1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến hôn nhân - Cống Trà (73c +PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 14 – NÓ LÀ DƯA CHUỘT


      Hoàng hôn ngả bóng, mặt trời xuống núi, những tia nắng cuối cùng rọi xuống nhân gian. Bạch Đào vừa chuyện với Lâm Mị, vừa giơ cái mũ rộng vành ra đưa cho Lâm Mị, cười : “Lâm tiểu thư, đây là vườn dưa, có cây bóng râm, đội tạm mũ này để che nắng.”

      “Mặt trời xuống núi, sao còn phải đội mũ?” Dù Lâm Mị thế, nhưng thấy Bạch Đào cố chấp đội mũ cho nàng, tiện cự tuyệt, chỉ có thể để yên để ta đội mũ.

      Vì xiêm y bị ướt, Lâm Mị phải mượn xiêm y của Chu Mẫn Mẫn. Kiểu tóc mà Bạch Đào búi cho nàng cũng là kiểu tóc Chu Mẫn Mẫn thường búi. Lại thêm vóc người của nàng và Chu Mẫn Mẫn khác biệt là mấy, nếu đối diện trong cự ly gần, chỉ nhìn từ xa, có là ai cũng nhận nhầm Lâm Mị chính là Chu Mẫn Mẫn.

      Thấy Lâm Mị cứ từng bước từng bước sa chân vào bẫy, Bạch Đào cũng có chút áy náy. Nhưng chỉ thoáng liền kiên định lập trường. La tiểu thư người ta và Tô thiếu gia là thanh mai trúc mã, vốn là đôi trai tài sắc, đột nhiên chen vào, kẻ sai là . biết mình chen ngang phá đám, lại chịu từ hôn, cố tình chia uyên rẽ thúy, sai càng thêm sai. La tiểu thư người ta tuy có đặt bẫy , nhưng người ta cũng gán với phường hạ lưu. Xem , người ta là an bài cho Trạng nguyên. Nếu là Ngô Ngọc Y gì đó, chỉ sợ cầu còn được! Về vấn đề bị bắt quả tang rồi, Liễu trạng nguyên để là vợ cả hay tiểu thiếp, chỉ có thể chờ xem vận may của đến đâu. Nhưng theo ta thấy, khả năng được làm vợ cả lớn. Về phần tiểu thư nhà ta, chứng kiến chuyện này, đủ để ấy chết lòng, chừng vì ta có công báo tin, còn có thể đồng ý gả ta cho gã sai vặt hạ đẳng nào đó nữa!

      Dọc theo đường , Bạch Đào giới thiệu tên gọi của các loại rau dưa, lại miêu tả rau dưa đó làm ra các món ăn ngon miệng thế nào. Lâm Mị dạo nhằm giết thời gian rồi tìm Tô phu nhân cùng về, thấy Bạch Đào hăng say kể truyện, cũng đành giả vờ lắng nghe. Hai người tản bộ lúc trời tối hẳn.

      “Sao thấy tiểu thư nhà ngươi đâu?” Lâm Mị nôn nóng muốn đến nhà cỏ, tìm Chu Mẫn Mẫn rồi cùng về. Đến gần nhà cỏ rồi, vẫn thấy bóng dáng Chu Mẫn Mẫn hay người hầu nào, nàng nhìn xung quanh, cười : “Khung cảnh đẹp thế này, lẽ tiểu thư nhà ngươi chưa thưởng thức vào nhà cỏ ngồi?”

      “Vườn này tuy đẹp, nhưng quanh quẩn lại cũng chỉ có thế này, tiểu thư nhà ta lạ lẫm gì, đương nhiên còn cảm giác háo hức. Hẳn là ngồi nghỉ trong kia!” Bạch Đào cười dài tiến thêm mấy bước, ý đồ che bớt bóng dáng Lâm Mị, dẫn dắt Lâm Mị về phía nhà cỏ.

      Liễu Vĩnh đứng ở trước cửa sổ nhìn ra, thấy xa xa có thiếu nữ dáng vóc xinh đẹp mặc xiêm y đỏ đội mũ rộng vành chậm rãi đến, tuy nhìn thấy mặt, nhưng theo xiêm y và kiểu tóc kia đúng là Chu Mẫn Mẫn. Nha hoàn bên cạnh cũng là Bạch Đào hay gặp, liền có chút an tâm. Bạch Đào đột ngột rảo bước, Chu Mẫn Mẫn dường như muốn đuổi theo, cũng bước nhanh hơn, vòng eo lắc , mép váy khẽ phất lên như bị gió thổi qua, vạn phần khiêu gợi, khỏi cười khẽ, “Chẳng lẽ biết ta đứng bên cửa sổ nhìn, nên cố ý khiêu khích?”

      cười yếu ớt, lùi lại mấy bước, ngồi xuống ghế, tự rót chén rượu, chậm rãi nhấp ngụm, vội nuốt xuống mà nhấm nháp từ từ, đoán xem rượu này là rượu gì. Có mùi hoa hạnh lướt qua đầu lưỡi, liền tin tưởng đây là rượu Hạnh Hoa nổi danh.

      chén rượu xuống, tứ chi liền rạo rực, tim đập thình thịch, loáng thoáng chút hưng phấn, hơi men bốc lên. Liễu Vĩnh cười khẽ, “Chẳng lẽ ‘Rượu say người, người tự say’?”

      (Tửu bất túy nhân nhân tự túy/ Sắc bất mê nhân nhân tự mê: Rượu làm người say mà là người tự say, cái đẹp làm mê người mà là người tự si mê cái đẹp.)

      Cũng đúng, bao năm nay, sống nghiêm khắc kham khổ, có đến thanh lâu cũng chỉ giới hạn ở uống rượu xã giao, tuyệt đối ngủ lại, càng giống các tài tử khác, lấy việc có vài hồng nhan để kiêu ngạo. Trong Trạng Nguyên phủ, thuê mướn bất cứ nha hoàn hầu nào, chỉ giữ bà vú chăm sóc từ khi còn đến giờ. Vì lẽ gì phải thế? Vì muốn cưới thiên kim nhà quyền quý, thể để kẻ khác tóm được chút nhược điểm nào, lòng chung sống với tiểu thư, thương tiểu thư đến cuối đời. Nhưng chung quy vẫn là thanh niên trai tráng, thi thoảng uống rượu cũng nảy sinh giấc mộng xuân. Lúc này, giai nhân ước hẹn, rượu ngon kề môi, bước chân phù phiếm, tinh thần nhộn nhạo, như cõi mơ.

      Nhịn từng đấy năm, cũng nên cưới vợ rồi. Chu Mẫn Mẫn, giống như đĩa cải xào này, chỉ cần hạ đũa, là bị nuốt trọn.

      Liễu Vĩnh giơ đũa lên, chậm rãi duỗi tay về phía đĩa cải xào, gắp gắp lên, định cho vào mồm, lại thấy có tiếng động ngoài cửa, vội bỏ gắp cải xào xuống, buông đũa, cười dài đứng lên, nấp ra sau cửa.

      Sau khi quyết định xong, rất có tâm trạng cùng bé nhà quyền quý này chơi vài trò lãng mạn cho bé đẹp lòng. Tương lai thành thân rồi, đây là những tháng ngày kỷ niệm tươi đẹp nhất, là những hồi ức khó quên nhất.

      “Kẽo kẹt” tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra nửa, có tiếng Bạch Đào vang lên: “Tiểu thư, bụng ta có chút ổn, ta phải chỗ này lát…. Tiểu thư tự vào trong .”

      “Sao thấy ai nhỉ?” Cửa gỗ vừa mở, Lâm Mị thấy bàn bày rượu và thức ăn, nhưng thấy người nào, khỏi ngẩn ra. Nàng định trả lời, bị Bạch Đào đẩy ngã vào trong, tránh khỏi việc lảo đảo ngã chúi vào phòng. Lại nghe thấy giọng nam trầm vang lên: “Mẫn Mẫn!” Tiếp theo thân thể bị kẻ đó đỡ lấy. Khí tức đàn ông đập vào mặt, nàng kịp bịt mũi, hai chân mềm nhũn, cột sống như chảy ra, đứng được nữa, chỉ có thể liều mạng cắn môi, thầm ra lệnh cho bản thân phải đứng thẳng rồi chạy trốn, nhưng càng giãy dụa, thân thể càng thêm mềm nhũn. Trong phòng quá tối, người đàn ông trước mắt là ai, nàng thực nhìn ra.

      Liễu Vĩnh thấy cửa bị đẩy ra nửa, lại nghe thấy tiếng Bạch Đào, liền rụt đầu lại, để Chu Mẫn Mẫn vừa vào, dùng tay bịt mắt bé, dịu dàng hỏi: “Đoán xem ta là ai?” ngờ Chu Mẫn Mẫn chẳng tiếng nào, lại bất ngờ ngã chúi vào phòng, đương nhiên chút nghĩ ngợi, vươn tay ra đỡ. Đỡ rồi, mới nhận ra này toàn thân mềm nhũn, hình như có chút bất thường. chưa kịp suy nghĩ gì, cửa gỗ bị đóng sập từ ngoài.

      Phản xạ có điều kiện khiến đẩy cửa, thấy mở được nữa. trong lòng lại như còn chút sức lực nào, đứng cũng vững, khiến có biện pháp xem xét tình huống ngoài cửa. Nhưng mơ hồ cảm thấy có chuyện ổn.

      Như bị điểm phải huyệt gì đó, máu huyết toàn thân trào dâng, nóng rực cả người, địa phương luôn bị áp chế, giờ cũng rục rịch ngóc đầu dậy. trong lòng, thơm như kẹo đường, tản mát ra mùi hương chết người, tựa như : “Tới ăn , tới ăn !”

      Thân thể tuy vẫy gọi, nhưng lý trí vẫn còn. Liễu Vĩnh biết bản thân bị kẻ khác hãm hại. Chỉ có thể cắn mạnh đầu lưỡi, nỗ lực tỉnh táo, khàn giọng hỏi trong lòng: “ là ai?” chờ đáp, tháo mũ nàng ra, dưới ánh sáng leo lét, gương mặt nàng hồng rực, mị nhãn như tơ, cắn môi thở gấp, ràng là nàng cũng trúng mị dược.

      Bằng tốc độ sấm sét, Lâm Mị liền hiểu đây là cái bẫy. Về chuyện do ai thiết kế, La Minh Tú hay là Tô Trọng Tinh, còn quan trọng. Quan trọng là nàng phải nhanh chóng nghĩ cách ra khỏi nhà cỏ.

      “Buông ta ra!” Lâm Mị lên tiếng mà như tình nhân nỉ non, lại thêm thở dốc, vô cùng dụ hoặc.

      Liễu Vĩnh vừa nghe thấy ngữ khí đấy, liền cảm thấy đến vành tai cũng cứng đờ. trước giờ Liễu Vĩnh chưa từng hay biết, trúng mị dược có thể khiêu gợi đến mức này. Dường như người xương, ôm vào trong ngực, mềm mại như bông, thơm tho thể tả. Nhưng cũng biết, việc khẩn cấp trước mắt, là phải rời khỏi nhà cỏ càng nhanh càng tốt, thể trơ mắt đứng chờ kẻ khác đến bắt quả tang.

      Cắn nát làn môi, nhờ đau đớn, ý thức có chút tỉnh táo lại, Liễu Vĩnh mới buông được trong lòng ra, dùng toàn lực mở cửa. Nhưng cửa bị khóa trái kỹ càng, trong lúc nhất thời, sao có thể mở được?

      Rời được vòng tay của Liễu Vĩnh, cột sống Lâm Mị cứng cáp hơn, thấy Liễu Vĩnh mở cửa ra, vì tình thế cấp bách ngàn cân treo sợi tóc, nàng hô: “Nhảy ra bằng cửa sổ .”

      “Cửa sổ quá , ta chui được.” Liễu Vĩnh cắn môi lần nữa, liếm liếm bờ môi rỉ máu, nhìn Lâm Mị : “Người mềm nhũn như xương, nếu chui được đầu qua có thể ra ngoài.”

      “Phiền giúp tôi tay!” Lâm Mị cũng biết , nếu để Liễu Vĩnh ra ngoài, mình nàng ở lại, vẫn nguy hiểm như cũ, bằng nàng tự ra trước.

      Ý chí phải mạnh mẽ nhường nào, mới có thể trong tình huống trúng mị dược mà ôm cũng trúng mị dược đẩy ra ngoài cửa sổ? Liễu Vĩnh vừa đẩy Lâm Mị qua cửa sổ, vừa bội phục chính mình.

      Cánh tay đàn ông vịn ngang hông, khí tức bao trùm toàn thân, Lâm Mị cảm thấy người như tan chảy đến nơi, mềm nhũn vô lực, chỉ có thể lẩm bẩm : “Có cây gậy chống cửa sổ chọc vào eo ta,….”

      Thứ chọc vào eo nàng, phải cây gậy chống cửa sổ, mà là vật rất khác. Gương mặt tuấn tú của Liễu Vĩnh đỏ bừng, máu nóng toàn thân dồn hết về chỗ nào đó, cơ hồ muốn kéo Lâm Mị xuống khỏi cửa sổ, tìm lạc thú trước mắt rồi tính sau.

      “Lấy cây gậy chống cửa sổ ra , ta khó chịu.” Lâm Mị thò được đầu ra ngoài, nhân lúc Liễu Vĩnh đẩy nàng qua khung cửa, nàng chuyện nhằm dời chú ý.

      Cạnh cửa sổ có mấy dây leo, có mấy trái dưa chuột lủng lẳng, trong lúc luống cuống, Liễu Vĩnh duỗi tay ra ngoài ngắt trái dưa chuột, đưa tới trước mặt Lâm Mị, : “Là nó chọc vào eo của . …” Nghe mị dược rất lợi hại, ta tự có biện pháp giải quyết, biết nàng có biết cách giải quyết ? Nghĩ đến đó, nhét trái dưa chuột vào miệng Lâm Mị, nhét vội nửa trái rồi nhanh chóng : “Nếu có khó chịu, cắn nó để nén khó chịu xuống, chịu đựng chút là ổn thôi. Bên ngoài có cây gậy trúc, tìm lấy cây mà chống, khỏi đây càng nhanh càng tốt.”

      Liễu Vĩnh dứt lời, đẩy được Lâm Mị ra ngoài hẳn, tiếp theo, đóng cửa sổ đánh rầm cái, chốt chặt, ngồi chờ trong bóng tối.

      Khí tức đàn ông dần tiêu tán, cột sống Lâm Mị dần cứng cáp, nàng cầm trái dưa chuột, đứng thẳng lên, thấy trời tối đen. Xa xa, có ánh sáng đèn lồng về phía này.
      windlove_9693 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 15 – THÚ TÍNH SÔI TRÀO


      Tối nay gặp phải chuyện của Ngô Ngọc Y, Tô phu nhân vô cùng chán nản, nhưng bà vẫn muốn chờ xem lúc nào tiện để thương lượng với phu nhân Vĩnh Bình Hầu mấy câu, chính thức xác định hôn của Lâm Mị, nhân tiện dàn xếp chuyện của Ngô Ngọc Y, tránh việc ta dùng cái chết để uy hiếp bà.

      La Minh Tú ngồi chuyện với Chu Mẫn Mẫn, lại có chút thấp thỏm trong lòng. Cho dù Liễu Vĩnh có uống rượu Hạnh Hoa hay , có kiềm chế được hay , chỉ bằng vào việc và Lâm Mị bị Tô Trọng Tinh và Chu Tư bắt quả tang nam quả nữ ở trong nhà cỏ, Lâm Mị ắt xấu hổ chịu nổi, tự động đề xuất từ hôn. biết Bạch Đào xử lý đến đâu rồi?

      Bạch Đào ở gần vườn hoa, lòng thầm suy nghĩ : thiếu gia là người thông minh, nếu để cậu ấy cùng Tô thiếu gia đến nhà cỏ, dù có thấy tình hình đấy, chỉ sợ vẫn đoán ra ít nhiều, đến lúc đó cậu ấy tra hỏi là đứa nào trợ giúp La tiểu thư mình đừng mong thoát tội. được, thể để thiếu gia cùng Tô thiếu gia đến vườn dưa.

      Bạch Đào cân nhắc xong, liền đường vòng, giả vờ tình cờ gặp Tô Trọng Tinh và Chu Tư, tiến lên hành lễ, bịa đặt mấy câu. Chu Tư nghe xong, quả nhiên dừng bước, cười với Tô Trọng Tinh: “Tạm thời cậu để Bạch Đào dẫn đường đến vườn dưa , tôi tránh mặt lát, đến đó sau.”

      Tô Trọng Tinh phiền muộn trong lòng, chỉ muốn tìm nơi nào yên tĩnh ngồi chút, chỉ khoát tay, ra hiệu Chu Tư muốn làm gì cứ làm, rồi theo Bạch Đào.

      được nửa đường, Bạch Đào giao đèn lồng vào tay Tô Trọng Tinh, cúi người : “Trời tối đen, chỉ sợ trong nhà cỏ có muỗi, để nô tỳ lấy chút cỏ thơm đến đốt trừ muỗi. Thỉnh Tô thiếu gia đến nhà cỏ ngồi trước lát.”

      Khi Tô Trọng Tinh cầm đèn lồng đến gần nhà cỏ, cũng là lúc Lâm Mị vừa chui từ cửa sổ ra ngoài. Về Liễu Vĩnh, khép chặt cửa sổ ngồi chờ trong nhà.

      Cửa sổ vừa đóng lại, nhà cỏ trở nên tối tăm, tầm mắt dần dần mơ hồ, chút hương thơm còn vương lại của người thiếu nữ càng thêm mê hoặc.

      Liễu Vĩnh cầm mũ mà Lâm Mị vừa đội, ngửi thấy hương thơm từ mái tóc nàng còn vương mũ, thú tính trong người sôi trào, nhe răng, hung hăng cắn mảnh nón nhai nhai. Nếu mình và Lâm Mị bị bắt quả tang, ai là kẻ được lợi? Là Tô Trọng Tinh? Hay là La Minh Tú?

      Đúng, đúng là như thế, Tô Trọng Tinh phẫn nộ đòi từ hôn, Lâm Mị có trăm miệng cũng thể bào chữa. Về bản thân mình, hờ, nam nhân phong lưu có là gì đâu? Cùng lắm là nạp Lâm Mị làm thiếp, sau đó tận lực trấn an Chu Mẫn Mẫn, thế là có thể coi như chưa có chuyện gì phát sinh, đúng ? Chẳng lẽ bọn nghĩ đến chuyện, mình thân là Trạng nguyên, bị thiên hạ dèm pha chuyện dụ dỗ vị hôn thê của người khác thể diện kẻ đọc sách thánh hiền sứt mẻ đến thế nào?

      Tô Trọng Tinh ra tay, Chu Tư ắt cũng có phần. Đúng là hai người “bạn tốt”! Liễu Vĩnh phun bã của cái nón trong miệng ra, đập cái xuống ghế, cái ghế vỡ tan tành, quăng cái nón, giơ cái ghế lên xem xét. Ah, mị dược chẳng những có tác dụng mài mòn ý chí, còn có tác dụng khác là kích thích tăng lực. biết đập ghế vào cửa có phá được cửa ? Mà thôi, chẳng may ghế lại vỡ trước cửa, chuyện gì xảy ra cũng xảy ra rồi, bản thân lại phí công uống nhầm mị dược. Giữ sức đấy để đánh người vẫn hơn.

      Ngoài cửa sổ, Lâm Mị vừa đói vừa khát, nàng cầm trái dưa chuột cắn miếng, nước dưa chuột chảy xuống cổ họng, làm nguội được chút lửa giận vì bị hãm hại. Nàng vừa cắn trái dưa chuột, vừa nhìn quanh tìm chỗ nấp, lúc này nàng mới phát ra, vườn dưa chuột toàn đụn đất thấp, trừ nhà cỏ và mấy cái lán cho người hầu trông dưa còn chỗ nào để trốn.

      Đèn lồng càng lúc càng gần, Lâm Mị lẩn vào bóng tối, trốn vào trong lán trông dưa, lặng lẽ ngồi sau dây dưa chuột. Lòng phẫn nộ ngút trời: La Minh Tú, Tô Trọng Tinh, các ngươi muốn ép ta từ hôn, về tình có thể tha thứ, nhưng giở đến loại thủ đoạn này, thể tha thứ. Lâm Mị cắn răng, nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể lén chạy về vườn hoa, nhìn xung quanh lượt, nàng lại phát , từ vị trí này của nàng, có thể nhìn thấy người cầm đèn lồng kia, hơn nữa còn nghe được tiếng của người đấy.

      Lâm Mị nhận ra kẻ cầm đèn lồng đứng trước nhà cỏ là Tô Trọng Tinh. Lòng càng thêm phẫn nộ, đây chính là vị hôn phu của nàng, người nàng sắp gửi gắm cả đời sao?

      Từ khi còn , nàng nhận ra, dù mẹ nàng xinh đẹp giỏi giang, vẫn phải rơi lệ vì cha nàng hư hỏng chơi bời. Cha nàng còn như vậy, đàn ông đời, thử hỏi có ai đáng tin? Cũng vì chuyện đó, nàng đến kinh thành rồi vẫn tìm nhà họ Tô ngay, mà cùng bà vú trọ ở khách điếm, cẩn thận nghe ngóng phẩm chất người nhà họ Tô, nghe được Tô lão gia là con người đứng đắn, Tô Trọng Tinh cũng tệ, mới hạ quyết tâm đến tìm.

      Bước vào Tô phủ rồi, lại nghe được chuyện Tô Trọng Tinh và La Minh Tú có tình cảm với nhau, lúc đấy nàng cũng nghĩ đến chuyện từ hôn. Nhưng nàng chỉ là bé mồ côi, nếu từ hôn rồi, những thể ở lại Tô gia, còn có đường lui, vấn đề đó mới là vấn đề khiến nàng phân vân do dự. Nếu Tô Trọng Tinh và La Minh Tú dùng thái độ ôn hòa thương lượng với nàng, dàn xếp cho nàng đường lui, đương nhiên nàng thành toàn cho hai người đó. Nhưng hai người họ vừa gặp lớn tiếng, chịu chuyện cho đàng hoàng tử tế bao giờ.

      Hôm nay bọn làm ra chuyện này, tuy thành công, nhưng cũng khó lòng đảm bảo là sau này bày mưu tính kế với nàng nữa. Nếu nàng khăng khăng đòi gả cho Tô Trọng Tinh, chẳng khác nào lột da hổ dữ. Nhưng nếu từ hôn, cũng phải chọn cách nào còn giữ được thể diện, thể để bọn ức hiếp đến mức còn chút mặt mũi nào.

      Tô Trọng Tinh tay cầm đèn lồng đến gần nhà cỏ, thấy tung tích Liễu Vĩnh đâu, cửa gỗ bị khóa bằng khóa đồng, lơ đễnh cắm đèn lồng tạm vào chỗ nào đấy, duỗi tay kéo khóa, nhấc chân đạp cửa. Cửa vừa mở ra, trong bóng tối đặc quánh, đột nhiên có vật gì đó hung hăng đập lên đầu . Tô Trọng Tinh hề đề phòng, né tránh kịp, bị đánh ngất xuống đất.

      Dưới ánh sáng đèn lồng, Liễu Vĩnh nhìn thấy rất , kẻ bị mình đánh ngất là Tô Trọng Tinh. Rất tốt, đánh nhầm người.

      lập tức kéo Tô Trọng Tinh vào trong nhà cỏ, quăng lên giường, chút hoang mang rót chén rượu, bóp mũi Tô Trọng Tinh, rót rượu bắt uống. Thấy Tô Trọng Tinh sặc ngụm, có dấu hiệu tỉnh lại, Liễu Vĩnh lại đấm phát nữa, rót thêm chén rượu, lúc này mới lui ra, thổi tắt đèn lồng, quay về nấp sau cửa tiếp.

      Lâm Mị ngồi trong lán, thấy rất ràng, Tô Trọng Tinh đạp cửa bước vào, sau đó nhà cỏ liền im ắng. Ngay sau đó, nàng thấy bóng Liễu Vĩnh thổi tắt đèn lồng, khỏi suy đoán động cơ của Liễu Vĩnh, muốn làm cái gì?

      Vừa mới nghĩ, toàn thân liền vã mồ hôi lạnh. Trời ơi trời ơi, ra Liễu Vĩnh thích đàn ông! Bảo sao trong tình huống trúng mị dược, vẫn có thể đẩy nàng ra ngoài bằng đường cửa sổ. đợi nam thanh niên đến rồi thổi tắt đèn, đóng cửa, sau đó….

      Quả nhiên, đàn ông đời có người nào tốt. Trước kia là cha, giờ là Tô Trọng Tinh và Liễu Vĩnh. Uổng cho tướng mạo đường hoàng đẹp trai của hai bọn , ngờ lại….

      Nàng nghĩ, lại thấy có người nữa đến nhà cỏ, thấy là Chu Tư, khỏi lẩm bẩm : “Ôi, lại tới thêm người.”

      Chu Tư thấy cửa ra vào khép kín, đương nhiên là cũng dùng chân đá cửa, cười : “Có ai , đâu hết rồi?” vừa dứt lời, liền bị đập phát, cũng ngất luôn tại chỗ.

      Ai bảo các ngươi bắt tay hại ta! Liễu Vĩnh thào câu, kéo Chu Tư vào nhà cỏ, quăng lên nằm cạnh Tô Trọng Tinh, cũng dùng cách khi nãy ép Chu Tư uống hai chén rượu, sau đó thở ra hơi, “Đại công cáo thành!”

      Trong nhà cỏ, là rượu có mị dược và đồ nhắm. Ba nam thanh niên tắt đèn, tiếng động. Lâm Mị vừa nghĩ đến cảnh đó, liền đưa tay lên lau mồ hôi, lẩm nhẩm niệm Phật, tự răn bản thân ngàn vạn lần được suy nghĩ lung tung. Lại nghe thấy tiếng mở cửa, người bước ra. Lúc này có mấy vì sao lấp lánh, duới ánh sáng lờ mờ, nàng nhận ra người đó là Liễu Vĩnh. Liễu Vĩnh đóng cửa, chốt cửa bấm khóa, phất tay áo xoay người, phóng khoáng bước .

      Nơi này nên ở lâu. Lâm Mị muốn đứng lên, lại thấy xa xa, có bốn năm đèn lồng tới, nàng dám nữa, lại ngồi xổm xuống. Chờ đèn lồng đến gần chút, nàng nhận ra, trước là phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân, sau là La Minh Tú và Chu Mẫn Mẫn.

      Lâm Mị nhếch môi cười. Từng này người đến bắt gian sao? Rất tốt, mọi người bắt quả tang hai tên đàn ông.

      Lúc này, Liễu Vĩnh chạm mặt Bạch Đào giữa đường, ỷ vào tác dụng tăng lực của mị dược, đánh ngất Bạch Đào, kéo vào vườn hoa. Nhưng đến khi sắp làm, lại có chút cam tâm. Lần đầu tiên của , chẳng nhẽ lại cứ thế này mà mất cho con hầu, chứ phải đem lòng thương nhớ?
      windlove_9693 thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 16 – QUYẾN RŨ CHẾT NGƯỜI


      Trăng chưa mọc, vài vì sao trơ trọi lấp lánh nơi chân trời.

      Đêm tối, mùi hoa.

      Liễu Vĩnh ngồi xổm dưới đất, hai mắt sáng quắc, nhìn Bạch Đào nằm bên cạnh. Lúc này, khứu giác của trở nên nhạy cảm vô cùng, mùi hoa, mùi thơm của thiếu nữ, lần lượt lần lượt vào trong khoang mũi. Toàn thân run rẩy, lỗ mũi nóng lên, máu mũi rỏ xuống từng giọt từng giọt, rơi mu bàn tay. Mùi máu tươi xộc lên, dẫn tới toàn những ý nghĩ cầm thú.

      Hai tay hung hăng xé áo ngoài của Bạch Đào, tay phải định thò vào ngực Bạch Đào, tay trái lại duỗi ra gạt mạnh tay phải, tâm lý giãy dụa ngừng. mặt muốn bất chấp tất cả mà xé xiêm y Bạch Đào, lý trí lại cảnh cáo, nha hoàn này là người hầu của Chu Mẫn Mẫn, bản thân còn chưa ngả bài với Chu Mẫn Mẫn, nếu dám làm bậy với nha hoàn của bé trước, nhất định rước lấy vô số phiền toái.

      Nhảy xuống ao nuôi cá chép, nhờ nước hạ nhiệt chăng? được, chưa đến chuyện sương xuống, nước ao rét lạnh, viêm phổi phong hàn. Rơi xuống nước, tất kinh động đến người của Hầu phủ, may rước phải rắc rối đừng mong thoát thân.

      Liễu Vĩnh cắn rách da môi, nỗ lực khôi phục lý trí.

      vốn tự hào lý trí hơn người, trúng phải mị dược còn thế này, người khác trúng mị dược còn đến thế nào? Nghe thiếu nữ trúng phải mị dược, nếu giải mị dược kịp thời, bị thất khiếu trào máu (máu chảy ra hai tai, hai mũi, hai mắt, mồm, đến mức này thường là nguy kịch lắm rồi, chỉ còn chờ chết), biết Lâm Mị có bị thế ?

      Tô Trọng Tinh đặt bẫy hãm hại Lâm Mị và , sớm muộn gì hai người đó cũng giải trừ hôn ước. Nếu Lâm Mị đồng ý, nạp nàng làm thiếp cũng chẳng thua thiệt gì?

      Liễu Vĩnh nghĩ đến đó, chống tay xuống đứng dậy, lưu luyến rời, ép buộc bản thân tránh xa Bạch Đào.

      Lâm Mị trúng mị dược, trong khoảng thời gian ngắn tất thể chạy xa. Nàng lại quen thuộc phương hướng trong Hầu phủ, nếu muốn ra sảnh chính phải vòng qua vườn hoa, vì cũng chỉ biết có đường đó. Lúc này ắt là ở đâu đó gần vườn hoa. Chỉ cần tìm được nàng, nàng là thuốc giải của mình, mà mình cũng là thuốc giải của nàng.

      Ở sảnh chính, tiệc rượu tàn, bắt đầu có người cáo từ ra về.

      “Tiểu Mị đâu rồi?” Mạc Song Kỳ tìm trong sảnh vòng, vẫn thấy bóng dáng Lâm Mị, khỏi nghi ngờ, muốn nhờ nha đầu tìm giúp. thấy mấy tiểu nha đầu vội vã chạy ra phía cửa, Mạc Song Kỳ bèn kéo người lại hỏi: “Muộn thế này rồi, lẽ vẫn có khách quý tới?”

      “Là đại thiếu gia nhà chúng ta trở về.” Tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ, “Đại thiếu gia lĩnh thánh mệnh, ra ngoài làm việc, vốn tưởng tháng sau cậu ấy mới về. ngờ, cậu ấy có thể về kịp sinh thần phu nhân. Chúng ta phải nhanh chóng báo với phu nhân, để phu nhân biết còn vui.”

      Mạc Song Kỳ từng nghe các tiểu thư khác thầm, phu nhân Vĩnh Bình Hầu sinh được hai trai , con trai trưởng Chu Minh Dương ra làm quan, là Ngự tiền hành tẩu của đương kim Hoàng đế, làm việc theo lệnh của Hoàng đế, rất được trọng dụng. Dù chưa thành hôn, nhưng các tiểu thư ai dám tới gần. Có lời đồn, Hoàng đế nhìn trúng , tương lai gả công chúa cho . Ai dám tranh người của công chúa, bộ chán sống chắc?

      (Ngự tiền hành tẩu : chuyên thay mặt Hoàng đế thị sát tình hình dân chúng và làm việc dưới chỉ đạo trực tiếp của Hoàng đế, tuy chỉ là bộ phận của thị vệ như Phúc Nhĩ Khang trong Hoàn Châu Cách Cách, nhưng là chức quan rất danh giá, chỉ huy Cấm Vệ Quân, chỉ dành cho con em hoàng tộc và các gia đình quyền quý)

      “Trong hai em, nếu tuấn tú, Chu Tư hơn chút. Nhưng nếu nam tính đàn ông, Chu Minh Dương lại hơn.” Bên kia, hai vị tiểu thư nghe được tin Chu Minh Dương trở về, lại lặng lẽ thảo luận.

      vị tiểu thư khác : “Chu Minh Dương và Liễu Trạng nguyên cùng là kẻ có tài, đều mười chín, nếu là người khác, chỉ sợ vợ con đầy nhà, vậy mà bọn vẫn độc thân, chỉ khiến người khác phải thắc mắc.”

      “Ta nghe , tuy Chu Tư phong lưu thành tính, nhưng phẩm hạnh Chu Minh Dương giống em trai chút nào?”

      “Nghe giữ mình trong sạch, chờ công chúa đó mà!”

      “Công chúa dễ trêu đâu. Chu Minh Dương có muốn giữ mình trong sạch cũng khó.”

      “Công chúa phải năm sau mới đến tuổi cập kê, Chu Minh Dương còn phải chờ năm nữa.”

      tên Chu Minh Dương, tại sao em lại có chữ ‘Minh’, chỉ là Chu Tư?”

      “Bởi vì tên của Chu Minh Dương là Thái hậu ban cho, còn Chu Tư là do phụ thân Vĩnh Bình Hầu đặt tên.”

      ra là vậy. Bảo sao người khác đồn Chu Minh Dương rất được lòng Thái hậu và Hoàng hậu!”

      Người hầu chưa tìm thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu, Chu Minh Dương gặp Vĩnh Bình Hầu, hai cha con lâu ngày mới gặp, tình cảnh cảm động nên lời. Lúc này, Chu Minh Dương quay sang với bọn người hầu: “Mẫu thân cũng ngờ ta lại về gấp vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này. Các ngươi cần vội, lát nữa tìm cũng được. Ta mang về mấy chậu hoa quý, phải nhanh chóng chuyển vào trong vườn, kẻo héo khô mất.”

      Ai nấy đều biết Chu Minh Dương mê hoa cuồng si, hoa tìm về, phải do tự tay gieo trồng mới chịu được, tuyệt đối cho người khác nhúng tay, khi cấy ghép hoa cũng tuyệt đối cho phép kẻ nào đứng bên cạnh, bọn người hầu chỉ có thể mang khăn đến cho lau mặt, dâng trà để uống ngụm, rồi để mặc bê chậu hoa vào trong vườn.

      Chu Minh Dương bê chậu hoa vào vườn, cấy ghép xong vội trở về, mà dạo vòng xem hoa trong vườn nở chưa.

      Lúc này đúng kỳ hoa nở, cơn gió lướt qua, Chu Minh Dương lại ngửi thấy mùi hương khác lạ. đẩy bụi hoa ra nhìn, thấy dưới bụi hoa, là mặc xiêm y màu trắng ngà nằm hớ hênh. Xiêm y xộc xệch, lộ ra áo lót màu đỏ. Dưới ánh sao, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, quyến rũ chết người.

      Chu Minh Dương chậm rãi ngồi xổm xuống, nhếch môi cười. cũng phải thánh nhân, từ khi mười lăm tuổi có thông phòng nha đầu (hầu nhưng hầu cả ngủ). Chỉ đáng hận lẽ, từ khi có tin Hoàng đế muốn gả công chúa cho , đến chuyện bọn nha đầu dám tới gần , chính cũng chủ động tránh mặt bọn nha đầu. lại vô trách nhiệm như em trai, thể sướng trước tính sau. Nhưng công chúa sang năm mới đến tuổi cập kê, chẳng lẽ phải nhịn năm nữa?

      Thầy thuốc cũng , nam giới nhịn lâu rất có hại cho thân thể!

      Gương mặt tao nhã của Chu Minh Dương chậm rãi cúi xuống ngực Bạch Đào.

      Lúc này, Lâm Mị còn ngồi trong lán, nhìn phu nhân Vĩnh Bình Hầu mở khóa, “kẽo kẹt” tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra, bà lạnh lùng : “Ai ở bên trong?”

      La Minh Tú cho rằng, khi mọi người tới, Tô Trọng Tinh và Chu Tư ắt là bắt gian tại trận, Lâm Mị khóc lóc trong góc nhà, Liễu Vĩnh hết lời dàn xếp, Tô Trọng Tinh phẫn nộ chỉ trích, Chu Tư khuyên nhủ đôi bên, tóm lại, tình huống rất ầm ĩ. Tuyệt đối tưởng tượng được, khi ta đến nơi, nhà cỏ tối om om, dường như bên trong người, nhìn đến cửa khóa trái tự lúc nào.

      Lòng La Minh Tú nặng trĩu xuống, thoáng lại được buông ra, ràng Bạch Đào , ta trông thấy tận mắt là Liễu Vĩnh vào nhà cỏ, còn tự tay đẩy Lâm Mị vào, tự tay khóa cửa. Chẳng qua mới được khắc thời gian (15 phút), hai người đấy có chạy đằng trời, nhất định là vẫn ở trong nhà cỏ. Về phần Chu Tư và Tô Trọng Tinh, có lẽ là khi tới đây, thấy cửa khóa trái, lười tìm người mở cửa, lại rẽ hướng khác rồi? Bất kể như thế nào, chỉ cần Lâm Mị và Liễu Vĩnh vẫn còn ở trong nhà, phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân bắt gặp rồi, bọn có trăm miệng cũng thể bào chữa gì.

      Liễu Vĩnh, dưng ngươi được mỹ nhân, chớ có đem lòng oán ta. Lâm Mị, ta tìm cho ngươi Trạng nguyên, đối với ngươi mà , cũng là kết cục tốt.

      Trong nhà cỏ tối om om, nhưng phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân nghe ra, có hai thanh , thở hổn hển cách rất bình thường.

      “Thiếu nữ chưa chồng lui hết lại, được đến gần!” Mặt phu nhân Vĩnh Bình Hầu biến sắc, bà cầm đèn lồng đích thân vào.

      Tô phu nhân vốn nguyện ý tin Lâm Mị có thể làm ra loại chuyện này, nhưng khi tiểu nha đầu đến báo lại, đúng là bà tìm tới tìm lui cũng tìm thấy bóng dáng Lâm Mị, càng tìm thấy tăm hơi Liễu Vĩnh. Lúc này, nghe thấy tiếng thở dốc, lòng bà tức giận vô cùng. Rốt cuộc bất chấp tất cả, cầm đèn lồng xông vào theo phu nhân Vĩnh Bình Hầu.

      Lâm Mị, xem ngươi còn lời gì để ? La Minh Tú thính tai, nghe được tiếng thở dốc, lặng lẽ thở phào nhõm. Ngày mai, phải gửi cho phụ thân lá thư, gợi ý để ông bàn bạc với bà ngoại và cậu (ở Trung Quốc, em trai của mẹ đều gọi là cậu), nhanh chóng tính chuyện hôn cho mình và biểu ca. ta nghĩ đến đó, lại nghe thấy nhà cỏ truyền ra hai tiếng đàn ông thét chói tai. trong hai tiếng hét đó, ràng là Tô Trọng Tinh.

      Biểu ca, ấy, ấy… sao lại ở trong nhà cỏ? La Minh Tú chút nghĩ ngợi, lao vào nhà cỏ nhanh như cắt.

      Chu Mẫn Mẫn đứng cạnh La Minh Tú, lại nhận ra trong hai giọng nam ràng là của trai Chu Tư. trai hẹn ai đến đây đương vụng trộm? Thấy La Minh Tú xông vào, đương nhiên ấy cũng xông vào cùng.

      Chu Tư tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, thân thể bị kích thích khiến liều lĩnh duỗi tay ôm bừa người bên cạnh. Người bên cạnh lại cũng liều lĩnh ôm chầm lấy . Hai người vừa muốn lấn át đối phương, lại vừa muốn cởi xé y phục đối phương, hề phát đối phương cũng là đàn ông. Đến lúc cửa bị mở ra, đèn lồng chiếu rọi, phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân la lên thất thanh, Chu Tư và Tô Trọng Tinh mới hơi hơi khôi phục được thần trí.

      Liễu Vĩnh chỉ mới uống chén, thiếu chút nữa là kiềm chế xong, bọn mỗi người bị uống hai chén, lúc này, có thể dưới tiếng hét của hai bà mẹ mà đẩy được đối phương ra, kỳ cũng phải công nhận là khả năng kiềm chế rất cao.

      “Mẹ, tình phải như mẹ nghĩ?” Chu Tư nổi tiếng là có lối sống hoang đường, lúc này sợ phu nhân Vĩnh Bình Hầu tròng vào cổ tội danh “đồng tính nam”, vội vàng biện bạch, “Chúng con bị kẻ khác hãm hại.”

      “Ai hãm hại hai đứa?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu tức giận vô cùng, được đấy, bảo sao chịu cưới hỏi gì, ra là có sở thích bệnh hoạn này. chừng là chính ngươi bầy kế, lừa Tô Trọng Tinh vào tròng.

      Giống phu nhân Vĩnh Bình Hầu, Tô phu nhân cũng phẫn nộ thôi, Chu Tư được đấy, ngươi thích đàn ông ra ngoài kia tìm ai chẳng được, hà cớ gì phải lôi Tô Trọng Tinh xuống bùn cùng.

      Lâm Mị thấy La Minh Tú và Chu Mẫn Mẫn cũng xông vào nhà cỏ, luống cuống đứng lên, xoa xoa đầu gối tê rần, màng việc có thể bị phát , tháo giầy cầm tay, khom lưng lén lút ra khỏi lán. Nhờ ánh sao, nàng rón ra rón rén vòng qua nhà cỏ, chạy về phía trước.

      Đây là lần đầu tiên nàng tới Hầu phủ, trong phủ tòa ngang dãy dọc, chỉ sợ lạc đường. làm sao được, đành về hướng vườn hoa. Chỉ cần được đến vườn hoa, là thấy đường ra sảnh chính, tìm thấy Mạc Song Kỳ, mượn ấy làm lá chắn, chuyện tối nay, có lẽ có thể dối gạt thiên hạ.

      Dưới ánh sao, nàng ngửi thấy mùi hoa thơm ngát, chắc là gần đến vườn hoa rồi. Cơn gió lướt qua, đưa tới mùi hương khác, nàng cả kinh, hai chân mềm nhũn, dựa lưng vào thân cây to, lòng thầm kêu khổ.

      Từ phía đối diện, có người chậm rãi ra, chính là… Liễu Vĩnh.

      Liễu Vĩnh hai mắt sáng quắc, toàn thân tản ra mùi hương mà Lâm Mị sợ vô cùng, nàng nghe thấy lên tiếng bằng chất giọng trầm thấp khàn khàn đứt quãng: “Ta ở đây ôm cây đợi thỏ. Quả nhiên, con thỏ tới.”
      windlove_9693 thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 17 – QUYẾT ĐOÁN TRỘM HƯƠNG


      Gió đêm mát lạnh, hoa tươi nở rộ, hương thơm ngào ngạt.

      Chu Minh Dương ngửi thấy, trừ hương hoa thơm, mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ, còn có chút mùi máu tươi như có như .

      Chu Minh Dương cúi đầu xuống, rồi lại chậm rãi ngẩng lên, đầu ngón tay gạt cổ áo Bạch Đào ra, nhưng vào, chỉ xẹt qua lồng ngực Bạch Đào, sau đó kề lên mũi hít ngửi, nghiên cứu hồi, đột nhiên cười “phì” ra tiếng: “Là máu mũi?”

      Chuyện này mà đồn đến tai công chúa, chắc xấu hổ mất hai năm là ít. Có hôm Chu Tư sai nhà bếp hầm tô canh đại bổ, may bị bê nhầm đến phòng , uống xong, tối đó, hầu ăn mặc hơi mát mẻ vào phòng dọn dẹp, chưa kịp làm gì chảy máu mũi. Đối với kiện đấy, vẫn thầm tức giận. Đối với chuyện chảy máu mũi, ký ức của vẫn còn rất mới mẻ.

      Kỳ , ham hố Công chúa chút nào. Dựa vào năng lực và gia thế của , cần Công chúa đến dệt hoa gấm (làm chuyện thừa thãi). Huống hồ, Công chúa điêu ngoa tùy hứng, dễ hầu hạ. Có điều Thái hậu và Hoàng hậu lộ ra ý tứ đó, biết cự tuyệt thế nào? Có lẽ, nên nghĩ cách đẩy Công chúa đến với người khác. Nghe công chúa thích mỹ nam tử, có lẽ, nên để công chúa trông thấy em trai ruột Chu Tư, hoặc là Liễu Trạng nguyên, nếu trông thấy Tô Trọng Tinh. Ba kiểu mỹ nam, tất người lọt mắt xanh của Công chúa!

      “Bỏ , bị kẻ khác sờ qua rồi, cũng chẳng quý báu gì.” Chu Minh Dương nhấc tay ra, dùng ngón tay dính máu đỏ sậm, bôi lên môi Bạch Đào, giống như thoa son. Thấy môi Bạch Đào đỏ màu máu, càng thêm kiều diễm, mới đứng lên phẩy phẩy y phục, xoay người .

      Chu Minh Dương mới khỏi, tên sai vặt của tìm tới, vừa vừa lẩm bẩm: “Đại thiếu gia chuyển mấy chậu hoa, sao lại lâu như thế?”

      Gã sai vặt Sừ Dược vòng qua vườn hoa, đẩy bụi hoa ra hai bên, dụi mắt, nhất thời hai chân tê dại. nằm dưới đất áo ngoài xộc xệch, áo lót mở nửa, bộ ngực sữa lộ ra nửa, môi đỏ như máu, dưới ánh sao, khiến người khác khó lòng kháng cự. này, chính là Bạch Đào tỷ tỷ bên cạnh tiểu thư đây mà!

      Bạch Đào tỷ tỷ người cũng như tên, trắng bóc như quả đào, gã sai vặt to gan nhìn thấy ta như thế, nhìn lén hai lần. là gã sai vặt to gan nhất, nếu có cơ hội, đâu chỉ nhìn lén hai lần, có nhìn lén ba bốn lần cũng là chuyện bình thường.

      Sừ Dược theo Chu Minh Dương, là sai vặt trong phủ, ra cũng là hạng hạng hai trong bọn người hầu, lòng liền tự cho là mình rất có tư cách ái mộ người hầu thân cận của tiểu thư, Bạch Đào chính là đối tượng ái mộ. Lần này theo Chu Minh Dương ra ngoài làm việc, Chu Minh Dương có đồng ý với , hồi phủ gả hầu cho . thầm quyết định, nhất định phải nghĩ cách để thiếu gia gả Bạch Đào cho .

      Lúc này Bạch Đào nằm ngất hớ hênh thế này, Sừ Dược đoán, hẳn là có tên người hầu nào ăn nhầm gan báo, mang Bạch Đào đến đây định làm chuyện đồi bại, nhưng chưa kịp làm bị kinh động, kết quả bỏ chạy. đáng giận, đây là vợ tương lai của , thế mà lại bị kẻ khác đưa tới đây định làm chuyện đồi bại, may là tới kịp.

      Sừ Dược xoa xoa tay, do dự nhiều lần, cuối cùng cưỡng lại được phần “con” trong đầu. nghĩ: Bạch Đào bị thế này, mình nhìn thế chứ nhìn nữa cũng chẳng có gì khác biệt. Nếu dám làm tới, sau này lòng Bạch Đào tỷ tỷ nhất định hướng về phía mình. A ha, từng nghe nhị thiếu gia qua, cái gì mà “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu”. ngờ tên sai vặt như , cũng có cơ hội đương vụng trộm!

      nhìn xung quanh lượt, sau đó duỗi tay ôm Bạch Đào, kéo đến sau bụi hoa khác. Quyết định nhân ngày lành tháng tốt, quyết đoán trộm hương.

      Sừ Dược theo Chu Minh Dương ra ngoài lâu, hề biết chuyện Chu Mẫn Mẫn hứa gả Bạch Đào cho tên sai vặt khác tên Hoa Thái. Gã Hoa Thái kia, là cháu gọi tổng quản phụ trách thu mua bằng chú, cực kỳ khó đối phó! Bây giờ Sừ Dược dám hớt tay Bạch Đào, tương lai đấu tranh với Hoa Thái, cực kỳ thê thảm.

      Trong nhà cỏ, La Minh Tú cơ hồ cắn muốn rách môi, sao lại thế này? Tại sao phải Liễu Vĩnh và Lâm Mị ở trong nhà, mà lại là Chu Tư và Tô Trọng Tinh? ta vừa suy nghĩ, vừa giả vờ chân tay luống cuống, vụng về động vào bầu rượu bàn. Bầu rượu rơi đánh “cạch” cái, bao nhiêu rượu còn lại ngấm hết xuống đất. Rượu với mị dược là ta chuẩn bị, nếu bị tra ra, mất mặt chỉ còn nước tự tử.

      Chu Tư và Tô Trọng Tinh sửa sang lại áo xống tử tế, ăn rất nhiều dưa chuột, mới tạm khống chế được lửa dục trong người. Vì trong miệng có mùi rượu, muốn rót rượu xem xét kĩ càng, thấy La Minh Tú làm đổ bầu rượu, chỉ đành từ bỏ ý định đó.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân chịu tin tưởng vào lời giải thích của Chu Tư và Tô Trọng Tinh, giận đến mức được tiếng nào.

      Chu Tư nghi ngờ là Liễu Vĩnh đánh ngất bọn , nhân tiện quay sang hỏi Tô Trọng Tinh: “Trọng Tinh, cậu có kịp nhìn xem là ai đánh ngất cậu ?”

      kịp nhìn, còn cậu?”

      “Tôi cũng thấy .” Chu Tư , cầm đèn lồng vòng, tìm thấy ở góc nhà có cái mũ rộng vành, vành nón còn bị cắn mất miếng, khỏi “hừ” tiếng: “Chỉ cần tra xem mũ này là của ai, liền có thể tra xem ai từng đến nhà cỏ tối nay.”

      “A, mũ này là của em mà.” Chu Mẫn Mẫn cầm cái mũ, kinh ngạc cực kỳ, “Em chán cái mũ này từ lâu rồi, quăng vào góc nào cũng chả nhớ, sao lại lạc đến tận đây?”

      “Tìm tiếp, chừng vẫn còn manh mối khác.” Tô Trọng Tinh cầm đèn lồng ra ngoài nhà cỏ xem xét, cách nhà cỏ xa, tìm thấy trái dưa chuột bị cắn dở.

      có người hãm hại hai đứa?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nổi giận, “Điều tra cho , xem kẻ nào to gan đến vậy. Được rồi, trời tối rồi, nhanh về sảnh chính, mai cho người tìm.”

      Lúc này, cách vườn hoa xa, Liễu Vĩnh chậm rãi tới gần Lâm Mị, thấy Lâm Mị vòng tay ôm cây, lồng ngực nhấp nhô, giống như sợ hãi, giống như yếu ớt, khỏi dịu dàng : “Rất khó chịu phải ? Thả lỏng chút, tôi giúp em xử lý.”

      “Ngươi đừng tới đây!” Lâm Mị cho rằng ngữ khí của mình nhất định là rất kiên quyết, nhưng lọt vào trong tai Liễu Vĩnh, thanh mềm mại pha lẫn tiếng thở dốc đó, giống mời mọc mau nhào tới .

      Khi uống chén rượu có mị dược là lúc hoàng hôn, giờ trời tối đen, nhẫn nại của đến giới hạn cuối cùng.

      lâu, nhưng diễn ra nhanh, Liễu Vĩnh nhảy chồm về phía trước, ôm lấy Lâm Mị cách chuẩn xác.

      Khí tức đàn ông đập thẳng vào mặt, Lâm Mị bủn rủn chân tay, từ đỉnh đầu đến gót chân, còn chỗ nào gắng gượng được, mềm nhũn như khối bông. Đến cả câu khiển trách, cũng tan chảy như nước, như câu tình ca của con hát ngân nga, khi ngân đến cuối, cổ họng rung rung, khiến người nghe càng thêm mê mẩn.

      Liễu Vĩnh vừa ôm, thấy như ôm khối bông ấm áp, rốt cuộc nhẫn được, định làm tới, lại thấy Lâm Mị nỉ non như tình nhân: “Ngươi dám cử động, ta liền tự tử, chết mạng người.”

      Thân thể yếu mềm, ý chí nhất định phải cứng rắn. Lâm Mị biết, phải tàn nhẫn, Liễu Vĩnh mới dám mạo phạm nàng.

      Liễu Vĩnh đột ngột bất động, nghĩ buông tay, lại nhận ra trong lòng mềm nhũn, căn bản có cách nào đứng vững, dùng tay trái đỡ eo nàng, định chuyện, lại nghe thấy có tiếng bước chân, cũng có ánh sáng đèn lồng đến, rốt cục dám làm bừa, che miệng Lâm Mị, nấp sau cây cổ thụ.

      Người cầm đèn lồng, dường như là hai hầu . Hai hầu đến cây cổ thụ Liễu Vĩnh và Lâm Mị nấp bắt đầu chuyện.

      “Tối muộn thế này, các vị phu nhân muốn tìm phu nhân để tiếng cáo từ, nhưng lật tung cả phủ cũng chẳng thấy bóng dáng phu nhân. biết đâu rồi?”

      “Chắc là phu nhân uống quá chén, tìm chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi chút!”

      “Nhưng đằng kia cũng có người tìm, chúng ta thể lười biếng, đành lòng vòng vậy.”

      mới nhớ, chẳng những tìm thấy phu nhân, còn tìm thấy nhị thiếu gia và tiểu thư nữa!”

      “Ngươi thôi, đâu phải chỉ thấy thiếu gia và tiểu thư, còn thấy Liễu Trạng nguyên và Tô thiếu gia nữa kìa!”

      “A, ngươi là, mới đến Liễu trạng nguyên và Tô thiếu gia liền chảy nước miếng.”

      “Ngươi mới chảy nước miếng.”

      Hai hầu đuổi nhau cười chí chóe.

      Liễu Vĩnh vừa đề phòng hai hầu đuổi đến chỗ mình, vừa cọ sát vào bắp đùi Lâm Mị. có cách nào khác, nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, có bộ phận nào đấy cứng rắn chịu kiểm soát của , cứ thế hành động.

      Đâm, chọc, ma sát, ngang, dọc …, cây trường thương dùng đủ kỹ năng trêu đùa nơi mềm mại. Cảm giác * *.

      Toàn thân dâng lên cảm giác khác thường, như muốn tan chảy. Lâm Mị xấu hổ giận dữ cùng lúc, nhưng lại có khí lực đẩy Liễu Vĩnh ra, miệng bị dùng tay bịt kín, nàng như muốn hết hơi.

      Rốt cuộc hai hầu cũng trêu nhau xong, cầm đèn lồng xa. Liễu Vĩnh cũng đến giới hạn, liễu lĩnh đâm bừa vào bắp đùi Lâm Mị. Thừa dịp Liễu Vĩnh lỏng tay, Lâm Mị nhe răng cắn cổ tay , cơ hồ muốn rứt cả thịt. Liễu Vĩnh lúc này lại thấy đau, chỉ hung hăng đâm vào bắp đùi mềm mại của Lâm Mị, hỏa khí kìm nén lâu, rốt cục phát tiết ra.

      Lâm Mị lệ tràn khóe mi, tuy rằng chưa **, nhưng thế này, biết tính thế nào?

      Liễu Vĩnh khôi phục lý trí, cúi người hôn lên nước mắt Lâm Mị, làm gì nữa, chỉ thầm : “Em yên tâm, tôi nhất định chịu trách nhiệm.”

      ?” Lâm Mị liếm liếm bờ môi, bờ môi có mùi máu tươi, là máu từ cổ tay Liễu Vĩnh, chắc là cắn sâu lắm. Dấu răng đó, nhắc nhở , về những chuyện làm hôm nay.

      “Buông ta ra !” Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh rốt cục cũng cử động cổ tay, dường như lúc này mới biết đau, liền : “Nếu có người tới, thể thoát thân đâu.” Nàng vừa dứt lời, lại nghe thấy có tiếng đàn ông truyền tới, “Ai trốn ở bên trong đấy?”

      Liễu Vĩnh nghe được thanh đó, mặt liền biến sắc. Lúc này, quyết thể để Chu Minh Dương bắt gặp và Lâm Mị. Trước hết cứ tạm tránh mặt chút. Chu Minh Dương nhìn thấy Lâm Mị, biết là vị hôn thê của Tô Trọng Tinh, tự nhiên sai người hộ tống về, cũng yên tâm.

      Liễu Vĩnh buông nàng bước , Lâm Mị đành trả lời: “Là ta!”

      Khí tức đàn ông còn quẩn quanh trước mũi, thanh Lâm Mị quyến rũ mê người, trong đêm tối, chẳng khác nào ám hiệu mời mọc.

      Chu Minh Dương vừa rồi thấy Bạch Đào hớ hênh, nhất thời hưng phấn, vốn chẳng có gì để làm, dạo vòng, vẫn dập được dục hỏa trong lòng, rất buồn bực, giờ nghe thấy thanh quyến rũ ngọt ngào này, cảm thấy rất có hứng thú, hỏi: “ là ai?” Vừa , vừa tiến về phía có giọng .

      Khí tức Liễu Vĩnh vừa tiêu tán, lại gặp phải khí tức của nam thanh niên khác. Lâm Mị kiên cường gồng cột sống, nhưng cột sống cứ mềm nhũn ra, nàng dựa thân cây ngừng kêu khổ.
      windlove_9693 thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 18 – LÀ AI GIỞ TRÒ


      Cuối cùng bọn người hầu cũng tìm thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu ở vườn dưa, liền đại thiếu gia Chu Minh Dương mới về, các vị phu nhân ở ngoài kia cũng muốn cáo từ, tìm mãi thấy phu nhân, ra phu nhân ở vườn dưa! Bọn họ nghĩ chắc phu nhân uống hơi quá chén, đến vườn dưa ăn dưa chuột giải rượu.

      Chuyện khác , vừa nghe con trai lớn Chu Minh Dương về gấp, phu nhân Vĩnh Bình Hầu vừa mừng vừa sợ, vội với Chu Tư: “Nếu lời con , nhanh chóng điều tra xem rốt cục là ai đánh ngất hai đứa!” Trong lòng bà, tin lời Chu Tư cho lắm. yên lành, kẻ nào đến hãm hại hai tên đàn ông? Huống hồ, chỗ này là chỗ nào? Đây là Hầu phủ cơ mà, người lạ nào vào được đến đây. Cho dù suy luận rằng khách dự tiệc hôm nay bày trò nghịch ngợm, nhưng dàn cảnh hai tên đàn ông vào phòng kín kẻ đó được lợi gì? Nếu là con nhà mình hoang đường thành tính, tự nhiên muốn thử cảm giác cùng đàn ông bà tin tưởng tuyệt đối.

      Tô phu nhân cũng bán tín bán nghi, nhưng tới lúc này vẫn thấy tung tích Lâm Mị, lòng bà rất bất an, chỉ sợ Lâm Mị gặp phải chuyện gì, hoặc là bị người khác kéo vào chuyện gì. Bà muốn quay về sảnh chính tìm Lâm Mị, lại thấy người hầu nâng ba kiệu mềm đến, bèn ngồi lên kiệu. Chu Mẫn Mẫn ngồi kiệu, phu nhân Vĩnh Bình Hầu ngồi kiệu, vậy là La Minh Tú hết phần.

      La Minh Tú vốn vội vã gì, thấy Chu Mẫn Mẫn tỏ ý nhường, tất nhiên là ta ra vẻ nhún nhường, ta bộ cũng được.

      Trước khi Chu Minh Dương ra ngoài làm việc, có hứa với Chu Mẫn Mẫn, mang về cho bé mấy món đồ chơi vui lạ, Chu Mẫn Mẫn nghe thấy tin trai trở về, nóng lòng muốn gặp , thấy La Minh Tú khiêm nhường, ấy cũng khách khí nữa.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu liền sai mấy người hầu theo hộ tống La Minh Tú. Lại dặn Chu Tư tìm xung quanh lượt, xem có kiếm được kẻ hãm hại trốn ? thể bỏ qua chuyện này dễ dàng. Tìm được áp giải đến quan phủ. xong, người hầu nhấc kiệu, nha hoàn cầm đèn lồng trước, về phía sảnh chính.

      Khổ cực lắm mới thiết kế được cái bẫy này, giờ chẳng lẽ trơ mắt nhìn mọi chuyện đâm vào ngõ cụt? La Minh Tú như kiến bò chảo nóng. Qua đêm nay, chỉ sợ ta chỉ còn cách trơ mắt nhìn Tô Trọng Tinh cưới Lâm Mị. được, chuyện đến nước này, chỉ có thể Phá Phủ Trầm Chu (đập nồi dìm thuyền) (*), được ăn cả ngã về .

      ta bảo bọn người hầu ra ngoài đứng chờ, chậm chạp cầm cái mũ trong tay Chu Tư, ậm à ậm ừ : “Lúc hoàng hôn, em có nhìn thấy Bạch Đào dìu Lâm Mị từ phòng thay quần áo ra, Lâm Mị muốn vào vườn dưa tản bộ, nhất thời lại ngại ánh nắng chiều, muốn tìm cái mũ để che nắng. biết Bạch Đào tìm đâu ra cái mũ đưa ta, em thấy rất giống cái mũ này! Chuyện này, tìm Bạch Đào hỏi chút liền biết .” Chỉ cần tìm Bạch Đào đến, có Bạch Đào làm chứng, Lâm Mị trốn thoát.

      “Nếu là Lâm Mị chờ trong nhà cỏ, ấy chẳng qua chỉ là thiếu nữ chân yếu tay mềm, tuyệt đối đủ sức lực đánh ngất hai bọn ta.” Tô Trọng Tinh nhớ lại tình huống khi ấy, “Kẻ đánh ngất ta, vóc người cao lớn, so với ta còn cường tráng hơn, hẳn phải là đàn ông.”

      “Nếu trong nhà cỏ chỉ có mình Lâm Mị sao?” La Minh Tú cắm chặt móng tay vào lòng bàn tay, giận Tô Trọng Tinh đứng về phía mình, ta đau khổ cay đắng thiết kế ra cái bẫy này, chỉ muốn để Lâm Mị tự động đề xuất từ hôn, biểu ca được đấy, hiểu cũng bỏ qua, còn lên tiếng đỡ cho Lâm Mị?

      “Theo cảm giác của tôi, kẻ đánh ngất tôi … có vẻ là Liễu Vĩnh.” Chu Tư nhớ lại tình hình lúc đó, tuy có chứng cớ, nhưng có thể kết luận mơ hồ là Liễu Vĩnh đánh ngất .

      “Nhưng tại sao Liễu Vĩnh phải làm thế?” Tô Trọng Tinh buột miệng ra, ngay sau đó mặt biến sắc. Đúng vậy, Liễu Vĩnh và Lâm Mị ở trong phòng đương vụng trộm, nghe thấy tiếng bước chân, liền trốn sau cửa, đánh ngất và Chu Tư, kéo bọn lên giường, sau đó lại chuốc rượu có mị dược cho bọn , khiến mọi chuyện rối tung lên. Sau đó, Liễu Vĩnh liền cùng Lâm Mị thần biết, quỷ hay lẻn . Có tiểu nha đầu bắt gặp ra sảnh chính bẩm báo, phu nhân Hầu gia và vài người đến bắt gian, kết quả thành bắt quả tang và Chu Tư. Mà Liễu Vĩnh và Lâm Mị, thành công né tránh tai mắt của mọi người, an toàn quay về sảnh chính.

      “Lẽ nào lại như vậy!” Chu Tư cũng nghĩ đến khả năng này, và Tô Trọng Tinh cùng đưa mắt nhìn nhau, hai người bốn con mắt hừng hực lửa giận: Liễu Vĩnh, ngươi chết chắc rồi.

      Liễu Vĩnh cho là Tô Trọng Tinh và Chu Tư mưu hãm hại và Lâm Mị, thế nên đưa ra kết luận, cho dù Tô Trọng Tinh và Chu Tư có bị cho ăn quả đắng, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, dám tố cáo . Vấn đề là ở chỗ Tô Trọng Tinh và Chu Tư tuy có ý, nhưng vẫn chưa làm, bọn chưa làm gì bị Liễu Vĩnh đổ oan, còn bị bẽ mặt trước mắt hai bà mẹ. Thù này báo phải quân tử.

      Sắc mặt Tô Trọng Tinh càng lúc càng tối sầm. Vị hôn thê và kẻ khác làm ra chuyện bê bối cỡ này, bất kỳ thằng đàn ông nào cũng thể chịu đựng được. Lúc này, quên hết ý đồ muốn Lâm Mị mất mặt rồi tự động từ hôn lúc trước. Nghiến răng : “ đôi cẩu nam nữ.”

      Chu Tư vặn vẹo hai tay, nghĩ về Lâm Mị, người cũng như tên, là kiều mỵ, khiến người khác nhìn mà thèm chảy nước miếng! Tô Trọng Tinh có ý muốn từ hôn, Lâm Mị rơi vào tình huống đấy, nếu được mình giang tay giúp đỡ, tự nhiên lấy thân báo đáp, thêm mỹ nhân chung giường, là thú vị biết bao. Giờ hay rồi, chỉ lợi cho Liễu Vĩnh. Đáng giận hơn ở chỗ, Liễu Vĩnh được mỹ nhân còn hãm hại bằng hữu. Người như thế, thể nhân nhượng, nhất định phải cho hiểu , bằng hữu … thể hãm hại cách tùy tiện.

      “Khi em cùng hai bác đến đây, cũng nhìn thấy bóng dáng Liễu Trạng nguyên và Lâm Mị.” La Minh Tú bóng gió xa gần, hẳn là hai người đó vẫn chưa kịp quay về sảnh chính, chỉ cần nhanh chóng hành động, chừng có thể tóm được hai người đó ở đâu đấy. Dù bắt được, dựa vào Bạch Đào làm nhân chứng, chứng minh Lâm Mị từng đội cái mũ kia đến vườn dưa, vậy , Lâm Mị có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch tiếng nhơ.

      Tô Trọng Tinh chờ La Minh Tú xong, nhảy dựng lên, giật đèn lồng từ tay người hầu, phân công: “Minh Tú, em cùng người hầu về sảnh chính , tìm quanh đây phen về.” Vừa dứt lời cầm đèn lồng lao ra khỏi nhà cỏ. Liễu Vĩnh, ngươi dám đụng đến vị hôn thê của ta, ta cho ngươi biết tay!

      Chu Tư cũng cam tâm bị bỏ lại phía sau, theo Tô Trọng Tinh ra ngoài.

      Trong vườn hoa, ánh sao xuyên qua tàng cây lá, chiếu lên vạt trường bào màu trắng của người thanh niên tiến đến. Người thanh niên nở nụ cười tao nhã, thanh thân thiết, ai gặp cũng thấy thiện cảm.

      Nhìn cốt cách cao quý của người thanh niên, Lâm Mị phán đoán, người này hẳn là khách quý của Hầu phủ, bằng trực giác cá nhân, nàng biết người thanh niên này phải người xấu, làm gì nàng. Nhưng giáp mặt trong tình cảnh này, biết giải thích thế nào. Nàng nhất thời ngừng thở, cấp tốc : “Ta là vị hôn thê của Tô Trọng Tinh tên Lâm Mị, khi tản bộ, bất ngờ bị rắn cắn, toàn thân tê liệt, thể động đậy, thỉnh cầu thiếu gia gọi nha hoàn tới đây, dìu ta về sảnh chính.”

      Dưới ánh sao, thiếu nữ dáng người yểu điệu dựa lưng vào thân cây, tóc tai quần áo xộc xệch, giọng quyến rũ, sóng mắt mênh mông, so vừa con hầu ngất ở kia, xinh đẹp hơn cả chục lần. Chu Minh Dương mỉm cười, “Ah, nơi này trồng nhiều hoa cỏ cây cối, quả từng có rắn xuất . Nếu bị rắn cắn, thể cử động bừa, để tránh độc chạy vào tim. Việc khẩn cấp trước mắt, là hút độc ra. Nhưng tôi biết, tiểu thư bị rắn cắn vào chỗ nào? Nếu tiểu thư tự hút được, nên hút ngay. Tôi gọi nha đầu và thỉnh đại phu đến đây.”

      “Con rắn đó phải rắn độc, là ta quá sợ hãi nên bủn rủn chân tay, tự được.” Lâm Mị ưu sầu, phải làm thế nào người thanh niên này mới chịu bỏ , gọi nha hoàn đến đây dìu mình, tình thế này về sảnh chính sớm lúc nào tốt lúc ấy?

      Chu Minh Dương thấy thiếu nữ dùng tay áo che mặt, nửa nửa càng thêm quyến rũ, sao có thể buông tha dễ dàng? tiến thêm hai bước, dịu dàng : “Dù sao cũng phải nhìn xem cắn ở đâu, miệng vết thương thế nào , mới có thể xác định là con rắn đó có độc .”

      Chịu áp lực cả buổi tối, Lâm Mị mệt mỏi lắm rồi. Lúc này, khí tức đàn ông càng lúc càng gần, tuy nàng bịt mũi, nhưng hai chân vẫn tự động mềm nhũn, dù có cố gắng thế nào, cũng đứng nổi.

      Nếu như ngất xỉu, phải chăng vẫn đỡ mất mặt hơn nhũn người? Lâm Mị cắn môi, khóc ra nước mắt, nhận ra đến hàm cũng như mềm ra, cắn môi được. Thôi, dứt khoát ngất xỉu cho rồi! Ngất xỉu rồi cần chuyện, đỡ phải giải thích. Hơn nữa, chuyện phát sinh trong lúc ngất xỉu mặc nhiên là nàng hay biết. Chuyện phát sinh trước lúc ngất xỉu cũng có thể là vì ngất xỉu nên quên rồi. Tóm lại, muốn đến đâu đến!

      Chu Minh Dương lại tiến thêm bước nữa, kết quả rất ngạc nhiên chứng kiến, thiếu nữ dựa lưng vào thân cây hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, co thành khối, ngất xỉu cách vô cùng hoa lệ.

      “Ớ, nhát đến vậy sao? Ta dọa ngất nàng sao?” Có những thời điểm, Chu Minh Dương rất chính nhân quân tử, như lúc này đây, cũng muốn làm gì Lâm Mị. Nhân lúc lắc đầu, quyết định gọi hai nha hoàn đến dìu tiểu thư nhút nhát bị mình dọa ngất.

      Chu Minh Dương vừa , khí tức dần tiêu tán, Lâm Mị mở to hai mắt, nhanh chóng đứng lên, chỉnh lại áo xống đầu tóc chút, sau đó nhấc váy, cẩn thận dè dặt về sảnh chính.

      Chỉ cần thuận lợi trôi chảy trở về sảnh chính là được, những chuyện khác, từ từ nghĩ cách giải thích.

      Nàng mới đoạn ngắn, phía sau có ánh sáng đèn lồng di chuyển, có người đuổi theo, Tô Trọng Tinh quát lớn: “Lâm Mị, quả nhiên là ngươi! Liễu Vĩnh đâu?”

      “Đúng, Liễu Vĩnh đâu?” Chu Tư cũng lên tiếng.

      Hai người đó vừa tới gần. Lâm Mị liền dừng bước, dựa lưng vào thân cây thở . Lại nghe thấy tiếng thét chói tai cách đấy xa, thanh có chút quen thuộc. đợi nàng có phản ứng, người nghiêng ngả lảo đảo chạy sầm sập đến, hét lên: “Ta muốn sống nữa, muốn sống nữa!”

      “Bạch Đào!” Tô Trọng Tinh và Chu Tư quay người nhìn lại, Bạch Đào quần áo xộc xệch, vừa la hét chói tai vừa chạy loạn khắp nơi, khỏi quát lên: “Làm cái gì đấy?”

      “Liễu trạng nguyên, Liễu trạng nguyên, sàm sỡ ta, sau đó chạy mất!” Bạch Đào rất chắc chắn, Liễu Vĩnh đánh ngất ta, đương nhiên Liễu Vĩnh làm tới. ta phải nhanh chóng kêu gào lên, mới có thể bắt được Liễu Vĩnh chịu trách nhiệm. Bất kể như thế nào, so với việc bị gả cho gã sai vặt vẫn tốt hơn nhiều.

      “Ngươi Liễu Vĩnh? Có bằng chứng gì?” Chu Tư rất kinh ngạc, con người Liễu Vĩnh như thế, căn bản giở trò với hầu , thế này là thế nào?

      Tuy bị đối phương bịt mắt, nhìn thấy gì. Nhưng Bạch Đào phải đứa ngốc, đương nhiên tạo ra ký hiệu. Chỉ cần ra, chắc hẳn thiếu gia đòi công bằng cho ta.

      Bạch Đào ngẩng đầu, lớn tiếng : “Ta cắn rách môi , ngoài ra, còn cắn cổ tay . Hai vết thương đó, chính là chứng cớ.”

      * * *

      Phá phủ trầm chu (Chữ Phủ là chỉ nồi, còn chữ Chu là chỉ thuyền). Nguyên ý của thành ngữ này là đập vỡ nồi và đục thủng thuyền.

      Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ”. Vào những năm cuối triều nhà Tần, nước Tần xuất binh tấn công nước Triệu. Nước Triệu bị thất bại bèn lui về ́ thủ ở Cự Lộc (Tức phíia tây nam Bình Hương tỉnh Hà Bắc ngày nay) bị quân Tần bao vây chặt. Bấy giờ, Sở Hoài Vương của nước Sở bèn phong Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng cùng dẫn quân sang cứứu viện nước Triệu.

      Nhưng khi Tống Nghĩa đưa quân đến An Dương dừng lại nữa và nán lại ở đó những 46 ngày. Hạng Vũ thấy vậy vô cùng sốt ruột, ông nhiều lần cầu Tống Nghĩa đưa quân bắc tiến cùng quân Triệu hợp sức, trong đánh ra, ngoài đánh vào quân Tần tất bị thất bại. Nhưng Tống Nghĩa lại muốn chờ cho tới khi hai bên Tần Triệu đánh nhau mệt rồi mới tiến đánh ngư ông đắc lợi, nên ra lệnh nghiêm cấm quân sĩ ai được tùy ý hành động. Sau đó, Tống Nghĩa mở tiệc mời khách ăn uống no say, mặc cho đám quân lính chịu đói khát.

      Hạng Vũ thể nhịn được nữa, bèn bày mưu hạ sát Tống Nghĩa, các tướng sĩ liền bầu Hạng Vũ lên làm chủ tướng. Sau đó, Hạng Vũ lệnh cho hai vị tướng dẫn hai vạn quân vượt sông sang giải cứu Cự Lộc trước. Sau khi đánh thắng vài trận , Hạng Vũ liền ra lệnh cho toàn quân vượt sông sang cứu viện nước Triệu.

      Sau khi quân đội qua sông, Hạng Vũ áp dụng loạt hành động quả quyết, đục thủng hết chiến thuyền, đập vỡ hết nồi nấu cơm, đốt hết doanh trại, chỉ đem theo ba ngày lương khô, nhằm tỏ lòng quyết tâm chiến đấu đến cùng, ngoài ra còn lối thoát nào khác. Cho nên toàn quân sau khi đến ngoại vi Cự Lộc, liền nhanh chóng vây chặt quân Tần, qua 9 ngày kịch chiến đánh bại được quân Tần.

      nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví về lòng quyết tâm chiến đấu đến cùng, dũng tiến lên, quyết một trận tử chiến.
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :