng ban thưởng, vô cùng quý giá, ném bừa như vậy, may bị nứt vỡ, sợ Tướng gia trách phạt sao!”

      “Có ta đây, ngươi sợ cái gì?” Nhậm Hiểu Ngọc đeo lại vòng, thấp giọng : “Viên Tị hãn châu này là Thành thượng ban thưởng cho cha ta dịp tiết Đoan Ngọ trước mặt bá quan văn võ, nếu viên Tị hãn châu này rơi ra từ trong người Liễu Vĩnh, dù là ai, cũng cho rằng, cha ta vô cùng coi trọng , nếu chẳng đem cả vật của Thánh thượng ban thưởng ra tặng, vấn đề ở chỗ, lại làm rơi cả túi thơm của Lâm Mị cùng lúc, như thế tức là vừa bám víu Tướng gia, vừa ỡm ờ với thiên kim nhà Hầu gia Chu Mẫn Mẫn, mặt khác lại lén cất giấu túi hương của nghĩa nữ nhà Hầu gia Lâm Mị, kẻ vô liêm sỉ như thế, ngươi thấy có kết cục gì?” Nhậm Hiểu Ngọc đến đó cúi đầu cười khoái trá, “Qua đêm nay, Liễu Vĩnh thành kẻ thân bại danh liệt. “

      “Tiểu thư…” Đào Tâm tưởng tượng đến cảnh ngộ bi đát của Liễu Vĩnh khi đó, có chút cắn rứt lương tâm, khuyên nhủ: “ bằng, tìm Liễu Trạng nguyên chuyện lần nữa, chừng hồi tâm chuyển ý?”

      cần!” Nhậm Hiểu Ngọc xoa xoa ngực, có chút mệt mỏi, thấp giọng : “Đào Tâm, ta đối với thế nào, chẳng lẽ còn biết? Nếu sớm hơn chút, có lẽ ta oán nhiều như thế, nhưng tại sao cứ hàm hồ trì hoãn, giằng co đến lúc này mới ? cho rằng ta là kẻ dễ ức hiếp sao?”

      “Đúng vậy, tại sao Liễu Trạng nguyên chịu sớm hơn chứ?” Đào Tâm , đột nhiên nảy sinh nghi ngờ, ngập ngừng ấp úng : “Tiểu thư, người Liễu Trạng nguyên phải lòng, chừng chính là Lâm tiểu thư nghĩa nữ nhà Hầu phủ? Từ lúc phu nhân Hầu gia nhận Lâm tiểu thư làm nghĩa nữ, Liễu Trạng nguyên mới xuất biểu bất thường.”

      Nhậm Hiểu Ngọc lắc lắc đầu : “Lâm Mị tuy xinh đẹp, nhưng phải con ruột của Hầu gia, hơn nữa lại từng giải trừ hôn ước, Liễu Vĩnh thể vì ta mà gạt bỏ ta được.” Tuy ta vậy, nhưng lòng cũng bắt đầu nảy sinh hoài nghi, chừng, Liễu Vĩnh thực bị sắc đẹp làm mê mẩn? cần biết tâm tư Liễu Vĩnh thế nào, qua ngày mai thôi, có tâm trạng “chẳng có cái dại nào như cái dại này”, “biết trước làm”.

      Dưới tàng liễu khác, Nhị Công chúa và Sử Bình Tá thò đầu ra theo dõi Liễu Vĩnh.

      “Con hầu kia chào Liễu Trạng nguyên câu rồi luôn, rốt cuộc là làm gì đây?” Nhị Công chúa suy tư, trợn mắt nhìn Liễu Vĩnh, thấy nhặt vật kề lên mũi khẽ ngửi, rồi lại cất vào trong ống tay áo, cau mày : “Tên ngốc này, ở kia gặp người hầu của Nhậm Hiểu Ngọc, ở đây lại cầm túi thơm, biết suy nghĩ gì cả, chưa gì cất vào trong lòng?”

      “Ta nhắc nhở chút!” Sử Bình Tá nhìn nửa ngày, cũng nhận ra Đào Tâm nhúng tay thế nào, nhưng trực giác mách bảo Liễu Vĩnh cất túi thơm đó phải là chuyện đứng đắn, nhất thời cất bước định , rồi lại dừng lại, “Ơ” tiếng: “Liễu Trạng nguyên định ném túi thơm sao?”

      Liễu Vĩnh lẳng lặng ngắm hoa sen trong ao, duỗi tay thò vào trong ống tay áo tìm tòi, rồi lại lấy túi thơm ra, khẽ vuốt ve hoa văn túi thơm mấy lượt, giơ tay lên định ném túi thơm xuống ao, nhưng tay giơ lên lại thu trở về, mắt lóe tinh quang, lẩm bẩm: “Muốn khiến Chu Mẫn Mẫn ghét ta, ra tay người Lâm Mị, đúng là lựa chọn tệ, chỉ ngờ, Chu Mẫn Mẫn ở trong lòng Hoa Quận vương như thế, thử hỏi cái túi thơm này còn chút lực sát thương nào?” tự thầm với bản thân, lại cất túi thơm vào trong ống tay áo.

      Sử Bình Tá hiểu nổi hành vi của Liễu Vĩnh, nghi ngờ : “Ném hay đây, tính làm gì đây?”

      Nhị Công chúa thích nghe ngóng chuyện đồn đại tầm phào, đối với lời đồn trong kinh thành cũng hơi biết , liền cười : “Vốn nghe Liễu Trạng nguyên uyên bác tài trí, lại là trong kinh thành tam đại mỹ nam, khi Hoàng thượng mở tiệc chúc mừng tam khôi (ba người đỗ đầu, lần lượt là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa), ta phải tháp tùng bà nội chơi, chưa được gặp mặt, bây giờ diện kiến đúng là danh bất hư truyền, chả trách ai nấy đều hết lời ca ngợi, Nhậm Hiểu Ngọc và Chu Mẫn Mẫn đều có ý với , chỉ có điều lúc gần lúc xa, cũng đặc biệt thân cận ai, giờ lại từ chối khéo Nhậm Hiểu Ngọc, hẳn là quyết định đến Hầu phủ cầu hôn, có điều Nhậm Hiểu Ngọc đời nào bỏ qua? Túi thơm này, nhiều khả năng chính là Nhậm Hiểu Ngọc dùng để phá hoại hôn .”

      Nhị Công chúa xong che miệng cười, cực kỳ vui sướng khi người gặp họa, “Con hầu của Nhậm Hiểu Ngọc chứng kiến cảnh tình cảm trong lương đình, nhưng Liễu Trạng nguyên lại thấy, Liễu Trạng nguyên bên này từ chối khéo tiểu thư nhà Tể tướng, bên kia tiểu thư nhà Hầu gia lại ngã vào vòng tay người khác, cảm giác của , nghĩ cũng biết, lúc này cất túi thơm của Lâm Mị, tuy biết có khả năng là do Nhậm Hiểu Ngọc gài bẫy, chừng tương kế tựu kế bẫy lại ta!”

      “Chu Mẫn Mẫn nghe Hoa Quận vương thổ lộ xong sợ quá ngất xỉu, tỉnh lại hiển nhiên là đón nhận được tình cảm của Hoa Quận vương, chuyện Liễu Vĩnh và Lâm Mị ấy chẳng quan tâm, cũng có tâm trạng mà ghen ghét Lâm Mị vì Liễu Vĩnh, Lâm Mị người cũng như tên, ngoại hình kiều mỵ, lại là nghĩa nữ Hầu gia, chẳng lẽ lại phải hôn tốt?”

      Sử Bình Tá cũng phải người ngu, nghe Nhị Công chúa phân tích mấy câu cũng hiểu, cười : “Nếu như vậy, cần ta phải nhiều chuyện nữa.”

      “Nhưng ta thuận mắt với hành vi của Liễu Vĩnh, ta muốn nhiều chuyện.” Nhị Công chúa nở nụ cười kiều, “Nhậm Hiểu Ngọc phạm sai lầm, ta giúp ta chỉnh sửa.”

      Sử Bình Tá thầm lau mồ hôi, “ nương, hà tất phải mua việc vào người?”

      “Hừ, trạng nguyên tài mạo song toàn sao? Thiếu nữ quyền quý trong kinh đều để mặc ta chọn lựa sao? Ta muốn thay mặt Nhậm Hiểu Ngọc, Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị xả giận.” Nhị Công chúa tay chống nạnh, tay phải chỉ thẳng vào mũi Sử Bình Tá, “Ngươi, nghĩ cách lấy túi thơm của thiên kim nhà Tả Thị lang là Tả Phì Phì cho ta, sau đó tiếp cận Liễu Vĩnh, đối túi thơm đấy vào người .”

      Tả Phì Phì – thiên kim nhà Tả Thị lang tên là Tả Lê, mông to lại có eo, thân hình giống như quả lê, nhưng ấy ỷ là cha ruột làm Thị lang, lòng dạ muốn tìm thanh niên tuấn tú học giỏi làm chồng, vì vậy mà quá lứa lỡ đến giờ mười tám tuổi, vẫn chưa hứa hôn được với ai, nếu có thể làm phu nhân Trạng nguyên, nhất định Tả Phì Phì vui đến nhảy dựng lên luôn.

      Sử Bình Tá vừa nghe Nhị Công chúa thế, liền sầm mặt, “Sao làm thế được?”

      Nhị Công chúa phát chuyện Sử Bình Tá hề nhận ra ấy là công chúa, lúc này chớp mắt, giở giọng uy hiếp: “Nếu ngươi làm, ta đến trước mặt Trưởng công chúa tố cáo, ngươi đẩy ta vào trong lòng hòn giả sơn, muốn giở trò đồi bại.”

      Thấy Sử Bình Tá đấu tranh tâm lý, Nhị Công chúa giáng thêm đòn, chọn lời thành khẩn: “Liễu Trạng nguyên trì hoãn chuyện hôn nhân, chừng Tả Phì Phì mới là người vợ định mệnh của ! Còn nữa, cưới vợ phải chọn người hiền, nghe Tả Phì Phì rất là hiền lành, trừ chuyện béo phì, những mặt khác tuyệt đối xứng đáng với Liễu Trạng nguyên, cưới hiền thê xong vẫn có thể nạp mỹ thiếp, nào có tổn thất gì? Ngươi ra tay đổi túi thơm giữ, chừng chính là thuận theo ý trời!”

      Dưới tàng liễu khác, Chu Minh Dương thấy Nhị Công chúa và Nhị Công chúa nghiêng đầu thầm , cười với Chu Tư: “Đến lúc hoàng cung có tin, rằng Nhị Công chúa muốn gả cho Sử Bình Tá, muốn gả cho nữa, chú nhớ tiến cung chúc mừng thay , thuận đường đến trước mặt Thái hậu nương nương bẩm báo chút, cảm thấy tổn thương sâu sắc, còn mặt mũi nào tiến cung.”

      “Rồi sau đó, Thái hậu nương nương bồi thường cho .” Chu Tư cười hềnh hệch, “Đại ca, chừng lại tặng hai mỹ nữ trong cung! Đến lúc đó nhớ chia cho em người.”

      Chu Minh Dương vỗ vỗ đầu Chu Tư, “Liễu Vĩnh gặp Nhậm Hiểu Ngọc bên hòn giả sơn, sau đó lại vội vã đến ao sen gặp Mẫn Mẫn, xem ra là chuyện dứt khoát với Nhậm Hiểu Ngọc, hạ quyết tâm muốn ngỏ lời với Mẫn Mẫn!”

      Chu Tư tiếp lời: “Đáng tiếc, Mẫn Mẫn theo Hoa Quận vương rồi, Liễu Vĩnh lần này mất cả chì lẫn chài.”

      “Chỉ sợ Mẫn Mẫn đành lòng làm Quận vương phi.” Chu Minh Dương trầm ngâm nửa buổi, “Kế duy nhất lúc này, chỉ có khiến Mẫn Mẫn chết lòng với Liễu Vĩnh.”

      “Nhị Công chúa giải quyết rồi, phía Liễu Vĩnh thành vấn đề.” Chu Tư nghĩ đến chuyện Liễu Vĩnh nhốt và Chu Tư trong nhà cỏ lần trước, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, bèn kiến nghị: “Liễu Vĩnh trì hoãn đến giờ vẫn chưa hứa hôn, lại có vợ nàng hầu, có người đồn bị đồng tính, bây giờ chúng ta an bài cho tên đàn ông , em thấy có ứng cử viên rất phù hợp, chính là Tô Trọng Tinh.”

      “Được, đúng là lựa chọn tốt.” Chu Minh Dương cũng tán thành, “Liễu Vĩnh phụ bạc Mẫn Mẫn, Tô Trọng Tinh từng phụ bạc tiểu Mị, ghép hai kẻ đó vào đôi, rất hợp ý ta!”

      Lại đến chuyện Lâm Mị rơi túi thơm, nàng bình tâm suy nghĩ, lúc mới ngắm ao sen ràng là vẫn sờ thấy túi thơm, nhất định là rơi lúc ở ao sen, nàng vừa suy nghĩ, vừa men theo lối cũ quay lại hồ sen, nhất thời nghĩ túi thơm nàng buộc rất chặt, sao dưng lại rơi được?

      Trong lòng nàng nghi ngờ, liền rón rén bước , vất cả lắm mới hết rặng liễu, mới được bước, liền nghe thấy giọng nam: “Sao có thể làm chuyện tồi tệ thế được?”

      Giọng nữ cất lên vui mừng khôn xiết: “Chờ Nhậm Hiểu Ngọc ra tay bóc mẽ, mọi người nhận ra túi thơm kia của Tả Phì Phì, ta cùng họ ra mặt, làm chủ cho Tả Phì Phì, định hôn cho Tả Phì Phì và Liễu Vĩnh, ha ha ha, Tả Phì Phì, ngươi chờ làm phu nhân Trạng nguyên !”
      windlove_9693 thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 31 – BỆNH MỀM XƯƠNG TÁI PHÁT


      Gió đêm lướt qua cành liễu. Lâm Mị dựa lưng vào thân cây, ngón cái và ngón trỏ bấu chặt đến nỗi đứt cả cành mềm. Ngực như bị chèn đầy bùn nhão, vô cùng khó chịu.

      chỉ khó chịu cho bản thân, mà còn khó chịu cho Liễu Vĩnh.

      Nàng mồ côi cha mẹ, nơi nương tựa, từ Dịch Châu ngàn dặm xa xôi lên kinh, tìm đến Tô gia cầu thành hôn, chẳng qua chỉ là mong nửa đời sau có nơi nương tựa, an ổn sống qua ngày. ngờ rằng mọi chuyện lại biến hóa đến nước này. Bây giờ sống ở Hầu phủ, mục đích vẫn là tìm kiếm hôn tốt, tương lai có người bảo vệ chu đáo, phải chịu cảnh lưu lạc.

      Vừa nãy, Chu Mẫn Mẫn hỏi nàng về ấn tượng với Sử Bình Tá, ý tại ngôn ngoại, cho thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Sử phu nhân thương lượng qua, chỉ cần nàng gật đầu, là có thể đính hôn. Từ lúc đó đến giờ, nàng cũng từng cân nhắc cẩn thận phen, đưa ra kết luận Sử Bình Tá là lựa chọn tệ. Nhưng lúc này, lại nhìn thấy Sử Bình Tá và Nhị Công chúa chuyện thân thiết, ràng đôi.

      La Minh Tú vì muốn ép nàng từ hôn với Tô Trọng Tinh, từ cả những thủ đoạn đê hèn nhất để hãm hại. Bây giờ Nhị Công chúa lại là đôi với Sử Bình Tá, nếu biết phu nhân Vĩnh Bình Hầu muốn gả nàng cho Sử Bình Tá, biết còn trêu ghẹo thế nào.

      Lúc này nghe được câu chuyện của Sử Bình Tá và Nhị Công chúa, ra là Nhị Công chúa chướng mắt chuyện Liễu Vĩnh kén cá chọn canh các thiếu nữ quyền quý, muốn trêu cợt Liễu Vĩnh, đem con của Tả Thị lang là Tả Phì Phì gán ghép với Liễu Vĩnh. Nếu kẻ kén cá chọn canh thiếu nữ quyền quý trong kinh, phải Liễu Vĩnh, mà là công tử danh gia vọng tộc tài mạo song toàn, hoặc là Hoa Quận vương, Nhị Công chúa liệu có căm phẫn ngút trời thế ? Nhất định . chỉ cho rằng, đó là chuyện đương nhiên phải thế.

      Lúc trước La Minh Tú ép nàng từ hôn, vì ta là con nhà quyền quý, nàng dám tính toán nhiều, tại sao đến cả Liễu Vĩnh cũng bị liên lụy? Hay là bởi vì, Liễu Vĩnh tuy là Trạng nguyên, nhưng được trọng dụng, ở kinh thành có nền tảng, thân thế , khi có chuyện, trong phủ chẳng có thân quyến nào lo liệu dàn xếp cho . Nếu Liễu Vĩnh là con rể Tể tướng hoặc con rể Hầu gia, dạng như La Minh Tú, liệu có dám hãm hại ? Nếu Liễu Vĩnh là thiếu gia Tướng phủ hoặc thiếu gia Hầu phủ, liệu Nhị Công chúa còn có thể luôn miệng liến thoắng, là vì muốn “thấy chuyện bất bình chẳng tha” ? Hoặc giả chính vì như thế, Liễu Vĩnh mới nuôi ý định tìm nhà vợ quyền quý để làm chỗ dựa sau này?

      Bây giờ Liễu Vĩnh vất vả thực kế hoạch, lại bị Nhị Công chúa đùa cợt ghán ghép với Tả Phì Phì, tiếp theo như thế nào, khó mà dự đoán được. Công chúa cao quý, có thể coi hôn nhân đại của người khác như trò đùa, tùy ý bắt chẹt, ác ý trêu đùa sao?

      Nhị Công chúa rất nóng lòng thực kế hoạch, kéo Sử Bình Tá .

      Lâm Mị ngồi dưới gốc liễu, cầm cành liễu đâm xuống đất, nhìn Nhị Công chúa và Sử Bình Tá biến mất khỏi tầm mắt, nhất thời có chút thất thần. Vì cớ gì nàng lại muốn khuyên giải Liễu Vĩnh? Là bởi vì lúc trong nhà cỏ, dù trúng mị dược, Liễu Vĩnh vẫn có thể khống chế bản thân nhét nàng ra ngoài cửa sổ, bảo vệ nàng chu đáo? Hay là bởi vì trong vườn hoa, Liễu Vĩnh ôm nàng, đụng chạm bắp đùi nàng, nhưng cuối cùng vẫn hủy hoại danh tiết của nàng? Có lẽ chỉ là vì nàng và Liễu Vĩnh có chút đồng cảnh ngộ, đồng bệnh tương liên?

      Bất kể như thế nào, túi thơm của nàng bị Liễu Vĩnh nhặt được, thế nào cũng phải đòi lại. có túi thơm, kế hoạch của Nhị Công chúa phá sản. chừng Liễu Vĩnh tránh được kiếp nạn này.

      Lâm Mị muốn đứng lên, lại nghe thấy tiếng người chuyện từ cách đấy xa, Chu Minh Dương và Chu Tư từ góc tối ra. Nàng chợt nhớ đến chuyện người trong phủ có , Nhị Công chúa gả cho Chu Minh Dương. Vừa rồi Nhị Công chúa lại cùng Sử Bình Tá, vậy Chu Minh Dương sao đây?

      “Đại ca, hơi xa quá, em nghe , chỉ nghe được mấy chữ ‘túi thơm’.” Chu Tư nhìn ngó bốn phía, cho rằng có ai quanh đấy, nên tận lực thào nữa, cười : “Có vẻ là Liễu Vĩnh nhặt được túi thơm, Nhị Công chúa muốn đổi cái túi thơm đó.”

      “Quan tâm chuyện ta đổi túi thơm của ai để làm gì?” Chu Minh Dương tâm tình sảng khoái, ngửa đầu cười : “Nhìn ta và Sử Bình Tá thương lượng có vẻ tâm đầu ý hợp, uổng công ta khổ công dàn xếp. Hai năm qua bởi vì ta, ta bị kìm nén sắp thành ‘nàng dâu mới’ rồi. Chờ đến lúc ta đề nghị chọn Sử Bình Tá làm phò mã, ta liền thoát nạn triệt để.”

      Chả trách Sử Bình Tá lại cùng Nhị Công chúa như hình với bóng, ra là Chu Minh Dương nhúng tay tác động. Lâm Mị chấn động. Chờ Chu Minh Dương và Chu Tư thầm mấy câu rồi bỏ , nàng mới vịn cây liễu từ từ đứng lên, thận trọng quan sát hồi, chắc chắn là có người, mới về phía lương đình Chu Mẫn Mẫn ngồi.

      Chu Mẫn Mẫn nghe Hoa Quận vương thổ lộ xong, quả là sợ đến ngất xỉu, đến khi tỉnh lại, thấy Hoa Quận vương vẫn ở đây, mặt đỏ tim đập, biết lấy dũng khí từ đâu : “Em muốn được bình tĩnh suy nghĩ lát!”

      “Tôi hiểu, tôi hiểu, em cứ từ từ suy nghĩ, cần gấp.” Hoa Quận vương cũng sợ nếu cứ nóng nảy ép buộc, Chu Mẫn Mẫn chút nghĩ ngợi, thẳng thừng cự tuyệt , nếu thế khó lòng mà xoay chuyển. Bèn : “Tôi ra ngoài kia, em nghĩ xong cũng nên ra đó! Chỗ này gió lùa, nên ở lâu.”

      giữa hè, gió nào lùa ở đây? Chu Mẫn Mẫn muốn phản bác, ngẩng đầu thấy Hoa Quận vương lùi lại vài bước, đến góc lương đình lưỡng lự hồi, thiếu chút nữa trượt chân, nhất thời quên cả thẹn thùng, giơ tay áo lên cười khẽ.

      “Mẫn Mẫn, em cười đẹp lắm!” Hoa Quận vương thấy Chu Mẫn Mẫn đỏ bừng hai má, kéo tay áo thẹn thùng che nụ cười, sóng mắt mênh mông, nở nụ cười rạng rỡ, nhất thời quên béng mất sau lưng mình chính là cây cột, mồm chân bước, xoay người ra, kết quả rầm tiếng, va vào cột theo góc độ hết sức quỷ dị.

      Chu Mẫn Mẫn thấy va vào cột giật mình, nhưng chưa hô ra tiếng, ai dè còn ôm cột rồi từ từ quay đầu lại. Đến lúc này, rốt cuộc Chu Mẫn Mẫn kiềm chế được nữa, ôm bụng cười ngoặt nghẽo.

      Khi Lâm Mị chạy tới gần lương đình nghe thấy Chu Mẫn Mẫn cười lớn, nhất thời yên lòng, lại thấy Hoa Quận vương ôm cột dường như gì đó, sau đó mới lưu luyến ra khỏi lương đình.

      Lâm Mị sợ bệnh nhũn người tái phát, đành trốn sang bên, Hoa Quận vương được mấy bước vẫn quay đầu lại dặn Chu Mẫn Mẫn nhớ về sớm, nhờ vậy mà Lâm Mị thấy rất ràng, mắt phải Hoa Quận vương bầm tím, giống như bị ai đó đấm phát.

      “Tỷ tỷ, Hoa Quận vương …” Lâm Mị ra khỏi chỗ nấp, thắc mắc hỏi Chu Mẫn Mẫn, chuyện tử tế, sao đột nhiên lại bầm tím con mắt thế kia? Tốt xấu gì người ta cũng là Quận vương, tấm thân ngàn vàng, bây giờ bị mặt mũi bầm tím như thế, nếu bị truy cứu, Chu Mẫn Mẫn khó lòng mà giải thích thỏa đáng.

      Chu Mẫn Mẫn lườm lườm bóng dáng Hoa Quận vương xa, thẹn thùng e lệ, tiếp lời Lâm Mị: “Hoa Quận vương thích ta, hi vọng ta làm Quận vương phi của .”

      “Chị bằng lòng, thế nên vung tay đấm , khiến mắt bầm tím?” Lâm Mị há hốc mồm, kinh ngạc vạn phần.

      “Tiểu Mị…” Chu Mẫn Mẫn xoa bụng, cười muốn ngừng thở, “Em… em nghĩ đâu vậy?”

      trai chị còn dám gài bẫy cả Nhị Công chúa, ai dám đảm bảo chị đủ gan đấm Hoa Quận vương quyền? Lâm Mị chớp chớp mắt, thấy Chu Mẫn Mẫn cười ngồi thẳng được, đành hỏi: “Chẳng lẽ phải chị đánh?”

      “Ta nào có gan như thế?” Chu Mẫn Mẫn đứng lên kéo Lâm Mị ngồi xuống, cười : “ cẩn thận va phải cột, vì thế mà bị bầm tím mặt mũi.”

      “Đèn đuốc sáng trưng thế này, có thể nhìn thấy cây cột mà va vào? Thậm chí còn bầm tím mặt mũi?” Lâm Mị nhìn nhìn đèn lồng, nhìn nhìn cây cột, lắc đầu : “Quá là tâm thần bất ổn!”

      Mặt Chu Mẫn Mẫn lại đỏ thêm chút, cầm tay Lâm Mị lắc lắc, bằng ngữ điệu buồn rầu: “Tiểu Mị, em bảo ta phải làm sao bây giờ?”

      Lâm Mị nhìn Chu Mẫn Mẫn, thấy ấy mắt ướt long lanh, từ đầu mày đến cuối mắt như chứa nụ cười, có vẻ gì là buồn rầu, nhất thời ngơ ngẩn : “Vậy còn Liễu Vĩnh?”

      Chu Mẫn Mẫn vừa nghe Lâm Mị thế, cũng cảm thấy có chút mơ hồ. ấy vẫn cho là, ấy thích Liễu Vĩnh, tối nay đến lương đình này, cũng chỉ vì muốn chờ Liễu Vĩnh chuyện ràng. Vì lẽ gì Hoa Quận vương thổ lộ, mà ấy lại thấy phản cảm, hề kháng cự, còn quên luôn Liễu Vĩnh? Chẳng lẽ ấy thích Liễu Vĩnh? , thể, tướng mạo Liễu Vĩnh như thế, tài hoa như thế, sao có thể thích.

      Tim Chu Mẫn Mẫn đập thình thịch nửa ngày, đúng vậy, ấy có thích Liễu Vĩnh, nhưng Liễu Vĩnh lần khân có phản ứng, khiến ấy dám dành hết tâm trí cho . Huống hồ, khi Liễu Vĩnh nhìn thấy ấy, tuy có tế nhị ám chỉ bằng ánh mắt, nhưng chưa từng có biểu tình mừng rỡ, càng có biểu tâm thần bất ổn, tinh thần hoảng hốt. giống như Hoa Quận vương, vừa thấy ấy cười, liền ngẩn ngơ va vào cây cột, thiếu chút nữa thành mù. Khi Hoa Quận vương thích ấy, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, như trứng tôm luộc chín, tuy ấy có bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, nhưng khi tỉnh lại lại cảm thấy ngọt ngào cách kỳ quái, giống như từ trước đến giờ vẫn chờ thổ lộ.

      “Chỉ có thể chọn người!” Lâm Mị thấy Chu Mẫn Mẫn giống như lưỡng lự giữa Hoa Quận vương và Liễu Vĩnh, cảm thấy khẩn trương, xiết tay Chu Mẫn Mẫn : “Chị nhanh quyết định , đừng để đêm dài lắm mộng.”

      Lòng Chu Mẫn Mẫn lặng lẽ nghiêng về phía Hoa Quận vương, nhưng đối với Liễu Vĩnh vẫn có chút nỡ buông tay, bèn giọng : “Tiểu Mị, em ta chọn ai mới tốt?”

      Lâm Mị cầm tay Chu Mẫn Mẫn, kiên định : “Chọn Hoa Quận vương.”

      Chu Mẫn Mẫn thấy Lâm Mị cũng nghiêng về hướng Hoa Quận vương, lòng khỏi thả lỏng hơi, nhưng mồm lại : “Bởi vì điều kiện của Hoa Quận vương tốt hơn Liễu Vĩnh, thế nên chọn ?”

      Lâm Mị lắc đầu, “, bởi vì Hoa Quận vương đối với chị tương đối quan tâm. Xem ra là lòng thích chị, vì thế nên chọn .”

      Chu Mẫn Mẫn lặng im suy nghĩ, đúng vậy, chẳng lẽ ấy lại biết, thứ Liễu Vĩnh nhắm tới phải ấy, mà là gia thế của ấy sao? phải ấy vẫn muốn hỏi Liễu Vĩnh câu, nếu ấy phải thiên kim nhà Hầu gia, mà là con gia đình bình thường, liệu có thèm nhìn đến ấy cái? Kỳ cần hỏi, đáp án như ban ngày? Đến lúc này, ấy nên tỉnh táo lại, lựa chọn người lòng thích mình.

      “Được, vậy chọn Hoa Quận vương.” Chu Mẫn Mẫn nghĩ đến quãng thời gian mập mờ với Liễu Vĩnh, lại sợ Liễu Vĩnh tìm mình chuyện trong tối nay, nếu bị Hoa Quận vương phát hay ho gì, nhưng chuyện này thể để người ngoài biết được, do dự chút, mới : “Tiểu Mị, em có thể thay chị nhắn với Liễu Trạng nguyên câu được ,…”

      Lâm Mị vẫn suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể lấy lại túi thơm, nghe thấy Chu Mẫn Mẫn thế, liền gật đầu đáp ứng, khẽ: “Nếu như vậy, chúng ta nhanh về chỗ cũ, may ra ngăn được tỏ bày gì đó.”

      Chu Mẫn Mẫn buông lỏng hơi, khẽ cười, Liễu Vĩnh, đối với em vẫn nóng lạnh, nếu biết em lựa chọn, liệu có hối hận ?

      Hối hận ? Có lẽ có chút. Liễu Vĩnh qua rặng liễu, có chút thở than, hai năm nay tốn biết bao thời gian giao thiệp với thiên kim nhà quyền quý, kết quả lại thành công Dã Tràng. Vốn dĩ với năng lực của , chỉ cần làm việc cho tốt, chịu khó phấn đấu mấy năm, nhất định có ngày ngẩng mặt với đời. Nhưng đợi kịp, muốn nhanh chóng làm nên nghiệp, nhanh chóng cưới tiểu thư quyền quý tài mạo song toàn, sau đó chờ tiết Thanh Minh, đến trước mộ phụ thân mẫu thân báo cáo: “Nhi tử, phụ kỳ vọng của hai người.”

      nhấc chân, phất tay áo mà , hương bạc hà từ tay áo bay ra, có thêm hương thơm tinh tế kèm theo. Liễu Vĩnh gạt ảo não sang bên, tâm trí ra nụ cười nhợt nhạt.

      “Liễu Trạng nguyên thỉnh dừng bước!” Sau lưng, giọng nữ kiều truyền tới, Liễu Vĩnh xoay đầu, thấy Lâm Mị chầm chậm bước tới, dù sắc trời đen kịt, nhưng dáng người yểu điệu của nàng vẫn lên lờ mờ, vòng eo thon so với cành liễu còn mềm mại hơn.

      Khi còn cách khoảng, Lâm Mị liền dừng lại, đôi mắt trong veo ướt át nhìn Liễu Vĩnh, khẽ: “Mẫn Mẫn , lòng chị ấy có chủ, nhờ em nhắn với Liễu Trạng nguyên điều đó.”

      Liễu Vĩnh gật đầu, “Tôi biết rồi!”

      Nghe tin đấy mà có thể bình tĩnh như vậy? Lâm Mị hơi kinh ngạc, liếm liếm môi, dịch sang mấy bước, tựa vào cây liễu, xoay bàn tay bấu chặt lấy thân cây, cố gắng ổn định thân thể, rồi mới : “Em bị rơi túi thơm, bên trong nhét lá bạc hà. Khi đến những chỗ đông người, em dễ bị chóng mặt, phải ngửi mùi bạc hà mới đỡ….”

      “Phủ này tôi tới mấy lần, vẫn nhớ cách đây xa có trồng bạc hà, Lâm tiểu thư có thể theo tôi đến đấy ngắt mấy lá.” Liễu Vĩnh , xoay người bước .

      Trả ta túi thơm, trả ta túi thơm! Lòng Lâm Mị thầm hò hét, nhưng môi lại mím chặt. Biết Liễu Vĩnh giấu túi thơm của nàng, nhưng lại có bằng chứng, lại thể ra, làm sao được đành phải đuổi theo Liễu Vĩnh, hữu khí vô lực : “ biết ai nhặt được túi thơm của em. Nếu vì cái túi thơm mà để xảy ra chuyện gì là tai bay vạ gió.” trả ta túi thơm cứ chờ để lấy Tả Phì Phì ! Lòng Lâm Mị hung hăng oán hờn, gió thổi đến mang theo khí tức Liễu Vĩnh, trong lúc nhất thời hai chân nàng mềm nhũn, rốt cuộc bước nổi.

      “Lâm tiểu thư chóng mặt lắm sao?” Liễu Vĩnh vừa quay đầu lại, thấy Lâm Mị có dáng vẻ choáng váng, khỏi nhíu mày quay lại, muốn xem xét phen.

      “Đừng tới đây!” Lâm Mị nóng nảy, nhưng giọng kiều ngọt ngào, nỉ non như mời mọc.

      Liễu Vĩnh dừng bước, vô cùng phẫn nộ. Lần trước là La Minh Tú hạ mị dược hãm hại Lâm Mị và . Lần này, là ai hạ dược Lâm Mị đây?
      windlove_9693 thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 32 – MƠ MÀNG QUYẾN RŨ


      Lâm Mị giải trừ hôn ước với Tô Trọng Tinh, chưa hứa hôn với ai, bản thân cũng chưa đính hôn, nếu bị người nào bắt gặp, cùng lắm sáng mai đến Hầu phủ cầu hôn là được. Liễu Vĩnh mím chặt môi, tiến lên bước nhìn kỹ Lâm Mị, thấy nàng hai má đỏ bừng, mị nhãn như tơ, đôi môi hé mở như đóa hoa, quả là tình trạng của người trúng mị dược, khỏi trầm giọng : “Kẻ nào hại em?”

      Ngươi hại chứ ai! Lâm Mị thầm trả lời trong lòng, giơ tay áo lên che mũi, giãy giụa lết sang bên cạnh, tựa vào thân cây liễu, hô hấp có phần gấp gáp: “ biết ai lấy túi thơm của em, tìm được túi thơm là em ổn.”

      bị hại thế này mà chỉ biết nhớ đến túi thơm! Liễu Vĩnh vừa bực mình vừa buồn cười, tiến thêm mấy bước, giọng hỏi han: “Lần trước, em dùng thứ gì để chịu đựng?”

      Liễu Vĩnh hỏi xong, dù là kẻ mặt dày, cũng thấy máu nóng dồn lên mặt. Lần trước cũng trúng mị dược, mặt đỏ tim đập là chuyện đương nhiên, nhưng lần này trúng thứ gì, tại sao lại thấy nóng hầm hập thế này?

      Lâm Mị sửng sốt, trong nhất thời thể hiểu được ý tứ của Liễu Vĩnh, hỏi ngược lại: “Là sao?”

      “Chính là, chính là….” Liễu Vĩnh cân nhắc từ ngữ, tiếc rằng lần này bị hạ dược, đầu óc tỉnh táo, thành ra thể chuyện thẳng thắn như lần trước, hồi sau mới câu mờ mịt: “Lần trước em nhũn người trong nhà cỏ, sau đó ăn cái gì?”

      Liễu Vĩnh chuyện, khí tức đập thẳng vào mặt Lâm Mị, người nàng càng lúc càng bủn rủn, chỉ còn có thể liều chết bám lấy cây liễu, miệng lẩm bẩm : “Lần trước nhũn người xong em cắn miếng dưa chuột, ăn gì khác.”

      Dưa chuột có tác dụng đó sao? Liễu Vĩnh nghi ngờ nhìn nhìn Lâm Mị, thấy nàng ngả đầu dựa vào thân cây, mị nhãn như tơ, khẽ thở dốc, hương thơm tinh tế lan tỏa, nhất thời thấy cổ họng khô khốc, vội lui lại hai bước rồi : “Giờ tối quá, chỉ sợ tìm ra dưa chuột.”

      Triều Đại Chu từng có nữ hoàng đế, lúc ấy xã hội rất cởi mở, trai ra vào có đôi là chuyện bình thường. Bây giờ xã hội có nghiêm khắc quy củ hơn chút, nhưng trong số trường hợp nhất định nam nữ vẫn có thể gặp mặt tiếp xúc, ví dụ như yến hội, ví dụ như Thưởng Hoa hội. Nhưng giờ trời tối, đưa trúng mị dược khắp nơi tìm thuốc giải phải chuyện ổn thỏa cho lắm. Liễu Vĩnh trầm ngâm nửa buổi : “Nếu , tôi dìu em kiếm chỗ nào nấp tạm, sau đó tôi đến nhà bếp hỏi xin dưa chuột?”

      Ý tứ gì đây? Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh vừa nâng tay, liền có mùi bạc hà bay ra, chỉ hận thể đưa tay mò vào trong ống tay áo của Liễu Vĩnh để lấy lại túi thơm, nàng thèm trả lời Liễu Vĩnh, chỉ : “Trả em túi thơm!”

      “Túi thơm gì?” Liễu Vĩnh quyết phủ nhận tới cùng, buông tay : “Tôi trước giờ dùng túi thơm, chỉ dùng túi tiền.”

      Liễu Vĩnh vừa nâng cánh tay, mùi bạc hà lại bay ra, Lâm Mị kéo tay áo , muốn thò tay vào trong lấy túi thơm, nhưng cánh tay quá mềm yếu, bị Liễu Vĩnh hất liền tuột tay.

      “Lâm tiểu thư, em muốn?” Liễu Vĩnh nghĩ đến lần trước mình trúng mị dược, có cảm giác rạo rực thôi thúc khó mà chịu đựng, chắc hẳn Lâm Mị bây giờ cũng trong tình trạng đấy, chỉ có điều chỗ này đèn đuốc sáng quá, nên…. Tạm thời nàng chỉ cần ăn dưa chuột như lần trước là đỡ, hay là phải tiến thêm bước nữa? Thôi, Chu Mẫn Mẫn là hoa có chủ, đến Hầu phủ cầu hôn Lâm Mị cũng vẫn vui vẻ cả làng. Nếu vậy, chuyện đêm nay, có lẽ, khả năng…..

      “Đương nhiên muốn!” Lâm Mị vô cùng phẫn nộ, túi thơm là của ta, tại sao lại muốn?

      “Vậy chúng ta qua bên kia rồi… muốn!” Liễu Vĩnh thấp giọng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, có chút ngại ngùng. Làm thế này, khiến có chút cảm giác mượn gió bẻ măng, thừa nước đục thả câu. Nhưng nếu làm, Lâm Mị biết làm sao bây giờ? Nhất thời lại băn khoăn, lần trước bận tâm chuyện Lâm Mị là vị hôn thê của Tô Trọng Tinh, chính cũng muốn ngả bài với Chu Mẫn Mẫn, nên khống chế được. Lần này, ràng trúng mị dược, vì sao lại cảm thấy thể chờ đợi nổi?

      Liễu Vĩnh dứt lời, thấy Lâm Mị khép mắt mơ màng, môi hồng đào hé mở, toàn thân mềm nhũn, dường như cả chuyện cũng còn đủ sức, chỉ thấy lồng ngực đập “thình thịch” đầy khoan khoái, vòng tay qua nách đỡ Lâm Mị, kề tai thầm : “Rất khó chịu sao?”

      “Vâng!” Khí tức đàn ông đập vào mặt, Lâm Mị liếm môi, muốn đẩy Liễu Vĩnh ra, nhưng cánh tay chống vào hông Liễu Vĩnh nào có mạnh mẽ gì cho cam, giống như cố tình đụng chạm.

      “Đừng gấp!” Liễu Vĩnh miệng đắng lưỡi khô, nhưng lại nghĩ nếu bị người khác bắt gặp, tổn hại đến khuê dự của Lâm Mị, liền nhàng đè tay Lâm Mị xuống, hỏi lại lần nữa: “Em xác định là muốn?”

      Giết tôi còn hơn, Lâm Mị thầm khóc hu hu, mềm nhũn trong vòng tay Liễu Vĩnh, dùng lực cắn môi, quờ quạng muốn thò tay vào trong ống tay áo Liễu Vĩnh để lấy túi thơm, lại bị Liễu Vĩnh nhàng gạt ra, thổi hơi vào tai rồi : “Yên tâm, sáng mai tôi đến Hầu phủ cầu hôn.”

      Cầu cái đầu ngươi ấy! Lâm Mị hung tợn trừng mắt với Liễu Vĩnh, nghiêm khắc : “Túi thơm!”

      Lâm Mị tự cho là giọng điệu của mình rất ghê ghớm, rành mạch ràng, kỳ lại là nỉ non quyến rũ. Liễu Vĩnh nghe xong, chỉ cảm thấy lần này nàng trúng mị dược còn lợi hại hơn lần trước, nhất thời nhìn ngó xung quanh lượt, nhanh chóng ôm Lâm Mị lên, vội vã chạy đến chỗ bí mật.

      được, được!” Lâm Mị uốn éo người muốn giãy ra, ngờ nàng vừa động, vật cứng rắn chống vào thân thể mềm nhũn của nàng, nhiệt lượng xuyên qua xiêm y, nhanh chóng phát tán toàn thân, chỉ trong nháy mắt, toàn thân nóng rực, như khối bông mềm ấm áp.

      Liễu Vĩnh cũng phải thánh nhân quân tử, rốt cuộc chịu nổi, đặt Lâm Mị xuống đất, nằm sấp lên, nhàng : “Nếu em chịu đựng được, hãy cố chịu đựng, nếu chịu đựng được, tôi ….”

      Cha mẹ qua đời, nơi nương tựa, ông trời còn bắt nàng mắc chứng mềm xương này. Lâm Mị xấu hổ giận dữ muốn chết, nước mắt nhạt nhòa, dùng hết khí lực lắc đầu liên tục.

      Liễu Vĩnh cảm thấy khí huyết toàn thân như dồn về chỗ, giống hệt như hôm đó trúng mị dược, muốn hăm hở tiến lên, duỗi tay vừa sờ liền chạm vào gương mặt giàn giụa nước mắt của Lâm Mị, khỏi sững người, kiên định ý nghĩ tách khỏi Lâm Mị, lui về sau mấy bước, thở hổn hển : “Nếu thế này, tôi tìm quanh đây xem có thứ gì làm giải dược được . Em đừng lên tiếng, cũng đừng nhúc nhích, kẻo có người tìm thấy.” Dứt lời, vội vã xoay người, về phía trước.

      ra cho rằng mình trúng mị dược! đồng cảm vừa bị giết chết giờ từ từ hồi sinh, nàng khẽ thở dài, oán khí tan theo gió, nước mắt cũng ngừng rơi.

      “Liễu Trạng nguyên!” Thấy Liễu Vĩnh cách khoảng, Lâm Mị chống tay xuống đất ngồi dậy, gọi: “ trả túi thơm cho em, em ngửi lá bạc hà là ổn ngay.”

      Liễu Vĩnh đưa trả túi thơm, Lâm Mị kề lên mũi hít sâu, chậm rãi : “Liễu Trạng nguyên, em mắc bệnh mềm xương, xin đừng tiết lộ với người khác.”

      lúc sau, Lâm Mị mới từ góc tối ra, chậm rì rì về phía mọi người ngắm hoa quỳnh. Phía bên kia, Tô Trọng Tinh thấy Lâm Mị biến mất lâu giờ xuất trở lại, nhất thời nhìn lâu hơn chút, vừa quay đầu, thấy La Minh Tú nhìn ai oán, khỏi chột dạ, quay đầu chuyện với Mạc Song Bách.

      Chờ Liễu Vĩnh ra chỗ ngắm hoa quỳnh, Nhậm Hiểu Ngọc đưa mắt gật đầu với Đào Tâm, Đào Tâm hiểu ý, thừa dịp ai phát , kín đáo bắn hòn đá vào chén trà của Liễu Vĩnh, chờ nước trà bắn lên tay áo Liễu Vĩnh, ta mới lặng lẽ với Nhậm Hiểu Ngọc: “Tiểu thư, nước trà thấm vào da tay, chỉ nửa khắc sau, Liễu Vĩnh ngứa đến chịu nổi, thể giữ phép lịch mà cho tay vào gãi.”
      windlove_9693 thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 33 – TRÍ THÔNG MINH CỦA TẢ LÊ


      Liễu Vĩnh ngắm hoa quỳnh, có chút xuất thần. Nếu ngửi lá bạc hà, dễ phát bệnh, lúc phát bệnh toàn thân mềm nhũn, giống như trúng mị dược! Sao đời lại có chứng bệnh kỳ quái thế? Về phủ, nhất định tra y thư, xem có phương pháp nào khả dĩ .

      suy nghĩ, định nâng chén trà lên, chưa kịp duỗi tay, nghe thấy “tõm” cái, có vật gì đó rơi vào trong chén, nhất thời nước trà sóng sánh, ướt mảng áo .

      Trước đổi túi thơm, sau lại làm ướt quần áo, để tiện đường xuống tay chăng? Liễu Vĩnh cười ung dung, bất động thanh sắc nhìn xung quanh chén trà, quả nhiên có hòn đá ở sát mép bàn. bèn giũ phẳng tay áo, ngồi thẳng lưng như cũ, tiếp tục ngắm hoa quỳnh. Tâm trí tập trung suy nghĩ, theo lời Lâm Mị, Nhị Công chúa nhìn thấy cất túi thơm của nàng vào người, muốn vì các thiếu nữ kinh thành đòi lại công bằng, nhất thời liền uy hiếp Sử Bình Tá nghĩ cách cầm túi thơm của Tả Lê tới đổi.

      Chỉ có điều tại sao Nhị Công chúa cùng với Chu Minh Dương, mà lại cùng với Sử Bình Tá? Hồi trước, Chu Tư có tiết lộ, Chu Minh Dương cam lòng lấy Công chúa, nhưng mà Thái hậu và Hoàng hậu chọn , Chu Minh Dương dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhẫn nại. Chẳng lẽ, đêm nay Nhị Công chúa cùng Sử Bình Tá, là do Chu Minh Dương sắp xếp?

      Liễu Vĩnh nghĩ nửa buổi, đưa ra kết luận, hành động của Nhị Công chúa, có lẽ có liên quan với Chu Minh Dương. Nhiều khả năng là Chu Minh Dương muốn Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị bị tán tỉnh ỡm ờ, mới tìm cách để Nhị Công chúa tới “chủ trì chính nghĩa”. Mục đích là gán ghép Tả Lê làm vợ , đồng thời khiến Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị đều chết lòng.

      Bên kia, Sử Bình Tá rất rầu rĩ. Trước mắt bao người muốn thần biết quỷ hay lấy trộm túi thơm của Tả Phì Phì, sau đó lại tráo đổi với túi thơm trong người Liễu Vĩnh, nhiệm vụ này, thể dùng hai chữ “khó khăn” để mà miêu tả nữa rồi.

      Tiết Đoan Ngọ, Sử phu nhân đề cập với Sử Bình Vân là có ý định dạm hỏi Lâm Mị, bé cũng rất thích Lâm Mị, Lâm Mị dịu dàng thân thiện, kết duyên với đại ca ôn hòa hiền hậu là xứng đôi vô cùng. Muốn nhân bữa tiệc tối nay, thay mẫu thân dò hỏi ý nghĩ của Lâm Mị, ai ngờ quay qua quay lại, thấy tăm hơi Lâm Mị và Chu Mẫn Mẫn, cả trai cũng mất hút. Hồi lâu sau, rốt cục trai cũng xuất , nhưng lại có dáng vẻ ủ rũ âu lo. Chẳng lẽ chị họ Mẫn Mẫn an bài cho trai gặp mặt Lâm Mị? Sử Bình Vân nghĩ tới nghĩ lui, lại thấy trai cứ lấm lét nhìn trộm, nhưng đối tượng phải Lâm Mị, mà là bàn nhà Tả Thị lang, nhất thời kiềm chế được lòng hiếu kỳ, mới gọi Sử Bình Tá câu, cười : “ nhìn gì vậy?”

      “Em , gặp đại họa rồi.” Sử Bình Tá nghĩ nhà họ Sử và Tả Thị lang có qua lại, em cũng quen biết Tả Lê, chuyện này, thể làm gì khác hơn là với em . Nhất thời thừa dịp ai chú ý, kéo Sử Bình Vân vào góc khuất kể chuyện.

      Sử Bình Vân nghe Sử Bình Tá kể xong, sợ tái mặt, khẽ : “Khi về đến đây, thấy có người đến thỉnh an gọi Công chúa, mới biết ấy là Nhị Công chúa?”

      “Nếu là người khác uy hiếp, có thể kiếm cớ né tránh. Nhưng ấy là Nhị Công chúa, nếu trái ý ấy, chỉ sợ…” Sử Bình Tá giận dữ tiếp: “Nếu Tả tiểu thư và Liễu Trạng nguyên thực đôi trời sinh, đổi túi thơm đúng là thúc đẩy lương duyên, nhưng biết hai người chẳng phải đôi, làm như thế chẳng phải hại họ đời sao.”

      “Bây giờ phải làm thế nào?” Sử Bình Vân cũng khẩn trương, thấy Sử Bình Tá vò đầu bứt tai, nhất thời cắn răng : “Ca ca, thế này , để em lấy túi thơm của Tả tiểu thư….” Càng càng giọng hơn, thấy Sử Bình Tá gật đầu, mới lặng lẽ bước .

      “Tả tỷ tỷ!” Sử Bình Vân tìm đến Tả Lê, kéo Tả Lê vào góc khuất, mềm mỏng tỏ bày hoàn cảnh của Sử Bình Tá giờ, rầu rĩ : “ trai em cũng muốn làm thế, nhưng nếu làm Nhị Công chúa phật lòng, lại sợ ấy tìm tội danh nào đó đổ lên đầu, liên lụy cả nhà. Hơn nữa cũng sợ nếu ấy làm, Nhị Công chúa sai khiến người khác làm, suy cho cùng vẫn tổn hại đến tỷ tỷ.”

      Tả Lê nghe xong, giận đến thở được. Theo lý mà , Trạng nguyên trẻ tuổi tài mạo song toàn, ai mà ái mộ? Nhưng nếu thành đôi trong tình huống này, tất là vợ chồng bất hòa mãi mãi. Từ đó về sau, ấy chỉ có thể thấy chồng nhìn mình bằng con mắt xem thường thậm chí khinh bỉ, tự ti mặc cảm cả đời, đây hoàn toàn phải điều ấy mong muốn.

      Phải chứng kiến chị họ em họ lần lượt lấy chồng, vậy mà bản thân vẫn chưa hứa hôn được với ai, phải là Tả Lê nôn nóng. Nhưng chẳng lẽ chỉ vì thân thể béo phì, mà phải chọn bừa tấm chồng sao? Tuy ấy béo, nhưng cũng là thiếu nữ, cũng muốn tìm kiếm hôn nhân mỹ mãn, cũng muốn tìm người chồng thương quan tâm mình, thử hỏi có gì là sai trái? Nhưng sai trái cũng đâu có ý nghĩa gì, căn bản là có thanh niên tài tuấn nào chịu nhìn đến ấy. Bằng vào gia thế của ấy, đương nhiên cũng có người đến dạm hỏi. Có điều, nhà nào môn đăng hộ đối cha sợ họ nể mặt, hiếm hoi có thư sinh nghèo hay chữ, tướng mạo bình thường tới cửa cầu hôn, miệng toàn những lời ngon tiếng ngọt, nhưng nhãn thần nào có chút âu yếm tình cảm nào? Đúng, ấy béo phì, ấy trông mong có người thầm thương trộm nhớ mình, nhưng ít ra cũng phải có ba phần tôn trọng, chí ít cũng phải coi ấy như những thiếu nữ bình thường.

      Lúc này Nhị Công chúa muốn xả giận cho phái nữ, dồn Liễu Vĩnh vào chỗ khó xử. Nhưng chẳng lẽ ấy phải phái nữ? Nhị Công chúa vì muốn xả giận thay các nương xinh đẹp, có thể hy sinh nương béo như ấy?

      “Bình Vân muội muội, cám ơn em cho ta biết.” Tả Lê khống chế lửa giận, lạnh lùng liếc nhìn Nhị Công chúa được đám người săn đón vây quanh, tháo túi thơm ở eo, đặt vào tay Sử Bình Vân: “Cứ đưa cho trai em tráo đổi .” Tả Lê người béo, túi thơm cũng to hơn bình thường, đặt vào tay Sử Bình Vân, giống như tay Sử Bình Vân teo .

      “Tả tỷ tỷ, thế này là…?” Sử Bình Vân chuyện này với Tả Lê, tự nhiên là hi vọng nhiều người có thể bàn nhau vạch ra đối sách nào đó làm mất lòng công chúa, để Tả Lê bị dồn vào tình huống khó xử, bây giờ Tả Lê đưa túi thơm, khiến Sử Bình Vân cảm thấy mơ hồ.

      Tả Lê nhìn thần sắc Sử Bình Vân, liền kề tai thầm: “Em nghĩ xem, Liễu Trạng nguyên như thế, sao có thể lén cất giấu túi thơm của ta? Đến lúc đó thấy túi thơm của ta rơi ra từ tay , ai nấy chỉ nghĩ, bị kẻ khác hãm hại. Đến khi Nhị Công chúa muốn phân xử cho ta, ta giả bộ hồ đồ, để ai nấy cùng ràng, người hãm hại Liễu Trạng nguyên, chính là Nhị Công chúa. Về phần ta và trai em, cũng bị liên lụy.”

      Sử Bình Vân cười rạng rỡ, nhanh chóng cất túi thơm, thấp giọng : “Tả tỷ tỷ thông minh!” Ngừng chút lại : “Đáng tiếc đàn ông chỉ biết chú ý đến dung mạo, nhìn ra báu vật!”

      “Được rồi, nhanh , đừng để Nhị Công chúa phát sơ hở.” Tả Lê nhìn Sử Bình Vân về phái Sử Bình Tá đứng, xoay người tìm mẫu thân là Tả phu nhân.

      Tả phu nhân vì chuyện Tả Lê vẫn chưa hứa hôn được với ai, sầu muốn bạc cả tóc, mỗi lần có yến hội, đều tích cực chuyện với các phu nhân khác, tìm mọi cơ hội để mai mối cho Tả Lê. Trong tiệc tối nay, có mấy phu nhân mới theo chồng về kinh nhận chức, các phu nhân dẫn theo con trai con đến mở rộng quan hệ, ngâm thơ làm câu đối cười đùa với nhóm thanh niên năm sau thi. Tả phu nhân ưng ý hai thanh niên, chỉ có điều, hỏi đến ai cũng có hôn ước rồi, chỉ đành từ bỏ ý định. Vừa ngẩng đầu, lại thấy Tả Lê đến, bà đưa mắt nhìn các thiếu nữ yểu điệu khác, khỏi oán giận : “Chỉ tại cha con, khi con chào đời, đúng lúc có người tặng sọt lê ngọt, ông ấy thuận miệng đặt tên con là Lê, con càng lớn thân hình càng giống quả lê. Nếu ông ấy đặt tên con là Tả Trúc, chừng bây giờ dáng người lại yểu điệu mảnh mai!”

      Tả Lê nghe Tả phu nhân oán hận những lời này nhiều, chỉ cười, ngồi xuống cạnh Tả phu nhân, hỏi: “ phải vừa rồi mẹ chuyện với nhóm Tô phu nhân sao? Sao bây giờ lại ngồi mình ở đây?”

      “Chỗ này cảnh đẹp, lại ngắm được tất cả các thanh niên.” Tả phu nhân vừa , vừa hận thể lôi thanh niên tài tuấn về làm con rể ngay lập tức, bà lại : “Lê nhi ơi, chi bằng con hạ thấp tiêu chuẩn chút, kiếm người chồng ở ngoài kinh thành được ?”

      “Mẹ, ngoài kinh hay trong kinh cũng vậy thôi, đàn ông ở đâu chả giống nhau. Chuyện này phải cưỡng cầu.” Tả Lê bị Nhị Công chúa làm cho bực mình, càng chán nản, nhìn xung quanh có ai, liền thuật lại câu chuyện của Sử Bình Vân cho Tả phu nhân nghe.

      Tả phu nhân nghe xong, cũng có chút tức giận. lúc sau lại : “Sử Bình Tá là người tệ, để đổi túi thơm, Nhị Công chúa đứng ra làm chủ, cũng có thể thuận nước đẩy thuyền.”

      Sử Bình Tá nhận túi thơm Sử Bình Vân đưa, cau mày khó hiểu, nhất thời quay đầu nhìn Tả Lê, thấy Tả Lê gật đầu với , quay đầu nhìn Sử Bình Vân : “Tả tiểu thư tuy có béo phì, nhưng có trí tuệ, tháo gỡ được khốn cảnh của .” , lại thấy Nhị Công chúa đứng đằng kia nhìn , biết trì hoãn được nữa, vội ra vẻ mới làm được hai bài thơ, muốn thỉnh Liễu Vĩnh bình luận.

      Liễu Vĩnh nghe thấy có tiếng người đến, ngẩng đầu cười : “Sử huynh có chuyện gì?”

      “Đêm nay hoa quỳnh sớm nở tối tàn, lòng trào dâng cảm xúc, làm được hai bài thơ, muốn thỉnh Liễu Trạng nguyên bình luận phen!” Vừa , vừa đưa tới tờ thi cảo (bản thảo chưa chỉnh sửa gì).

      Liễu Vĩnh nhận tờ thi cảo, thơ tuy tinh tế, nhưng có chỗ nào đặt sắc, vẫn khen: “ tồi, tả cảnh tài tình.” , vung tay áo, túi thơm rơi xuống đất, mắt vẫn dán chặt tờ giấy, hề dời mắt.

      là trời cũng giúp ta! Sử Bình Tá xưa nay vụng về, tự dưng nhanh nhẹn khác thường, tay trái nhặt túi thơm, tay phải dùng tờ thi cảo khác che chắn, nhanh chóng thò vào trong ngực áo, lôi ra túi thơm lớn khác, giơ đến trước mặt Liễu Vĩnh : “Liễu Trạng nguyên, rơi túi thơm!” Dứt lời, chờ Liễu Vĩnh nhìn cho ràng, nhanh chóng kéo ống tay áo Liễu Vĩnh ra, thả túi thơm vào trong.

      Tô Trọng Tinh thấy Liễu Vĩnh và Sử Bình Tá xem thi cảo, bèn tới hỏi: “Tả huynh làm thơ gì vậy?”

      “Ô, tự dưng ngứa ghê!” Liễu Vĩnh đột nhiên đứng lên, trả thi cảo lại cho Sử Bình Tá, tay phải thò vào trong ống tay áo gãi, vừa gãi túi thơm liền rơi ra, đợi Sử Bình Tá và Tô Trọng Tinh phản ứng kịp, lùi lại bước, duỗi hai tay dồn sức đẩy Tô Trọng Tinh và Sử Bình Tá, sau đó nhanh chóng vọt đến bên cái bàn khác.

      Tô Trọng Tinh bị đẩy, đứng vững, loạng choạng lại đạp phải vật tròn tròn, làm ngã sóng soài, vật tròn tròn khiến trượt chân, lăn thẳng vào lòng bàn tay phải mở ra của .

      Sử Bình Tá cũng ngã sấp xuống đất, cảm thấy lồng ngực cộm cộm, đưa tay lần mò, lôi ra túi thơm, giơ ra trước mắt để nhìn cho , thấy chính là cái túi thơm cỡ lớn mà thả vào tay áo Liễu Vĩnh.

      Mọi người nghe thấy có tiếng va chạm, nhanh chóng vây quanh.

      Có người lên tiếng: “Ơ, đây phải là Tị hãn châu sao? Trọng Tinh có bảo bối này, chả trách sợ nóng! Ta nghe Tị hãn châu này chỉ có ba viên, hai viên ở trong cung, viên được Thánh thượng ban thưởng cho Tướng gia. viên Tị hãn châu trong tay Trọng Tinh là từ đâu mà tới?”

      người khác lên tiếng: “Trời ơi, đây là túi thơm của Tả Lê em ta, Bình Tá, cậu lấy như thế nào?”
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :