1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc chiến hôn nhân - Cống Trà (73c +PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 04 – MÓN TIỀN LỚN


      có trưởng bối cùng, Lâm Mị chỉ có thể mình đối phó với Tô lão phu nhân, đối phó xong, đương nhiên là ra về trong tâm trạng lấy gì làm vui vẻ.

      Về đến phòng rồi, mí mắt Lâm Mị nháy liên hồi, có linh cảm lành, cảm thấy Tô lão phu nhân dễ dàng bỏ qua.

      Bà vú già nghe Lâm Mị kể lại mọi chuyện xong, như có điều suy nghĩ, chỉ hỏi kỹ lời hành động vủa Quý Mai, đối với lời của Tô lão phu nhân, quả có chút khinh thường, “Hai vị thái gia định ra hôn ước, kết quả lại ép tiểu thư làm thiếp, nếu truyền ra ngoài, thanh danh Tô gia tất là sứt mẻ. Chỉ cần tiểu thư thận trọng từ lời đến việc làm, phạm sai lầm, Tô gia chẳng có cớ nào để bắt tiểu thư làm thiếp.”

      Chung quy là lòng Lâm Mị bất an, chỉ lẩm bẩm : “Cháu chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trở tay kịp, ứng phó xong, để người mượn cớ.”

      Chủ tớ hai người chuyện, lại có đại a đầu của Tô phu nhân tới truyền lời, là cháu gọi Tô lão phu nhân là ruột dẫn theo thiếu gia tiểu thư lên kinh thành, vừa mới tới nơi, Tô gia giữ mấy mẹ con lại, trước tiên là mở tiệc đón khách phương xa, nữ quyến dự tiệc ở nhà trong. Tô phu nhân muốn Lâm Mị ra tiếp khách, nhân tiện chào làm quen luôn.

      Hôm qua khi Lâm Mị thỉnh an Tô phu nhân, có nghe Tô phu nhân đề cập, nhà mẹ đẻ Tô lão phu nhân ở Liễu châu, nơi đó non xanh nước biếc, sản sinh toàn tài tuấn tú, trạng nguyên khoa trước là Liễu Vĩnh, cũng là người Liễu Châu, tính ra mà , thậm chí còn có họ hàng với nhà mẹ Tô lão phu nhân.

      Con trai của cháu Tô lão phu nhân là Mạc Song Bách, ở quê nhà cũng nổi tiếng hay chữ, trúng cử nhân, nhất trí là lên kinh trước, để sang năm còn tham gia khoa cử. Lúc này đến chơi, Tô gia đương nhiên là quét dọn khu yên tĩnh, để mấy mẹ con ở lại, chuyên tâm đèn sách.

      Bà vú già vừa nghe thấy Tô phu nhân bảo Lâm Mị ra tiếp khách, vui mừng ra mặt, cho rằng Tô phu nhân muốn trước mặt họ hàng gần xa thừa nhận thân phận địa vị của Lâm Mị, nhất thời vội vàng tìm xiêm y để Lâm Mị thay đồ.

      Lâm Mị vốn cũng chẳng có áo váy lộng lẫy gì, sau khi đến Tô phủ, Tô phu nhân tặng nàng mấy bộ quần áo bà chưa từng mặc, lại dặn dò kẻ dưới nhanh chóng làm mấy bộ quần áo tươm tất đưa cho Lâm Mị. Bà vú già tìm tới tìm lui, thấy quần áo Tô phu nhân đưa tặng vô luận là chất vải hay mũi thêu, đều là thượng phẩm, so với quần áo của Lâm Mị cao cấp hơn rất nhiều, cũng có thể mặc ra gặp khách. Liền chọn lấy bộ, thay cho Lâm Mị, lại : “Mặc bộ này tuy hơi già trước tuổi, nhưng rất chững chạc.”

      Lâm Mị đỏ mặt, ngại ngùng cúi đầu : “Vẫn chưa chính thức thành thân, cơm ăn áo mặc đều do Tô phủ cung cấp, bảo cháu gặp bọn họ, cháu còn mặt mũi nào mà ngẩng mặt nhìn người?”

      Bà vú già thấy Lâm Mị vừa vừa rơm rớm nước mắt, bộ dạng còn mặt mũi gặp người khác. Bà vú liền ra cửa nhìn trái nhìn phải, chốt cửa cài then kỹ càng, kéo Lâm Mị đến bên giường, thành khẩn : “Tiểu thư, trước kia ông nội là quan lớn ở Dịch Châu trù phú đông dân, với Tô thái gia là chỗ thâm giao, sau đó mới kết làm quan hệ thông gia. Nếu Tô thái gia còn sống, người trong Tô phủ này đời nào dám lạnh nhạt với tiểu thư. Nhưng tiểu thư có từng nghĩ qua, nếu Tô gia thừa nhận hôn này, chúng ta lấy gì ra làm hồi môn?”

      Lâm Mị thở dài, hồi môn cũng là vấn đề lớn. Chẳng lẽ đến lúc đó lại tay gả vào Tô gia? Coi như Tô phu nhân nghĩ đến tình bạn năm xưa với mẹ nàng, chịu lấy tiền riêng đưa nàng làm hồi môn, cũng chẳng thể mặt dày nhận nhiều. Tô phủ nhà cửa gia thế như này, nếu hồi môn của dâu mới chẳng ra gì, là làm trò cười cho thiên hạ.

      Thấy Lâm Mị gục đầu xuống, dáng vẻ hết sức điềm đạm đáng , bà vú già nhịn được vòng tay ôm nàng, xoa xoa đầu : “Tiểu thư ơi, phụ thân tuy là kẻ bại gia, nhưng ông nội ông ngoại , khi xưa đều là nhân vật lớn ở Dịch Châu. Mẹ cũng nổi danh tài nữ. Mọi người trời nếu có thiêng, sao đành lòng nhìn lưu lạc chẳng bằng a hoàn?”

      Bà vú dứt lời, buông Lâm Mị ra, lấy từ dưới gầm giường bọc hành lý cũ mang từ quê lên, mở bọc hành lý, giũ ra áo ngắn màu xám, lấy kéo rạch đường ngắn, thò tay vào giữa hai lớp vải lần mò.

      Lâm Mị tự thương hại bản thân, lúc u sầu bị hành động này của bà vú làm giật cả mình. Cái áo cũ này là cái áo mà bà vú thích nhất, đường lên kinh, vô luận thời tiết lạnh nóng thế nào, bà vú đều mặc nó người. Có lần gặp lúc trời nắng, nàng khuyên bà vú cởi áo ra phơi, bà vú khăng khăng chịu. Còn áo này được cầu phúc trước tượng Bồ Tát, mặc nó bệnh nạn, cởi ra tai họa gì gì đó. Khi đến Tô phủ, bà vú nghiêm túc cất cái áo chung với hành lý quan trọng, thừa dịp có ai giấu vào góc tối nhất của gầm giường. Lúc này thấy bà vú cầm kéo cắt nát áo, Lâm Mị hô lên thất thanh: “Vú ơi, vú làm gì vậy?”

      “Tìm được rồi!” Bà vú lấy từ trong lớp áo ra năm tờ giấy gấp gọn, dở ra ngay ngắn, đặt vào trong tay Lâm Mị, than hơi : “Vô luận là trước đây hay bây giờ, tiểu thư gả cho Tô thiếu gia đều có của ăn của để.”

      Lâm Mị đưa tờ giấy lên xem, thấy là năm tấm ngân phiếu, mỗi tấm ngân phiếu trị giá ba ngàn lượng, tổng cộng vạn năm ngàn lượng. Nhất thời căng thẳng, hai tay run rẩy, nên lời, chỉ biết nhìn bà vú.

      ra năm ấy Lâm Lỗi sống ra hồn, Cố Khả Nhi sợ chồng làm tán gia bại sản, bèn bán hết hồi môn được vạn năm ngàn lượng bạc, giao lại cho bà vú, dặn bà vú bảo quản thay mình, tương lai đưa cho Lâm Mị làm hồi môn. Khi Lâm Lỗi còn sống, bà vú dám để lộ số tiền lớn đó, sợ Lâm Lỗi cầm hết ra chiếu bạc. Sau khi Lâm Lỗi qua đời, Lâm gia có đàn ông con trai gì, bà vú lại sợ họ hàng nhà họ Lâm đến tranh gia sản, càng dám để lộ. Đến nỗi Lâm Mị bán nhà cửa đất đai để thu xếp cho di nương và hai lão bộc, bà vú cũng ngăn cản. Họ hàng nhà họ Lâm thấy Lâm Mị chẳng có gì để xơ múi, đương nhiên là để mặc chủ tớ hai người lên kinh, níu giữ khách sáo chi hết.

      đường lên kinh, bà vú cẩn thận dè dặt, lo lắng thôi, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, đến khi Tô gia đón hai người vào phủ rồi, bà vú vẫn chưa dám đưa bạc cho Lâm Mị, chỉ xem xét kỹ thái độ người nhà họ Tô. Thấy Tô phu nhân quên tình cảm năm xưa, đối xử với Lâm Mị bạc, lúc đấy mới yên lòng. Lúc này bà vú giao ngân phiếu vào vào tay Lâm Mị, cười : “Bộ dạng khi chúng ta vào Tô phủ, chính là cách thử thái độ người khác tốt nhất. Theo vú thấy, Tô gia vượt qua thử thách. Ngày mai, tiểu thư hãy ra phố mua mấy món trang sức, đặt may mấy bộ xiêm y.”

      Lâm Mị vẫn kinh hoàng chưa phục hồi tinh thần, ngây ngốc nhìn ngân phiếu, lúc sau mới : “Lúc trước vú giúp cháu thêu thùa kiếm sống, vì mấy đồng tiền mà vất vả nửa ngày, cháu vẫn tưởng Lâm gia nghèo mạt, ra vẫn còn tiền của.”

      “Tiểu thư ngốc của tôi ơi, lúc đấy mà đưa số bạc này ra, cha đổ vào chiếu bạc dăm bữa nửa tháng là hết nhẵn! Dù cha bài bạc, họ hàng nhà họ Lâm cũng dụ dỗ hết thôi. Kết quả là nửa xu cũng đừng hòng chạm vào. Mẹ và ông nội mất , cha mặc kệ mọi chuyện, nếu trong nhà có bạc, chỉ càng hỏng bét hơn.” Tội nghiệp, tiểu thư lúc đấy phải mặc quần áo cũ kĩ, ngày ngày cắm mặt vào kim chỉ, ra cổng trước, bước cổng sau, thế mới may mắn thoát được tai họa. Những nhà nghèo bần nông, đương nhiên dám tới cửa cầu hôn tiểu thư, danh gia vọng tộc lại ngại tiểu thư có hồi môn, cũng dạm hỏi. Nếu bằng , dựa vào tướng mạo của tiểu thư, lại có hồi môn kếch xù, biết phát sinh những chuyện kinh khủng gì!

      Sống cảnh nghèo túng thời gian dài, sau khi tiến vào Tô phủ, lại sợ bị người khác xem thường, Lâm Mị tự ti rất lâu, lúc này trong tay có ngân phiếu vạn năm ngàn lượng, Lâm Mị cảm thấy toàn thân sảng khoái, vừa mở miệng liền : “Vú ơi, cháu từ hôn với Tô Trọng Tinh cũng được. Chúng ta về Dịch Châu.” Có bạc, có thể mua mấy nha đầu tráng kiện theo bên cạnh, lo bất cẩn gặp phải nam thanh niên, nhũn người làm trò hề cho thiên hạ.

      “Về Dịch Châu làm cái gì?” Bà vú cười khổ: “Tiểu thư ơi, chỉ là thiếu nữ chân yếu tay mềm, nếu để người khác biết có số tiền lớn này, là họa phải phúc. Bây giờ sống ở Tô phủ, là an toàn nhất rồi. Vú biết, Tô thiếu gia thích biểu tiểu thư kia, nhưng hôn nhân là quyết định của cha mẹ, lời của mối mai. Hai người đó như thế, vốn tính là vượt khỏi lễ giáo. Nếu có ra phải là vị biểu tiểu thư kia, phải là . Huống hồ Tô phu nhân lòng quí , chỉ điều này, quá đủ để bỏ qua những chuyện khác.”

      “Có mẹ chồng tốt, so với có ông chồng tốt còn quan trọng hơn.” Bà vú giúp Lâm Mị cất số ngân phiếu, chải đầu cho nàng, cài hai cây trâm của Tô phu nhân tặng, đưa ra mấy ví dụ, tựu chung về ý là đàn ông thiên hạ ai cũng giống nhau, Tô Trọng Tinh trừ khuyết điểm là có chuyện mập mờ với La Minh Tú, so sánh với đàn ông thiên hạ, người đàn ông tốt vân vân. Còn nếu con dâu được lòng mẹ chồng, dù chồng có thương đến mấy, cũng phải chịu cảnh ấm ức ngày này qua ngày khác, muốn cáo trạng cũng chẳng có chỗ nào mà cáo trạng. Được mẹ chồng thương , dù phu quân có tệ bạc chút, cùng lắm là sau này sống dựa vào con, chung quy là cuộc sống vẫn dễ chịu vân vân.

      lại, bà vú kiên quyết cho Lâm Mị từ hôn. Bà vú cho rằng, nếu từ hôn nhất định rơi vào hoàn cảnh hết sức đáng sợ. Chí ít Tô gia cũng là nhà biết đạo lý, dù thích thú Lâm Mị, cũng bảo vệ nàng chu đáo, để người khác ức hiếp nàng. Ngoài ra, dù Lâm Mị tìm đến cửa với bộ dạng thân thế , nơi nương tựa, nhà họ Tô từ Tô lão phu nhân, cho tới tiểu nha đầu, ai có thái độ xem thường ra mặt. Gia đình thế này, đương nhiên là có thể phó thác chuyện chung thân.

      Sau khi Cố Khả Nhi qua đời, mọi chuyện lớn của Lâm gia, đều dựa vào tay bà vú lo liệu, đến khi Lâm Lỗi từ trần, tang gia bối rối, vẫn mình bà vú sắp xếp. đường lên kinh, càng là nhờ bà vú che chở, nàng mới có thể bình yên vẹn nguyên đến Tô gia. Trong lòng Lâm Mị, coi bà vú là người thân duy nhất, bà vú thế tất là có đạo lý riêng, rốt cục nàng bỏ ý định từ hôn, : “Nếu như thế, chúng ta cũng nên chuyển ra khỏi Tô gia, tìm chỗ nào ở tạm, để Tô gia dùng tam môi lục sính rước cháu qua cửa lớn mới phải.”

      “Chuyện này gấp.” Bà vú trang điểm cho Lâm Mị xong xuôi, kéo nàng đứng lên, nhìn ngắm lượt, vừa lòng gật đầu, lúc này mới thầm vào tai nàng: “Khi mẹ còn trẻ, chỉ có người bạn là Tô phu nhân. Mẹ còn người bạn rất thân nữa, cũng gả đến kinh thành. đoán xem là ai? Đúng vậy, chính là phu nhân Vĩnh Bình Hầu bây giờ! Chờ khí sắc tốt lên, hãy cầu kiến bà ấy. Nếu bà ấy vẫn nhớ tình bạn với mẹ năm xưa, nguyện ý ra mặt giúp , trong tay còn có vạn năm ngàn lượng, tự nhiên có thể xuất giá trong oai phong xa hoa.”

      chỗ dựa tiềm , còn có món tiền lớn trong tay, cột sống Lâm Mị như cứng cáp hơn, bước hân hoan, dẫn bà vú ra khỏi phòng.

      Khó khăn lắm mới đến được chỗ ở của Tô phu nhân, lại thấy La Minh Tú tới từ phía đối diện.

      La Minh Tú vừa thấy Lâm Mị, nhìn bộ xiêm y nàng mặc, liền dừng bước, thần sắc cực kỳ quái dị. Tiểu nha đầu sau ta thậm chí còn cười phì ra tiếng.
      tart_trungwindlove_9693 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 05 – CÔNG DỤNG CỦA BẠC HÀ


      Mẹ đẻ mất sớm, cha chẳng quan tâm đến chuyện gì, khiến Lâm Mị học được cách quan sát nét mặt người khác từ khi còn , lúc này thấy thần sắc La Minh Tú, lòng liền biết trang phục mình mặc có vấn đề gì đó, nàng xoay người, dẫn bà vú về phòng, lặng lẽ : “Cho dù bộ quần áo này có vấn đề gì, tạm thời mặc vẫn hơn, mặc quần áo cháu mang đến là được rồi!”

      Lâm Mị quay người về phòng, La Minh Tú quay sang khiển trách tiểu nha đầu: “ muốn xem ta làm trò cười, ngươi cười thành tiếng như vậy, khiến ta về thay quần áo rồi, có trò cười để xem.”

      Tiểu nha đầu vẫn cười sằng sặc: “Tiểu thư ơi, cháu nhịn được mà! Đây vốn là bộ quần áo tiểu thư làm tặng phu nhân nhân dịp sinh thần bà ấy, cổ tay áo còn thêu chữ phúc thọ song toàn, vừa nhìn biết là xiêm y mừng thọ, ta cũng được đấy, thế mà cũng dám mặc lên người. Nếu chỉ nhìn thấy lưng chắc cháu còn tưởng ta là phu nhân!”

      La Minh Tú cười nổi. Sinh thần Tô phu nhân, ta vất vả cực nhọc làm xiêm y tặng bà, Tô phu nhân mặc cũng thôi , lại tùy tiện đưa cho Lâm Mị, từ đó có thể suy ra, Tô phu nhân ưa ta, và ưa đến mức nào.

      Lâm Mị vì vậy mà chậm trễ, khi quay lại, trời tối, mọi người chờ nàng, Tô phu nhân oán trách : “Sao con lại tới muộn vậy?”

      “Cháu mới ra đến cửa bị bẩn áo, phải quay lại thay quần áo nên bị muộn ạ.” biết là do mặc quần áo của bản thân nên thoải mái, hay do trong tay có tiền nên tâm trạng bất đồng, tóm lại, Lâm Mị có dáng vẻ cực kỳ tự nhiên hào phóng. tới làm quen mọi người, lại thỉnh an Mạc phu nhân.

      Mạc phu nhân là cháu gọi Tô lão phu nhân là ruột, năm nay ba mươi lăm tuổi, bà có ngoại hình đầy đặn phúc hậu, tươi cười thân thiện, sau mấy câu xã giao bắt buộc, kéo tay Lâm Mị xuýt xoa : “Dịch Châu đúng là đất lành, thủy thổ dưỡng nhân, ai nấy đều là mỹ nhân. Như Lâm tiểu thư đây, bảo người khác thương cũng khó?”

      Ngồi đây có ba vị tiểu thư, La Minh Tú mặc áo đơn màu vàng nhạt, thanh tú khả ái. Con Mạc phu nhân là Mạc Song Kỳ mặc váy dài đỏ tươi, xinh đẹp vô song. Lâm Mị mặc váy dài màu lam nhạt, nửa cũ nửa mới, tôn lên nước da bạch ngọc của nàng, càng thêm xinh đẹp mỹ miều. Mạc phu nhân khen xong, Tô phu nhân lại cười : “Đấy là tại chưa gặp mẹ con bé, đấy mới gọi là mỹ nhân đích thực. Diện mạo này của con bé, tối đa cũng mới có năm, sáu phần của người mẹ khi xưa thôi. Trong số đám bạn tốt năm đó của ta, mẫu thân con bé là có bề ngoài xuất chúng nhất, tiếc là sau lại…”

      Năm đó tại Dịch Châu, Cố Khả Nhi nổi tiếng tài mạo song toàn, lại khăng khăng muốn gả cho Lâm Lỗi, đức ông chồng của Cố Khả Nhi ra gì, khiến người quen của bà cứ nhắc đến chuyện đó là lại lắc đầu thở dài.

      Trong bữa tiệc Mạc phu nhân có nhắc tới trạng nguyên khoa trước là Liễu Vĩnh, cười : “Liễu Trạng nguyên với Mạc gia nhà ta, có chút quan hệ họ hàng, bây giờ chúng ta tới, muốn để Song Bách tới cửa bái phỏng phen, học vấn cũng được mở mang đôi chút.”

      Lâm Mị tinh ý nhận ra, vừa nhắc tới Liễu Vĩnh, nhãn thần Mạc Song Kỳ lại sáng long lanh, toàn thân như tỏa hào quang, khỏi nhìn ấy thêm vài lần.

      sai, đúng là Liễu Vĩnh có chút quan hệ họ hàng với Mạc gia, lúc trước từng tá túc tại Mạc gia đèn sách, với Mạc Song Bách cũng có giao tình. Thường xuyên qua lại, đương nhiên là từng gặp Mạc Song Kỳ. Khi ấy, gia cảnh Liễu Vĩnh sa sút, chỉ mới trúng tú tài, đương nhiên dám nhờ người mai mối đến Mạc gia cầu hôn. Mạc Song Kỳ lại vẫn thầm chờ đợi.

      Hai năm trước, Liễu Vĩnh lên kinh dự thi, trúng trạng nguyên, Mạc Song Kỳ sụp đổ, lòng thầm đoán Liễu Vĩnh chắc chắn cưới con nhà quyền quý trong kinh, về quê hỏi cưới ấy. ấy và Liễu Vĩnh hết duyên từ đây. thể ngờ, hai năm trôi qua, vẫn nghe được tin tức Liễu Vĩnh cưới vợ.

      danh nghĩa, Liễu Vĩnh là môn sinh Thiên tử, trong mắt người nhà quê, là tương lai rộng mở. Kì thực, ở kinh thành có chỗ dựa vững chắc, có căn cơ, so với thiếu gia của thế gia kinh thành, vẫn bằng được. Tuy được ân sư coi trọng, được giao chức vụ nặng trong Hàn Lâm Viện, nhưng muốn phát huy sở trường, trong lúc nhất thời là hoàn toàn vô vọng.

      Liễu Vĩnh cũng là kẻ có dã tâm, đánh giá bản thân, tự thấy, trừ ra tài hoa, còn có tướng mạo đẹp mắt, vì thế, bèn dựa vào tướng mạo đẹp mắt, dụng tâm tìm nhà vợ quyền quý, làm bàn đạp cho tiền đồ của mình. Cũng bởi vậy, chỉ chờ thời cơ, trì hoãn chuyện hôn nhân.

      Mạc Song Kỳ ngây ngô khờ khạo, lòng tin là Liễu Vĩnh thành thân, chỉ có vì ấy. Lần này theo mẫu thân lên kinh, cũng muốn tìm Liễu Vĩnh để hỏi cho ràng.

      Mạc phu nhân vì Mạc Song Kỳ mười sáu, lại chưa hứa hôn với ai, cơ hồ sầu muốn bạc tóc. Lần này dẫn theo Mạc Song Kỳ lên kinh, cũng có ý tìm cho con hôn tốt ở kinh thành. Khi chưa tới nơi, bà từng mơ hồ nghĩ qua, Tô Trọng Tinh năm nay mười sáu tuổi, cùng tuổi với Mạc Song Kỳ, nếu có thể vừa mắt, hôn này tự nhiên có hy vọng.

      thể ngờ mới bước chân vào Tô phủ, Tô phu nhân liền thông báo, Tô thái gia đính hôn cho Tô Trọng Tinh, vị hôn thê Lâm Mị sống trong Tô phủ, chỉ chờ chọn ngày thành hôn. Mạc phu nhân như bị tạt chậu nước lạnh vào mặt, nhưng nghĩ nghĩ lại, Tô gia là danh môn kinh thành, khách khứa qua lại phải kẻ giàu có cũng là người quyền quý, nếu có thể tìm cho Mạc Song Kỳ hôn phu từ số đó, so với Tô Trọng Tinh cũng chẳng thua kém bao nhiêu. Bây giờ Tô phu nhân tỏ thái độ, Lâm Mị chính là thiếu phu nhân tương lai của Tô phủ, đương nhiên là bà ấy dụng tâm làm thân.

      La Minh Tú thấy Mạc phu nhân đối với ai cũng cười tít mắt, kì thực thân mật với Lâm Mị hơn người khác nhiều, nhanh chóng tức điên. Trong những bữa tiệc thế này của dĩ vãng, có ai coi ta như nữ chủ nhân tương lai của Tô phủ để đối đãi, Lâm Mị vừa xuất , gió đổi chiều?

      Chuyện Tô lão phu nhân tìm Lâm Mị để thuyết phục ban sáng, Tô phu nhân biết, lúc này gặp Mạc phu nhân dẫn theo con vào phủ, lòng càng minh bạch thêm mấy phần, tự nhiên muốn nhân bữa tiệc này mà tỏ thân phận của Lâm Mị, cũng nhân đó mà chỉ rằng hôn này thay đổi. Tô phu nhân liền nhắc lại lượt giao tình của Tô thái gia và Lâm thái gia năm xưa, tài hoa của Cố Khả Nhi, cuối cùng, lại đề cập đến người bạn thân khác khi còn trẻ của Cố Khả Nhi tên Sử Tuyết Tình, chính là phu nhân Vĩnh Bình Hầu tại. Bà cười : “Năm ngày nữa, cũng chính là sinh thần của phu nhân Vĩnh Bình Hầu, đến lúc đó, tiểu Mị theo ta đến Vĩnh Bình Hầu phủ chúc mừng, nhân tiện gặp phu nhân Vĩnh Bình Hầu.”

      Lâm Mị vốn sầu lo nàng và bà vú chỉ là dân đen thấp cổ bé họng, muốn cầu kiến phu nhân Vĩnh Bình Hầu, sợ là dễ dàng. Bây giờ được Tô phu nhân mở lời như thế, khỏi vui mừng, vội vàng tạ ơn.

      Tô lão phu nhân vừa nghe Tô phu nhân thế, bà cụ liền cười : “Những dịp sinh thần của phu nhân Vĩnh Bình Hầu trong quá khứ, đều là Minh Tú theo con, lần này đột nhiên thay người, đến lúc đó lại phải giải thích? Theo ta thấy, con đưa Minh Tú và Song Kỳ cùng luôn, để mấy đứa chăm sóc lẫn nhau, thế là hay nhất.”

      “Thiếu chút nữa là quên, Vĩnh Bình Hầu phu nhân rất thích Minh Tú, thích vô cùng! Minh Tú cũng nên theo con đến đó. Song Kỳ mới tới kinh thành, cũng nên cho biết đó biết đây, gặp gỡ người này người kia.” Tô phu nhân muốn trước mặt Tô lão phu nhân và Mạc phu nhân chỉ , Lâm Mị mới là con dâu tương lai của bà ấy, là người chính thức tháp tùng bà ấy đến thọ yến phu nhân Vĩnh Bình Hầu, về phần La Minh Tú và Mạc Song Kỳ, là ăn theo Lâm Mị mới được cùng.

      chúc thọ phu nhân Vĩnh Bình Hầu, dĩ nhiên lại thành ăn theo Lâm Mị? Sắc mặt La Minh Tú trầm xuống, ngẩng đầu định chuyện, lại thấy Tô lão phu nhân ra hiệu với ta bằng ánh mắt, nhất thời đành câm nín, cùng Mạc Song Kỳ tiếng tạ ơn.

      Khi chuyện, Tô phu nhân sai a hoàn mang thức ăn lên, tiệc rượu chính thức bắt đầu.

      Ăn cơm xong, đám người Lâm Mị tất nhiên là cáo lui, để Tô lão phu nhân và Mạc phu nhân còn ôn chuyện cũ.

      La Minh Tú bởi vì quen thuộc Tô phủ hơn, cũng luôn tự cho bản thân là tiểu thư đích thực của Tô phủ, liền dẫn Mạc Song Kỳ quét dọn xếp đặt hành lý.

      Lâm Mị thấy La Minh Tú giữ chặt Mạc Song Kỳ, biết ngay là ta muốn lập nàng, cũng lưu tâm, cười nhạt rồi dẫn bà vú về phòng.

      Bà vú thấy Tô phu nhân năm ngày sau muốn dẫn Lâm Mị Vĩnh Bình Hầu phủ, suốt ruột Lâm Mị có xiêm y trang sức lộng lẫy, đến nửa đường, lại rẽ lối khác, là qua chỗ tú nương của Tô phủ nghiên cứu phen, xem nay ở kinh thành thịnh hành kiểu dáng và mẫu thêu nào, nhanh chóng đặt làm cho Lâm Mị mấy bộ quần áo.

      Lâm Mị cũng nhớ ra trong góc vườn của Tô phủ có lá bạc hà, muốn hái ít rồi phơi khô, để trong phòng có thể chống muỗi. Thấy xung quanh có ai, liền xoay người vào trong vườn.

      Bên kia, Tô Trọng Tinh cùng Mạc Song Bách vào vườn ngắm hoa.
      qua đường lát đá, vào cửa tròn, vòng qua ao sen, tới trong lương đình, hai người tìm ghế đá ngồi xuống.

      Tô lão gia chỉ có Tô Trọng Tinh là người thừa kế duy nhất, tuy ông ấy có hai người thiếp, người sinh trai, người sinh , nhưng hai đứa bé chưa đầy tám tuổi, sức khỏe lại yếu, ít khi ra ngoài gặp khách. Tô Trọng Tinh tuy chỉ mới mười sáu tuổi, có phong thái của ông ấy, hành vi cử chỉ đều thận trọng vững vàng, năm trước đậu cử nhân, định sang năm tham gia khoa cử, gặp Mạc Song Bách tất nhiên là tâm đầu ý hợp, đến những kiến thức mới ở chốn kinh thành, là ăn ý.

      Mạc Song Bách thấy Tô Trọng Tinh phong thần tuấn lãng, lời lịch , tự nhiên cũng có lòng muốn kết giao, bèn kể những chuyện thú vị gặp đường lên kinh. Kể hồi chỉ về phía trước : “Ah, có buổi tối ta gặp ở khách điếm nọ vị tiểu thư, xinh đẹp y như a hoàn kia của quý phủ, ta còn tưởng nàng là hồ ly tinh chứ!…”

      Tô Trọng Tinh nhìn theo hướng mà Mạc Song Bách chỉ, thấy Lâm Mị mặc quần áo nửa cũ nửa mới, tay cầm vật gì đấy, cúi đầu từ phía kia tới, hình như muốn vòng qua bên này rồi ra cửa tròn, nhất thời biến sắc, với Mạc Song Bách: “Cậu ngồi ở đây chờ chút, tôi lát trở lại ngay.”

      Lâm Mị cầm lá bạc hà vừa ngắt được, ngẩng đầu thấy Tô Trọng Tinh hùng hổ tới, khỏi ngẩn ra, lui về phía sau hai bước, định vòng đường khác, lại nghe Tô Trọng Tinh : “Hôm nay có khách lạ tới, ngươi biết sao? Còn chạy loạn cái gì?” Nếu muốn chạy loạn, cũng nên gọi a hoàn theo. Bây giờ bị khách nhận nhầm là a hoàn, nếu tiện tay gọi đến sai bảo, xem ứng phó thế nào? Thực mất mặt!

      “Thương ai thương cả đường , ghét ai ghét cả tông ty họ hàng, đúng ?” Lâm Mị cầm lá bạc hà đưa lên mũi ngửi, cười nhạt: “Tốt nhất là trơ mắt đứng nhìn, đúng ?” xong cất bước, bỏ Tô Trọng Tinh lại sau lưng, vòng qua ao sen, điềm nhiên về.

      Ớ, vừa rồi Tô Trọng Tinh đến gần như vậy, tại sao thân thể mình bị nhũn ra? Lâm Mị vừa vừa kinh ngạc.

      Là mùi bạc hà, , còn có hương thơm khác, phải mùi hoa, phải…. ràng Tô Trọng Tinh ngửi thấy mùi hương rất thơm, tìm tới tìm lui, vẫn chẳng thể tìm ra là hương thơm từ đâu bay tới. lúc sau, hương thơm dần phai mất. Khi gió thổi qua, chỉ thấy hương sen thoang thoảng.
      windlove_9693 thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 06 – DÊ CON YẾU ỚT


      Trong hai ngày liên tục, mỗi khi có khách khứa đến chơi, Tô phu nhân đều dẫn Lâm Mị ra chào khách. Lâm Mị cũng luống cuống, giơ tay nhấc chân càng lúc càng giống mẹ đẻ nàng năm xưa, Tô phu nhân nhìn thế, vừa lòng khẽ gật đầu.

      Sau khi tiễn khách, Lâm Mị theo nha đầu, đến phòng Tô phu nhân.
      Tô phu nhân cho người lấy ra bộ trang sức, cộng thêm hai bộ xiêm y mới may, cười : “Ngày kia đến Vĩnh Bình Hầu phủ chúc mừng, con hãy ăn mặc lộng lẫy phen.”

      “Phu nhân!” Thanh Lâm Mị có chút nghẹn ngào, từ khi bước chân vào Tô phủ cho tới nay, chăm sóc mà Tô phu nhân dành cho nàng, rất giống chăm sóc của mẹ ruột năm xưa, thứ tình cảm này, tuyệt đối thể là giả dối.

      Hai người chuyện, nha đầu đứng ngoài rèm chào tiếng, sau đó vén rèm lên, Tô Trọng Tinh tiến vào, cười : “Mẫu thân, mẹ gọi con đến đây, có chuyện gì ạ?” Vừa xong thấy Lâm Mị ngồi đấy, nhíu mày ra vẻ vui.

      Trước mặt Tô phu nhân, Lâm Mị muốn làm kẻ thất lễ, vội đứng lên vén áo thi lễ, chào tiếng Trọng Tinh đại ca, sau đó mới ngồi xuống.

      Tô phu nhân bảo Tô Trọng Tinh ngồi xuống ghế đối diện, cười : “Cũng vì chuyện ngày kia đến Vĩnh Bình Hầu phủ chúc thọ thôi, gọi con đến thương lượng chút.” đến đấy thấy Lâm Mị cúi đầu, giật tay áo của mình, dường như muốn cáo từ, chỉ vẫy tay, kéo Lâm Mị ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi : “Khi ta và mẫu thân của con còn rất thân thiết, có chuyện gì là tâm với nhau. Sau này lấy chồng rồi, vẫn thường xuyên lui tới. Mẫu thân con về nhà chồng hai năm vẫn có động tĩnh gì, đến năm thứ ba mới sinh được con, tự nhiên là nâng niu như bảo bối. Khi còn con rất khả ái, khi làm lễ Trảo Chu con chọn quyển sách và bộ thêu thùa. Lúc đó Trọng Tinh mới ba tuổi, vì giành quyển sách đó với con, còn ôm con lăn mấy vòng, khiến bà vú sợ gần chết. Mấy ngày sau, ông nội Trọng Tinh và ông nội con định ra hôn ước cho hai đứa. Sau đó chúng ta hồi kinh, có gửi thư về nhà con, nhưng nhà con lại bặt vô tín. May là con tới đây, nếu , chúng ta cũng cho người về Dịch Châu chuyến, đón con lên kinh.”

      (Trảo chu: là lễ khi các bé đầy năm. Người lớn đặt bé vào khu để các đồ vật như sách, bút, con dấu…để xem bé chọn đồ vật nào rồi đoán nghề nghiệp tương lai cho bé.)

      Cái gì? Lúc con còn từng ôm ta lăn mấy vòng? Tô Trọng Tinh thấy Lâm Mị ngồi đây, vốn định mấy câu đối phó qua loa rồi còn kiếm cớ chuồn, nào ngờ Tô phu nhân kể chuyện trước kia, tiện chuồn ngay, sợ Tô phu nhân oán trong lòng có mẹ, định nhẫn nại ngồi nghe, lúc này ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mị chút, vừa đúng lúc Lâm Mị cũng nhìn qua, ánh mắt hai người đụng nhau, cả hai liền xoay đầu nhìn hướng khác.

      Lâm Mị nghe hiểu được rằng, hôn giữa nàng và Tô Trọng Tinh, Tô lão gia và Tô phu nhân vẫn đặt trong lòng, chưa từng có tính toán hủy hôn. Lúc này nghe đến chuyện hai người từng ôm nhau lăn mấy vòng, đỏ mặt gục đầu suy nghĩ: vú rất đúng, có mẹ chồng tốt còn quan trọng hơn có ông chồng tốt. Có bao nhiêu , vì gả được cho tấm chồng tốt mà đắc ý, lại bị mẹ chồng áp bức đến mức gầy mòn. Có Tô phu nhân làm chỗ dựa, tương lai sinh hai đứa con, chuyện lòng Tô Trọng Tinh có nàng hay cũng mặc. Nhớ trước kia, mẫu thân cũng là vì quá để tâm đến phụ thân, mới khiến bản thân bà tức mà qua đời.

      Tô phu nhân , có bà già ló đầu vào, Tô phu nhân bèn gọi vào hỏi xem có chuyện gì, bà già kia là Tô lão phu nhân cho người đưa bình phong trong phòng lão phu nhân sang chỗ Mạc Song Kỳ rồi, giờ muốn tìm cái bình phong khác đặt trong phòng, tới hỏi mượn chìa khoá Tô phu nhân cầm.

      Tô phu nhân nghĩ nghĩ chút rồi , “Bình phong đặt gác hai, chỉ sợ các ngươi tìm ra, lại làm đổ vỡ thứ khác. Ta đích thân cho ổn thỏa vậy!” xong quay sang dặn Tô Trọng Tinh, “Con ngồi đây, trò chuyện với tiểu Mị muội muội của con, ta tìm bình phong xong về ngay. Cấm có chuồn, ta còn chuyện quan trọng chưa !”

      “Phu nhân bận việc, cháu xin được về phòng trước!” Lâm Mị muốn ngồi thêm, vội đứng lên xin cáo từ.

      Tô phu nhân cầm tay nàng vỗ về, cười : “Con cũng đừng vội, ta vẫn còn chuyện chưa , ta muốn tặng con nha đầu, chờ ta về cụ thể hơn.” Dứt lời bà gọi nha đầu đến pha ấm trà mới, dặn phải hầu hạ chu đáo, sau đó dẫn theo mấy bà già, nha đầu .

      Lâm Mị thấy Tô phu nhân dặn như thế, nhất thời tiện, chỉ có thể ngồi xuống chờ.

      Tô Trọng Tinh chờ Tô phu nhân xa, người hầu pha trà, ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Mị : “Lâm tiểu thư, ta hỏi lại lần nữa, muốn thế nào, mới chịu từ hôn?”

      “Những lời đó, sao cậu với phụ thân và mẫu thân của cậu ?” Lâm Mị giận dữ, con người này năm lần bẩy lượt ép nàng từ hôn, có nghĩ tới chuyện nàng chỉ là yếu đuối, lặn lội đường xa lên kinh, hoàn toàn có đường lui. Huống hồ bây giờ phải là nàng chịu từ hôn, mà là Tô lão gia và Tô phu nhân có ý tứ từ hôn. Tô phu nhân dẫn nàng gặp Mạc phu nhân, công khai với mẹ con Mạc phu nhân thân phận của nàng. Hôm qua lại còn dẫn nàng ra chào hỏi họ hàng nhà họ Tô, lúc này có ai là chưa biết nàng chính là hôn thê của Tô Trọng Tinh, đến tình thế này còn lui hôn, quá bằng nàng tự tay đập nát thanh danh bản thân, sau này thử hỏi còn gả được cho ai.

      Bởi vì suốt hai ngày liên tục, Tô phu nhân dẫn Lâm Mị chào hỏi họ hàng, Tô Trọng Tinh nhìn mà lòng nóng như có lửa đốt, lại chẳng có cách nào để ngăn cản, lúc này nghe thấy Lâm Mị thế, dù có thận trọng, vẫn nổi cơn thịnh nộ, tới hai bước: “ như vậy, tức là chịu từ hôn?”

      Khí tức Tô Trọng Tinh đập thẳng vào mặt, Lâm Mị bắt đầu chống đỡ được, bất đắc dĩ, chỉ có thể dựa lưng vào ghế, hai tay mềm nhũn chống xuống bên cạnh, nhủ thầm liên tục: phải đoan trang, phải đoan trang!

      Tô Trọng Tinh định tiếp, thấy Lâm Mị dựa lưng vào ghế, gò má đỏ hồng, đôi môi hé mở, dưới tấm áo mỏng manh, lồng ngực nhấp nhô, dùng đôi mắt long lanh ướt át nhìn , muốn lại thôi, nhớ đến chuyện ở lương đình lần trước, khỏi cả giận : “ lại muốn thế nào nữa đây?”

      “Là cậu muốn thế nào?” Lâm Mị nỗ lực gồng thẳng cột sống, nhưng gồng được, nỉ non lên tiếng: “Cậu đừng tới đây!”

      “Sợ ta ăn ?” Tô Trọng Tinh thấy Lâm Mị bầy ra dáng vẻ yếu đuối như con dê con, lửa giận trong lòng dịu bớt, cảm thấy buồn bực cách giải thích được, bèn tiến thêm bước, đứng bên cạnh Lâm Mị, nhìn xuống nàng : “Rốt cục có chủ ý gì?”

      là mùa xuân, thời tiết tuy nóng lạnh, Lâm Mị lại thấy khí nóng bốc lên đỉnh đầu. Nàng nỗ lực nghiêng đầu, muốn né khí tức của Tô Trọng Tinh chừng nào hay chừng ấy, nhưng đứng sát sàn sạt thế, thử hỏi né vào đâu, chỉ có thể dí sát lưng vào ghế, sợ bản thân nhũn đến mức ngã khỏi ghế, nàng cứng miệng : “Tô thiếu gia, cậu đừng khinh người quá đáng!”

      Mặc dù Tô Trọng Tinh mười sáu tuổi, nhưng có nàng hầu (hầu ngủ), vì có La Minh Tú ở cùng nhà, cũng cùng những thiếu gia trẻ tuổi ở kinh thành đến thanh lâu uống rượu tìm kỹ nữ, thủ thân như ngọc, quyết định sau này cùng La Minh Tú làm đôi thần tiên quyến thuộc. Vì mấy lẽ đó, giờ phút này thấy Lâm Mị mị nhãn như tơ, toàn thân mềm nhũn yểu điệu dựa lưng vào ghế, ngoại trừ hô hấp rối loạn, chân tay càng thêm luống cuống, hừ nặng tiếng, lại hung hăng trừng mắt với Lâm Mị, xoay người thẳng.

      Tô Trọng Tinh vừa , cột sống Lâm Mị lại bắt đầu cứng cáp trở lại, nàng lại thẳng lưng, lau mồ hôi, vừa thẹn vừa xấu hổ, thầm nghĩ trong bụng, mấy lần xấu mặt đều ở trước mặt Tô Trọng Tinh, bộ dạng nhũn người bị thấy hết cả rồi, tuyệt đối thể từ hôn, nhất định phải gả cho , có thế mới giữ được trong sạch.

      Nha đầu vào rót trà, thấy Tô Trọng Tinh , Lâm Mị ngồi bất động ghế, thái độ có chút lúng túng, khỏi cười thầm: phu nhân dặn dò, để vợ chồng trẻ hai người riêng tư lúc, lẽ…

      Lâm Mị nhận chén trà từ tay người hầu, chậm rãi uống, mặt cũng dần hết đỏ. Đến khi nàng uống xong, cũng là lúc Tô phu nhân trở về, vừa vào cửa bà giật mình : “Trọng Tinh đâu? Lại chuồn rồi?” chờ người hầu trả lời, bà bảo bà già sau gọi nha đầu đến, tặng cho Lâm Mị, : “Nha đầu này tên là Quế Hương, vốn cũng là người Dịch Châu, năm tuổi mồ côi cha mẹ, bị người khác bán đến đây. Nó hầu hạ ta nhiều năm, là đứa thà nghe lời, từ nay trở để nó hầu hạ con!”

      “Cám ơn phu nhân!” Lâm Mị cũng thấy mình có nha đầu theo, muốn làm gì cũng phải tự mình ra mặt, có chút thất lễ, nhìn Quế Hương, thấy bé dáng dấp đoan chính, vừa nhìn biết là con người thận trọng, rất có cảm tình.

      Chờ Lâm Mị rồi, lão mama hầu hạ Tô phu nhân mới thầm với bà: “Phu nhân, tuy Lâm tiểu thư và thiếu gia có hôn ước, nhưng ấy có nền tảng gì, bà muốn cưới ấy cho thiếu gia sao?”

      Tô phu nhân gật đầu, “Tiểu Mị mồ côi mẹ từ , ta vẫn lo con bé được dạy dỗ đến nơi đến chốn. Nhưng ta quan sát mấy ngày, thấy con bé rất ngoan ngoãn hiểu biết. Vừa rồi ta đưa tặng con bé bộ trang sức, nếu là bình thường khác, nhất định lóa hết cả mắt. Con bé chỉ cảm ơn ta, nhìn đống đồ trang sức đến lần thứ hai. Điểm này giống hệt cá tính của mẹ con bé. Năm xưa mẹ con bé từng giúp ta ít lần, dù có thế nào, ta cũng hối hận về cuộc hôn nhân này.”

      Còn lý do Tô phu nhân ra, đó là bà chỉ có đứa con duy nhất là Tô Trọng Tinh, từ bé bị Tô lão phu nhân bế chăm sóc, khiến mẹ con được gần gụi. Những năm gần đây, Tô lão phu nhân càng lúc càng tự làm theo ý mình, bỏ mặc La Minh Tú gần gũi Tô Trọng Tinh, suốt ngày bóng gió gần xa, coi La Minh Tú là hôn thê của Tô Trọng Tinh, hoàn toàn đề cập gì đến hôn với Lâm Mị. Nếu bà để mặc Tô lão phu nhân an bài, nhượng bộ La Minh Tú về làm dâu, tương lai cần cũng biết, con trai còn là con trai của bà, con dâu càng chẳng phải con dâu của bà. Tuy Lâm Mị có họ hàng gần xa gì, nhưng nàng là do Tô thái gia đích thân đính hôn, cưới Lâm Mị về làm dâu, Tô lão phu nhân cũng có lý lẽ nào mà phản đối. Thứ hai, Tô gia cũng được tiếng là giữ chữ tín, có lợi cho thanh danh Tô gia. Thứ ba, con dâu là do bà chọn, cưới về rồi đương nhiên cùng phe với bà. Chờ con dâu sinh được hai đứa con, lôi kéo được lòng con trai, sợ con trai bênh vực bà nữa.

      Tô Gia Thanh là người bảo thủ, chỉ biết tuân thủ đạo hiếu, lòng bênh vực Tô lão phu nhân. Những năm gần đây, cả công khai lẫn bí mật, Tô phu nhân bị Tô lão phu nhân chèn ép biết bao nhiêu mà kể. Vì cả Tô Gia Thanh và Tô Trọng Tinh đều bênh vực Tô lão phu nhân, La Minh Tú tuy chỉ là cháu sống nhờ, nhưng cũng chỉ biết có Tô lão phu nhân, hoàn toàn chẳng coi bà mợ ra cái gì. Nếu để La Minh Tú về làm dâu, sau này thử hỏi bà còn địa vị gì trong Tô phủ này?

      Tuy nhiều tâm như Tô phu nhân, nhưng Tô Trọng Tinh từ khi về phòng, tâm thần có chút yên. Khi an giấc, lại mơ giấc mộng xuân, trong mộng đè lên con dê con, dê con kêu ** vô cùng. Đúng lúc sảng khoái tràn trề, dê con hóa thành mỹ nữ tặng nụ cười yểu điệu tuyệt trần. đưa mắt nhìn, bị đè lên, dĩ nhiên là, dĩ nhiên là…

      * * *

      Mình tưởng tượng đến cảnh Tô phu nhân kể chuyện Tô Trọng Tinh ôm Lâm Mị lăn mấy vòng ngày xưa thấy rất buồn cười (dù cũng chẳng hiểu buồn cười chỗ nào), nhưng các bạn cứ thử tưởng tượng xem, Tô phu nhân kể đến đó, màn hình chuyển về cảnh hai đứa bé ôm nhau lăn mấy vòng (nghe giống Tô phu nhân bịa), ha ha mình thấy đúng kiểu cảnh gây cười :lol:
      windlove_9693 thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 07 – MỸ NAM KINH THÀNH


      Trong tưởng tượng của Lâm Mị, phu nhân Vĩnh Bình Hầu hẳn là người trầm mặc nghiêm trang, ngờ được phu nhân Vĩnh Bình Hầu tính tình cởi mở hào phóng, thích thích cười, lại thêm đôi mắt dài, cười lên híp lại thành hai khe hở, vô cùng thân thiện.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu có hai trai , con tên Chu Mẫn Mẫn, năm nay mười bốn tuổi, tính thích đùa giỡn, thọ yến chưa bắt đầu được bao lâu, ấy làm quen hết với đám Lâm Mị.

      Tuy phu nhân Vĩnh Bình Hầu cho dựng bình phong, nam nữ chia bàn riêng, nhưng dân chúng Đại Chu tư tưởng cởi mở, nam nữ gặp nhau nơi công cộng là chuyện bình thường, thế nên hồi sau, liền có rất nhiều tiểu bối vào thỉnh an phu nhân Vĩnh Bình Hầu, dâng lễ vật mừng thọ.

      Thời điểm này, các thiếu nữ trong bữa tiệc mở to hai mắt xem những người vào thỉnh an, chờ người thỉnh an xuống, các kiềm chế được bắt đầu xì xào bàn tán, bình luận từ đầu đến chân.

      Sinh thần phu nhân Vĩnh Bình Hầu, tới chúc thọ, trừ các thiên kim tiểu thư, còn có các thiếu gia quyền quý. Các vị phu nhân dẫn con dự tiệc, trừ việc chúc thọ, còn có tâm tư riêng. Hiếm có lúc nhiều nhân vật quyền quý tập trung chỗ, có người lên tiếng: “Ô, nghe hôm nay Liễu trạng nguyên và Tô thiếu gia cũng tới, tính ra, bọn cũng là tiểu bối, sao vẫn chưa thấy chúc thọ?”

      Ân sư của Liễu Vĩnh và Vĩnh Bình Hầu có chút giao tình, tính ra, Liễu Vĩnh đúng là phải lấy phận tiểu bối chúc thọ phu nhân Vĩnh Bình Hầu. Về phần Tô Trọng Tinh, và con trai Vĩnh Bình Hầu là bạn đồng môn, đương nhiên cũng là tiểu bối.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy các phu nhân khác bàn tán ồn ào, biết tâm tư bọn họ, ha ha cười : “Các bà đấy, già mà biết xấu hổ, muốn ngắm mỹ nam cứ thẳng , còn kiếm cớ này nọ.”

      Bởi vì đương kim hoàng đế Nguyên Tông và Hoàng hậu có chung sở thích, thích sưu tầm đồ gốm sứ, còn thích sưu tập tranh vẽ mỹ nam mỹ nữ, thành ra, danh gia vọng tộc có phong trào sưu tầm đồ gốm sứ , còn dẫn đến phòng trào dân chúng kinh thành thích thảo luận về mỹ nam mỹ nữ.

      Các phu nhân lén thảo luận phen, xác định kinh thành nhiều mỹ nam, nhưng nổi bật nhất, có ba người: thứ nhất, là Liễu trạng nguyên – Liễu Vĩnh, thứ hai, là con trai Tô Hàn lâm – Tô Trọng Tinh, thứ ba, là con trai thứ của Vĩnh Bình Hầu – Chu Tư.

      Hôm nay Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh tới, các phu nhân nào có thể buông tha, đương nhiên là muốn nhìn cho thỏa thê phen.

      Trong bữa tiệc còn có đương kim trưởng công chúa tham dự, vị trưởng công chúa này, là chị ruột của Nguyên Tông hoàng đế, năm nay bốn mươi tuổi, nhờ bảo dưỡng đúng phương pháp, nhìn ngoại hình chỉ như người ba mươi, thích nhất là trêu đùa người khác, thấy Liễu Vĩnh cũng tới, sao có thể buông tha, lớn: “Mời Liễu trạng nguyên vào làm bài thơ mới phải.”

      Lúc Liễu Vĩnh tiến tới chúc thọ phu nhân Vĩnh Bình Hầu, Mạc Song Kỳ khỏi vò khăn tay, cắn môi, mới hô ra tiếng. mấy năm trôi qua, chàng vẫn tuấn nhã như trước, so với năm đó khác chút gì. Chỉ biết, lòng chàng thay đổi chưa?

      chỉ ánh mắt Mạc Song Kỳ là dính chặt lên người Liễu Vĩnh, Chu Mẫn Mẫn và các nương khác vừa thấy cũng hai mắt sáng ngời?

      Bữa tiệc này đông người, phấn son lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, mùi hoa hương phấn ngào ngạt, át hết các mùi hương khác. Dù có đàn ông trẻ tuổi ra vào, Lâm Mị vẫn có thể ngồi vững, lúc này cũng hiếu kỳ xem xem mỹ nam tử kiêm trạng nguyên nổi tiếng kinh thành là thế nào. Liễu Vĩnh mi dài quá mắt, lông mày lưỡi mác, hai mắt tươi cười, sáng lấp lánh như sao, quả nhiên là rất đẹp trai.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy trạng nguyên Liễu Vĩnh đến chúc thọ bà, tất nhiên là hoan hỉ, ngẩng đầu thấy các phu nhân khác đều nhìn bà với vẻ chờ mong, làm sao được, đành phải thay mặt các phu nhân, nửa đùa nửa lên tiếng hỏi: “Nghe lúc trước Liễu trạng nguyên có lập lời thề, chưa có công danh, quyết cưới vợ. Giờ có công danh, vì sao vẫn trì hoãn chuyện hôn nhân?”

      Mạc Song Kỳ vặn xoắn khăn tay, chỉ mong Liễu Vĩnh có thể nhìn mình cái, Liễu Vĩnh lại chỉ thản nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Mạc Song Kỳ, chỉ cười yếu ớt với phu nhân Vĩnh Bình Hầu rồi : “Chuyện nhân duyên là do trời định, là của ta, là của ta, phải của ta, có cưỡng cầu cũng được.”

      Hai năm qua cũng từng có người đến Trạng Nguyên phủ cầu thân, trùng hợp làm sao, mỗi lần có người tới cửa, ngay ngày hôm sau Liễu Vĩnh liền ngã bệnh, việc cầu hôn đương nhiên là sống chết mặc bay. Sau này có lời đồn rằng, Liễu Vĩnh có nhân duyên định mệnh, người có duyên thể tới gần.

      Liễu Vĩnh bầy trò thế, kỳ càng khiến các thiếu nữ xiêu lòng hơn, cũng càng có tính khiêu chiến. Trong số các thiếu nữ ngồi dự tiệc liếc trộm , có mấy người thầm quyết định, tìm cơ hội thử xem mình có phải người vợ định mệnh của .

      Mạc Song Kỳ rơm rớm nước mắt, Liễu đại ca, vẫn chờ em sao? Em tới kinh thành rồi, lần này, bắt phải chờ thêm nữa.

      Lâm Mị ngồi cạnh Mạc Song Kỳ, thấy thần thái Mạc Song Kỳ hơi khác, bắt đầu minh bạch dần, chỉ nhàng kéo kéo nàng, chờ nàng khôi phục lại trạng thái bình thường, mới lặng lẽ thẳng lưng.

      Mạc Song Kỳ cảm kích nhìn Lâm Mị, đáy lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhất thời rất muốn hết, nhưng ngại xung quanh nhiều người, chỉ nghiêng người thầm vào tai Lâm Mị: “ ấy đẹp trai, đúng ?”

      đẹp trai bằng cha ta.” Lâm Mị tạt cho Mạc Song Kỳ gáo nước lạnh,“Cũng đẹp trai bằng ông nội ta.”

      Cố Khả Nhi tài mạo song toàn, băng tuyết thông minh, nổi danh xa gần, đồng ý gả vào Lâm gia, ngoại trừ việc năm đó Lâm Thái gia làm quan ở Dịch Châu, nổi danh liêm khiết, cũng bởi vì Lâm Lỗi khi còn trẻ có ngoại hình tuấn tú, là mỹ nam tử nổi tiếng của Dịch Châu. Hoa đào tháng ba, Cố Khả Nhi đứng dưới tàng hoa đào ngẫu nhiên gặp mặt Lâm Lỗi, trong màn mưa hoa mỹ lệ, thiếu niên công tử lấp lánh nụ cười. Chỉ nụ cười, khiến Cố Khả Nhi lầm lỡ đời.

      Trong tiềm thức Lâm Mị, đàn ông có ngoại hình đẹp đều là tai họa, thể ỷ lại, thể tin tưởng, chỉ có thể cẩn thận đối phó. Liễu Vĩnh là trạng nguyên, có chút tự phụ, tiến tới hành lễ, chỉ đứng hơi xa chúc thọ, cũng xem như tận lễ. sợ bị các phu nhân và tiểu thư nhìn đến chết, chỉ mỉm cười chào hỏi vòng, định bầy trò gì?

      Thấy Liễu Vĩnh giữa vòng vây của các phu nhân, còn có thể bình thản ung dung ngâm bài thơ để chúc thọ phu nhân Vĩnh Bình Hầu, Lâm Mị càng thở dài.

      Năm đó, Lâm Lỗi ngoài việc là mỹ nam tử tuấn tú, cầm kỳ thi họa sao làm khó được ông? Nếu , mẫu thân cũng chẳng dồn hết tâm tư vào mình ông.

      Liễu Vĩnh tới, đương nhiên là các phu nhân thể buông tha Tô Trọng Tinh. lâu sau, Tô Trọng Tinh cũng tiến tới chúc thọ.

      Dù sao cũng là phu quân tương lai, Lâm Mị đặt Tô Trọng Tinh và Liễu Vĩnh lên bàn cân so sánh phen, nàng cho rằng, Tô Trọng Tinh đứng cạnh Liễu Vĩnh, hề thua kém.

      La Minh Tú ngồi đó, nhìn Tô Trọng Tinh, chỉ bất động thanh sắc nhìn Lâm Mị, lòng thầm cân nhắc: Mẹ đẻ Lâm Mị là bạn tâm giao của phu nhân Vĩnh Bình Hầu, Tô phu nhân lại khăng khăng chọn Lâm Mị, nếu như vậy, tất là hủy hôn. Trừ phi….

      Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh sóng vai đứng cùng chỗ, biết cố ý hay là vô tình, phu nhân Vĩnh Bình Hầu lại gọi con trai Chu Tư ra rót rượu cho hai người. Lần này, tam đại mỹ nam của kinh thành đứng cùng chỗ, các phu nhân cứ gọi là mãn nhãn.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nháy mắt với các phu nhân khác mấy cái, các bà nhìn kĩ nhìn kĩ , con trai ta hề thua kém, nên đứng thứ ba, chí ít cũng phải đứng thứ hai?

      Phu nhân Thượng thư dùng ánh mắt trả lời phu nhân Vĩnh Bình Hầu: nếu làm con rể ta, cho danh hiệu đứng đầu cũng sao? Tiếc là con ta hứa gả cho người khác, con trai bà làm con rể ta được. Nó vẫn đứng thứ ba thôi.

      Trưởng công chúa cũng dùng ánh mắt trả lời phu nhân Vĩnh Bình Hầu: quần chúng rất công bằng, chút thiên vị. Con trai bà, vẫn đứng thứ ba thôi. Về phần Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh, ai đứng thứ nhất vẫn cần cân nhắc.

      Tam đại mỹ nam trước mặt, các thiếu nữ nhân tiệc tùng đông người, nhìn ngắm công khai thèm che dấu, hận có được trong ba. La Minh Tú nặng gánh suy tư, có tâm trạng nhìn. Mạc Song Kỳ chỉ ngắm Liễu Vĩnh, đối với hai người kia xem như thấy. Lâm Mị ngắm tam đại mỹ nam nhưng chẳng đặt trong lòng.

      Sau khi mọi người ăn uống xong, có người hầu dâng hoa quả lên, gánh hát cũng lên đài, lúc này phu nhân Vĩnh Bình Hầu mới ngồi xuống cạnh Lâm Mị, hỏi chuyện của mẫu thân nàng năm ấy, chưa xong cảm thán mấy câu, hồi tưởng tình bạn năm xưa.

      Mạc Song Kỳ cũng đứng ngồi yên, thấy Chu Mẫn Mẫn hoa viên có mấy loài hoa hiếm, liền muốn xem.

      Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghe thấy thế, cười : “Ai thích nghe hát ở lại, thích nghe hát theo Mẫn Mẫn vào vườn dạo ngắm hoa!”

      Lâm Mị vốn muốn , Mạc Song Kỳ lại kéo tay nàng, lặng lẽ : “Ta quen các tiểu thư kia, thể tâm . Minh Tú quen với Chu tiểu thư, vừa cười vừa , ta lại có lời nào để bình luận cùng, đứng đó chỉ thấy lạc lõng ngượng ngùng. Muội muội dạo cùng ta !”

      Vừa là khách, vừa là do Tô phu nhân công khai thân phận của Lâm Mị, Mạc Song Kỳ hoàn toàn coi Lâm Mị là hôn thê của Tô Trọng Tinh để đối đãi, đến Tô phủ mấy ngày, so với La Minh Tú, Mạc Song Kỳ thân thiết với Lâm Mị hơn.

      chịu nổi lôi kéo của Mạc Song Kỳ, Lâm Mị cũng đành đứng lên, để mặc Mạc Song Kỳ lôi vào trong vườn.

      Lâm Mị biết là, chuyến dạo này, lại phát sinh rất nhiều chuyện.
      windlove_9693 thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 08 – TỚI HÁI HOA


      giữa tiết xuân, trăm hoa đua nở, gió khẽ lướt qua, hương thơm ngào ngạt.

      Chu Mẫn Mẫn dẫn mấy tiểu thư vào vườn hoa, chỉ chỉ trỏ trỏ. Mỏi chân vào lương đình ngồi, gọi người hầu rót trà, cười huyên thuyên.

      Mạc Song Kỳ chuyên tâm chuyện trò, đứng ngồi yên, mới được lát liền kéo Lâm Mị xuống ngắm hoa, chờ xa lương đình, thấy nhóm Chu Mẫn Mẫn thể nghe được hai người, mới : “Tiểu Mị, ta muốn nghĩ cách gặp người, em giúp ta tay được , đánh lạc hướng nhóm La Minh Tú hộ ta.”

      “Chị muốn gặp ai? Liễu trạng nguyên!” Lâm Mị có chút kinh ngạc, từ xưa tới nay, trai hẹn hò lén lút phải chuyện hay ho gì, nàng có nên giúp ?

      Thấy Lâm Mị vừa đoán trúng, Mạc Song Kỳ biết giấu được nữa rồi, chỉ có thể giọng kể chuyện trước kia giữa mình và Liễu Vĩnh cho Lâm Mị nghe.

      “Nếu Liễu trạng nguyên vẫn nhớ thương chị, hà cớ gì gửi thư cho chị? Còn nữa, từ khi mẹ con chị đến Tô phủ, trai chị đến Trạng Nguyên phủ thăm hỏi rồi, vì sao Liễu trạng nguyên đề cập đến chuyện cũ với chị lấy nửa chữ?” Lâm Mị ngấm ngầm thở dài, ràng người ta quên rồi, lại còn cho là người ta có nỗi khổ trong lòng, lẽ nào lại thế?

      Mạc Song Kỳ cúi đầu, nhìn mũi chân nửa buổi mới : “Thế nên, ta muốn tìm chàng để hỏi cho ràng.”

      Trời, lẽ người ta chưa phũ phàng câu dứt tình chị vẫn chưa chết tâm sao? Lâm Mị kéo tay Mạc Song Kỳ lắc lắc, “Nếu cự tuyệt chị, chị định thế nào?”

      ràng chàng đáp ứng ta….” Mạc Song Kỳ ngẩng đầu, mắt ầng ậc nước, cắn môi, “Ta tin chàng quên hết tất cả chuyện cũ ngày xưa.”

      Lâm Mị nhíu mày nhìn Mạc Song Kỳ, lòng thầm nhớ đến mẹ ruột. Trước kia cũng là mẹ ruột nàng quá tin tưởng phụ thân, sau đó mới thất vọng mà ngã bệnh qua đời.

      Lúc này, Chu Mẫn Mẫn cười với mấy vị tiểu thư: “Bên kia có mấy loài hoa hiếm, chúng ta cùng xuống xem .”

      “Quý phủ nhiều đồ vật quý hiếm, cả hoa trong vườn cũng tầm thường? Thứ nào cũng đẹp mắt.” tiểu thư tên Ngô Ngọc Y thừa dịp tâng bốc, nịnh hót Chu Mẫn Mẫn mấy câu.

      Các tiểu thư ở đây phải con nhà quyền quý cũng là con nhà giàu, có hai người là cháu Hầu gia, nhưng dù có ý định nịnh hót Chu Mẫn Mẫn, cũng lộ liễu như Ngô Ngọc Y. Những tiểu thư kia nghe thấy Ngô Ngọc Y thế, ai nấy đều cười mỉa, đáp lời. Chu Mẫn Mẫn được nịnh hót cũng vui sướng, chuyện với Ngô Ngọc Y cũng thân thiết hơn.

      Người dẫn Ngô Ngọc Y tới là Kiều Giai Như lại có chút bực. Ngô Ngọc Y là em họ xa của ấy, gia cảnh tầm thường, vốn dĩ có tư cách tham dự thọ yến phu nhân Vĩnh Bình Hầu, nghe ấy nhận được thiếp mời dự tiệc, Ngô Ngọc Y liền tới nhà năn nỉ, muốn được giao lưu gặp gỡ người này người kia. ấy chịu được năn nỉ của Ngô Ngọc Y, đành dẫn Ngô Ngọc Y theo. thể ngờ Ngô Ngọc Y an phận, mới thoáng đó nghĩ đến chuyện bấu víu vào tiểu thư Hầu gia.

      Chu Mẫn Mẫn ngồi trong lương đình chuyện, từ góc độ của ấy đưa mắt nhìn ra, thấy hai người lững thững dạo vòng theo ao sen tới phía này, dựa theo lộ trình, tất là qua đường đá, tới chỗ Mạc Song Kỳ và Lâm Mị đứng. ấy tập trung ngắm hồi, nhận ra là Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh, liền cao giọng gọi Mạc Song Kỳ và Lâm Mị: “Này, hai chuyện gì lâu vậy?”

      hoa của quý phủ là thơm!” Mạc Song Kỳ định thần lại, quay về phía lương đình, vẫy tay : “Các cũng xuống đây ngửi , thơm lắm.”

      Lúc này Lâm Mị đứng cạnh cây hoa màu nguyệt bạch, ngắm nhìn say mê. So với người bình thường khứu giác của nàng nhạy cảm hơn chút, nàng cúi đầu khẽ ngửi, : “Mùi hoa này mê người.”

      Chu Mẫn Mẫn dẫn những người còn lại ra khỏi lương đình, cười : “Hoa này gọi là Hương La Hoa, mùi hương đúng là tầm thường.”

      Những vị tiểu thư khác thấy Chu Mẫn Mẫn thế, liền tiến đến hít hà, che miệng cười : “Đúng là rất thơm.” Vừa xong lại kéo tay Chu Mẫn Mẫn đòi xem cá chép. Có người : “Lần trước nghe quý phủ có thứ cá chép màu sắc rực rỡ, vảy có vân, lần này nhất định phải xem mới thỏa lòng.”

      “Các trước , ta tới sau.” Chu Mẫn Mẫn thấy Lâm Mị có hứng thú với cây hoa kia, liền dừng bước cười : “Cây hoa này là ca ca của ta nhổ trồng từ miếu. Nghe phương trượng miếu nọ có hạt giống từ hải ngoại, khi hoa nở, người trong miếu hái hoa, phơi khô để pha trà, mùi thơm thanh tịnh, nổi danh khắp chốn. Mẹ ta thích mùi hoa này, cho chúng ta hái bừa, thế nên giờ nó mới mọc nhiều thế này.”

      La Minh Tú thấy Chu Mẫn Mẫn ngừng bước, ta cũng dừng lại, vòng qua khóm hoa, ngắm khóm hoa khác, núp sau khóm hoa, ta lén theo dõi Lâm Mị.

      Mạc Song Kỳ cũng đứng bên cạnh hít hà, ngửi thấy mùi thơm từ người Lâm Mị, liền giữ vai Lâm Mị : “Mau thành khai báo, em xông hương gì?”

      “Làm gì có!” Lâm Mị cười đẩy tay Mạc Song Kỳ : “Em thích xông hương.”

      “Vậy sao người em còn thơm hơn cả hoa?” Mạc Song Kỳ rút khăn tay lắc lắc trước mặt Lâm Mị, “Có hương tốt, nhưng lại chịu tiết lộ cho ta đúng ?”

      Khăn tay của Mạc Song Kỳ xông hương đặc biệt, vừa lấy ra thơm ngào ngạt, át cả mùi hoa, Mạc Song Kỳ đắc ý nhìn Lâm Mị, “Dù em có thơm, liệu có thơm hơn khăn tay của ta ?”

      “Á, mùi hắc quá!” Khứu giác của Lâm Mị nhạy cảm hơn người thường, mùi này quá hắc, nàng chịu nổi, liền bịt mũi.

      Mạc Song Kỳ thấy Lâm Mị như thế, muốn kéo tay bịt mũi ra, ngẩng đầu, lại rút tay về, đưa mắt nhìn, nhãn thần lấp lánh, khẽ cắn môi, cười mỉm dịu dàng, nỉ non : “Liễu đại ca!”

      Chu Mẫn Mẫn nhìn theo tầm mắt Mạc Song Kỳ, cũng phất tay hô: “Liễu đại ca, phải lần trước thích loài hoa này, chờ nó nở xin phép hái vài bông hoa về phơi khô pha trà uống sao? Nó cũng nở rồi, chỉ chờ tới hái thôi!” câu cuối cùng, ngọt ngào quyến rũ, so với hoa càng mê người hơn.

      Lâm Mị bịt mũi giương mắt nhìn ra, thấy Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh vừa chuyện vừa về phía này, nhất thời lặng lẽ lui ra phía sau mấy bước, né sau lưng Mạc Song Kỳ.

      Mạc Song Kỳ dồn hết chú ý lên người Liễu Vĩnh, còn khả năng nhận ra chuyện ngữ điệu của Chu Mẫn Mẫn có phần tầm thường, cũng lưu ý đến cử động của Lâm Mị, chỉ chăm chú nhìn Liễu Vĩnh, đối với người khác giống như thấy.

      Liễu Vĩnh nghe thấy Chu Mẫn Mẫn thế, đưa mắt vòng, tới vừa cười vừa : “ xin được hoa ở trong miếu rồi, sáng nay pha uống được mấy ấm. Hoa của nhà em, có Hầu gia và phu nhân chăm sóc, thể hái bừa.”

      Hai người này chuyện ý quá, đánh đố nhau ah? là thâm thúy? Lâm Mị thầm thở dài cho Mạc Song Kỳ, haizzz, “hoa” mà Liễu đại ca của chị muốn “hái”, là “hoa” nhà Hầu gia!

      Lâm Mị ló đầu ra, thấy Tô Trọng Tinh đưa mắt nhìn tới, vội vàng rụt cổ lại. Nhất thời sợ Tô Trọng Tinh về phía này, bản thân nhũn người thành trò cười, định về sảnh chính, lại sợ đường chạm mặt đàn ông khác, nàng lưỡng lự thôi, chỉ hi vọng hương hoa ngào ngạt át được hương từ người Tô Trọng Tinh và Liễu Vĩnh, giúp mình tránh được kiếp.

      “Liễu đại ca!” Mạc Song Kỳ thấy Liễu Vĩnh đưa mắt nhìn, tự chủ được liền tiến lên bước, vung tay về phía sau, vô tình vẩy khăn tay vào mặt Lâm Mị.

      Lâm Mị nghiêng đầu, hắt xì cái.

      “Ối!”

      Mấy tiếng “ối” kiều duyên dáng vang lên, Mạc Song Kỳ nhanh chóng tiến tới, giơ khăn tay muốn lau mặt cho Liễu Vĩnh, Liễu Vĩnh vội vã lui lại mấy bước, xua tay : “Ta sao hết!”

      sao, nhưng tôi có sao!” Tô Trọng Tinh bị nước bọt phun đầy mặt, nổi cơn thịnh nộ, nhất thời quên cả lý trí, hung hăng tới, cho tới khi áp sát Lâm Mị.
      thích su suwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :