1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến hôn nhân - Cống Trà (73c +PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 19 – TÌNH BẠI LỘ


      hươu vượn, Liễu Trạng nguyên là người thế nào, sao có thể làm ra chuyện như thế?” Đường đường là Trạng nguyên, muốn nữ nhân là chuyện dễ như trở bàn tay, sao phải cưỡng bức con hầu ? may con hầu lu loa lên, phải mất hết thanh danh sao? Lòng Chu Tư rất bực, biết con hầu này nghe ai xui khiến, dám làm ra chuyện ngu xuẩn thế này.

      Tô Trọng Tinh cũng tin lời của Bạch Đào. Nếu Liễu Vĩnh gian díu với Lâm Mị ở nhà cỏ, vì muốn che dấu tai mắt mọi người, đánh ngất và Chu Tư để thoát thân còn có khả năng. Nhưng nếu Liễu Vĩnh giữ thể diện sàm sỡ nha hoàn Hầu phủ khó tin.

      Bạch Đào vốn tràn đầy tin tưởng rằng Chu Tư vừa nghe ta tố cáo, nhất định đòi công bằng cho ta, ngờ được Chu Tư tin tưởng chút nào, khỏi nôn nóng. ta bất chấp tất cả ra: “Nếu bình thường đương nhiên Liễu Trạng nguyên thèm muốn ta, nhưng lúc đấy, Liễu Trạng nguyên trúng mị dược, tự nhiên…”

      Nếu Liễu Vĩnh là bởi vì trúng mị dược mới ra tay với con hầu, Tô Trọng Tinh và Chu Tư cũng thấy có chút đáng tin. Mị dược đó có tác dụng rất ghê ghớm, hai người bọn , suýt chút nữa mất hết thần trí, cởi áo đối phương, làm chuyện bẽ mặt.

      Xem xét bộ dạng Bạch Đào, Chu Tư cười lạnh tiếng: “Bạch Đào, lời ngươi đáng tin chút nào. Kẻ trúng mị dược thần trí mơ hồ, đâu biết nương tay? Nhìn ngươi , diện mạo rất tốt, có chút thương tích nào. Xiêm y tuy có xộc xệch nhưng rách nát.”

      “Khi Liễu Trạng nguyên ra tay với ta, nhãn thần tuy có chút đáng sợ, nhưng vẫn chưa mất thần trí, còn gọi tên ta! Ta vừa quay đầu bị đánh ngất, ta bất tỉnh, sau đó…” Lúc ấy Bạch Đào hôn mê, bị đối phương kéo mới tỉnh lại. Nhưng mắt bị bịt kín bằng giải thắt lưng, miệng bị nhét khăn tay, tay chân bị đè chặt, thể giãy dụa, thể kêu cứu. Đến khi đối phương rồi, ta mới tháo được thắt lưng bịt mắt, rút khăn tay nhét trong miệng ra, rồi la hét chói tai. ta bận la hét chói tai nhưng vẫn quên chỉnh lại áo xống, cầm khăn tay mà đối phương bỏ quên. khăn thêu đóa hoa thủy tiên. ta vui buồn lẫn lộn, vội cất cái khăn vào trong người, lúc cần lấy ra làm bằng chứng. Lúc này do dự, biết có nên lấy cái khăn ra , nhất thời thần sắc có vẻ do dự.

      Khi Bạch Đào biện bạch, La Minh Tú bỏ rơi người hầu, tự cầm đèn lồng đuổi theo Tô Trọng Tinh vào vườn hoa. ta vừa bước vào vườn hoa, nghe thấy Bạch Đào những lời rất thiếu thận trọng, sợ Bạch Đào lỡ miệng, vội vàng chen vào, giơ cái nón ra : “Bạch Đào, lúc hoàng hôn, ta có thấy ngươi cầm cái nón này. Vừa rồi ta tìm thấy trong nhà cỏ, biết ngươi muốn giải thích thế nào?” Cầm bạc rồi còn làm xong chuyện, giờ lại muốn làm hỏng chuyện của ta đúng ? chịu nghĩ cho kỹ, xem có ai chịu đến giúp ngươi ?

      La Minh Tú tức muốn bốc khói. ta tốn bao công sức mới gài bẫy được Lâm Mị và Liễu Vĩnh, Bạch Đào giỏi lắm, ngoan ngoãn chờ làm nhân chứng, lại còn Liễu Vĩnh ra tay với ta. Nếu Liễu Vĩnh xuống tay với ta, tự nhiên thể gian díu với Lâm Mị. Kết quả là, Lâm Mị vẫn là có khả năng thoát thân. Kế hoạch của ta tan thành mây khói.

      Nhưng mà… vì sao Bạch Đào phải làm như vậy? Nếu điều tra ra là ta vu oan cho Liễu Vĩnh, bằng vào cái thân phận hầu thấp hèn của ta, Hầu phủ tuyệt đối chấp nhận ta nữa. La Minh Tú suy nghĩ nửa ngày, đưa ra kết luận: ban đầu, Bạch Đào cũng có ý định trở mặt, theo kế hoạch dẫn Liễu Vĩnh và Lâm Mị vào trong nhà cỏ. Đến khi Bạch Đào dẫn được Tô Trọng Tinh và Chu Tư đến nhà cỏ bắt kẻ gian dâm , Liễu Vĩnh lại giữ được lý trí, đánh ngất Tô Trọng Tinh và Chu Tư. Sau đó kéo Lâm Mị chạy vào vườn hoa. Lâm Mị dùng kế thoát thân. Dưới tác dụng của mị dược Liễu Vĩnh dần mất lý trí, chạm mặt Bạch Đào, chừng thực ra tay với Bạch Đào. ra tay xong, còn chưa kịp dỗ dành Bạch Đào, bọn Tô Trọng Tinh Chu Tư đuổi tới vườn hoa. Thế là, tình thành thế này.

      Mặc kệ Liễu Vĩnh có gian díu với Lâm Mị hay , ta nhất định phải khiến Bạch Đào tỉnh táo lại, lôi Lâm Mị vào chuyện này.

      Bạch Đào vừa thấy La Minh Tú, đầu óc tỉnh táo hơn chút, cân nhắc nặng , biết nếu lôi Lâm Mị vào chuyện này, tất là La Minh Tú bỏ qua, liền : “Nón này là tìm cho Lâm tiểu thư đội che nắng. Chắc Lâm tiểu thư vào nhà cỏ rồi để trong đấy!”

      “A, ra là Lâm tiểu thư đội mũ vào nhà cỏ?” La Minh Tú muốn để Bạch Đào làm hỏng chuyện tiếp, quay đầu nhìn Lâm Mị, tựa tiếu phi tiếu : “Có người trốn trong nhà cỏ đánh ngất biểu ca và Chu thiếu gia, trước khi chạy trốn để lại cái mũ này! biết …”

      Tô Trọng Tinh và Chu Tư mấy bước, xoay người khiển trách Bạch Đào, Lâm Mị lặng lẽ thở ra hơi, lưng hơi cứng lại. Khoảnh khắc bị Bạch Đào đẩy ngã vào nhà cỏ, nàng biết, có người muốn hãm hại nàng. Nhưng Bạch Đào là người hầu của Chu Mẫn Mẫn, đây lại là Hầu phủ, mấy lẽ đó khiến nàng từng đoán chuyện có liên quan đến Chu Mẫn Mẫn. Chỉ có điều nàng và Chu Mẫn Mẫn mới gặp lần đầu, hai bên cũng chưa va chạm xích mích gì, hà tất Chu Mẫn Mẫn phải làm thế? Đến khi thấy La Minh Tú cùng nhóm phu nhân Vĩnh Bình Hầu đến nhà cỏ bắt gian tại trận, nàng liền hiểu ngay lập tức, chuyện này có liên quan đến La Minh Tú.

      La Minh Tú và Tô Trọng Tinh có tình cảm với nhau, hẳn là cùng nhau lên kế hoạch ép nàng từ hôn, vì vậy mà cấu kết với Bạch Đào, để kế hoạch diễn ra thuận lợi. Chắc La Minh Tú nghĩ Liễu Vĩnh là Trạng nguyên, tướng mạo tài hoa thua Tô Trọng Tinh, đến lúc bắt gian tại trận, mình cam tâm ủy thân cho Liễu Vĩnh làm thiếp, sau đó náo loạn tìm chết, mọi coi như êm xuôi.

      Bây giờ bắt được quả tang Liễu Vĩnh và nàng gian díu, La Minh Tú vẫn cam tâm, muốn dùng cái mũ kia dồn nàng đến chân tường. Lâm Mị phẫn nộ ngút người, đứng thẳng dậy, gằn từng chữ: “La Minh Tú, ngươi làm gì tự ngươi biết . Coi như người muốn ép ta từ hôn với Tô Trọng Tinh, cũng cần dùng đến thủ đoạn này. Ngươi có dám , ngươi xui khiến Bạch Đào dụ ta đội mũ, đẩy ta vào nhà cỏ ? tại, ta vẫn trong sạch đứng ở đây, trời cao có thể làm chứng cho ta, nếu có nửa câu dối trá, ta chết có chỗ chôn. Về phần ngươi, ngươi có dám thề độc như ta vừa rồi ? dám đúng ? dám cũng sao. Những kẻ thủ đoạn độc ác, sớm muộn gì trời cao cũng cho thiên lôi đánh chết.”

      “Ngươi, ngươi bậy cái gì?” Mặt La Minh Tú biến sắc, xoay người với Tô Trọng Tinh: “Biểu ca đừng nghe ta luyên thuyên.”

      Chu Tư vừa nghe Lâm Mị xong, lòng liền sáng tỏ. Đích thực là Lâm Mị và Tô Trọng Tinh có hôn ước, lần này theo Tô phu nhân đến Hầu phủ, quả có lý do gì để gian díu với Liễu Vĩnh. Nhưng nếu là La Minh Tú vì muốn ép Lâm Mị từ hôn, hãm hại Lâm Mị, cần chứng cớ cũng tin hoàn toàn. Bây giờ Lâm Mị ở trước mặt mọi người phát lời thề độc, chắc hẳn, nàng ấy vẫn còn trong sạch. Vậy cũng khó trách Liễu Vĩnh manh động ra tay với Bạch Đào.

      Chu Tư nghĩ được thế, đương nhiên Tô Trọng Tinh cũng đoán ra gần hết, nghĩ đến chuyện La Minh Tú vì mình mà làm ra từng đấy chuyện, trong lòng đắng cay ngọt bùi đủ cả, nhìn La Minh Tú chằm chằm. La Minh Tú biết tin lời Lâm Mị, ứa nước mắt, nức nở : “Biểu ca!”

      Làm chuyện bỉ ổi còn khóc lóc ra chiều ấm ức lắm? Lâm Mị vẫn chưa nguôi giận, lồng ngực đau nhức nhối, hai chân nhũn ra, nàng tiến lên phía trước hai bước, quát lớn: “La Minh Tú, Tô Trọng Tinh, các ngươi cần đóng kịch thêm nữa. Các ngươi thấy mệt, nhưng ta thấy mệt mỏi lắm. Bây giờ có mặt Chu thiếu gia đây, chuyện ràng phen , tránh chuyện ta chẳng may sơ ý, lại bị các ngươi mưu hãm hại.”

      …” Tô Trọng Tinh vừa định mở miệng, bị Lâm Mị chặn họng: “Đừng ta ta, chẳng qua chỉ muốn từ hôn mà thôi, việc gì phải tự bôi tro trát trấu trước mặt mọi người. Đợi lát nữa ra sảnh chính, ta tự nghĩ cách với Tô phu nhân, để phu nhân Vĩnh Bình Hầu làm nhân chứng, rồi từ hôn trước bàn dân thiên hạ. Còn nữa, ta so đo chuyện hạ dược với hai ngươi, đương nhiên chuyện cái mũ ở trong nhà cỏ cũng liên quan đến ta. Các ngươi nghe chưa?”

      Vừa nghe Lâm Mị đồng ý chủ động từ hôn, La Minh Tú tự nhiên cũng muốn chuyện tối nay vỡ lở ra, may mắn là tính cả Bạch Đào ở đây chỉ có năm người, cả năm người đều dính vào chuyện bẽ mặt xấu hổ, đều muốn mọi chuyện rùm beng, giờ muốn giấu diếm cũng phải việc khó. ta liền mở miệng : “Lâm…”

      “Ta muốn chuyện với ngươi, ngậm miệng lại.” Lâm Mị vẫn nổi cơn thịnh nộ, toàn thân đứng thẳng, khí thế dọa người, cắt lời La Minh Tú xong, nàng lạnh lùng : “Nghe cho , là Lâm Mị ta cần tên Tô Trọng Tinh này nên chủ động từ hôn, phải là do ta tranh được với ngươi. Ngươi chớ có đắc ý.”

      “Bộp bộp…” Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, thanh niên tới. Dưới ánh sao, Chu Tư nhìn thấy rất ràng, người đến là cả Chu Minh Dương của , khỏi cười hô tiếng.

      Chu Minh Dương cười đáp lại, chào Tô Trọng Tinh câu, rồi quay sang Lâm Mị : “Lâm tiểu thư rất hay. biết sau này từ hôn rồi, có chỗ nào để ?”

      “Ta tính về quê trồng rau sống qua ngày!” Lâm Mị tức giận mắng Tô Trọng Tinh và La Minh Tú mấy câu, thấy Chu Minh Dương xuất , bao tức giận đột nhiên trôi đâu hết, trong nháy mắt, khí tức đàn ông lại đập vào mặt, né được, tránh xong, mặt đỏ, tim đập loạn nhịp, hai chân mềm nhũn, toàn thân tê dại, “phịch” tiếng, ngã luôn ra đất.

      Bên kia, Mạc Song Kỳ tìm mãi vẫn thấy Lâm Mị, lòng nóng như lửa đốt, lững thững ra sảnh chính, đứng ở cửa nhìn xung quanh, lại thấy Liễu Vĩnh ung dung tới, nhất thời gọi tiếng, “Liễu đại ca!” Đến gần thấy môi Liễu Vĩnh rách đến rỉ máu, Mạc Song Kỳ cả kinh lên tiếng: “Môi bị sao kìa?”

      cẩn thận cắn phải môi.” Liễu Vĩnh thuận miệng đáp câu, lòng thầm sợ đêm dài lắm mộng, nhân thấy bốn bề vắng lặng, thản nhiên : “Song Kỳ, nếu trước kia ta có gì khiến em hiểu lầm giờ cho ta xin lỗi. Nếu em đồng ý, ta coi em như em ruột.”

      Mạc Song Kỳ choáng váng, quả nhiên, ấy mơ hão. Cũng tốt, chí ít được lời ràng, có thể chết lòng triệt để, cần nhớ nhung thêm nữa.

      Liễu Vĩnh thấy Mạc Song Kỳ ngây ngốc, thầm thở dài hơi, tiện thêm, vào sảnh chính đèn đuốc sáng trưng trước.

      Mạc Song Kỳ tinh thần chán nản, lại gặp ba cỗ kiệu mềm dừng trước cửa, phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân cùng Chu Mẫn Mẫn xuống kiệu, ấy lau nước mắt, trốn sang bên. bà già vội vàng tới, thầm mấy câu với phu nhân Vĩnh Bình Hầu, mặt phu nhân Vĩnh Bình Hầu biến sắc, quay đầu hỏi Chu Mẫn Mẫn: “Con hầu Bạch Đào của con đâu?”

      Chu Mẫn Mẫn kinh ngạc, “Bạch Đào sao ạ?”

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười lạnh : “Nó làm được chuyện tốt lắm? Bây giờ, theo hai con đến sảnh phụ, chờ Liễu Trạng nguyên đến đối chất!”

      * * *
      windlove_9693 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 20 – LÒNG THAM ĐÁY


      Sau khi Lâm Mị ngất xỉu, được hai tiểu nha đầu dìu đỡ đến sảnh phụ, đặt ghế dài.

      Mọi người phỏng đoán, hẳn là Lâm Mị phải chịu rất nhiều đả kích về mặt tinh thần, mới dẫn đến ngất xỉu, lần lượt ném cho Tô Trọng Tinh những ánh mắt chỉ trích.

      Đến lúc này, Tô Trọng Tinh cũng bắt đầu có cảm giác hổ thẹn. Nghĩ đến chuyện Lâm Mị mồ côi cả cha lẫn mẹ, chỉ là thiếu nữ yếu đuối, nếu lúc này từ hôn, chỉ sợ chẳng còn nơi nào để . thế nào, nàng cũng là hôn thê của , sao nỡ nhẫn tâm nhìn nàng lưu lạc bên ngoài? Vạn nhất rơi vào tay kẻ bất lương, lòng cũng thể bình an. Huống hồ, tuy nàng đồng ý từ hôn, chỉ sợ mẫu thân giận cá chém thớt sang biểu muội. Nếu có thể, tìm giải pháp nào vẹn cả đôi đường vẫn hơn.

      Chu Minh Dương và Chu Tư thấy Lâm Mị ngất xỉu, dáng vẻ mềm nhũn như con mèo , là động lòng người, kiềm chế được nhìn thêm vài lần, lòng thầm mắng chửi Tô Trọng Tinh là cái đồ biết thương hoa tiếc ngọc, đối với thủ đoạn của La Minh Tú chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

      Ba thanh niên đứng trong khoảng cách gần khiến Lâm Mị toàn thân vô lực, hai gò má nóng bừng, làm sao được, chỉ có thể tiếp tục giả vờ bất tỉnh. Nàng nghe thấy Chu Minh Dương sai người hầu thỉnh Vương đại phu, lại nghe thấy tiếng Bạch Đào khóc rấm rứt, Tô Trọng Tinh và La Minh Tú gì đó, La Minh Tú nghẹn ngào trả lời, Chu Tư cười mấy tiếng hiểm, tóm lại, gian rất lộn xộn. Nàng chỉ hận bản thân quá yếu, đứng cũng xong, thể tự khỏi cái nơi hỗn loạn này.

      người hầu ngồi xuống mép ghế, nâng đầu nàng dậy, giúp nàng uống nửa chén nước, giọng hỏi han: “Lâm tiểu thư, thấy khỏe hơn chút nào chưa?”

      “Uhm!” Lâm Mị ngửi thấy người bé này có mùi bạc hà nhàn nhạt, lập tức cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, bèn vịn cánh tay người hầu ngồi thẳng dậy, gục đầu vào vai người hầu : “Em có đeo túi thơm sao?”

      “Có đeo ạ, nhưng có hương hoàn, chỉ có mấy lá bạc hà để chống muỗi.” bé thấy Lâm Mị có hứng thú với túi thơm của mình cởi túi thơm đưa Lâm Mị xem.

      Lâm Mị cầm túi thơm, kề lên mũi khẽ ngửi, cột sống liền cứng lại, vô lực như vừa rồi nữa, hai tay thậm chí còn vì quá phấn khích mà run run, nàng chợt nhớ đến buổi tối tìm lá bạc hà trong vườn của Tô phủ, lúc ấy chạm mặt Tô Trọng Tinh, đứng rất gần nhưng nàng cũng cảm thấy có chút bất thường nào, cũng yếu ớt hay nhũn người, lúc đấy nàng suy nghĩ mãi vẫn tìm ra lí do, trong lúc nhất thời cho là chứng mềm xương tùy lúc mới phát bệnh. Hôm nay cho thấy , chứng này lúc nào cũng phát bệnh. Nàng ưu sầu biết giải thích với người khác thế nào về việc mình cứ ngất xỉu đỏ mặt liên tục. Nghìn lần nghĩ ra, ra lá bạc hà có thể xoa dịu chứng mềm xương.

      “Tên của em là gì?” Lâm Mị ngửi túi thơm, giọng hỏi người hầu, thấy bé trả lời là Bạc Hà, khỏi bật cười, “Chả trách em đeo túi thơm có bạc hà, ra tên chính là Bạc Hà!”

      Bạc Hà cười : “Tên cháu vốn phải Bạc Hà, là do da cháu mỏng, mỗi lần bị muỗi đốt hay côn trùng cắn đều thâm rất lâu. Thế là mỗi lần đến hè, cháu liền mang lá bạc hà trong người để trừ muỗi và côn trùng, thiếu gia thấy người cháu lúc nào cũng có mùi bạc hà, liền bảo đổi tên cháu thành Bạc Hà.”

      “Bạc Hà, em cho ta mượn túi thơm này dùng lúc, ngày khác ta làm túi thơm khác trả em.”

      Thấy Lâm Mị thích túi thơm của mình, Bạc Hà cười, “Lâm tiểu thư chê túi thơm của cháu thô kệch cứ cầm luôn .”

      Bạc Hà , phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân vào. Chờ hai người hầu dìu Lâm Mị lui ra. Bạch Đào dừng khóc, quỳ lết đến bên chân phu nhân Vĩnh Bình Hầu xin bà làm chủ.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu tạm bỏ qua Bạch Đào, chỉ hỏi Chu Minh Dương lần này ra ngoài làm việc có thuận buồn xuôi gió . Chu Minh Dương thấy bữa tiệc sinh thần này của mẹ xảy ra nhiều chuyện thị phi quá, biết lòng bà chẳng vui vẻ gì, bèn nghĩ cách khiến bà vui, tất nhiên là cười mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, thánh thượng nhất định khen thưởng. Lại mang về rất nhiều đặc sản phương xa, bảo đảm bà rất thích.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu hỏi được chuyện công cán của con trai thuận lợi bình an mới yên lòng, quay sang Bạch Đào quỳ bà chỉ câu, chờ Liễu Vĩnh đến đối chất.

      Tô phu nhân thấy Tô Trọng Tinh và La Minh Tú đứng trong góc chuyện riêng có vẻ rất thân mật, Lâm Mị lại ngồi trơ trọi thân mình, trong lòng có chút bực bội, chờ Tô Trọng Tinh tới chào, bà ngồi xuống bên cạnh Lâm Mị, cầm tay nàng hỏi: “Con bị sao thế này?”

      “Cháu trong vườn hoa gặp con rắn, cháu sợ quá ngất xỉu! Lúc này tay chân bủn rủn, toàn thân vô lực.” Lâm Mị giải thích lí do khiến mình mất tích cả buổi tối, thấy Tô phu nhân tin, nàng mới yên lòng.

      Thấy Tô phu nhân có vẻ quan tâm đến mình, lòng Lâm Mị thấy chua chát, muốn là La Minh Tú hãm hại nàng, nhưng lời sắp ra khỏi mồm vẫn đành nuốt ngược lại. Nếu đề cập đến La Minh Tú, chuyện nàng và Liễu Vĩnh nam quả nữ ở trong nhà cỏ cũng giấu diếm xong. Huống hồ La Minh Tú có Tô lão phu nhân và Tô Trọng Tinh che chở, cùng lắm Tô phu nhân cũng chỉ quở trách được ta mấy câu, về phần mình, chỉ sợ nhơ nhuốc thanh danh.

      Lâm Mị hít sâu hơi, đứng lên, quay mặt về hướng Tô phu nhân cúi gập người, : “Phu nhân, từ ngày cháu lên kinh, vào Tô phủ, nhờ ơn phu nhân chiếu cố, có gì báo đáp, cháu chỉ mong tương lai có thể được hầu hạ phu nhân tốt. Có điều cháu có cái phúc được hầu hạ phu nhân. Cháu…” Nàng vừa , vừa nghĩ đến quan tâm chăm sóc của Tô phu nhân mấy ngày qua, khỏi nghẹn ngào rưng rưng nước mắt.

      “Tiểu Mị, con ấm ức chuyện gì cứ , ta làm chủ cho con.” Tô phu nhân quay đầu thấy Tô Trọng Tinh và La Minh Tú nhìn nhau ra hiệu, phẫn nộ thôi, ở trước mặt vị hôn thê, công khai cùng biểu muội liếc mắt đưa tình, chả trách tiểu Mị phải tủi thân phát khóc!

      Lâm Mị cầm túi thơm, kề lên mũi hít hà, định thần rồi : “Lúc hoàng hôn, biểu tiểu thư có hẹn cháu trong vườn hoa, đau khổ cầu xin, mong cháu chủ động từ hôn, ấy ấy và Trọng Tinh lớn lên bên nhau, ai nấy đều cho rằng hai người bọn họ là đôi, mong cháu thành toàn. Cháu chuyện hôn nhân vốn là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, quyền quyết định nằm ở cháu. Nếu ấy muốn, nên thuyết phục phu nhân chứ phải cháu. Biểu tiểu thư thấy cháu đồng ý, giận dữ bỏ . Cháu định quay về sảnh chính gặp phải con rắn nên ngất xỉu. Đến khi tỉnh lại nằm trong phòng này. Lúc này cháu mới được biết, có người qua vườn hoa, thấy cháu bất tỉnh dưới đất nên gọi người hầu dìu cháu vào đây. Có điều khi cháu mới tỉnh lại, có nghe thấy rất nhiều chuyện. Hình như Trọng Tinh và Chu thiếu gia trong nhà cỏ …”

      “Phu nhân, cháu nghĩ thông suốt rồi, Trọng Tinh thích biểu tiểu thư, thậm chí thích đàn ông, nhưng hề thích cháu. Từ khi còn , cháu phải trơ mắt nhìn mẫu thân rơi lệ hàng đêm, có ngày nào là vui vẻ. Cháu tình nguyện ở giá, cũng nguyện sau này trải qua những tháng ngày giống mẫu thân. Bây giờ có mặt phu nhân Hầu gia ở đây, xin phu nhân thành toàn, rút lại hôn này.” Lâm Mị dứt lời quỳ sụp xuống.

      Tô phu nhân vừa nghe Lâm Mị xong, cơn tức trong lòng liền trào dâng. Hay lắm, La Minh Tú và con trai nhà mình giỏi lắm! đứa gặp Lâm Mị để thuyết phục con bé từ hôn, đứa còn giỏi hơn, dứt khoát thông đồng với Chu Tư, chạy vào nhà cỏ dàn cảnh đồng tính nam. Tuy khi Cố Khả Nhi bị Lâm Lỗi chọc tức mà chết, Lâm Mị vẫn còn , nhưng chỉ sợ con bé vẫn nhớ mãi quên. Bây giờ thấy con trai nhà mình như thế, chỉ cần con bé là người biết tự trọng, tự nhiên đề xuất từ hôn.

      Con ơi là con, vì La Minh Tú, ngươi tiếc hủy hoại cả thanh danh của chính mình. Giỏi lắm, giỏi lắm! Tô phu nhân vừa cầm tay Lâm Mị, định gì, thấy Tô Trọng Tinh bước tới : “Mẹ, chuyện tối nay… kỳ là hiểu lầm.”

      “Ô, chẳng lẽ ngươi có ý định từ hôn?” Tô phu nhân gầm lên giận dữ, ném cho Tô Trọng Tinh cái nhìn sắc lạnh.

      cần từ hôn. Chỉ cần Lâm Mị đồng ý về làm dâu cùng lúc với La Minh Tú, hai người phân lớn là được.” Tô Trọng Tinh nhìn Lâm Mị với vẻ tự tin, gả vào Tô gia làm bình thê, so với việc từ hôn rồi chỗ về tốt hơn rất nhiều, cách nào tốt hơn chắc tự biết lựa chọn.

      La Minh Tú đứng trong góc, oán hận cắn môi, tự thuyết phục bản thân là dù sao tương lai biểu ca cũng năm thê bẩy thiếp, có thêm Lâm Mị cũng tính là nhiều. Dù sao bà ngoại và biểu ca cũng thương ta, chỉ cần ta tốn thêm chút công sức, nhất định biểu ca màng đến nữ nhân khác. Huống hồ Lâm Mị thân thế , có chỗ dựa, lẽ lại làm khó được ta? Hơn nữa nếu lúc này để Lâm Mị lui hôn, biểu ca áy náy cả đời. Chuyện vỡ lở hay, chừng lại nảy sinh hoài niệm, càng thêm ổn.

      Tô phu nhân tuy thích La Minh Tú, nhưng thể phủ nhận, gia thế La Minh Tú rất môn đăng hộ đối với con trai bà, diện mạo cũng xinh đẹp nổi bật. Về phần Lâm Mị, tuy có hôn ước, nhưng nếu cân đo đong đếm tỉ mỉ, chỉ sợ có chút tác dụng nào với tiền đồ làm quan của Tô Trọng Tinh sau này. Nếu có thể lưỡng mỹ kiêm thu, vừa tránh được chuyện hủy hôn bị người đời dèm pha, vừa thực được tâm nguyện của con trai, cũng là ý hay. Chỉ có điều… Lâm Mị có chịu ?

      “Đại ca, xem, Lâm tiểu thư có chịu ?” Chu Tư cười hì hì hỏi Chu Minh Dương.

      Chu Minh Dương nâng cằm, cười dài đáp: “Đương nhiên chịu, cứ chờ mà xem!”

      “Cháu chịu!” Quả nhiên, Lâm Mị thẳng người, ngẩng đầu dõng dạc: “Trừ phi biểu tiểu thư chịu làm thiếp, cháu mới cân nhắc chuyện này.”

      “Lâm Mị, đừng có lòng tham đáy.” Tô Trọng Tinh nhíu mày, khó khăn lắm mới khuyên được La Minh Tú đồng ý để Lâm Mị cùng làm bình thê, thể ngờ Lâm Mị lại cự tuyệt thẳng thừng, lẽ nào lại như vậy? Nếu vì nghĩ đến chuyện nàng từ hôn rồi có chỗ nào để , nàng muốn từ hôn cứ từ hôn, việc gì phải mua dây buộc mình?

      Ta lòng tham đáy? Lâm Mị há hốc mồm, thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Trọng Tinh trân trối.

      là náo nhiệt!” Cùng với việc đánh tiếng, Liễu Vĩnh tiến vào, trông thấy Lâm Mị và Tô Trọng Tinh cũng những người khác đều ở đây, mí mắt giật giật, bất động thanh sắc vái chào Vĩnh Bình Hầu phu nhân : “Phu nhân gọi cháu đến đây, biết có chuyện quan trọng gì?”

      “Con hầu này cậu sàm sỡ nó, có bằng chứng thuyết phục.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu chỉ Bạch Đào quỳ sàn, quát: “Đứng lên mà !”

      Bạch Đào vừa nghe thấy thanh Liễu Vĩnh, kỳ lén lút đưa mắt nhìn, trong lòng mừng thầm, quả nhiên môi Liễu Trạng nguyên bị cắn rách, có muốn phủ nhận cũng thể.

      Liễu Vĩnh thấy Bạch Đào đứng lên, thẹn thùng e lệ liếc nhìn , lòng hơi kinh ngạc, ớ, tuy ta có đánh ngất con hầu này, nhưng chưa hề sàm sỡ ta, ta muốn gì đây?

      Khi Bạch Đào kể đến chuyện cắn môi đối phương, còn to gan ** nhìn môi Liễu Vĩnh, đưa tay sờ sờ môi mình, cau mày : “Môi ta tuy có vết rách, nhưng là do ta cẩn thận tự cắn phải môi, con hầu nhà ngươi…” Liễu Vĩnh mồm , mắt đảo vòng, dừng lại mặt Lâm Mị, hơi có chút thiếu tập trung.

      Bạch Đào thấy Liễu Vĩnh quyết thừa nhận, khỏi nôn nóng, đúng lúc Liễu Vĩnh nhấc tay, ta nhìn thấy nửa dấu răng ở cổ tay trái, rốt cục bất chấp tất cả, kêu lên: “Mọi người nhìn , cổ tay cũng có dấu răng, ta hề láo.”
      windlove_9693 thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com

      Chương 21 – GIÓ LẠI ĐỔI CHIỀU


      Bạch Đào vừa dứt lời, mọi người đồng loạt dồn mắt vào cổ tay Liễu Vĩnh, mỗi người vẻ mặt.

      Ở vườn hoa, Chu Minh Dương được nghe Lâm Mị mắng nhiếc Tô Trọng Tinh và La Minh Tú, đối với chuyện nhà cỏ, đoán cũng sai là mấy, lúc này nghiêng đầu, nhếch miệng mỉm cười, chà chà, khả năng là Liễu Vĩnh trúng mị dược trong nhà cỏ, nhưng muốn vướng vào tội danh “dụ dỗ vị hôn thê của người khác”, nên cố gắng kiềm chế ra tay với Lâm Mị, sau đó đến vườn hoa gặp và đánh ngất Bạch Đào, chuẩn bị xuống tay lại bị mình đánh động, sợ quá chạy mất, sau khi mình lại quay lại tiếp tục giở trò? Con hầu này muốn chọc giận tiểu thư, định tư lợi từ chuyện này sao? Gượm , nếu Liễu Vĩnh thực ra tay, dựa vào bản lĩnh của , tự nhiên tìm được cách đối phó chu toàn, vì sao đến cả lời bào chữa cũng hoang đường thiếu sức thuyết phục đến vậy, khiến người khác khó lòng mà tin tưởng?

      Lâm Mị thấy Bạch Đào tố cáo vết răng cổ tay Liễu Vĩnh, vừa ngẩng đầu, thấy nhìn nàng, tim nàng đập thình thịch, a, Liễu Vĩnh lôi nàng ra ánh sáng chứ? Bình tĩnh bình tĩnh, được mất tinh thần. Nếu Liễu Vĩnh lôi nàng ra chịu trận cùng, chút ưu đãi cũng có, chỉ khiến tình huống càng thêm rối tung rối mù, nhất định làm thế.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng biết con Chu Mẫn Mẫn có tình cảm với Liễu Vĩnh, chỉ nghĩ dù sao Liễu Vĩnh cũng là kẻ có tài, gả con cho cũng thiệt thòi gì, ngờ Liễu Vĩnh lại dám làm chuyện đồi bại thế ở ngay trong Hầu phủ, khỏi nổi giận, ngữ khí nhạt nhẽo, “Liễu Trạng nguyên còn lời gì để ?”

      Liễu Vĩnh bị Bạch Đào vu oan, trước là sửng sốt, sau đó cười nhạt, vén tay áo lên lộ ra toàn bộ dấu tay, duỗi cổ tay áp lên môi : “Kỳ … dấu răng này là …” , sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn lướt qua Lâm Mị.

      Lâm Mị nắm chặt túi thơm, hai chân bủn rủn, lùi lại hai bước ngồi xuống ghế dài, cắn môi nhìn Liễu Vĩnh, chỉ sợ Liễu Vĩnh tên nàng ra.

      Liễu Vĩnh nhe răng áp lên tay, làm động tác cắn giả, rồi mới buông cổ tay, tựa tiếu phi tiếu : “Kỳ dấu răng này… là do cháu tự cắn.”

      Ai rỗi hơi tự cắn tay mình? dối cũng biết đường dối? Ai nấy đều khinh bỉ Liễu Vĩnh, thế này còn chối?

      Chu Minh Dương lườm lườm Liễu Vĩnh, định cái gì, lại thấy người hầu bẩm báo: “Vương đại phu đến.” Chu Minh Dương vừa nghe, liền bảo mời vào, thấy Vương đại phu tiến vào, cười chỉ vào Lâm Mị : “Vừa rồi ấy ngất xỉu, vì vậy mới cho người thỉnh lão nhân gia ngài tới đây.”

      Vương đại phu tức giận, “Cũng chẳng phải bệnh tình nguy kịch gì, tùy tiện thỉnh đại phu nào chả được, lại sai người đến y quán của ta đập muốn vỡ cửa, người biết còn tưởng vừa có tai nạn chết người.” Ông lão oán hận oán hận, nhưng vẫn tới bắt mạch cho Lâm Mị.

      Lâm Mị có chút bối rối, thấp giọng : “Vương đại phu, vừa rồi cháu vào vườn hoa, gặp nhiều người nên bủn rủn chân tay, ngất xỉu. Lúc này ngửi lá bạc hà đỡ hơn nhiều rồi, chắc có gì đáng ngại nữa.”

      Vương đại phu vừa bắt mạch cho Lâm Mị buổi chiều, đương nhiên nhận ra nàng, nghe nàng thế liền hiểu, ra phải ngất xỉu mà là ngửi phải khí tức của nam thanh niên nên ngũn người. Ông gật gật đầu, cầm túi thơm trong tay Lâm Mị đưa lên mũi ngửi rồi : “Lá bạc hà có tác dụng xua đuổi côn trùng và muỗi, cũng có thể kích thích để tỉnh táo, nhưng mùi hương quá nồng, nếu ngửi nhiều dẫn đến tê liệt khứu giác. Nếu cần thiết ngửi vẫn hơn.” xong ông trả túi thơm lại cho Lâm Mị, rồi mới quay sang với Tô phu nhân: “ bé này chỉ là quá sợ hãi mà ngất xỉu, cũng có gì đáng ngại. Nếu yên tâm, bốc thang thuốc an thần là được!”

      Tô phu nhân nghe thấy thế cũng yên lòng, cảm ơn Vương đại phu.

      Vương đại phu khoát tay, nhấc hòm thuốc muốn cáo từ. Liễu Vĩnh lại tới giữ tay Vương đại phu, cười : “Cháu uống hơi quá chén, tự cắn phải môi mình, còn vô ý cắn cả cổ tay. Thỉnh Vương đại phu xem chút, kê cho cháu ít thuốc bôi chống sẹo.” , mũi lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, hơi thất thần, khom người ngồi xuống ghế dài.

      Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh ngồi xuống bên cạnh, giật nảy cả người, vội vàng đứng lên, nắm chặt túi thơm né sang chỗ khác.

      Vương đại phu hướng cằm Liễu Vĩnh ra chỗ có ánh sáng để xem xét, cười : “Vết rách môi cần thuốc, bôi dầu lạc lên là được. Dù bôi ngày mai cũng tự liền miệng.” Dứt lời cầm cổ tay Liễu Vĩnh lên xem, lắc đầu : “Cậu say quá rồi, chắc tưởng cổ tay mình là chân gà mới cắn được như thế. Vết cắn sâu thế này, dù có bôi thuốc vẫn để lại sẹo.”

      “Haizzz, để lại sẹo sao?” Liễu Vĩnh cất giọng buồn bã, “ biết sau này vợ cháu có vì thế mà ghét bỏ cháu ? Vương đại phu, ông tài nghệ cao siêu tấm lòng nhân ái, chẳng lẽ có thứ thuốc nào để lại sẹo sao?”

      Trước đây khi bà vú của Liễu Vĩnh sinh bệnh, cũng là thỉnh Vương đại phu đến bắt mạch, Vương đại phu và Liễu Vĩnh cũng tính là người quen, thấy ra vẻ than vãn, ông lão “hừ” tiếng : “Nhìn lại , giống tự cắn lắm đâu, giống nương nhà ai cắn hơn đấy.”

      Lâm Mị đứng bên cạnh nghe thấy thế, sợ hãi nín thở, chỉ sợ Liễu Vĩnh , đúng vậy, chính là nương tên Lâm Mị kia cắn.

      “Phu nhân!” Bạch Đào thấy Liễu Vĩnh bị sao mà vẫn thỉnh Vương đại phu xem vết thương, dường như coi chuyện bị ta tố cáo ra gì, nhất thời ấm ức, gọi phu nhân Vĩnh Bình Hầu tiếng.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng rất tức giận, Liễu Vĩnh giỏi lắm, đến Hầu phủ giở trò với người hầu, còn điệu bộ như thể có chuyện gì, coi Hầu phủ là cái chợ sao?

      “Liễu Trạng nguyên!” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu phẫn nộ hô tiếng, “Chuyện của Bạch Đào, cậu định như thế nào?”

      Lúc này Liễu Vĩnh mới đưa mắt nhìn Bạch Đào, cười khẽ : “Bạch Đào, theo lời ngươi , lúc đấy ngươi bị đè xuống đất, thể động đậy, thừa dịp đối phương lỏng tay, mới tóm tay đối phương rồi cắn, đúng ?”

      Bạch Đào xấu hổ đỏ mặt, nhớ lại chuyện xảy ra lượt, chắc chắn là nhớ lầm, mới khẳng định như chém đinh chặt sắt: “Vâng!”

      “Như thế này sao?” Liễu Vĩnh gật gật đầu, đột nhiên nhảy dựng lên, hung hãn kéo Tô Trọng Tinh cái, duỗi chân gạt Tô Trọng Tinh ngã xuống đất, trước mắt bao người, ngồi đè lên Tô Trọng Tinh, dùng hai chân kẹp chặt hai chân Tô Trọng Tinh, tay bóp chặt tay Tô Trọng Tinh, cúi mình xuống.

      “Liễu Vĩnh, ngươi làm cái gì?” Tô Trọng Tinh bất ngờ kịp đề phòng nên bị Liễu Vĩnh tập kích, tay chân đều bị khống chế chặt chẽ, thể động đậy, lửa giận bùng lên, quay đầu ra sức giãy dụa, thừa dịp Liễu Vĩnh lỏng tay, Tô Trọng Tinh mãnh liệt bắt lấy cánh tay Liễu Vĩnh, chút nghĩ ngợi, nhe răng cắn cổ tay Liễu Vĩnh.

      “Ngừng!” Liễu Vĩnh gồng hai tay giữ chặt tay Tô Trọng Tinh, đồng thời né tránh miệng của Tô Trọng Tinh, hô: “Đừng khẩn trương, đây là ta làm mẫu cho mọi người xem, Bạch Đào cắn đối phương như thế nào.” , thấy Tô Trọng Tinh sửng sốt, mới ngẩng đầu hỏi Bạch Đào : “Bạch Đào, lúc ngươi cắn đối phương, có phải tư thế này ?”

      Tuy Bạch Đào nghi ngờ nguyên nhân Liễu Vĩnh làm thế, nhưng vẫn kiên định gật đầu, “Vâng!”

      “Vậy rồi, dấu răng cổ tay ta, tuyệt đối thể là do ngươi cắn.” Liễu Vĩnh cất cao giọng : “Ai nấy đều biết, trước kia ta có học chút võ công, tuy phải cao thâm, nhưng hoàn toàn có thể đánh thắng hai ba người đàn ông lực lưỡng. Nếu muốn cưỡng bức hầu trói gà chặt, đương nhiên để ta cắn được vào cổ tay, lưu lại dấu răng. Hơn nữa, mọi người xem , theo tư thế này, dù có thể cắn được cổ tay ta, cũng thể cắn vào vị trí này, hình dạng dấu răng, cũng phải thế này.”

      Chu Minh Dương và Chu Tư tiến lên xem xét, đều phải kinh ngạc, quả đúng là như vậy, dấu răng cổ tay Liễu Vĩnh, là mu bàn tay trái nhưng hơi chếch vào trong, theo tư thế của Tô Trọng Tinh lúc này, trừ phi có đủ sức lực phản công Liễu Vĩnh, mới có khả năng cắn vào vị trí đấy. Bị đè ngửa dưới đất mà tóm tay cắn, chỉ có thể cắn ở mặt ngoài cổ tay.

      Vương đại phu cũng xác nhận, tư thế như của Tô Trọng Tinh khó lòng mà cắn được mặt trong cổ tay Liễu Vĩnh, trừ phi lúc đấy nhổm được người dậy, hoặc là có sức lực giữ chặt cánh tay đối phương, nhe răng cắn mạnh may ra. Nếu bằng , chỉ có thể cắn được mặt ngoài cổ tay.

      “Được rồi, thực chứng minh, kẻ bị Bạch Đào cắn phải ta.” Liễu Vĩnh buông Tô Trọng Tinh ra, đứng dậy, khom người nhận lỗi : “Trọng Tinh, ngộ biến tòng quyền, xin hãy tha thứ cho vô lễ vừa rồi.” Nghiêm túc mà , ngươi vì muốn từ hôn, từ thủ đoạn hãm hại vị hôn thê của chính mình, còn dám lôi ta vào cuộc. Chuyện này, lòng ngươi tự biết. Ta đánh ngươi trận nhừ tử, chỉ quật ngã ngươi lần, là nhân nhượng ngươi lắm rồi. Chớ có trách ta.

      Mặt Tô Trọng Tinh tím xanh rồi lại tái ngắt, muốn đánh Liễu Vĩnh, lại thấy La Minh Tú đưa mắt ra hiệu, làm sao được, chỉ có thể áp chế lửa giận. Đúng vậy, là biểu muội dùng thủ đoạn bỉ ổi gài bẫy Liễu Vĩnh, nếu để Liễu Vĩnh công khai chuyện đó ra trước bàn dân thiên hạ, biểu muội đừng hòng bước chân vào làm dâu nhà họ Tô nữa. Cứ coi như sơ ý vấp ngã là được. Nhất thời cứ nhịn thế , tương lai tính sổ sau.

      Phía bên kia, Bạch Đào thấy Liễu Vĩnh thừa nhận, hai vị thiếu gia cũng đồng ý với lời Liễu Vĩnh, chỉ cảm thấy lòng trào dâng chua chát: chẳng lẽ hầu phải là người? Hầu bị cưỡng bức thể đòi công bằng cho bản thân? Hầu được dùng thủ đoạn mưu cầu hạnh phúc? Dù sao chuyện cũng đến nước này, lành làm gáo vỡ làm muôi. ta gạt lệ, rút từ trong vạt áo ra cái khăn tay, cầm góc khăn run run, nghẹn ngào : “Khi khống chế ta, kẻ đấy còn nhét cái khăn này để bịt miệng ta. Tuy ta chỉ là hầu , nhưng cũng biết chiếc khăn này phải thứ kẻ tầm thường có thể sở hữu. Trước đây ta từng nghe tiểu thư , khăn lụa tố la giao này là cống phẩm. Cống phẩm năm nay, Hoàng thượng có ban thưởng xuống, hai vị thiếu gia và tiểu thư mỗi người được ban thưởng cái, ngoài ra nghe còn ban thưởng cho cả Liễu Trạng nguyên và thiên kim nhà Tể tướng. Cái khăn quý hiếm này, phải của Liễu Trạng nguyên, còn có thể là của ai?”

      “Chà chà, ngươi cũng , khăn này chỉ ban thưởng cho mình ta, tại sao lại kết luận là của ta?” Liễu Vĩnh ngẩng đầu thấy cái khăn có mấy vết máu, dám nhìn lâu, đưa mắt chỗ khác, khoát tay : “Khăn cống phẩm có mười hai cái, thêu các loại hoa khác nhau dựa theo mười hai tháng trong năm ở góc. Khăn ta được ban thưởng, tuy ta dùng nhưng vẫn nhớ là thêu bốn đóa hoa mai ,…”

      Bạch Đào sửng sốt, giở khăn xem lại, mới phát góc khăn thêu hoa thủy tiên. Khăn này, khăn này…

      “Đây phải là khăn của đại ca sao?” Chu Tư “ơ” lên kinh ngạc: “Đại ca, là ?”

      Chu Minh Dương ngẩng đầu nhìn, giật nảy cả người, tại sao khăn của mình lại ở trong tay Bạch Đào? Chẳng lẽ lúc đấy cúi người nhìn ngó Bạch Đào rồi bị rơi khăn lúc nào biết?
      tiểu Viên Viênwindlove_9693 thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com

      Chương 22 – TÌM RA CHÂN TƯỚNG


      Là đại thiếu gia? Bạch Đào trước là vui vẻ, sau lại cả kinh, tay và môi đại thiếu gia hoàn toàn lành lặn, thể là . Có điều, tại sao ta lại bị bịt miệng bằng cái khăn này? Vừa ngẫm nghĩ ta liền toát mồ hôi lạnh, từ nãy đến giờ ta mồm tố cáo Liễu Vĩnh, nhưng vật chứng cầm trong tay lại là của đại thiếu gia, có là ai nhìn vào cũng cho là ta vu oan giá họa.

      Liễu Vĩnh bước đến nhìn ngó cái khăn, trưng ra vẻ mặt hết sức oan uổng, cười dài : “Minh Dương, cả khăn của cậu cũng rơi xuống rồi, đừng nên đổ mọi chuyện lên đầu tôi như thế?”

      “Khăn sao, cũng chẳng phải khâu dính vào người, vào vườn chẳng may đánh rơi thôi mà.” Chu Minh Dương nhìn cái khăn nhàu đến ra hình dạng gì với vẻ chán ghét, quay đầu với Liễu Vĩnh: “ phải lại, môi và tay tôi có vết thương, so với Liễu Trạng nguyên cũng đáng hiềm nghi hơn bao nhiêu.”

      Chu Tư nhìn nhìn Chu Minh Dương, rồi lại quay sang nhìn nhìn Liễu Vĩnh, đầu thầm phác họa ra hình ảnh phi thường tà ác: Liễu Vĩnh bất ngờ chạm mặt và đánh ngất Bạch Đào ngay tại chỗ. Trong vườn hoa, xiêm y Bạch Đào xộc xệch, ** ngang dọc, Liễu Vĩnh cởi thắt lưng Bạch Đào, bịt kín hai mắt ta, đè chặt chân tay, định giở trò nghe có tiếng bước chân, vội tránh sang bên. Lúc này, ông Chu Minh Dương phải ngủ chay hai năm xuất , vừa thoáng nhìn, liền trào dâng hứng thú, bèn rút khăn tay ra nhét vào miệng Bạch Đào, muốn xuống tay, bỗng nhiên lại có bước chân truyền tới, cụt hết hứng thú, ông nhấc chân bỏ . Thế là, kẻ thủ ác thứ ba hoa hoa lệ lệ lên sân khấu, chiếm tiện nghi Bạch Đào, xong việc thừa lúc đêm tối, lặng lẽ lẻn mất tăm.

      Nếu như vậy, vừa giải thích được tại sao Bạch Đào lại nhận định Liễu Vĩnh là hung thủ, mà lại bị bịt mồm bằng khăn của Chu Minh Dương. Nhưng vấn đề ở chỗ, kẻ thủ ác thứ ba … là ai?

      Chu Tư nghĩ ngợi đến nhập thần, mặt liền vẻ gian tà. Chu Minh Dương nghi ngờ liếc nhìn cái, nếu phải biết chuyện và Tô Trọng Tinh “gian díu” trong nhà cỏ, dựa vào cái vẻ mặt kia, nhất định hung thủ đích thực là Chu Tư.

      Thấy mọi chuyện trở nên rối tung rối mù, Bạch Đào run run làn môi như muốn gì, La Minh Tú sợ ta chó cùng rứt giậu, lộ chuyện hạ dược Lâm Mị ra giữa bàn dân thiên hạ, bèn tiến lên thưa với phu nhân Vĩnh Bình Hầu: “Hôm nay là sinh thần phu nhân, những chuyện phiền lòng bằng cứ tạm gác qua bên, ngày mai xử lý sau!”

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy giờ đến cả Chu Minh Dương cũng bị lôi vào cuộc, nhíu mày lo lắng, nghe thấy La Minh Tú như vậy, đương nhiên gật đầu, định phân công bà già dẫn Bạch Đào lui xuống trước. Lại nghe thấy Chu Minh Dương : “Mẹ, mẹ cứ ra sảnh chính . Chuyện của Bạch Đào cứ giao lại cho con xử lý. Chuyện chỉ vừa mới phát sinh, Bạch Đào lại cắn rách môi và cổ tay đối phương, có ký hiệu như thế, muốn tra cũng dễ thôi.”

      “Đúng, thừa dịp tân khách chưa về, vừa tiện để tra xem là ai.” Liễu Vĩnh cũng thành khách khí luôn: “Trùng hợp là ta sơ ý tự cắn phải môi và cổ tay mình, vì muốn chứng minh trong sạch, cũng xin được dốc phần sức lực!”

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vốn biết, con trai lớn của mình rất có năng lực, Liễu Vĩnh lại là trạng nguyên, cũng có tiếng giỏi giang, nếu hai người bọn bắt tay hợp tác, tự có phương pháp tra ra chân tướng cách nhanh chóng, bà liền gật đầu, chỉ hỏi xem có ai muốn cùng . La Minh Tú chỉ sợ Bạch Đào khai ra lời nào bất lợi với ta, liền ở lại. Lâm Mị cũng sợ tình chuyển biến rồi lại dính dáng đến nàng, hơn nữa chân nàng vẫn còn chút bủn rủn, ở lại đây ngồi nghỉ chân vẫn hơn.

      Tô phu nhân thấy có chuyện nảy sinh chen vào việc Lâm Mị chủ động từ hôn, lòng bà cũng muốn trì hoãn rồi xử lý sau, liền cầm tay phu nhân Vĩnh Bình Hầu ra, tiện đường tiễn Vương đại phu ra về.

      Thấy hai vị phu nhân và Vương đại phu , Chu Minh Dương ngồi xuống ghế chủ tọa, gọi người hầu vào rót trà, chờ người hầu lui ra, vừa cầm tách trà vừa : “Uhm, tạm thời cho người ra sảnh chính rót rượu cho tân khách, lúc rót rượu chú ý quan sát xem môi và cổ tay có vết thương .”

      “Nếu đối phương có thể đè chặt Bạch Đào, để ta nhúc nhích, tất phải là thanh niên trai tráng, những người già yếu cần dò xét, đỡ tốn thời gian.” Liễu Vĩnh bổ sung câu.

      “Đối phương vào vườn hoa, còn có thể toàn thân lui ra mà kinh động ai, chắc hẳn là kẻ rất quen thuộc đường lối lại trong Hầu phủ, những người lần đầu tiên tới Hầu phủ, vườn nằm ở hướng nào cũng cũng bỏ qua.” Chu Minh Dương đặt chén trà xuống, ngẫm nghĩ chuyện quen thuộc Hầu phủ, nếu đến chuyện quen thuộc đường lối lại trong vườn, có ai hơn bọn người hầu. Chẳng lẽ?

      Hai mắt Liễu Vĩnh cũng sáng ngời lên, “ rất đúng, liệu có thể là người hầu trong quý phủ ?”

      Liễu Vĩnh vừa dứt lời, Chu Tư liền tiến lên phía trước : “Đại ca, để em ra lệnh tập trung hết bọn hầu trai tráng trong phủ lại, đích thân xem xét phen.”

      Lâm Mị thấy Chu Minh Dương và Liễu Vĩnh ba câu hai lời khoanh vùng thủ phạm, có chút kinh ngạc. Lòng thầm quyết định, sau này phải cách hai người đó xa chút. Nếu bị hai người đó để tâm nhung nhớ hoặc là gài bẫy tính kế, mất mạng cũng bị lột da.

      Bạch Đào ngơ ngác nghe Chu Minh Dương và Liễu Vĩnh suy luận, lòng cứ tự hỏi ngừng, tại sao lại là tên hầu? Tại sao lại là tên hầu? Chẳng lẽ mệnh ta chỉ xứng với tên hầu? Đến lúc này, ta mơ hồ cảm thấy, nếu cứ cố bấu víu lấy Liễu Vĩnh và Chu Minh Dương, cuộc sống sau này chẳng tốt đẹp gì. Nhưng ầm ĩ đến mức này, nếu phải gả cho tên hầu, ta thấy thà chết còn hơn.

      Rất nhanh sau đó, Chu Tư xách tai Sừ Dược lôi vào.

      Mọi người thấy Sừ Dược bị rách môi, cổ tay in hằn dấu răng, so với những lời Bạch Đào miêu tả hoàn toàn trùng khớp, ai nấy đều thở dài nhõm hơi, tốt quá, bắt được thủ phạm rồi!

      Sừ Dược thấy Bạch Đào với đôi mắt sưng đỏ, tay cầm cái khăn tay nhầu nhĩ đứng trong góc phòng, lòng vang lên mấy tiếng “bịch bịch”, rồi nhìn sang lại thấy Chu Minh Dương trầm mặt nhìn , biết là tình bại lộ rồi, dám ngụy biện nhiều lời, quỳ sụp xuống thừa nhận chuyện làm. Có chút run run : ” Lúc đấy Bạch Đào nằm ở dưới đất, xiêm y xộc xệch, ** vô hạn, trừ phi là tượng đất hoặc thần tiên mới kiềm chế được. Tiểu nhân chẳng qua chỉ là kẻ phàm phu tục tử, trong lúc nhất thời bất chấp tất cả.”

      Tư thế hớ hênh đấy của Bạch Đào, dù là chính mình cũng thiếu chút nữa …, huống chi tên Sừ Dược chưa trải đời này? Chu Minh Dương nghĩ đến đây, sắc mặt hòa hoãn thêm chút, trầm giọng : “ như thế, tại sao ngươi dám cầm khăn của ta nhét vào trong miệng Bạch Đào?” To gan dám vơ bừa đồ của bổn thiếu gia, chán sống rồi phải ?

      “Lúc đấy sợ Bạch Đào hô hoán bị người khác bắt gặp, vừa lúc gió thổi đến cái khăn tay, tiểu nhân có thời gian nhìn kỹ, liền cầm khăn nhét vào trong miệng nàng. Tiểu nhân biết đó là khăn của đại thiếu gia. Nếu tiểu nhân biết, quyết dùng bừa.” Sừ Dược nghe được ngữ khí của Chu Minh Dương quá nghiêm khắc, biết là tình có cơ xoay chuyển, nhanh chóng dập đầu : “Tiểu nhân thích Bạch Đào tỷ tỷ, cầu thiếu gia thành toàn!”

      “Bạch Đào, hung thủ bắt được rồi. Ngươi muốn làm thế nào mới gọi là đòi được công bằng?” Nghĩ cho cùng hôm nay là sinh thần phu nhân Vĩnh Bình Hầu, Chu Minh Dương cũng muốn làm ra chuyện đầu rơi máu chảy, quỷ khóc sói gào gì. Huống hồ Bạch Đào lại là hầu của Chu Mẫn Mẫn, Sừ Dược cũng là kẻ được việc, nếu tha được vẫn hơn.

      Bạch Đào vừa nghe Chu Minh Dương hỏi, liền đè xuống ý định tìm cái chết, nhanh chóng cân nhắc tình hình. Chỉ có thể trách bản thân, chưa xác định ràng náo loạn om sòm. Bây giờ nghĩ lại, dù cho phải tên hầu kia giở trò đồi bại, mà là Liễu Trạng nguyên hoặc thiếu gia xuống tay, nếu bọn muốn rêu rao, mà bản thân ta lại rêu rao, tương lai nhất định lấy gì làm tươi sáng. Lúc này chọn Sừ Dược cũng là giải pháp. Huống hồ Sừ Dược so với Hoa Thái hề thua kém. Thứ nhất, Sừ Dược cao to hơn Hoa Thái; thứ hai, Sừ Dược là kẻ được Chu Minh Dương tin dùng, so với Hoa Thái có tiền đồ hơn rất nhiều; thứ ba, vừa rồi Sừ Dược đủ gan cầu Chu Minh Dương thành toàn, là kẻ can đảm dám làm dám chịu.

      Sừ Dược liếc trộm Bạch Đào, thấy ta cắn môi gì, nhanh chóng dập đầu : “Thiếu gia, hãy phạt tiểu nhân bị Bạch Đào tỷ tỷ đánh mắng mỗi ngày.” Chỉ cần thành thân, để nàng đánh mắng mỗi ngày.

      Chu Minh Dương thấy Bạch Đào lên tiếng phản đối, liền : “Bạch Đào, nếu ngươi gả cho , tự nhiên có thể trách mắng mỗi ngày. Ý ngươi thế nào?”

      Thấy Bạch Đào che mặt khóc lời nào, Sừ Dược lê gối đến bên cạnh ta, kéo tay áo ta : “Bạch Đào tỷ tỷ, nàng đánh ta mắng ta đều được, ngàn vạn lần đừng rơi nước mắt kẻo hại đến thân thể.”

      “Bốp” tiếng, Bạch Đào hung hăng vung tay tát, mặt Sừ Dược hằn hình bàn tay, Bạch Đào lại khóc : “Đồ tồi!”

      Chu Minh Dương thấy Bạch Đào vẫn cầm chặt cái khăn, có phần xót của, “Thôi được rồi, cái khăn ta tặng các ngươi làm quà cưới!”

      “Quà cưới chỉ có cái khăn này thôi sao?” Sừ Dược kêu lên thảng thốt, vốn cho rằng khi thành thân, nhất định thiếu gia thưởng mấy thứ đồ có giá trị, bây giờ lại thành ra chỉ cái khăn nho ?

      “Sao, ngươi còn muốn thế nào nữa?” Chu Minh Dương hừ lạnh tiếng, vỗ vỗ tay : “Hầu phủ là chỗ để ngươi làm ẩu ah? Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Trừ lương ba tháng, ngày mai nhớ tự lĩnh hai mươi roi phạt. Xong rồi, lui xuống hết !”

      Bạch Đào dù cam tâm, cũng chỉ có thể theo Sừ Dược lui ra. đường , Sừ Dược bị ta trách mắng rất nhiều.

      Phía bên kia, Hoa Thái nghe chuyện Bạch Đào tỷ tỷ vốn hứa gả cho , giờ quay quay lại, lại thành gả cho Sừ Dược, sao có thể nuốt trôi? Liền mắng, “Đôi gian phu dâm phụ giỏi lắm, các ngươi cứ chờ đấy, ta cho các ngươi biết tay.”

      Ngoài sảnh chính, phu nhân Vĩnh Bình Hầu tiễn các phu nhân ra về, đến khi chỉ còn lại Tô phu nhân, bà mới thở than, lắc đầu : “Sinh thần năm nay, là…”

      Chuyện hôm nay cũng liên quan đến Tô Trọng Tinh, nhất thời Tô phu nhân cũng có lời nào để an ủi. Hai người lại vào sảnh phụ, thấy Chu Minh Dương xử lý ổn thỏa chuyện Bạch Đào, cũng thở dài nhõm hơi.

      La Minh Tú thấy việc Lâm Mị đề xuất từ hôn bị chen ngang, lúc này sợ Lâm Mị đổi ý, liền lên tiếng gợi ý ngầm. Lâm Mị nghe mà bốc hỏa, thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân vào, cũng nhắc lại luôn, nàng : “Dưa hái xanh ngọt, thỉnh phu nhân đồng ý chuyện kia.”

      “Tiểu Mị ah, nếu muốn từ hôn, cũng nên gấp gáp lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.” Tô phu nhân thở dài : “Huống hồ, con chỉ là thiếu nữ yếu đuối, nếu như lui hôn, sau này biết tính thế nào?”

      “Phu nhân yên tâm, cháu tới từ đâu, trở lại nơi đấy. Tín vật đính hôn năm xưa vẫn do bà vú của cháu giữ, ngày mai cháu bà vú lấy ra trả lại Tô gia.” Lâm Mị kiên quyết lập trường, đêm nay về Tô phủ nữa, nàng quay sang thưa với phu nhân Vĩnh Bình Hầu: “Xin phu nhân đồng ý cho cháu ở nhờ Hầu phủ đêm, sáng mai bà vú của cháu đến đón cháu về quê ngay.”

      “Tiểu Mị, đứa bé này!” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy Lâm Mị như thế, lại có chút thương tiếc, đứa bé này rất giống Cố Khả Nhi. Nhớ lại năm đó…. bà nợ Cố Khả Nhi món nợ ân tình rất lớn, bằng hôm nay báo đáp cho con Cố Khả Nhi! Bà kéo tay Lâm Mị : “Sao lại là nhờ vả gì ở đây? Năm đó ta và mẹ con tình như tỷ muội. Giờ con tới, đương nhiên là phải ở lại Hầu phủ. Chờ chọn được ngày tốt, ta nhận con làm nghĩa nữ!”

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vừa vừa lườm Tô Trọng Tinh và La Minh Tú cái, thản nhiên : “Nghĩa nữ của ta, lo gì kiếm được tấm chồng tốt? Hà cớ gì phải làm bình thê cho kẻ nào?”
      tart_trungwindlove_9693 thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 23 – ĐÔI GIÀY THÊU MỚI


      “Phu nhân!” Lâm Mị sững sờ, run run làn môi, nên lời. Lần này, là trong họa được phúc sao?

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu ôm nàng, cười : “Còn gọi phu nhân gì nữa? Mau gọi mẫu thân!”

      Lâm Mị nhàng quỳ lạy, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào gọi: “Mẫu thân!” Lần này từ hôn, nàng chỉ là yếu đuối, thực cũng biết phải tính thế nào, hoàn toàn thể đoán trước tương lai rồi lưu lạc đến đâu. Trong lòng nàng, ra cực kỳ thê lương. Ngay lập tức, lại được phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhận làm nghĩa nữ, vui mừng bất ngờ này có lời nào để diễn tả.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu hành quả quyết, liền cho người gọi quản gia đến sảnh phụ, căn dặn: “Ngươi cho người lấy xe ngựa, tới Tô phủ, tiểu Mị là nghĩa nữ của ta, từ nay ở lại Hầu phủ. Dặn Cố mama thu dọn đồ đạc, đón về Hầu phủ ngay trong đêm. Cái gì có thể quên, tuyệt đối được quên tín vật đính hôn của tiểu Mị, nhờ cầm về đây.” Bà , rồi quay sang phân công Bạc Hà: “Ngươi bảo người thu dọn sương phòng, để tiểu Mị ở tạm đêm. Ngày mai gọi thầy phong thủy vào phủ, chọn viện hợp với tiểu Mị, rồi sau đó sửa chữa trang hoàng phen, chọn ngày vào ở.”

      “Tiểu muội!” Chu Minh Dương và Chu Tư cười hì hì bước tới gọi tiếng, thấy Lâm Mị uyển chuyển phủ phục xuống, hô tiếng đại ca nhị ca, khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong nhà có thêm em mỹ miều, tệ tệ!

      Chu Mẫn Mẫn cũng chạy vào, Chu Mẫn Mẫn sinh cùng năm với Lâm Mị nhưng sinh trước mấy tháng, tự nhiên là tỷ tỷ, khỏi lôi kéo Lâm Mị : “ tốt quá, ta vẫn buồn rầu vì mỗi khi có tâm có ai chia sẻ, bây giờ có muội muội rồi, lo tịch mịch nữa.”

      Chờ bọn hầu ra mắt Lâm Mị hết, phu nhân Vĩnh Bình Hầu lại bảo Bạc Hà hầu hạ bên cạnh Lâm Mị, an bài thỏa đáng xong, Tô phu nhân lại tới cầm tay Lâm Mị, nghĩ muốn khuyên nàng hồi tâm chuyển ý, hủy chuyện từ hôn.

      Lâm Mị thở dài : “Thực phu nhân nên chuyện đó với cháu. Cháu lên kinh nào phải để từ hôn, cháu là vì nghĩ đến chuyện thành thân mới lên kinh. Bây giờ bất đắc dĩ phải đề xuất từ hôn, tự nhiên là thể vãn hồi. Nhưng chiếu cố phu nhân dành cho cháu trong suốt mấy ngày qua, cháu ghi nhớ trong lòng, trăm triệu lần dám quên.”

      Tô phu nhân thấy Lâm Mị quyết ý, đành nuốt ngược lời muốn vào, trong lòng bà cân nhắc nặng nhiều lần, cuối cùng với Lâm Mị: “Tuy là như thế, nhưng ta vẫn đành lòng. Thế này , ta cũng nhận con làm nghĩa nữ. Sau này con lấy chồng, lại thêm nhà mẹ để cậy nhờ.”

      Tô phu nhân bất động thanh sắc đưa mắt nhìn La Minh Tú, lòng thầm nghiến răng căm giận: ngươi cho rằng Trọng Tinh từ hôn với tiểu Mị rồi, đính hôn với ngươi ngay lập tức sao? Chuyện này còn chưa xong đâu! Ta đau khổ cay đắng mới nuôi lớn được đứa con, chẳng lẽ lại có tư cách chọn vợ cho nó? Tiểu Mị là con dâu ta chọn, dù lúc này từ hôn, chỉ cần con bé còn qua lại Tô phủ, chuyện giữa con bé và Trọng Tinh đừng hòng chấm dứt. Dựa vào tài mạo của tiểu Mị, sau thời gian, Trọng Tinh bỗng nhiên đem lòng tương tư cũng chưa biết chừng. Huống hồ trước là nghĩa nữ, sau thành con dâu phải là chuyện chưa từng xảy ra.

      Tô phu nhân còn tâm tư kín đáo khác: phu nhân Vĩnh Bình Hầu chính thức nhận Lâm Mị làm nghĩa nữ, đến lúc đó, ai cưới Lâm Mị, tự nhiên cũng là người nhà với Hầu gia. Nếu thành người nhà danh chính ngôn thuận, cộng thêm tình bạn năm xưa giao tình giữa bà và phu nhân Vĩnh Bình Hầu càng thêm bền chắc. Nếu là cưới nghĩa nữ Hầu phủ, dù là Tô lão phu nhân cũng chẳng còn lời nào để phản đối.

      Dù sao Lâm Mị cũng ở trong Tô phủ được thời gian, được Tô phu nhân chiếu cố, lòng rất cảm kích, cũng cảm thấy có gì để báo đáp. Thấy bà cũng muốn nhận mình là nghĩa nữ, khỏi nhìn sang phu nhân Vĩnh Bình Hầu, thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười gật gật đầu, nàng mới thở phào hơi : “Phu nhân có lòng quý, sao có thể cự tuyệt?”

      Tô phu nhân cũng so đo chuyện Lâm Mị chưa sửa lại gọi bà là mẫu thân, chỉ sang Tô Trọng Tinh : “Trọng Tinh, còn qua đây ra mắt muội muội?”

      “Là con nên bái kiến Trọng Tinh đại ca mới phải.” Lâm Mị cầm túi thơm hít hà, tiến lên cúi chào Tô Trọng Tinh, hô tiếng ca ca, sau đó lại nhanh chóng lui về đứng sau lưng phu nhân Vĩnh Bình Hầu.

      Chu Mẫn Mẫn ngồi cạnh phu nhân Vĩnh Bình Hầu, mắt vẫn nhìn Liễu Vĩnh chăm chăm. Liễu Vĩnh lại có chút thiếu tập trung, ngờ Lâm Mị chỉ là mà lại có khí phách như vậy. muốn chịu trách nhiệm với nàng vì việc làm ở vườn hoa. Nhưng bây giờ Lâm Mị là nghĩa nữ nhà Vĩnh Bình Hầu, nếu đề nghị nàng là quý thiếp là hoang đường. Chuyện này đành tạm gác qua bên. nghĩ đến đó, liền đứng dậy cáo từ.

      Chu Minh Dương và Chu Tư thấy Liễu Vĩnh cáo từ, liền đứng dậy tiễn ra về.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghĩ: từ hôn, cho cùng cũng phải chuyện vẻ vang gì, liền cùng Tô phu nhân thương lượng xem phải với người ngoài thế nào để tránh lời dèm pha. Sau hồi bàn bạc, liền quyết định trùng hợp là đến dự thọ yến có vị huyền học đại sư, đại sư bấm đốt ngón tay tính toán, rằng Tô Trọng Tinh và Lâm Mị phu thê duyên bạc, huynh muội duyên thâm, tốt nhất là hủy hôn, nhận làm nghĩa huynh nghĩa muội. Thế là, Lâm Mị trở thành nghĩa muội của Tô Trọng Tinh. Cái cớ này tuy có nhiều điểm sơ hở, nhưng chẳng có kẻ nào sỗ sàng đến mức đến trước mặt các đương mà chất vấn, cũng tính là có thể che dấu nhất thời.

      Đến khi bà vú mang theo hành lý và tín vật đính hôn năm xưa đến Hầu phủ, khí sảnh phụ êm thấm trở lại.

      Ngay trong tối đó, Lâm Mị trả tín vật đính hôn lại cho Tô phu nhân.

      Ngày hôm sau, Tô lão gia Tô phu nhân cùng Tô Trọng Tinh đến Hầu phủ, thỉnh người làm chứng, bà mối, cùng chứng kiến của phu nhân Vĩnh Bình Hầu, trả lại tín vật của Lâm Mị, từ nay về sau nam cưới vợ nữ lấy chồng, ai liên quan đến ai. Đến lúc đấy, liền xem như chính thức từ hôn.

      Mấy ngày tiếp theo, Lâm Mị bận rộn theo phu nhân Vĩnh Bình Hầu xã giao thăm hỏi, lại thêm chuyện dọn dẹp phòng ốc, đặt mua trang sức, bận đến mức chẳng có thời gian nào để âu sầu.

      Về phía Tô Trọng Tinh, tâm tình rất nặng nề. Thiên hạ có lời đồn, đến Vĩnh Bình Hầu dự thọ yến, rồi phải lòng tiểu thư họ Ngô, hai người lén lút tình tự bị vị hôn thê Lâm Mị bắt quả tang, Lâm Mị quá phẫn nộ rồi đề xuất từ hôn vân vân. Vì lời đồn đó, Tô lão gia quở trách vài lần, có trăm miệng cũng thể bào chữa gì, lại biết làm sao. Tuy Tô phu nhân tra ra là có người cố ý tung tin đồn, nhưng vì sợ càng làm ầm càng lớn chuyện, đành để bà mối tới Ngô gia, đàm phán điều kiện rồi rước Ngô Ngọc Y về làm quý thiếp.

      Sau khi cưới Ngô Ngọc Y về, tuy Tô Trọng Tinh đặt Ngô Ngọc Y trong lòng, càng ngủ chung giường với ta, nhưng La Minh Tú thấy bên cạnh giờ thêm nữ nhân, vẫn tức nổ đom đóm mắt. Thêm chuyện Tô phu nhân đối với ta càng thêm xa cách, Tô Trọng Tinh cũng chẳng thân mật như trước kia. ta suy đoán Tô Trọng Tinh trách ta vì gài bẫy hãm hại Lâm Mị, lòng cảm thấy vô cùng ấm ức: ta vốn là con nhà tử tế, nếu vì Tô Trọng Tinh, hà cớ gì phải làm ra những chuyện như thế? Chẳng lẽ ta biết, nếu chuyện vỡ lở, mất hết thanh danh? Biết vậy mà vẫn phải làm, là vì lẽ gì chứ? Người khác hiểu cũng thôi, chẳng lẽ đến cả Tô Trọng Tinh cũng chịu hiểu!

      Sáng hôm đó, ta do dự xem có nên chủ động tìm Tô Trọng Tinh chuyện hay , chợt thấy rèm bị vén lên, tiểu nha đầu vào : “Tiểu thư tiểu thư, đại thiếu gia tới!”

      “Hừ!” Vừa nghe Tô Trọng Tinh tìm tới, La Minh Tú liền ra vẻ ung dung, đứng dậy đón chào, chỉ ngồi đối diện với cửa nhúc nhích.

      Tô Trọng Tinh vừa vào, liền vung tay bảo con hầu lui ra, ngồi xuống đối diện La Minh Tú, thấy La Minh Tú thậm chí còn thèm nhìn , quay mặt vào tường, khỏi cười khổ tiếng. Biểu muội và lớn lên bên nhau, phẩm chất của nàng thế nào, rất ràng, cũng bởi vậy, mới nhất mực trân trọng nàng, tiếc vì nàng mà làm trái ý tứ của mẫu thân. Nhưng từ khi Lâm Mị vào phủ, biểu muội bỗng thay tính đổi nết, lời trở nên chanh chua cay nghiệt, lúc nào cũng chỉ chăm chăm gây . Lần này, còn dám xuống tay hạ dược Lâm Mị. chậm rãi : “Minh Tú, chỉ muốn hỏi câu, mị dược em dùng hôm đó, là lấy từ đâu?”

      Vừa nghe Tô Trọng Tinh hỏi chuyện đó, tim La Minh Tú rơi đánh “bộp” cái, có chút hoảng sợ, lúc lâu sau mới lí nhí : “Bà vú đưa.”

      “Cho bà vú đến trang trại dưỡng lão !” Tô Trọng Tinh đứng lên, nhấc chân hai bước, lại dừng lại, vẫn quay lưng mà : “Tương lai chúng ta thành thân, nếu có người như vậy ở bên cạnh, thấy yên tâm.” Dứt lời vén rèm thẳng.

      La Minh Tú ngây người chút, hồi lâu sau mới nhận thức được để mà khóc. Bà vú chăm sóc ta từ , còn là quan hệ chủ tớ đơn thuần. Bây giờ biểu ca chỉ câu, liền chặt cánh tay của ta, bà vú cũng còn chỗ dựa. Nhưng nếu nghe theo biểu ca, theo tính tình của biểu ca, chỉ sợ, chỉ sợ ….

      La Minh Tú ngồi trong phòng đau khổ, bên phía Tô lão phu nhân, bà cụ cho người thỉnh Tô phu nhân đến phòng mình, thương lượng muốn đính hôn cho La Minh Tú và Tô Trọng Tinh.

      Tô phu nhân vừa nghe Tô lão phu nhân thế, liền đứng lên thưa: “Trọng Tinh vừa mới từ hôn bao lâu, nếu vội vã đính hôn, quá nhanh, khó tránh người đời đàm tiếu. Hơn nữa, sang năm Trọng Tinh tham gia thi cử, nếu có thể thi đỗ rồi đính hôn, chính là song hỷ lâm môn.”

      Lúc này, bà vú ở trong phòng chuyện với Lâm Mị, phỏng đoán xem lúc nào Tô Trọng Tinh chính thức đính hôn với La Minh Tú. Bà vú căm giận : “Tô Trọng Tinh thực là kẻ đui mù, tiểu thư tài mạo thế này, muốn, lại thích cái loại tinh chuyên hại người.”

      Lâm Mị ngừng thêu, ngẩng đầu duỗi lưng : “Lúc trước hầu Quý Mai của Tô lão phu nhân còn chân trái Tô Trọng Tinh có ngón dài hơn bình thường, làm giầy cho rất khó, vì muốn lấy lòng , cháu quản nhọc nhằn làm đôi giày, đưa cho người hầu của . Sớm biết thế này chẳng nhọc công.”

      “Đúng vậy, tiểu thư còn thức đêm làm giày cho . chừng, giày lúc này chính là đôi của tiểu thư làm.”

      Hoàn toàn chính xác, đôi giày Tô Trọng Tinh lúc này chính là do Lâm Mị làm, ngón chân hơi dài của được duỗi thẳng, vô cùng thoải mái, cúi đầu nhìn, thấy mũi giày hơi vểnh lên, hình thức độc đáo, liền hỏi người hầu: “Giày này ai làm? So với trước kia vừa chân hơn rất nhiều.”

      “Là Lâm tiểu thư làm trước khi .” Người hầu cũng tán thưởng, “Lâm tiểu thư khéo tay, nhìn đôi giày này, hẳn là tốn ít công phu.”

      Tô Trọng Tinh ngơ ngác sững sờ, đứng lên mấy bước rồi lại ngồi xuống, muốn đổi giày nhưng lại đành lòng. Lòng thầm nghĩ: kể ra, biểu muội cũng khéo tay, từng thêu tặng túi thơm khăn tay, nhưng chưa từng làm giày cho .
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :