1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến hôn nhân - Cống Trà (73c +PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 09 – TÂM TƯ MỸ NHÂN


      Toi rồi! Lâm Mị thầm nhủ thế rồi vội vã quay đầu, dùng tay bịt mũi, ổn định hô hấp, nhanh chóng lui về phía sau. Giữa chốn đông người thế này, nếu nhũn người ra đó, quá bằng làm trò cười cho thiên hạ, sau này mặt mũi nào gặp người khác.

      Tô Trọng Tinh thấy Lâm Mị đỏ mặt, giơ tay áo che mặt lui về phía sau, ma xui quỷ khiến, dĩ nhiên nhớ đến con dê con bị mình đè lên trong giấc mơ đêm hôm kia, tránh được việc sững người dừng bước.

      “Sao muội muội lại hắt xì vào mặt biểu ca vậy?” La Minh Tú xoay người bước ra từ sau bụi hoa, duỗi tay ra, tóm lấy cổ tay Lâm Mị, hung hăng bóp chặt, môi vẫn nở nụ cười, “Còn nhanh lấy khăn ra lau mặt cho biểu ca.”

      Mặc kệ thế nào, nếu có nhũn người, nhũn vào người La Minh Tú vẫn hơn. Lâm Mị bị La Minh Tú lôi kéo, thuận thế dựa vào người La Minh Tú, nhất thời cảm thấy hai đầu gối nhũn ra, cột sống mềm xuống, biết là làm thế cũng hay nhưng đành bất chấp tất cả, quay người ôm La Minh Tú, gục đầu lên vai La Minh Tú, nũng nịu: “Trọng Tinh đại ca dọa em, em bị dọa đến mềm nhũn hai chân. Tỷ tỷ cầm khăn lau hộ em.”

      La Minh Tú bị Lâm Mị ôm như vậy, có chút ngơ ngác, thân thể cứng đờ, nhưng chỉ lát sau lại cười ngọt ngào, “Muội muội nhát gan.”

      Nếu La Minh Tú và Lâm Mị nhìn nhau hằn học, hoặc là túm tóc bạt tai, Tô Trọng Tinh cảm thấy kỳ quái. Nhưng giờ hai người lại ôm nhau, cười thân thiết như hai chị em , lòng Tô Trọng Tinh dâng lên từng cơn sóng quái dị, thậm chí còn thấy lạnh sống lưng. Đến khi La Minh Tú cầm khăn tay Lâm Mị tiến đến, mới cảm thấy nước bọt mặt bị gió thổi khô từ lúc nào, chỉ còn lại cảm giác hơi dính chút. trầm mặt, lui ra phía sau mấy bước : “ cần!” Dứt lời về phía mấy cây hoa mà Chu Mẫn Mẫn vẫn tôn sùng cật lực.

      “Tính tình biểu ca vẫn vậy, đừng bận tâm về ấy, ngày mai là ổn ngay thôi.” La Minh Tú đỡ Lâm Mị đứng thẳng, phất tay qua eo nàng, gạt luôn túi thơm để rơi xuống đất, sau đó cúi xuống nhặt lên, cười : “Muội muội giỏi thêu thùa, túi thơm này độc đáo, cho ta mượn xem lát được !”

      Tô Trọng Tinh vừa xa, cột sống Lâm Mị lại cứng cáp trở lại, người cũng mềm nhũn nữa, nàng lặng lẽ thở ra hơi, cười với La Minh Tú : “Nếu tỷ tỷ thích túi thơm này cứ lấy luôn .”

      “Muội muội hào phóng.” La Minh Tú tươi cười có chút ngoài dự đoán, “Nếu chuyện khác muội muội cũng nghĩ thấu được thế tốt biết bao.”

      Hử, ám chỉ chuyện ta buông tha Tô Trọng Tinh, chủ động từ hôn, chủ động thành toàn ước nguyện cho sao? Lâm Mị nhếch môi cười, thầm than tiếng: nếu ta thành toàn cho hai người, ai tới thành toàn cho ta? Mắc chứng mềm xương này, nếu ta lui hôn, chính là tự đưa chân vào cảnh giới vạn kiếp bất phục.

      La Minh Tú đùa nghịch túi thơm hồi, lại giơ trả lại: “ tranh thứ muội muội thích, muội muội đeo lại !”

      Lâm Mị đeo túi thơm vào eo, cảm thấy có chút buồn bã giải thích được. Nếu có thể, nàng muốn tổn thương La Minh Tú. Nhưng mà…

      Bên kia, Mạc Song Kỳ ngây dại nhìn Liễu Vĩnh, Liễu Vĩnh chỉ cười tiếng : “ phải em là bé nhà họ Mạc sao? Nghe trai em mấy mẹ con lên kinh, ngờ lại gặp em ở đây.”

      “Hai người quen nhau sao?” Chu Mẫn Mẫn cười nhìn Liễu Vĩnh dò xét, “Cũng đúng, quê Liễu đại ca là Liễu Châu, Mạc tiểu thư cũng là người Liễu Châu, có quen biết cũng phải chuyện gì kỳ lạ.”

      “Trước kia là đồng môn với Mạc Song Bách, thường đến Mạc gia thăm hỏi, đương nhiên là biết bé nhà họ. Khi đó em ấy còn lắm, tính hay hờn dỗi, thích chơi đùa. Mấy năm gặp, thành thiếu nữ rồi.” Trước mặt Chu Mẫn Mẫn, Liễu Vĩnh chuyện trước kia, khẩu khí cho thấy vẫn coi Mạc Song Kỳ là bé con như ngày nào.

      Tim Mạc Song Kỳ như nặng trĩu xuống. Năm nay ấy mười sáu tuổi, đâu còn là con nít? Liễu Vĩnh vậy là muốn thừa nhận những lời trước kia? Hay là, chàng muốn thoái thác, rằng những lời trước kia chỉ là chuyện đùa của trẻ con, tính? được, phải tìm cơ hội để gặp riêng, hỏi cho ràng.

      Từ khi tiệc chưa tàn, Chu Mẫn Mẫn phát ra ánh nhìn mà Mạc Song Kỳ dành cho Liễu Vĩnh, vốn nghi ngờ, lúc này nghe thấy Liễu Vĩnh thế, mới bình tâm trở lại. Thầm nghĩ Liễu Vĩnh tài mạo thế kia, đương nhiên thể phải lòng Mạc Song Kỳ, là chính mình đa nghi. Nhưng có điều, tuy Liễu Vĩnh muốn có mối quan hệ tốt với trai ấy, cũng thường tới Vĩnh Bình Hầu phủ, nhưng thái độ dành cho ấy vẫn ràng. Lúc trước ấy cho rằng thầm thương người con khác, sau đó nghe ngóng, lại biết là có chuyện đó. Vậy rốt cuộc theo đuổi điều gì? ấy ngầm tỏ ý ràng như vậy, tại sao vẫn chưa cho người cầu hôn?

      Mạc Song Kỳ tỉnh ngộ quá muộn, đến tận lúc này, mới phát Liễu Vĩnh và Chu Mẫn Mẫn dường như liếc mắt đưa tình. ấy nắm chặt bàn tay, chậm rãi giơ lên, lại chậm rãi hạ xuống.

      Bên kia, có mấy vị tiểu thư ngắm cá chép, đứng rải rác mỗi người góc. Kiều Giai Như và Ngô Ngọc Y đứng cạnh nhau ngắm cá chép bơi tung tăng dưới ao, loáng thoáng nhìn thấy Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh về phía vườn hoa, chuyện với nhóm Chu Mẫn Mẫn!

      “Biểu tỷ, thể ngờ, Liễu trạng nguyên và Tô thiếu gia, so với lời đồn còn tuấn mỹ hơn.” Ngô Ngọc Y kề tai Kiều Giai Như thầm, “Cha em đồng ý gả em cho Hứa đại nhân, Hứa đại nhân kia, nếu có được ba phần tài hoa của Liễu trạng nguyên và Tô thiếu gia, đừng là làm vợ kế, dù chỉ làm tiểu thiếp, em cũng cam tâm tình nguyện.”

      đừng vọng tưởng nữa, ngoan ngoãn chờ ngày về làm dâu nhà họ Hứa !” Đối với hành vi của Ngô Ngọc Y tối nay, Kiều Giai Như có chút khó chịu, quay đầu : “Liễu trạng nguyên và Tô thiếu gia thân thế tài mạo như thế, dù chỉ muốn làm thiếp, cũng xứng đáng.”

      “Biểu tỷ, sao chị lại xem thường em vậy?”

      Nhà họ Ngô thấy Ngô Ngọc Y có mấy phần nhan sắc, đương nhiên muốn mượn Ngô Ngọc Y để leo cao, nhưng trong kinh thành, nhà họ Ngô chỉ là gia đình tầm thường, làm sao bấu víu được vào danh gia vọng tộc? Khó khăn lắm cha Ngô Ngọc Y mới nghe ngóng được chuyện nguyên phối của đại nhân họ Hứa bốn mươi tuổi mất, muốn tìm nhà lành làm vợ kế, vì thế mà móc nối quan hệ.

      Vấn đề ở chỗ sau khi Ngô Ngọc Y gặp mặt Hứa đại nhân kia, ghê tởm đến mức nuốt nổi cơm suốt mấy ngày, tưởng tượng đến chuyện phải làm vợ kế của ông già mặt rỗ, ta liền nổi da gà toàn thân. Lần này năn nỉ Kiều Giai Như dẫn ta đến Vĩnh Bình Hầu phủ, ta vạch ra rất nhiều mưu.

      Kiều Giai Như thấy Ngô Ngọc Y chuyện, nằm bò ra lan can, nhoài người xem cá chép, nhân tiện nhắc nhở mấy câu, “Ngọc Y, lan can này thấp, cẩn thận té đấy.”

      “Vâng!” Ngô Ngọc Y đứng thẳng lên nhìn xung quanh chút, cười : “Chu tiểu thư thích có nhiều người theo, đuổi hết rồi ạ?”

      “Cũng xa đâu, đều ở bên kia thôi!” Kiều Giai Như vừa , vừa lắng nghe động tĩnh ở trong vườn hoa, có điều vườn hoa cách cũng khá xa, làm sao nghe được gì?

      như vậy, nếu em rơi xuống nước, khi bọn họ đến đây, em chìm xuống đáy?” Ngô Ngọc Y ngẩng đầu nhìn phía vườn hoa, khóe miệng mỉm cười.

      “Trước đây sống dưới quê với mẹ , phải lén học bơi rồi sao? Cần gì ai cứu?” Kiều Giai Như thèm đếm xỉa, chỉ suy nghĩ mượn cớ gì mới có thể chạy đến vườn hoa, chờ cơ hội trò chuyện riêng với Liễu Vĩnh.

      “Nghe Liễu trạng nguyên và Tô thiếu gia đều bơi rất giỏi?” Đôi mắt Ngô Ngọc Y như rực lửa, ta hạ quyết tâm. chờ Kiều Giai Như trả lời, ta : “Biểu tỷ chỉ cần coi như em biết bơi, thế là giúp em hoàn thành tâm nguyện rồi.”

      “Cái gì?” Kiều Giai Như có chút hiểu, vừa quay đầu lại, thấy Ngô Ngọc Y vốn nằm bò lan can ngã nhào về phía trước, rơi thẳng xuống ao cá chép.

      “Ngọc Y!” Kiều Giai Như kinh hô tiếng, như sét đánh giữa trời quang, tuy hiểu nhưng chỉ còn cách hô lớn: “Biểu muội của ta rơi xuống nước, cứu mạng!”

      hay rồi, có người rơi xuống nước.” Nhóm tiểu thư xem cá chép bỗng nhiên hét rầm lên, có người thậm chí còn khóc la: “Cứu mạng!”

      Vì các tiểu thư vào vườn ngắm hoa, người hầu được chạy loạn, chỉ có mấy tiểu nha đầu đứng xa xa nghe thấy thế, nhất thời tái mặt bối rối.

      Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh nghe thấy tiếng kêu cứu, đương nhiên chạy về phía đấy, trước khi quên lệnh cho tiểu nha đầu tìm người cứu tiểu thư rơi xuống nước.

      Liễu Vĩnh chạy được mấy bước, vấp phải dây leo dưới đất, loạng choạng chút. bị vướng lại, thành ra Tô Trọng Tinh nhanh chóng vọt lên.

      Mạc Song Kỳ kinh hãi tóm tay Lâm Mị, kêu thất thanh: “Có người rơi xuống nước, đáng sợ!”

      Có tiểu thư rơi xuống nước, nhanh tay tai nạn chết người, việc khẩn cấp trước mắt là phải cứu người lên . Nhưng nữ tử bị rơi xuống nước, toàn thân ** bị nam tử cứu lên, sau này biết làm thế nào? Lâm Mị nhíu mày, vội vàng chạy theo Tô Trọng Tinh và Liễu Vĩnh, chạy được mấy bước, cột sống dĩ nhiên cứng cáp hẳn.

      phải là La Minh Tú nghĩ đến chuyện đó, chỉ là kịp ngăn cản Tô Trọng Tinh chạy cứu người, ta chạy song song với Lâm Mị, vừa vừa thở dài: “Liễu trạng nguyên vẫn chưa đính hôn, đáng lẽ nên để chạy cứu người, Trọng Tinh lại chạy nhanh như vậy. Chán sống rồi chắc!”

      “Nếu ta biết bơi tốt rồi!” Lâm Mị trả lời câu, đưa mắt nhìn La Minh Tú.

      Lâm Mị có ý tứ gì đây? La Minh Tú giật mình, rảo bước nhanh hơn, xem chừng sắp vượt qua Tô Trọng Tinh. ngờ ta chạy nhanh, có người khác còn nhanh hơn ta, vèo cái lướt qua ta, về phía trước. ta tập trung nhìn kỹ, là Lâm Mị, bèn gọi giật Tô Trọng Tinh lại, khi Tô Trọng Tinh dừng chạy, cũng là lúc ta vượt qua, Tô Trọng Tinh vừa vặn nghe thấy ta vội vàng : “Lâm Mị biết bơi, để ấy cứu người. đừng qua.”

      Trong sảnh chính, phu nhân Vĩnh Bình Hầu chuyện cùng Tô phu nhân. Hôm nay Tô phu nhân dẫn Lâm Mị tới đây, chuyện mấy câu, phu nhân Vĩnh Bình Hầu liền minh bạch, bà : “Trước khi thành hôn cứ để tiểu Mị đến Hầu phủ ở mấy ngày, đến lúc rước dâu xuất giá từ Hầu phủ, cũng dễ ăn với người ngoài hơn.”

      “Hầu gia ngài ấy…”

      “Đây chỉ là chuyện trong nhà, Hầu gia để tôi làm chủ.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu khẽ cười , “ chỉ mình nhớ tình cảm với Khả Nhi, tôi cũng nhớ.”

      Hai người chuyện, bỗng có nha đầu hốt ha hốt hoảng chạy tới, “Phu nhân, trong vườn có vị tiểu thư rơi xuống nước.”
      windlove_9693 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 10 – CHẾT ĐUỐI VỚ “PHẢI” CỌC


      Lâm Mị thế là do theo những gì nàng nhận định, La Minh Tú tất hiểu ý, ngăn cản Tô Trọng Tinh chạy đến cứu người. Chỉ cần ta ngăn Tô Trọng Tinh lại, Liễu Vĩnh có thể chạy đến cứu người. Liễu Vĩnh cứu người rồi, giải quyết hậu quả thế nào là chuyện của Liễu Vĩnh, liên quan đến Tô Trọng Tinh.

      còn cách nào khác, ai bảo Lâm Mị nàng chính là hôn thê của Tô Trọng Tinh, thể trơ mắt nhìn Tô Trọng Tinh sa vào bẫy. Về phần Liễu Vĩnh, phải vẫn mực chờ đợi người vợ định mệnh sao? chừng tiểu thư rơi xuống nước kia chính là vợ định mệnh của ! Ta đây là giúp ngươi toại nguyện, phải ý đồ xấu.

      Đích là La Minh Tú hiểu ý Lâm Mị, quả nhiên dùng câu “Lâm Mị biết bơi” để ngăn cản Tô Trọng Tinh.

      Có tiểu thư rơi xuống nước, thanh niên biết bơi đương nhiên là nghĩ đến chuyện chạy đến cứu người đầu tiên, về chuyện hậu quả sau đó nhất thời chưa kịp nghĩ đến. Tô Trọng Tinh nghe được câu đó của La Minh Tú, giật mình tỉnh ngộ, cứu tiểu thư rơi xuống nước đó rồi, phải chịu trách nhiệm với tiểu thư đó cả đời. Nếu Lâm Mị biết bơi, vậy việc cứu người này chẳng phiền đến .

      La Minh Tú thấy Tô Trọng Tinh dừng chạy, vô cùng vui vẻ, nhưng lại thấy xoay người, định gì đó với Liễu Vĩnh hoảng hốt căng thẳng.

      “Ấy!” La Minh Tú đột nhiên kêu tiếng thảm thiết, thấy Tô Trọng Tinh quên việc nhắc nhở Liễu Vĩnh, Liễu Vĩnh cũng chạy tới nơi, lúc này mới thở phào nhõm.

      Nhưng ta thể ngờ, Liễu Vĩnh chạy được thêm vài bước lại lảo đảo, lần này xem ra khá nghiêm trọng, hình như bị trật chân.

      Lâm Mị chạy nhanh quá, đến lúc nhìn lại, Tô Trọng Tinh thấy bóng dáng đành, Liễu Vĩnh cũng mất hút. Trời ơi, nếu Liễu Trạng nguyên chạy đến cứu người nguy to rồi.

      Dưới tình thế cấp bách, Lâm Mị hô to: “Ai biết bơi , mau tới cứu người!”

      Khẳng định là La Minh Tú nghĩ được cái cớ nào đó để ngăn cản Tô Trọng Tinh, vạn nhất Tô Trọng Tinh cũng dùng cái cớ đó để ngăn cản Liễu Vĩnh tiểu thư kia người tới cứu rồi. Dù ấy là cố ý rơi xuống nước hay cẩn thận rơi xuống nước vẫn là mạng người, sao có thể khinh thường? Hic, Tô Trọng Tinh có quan hệ với mập mờ với La Minh Tú, nàng thể trơ mắt nhìn dây dưa với tiểu thư khác nữa. Nhưng nàng thể ngờ tới chuyện Liễu Vĩnh lại bị trật chân, thể chạy đến đây! Giờ biết làm sao đây?

      bờ ao, các tiểu thư la hét chói tai, có mấy người nhát gan bật khóc. Lâm Mị thở hổn hển chạy đến, vừa đưa mắt nhìn, liền thấy tà váy lụa nổi phập phồng mặt nước, tiểu thư kia giãy dụa ngừng, dường như tình hình rất nguy cấp, nàng vội nhìn quanh, lấy cây gậy trúc dựng gần đấy, chĩa xuống ao, hô: “Nhanh tóm lấy cây gậy trúc, chúng ta kéo lên.” Nàng vừa kêu to, vừa quay sang gọi mấy tiểu thư chưa khóc: “ Mọi người giúp ta tay, kéo ấy lên.”

      Ngoài sảnh chính, tiểu nha đầu vội vàng bẩm báo với phu nhân Vĩnh Bình Hầu.

      “Là vị tiểu thư nào rơi xuống nước? cứu lên chưa?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu bị dọa giật nảy người, hôm nay là sinh thần bà, nếu có tiểu thư nào gặp chuyện bất trắc trong phủ tốt chút nào, vì vậy bà ấy dặn tiểu nha đầu được để lộ chuyện trước, sau đó lại gọi người hầu đến hầu hạ các phu nhân ngồi nghe hát cho chu đáo, sau đó chỉ cầm tay Tô phu nhân vào vườn.

      đường , tiểu nha đầu tranh thủ kể lại chuyện vừa xảy ra.

      “Tiểu thư họ Ngô? Rốt cục là tiểu thư nhà ai?”

      “Là biểu muội của Kiều tiểu thư, ấy mặc bộ váy áo màu đỏ tươi, tướng mạo xinh đẹp. Đây là lần đầu tiên ấy đến phủ ta, tất nhiên phu nhân chú ý đến ấy.”

      “Chỗ ta rơi xuống là ao nào?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu rất băn khoăn, hầu hết lan can trong vườn được làm mới, nếu phải cực kỳ thiếu cẩn thận thể rơi xuống nước.

      “Là ao nuôi cá chép gần vườn hoa ạ.”

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vừa nghe thế mặt liền vẻ cổ quái, “Là cái ao nuôi cá chép đó sao? ta rơi xuống đó?”

      Tiểu nha đầu vừa rồi là do nhất thời hoảng quá kịp ngẫm nghĩ, giờ nghe phu nhân Vĩnh Bình Hầu thế, sắc mặt cũng vẻ cổ quái, cong môi cười cười, chỉ có điều cười ra tiếng.

      Tô phu nhân cũng cười, “Được rồi, chắc là đùa thôi, chết người đâu!”

      “Cũng đúng!” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vui vẻ trở lại, căn dặn tiểu nha đầu: “Nhanh cho người thỉnh Vương đại phu vào phủ. Rơi xuống nước cũng nhiều nguy cơ lắm, chừng bị cảm lạnh mất.”

      Lại chuyện Lâm Mị chĩa cây gậy trúc xuống ao, nàng vừa kêu to vừa quơ cây gậy trúc, kêu xong nàng chợt ngẩn ra: Ơ, hình như cây gậy trúc chạm đáy ao. Tức là cái ao nuôi cá chép này hề sâu.

      “Này, này, ao này chưa sâu đến eo đâu, cần giãy dụa, tóm lấy cây gậy trúc rồi đứng thẳng lên, bám vào thành ao là leo lên được.”

      Khi Ngô Ngọc Y rơi xuống nước cảm thấy có chỗ đúng, ta cảm giác được nước ao này được sâu cho lắm! Đến khi giãy dụa hồi vẫn thấy ai nhảy xuống cứu, càng cảm thấy ổn cách nghiêm trọng.

      Từ khi ta rơi xuống nước, nghe thấy rất nhiều tiếng la hét, nhưng tuyệt nghe thấy tiếng của Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh, biết chuyện thay đổi, khỏi vừa tức vừa nôn nóng. Nếu tóm lấy cây gậy trúc, vạn nhất Hầu phủ cho người hầu xuống cứu mình, lẽ lại thành thê thiếp của kẻ hầu người hạ? Nếu kiên trì thêm chút, liệu có thể chờ được Tô Trọng Tinh hoặc Liễu Vĩnh đến cứu , hay là vẫn nên bám cây gậy trúc để lên?

      Cuối cùng trong số những chủ nhân là Chu Mẫn Mẫn cũng hổn hển chạy đến, khi nhìn xuống ao, nhận ra người rơi xuống nước là Ngọc Y, liền hô: “Ngọc Y, nước ao rất cạn, dưới đáy rải tầng đá cuội, có bùn nhão, đừng hoảng, nhanh tóm lấy cây gậy trúc rồi đứng thẳng lên là lên bờ được”

      Lâm Mị thấy Ngô Ngọc Y vẫn giãy dụa, hình như nghe thấy những lời mọi người , làm sao được, đành phải cởi giày, vịn lan can, xuống bậc thang dẫn xuống lòng ao, nàng cầm cây gậy trúc chống xuống lòng ao thăm dò và để làm điểm tựa, nàng dò dẫm tới gần Ngô Ngọc Y, giơ tay phải tóm tóc Ngô Ngọc Y lôi lên. Mượn lực đẩy của nước, nàng lôi Ngô Ngọc Y đến bên bờ. Giơ cây gậy trúc lên cho các tiểu thư cùng kéo lên.

      Kiều Giai Như cũng kéo cây gậy trúc, trong lòng oán hận: Được đấy, Ngô Ngọc Y, đúng là khéo quá hóa vụng. mất mặt! Trong thọ yến của Vĩnh Bình Hầu phu nhân mà rơi xuống nước, trò này mà cũng nghĩ ra được! Phiền lây sang ta mất thôi!

      Khi người hầu của Hầu phủ chạy đến, các vị tiểu thư kéo được Ngô Ngọc Y lên bờ, ta vịn vào lan can nôn nước trong bụng, còn có tiểu nha đầu cầm xiêm y đến khoác cho ta, Dìu ta vào căn phòng gần đó thay quần áo.

      Lâm Mị cũng xuống ao, đương nhiên là ướt từ eo trở xuống, ràng là cũng phải thay quần áo, nàng tự nhủ thầm: Xem , thời khắc mấu chốt đàn ông chẳng có ai đáng tin cậy? Các tiểu thư ơi, ngàn vạn lần đừng dễ dàng nhảy cầu ah!

      Chu Mẫn Mẫn sai người mang xiêm y khác vào. Lâm Mị thay xong, cài thắt lưng, quay lại tháo ngọc bội và túi hương bộ xiêm y bị ướt ra, thấy túi hương bị ướt, nàng đặt xuống, chỉnh áo xống cho đàng hoàng thẳng thớm trước.

      Ngô Ngọc Y thay đổi xiêm y xong qua bình phong cám ơn Lâm Mị. Hai người chuyện, tiểu nha đầu tiến vào thu dọn chỗ quần áo ướt của cả hai.

      Lâm Mị quay lại lấy túi hương, theo thói quen đưa túi hương lên mũi ngửi, lại thấy có mùi rất kỳ quái bay ra, cột sống như chảy ra, hai chân mềm nhũn, vội vàng đưa túi hương ra xa, lấy tay mở túi hương ra lục lọi. Nàng nhớ là nàng nhét lá bạc hà vào túi hương, đáng lẽ phải có mùi bạc hà. Sao lúc này lại bay ra mùi khác?

      “Ngô tiểu thư, có cầm nhầm túi hương ?” Lâm Mị nhớ Ngô Ngọc Y cũng đeo túi hương, mà kiểu dáng túi hương của ta khá giống kiểu dáng túi hương của nàng, lúc nàng xuống nước rồi bị lẫn lộn biết chừng.

      Ngô Ngọc Y tinh thần yên, nhìn liền đưa luôn túi hương cho Lâm Mị, đổi lấy túi hương Lâm Mị cầm, sau đó quay sang chuyện với tiểu nha đầu.

      Lúc này, phu nhân Vĩnh Bình Hầu cùng Tô phu nhân tới phòng thay quần áo, nghe nha đầu bẩm báo xong, cười : “ như vậy, tức là khi Ngô tiểu thư rơi xuống nước, là do tiểu Mị biết bơi cùng các vị tiểu thư hợp lực cứu lên?”

      “Lúc đấy Trọng Tinh và Liễu Trạng nguyên cũng ở gần đấy, chẳng lẽ lại chạy nhanh bằng tiểu Mị?” Tô phu nhân lặng lẽ kéo tay Mạc Song Kỳ hỏi , có chút giận dữ, cái Ngô tiểu thư này biết ở đâu chui ra, thủ đoạn kém cỏi đấy mà cũng dùng được? May là Trọng Tinh chạy đến cứu người, nếu , cưới Ngô tiểu thư về cũng khó.

      “Liễu Trạng nguyên bị trật chân?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vừa được kể tình hình lúc đó xong, khỏi nhắm mắt, mấy năm nay Liễu Trạng nguyên “ phiến lá dính thân”, cũng cao thủ.

      (Bài thơ “Mẫu đơn đình” của Thang Hiển Tổ có câu “Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân” ( qua vạn bụi hoa, phiến lá dính thân), ở đây tả người lăng nhăng đương khắp chốn mà bị chịu trách nhiệm với ai)

      Ở phòng ngoài, Chu Mẫn Mẫn dẫn Vương đại phu vào, mời Vương đại phu bắt mạch cho Ngô Ngọc Y và Lâm Mị.

      Vương đại phu chẩn mạch cho Ngô Ngọc Y xong, chỉ kê hai thang trị cảm. Đến lượt Lâm Mị, nàng tìm mọi cách thoái thác.

      Chu Mẫn Mẫn khuyên nhủ: “Tuy tiết xuân, nhưng nước ao vẫn rất lạnh. vừa xuống nước, chỉ sợ hàn khí nhiễm vào người, để Vương đại phu bắt mạch lần cho yên tâm . Y thuật của Vương đại phu là số số hai toàn kinh thành. Người bình thường muốn thỉnh ông ấy cũng thỉnh được đâu! Ông ấy thường đến để chẩn mạch cho mẹ ta, rất đáng tin. Nếu có việc gì, để ông ấy chẩn mạch lần cũng đâu mất miếng thịt nào.”

      Y thuật số số hai? Lâm Mị hỏi lại mới biết Vương đại phu ngoài sáu mươi, thế mới dám thở phào, đồng ý mời Vương đại phu vào chẩn mạch. Đợi Vương đại phu vào, nàng vội quay đầu với Chu Mẫn Mẫn: “Khi ta xem mạch thường chỉ có mình, giờ có nhiều người thế này…”

      “Được rồi, ta dẫn mọi người ra ngoài hết!” Chu Mẫn Mẫn mời Vương đại phu vào chẩn mạch cho Lâm Mị, lo ngày mai Lâm Mị sinh bệnh, chỉ sợ giận mà quay lại Hầu phủ nữa. Bởi vậy thấy Lâm Mị thế liền dẫn mọi người lui ra hết.

      Mọi người vừa , trong phòng chỉ còn lại Vương đại phu. biết là do Vương đại phu có tuổi, hay do nguyên nhân nào khác, Lâm Mị đối diện với ông ấy có cảm giác xương cốt mềm nhũn như khi Tô Trọng Tinh đến gần, lòng thầm thấy may mắn. Nhất thời nhớ lại khi nàng còn bé, khi đến chỗ đại phu cũng có cảm giác kỳ quái gì. Nếu nàng nhớ nhầm, bệnh mềm xương bắt đầu từ khi nàng mười hai tuổi, sau khi có nguyệt dần trở nên nghiêm trọng. Cho đến khi Tô Trọng Tinh đến gần nàng mới đến mức mềm như bún. Tình trạng, nguyên nhân đều vô cùng kỳ lạ.

      Vương đại phu chẩn mạch cho Lâm Mị xong, vuốt râu có gì đáng ngại”, chỉ cần uống hai thang thuốc chống cảm là khỏe!

      Lương y như từ mẫu, thấy Vương đại phu mặt mày hiền hậu, là người đáng tin. Lâm Mị khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, đem hết bệnh mềm xương kể ra, cầu Vương đại phu chữa trị cho nàng.

      Vương đại phu ngạc nhiên, hỏi kỹ Lâm Mị quá trình phát bệnh, nhất thời cười ha ha, “Tiểu nương, chứng đó phải bệnh.”

      “Nhưng cháu thế này…” Lâm Mị vừa nghe phải bệnh, khối đá trong lòng như được nhấc ra, nhưng lại bắt đầu sầu lo. “Mỗi khi đàn ông trẻ tuổi đến gần, toàn thân cháu mềm như bún, lúc nào cũng vậy…”

      “Cháu nhanh thành thân , ngửi quen khí tức của phu quân, dần dần còn bị nhũn người nữa.” Vương đại phu cất đồ đạc vào hòm thuốc, cười : “Tiểu nương đừng lo lắng, biết chừng vì chứng bệnh này, phu quân cháu lại chỉ biết mình cháu, nhìn khác lại thấy vừa mắt.” Ông ấy xong, thấy Lâm Mị muốn lại thôi, tiếp: “Tiểu nương, chưa thành thân được cho người khác biết cháu mắc chứng mềm xương, tránh để người khác hãm hại.”

      Mắc chứng bệnh đáng xấu hổ như vậy, đương nhiên thể cho người khác biết! Lâm Mị cúi đầu, suy nghĩ lời của Vương đại phu: Đúng vậy, phải nhanh thành thân, sau đó dần dần còn bị nhũn người nữa?
      windlove_9693 thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 11 – VIÊN HƯƠNG HOÀN MÀU TÍM
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Mọi chuyện diễn biến ngoài dự tính, Ngô Ngọc Y xấu hổ chịu nổi, lặng lẽ kéo tay Kiều Giai Như : “Biểu tỷ, em muốn về trước! Nếu có người hỏi, chị hộ em câu nhé.”

      “Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vẫn ở ngoài sảnh chính đấy, nếu muốn về cũng nên ra chào bà ấy câu trước mới phải phép.” Kiều Giai Như nghĩ, tốt xấu gì Ngô Ngọc Y cũng là cùng ấy tới đây, lại là biểu muội của ấy, nay bị rơi xuống nước, tuy có gì đáng ngại, nhưng nếu Ngô Ngọc Y về, về tình về lý, ấy thân làm biểu tỷ, cũng nên đưa Ngô Ngọc Y về. Nhưng tiệc này nhiều giai nhân tài tử như thế, sao đành lòng về sớm?

      Ngô Ngọc Y thấy Kiều Giai Như thế, lòng liền hiểu ngay. Nếu ta chào phu nhân Vĩnh Bình Hầu, tất là bà ấy phái người hộ tống ta về nhà. Có người của Hầu phủ hộ tống ta rồi, đương nhiên là Kiều Giai Như có thể ở lại, cần về sớm. Vì thế ta : “Biểu tỷ yên tâm, đương nhiên em phải chào phu nhân Vĩnh Bình Hầu tiếng.”

      Hai chị em chuyện, có đại nha đầu vén rèm vào, tay bê chén canh nóng bốc khói, cười : “Ngô tiểu thư, đây là canh gừng mới nấu, Vương đại phu dặn, phải uống ngay cho ra mồ hôi, chống hàn khí tích tụ.”

      “Làm phiền tỷ tỷ!” Ngô Ngọc Y thấy đại nha đầu có dáng vẻ thành thạo, dường như là người hầu hạ thân cận của phu nhân Vĩnh Bình Hầu, nào dám lạnh nhạt? Liền bước về phía trước đón bát canh, nhấp ngụm, nhưng vì canh nóng, đành thổi cho bớt nóng rồi uống từ từ.

      Đợi nha đầu lui xuống, Kiều Giai Như giúp Ngô Ngọc Y kiểm tra đồ đạc lần nữa, thấy thiếu thứ gì, mới yên tâm. Vì nhìn thấy túi hương bị ướt, Kiều Giai Như đưa tay sờ thử rồi : “Có cho hương hoàn vào trong , chỉ sợ tan mất rồi.”

      “A, thiếu chút nữa quên, trong túi có hai viên hương hoàn hiếm có, nếu tan tiếc lắm.” Ngô Ngọc Y vội cởi túi hương, thò tay vào trong túi tìm tòi, lấy ra viên hương hoàn màu tím. ta kề viên hương hoàn lên mũi ngửi, thấy có mùi thơm thoang thoảng, nhưng giống viên hương hoàn ta cho vào túi hương, khỏi cảm thấy kỳ quái, “Viên hương hoàn này giống viên hương hoàn của em, sao lại thế nhỉ?”

      “Thế là…” Kiều Giai Như vừa ngửi loáng thoáng mùi của viên hương hoàn kia, ngực liền có cảm giác khó chịu, lùi lại bước : “ có tháo túi hương ra lúc nào ? Sợ là nhầm với của người khác!”

      Ngô Ngọc Y suy nghĩ chút, “Vừa rồi khi thay y phục bị ướt, Lâm tiểu thư em cầm nhầm túi hương của ấy, em có đổi với ấy. Em cũng chưa nhìn xem thế nào. Chắc ấy nhìn nhầm rồi, đổi nhầm túi hương của em?”

      “Nếu thế, chờ ấy ra rồi đổi lại.” Kiều Giai Như cảm thấy mùi hương kia có phần cổ quái, chỉ bảo Ngô Ngọc Y cất viên hương hoàn .

      Ngô Ngọc Y sờ túi hương thấy vẫn ướt, bỏ viên hương hoàn vào ngay, nhịn được lại giơ viên hương hoàn lên ngửi, vừa cười vừa : “Uống canh gừng xong đúng là nóng rực cả người. Biểu tỷ cho em mượn khăn tay lau mồ hôi.”

      “Y phục và khăn tay ướt mà thay ra nhớ cầm về, đừng để quên ở nhà người ta.” Kiều Giai Như vừa vừa đưa khăn tay cho Ngô Ngọc Y.

      “Biểu tỷ, sao em lại cảm thấy khăn tay của chị tỏa nhiệt nhỉ?” Ngô Ngọc Y vừa lau vừa .

      “Ngọc Y, bị sao đấy?” Kiều Giai Như vừa ngẩng mặt, thấy mặt Ngô Ngọc Y đỏ bừng, ánh mắt có chút mê loạn, khỏi thất kinh, “Ta gọi Vương đại phu quay lại xem cho chút.”

      “Biểu tỷ, em nóng!” Ngô Ngọc Y đột nhiên nhảy ra khỏi ghế, lôi kéo cổ áo : “Nóng muốn chết, nóng muốn chết!”

      “Ngọc Y, ngồi xuống trước .” Kiều Giai Như vừa đỡ vừa đưa tay sờ lên trán Ngô Ngọc Y, thấy trán ta nóng dọa người, Kiều Giai Như liền luống cuống, dồn sức ấn Ngô Ngọc Y ngồi xuống ghế, vén rèm thò đầu ra ngoài, ngoắc tay gọi nha đầu tới, nhờ nha đầu nhanh thỉnh Vương đại phu quay lại đây.

      Kiều Giai Như vừa sai nha đầu xong, quay người lại thấy Ngô Ngọc Y đỏ mặt tía tai, cởi giầy cầm tay, mãnh liệt lao thẳng ra khỏi phòng, nhất thời Kiều Giai Như trợn mắt há mồm, quên cả ngăn cản.

      Lâm Mị ngồi trong phòng nghiền ngẫm lời khuyên của Vương đại phu, thấy bên ngoài ồn ào lao xao, muốn ra ngoài lại sợ đụng mặt nhóm Tô Trọng Tinh phiền hà to, chỉ có thể lòng vòng trong phòng, chờ nha đầu vào hỏi chuyện.

      lúc lâu sau, Mạc Song Kỳ thở hổn hển vào : “Tiểu Mị, hay rồi, Ngô tiểu thư phát điên! ta còn… còn…”

      “Còn sao cơ?” Lâm Mị có cảm giác lành, cái Ngô Ngọc Y này, là rắc rối quá!

      “Ngô tiểu thư áo quần xộc xệch, giày xách tay, lao từ trong phòng ra. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân thấy thế sợ giật nảy người, vội vàng sai người ngăn cản. Ai ngờ ta khỏe bất ngờ, đẩy ngã hết người cản đường, chạy thẳng mạch vào vườn hoa. Chúng ta cũng vội vàng chạy theo, thấy ta chạy thẳng về phía Liễu Trạng nguyên và Trọng Tinh đại ca. Liễu Trạng nguyên vốn trật chân, biết vì sao, đột nhiên linh hoạt ngờ, chỉ loáng cái vọt ra sau lưng Trọng Tinh đại ca. Ta thấy ràng, còn đẩy Trọng Tinh đại ca cái. Thế là Ngô tiểu thư nhào thẳng lên người Trọng Tinh đại ca, sau đó ngất xỉu tại chỗ luôn.” Mạc Song Kỳ vốn ôm rất nhiều kỳ vọng về Liễu Vĩnh, trải qua buổi tối hôm nay, ấy mơ hồ hiểu ra, Liễu Vĩnh nay còn là Liễu Vĩnh của trước kia. Vì vậy gọi là Liễu đại ca nữa, mà sửa lại thành Liễu Trạng nguyên, giờ đầu óc chỉ nghĩ mỗi chuyện vừa đẩy Tô Trọng Tinh cái.

      “Vô duyên vô cớ, sao đột nhiên Ngô tiểu thư lại nổi điên?” Lâm Mị sinh lòng cảnh giác, cắn răng : “ ta ngất xỉu trong lòng Trọng Tinh đại ca giữa bàn dân thiên hạ, vậy …”

      ta như vậy, danh tiết hủy hết, còn gả được cho ai sao?”

      Lại chuyện Kiều Giai Như thấy Ngô Ngọc Y ngất xỉu trong lòng Tô Trọng Tinh, khỏi lẩm bẩm: “Ngất trong lòng Liễu Trạng nguyên, tốt xấu gì người ta cũng chưa đính hôn, có lẽ còn có cơ hội làm vợ cả. ngất xỉu trong lòng Tô thiếu gia, muốn làm thiếp sao? Cách này cũng giở ra được, vào nhà họ Tô rồi, liệu có người nào tôn trọng ? Ngọc Y, những chuyện làm hôm nay, quá ngu ngốc.”

      Khi Ngô Ngọc Y tỉnh lại, ở trong phòng. ta thấy Vương đại phu nhìn mình với vẻ trịnh trọng, khỏi kinh ngạc hỏi: “Cháu bị sao vậy?”

      “Ngô tiểu thư, từ đâu có Tử Mạn Hoàn?”, Vương đại phu giơ ra viên hương hoàn màu tím, nhíu mày : “ có biết, thuốc ấy tuy có tác dụng an thần, nhưng nếu ngửi cùng mùi hoa, khiến người ngửi gặp phải ảo giác? vào vườn hoa lúc, mùi hoa bám lên người, lại uống canh gừng, đổ mồ hôi, lỗ chân lông nở ra, vừa ngửi mùi Tử Mạn Hoàn, mùi hương liền xâm nhập, khiến mất thần trí, làm chuyện mà xưa nay dám nghĩ nhưng dám làm.”

      “Cháu làm chuyện gì?” Mọi người mồm năm miệng mười, kể lại chuyện ta vừa làm, mặt Ngô Ngọc Y càng lúc càng tái nhợt.

      Khi ta rơi xuống nước, nếu Liễu Vĩnh hoặc Tô Trọng Tinh nhảy xuống cứu ta, ít nhiều gì cũng vẫn là trong sạch, Liễu Vĩnh cũng tốt, Tô Trọng Tinh cũng tốt, nhất định được lời thỏa đáng, được làm chính thê ít nhất cũng được làm bình thê. Sau này sinh được con trai, đứa con kia vẫn là con trai dòng trưởng. Hôm nay ta nhào vào lòng Tô Trọng Tinh, tự bôi tro trát trấu trước mặt bàn dân thiên hạ, nếu muốn về làm dâu nhà họ Tô, bình thê cũng đừng mơ. Nhưng nếu ta chịu làm quý thiếp cho Tô Trọng Tinh, bằng vào hành vi ngày hôm nay, thể mơ tưởng chuyện làm chính thê của người tử tế khác.

      “Viên thuốc này phải của cháu.” Ngô Ngọc Y ngồi dậy, quay đầu tìm bóng dáng Lâm Mị, chỉ vào Lâm Mị run run : “Lâm tiểu thư, vì cớ gì phải hại ta?”

      Bảo sao khi ta rơi xuống nước, thấy cả Tô Trọng Tinh lẫn Liễu Vĩnh xuất , chỉ có Lâm Mị xuống nước kéo ta lên, ra là ta đoán được ý đồ của ta. Cũng vì thế, mà ta ngại đổi túi hương của ta, đặt Tử Mạn Hoàn bên người ta. Khiến ta mất thần trí, chạy tìm Liễu Vĩnh, tự làm trò cười cho thiên hạ. Nhưng ta thể ngờ đến chuyện, Liễu Vĩnh nhanh nhẹn né được, người ta nhào vào, chính là Tô Trọng Tinh. Lâm Mị ngươi được lắm, hại ta như vậy, nếu ta về làm dâu nhà họ Tô, quyết để yên.

      “Ngô tiểu thư gì vậy?”

      “Chẳng lẽ đúng, ngươi cố ý đổi túi hương hại ta?”

      Lâm Mị vốn thông minh, Ngô Ngọc Y chất vấn, nàng liền cởi túi hương ra nhìn, đúng là phải túi hương của nàng, lại nhìn túi hương trong tay Ngô Ngọc Y, lập tức hiểu mọi chuyện. Túi hương của nàng bị đổi từ trước đó, mục đích của kẻ đổi túi hương của nàng, đương nhiên là muốn nàng tự bôi tro trát trấu, phá đám hôn của nàng và Tô Trọng Tinh.

      Ngô Ngọc Y tin lời giải thích của Lâm Mị, khăng khăng nhận định là Lâm Mị hại ta, khóc lóc ầm ĩ: “Ta còn mặt mũi nào để sống đời này nữa.” Vừa vừa đứng lên lao về phía tường.

      Đương nhiên là mọi người ngăn lại. Tô phu nhân thấy chẳng còn cách nào khác, đành phải : “Chuyện nếu như vậy, đương nhiên Trọng Tinh chịu trách nhiệm thỏa đáng với . Tối nay là thọ yến của phu nhân Vĩnh Bình Hầu, cứ đòi sống đòi chết, định làm khó mọi người sao?”

      “Nhà họ Ngô cháu tuy phải thế gia vọng tộc gì, nhưng cha cháu đồng ý để cháu làm thiếp.” Tối nay là thọ yến phu nhân Vĩnh Bình Hầu, các người sợ chuyện này vỡ lở ra, tự nhiên là phải nhân nhượng, ta mất hết mặt mũi cũng được, vẫn phải mượn gió bẻ măng. Ngô Ngọc Y biết Lâm Mị đường xa lên kinh, có họ hàng làm chỗ dựa, chỉ sợ đến cả hồi môn cũng có. Lòng thầm nghĩ: Ngay cả Lâm Mị kia cũng có thể làm chính thê của Tô Trọng Tinh. Vậy ta làm bình thê quá đáng chỗ nào?

      Lâm Mị nhìn Ngô Ngọc Y với vẻ chế giễu, lòng thầm thán phục: Oa, tự phát điên nhào lên người Tô Trọng Tinh, giờ lại kể lể ra điều Tô Trọng Tinh sàm sỡ bắt nạt . Còn đòi được bồi thường thỏa đáng? Người như mà về làm dâu nhà họ Tô, tương lai náo nhiệt phải biết.

      Tô phu nhân thấy Ngô Ngọc Y thế, suýt phì cười. muốn làm thiếp, chẳng lẽ còn muốn làm vợ cả? Nếu nhân duyên tốt trong kinh thành đều thế này, vậy còn cần lệnh của cha mẹ, lời của mối mai để làm cái gì?

      “Ngô tiểu thư, chuyện hôm nay, ai nấy đều thấy, phạm sai lầm phải Tô Trọng Tinh. Huống hồ, nam nhân nếu có phong lưu, truyền ra ngoài cũng là nhã . Nữ nhân khác, sai bước nhầm, khó lòng mà cứu vãn. Ngô tiểu thư nghĩ lại .”

      Ngô Ngọc Y nước mắt tuôn rơi, “Phu nhân, nếu phải Lâm tiểu thư đổi túi thơm của cháu, cháu sao có thể thành tự bôi tro trát trấu vào mặt mình.” ta đến đấy lại làm ra vẻ muốn lao đầu vào tường. Mọi người đành phải ngăn lại.

      La Minh Tú đứng ở góc nghe thấy thế, thừa dịp có ai để ý, lặng lẽ ra khỏi phòng, tức giận nghiến răng. ta đổi túi thơm của Lâm Mị, lại dùng bạc mua chuộc nha đầu của Hầu phủ theo dõi Lâm Mị, nhân lúc Lâm Mị mất thần trí, để Lâm Mị nhào lên người Liễu Vĩnh. Liễu Vĩnh là Trạng nguyên, dù ta có bầy mưu tính kế, Lâm Mị gả cho cũng tính là thiệt thòi. thể ngờ, khi ta và nha đầu căng mắt theo dõi Lâm Mị cũng là lúc Ngô Ngọc Y mất thần trí. Mỉa mai thay, khéo quá hóa vụng, gạt bỏ được Lâm Mị chớ, lại nhiều thêm Ngô Ngọc Y.
      windlove_9693 thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 12 – KỊCH HAY MỞ MÀN


      La Minh Tú cắn muốn nát khăn tay, trái tim máu.

      Từ khi nghe được chuyện phu nhân Vĩnh Bình Hầu và mẫu thân Lâm Mị là bạn cũ, ta biết, chuyến này Tô phu nhân đưa Lâm Mị tới Vĩnh Bình Hầu phủ tất là muốn để phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhận Lâm Mị làm nghĩa nữ gì đó, tương lai có thể nhờ vào thể diện của Vĩnh Bình Hầu phủ mà về làm dâu nhà họ Tô trong danh giá, nhà họ Tô cũng vẹn tròn danh tiếng. Nhìn thái độ phu nhân Vĩnh Bình Hầu dành cho Lâm Mị hôm nay, tất là chuyện thành. Trở về Tô phủ rồi, Tô phu nhân nhất định chính thức bắt đầu chuẩn bị hôn . Đến lúc đó, Lâm Mị chờ ngày lên kiệu hoa, tham gia yến tiệc nữa, cũng có cơ hội gặp gỡ đàn ông khác. cơ hội tốt như ngày hôm nay, bao giờ tới lần nữa.

      Trước khi Lâm Mị xuất , cả kinh thành, có ai nhận định ta và Tô Trọng Tinh là đôi? Dù bây giờ ta tranh giành, sau này nếu tìm hôn khác, nếu đối phương biết ta từng sống nhờ ở Tô phủ suốt mười mấy năm, là thanh mai trúc mã với Tô Trọng Tinh, vì hôn thê của Tô Trọng Tinh đột ngột xuất mà tìm người khác để lấy, sao tránh được khúc mắc trong lòng? Chính bản thân ta, liệu có thể quên Tô Trọng Tinh sao?

      , ta cam lòng. ta thể trơ mắt nhìn hạnh phúc bản thân bị kẻ khác cướp cách dễ dàng. ta nghĩ ra cách, bèn hẹn Tô Trọng Tinh ra chỗ kín đáo gặp riêng.

      Gặp phải chuyện như thế, Tô Trọng Tinh ảo não vô cùng, thấy La Minh Tú đến, gọi tiếng mới : “Cái … kia thế nào rồi?”

      “Chúc mừng biểu ca có thêm vợ .” La Minh Tú cắn răng, nhưng mặt vẫn bất động thanh sắc, thậm chí còn có chút vui mừng: “Đợi đến ngày lành, vợ lớn của biểu ca vào phủ, vợ tự nhiên cũng vào phủ theo, đúng là song hỷ lâm môn!”

      Tô Trọng Tinh phờ phạc : “Minh Tú, em biết lòng , sao còn dằn vặt thế?”

      “Em biết lòng , nhưng ai biết cho lòng em?” La Minh Tú ấm ức lâu, lệ tràn khóe mi, nức nở : “Những lời trước kia, em vẫn nhớ kỹ quên. Chính vì nhớ kỹ quên, mới buông tay được. Nếu thế, dù có lấy mười hay cả trăm vợ có liên quan gì đến em?”

      “Minh Tú, em nghe .” Tô Trọng Tinh nhìn quanh thấy bốn bề vắng lặng, cầm tay La Minh Tú, cúi đầu : “Mẫu thân chỉ có là con trai độc nhất, đành lòng làm khó bà. Hôm nay tạm cưới Lâm Mị vào phủ, đợi ba năm sau, Lâm Mị sinh được con, tự nhiên có thể hưu thê. Em chờ ba năm, …”

      “Chờ ba năm?” La Minh Tú cắt lời Tô Trọng Tinh, lệ ngừng rơi, kinh ngạc : “Ba năm sau, em mười tám, dù em chờ được, cha em cũng cho chờ.”

      La Minh Tú ra ý nghĩ thực : Ngô Ngọc Y còn đẩy xong, đến lúc đó Lâm Mị đường đường chính chính trở thành vợ cả rồi, còn đẩy được sao? Chỉ sợ là em phải chờ đợi ba năm vô ích thôi!

      “Có người đến!” Tô Trọng Tinh định nữa, lại nghe thấy tiếng bước chân, liền xoay người mất.

      La Minh Tú thấy Tô Trọng Tinh xa, mới lặng lẽ về phía trước, rẽ vào góc vắng vẻ, ở đó, có nha đầu của Hầu phủ là Bạch Đào đứng chờ.

      Bạch Đào vốn là người hầu thân cận nhất của Chu Mẫn Mẫn, vì đến tuổi lấy chồng, nghĩ muốn trước khi xuất giá tranh thủ kiếm thêm chút hồi môn. La Minh Tú cũng thường lui tới thăm Chu Mẫn Mẫn, nhất thời nhận ra tâm tư của Bạch Đào, tất nhiên nhanh chóng lôi kéo được Bạch Đào.

      Bạch Đào mười bẩy, hiểu chuyện từ lâu. La Minh Tú mấy câu mịt mờ, ta phải hỏi nhiều cũng . Huống hồ tuy chuyện này phát sinh tại Hầu phủ, nhưng liên quan đến chủ nhân, ta cũng tính là phản chủ. Nếu chuyện thành, ta cùng lắm chỉ là vô tình mấy câu với mấy vị khách đến dự tiệc mà thôi, thể đổ lỗi lên đầu ta. Chỉ ngờ rằng, đợi ta hành động, Ngô Ngọc Y mất thần trí. Càng thể tưởng tượng ra, người bị Ngô Ngọc Y lao vào phải Liễu Vĩnh, mà lại là Tô Trọng Tinh.

      Thấy La Minh Tú tới, Bạch Đào lên tiếng: “La tiểu thư, chuyện này…”

      La Minh Tú khoát tay : “ cần nhiều lời, chuyện này chưa xong đâu.”

      “La tiểu thư, thỉnh .” Bạch Đào thầm cười lạnh, đúng vậy, thể để yên, nếu cứ thế là xong, chính bản thân ta cũng cam lòng!

      Tháng trước, chính giữa tiết xuân, trăm hoa đua nở, tiểu thư của ta dẫn Liễu trạng nguyên vào vườn thưởng hoa, cười vui vẻ. Giữa biển hoa muôn màu muôn vẻ, nụ cười yếu ớt của Liễu Trạng nguyên so với hoa còn đẹp hơn, dù ta biết cân nhắc nặng , vẫn nhịn được, ngắm Liễu trạng nguyên thêm vài lần, lòng thầm nghĩ nếu tiểu thư có thể gả cho Liễu trạng nguyên, đến lúc đó ta tự nhiên thành nha hoàn hồi môn, tự nhiên … (thành nàng hầu (ngủ)). Càng nghĩ lòng càng nóng, khỏi đưa mắt nhìn Liễu Trạng nguyên thêm lần. Ai ngờ ngày hôm sau, tiểu thư gả ta cho gã sai vặt hạ đẳng trong phủ, ta nghìn cầu vạn cầu, mới trì hoãn được chuyện đó thời gian. Nhưng nếu muốn tiểu thư thu hồi ý định hoàn toàn thể. Tiểu thư ơi, niệm tình chủ tớ nhiều năm, tùy tiện gả tôi cho gã sai vặt có tương lai, hủy đời tôi. Nếu vậy, tôi giúp La Minh Tú, đẩy Liễu trạng nguyên luôn tâm tâm niệm niệm sang khác, cũng thể tính là làm chuyện quá đáng, đúng ?

      La Minh Tú biết hết tâm tư của Bạch Đào, chỉ cho là ta tham tiền, liền dúi tấm ngân phiếu vào tay ta, lúc này mới thầm vào tai ta mấy câu, thấy ta gật đầu, nhìn bốn phía thấy người, lại lặng lẽ trở về.

      Bây giờ tuy nhiều thêm Ngô Ngọc Y, nhưng danh nghĩa, Tô Trọng Tinh có hôn thê, Ngô Ngọc Y cũng chỉ có thể làm thiếp. Tạm thời là Ngô Ngọc Y tự làm trò cười cho thiên hạ, dù có bước vào Tô gia, cũng được tôn trọng, có địa vị. cách khác, Ngô Ngọc Y tuy có phiền hà chút, nhưng cũng có tính đe dọa, sau này từ từ dạy dỗ là được. Nhưng còn Lâm Mị, phải giải quyết gọn ghẽ ngay tối nay.

      Bên kia, Chu Tư tìm thấy Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh, thỉnh bọn họ cùng uống rượu. Chuyện tối nay, phu nhân Vĩnh Bình Hầu dặn kẻ hầu người hạ được để lộ, những người khác vẫn chưa hay biết, nhưng Chu Tư nghe . lặng lẽ kéo Tô Trọng Tinh : “Trọng Tinh, chúc mừng nha! Diễm phúc ít ah!”

      Tô Trọng Tinh tất nhiên ràng, phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhận làm chỗ dựa cho Lâm Mị, hôn này thể rút lui, phụ bạc biểu muội. thế, giờ còn nhiều thêm Ngô Ngọc Y, cảm thấy oan uổng uất ức khó tả. Vừa nghe Chu Tư thế, buồn bã trả lời: “Hà cớ gì phải giễu cợt?”

      Chu Tư cũng biết Tô Trọng Tinh và La Minh Tú là thanh mai trúc mã, tình cảm tầm thường, thấy Tô Trọng Tinh ủ rũ bơ phờ, bèn cười : “ , vị hôn thê kia của cậu cũng xinh đẹp kiều, so với biểu muội của cậu hề thua kém, hà tất phải sầu lo thành bộ dạng này? Hơn nữa, nếu biểu muội của cậu lòng thích cậu, hà tất cố chấp chuyện danh phận. Cưới biểu muội về làm bình thê, vẫn là hai người có nhau. Vợ cả ấy mà, chỉ là danh nghĩa thôi, cậu chỉ lòng ân ái cùng biểu muội, có ai dám ra vào?”

      Tô Trọng Tinh lắc đầu : “Đừng bừa!”

      “Cậu là, chẳng hiểu lòng thiếu nữ gì cả!” Chu Tư chẹp chẹp rồi : “Chưa thử, sao biết biểu muội của cậu chịu?”

      Tô Trọng Tinh khỏi thất thần.

      Chu Tư là kẻ chỉ sợ thiên hạ loạn, thấy Tô Trọng Tinh thất thần, thầm cười, nhấc chén rượu ra uống với Liễu Vĩnh.

      Liễu Vĩnh uống rượu ngâm thơ với mấy thiếu niên tài tử, bởi vì là Trạng nguyên khoa trước, thế nên vừa ngồi, liền có mấy thanh niên sang năm thi đến hỏi thăm tham khảo, thiếu được thỉnh giáo vài câu, cùng cười xôn xao.

      Có mấy thanh niên nhập nhóm đấy, thấy Chu Tư chỉ lo tiếp đãi Liễu Vĩnh, có chút ghen tuông, giọng : “Liễu trạng nguyên dù có tài, nhưng có phải Trạng nguyên nào cũng được giao chức vị quan trọng đâu. Trạng nguyên khoa trước nữa, vì thức thời, đắc tội Tể tướng đại nhân, còn bị đẩy đến chốn khỉ ho cò gáy, làm viên quan lục phẩm nhoi.”

      đến Tể tướng đại nhân mới nhớ, nghe tiểu thư nhà ông ấy vẫn kén chồng. Tiểu thư kia nghe tài mạo song toàn, chỉ tiếc ta vẫn chưa có cơ hội chiêm ngưỡng.”

      “Sinh thần Vĩnh Bình Hầu, phu nhân Tể tướng có đến, tiểu thư lại đến, biết vì nguyên nhân gì.”

      Chu Tư là kẻ thính tai, thấy có người thảo luận về thiên kim nhà Tể tướng, chỉ lặng lẽ kéo Liễu Vĩnh hỏi: “Nghe Tể tướng đại nhân có ý kén làm rể, động lòng?”

      Liễu Vĩnh nhíu mày, chọn đề tài đánh trống lảng. Chu Tư thấy muốn đề cập đề tài đấy, cũng biết chuyện này vô cùng nhạy cảm, cầm chén rượu loanh quanh gì nữa.

      Trong góc, mấy nha đầu lặng lẽ thảo luận.

      “Liễu Trạng nguyên tài hoa hơn người, có tài ăn , lại thêm tướng mạo tuấn mỹ, vì sao đến giờ vẫn chưa tính chuyện hôn nhân?”

      “Hai năm trước khi Liễu Trạng nguyên đề tên bảng vàng, có rất nhiều bà mối tới cửa cầu hôn, có điều mỗi khi có người cầu hôn, ngay ngày hôm sau Liễu Trạng nguyên liền ngã bệnh, cả thượng triều cũng xin nghỉ. Sau đó có lời đồn rằng, bát tự của Liễu Trạng nguyên giống kẻ bình thường, phải chờ hôn thê định mệnh xuất mới có thể tính chuyện cưới xin. Chính vì thế, chuyện đó cứ trì hoãn đến giờ.”

      “Vậy phải làm thế nào mới biết ai là hôn thê định mệnh của ?”

      “Ơ, hỏi kỹ vậy làm gì?”

      biết nhiều vậy, lẽ cấm ta hỏi nhiều?”

      “Hi hi, ta biết rồi, động lòng xuân, thấy Trạng nguyên người ta tuấn tú, liền mơ mộng chuyện viển vông.”

      “Đừng lung tung, cẩn thận người khác nghe được.”

      “Bọn họ bận uống rượu ngâm thơ, chú ý câu chuyện của chúng ta đâu. ra, với diện mạo này của , nếu có thể khiến Trạng nguyên chú ý đến, làm lẽ cũng phải là có khả năng.”

      “Xùy, dám giễu cợt ta.” Nha đầu vừa là người mới vào phủ, bởi vì có vài phần nhan sắc, thường mơ tưởng xa vời, mọi người cũng thích trêu nghẹo ấy cốt để mua vui, ấy lại nhận ra hàm ý trêu chọc, khiến mọi người càng thích trêu đùa. Gắt nha đầu bên cạnh tiếng xong, ấy nhịn được lại : “Liễu Trạng nguyên như vậy, dù chưa lấy vợ, chắc hẳn trong phủ có nhiều thiếp thất thông phòng rồi.”

      nhầm to rồi. Về Liễu Trạng nguyên, nghe người hầu giới tính nữ duy nhất của chính là bà vú của . Còn lại toàn người hầu nam! Sao? tin ah? Khi ta mới nghe cũng tin y như . Sau đó vô tình nghe được các phu nhân thảo luận, lúc đó mới tin. Lúc đầu, các phu nhân còn lặng lẽ , chẳng lẽ là kẻ đồng tính, vì vậy mà có nàng hầu (ngủ)? Sau đó thấy cử chỉ hành vi đường hoàng đứng đắn, khi tiếp xúc với đàn ông con trai cũng chẳng có chỗ nào bất bình thường, lúc đó mới tin muốn tìm hôn thê định mệnh.”

      “Rốt cục là muốn tìm hôn thê định mệnh, hay là muốn bám rồng dựa phượng, vẫn chưa được.” Bạch Đào vừa mới vào, nhàng buông câu. Mộng đẹp theo Chu Mẫn Mẫn gả vào Trạng nguyên phủ của ta bị đập nát, lại phát , ra, Liễu Trạng nguyên kia vừa ỡm ờ với thiên kim Tể tướng, vừa đong đưa với Chu Mẫn Mẫn. Nếu có ý đồ bám rồng dựa phượng mới là lạ đó!

      Thấy tiểu nha đầu chỉ lo nhìn lén đám Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh, phát xuất của ta, Bạch Đào nhếch môi, thừa dịp ai chú ý, gọi tiểu nha đầu tuổi lại, căn dặn vài câu, thấy tiểu nha đầu gật đầu, ta mới tránh sang bên.

      hồi sau, đúng như kế hoạch của ta, Liễu Vĩnh vội vã về phía kia.

      Tốt lắm, màn kịch hay sắp mở màn.
      windlove_9693 thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 13 – BA THANH NIÊN CẶN BÃ


      Chờ Liễu Vĩnh ra ngoài, Bạch Đào bất động thanh sắc đuổi theo, theo tới nửa đường, thấy Liễu Vĩnh đúng là tới góc vườn Đông Bắc trồng rau dưa, ta mới rẽ về phía vườn hoa, gọi nha đầu nhanh nhẹn lại, sai tiểu nha đầu lặng lẽ tìm Chu Tư, Liễu Vĩnh đợi ở góc vườn Đông Bắc. xong, ta còn cẩn thận căn dặn tiểu nha đầu, được để lộ cho người khác, tiểu nha đầu gật đầu lia lịa, thấy tiểu nha đầu rồi, Bạch Đào hừ tiếng, xoay người tìm Chu Mẫn Mẫn.

      Chu Mẫn Mẫn chứng kiến màn khóc lóc om sòm của Ngô Ngọc Y, đành lòng nhìn Lâm Mị xấu hổ, kéo tay Lâm Mị ra khỏi phòng. Chu Mẫn Mẫn vừa thấy Bạch Đào tới, liền cười : “Ngươi đâu giờ mới thấy mặt?” đợi Bạch Đào trả lời, Chu Mẫn Mẫn quay sang Lâm Mị : “Náo loạn nửa ngày, tóc cũng xộc xệch rồi, để Bạch Đào đưa sửa sang đầu tóc lại, ngay bên kia thôi! Chuyện ở đây có người xử lý ổn thỏa.”

      Bạch Đào nghe thấy thế, tiến lên đỡ tay Lâm Mị, dẫn nàng về phía phòng thay quần áo ở bên kia, ở đó tự có người hầu hạ việc chải đầu rửa mặt.

      Mới chải đầu búi tóc xong, có tiểu nha đầu vào cười : “Bạch Đào tỷ tỷ, tiểu thư tạm thời cần ra chỗ bữa tiệc, tiện đường rẽ qua vườn dưa nhìn xem dưa chuột chín chưa, nếu chín rồi cho người hái ít, để đấy xem ai say quá ăn cho tỉnh rượu. Nếu Lâm tiểu thư muốn vào vườn dưa dạo chút Bạch Đào tỷ tỷ hộ tống ấy.”

      Tiểu nha đầu xong lui xuống, Bạch Đào quay sang Lâm Mị : “ đến mới nhớ, cách đây xa có vườn trồng dưa chuột, bằng qua đấy tản bộ chút?”

      Chuyện xảy ra tối nay khiến Lâm Mị rất phiền lòng, có điều Tô phủ phải nhà của nàng, nàng lại là do Tô phu nhân đưa tới, thể ra về trước bà. Đương nhiên là muốn tìm Tô phu nhân cùng về. Nhiều người biết khó giữ chuyện, chuyện tối nay biết có những ai hay rồi? Bây giờ nàng ra vườn hoa, khó tránh người khác chê cười. bằng dạo với Chu Mẫn Mẫn chút, chờ đến giờ cùng Tô phu nhân trở về.

      Lâm Mị nghĩ đến đó quay sang Bạch Đào : “Nghe Hầu phủ có giống dưa chuột hải ngoại, chuyên dùng để giải rượu, rất có hiệu quả. Đúng là muốn nhìn lần.”

      Bạch Đào liền vừa miêu tả hình dạng mùi vị giống dưa chuột kia, vừa dẫn đường Lâm Mị đến vườn dưa.

      Bên kia, Liễu Vĩnh vòng qua vườn hoa, rẽ vào cửa tròn, mất hai khắc đến góc vườn Đông Bắc trồng dưa. Giữa vườn dưa là ngôi nhà bằng cỏ tranh, bên trái nhà cỏ là thửa ruộng, được phân chia thành từng khoảnh riêng biệt, có khoảnh trồng giống khoai biết tên, bên phải trồng các loại rau dưa ở các khoảnh khác nhau. Sát với với nhà cỏ trồng dưa chuột.

      Liễu Vĩnh biết, bởi vì mẫu thân Vĩnh Bình Hầu nhớ quê nhà, nên cho người thiết kế ra căn nhà cỏ, trồng rau dưa bên cạnh. Mỗi khi nhớ quê bà cụ lại đến ngồi lúc. Ba năm trước, mẫu thân Vĩnh Bình Hầu tạ thế, ngôi nhà cỏ này bị phá , mỗi khi rỗi rãi, Vĩnh Bình Hầu lại đến ngồi, còn tìm giống dưa chuột lạ về trồng. Giống dưa này nổi tiếng khắp kinh thành, là đồ giải rượu cao cấp. Hôm nay mở tiệc, người hầu trông vườn dưa chạy ra chỗ khác xem náo nhiệt, vườn dưa này mới thành nơi người.

      “Đúng là nơi u nhã tĩnh mịch.” Liễu Vĩnh chắp tay vòng ra phía sau nhà cỏ vòng xong mới đẩy cửa gỗ bước vào. Trong nhà cỏ có giường bàn hai ghế, tất cả đều sạch . bàn còn có bầu rượu, hai chén, mấy đĩa đồ nhắm nho , dường như là được chuẩn bị tỉ mỉ.

      Liễu Vĩnh nhìn trong nhà cỏ lượt, sau đó dùng thanh gỗ chống cửa sổ lên, lúc này mới nhìn ra ngoài thăm dò, hơi có chút nghi hoặc, “Mẫn Mẫn hẹn ta đến đây, lẽ vẫn bị người khác giữ chân?”

      nay triều đình chia làm hai phe, phe do Vĩnh Bình Hầu làm đại biểu gồm các nhân sĩ quyền quý, phe do Tể tướng đại nhân cầm đầu gồm các thế gia đại tộc, xem xét thời thế, thấy cũng đến lúc phải đưa ra quyết định, thể tiếp tục do dự nữa. Cây đại thụ như Vĩnh Bình Hầu, cần sớm dựa vào mới tốt.

      phải cho rằng Vĩnh Bình Hầu đáng tin cậy hơn Tể tướng đại nhân, mà là do nhận thấy rất rằng, đương kim Thánh thượng áp dụng “thuật cân bằng”, để phe của Vĩnh Bình Hầu hay phe của Tể tướng đại nhân áp đảo phe kia. Thế nên bất kể phe Vĩnh Bình Hầu cũng tốt, phe Tể tướng đại nhân cũng tốt, đều là người được Thánh thượng trọng dụng. Lúc này quyết định chọn Chu Mẫn Mẫn, phải vì dung mạo hay tài hoa của Chu Mẫn Mẫn trội hơn thiên kim nhà Tể tướng, trái lại, có những khía cạnh, Chu Mẫn Mẫn hoàn toàn bằng thiên kim nhà Tể tướng.

      Tể tướng đại nhân quyền nghiêng triều đình, phương diện định đoạt chuyện quốc gia đại , ai so sánh được với ông ấy, ít nhất kẻ đó cũng chưa xuất . Nhưng phải biết rằng, địa vị càng cao, tương lai ngã càng đau. Chung quy ngày Tể tướng đại nhân phải cáo lão hồi hương, nhưng tước vị của Vĩnh Bình Hầu lại là cha truyền con nối. đề cập đến chuyện năng lực của Vĩnh Bình Hầu, kẻ đồng trang lứa với là Chu Tư chính là tên mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nếu kiện gì bất ngờ nảy sinh, chắc chắn hưng thịnh của Vĩnh Bình Hầu phủ dài lâu hơn Tể tướng phủ.

      Chỉ có từng đấy lý do thôi sao? Liễu Vĩnh tự cười giễu cợt bản thân tiếng, đúng vậy, đơn giản vì thế. nguyên nhân khác là, dù muốn vứt bỏ quá khứ bản thân, cũng thể vứt bỏ hoàn toàn.

      vẫn nhớ, hai năm trước, khi lên kinh dự thi, có lần thư sinh trọ cùng nhà trọ mời mọi người lên tửu lâu uống rượu, thư sinh kia đứng bên cửa sổ, thấy thư sinh khác ở dưới đường tìm nơi nương tựa, thư sinh kia kích động xuống lầu, muốn gọi thư sinh dưới đường cùng lên lầu uống rượu. Mọi người lầu vừa trò chuyện vừa nhìn xuống đường, thấy thư sinh tìm nơi nương tựa mất, thư sinh xuống lầu tìm người, để ý đụng phải cỗ kiệu hoa lệ mới dừng. Màn kiệu vén lên, thiếu nữ xinh đẹp vênh váo bước xuống, tức giận gì đó. Sau đó, thư sinh kia cúi người xin lỗi. Khi thiếu nữ gần , còn ném lại ánh mắt khinh thường miệt thị.

      Thiếu nữ kia, chính là thiên kim nhà Tể tướng.

      Sau đó đỗ Trạng nguyên, khi đến Tể tướng phủ thăm hỏi, thiên kim nhà Tể tướng nấp sau bình phong nhìn lén, tấm bình phong đổ xuống…

      Tiếp nữa, và thiên kim nhà Tể tướng có mấy lần tình cờ gặp mặt, ta ám chỉ ngầm, Tể tướng đại nhân có chút tán thưởng , sau này, nếu được Tể tướng đại nhân nâng đỡ, tất là có thể thể năng lực giữa triều đình.

      Nhưng đáng tiếc lẽ, thể quên được ánh mắt khinh thường mà thiên kim Tể tướng nhìn thư sinh nghèo kia.

      Liễu Vĩnh vẫn nhớ, sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân dắt tay , khắp nơi cầu xin giúp đỡ, sau lưng, thường thấy thân thích và trưởng bối trong họ bỏ lại ánh mắt khinh thường. Khi đó, là đồng môn với Mạc Song Bách, thường đến Mạc gia mượn sách, lão gia và phu nhân nhà họ Mạc mặc dù gì, nhưng trong nhãn thần của những người khác trong nhà họ Mạc từng xuất ánh mắt đó.

      Trước khi lên kinh dự thi, mẫu thân ngã bệnh, sợ trụ được đến lúc lấy vợ, từng nghĩ tới chuyện hỏi cưới Mạc Song Kỳ, nhưng khả năng đó chỉ có thể thực sau khi công thành danh toại. Nếu thi trượt, tất là nhà họ Mạc gả Mạc Song Kỳ cho . Nghĩ thông chuyện đó, dùng thái độ dửng dưng đối diện ánh mắt Mạc Song Kỳ. Chút tình cảm thời niên thiếu, giờ còn chút tung tích gì. Lần này gặp lại Mạc Song Kỳ, còn là Liễu Vĩnh trước kia, đương nhiên nhắc nhở gì đến chuyện cũ với Mạc Song Kỳ.

      Sau khi đỗ Trạng nguyên, áo gấm về quê, là lúc mẫu thân bệnh đến liệt giường. Khi đó, mẫu thân cầm tay : “Con ơi con, mẫu thân chờ được đến lúc con lấy vợ rồi.”

      : “Mẫu thân, mẹ thích con dâu như thế nào, con tìm người để cưới ngay lập tức.”

      “Con dâu ta muốn, đương nhiên là xuất thân danh môn, tài mạo song toàn,…” Mẫu thân mỉm cười , thanh càng lúc càng yếu ớt.

      Buổi chiều hôm đó, mẫu thân trút hơi thở cuối cùng.

      Đúng vậy, Liễu Vĩnh muốn kết hôn với xuất thân danh môn, tài mạo song toàn, cũng muốn lấy nhà vợ làm bàn đạp cho nghiệp bản thân. Suốt hai năm, sao có thể tìm thấy như thế? Nhưng tại sao vẫn trì hoãn chuyện hôn nhân? Bất luận thế nào, hôm nay đến đây chờ Chu Mẫn Mẫn, chính là câu trả lời cho chuyện đó.

      Quay lại với Tô Trọng Tinh, giờ tâm tình ảm đạm, bất tri bát giác uống liền mấy chén. Chu Tư thấy có phần khác thường, giật chén rượu : “Trước kia cậu cũng là người có chủ kiến, sao lúc này lại lằng nhằng thiếu dứt khoát thế? Nếu cưới biểu muội được, tất có biện pháp, hà tất phải mượn rượu tiêu sầu?”

      “Có biện pháp gì?” Tô Trọng Tinh ủ rũ: “Nếu có biện pháp, tôi từ hôn từ lâu, việc gì phải rầu rĩ?”

      “Vậy cậu tiếc từ hôn với vị hôn thê xinh đẹp kia? Bị từ hôn rồi, nếu muốn tìm đám khác, chỉ sợ trắc trở trăm bề?” Chu Tư đảo mắt, lặng lẽ kéo Tô Trọng Tinh vào góc, : “Nếu cậu tiếc, tôi có biện pháp này.”

      “Cậu .” Tô Trọng Tinh biết Chu Tư là tay lãng tử tình trường, đối với thiếu nữ, rất có kinh nghiệm, chừng lại có biện pháp khuyên được Lâm Mị chủ động từ hôn?

      biết là do rượu hay vì lý do gì khác, mặt Chu Tư đỏ cách rất khả nghi. thầm vào tai Tô Trọng Tinh mấy câu. Tô Trọng Tinh vừa nghe, hoảng sợ đến tỉnh cả rượu, trừng mắt nhìn Chu Tư : “Cách đấy mà cậu cũng ra được.”

      “Xem , tôi là cậu đành lòng mà, quả sai chút nào.” Đằng nào cũng ra rồi, thu lại được, Chu Tư bèn hết ra cho xong: “Tôi và cậu cùng là đàn ông, sao hiểu lòng nhau. Cậu và biểu muội, tất nhiên là tình cảm sâu nặng, nhưng hai người lớn lên bên nhau, nào có cảm giác mới mẻ? Vị hôn thê kia của cậu, yểu điệu mềm mại như lá liễu trong gió, chắc hẳn … hờ hờ! Nếu có thể lưỡng mỹ kiêm thu, có gì để sầu?”

      Tô Trọng Tinh tiếp tục lắc đầu, “Chưa đến chuyện biểu muội đồng ý, ngay chính Lâm Mị cũng đồng ý.”

      “Nếu vậy, hãy làm theo biện pháp của tôi.” Chu Tư cúi đầu cười tiếng, “Dù sao mẫu thân của tôi cũng có vẻ thích Lâm Mị. Rước nàng về Hầu phủ, đương nhiên bạc đãi nàng, cậu cũng cần phải áy náy.”

      được!” Tô Trọng Tinh thốt lên: “Tôi thể làm ra chuyện đó.”

      Chu Tư lườm nguýt Tô Trọng Tinh cái: “ bỏ được cũng cam lòng, hà tất phải tìm cớ nữa? Nếu bỏ được, cần gì phải rầu rĩ?”

      Chẳng lẽ bản thân bỏ được, Tô Trọng Tinh đột nhiên nhớ đến bộ dạng nhũn người của Lâm Mị, bụng dưới nóng lên, thực có cảm giác cam lòng mơ hồ xuất .

      “Ơ, Trạng nguyên đâu rồi?” Chu Tư xoi mói Tô Trọng Tinh xong, quay đầu lại chẳng thấy Liễu Vĩnh đâu, nha đầu nhanh nhẹn tiến lên bẩm báo: “Thiếu gia, khi nô tỳ vào thấy Liễu Trạng nguyên hình như về phía vườn dưa góc Đông Bắc.”

      “Uống rượu xong đến đó ăn dưa giải rượu đúng là ý hay.” Chu Tư vừa vừa lôi kéo Tô Trọng Tinh: “, đến vườn dưa ăn dưa giải rượu, nhân tiện nghĩ biện pháp cho cậu.”
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :